Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Một cái tát

Bịch!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cái ghế đã bị một chưởng huỷ đi chỉ còn lại những mảnh vụn.

“Diệp Thành, ngươi muốn chết”, Thành Côn tức tối đứng bật dậy nạt nộ, khí tức khủng khiếp của ông ta xuất hiện, hơi thở lạnh lùng cuộn trào một phương khiến cả không gian như hoá lớp hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Thành Côn, ông coi như ta không tồn tại sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng đứng dậy, khí tức cũng không hề kém cạnh hiển hiện, cứ thế ngăn lại áp lực mà Thành Côn gây ra cho Diệp Thành.

“Sao nào, tông chủ Chính Dương muốn giết người sao?”, có sự bảo vệ của Dương Đỉnh Thiên, Diệp Thành càng nhìn Thành Côn bằng ánh mắt hằn thù hơn.

“Cái thứ lừa sư diệt tổ, hôm đó đáng nhẽ ra phải băm vằm ngươi”, Thành Côn tức tối rít lên.

“Tông chủ Chính Dương nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành cười nhạt, nhếch miệng mỉa mai, hắn nhìn thẳng vào Thành Côn không hề e sợ: “Hôm đó là Chính Dương Tông bỏ rơi tôi, tôi nào có lừa sư diệt tổ”.

Diệp Thành vừa dứt lời, Gia Cát Vũ đã lên tiếng mỉa mai: “Không tu luyện được thì bị gọi là thứ rác rưởi bị người ta quét ra khỏi cửa. Chính Dương Tông của ngươi đúng là không có nhân đạo, không nói được lời nào hợp lý lại muốn giết người, đúng là không tử tế gì”.

“Gia Cát Vũ”, Thành Côn lạnh lùng nhìn sang Gia Cát Vũ, nghiến răng ken két.

“Sao nào, đến ta mà còn muốn giết sao? Ta nói trước, mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt đâu, ngươi tốt nhất đừng có đụng vào ta, nếu để ta nổi đoá lên thì không hay đâu”.

“Ông…”, Thành Côn tức tối nhưng không làm được gì, suýt chút nữa thì nội thương.

Ông ta có thể nhìn ra Gia Cát Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng nếu đụng tới Gia Cát Vũ thì e rằng sau này Chính Dương Tông vĩnh viễn không có ngày yên bình. Uy lực của người ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói chơi.

Sự việc diễn tiến tới mức này nên kể cả là Thành Côn cũng chỉ có thể chịu nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong.

Đúng là tính sai sách, sai sách trầm trọng.

Ông ta vốn cho rằng có thể thông qua Diệp Thành sỉ nhục Hằng Nhạc Tông, nào ngờ Diệp Thành lại đáp lại ông ta bằng cách này, như vậy ông ta vừa không thể sỉ nhục Hằng Nhạc Tông mà ngược lại còn trở thành trò cười của thiên hạ.

Đây gọi là gì? Là gậy ông đập lưng ông, tự đào hố chôn mình.

“Vậy còn đánh nữa không đây?”, phía này, Diệp Thành nhảy lên chiến đài ngạo nghễ lên giọng. Câu nói này của hắn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Trên chiến đài, Diệp Thành đứng đó vặn vặn cổ, thả lỏng cơ thể.

“Tiết Ẩn, phế hắn cho ta”, ngay sau đó, giọng nói hăm doạ của Thành Côn vang lên không hề kiêng dè.

“Tiết Ẩn nhất định làm tròn sứ mệnh”, Tiết Ẩn đáp lời, cơ hội tốt để thể hiện như vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Tông chủ Chính Dương, nếu ông nói vậy thì tôi sẽ không giữ thể diện cho ông nữa”, Diệp Thành lại lần nữa vặn cổ.

“Không biết tự lượng sức”, Tiết Ẩn lạnh giọng, lập tức vung tay bay lên chiến đài, sau đó cả cơ thể biến mất, trên chiến đài chỉ có thể nghe thấy âm thanh như tiếng gió.

“Lại là thuật ẩn thân”, những người quan sát trận đấu lên tiếng.

“Khả năng Diệp Thành thảm bại rồi. Nên biết rằng Tiết Ẩn không chỉ biết ẩn thân mà còn là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương thực thụ”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành không hề di chuyển. Hắn giống như pho tượng gỗ đứng nguyên tại chỗ, đạo bào không gió mà tự lay động, mái tóc đen không gió tự tung bay, và điều quan trọng hơn cả là thần thái của hắn không hề thay đổi, đến mắt còn chẳng chớp.

“Không phải tên này bị ngây dại rồi chứ?”, bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt đứng dậy nhìn lên chiến đài với vẻ mặt lo lâu.

“Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn sư đệ đến ta còn khó phá, Diệp Thành, ngươi chết chắc rồi”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông cười tôi độc, có vẻ như bọn họ đã nhìn ra được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.

Roẹt! Roẹt!

Trên chiến đài như có tiếng gió rít lên, Diệp Thành không hề di chyển vì hắn đang đợi thời cơ. Thuật ẩn thân của Tiết Ẩn mặc dù cao siêu nhưng trong mắt hắn lại chẳng có gì che giấu được, hắn thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được vị trí của Tiết Ẩn.

Cuối cùng, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn quả quyết vị trí của Tiết Ẩn.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành sải bước dứt khoát mạnh mẽ, sau đó vung tay tung một đòn về phía mặt Tiết Ẩn, động tác dứt khoát chuẩn xác.

Bốp!

Chỉ nghe tiếng tát chát chúa vang lên tứ phía, Tiết Ẩn đang ẩn thân bị cái tát của Diệp Thành giáng xuống, cũng không biết là do quá bất ngờ hay sao mà sau khi bị giáng cái tát chát chúa kia, khuôn mặt của Tiết Ẩn méo xệch cả đi, thân hình lảo đảo.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phải lặng thinh. Phía này, Tiết Ẩn còn đang mơ hồ vì vừa bị giáng cái tát thì thẫn thờ. Giây phút trước những bí thuật khủng khiếp mà hắn chuẩn bị còn chưa tung ra thì cái tát của Diệp Thành đã giáng xuống không chệch đi đâu.

“Sao…sao có thể?”, Tiết Ẩn không tin nổi vào những gì mình vừa trải qua. Thuật ẩn thân mà hắn vốn tự hào lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhìn đả phá.

Trong lúc hắn còn đang ngỡ ngàng thì cánh tay hắn đã bị đôi bàn tay khác nắm chặt, và đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

Thấy vậy, người của Hằng Nhạc Tông thật sự không nỡ nhìn cảnh tượng này, vì Diệp Thành lại bắt đầu thi triển tuyệt kỹ của mình.

Bịch!

Chiến đài vang lên âm thanh kinh người khiến tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giật mình, đợi khi tất cả đưa mắt nhìn thì tim không khỏi đập thình thịch.

Trên chiến đài, Tiết Ẩn ăn một bạt đau đớn, bị Diệp Thành nhấc bổng lên rồi quật xuống chiến đài. Chiến đài rắn chắc in hằn hình người.

Phụt!

Tiết Ẩn phun ra luồng máu cao hơn ba trượng, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên, xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu đoạn.

“Không thể nào…”, Tiết Ẩn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì chỉ có máu trào ra, vả lại hắn còn chưa kịp nhìn Diệp Thành thì lại phát hiện cơ thể mình lần nữa rời khỏi mặt đất.

“Vừa rồi ta thấy ngươi ngông cuồng lắm mà, tiểu gia ta đây phải đưa ngươi lên trời chơi”, sau tiếng gằn phẫn nộ của Diệp Thành, khí và lực toàn thân hắn kết hợp, sức mạnh hung hãn khiến Tiết Ẩn bay ra khỏi chiến đài.

Woa…!

Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt di chuyển theo phương hướng bay của Tiết Ẩn.

Nhìn về phía Tiết Ẩn, cả cơ thể hắn như con diều đứt dây bay khỏi chiến đài.

Rầm!

Ngay sau đó, tiếng động lớn vang lên, tảng đá long lanh phát sáng sau khi bị cơ thể Tiết Ẩn ngã vào thì nứt lìa.

Tất cả chìm vào im lặng.

“Bại…bại rồi sao?”, không biết từ bao giờ, cũng không biết là ai khẽ giọng hỏi thăm dò phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.

“Nhanh…nhanh quá”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác lần lượt há hốc miệng.

“Ta…ta còn chưa kịp phản ứng lại thì người người đã bay đi rồi”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Tư Đồ Nam kinh ngạc nhìn lên chiến đài, những đệ tử khác mãi rồi mới hồi phục về trạng thái ban đầu.

“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ thành tinh rồi sao?”, Sở Linh kinh ngạc nhìn lên chiến đài.

“Thành tinh rồi”, Sở Huyên cũng há hốc miệng, thần sắc hết sức thú vị.

“Không thể nào”, phía khó chấp nhận sự thật nhất là người của Chính Dương Tông, một tên đệ tử chân truyền có thuật ẩn thân mà lại bại một cách nhanh chóng như vậy khiến bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.
Chương 252: Chiến thắng một trận

Phản công, một cuộc phản công kinh hoàng.

Lúc này ánh mắt mọi người đều mang theo rất nhiều cảm xúc, ban đầu họ tưởng là một trận đấu chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh đến vậy, mà người thắng cuộc lại là người mà họ coi thường nhất.

Ai cũng biết Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, mà Tiết Ẩn ở cảnh giới Chân Dương, hơn nữa vừa lên hắn ta đã ẩn thân, khi hiện thân lần nữa còn là do bị Diệp Thành tát mà xuất hiện.

Dưới khán đài đã có đệ tử của Chính Dương Tông chạy tới.

Chẳng mấy chốc, ba bốn người khiêng thân thể đầy máu đó về, toàn thân Tiết Ẩn đẫm máu, người hắn mềm nhũn, xương cốt đều đã gãy lìa, ngũ quan méo xệch.

Mọi người thấy thế thì khoé miệng đều giật giật, vừa nãy vẫn đang còn nguyên vẹn mà bây giờ đã bị đánh thảm hại thế này rồi.

“Diệp Thành”, Thành Côn lại đột ngột đứng lên lần nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành, mặc dù ông ta đã cố hết sức áp chế khí tức đáng sợ nhưng khí tức ấy vẫn toát ra đôi chút.

Có lẽ từ khi cuộc thi tam tông diễn ra đến nay, đây là lần thất bại đáng xấu hổ nhất của Chính Dương Tông, một tên đệ tử chân truyền cảnh giới Chân Dương thực thụ, đã sử dụng thuật ẩn thân rồi mà vẫn thất bại một cách nhanh chóng, hơn nữa còn bị đánh cho tàn phế.

Mà người thắng lại là Diệp Thành, người vừa mới đùa bỡn ông ta, lần đầu tiên bị Diệp Thành bông đùa chẳng khác gì tự nhận cái tát về mình, lần này đệ tử Chính Dương Tông của ông ta lại bị đánh tàn phế, lại thêm một bạt tai đáng nhớ nữa.

Bây giờ chuyện này đã không còn là chuyện đáng xấu hổ nữa, mà là một sự sỉ nhục trắng trợn.

Nhìn khuôn mặt tức giận của Thành Côn, Diệp Thành tỏ vẻ vô tội và sợ hãi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không ngờ hắn lại yếu như vậy. Nếu biết hắn yếu thế thì ta đã ra tay nhẹ hơn, với lại ta cứ nghĩ đệ tử của Chính Dương Tông ông giỏi võ lắm, ai ngờ lại mong manh yếu đuối như vậy. Hơn nữa thực ra ta mới chỉ đánh nhẹ thôi, không dùng nhiều sức lắm…”

Diệp Thành nói một tràng, mà từ đầu đến cuối hắn còn tỏ vẻ vô hại và vô tội.

“Ngươi…”, Thành Côn suýt bị Diệp Thành làm cho tức hộc máu. Đây là gì? Đây là đang khinh thường đệ tử Chính Dương Tông của ông ta, là sỉ nhục ông ta một cách trắng trợn, chà đạp lên Chính Dương Tông một cách ngông cuồng.

“Ha ha ha…”

Nhìn vẻ mặt đó của Thành Côn, lão già Gia Cát Vũ thật sự không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tiếng cười của lão ta khiến sắc mặt Thành Côn u ám đến cực điểm.

“Đã lắm!”

Không đợi ông ta nói, Tư Đồ Nam đã hét lên một tiếng.

Giống như hắn ta, mấy người phía Thạch Nham cũng mang vẻ mặt hả hê, sung sướng, kể từ khi cuộc thi tam tông bắt đầu, Hằng Nhạc Tông luôn bị Chính Dương Tông chèn ép không ngóc đầu lên được, cuối cùng cũng được hãnh diện, nở mày nở mặt một lần.

Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng mặt mày hớn hở, đòn phản công của Diệp Thành một lần nữa khiến cho Hằng Nhạc Tông lội ngược dòng, hơn nữa lời nói đó của Diệp Thành cũng như giáng cho Chính Dương Tông một cái tát thật mạnh trước mặt mọi người.

“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thắng”, mãi không thấy Ngô Trường Thanh tuyên bố, Diệp Thành dứt khoát tự tuyên bố.

“Ngươi…” Khi Ngô Trường Thanh hoàn hồn lại thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài.

“Làm tốt lắm”, Diệp Thành vừa mới về lại chỗ ngồi, Tư Đồ Nam đã đấm một cú thật mạnh vào ngực hắn.

“Sư phụ, sư bá chưởng môn, con không khiến mọi người mất mặt chứ!”, Diệp Thành cười hì hì.

“Nở mày nở mặt lắm”, Bàng Đại Xuyên vỗ mạnh lên vai Diệp Thành: “Tiểu tử hôm nay ngươi làm rất tốt, gia gia rất vui, sau này đến Vạn Bảo Các mua đồ, ta sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho ngươi”.

“Vẫn là lời này đáng tin”.

Sau trận tỷ thí của Diệp Thành và Tiết Ẩn, lượt thứ hai của vòng bán kết cuộc thi tam tông mới chính thức kết thúc, mà Hằng Nhạc Tông cũng không thua hoàn toàn, không ngờ đệ tử duy nhất không được coi trọng lại lọt vào vòng chung kết.

Đương nhiên dù Hằng Nhạc Tông thắng một trận, nhưng đến giờ thế lực thắng đậm nhất trong cuộc thi tam tông vẫn là Chính Dương Tông.

Mười bốn người vào bán kết, đấu tay đôi thì bảy người được vào vòng chung kết. Trong bảy người này, Chính Dương Tông có năm người, mà Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông mỗi tông chỉ có một người duy nhất.

Trận bán kết kết thúc, các thế lực lần lượt rời khỏi sân đấu, ai nấy đều tấm tắc tặc lưỡi.

Huyền Linh Chi Thể mạnh nhất, chỉ cần một hiệp đã đánh bại một đệ tử chân truyền, mà Diệp Thành yếu nhất chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng một hiệp đánh bại một đệ tử chân truyền, tưởng tượng thôi cũng thấy quả là kỳ tích rồi.

Nhìn dòng người ồ ạt rời đi phía dưới, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không cũng uể oải đứng lên, khoé miệng vẫn nở nụ cười quyến rũ: “Thật là một tiểu tử thú vị, xem ra cuộc thi tam tông cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng".

“Huyền Thần, hậu bối Đại Sở Huyền Tông của ông đúng là nhiều anh tài!”, Phục Nhai ở bên cạnh nhìn Huyền Thần với vẻ cảm thán.

“Thành thật mà nói, ta cũng rất bất ngờ”, Huyền Thần cười khẽ.

Ở nơi khác, mấy người phía Diệp Thành đã về đến Vọng Nguyệt Các.

“Ha ha ha!”

Cho đến khi về tới chỗ ở, Tư Đồ Nam vẫn ôm bụng cười lớn: “Đã quá, mẹ nó đã quá”.

Tất cả mọi người đều phớt lờ tên này, ánh mắt họ tập trung vào Diệp Thành.

Hôm nay, Diệp Thành mà họ không coi trọng lắm không chỉ dành về chiến thắng cho Hằng Nhạc Tông trong hai trận, mà còn tát cho Chính Dương Tông một cái thật mạnh trước đám đông, dù có thất bạt thảm hại thì trong lòng họ vẫn cực kỳ sảng khoái, dễ chịu.

“Diệp Thành, đối thủ ngày mai mạnh hơn Tiết Ẩn hôm nay đấy”, cuối cùng Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn Diệp Thành bảo: “Nếu có thể nhận thua con cứ nhận, ta không muốn nhân tài của Hằng Nhạc bị đánh tàn phế”.

“Con hiểu, con hiểu”.

“Ngươi đừng đắc ý quá”, thấy Diệp Thành lắc đầu nguầy nguậy chẳng quan tâm, Sở Linh bước tới cốc đầu hắn: “Đối thủ ngày mai rất mạnh, kẻ yếu nhất cũng là đệ tử chân truyền thứ tư của tông môn”.

“Hôm nay ngươi cũng nghe rồi đấy, Thành Côn muốn đệ tử đánh ngươi tàn phế”, Sở Huyên cũng trầm ngâm: “Ông ta không thể giết ngươi nhưng đệ tử của Chính Dương Tông thì có thể. Trên chiến đài, cho dù chết, Hằng Nhạc ta cũng không thể truy cứu bắt ông ta chịu trách nhiệm”.

“Vậy nên nam tử hán đại trượng phu, yếu đuối một hai lần cũng không sao”, Bàng Đại Xuyên vỗ nhẹ lên vai Diệp Thành.

“Ơ kìa, mọi người không có lòng tin với con vậy à?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn mọi người.

Nghe vậy Dương Đỉnh Thiên khẽ vỗ vai Diệp Thành, mỉm cười vui vẻ: “Tiểu tử, ta biết con muốn lấy lại vinh quang cho tông môn, nhưng cũng nên tự lượng sức mình, đối thủ ngày mai không đơn giản đâu”.

“Con…”, Diệp Thành còn định nói gì đó nhưng đã bị Dương Đỉnh Thiên cắt ngang.

“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!”, Dương Đỉnh Thiên xua tay, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng lần lượt vỗ vai Diệp Thành rồi ai về phòng nấy.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, có lẽ phía Dương Đỉnh Thiên vẫn chưa đủ hiểu thực lực thật sự của hắn.

Nhưng họ không hiểu chứ trong lòng Diệp Thành biết rất rõ, từ khi tu vi của hắn tiến giới đến cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ năm, hắn đã sở hữu năng lực chiến đấu trực diện với tất cả đệ tử dưới cảnh giới Linh Hư.

Nói thẳng ra trong cuộc thi tam tông này chỉ có Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể khiến hắn kiêng kỵ, còn những kẻ khác cho dù là Hoa Vân hay Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn.

“Xem ra ngày mai ta phải đại triển thần uy thôi”, Diệp Thành lắc đầu: “Chỉ cần không gặp Cơ Tuyết Băng thì những người khác lão tử chẳng thèm quan tâm, lão tử sẽ quét sạch”.

Hắn lẩm bẩm như vậy trong lòng rồi lại ngồi xếp bằng dưới gốc cây to.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại nhận được tinh nguyên đại địa do phân thân truyền tới cơ thể rồi được chân hoả luyện thành luồng chân khí tinh khiết.
Chương 253: Diệp Thành đấu với Bạch Dực

Một đêm trôi qua, chớp mắt đã tới sáng.

Hôm nay khi mấy người Dương Đỉnh Thiên vào sân, người của Chính Dương Tông đều cắn răng nghiến lợi nhìn họ, hôm qua vì Diệp Thành mà Chính Dương Tông đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, sắc mặt họ tốt được mới lạ.

Diệp Thành phớt lờ những ánh mắt đó, theo sau Sở Huyên đến chỗ ngồi của Hằng Nhạc Tông.

Thế lực khắp nơi đã vào vị trí, Chính Dương Tông vẫn tới cuối cùng, nhưng sắc mặt Thành Côn lại u ám đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thành từ xa.

Diệp Thành vẫn chẳng quan tâm, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm đã xuất hiện.

“Phục Nhai, có cách để đối thủ của Huyền Linh Chi Thể là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông không? Nếu không thì xem chán lắm”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa ngồi xuống đã nhìn Phục Nhai với vẻ đầy hứng thú.

“Cách thì rất nhiều”, Phục Nhai vuốt râu, cười bảo: “Nhưng là người của Thiên Huyền Môn, chúng ta không được tham gia vào chuyện của Đại Sở, chẳng lẽ thánh chủ muốn ta vi phạm thiên quy?”

“Ta chỉ muốn xem rốt cuộc Huyền Linh Chi Thể mạnh tới mức nào thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm cười ung dung: “Nếu tiểu cô nương đó thật sự có thể dễ dàng đánh bại đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông thì phải để cô ta tới Thiên Huyền Môn bồi dưỡng đàng hoàng”.

“Nếu vậy thì phá lệ một lần cũng không sao”.

“Mời những đệ tử lọt vào vòng trong lên đài rút thăm”, chẳng mấy chốc, giọng Ngô Trường Thanh ở bên dưới đã vang lên.

“Được thôi!”, Diệp Thành đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức đứng lên, hắn ba bước thành hai lên tới chiến đài, đầu tiên hắn nhìn Ngô Trường Thanh đang mang vẻ mặt âm trầm, sau đó mới thò tay vào trong hộp gỗ.

Sau đó hắn cầm một tấm gỗ nhỏ ra.

“Không phải số bảy, không được vào thẳng rồi”, xa xa, Sở Linh thấy con số trên tấm bảng gỗ nhỏ của Diệp Thành thì lắc đầu bất lực.

Đúng là vận may lần này không tốt lắm, bảy đệ tử lọt vào vòng trong, đấu hai người một trận nên đương nhiên sẽ có một người được vào thẳng, tiếc là người này không phải hắn, mà là Hoa Vân của Chính Dương Tông.

Sau đó danh sách đối chiến được đưa ra.

“May mà không phải Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành liếc nhìn, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Khốn kiếp”, tiếng chửi lạnh lùng vang lên từ phía đối diện, nhìn kỹ lại thì là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, vì đệ tử chân truyền thứ nhất của ông ta rút thăm được đối thủ là Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.

“Chết tiệt”, vẻ mặt Chu Ngạo cũng khó coi đến cực điểm.

Hắn cứ nghĩ dựa vào thực lực của mình và Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá, chỉ cần không gặp Huyền Linh Chi Thể thì sẽ dễ dàng tiến vào trận chung kết, nhưng hắn lại rút trúng Cơ Tuyết Băng, sao hắn không bực bội cho được?

Mặc dù hắn rất tự tin với thực lực của mình, nhưng thực lực mạnh mẽ của Cơ Tuyết Băng khiến hắn phải kiêng kỵ, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu thật sự đấu với Huyền Linh Chi Thể thì hắn không có cơ hội chiến thắng.

Chỉ là, nếu để Chu Ngạo biết đối thủ của mình do người khác sắp xếp từ trước, không biết hắn có ói máu tại chỗ không.

Lúc này xung quanh đã vang lên tiếng cảm thán, mọi người thầm than Chu Ngạo xui xẻo.

“Chu Ngạo đấu với Băng Nhi, đây là kết quả tốt nhất”, trên ghế cao, Thành Côn lại một lần nữa nở nụ cười giễu cợt.

“Như vậy chắc chắn Chu Ngạo sẽ thua, mà Hoa Vân không phải thi đấu đã được vào thẳng vòng chung kết, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể bỏ qua luôn. Cuộc thi tam tông lần này, bốn người lọt vào vòng chung kết sẽ đều là người của Chính Dương Tông ta”, trưởng lão bên cạnh ông ta cũng vui mừng hớn hở.

“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, Bạch Dực của Chính Dương Tông, lên đài tỷ thí”, ở bên kia, giọng Ngô Trường Thanh đã vang vọng khắp khán đài.

Vút!

Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, Bạch Dực của Chính Dương Tông đã nhảy lên chiến đài như một bóng ma quỷ quái.

“Diệp Thành, lên đài chiến đấu đi”, Bạch Dực quát một tiếng ầm trời, chỉ vào Diệp Thành, hắn ta hất cằm rất cao, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Tối hôm qua Thành Côn đã hạ lệnh, dù là ai lên chiến đài gặp Diệp Thành đều phải đánh hắn tàn phế, hơn nữa Thành Côn còn nói ai phế được Diệp Thành thì sẽ có được một viên linh đan phẩm cấp không hề thấp.

Hiển nhiên trong mắt người khác, kẻ may mắn này chính là Bạch Dực.

Mà bản thân Bạch Dực cũng nghĩ như vậy.

Bên dưới, Diệp Thành vặn cổ rồi đứng lên nhưng lại bị Sở Huyên phía sau kéo trở lại chỗ ngồi.

“Ngươi đi tìm cái chết à?”, Sở Huyên tức giận nhìn Diệp Thành: “Ta không muốn đệ tử mình vất vả đào tạo ra bị kẻ khác đánh tàn phế đâu. Đã biết rõ sẽ thua rồi còn lên đài tìm cái chết?”

“Đừng mà sư phụ, con có tự tin sẽ đánh bại được hắn”, Diệp Thành vội nói.

“Có mới lạ!”

“Ồ! Vậy con không đi nữa”, Diệp Thành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

“Sao? Không dám lên à?”, thấy Diệp Thành không nhúc nhích, Bạch Dực trên chiến đài lại chế nhạo: “Hay là đệ tử Hằng Nhạc Tông các ngươi đều là rùa rụt cổ, ngay cả dũng khí lên đài cũng không có?”

Sở Huyên liếc nhìn Bạch Dực nhưng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà lên: “Trận này, Hằng Nhạc Tông ta nhận…”

Nhưng cô chưa nói ra chữ “thua”, Diệp Thành đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đã bắn ra như một viên đại bác, một bước đã lên tới chiến đài, tốc độ nhanh đến mức chính cô cũng không phản ứng kịp.

Diệp Thành lên đài khiến mọi người đều bất ngờ.

“Hắn thật sự dám lên kìa”.

“Bạch Dực không phải Tiết Ẩn, hắn xuất binh khí ra, Diệp Thành không bị trấn áp mới lạ”.

“Đúng là không biết trời cao đất dày”.

Sở Huyên đã đứng dậy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô chưa bao giờ nghĩ đồ nhi của mình lại chơi chiêu này với mình, ngươi biết nhiều đấy! Ta vừa lơ là, không để ý một chút mà ngươi đã xông lên rồi.

“Tiểu tử kia, xuống đây cho ta”.

“Con không xuống”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.

“Ngươi có xuống không?”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, nói xong còn xắn tay áo lên có vẻ như muốn lên đài đánh Diệp Thành một trận.

“Sở Huyên”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng, giọng nói âm trầm của Ngô Trường Thanh đã vang lên cách đó không xa: “Tỷ thỉ trên chiến đài ngăn cấm người thứ ba tham gia, cô là trưởng lão lẽ nào không biết sao?”

“Ông bớt lấy quy tắc ra chèn ép ta đi”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng: “Ta đang nói chuyện với đồ nhi của mình, liên quan gì đến ông…”

“Trận đấu đã bắt đầu, người không phận sự lùi về phía sau”, Sở Huyên còn chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm cắt ngang.

Thành Côn xen vào, khi nói còn nhìn Sở Huyên, lạnh lùng bảo: “Nếu có người xen vào, ta nhất định sẽ trừng phạt không tha”.

“Ông…”

“Sư muội, về chỗ đi”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng, lạnh lùng nhìn Thành Côn.

“Sư phụ, người cứ ngồi đó đi”, trên chiến đài, Diệp Thành nghiêng đầu cười, còn nháy mắt với Sở Huyên.

Nói xong Diệp Thành vặn cổ, tươi cười nhìn Bạch Dực ở phía đối diện.

Lúc này Bạch Dực cũng đang nhìn hắn một cách thích thú, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trong mắt mang theo vẻ châm biếm, hắn chế nhạo: “Đồ đệ lừa sư diệt tổ như ngươi có thể nói lời trăng trối trước rồi đó”.

“Nói nhảm nhiều thật”, Diệp Thành chẳng buồn nói với tên này, hắn lập tức di chuyển, lùi xuống một bước rồi bắn ra như một viên đại bác.

“Không biết tự lượng sức mình”, Bạch Dực cười khẩy, linh lực nhanh chóng chuyển động, vung ra một chưởng đại ấn năm sao.

Hú!

Sau tiếng gầm của dã thú, Diệp Thành nhảy lên như vượn tránh được chưởng ấn ấy, sau đó hắn phi thân tới trước Bạch Dực, không nhiều lời vung Bát Hoang Quyền ra đánh mạnh vào ngực hắn ta.

Ding!

Lúc này cổ tay hắn truyền tới một tiếng rung, ngôi sao thứ bảy trên Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sáng lên, điều này có nghĩa là trọng lượng hắn phải mang theo đã tăng vọt từ một nghìn năm trăm cân lên một nghìn bảy trăm cân.

Má nó!

Diệp Thành thầm chửi một tiếng trong lòng, hắn cảm nhận được trọng lượng cơ thể đột ngột tăng lên, vì không ngờ ngôi sao thứ bảy của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sẽ sáng nên cơ thể hắn đột nhiên mất thăng bằng, vung một chưởng này ra xong thì tốc độ cũng đột ngột giảm xuống.

Vì đòn tấn công của hắn đột nhiên chậm lại, để lộ sơ hở cực lớn, điều này cũng mang lại cho Bạch Dực một cơ hội lớn.

“Tốc độ quá chậm”, Diệp Thành còn chưa đứng vững, giọng nói bỡn cợt của Bạch Dực đã vang lên bên tai.
Chương 254: Tất cả kinh ngạc

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong giây phút ngắn ngủi, Bạch Dực liên tiếp ra tay, mỗi lần ra tay đều để lại từng vết thương trên người Diệp Thành.

Bịch!

Sau một chưởng của Bạch Dực, cơ thể Diệp Thành bay đi, có lẽ vì phải gánh thêm sức nặng một nghìn bảy trăm cân nên khi đáp đất, đôi chân hắn dụi xuống khiến chiến đài hằn lên dấu chân.

“Nhìn kìa, ta nói mà, cả hai căn bản không cùng đẳng cấp”, mới hiệp đầu tiên mà Diệp Thành đã bị đánh tới mức này khiến những người quan sát trận đấu lần lượt xuýt xoa.

“Khoảng cách về thực lực quá lớn”, trên vị trí ngồi, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành: “Biết trước như vậy đã cấm cố hắn rồi”.

“Không phải chứ?”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi tỏ vẻ bất ngờ, “thực lực của ngươi không thể yếu như vậy được”.

“Tên này đúng là không biết tự lượng sức mình”, Gia Cát Vũ lắc đầu bất lực.

“Con đã nói rồi, gia gia còn không tin”, ở bên, Bích Du nhắm mắt lại lần nữa. Cô thật sự không có hứng xem trận chiến này, một trận chiến mà đã biết trước cái kết.

“Đợi đấy, mới chỉ là bắt đầu thôi”, giọng nói Thành Côn thậm chí hết sức lạnh lùng, khoé miệng ông ta còn nhếch lên tôi độc, có vẻ như ông ta đã trông thấy được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.

Trên chiến đài, Diệp Thành nhếch nhác đứng dậy, vặn cổ.

“Đánh với ngươi đúng là lãng phí thời gian”, Bạch Dực ở phía đối diện giống như bóng ma sát phạt đến, vừa ra tay đã tung ra một đạo Tinh Mang Đại Ấn.

“Cho dù khả năng chiến đấu chỉ có sáu phần thì ta cũng đủ sức diệt ngươi”, Diệp Thành cười lạnh lùng không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang mạnh bạo được tung ra.

Bịch!

Quyền chưởng mạnh mẽ tung ra khiến cánh tay Bạch Dực máu me be bét, cả cơ thể hắn lập tức bay đi.

“Đây…”, cảnh này khiến tất cả mọi người đều thẫn thờ, trước đó Bạch Dực còn đánh cho Diệp Thành tới mức không ngẩng nổi mặt lên, thế mà lần này lại yếu đến mức bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay.

Có điều bọn họ nào biết đây không phải là do Bạch Dực yếu đi mà do Diệp Thành mạnh lên, cho dù bị kiểm soát bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nhưng thực lực của hắn vẫn vượt xa Bạch Dực.

“Sao có thể”, Bạch Dực bay đi khiến ánh mắt của mấy người phía Thành Côn nheo lại, sự khác nhau giữa trước và nhau quá lớn, khiến người ta nhất thời không phản ứng lại kịp.

Tại hiện trường, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Bạch Dực đang bay trong không trung. Khuôn mặt hắn không sao tin nổi, cho tới bây giờ hắn vẫn không dám tin đường đường một kẻ ở cảnh giới Chân Dương như hắn mà lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bay.

Thế nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử chân truyền thứ tư nên sau khi ngã ra đất hắn đã nhanh chóng lùi về sau ba, bốn trượng.

“Thưởng thêm cho ngươi một chưởng nữa”, Diệp Thành sát phạt đến, không nói lời nào cứ thế tung ra Bát Hoang Chưởng mạnh bạo.

Bạch Dực tối sầm mặt, linh lực trong cơ thể cuộn trào, hắn không lùi mà tiến, một đạo đại ấn ập ngay vào mặt.

Rầm!

Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh dữ dội, điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đó chính là sau khi vừa ăn một đòn đau đớn, Bạch Dực ở cảnh giới Chân Dương đột nhiên lại bị một chưởng nữa của Diệp Thành đánh lùi về sau, mỗi lần lùi về sau, trên chiến đài lại hằn lên vết chân sâu.

“Tên tiểu tử này là quái thai gì vậy chứ?”, Bạch Dực ngỡ ngàng. Một đòn trước đó hắn có thể cảm nhận được sức mạnh từ nắm đấm của Diệp Thành thế nào, sức mạnh đó vượt xa khả năng mà một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên có được.

“Tiếp tục”, Bạch Dực còn đang chưa hoàn hồn thì Diệp Thành đã lao đến như mãnh hổ.

“Muốn chết”, bản năng chiến đấu khiến Bạch Dực rút sát kiếm ra, sau đó hắn nhẩm niệm pháp quyết, sát kiếm đột nhiên rung lên dữ dội, lấy Bạch Dực làm trung tâm huyễn hoá ra từng kiếm khí sắc lạnh.

“Phi tiên kiếm trận”, sau khi Bạch Dực hô lên, cánh tay hắn vòng một vòng trong không trung, mũi kiếm chĩa về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không lùi về sau, kiếm Xích Tiêu trong tay vung lên, xung quanh kiếm khí vang lên từng âm thanh vút vút, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh hiện ra.

Bang, bang, keng!

Kiếm trận của Bạch Dực điên cuồng công kích Thiên Canh Kiếm Trận tạo ra từng đốm lửa, thế nhưng điều khiến tất cả mọi người phải bất ngờ đó chính là kiếm trận của tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương lại không thể công phá kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành.

“Đến lượt ta”, Diệp Thành lạnh giọng, kiếm Xích Tiêu chĩa vào Bạch Dực, Thiên Canh Kiếm Trận ở thế phòng ngự trở thành kiếm trận ở thế tấn công, vả lại từng đường kiếm khí vô tình với số lượng khủng khiếp khiến Bạch Dực cảm thấy rợn người.

Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh.

Bạch Dực phòng thủ, một tay kết ấn ngưng tụ ra một cái thuẫn giáp to dày.

Bang, bang, keng!

Kiếm khí của Thiên Canh Kiếm Trận lần lượt đánh vào thuẫn giáp kia, mỗi một đường kiếm khí để lại vết kiếm hằn sâu trên thuẫn giáp. Không tới hai hơi thở, thuẫn giáp của Bạch Dực đã xuất hiện vết nứt.

“Phá cho ta”, Diệp Thành lao tới tung chưởng Bát hoang bá đạo đánh vào thuẫn giáp kia.

Tách!

Ngay sau đó, âm thanh chói tai vang vọng tứ phía, thuẫn giáp kiên cố của Bạch Dực bị quyền chưởng của Diệp Thành làm cho tan nát, kể cả là Bạch Dực thì cũng gặp phản phệ lùi về sau, cứ một bước lùi là để lại dấu chân trên chiến đài.

Bát hoang!

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp Thành tiếp tục tấn công, khí huyết sục sôi khiến Bạch Dực tưởng rằng kẻ tấn công mình ở phía đối diện không phải con người mà là mãnh thú.

Rầm! Bịch!

Trên chiến đài liên tục vang lên âm thanh rất lớn. Bạch Dực càng thảm hại hơn bao giờ hết, hắn bị chưởng Bát Hoang của Diệp Thành đánh tới rìa chiến đài, cho dù hắn có bao nhiêu bí thuật trong người nhưng khi đối diện với Diệp Thành, căn bản đều không là gì cả, mỗi lần ra tay đều bị Diệp Thành công phá.

Phụt!

Sau dòng máu phun trào lên cao, phần vai Bạch Dực bị nhất chỉ của Diệp Thành chọc thủng trào máu.

Cho tới lúc này Bạch Dực mới đứng vững, cơ thể máu me be bét, đầu tóc rối bời, sắc mặt hắn giữ giằn như ma quỷ. Trận đại chiến từ khi bắt đầu tới bây giờ hắn đều bị chèn ép, chưa tới hai mươi hiệp đã lép vế thấy rõ.

Thấy Bạch Dực không ngừng lùi về sau, tiếng trầm trồ bên dưới lại vang lên: “Tên tiểu tử Diệp Thành đó làm thế nào vậy? Hắn ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?”

“Tên đó rất dị thường”, Gia Cát Vũ trước đó mong mỏi xem Diệp Thành quyết đấu cũng sững người.

“May mắn thôi”, Bích Du vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng có thể thấy, thần sắc của cô thêm phần kinh ngạc, khoảng cách là cả một cảnh giới lớn như vậy, ấy thế mà chiếm được thế thượng phong, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng không thể làm được.

“Ta nói mà, hắn không thể yếu như vậy được”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới cuối đều không hề nghi ngờ về thực lực của Diệp Thành, có thể thoát khỏi bàn tay của một kẻ với tu vi Không Minh tầng thứ tám thì tên này đương nhiên khác thường.

“Muội nói này, tên đồ đệ này của tỷ thật khiến người ta phải kinh ngạc”, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Sở Linh tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài rồi lại nhìn sang Sở Huyên: “Cách nhau cả một cảnh giới như vậy mà có thể lấn lướt được người ta, hắn đúng là khác người”.

Lại nhìn về Sở Huyên, khuôn mặt cô cũng chẳng thể giấu nổi vẻ bất ngờ, cô rõ ràng không ngờ nổi Diệp Thành lại có thể mạnh như vậy: “Chẳng trách mà tên tiểu tử này nhất quyết đòi lên chiến đài, trông bộ hắn cũng có vài phần tự tin với thực lực của mình”.

Lại nhìn về phía Chính Dương Tông, mấy người phía Thành Côn mặt mày tối sầm cả lại: “Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên sao có thể mạnh như vậy?”

“Dực Nhi, không cần phải nương tay”, Thành Côn cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà gằn lên.
Chương 255: Phân Thân Ảo Ảnh

Nghe vậy, tất cả mọi người đều liếc nhìn lên chiến đài. Lời của Thành Côn rất rõ ràng, đó chính là Bạch Dực còn có quân bài áp chót.

Quả nhiên, Bạch Dực trên chiến đài sau khi chịu đòn đau đớn từ Diệp Thành thì quay người nhanh chóng sử dụng thủ ấn, xung quanh linh quang chiếu rọi, làn sương trắng mờ áo cứ thế lan ra.

Ngay sau đó, cơ thể Bạch Dực trở nên hư ảo, mười mấy ảo ảnh xuất hiện cùng lúc khiến người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

“Sao, muốn đánh hội đồng à?”, Diệp Thành không tỏ vẻ sợ hãi, hắn di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tung một chưởng khiến một phần phân thân bị đánh tan.

Vì là phân thân nên thực lực còn kém xa người thật, cho dù Bạch Dực thực thụ chịu một chưởng của Diệp Thành thì có lẽ cũng sẽ phun ra máu chứ đừng nói là phân thân.

Có điều, điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là phần phân thân sau khi trúng một chưởng của hắn thì lập tức hoá thành một làn khói xanh, làn khói xanh kia tan ra rồi lại ngưng tụ lại.

“Đánh không chết?”, Diệp Thành sững người.

“Chết đi”, Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì mười mấy tên Bạch Dực từ tứ phương tám hướng công kích đến, nào là chưởng ấn, nào là kiếm mang, nào là quyền ảnh, trong chốc lát bổ nhào về phía Diệp Thành.

“Muốn ép ta phải không?”, sau khi đứng vững, một kiếm của Diệp Thành chém về phía cánh tay Bạch Dực tạo ra một khe hở, sau đó hắn nhảy ra khỏi vòng vây.

“Chạy đi đâu?”, một tên bay lao đến tung chưởng.

“Một tên phân thân là cái thá gì?”, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đó là phần phân thân của Bạch Dực, Diệp Thành lập tức vung tay đánh tan nó, vì biết đây là phân thân nên hắn chỉ dùng một phần sức mạnh.

Có điều, Diệp Thành phải ngỡ ngàng thì khí tức của phần phân thân kia nhanh chóng tăng lên, sức công kích cũng lớn mạnh, uy lực của một chưởng kia theo đó mà mạnh lên gấp mười mấy lần.

Bịch!

“Chuyện gì thế chứ?”, Diệp Thành lùi về sau mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào mười mấy tên Bạch Dực ở tứ phương tám hướng.

“Không đúng”, sau khi nhìn một vòng, đôi mắt Diệp Thành chợt nheo lại.

Hắn nhận ra mặc dù mình đối mặt với mười mấy tên Bạch Dực nhưng chỉ một tên trong đó là bản chính, sức mạnh của bản chính phân cho mười mấy phần phân thân. Một tên Bạch Dực giây phút trước còn là phân thân, giây phút sau đã trở thành bản chính.

“Chẳng trách mà phân thân giây phút trước công kích mình xong thì sức mạnh lại nhanh chóng tăng lên gấp bội như vậy. Hoá ra giây phút đó, phần phân thân kia đã trở thành Bạch Dực thực thụ”, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Tên tiểu tử này còn biết cả bí pháp này, hắn giấu cũng giỏi đấy”.

Diệp Thành nhất thời cau mày: “Phần phân thân của Bạch Dực bị tiêu diệt đi rồi nhưng vẫn có thể tái sinh, từ đầu tới cuối vẫn đảm bảo mười mấy phần phân thân, bản chính và phân thân lại có thể chuyển hoá cho nhau, như vậy có nghĩa là mỗi một phần phân thân đối đầu với mình đều có khả năng là bản chính. Mỗi lần mình ra tay bắt buộc phải ra đòn hết sức, nếu chỉ sử dụng một phần sức mạnh thì có thể đánh tan một phần phân thân, nhưng sức mạnh tổng thể lại không thể khiến Bạch Dực bị thương, ngược lại Bạch Dực lại có thể tận dụng những phần phân thân kia khiến mình hao tổn sức lực”.

Rầm! Rầm!

Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì mười mấy tên Bạch Dực đã lại lần nữa vây đến.

Vút!

Từng đường sát kiếm lạnh lùng chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.

“Bản chính?”, Diệp Thành nheo mắt lập tức ra tay, một đường kiếm dài chém ra.

Phụt!

Cơ thể Bạch Dực đột nhiên tan biến.

“Không phải bản chính, bản chính di chuyển rồi”, Diệp Thành vội quay người lật tay tung ra một chưởng về phía sau mình. Vì giây phút trước đó, Bạch Dực thực thụ đâm một nhát kiếm tới đây xong thì đã hoá thành phân thân, còn hắn đã di chuyển tới phần phân thân khác, và cũng chính là cái tên tấn công Diệp Thành ở phía sau.

Bịch!

Một chưởng mạnh mẽ tung ra, cả hai đều bị ảnh hưởng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, máu bắn vọt ra, trên người Diệp Thành lại có thêm mười mấy vết thương mới.

“Hừ, hừ, phần phân thân của sư huynh Bạch Dực không phải ngươi có thể đấu lại đâu”, bên dưới, thấy Diệp Thành liên tiếp bị thương, các đệ tử của Chính Dương Tông nhếch miệng cười mỉa mai.

“Cứ thế này thì Bạch Dực sẽ không thể bại được”, Thành Côn mỉm cười, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn tôi độc, có vẻ như ông ta đã nhìn ra được cảnh tượng Diệp Thành bị từng nhát kiếm của Bạch Dực chém vào người.

“Tên tiểu tử Bạch Dực này lại có cả bí pháp này nữa cơ”, Gia Cát Vũ tấm tắc.

“Đệ tử chân truyền xếp thứ tư của Chính Dương Tông sao có thể đơn giản được”, Bích Du ở bên khẽ giọng: “Bí pháp này cho dù là con gặp phải cũng sẽ rối rắm chứ nói gì là hắn”.

“Đúng là phân thân ảo ảnh”, lời của Dương Đỉnh Thiên mang theo ý tứ, sắc mặt trầm xuống hết sức khó coi.

“Chưởng môn sư bác, bí pháp này có lai lịch thế nào ạ?”, mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn về phía Bạch Dực.

“Mọi người có lẽ đều nghe qua về Hoan Ảnh Đạo Nhân rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Ông ta là người cùng thời với thuỷ tổ của tam tông, cái gọi là Phân Thân Ảo Ảnh chính là tuyệt kỹ thành danh của ông ta, bí thuật này được gọi tên là phân thân ảo ảnh đương nhiên có liên quan đến việc phân thân, ta tin các con cũng đã nhìn thấy mười mấy phần phân thân của Bạch Dực đều có liên quan đến bản chính của hắn, còn điều khiến người ta cảm thấy bất lực đó là mỗi một phần phân thân đều có thể là bản chính, có thể chuyển hoá giữa bản chính và phần phân thân, vả lại mỗi lần đánh tan một phần phân thân là lại có một phần phân thân tiếp theo hình thành”.

Nghe xong, phía Tư Đồ Nam kinh ngạc: “Vậy có nghĩa là nếu Diệp Thành muốn đánh bại Bạch Dực thì nhất định phải diệt hết mười mấy phần phân thân kia, nếu không thì những phần đó sẽ liên tục chuyển hoá sang bản chính rồi lại không ngừng tái sinh, như vậy có khác gì sinh mệnh vô hạn đâu chứ”.

“Phân Thân Ảo Ảnh mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không đến mức là sinh mệnh vô hạn”, Đạo Huyền Chân Nhân tiếp lời: “Thi triển bất cứ bí pháp nào đều có sự tiêu hao, khi chiến đấu với kẻ khác, trừ khi ở tình huống cấp bách, nếu không thì căn bản sẽ không hoá thân tác chiến, vì một khi hiện thân nhất định sẽ phân tán một phần sức lực của bản chính, còn phần tiêu hao cũng sẽ lấy từ cơ thể của bản chính, và Phân Thân Ảo Ảnh ngay từ khi thi triển được định sẵn là sẽ tiêu hao sức mạnh gấp mười mấy lần phân thân thông thường, vì đó là mười mấy ảo ảnh, lượng tiêu hao lớn như vậy nếu buộc phải chiến đấu trong thời gian dài thì nhất định sẽ khó trụ nổi”.

“Con hiểu rồi ạ”, Tư Đồ Nam thở phào: “Nói thế thì Diệp Thành chỉ cần dánh lâu một chút thì vẫn có khả năng chuyển bại thành thắng”.

“Về lý thuyết là như vậy”, Sở Huyên lên tiếng: “Nhưng Bạch Dực dám đụng tới bí pháp này thì nhât định có tự tin trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bại Diệp Thành, hắn ở cảnh giới Chân Dương, linh lực dồi dào, nếu luận về tiêu hao thì cho dù là tiêu hao cho mười mấy phần phân thân cùng lúc thì cũng có thể khiến Diệp Thành tiêu hao sức mạnh đến chết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK