Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376: Món nợ máu của Đại Sở và Thiên Ma Vực

Đế Hoang là Thánh thể mạnh nhất mà cả Chư Thiên Vạn Vực công nhận, khi xưa để bảo vệ Nguyệt Thương trở thành Hoàng Đế, một mình ông chống lại năm vị Đại Đế của Thiên Ma Vực, đó là một thần thoại đến giờ vẫn được người đời ca tụng, chiến tích của ông đến giờ vẫn chưa có ai vượt qua được.

Với Thiên Ma Vực mà nói, đó là một quá khứ nhục nhã, năm vị Đại Đế bị chặn trước Chư Thiên Môn, điều nực cười là, người chặn bọn họ cũng chỉ là một Hoang Cổ Thánh Thể đại thành.

“Tiền bối Đế Hoang một mình chiến đấu với năm Đại Đế, hậu thế Diệp Thành đấu với một mình ông là đủ rồi”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Thiên Ma Đại Đế, bây giờ hắn cũng đã có tư cách nhìn thẳng vào Thiên Ma Đế.

“Được, được lắm”, Thiên Ma Đại Đế bật cười, đột ngột ra tay, một chưởng giáng về phía Diệp Thành mang theo uy lực diệt thế, những nơi nó đi qua, mọi thứ đều hoá thành tro tàn, hư thiên thoáng chốc sụp đổ.

“Đây không phải trận chiến túc mệnh giữa Thánh thể và Đại Đế, mà là mối thù hận giữa Đại Sở với Thiên Ma Vực”, Diệp Thành bay ngược lên trời, vung chiến kích ra.

“Món nợ máu của chín mươi triệu linh hồn anh hùng của vùng đất này, để Diệp Thành đến đòi”, Diệp Thành vung kích quét ra một dải ngân hà.

Dưới sự chú ý của mọi người, đại ấn che trời của Thiên Ma Đế va vào dải ngân hà do đại kích của Diệp Thành quét ra.

Ngay tức khắc, đất trời rung chuyển, núi non sụp đổ, Diệp Thành bị đẩy lùi, khoé miệng rỉ máu, nhưng lòng bàn tay của Thiên Ma Đại Đế cũng bị cứa ra một vết máu, nhìn như va chạm đơn giản nhưng lại chứa đựng trăm nghìn thần thông biến hoá.

Chiến!

Diệp Thành hô vang rồi lại bay lên hư thiên, vẫn là một kích dung hợp trăm nghìn bí thuật thần thông biến hoá, dung hợp hỗn độn đạo tắc, sức mạnh huyết mạch và ý chí chiến đấu bất khả chiến bại, có thể gọi là một kích diệt thế.

Không biết tự lượng sức mình!

Thiên Ma Đại Đế hừ lạnh, giơ tay lên trời, phá tan bầu trời đầy sao rộng lớn, biến nó thành Vô Vọng Tinh Hải, mỗi luồng khí tinh thần đều như ngọn núi tám nghìn trượng, nghiền nát cả thiên địa.

Bùm!

Lại một cú va chạm nữa, Diệp Thành lại bị đẩy lùi về sau, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thiên Ma Đại Đế bước tới, u mang nhất chỉ như xuyên qua năm tháng cổ xưa.

Thánh thể của Diệp Thành bị đâm xuyên tại chỗ.

Trả lại ông một quyền!

Giọng Diệp Thành cao vút, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp nhất, phá tan hư thiên rộng lớn.

Ngươi còn kém xa lắm!

Trong mắt Thiên Ma Đại Đế đầy vẻ khinh miệt, ông ta giơ tay đẩy ra cả vùng ma hải.

Đó là một vùng ma hải đáng sợ cuốn theo hàng trăm triệu sinh linh với tiếng khóc than thê lương, có thể làm tan biến sức mạnh của đất trời, Đế Đạo pháp tắc dung hoà trong đó lại càng cường đại vô song khiến người ta không thể chống lại.

Tuy rằng uy lực một quyền của Diệp Thành nghịch thiên, nhưng đánh vào trong ma hải lại như muối bỏ biển, thần uy của Bát Hoang Quyền lập tức biến mất.

Nghịch Thế Luân Hồi, Đạo Pháp Vạn Thiên!

Diệp Thành lại vung đại kích lên, tích hợp sức mạnh luân hồi.

Đế Đạo, Ma Thế Thiên!

Thiên Ma Đại Đế hừ lạnh, tay trái âm dương hoá thái cực, tay phải càn khôn hoá vô cực, tự diễn hoá Đế Đạo pháp tắc, lấy ông ta làm trung tâm, mở ra cả một vùng ma thổ che kín bầu trời.

Phụt!

Thánh thể của Diệp Thành nứt toác, Đế Đạo pháp tắc khiến hắn không thể đoán được.

Đế Đạo, Trần Phong Vạn Cổ!

Thiên Ma Đại Đế lại thi triển thần thông vô song, giọng nói hư ảo mà uy nghiêm như chúa tể thế gian, Đế Đạo pháp tắc phủ khắp hư thiên, phong ấn đạo trong thiên địa, mọi thứ trên thế gian dường như đều đóng băng vào thời khắc này.

Diệp Thành chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại đang giam cầm mình, dù là sức mạnh huyết mạch hay hỗn độn đạo tắc thì đều bị cố định.

Trong mắt Thiên Ma Đại Đế là vẻ uy nghiêm, từ khi đứng ở vùng hư thiên đối diện này, ánh mắt ông ta như thần nhãn bắn ra sấm sét, muốn giết chết Diệp Thành, kẻ làm trái tôn nghiêm của ông ta.

Thiên Chiếu!

Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Thành chợt mở Tiên Luân Nhãn, huyết tế thọ nguyên.

Nhưng Thiên Chiếu này không nhằm vào sấm sét trong mắt Thiên Ma Đế bắn ra mà là nhằm vào sự giam cầm của Trần Phong Vạn Cổ.

Thiên Chiếu là sức mạnh tạo ra từ sức mạnh thời không và bán thời không, do sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian đan xen, là một loại sức mạnh cấm kỵ, dùng sức mạnh này để phá giam cầm của Đế Đạo cũng là một cách giải thoát.

Còn Tiên Luân Nhãn bị Thiên Nữ Ma Quân phong ấn lúc trước, từ khi Diệp Thành trở thành Thánh thể đại thành thì phong ấn đã được giải trừ, lúc này có Tiên Luân Nhãn giúp đỡ, hắn lại càng không sợ Đế Đạo cấm chế của Thiên Ma Đại Đế.

Keng!

Sấm sét bắn ra từ mắt Thiên Ma Đế đã phóng tới.

Vào thời khắc cuối cùng, Diệp Thành phá được giam cầm, chạy tới nơi cách đó trăm nghìn trượng rồi trở tay vung một chưởng phá tan sấm sét.

Ta đã coi thường ngươi rồi!

Thiên Ma Đại Đế cười khẩy, một bước đi qua hư thiên, bàn tay như thần đao, lăng thiên chém nứt hư vọng.

Diệp Thành giơ chiến kích lên nhưng lại bị một chưởng của Thiên Ma Đại Đế làm cho lảo đảo.

Mở!

Sau tiếng quát của Diệp Thành, sức mạnh Thánh thể run lên, huyết chiến sôi trào nóng rực như lửa chống lại uy áp, một quyền đẩy lui Thiên Ma Đại Đế, một kích chém ra cả vùng tinh hà.

Vẻ mặt Thiên Ma Đại Đế trở nên u ám hơn, một tay ông ta diễn hoá đại đạo, phá tan tinh hà do một kích của Diệp Thành vẽ ra.

Thần Thương!

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, một bước tới nơi, thần mang Thần Thương bắn ra từ đầu mày.

Thuật này không có tác dụng với ta!

Điều khiến Diệp Thành phải nhíu mày là Thiên Ma Đế không thèm quan tâm đến thần uy của Thần Thương, thần mang vô song từ Thần Thương không hề gây ra tổn hại gì cho ông ta.
Chương 1377: Tranh hùng có một không hai

Ầm!

Một chiêu không trúng, Thiên Ma Đại Đế cầm Hạo Vũ Càn Khôn trong tay, một chưởng đánh nát Thánh thể của Diệp Thành.

Kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi!

Thiên Ma Đại Đế khí thế áp đảo, quay lưng lại với Vô Vọng Ma Thổ, dị tượng tinh thần tịch diệt sau lưng vẫn đang được diễn hoá, đó là pháp tướng do Đế Đạo pháp tắc đan xen tạo thành, tự hình thành một thế giới riêng, sánh vai cùng đại đạo.

Diệp Thành đứng lại, Thánh thể nứt toác nhanh chóng khôi phục, khí huyết của Thánh thể vẫn dồi dào như biển, trạng thái không chết, không bị thương lại thêm sức mạnh đang được luân hồi khiến hắn có tư cách chiến đấu với Đại Đế.

Nhưng chỉ dựa vào những điều này mà muốn đánh bại một bậc Đại Đế thì vẫn chưa đủ.

Thiên Ma Đại Đế nói không sai, hắn đã đánh giá Đại Đế quá thấp, sự tồn tại của cấp bậc ấy nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn, thực lực của họ vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Giờ phút này, lòng tôn kính của hắn đối với tiền bối Thánh thể Đế Hoang dã tăng lên mức độ không gì sánh được.

Một mình chiến đấu với năm vị Đại Đế thì phải mạnh nhường nào?!

Bùm!

Chỉ một thoáng ngẩn người, Thiên Ma Đại Đế đã tới, trấn áp hư thiên, một vòng xoáy bao phủ bầu trời mang theo khí tức ác sát huỷ diệt sinh linh trong đất trời, rất nhiều binh tướng Thiên Ma đã bị hút vào trong.

Tiên Luân Thiên Đạo!

Diệp Thành lạnh giọng hô lên, Tiên Luân mắt trái xoay tròn, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo hút vòng xoáy khổng lồ ấy vào hố đen không gian.

Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta nhận!

Thiên Ma Đại Đế đi một bước như vượt qua dòng sông thời gian, lòng bàn tay vẫn như thần đao, chém về phía đầu Diệp Thành.

Phụt!

Ngay lập tức, máu bắn tung toé hoá thành mưa máu vấy khắp đất trời.

Nhưng người bị thương không phải Diệp Thành mà là Thiên Ma Đại Đế, trong nháy mắt Diệp Thành lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thoáng chốc trốn vào hố đen không gian rồi lại vọt ra, đánh cho Thiên Ma Đại Đế trở tay không kịp.

Không… Không ngờ Đại… Đại Đế lại bị thương!

Binh tướng Thiên Ma khó tin ngửa đầu nhìn lên hư thiên, vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể xảy ra.

Phía trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế đã đứng vững, sống lưng còn có một vết chém do bị một kích của Diệp Thành chém trúng, từ vết thương còn có thể nhìn thấy xương Đế chói lọi.

Tốt! Tốt lắm!

Thiên Ma Đại Đế giận quá hoá cười, vết thương sau lưng nhanh chóng hồi phục, Đế huyết tuôn ra cũng nhanh chóng chảy ngược lại, tốc độ hồi phục còn bá đạo hơn trạng thái không chết, không bị thương của Diệp Thành.

Ầm! Đoàng!

Ngay tức thì, đất trời rung chuyển, Thiên Ma Đế nổi giận đùng đùng, Đế Đạo pháp tắc xuất hiện, quấn quanh Đế thể cường đại.

Nợ máu phải trả bằng máu!

Diệp Thành không sợ, hắn vung đại kích lên, ý chí chiến đấu ngút trời.

Thiên Ma Đại Đế nhìn xuống, đánh ra một đòn hủy thiên diệt địa.

Trận chiến nhanh chóng được nâng cấp, hai người đánh từ thiên tiêu lên hư vô, thoáng chốc hình thành một cơn mưa máu, mỗi giọt máu khi rơi xuống vẫn còn tấn công lẫn nhau.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tiếng ầm ầm giống như tiếng sấm huỷ diệt thế gian, khiến lòng người sợ run.

Hư thiên lúc này đã bị phân thành hai thế giới.

Một bên thì tối đen như mực, giống như ma thổ Cửu U, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trong đó còn có dị tượng âm nguyệt và tinh thần tịch diệt trùng sinh. Thiên Ma Đại Đế đứng chính giữa như một vị ma thần vô song, uy áp chấn động khắp thiên địa.

Một bên Thánh quang sáng ngời như tiên cảnh Cửu Tiêu, ánh sáng vàng rực rỡ, huy hoàng bắt mắt, trong đó cũng có dị tượng đan xen, thanh long lượn quanh, phượng hoàng thét dài, bạch hổ gầm rú, huyền vũ mở đường, kỳ lân hí gào, còn có sông núi hoa cỏ, cảnh tượng thịnh thế. Diệp Thành đứng chính giữa như vị chiến thần Bát Hoang, khí thế nuốt chửng núi sông.

Trời và đất trong trận chiến của hai người lập tức trở nên điên đảo, trời không còn là trời, đất không còn là đất.

Mọi thứ dường như trở về bản nguyên.

Mà lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn hư thiên, không chỉ binh tướng Thiên Ma mà còn có phía Đông Hoàng Thái Tâm trong Thiên Huyền Môn.

Đây là một trận đánh vô song, một bên là Đại Đế với đế thuật vô hạn, một bên là Thánh thể đại thành với ý chí chiến đấu bất tận, mỗi lần va chạm đều như ngày tận thế, mỗi lần va chạm đều có máu tươi bắn khắp hư thiên, Thiên Ma Đế tắm máu Thánh, Diệp Thành cũng tắm máu Đế.

Đám Thiên Ma giật mình!

Phía Đông Hoàng Thái Tâm cũng giật mình!

Sức chiến đấu của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của họ, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể không phân thắng bại với Đại Đế không thiếu sót, dù trận chiến này thắng hay thua, chiến tích của hắn đều đứng sau Đế Hoang.

Đánh nhau với Đại Đế là vinh dự nhường nào?

Trong trận chiến này, tuy Diệp Thành rơi vào thế bất lợi nhưng lại là một sự may mắn nghịch thiên, vì trong trận đại chiến này hắn được tiếp xúc với đạo tắc và cảm ngộ mà ở Đại Sở không bao giờ có thể gặp được.

Thiên Ma Đại Đế giống như đá mài dao của hắn, mài khối sắt gỉ là hắn thành thần kiếm vô song.

Tâm cảnh của Diệp Thành thăng hoa, có vài lúc hắn cảm thấy mình đã bước đi trên đại đạo, trạng thái thoáng qua đó bộc phát sức chiến đấu khiến Thiên Ma Đại Đế phải dè chừng.

Đùng! Đoàng!

Sau hai tiếng nổ kinh thế, ma thổ Cửu U của Thiên Ma Đại Đế nổ tung, tiên cảnh Cửu Tiêu của Diệp Thành cũng sụp đổ.

Chiến!

Khí huyết của Diệp Thành ngút ngàn, hắn hoá thành một con rồng vàng bay thẳng về phía Thiên Ma Đại Đế.

Vẻ mặt Thiên Ma Đại Đế lạnh như băng, sát khí vô hạn, ông ta bước ra một bước, hoá thành một con rồng đen khổng lồ.

Hai người không thuộc Long tộc, sở dĩ hoá thành rồng là vì pháp tướng của đạo, hai người đang dùng đạo để tranh hùng, đều là hình rồng, một đen một vàng, trên bầu trời hư ảo trông cực kỳ choán mắt.

Cả hai đánh từ Bắc Chấn Thương Nguyên đến Trung Thông Đại Địa, từ Trung Thông Đại Địa đến Nam Yến Đại Trạch, từ Nam Yến Đại Trạch đến Tây Lăng U Cốc, rồi lại từ Tây Lăng U Cốc đến Đông Lăng Cổ Uyên.

Đại Sở rộng lớn vì hai người chiến đấu mà bị tàn phá tan hoang.

Tuy nhiên họ không những không phân định được thắng bại mà ngược lại càng đánh càng ác liệt hơn, đi đến đâu cũng để lại những vùng đất đổ nát, cỏ không mọc được nữa, dường như phải khiến đất trời sụp đổ mới chịu thôi.

Đại quân Thiên Ma cũng phải hứng chịu tai hoạ, dư âm từ cuộc chiến khiến binh tướng Thiên Ma liên tục hoá thành tro bay.

Không ai có thể ngờ rằng trận chiến này kéo dài chín ngày chín đêm vẫn chưa phân được thắng bại.

Một bên là Đại Đế, mỗi giọt máu Đế đều chứa đựng tinh nguyên dồi dào như biển, tinh lực như sông lớn chảy mãi không cạn.

Một bên là Thánh thể đại thành, vốn đã tràn đầy khí huyết, lại thêm trạng thái không chết, không bị thương và khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh khiến hắn dường như cũng có tinh lực không bao giờ cạn kiệt.

Hai người có sức chiến đấu ngang nhau, đều có tinh lực như không bao giờ cạn kiệt, trận chiến này dường như là bất tận.

Cho đến ngày thứ mười, hư thiên bị phá thủng thành một cái hố lớn.

Sau đó một bóng người rơi khỏi hư thiên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Diệp Thành!

Ở Thiên Huyền Môn, lòng phía Đông Hoàng Thái Tâm lập tức lạnh lẽo, bởi vì người bị đánh rơi khỏi hư thiên không phải Thiên Ma Đại Đế mà là Thánh thể Diệp Thành.

Đúng thế, người đó là Diệp Thành, hắn rơi khỏi hư thiên, đập thành một cái vực sâu trên mặt đất.

Ù!

Lục Thiên Đại Kích cũng rơi xuống, cắm thẳng trên đất, trên thân nhuốm máu Thánh và máu Đế, nó đã gãy, trở nên thảm không nỡ nhìn, sấm sét và Thánh quang bên trên cũng đã tối mịt.

Dưới sự chú ý của mọi nguòi, Diệp Thành bò ra khỏi vực sâu.

Giờ đây hắn đã không còn hình người nữa, toàn thân bê bết máu, vô số vết thương, mỗi vết thương đều loé lên u quang màu đen, đó là sát khí và đạo tắc hỗn độn của Thiên Ma Đại Đế, làm tan tinh khí của hắn khiến vết thương chẳng những không lành mà còn có xu hướng khuếch rộng, nền tảng của hắn cũng bị huỷ hoại.

Huyết Tiếp Hạn Giới, trạng thái không chết, không bị thương mà Diệp Thành còn bị đánh thành ra thế này, có thể thấy trận chiến với Đại Đế bi thảm như thế nào.

Thiên Ma Đại Đế hiện thân, đứng trên hư thiên Cửu Tiêu, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.

Ông ta cũng không khá hơn là bao, khắp người cũng toàn là máu, vô số vết thương, thân thể Đại Đế bị Diệp Thành đánh gần như tàn phế, binh tướng Thiên Ma nhìn thấy mà hết hồn, đó là Đại Đế chí cao vô thượng trong lòng chúng!

Kiến hôi!

Giọng Thiên Ma Đại Đế lạnh lùng mà uy nghiêm, giống như sấm sét khoáng thế, vang vọng vô hạn giữa đất trời.

Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn lên hư thiên, nhìn thanh sát kiếm đen kịt trong tay Thiên Ma Đại Đế.

Đó là một loại đế khí, là cực đạo đế binh của Thiên Ma Đại Đế, sức chiến đấu của hắn với Thiên Ma Đế ngang nhau, sở dĩ thảm bại là vì đế binh trong tay ông ta có uy lực huỷ thiên diệt địa.

“Cho ta một đế binh, ai có thể cho ta một đế binh có thể đấu lại được đế binh của Đại Đế?!”, tuy Diệp Thành không lên tiếng nhưng trong lòng hắn đã thét gào. Hắn cần cực đạo đế binh có thể chống lại đế khí của Thiên Ma Đế, chỉ khi cầm cực đạo đế binh trong tay mới có thể giết được ông ta.
Chương 1378: Hiên Viên xuất hải

Đế binh, ai cho ta một cây đế binh!

Lòng Diệp Thành thầm gào thét, cuối cùng hắn cũng rít khẩn cầu chấn động thiên địa.

Không phải hắn không bằng Thiên Ma Đại Đế mà là vì hắn bại bởi đế khí của ông ta.

Chiến với Thiên Ma Đại Đế chín ngày chín đêm, hắn liên tiếp đánh tan cơ thể Thiên Ma nhưng cuối cùng vẫn không thể trảm diệt ông ta, không phải khả năng chiến đấu của hắn không ổn mà vì hắn không có binh khí có thể đấu lại được thần binh của Thiên Ma Đại Đế.

Giọng Diệp Thành mang theo nỗi bi thương.

Không có đế binh hắn không thể chiến lại được Thiên Ma Đại Đế.

Không có đế binh hắn sẽ không thể hoàn thành kì vọng mà chín mươi chín triệu anh hồn của Đại Sở hi sinh để dành lấy hi vọng cho hắn.

Đế binh, ai cho ta đế binh!

Diệp Thành thầm gào thét, giọng nói chấn động đất trời, nước mắt và máu dàn dụa, hắn không thể thua, thua trận chiến này chính là thua vạn vũ thương sinh.

Trong chốc lát, thánh huyết bên trong cơ thể hắn sục sôi, mỗi một giọt máu đều như đang thiêu đốt, luồng sức mạnh đan xen nhau, chúng cũng đang chống lại, đó là sự cao ngạo thuộc về thánh thế ấy thế mà lúc này lại bị đẩy ra ngoài.

Thánh Thể đang vươn mình, Diệp Thành đang gào thét, anh hồn của Đại Sở cũng đang gào thét khiến cho vùng đất rộng lớn này đều chao đảo.

Giết! Giết! Giết!

Thiên Ma Đại Đế mặt mày tôi độc như ác quỷ.

Từ khi đại chiến đến giờ, sự uy nghiêm của Thiên Ma Đại Đế đã bị dẹp tan từ lâu, ông ta bị một nửa Hoang Cổ Thánh Thể đánh tới mức thảm hại, ông ta không thể nhẫn nhịn, sức mạnh và sự ngoan cường của Diệp Thành khiến ông ta cảm nhận được mối uy hiếp, nếu như có ngày ông ta trở thành Đế thì nhất định sẽ là Hiên Viên Đế uy danh thiên hạ từ cổ tới kim.

Chết đi!

Thiên Ma Đại Đế đã giơ đế kiếm lên, mang theo uy lực tịch diệt, nhát kiếm này trảm xuống sẽ khiến Diệp Thành không còn tồn tại nữa.

Thế nhưng đúng lúc này một luồng ánh sáng kinh thế lại từ Nam Sở rẽ tới, như thể có thể ngưng tụ ra cả hàng tỉ thần quang, xuyên qua năm tháng, trải qua bể dâu, tiên quang chói lọi chiếu sáng thiên địa tăm tối.

Nhìn từ xa, đó là một thanh kiếm, nói chính xác hơn thì đó là thần kiếm, trông hết sức mộc mạc và tự nhiên.

Bang!

Thần kiếm đó rẽ trời mà tới, đó chính là thanh kiếm mang theo uy lực diệt thế và thần tắc đế đạo, thay Diệp Thành chặn lại nhát kiếm tuyệt sát của Thiên Ma Đại Đế.

Hiên Viên Kiếm!

Thiên Ma Đại Đế bị trấn áp lùi về sau, ông ta nheo mắt nhìn thần mà Diệp Thành đang cầm trong tay, sắc mặt bỗng chốc hung tờn thấy rõ như thể ông ta biết kiếm Hiên Viên cũng có mối hận thù không đội trời chung vậy.

Không sai, kiếm Hiên Viên là đế binh mạnh nhất của Hiên Viên Đế được một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang công nhận.

Đó là đế binh mạnh mẽ, từng cùng Hiên Viên Đế chinh phạt Vạn Vực, chính là thần kiếm mang theo linh trí, nghe thấy tiếng hô gọi từ Vạn Vực Thương Sinh, cảm nhận được sự bi thương của vùng đất này nên mới sát phạt ra khỏi cấm địa Hoan Hải.

Đế Kiếm Hiên Viên!

Diệp Thành cầm lấy Hiên Viên Kiếm, nó vừa dày lại vừa nặng, thân kiếm còn có pháp tắc đế đạo của Hiên Viên Đế, mỗi một luồng pháp tắc đều mang theo uy lực diệt thế.

Thế nhưng pháp tắc đế đạo mang theo uy lực diệt thế kia lại chẳng thể khiến Diệp Thành bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy rất thân thiết.

Hiên Viên Đế, huyết mạch đặc thù, chính là huyết mạch kết hợp giữa Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể, hoặc có thể nói dòng máu chảy trong người Diệp Thành chính là huyết mạch phụ hệ của Hiên Viên Đế, đây chính là sự dung hoà trời sinh đã có.

Diệp Thành nắm chắc Hiên Viên Kiếm, thánh quang ảm đạm lại lần nữa phát ra thần mang chói lọi.

Hiên Viên Đế vang lên từng âm thanh vút vút, mỗi một đạo thần tắc được khắc hoạ bên trong đều sống lại, cùng giao hoà với thánh thể huyết mạch của Diệp Thành, khơi dậy tiềm năng của thánh thể khiến sức mạnh của Diệp Thành lại lần nữa tiến gần hơi tới trạng thái Đỉnh Phong.

Chiến!

Diệp Thành cầm Hiên Viên Kiếm sát phạt vào hư thiên, thần mang cái thế xuất hiện như tái hiện lại hình ảnh của Hiên Viên Đế uy chấn cửu thiên thập địa.

Ngươi không thể giết nổi ta đâu!

Thiên Ma Đại Đế gằn lên phẫn nộ, chư thiên rung chuyển, tay ông ta cầm đế binh giáng từ trên trời xuống.

Hai loại đế binh va vào nhau dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.

Đột nhiên, ngay vị trí mà hai thanh kiếm giao nhau, một luồng sáng hữu hình xuất hiện rồi lan ra, mỗi nơi nó đi qua thì trời đất đều sụp đổ, binh tướng Thiên Ma hoá thành huyết vụ, không một ai có thể chặn lại được uy lực của đế đạo.

Giết!

Chiến!

Tiếng động va vào nhau, Diệp Thành và Thiên Ma Đại Đế lại lần nữa đại chiến kinh thế.

Diệp Thành điên cuồng, chiến ý sục sôi, hắn liên tục tấn công.

Thiên Ma Đại Đế cũng điên cuồng, mặt mày tôi độc, mỗi lần vung kiếm đều mang theo thần uy trảm thiên diệt địa.

Trận đại chiến giữa hai người càng khốc liệt, không có thần thông cái thế, không có bí thuật đoạt thiên hoán địa, chỉ có đế kiếm không ngừng vung, ngươi trảm ta một kiếm ta đáp lại ngươi một kiếm.

Phụt! Phut!

Máu tươi lại lần nữa choán ngợp hư thiên, mỗi dòng đế huyết, mỗi dòng thánh huyết khi bay xuống đều hoá thành từng hình rồng cùng công phá lẫn nhau.

Rầm! Đoàng!

Đại Sở bắt đầu rung chuyển.

Lần này và trước đó không giống nhau, kiếm Hiên Viên chính là trận cước của chư thiên luân hồi, tự vận hành trợ chiến khiến luân hồi Đại Sở trửo nên không ổn định, luồng sức mạnh thần bí trấn áp Thiên Ma kia không ngừng suy yếu.

Mau, mau lên!

Trong Thiên Huyền Môn, phía Đông Hoàng Thái Tâm đang cầu xin trời cao, hi vọng Diệp Thành có thể trảm diệt Thiên Ma Đại Đế trong thời gian ngắn nhất.

Bọn họ không còn thời gian nữa, một khi Thiên Ma Đại Đế không bị chư thiên luân hồi của Đại Sở trấn án thì dù cho Diệp Thành có nghịch thiên vẫn không thể đấu lại ông ta, nếu như hắn bại trận thì hậu quả khôn lường.

Phụt!

Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế trảm ra nhát kiếm huỷ thiên diệt địa chém vào thánh thể của Diệp Thành.

Trả ngươi một kiếm!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn không màng thương thế, vẫn cố gắng liều mình, vẫn muốn trảm một nhát kiếm kia, đây là cách đánh thương địch thương mình, tổn hại nghiêm trọng, hắn cũng biết tình hình hiện giờ của Đại Sở thế nào, hắn thực sự không có thời gian mà lãng phí.

Ngươi thật sự đáng chết!

Thiên Ma Đại Đế mặt mày tôi độc như ác ma, ông ta cầm kiếm, một kiếm trả lìa cánh tay Diệp Thành.

Sắc mặt Thiên Ma Đại Đế tôi độc như ác quỷ, hắn ta cầm kiếm đi tới, một kiếm trảm lìa cánh tay Diệp Thành.

Diệp Thành không né tránh cũng không phòng ngự, Thiên Ma Đại Đế trảm một bên cánh tay của hắn, hắn cũng trảm một bên cánh tay của Thiên Ma Đại Đế, hai cánh tay đẫm máu bay giữa hư thiên, rồi hoá thành long hình và vẫn đang tranh đấu.

Trận đại chiến thảm hại đến cực điểm.

Không ai có thể ngờ tới một Đại Đế và một Thánh Thể Đại Thành lại chiến tới mức tanh máu như vậy, chỉ với đế binh mà trảm được cơ thể của Đại Đế không hề biết mỏi mệt, không hề biết đau đớn, cứ thế khiến đối phương bị trảm diệt mới thôi.

Phụt! Phụt!

Sau khi dòng máu bắn vọt lên lại có thêm một đòn công kích kịch liệt trảm tới, nhát kiếm của Diệp Thành trảm vào vai của Thiên Ma Đại Đế, nhát kiếm của Thiên Ma Đại Đế trảm rách ngực Diệp Thành, có thể thấy đế huyết và thánh cốt bay rợp hư thiên.

Thiên Ma Đại Đế điên cuồng gào thét, một kiếm lại một kiếm trảm da, mỗi lần đều khiến thành thể của Diệp Thành bị trảm rụng rời.

Có điều ông ta hết lần này tới lần khác trảm vào thánh thể nhưng Diệp Thành lại cũng không vừa, hắn xông ra ngoài liên tục giống như một kẻ giết mãi không bao giờ chết khiến Đại Đế như ông ta nhìn mà cũng không khỏi bất lực mà phát điên.

Vì sao ngươi còn chưa chết?

Sau tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hư thiên, ông ta lại trảm một kiếm xuyên vào thánh thế của Diệp Thành.

Diệp Thành giơ tay lên, một tay cầm chặt đế kiếm đang đâm xuyên vào cơ thể mình sau đó giơ hiên viên kiếm lên, cứ thế đâm xuyên vào ngực Thiên Ma Đại Đế.

Cảnh tượng này như dừng lại trong giây lát.

Nhìn vào hư thiên, một kiếm của Thiên Ma Đại Đế đâm xuyên cơ thể Diệp Thành còn nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên vào ngực Thiên Ma Đại Đế, cả hai hồi lâu không di chuyển giống như pho tượng bất động.

Thiên địa chìm vào im ắng.
Chương 1379: Giết Đế

Thiên địa tăm tối trở nên hoang tàn.

Bầu không khí im lặng bao trùm khắp nơi nơi.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn hư thiên, nhìn hai bóng hình như pho tượng được điêu khắc.

A…!

Sau tiếng gằn phẫn nộ của Thiên Ma Đại Đế, bầu không khí im ắng ấy mới bị phá vỡ.

Trong lúcn ày, đế đạo pháp tắc của ông ta rung lên đẩy Diệp Thành dịch đi.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành bay đi, phần nửa đầu bị đế đạo pháp tắc trảm lìa, khi rơi xuống đất thì đã thành cả vũng máu, thánh thể mạnh mẽ gần như tàn phế, hắn cũng bị đánh tới tấp không còn giữ được trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới.

Vút!

Hiên Viên Kiếm bay ra đâm vào mặt đất màu máu.

Vút!

Đế kiếm của Thiên Ma Đại Đế cũng rơi khỏi hư thiên, cùng cắm vào mặt đất đẫm máu.

Ha ha ha…!

Không lâu sau đó, Thiên Ma Đại Đế bật cười vang vọng khắp đất trời không hề kiêng dè.

Ông ta đứng sừng sững giữa hư thiên, thân hình lảo đảo, có khả năng ngã ra bất cứ lúc nào. Ông ta cười tôi độc: “Bản tôn từng nói ngươi không thể giết được ta đâu, ngươi không giết được…”

Thế rồi ông ta cứ thế bật cười, cười mãi cười mãi đột nhiên ngừng lại.

Sắc mặt ông ta thay đổi, nỗi khiếp sợ choán ngập đôi mắt như thể ông ta trông thấy việc gì đáng sợ lắm.

Thế nhưng lớp da trên cơ thể lại phủ thêm một lớp phù văn có trật tự của đế đạo thần tắc bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Không chỉ lớp da mà đến cả tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, mỗi một đoạn đế cốt, mỗi một dòng đế huyết cũng có thêm đế đạo thần tắc phù văn dị thường.

Đó chính là đế đạo thần tắc của Hiên Viên Đế.

Trước đó, Diệp Thành vung một kiếm xuyên ngực Hiên Viên Đế, đế đạo thần tắc trên Hiên Viên Kiếm cũng lạc ấn vào trong cơ thể Hiên Viên Đế, đó là một loại đế thuật cực đạo do Diệp Thành và Hiên Viên Kiếm cùng hoàn thành.

Hiên Viên, ngươi không thể như vậy.

Thiên Ma Đại Đế thét gào, huyết mạch run rẩy, đạo tắc xoay vần, ông ta muốn loại bỏ pháp tắc đế đạo của Hiên Viên Đế nhưng mọi thứ đã quá muộn vì đế đạo pháp tắc kia của Hiên Viên Đế đã tâm nhập vào nguyên thần của ông ta.

Thiên Ma Đại Đế sợ rồi, ông ta lảo đảo lùi về sau, đôi mắt trố ra, con ngươi co lại chỉ còn bằng đầu mũi kim.

Ông ta là đại đế cái thế nhưng giây phút này lại cảm nhận được thế nào là sợ hãi, vì có một loại sức mạnh khiến linh hồn ông ta phải run sợ đang nhanh chóng bộc phát, đó là đế đạo pháp tắc của Hiên Viên Đế.

Rầm!

Sau tiếng nổ rầm trời, đế đạo pháp tắc của Hiên Viên Đế bùng nổ.

Cơ thể Thiên Ma Đại Đế nổ tung, ngã khỏi hư thiên, ngã xuống đất tạo thành một vũng máu.

Diệp Thành đứng đậy, hắn lê thân xác tàn tạ của mình lảo đảo bước đi, cứ thế ghì lên người Thiên Ma Đại Đế, hắn cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng vào nắm đấm nện về phía Thiên Ma Đại Đế.

“Quyền này là vì Tịch Nhan”, Diệp Thành mặt mày nhơ nhuốc máu và nước mắt, hắn vung tay đánh tới mức huyết cốt của Thiên Ma Đại Đế bay tứ tung.

“Quyền này vì Hổ Oa”, lại làn tiếng thét thấu trời, thánh quyền nhuốm máu lại lần nữa giáng xuống.

“Quyền này vì Tạ Vân”, vẫn là tiếng thét kinh thiên, nắm đấm của hắn mang theo nỗi hận thù ngút trời.

“Quyền này vì Thi Hoạ”.

“Quyền này vì Linh Nhi”.

“Quyền này vì Hùng Nhị”.

Diệp Thành như kẻ hoá điên, hắn điên cuồng vung nắm đấm không hề biết mệt mỏi, mỗi cú đấm đều vô cùng mạnh bạo, cơ thể Thiên Ma Đại Đế hết lần này tới lần khác liền lại nhưng cũng lại liên tiếp bị đánh tơi bời.

Bịch! Bịch!

Mặt đất rúng động, mỗi một nắm đấm Diệp Thành giáng xuống đều khiến đại địa rung chuyển, tiếng động ầm vang trở thành âm thanh duy nhất tồn tại giữa đất trời.

Thiên Ma binh tướng thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ nhìn Diệp Thành.

Mỗi lần Diệp Thành vung tay thì trái tim hắn như vụn vỡ, từng bóng hình đẫm máu hiện lên trong tầm mắt hắn, đó là nỗi đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến bàn tay cầm kiếm của Thiên Ma binh tướng run lên, đáng sợ đến mức chúng không dám tiến lên phía trước, đáng sợ đến mức chúng quên đi mình phải đi ứng cứu Đại Đế.

Không biết mất bao lâu thiên địa mới trở lại im ắng không còn rúng động nữa, cũng không còn tiếng gào thét của Diệp Thành nữa.

Diệp Thành ngã ra đất, hắn bất lực vung nắm đấm.

Thiên Ma Đại Đế không còn nữa bởi ông ta đã bị thánh quyền của Diệp Thành đánh tan, một vị Đại Đế bị đánh chết, đế huyết cũng theo đó mà thấm đẫm vùng đất rộng lớn này, tế gọi ra anh hồn của chín mươi chín triệu người của Đại Sở.

Có lẽ Thiên Ma Đại Đế cho tới chết cũng không dám tin rằng một người thống ngự cả thế giới như ông ta lại chết trong tay một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Một vị Đại Đế như ông ta sẽ không cam tâm, sự tự tin, cao ngạo và mọi truyền thuyết cũng như thần thoại về ông ta đều sẽ bị chôn vùi ở vùng đất bất phàm này, ngay trong trận chiến này. Đại Đế không phải là vô địch, Đại Đế không phải là có thể tàn sát hàng loạt.

“Đại…Đại Đế chết rồi?”, trên đại địa đẫm máu, đại quân Thiên Ma đang thẫn thờ hồi lâu hiện giờ mới phản ứng lại.

“Không….không thể nào, không thể nào”.

“Đó là Đại Đế cơ mà”, tất cả Thiên Ma đều đang thét gào, bọn chúng không thể chấp nhận được sự thật này, không thể chấp nhận được vị thần trong lòng mình lại hồn bay phách tán, tín niệm của bọn họ cũng tan biến sau khi Đại Đế bỏ mạng.

“Thắng rồi! Thắng rồi”, trong Thiên Huyền Môn, một nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế nghẹn ngào, nước mắt dàn dụa.

“Hắn đã trảm được Đại Đế rồi, hắn đã trảm được Đại Đế rồi”, Phục Nhai là người kích động nhất, một Thánh Thể Đại Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể mạnh hơn cả một vị Đế Đạo.

“Thánh Thể cuối cùng cũng không khiến vạn vũ thương sinh thất vọng”, Đông Hoàng Thái Tâm run rẩy, nụ cười mang theo những giọt nước mắt.

Vù!

Khi tất cả mọi người đang vô cùng kích động thì Đại Sở lại lần nữa rúng động, nơi khởi nguồn của mọi sự chính là từ thiên ma trụ chọc trời ở phía Bắc của Đại Sở.

Thiên Ma Trụ chọc trời rung lên kịch liệt, từng luồng sáng đen kịt tản ra tứ phương, một luồng áp lực khiến thiên địa run sợ xuất hiện, đó là thử thách mà chỉ có Đại Đế giáng lâm mới có.

Thấy vậy, người của Thiên Huyền Môn trước đó còn đang kích động thì lúc này chợt biến sắc: “Còn có Đại Đế?”

“Diệp Thành, huỷ đi thiên ma trụ kia”, Đông Hoàng Thái Tâm rít lên, Đại Sở hiện giờ không còn nổi sức để chống lại thêm một Đại Đế Thiên Ma thứ hai xuất hiện, nếu còn có kẻ mạnh như Đế Đạo giáng lâm thì cả Chư Thiên Vạn Vực sẽ chìm vào trong kỉ nguyên đen tối vĩnh viễn.

Thế nhưng tiếng thét gào của bà ta lại bị lồng cấm che trời chặn lại, Diệp Thành không thể nào nghe thấy tiếng nói của bà ta.

Đại Đế giáng lâm rồi! Đại Đế giáng lâm rồi!

Khác với Thiên Huyền Môn, Thiên Ma chúng tướng giây phút trước còn đang tối sầm mặt thì lúc này lại sáng mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thiên Ma Trụ.

Huỷ đi Thiên Ma Trụ kia!

Huỷ đi Thiên Ma Trụ kia!

Tất cả người của Thiên Huyền Môn đều đang gào thét, bọn họ khó khăn lắm mới có thể trảm diệt một vị Đại Đế và phải trả cái giá vô cùng thảm khốc, nếu như mọi hi sinh chỉ là vô ích thì bọn họ làm sao có mặt mũi mà đối mặt với chín mươi triệu anh hồn.

Trong tiếng thét gào, Diệp Thành toàn thân đẫm máu khó nhọc đứng dậy, hắn lảo đảo bước đi, có thể ngã ra bất cứ lúc nào.

Đông Hoàng Thái Tâm dù có hô gọi thế nào thì tiếng hô cũng không thể vượt ra khỏi Thiên Huyền Môn, có điều dù là vậy thì Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được, giống như bọn họ trong tương lai cùng kề vai tác chiến, đó là sự hiểu ngầm giữa những chiến hữu với nhau.

Giết!

Sau tiếng thét thấu trời, Diệp Thành lảo đảo xuông về phía Thiên Ma trụ.

Hắn đã không còn tay nữa, đã không còn ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn giới, Thánh Thể đã bị tàn phá, khả năng chiến đấu cạn kiệt, mỗi bước đi của hắn đều để lại dấu chân đẫm máu.

Chặn hắn lại!

Đại quân Thiên Ma giống như nước thuỷ triều chắn trước Thiên Ma trụ chọc trời, muốn bảo vệ Thiên Ma trụ này để tạo tiền đề cho Thiên Ma Vực giáng lâm.

Giết!

Diệp Thành thét gào, thiêu đốt thánh thể đổi lại tinh nguyên, hắn giống như một đạo thần mang bay về phía Thiên Ma trụ.

Khuôn mặt hắn đẫm máu và nước mắt, tầm nhìn mơ hồ, từng bóng hình quen thuộc hiện về, đó là từng sinh mệnh sống.

Chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở có sư tôn của hắn, có người thương của hắn, có tiền bối, huynh đệ, chiến hữu và đồ nhi của hắn.

Vì bọn họ mà hắn phải dốc hết phần sức cuối cùng, dùng thánh thể đẫm máu, dùng cái đầu tan nát, dùng những vết thương chằng chịt, dùng sinh mệnh ti tiện để đối đầu với Thiên Ma trụ kia.

Lúc này, cho dù là đại quân Thiên Ma, người phàm của Đại Sở hay người của Thiên Huyền Môn thì đều nhìn về phía Bắc.

Đó là một bóng người đẫm máu đứng dưới Thiên Ma trụ, trông hắn vô cùng nhỏ bé, giống như hạt cát bụi giữa biển trời mênh mang.

Thế nhưng hạt cát bụi ấy trong mắt tất cả mọi người lại choán mắt hơn cả vầng thái dương.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Sau tiếng gào thét của Diệp Thành, thánh thể tàn tạ của hắn cứ thế lao vào Thiên Ma trụ.
Chương 1380: Mộ anh hồn

Rầm!

Tiếng động ầm vang như tiếng sấm rền vang vọng khắp đất trời.

Diệp Thành nhỏ bé va vào Thiên Ma trụ chọc trời kia tạo ra từng tiếng động kinh thiên động địa.

Thiên địa rúng động, một luồng sáng màu đen lan từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới vô tận, nơi nào nó đi qua đều khiến từng đám Thiên Ma tiêu tán, cho dù là ma binh hay ma tướng chỉ cần bị luồng sáng đó quét qua thì đều hoá thành tàn tro bay đi không thấy tung tích.

Không….không….!

Thiên địa tăm tối vang lên từng tiếng thét gào kinh hãi, Thiên Ma binh tướng chìm trong tuyệt vọng.

Thiên Ma trụ chính là chỗ dựa để Thiên Ma thâm nhập vào trong Đại Sở, nó bị huỷ diệt, thân là Thiên Ma của Đại Sở cũng bị huỷ diệt, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Thiên Ma từ đầu tới cuối phải dốc sức bảo vệ Thiên Ma trụ.

Đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Nhìn vào thương không, đó là binh tướng Thiên Ma rợp trời như thể nếu như bị một bàn tay vô hình dẹp bằng.

Khốn khiếp!

Giữa hư thiên như có tiếng nói này vang vọng, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.

Đó là Đại Đế của Thiên Ma Vực sắp giáng lâm xuống Đại Sở nhưng vì Thiên Ma trụ bị huỷ mà không thể giáng lâm thành công.

Không biết mất bao lâu tiếng gào thét của vùng đất này mới im bặt, Đại Sở không còn một bóng Thiên Ma.

Thiên địa chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.

Đại Sở hoang tàn đẫm máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Chiến kì của Đại Sở bị tàn phá vẫn còn bay theo gió, nhuốm đỏ máu của tu sĩ Đại Sở, đó là những sinh mệnh sống, hiện giờ nằm lại trên vùng đất này.

Ở một góc của mặt đất, Diệp Thành lặng lẽ nằm đó.

Hắn vẫn chưa chết, mái tóc bạc trắng rối bời đẫm máu, che mất một nửa khuôn mặt hắn, khuôn mặt hắn trông có phần già nua, mỏi mệt có vẻ như hắn cần phải ngủ cả vạn năm mới có thể bình phục.

Hắn thắng rồi, hắn không để vạn vực thương sinh thất vọng, đã đòi lại được món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn.

Cơn gió nhẹ khé thổi tới như mang theo lời gọi của người thương, thổi bay mái tóc bạc nhuốm máu, khé vuốt ve thánh thể tổn thương, hi vọng Diệp Thành mỏi mệt có thể ngủ an yên.

Phá!

Cuối cùng, sự yên tĩnh của vùng đất này cũng bị tiếng thét gào phá vỡ.

Thiên Huyền Môn giải phong cấm, một luồng sáng choán mắt xông phá cấm cố che trời khiến bầu trời bị khoét một lỗ hổng, hỗn độn mây sương che lấp hư thiên cũng bị tàn phá.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt bắn vào đại địa, đây có lẽ là luồng sáng đầu tiên từ khi Thiên Ma xâm phạm vùng đất này.

Hỗn độn mây sương không ngừng tiêu tán, để lộ ra bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà chiếu rọi mặt đất, Đại Sở u ám sau khi trải qua cảnh Thiên Ma tàn sát thì lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

Thượng thương hiển linh! Thượng thương hiển linh!

Ánh nắng chiếu rọi khắp nhân gian, người phàm lần lượt quỳ phục, hi vọng trời cao đừng tiếp tục giáng kiếp nạn.

Có điều bọn họ đâu biết vì để cho thiên địa này lại lần nữa được yên bình thì tiên nhân trong lời bọn họ vẫn nói đã phải trả cái giá thảm khốc đến thế nào, mỗi luồng ánh sáng kia đều phải dùng máu của tu sĩ Đại Sở đổi lại, dù cho nó có rực rỡ thế nào cũng không thể xoá đi được máu đỏ choán mắt hiện lên giữa đất trời.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành đang ngủ say được đưa đi.

Thiên địa của Đại Sở vẫn im ắng như vậy.

Rồi không biết mất bao lâu mới lại có tiếng khóc nức nở vang lên.

Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ thanh thiếu niên đang tìm thi thể người thân trong núi thây biển máu.

Đại Sở vẫn còn tu sĩ tồn tại nhưng số lượng quá ít hỏi, vả lại về cơ bản đều là tu sĩ trẻ, trong trận đại chiến với Thiên Ma, những người xông lên chiến đấu chính là tiền bối của bọn họ, sau kiếp nạn qua đi, chỉ còn bọn họ là sống sót ở lại.

Thiên Ma thương vong, càng lúc càng nhiều tu sĩ thiếu niên bước chân lên đại địa của Đại Sở tìm kiếm người thân giữa đất trời mênh mông.

Ở Nam Sở.

Diệp Thành tĩnh lặng ngồi trên chiếc giường băng ngọc như pho tượng bằng băng bất động, hắn đã ngủ chín ngày đêm rồi.

Trong chín ngày này, hắn đã ngủ rất an yên, Thánh Thể bị tàn phá đang chìm trong giấc ngủ say không ngừng hồi phục về nguyên trạng, có điều ám thương sau trận đại chiến với Đại Đế đã ăn sâu vào xương cốt hắn, không phải một sớm một chiều mà có thể xoá nhoà.

Phía trước giường băng ngọc, một bóng hình vẫn đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì chính là Đường Như Huyên thê tử của Hùng Nhị.

Cô giống như một trong những sự tồn tại may mắn hiếm có của Đại Sở, cả Hằng Nhạc Tông ngoài Diệp Thành ra thì chỉ có cô còn sống, cô tìm thấy Diệp Thành nhưng lại không tìm thấy trượng phu của mình.

Bên cạnh Đường Như Huyên còn có một bóng hình nhỏ bé nữa.

Đó là Nhược Hi, không phải là tu sĩ nhưng lại là một sự tồn tại may mắn, lúc này cô bé đang chớp mắt nhìn Diệp Thành trên chiếc giường băng ngọc, chốc chốc lại giơ tay ra xoa má hắn.

Ngày thứ mười, Diệp Thành đang ngủ say chợt run rẩy đầu ngon tay.

Giây phút sau đó, đôi mở mắt hắn mỏi mệt có phần đục ngầu và mang theo nỗi hoang hoải.

“Diệp sư đệ, ngươi tỉnh rồi”, Đường Như Huyên đứng trước giường băng ngọc vội tiến lên trước.

“Đó là đâu?”, Diệp Thành giọng khản đặc.

“Hằng Nhạc Tông”, trong nụ cười của Đường Như Huyên mang thoe nước mắt, khuôn mặt tiều tuỵ.

“Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lên tiếng, trong lòng như có từng vết dao cứa vào, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên, trượng phu của cô theo hắn trinh chiến, đó là huynh đệ của hắn nhưng lại bị chôn vùi nơi đất khách quê người.

Trong chốc lát, hắn bước xuống khỏi chiếc giường băng ngọc, bước ra khỏi lầu các.

Hằng Nhạc Tông hiện giờ đã bị tàn phá, trên chín phần linh sơn và đình đài lầu các đều sụp đổ, khắp nơi tang thương, nơi nào cũng là tiên cảnh năm xưa của Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn bước ra khỏi Hằng Nhạc Tông, mái tóc bạc trắng, dáng người tiều tuỵ run rẩy.

Trên đại địa Nam Sở, Diệp Thành bước đi vô định, đi tới trụ sở chính của Thiên Đình, đi tới Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.

Mỗi một góc của Nam Sở đều ghi dấu bóng hình hắn.

Mỗi một nơi hắn đều dừng lại hồi lâu, trên đại địa đổ nát, Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc và từng khuôn mặt quen thuộc cùng hắn tạo nên một đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm.

Diệp Thành đi khắp Nam Sở rồi lại Bắc Sở.

Ngước mắt nhìn vào giới tu sĩ của Đại Sở rất khó có thể tìm thấy bóng dáng tu sĩ tu luyện.

Mảnh đất rộng lớn này như chìm vào bầu không khí chết chóc.

Cũng giống như Nam Sở, đại địa của Đại Sở cũng vô cùng tang thương, không còn thấy tường thành, không còn thấy núi non hoàn chỉnh, những dòng sông bị chiến tranh khốc liệt tàn phá nặng nề.

Hắn vẫn bước đi vô định, mỗi một tấc đất hắn đặt chân xuống đều nhuốm máu của tu sĩ Đại Sở, chín mươi triệu anh hồn có người thương, có đồ nhi, sư tôn, huynh đệ và tiền bối của hắn.

Đôi mắt hắn nhoà đi.

Đây là vùng thiên địa thế nào, vùng đất này vốn dĩ không như vậy, nó nên có sinh linh sống, nên có tiếng cười đùa vui vẻ.

Thế nhưng từng sinh linh sống nên có kia, từng tiếng cười đùa nên có kia lại hoá bi thương.

Diệp Thành bước đi, rồi cũng nhặt lượm cả chặng đường hắn như một lão nhân tuổi xế chiều nhặt lấy huyết cốt còn sót lại của vong linh, nhặt lấy binh khí của anh hồn, hắn phải thu gom lại cho bọn họ, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng vì bọn họ.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành khẽ giơ tay vươn về phía đại địa.

Vù!

Sau tiếng động rầm trời, một tấm bia đá được ngưng tụ ra to bằng cả vạn trượng sừng sững giữa đất trời.

Diệp Thành vung đao mang theo nỗi đau đớn nặng nề, hắn khắc lên ba chữ trên bia mộ dài vạn trượng: Bia mộ anh hồn.

Diệp Thành không rời đi, hắn đứng trước bia mộ vạn trượng, tay cầm đao trúc không ngừng khắc hoạ trên bia mộ, đó là từng cái tên đã hi sinh vì vùng đất này, đáng để đời sau ghi nhớ.

Đường Như Huyên cũng đến, nước mắt cô chảy dài khi nhìn thấy tên Hùng Nhị.

Trong màn đêm u tịch, từng thiếu niên tu sĩ lần lượt tới đây, người nào người nấy tay cầm đao trúc, nước mắt dàn dụa, từng nét khắc lên từng cái tên trên bia mộ anh hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK