Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1746: Không thương hại

“Quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra rất nhiều tiên quang, từng đạo tiên quang bay vào trán người chuyển kiếp.

Đột nhiên, cơ thể người chuyển kiếp run lên, người nào người nấy ôm đầu đau đớn rên rỉ.

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu, hắn tĩnh lặng chờ mọi người quy vị.

Đoàn Ngự cũng mỉm cười, hít vào một hơi thật sâu, đây đều là những người cùng quê với hắn, trong đó có vài người mà hắn quen biết, có cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đều là lớp Huyền Tự, vô cùng thân thiết.

Chỉ có Mộng Vân khi nhìn thấy nhiều người chuyển kiếp như vậy thì chợt quay sang nhìn Diệp Thành và Đoàn Ngự, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, không biết bọn họ giấu bao nhiêu bí mật, bọn họ đều là những người có tâm sự.

Không biết qua bao lâu mới thấy đôi mắt người chuyển kiếp hồi phục lại vẻ tinh tường, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt.

Kí ức được mở ra, bọn họ nhớ lại việc của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước, càng nhớ rõ hơn cái tên của mình.

Bái kiến Thánh Chủ!

Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất, nấc lên nghẹn ngào.

Kiếp trước và kiếp này cách nhau cả trăm năm, mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh lại vẫn có thể gặp lại người cùng quê hương, đây chính là món quà mà trời cao ban tặng, niềm vui đến bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay.

Diệp Thành mỉm cười tế ra sức mạnh ôn hoà bao quanh tất cả mọi người.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, một nhóm người ngồi lại với nhau, trong tay cầm vò rượu nhìn thế giới tối đen, Thánh Chủ của bọn họ vì tìm người của Đại Sở mà phải một mình vượt qua thế giới tối tăm này cả một trăm năm, sự cô đơn đó khiến người ta cảm thấy xót xa.

Không biết từ bao giờ mọi người mới đứng dậy tiến vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, cùng Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian.

Tinh không tang tóc này vẫn còn bị bao trùm bởi màn sương máu.

Ba ngày trước vì Diệp Thành độ kiếp nên đã chém chết hai trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông, số lượng nhiều tới mức khủng khiếp, một bầu tinh không yên bình lại bị nhuốm sắc đỏ.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn liếc nhìn tứ phương rồi biến mất khỏi nơi này.

Bắc Đẩu Tinh Vực thật sự không hề yên bình, khắp nơi đều có thể thấy người của Đại La Kiếm Tông, ai nấy mặt mày hung tợn.

Ngọc bài nguyên thần của thần tử Đại La đã vỡ vì Diệp Thành đưa tên này vào hố đen không gian để tạo ngăn cách liên hệ giữa ngọc bài nguyên thần và thần tử Đại La, cũng có thể nói trong mắt Đại La Kiếm Tông thần tử Đại La đã chết nhưng trên thực tế hắn vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Thẩn Tử chết rồi, lúc này Đại La Kiếm Tông mới điên cuồng tìm Diệp Thành để trút giận.

Diệp Thành cũng chẳng nhàn rỗi, hắn không ngừng đi tới từng cổ tinh.

Đại La Kiếm Tông hiện giờ như con chó điên náo loạn khắp Bắc Đẩu Tinh Vực khiến lòng người hoang mang.

Hắn không muốn những người gặp tai ương kia lại là người chuyển kiếp, hắn cần tìm thấy người chuyển kiếp trong Bắc Đẩu Tinh Vực trong thời gian ngắn nhất, nếu như hành động chậm trễ thì sẽ bị tiêu diệt ở nơi này.

Bắc Đẩu Tinh Vực rộng lớn, còn rộng lớn hơn bất cứ tinh vực nào mà hắn từng đi qua, cổ tinh ở đây cũng không thiếu.

Diệp Thành đã dùng cả ba tháng trời để tìm từng cổ tinh ở Bắc Đẩu Tinh Vực.

Vận may của hắn cũng không tồi, hắn đã tìm được ba nghìn người chuyển kiếp, trong đó bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, có người hắn quen, có người hắn lạ nhưng không có người nào thân cận với hắn.

Ba tháng trời, phong độ của Đại La Kiếm Tông dần giảm sút.

Bọn chúng cũng dần chấp nhận sự thực thần tử đã chết nên cũng không tìm Diệp Thành nữa, tìm cả ba tháng trời không thấy Diệp Thành đâu, bọn chúng chắc rằng Diệp Thành đã rời khỏi tinh vực này rồi.

Trời về đêm, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành tìm tới một cổ tinh không hề nhỏ và bay vào trong cổ thành, thuê một khu biệt uyển.

Đây là lần đầu tiên hắn dừng chân nghỉ ngơi sau ba tháng trời.

Người chuyển kiếp cũng được hắn đưa ra ngoài, cảnh tượng vô cùng ấm áp, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp biệt uyển.

Phía này, Diệp Thành đã lôi thần tử Đại La ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Thần tử Đại La đã không còn hình người nữa, toàn thân từ đầu tới chân đều toàn dấu chân, xem ra khoảng thời gian hắn ở bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Đoàn Ngự và Mộng Vân cùng nhiều người chuyển kiếp khác đã không ít lần hành hạ tên này.

Tên này vẫn trong trạng thái hôn mê, cho dù là hôn mê thì trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ giữ dằn.

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn gảy ra một đạo tiên quang gọi thần tử Đại La dậy.

Thần tử Đại La tỉnh lại, lúc đầu còn mơ màng, đợi tới khi tỉnh táo hoàn toàn thì mới quay sang nhìn Diệp Thành, sắc mặt méo xệch, trong đôi mắt rõ vẻ bạo tàn và khát máu.

Ta giết ngươi!

Tính khí tên này cũng chẳng vừa, đầu bù tóc rối, mặt mày tôi độc, hắn lao lên như con chó điên.

Diệp Thành giơ tay tung một chưởng xuống mặt đất.

Thần tử Đại La phẫn nộ, hắn muốn thoát ra nhưng không thể.

Hắn là thần tử Đại La cao cao tại thượng, thân mang huyết mạch cửu dương, đó là sự đáng tự hào thế nào, thế nhưng lúc này hắn lại chẳng khác gì một con chó, dù trải qua ba tháng trời thì hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Kiếp sau làm người tốt đi!

Diệp Thành điềm tĩnh nói, hắn ấn tay vào đầu tên này và thi triển bí thuật thôn thiên, điên cuồng thôn tính căn nguyên cửu dương của hắn để dung hợp với căn nguyên thánh thể của mình.

Thần tử Đại La gào thét, cơ thể run lên bần bật, hắn đau đớn cầu cứu, giọng nói càng trở nên thê lương trong đêm đen.

Hắn thật sự sợ rồi, hắn đã cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, cho tới lúc này hắn mới thực sự hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì không nên đụng tới một tên sát thần như Diệp Thành khiến bản thân chuốc lấy hoạ diệt thân.

Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, một tên như thần tử Đại La mà được thả ra chính là mối nguy hại lớn, gây ra bao nhiêu kiếp nạn ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, trong đó có lẽ còn có cả người chuyển kiếp của Đại Sở nữa.

Huống hồ thế đạo hỗn loạn này, pháp tắc tàn khốc này cũng không cho phép hắn được tỏ ra thương hại.
Chương 1747: Trà trộn

Đêm khuya, tiếng kêu gào của thần tử Đại La đã dứt, hoá thành hư vô.

Đường đường là thần tử của Đại La Kiếm Tông nhưng cuối cùng lại hoá về với cát bụi.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn khoanh chân trên vân đoan giống như lão tăng ngồi thiền, bảo tượng trang nghiêm, tiên quang thần thông chiếu rọi, toàn thân có lôi chớp lượn quanh, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra tiếng rồng gầm vang dội.

Sau khi thôn tính bản nguyên của cửu dương chân thể, hắn cũng gặp được tạo hoá.

Cửu dương chân thể, căn nguyên chí dương, huyết mạch này vô cùng bá đạo, tinh tuý của nó đã hoàn toàn dung hoà và căn nguyên thánh thể của Diệp Thành.

Trong khi nhắm mắt, Diệp Thành đột phá tu vi, vả lại còn liên tiếp đột phá ba cảnh giới nhỏ, Diệp Thành của hiện tại đã có tư cách chiến đấu trực diện với cảnh giới Thánh Đỉnh Phong.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, ánh nắng ôn hoà chiếu rọi khắp biệt uyển.

Hơn hai nghìn người chuyển kiếp lần lượt đi ra khỏi phòng, người nào người nấy mặt mày rạng rỡ, đặc biệt là khi nhìn thấy rất nhiều cố hương, bọn họ càng hào hứng hơn, sự ấm áp này khiến người ta dâng trào cảm xúc mãnh liệt.

Bái kiến Thánh Chủ!

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến hai nghìn người chuyển kiếp lần lượt đi tới, bọn họ cung kính hành lễ.

Khoanh chân ngồi xuống cả đi!

Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra tiên hoả và thiên lôi cùng căn nguyên thánh thể bá đạo.

Thấy vậy, người chuyển kiếp lần lượt khoanh chân ngồi xuống, trong đôi mắt rõ sự cảm kích như thể biết được Diệp Thành định làm gì, căn nguyên Thánh Thể tôi luyện huyết mạch, đó là cơ duyên mà chỉ có mong cầu cả một đời.

Đây là một quá trình rất dài.

Đúng như người chuyển kiếp từng nghĩ, đây là một cơ duyên, ngoài việc huyết mạch được căn nguyên thánh thể tôi luyện thì bọn họ cũng lần lượt tiến giới, từng đạo thần hồng phóng lên thiên tiêu, đan xen tạo ra từng cảnh tượng rực rỡ.

Cho tới khi màn đêm buông xuống Diệp Thành mới thu lại thần thông.

Đêm khuya, Diệp Thành lại đưa người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bay ra khỏi biệt uyển, bay vào tinh không.

Hắn vẫn quyết định để người chuyển kiếp ở bên cạnh mình để tiện tìm cho bọn họ một nơi an toàn rồi mới cho bọn họ ra ngoài.

Ngoài ra, người chuyển kiếp cũng không thể ở trong đại đỉnh chờ đợi quá lâu.

Không gian trong hỗn độn thần đỉnh là có hạn, dung nạp hai nghìn người đã đạt tới giới hạn, vả lại đại đỉnh là pháp khí bản mệnh của hắn, khi gặp mối uy hiếp sẽ cùng hắn chiến đấu, một khi Hỗn Độn Thần Đỉnh gặp nạn thì rất có khả năng khiến người chuyển kiếp bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh bị thương, đây chính là lý do vì sao hắn không dám đưa theo người chuyển kiếp đi cùng trong thời gian dài.

Trên tinh không vời vợi, Diệp Thành như một đạo thần mang, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là Đại La Kiếm Tông.

Hắn tới Bắc Đẩu Tinh Vực ngoài mục tiêu tìm người chuyển kiếp ra thì chính là tới tìm Đại La Kiếm Tông.

Hắn cần thông qua Đại La Kiếm Tông để tìm Chư Thiên Kiếm Thần, tìm thấy Chư Thiên Kiếm Thần rồi thì cũng sẽ tìm được mấy nơi như Côn Luân Hư, thân là phía trụ cột của Vạn Cổ, bọn họ có lẽ có cách để tìm thấy Đại Sở.

Đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không cứ thế mà sát phạt tới, hắn cần phải giả trang.

Tinh không phía trước có một đạo thần hồng rẽ tới, đó chính là một tên thanh niên áo trắng mặc đạo bào của Đại La Kiếm Tông, tu vi không quá mạnh, chỉ ở cảnh giới Thiên Đỉnh Phong còn huyết mạch thì chẳng ra sao.

Diệp Thành lắc đầu tiến lên trước, hắn nhếch miệng để lộ hàm răng trắng tinh.

Thấy có người tới, tên thanh niên áo trắng kia liền cau mày, chủ yếu là vì Diệp Thành cười trông hết sức khác thường.

Chính là ngươi!

Diệp Thành toét miệng cười và giáng một chưởng.

Tên kia tái mặt, tế ra pháp khí bản mệnh nhưng giây phút sau pháp khí liền nứt lìa.

Trong chớp nhoáng, tên thanh niên áo trắng kia đã quỳ xuống, cho tới lúc này hắn cũng không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình.

Diệp Thành không giết hắn mà thi triển thuật sưu hồn đoạt đi kí ức của hắn: Ta tên là Lý Khang, là đệ tử Thiên Tự của Đại La Kiếm Tông, cùng vai vế với thần tử Đại La.

Sau khi sưu hồn, Diệp Thành mới lấy máu của Lý Khang hoá thành bộ dạng của hắn, dùng chu thiên diễn hoá che đi tu vi khí tức và huyết mạch của bản thân rồi mới vỗ mông đi vào Đại La Kiếm Tông.

Sau ba canh giờ Diệp Thành mới dừng chân giữa tinh không.

Phía xa chính là một vì sao vô cùng rộng lớn, còn rộng lớn hơn cả bất cứ vì sao nào mà hắn từng tới, xung quanh lấp lánh thần huy, có khí tức dồi dào cuồn cuộn.

Đó là Tử Vi Tinh, Đại La Kiếm Tông bá chủ của Bắc Đẩu Tinh Vực nằm trên vì sao nào.

Ấy?

Khi Diệp Thành đang quan sát thì có đệ tử của Đại La Kiếm Tông ra ngoài quay về, đó chính là một tên đệ tử gầy khô, bộ dạng xấu xí, trông thế nào cũng giống như một tên ăn trộm.

Diệp Thành đưa mắt nhìn, trong kí ức của Lý Khang có hình ảnh của hắn, đó là đệ tử của Đại La Kiếm Tông tên Trịnh Đào, không phải là tu sĩ loài người mà là một con chuột yêu tu kiếm.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Trịnh Đào liếc nhìn Diệp Thành, đôi mắt còn đảo đi đảo lại trông hết sức tinh quái.

“Ngươi quan tâm đến ta làm gì?”, Diệp Thành cứ thế nhấc chân đi, bay về Tử Vi Tinh.

“Đợi ta”, Trịnh Đào vội đi theo Diệp Thành, hắn không quên huých Diệp Thành, “nghe nói gì chưa? Bên trên lại chọn thần tử rồi, chỉ cần là đệ tử của Đại La Kiếm Tông thì đều có tư cách tham gia, cần thể hiện tốt và cảm ngộ được kiếm ý của kiếm thần”.

“Kiếm ý của kiếm thần?”, Diệp Thành xoa cằm, mắt sáng lên.

“Hình như không có việc của chúng ta đâu”, Trịnh Đào gãi cái đầu rối xù của mình, “đến canh còn không có mà húp”.

Hai người cứ thế đi sóng đôi với nhau, bay vào Tử Vi Tinh giống như hai đạo tiên quang và đáp chân xuống tiên sơn.

Diệp Thành đảo mắt nhìn tiên sơn, hắn bất giác tặc lưỡi.

Mặc dù trong kí ức của Lý Khang có hình ảnh tiên sơn này nhưng khi thực sự nhìn thấy mới biết sự hùng mạnh của Đại La Kiếm Tông, chỉ một tiên sơn thôi mà có đến cả chín nghìn đỉnh núi, mỗi đỉnh núi đều có mây và sương bao phủ, đây mới chính là tiên cảnh chốn nhân gian, giống như mộng ảo vậy.

“Đi thôi”, Trịnh Đào lẻn vào tiên sơn giống như bộ dạng một con chuột.

Diệp Thành cũng đi theo, hắn ngẩng đầu nhìn một thanh cự kiếm sừng sững trên Đại La Kiếm Tông, nó cũng phải cao và to cả nghìn trượng, chính là biểu tượng của Đại La Kiếm Tông.

Đại La Kiếm Tông không hổ với cái danh xưng bá chủ của Bắc Đẩu, cả tiên sơn giống như một trận pháp huyền diệu, bên trong tiên sơn chỉ tính núi không cũng có ba nơi với thế cửu long củng thiên, kết giứoi phòng ngự bá đạo.

Cũng may Diệp Thành trà trộn vào đây, nếu như cố ý tấn công thì dù có mất tám trăm năm cũng không phá được kết giới ở đây.

“Mạnh tới đáng kinh ngạc”, Diệp Thành đi cả chặng đường và tấm tắc mãi không thôi, hắn đã cảm nhận được rất nhiều khí tức tiềm ẩn, chỉ tính Thánh Nhân thôi cũng đã có tới mười lăm người, Chuẩn Thánh hơn ba trăm người, phân bố rải rác ở khắp các đỉnh núi.

Ngoài những điểm này ra thì còn có một luồng khí tức bí ẩn nằm sâu trong tiên sơn, đó là một Thánh Vương.

Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn về phía xa, thầm nhủ lão tử Thánh Vương người Man kia của Man Hùng mà đánh thì có lẽ phải đánh với Thánh Vương kia của Đại La Kiếm Tông, hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó hoành tráng thế nào.

Diệp Thành thu lại ánh mắt rồi nhìn sang hai bên trái phải.

Đại La Kiếm Tông toàn là kiếm tu, khắp nơi có thể thấy đệ tử tu luyện kiếm đạo, nơi nào cũng có các đệ tử đem theo kiếm.

“Kiếm ý của kiếm thần ở đâu?”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn quay một vòng và tìm thấy cái gọi là kiếm ý, trong kí ức của Lý Khang cũng không có nơi nào chứa đựng kiếm ý thực thụ.

“Diệp sư đệ, Đại La Kiếm Tông có người chuyển kiếp”, đang đi, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh chợt vang lên tiếng của Chu Ngạo.

“Suýt thì quên mất”, Diệp Thành vỗ đầu, hắn lập tức bấm tay, hắn đã tìm một vòng quanh Bắc Đẩu Tinh Vực nhưng Đại La Kiếm Tông thì đây mới là lần đầu hắn đặt chân đến.

Tính mãi tính mãi, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên, không tính thì không biết, tính rồi thì mới biết đúng là có thật.
Chương 1748: Vào Đại La Kiếm Tông

Diệp Thành thu lại thần thông và quay người bước vào một con đường yên tĩnh.

Không lâu sau đó, hắn mới dừng chân.

Phía trước chính là một vùng đất rộng lớn, nằm giữa hai tiên sơn.

Trên mảnh đất đó có hai chiến đài lớn lơ lửng, cách từ rất xa đã có thể ngửi thấy khsi tức xực mùi máu tanh, ba vòng trong ngoài tứ phía của chiến đài rợp bóng người, trông vô cùng náo nhiệt.

“Phong Vân Đài?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nơi này chính là địa điểm mà các đệ tử của Đại La Kiếm Tông giải quyết tư thù.

“Nơi hay ho”, Diệp Thành không hề xa lạ với Phong Vân Đài, năm xưa khi ở Hằng Nhạc Tông hắn không ít lần lên Phong Vân Đài đối chiến, căn bản đều là tàn phế.

Diệp Thành nhìn về chiến đài, bên trên có hai đệ tử của Đại La Kiếm Tông, một tên áo tím một tên áo trắng, tu vi không mạnh, đều ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.

Ánh mắt của Diệp Thành dừng lại ở một tên đệ tử áo trắng, hắn chính là người chuyển kiếp duy nhất ở Đại La Kiếm Tông.

Trong kí ức của Lý Khang có hình ảnh của người này, người này tên Dương Phong.

Còn đệ tử áo tím đối đầu với đệ tử áo trắng đó tên Hàn Minh.

So với Dương Phong thì Hàn Minh có lai lịch tầm cỡ hơn, hắn chính là Thánh Tử của một thế lực lớn trong Bắc Đẩu Tinh Vực, có chỗ dựa vững chắc ở Đại La Kiếm Tông, vì có chỗ dựa như vậy nên thường ngày rất hống hách ngang ngược ở Đại La Kiếm Tông.

“Diệp sư đệ, người chuyển kiếp nào?”, khi Diệp Thành đang đưa mắt nhìn thì Đoàn Ngự bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh chợt lên tiếng.

“Đệ tử áo trắng tên Dương Phong trên chiến đài đó”.

“Chưa gặp bao giờ”, Đoàn Ngự nhìn đệ tử áo tắng đó rồi bất giác lắc đầu.

“Đó là chuyển thế của Nhiếp Phong sư huynh”, Diệp Thành mỉm cười.

“Nhiếp Phong sư huynh?”, Đoàn Ngự thẫn thờ rồi lại đưa mắt nhìn đệ tử áo trắng kia, hắn không hề giống với Nhiếp Phong ở kiếp trước, chẳng trách mà Đoàn Ngự không nhận ra.

“Người chuyển kiếp nên tướng mạo có phần thay đổi mà”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Luân hồi huyền bí nên có những người chuyển kiếp thành yêu, thú, tiên thảo, đến cả giới tính cũng còn có thể thay đổi”.

“Hoá ra là vậy”.

“Dương Phong, hôm nay đến đây rồi thì đừng hòng quay về”, khi cả hai người truyền âm thì trên chiến đài vang lên tiếng cười u ám của Hàn Minh, hắn cười tôi độc, đúng là rất giống với tính cách của thần tử Đại La.

“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không”, Nhiếp Phong chuyển kiếp lãnh đạm.

“Không biết tự lượng sức”, Hàn Minh cười u ám, hắn bước ra, thân hình như ma quỷ và khi lần nữa hiện thân thì đã ở cách Nhiếp Phong mười trượng, sát kiếm kêu vút, trảm ra tiên quang màu bạc.

Nhiếp Phong chuyển kiếp cũng không tỏ ra yếu thế, đạo kiếm sắc lạnh, một kiếm vung ra trảm lìa tiên quang của Hàn Minh.

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.

Kiếm ảnh trên kiếm đài bay lượn, đó là đệ tử của Đại La Kiếm Tông, kiếm đạo thi triển vô cùng giống nhau.

Cả hai người đấu ngang sức ngang tài, chiến đài khổng lồ vì trận đại chiến của hai người bọn họ mà trở nên rung chuyển, từng đạo kiếm ấn để lại trên chiến đài khiến người xem vô thức lùi về sau.

“Ngươi nói xem Dương Phong và Hàn Minh ai thắng?”, nhìn hai người đại chiến, người của tứ phương bàn tán xôn xao.

“Nhất định là Hàn Minh”, có người trầm giọng lên tiếng: “Gia tộc của hắn không hề yếu, những năm nay mạnh về truyền thừa kiếm đạo, lại thêm huyết mạch đặc biệt của hắn, đâu phải Dương Phong có thể so bì”.

“Không dễ đoán”.

“Đạo tắc của Dương Phong không hề yếu, ai thắng ai thua chưa biết được”, có người nói: “Ta đánh giá Dương Phong cao hơn”.

“Vẫn kinh thế như vậy”, nhìn Nhiếp Phong chuyển kiếp, Diệp Thành mỉm cười, hắn không tế ra tiên quang mở ra kí ức kiếp trước luôn, cảnh tượng náo nhiệt hôm nay không cho phép hắn làm vậy.

“Náo nhiệt như vậy mà ngươi lại không gọi ta”, một người chen lên bên cạnh Diệp Thành, đó chính là Trịnh Đào gặp Diệp Thành ở Tử Vi Tinh, đôi mắt sáng quắc đảo đi đảo lại.

“Nhìn gì thì nhìn đừng có trộm đồ của ta”, Diệp Thành liếc nhìn Trịnh Đào.

“Xem ngươi nói kìa, ta là người như vậy sao?”

“Ai mà biết được”.

“Lần này ra ngoài lịch luyện ta đã đoạt được bảo bối một tông”, Trịnh Đào huých Diệp Thành rồi mở túi đựng đồ của mình, lấy ra một viên linh châu màu tím với tác dụng ổn định tinh thần.

“Hay là đưa ta tám trăm nguyên thạch ta bán rẻ cho ngươi”, Trịnh Đào nháy mắt với Diệp Thành.

“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn vào viên linh châu màu tím rồi lại nhìn sang túi đựng đồ của Trịnh Đào, vào giây phút Trịnh Đào mở túi đựng đồ ra thì hắn đã ngửi thấy khí tức bảo bối rồi, vả lại còn là bảo bối bất phàm.

“Ngươi có gì cứ nói với ta một câu đi chứ”, Trịnh Đào cầm viên linh châu màu tím và vẫn đợi Diệp Thành lên tiếng.

“Không mua”.

“Đừng mà, giá cả có thể thương lượng”.

“Nói thực thì ta ưng cái đỉnh bằng đồng nhỏ bên trong túi đựng đồ của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.

“Đỉnh nhỏ?”, Trịnh Đào lẩm bẩm rồi lại vùi đầu lục tìm túi đựng đồ, sau một lát hắn mới lấy ra một cái lư hương để trước mặt Diệp Thành: “Cái này sao?”

“Không biết ngươi có bán cái lư đồng này không?”, Diệp Thành mỉm cười: “Giá tiền thì có thể lương lượng”.

“Bán, đương nhiên là bán rồi”, Trịnh Đào mỉm cười sau đó giơ một ngón tay: “Một nghìn nguyên thạch”.
Chương 1749: Vượt qua nhận thức

“Thành công”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế nhét một nghìn nguyên thạch sau đó tự giác lấy cái lư đồng kia.

“Dứt khoát vậy?”, Trịnh Đào mỉm cười, thầm nhủ Diệp Thành có mắt như mù, cái lư đồng đó hắn vợt được về từ một sạp hàng, chỉ mất không tới một trăm nguyên thạch, bán qua tay mà giá đã lên tới chín trăm rồi.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cầm cái lư này mà nhìn ngắm mãi không thôi.

Hắn cũng có hai cái lư đồng như vậy, trong đó một cái có được từ chợ đen U Minh ở Đại Sở, Khương Thái Hư từng nói đó là bảo bối, Diệp Thành từng luyện ra ma huyết nhờ cái lư nhỏ đó, quả thực đó là bảo bối.

Còn cái lư khác hắn có được từ thành Thiên Phủ Thần Triều của Chư Thiên Vạn Vực, trong đó có ma huyết.

Cái lư này so với hai cái lư mà hắn có được trước đó chắc chắn xuất phát từ một người, trong đó cũng có ma huyết thuần tuý.

“Đây mới là món đồ tốt chứ”, Diệp Thành mỉm cười thần bí, hắn nhét vào túi đựng đồ, chỉ đợi lúc rảnh rỗi thì luyện ma huyết, còn bí mật bên trong cái lư thì phải nghiên cứu thêm.

“Chỗ ta còn bảo bối, ngươi có muốn chọn thêm không?”, Trịnh Đào lại mở túi đựng đồ của mình ra.

“Ngươi tự ngắm đi”, Diệp Thành liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, một mớ hỗn độn bên trong túi đựng đồ nhưng chẳng có món nào lọt vào pháp nhãn của hắn, chẳng có món bảo bối nào cả.

Trịnh Đào bất lực cất đi túi đựng đồ.

“Phải chia chiến lợi phẩm”, không biết là ai hô lên kéo theo ánh mắt chú ý của Diệp Thành.

Trên chiến đài, Hàn Minh và Nhiếp Phong chuyển kiếp đã đứng ở hai hướng trên chiến đài, sát kiếm trong tay kêu lên vút vút, khí tức nhanh chóng lên cao, kiếm mang múa lượn xung quanh, không gian vang lên những âm thanh vù vù.

Trận đại chiến đến giờ đã trải qua cả trăm chiêu, cả hai người muốn một đòn quyết định thắng bại nên sử dụng thần thông kiếm đạo, vả lại còn là đại chiêu, kiếm ý khủng khiếp khiến người xem liên tục lùi về sau.

Giết!

Chỉ nghe thấy tiếng Hàn Minh rít lên tung ra một kiếm, một kiếm như trường hồng mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ.

So với hắn mà nói thì Nhiếp Phong chuyển kiếp lại điềm tĩnh hơn rất nhiều, trông hắn hiện giờ có vài phần giống với hình ảnh kiếp trước, khí chất điềm tĩnh mà ngạo mạn, xuất kiếm là nhất kiếm thần mang, uy lực bá đạo.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai kiếm đạo thần thông va chạm vào nhau, nơi hai đầu kiếm tiếp xúc hình thành nen sóng vân lan rộng ra tứ phương, nơi nào nó đi qua, linh thụ ngả rạp, người xem tế ra pháp lực bảo vệ cơ thể, chỉ sợ bị sóng vân chạm vào.

Rắc!

Âm thanh đạo kiếm nứt lìa vang lên, đó là kiếm của Hàn Minh, thần thông đã bại, binh khí bản mệnh cũng đã vỡ, hắn bị một kiếm của Nhiếp Phong chuyển kiếp đâm xuyên ngã ra chiến đài, để lại cả vũng máu.

Kết quả này khiến người xem không khỏi xuýt xoa, Hàn Minh được nhiều người đánh giá cao lại bại trận.

Hàn Minh trọng thương lảo đảo đứng dậy, hắn còn chưa kịp nói lời nào đã phun ra máu.

Giết! Giết cho ta!

Tên này đầu bù tóc rối, đôi mắt hằn lên tơ máu, mặt mày đằng đằng sát khí, miệng gào thét như con chó điên.

Đột nhiên, ba bóng hình sát phạt lên chiến đài, đó là đệ tử cùng sư môn với Hàn Minh, tu vi ngang với Hàn Minh và Nhiếp Phong, đều ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.

Lúc này, Nhiếp Phong vừa bước xuống chiến đài đã bị cả ba vây lại, có lẽ vì vết thương quá nặng nên khoé miệng Nhiếp Phong còn chảy máu, lại thêm sát khí của cả ba người nhằm vào hắn khiến miệng hắn chảy càng nhiều máu hơn.

“Ba vị sư huynh có ý gì vậy?”, Nhiếp Phong cầm thanh kiếm điềm tĩnh nhìn ba người.

“Ý gì?”, cả ba cười lạnh lùng, “khiến sư đệ của ta bị thương thì phải cho chúng ta lời giải thích”.

“Không biết ba vị sư huynh muốn nghe lời giải thích thế nào?”, không đợi Nhiếp Phong lên tiếng, Diệp Thành đã lên chiến đài, miệng cười tôi độc, hắn vặn cổ khiến Trịnh Đào và Nhiếp Phong và rất nhiều người xung quanh thẫn thờ.

“Đó chẳng phải Lý Khang sao? Có chuyện gì vậy? Đây là đang dọn đường cho Dương Phong sao?”

“Chỉ dựa vào một tên cảnh giới Thiên như hắn sao? Thật nực cười”.

“Ra vẻ không phải lúc, đụng tới ai không đụng lại đụng tới Hàn Minh”.

“Lý Khang, muốn chết phải không? Cút”, ba người trên chiến đài phản ứng lại thì lần lượt lên tiếng nạt nộ.

“Lý Khang sư đệ, xuống chiến đài đi, ta có thể...”, Phục Nhai cũng lên tiếng, còn chưa nói xong thì liền ngẩng đầu vì ba tên hống hách ở phía đối diện đã bay ra khỏi chiến đài.

Woa!

Những đệ tử xem chiến đồng loạt ngẩng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ba người bay đi và bay đi rất xa, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong hư không.

Đi thôi!

Diệp Thành đã kéo Nhiếp Phong còn đang thẫn thờ nhảy xuống khỏi chiến đài.

Nói ra thì vai Lý Phong hôm nay hắn diễn lại trùng hợp là một sư môn với Nhiếp Phong chuyển kiếp.

Nhiếp Phong đi từ thẫn thờ đến kinh ngạc.

Nhiếp Phong tròn mắt nhìn nắm đấm của Diệp Thành đấm bay cả ba người kia đi, cho dù là hắn thì khi đối đầu với ba tên kia, kết cục ắt sẽ bại, còn Lý Khang với thực lực bình thường lại tỏ ra vô cùng bá đạo.

Cảnh tượng này bảo hắn không chấn động sao được.

Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa Nhiếp Phong biến mất khỏi nơi này, khả năng chiến đấu của hắn mạnh thế nào, không cho ba tên kia chết bằng một bạt đã là may lắm rồi, có điều, cho dù là vậy thì ba tên đó cũng xác định gặp cái kết rất thảm.

Sau khi hai người rời đi, những đệ tử xem chiến bên dưới lúc này mới phản ứng lại, bọn họ há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại được.

“Ta....ta không nhìn nhầm chứ?”, có người gãi đầu.

“Đó là Lý Khang”.

“Lý Khang trong kí ức của ta không mạnh như vậy mà”.

“Không ngờ một chưởng mà có thể đánh bay cả ba người, Lý Khang rõ ràng che giấu thực lực”, có người trầm trồ.

“Ta phải tìm hắn nói chuyện mới được”, Trịnh Đào đã chuồn đi, tôi mắt tinh ranh đảo đi đảo lại, một người bình thường lại có thể mạnh như vậy, đúng là vượt qua giới hạn nhận thức của hắn.

“Ta không tin”, phía sau vang lên tiếng rít chói tai của Hàn Minh, kết cục tử cục vốn dĩ nhằm vào Dương phong (Nhiếp Phong chuyển kiếp), hắn vốn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời ba vị huynh đệ đến nhưng lại gặp phải kết cục như vậy, sao hắn có thể phục được.
Chương 1750: Vật của Ma tộc

Lý Khang một chưởng hất văng ba cảnh giới Hoàng!

Tin tức này như mọc cánh bay khắp Đại La Kiếm Tông, tiên sơn lập tức trở nên sục sôi.

Mà ở bên này, Diệp Thành đã kéo Nhiếp Phong đến một ngọn núi hẻo lánh, tìm một hang động kín đáo.

Nhiếp Phong nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật.

Đi theo Diệp Thành cả chặng đường, hắn ta cũng đã hiểu ra sư đệ tên Lý Khang này của mình vẫn luôn che giấu thực lực thật sự, nếu không cũng không thể một chưởng hất bay được cả ba người.

Diệp Thành không nói gì, phất tay tế ra kết giới, bao phủ đất trời trong phạm vi nghìn trượng.

Nhiếp Phong cau này, phất tay tế ra kết giới là thần thông mà Thánh Nhân mới có, hắn ta càng ngày càng không hiểu nổi sư đệ này của mình.

“Hoan nghênh trở lại!”

Diệp Thành mỉm cười, vung tay búng ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong còn đang kinh ngạc thì cơ thể đã run lên, sau đó hai tay ôm đầu.

Diệp Thành nhìn Nhiếp Phong rồi lấy lư đồng mua từ chỗ Trịnh Đào ra, cho tiên hoả bao quanh nó.

Lư đồng rung lên, ma văn khắc phía trên cũng lưu chuyển, một giọt Ma huyết ẩn chứa ma lực tinh tuý được luyện hoá ra lập tức bị Diệp Thành hấp thu, dung nhập vào Ma đạo.

Giống như hai lần trước, hắn lại nhìn chằm chằm tiểu đỉnh, mở Tiên Nhãn ra nhưng không thể nhìn thấu bí mật của tiểu đỉnh này, chỉ biết nguyên liệu đúc thành nó rất đặc biệt, cực kỳ cứng chắc.

“Diệp Thành sư đệ, cái lư này có nguồn gốc thế nào vậy?”, Đoàn Ngự ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cất tiếng hỏi.

“Chắc là vật của Ma tộc”.

“Vật của Ma tộc? Trùng hợp thật, ta cũng có một cái”.

“Huynh cũng có?”, Diệp Thành giật mình sửng sốt.

“Ta lấy được nó từ một ngôi cổ mộ”, Đoàn Ngự khẽ phất tay, đưa ra một chiếc tiểu đỉnh: “Nếu nó có ích với Diệp sư đệ thì tặng đệ đó, ta giữ lại cũng không dùng đến”.

“Đa tạ Đoàn Ngự sư huynh”, Diệp Thành mỉm cười, nhận lấy lư đồng Đoàn Ngự đưa ra.

Lư đồng này giống với ba lư đồng trong tay hắn, chất liệu giống nhau, ma văn phía trên cũng giống hệt.

Ù!

Lư đồng rung lên, ba lư đồng còn lại cũng bay ra, bốn lư đồng lơ lửng bay lượn quanh nhau, có vẻ rất vui mừng, ma lực tản ra, đan xen từng sợi tạo thành một bức tranh.

Diệp Thành hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm bức tranh mà bốn lư đồng đan xen tạo thành.

Hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng cường tráng, mạnh mẽ, vững chãi như núi, đó hẳn là một người rất mạnh, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành cảm thấy hai mắt châm chích, tâm thần hoảng hốt.

Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng rồi bình tĩnh lại.

Bốn tiểu đỉnh ngừng rung, bức tranh đan xen cũng dần biến mất.

Diệp Thành cất bốn tiểu đỉnh đi, chúng quá kỳ lạ, với thực lực của hắn cũng suýt mất khống chế, vũ khí này chắc chắn có lai lịch rất lớn, cũng chắc chắn có cất giấu bí mật không ai biết.

“Ưm!”

Nhiếp Phong vẫn đang ôm đầu đau đớn rên rỉ.

Tia tiên quang dần dung hợp, ký ức kiếp trước không ngừng hiện về, một đoạn ký ức phủ đầy bụi dần xuất hiện.

Diệp Thành trở về bộ dạng ban đầu, hắn muốn khi Nhiếp Phong tỉnh lại, vừa nhìn thấy đã có thể nhận ra hắn là Diệp Thành.

Không biết đến lúc nào Nhiếp Phong mới ngừng run rẩy, hai mắt đẫm lệ ngẩn người nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó cho dù là quá khứ hay hiện tại thì vẫn rõ ràng như thế.

“Nhiếp Phong sư huynh, hoan nghênh trở lại!”

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười là nước mắt thăng trầm.

“Một trăm năm rồi!”

Nhiếp Phong đột nhiên tiến lên ôm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi cao bảy thước mà lại nước mắt dàn dụa.

Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, vào giây phút cuối cùng trước khi tỉnh mộng hắn nhìn thấy bóng lưng tiêu điều của Diệp Thành sát phạt về Bắc Chấn Thương Nguyên đòi lại nợ máu cho Đại Sở, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Sau khi tỉnh mộng thì đã luân hồi từ kiếp trước đến kiếp này, năm tháng dài đằng đẵng, trăm năm uổng phí, có thể nhìn thấy người cùng quê hương ở kiếp trước ngay khi vừa tỉnh lại, tâm trạng của Nhiếp Phong lúc này có thể tưởng tượng được, cảnh tượng ấy thật khiến người ta muốn khóc.

Diệp Thành lại tế ra vài tầng kết giới nữa để bảo vệ động phủ này, sau đó cho Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp còn lại ra.

“Mọi người…”

Nhìn thấy Đoàn Ngự và rất nhiều người cùng quê hương, nước mắt trên mặt Nhiếp Phong vừa được lau khô giờ đây hai mắt lại chứa đầy lệ nóng.

Diệp Thành khẽ cười, giơ tay búng một tia tiên quang nữa vào đầu mày của Nhiếp Phong.

Tiên quang này mang theo rất nhiều ký ức, có của Đại Sở, cũng có những chuyện xảy ra sau khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, chẳng hạn như hắn đã tìm được bao nhiêu người chuyển kiếp, chẳng hạn như hắn đã tìm được những ai.

Đương nhiên có một số chuyện hắn sẽ không nói cho Nhiếp Phong, ví dụ như một trăm năm cô đơn trong hố đen không gian.

Khung cảnh người đồng hương ôm nhau khóc thút thít rất cảm động.

Mãi đến đêm khuya Diệp Thành mới đưa nhóm Đoàn Ngự vào lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, dù sao đây cũng là Đại La Kiếm Tông, có Thánh Vương trấn thủ, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ khó lường, cẩn thận vẫn hơn.

Ngoài cửa động phủ chỉ còn lại Nhiếp Phong và Diệp Thành, hai người tay cầm bình rượu, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Diệp Thành lại biến về hình dáng của Lý Khang, Nhiếp Phong nhìn mà cười lắc đầu, cũng đã hiểu ra tại sao Diệp Thành có thể một chưởng quét bay ba cảnh giới Hoàng, với sức chiến đấu của hắn hoàn toàn có thể làm được điều này.

“Nói chuyện chính đây”, Diệp Thành sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn Nhiếp Phong: “Sư huynh có biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu không? Đệ cần thông qua sợi kiếm ý đó thử liên lạc với Chư Thiên Kiếm Thần”.

“Không biết”, Nhiếp Phong khẽ lắc đầu: “Đừng nói là ta, đến Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cũng chưa chắc đã biết kiếm ý đó ở đâu, có lẽ chỉ Thánh Nhân mới biết thôi, bởi nó thực sự quá bí ẩn”.

“Vậy thì khó rồi”, Diệp Thành vò đầu bứt tai.

“Chỉ dựa vào kiếm ý của Kiếm Thần là có thể tìm được Chư Thiên Kiếm Thần sao?”, Nhiếp Phong ngập ngừng hỏi thử.

“Đệ đã kiểm tra bí quyển về vấn đề này rồi”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Với tồn tại cấp bậc như Chư Thiên Kiếm Thần, phần lớn kiếm ý sẽ mang theo linh trí, một khi đánh thức được linh trí trong kiếm ý ấy thì khả năng cao sẽ liên lạc được với bản thể của Kiếm Thần, ít nhất thì cũng có thể tìm được một chút gì đó liên quan đến ông ấy”.

“Mấy ngày tới Đại La Kiếm Tông sẽ chọn lại thần tử, những người có biểu hiện xuất sắc sẽ có vinh dự cảm ngộ kiếm ý của Kiếm Thần”, Nhiếp Phong nói ngay: “Với sức chiến đấu của Diệp sư đệ, đến thần tử Đại La cũng có thể giết thì giành được vị trí thần tử hẳn là không khó, đến lúc đó đệ sẽ biết kiếm ý của Kiếm Thần ở đâu thôi”.

“Lại phải kéo dài thời gian”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Mệt mỏi hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi một thời gian”, Nhiếp Phong vỗ vai Diệp Thành, hiếm thấy nở một nụ cười, khuôn mặt đầy thăng trầm của Diệp Thành khiến người ta xót xa, hắn ta có thể tưởng tượng được để tìm người chuyển kiếp mà một trăm năm nay hắn đã khổ sở thế nào.

“Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi!”, Diệp Thành nở nụ cười, đặt tay sau gáy nằm xuống đất, đúng là hắn cũng mệt rồi, từ Đại Sở đến Chư Thiên Vạn Vực, một trăm năm, cả một chặng đường mệt mỏi.

“Hai người ở đây à”, khi họ đang nói chuyện thì một người trèo lên đỉnh núi, kẻ đó chính là Trịnh Đào.

“Sao ở đâu cũng có huynh thế?”, Diệp Thành liếc nhìn Trịnh Đào.

“Đừng đùa nữa, sư tôn gọi hai người đấy”, Trịnh Đào ngoáy tai, hắn ta và Lý Khang do Diệp Thành đóng, với Dương Phong do Nhiếp Phong đóng là đồng môn, nói về sức chiến đấu thì hắn ta còn kém xa lắm.

“Đi thôi”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, nếu đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, hắn không tò mò về người gọi là sư tôn của Lý Khang, mục đích của hắn là kiếm ý của Kiếm Thần.

“Về núi thôi”, Nhiếp Phong cũng đứng dậy.

“Chờ ta với”, Trịnh Đào nhanh chóng đuổi theo, nhìn Nhiếp Phong rồi mới đưa mắt nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt rất kỳ lạ: “Ta không ngờ ngươi lại mạnh đến thế đấy”.

“Có muốn có chỗ dựa vững chắc không?”, Diệp Thành thản nhiên nói.

“Muốn, muốn chứ”, Trịnh Đào cười toe toét rồi nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay Diệp Thành, trong đó chứa một nghìn nguyên thạch: “Sau này nhờ Lý sư đệ quan tâm nhiều hơn nhé”.

“Ta rất thích tính này của huynh đấy”, Diệp Thành đương nhiên không từ chối, dù nguyên thạch ít hơn nữa thì cũng là tiền mà, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK