Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2341: Tru Tiên đấu Hiên Viên

Ấn quyết định cách, đôi mắt trống rỗng của Ngũ Hành Hoàng và Càn Khôn Chủ lóe ra tia sáng, vặn vẹo cổ một cách cứng nhắc.

Đế đạo thông Minh, Nhược Hi không hề cho hai người tình cảm, nói trắng ra, bọn họ chính là hai vũ khí giết người.

Nhưng cho dù như thế, uy áp của hai vị đại thần này cũng không phải mạnh bình thường, Chuẩn Đế đỉnh phong, sánh vai với Kiếm Thần.

Hai người cùng bước ra khỏi quan tài đá, một bước đạp xuống đất khiến dị không gian rung chuyển, thế giới màu sắc sặc sỡ bởi vì hai người giải phong ấn mà trở nên u ám, từng đạo sấm sét Âm Minh xé toạc trời.

Trong tay Nhược Hi hiện hóa ra kiếm Tru Tiên, tắm mình trong tiên quang bảy màu, khí thế của nàng ta càng mạnh hơn Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng.

“Ý này là muốn ba đấu ba!”. Thiên lão và Địa lão cũng vặn vẹo cổ, uy áp của Chuẩn Đế lấp đầy khắp dị không gian.

“Tiểu tử, ngươi kiềm chế chút, kiếm Tru Tiên không phải trò đùa đâu”. Địa lão nghiêng đầu, liếc nhìn Diệp Thành một cái.

“Ta chẳng sợ đánh một trận”. Diệp Thành thản nhiên nói, trong tay cũng có một thanh tiên kiếm biến ảo, phong cách cổ xưa tự nhiên, đại xảo không công.

Thanh kiếm này khắc đầu đế văn cổ xưa, có đế uy sống lại, cộng hưởng với huyết mạch của Diệp Thành, đan dệt ra sức mạnh đáng sợ.

Đúng vậy, trong tay Diệp Thành cầm chính là Đế Kiếm Hiên Viên.

Lúc trước khi hắn cải lão hoàn đồng, Sở Hoàng đã cất giấu kiếm Hiên Viên vào trong cơ thể hắn, việc này, chỉ có Thiên Huyền Môn biết được.

Mục đích của ông ta là để bảo vệ Diệp Thành, hắn là một biến số, liên can quá nhiều, cũng không thể vì sơ suất mà gây ra sai lầm.

Cũng chính vì Đế Kiếm trong cơ thể hắn, Thiên lão và Địa lão mới không có áp lực.

Sự thật chứng minh, Diệp Thành và kiếm Hiên Viên quả thật là sự hợp tác tốt, hai người hợp lực, đã từng tàn sát Đế ba trăm năm trước.

Lần này, đế uy của Hiên Viên được cộng thêm chiến lực của hắn.

Thế cho nên, dù hắn chỉ có tu vi cấp Thiên Cảnh nhưng khí thế so với Thiên lão và Địa lão còn mạnh hơn, không phân cao thấp với kiếm Tru Tiên của Nhược Hi.

“Hiên Viên!”. Kiếm Tru Tiên rung lên, thanh âm của nó lạnh thấu xương, giống như từng có xích mích với kiếm Hiên Viên, kiếm khí bảy màu lan ra bốn phía.

“Tru Tiên”. Kiếm Hiên Viên cũng như vậy, sát khí của Đế lộ ra, nhìn tình hình, giữa hai thanh kiếm đích thực có thù hận cực lớn.

“Khai chiến”. Thiên lão, Địa lão hừ lạnh, cùng nhau giết ra.

Thiên lão chống lại Càn Khôn Chủ, Địa lão chống lại Ngũ Hành Hoàng, nâng tay là liên tiếp các đại thuật sát thần, thần thông cái thế xuất ra.

Thân thể của Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng rung mạnh, một người nắm chiến kích, một người cầm thần kiếm, đại thần thượng cổ, khí thế ngập trời.

Đại chiến nổ ra, hai đấu hai, cấp Chuẩn Đế đối đầu với cấp Chuẩn Đế.

Chiến trường cực lớn, sức mạnh hủy diệt và sức mạnh tiêu diệt cùng tấn công, xé rách dị không gian, nếu Đại Thánh bước vào thì cũng sẽ chết.

“Cát bụi trở về với cát bụi, ân oán giữa ngươi và ta, đến hôm nay chấm dứt”. Diệp Thành cầm Đế Kiếm, lao thẳng đến Nhược Hi kiếm Tru Tiên.

Nhược Hi một bước lên trời, vung kiếm chém ra một tiên hà bảy màu.

Diệp Thành cường thế, nghịch thiên mà lên, mượn uy lực của Đế Kiếm, dung hợp hàng nghìn loại bí pháp, một kiếm, có thể nói hủy thiên diệt địa.

Kiếm Tru Tiên và kiếm Hiên Viên đụng vào nhau, cọ xát ra những tia lửa sáng như tuyết, một tầng sóng đế đạo lan tràn ra tứ phía, dị không gian vù vù rung chuyển.

Hai người đi thẳng vào Cửu Tiêu, bày trận đấu pháp, long trời lở đất.

Một bên, Nhược Hi chân đạp Tru Tiên Trận, lưng dựa đại dị tượng, mỗi một kiếm xuất ra đều có thể chém mở thiên địa đại càn khôn.

Phía sau lưng nàng ta có một bóng người hư ảo hiện ra, là một người phụ nữ, không nhìn rõ dung nhan, chỉ biết phong thái tài hoa tuyệt vời, nhìn xuống muôn dân.

Đó chính là kiếm linh của kiếm Tru Tiên, nhờ vào Nhược Hi, dùng pháp thuật hiện hình ra bên ngoài.

Một bên, Diệp Thành chân đạp Chư Thiên Trận, trên đầu tinh không rộng lớn, lưng dựa Hỗn Độn giới, trong hắn có rất nhiều dị tượng đan xen, tinh tú tịch diệt, mặt trời sụp đổ, giống như trời đất sơ khai.

Sau lưng hắn cũng có một bóng người hư ảo, thân hình vĩ đại cao lớn, cứng cỏi như núi, bễ nghễ với thiên hạ, uy chấn bát hoang.

Đó là đạo của Hiên Viên Đế, tụ thành hình người, gọi là Đạo Tương.

Hai người đều có hình dáng hai ba tuổi, dáng vóc cũng ngang nhau, ngay cả binh khí trong tay cũng hạng một hạng hai trong Chư Thiên.

Kiếm Tru Tiên từng chặt đứt Đế Binh, nhuốm qua máu tươi của Đế.

Kiếm Hiên Viên là đế khí của Đại Đế mạnh nhất, cũng từng nhuốm qua máu của Đế.

Hai thanh thần binh tuyệt thế, uy lực ngang nhau, chiến tích cũng ngang nhau, va chạm hết lần này đến lần khác, không ai có thể làm gì ai.

Nhưng hai người chiến đấu, lại làm cho Thiên lão và Địa lão gặp tai ương lớn, cực đạo đế uy, cho dù là cấp Chuẩn Đế, cũng khó mà chống cự.

Cùng gặp tai ương còn có Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng kia.

Bọn họ vốn là thân thể thông Minh, không có tình cảm, chỉ giống như con rối, chiến lực tự nhiên không thể so với đỉnh phong, thần khu nứt ra không chỉ một lần.

“Trận này cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách, kiếm Tru Tiên quá quỷ dị,”. Địa lão một chưởng ném bay Ngũ Hành Hoàng, nhìn về phía Thiên lão: “Nghĩ cách phá vỡ dị không gian này, đánh hội đồng mới là chính đạo”.
Chương 2342: Đánh hội đồng

“Đang tìm căn nguyên, cần thời gian”. Thiên lão nói xong, một bước nhảy lên trời, né một kích của Càn Khôn Chủ, trở tay chỉ vào trước ngực Càn Khôn Chủ, chọc ra một lỗ đẫm máu.

“Sớm biết thì cũng sẽ xin Thần Nữ một Đế Binh”. Địa lão thở dài.

“Là chúng ta đã quá xem thường kiếm Tru Tiên, cả hai đại thần kéo đến từ Minh giới”. Thiên lão lắc đầu, công phạt càng mạnh hơn.

Cũng may mà Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng không ở trạng thái đỉnh phong, bằng không, với chiến lực của hai người còn lâu mới là đối thủ.

Đại Thần của thời Thượng Cổ, tùy tiện lấy ra một người đều là nhân vật mạnh mẽ, có thể so với Chư Thiên Kiếm Thần, mạnh không còn gì để nói.

Trên hư thiên, máu tươi đã đổ, có máu màu hoàng kim, cũng có bảy màu sắc rực rỡ, đang rơi xuống, công kích lẫn nhau.

Diệp Thành đã nhuốm máu, thánh khu hai ba tuổi mặc dù có kiếm Hiên Viên bảo vệ nhưng vẫn không ngừng nứt vỡ ra, thánh huyết phun ra.

Kiếm Tru Tiên rất quỷ dị, có thể chặt đứt Đế Binh, thì cũng bất chấp sự bảo vệ của Đế Binh, những vết thương do bị nó chém, rất khó khép lại.

Nhưng, Diệp Thành cũng không phải chỉ được có cái danh hão, hắn vô cùng mạnh.

Nhược Hi Tru Tiên Kiếm cũng bị thương, bất chấp Đế Binh, nhưng cũng e ngại Đế Binh, tiên quang bảy màu mờ đi, trở nên sáng tối bất định.

Tính sai, tính sai nghiêm trọng! Nó từng đến Hằng Nhạc không chỉ một lần, chỉ biết Diệp Thành có hai vị Chuẩn Đế bảo vệ, lại không biết rằng trong cơ thể hắn có cất giấu Đế Binh, hơn nữa là Đế Binh của Hiên Viên Đế.

Vốn là nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy mà lại đánh lực lượng ngang nhau.

Ở đây là dị không gian, trong phạm vi Đại Sở, một khi dị không gian vỡ tan, nó sẽ đối mặt với không phải chỉ là hơn trăm Chuẩn Đế, mà còn có tám Cực Đạo Đế Binh, đánh hội đồng cho không còn mảnh vải.

“Nợ máu trả bằng máu”. Lời nói của Diệp Thành vang lên, lạnh như băng, thánh huyết và đế uy đan xen, công phạt không cần mạng sống.

Mỗi khi nhớ tới Sở Huyên, Diệp Tinh Thần, Thần Chiến, Đế Ngọc nữ đế trong ý cảnh, hắn liền không kìm nén được lửa giận cuồn cuộn.

Kiếm Tru Tiên, kiếm của trời xanh, đã nhuốm đầy máu tươi của bọn họ.

“Dựa vào ngươi?”, Nhược Hi kiếm Tru Tiên quát lạnh lùng, một kiếm vung lên, uy lực diệt thế hội tụ, muốn một kích phá vỡ phòng ngự đế đạo.

Song, ngay trước khi kiếm chém xuống, đôi mắt hiền lành của Nhược Hi hiện lên vẻ đấu tranh, tiềm thức đối kháng lại sự khống chế của kiếm Tru Tiên, làm cho một kiếm kia lưỡng lự lại một chút.

Sự biến hóa nhỏ bé này bị Diệp Thành tóm được một cách hoàn mỹ.

Tiềm thức của Nhược Hi đối kháng lại kiếm Tru Tiên, đủ để chứng minh, nàng ta và kiếm Tru Tiên không phải người cùng một đường, mà là đối địch.

Kiếm Tru Tiên lưỡng lự trong nháy mắt, lộ ra kẽ hở, Diệp Thành đương nhiên không bỏ qua, một kiếm vô cùng, chém bay kiếm Tru Tiên của Nhược Hi.

“Tìm được rồi”. Thiên lão hét lên, chỉ về một phía của hư thiên, đẩy tầng tầng mây mù ra hai bên, khóa chặt căn nguyên của dị không gian.

“Diệp Thành, phá vỡ dị không gian”. Địa lão hét lớn theo.

Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã vung kiếm, căn nguyên dị không gian bị khóa chặt kia, bị một kiếm bá đạo của hắn chém vỡ tan.

Vì thế, Diệp Thành cũng phải trả cái giá lớn, bị kiếm Tru Tiên chém trúng, nếu không có kiếm Hiên Viên bảo vệ, thì có lẽ đã bị chém chết rồi.

Nhưng căn nguyên bị phá vỡ, vùng dị không gian này lập tức sụp đổ.

Sương mù tan đi, mọi người lại quay về biển cả, ba người một nhóm, hai bên đứng im, biển cả rộng lớn uy thế mạnh mẽ sóng lớn cao vạn trượng.

Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng vẻ mặt hiền như gỗ, không chút tình cảm.

Ngược lại Nhược Hi kiếm Tru Tiên không khỏi nhăn mày, dị không gian bị phá, chuyện kế tiếp sẽ rất khó giải quyết.

“Cái này, không phải ba đấu ba nữa rồi “. Địa lão nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng ố của ông ta, cười vui hớn hở.

“Lão phu thích nhất là đoàn chiến, náo nhiệt”. Thiên lão cười nói.

“Không nên xem thường vùng đất này”. Diệp Thành lạnh lùng nói.

“Còn dám tới Đại Sở, lá gan không nhỏ!”. Âm hưởng mờ ảo vang lên, truyền từ hư thiên Cửu Tiêu, giọng nói lãnh đạm uy nghiêm.

Đông Hoàng Thái Tâm đến rồi, cùng đến còn có Đại Sở Cửu Hoàng, Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đan Tôn, các Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn.

Hơn trăm vị Chuẩn Đế, lấp kín bốn phía Chư Thiên, tám Đế Binh ngang không trung, cực nói đế uy nở rộ, niêm phong Càn Khôn.

Trên người Diệp Thành có ấn ký của bọn họ, hắn đột nhiên biến mất, Thiên Huyền Môn đương nhiên sẽ phát hiện ra, dị không gian bị phá, thời cơ xuất hiện, bọn họ lúc này mới lập tức đến nơi này.

Sự quyết đoán lức trước rất chính xác, nếu trong cơ thể Diệp Thành không có Đế Binh, ba người tám phần là đã chết, khó mà địch lại kiếm Tru Tiên.

“Đế đạo thông Minh, ngay cả Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng cũng đã mời đến, thật quả quyết”. Đông Hoàng Thái Tâm hừ lạnh, dường như cũng nhận ra hai vị Đại Thần Thượng Cổ mà kiếm Tru Tiên thông minh đến.

“Thật đúng là đã đánh giá thấp các ngươi rồi”. Nhược Hi kiếm Tru Tiên thản nhiên một tiếng, sắc mặt lãnh đạm, trong mắt vẫn không có chút cảm xúc.
Chương 2343: Chiến kiếm Tru Tiên

Nhược Hi kiếm Tru Tiên vừa nói xong đã thấy đất trời rung lên.

Một hố đen không gian xuất hiện, có diện tích vài chục ngàn mét, chính giữa lơ lửng một mảnh đất rộng khoảng ngàn mét.

Còn Nhược Hi lại đứng chính giữa mảnh đất kia.

Cũng có thể nói, muốn chém nàng ta thì phải vượt qua hố đen trước đã.

"Không ngờ lại là Đế Đạo Hắc Ngạn", Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng nói, bà ta nhận ra bí thuật nghịch thiên ấy, cũng biết sự quỷ dị của nó.

"Coi thường thần thông của nàng ta rồi!", đám Kiếm Thần cũng cau mày.

Đông người như vậy, nhưng người hiểu rõ nhất vẫn là Diệp Thành.

Hồi đó, kiếm Tru Tiên chém Hồng Trần rồi chạy ra ngoài, bị đội quân Thiên Đình bao vây thì đã dùng cách đó để phòng ngự.

Ban đầu, những tu sĩ Thiên Đình không biết sự ảo diệu của nó, chỉ vùi đầu tấn công và bị hố đen nuốt mất rất nhiều, tổn thất cực kỳ nặng nề.

Cuối cùng, Diệp Thành đã dùng Tiên Luân Thiên Đạo xuyên qua hố đen xông tới, phá hủy Đế Đạo Hắc Ngạn rồi giết Sở Huyên.

Nhưng nay, dù hắn đã gom đủ hai con ngươi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhưng chưa mở được Thiên Đạo thì cũng không thể xuyên qua hố đen không gian.

"Mẹ nó, đúng là mất mặt mà!", Địa Lão thầm mắng, hơn trăm Chuẩn Đế, chín kiện Đế Binh lại bị một cái hố đen ngăn cản.

"Dùng Đế Binh thử một lần xem", một vi Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn sử dụng gương Côn Luân, quét ra thần quang của Đế Đạo.

Song, đòn tấn công của Đế Khí tuy mạnh, nhưng cũng không thể xem nhẹ hố đen, còn chưa đánh tới mảnh đất nghìn mét kia đã bị hố đen nuốt hết.

Suy cho cùng, Đế Binh cũng không phải Đại Đế, nếu có một vị Đại Đế ở đây thì Đế Đạo Hắc Ngạn kia cũng chỉ là tờ giấy, hố đen cũng không cản được.

"Các ngươi, quá kém", Nhược Hi hé môi, giọng điệu xa xôi lại kèm theo vô vàn uy nghiêm.

Vẻ mặt của hơn một trăm Chuẩn Đế thoáng chốc lạnh lẽo như băng.

Đây quả thật là một sự chế giễu cùng cực, đè bẹp về sức chiến đấu, lại vì Đế Đạo Hắc Ngạn quỷ dị kia mà chẳng thể làm gì được nàng ta.

"Đến rồi", Diệp Thành híp mắt, nhàn nhạt mở miệng.

Một câu khiến chúng Chuẩn Đế nghiêng đầu nhìn về hai phía Nam Bắc.

Hai phía Nam Bắc đều xuất hiện một người bước trên dòng sông năm tháng như đến từ thời đại xa xăm, vừa tang thương lại cổ xưa.

Bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, mặt mày ngơ ngác, con ngươi trống rỗng không chút cảm xúc, cứ như cái xác không hồn.

Nhưng hai người họ cũng vô cùng mạnh, dù là Kiếm Thần và chín Hoàng cũng cảm thấy hết sức kiêng kỵ, Cực Đạo Đế Binh cũng reo lên.

Pháp tác thế gian đảo điên vì họ, Chư Thiên Hạo Vũ cũng phai màu, khí tức hủy diệt quay cuồng trong chốn u minh.

Bầu trời nổ vang, ầm ầm chấn động, bước chân của họ nặng tựa ngàn cân, mỗi lần giẫm xuống, Bát Hoang cũng phải rung chuyển.

"Nam là Lục Đạo, Bắc là Hồng Trần", Diệp Thành mở mắt ra nói.

Ở đây cũng chỉ có hắn là nhận ra được ai là Lục Đạo, ai là Hồng Trần, vì Diệp Thành và họ đều giống nhau.

"Sức chiến đấu... gần như bằng Đại Đế", Kiếm Thần trầm ngâm, mọi thần thoại của Chư Thiên đều ảm đạm trước mặt hai người.

"Hai người họ mạnh ngang nhau", chín Hoàng của Đại Sở cũng mở miệng, mặt đầy kiêng kỵ, tự cảm thấy không bằng Lục Đạo và Hồng Trần.

"Lục Đạo có thể lật đổ vùng đất dữ thì chắc hẳn Hồng Trần cũng có thực lực đó", Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn hít sâu một hơi nói.

"Hai trăm năm đã trở thành Chuẩn Đế, Hồng Trần và Lục Đạo đều quỷ dị như nhau", Đan Tôn híp mắt lại, với tâm cảnh của Chuẩn Đế mà cũng phải chấn động.

"Có lẽ, có thể dùng đàn Phượng Hoàng gảy thử Cửu U Tiên Khúc", Địa Lão vội nói: "Chắc hẳn có thể đánh thức hai người họ".

"Dù có tác dụng thì cũng chỉ có thể là do Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đàn, muốn đánh thức người khác thì cần phải đưa tình cảm vào ca khúc", Đông Hoàng Thái Tâm nhỏ giọng nói.

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao thì Hồng Trần và Lục Đạo lại chẳng nói câu nào.

Từ lúc xuất hiện, con ngươi đờ đẫn của họ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhược Hi kiếm Tru Tiên, trong mắt chỉ có vẻ mờ mịt xa xăm.

Nhược Hi bị hai người nhìn chằm chằm thì cau mày.

Trên đời này, người khiến nàng ta kiêng kỵ cũng chỉ có Hồng Trần và Lục Đạo, hai người họ quá mạnh, nàng ta không thể giết chết họ.

Bước chân của Hồng Trần và Lục Đạo vẫn không ngừng, làm lơ đám Diệp Thành rồi cũng chẳng thèm để ý đến Đế Đạo Hắc Ngạn, cứ thế bước thẳng vào hố đen.

"Ực!", Thiên Lão và Địa Lão âm thầm nuốt nước miếng.

Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm, Đan Tôn, chín Hoàng và toàn bộ Chuẩn Đế có mặt ở đây cũng sửng sốt.

Có cần trâu bò vậy không, đảo lộn pháp tắc, giẫm lên hố đen như đi trên đất bằng, sao họ lại làm được thì chẳng ai khám phá được sự ảo diệu của nó.

Nhược Hi không bình tĩnh, mặt mày hết sức nghiêm trọng.

Hai người kia có thể phá được Đế Đạo Hắc Ngạn quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng ta, khả năng khủng bố ấy cũng đã đổi mới sự kinh ngạc của nàng ta.

Một người đã khó giải quyết, càng đừng nói hai người đồng loạt tới.

Bên ngoài, còn có hơn trăm Chuẩn Đế và chín kiện Cực Đạo Đế Binh. Đội hình cỡ đó thì Thánh Thể Đại Thành đến cũng phải quỳ.

Nhược Hi nghĩ vậy bèn bước thẳng lên trời, định phá vỡ bầu trời bỏ chạy, Đại Sở có rất nhiều kẻ tàn nhẫn, một mình nàng ta là không đánh lại.

Hồng Trần và Lục Đạo cũng nhích người, lần lượt bay thẳng lên không trung.

Ba người như ba luồng tiên quang bay vút lên trời cao.

Ba giây sau, bầu trời chấn động, tiếng nổ ầm ầm rền vang như xuất hiện hàng tỷ luồng sấm sét, dị tượng hủy diệt múa may đan xen.

Hơn trăm Chuẩn Đế ngừa đầu, Đế Đạo Hắc Ngạn còn chưa phá, họ bị ngăn cản không thể bước qua hố đen không gian nên chỉ có thể làm người đứng xem.

"Có cách nào tách Nhược Hi ra khỏi kiếm Tru Tiên không?", Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, chín Hoàng và Tửu Thần hỏi.

"Chia tách Cực Đạo thì chỉ có tháp Tiên Vương có thể làm được", Đông Hoàng Thái Tâm nhỏ giọng đáp: "Với điều kiện là chúng ta có thể đi qua đó".

"Chia hai người ra, cứu Nhược Hi, giết sát kiếm, phong ấn Hồng Trần và Lục Đạo", Diệp Thành mở miệng tóm tắt một cách ngắn gọn.
Chương 2344: Bí mật

"Có chắc kiếm Tru Tiên và nhóc Nhược Hi kia không phải một người không?", hơn trăm vị Chuẩn Đế đều nhìn về phía Diệp Thành muốn một đáp án.

"Chắc chắn không phải một người", Diệp Thành đáp một cách khẳng định.

"Vậy thì chia nhau ra, Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn chia làm bốn đội".

"Thiên Lão, Địa Lão dẫn dắt một đội chịu trách nhiệm cứu Nhược Hi".

"Đan Tôn, Cửu Hoang Thiên Chủ dẫn một đội trấn áp Hồng Trần".

"Chín Hoàng của Đại Sở dẫn một đội phong ấn Lục Đạo".

"Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên dẫn một đội đuổi giết kiếm Tru Tiên".

Đông Hoàng Thái Tâm lần lượt phân công như một vị tướng quân nơi thế tục, trên mảnh đất này thì bà ta có quyền lực nhất và cũng có tư cách ấy.

Mọi người đều không có ý kiến gì, chia ra bốn khu vực, mỗi bên có mấy chục vị Chuẩn Đế và hai kiện Cực Đạo Đế Binh.

Diệp Thành và Kiếm Thần ở chung một đội, cầm Đế Kiếm Hiên Viên trong tay, ngửa đầu nhìn bầu trời chuẩn bị tham gia vào trận tiêu diệt kiếm Tru Tiên bất cứ lúc nào.

Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên nghiêng đầu, yên lặng nhìn Diệp Thành ba tuổi.

Không biết sao khi đứng chung với hắn lại có một cảm giác quen thuộc, đâu đó trên người Diệp Thành hình như có bóng dáng của Đế Tôn.

"Có người rơi xuống", trong lúc hai người đang ngẩn ngơ thì Thiên Lão và Địa Lão đồng loạt mở miệng, kéo họ về hiện thực.

Mọi người ngửa đầu nhìn thì thấy có hai bóng người rớt xuống khỏi không trung.

Đó không phải Hồng Trần và Lục Đạo, mà là hai vị đại thần thượng cổ Càn Khôn Chủ và Ngũ Hành Hoàng. Trong lúc rơi xuống, hai người họ cũng hóa thành tro bụi.

Sau đó là một luồng tiên quang lóa mắt, là Nhược Hi rớt từ trên cao xuống, cả người ảm đạm không ánh sáng, cơ thể ướt đẫm máu tươi trông hết sức chói mắt.

Nàng ta và Càn Khôn Chủ cùng Ngũ Hành Hoàng đấu với Hồng Trần và Lục Đạo thế mà lại thua sấp mặt, không địch lại sự tấn công của hai người họ.

Vì nàng ta thua lên Đế Đạo Hắc Ngạn chấn động, hố đen không gian cũng thu nhỏ lại, rung lắc không ổn định, cuối cùng ầm ầm nổ tung.

"Chính là lúc này", Thiên Lão, Địa Lão và vô số Chuẩn Đế chung sức thi triển tháp Tiên Vương bắt ra tiên quang Đế Đạo.

Nhược Hi bị đánh trúng, một người một kiếp thoáng chốc tách ra.

Bốn đội đồng loạt hành động, Đan Tôn, Cửu Hoang Thiên Chủ, chín hoàng của Đại Sở và mấy chục vị Chuẩn Đế kết hợp với chín kiến Cực Đạo Đế Binh cùng nhau phóng lên trời.

Đánh cho Hồng Trần và Lục Đạo không kịp trở tay.

Thiên Lão, Địa Lão cầm Đế Binh bảo vệ Nhược Hi.

Cùng lúc đó, Diệp Thành vung kiếm Hiên Viên chém bay kiếm Tru Tiên, không có Nhược Hi làm ký chủ, sức mạnh của nó lập tức tụt dốc không phanh. Xét về sức mạnh thì đã hoàn toàn kém xa Diệp Thành.

Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên thi triển gương Côn Luân bay lên đập xuống khiến kiếm Tru Tiên chấn động, tiên quang suýt nữa lụi tắt.

Mấy chục Chuẩn Đế cũng ra tay, thi triển cấm chế nghịch thiên bao phủ đất trời trói chặt kiếm Tru Tiên trên không.

"Các ngươi đúng là đáng chết mà", kiếm Tru Tiên lạnh lùng nói, không ngừng chấn động, kiếm khí hủy diệt lạnh lẽo thấu xương bắn ra xung quanh.

"Ngươi càng đáng chết hơn", Diệp Thành xách theo kiếm tiên xông lên chém ra một kiếm khủng bố muốn giết chết kiếm linh bên trong kiếm Tru Tiên.

Kiếm Tru Tiên hừ lạnh, ánh sáng bảy màu chợt lóe bổ nát cấm chế, xé rách hố đen không gian bỏ chạy.

Lại chạy, vô số Chuẩn Đế đanh mặt, nhiều người như vậy phong ấn nó mà vẫn có thể giãy thoát thì đúng là mạnh mẽ.

Diệp Thành cau mày, không thể tiêu diệt kiếm Tru Tiên quả thật rất đáng tiếc.

Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên cũng nhíu mày, bị kiếm Tru Tiên chạy thoát, muốn tìm được nó thì đúng là khó như lên trời. Có một thứ khó nắm bắt như vậy theo dõi, e rằng ngủ cũng không yên.

"Cứ mặc kệ nó trước đi, trấn áp Lục Đạo và Hồng Trần đã", Đông Hoàng Thái Tâm truyền âm, giọng điệu dồn dập, có vẻ như đang gặp khó khăn.

Ngẩng đầu nhìn sang thì đúng là khó giải quyết thật, mấy chục Chuẩn Đế cộng thêm bốn kiện Cực Đạo Đế Binh vậy mà vẫn chưa bắt được Lục Đạo và Hồng Trần.

Hai người kia dù như người chết, nhưng lại cực kỳ khủng bố, tay không đỡ Đế Binh, chín Hoàng Đại Sở nhìn mà cũng hoảng sợ.

Mới có mười mấy giây, đã có hơn mười ba Chuẩn Đế bị đánh phế, hết người này đến người khác rớt xuống khỏi không trung.

Đội của Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Diệp Thành trực tiếp xông lên.

Bên phía Thiên Lão và Địa Lão cũng chia ra hai kiện Đế Binh và hai mươi bốn Chuẩn Đế xông tới, xem ra định đánh hội đồng.

Gần trăm vị Chuẩn Đế, tám kiện Đế Binh thì quả là một đội hình vô cùng lớn.

Lần này thì mạnh như Hồng Trần và Lục Đạo cũng không đỡ nổi, bị tám kiện Cực Đạo Đế Binh đè lại và bị các Chuẩn Đế phong ấn.

Đến tận đây thì tiếng nổ ầm ầm mới biến mất, đất trời cũng đã hoang tàn khắp nơi.

Nhược Hi được cứu, Hồng Trần và Lục Đạo bị phong ấn, chỉ có kiếm Tru Tiên bỏ chạy. Trận chiến này có thể nói là đã hoàn toàn chiến thắng.

"Thêm mấy cái cấm chế nữa đi, mạnh thật luôn đó", một đám lão Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn vây quanh Hồng Trần và Lục Đạo nói.

Từng luồng cấm chế được khắc lên người hai người, vì bắt họ đã sử dụng tám kiện Đế Binh và hơn trăm Chuẩn Đế. Nếu mà sơ suất để họ chạy mất thì mới là uổng công.

Hồng Trần và Lục Đạo ngồi im không nhúc nhích tý nào như hai con rối, con ngươi trống rỗng, đờ đẫn, chẳng chút cảm xúc.

Chỉ khi nhìn thấy Nhược Hi thì trong mắt hai người mới lộ ra đôi chút mờ mịt, vẻ mặt cũng chợt trở nên đau đớn.

"Phải công nhận rằng tương lai mình cũng trâu bò ghê", Diệp Thành sáp tới khiến chúng Chuẩn Đế nghe mà giật giật khóe miệng.

Giật thì giật nhưng chẳng ai cãi lại, sức mạnh Hồng Trần và Lục Đạo là điều rõ như ban ngày, Đại Đế đến thì cũng có thể đánh mấy chiêu.

"Trở về Thiên Huyền Môn đi", Đông Hoàng Thái Tâm ra lệnh, dẫn đầu bay lên trời, Hồng Trần, Lục Đạo, Nhược Hi đều ở đây, muốn tìm ra được bí mật muôn đời kia cũng không phải không có khả năng.
Chương 2345: Lại nằm rồi

Mọi người đều đi theo, lấy một Đế Binh cấp một bảo vệ Tiểu Nhược Hi, tám Đế Khí khác trấn áp Hồng Trần và Lục Đạo.

Sau khi các Chuẩn Đế rời đi, kiếm Tru Tiên đi vào hố đen trước đó lại quay lại, tiên quang xung quanh mờ dần đi.

“Cuối cùng sẽ có ngày ta trở về”, kiếm Tru Tiên rung lên, giọng nói yếu ớt như thể bị thương nặng.

Nói rồi nó ẩn mình vào hư vô, không thấy tung tích nữa.

Mọi người bên này đã quay về Thiên Huyền Môn, nhốt hai người Hồng Trần, Lục Đạo vào một sân vườn, sau đó lại thêm phong ấn.

Còn Tiểu Nhược Hi bị cấm chế phong ấn trên tế đàn, dùng Đế Binh trấn áp càn khôn để không có gì sơ suất xảy ra.

Cô bé ngủ rất yên ổn, thi thoảng còn nói mớ gọi mẹ, giọng nói non nớt.

Diệp Thành nhìn mà trầm ngâm, nhớ lại chuyện ba trăm năm trước.

Mơ hồ nhớ đến hôm đó tuyết rơi rất dày, mẹ của cô bé chết cóng, còn cô bé thì đang đào tuyết để tìm thứ gì đó để ăn.

Chiến tranh của người phàm đôi khi còn tàn khốc hơn giới tu sĩ, kéo theo nhiều năm đói kém, rất nhiều người dân phải chạy nạn, nhiều không kể xiết.

Có rất nhiều người bị chết cóng giữa đường như mẫu thân Nhược Hi, để lại những đứa bé mồ côi.

Hắn bước lên tế đàn, trong tay còn cầm một chiếc gương đồng nhỏ rồi đặt ở trước mặt Nhược Hi.

Chiếc gương chiếu lên gương mặt Nhược Hi, cô bé đang thật sự tồn tại.

“Thật sự là người phàm, vô cùng bình thường”, lúc Diệp Thành trầm ngâm, một nhóm Chuẩn Đế vây quanh tế đàn, ai cũng vuốt râu nhìn Nhược Hi.

“Ba trăm năm vẫn là bộ dáng hai ba tuổi, chỉ điểm này cũng chứng minh cô bé không phải là người thường”.

“Kiếm Tru Tiên từng chọn ra hai người, một là Nhược Hi, người còn lại là Sở Huyên”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành: “Ngươi đã từng nghĩ hai người này có liên quan gì không?”

“Không biết”, Diệp Thành lắc đầu: “Hơn ba trăm năm nay, ta nghĩ đến chuyện này không chỉ một lần, nhưng không có manh mối”.

“Nhìn cái này xem!”, Đông Hoàng Thái Tâm đưa một quyển trục ra.

Diệp Thành vô thức nhận lấy, sau đó mở nó ra.

Trên quyển trục có hai cô bé, vẻ ngoài rất hệt nhau, chắc là một đôi chị em song sinh, khoảng hai ba tuổi.

Diệp Thành nhìn quyển trục, rồi lại nhìn Nhược Hi, ba người họ như được tạc ra từ cùng một khuôn.

Diệp Thành nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Hai đứa bé trên quyển trục này là Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi lúc nhỏ”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã nói.

“Đây…”, Diệp Thành sửng sốt, Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi lúc nhỏ giống hệt Nhược Hi.

“Thế nên kiếm Tru Tiên chọn Sở Huyên không phải là ngẫu nhiên”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Sở Huyên và Nhược Hi, Sở Linh và Nhược Hi, ba người này chắc chắn có mối liên hệ nào đó”.

“Tiền bối nghĩ sao?”, ánh mắt Diệp Thành trở nên âm trầm.

“Không nghĩ ra được nguyên do”, Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu.

“Nếu làm rõ được thân phận không chừng sẽ có câu trả lời”, chín Hoàng, Kiếm Thần, Đan Tôn đều nhìn Nhược Hi.

“Đến rồi”, Phục Nhai từ ngoài bước vào.

Phía sau lão ta còn có một thanh niên tóc trắng, hai tay chống nạnh, dáng vẻ ốm yếu, khuôn mặt ngái ngủ.

Đây là Nhân Vương, vừa bị gọi dậy.

Trước đó ngông cuồng tự đại bấm tính Hồng Trần, Lục Đạo, không quan tâm chuyện bị phản phệ rồi rơi vào trạng thái ngủ say, vừa ngủ không lâu.

“Cô bé là Nhược Hi, có thể nhìn ra lai lịch của cô bé không?”, Đông Hoàng Thái Tâm giơ tay ra kéo Nhân Vương đến trước.

Nhân Vương nhướn mày nhìn Nhược Hi, rồi lại liếc nhìn Diệp Thành, xoa cằm: “Hai người rất xứng đôi”.

“Ngươi đừng nói nhảm”, Diệp Thành sầm mặt.

“Ta thấy là nhớ đòn”, Hoàng Giả Chiến Vương mắng.

“Đúng là có tướng phu thê mà”, Nhân Vương sợ rồi, vừa ho khan vừa đi về phía tế đàn, chống nạnh đi vòng quanh Nhược Hi.

Nhìn một hồi, Nhân Vương ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn mi tâm Nhược Hi, xong rồi lại xoa mắt.

Vài giây sau, gã mới vuốt tay áo, ngón tay liên tục động đậy suy diễn, miệng lẩm bẩm.

Mọi người im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Nhân Vương Phục Hy.

Hắn ta có bản lĩnh cao cường, không chừng có thể nhìn thấu thân phận của Nhược Hi, một khi thân phận của cô bé được tiết lộ, mọi nghi ngờ đều có thể được giải đáp.

Nhưng mong ước là vậy, thực tế lại tàn khốc.

Nhân Vương nôn ra máu, sau đó ôm đầu ngã xuống đất.

Chín Hoàng vội vàng bước đến, chỉ thấy Nhân Vương đã ngất xỉu.

“Bị phản phệ rồi”, Kiếm Thần đưa ngón tay vào giữa trán Nhân Vương: “Trước đó bấm tính Lục Đạo và Hồng Trần cũng như thế”.

“Được đó, vừa mới gọi dậy thì lại ngất, lần này không biết phải ngủ bao lâu”, Thiên Lão và Địa Lão nói.

“Có thể khiến Nhân Vương bị phản phệ, thân phận của Nhược Hi không đơn giản”, Sở Hoàng nói: “Cấp bậc bí ẩn của nàng ta không thua kém gì Lục Đạo và Hồng Trần, lai lịch chắc phải khủng lắm”.

“Ngay cả Nhân Vương cũng như thế thì thế gian này không ai có thể nhìn thấu được thân phận của nàng ta”, Viêm Hoàng nhíu mày, sắc mặt trở nên lo lắng.

“Không, còn có Lục Đạo và Hồng Trần!”, Diệp Thành lập tức nói: “Nếu hai người bọn hắn tỉnh táo lại thì sẽ có bước ngoặt”.

“Điều thêm một Đế Binh nữa đến trấn áp Nhược Hi”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Gọi Sở Linh Nhi và Hồng Trần Tuyết ra khỏi Bí Cảnh, truyền tiên khúc Cửu U cho hai người họ”.

Phục Nhai lập tức xoay người đến Bí Cảnh của Thiên Huyền Môn.

Mọi người cũng nối nhau rời đi, trước khi đi đều nhìn Nhược Hi đầy thâm ý, chuyện hôm nay khó bề tưởng tượng.

Rất nhanh, Đế Binh gương Côn Luân được điều đến, hợp sức với tháp Tiên Vương phong cấm tế đàn, Nhược Hi trên đó hoàn toàn bị trấn áp.

Diệp Thành chưa ra khỏi Thiên Huyền Môn, cả đường đi đều nhíu chặt mày đi đến sân vườn chỗ nhốt Hồng Trần và Lục Đạo.

Trong sân cũng có hai tế đàn, bên trái là Hồng Trần, bên phải là Lục Đạo, có cấm chế phong ấn nên không thể động đậy.

Hai người không bị hôn mê nhưng lại như hai bức tượng, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, không có cảm xúc.

Diệp Thành bước đến trước, tay cầm gương đặt trước mặt Hồng Trần.

Đúng như hắn nghĩ, chiếc gương không thể soi được dung mạo của Hồng Trần.

Hắn giơ tay lên đặt chiếc gương trước mặt Lục Đạo.

Vẫn như thế, chiếc gương không thể soi được dung mạo của Hồng Trần, cũng không thể soi được dung mạo của Lục Đạo, hai người như thể không tồn tại ở thế gian này.

“Không thuộc về thời không này nên mới không thấy được mặt của hai ngươi sao?”, Diệp Thành thì thào nói: “Hay là các ngươi cũng là người chết, lưu lạc ở nhân gian với hình dáng của người sống?”

Hồng Trần và Lục Đạo cũng không có phản ứng gì với việc Diệp Thành lẩm bẩm một mình.

Nhưng Diệp Thành cứ lắc qua lắc lại ở đó làm cho đôi mắt trống rỗng của hai người thi thoảng lóe sáng nhưng chỉ trong phút chốc ngắn ngủi.

Diệp Thành ôm chiếc gương vào lòng, tìm một cái ghế đẩu rồi xuống, đợi Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đi ra từ trong Bí Cảnh.

Vừa ra ngoài đã được Phục Nhai dẫn đi tập tiên khúc Cửu U.

Tiên khúc Cửu U cần âm hưởng chứa đựng tình yêu mới có hiệu quả.

Năm đó lúc Diệp Thành đờ đẫn không có cảm giác, những người khác gảy tiên khúc cũng không có tác dụng, chỉ có Liễu Như Yên gảy thì mới có được.

Bây giờ Hồng Trần Lục Đạo cũng giống hắn năm đó, không phải tìm bừa một người đến đàn là có thể khiến họ tỉnh táo.

Ngày đêm giao thoa, mặt trời mặt trăng luân phiên thay ca, thoáng chốc đã ba ngày.

Mãi đến đêm thứ tư mới nhìn thấy Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đến, còn chưa vào đến sân đã nghe tiếng hô hoán.

Giọng của Hồng Trần Tuyết nghẹn ngào và hơi khàn, còn có sự dịu dàng của phụ nữ cùng với sự thăng trầm, đôi mắt đẫm lệ, tiếng nức nở nghẹn ngào.

Đây hẳn là món quà của thượng đế, sau ba trăm năm, luân hồi đời trước kiếp này, Hồng Trần của họ cũng đã về nhà.

“Giống hệt nhau, nhắm chuẩn rồi cởi, đừng nhận lầm người!”, Diệp Thành khoanh tay ngồi vững vàng trên ghế đẩu.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc lau nước mắt đi đến trước tế đàn, nhìn Hồng Trần rồi lại nhìn Lục Đạo ở một bên.

Khó xử là ngay cả họ cũng không phân biệt được ai là ai.

Không phải hai người không đủ yêu Hồng Trần, mà là pháp tắc đảo ngược, tất cả nhân quả đều bị che giấu, rất khó nhận ra.

Vẫn là câu nói đó, người có thể phân biệt được hai người họ chỉ có Diệp Thành, hắn là căn nguyên của họ, là người rõ nhất.

“Ai là Hồng Trần?”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc không nhận ra, ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Thành.

“Không nói cho các ngươi biết!”, Diệp Thành lắc đầu rất thiếu đòn, hắn vẫn còn nhớ chuyện bị đánh trước đó.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc nhìn nhau, sau đó cùng bước đến trước đè Diệp Thành xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK