Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Bát Hoang Trảm

Sau khi Sở Linh rời đi Diệp Thành mới ngồi phịch xuống đất.

Được lắm. Cả hai chị em song sinh nửa đêm lần lượt tìm đến, suýt chút nữa thì ta đã đái ra quần vài lần rồi.

“Cô ấy quyết định không giết mình nữa sao?”, Diệp Thành cầm vò rượu trong tay trút vào miệng khẽ lẩm bẩm.

“Có lẽ là sư phụ nhúng tay vào nên mới tha cho mình một mạng”.

“Nói vậy thì mình không cần phải rời khỏi Hằng Nhạc Tông nữa rồi?”

Mặc dù là vậy nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần lo lắng, từ giờ về sau mỗi lần ngủ đều phải mở một mắt, nếu không, chỉ cần bất cẩn không chú ý thôi thì sẽ bị Sở Linh bóp chết ngay tại giường, nữ nhân điên này việc gì cũng có thể làm ra được.

“Không nghĩ nữa”, Diệp Thành quay quay đầu sau đó triệu gọi Tử Huyên ra.

Tử Huyên hiện giờ đã là hình nộm Huyền Cấp, khác xa so với trước kia. Cuộc đại chiến sau núi chứng minh được thực lực của Tử Huyên đã ngoài sự dự liệu của hắn. Nó có thể một mình chiến đấu với hai đệ tử chân truyền và rất nhiều đệ tử nội môn mà không bại trận, chuyện này đã vượt qua phạm trù của một hình nộm Huyền Cấp, rõ ràng mạnh đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

“Lần này may mà có mày”, Tử Huyên đứng thẳng như cây lao, còn Diệp Thành không ngừng đi xung quanh nó.

“Huyền cấp đã mạnh như vậy rồi, nếu như thăng cấp cho mày lên Địa cấp thì thì những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thông thường sẽ không phải đối thủ của mày”, Diệp Thành thầm nghĩ rồi dự định thăng cấp cho Tử Huyên vào khoảng thời gian khác.

Có điều hắn cũng biết thăng cấp Tử Huyên lên Địa cấp thì không phải dùng tiền là có thể giải quyết được.

“Cho dù thế nào thì tao vẫn đánh giá mày rất cao”, Diệp Thành cười tít mắt, hắn không để ý đến Tử Huyên, cứ để nó hấp thu ánh trăng sáng rọi.

Còn hắn đã ngồi khoanh chân trên giường trúc, rút ra một tấm sắt, tấm sắt này hắn lấy được trong lần phân chia đồ với bọn Tạ Vân, vì sự tồn tại của nó mà tiên hoả phản ứng dữ dội.

Bảo bối!

Diệp Thành nắm tấm sắt trong tay, dưới ánh trăng chiếu vào phòng, hắn nhìn tấm sắt thật chăm chú.

Không biết tấm sắt này là món đồ từ thời nào, trông cổ xưa, bên trên còn có vết hoen gỉ, không nhìn ra nó có gì đặc biệt.

“Xem mày có huyền cơ gì”, Diệp Thành lẩm bẩm rút ra bình hồ lô Tử Kim sau đó cho miếng sắt kia vào trong.

Vù! Bình hồ lô rung lên, Diệp Thành chăm chú quan sát, hy vọng bình hồ lô có thể tìm ra được huyền cơ trên tấm sắt.

Có điều hắn đợi hồi lâu mà bình hồ lô vẫn không có phản ứng gì.

“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành bất ngờ, ngay sau đó hắn cầm bình hồ lô lên, mở nắp bình rồi nhìn vào trong.

Vừa ghé lại gần, miếng sắt bị nhét vào bên trong bình hồ lô Tử Kim kia giống như một đạo kim mang bay vọt ra ngoài và trúng vào giữa trán hắn, sau đó thâm nhập vào cơ thể hắn.

Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong.

A….!

Diệp Thành đau đớn lật người qua lại, dùng hai tay ôm đầu, nghiến răng rít lên.

Rắc!

Trong lúc mộng mị, Diệp Thành như nghe thấy âm thanh nứt lìa, và âm thanh ấy vang lên từ trong đầu hắn, miếng sắt thâm nhập vào đầu hắn rồi vỡ vụn.

Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng từng mảnh sắt vỡ vụn kia hoá thành từng cảnh tượng đổ nát sau đó từng mảnh sắt lại ghép với nhau ngưng tụ thành cảnh tượng hoàn chỉnh mới, còn hắn lại bị cuốn vào trong.

Ý cảnh?

Đầu Diệp Thành không còn đau như trước, hắn lẩm bẩm. Trong phút chốc, linh hồn hắn như thoát li khỏi cơ thể sau đó lạc vào thế giới dị thường.

Thế giới ý cảnh này rất huyền diệu, có núi có nước, có rừng, có trăng có sao, có ánh mặt trời khiến Diệp Thành nhìn mà hoa mắt, không phải hắn chưa từng vào ý cảnh nhưng ý cảnh với đại khí dồi dào thế này thì đây là lần đầu Diệp Thành được bước vào.

Quả nhiên, ở một đỉnh núi cách đó không xa, một người mặc áo giáp chiến đấu màu vàng kim hiện ra trong tầm mắt Diệp Thành.

Người đó thân hình vạm vỡ, bóng người vững chãi như núi, tóc đen mượt như thác nước đổ, cơ thể được bảo vệ bởi lớp áo giáp sáng chói, trông như tấm bia không bao giờ đổ.

“Ý cảnh này là của vị tiền bối nào để lại sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn vào người mặc áo giáp chiến màu vàng kim kia.

Ngay sau đó, người kia di chuyển, bước chân đạp vào hư không, một cây thần đao màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lúc này có cơn gió thổi tới, từng đám mây đen ngưng tụ lại với nhau, từng đường sét như con rắn đang uốn mình trong lớp mây đen, trời đất trong ý cảnh chợt tối sầm, chiến ý sục sôi bắt đầu xuất hiện.

Bát hoang trảm!

Sau tiếng hét vang trời, người đàn ông kia vung thần đao, một đao như muốn chém trời đất làm đôi.

Lúc này, ánh sao trở nên ảm đạm, ánh trăng phai mờ, trời đất như mất đi màu sắc.

“Đây…”, có lẽ vì cảnh tượng này quá kinh người nên Diệp Thành vô thức lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn không sao tin nổi. Nếu không phải hắn đã vào ý cảnh này thì e rằng cả đời này cũng khó gặp được cảnh tượng dữ dội như vậy.

Ở phía xa, người kia đã xuất Bát Hoang Trảm và cơ thể dần biến mất, thế giới ý cảnh này cứ thế tan biến.

Trong rừng trúc, Diệp Thành ngồi dậy khỏi giường trúc.

Bát hoang trảm!

Diệp Thành thận trọng nhảy xuống, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, ý cảnh trong ý thức, còn có vị tiền bối trong ý cảnh, cơ thể vạm vỡ, khả năng chiến đấu huỷ thiên diệt địa kia đều khắc sâu trong lòng hắn.

“Bát Hoang Trảm, cái tên thật bá đạo”, Diệp Thành không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

Hồi lâu, Diệp Thành mới từ từ nhắm mắt lại, hắn ngồi thiền như vị thiền sư, tĩnh tâm lĩnh hội.

Diệp Thành cứ ngồi như thế chín canh giờ.

Ngọc Nữ Phong yên ắng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên đỉnh núi tuyệt đẹp có thêm phong vị khác thường.

Trong căn nhà ở rừng trúc, Diệp Thành ngồi yên tĩnh, sắc mặt thay đổi bất định, lúc hân hoan, lúc cau mày, lúc thở dài, lúc lại lại yên lặng.

Không biết mất bao lâu hắn mới từ từ mở mắt ra. Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, trên khuôn mặt rõ vẻ ngộ đạo: “Hành trình xa xôi cần có đạo tâm ổn định, chiến ý vô địch quét sạch bát hoang. Tiền bối, có lẽ vãn bối đã hiểu được chút gì đó của Bát Hoang rồi”.

Trong chốc lát, Diệp Thành đứng dậy, hắn bước ra khỏi nhà trúc, vung tay lấy ra một thanh đao màu vàng kim bên trong túi đựng đồ, lực và khí phối hợp, cứ thế vung đao.

Vút!

Vút!

Ngay sau đó, môn pháp Bát Hoang Trảm xuất hiện trong đầu hắn, dòng máu trong cơ thể sục sôi, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, được đẩy vào thanh đao. Thanh đao vang lên âm thanh vút vút, lửa vàng bao quanh, ánh sáng lập loè.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành hét lên, hắn sải bước đi, sau đó nhảy vọt, hai tay cầm chắc thanh đao và chém ra thật mạnh.

Vút!

Đột nhiên, một đạo đao mang dài hơn năm trượng xuất hiện, hành tung bá đạo.

Rầm!

Rừng trúc vang lên từng âm thanh chấn động, một tảng đá cách đó không xa nứt lìa, đến cả mặt đất cũng bị để lại vết lõm sâu.

Diệp Thành lảo đảo, nửa quỳ dưới đất, Bát Hoang Nhất Trảm uy lực bá đạo nhưng cũng suýt chút nữa thì rút cạn chân khí của hắn.

Rắc!

Âm thanh chát chúa vang lên, kim đao trong tay Diệp Thành xuất hiện vết nứt, sau đó, thanh đao vỡ tan, rõ ràng là thanh đao này quá yếu nên không thể chịu được sự bá đạo của Bát Hoang Trảm.

Không chỉ có vậy, xương cốt và kinh mạch của hắn cũng vang lên âm thanh khác thường, xem ra Bát Hoang Trảm bá đạo khiến hắn bị thương.

“Quả nhiên bá đạo”, mặc dù sắc mặt tái nhợt đi nhưng trên khuôn mặt Diệp Thành vẫn nở nụ cười hân hoan.

Một lúc sau hắn mới từ từ lấy lại sức.
Chương 182: Sự lo lắng của Sở Huyên

Lúc này, phía đông có ráng hồng chiếu rọi, và Sở Huyên cũng tới vào lúc này.

“Lại là một đêm không ngủ?”, Sở Huyên liếc nhìn những tàn tích lộn xộn trên mặt đất, trong ánh mắt thoáng qua ánh nhìn khác thường sau đó mới nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thú vị.

“Con không ngủ được”, Diệp Thành cười xoà.

“Ngươi đã dồi dào tinh lực như vậy thì vi sư dẫn ngươi xuống núi đi dạo”, Sở Huyên mỉm cười, không đợi Diệp Thành nói lời nào cô đã giơ tay lôi cổ hắn bay vào hư không.

Bị Sở Huyên nhấc lên như con gà con, Diệp Thành đã quá quen rồi. Hắn đang tò mò xem Sở Huyên sẽ đưa hắn đi đâu.

Tốc độ của Sở Huyên rất nhanh, ngự không phi hành giống như một đạo thần hồng, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng gió xào xào bên tai. Mặc dù là chị em song sinh nhưng Diệp Thành thấy rằng Sở Huyên mạnh hơn Sở Linh không chỉ gấp đôi.

Trên đường đi, Sở Huyên không nói lời nào. Diệp Thành chốc chốc lại quay sang nhìn cô. Mặc dù chỉ có thể trông thấy một bên mặt nhưng hắn vẫn có thể thấy được nỗi ưu tư bên trong ánh mắt Sở Huyên.

“Sư phụ có phải người gặp chuyện gì đó không vui không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Linh Chi Thể chưa?”, Sở Huyên không quay đầu lại, chỉ khẽ giọng lên tiếng.

Diệp Thành sững người, không ngờ Sở Huyên lại nhắc tới Huyền Linh Chi Thể.

Huyền Linh Chi Thể là một thể chất nghịch thiên, sao hắn có thể không biết được, vả lại Huyền Linh Chi Thể hiếm có ngàn năm mới xuất hiện một lần, lại xuất hiện ở Chính Dương Tông, vả lại còn xuất hiện ở người thương thuở nào của hắn. Nếu như để Sở Huyên biết được việc này thì không biết sẽ tỏ thái độ thế nào.

Thấy Sở Huyên không nói gì, Diệp Thành lại hỏi thăm dò: “Sư phụ, việc mà người lo lắng là Huyền Linh Chi Thể sao?”

“Sắp diễn ra đại hội tam tông, Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông chúng ta sẽ bại rất thảm hại”.

“So với Sở Huyên thì Diệp Thành lại không mấy bận tâm: “Thắng bại là chuyện thường tình, bại thì bại, sư phụ có lo cũng không có tác dụng gì mà”.

“Ngươi hiểu cái gì?”, Sở Huyên khẽ giọng: “Cái mà ta lo lắng chính là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.

“Ý…ý gì ạ?”

Sở Huyên lại hít vào một hơi thật sâu, cau mày: “Ngươi vẫn còn biết quá ít, cũng không hiểu rõ về sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể, lại càng không hiểu biết về mối quan hệ khủng khiếp bên trong đó. Huyền Linh Chi Thể hiện giờ đối với Hằng Nhạc Tông mà nói quả thực không có sự uy hiếp gì nhưng hàng trăm năm sau thì sao? Huyền Linh Chi Thể của hàng trăm năm sau đủ để có thể san bằng Hằng Nhạc Tông”.

Nghe Sở Huyên nói vậy, Diệp Thành cũng vô thức cau mày. Hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này. Huyền Linh Chi Thể vốn là thế chất nghịch thiên, nếu như để thể chất đó lớn mạnh từng ngày thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại mang tính đe doạ, Nhất Điện Tam Tông có thể tìm được người địch lại sao?

Diệp Thành bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từng là thành viên của đội tình báo, sớm biết Chính Dương Tông có dã tâm thôn tính Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, hiện giờ Chính Dương Tông lại có Huyền Linh Chi Thể, rồi sẽ có ngày Chính Dương Tông nhất định sẽ gây nên cơn mưa máu càn quét Đại Sở.

“Sư phụ, có phải Hằng Nhạc Tông quyết định ám sát thể chất Huyền Linh kia không?”, Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn sang Sở Huyên.

Nghe vậy, Sở Huyên không khỏi quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua ánh nhìn khác thường, có điều ngay sau đó cô đã ổn định lại trạng thái bình thường, điềm tĩnh nói: “Vậy ngươi cho rằng chúng ta có cần đi ám sát không?”

“Không cần”, Diệp Thành không cần nghĩ nhiều mà đáp lời luôn.

Ồ?

Sở Huyên nở nụ cười, câu trả lời dứt khoát đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi tò mò, quay sang nhìn hắn: “Ngươi nói ta nghe”.

“Huyết mạch nghịch thiên không thể hiện được tất cả”, Diệp Thành nói: “Đương nhiên Huyền Linh Chi Thể rất mạnh nhưng so với người thường thì cô ấy cũng chỉ thắng ở điểm khởi đầu, con đường tu luyện còn dài, ai dám nói trước thần thoại về Huyền Linh sẽ không bị phá vỡ, đồ nhi vẫn luôn tin rằng cần cù có thể bù khả năng”.

Diệp Thành nói với giọng hết sức bình thường nhưng vẻ mặt lại mang theo nét kiên định rõ rệt.

Hắn không tán thành việc Hằng Nhạc Tông ám sát Huyền Linh Chi Thể, không phải vì Huyền Linh Chi Thể chính là người hắn từng thương mà vì hắn có lòng can đảm. Nếu như sợ Huyền Linh Chi Thể thì có nghĩa là sẽ mất đi đạo tâm mưu cầu Đỉnh Phong, như vậy thì lấy gì để đối mặt với những chông gai ở con đường phía trước.

Nhìn vẻ mặt kiên định đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có thể lĩnh hội được như vậy khiến vi sư rất mừng”.

“Vậy Hằng Nhạc Tông chúng ta rốt cục có đi ám sát Huyền Linh Chi Thể đó không ạ?”, Diệp Thành không rời mắt khỏi Sở Huyên.

“Có lẽ là có”, Sở Huyên đáp lời, “bảo vệ và duy trì những thứ vốn có của tông môn không phải chỉ dựa vào lời nói, ngươi vẫn chỉ là một đệ tử, có một số chuyện ngươi không thể nghĩ xa được như tông môn, người đứng đầu tông môn đương nhiên sẽ không lấy tương lai tông môn ra để thử nghiệm, có lúc những tu sĩ hay khoe về danh tiếng chính phái như chúng ta sẽ làm mọi việc trái lại với đạo đức, cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi. Có những chuyện chúng ta có thể nói được nhưng không thể để thất bại được”.

Diệp Thành im lặng. Mặc dù hắn phản đối cách làm của tông môn nhưng cũng hiểu ý của Sở Huyên, nếu trách thì trách Huyền Linh Chi Thể quá mạnh, người đứng đầu tông môn thân mang trọng trách bảo vệ tông môn, sự bất lực khi phải đối mặt với tình huống này, hắn đương nhiên hiểu.

“Việc này không phải là việc ngươi cần bận tâm, cứ yên tâm tu luyện là được”, nhìn thấy ánh mắt sâu xa kia của Diệp Thành, Sở Huyên lại tăng nhanh tốc độ.

Không lâu sau đó, Sở Huyên đã dừng chân ở một cánh rừng rộng bao la.

“Rừng yêu thú?”, Diệp Thành nhận ra nơi này.

“Nơi này với ngươi không xa lạ chứ?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành.

“Không… không lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, nhiệm vụ đầu tiên khi gia nhập vào Hằng Nhạc Tông của hắn chính là làm nhiệm vụ ở khu rừng này, vả lại hắn còn từng cùng Sở Linh có một đêm xuân ở đây.

“Đã thông thạo đường thì không cần ta phải giới thiệu nhiều nữa”, Sở Huyên nói rồi lôi Diệp Thành vào rừng yêu thú.

“Sư phụ muốn con giết yêu thú sao?”

“Có thể nói là như vậy”.

Cả hai người vừa nói, Sở Huyên đã lôi Diệp Thành vào nơi sâu nhất. Tới đây, Sở Huyên mới để Diệp Thành trên vân đoan bên cạnh mình: “Vài ngày tới ngươi sẽ tu luyện ở đây”.

Diệp Thành không đáp lời, lúc này hắn đang nuốt nước bọt ừng ực, nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới là khu rừng với những hàng cây cao vút, không cần xuống tận nơi cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Nếu quan sát kỹ còn có thể thấy từng bóng hình màu đỏ như màu máu di chuyển qua lại, đó chính là từng con hồ li màu đỏ di chuyển nhanh như cơn gió.

“Phong…Phong Hồ?”, Diệp Thành vô thức nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên không nói gì chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

“Sư phụ, cái này không dễ chơi tí nào”, Diệp Thành giật giật khoé miệng: “Phong Hồ tốc độ nhanh nổi tiếng, thực lực của nó cũng không hề yếu hơn tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương, lại thêm cơ thể săn chắc, người bảo con tu hành ở đây, liệu con có thể sống mà quay về không vậy?”

“Đã là huấn luyện ma quỷ thì ngươi nên có giác ngộ từ sớm đi”, Sở Huyên nhướng vai: “Ở Ngọc Nữ Phong ta cho ngươi đánh với Phong Ảnh là để tôi luyện tâm niệm kiên định trong lòng ngươi, ở đây ta cho ngươi đánh với Phong Hồ là tôi luyện tốc độ cho ngươi. Đương nhiên, cho dù là Phong Ảnh hay Phong Hồ thì ngươi cũng cần hiểu rằng dưới áp lực về tốc độ thì ngươi mới có thể khơi gợi được năng lực của bản thân”.

“Nói thì vậy nhưng…ôi, ôi, ôi, con vẫn chưa chuẩn bị xong mà”.

Diệp Thành định nói thêm gì đó nhưng còn chưa hết câu đã bị Sở Huyên đẩy cho một cái khiến hắn bị ném vào lãnh địa của yêu thú Phong Hồ.

Gừ!

Diệp Thành vừa đáp đất, từ tứ phương tám hướng đã có tiếng gầm rú vang lên, chỉ nghe thấy tiếng gió sột soạt, mùi máu tanh xực lên. Ngay sau đó có một con Phong Hồ lao tới giống như một đạo huyết mang, tốc độ nhanh đến mức Diệp Thành còn không thể nào bắt nổi tung tích của nó.
Chương 183: Tốc chi đạo

Diệp Thành run rẩy, ngay lập tức thi triển bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng lùi về sau.

Có điều tốc độ của hắn vẫn còn chậm. Ở một góc khuất có một bóng hình hồ li màu đỏ, trên cánh tay hắn chợt có một vết máu xuất hiện, nếu nhìn kỹ thì đó chính là vết thương do bị móng vuốt của hồ li gây ra.

“Tốc độ khủng khiếp quá”, Diệp Thành vừa lùi về sau vừa rút ra kiếm Xích Tiêu, một kiếm chém ra một đạo kiếm hồng.

Có điều nhát kiếm của hắn lại chém vào khoảng không, đến cả cọng lông hồ li cũng không chém nổi tới.

Còn chưa quay người đã lại đón tiếp một con hồ li vụt tới, trên cơ thể hắn lại thêm vết thương.

“Cho dù không có sự kiểm soát của Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn thì hắn cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hồ li được”, Diệp Thành nghiến răng, hắn cố gắng vung kiếm Xích Tiêu, ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.

Gừ!

Một con Phong Hồ lao vút tới, bóng hình hồ li to lớn hiển hiện, cứ thế phá tan kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành. Diệp Thành bị ép lùi về sau, còn con Hồ Li kia cơ thể săn chắc khoẻ mạnh lại không hề bị tổn hại gì.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Khi lùi về sau, từng bóng hồ li đỏ lướt qua, mỗi lần chúng xuất hiện đều để lại vết thương trên cơ thể Diệp Thành.

Bôn lôi!

Diệp Thành hét to, tung ra một chưởng bôn lôi về phía bóng hồ li kia.

Rầm!

Hồ li di chuyển với tốc độ quá nhanh, một chưởng của Diệp Thành không thể đánh trúng nó, ngược lại còn khiến từng tảng đá to kệch phía sau Phong Hồ vỡ vụn.

Hám sơn!

Nhất dương chỉ!

Hàng long!

Ngay sau đó, Diệp Thành liên tục thi triển huyền thuật, nhưng cho dù hắn thi triển thế nào thì cũng không thể có tác dụng. Phong Hồ không hổ là loài yêu thú nổi danh về tốc độ, từ khi giao đấu với nó, Diệp Thành liên tục bị thương, vả lại điều khiến hắn bất lực chính là hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy rõ mặt mũi một con Phong Hồ nào.

Sau nửa canh giờ, đạo bào của Diệp Thành đã nhuốm máu, trên người hắn không dưới trăm vết cào đáng sợ, vả lại không phải tu vi thực lực của hắn không đủ mạnh, chỉ vì tốc độ của Phong Hồ nhanh dị thường khiến khí lực toàn thân hắn không thể nào thi triển nổi.

Diệp Thành thở hộc hơi, đến cả bí thuật thân pháp mà hắn tự hào cũng không thể nào theo nổi tốc độc của Phong Hồ, điều này khiến hắn có một cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có.

“Sư phụ, người không định nói gì sao? Chỉ cho con một chút đi chứ”, bị Phong Hồ ép đến mức muốn phát điên, Diệp Thành nhìn vào Sở Huyên đang nhàn nhã khoanh chân ngồi trên không trung.

“Tĩnh tâm, ngưng khí”, Sở Huyên chỉ nói bốn từ và không thêm lời nào sau đó.

“Có vậy thôi sao?”

“Đây mới là ngày đầu tiên, ngươi vội cái gì?”, câu nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.

“Không cho ngươi nếm trải chút khổ ải thì sao ngươi có thể thông minh ra được”, Sở Huyên vẫn không mở mắt, mỉm cười nói: “Có thể trụ được bao lâu thì tính bấy lâu, còn trẻ mà, nếm trải chút khổ ải vẫn hơn”.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên chỉ muốn mắng chửi người.

Phụt!

Toạc!

Phong Hồ vẫn nhanh như cắt, mỗi lần lướt qua thì trên cơ thể Diệp Thành lại xuất hiện vết máu.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại ngã vào vũng máu, chân khí khắp cơ thể bị hao tổn sạch, hắn chìm vào hôn mê.

Lúc này, Sở Huyên mới đứng dậy đưa Diệp Thành rời khỏi đây.

Đêm khuya, trong một sơn động, ngọn lửa bập bùng khiến Diệp Thành như chết đi lại day day thái dương đứng dậy.

Ấy!

Diệp Thành khẽ rít lên, hai bên mắt trái và phải của hắn đảo đi đảo lại, hắn nhận ra sơn động này trông rất quen, qua một lúc, sắc mặt hắn trở nên khác thường, sơn động này không phải là nơi hắn và Sở Linh làm chuyện đó với nhau sao?

A…ư…ô…

Trong giây phút, bên tai Diệp Thành như vang lên tiếng rên rỉ của Sở Linh đêm hôm đó, đặc biệt là khi nhớ tới phần cơ thể hoàn mĩ của Sở Linh, hắn chợt có cảm giác nóng ran và tê dại khắp người.

“Tỉnh rồi à?”, Sở Huyên ở bên đang khoanh chân ngồi tĩnh lặng chợt mở mắt ra nói một câu kéo Diệp Thành về với thực tại.

“Con tỉnh rồi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, thầm nhủ thế giới này thật kỳ lạ, hai tháng trước hắn và Sở Linh cùng có đêm hoan lạc tại đây, đúng hai tháng sau, hắn lại cùng Sở Huyên đốt lửa tại nơi này.

“Không biết lúc này mà nói cho sự phụ biết về chuyện đêm đó thì sư phụ có bóp chết mình không nữa”, Diệp Thành thầm nhủ.

“Ngươi không định nói xem cảm nhận của ngươi về cuộc chiến với Phong Hồ hôm nay sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.

“Đau ạ”, Diệp Thành chỉ nói mỗi một câu, sau đó không quên sờ vào bên má sưng vêu của mình.

“Vậy ngươi cho rằng ngươi và tốc độ của Phong Hồ ngang nhau sao?”

“Tốc độ của con và nó căn bản không phải cùng một đẳng cấp”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

“Thực ra ngươi có thể khiến tốc độ của chúng chậm hơn”, Sở Huyên mỉm cười.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt sáng mắt lên, hắn biết Sở Huyên đang chỉ dạy cho mình bèn xoa xoa tay tiến lên trước, cười xoà và nói: “Sư phụ, làm cách nào để tốc độ của chúng chậm lại ạ?”

“Rất đơn giản, tốc độ của ngươi nhanh lên thì tốc độ của chúng chẳng phải sẽ chậm đí sao?”

“Vấn đề là tốc độ của con đã đạt giới hạn tối đa rồi”, Diệp Thành hoang mang.

“Xem ra ngươi vẫn còn đang nếm trải quá ít khổ ải”, Sở Huyên mỉm cười đứng dậy, sau đó phất vạt áo lôi Diệp Thành ra khỏi hang: “Tu luyện ma quỷ, tiếp tục”.

Gừ!

Gừ!

Ngay sau đó, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gầm của thú vang lên liên tiếp phá tan bầu không khí.

Nửa đêm Sở Huyên lại ném Diệp Thành vào nơi có Phong Hồ, Diệp Thành vừa hồi phục lại nguyên trạng thì lại lần nữa chìm vào cơn ác mộng.

Tới gần sáng, Sở Huyên mới lôi hắn về hang động trong tình trạng người đẫm máu. Cứ như vậy ngày nọ qua ngày kia, chớp mắt đã chín ngày trôi qua.

Chín ngày nay Diệp Thành chưa hề ngủ được giấc nào yên ổn, Sở Huyên không hề cho hắn cơ hội để thở, hắn cứ hồi phục về nguyên trạng thì lại bị ném vào chỗ Phong Hồ, mỗi lần quay về trên người đều toàn là vết thương.

Đương nhiên, những khổ ải mà Diệp Thành trải qua trong chín ngày nay cũng không phải uổng công. Tốc độ về thân pháp của hắn rõ ràng có sự đột phá sau khi giao chiến với Phong Hồ, mặc dù vẫn không đuổi kịp Phong Hồ nhưng những gì hắn thu hoạch về cũng không phải ít.

Lại là một ngày đẹp trời với ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành lại lần nữa bị ném vào lãnh địa của Phong Hồ.

Gừ!

Diệp Thành vừa đáp đất, ở một góc khuất đã có con Phong Hồ màu đỏ lướt qua. Thấy vậy, Diệp Thành vội đạp ra bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan, con Phong Hồ kia cứ thế áp sát theo hắn.

Gừ!

Còn chưa kịp đứng vững, con Phong Hồ thứ hai đã bổ nhào đến, tiếp theo sau là con thứ ba, con thứ thư…

Diệp Thành bắt đầu rối chân rối tay, mặc dù Tốc Ảnh Thiên Hoan kỳ diệu nhưng hắn vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Phong Hồ. Không tới một canh giờ, Diệp Thành trông không khác gì người máu.

Lúc này, Sở Huyên ngồi khoanh chân trong không trung mới chầm chậm đứng dậy mở mắt, khẽ giọng nói: “Ngưng thần, tịnh khí”.

Hoặc có thể nói từ khi lôi Diệp Thành tới đây quyết đấu với Phong Hồ, từ đầu tới cuối Sở Huyên chỉ nói đúng bốn từ này.

Ngưng thần, tịnh khí.

Diệp Thành lùi vội về sau, trong đầu nhẩm niệm bốn từ này, thế nhưng cho dù hắn có làm thế nào thì cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Phong Hồ, vết máu trên cơ thể cũng theo đó mà nhiều hơn.

“Ngươi có biết vì sao chín ngày nay vi sư lại cho ngươi nếm khổ ải mà không chỉ dạy cho ngươi không?”, trên vân đoan, Sở Huyên điềm tĩnh lên tiếng.

“Con không biết ạ”, Diệp Thành vừa né tránh sự tấn công của Phong Hồ vừa đáp lời.

“Cái gọi là tốc độ không liên quan gì đến tu vi”, Sở Huyên lên tiếng: “Bí thuật thân pháp của ngươi đương nhiên huyền diệu nhưng cũng chính vì sự huyền diệu này nên khiến ngươi quá tuân thủ những quy tắc thông thường cho nên kết cục mới là không phải ngươi đang kiểm soát nó mà là nó đang kiểm soát ngươi”.

Lời nói của Sở Huyên hết sức nhẹ nhàng khiến Diệp Thành đang khổ chiến cũng phải tĩnh tâm lắng nghe. Trong lòng hắn chợt hiểu rằng chín ngày luyện ma quỷ, lúc này Sở Huyên mới chỉ điểm cho hắn.

“Tốc độ cũng là một loại đạo, đạo về tốc độ là nhân ngự đạo chứ không phải đạo ngự nhân”, Diệp Thành trầm tư suy nghĩ lời nói của Sở Huyên.

“Là nhân ngự đạo, không phải đạo ngự nhân”, Diệp Thành nhẩm trong đầu.

“Tốc độ vô cực tuỳ hình như ảnh, thiên chỉ vô duy, tuỳ tâm biến đổi”, Diệp Thành tĩnh tâm, chân ý của Tốc Ảnh Thiên Hoan hiện lên trong đầu hắn.

Tốc Ảnh Thiên Hoan quả thực là bí pháp thượng thừa trong huyền thuật về thân pháp.

Nó quả thực huyền diệu, thế nhưng cũng vì sự huyền diệu của nó khiến Diệp Thành chạy một vòng không dám phá vỡ quy tắc, từ đầu tới cuối hắn chỉ luẩn quẩn trong cái vòng đó.

“Sư phụ, người muốn bảo con bước ra khỏi cái vòng đó phải không?”

“Tốc Ảnh Thiên Hoan vô hình hô ảnh, vô cực vô hoan”.

“Đạo về tốc độ thì con chính là đạo”.

Trong phút chốc, trong đôi mắt hoang mang của Diệp Thành chợt có ánh sáng loé qua, hắn mỉm cười: “Sư phụ, lời của người con hiểu rồi”.
Chương 184: Da thô thịt dày

Trong làn gió máu, Diệp Thành nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đột nhiên bước chân của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên chậm lại, nhưng trong mỗi bước đi lại tăng thêm một phần khí uẩn không thể giải thích.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Hồ ảnh màu máu vẫn đang bay qua, những vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều nhưng dường như hắn hoàn toàn không hay biết, chẳng hề quan tâm, toàn bộ tâm trí của hắn đang chìm đắm trong ý cảnh vô cùng huyền diệu. Mặc dù bị áp chế bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, nhưng hắn lại thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như một làn gió.

Ngay sau đó bước chân của hắn bắt đầu tăng tốc, mặc dù hỗn loạn nhưng rất kỳ lạ, mỗi bước đi dường như đi được một quãng đường cực dài, để lại cái bóng màu vàng óng phía sau, không thể phân biệt rõ vệt nào mới là bản thể của hắn.

Không biết từ lúc nào, tốc độ Phong Hồ trong mắt hắn trở nên chậm lại, khuôn mặt thật của Phong Hồ trong mắt hắn trở nên cực kỳ rõ ràng.

Grừ!

Grừ!

Phong Hồ bay tới bay lui bắt đầu có chút cáu kỉnh, Diệp Thành trong mắt chúng thay đổi thân pháp kỳ lạ, nhìn có vẻ chậm nhưng khi chúng vồ tới thì Diệp Thành luôn né được.

“Tiểu tử này có khả năng lĩnh hội thật đáng sợ”, Sở Huyên ở trên mây mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ rất ngạc nhiên.

“Xem ra chịu khổ cực trong chín ngày qua cũng không uổng”, Sở Huyên khẽ cười.

Hú!

Grừ!

Đám Phong Hồ bên dưới càng trở nên cáu kỉnh.

Ngược lại, Diệp Thành lại càng bình tĩnh ung dung hơn, mặc dù hắn vẫn bị thương nhưng rõ ràng đã dần bắt kịp tốc độ của Phong Hồ, hắn đến rồi đi không thấy bóng dáng như một cơn gió.

Không biết từ khi nào hắn khẽ nhấc cánh tay lên, chân khí trong vùng Đan Hải trào dâng mãnh liệt, dồn vào lòng bàn tay, các ngón tay còn có điện lôi bao quanh.

Bôn Lôi Chưởng!

Hắn bất ngờ gầm lên một tiếng thật lớn rồi tung ra Bôn Lôi Chưởng.

Hú!

Sau đó, một con Phong Hồ đang lao tới bị Bôn Lôi Chưởng của hắn đánh ngã lộn nhào.

Lúc này, Diệp Thành cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ cười một tiếng: “Tốc Chi Đạo thật kỳ diệu”.

Hắn biết mặc dù tốc độ của mình đã có bước nhảy vọt về chất, nhưng tốc độ là vô tận. Những gì hắn lĩnh hội được sẽ mãi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, nếu muốn tiến xa hơi cần phải trải qua muôn ngàn thử thách trong nhiều năm tới.

“Tu luyện tốc độ dừng ở đây được rồi”, Sở Huyên ở trên đám mây phất tay đưa Diệp Thành đi.

Vẫn là hang động đó, đến khi Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, hắn vẫn trong trạng thái tay xoa cằm vẻ mặt trầm tư.

Sở Huyên không làm phiền mà lấy một viên linh đan nhét vào miệng Diệp Thành, sau đó lấy một thùng gỗ lớn chứa đầy linh dịch rồi ném Diệp Thành vào, giúp hắn chữa trị vết thương.

Không biết đến lúc nào, Diệp Thành mới hoàn hồn lại từ trong ý cảnh Tốc Chi Đạo.

“Sư phụ, khó khăn lắm con mới tìm được cảm giác mà sư phụ lại kéo con về rồi?”, Diệp Thành nhô cái đầu ướt nhẹp lên từ trong thùng gỗ, nhìn Sở Huyên đang ngồi khoanh chân với ánh mắt tò mò.

“Nếu đã hiểu được đạo lý trong đó thì sau này có rất nhiều thời gian suy ngẫm”, Sở Huyên nói xong đã đứng lên, nhấc Diệp Thành ra khỏi thùng gỗ: “Hạng mục tiếp theo trong huấn luyện ma quỷ, bắt đầu”.

“Nhanh… nhanh vậy sao, con còn chưa hoàn toàn hồi phục mà?”

“Ngươi da thô thịt dày, thế này mà cũng gọi là bị thương à?”, Sở Huyên mặc kệ, hung hổ xách Diệp Thành ra khỏi hang động.

Cứ vậy, Diệp Thành bị Sở Huyên xách đi như xách gà, đi sâu vào rừng rậm yêu thú.

Chẳng mấy chốc Sở Huyên đã dừng lại trong núi rừng bao la đầy mùi máu tanh.

Vừa bị đặt xuống, Diệp Thành đã thấy một con yêu thú khổng lồ trong rừng rậm phía dưới. Nó to như một ngọn núi nhỏ, đầu rất lớn, con ngươi đỏ như máu, sống lưng có rất nhiều vảy. Nó còn có một cái đuôi vừa to vừa thô, trên đó có gai nhọn như từng con dao thép, loé lên ánh sáng mờ ảo.

“Thằn… Thằn lằn huyền băng”, dường như Diệp Thành nhận ra con yêu thú này, hắn đánh giá dựa theo sách giới thiệu yêu thú: Hung tàn, da dày, thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Dương, mạnh hơn Phong Hồ, những tu sĩ cảnh giới Chân Dương bình thường đều không phá nổi phòng ngự của nó.

Trong lòng Diệp Thành đã có dự cảm không lành, không cần nói cũng biết sắp tới Sở Huyên sẽ cho hắn đánh nhau với Thằn lằn huyền băng.

“Thằn lằn huyền băng có thể rèn luyện sức mạnh cho ngươi”, Sở Huyên mỉm cười.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, không khỏi nhìn Sở Huyên: “Sư phụ này, lần trước là Phong Ảnh, sau là Phong Hồ, lần này lại là Thằn lằn huyền băng, sao con cảm giác sư phụ không coi con là người thế? Sư phụ huấn luyện kiểu này, sớm muộn gì con cũng chết”.

“Ngươi vốn đã khác thường, sao có thể huấn luyện như bình thường được?”, Sở Huyên nhún vai không cho là đúng.
Chương 185: Ngươi có chân hoả?

“Con muốn về nhà”.

“Mơ đi”, Sở Huyên nhấc chân, đá Diệp Thành xuống.

Diệp Thành vừa rơi xuống, Thằn lằn huyền băng khổng lồ đã phát hiện ra hắn.

Hú!

Sau đó là tiếng rống đinh tai nhức óc của Thằn lằn huyền băng, tiếng rống ấy có sóng âm vang dội, cổ thụ đổ ngang, tảng đá sụp xuống, Diệp Thành cũng bị tiếng rống này chấn động hai tai chảy máu.

“Không phải độ hung hãn bình thường”, Diệp Thành chật vật lùi về phía sau.

Gầm!

Thằn lằn huyền băng đã bắt đầu di chuyển cơ thể to lớn của nó, mặt đất rung chuyển, cái miệng to như máu phun ra khí băng hàn, giống như thuỷ triều cuộn trào về phía Diệp Thành. Những nơi nó đi qua, tảng đá hay cổ thụ đều bị nhấn chìm, hoa cỏ bị đóng thành băng, mặt đất cũng kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tiên Hoả ”, Diệp Thành thấy vậy trong lòng cảm thấy kinh hãi, Tiên Hoả trong vùng Đan Hải tuôn ra, bảo vệ cơ thể hắn, hắn mau chóng lùi lại phía sau.

“Ngươi có chân hoả?”, Sở Huyên đang khoanh chân ngồi trên đám mây đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt hiển nhiên không biết Diệp Thành lại có Tiên Hoả.

“Con vốn đã có rồi!”, Diệp Thành sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Sở Huyên: “Sư phụ không biết sao?”

“Ngươi có chắc ngươi từng nói với ta không?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành.

“Con tưởng trưởng lão Từ Phúc nói cho sư phụ rồi?”

Sở Huyên không nói nữa chỉ day mạnh đầu mày. Từ Phúc chưa nói cho cô, chắc chắn là vì nghĩ Diệp Thành đã nói rồi, hai người ai cũng tưởng người kia đã nói nhưng lại chưa có ai nói, nên đến giờ cô vẫn chẳng hay biết gì.

“Tiểu tử này đã có chân hoả, vậy cũng là luyện đan sư”, dường như Sở Huyên đã hiểu ra một số chuyện.

“Chẳng trách sư huynh Từ Phúc lại coi trọng Diệp Thành như thế, không tiếc gả đồ đệ bảo bối của mình cho Diệp Thành trong khi Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí”.

“Thảo nào hắn có thể luyện bí thuật Man Hoang Luyện Thể”.

Nói đến đây, Sở Huyên lẳng lặng nhìn Diệp Thành bên dưới, vẻ mặt tức giận: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm, làm sư phụ ngươi bao lâu cũng không được thấy chân hoả của ngươi, ngươi cũng nhẫn tâm đấy!”

Rú!

Bên dưới, Thằn lằn huyền băng đã thể hiện sức mạnh thần kỳ, khí huyền băng cuồn cuộn nhấn chìm Diệp Thành.

“Có chân hoả không chết được”, Sở Huyên liếc mắt, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống.

Quả nhiên, cô vừa ngồi xuống, khí huyền băng như cơn thuỷ triều đã bị phá ra một khe hở, Diệp Thành lao ra từ đó.

Ầm!

Bàn chân phủ đầy hàn băng của Thằn lằn huyền băng giẫm xuống, mặc dù là bàn chân nhưng còn lớn hơn cả người Diệp Thành. Trong mắt Diệp Thành, bàn chân của Thằn lằn huyền băng như một tảng đá.

Ung!

Trong chớp mắt, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Thiên Khuyết ra, hai tay cầm kiếm, giơ cao qua đầu.

Keng!

Thằn lằn huyền băng giẫm lên kiếm Thiên Khuyết tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.

Bịch!

Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, một đạp của Thằn lằn huyền băng giáng xuống với sức nặng ngàn cân, may mà cơ thể hắn rắn chắc, nếu là tu sĩ Ngưng Khí bình thường e là đã bị giẫm nát rồi.

“Chết tiệt”, Diệp Thành cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, chân Thằn lằn huyền băng giẫm xuống như bị núi đè khiến hắn không thể cử động, trong cơ thể còn vang lên tiếng xương răng rắc.

“Tiên Hoả”, trong lúc nguy cấp, Diệp Thành lại triệu gọi Tiên Hoả, bao phủ toàn bộ kiếm Thiên Khuyết.

Grừ!

Tiên Hoả, Huyền Băng trời sinh tương khắc. Huyền băng trong lòng bàn chân Thằn lằn huyền băng tan chảy, nó cũng cảm nhận được đau đớn nên nhấc chân lên.

Lúc này Diệp Thành đã bay vụt ra xa bảy tám trượng.

Ầm!

Diệp Thành vừa dừng bước, cái đuôi khổng lồ thô ráp của Thằn lằn huyền băng đã quất tới.

Diệp Thành vội lấy kiếm Thiên Khuyết chắn phía trước.

Rầm!

Đuôi Thằn lằn huyền băng sượt qua thanh kiếm Thiên Khuyết, phát ra âm thanh trầm đục, mà Diệp Thành cũng bị đuôi nó hất văng ra xa hơn mười trượng, làm gãy mười mấy cây cổ thụ chọc trời, sụp đổ một tảng đá lớn.

Diệp Thành chật vật bò ra khỏi đống đá vụn, phun ra máu, cánh tay đã chảy máu đầm đìa, xương trong người không chỉ gãy một đoạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK