Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1496: Cảnh tượng phồn vinh

Trên đỉnh núi ở Đan phủ, phía Diệp Thành đều đã say khướt, chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm yên tĩnh mà thanh bình.

Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang quan sát, im lặng không lên tiếng.

Không biết bao lâu sau bà mới dời mắt, dưới ánh trăng và ánh sao sáng ngời, bà ngây người nhìn bức tranh mình vẽ, thỉnh thoảng sẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Một đêm yên bình, chớp mắt đã tới sáng.

Trời còn chưa sáng, Tạ Vân trên đỉnh núi đã bị một tiếng hét đánh thức.

Ta tiến cấp rồi!

Ta tiến cấp rồi!

Khi hắn ta sầm mặt ngồi dậy thì thấy một luyện đan sư đang nhảy nhót, vui mừng hét lớn.

Bà nội ngươi!

Tạ Vân vừa thầm mắng vừa day đầu mày, đang ngủ ngon bị đánh thức đương nhiên hắn ta không vui nổi rồi.

Niệm Vi cũng bị đánh thức, cô mở đôi mắt đẹp mơ màng ra, thấy mình đang nằm trên đùi Diệp Thành, nhìn Diệp Thành vẫn đang ngủ say, cô khẽ cười rồi lại nằm lên đùi hắn lần nữa.

“Niệm Vi, đừng giả vờ ngủ nữa”.

Diệp Thành tỉnh giấc, vươn vai duỗi eo thoải mái.

Nghe vậy, Niệm Vi vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ngượng ngùng, trên mặt còn có nét ửng hồng.

Ta tiến cấp rồi!

Ta tiến cấp rồi!

Dưới chân núi, tiếng hô thế này nối nhau vang lên, các luyện đan sư chạy ra khỏi động phủ của mình khua chân múa tay đầy phấn khích, đa số đều là những luyện đan sư đã được tiến cấp.

Tốt lắm!

Diệp Thành liếc nhìn, số luyện đan sư tiến cấp không ít, có tới vài trăm người, nhưng phần lớn là từ cấp ba lên cấp bốn, cấp bốn lên cấp năm, chỉ có một người từ cấp năm lên cấp sáu.

Nhưng Diệp Thành vẫn rất hài lòng với sự thể hiện của họ, bây giờ mới một ngày thôi, sau này sẽ có thêm nhiều người tiến cấp hơn nữa.

“Xếp hàng nhận tiền nào!”

Bên dưới, thị vệ riêng của Niệm Vi đã kê sẵn một chiếc bàn đá trước đại điện, trên đó đặt đầy túi đựng đồ.

Các luyện đan sư vội vàng chạy tới, trong lòng cảm thấy khá hứng khởi, thuật luyện đan có tiến bộ còn được nhận tiền, đây là chuyện vô cùng tuyệt vời.

Diệp Thành nói lời giữ lời, đương nhiên cũng không tiếc nguyên thạch.

So với nguyên thạch, trước giờ hắn luôn coi trọng nhân tài hơn, tiềm năng của luyện đan sư rất lớn, hắn hiểu rõ khả năng triệu tập của mình, nếu cố gắng đào tạo thậm chí sẽ còn đáng sợ như một đội quân tu sĩ.

“Được nhận tiền bảo sao lại hăng hái như vậy”, nhìn các luyện đan sư đang xếp hàng nhận tiền phía dưới, Tạ Vân cảm thán một câu.

“Bỏ ra chút tiền là điều rất cần thiết”, Diệp Thành tiếp tục vận động cơ thể đang mỏi nhừ: “Mấy ngày tới ngươi ở lại Đan phủ đi, đừng lang thang ở U Đô, ta không muốn bọn chúng lại nhắm vào ngươi nữa”.

“Bây giờ chúng không có thời gian để ý đến ta đâu”, Tạ Vân vuốt tóc: “Trước khi đến ta đã đi qua tầng thứ nhất, không đi không biết, vừa thấy là hết hồn! Đám Nhạc Sơn và đám hoàng huynh của ta tất cả đều đang nằm vùng ở đó”.

“Cẩn thận, cảnh giác mới thành công được”, Diệp Thành mỉm cười, vung tay lấy lư luyện đan cùng rất nhiều nguyên liệu luyện đan ra.

Nhưng hắn không định luyện chế linh đan bảy vân mà là linh đan sáu vân, hắn mua một trăm loại linh đan sáu vân ở U Đô, trong đó có chín mươi chín loại hắn chưa luyện chế bao giờ.

Rảnh rỗi không có việc gì thì luyện tập một chút cũng tốt, coi như tích luỹ tài nguyên cho bản thân, quan trọng nhất là có nguyên liệu luyện đan miễn phí, những thứ này đều do nhà Chu Tước bỏ tiền nên dù thất bại hắn cũng không đau lòng.

“Đan Thánh có khác”, Tạ Vân ở bên cạnh nhìn Diệp Thành luyện đan thuần thục điêu luyện, không khỏi thở dài cảm thán.

“Thánh chủ đúng là toàn năng”, Niệm Vi cười duyên dáng, hai tay chống cằm lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một lúc bất giác thất thần, trong đôi mắt đẹp là vẻ say mê.

“Nào nào hoàng muội, hoàng huynh tặng cho muội một món bảo bối”, Tạ Vân tiến tới, kéo Niệm Vi sang một bên.

“Bảo bối gì mà bí ẩn vậy ạ?”

“Bảo bối tốt đó”, Tạ Vân lấy một chiếc bình ngọc từ ống tay áo ra, lén đưa cho Niệm Vi, xong việc còn nói một câu đầy ẩn ý: “Đây là thứ tốt đấy”.

“Cái gì vậy ạ?”, Niệm Vi cầm bình ngọc lắc lư trước mặt, chỉ thấy bên trong có chứa chất lỏng trong suốt như pha lê.

“Hôm nào đổ vào rượu của Diệp Thành, sau đó…”

“Tự huynh uống đi!”, Tạ Vân còn chưa nói xong, Niệm Vi đã banh miệng hắn ta ra, sau đó nhét chiếc bình vào.

“Á, khụ khụ…!”, Tạ Vân thở không nổi, sặc tới nỗi nước mắt trào ra.

“Đáng đời”, Niệm Vi giẫm mạnh vào chân Tạ Vân, từ trong lời nói của hắn ta dường như cô đã biết trong bình ngọc là thứ gì. Mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng cô đưa mắt nhìn Diệp Thành một cái rồi che mặt chạy đi.

Diệp Thành nhìn Niệm Vi chạy đi rồi lại nhìn Tạ Vân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bình ngọc mà Tạ Vân vừa lấy ra từ trong miệng, vừa nhìn đã biết thứ trong bình là gì, khoé miệng hắn không khỏi giật giật. Làm gì vậy? Đó là hoàng muội của ngươi đó, thế mà ngươi cũng đùa được?
Chương 1497: Nhiều luyện đan sư tiến cấp

“Nhìn cái gì, luyện đan của ngươi đi!”

Tạ Vân lắc đầu rồi quay người chạy nhanh, vì tay của Diệp Thành đã vươn tới.

Cũng may tên này chạy nhanh, nếu bị một chưởng của Diệp Thành đánh trúng thì hắn ta sẽ bay ra ngoài, phải biết hiện tại tu vi của Diệp Thành cao hơn hắn ta cả một cảnh giới lớn, bị đánh tàn phế tại chỗ cũng không phải không có khả năng.

Khốn kiếp!

Diệp Thành mắng một câu rồi bắt đầu tập trung luyện đan.

Giống như ngày tuyển chọn luyện đan sư, chưa đến nửa canh giờ hắn đã luyện được một viên linh đan sáu vân.

Cũng giống như ngày ấy, sau khi viên đan sáu vân ra lò thì dị tượng đan hồng cũng phóng lên trời, nếu không phải linh sơn của Đan phủ có cấm chế ngăn cách với thế giới bên ngoài thì người ở tầng thứ ba chắc chắn có thể nhìn thấy dị tượng của đan.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành lại bắt đầu.

Hắn bận rộn ở đây, các luyện đan sư phía dưới cũng không nhàn rỗi, không ngừng có người chạy ra khỏi chỗ ở của mình với vẻ mặt hưng phấn, đa số đều là những luyện đan sư đã tiến cấp, tiếp đó họ lại chạy tới trước đại điện để nhận tiền.

Tiếp theo, cảnh tượng như vậy liên tục diễn ra.

Diệp Thành luyện đan nhưng thi thoảng cũng sẽ liếc nhìn xuống dưới, trong lòng thầm tính toán, số luyện đan sư tiến cấp hôm nay đã trên một nghìn, hơn nữa số luyện đan sư tiến cấp này cũng vẫn đang không ngừng tăng lên.

Tốt lắm!

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn vỗ vào lư luyện đan, lại xuất thêm được một viên đan nữa, đây đã là viên đan sáu vân thứ chín mà hắn luyện ra được.

Niệm Vi không tới nữa, mà Tạ Vân cũng chọn một động phủ yên tĩnh trong linh sơn của Đan phủ cố gắng cải thiện nâng cao tu vi.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Trên đỉnh núi, Diệp Thành thở dài một hơi, hắn ngồi xuống tảng đá với vẻ mặt mệt mỏi.

Trong ba ngày, thu hoạch của hắn khá phong phú, hắn đã luyện chế được hết chín mươi chín loại linh đan sáu vân.

Chuyện này nếu để người ngoài biết nhất định sẽ rất sốc, linh đan sáu vân khó luyện nhường nào, quá trình rườm rà, chỉ cần sai một chút là sẽ công cốc, thế nhưng trong ba ngày Diệp Thành lại luyện được chín mươi chín viên, chỉ có thể dùng từ ‘biến thái’ để hình dung.

Hắn thu hoạch được nhiều mà luyện đan sư trong Đan phủ cũng thu hoạch được không ít.

Trong ba ngày, số luyện đan sư tiến cấp đã vượt trên năm nghìn người, trong đó có hơn ba trăm người thăng lên cấp sáu, đây là một con số kinh hoàng, đến Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.

Điều này cũng khẳng định câu nói trước đó của hắn, trong số những luyện đan sư này có rất nhiều người tài năng, thứ họ thiếu chỉ là cơ hội.

Mà hắn và Đan phủ đã cho họ cơ hội, cung cấp nguyên liệu luyện đan vô điều kiện, cung cấp ý cảnh luyện đan vô điều kiện, cung cấp đan phương vô điều kiện, nhiều nhân tố như vậy đã tạo nên một cảnh tượng phồn vinh.

Tương lai tươi sáng!

Diệp Thành cười vui mừng, cũng không uổng công hắn hao tâm tổn sức đào tạo bọn họ.

Hắn uống hết một vò rượu rồi lại đứng dậy thử luyện chế linh đan bảy vân, nhưng không một lần thành công.

Lần thất bại này khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định luyện chế linh đan bảy vân, ít nhất là trước khi nguyên thần đạt đến cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thử lại nữa, nguyên liệu luyện đan bảy vân rất đắt, cho dù không cần tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy, coi như tiết kiệm chút tiền cho Tạ Vân sau này.

Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới xuống khỏi đỉnh núi, rời khỏi linh sơn của Đan phủ.

Trước khi đi hắn còn lạc ấn rất nhiều đan phương của linh đan sáu vân vào Vạn Đan Bảo Điện.

Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở sòng bạc nhà họ Mục ở tầng thứ hai của U Đô.

Hôm nay sòng bạc nhà họ Mục vẫn náo nhiệt như vậy, người la hét mặt đỏ tía tai không ít, mà người khuynh gia bại sản cũng nhiều, cũng có những người giàu lên chỉ sau một đêm, nhưng dù sao số người được như vậy cũng rất ít.

Mẹ kiếp!

Đang đi, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét như sói tru quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy là Phạm Thống, ông ta đã thua chỉ còn lại một chiếc quần đùi hoa.

Bên cạnh Phạm Thống còn có tám người mặt mũi đen sì, bọn họ chính là tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm của ông ta, có lẽ là bị Phạm Thống lừa đến đây đánh bạc đến nỗi thua hết sạch tiền.

Hàng xóm kỳ quặc đều đã tới, nhưng Diệp Thành không thấy Hồ Tiên Nhi, thân là nữ tu, hầu hết đều sẽ không tới nơi thế này.

Hắn nhìn Phạm Thống lần cuối rồi đi thẳng tới thế giới nhỏ trên lầu ba.

Khi Diệp Thành bước vào thì Mục Uyển Thanh đang uống rượu vui vẻ, thấy hắn vào, cô ném cho hắn một bầu rượu: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà họ Mục của ta thế?”

“Để lão tổ nhà cô chờ lâu rồi”, Diệp Thành ho khan.

“Không sao, lão tổ nhà ta cũng vừa mới xuất quan thôi”.

“Thời gian này không có ai tới gây chuyện chứ?”, Diệp Thành uống một hớp rượu rồi thuận miệng hỏi.

“Bọn chúng không có thời gian và tâm tư đến gây chuyện với nhà họ Mục của ta đâu”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, vươn vai thoải mái: “Đang nấp bên ngoài thành U Đô tầng thứ nhất cả rồi, bọn chúng luôn sẵn sàng để bắt ngươi về đấy. Không biết nếu chúng biết ngươi vẫn đang ở U Đô thì liệu có tức quá ngất xỉu tại chỗ không nhỉ?”

“Không sao, cứ để chúng từ từ tìm”, Diệp Thành nhún vai.

“Ta vẫn rất khó hiểu, ngày hôm đấy ngươi lẻn vào kiểu gì vậy?”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.

“Đây là khả năng đặc biệt của ta mà”, Diệp Thành vuốt tóc.

“Ngươi có nhiều khả năng đặc biệt thật đấy. Huyền Vũ nói với ta sau này phải đề phòng ngươi, chàng ấy cũng đã nói cho ta tất cả lịch sử huy hoàng không biết xấu hổ của ngươi rồi”.

“Vậy đại tẩu có muốn biết lịch sử huy hoàng của hắn ta không?”, Diệp Thành cười hì hì nhìn Mục Uyển Thanh.

“Nào, nói đi”, Mục Uyển Thanh ngồi xuống, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Nói thế này đi, tất cả những việc huy hoàng không biết xấu hổ đó của ta, hắn cũng đã làm hết không thiếu một việc nào”.

“Cái gì? Chàng ấy cũng từng chơi gái rồi?”

“Đùa gì đấy! Ta chưa chơi gái bao giờ”.
Chương 1498: Ta đã quen rồi

Màn đêm buông xuống, Diệp Thành cùng Mục Uyển Thanh tới nhà họ Mục, một trong chín đại thế gia.

Nhà họ Mục nằm ở thành thứ chín tại U Đô, thành trì mặc dù không rộng lớn bằng U Đô nhưng đại khí cũng vô cùng dồi dào.

Cả hai người đi vào bên trong thông qua thông đạo đặc biệt của nhà họ Mục và không kéo theo sự chú ý của những người khác, mọi thứ đều là vì để che giấu thân phận của Diệp Thành, không thể để bị phía Nhạc Sơn và tám vị Hoàng Tử biết được.

Cả hai dừng chân trong một rừng trúc màu tím, nơi sâu nhất của nhà họ mục.

Ở cách đó không xa có một lão già mặc y phục màu trắng, mái tóc bạc phơ trông già yếu lọm khọm, trên người không hề có khí tức mạnh mẽ, trông giống như một lão già hết sức bình thường, khi hai người tới, ông ta đang ngồi khắc gỗ dưới gốc cây cổ thụ.

Lão già này chính là lão tổ nhà họ Mục, cũng là thành chủ của toà thành thứ chín ở U Đô: Mục Huyền Công.

Đạo thương!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nheo mắt nhìn Mục Huyền Công, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đạo thương trên nguyên thần của Mục Huyền Công, sức sống của ông ta cũng không còn mạnh mẽ nữa.

Những người giống như Mục Huyền Công về cơ bản không còn sống được lâu nữa, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, thân lại mang đạo thương, có thể sống tới ba nghìn năm đã là không dễ dàng gì rồi, tới tuổi như ông ta, dược thạch đã không còn tác dụng nữa, muốn kéo dài tuổi thọ thì không được đột phá cảnh giới.

“Gia gia”, Mục Uyển Thanh khẽ khàng bước tới giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn.

Mục Uyển Thanh mỉm cười ôn hoà, ánh mắt dừng lại ở Diệp Thành: “Vị này chính là tiểu hữu Diệp Thành sao?”

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ.

“Trong nửa canh giờ có thể luyện ra linh đan sáu vân, đấu bại Diễn Thiên, trong một ngày liên tiếp trảm diệt ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, đúng là hậu sinh khả uý”, trong nụ cười hiền từ của Mục Huyền Công còn mang theo vẻ kinh ngạc.

“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười.

“Tiểu hữu cứu nhà họ Mục hai lần, ân đức này nhà họ mục không bao giờ quên”, lời nói của Mục Huyền Công chậm rãi, “nếu như có ngày nào đó cần tới nhà họ Mục ta thì nhà họ Mục sẽ không chối từ”.

“Đều là người một nhà cả, tiền bối đừng khách sáo”.

“Người một nhà?”, vẻ mặt của Mục Huyền Công khó hiểu, ông ta bất giác nhìn sang Mục Uyển Thanh.

“Cô…cô ấy là đại tẩu của con”, thấy vẻ mặt đó của Mục Huyền Công, Diệp Thành vội thêm lời.

“Đại tẩu, nghe hay đấy”, Mục Huyền Công cười gượng gạo.

“Tiền bối, đạo thương của người…”

“Ngươi có thể nhìn ra ta có đạo thương?”, Mục Huyền Công kinh ngạc, đến cả Mục Uyển Thanh cũng bất ngờ.

“Con có thể nhìn ra chút manh mối”.

“Haiz”, Diệp Thành vừa dứt lời, Mục Huyền Công đã thở dài.

“Đều tại Khô Nhạc hại”, Mục Uyển Thanh căm phẫn, “vốn dĩ đạo thương của gia gia ta không đến mức nghiêm trọng như vậy, là do ông ta đưa cho gia gia ta một viên đan dược và còn tự tin khẳng định rằng không những có thể trị được đạo thương của gia gia mà ngược lại còn khiến gia gia ta khỏe mạnh hơn, theo như ta thấy thì rõ ràng là ông ta đăng bày mưu tính kế với nhà họ Mục.”

“Thanh Nhi”, Mục Huyền Công lên tiếng, “đừng nói bừa”.

“Vốn dĩ là vậy mà”, Mục Uyển Thanh vẫn không từ bỏ.

“Đạo thương về nguyên thần thì dù có dùng dược thạch cũng vô ích”, Diệp Thành lên tiếng, “Khô Nhạc quả là tự đại”.

“Đã là chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa”, Mục Huyền Công xua tay bất lực.

“Ta có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành lên tiếng hiến Mục Huyền Công với vẻ mặt u ám và Mục Uyển Thanh với vẻ mặt phẫn nộ đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn hắn, trong ánh mắt hai người đều loé lên ánh sáng.

“Thiên kiếp thiên lôi có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành nói ra bí mật.

“Thật sao?”, Mục Huyền Công kích động nắm lấy vai Diệp Thành, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lúc này lại không thể kiểm soát được mình.

“Nhờ có lôi kiếp mà niết bàn trùng sinh, đạo thương của vãn bối cũng được trị khỏi nhờ cách này”, Diệp Thành mỉm cười, nói.

“Thiên kiếp có thể trị được đạo thương, thiên kiếp có thể trị được đạo thương”, có được đáp án chắc chắn của Diệp Thành, Mục Huyền Công kích động đến mức cơ thể bất giác run lên.

“Nhưng…nhưng chúng ta đi đâu tìm được thiên kiếp và thiên lôi đây?”, Mục Uyển Thanh đặt ra câu hỏi.

“Cần tìm người độ kiếp”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.

“Không cần phải rắc rối như vậy, thiên kiếp thiên lôi vãn bối có”, Diệp Thành phất tay áo gọi thiên lôi trong đan hải ra.

“Ngươi còn có thiên lôi sao?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.
Chương 1499: Thử là biết

“Sao, Tạ Vân chưa nói cho cô biết à?”

“Chỉ nói về những chiến tích huy hoàng mặt dày của ngươi thôi”.

“Giờ biết hắn không đáng tin rồi chứ, đừng lấy hắn nữa, lấy ta là được rồi”.

“Đúng là lôi chớp trong thiên kiếp”, khi cả hai đang trò chuyện thì đôi mắt của Mục Huyền Công sáng lên nhìn thiên lôi trong tay Diệp Thành, “tiểu hữu có thể đẩy lôi chớp vào trong cơ thể quả là nghịch thiên”.

“Tiền bối, người già rồi có thể ngồi xuống, còn lại để vãn bối lo”, Diệp Thành không nói thêm với Mục Uyển Thanh nữa mà đổi chủ đề.

“Có cần chuẩn bị gì không?”

“Không cần đâu ạ”, Diệp Thành mỉm cười phất tay đẩy thiên lôi vào trong cơ thể Mục Huyền Công và bao lấy nguyên thần của ông ta.

Hự!

Vẻ mặt Mục Huyền Công đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, cơn đau đớn trên nguyên thần còn hơn cả cơn đau đớn về thể xác, có điều đối với tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà nói thì vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.

“Ngươi có làm được không vậy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Huyền Công, Mục Uyển Thanh lo lắng nhìn sang Diệp Thành.

“Ta đã quen rồi”, Diệp Thành mỉm cười tuỳ hứng, hắn không hề tỏ ra áp lực, việc trị đạo thương này e rằng không ai thuần thục hơn hắn, Liễu Dật, Cổ Tam Thông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Ly năm xưa đều do một tay hắn chữa khỏi, đối với hắn mà nói đây là việc làm đã thuần thục từ lâu.

“Vậy thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, chậm chút cũng không sao”, Mục Uyển Thanh nhắc nhở.

“Ta hiểu rồi, ta…ừm?”, Diệp Thành nói rồi chợt cau mày, hắn vô thức lại gần Mục Huyền Công hơn một chút nữa, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở và nhìn vào nguyên thần của Mục Huyền Công.

“Đó là gì?”, Diệp Thành dụi dụi mắt, hắn nheo mắt lại chỉ còn một đường và mới nhận ra nơi thẳm sâu trong nguyên thần của Mục Huyền Công còn có một đạo chú ấn cổ xưa vô hình.

“Vu chú thượng cổ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn thu lại thiên lôi.

“Vì sao lại dừng lại?”, không chỉ Mục Uyển Thanh mà đến cả Mục Huyền Công cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu.

“Tiền bối, bên trong cơ thể người có vu chú thượng cổ”.

“Vu chú thượng cổ”.

“Vả lại còn là vu chú thượng cổ vô cùng thần bí, nhìn năm tháng tồn tại của nó thì có lẽ cũng tầm năm trăm năm quang âm rồi, có lẽ nó có trước khi người có đạo thương”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng.

“Năm trăm năm quang âm”, Mục Huyền Công cau mày, bao nhiêu năm tháng như vậy mà không ta không biết trong nguyên thần của mình tồn tại vu chú, đến cả ông ta còn không nhận ra thì có thể thấy vu chú thượng cổ này đáng sợ thế nào.

“Ngươi có cách gì phá giải không?”, Mục Uyển Thanh vội nhìn sang Diệp Thành.

“Cách phá giải không phải không có nhưng không phải dựa vào ta mà là dựa vào Mục lão tiền bối, ta có thể dùng thiên lôi trị đạo thương nhưng cấp bậc của vu chú thượng cổ lại quá cao, cần một lần thiên kiếp thần phạt thực thụ”.

“Ý của tiểu hữu là ta cần phải đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh để dẫn ra thiên kiếp?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành với vẻ mặt thăm dò.

“Mặc dù cách này nguy hiểm nhưng lại là cách nhanh nhất, với tu vi của tiền bối thì có thể tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh”, Diệp Thành chậm rãi nói, “vấn đề là vu chú Thương Cổ này do ai gây ra vả lại dùng thủ đoạn nào mà làm ra được, mục đích của người tạo ra vu chú Thượng Cổ này là gì?”

“Lẽ nào lại là Khô Nhạc?”, Mục Uyển Thanh lạnh giọng.

“Thanh Nhi, đừng nói bừa”.

“Tiền bối, cũng không phải không có khả năng”, Diệp Thành trầm giọng, “Vu Chú có thể nằm trong đan dược, chuyện này từng có tiền lệ trước đó không hề khó làm, chỉ cần đan dược cấp cao làm vật trung gian, với khả năng của Khô Nhạc thì hoàn toàn có thể làm được”.

“Đan dược cấp cao, năm trăm năm trước”, Mục Huyền Công nheo mắt như nhớ lại một việc đã qua, nghĩ rồi trong đôi mắt ông ta chợt loé lên hàn mang lạnh lẽo.

“Khô Nhạc, ngươi dám tính kế hại ta”, Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng, trong chốc lát ông ta nghĩ thông rất nhiều chuyện.

“Nếu như đúng là Khô Nhạc làm thì mục đích của ông ta chính là làm cạn kiệt sức lực của tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng, “nếu vãn bối đoán không nhầm thì không chỉ bên trong cơ thể của tiền bối có vu chú thượng cổ mà trong cơ thể của các lão tổ, trưởng lão của thế gia lớn, thậm chí là các lão bối của gia tộc Chu Tước cũng có, vả lại không nói tới gia tộc Chu Tước, chỉ cần nói tới chín đại thế gia, các vị nắm trong tay năm phần đội quân tu sĩ của U Đô, khống chế các vị chính là khống chế hơn một nửa sức mạnh của U Đô, đây chính là một tấm vương bài, lại thêm luyện đan sư trong Linh Đan Các mà ông ta kiểm soát thì ông ta có thể ngang sức với gia tộc Chu Tước, có hể lật đổ cả U Đô bất cứ lúc nào”.

“Đúng là một bàn cờ lớn”, Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng, Mục Uyển Thanh đứng bên càng nghe càng thót tim.

“Mọi thứ chỉ là đoán định, chưa tiện kết luận”, Diệp Thành lãnh đạm.

“Phải hay không, thử là biết, Thanh Nhi, đi gọi phụ thân của con, bọn họ cũng từng ăn đan dược của Khô Nhạc dâng lên”.

“Vâng”, Mục Uyển Thanh không dám chậm trễ, cô vội vàng ra khỏi rừng trúc.
Chương 1500: Bàn cờ lớn

Sau khi Mục Uyển Thanh rời đi, Diệp Thành lại lần nữa nhìn vào nguyên thần của Mục Huyền Công.

Không biết vì sao mà chú ấn bên trong cơ thể của Mục Huyền Công lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, hoặc có thể nói chú ấn này có phần giống với thái hư chú ấn mà Doãn Chí Bình để lại bên trong cơ thể đệ tử của Hằng Nhạc Tông.

Không hay rồi!

Nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng Diệp Thành lẩm bẩm, nếu giống với thái hư chú ấn thì vô cùng rắc rối.

Không lâu sau đó, có một người đàn ông trung tuổi đi từ bên ngoài rừng trúc vào đây, khí huyết dồi dào mạnh mẽ, ánh mắt thâm sâu khó dò, những bước đi long hành hổ bộ mang theo uy nghiêm của bậc bề trên, người này chính là Thánh Chủ của nhà họ Mục, phụ thân của Mục Uyển Thanh: Mục Trung Thiên.

Mục Tịnh Thi bước vào, hành lễ với Mục Huyền Công sau đó hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Thành.

Có điều với tu vi tầng thứ chín cảnh giới Hoàng của ông ta thì chưa thể nhìn ra được chân dung của Diệp Thành, điều này khiến ông ta càng cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của Diệp Thành hơn, có thể gặp được lão tổ nhà họ Mục, trong lòng ông ta có suy nghĩ rằng Diệp Thành không hề đơn giản.

Tiểu hữu.

Mục Huyền Công lên tiếng nhìn sang Diệp Thành.

Diệp Thành hiểu ý, hắn mở Tiên Luân Nhãn nhìn Mục Trung Thiên và thấy được nguyên thần của ông ta.

Trong lòng Mục Trung Thiên cảm thấy hoài nghi nhưng không lên tiếng hỏi.

Chỉ có Mục Uyển Thanh ở bên thì tay nắm chặt, vẻ mặt căng thẳng, vả lại trong lòng chợt trỗi lên dự cảm không lành.

Phía này, Diệp Thành thấy ánh mắt đó của Mục Trung Thiên thì vô thức cau mày.

Từ nơi thẳm sâu trong nguyên thần của Mục Trung Thiên, Diệp Thành cũng tìm thấy vu chú thượng cổ giống của Mục Huyền Công, nếu không phải hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nếu không phải hắn tìm kĩ thì cũng không thể tìm được vu chú vô hình kia.

Sau vài giây, Diệp Thành mới thu lại ánh mắt.

Về đi!

Mục Huyền Công khoát tay với Mục Trung Thiên khiến Mục Trung Thiên cảm thấy ngỡ ngàng, ông ta không hiểu phụ thân của mình và Diệp Thành dưới lớp hắc bào kia rốt cuộc đang làm gì, nửa đêm gọi ông ta lại chỉ để nhìn ông ta thôi sao?

Sau khi khẽ hắng giọng, Mục Trung Thiên quay người đi ra khỏi rừng trúc, trước khi đi ông ta còn không quên nhìn Diệp Thành một lần cuối.

Thế nào rồi?

Mục Trung Thiên vừa rời đi, Mục Uyển Thanh đã tiến lên trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Thành, Mục Huyền Công cũng vậy, ông ta chăm chú nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho mình một đáp án chính xác.

“Bên trong cơ thể của Mục tiền bối cũng có vu chú thượng cổ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhìn chú ấn đó thì cũng đã tồn tại được bốn trăm năm rồi”.

“Khô Nhạc, ức hiếp người quá đáng”, Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng, trong đôi mắt còn loé lên hàn mang lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, bốn trăm năm trước, ông ta quả thực có xin Khô Nhạc một viên đan dược, tính thời gian thì quả là trùng khớp.

“Bên trong cơ thể lão tổ nhà họ Mục và gia chủ nhà họ Mục đều có chú ấn, còn tám đại thế gia khác e rằng cũng vậy, bàn cờ của Khô Nhạc còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta!”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “điều mà ta lo lắng lúc này đó là bên trong cơ thể của lão tổ gia tộc Chu Tước liệu có chú ấn của Khô Nhạc hay không”.

Nghe vậy, Mục Huyền Công đột nhiên giật mình, nếu đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng mang theo vu chú thượng cổ thì U Đô tàn thật rồi.

“Vậy còn đợi gì nữa, mau bắt Khô Nhạc”, Mục Uyển Thanh lập tức nói.

“Lão phu tới U Đô thành chủ luôn”, Mục Huyền Công đứng bật dậy.

“Tiền bối, xin người chớ vội”, Diệp Thành chặn Mục Huyền Công lại, “lão cẩu tặc Khô Nhạc đó đương nhiên cần phải bị bắt nhưng quá nhiều chuyện còn chưa làm sáng tỏ, nếu ép quá thì Khô Nhạc không khác gì đến mức đường cùng phải bức lại, hậu quả khôn lường”.

“Lão phu vội vàng rồi”.

“Diệp Thành, ngươi có thể nhìn ra được lai lịch của vu chú thượng cổ không?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt hi vọng.

“Ta có thể chắc được tám, chín phần”, Diệp Thành chậm rãi nói, “chú ấn này được phân thành chủ chú và tử chú, thứ bên trong cơ thể Mục tiền bói là tử chú, còn chủ chú nằm bên trong cơ thể Khô Nhạc, điểm ác độc của loại chú này chính là một khi người mang chủ chú mất mạng thì người có tử chú cũng sẽ hồn bay phách lạc”.

“Bá…bá đạo vậy sao?”

“Ta cần phải gặp Khô Nhạc một lần mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng”, Diệp Thành trầm giọng, “trước đó thì không được đụng tới Khô Nhạc, lão điên đó mà chết thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng”.

“Nếu hôm nay tiểu hữu không đến thì lão phu không biết Khô Nhạc còn có âm mưu động trời như vậy”.

“Tiền bối cũng không cần quá lo lắng”, Diệp Thành mỉm cười, “hiện giờ vãn bối đã biết rồi thì đương nhiên ắt có cách ứng phó, còn Khô Nhạc chỉ cần không ép vãn bối quá đáng thì U Đô tạm thời an toàn”.

“Haiz”, Mục Huyền Công thở dài, “đường đường là U Đô, một Chu Tước lừng lững như vậy lại bị một tên bày mưu hãm hại, thật nực cười”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK