Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 598: Tác phong của thống soái

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Phi kiếm khổng lồ vẫn như trường hồng di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Trên phi kiếm, Diệp Thành khoanh chân ngồi xếp bằng, trong cơ thể không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, khả năng hồi phục bá đạo của Man Hoang Luyện Thể liên tục nối liền những đoạn xương bị gãy của hắn.

Chung Giang ngồi bên cạnh hắn cảm thán không ngớt, thầm nói khả năng hồi phục của Diệp Thành thật đáng sợ.

Ở bên kia, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết rất kỳ lạ, bà ngơ ngác nhìn Diệp Thành không chớp mắt, hai mắt mê ly, nhìn một cách đắm say.

Bên này, Diệp Thành đã cựa cơ thể không chỉ một lần, bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn đều không được tự nhiên.

“Sư huynh, lẽ nào huynh không phát hiện hắn rất giống một người sao?”, không biết đến lúc nào Hồng Trần Tuyết mới lẩm bẩm một câu.

“Đương nhiên là giống”, Chung Giang vuốt râu: “Hắn thật sự giống hệt sư tôn”.

Nghe giọng điệu không hề bất ngờ của Chung Giang, Hồng Trần Tuyết bất giác quay đầu lại nhìn ông, thử dò hỏi: “Sư… Sư huynh đã biết từ lâu rồi sao?”

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hồng Trần Tuyết, Chung Giang sững người: “Sao thế? Sư muội không biết ư?”

“Muội… Muội làm sao biết được? Đây là lần đầu tiên muội được thấy khuôn mặt thật của hắn”.

Bà vừa dứt lời, Chung Giang không khỏi nhìn Diệp Thành: “Ngươi không cho sư muội thấy khuôn mặt thật của mình à?”

Diệp Thành ho khan rồi lắc đầu: “Ta tưởng tiền bối nói cho bà ấy rồi”.

Khoé miệng Chung Giang giật giật: “Ta cứ tưởng ngươi cho muội ấy thấy từ lâu rồi”.

Cuộc nói chuyện vô bổ giữa hai người khiến Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh không kìm được day đầu mày, đến giờ bà vẫn không hay biết gì.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, bà mới thật sự hiểu tại sao ngày đó hắn không muốn cởi bỏ mặt nạ, cũng đã hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn ngày đó.

“Đúng là giống hệt sư tôn, cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng là Thánh chủ của Viêm Hoàng, thiên phú cũng nghịch thiên như vậy…”

Hồng Trần Tuyết tự lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Diệp Thành: “Những điều này đều là trùng hợp sao?”

Đột nhiên đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết lại trở nên đắm say, khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng bà giờ lại hiện ngay trước mắt, khiến bà không kìm được nhìn thêm vài lần, tưởng rằng Hồng Trần vẫn còn sống.

Khụ!

Lại bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm, Diệp Thành ho khan lần nữa, sau đó chuyển chủ đề: “Chúng ta nói về Sát Thủ Thần Triều đi!”

Nói đến Sát Thủ Thần Triều, lông mày Chung Giang đột nhiên chau lại: “Chuyện tối nay không phải là ngẫu nhiên, có lẽ Sát Thủ Thần Triều đã nhắm vào Thánh chủ Viêm Hoàng từ lâu rồi, bày ra đội hình lớn như vậy, đây không phải khiêu chiến mà là tuyên chiến”.

“Ta đã bắt đầu thực sự hiểu được độ đáng sợ của Sát Thủ Thần Triều rồi”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi.

“Dù là ta cũng không thể đánh bại ngươi chỉ bằng một đòn, nhưng người ra tay cuối cùng kia ở khoảng cách xa như thế cũng có thể khiến ngươi bị thương nặng chỉ với một đòn. Tu vi của người đó có thể sánh ngang với sư tôn”, Hồng Trần Tuyết cũng trầm ngâm.

“Không thể trì hoãn được nữa”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhất định phải thống nhất được Viêm Hoàng, từ đội hình hôm nay, thực lực của Sát Thủ Thần Triều còn mạnh hơn rất nhiều, muốn chống lại họ cần dựa vào sức lực của cả Viêm Hoàng”.

“Nhiệm vụ cấp bách là loại bỏ Huyền Hoàng”.

“Sau đó tuyên chiến với Thiên Hoàng”.

Ba người mỗi người một câu, sau đó đi vào truyền tống trận, trở về linh sơn của Viêm Hoàng.

Lúc này đêm đã về khuya, nhưng vừa về đến linh sơn, Diệp Thành đã hạ mật lệnh tối cao của Thánh chủ, những ai có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ chín trở lên đều được gọi tới Địa Cung rộng lớn của Viêm Hoàng.

Trong Địa Cung, Diệp Thành bày một tấm bản đồ cực lớn trên không, các trưởng lão đều đang vây quanh.

“Địa điểm phục kích là Huyền Long Sơn”, Diệp Thành chỉ vào một điểm trên bản đồ.

“Các tiền bối nhà họ Tô ở phía Đông, Nhân Hoàng ở phía Bắc, đội quân Viêm Hoàng ở chính diện phía Tây, Địa Hoàng sẽ tiếp ứng ở phía Nam”.

“Trước tiên phải tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra đã”.

“Chúng ta chỉ có ba ngày, trong ba ngày này phải bố trí kết giới của Viêm Hoàng trong phạm vi một trăm nghìn trượng ở Huyền Long Sơn. Mỗi một khoảng hư không, mỗi một ngọn núi đều phải tạo chu sát đại trận, hư không sát trận, trận đồ tịch diệt, chỉ cần có thể chuyển được thì sử dụng hết cho ta”.

“Chúng ta phải tiêu diệt được Thị Huyết Điện bằng cái giá nhỏ nhất”.

“Còn người của Huyền Hoàng, rất nhiều người là người cũ của Viêm Hoàng, vì lý do lập trường có lẽ sẽ rất nhiều người bất đắc dĩ. Đối với những người có ý đầu hàng, đương nhiên chúng ta sẽ bỏ qua, còn những người chống cự thì không cần nhân từ, lập tức giết chết”.

“Tốc chiến tốc thắng, đừng có ham chiến”.

Diệp Thành nói rành mạch rõ ràng, rất có tác phong của thống soái, từng mệnh lệnh đều được bố trí kín kẽ khiến các trưởng lão xung quanh phải ngạc nhiên.

Những người thế hệ trước như Chung Giang hay Hồng Trần Tuyết đều thất thần, họ nhìn Diệp Thành như nhìn thấy Hồng Trần năm đó. Lúc ấy, Viêm Hoàng cũng loạn trong giặc ngoài, họ cũng đánh đông dẹp tây dưới sự lãnh đạo của Hồng Trần, cuối cùng giành được giang sơn huy hoàng.

“Hắn càng ngày càng giống sư tôn rồi”, nhìn Diệp Thành lại đeo lên lớp mặt nạ, Chung Giang lẩm bẩm.

“Có lẽ hắn chính là sư tôn chuyển thế”, Hồng Trần Tuyết thì thào: “Đời này hắn sẽ lại đưa chúng ta tung hoành khắp thiên hạ”.

“Được rồi”, Diệp Thành cất bản đồ đi, nhìn xung quanh một lượt: “Các tiền bối chuẩn bị đi!”

Nghe vậy, các trưởng lão lần lượt rời đi, ai cũng mạnh mẽ và dứt khoát, tình thế cấp bách không cho họ nhiều thời gian.

Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, xoay người bước ra khỏi Địa Cung.

Đêm hôm nay Viêm Hoàng không hề bình yên, hết nhóm người này đến nhóm người khác rời khỏi linh sơn, đến địa điểm mai phục đã được định sẵn để bố trí, người nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.

Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, nhìn từng tốp người của Viêm Hoàng rời khỏi đỉnh núi mà lòng đầy cảm khái.

Ngày xưa hắn chỉ là một đệ tử ở môn phái nhỏ.

Giờ đây hắn đã trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng, có thể chỉ huy biết bao cao thủ, điều này khiến hắn có cảm giác không chân thật.

“Đang nghĩ gì vậy?”, phía sau, một làn gió thơm thổi qua, giọng nói êm tai như âm thanh của tự nhiên vang lên. Hồng Trần Tuyết mặc đồ trắng chầm chậm bước ra, cũng nhìn xuống dưới như Diệp Thành, thi thoảng bà còn nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng rồi nhanh chóng dời mắt như sợ hắn nhìn sang.

“Nhớ nhà thôi ạ!”, Diệp Thành nhún vai: “Không biết bây giờ Hằng Nhạc thế nào rồi”.

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết mím môi, mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra tin tình báo về Hằng Nhạc, vì bà sợ người thanh niên trước mặt này sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.

Thân là Thánh chủ của Nhân Hoàng, bất cứ thế lực nào ở Đại Sở cũng không thể so sánh được với mạng lưới tình báo của bà, bà biết rõ tình hình hiện tại của Nam Sở, ngay cả Thị Huyết Điện cũng không dám dễ dàng động đến chứ nói gì Viêm Hoàng đang trong trạng thái bị chia rẽ thế này.

Haiz!

Nghĩ đến đây, Hồng Trần Tuyết thở dài, trong lòng tràn ngập áy náy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành lười biếng duỗi eo thật dài.
Chương 599: Giao đấu giữa đường

Quay về thế giới nhỏ trong không gian, Hoàng Đại Sơn đã đợi ở đó, vả lại sắc mặt cũng không hề dễ coi chút nào, trạng thái nhếch nhác thảm hại.

“Có chuyện gì thế?”, thấy Hoàng Đại Sơn khí tức hỗn loạn, Diệp Thành cảm thấy khó hiểu.

“Ta gặp phải kẻ mạnh, đại chiến một trận”, Hoàng Đại Sơn lắc đầu lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Cũng may những đồ mà Thánh Chủ cần không bị cướp đi”.

Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, hắn đảo mắt nhìn vào bên trong một lượt, bên trong chí ít cũng phải có ba phần nguyên liệu nguyên đan của cảnh giới Không Minh, thế nhưng những nguyên liệu để luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng thì chỉ có hai phần.

“Thánh Chủ, Linh Hồn Ti Ngọc rốt cục là thứ gì?”, phía này, Hoàng Đại Sơn hiếu kỳ nhìn Diệp Thành: “Lần này ta ra ngoài biết được có rất nhiều người đang tìm thứ này, nếu không phải vì vậy thì ta cũng sẽ không giao chiến với bọn họ”.

Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt; “Ông nói còn có người tìm Linh Hồn Ti Ngọc?”

“Chí ít thì cũng có ba người đang tìm”, Hoàng Đại Sơn nghĩ rồi nói.

“Ba người?”, Diệp Thành nheo mắt hơn nữa, trong ánh mắt hắn rõ cái nhìn bất định.

Linh Hồn Ti Ngọc không phải quá quý hiếm, người thường cần nó cũng vô dụng, thế nhưng nó lại là nguyên liệu không thể thiếu để luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng.

“Ông có biết những người đó có lai lịch thế nào không?”, Diệp Thành nghĩ một lát rồi nhìn sang Hoàng Đại Sơn.

Hoàng Đại Sơn lắc đầu bất lực: “Bọn họ rất thần bí nhưng ta cũng đã điều tra, bọn họ từng đi lại Hỗn Linh Cổ Địa”.

“Hỗn Linh Cổ Địa?, Diệp Thành nheo mắt, trong đầu hắn hiện lên địa đồ khổng lồ.

Hắn từng nghe nói tới nơi này, đó là một thế giới hỗn loạn, thông thường ở đây luôn có những giao dịch ngầm, có thể nói là chợ đen, bất cứ thứ gì cũng có thể giao dịch tại đây.

“Ông vất vả rồi”, nghĩ rồi, Diệp Thành đưa nguyên đan ở cảnh giới Không Minh cho Hoàng Đại Sơn.

“Nguyên đan cảnh giới Không Minh?”, thấy viên đan dược màu tím, đôi mắt Hoàng Đại Sơn chợt sáng hẳn lên như thể biết được công dụng của viên đan dược này, nó có thể giúp một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đột phá tới cảnh giới Không Minh tầng thứ chín. Hoàng Đại Sơn dừng lại ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đã lâu, viên đan dược này đối với ông ta mà nói là thứ vô cùng quan trọng.

“Ông đi làm đi, nghỉ ngơi cho khoẻ”, Diệp Thành cười nói.

“Đa tạ Thánh Chủ”, Hoàng Đại Sơn cảm kích ra mặt, ông ta cầm lấy viên nguyên đan quay người đi vào không gian, có lẽ mười mấy ngày tiếp theo ông ta sẽ luôn trong trạng thái bế quan, dốc hết sức để đột phá cảnh giới.

Sau khi Hoàng Đại Sơn rời đi, Diệp Thành mới lẩm nhẩm: “Hỗn Linh Cổ Địa, chẳng trách mà người của Chính Dương Tông xuất hiện dị thường như vậy, vì luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng nên bọn họ cũng tìm Hồn Linh Ti Ngọc”.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn chưa luyện Âm Minh Tử Tướng luôn. Những nguyên liệu cần cho việc luyện chế Âm Minh Tử Tướng khó tìm như mò kim đáy bể vậy.

Diệp Thành đã định sẵn trận đại chiến ba ngày tới, cho dù phải trả cái giá nào thì hắn cũng phải tạo ra một thi thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên, luyện chế ra một Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, điều đó có nghĩa rằng bên cạnh hắn luôn có hai kẻ bảo vệ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Không luyện chế Âm Minh Tử Tướng thì đương nhiên cần luyện chế ra nguyên đan bốn vân ở cảnh giới Không Minh rồi.

Không lâu sau đó, lư luyện đan được lấy ra, tiếp đó, Diệp Thành đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan, linh thảo linh hoa lần lượt được cho vào.

Trời còn chưa sáng, Diệp Thành đang ngủ say thì bị Hồng Trần Tuyết xông vào lôi dậy..

Ôi trời!

Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử dù gì cũng là Viêm Hoàng Thánh Chủ, có thể nể mặt chút không?”

Hồng Trần Tuyết không đáp lời, tốc độ vô cùng nhanh, bà ta di chuyển như một đạo thần hồng tiến vào địa cung của Viêm Hoàng.

Khi hai chân chạm đất thì Hồng Trần Tuyết mới thả Diệp Thành xuống.

Diệp Thành sầm mặt xuống nhưng không dám nổi điên lên, hắn liếc nhìn Chung Giang rồi nhìn sang lão già đầu tóc rối xù bên cạnh Chung Giang.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác nhìn lão già kia.

Nói sao nhỉ? Lão già gầy đét, trông vô cùng nhếch nhác, y phục bẩn thỉu, trên hông còn có bình hồ lô cũ kỹ, đôi mắt không phải nhỏ lắm nhưng lại vẩn đục.

“Đúng là trông không ra sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, ai ngờ nổi một lão già thế này lại là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ?

“Ta nói này lão Chung, đây là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng à?”, lão già kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó lại nhìn sang Chung Giang: “Kém xa Chung Viêm”.

“Đừng coi thường hắn”, Chung Giang mỉm cười, vuốt râu nói: “Có thể nhận được sự coi trọng của Huyền Thương Ngọc Giới thì không phải tầm thường đâu, giống như năm xưa ông coi thường Chung Viêm sư huynh, thế mà thành tựu tương lai của huynh ấy cũng đâu có kém gì sư tôn đâu”.

Ồ?

Lão già kia nhướng mày nhìn sang Diệp Thành lần nữa.

Lần này, Diệp Thành tiến lên trước một bước, hắn cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối”.
Chương 600: Cổ Tam Thông

Nào ngờ lão già nhếch nhác kia lại xua tay: “Ta đã từng gặp Tần Vũ, hắn trông không giống ngươi, nếu Độc Cô Ngạo biết được đồ đệ của mình có thể giỏi giang thế này thì đã tới đây lâu rồi”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác hắng giọng, hắn hỏi dò: “Người cũng biết tiền bối Độc Cô Ngạo sao?”

“Sư tổ của ông ta và Độc Cô Ngạo cùng một người”, không đợi lão già kia lên tiếng, Hồng Trần Tuyết giải thích: “Nếu luận về vai vế thì ông ta là sư huynh của Độc Cô Ngạo”.

Nghe vậy, Diệp Thành lại lần nữa tặc lưỡi, hắn xuýt xoa, đúng là không thể đánh giá con người qua diện mạo bên ngoài.

Nào ngờ một lão già như vậy không những ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà còn là sư huynh của Độc Cô Ngạo.

Có điều cùng một sư tổ với nhau, so với Độc Cô Ngạo thì hình tượng của ông so với ông ta quả như một trò cười.

“Tiểu tử, gọi ta Cổ Tam Thông là được”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì lão già kia đã gãi tai: “Nghe nói tiểu tử nhà ngươi có thể trị được đạo thương, không biết có thật không?”

Nghe vậy, Diệp Thành mới vỡ lẽ ra, thầm nghĩ Cổ Tam Thông nhất định là vị đạo hữu có đạo thương mà Chung Giang nói trước đó.

Vả lại khi nhìn Cổ Tam Thông, Diệp Thành cũng nhìn ra được ông ta trúng đạo thương, khí thế mặc dù vẫn mạnh mẽ nhưng căn cơ không ổn định, hậu quả do đạo thương để lại khiến khí tức của ông ta bất ổn.

“Vãn bối bất tài, quả thực có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành mỉm cười.

Nghe vậy, đôi mắt Cổ Tam Thông sáng hẳn lên, hai tay ông ta cứ thế nắm chặt lấy vai Diệp Thành, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Tiểu tử, nói giỡn với ta thì hậu quả khôn lường đấy”.

“Ta nào dám nói giỡn với tiền bối, Sở Thương Tông tiền bối của Thiên Tông thế gia cũng được ta trị cho đấy”.

“Nếu vậy thì việc mà trước đó Chung Giang nói với ta, ta đồng ý”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Chung Giang.

Chung Giang vuốt râu mỉm cười: “Nếu ngươi có thể trị được đạo thương của vị đạo hữu đây thì ông ấy sẽ là một khách khanh trưởng lão của Viêm Hoàng chúng ta, khi Viêm Hoàng gặp hiểm nguy, ông ta sẽ không ngại can dự”.

Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.

Mặc dù chỉ là khách khanh trưởng lão nhưng đối với hắn, đối với Viêm Hoàng mà nói thì đó lại là tin mừng. Hiện giờ, Viêm Hoàng đang thiếu một trưởng lão ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có vài kẻ mạnh như vậy trấn giữ thì Thị Huyết Điện cũng không dám đụng tới Viêm Hoàng.

“Nào, chúng ta mau bắt đầu thôi, trị khỏi cho ta đi”, Cổ Tam Thông vươn người, khuôn mặt tỏ vẻ mong chờ: “Ta cần chuẩn bị gì không?”

“Đây, người ngậm nó”, Diệp Thành đưa cho ông ta một cây gậy sắt.

Mặc dù không hiểu lý do nhưng Cổ Tam Thông vẫn nghiến răng ngậm lấy nó.

Phía này, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi đẩy vào người ông ta.

A….!

Ngay sau đó, bên trong địa cung vang lên âm thanh gào thét như ma như quỷ của Cổ Tam Thông.

Có lẽ vì quá đau đớn nên đoạn gậy sắt mà ông ta ngậm đã bị ông ta nghiến tới mức kêu răng rắc.

Thấy vậy, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang ở bên cũng giật giật khoé miệng, hoá ra Diệp Thành bảo Cổ Tam Thông cắn vào gậy sát là có ý này.

“Tiền bối, người chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy”, Diệp Thành kiểm soát thiên lôi không ngừng tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, vả lại độ mạnh cũng không vừa, biết Cổ Tam Thông chịu được đau đớn, Diệp Thành cứ thế làm mạnh tay.

A….!

Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong địa cung lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Tiếng thét còn đáng sợ hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết không dám nhìn thẳng.

Có điều, sau khi Diệp Thành tôi luyện linh hồn của Cổ Tam Thông, tiếng kêu gào này mới dần bớt đi.

Mãi tới cuối cùng, Cổ Tam Thông mới quỳ gối trên mặt đất, toàn thân có ánh sáng màu xanh bao quanh, đôi mắt ông ta không còn lờ đờ nữa mà trông xa xăm, khí thế mạnh mẽ ổn định.

Phía này, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn nhìn sang Chung Giang, hỏi: “Tiền bối, nếu như để ông ta tham gia vào trận đại chiến hai ngày tới thì ông ta có đi không?”

“Ông ta không đi thì không phải là Cổ Tam Thông”, Chung Giang vuốt râu cười nói: “Tiểu tử, sau này Đại Sở sẽ náo loạn vì ông ta, so với sự lạnh nhạt của Độc Cô Ngạo thì ông ta chính là một kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK