Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376: Đệ nhất chân truyền và kí chủ chín phần hoà hợp

“Doãn Chí Bình, địa điểm ngươi chọn, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết”, Diệp Thành nói một câu hết sức thản nhiên, giọng nói không quá lớn nhưng lại vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải chú ý.

“Làm gì vậy chứ? Khiêu chiến với Thánh Tử sao?”, đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, “ai lại to gan như vậy chứ?”

“Chưa nhìn thấy sao? Là Diệp Thành”, có người lên tiếng tỏ ý bảo đám đông nhìn vào hư không, nơi bóng hình Diệp Thành đang xuất hiện trên đám mây tiên hoả.

“Ấy? Hắn không phải bị phế rồi sao? Sao lại có thể lên trời như vậy chứ?”, có người kinh ngạc thốt lên.

“Có lẽ nguyên do vì chân hoả kia”, có người trầm trồ: “Có điều muốn khiêu chiến với Thánh Tử thì lại có vẻ như không biết tự lượng sức rồi”.

“Phải nói rằng mấy ngày nay bao nhiêu bằng hữu tốt của Diệp Thành đủ thảm rồi”, có người xuýt xoa: “Doãn Chí Bình làm nhiều như vậy chẳng phải là vì ép hắn xuống núi sao? Lần này chắc chắn có kịch hay để xem”.

Haiz!

Bên dưới, Diệp Thành nhìn vào hư không, mấy người phía Từ Phúc thầm thở dài, “việc lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi”.

“Cho dù thế nào thì mong rằng hắn cũng không gặp phải chuyện gì”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu.

“Diệp Thành, con đang trách sư phụ sao?”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn vào hư không, cô mím môi, trạng thái giống như một đứa trẻ đang hết sức kinh hãi vậy.

“Buộc chúng ngừng lại thôi”, ở nơi thâm sâu của Hằng Nhạc Tông, một vị thái thượng trưởng lão trầm giọng lên tiếng.

“Không cần”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng: “Ta có niềm tin tuyệt đối với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, trận chiến này sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng sự lựa chọn của ta là chính xác”.

“Ta còn tưởng rằng tên ăn hại nhà ngươi định làm con rùa rụt đầu cả đời kia”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói âm u bên ngoài vang lên, Doãn Chí Bình xuất hiện, khoé miệng nhếch lên cười tàn độc, dưới chân hắn có một luồng sức mạnh dị thường, mỗi một bước đi đều khiến hư không rung chuyển.

“Trông thấy ngươi ta cảm thấy rất vui”, Diệp Thành cười nói nhưng nụ cười lại khiến người ta rợn người, sau câu nói của hắn, từng luồng linh lực trong vùng đan hải bắt đầu len lỏi ra ngoài bao quanh cơ thể hắn.

“Linh lực? Hắn…hắn không phải là một phế nhân sao?”, thấy linh lực xung quanh cơ thể Diệp Thành, bên dưới lại như bùng nổ.

“Chuyện gì thế này, sao hắn lại có thể tu luyện?”, có người gãi đầu lên tiếng.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn thấp rồi”.

“Hắn…hắn không phải là một phế nhân”, bên dưới, mấy người vẻ mặt đặc sắc nhất phải kể đến phía Tư Đồ Nam, nếu không phải Diệp Thành để lộ ra linh lực thì e rằng cho tới bây giờ bọn họ cũng không thể biết được Diệp Thành còn có thể tu luyện.

“Sai sách, sai sách thật rồi, không ngờ hắn lại giấu giỏi như vậy”, bên dưới một đỉnh núi, một lão già mặc đồ tím nhìn linh lực bao quanh cơ thể Diệp Thành thì mắt nheo lại: “Phải nhanh chóng quay về bẩm báo với tông chủ mới được”.

“Được, được lắm”, người này vừa dứt lời, trong hư không vang lên tiếng vỗ tay của Doãn Chí Bình, hắn dừng bước chân nhìn Diệp Thành với vẻ giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy, ta cảm thấy rất vui, giết một tên phế vật như ngươi thật vô vị, còn giờ thì lại thú vị rồi”.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ thấy thú vị hơn”, Diệp Thành cười lạnh lùng sau đó ra tay, đôi mắt hắn lướt qua ánh sáng kì lạ, đôi chân hắn bước trên đám mây tiên hoả, một chưởng Bát Hoang được tung ra.

Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn chỉ khẽ giơ tay đã đánh luôn ra một đạo long ảnh khổng lồ.

Rầm!

Bát Hoang Chưởng Ảnh và Long Ảnh khổng lồ va vào nhau, Diệp Thành vừa tiến lên trước lập tức bị đẩy bay ra xa, nắm đấm nhơ nhuốc máu, còn Doãn Chí Bình lại điềm nhiên không hề di chuyển như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Một chiêu kết thúc đi”, bên dưới có tiếng bàn tán xôn xao.

“Mạnh thế này sao?”, thấy Diệp Thành bị một chiêu đánh bay, mấy người phía Từ Phúc mặt mày căng thẳng thấy rõ.

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần không phải đơn giản đâu”, trong đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân khẽ vuốt râu.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, cơ thể Diệp Thành bay xuống phía dưới.

“Sức mạnh của Thái Hư Cổ Long quả nhiên khinh người”, hắn hít vào một hơi thật sâu, khí huyết bị áp chế bắt đầu sục sôi như thể có ngọn lửa thiêu đốt, mái tóc bạc trắng không gió tự tung bay, khí thế nhanh chóng lên cao và đạt tới khả năng chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong.

Tiếp đó, hắn lại dẫm lên đám mây tiên hoả, giống như con mãnh thú lao về phía Doãn Chí Bình.

Hàng Long Bát Hoang!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Bát Hoang Chưởng và Hàng Long Chưởng liên tiếp được tung ra. Doãn Chí Bình cười tôi độc, hắn bước lên trước một bước vung cánh tay, một chưởng của hắn lại lần nữa đánh ra một đạo long ảnh khổng lồ.

Hự!

Lần thứ hai Diệp Thành bị đánh lùi về sau, hắn còn chưa đứng vững thì đã cảm thấy trước mắt mình có ma quỷ xuất hiện, hắn run người vội lùi về sau.

“Đúng là quá chậm”, Doãn Chí Bình cất giọng u ám mang theo vẻ giễu cợt.

Phụt! Phụt! Phụt!

Sau những lượt máu tươi bắn ra ngoài, trên cơ thể Diệp Thành xuất hiện từng vết thương sâu, những đệ tử bình thường khác còn chưa kịp nhìn thấy cơ thể Doãn Chí Bình, chỉ thấy trên người Diệp Thành xuất hiện từng vết thương đẫm máu.

Bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam không dám nhìn thẳng, khuôn mặt Từ Phúc càng khó coi thấy rõ.

Đôi tay Sở Huyên nắm chặt lại, hiện giờ cô mới là người thấy hối hận nhất vì sự lơ là của mình nên khiến Diệp Thành lẻn ra ngoài xuống núi.

Sự thực chứng minh cô giam lỏng Diệp Thành ở trên Ngọc Nữ Phong là hoàn toàn chính xác, theo như cô thấy thì khả năng chiến đấu của Diệp Thành căn bản không thể so sánh với Doãn Chí Bình, nếu phải chết thì tám phần sẽ là Diệp Thành.

“Như Huyên, đỡ ta ra ngoài”, trong gian phòng, Hùng Nhị khó khăn gượng dậy.

“Hùng ca ca, huynh…”

“Đỡ ta ra ngoài”, Hùng Nhị cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, “Huynh đệ của ta phải liều mạng, sao ta có thể nằm trên giường được?”

“Đường Như Huyên không nói thêm gì, cuối cùng cô cũng đỡ Hùng Nhị xuống khỏi giường, loạng choạng bước ra khỏi gian phòng, khi thấy Diệp Thành không ngừng bị thương, sắc mặt cả hai người tái hẳn đi.

Rầm!

Sau tiếng động dữ dội trong hư không, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi.

Doãn Chí Bình liếm liếm dòng máu trên ngón tay, hắn cười quỷ dị: “Đúng là đã đánh giá ngươi quá cao rồi”.

Ngự kiếm phi tiên!

Phía đối diện, sau khi Diệp Thành hô lên, kiếm Xích Tiêu đã chĩa về phía này, từng đường kiếm khí bay ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo âm thanh sắc lạnh.

Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn vung tay khiến kiếm khí đang bay đến bị gạt đi.

Phong thần quyết!

Đúng lúc này, Diệp Thành đã sát phạt tới, hắn như cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, tốc độ, ý niệm và sức mạnh trong chốc lát dung hợp, một kiếm bá đạo mang theo sức mạnh vô địch được chém ra.

Thế nhưng đối mặt với nhát kiếm bá đạo này của Diệp Thành, Doãn Chí Bình lại không hề di chuyển. Khi nhát kiếm của Diệp Thành chỉ cách hắn một trượng, phía trước mặt hắn xuất hiện một vòng xoáy còn nhát kiếm của Diệp Thành lại đâm trúng vòng xoáy này, kiếm khí mạnh mẽ của Phong Thần Quyết trong chốc lát bị gạt đi sạch sẽ.

“Đó là Thái Hư Động”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Bí thuật này liên kết với không gian, đòn công kích của ngươi không phải bị gạt đi mà bị nuốt trọn vào”.

Không cần Thái Hư Cổ Long nhắc nhở, Diệp Thành cũng đã nhìn ra, uy lực trong nhát kiếm vừa rồi của Diệp Thành không phải đánh vào Thái Hư Động, căn bản không thể làm Doãn Chí Bình bị thương.

Lúc này, Doãn Chí Bình duỗi ngón tay ra, chỉ điểm vào phần ngực của Diệp Thành tạo ra vết thương sâu trào máu.

Giây phút trước đó, Diệp Thành đã nhanh chóng ngưng tụ khí lực ở đầu ngón tay chỉ về phía ngực của Doãn Chí Bình.

Có điều nhất chỉ bá đạo này của hắn lại bị một luồng sức mạnh khủng khiếp ngăn cản, vốn dĩ chỉ về phía vai Doãn Chí Bình nhưng lại bị lệch về phần vai của hắn và cũng chỉ có thể khiến phần vai bị chớt lớp da, có điều vết thương đó lại nhanh chóng hồi phục, sức mạnh hồi phục khủng khiếp khiến Diệp Thành bất giác cau mày.

“Đây là Thái Cổ Na Di”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng nhắc nhở, trên cơ thể hắn có một luồng sức mạnh vô hình có thể ngăn lại đòn tấn công gây hại dịch chuyển tới vị trí không hiểm hóc.

Hự!

Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, Diệp Thành đã bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi.

Bịch!

Diệp Thành ngã xuống, một chân của hắn còn khiến hư không như sụp đổ.
Chương 377: Phản công

“Đúng là quá yếu”, Doãn Chí Bình lại lần nữa sát phạt tới, cơ thể hắn như con quỷ dữ, tốc độ nhanh vô cùng.

Đôi mắt Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn cố gắng dốc sức né tránh nhưng vẫn không ngừng bị thương, trên cơ thể liên tiếp xuất hiện những vết thương sâu.

Haiz!

Những người quan sát trận chiến bên dưới đã phải che mắt lại.

Khi ở cuộc so tài tam tông, Diệp Thành bá đạo thế nào chứ, nhưng trước mặt kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì hắn lại bị đánh hết sức thê thảm, chỉ mình điểm này thôi cũng đủ khiến người của Hằng Nhạc Tông cảm thấy kinh ngạc với khả năng chiến đấu của Doãn Chí Bình rồi.

Lúc này, ở Chính Dương Tông cách Hằng Nhạc Tông không biết bao nhiêu dặm, khi nghe tin tức nội gián báo về: “Sao có thể, tên phế vật Diệp Thành đó có thể tu luyện sao?”

“Tin tức không sai đâu ạ, lúc này Diệp Thành và kí chủ của Hằng Nhạc Tông đang đại chiến”, một trưởng lão cung kính nói.

“Hắn có thể giấu kĩ vậy sao?”, Thành Côn nheo mắt, “Diệp Thành đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

“Huynh ấy không hề thành kẻ tàn phế sao?”, ở bên, Cơ Tuyết Băng đứng đó lẩm bẩm, cô khác với Thành Côn ở chỗ khoé miệng thoáng nở nụ cười, thần sắc trong đôi mắt có phần dị thường, có phần tự giễu, cũng có phần phức tạp.

Ngay sau đó, trận đại chiến giữa đệ tử chân truyền đệ nhất Diệp Thành và kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông được đồn khắp Nam Sở.

Đột nhiên, cả Nam Sở như bùng nổ, thái độ của các thế lực lớn đều hết sức thú vị.

Trước đó, thông tin Hằng Nhạc Tông loan ra ngoài đó là Diệp Thành đã trở thành phế nhân, cũng không có quá nhiều người dị nghị vì Diệp Thành bị thương rất nặng, lại ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, có thể giữ lại được cái mạng đã là tốt lắm rồi, biến thành phế nhân không thể tu luyện cũng là việc trong dự đoán.

Hiện giờ Diệp Thành không phải là phế nhân như lời đồn, đương nhiên khiến cả Nam Sở dậy sóng.

Và rõ ràng những người biết Diệp Thành có thể tu luyện tỏ ra yên lòng hơn nhiều, ví dụ như Gia Cát Vũ hay Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Đệ tử đứng đầu cuộc so tài tam tông đấu với kí chủ chín phần hoà hợp, cuộc chiến này đương nhiên không thể bỏ lỡ”, lúc này, thế lực tứ phương của Nam Sở liên tiếp phái người mau chóng tới Hằng Nhạc Tông, đến cả những tu sĩ tản tu cũng theo tới cùng.

“Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, không biết hắn có đánh bại kí chủ với độ hoà hợp chín phần không?”

“Cái này cũng không dễ nói trước, đi thì mới biết”.

Rầm! Bịch! Đùng!

Khi cả Nam Sở đang dậy sóng thì trận đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình đã dịch chuyển từ trong Hằng Nhạc Tông ra ngoài Hằng Nhạc Tông, trên ngọn núi rộng lớn là màn tranh đấu sục sôi ngút trời.

Người của Hằng Nhạc Tông cho dù là đệ tử hay trưởng lão thì đều đi theo.

Có điều, điều đáng nói đó là hình thái của Diệp Thành đã vô cùng thảm hại, toàn thân vô số vết thương, thân pháp của Doãn Chí Bình lại quỷ dị, mỗi lần xuất hiện đều để lại vết thương đẫm máu trên người Diệp Thành.

Lại nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hoặc có thể nói từ khi giao chiến tới bây giờ vẻ mặt hắn chưa hề có chút gợn nào khác thường.

“Tiểu tử, giờ ngươi biết sức mạnh của Thái Hư Cổ Long rồi chứ?”, trong đầu Diệp Thành lại lần nữa vang lên giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, “có lúc ngươi buộc phải thừa nhận”.

Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn đang cố gắng né tránh đòn tấn công, chốc chốc lại tung ra đòn tấn công có cũng như không về phía Doãn Chí Bình.

Không sai, ngay từ đầu hắn đã thể hiện ở thế yếu, một mặt vì hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại chiêu thức của Doãn Chí Bình, một mặt hắn đang mai phục, tìm cơ hội phản công. Doãn Chí Bình thực sự rất mạnh nhưng điểm yếu của hắn là ngông cuồng và tự đại.

“Diệp Thành, đánh với ngươi thật vô vị”, đúng như Diệp Thành nghĩ, giọng nói mỉa mai của Doãn Chí Bình lại vang lên, mặt yếu mà hắn thể hiện đã lừa được Doãn Chí Bình.

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần mạnh như vậy sao? Đến cả Diệp Thành cũng không có cơ hội đáp trả?”, bên dưới, giọng nói mang theo tiếng thở dài khe khẽ của các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông vang lên.

“Nếu cứ đánh như vậy thì Diệp Thành sớm muộn cũng chết mất”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Ta đã đánh giá thấp kí chủ đó rồi, không ngờ hắn lại mạnh như vậy”, sắc mặt mấy người phía Từ Phúc không khá hơn là bao, sức mạnh mà Doãn Chí Bình thể hiện đến cả bọn họ cũng phải ngỡ ngàng.

“Vì sao lại quật cường như vậy chứ?”, đôi tay của Sở Huyên nắm lại thật chặt, khuôn mặt cô tái nhợt, vẻ mặt lo âu.

“Mẹ kiếp, hắn mạnh như này thì cả đời này chúng ta cũng không thể đánh lại nổi”, mấy người phía Tư Đồ Nam cũng lắc đầu bất lực, mặc dù Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đai nhưng không thể phủ nhận hắn rất mạnh.

“Thực lực thế này mà còn muốn cướp ngôi vị Thánh Tử của kí chủ với độ hoà hợp chín phần, những đồ đệ kia đúng là tầm nhìn hạn hẹp”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa vuốt râu: “Sau trận chiến này ta xem còn ai dám đụng chạm tới uy nghiêm của ta”.

Hự!

Khi mọi người còn đang xôn xao thì Diệp Thành trong hư không đã lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay.

Bịch!

Sau tiếng động kia, Diệp Thành khựng lại, có lẽ vì cơ thể hắn quá nặng nên hiến cả đỉnh núi sụt lún.

“Diệp Thành, ngươi có biết ngươi của hiện tại trông chỉ giống như một con chó đáng thương không?”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười, chân bước ra bộ pháp huyền diệu và lại lần nữa sát phạt tới, một chưởng mạnh mẽ tung về phía Diệp Thành.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn đứng sừng sững trên đỉnh núi bất động, cứ thể chịu đòn từ phía Doãn Chí Bình.

Đột nhiên, khi một chưởng kia của Doãn Chí Bình đánh về phía mình, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh, hắn nhẩm niệm: “Trận đồ bát quái, mở”.

Và rồi một trận đồ to phải mười trượng đột nhiên được mở ra, sau khi trận đồ hiển hiện, sức mạnh thần bí trói buộc con người cũng xuất hiện khiến một chưởng của Doãn Chí Bình đánh tới và cơ thể hắn đều khựng lại, tốc độ cũng giảm sút.

Bát hoang!

Đúng giây phút này, Diệp Thành bắt đầu tiến lên trước một bước, hắn né người qua một chưởng của Doãn Chí Bình sau đó một chưởng bát hoang được đánh ra trúng vào ngực Doãn Chí Bình.

Một cú lội ngược dòng của Diệp Thành khiến Doãn Chí Bình chịu đòn, lực đạo của bát hoang chưởng bá đạo tuyệt đối khiến hắn lập tức phun ra máu.

Cảnh tượng xảy ra quá nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều sáng mắt lên, không ngờ Diệp Thành còn có thể có một cú lội ngược dòng khi ở thế bị chèn ép như vậy, điều này khiến rất nhiều người có một dự cảm rằng Diệp Thành sắp…phản công rồi.

Quả nhiên, sự thực chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng, một chưởng của Diệp Thành đánh lùi Doãn Chí Bình và hắn giống như con vượn dữ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, liên tiếp tung ra bát hoang chưởng đánh về phía Doãn Chí Bình.

Rầm!

Sau đó Doãn Chí Bình dừng lại với thân hình thảm hại, hắn dẫm tới mức một ngọn núi sụt lún.

Được! Được lắm!

Doãn Chí Bình bật cười tôi độc: “Như vậy mới thú vị, Diệp Thành, xem ra ngươi có thể mang lại nhiều thú vui cho ta đấy”.

Nói rồi, một tay của hắn giơ lên trời, năm ngón tay xoè ra hướng vào hư không rồi mới nắm thật chặt: “Thiên Long Bát Bộ”.

Gừ! Gừ! Gừ!

Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét vang vọng, tám đạo long ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống gào thét hướng về phía Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành lật tay lấy ra Bá Long Đao, hắn không lùi mà tiến, cứ thế tiến lên trước sát phạt, một đao chém ra một đạo long ảnh, lật tay lại tung một chưởng khiến đạo long ảnh thứ hai tan biến, tiếp đó, một chân của hắn đạp tan đạo long ảnh thứ ba.

Gừ!

Năm đạo long ảnh còn lại bay từ tứ phương tám hướng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng, đám mây tiên hoả mà hắn dẫm lên hình thành một biển lửa thổi bùng về tứ phương khiến năm đạo long ảnh kia bị nhấn chìm trong hư không.

“Không biết ngươi có tiếp được chiêu tiếp theo không?”, tám đạo long ảnh bị tiêu diệt liên tiếp, Doãn Chí Bình phẫn nộ nhưng lại bật cười, hắn đã nhanh cóng xoè năm ngón tay hướng về phía Diệp Thành.

Rầm!

Đột nhiên, một tiếng động long trời lở đất xuất hiện, một ngọn núi hư ảo bị nhấn chìm, kể cả là hư không cũng bị sức mạnh này kiểm soát.

Bịch!

Diệp Thành bị ngọn núi khổng lồ đè nén đến mức nửa quỳ dưới đất, mặc dù ngọn núi kia là hư ảo nhưng lại giống như một ngọn núi thật sự, còn trên lưng hắn như gánh cả ngọn núi khổng lồ.
Chương 378: Phong Thần tuyệt quyết

Phá cho ta!

Diệp Thành cứ thế đứng dậy, sau đó hắn tung ra một chưởng Bát Hoang khiến ngọn núi hư ảo khổng lồ kia vỡ tan.

“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn chỉ vào không gian.

Đột nhiên, bầu trời trở nên u ám hiện ra từng ngôi sao lấp lánh, từng ngôi sao lấp lánh bay xuống như một cơn mưa, cảnh tượng hùng tráng tuyệt đẹp nhưng mỗi một ánh sáng đều vô cùng đáng sợ, nó mang theo khả năng đâm xuyên kinh người.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu hắn ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.

Bang! Keng! Keng!

Rất nhanh sau đó, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp, Tinh vũ Thần Quang sắc lạnh chạm phải Thiên Canh Kiếm Trận của Diệp Thành, sức mạnh công kích của ánh sao dù mạnh nhưng Thiên Canh Kiếm Trận của Diệp Thành cũng bị công phá hết sức nhanh chóng.

Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành sử dụng lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí che đi cơ thể nhưng dù là vậy thì lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí với kim cang khó phá vẫn bị cơn mưa sao sắc lạnh kia tàn phá.

“Đến cả Tiên Thiên Canh Khí cũng bị phá thành thế này”, phía đông, nhóm người chạy tới xem quyết đấu cũng đã tới, vừa đứng lại liền thấy Diệp Thành bị ánh sao rợ trời kia trấn áp.

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần đáng sợ tới mức kinh người”, phía tây, nhóm người thứ hai tới xem trận quyết chiến cũng đã tới, bọn họ không khỏi trầm trồ.

“Kí chủ đời này của Hằng Nhạc Tông mạnh thật sự”, phía nam, nhóm người thứ ba đã tới, trong đôi mắt nhìn Doãn Chí Bình rõ vẻ ngỡ ngàng.

“Trông có vẻ như chúng ta đến vẫn chưa muộn”, phía Bắc, nhóm người thứ tư tới xem quyết đấu dừng lại, ánh mắt nhìn vào hư không: “Xem ra trận chiến này còn đặc sắc hơn trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng”.

Thấy cả đám người từ bốn phía đông tây nam bắc, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày.

Hiện giờ Hằng Nhạc Tông bọn họ rõ ràng đã thành trung tâm của mọi sự chú ý, Diệp Thành đã bị bại lộ, còn kí chủ với chín phần hoà hợp cũng bại lộ, cho dù là ai thắng ai thua trong trận chiến này thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đều bị người ta nhòm ngó.

Đây không phải là chuyện tốt, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ông ta quá hiểu sự phức tạp ở Nam Sở, một khi xuất hiện hậu bối có khả năng uy hiếp bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt.

“Sư huynh, bên trong này có rất nhiều kẻ mạnh”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.

“Tạo kết giới”, Dương Đỉnh Thiên lập tức tiến lên trước.

Ngay sau đó, Đạo Huyền Chân Nhân, Phong Vô Ngấn, Từ Phúc lần lượt tiến lên, đến cả những thái thượng trưởng lão trong Hằng Nhạc Tông cũng bay ra.

Hơn hai mươi người sử dụng thủ ấn giống nhau. Tiếp đó, kết giới khổng lồ với phạm vi cả hàng chục nghìn trượng xuất hiện bao trùm cả khu rừng nơi Diệp Thành và Doãn Chí Bình đại chiến để đề phòng có kẻ đánh lén hai người.

Vút!

Kết giới vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh của kiếm vang lên chói tai.

Khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó xuất phát từ phía Diệp Thành.

Lúc này, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị đánh tàn tạ, Diệp Thành đứng vững cầm kiếm Xích Tiêu trong tay tĩnh lặng ngưng khí, xung quanh hắn hình thành nên từng đường kiếm ảnh hư ảo bay qua bay lại, không ngừng vang lên âm thanh vút vút, tiếng kiếm sắc lạn khiến người ta nổi da gà.

Hắn đứng trong Vạn Kiếm nên không còn một mình đơn độc nữa mà là thần kiếm, người đứng dầu vạn kiếm.

“Từ bao giờ hắn học được bí pháp bá đạo của một tông thế này?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngỡ ngàng.

“Đó là Vạn Kiếm Triều Tông”, mấy người phía Tư Đồ Nam từng thấy Diệp Thành thi triển bí thuật này nên vội nói.

“Vạn Kiếm Triều Tông?”

“Đúng ạ, đây là bí pháp mà Diệp Thành lĩnh hội được trong Vạn Thuật Bảo Điện, chúng con cũng từng thấy hắn thi triển một lần”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, phía Dương Đỉnh Thiên bất ngờ, bọn họ từng vào Vạn Thuật Bảo Điện nhưng về cơ bản đều học những huyền thuật bên trong, không ai tự sáng tạo huyền thuật như Diệp Thành.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã hô lên, hắn vung kiếm chỉ vào hư không.

Đột nhiên, hàng chục nghìn đạo kiếm ảnh bao quanh hắn lần lượt vang lên âm thanh vút vút như nghe hiệu lệnh chủ nhân, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, vạn kiếm cùng xuất phát.

Vút! Vút! Vút!

Ngự kiếm thần là thần binh, tâm cùng chí hướng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm triều tông.

Thấy vậy, sắc mặt Doãn Chí Bình thay đổi hẳn, hắn vội tế gọi ra Huyền Quang Độn Giáp. Có lúc đứng ở vị trí trên cao cũng chưa phải và chuyện tốt, giống như Doãn Chí Bình hiện giờ, hắn đứng ở vị trí cao hơn Diệp Thành mười mấy trượng, hiện giờ vạn kiếm triều tông nghịch thiên bay lên trời không ngừng tiêu diệt Tinh Vũ Thần Quang của hắn, và đây cũng là đòn tấn công, là đại chiêu quần công. Doãn Chí Bình đứng cao như vậy rõ ràng là mục tiêu sống.

Bang! Bang! Bang!

Lại là một loạt những âm thanh kim loại va chạm vào nhau, kiếm khí nghịch thiên của Vạn Kiếm Triều Tông bắn lên trời, Tinh Vũ Thần Quang rơi xuống dưới, kiếm khí và tinh quang không ngừng va chạm, không ngừng nứt lìa, tạo ra cảnh tượng kì diệu trong hư không.

Rắc! Tách!

Sau hai âm thanh lần lượt vang lên, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành bị phá bỏ còn Thuẫn Giáp Huyền Quang của Doãn Chí Bình cũng theo đó mà nứt lìa.

“Vạn kiếm triều tông”, trong đám người, một người trong giống thư sinh lẩm nhẩm, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc.

Khuôn mặt người này với nước da trắng trẻo, khuôn dung anh tuấn, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây là một thư sinh, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại không phải vậy, người từng gặp hắn ta nhất định sẽ thấy bất ngờ vì đây chẳng phải là Cơ Tuyết Băng đóng giả thành nam sao?

Đúng, cô ta cũng đến, chỉ lặng lẽ đứng trong đám người, có lẽ vì chiêu thức che giấu cao siêu nên không ai nhận ra.

Phong thần quyết!

Khi Cơ Tuyết Băng lẩm nhẩm thì Diệp Thành trong hư không lại lần nữa thi triển đại chiêu tấn công, hắn như cơn gió đến cũng nhanh vô cùng, hắn vung ra một kiếm với khả năng đâm xuyên mạnh mẽ về phía Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình mặt mày dữ tợn, đôi tay hắn dần biến thành móng vuốt của rồng bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Diệp Thành chém ra một kiếm tuyệt sát nhưng bị bàn tay với móng vuốt hư ảo của rồng nắm trọn, kể cả Diệp Thành có dùng lực thế nào cũng không thể đâm thêm.

“Diệp Thành, chiêu này vô dụng với ta thôi”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn cười hết sức quỷ dị.

“Vậy sao?”, Diệp Thành thản nhiên đáp lời.

Vút! Vút!

Diệp Thành vừa dứt lời, trong cơ thể hắn có một hình người rực lửa xuất hiện ra bên ngoài, nếu nhìn kĩ thì đây chính là tiên hoả đạo thân, ngoài nó ra còn có thiên lôi đạo thân đồng thời xông ra ngoài.

Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cầm một thanh sát kiếm trong tay.

Phong Thần Quyết!

Phong Thần Quyết!

Hai âm thanh lần lượt vang lên, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển một nhát kiếm tuyệt sát.

Cảnh này khiến Doãn Chí Bình không kịp phản ứng lại, hắn căn bản không thể ngờ trong cơ thể Diệp Thành lại có hai hình người chui ra, hắn đứng cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng còn tiên hoả, thiên lôi phân thân lại thi triển phong thần quyết tuyệt sát, không kể tới hắn, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể né nổi đòn này.

Phụt! Phụt!

Sau tiếng phun ra máu, phần ngực Doãn Chí Bình lần lượt bị tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đâm xuyên.

“Đó…đó là gì chứ?”, những người quan sát ở tứ phương kinh ngạc.

“Là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh sao?”, có người hỏi thăm dò.

“Không phải”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nheo mắt lại như nhìn ra vấn đề, trong mắt cô ta cũng mang theo cái nhìn ngỡ ngàng, cô ta lẩm bẩm: “Là đạo thân mà tiên hoả và thiên lôi ngưng tụ thành”.

Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng ngỡ ngàng nhìn vào hư không, ánh mắt lại đảo sang nhìn Sở Huyên: “Sư muội, muội lại dạy hắn bí pháp gì vậy?”
Chương 379: Đánh theo đội

“Đây…đây không phải là do muội dạy”, sắc mặt Sở Huyên tỏ vẻ bất ngờ.

Quả thực không phải cô dạy Diệp Thành, cô căn bản còn không biêt Diệp Thành có khả năng này, nếu không phải vừa rồi hai đạo đạo thân hiện thân tuyệt sát thì cô còn không biết đồ đệ của mình kinh người như vậy.

“Không thể nào”, trong đám người quan sát trận chiến, người khó tin nhất chính là Thông Huyền Chân Nhân, sắc mặt ông ta tối sầm lại, Diệp Thành liên tiếp khiến kí chủ bị thương khiến ông ta trỗi lên cơn phẫn nộ mà trước nay chưa từng có, ông ta tức tối vì có người lại đụng chạm vào uy nghiêm của bản thân mình.

Phụt! Phụt! Phụt!

Thông Huyền Chân Nhân còn đang phẫn nộ thì trận đại chiến trong không trung vẫn chưa có hồi kết.

Doãn Chí Bình liên tiếp bị Phong Thần Quyết của Diệp Thành đả thương, hắn chật vật né qua từng đòn tuyệt sát của bản tôn Diệp Thành.

Mặc dù Doãn Chí Bình né qua được chiêu tuyệt sát nhưng lại không tránh được đòn tấn công hung hãn của Diệp Thành, toàn thân hắn liên tiếp hiện lên từng vết thương đẫm máu, về cơ bản hắn đều ở thế lép vế và bị Diệp Thành chèn ép.

Cuối cùng Doãn Chí Bình cũng sử dụng bí pháp mạnh mẽ, xung quanh hắn có một đạo thiên luân khổng lồ xuất hiện, sau đó nhanh chóng xoay chuyển khiến Diệp Thành, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân đang xông lên đều bị hất bay đi.

“Diệp Thành, hôm nay ta cho ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình xoã tóc, hắn gào thét rầm trời, khuôn mặt nhơ nhuốc máu có phần méo xệch đi, trông hắn như ác quỷ, hết sức đáng sợ.

Gừ!

Đột nhiên, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng, giữa trán Doãn Chí Bình xuất hiện một đường vân rồng, trong cơ thể hắn có long khí sục sôi ngưng tụ thành lớp áo giáp Thái Hư Long Giáp bao quanh cơ thể hắn, còn khí thế của hắn cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.

Ngoài những điểm này ra thì trong bàn tay hắn còn xuất hiện sát kiếm với long khí bao quanh, âm thanh vút vút của kiếm vang lên hết sức chói tai.

Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Trận Đồ Bát Quái, mở!

Phía này, thấy khí thế của Doãn Chí Bình lên cao, Diệp Thành, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng liên tiếp tế gọi ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và Trận Đồ Bát Quái.

Vẫn chưa hết, trong cơ thể Diệp Thành còn có một luồng khói màu xanh bốc lên, đến cả đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được tế gọi ra, đồng thời thân mang lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và chân dẫm lên trận đồ bát quái ràng buộc con người!

Vù! Vút!

Tiếp đó, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh đón lấy kiếm Xích Tiêu, tiên hoả đạo thân nhận lấy roi Đả Thần Tiên, thiên lôi đạo thân đón lấy kiếm Thiên Khuyết còn bản tôn Diệp Thành cầm Bá Long Đao.

Mặc dù Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại nhưng hắn cũng có tư cách để ngông cuồng, ngay từ đầu Diệp Thành không hề đánh giá hắn thấp, kí chủ với độ hoà hợp chín phần có khả năng chiến đấu vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Chỉ cần một chiêu không cẩn thận là có thể bị tiêu diệt.

“Hai đệ tử này của Hằng Nhạc Tông đúng là không ai kém ai”, cả hai người còn chưa bắt đầu chiến tiếp thì tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương lại lần nữa thành làn sóng.

“Bốn tên Diệp Thành, một tên bản tôn, ba tên đạo thân, rốt cục là thần thông gì đây?”

“Còn Doãn Chí Bình kia bị ép đến mức phải dùng sức mạnh của Thái Hư Cổ Long hồn, lớp áo giáp Thái Hư Cổ Long kia rắn chắc kinh người và còn có Thái Hư Long Kiếm nữa, đó là hung khí tàn sát thực thụ”.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Diệp Thành rồi”, bên dưới, Bàng Đại Xuyên trầm trồ: “Nếu biết hắn có khả năng chiến đấu với Doãn Chí Bình thì ta cũng sẽ không lựa chọn cấm túc hắn như vậy”.

“Bàng sư đệ nghĩ đơn giản quá rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu: “Mặc dù Diệp Thành có khả năng hơn người nhưng ai là người chiến thắng cuối cùng cũng chưa biết được”.

Giết!

Khi tất cả mọi người đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình trong hư không giống như con rồng hoang dã lao về phía Diệp Thành.

Bố trận!

Biết hiện giờ Doãn Chí Bình với khí thế sục sôi, Diệp Thành đương nhiên sẽ không cố chấp đối đầu, việc hắn cần làm chính là dùng hợp kích trận pháp lượn vòng quanh, dần dần tiêu diệt nhuệ khí của Doãn Chí Bình, đợi tới khi khí thế của hắn giảm sút hắn mới thi triển đòn phản công lần thứ hai.

Rất nhanh sau đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt ở hai hướng đông tây mỗi bên đóng vai trò âm dương và chính là âm dương vô cực trận.

Còn bản tôn Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn cũng vậy, chúng cũng có âm dương vô cực trận.

Vù!

Doãn Chí Bình đã sát phạt tới cứ thế ép về phía bản tôn Diệp Thành. Thấy vậy, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt xông lên trước, ra tay với đòn thần thông cái thế khiến Doãn Chí Bình còn chưa sát phạt tới trước mặt Diệp Thành đã bị cả hai người vây lại.

Phía này, Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh lần lượt lao lên trước, mỗi một người tung loạt đại chiêu sau đó nhanh chóng lùi sau.

Kế tiếp, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thay thế cho nhau lần lượt tung đại chiêu về phía Doãn Chí Bình, và trận đại chiến trở nên dị thường.

Bốn người phía Diệp Thành tung đòn công kích trông có vẻ rối mắt và hỗn loạn nhưng nếu nhìn kĩ thì lại có quy củ.

Bốn người không phải là trận dung cố định hai người một nhóm của âm dương vô cực trận, suy nghĩ của bọn họ được kết nối với nhau, công kích và phòng thủ có mức độ, trận hình cũng không ngừng biến hoá trong khi đại chiến, lúc là âm dương vô cực trận, lúc là tam thanh phục ma trận, lúc lại là thiên địa huyền hoàng phong ấn trận, bọn họ phối hợp với nhau hết sức nhuần nhuyễn.

Đây chính là thành quả trong một tháng nay của Diệp Thành. Hắn đã bỏ công sức một tháng trời luyện trận với ba đạo thân, không ngừng cọ sát và đã thông thạo ba trận pháp kết hợp này, hắn có thể biến đổi trận hình, ra đòn tấn công có thể khiến kẻ địch bị thương và kết hợp phòng thủ bảo vệ bản thân.

“Có thể thi triển cả trận pháp thế này sao?”, những người quan sát tứ phía đều phải trầm trồ.

“Vả lại không chỉ một trận pháp”, có lão bối tu sĩ vuốt râu: “Ba loại trận pháp có thể kết hợp công kích, có thể tấn công phòng thủ, kì diệu, đúng là kì diệu”.

“Điều khiến ta ngạc nhiên đó là bọn họ có thể phối hợp nhuần nhuyễn, đúng là hoàn mĩ”, một lão bối khác cũng ngỡ ngàng: “Không ngừng thay đổi trận hình trong đại chiến, đây chính là sự nhuần nhuyễn thế nào chứ?”

“Mới hai tháng không gặp mà huynh càng ngày càng khiến ta phải ngạc nhiên”, Cơ Tuyết Băng trong đám người lại mỉm cười, trong đôi mắt mang theo cái nhìn phức tạp.

“Thật khiến ta phải bất ngờ”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên tròn mắt: “Có thể phối hợp trận pháp kì diệu thế này sao, Diệp Thành sao có thể làm được nhỉ?”

Nếu nói người có vẻ mặt thú vị nhất hiện giờ thì phải là Sở Huyên, với tầm nhìn của cô thì cô đương nhiên có thể nhìn ra Diệp Thành đang thi triển trận pháp gì, đó chẳng phải là âm dương vô cực trận, tam thanh phục ma trận và thiên địa huyền hoàng phong ấn trận mà cô đưa cho hắn sao?

Điều khiến cô không ngờ tới đó là mới chỉ trong một tháng mà Diệp Thành có thể thi triển ba trận pháp thuần thục như vậy.

Nên biết rằng kết hợp trận pháp là việc khó tu nhất, nó cần sự nhuần nhuyễn tối đa còn mấy người phía Diệp Thành lại có thể sử dụng ba trận pháp vả lại còn dễ dàng thay đổi trận hình như vậy thật sự khiến người ta phải bất ngờ.

A…!

Doãn Chí Bình gào lên thảm thiết, mặc dù khí thế của hắn lên cao nhưng khí lực toàn thân không thể thi triển, mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều bị đánh gián đoạn, vả lại sự phối hợp của bốn người phía Diệp Thành rõ ràng quá nhuần nhuyễn khiến hắn thảm hại vô cùng.

Mới trăm chiêu mà khí thế của Doãn Chí Bình đã giảm sút đáng kể, còn bản tôn như hắn rõ ràng như muốn bùng nổ, không còn sự lạnh lùng, điềm tĩnh như ban đầu, và cũng chính vì điểm này mà hắn liên tiếp bị Diệp Thành đả thương.
Chương 380: Thái Hư Long Cấm

Phụt! Phụt! Phụt!

Bên trên khoảng không, máu tươi không ngừng rớt xuống.

Doãn Chí Bình liên tục bị thương, toàn thân bê bết máu, khả năng phục hồi đáng sợ cũng không theo kịp tốc độ bị thương.

So với hắn ta, Diệp Thành đỡ hơn đôi chút, chủ yếu là vì có ba đạo thân chắn thương cho hắn, hơn nữa với sự phối hợp của ba trận pháp, hắn có một hai giây để thở lấy hơi.

Mà Doãn Chí Bình thì khác, hắn ta không có thời gian để thở, bởi vì ba đạo thân của Diệp Thành không cho hắn cơ hội, cứ liên tục tung đại chiêu, đánh cho hắn luống cuống tay chân.

“Bốn đánh một, tiểu tử ngươi biết nhiều đấy!”, trong Thần Hải, giọng nói cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên.

Diệp Thành không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình, vì hắn cảm nhận được thời hạn của đạo thân sắp hết, một khi hết thời gian, chúng sẽ biến mất.

“Trước khi biến mất hãy sử dụng đại chiêu đi”, tâm ý tương thông, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh lập tức sát phạt tới.

Bát Hoang Trảm!

Đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bước lên tung ra một trảm bá đạo, sau khi bị Doãn Chí Bình chặn lại, hắn trở mình rồi tung ra Bát Hoang Quyền, tiếp theo là Hàng Long, Vạn Kiếm Triều Tông, Lục Mạch Thần Thông, Cuồng Long Thiên Nộ, Thái Cực Diễn Thiên, Âm Dương Vô Cực, những chiêu này được hắn lần lượt sử dụng.

A!

Doãn Chí Bình gầm thét, vung kiếm lên chém đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh biến thành một làn khói xanh.

Một đạo thân đã tiêu tán, Diệp Thành và trận pháp của Tiên Hoả Đạo Thân, Thiên Lôi Đạo Thân chỉ có thể hợp thành Tam Thanh Phục Ma Trận và trận pháp Âm Dương Vô Cực.

Nhưng dù vậy cũng khiến cho Doãn Chí Bình cực kỳ chật vật, khí thế của hắn ta đã giảm xuống rất nhiều, chủ yếu là tâm cảnh của hắn đã trở nên cáu kỉnh, mất bình tĩnh.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành ở bên này vung Bá Long Đao lên, từ trên cao nhảy xuống, một trảm rung chuyển đất trời, đao mang màu vàng kim dài năm trượng cực kỳ chói mắt.

Bây giờ họ đang sử dụng Tam Thanh Phục Ma Trận, mà hắn chính là nhân trận, Tiên Hoả Đạo Thân là thiên trận, Thiên Lôi Đạo Thân là địa trận.

Vậy nên có thể nói Diệp Thành, thiên trận Tiên Hoả Đạo Thân và địa trận Thiên Lôi Đạo Thân đều là chủ công, nhân trận dẫn ra thế thiên trận, ngưng tụ sức mạnh của địa trận, hợp thành thế trận chủ công của Tam Thanh Phục Ma Trận, đòn tấn công của Diệp Thành cũng nhờ sự liên kết sức mạnh của thiên trận và địa trận mà trở nên mạnh hơn.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, thanh đao của Diệp Thành chém cho Doãn Chí Bình phải quỳ xuống, hắn ta phụt ra một ngụm máu tươi.

A…

Khí huyết trong người Doãn Chí Bình cuộn trào, hắn đứng lên đẩy lùi Diệp Thành.

Phong Thần Quyết!

Tiên Hoả Đạo Thân lao tới như một cơn gió, một kiếm đâm xuyên người Doãn Chí Bình.

Cút!

Doãn Chí Bình tức giận gào lên, một chưởng đánh cho Tiên Hoả Đạo Thân liên tục lùi lại, nhưng đòn công kích của Thiên Lôi Đạo Thân từ phía sau hắn ta cũng đã tới, vẫn là đại chiêu đơn công Phong Thần Quyết, một kiếm đâm xuyên từ sau ra trước ngực hắn ta.

A!

Doãn Chí Bình gầm lên, sức mạnh long hồn trong cơ thể tụ lại, đánh mạnh về phía Thiên Lôi Đạo Thân.

Không vội! Vẫn còn!

Diệp Thành và hai đạo thân đặt kiếm trước mặt, sử dụng Thần Thông Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật.

Ù! Ù! Ù!

Ngay lập tức ba đạo phù văn xếp thành hình trận đồ bát quái hiện ra, tấn công Doãn Chí Bình từ ba hướng khác nhau.

Phụt!

Doãn Chí Bình liên tục trúng chiêu, áo giáp Thái Hư trên người đã nứt ra.

“Đừng lãng phí thời gian nữa”, đột nhiên trong đầu Doãn Chí Bình vang lên giọng nói lạnh lùng của kí hồn Thái Hư Cổ Long.

“Vậy cho ta mượn sức mạnh đi”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, đáng sợ như ác ma.

Bát Hoang Quyền!

Hàng Long!

Thái Cực Diễn Thiên!

Bên này, Diệp Thành và hai đạo thân đã sát phạt tấn công.

Gầm!

Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm khủng khiếp vang lên, sức mạnh của Doãn Chí Bình lại tăng vọt, sức mạnh của tộc Thái Hư Cổ Long dâng trào trong người hắn, quét sạch đòn tấn công của phía Diệp Thành.

Bốp! Sau tiếng vỗ tay, Doãn Chí Bình chắp hai tay lại, mà phù văn hình rồng nơi đầu mày hắn cũng bùng phát ra ánh sáng ngay lập tức.

Thái Hư Long Cấm!

Doãn Chí Bình hô lên khiến cả đất trời đều rung chuyển.

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Sau đó từng trụ tia sáng hình rồng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua khoảng không đại địa, trên mỗi long trụ đều được chạm khắc hình rồng, long khí quẩn quanh khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

Chín cây long trụ được nối với nhau bằng xích sắt phù văn, chúng tụ lại thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Diệp Thành vào trong, mà phía trên còn có long ấn to lớn đè lên đầu hắn.

Phụt! Phụt!

Thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân bị ép trở lại hình dáng cũ, lần lượt trở về vùng Đan Hải của Diệp Thành.

Mà lúc này Diệp Thành đã không thể cử động, hắn bị áp lực cực nặng từ trên trời đè xuống khiến hai chân khom lại.

Hơn nữa trong chiếc lồng này còn có một luồng sức mạnh kỳ dị đang chuyển động, nó làm tan tinh khí của hắn, trong vòng chưa đến năm giây, khí thế của hắn đột ngột giảm xuống.

Mở ra cho ta!

Diệp Thành gầm lên trong lòng nhưng không thành công, sức mạnh ngưng tụ không phá được xiềng xích.

“Đây là Thái Hư Long Cấm”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang vọng trong Thần Hải của hắn: “Đây là bí pháp phong ấn tối thượng của tộc Thái Hư Cổ Long ta, một khi trúng chiêu, trừ khi tu vi và sức chiến đấu cao hơn đối phương, nếu không gần như không có hy vọng phá được phong ấn. Ta cũng không ngờ Thái Hư Cổ Long kia lại dạy bí pháp này cho kí chủ”.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thành khó coi đến cực điểm.

Keng!

Ở hư không đối diện, Doãn Chí Bình đã cầm sát kiếm trong tay, từng bước đi tới, nụ cười của hắn ta đáng sợ, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, khuôn mặt nhơ nhuốc máu dữ tợn dị thường, giống như ác ma.

“Thắng bại đã được phân rõ”, người xem từ bốn phía trầm ngâm.

“Với tình trạng hiện tại của huynh ấy rất phó có thể đột phá phong ấn”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày, bàn tay không khỏi siết chặt, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng: “Còn mạnh hơn cả ba loại cấm pháp phong ấn của mình”.

“Sư huynh, can thiệp đi!”, thấy Diệp Thành hoàn toàn bị áp chế, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.

“Khi cần thiết ta sẽ ra tay”, Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu.

“Giờ thì con biết ai mới là người có tư cách làm Thánh tử Hằng Nhạc rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, một giọng nói hư ảo vang lên trong đầu ông.

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên nhìn về nơi sâu thẳm ở Hằng Nhạc Tông, dường như có thể nhìn Thông Huyền Chân Nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn qua rất nhiều đỉnh núi: “Sư tôn, Thánh tử không phải lấy ai mạnh ai yếu để quyết định”.

“Đến giờ con vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình sao?”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.

“Con không nghĩ là mình sai”, Dương Đỉnh Thiên nhẹ giọng đáp: “Cho dù không có Diệp Thành, con cũng không cho rằng Doãn Chí Bình là ứng cử viên sáng giá nhất, hắn không có sự kiên quyết, tầm nhìn và tấm lòng thương yêu để làm chưởng giáo đời tiếp theo”.

“U mê không chịu tỉnh ngộ”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh.

Khi hai người đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình đã cầm Thái Hư Long Kiếm tới nơi cách Diệp Thành mười trượng, khuôn mặt dữ tợn hiện lên vẻ cực kỳ hung ác: “Diệp Thành, ta thật sự có phần không nỡ giết ngươi”.

“Vậy cũng phải giết được đã hẵng nói”, Diệp Thành bình tĩnh cất lời, vẻ mặt thản nhiên.

“Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục”, Doãn Chí Bình không nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diệp Thành, vẻ mặt hắn ta trở nên man rợ, bỗng nhiên hắn giơ cao Thái Hư Long Kiếm lên, chém về phía Diệp Thành.

Mà lúc này, Dương Đỉnh Thiên đã nâng tay lên.

Nhưng trước khi ông định can thiệp thì một tiếng rồng gầm kinh hãi đã phát ra từ trên người Diệp Thành.

Grừ!

Ngay lập tức, một đạo ánh sáng màu vàng bay ra từ đầu mày Diệp Thành, huyễn hoá thành long hồn khổng lồ, tiếng gầm của nó khiến trời đất rung chuyển.

“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, người xem tứ phương lập tức bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK