Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117: Chiến thần đẫm máu

Chết đi!

Lúc này, không chỉ Huyết Khung mà đến cả Huyết Tôn ở phía sau mặt mày đều vô cùng tôi độc.

Thế nhưng đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Diệp Thành sắp bị đánh bại thì hắn lại cử động và bước ra.

Roẹt!

Hắn biến mất, bởi hắn đã dùng tới bí thuật Thúc Địa Thành Thốn.

Ngay sau đó, từng đòn công kích của đại quân Thị Huyết Điện và đòn công kích của Huyết Tôn không vì sự biến mất của Diệp Thành mà dừng lại.

Huyết Tôn sững người trong giây lát, mặt ông ta biến sắc. Diệp Thành biến mất khiến ông ta vừa xông lên cứ thế đụng trúng đòn công kích rợp trời, cả cơ thể bị nhấn chìm vào trong đó, cơ thể rắn rỏi lập tức chịu đớn đau.

Phụt! Phụt! Phụt!

Huyết Tôn gặp nạn, đại quân của Thị Huyết Điện cũng gặp nạn vì đòn công kích cái thế mà ông ta đánh ra nhằm vào Diệp Thành lại đánh trúng đại quân của Thị Huyết Điện.

Từng đám người của Thị Huyết Điện hoá thành huyết vụ ngay sau đòn công kích ập đến.

Đây…Đây…

Những kẻ xem trận chiến trố mắt nhìn, rất nhiều người không kịp phản ứng lại. Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thi triển bí thuật Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thể sát phạt ra khỏi vòng vây của Thị Huyết Điện mà rơi trúng vào đại quân của Thị Huyết Điện.

Thúc Địa Thành Thốn, bí pháp không gian vô thượng mà hắn chỉ mới lĩnh hội được lớp vỏ bên ngoài, không phải lần nào thi triển hắn cũng thành công, và lần tính toán vừa rồi cũng là lần hắn đánh cược, may mắn là hắn đã thắng.

Đại quân của Thị Huyết Điện còn đang ngơ ngác còn Diệp Thành đã vung Bá Long Đao.

Phụt!

Thế rồi nơi hắn đứng, từng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bị trảm không thương tiếc, không gian hư vô xuất hiện một khoảng trống.

Giết cho ta!

Huyết Khung đứng trên chiến xa đưa mắt nhìn thấy Diệp Thành, ông ta lập tức vung kiếm chỉ về phía này.

Vù!

Diệp Thành gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thần Đỉnh vừa xuất hiện thì miệng đỉnh đã hướng về một phương, luồng khí hỗn độn cuộn trào cứ thế tuôn ra giống như biển cả cuộn trào, mỗi một luồng khí đều vô cùng nặng chèn ép khiến hư không rung lên, nuốt trọn từng sinh mạng sống.

Phần trán Diệp Thành lập loè ánh sáng, Cửu Châu Thần Đồ bay ra, nằm ngang giữa hư không, nó giống như dải ngân hà quét sạch thần mang cái thế khiến cho kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lại lần nữa gặp hoạ.

Phía sau, hàng ngàn binh khí liên tiếp bay ra, binh khí nào cũng có thần huy chói lọi giống như từng vì sao lấp lánh, liên hợp với nhau tạo ra thần uy.

Diệp Thành lại lần nữa mở ra dị tượng, thế giới hỗn độn đang thay đổi, đạo tắc ẩn chứa bên trong, những nơi mà hắn đi qua thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Đại quân của Thị Huyết Điện tổn thất nghiêm trọng, bọn chúng bị đòn công kích của Diệp Thành đánh tới mức liên tiếp người ngã ngựa đổ.

Thế nhưng sau khi ổn định trận cước, đòn công kích của Thị Huyết Điện lại đến.

Biển hỗn độn mở ra, Cửu Châu Thần Đồ bị vô số binh khí chặn lại, hàng ngàn binh khí mà Diệp Thành tế gọi ra cũng liên tiếp bị đánh tan, đến cả thế giới dị tượng hỗn độn cũng đại trận tuyệt sát trong hư không lập tức đâm xuyên.

Đây chính là uy thế của đại quân tu sĩ, dưới sự chèn ép của số lượng tuyệt đối cũng đủ để bù đắp lại sức chiến đấu còn thiếu hụt.

Phụt!

Diệp Thành phun ra máu, thánh thể vừa hồi phục lại lần nữa bị tổn thương, có máu tươi tuôn trào hoá thành tinh khí.

Giết!

Đại quân của Thị Huyết Điện không cho Diệp Thành có cơ hội để thở, cứ thế sát phạt từ tứ phương tám hương tới.

Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, những kẻ nào tu vi yếu lập tức hoá thành huyết vụ.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành tay cầm bá Long Đao liều mạng sát phạt hai bên trái phải, không một ai chặn lại đại chiêu của hắn, những nơi hắn đi qua người của Thị Huyết Điện lập tức ngã rạp.

Cả bầu trời nhuốm màu đỏ máu, huyết vụ dày đặc bay khắp nơi.

Đại địa cũng chìm trong màu đỏ au, khắp nơi la liệt thi thể, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trông đến rợn người.

Nếu nhìn từ không trung xuống thì có thể thấy trong màn đêm đen, bóng hình màu vàng kim của Diệp Thành rất choán mắt.

Hắn giống như vị chiến thần đẫm máu, khí thôn tính sơn hà, lực xâm chiếm bát hoang, với sức của một người mà đánh cho đại quân của Thị Huyết Điện tan tác.

Đây…!

Những người xem trận chiến lùi về sau, bọn họ nhìn sang Diệp Thành mà hoá đá.

Đó là đại quân của Thị Huyết Điện đấy, vài trăm nghìn tu sĩ, tu vi yếu nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất nhưng lại bị một người sát phạt đến mức người ngã ngựa đổ, Thánh Chủ Thiên Đình quả có khí phách đánh chiếm bát hoang.

Phụt!

Trong tiếng kinh ngạc bàn tán, Diệp Thành bị trọng thương, hắn bị tuyệt sát trận trong hư không đánh trúng, thánh thể mạnh mẽ bị đâm xuyên, máu tươi màu vàng kim chay ra, trên hư không, mỗi một giọt máu chảy ra đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Giết!

Diệp Thành hô lên, thánh huyết đang thiêu đốt, bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh điên cuồng vận chuyển, mỗi một giọt máu, mỗi một phần thánh cốt đều có ánh sáng lấp lánh, nuốt vào và nhả ra tinh nguyên thánh thể, phục hồi phần thánh thể bị tàn phá.

Sự điên cuồng của hắn khiến đại quân của Thị Huyết Điện phải kinh ngạc, bọn chúng cho rằng kẻ đấu với mình không phải một con người mà là một vị sát thần.
Chương 1118: Kiềm hãm lẫn nhau

Rầm! Bịch! Rầm!

Đây là địa ngục đẫm máu, tính mạng người như cỏ rác.

Trong đại quân đông nghịt, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp, tay cầm Bá Long Đao, hắn liều mình sát phạt.

Hắn giống như một vị chiến thần thiêu đốt khí huyết, con đường phía trước của hắn dùng máu và xương xây đắp thành, không một ai có thể cản bước đường hắn đi.

“Hắn…hắn còn là người sao?”, trên chiến xa, Huyết Khung run rẩy, đến cả cánh tay cầm kiếm cũng tun lên.

Một kẻ làm thống soái như ông ta còn phải sợ huống hồ là thuộc hạ dưới trướng ông ta.

Không biết từ bao giờ tiếng nổ rầm trời mới ngưng lại.

Nhìn từ xa, bên trong biển người đen kịt, ở nơi cách đó nghìn trượng, Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, trong khoảng cách cách hắn nghìn trượng không một ai dám bước chân đến.

Giết! Giết cho ta!

Huyết Khung điên cuồng gào thét, vì sự sợ hãi nên ông ta càng điên cuồng hơn, ông ta thề phải giết chết Diệp Thành trong hôm nay.

Thế nhưng mệnh lệnh của ông ta lại không có tác dụng trong phút giây này, đại quân vài trăm nghìn người cứ thế cầm chặt binh khí không dám tiến lên trước, đó là vùng đất chết.

Đây là uy thế của Thánh Chủ Thiên Đình, giống như ngọn núi cao tới tám nghìn trượng không ai dám đụng tới.

Rầm!

Bầu hư không bùng nổ, một người mặc áo giáp màu vàng kim bước ra, trên đầu còn có sừng rồng, yêu khí ngút trời, phía sau có biển yêu khí cuộn trào dẫn theo đại quân đông nghịt trấn áp hư không.

Yêu Vương!

Tu sĩ tứ phương đột nhiên biến sắc.

Yêu Vương chinh chiến cửu tiêu, uy lực cái thế trấn áp thiên địa không ra lệnh giết chết Diệp Thành mà lại ném ánh nhìn lạnh lùng vào một hướng trong hư không.

Nơi đó, Huyết Khung đang dẫn theo quân thì có một người thanh niên bước ra, đầu lơ lửng đại chuông cổ xưa, đó là một người mặc chiến giáp, tóc đen nhánh, ánh mắt sáng như vì sao, và người đó không ai khác chính là Chu Thiên Dật của Đông Hoàng.

Phía sau hắn ta có vô số bóng người sát phạt tới, đó chính là đại quân Thiên Phủ Thần Triều của Đông Hoàng.

Yêu Tộc và địa quân Thiên Phủ Thần Triều mỗi người chiếm một hướng trong hư không đứng đối đầu với nhau, sát khí ngút trời, trông có vẻ như đang chuẩn bị đại chiến.

“Đúng là âm hồn không tan”, Yêu Vương hắng giọng lạnh lùng.

“Nếu như ngươi nhúng tay vào thì Thiên Phủ Thần Triều cũng không ngại mà khai chiến với Yêu Tộc trước đâu”, Chu Thiên Dật lãnh đạm lên tiếng, khí thế mạnh mẽ.

“Thiên Phủ Thần Triều, khẩu khí lớn lắm”, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đại địa, một bóng người vững chãi bước ra đứng sừng sững giữa hư không, mang theo khí thế thôn tính bát hoang, nếu nhìn kĩ thì chính là Vu Chú Vương.

“Vu Chú Tộc sao có thể để yên”, giọng nói đanh thép vang lên, Long Đằng hiện thân, phía sau hắn ta là chiến kì của thánh điện đang bay phấp phới, số lượng không đếm xuể

Vù! Vù….

Long Đằng vừa dứt lời, giữa đất trời đột nhiên vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, tiếng ai oán khiến người ta rợn người.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh này, mặt đất rung chuyển, núi non ngả nghiêng, Quỷ Vương cái thế cũng xuất hiện mang theo sức chèn ép kinh người.

Haiz!

Sau tiếng thở dài, Đế Phạn rùng mình sau đó cũng hiện thân, đại quân của Thiên Điện xuất hiện đông như kiến.

Hôm nay đúng là náo nhiệt.

Giọng nói lãnh đạm vang khắp cửu tiêu, Phệ Hồn Vương cũng tới, ông ta bật cười, tiếng cười mang theo ma lực khiến người ta bàng hoàng kinh hãi.

Ông ta vừa đặt chân đến, một bóng hình khác xuất hiện giữa hư không, đây chính là Nam Minh Ngọc Thu khoác trên mình bộ chiến giáp.

Phía đông, biển huyết hải cuộn trào, một bóng hình vững chãi bước tới, phía sau người này xuất hiện dị tượng, đó là một cùng đất khô cằn màu máu, có thể trông thấy thây cốt chất thành núi, Huyết Vương đến rồi.
Chương 1119: Chiến với ta một trận

Huyết Vương hiện thân, Tiêu Thần cầm theo chiến vương kích cũng hiện thân, đại quân cửu thiên chiến cửu tông xuất hiện liền sau đó.

Rầm! Rầm!

Bầu hư không không hề yên bình, tiếng động rầm trời vang lên không ngớt.

Nhìn ra xa, đó là một nhánh đại quân U Minh xếp hàng ngay ngắn, người nào người nấy cầm thạch mâu, hoác áo giáp cổ xưa, trên vai còn có lớp bụi bám dày mà vĩnh viễn không bao giờ có thể thổi bay hết, thần thái của bọn họ đờ đẫn, đôi mắt trống không, cơ thể cững đơ, trông chẳng khác gì người chết vừa bị lôi từ mộ lôi lên.

U…U Minh Địa Phủ?

Tu sĩ tứ phương run rẩy, quan trọng là đại quân U Minh trông hết sức kinh dị.

U Minh Diêm La Vương và đội quân U Minh xuất hiện với vẻ mặt giống nhau, trông như người đã chết, cũng vì vầng trăng tròn sáng trong hiện ở phía đông nên trong ánh mắt bọn họ mới hiện lên thần quang.

Thiên Thương Nguyệt đến rồi, cô ta bước trên tinh quang thần hà, trông giống như vị tiên nữa từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm, bộ y phục trắng như tuyết càng tôn lên vẻ thanh khiết thoát tục.

Phía sau cô ta là Đại Sở Hoàng Yên, cô ta mang theo chiến ý, tay cầm Thái A Kiếm, điềm khác với Thiên Thương Nguyệt ở chỗ cô ta giống như nữ tướng quân chinh chiến trên xa trường, phong thái oai phong, thần thái tuyệt thế.

Cô ta cũng dẫn theo đại quân tới đây nhưng ánh mắt lại không hề nhìn xuống dưới mà nhìn vào một hướng trong hư không.

Nơi đó không gian đang méo đi, hư không đang nứt lìa, có sát khí nhiễu loạn, đó là Sát Thủ Thần Triều, họ không hiện thân vì lại bị Đại Sở Hoàng Tộc chặn đứng ở đó.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Hư không đang rung lên, hồi lâu không dứt giống như thể bọn họ đang không chịu nổi áp lực, bất cứ lúc nào cũng có thể hứng chịu rủi ro.

Đất trời trong giây phút này trở nên u ám thấy rõ, mây đen kéo đến, sấm chớp giật liên hồi, uy lực kinh hoàng khiến trời đất rung chuyển, khiến người trong thiên hạ cũng phải quỳ phục.

“Đây…đây là đang muốn tiếp diễn cuộc đại chiến từ trước thời Vạn Cổ sao?”, tu sĩ tứ phương tái mét mặt, cơ thể run rẩy.

Không ai có thể ngờ tới đại địa trung Thông hôm nay lại kéo theo bao nhiêu sự tồn tại đáng sợ như vậy, bọn họ là những vị Vương cái thế, bọn họ là hậu duệ của những vị Hoàng, là tử địch cái thế của các thời đại ở Đại Sở, thế nhưng hiện giờ tất cả lại tề tựu về đây giống như thể đang muốn đánh với nhau trận quyết chiến.

Ta hiểu rồi!

Trong chốc lát, có người ngộ ra, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành đang bị bao vây.

Mục tiêu của bọn họ chính là Thánh Chủ Thiên Đình!

Tất cả mọi người như tỉnh mộng. Thánh Chủ Thiên Đình với sức chiến đấu quá mạnh mẽ, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là vị Hoàng của thời đại này, những vị Vương kia cảm thấy mối uy hiếp lớn, sao bọn họ có thể để Diệp Thành yên, bọn họ sợ rồi cho nên phải giết đi một kẻ là mối hậu hoạ sau này như Diệp Thành.

Thế nhưng tất cả những người này cũng chẳng khác gì vị khách qua đường.

Vì vị Hoàng hậu duệ sau này cũng đã tới, rồi, phụ hoàng của bọn họ từng là vị Hoàng của vùng đất này, nhiệm vụ của bọn họ chính là gìn giữ và bảo vệ muôn dân trăm họ mà những vị Hoàng thời xưa bảo vệ, đồng thời hộ đạo cho vị Hoàng hậu thế.

Thiên địa trong lúc này như chìm vào yên ắng, tứ phương án binh bất động.

Hoặc có thể nói bọn họ đều đang kiềm hãm lẫn nhau nên phân thành hai trận doanh rõ ràng, các vị Vương muốn diệt Diệp Thành còn hậu duệ của các vị Hoàng thì lại muốn bảo vệ Diệp Thành, mặc dù bọn họ chưa khai chiến nhưng lại âm thầm đối kháng.

Rầm!

Hư không lại lần nữa bùng nổ!

Trong bầu hư không có ma sương cuộn trào, cuốn theo vùng đất khô cằn màu đỏ máu, trong lúc này còn có thể nhìn thấy huyết hải cuộn trào bên trong và thây xác chất thành núi cùng những vì sao tịch diệt.

Một bóng hình mơ hồ từ từ đi tới.

Cơ thể người này vững chãi như núi, mái tóc màu đỏ máu buông xoã, mỗi một lọn tóc đều lấp lánh ma quang, đôi mắt đỏ ngầu kia như bầu trời sao mênh mang khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối, Ma Vương cái thế, tiến vào đại địa Trung Thông.

Sự xuất hiện của người này khiến tất cả mọi người gần như nín thở vì Ma Vực là thế lực duy nhất không bị kiềm hãm ở đây.

Nói cách khác thì bọn họ đang tính toán sự thành bại của trận chiến này.

Thấy vô vàn ánh mắt đó, Quỳ Vũ Cương cứ thế ngó lơ, ông ta tiến vào cửu tiêu, nhìn từ hư không xuống, giữa hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện, ông ta vẫn tìm được bóng dáng Diệp Thành, thân hình gầy gò đứng đó so với đại quân hùng tráng kia trông có phần cô tịch.

“Diệp Thành, bản vương cho ngươi một cơ hội”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp đất trời: “Chiến với ta một trận, nếu ngươi thắng thì ta để ngươi đi, nếu ngươi bại thì nơi này chính là nơi chôn ngươi”.
Chương 1120: Sự cao ngạo của một vị Vương

Giọng nói của Ma Vương mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đất trời.

Ông ta vừa lên giọng, người ở tứ phương đều run rẩy.

Đó chính là Ma Vương cái thế, ông ta muốn đích thân trảm diệt vị Hoàng ở hậu thế này sao?

Đây là trận quyết đấu khiến người ta phải bất lực nhưng lại là đỉnh cao trong đời người của Diệp Thành, chiến với một vị Vương chính là vinh dự vô thượng.

Thế nhưng quá nhiều người lại đang thầm than thở.

Khiêu chiến Ma Vương là vinh hạnh vô thượng nhưng Ma Vương lại không hề có ý tốt, đừng nói là trạng thái hiện giờ của Diệp Thành đang trọng thương đầy mình mà cho dù Diệp Thành với sức chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không phải đối thủ của ông ta.

Trận chiến này vốn dĩ đã không công bằng.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, vẻ mặt hắn lãnh đạm, “Ma Vương cái thế, hôm nay ông cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình rồi sao?”

“Sự cao ngạo của một vị Vương?”, Ma Vương bật cười lớn, giọng nói chấn động cửu thiên, trong đôi mắt ông ta hiện lên từng vân máu đỏ, ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, “từ ngày ta chọn tham sống sợ chết thì ta đã bỏ đi sự cao ngạo của một vị vương rồi”.

“Ông cũng cúi đầu với thế đạo này vậy thì sẽ cúi đầu với nó sao?”, Diệp Thành vẫn nói giọng bình thản, hắn giơ cánh tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay.

“Huyền Thương Ngọc Giới?”, Ma Vương lẩm bẩm, mặc dù chiếc nhẫn kia rất nhỏ nhưng trong mắt ông ta lại như cái gai.

Đó không chỉ là một cái nhẫn bình thường, nó được tạo ra bởi ngọc cốt của Viêm Hoàng, chính là thánh vật của Viêm Hoàng, chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ năm xưa mới có tư cách đeo nó.

Ma Vương trầm tư, đôi mắt ông ta chợt trở nên hoan hoải như thể ông ta đang nhớ lại những năm tháng xưa cũ.

Thiên địa chợt chìm vào im ắng.

Không biết từ bao giờ ông ta mới di chuyển bước chân, từ từ quay người.

Phù!

Sau khi ông ta quay đi, rất nhiều người thở phào.

Ma Vương, mặc dù ông ta từ bỏ sự cao ngạo của mình nhưng vẫn muốn bảo vệ sự tôn nghiêm đáng thương cuối cùng, đó chính là không thể để Viêm Hoàng xem thường, ông ta có thể cúi đầu từ bỏ sự cao ngạo với bất cứ ai trừ Viêm Hoàng.

Quỳ Vũ Cương!

Phía sau ông ta, Phệ Hồn Vương gằn lên phẫn nộ: “Ngươi muốn phá hoại lời hẹn với bổn vương?”

Quỳ Vũ Cương không dừng bước chân nhưng lại có từng luồng ánh sáng bay ra khỏi tay ông ta, bay về phía Phệ Hồn Vương.

Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong phong ấn một viên đan dược, ồ không đúng, nói chính xác thì là một nửa viên đan dược, nó mang theo từng luồng sáng màu tím, bên trên còn có sáu vân bị đứt đoạn.

Sáu…sáu vân?

Người ở tứ phương kinh ngạc thở dốc.

Thiên Tịch Đan!

Diệp Thành nheo mắt, hắn nhận ra nửa viên đan dược đó, đó chẳng phải là Thiên Tịch Đan sao?

Đây chính là điều kiện trao đổi, Thị Huyết Điện và Phệ Hồn Vương đưa ra nửa viên Thiên Tịch Đan thì mới mời được ma vương Quỳ Vũ Cương.

Có điều người tính không bằng trời tính, bọn họ đã xem thường Quỳ Vũ Cương, đường đường là ma vương của Ma Vực nhưng lại bị một chiếc nhẫn làm nhụt chí, đây là kết cục mà không ai có thể ngờ tới.

Khốn khiếp!

Giữa đất trời vang lên tiếng gằn giọng của Phệ Hồn Vương.

Giết!

Bên dưới Diệp Thành đã vung Bá Long Đao. Mặc dù hắn mượn danh Viêm Hoàng làm Ma Vương phải lùi bước nhưng nguy cơ mà hắn phải đối đầu vẫn còn đó.

Phía Nam Minh Ngọc Thu và Tiêu Thần cùng đại quân hùng hồn mặc dù không phải yếu nhưng lại không thể giúp đỡ hắn, bọn họ cần giữ chân phía Phệ Hồn Vương còn hắn muốn sống thì phải dựa vào chính mình.

Giết! Giết cho ta!

Phệ Hồn Vương phẫn nộ gào thét như một con chó điên.

Mệnh lệnh của ông ta đương nhiên có tác dụng hơn Huyết Khung, đại quân Thị Huyết Điện đang không hề có chút động lực chiến đấu thì cứ thế bấm bụng lao về phía Diệp Thành.

Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!

Diệp Thành vung đao.

Phía sau hắn ta, Huyết Tôn máu me be bét sát phạt đến, ông ta há miệng nhả ra một miệng sát kiếm.

Phá!

Diệp Thành lập tức quay người, hắn tung chưởng đánh tán át kiếm nhưng lại bị nhất chỉ thần mang của Huyết Tôn đâm xuyên ngực.

Ta trả lại cho ngươi một chưởng!

Diệp Thành hắng giọng, bát hoang quyền cửu đạo hợp nhất, một quyền đánh tan một nửa cơ thể của Huyết Tôn, luận về cận chiến thì thánh thể cùng cấp vô địch, Huyết Tôn dù hiểu được điều này nhưng lại muốn chiến đến cùng.

A…!

Huyết Tôn gằn lên, thiêu đốt khí huyết, ông ta nhanh chóng hồi phục cơ thể sau đó sát phạt ra, phần trán có sát kiếm, trong mắt có thần mang, lần lượt hiển hiện.

Phụt!

Một chưởng của Diệp Thành được tung ra cứ thế quét bằng cả đám, hắn lại lần nữa quay người, lấy cơ thể rắn rỏi địch lại với sát kiếm và thần mang của Huyết Tôn, hắn vung đao chống trả, để lại một vệt máu thật dài và sâu trên ngực Huyết Tôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK