Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Ăn tươi nuốt sống

“Là ta”, Diệp Thành không quên hất tóc.

“Nghe nói uy lực của Hoan Thiên Lệnh Vũ mà ngươi có rất kinh người, hôm nay bổn thiếu gia phải xem nó thế nào mới được”, Dương Tam Thiếu lập tức gập quạt lại, hắn chỉ ra một đạo huyền mang phá tan hư không, chĩa về phía trán Diệp Thành.

“Ngươi diễn giỏi lắm”, Diệp Thành né người, nhanh chóng né qua được nhất chỉ u mang của tên kia.

Diệt!

Lúc này, Dương Tam Thiếu xông lên, giáng một chưởng xuống phía dưới, trong lòng bàn tay còn ngưng tụ u mang màu đen kịt, uy lực không hề yếu, nhưng so với Diệp Thành mà nói thì cũng chẳng đáng để nhắc đến.

Bát hoang!

Diệp Thành với khí tức sục sôi xông lên, chưởng bát hoang mạnh mẽ được tung ra hỗn hợp với ba loại bí thuật, uy lực mạnh mẽ.

Phụt!

Ngay sau đó, bàn tay Dương Tam Thiếu lập tức nổ tung, cả cánh tay cũng nhơ nhuốc máu.

“Sao có thể?”, không chỉ lão già mặc đồ đen mà đến cả người đàn ông trung niên mặc đồ đen lưng đeo đại cung cũng thẫn thờ: “Chỉ cách ba bậc mà thực lực chênh lệnh nhiều thế này sao?”

Rầm! Đùng!

Khi cả hai đang ngỡ ngàng thì Dương Tam Thiếu đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh vào hư không, cơ thể hắn bay từ trên trời xuống khiến một ngọn núi nổ tung.

“Còn muốn xem Hoan Thiên Lệnh Vũ của ta không”?, Diệp Thành phủi đi lớp máu dính trên nắm tay, vừa vặn cổ vừa nhìn Dương Tam Thiếu đang lồm cồm bò ra khỏi lớp đất đá với vẻ mặt hứng thú.

“Không thể nào”, Dương Tam Thiếu loạng choạng, hắn hằn học nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ hung hiểm. Hắn không thể chấp nhận nổi sự thực này, hắn sao có thể bại trận dễ dàng như vậy được.

Nếu như hắn bại trong tay mười người đứng đầu thì còn có thể dễ chấp nhận hơn một chút, nhưng chỉ cách ba bậc mà bại thảm hại thì hắn sao có thể chấp nhận?

Giết!

Dương Tam Thiếu bị cơn phẫn nộ choán lấy tâm trí, hắn xông lên.

“Xuống cho ta”, Diệp Thành hô lên, tung ra một chưởng hàng long, Dương Tam Thiếu vừa định xông lên thì lập tức bị đánh bay vào hư không.

A…!

Dương Tam Thiếu lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối xù, hắn rít lên thê thảm đến ghê người, khí tức màu đen vẩn quanh người cũng thâm nhập vào cơ thể hắn, giữa trán có phù văn xuất hiện mang theo ánh sáng chói mắt.

Gừ! Gào!

Trong chốc lát, Diệp Thành còn có thể nghe thấy tiếng hung thú phát ra trong cơ thể Dương Tam Thiếu, khí tức của hắn bắt đầu bộc phát với trạng thái khát máu, khí thế cũng lên cao.

“Dù tái biến thì ngươi cũng còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước lên trước một bước, tung ra một chưởng bát hoang mạnh mẽ.

“Chết đi cho ta”, Dương Tam Thiếu phẫn nộ, thực lực bộc phát, hắn không lùi mà tiến, cứ thế đương đầu chính diện với Diệp Thành.

Phụt!

Ngay lập tức, cánh tay hắn lại nổ tung, giống như Diệp Thành nói, cho dù có tái biến thì hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Thành, cả cơ thể bị đánh bay đi.

Phong thần quyết!

Diệp Thành đuổi theo, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh.

Phụt!

Máu tươi cứ thế bắn ra, phấn đầu của Dương Tam Thiếu đã lìa khỏi cơ thể, hắn chết mà không kịp có bất cứ phản ứng nào, kể cả khi ngã xuống từ trên cao thì trong đôi mắt hắn vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc.

“Ngươi đáng chết”, người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng tức tối gầm lên, ông ta lập tức rút cung tên, một tiễn như thần mang bắn vào hư không.

“Lão tử không có thời gian mà chơi với mấy kẻ điên các người”, Diệp Thành tung chưởng đánh tan mũi tên kia rồi quay người bay vào hư không như một đạo thần mang.

“Giết thiếu gia nhà ta mà còn muốn chạy sao?”, gã đàn ông trung niên lập tức đuổi theo và không quên truyền âm cho lão già mặc đồ đen: “Mau, truyền tin cho Dương Các Lão, bảo ông ta bao vây Tần Vũ”.

“Được…được”, lão già mặc đồ đen sợ hãi tới mức tái mét mặt mày, Dương Tam Thiếu là hậu bối ưu tú nhất của nhà họ Dương vậy mà mới chỉ ra ngoài để rèn luyện mà đã bị tiêu diệt. Thân là hộ về của Dương Tam Thiếu, ông ta khó hòng thoát tội, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.

Ngay lập tức, ông ta bóp nát một miếng ngọc giản triệu gọi những kẻ mạnh ở nhà họ Dương ngay gần đó. Dương Tam Thiếu chết rồi, nếu như đến hung thủ mà còn để chạy mất thì ông ta thật sự chỉ còn đường chết.

Vù!

Không lâu sau đó, một đạo thần hồng chói mắt bay qua, hiển hiện trong màn đêm đen tối.

Vút! Vút!

Phía này, Diệp Thành đã né qua những sát tiễn bắn về mình, hắn liếc nhìn trường hồng kia mà bất giác cau mày.

“Tần Vũ, ta phải khiến ngươi tan xương nát thịt”, tiếng gầm vang vọng, vả lại từ tứ phương tám hướng đều vang lên âm thanh này, xem ra những kẻ mạnh mà nhà họ Dương bố trí quanh đây đã tới và chặn hắn từ tứ phương tám hướng.

“Đuổi theo được ta rồi hãy nói”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng xoay người cứ thế bỏ chạy về phía tây.

Không lâu sau đó, những kẻ mạnh của nhà họ Dương từ phía tây ập đến, vả lại số lượng không hề ít, người nào người nấy đều có binh khí bản mệnh lơ lửng trên đầu, thần hoa chói lọi, khí tức dồi dào khiến hư không không hề yên bình.

“Bắt sống hắn”, một người đàn ông trung tuổi mặc y phục xanh gằn giọng.

“Tầng thứ năm cảnh giới Không Minh mà cũng dám ra vẻ với ta à?”, Diệp Thành ngắm chuẩn người đàn ông mặc đồ xanh kia, hắn phất tay tung ra một chưởng bát hoang bá đạo.

Rầm!

Người đàn ông kia đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta lập tức bị chưởng kia đánh ngã.

Chu sát!

Trấn áp!

Thấy ông ta bay đi, những kẻ mạnh còn lại lập tức đánh ra thần thông, hoặc là binh khí, hoặc là kiếm mang hòng chặn Diệp Thành.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thần quang chói mắt bao trùm lấy hắn, dưới đòn công kích khắp nơi, áp lực cả năm mươi nghìn cân cứ thế giáng xuống, nếu tu vi yếu thì đã thành vũng máu rồi.

Vút!

Phía sau lại có sát tiễn bắn tới và bị Diệp Thành tung chưởng đánh tan.

“Đợi đấy cho ta”, Diệp Thành liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang cầm tiễn phía sau mình, hắn lại lần nữa đạp lên phi kiếm bay vào trong một rặng núi.

Không phải hắn sợ những người này mà vì hắn cảm giác có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín sát phạt tới, vả lại ba phương hướng còn lại cũng có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vây tới, điều này khiến hắn khó mà ứng phó.

Diệp Thành vừa di chuyển thì người của nhà họ Dương từ ba hướng khác đã vây lại một chỗ, bọn họ lao vào rặng núi, sát khí ngút trời, khí thế được liên kết lại với nhau tạo ra ảnh hưởng không hề vừa.

“Nhà họ Tô, các người nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành liếc nhìn về phía sau, tốc độ tăng nhanh hơn.

Và Diệp Thành nói rằng nhà họ Tô nợ hắn một mối ân tình há chẳng phải vì hắn mà dẫn tới cảnh bị chặn đứng thế này, nếu như người nhà họ Tô muốn đột phá vòng vây ra ngoài thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.

Rầm! Đùng!

Phía sau, kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của nhà họ Dương không ngừng ra tay khiến từng ngọn núi sụp đổ.

Cứ vậy, một bên đuổi một bên chạy khiến màn đêm đen kịt trở nên náo loạn.

Mãi tới khi trời sáng, Diệp Thành mới lê thân xác đẫm máu ra khỏi hang động, có điều cũng may, cuối cùng hắn cũng thoát được khỏi vòng vây của đám người nhà họ Dương khiến những tên đuổi theo bị tổn thất nghiêm trọng.

“Đợi đấy cho ta”, sau khi tìm một sơn động, Diệp Thành chuồn vào trong, miệng hắn còn nhét vài viên đan dược để nhanh chóng trị thương.

Lúc này, trong đại điện của nhà họ Dương ở Vân Tàng Sơn, bầu không khí vô cùng căng thằng.

“Rốt cục là ai?”, gia chủ nhà họ Dương là Dương Thiên Ưng nạt nộ làm rung chuyển cả đại điện.

“Là…là Tần Vũ, tên xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân…”

“Bắt sống hắn, bắt sống hắn cho ta”, Dương Thiên Ưng như con chó điên gào thét, khuôn mặt tôi độc như ác quỷ: “Giết con ta, ta phải hút cạn máu hắn, ăn tươi nuốt sống”.
Chương 522: Kẻ thù từ tứ phía

Trong thung lũng, Diệp Thành duỗi người thoải mái, sau mấy canh giờ trị thương, hắn lại một lần nữa trở nên mạnh như hổ.

Diệp Thành lấy bản đồ ra, xác định vị trí rồi bước lên phi kiếm, bay thẳng đến thành cổ gần nhất.

Ba canh giờ sau, hắn tới một thành cổ tên là Đông Dương.

“Nghe nói chưa? Đêm qua tam công tử nhà họ Dương bị giết rồi”, Diệp Thành vừa vào thành cổ đã nghe thấy những tiếng bàn tán này.

“Ai to gan vậy?”

“Đệ tử thứ năm mươi trên bảng Phong Vân, Tần Vũ, ngươi không biết thôi, người nhà họ Dương đuổi giết cả đêm cũng không bắt được hắn”.

“Ta còn nghe nói Dương Thiên Ưng đã hạ lệnh truy sát khắp thiên hạ, ai bắt được Tần Vũ thì thưởng ba viên linh đan bốn vân, hai triệu linh thạch, một binh khí thượng phẩm, còn cả bí pháp bá đạo nữa”.

“Đúng đó! Vừa nghe tin này, rất nhiều đệ tử bảng Phong Vân đã lên đường cam đoan bắt sống Tần Vũ kìa”.

Những lời này lọt vào tai Diệp Thành khiến hắn thở dài cảm thán: “Nhà họ Dương đúng là giàu có!”

Khi cảm thán, Diệp Thành đã đến trung tâm thành.

Thành cổ Đông Dương rất sầm uất, sử dụng truyền tống trận cũng phải xếp hàng dài.

Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy tế đàn và trên tế đàn là truyền tống trận khổng lồ, ngoài ra hắn còn thấy ba lão già ở cảnh giới Không Minh, mà bên cạnh họ là một tấm linh gương khổng lồ phát ra ánh sáng vàng kim.

“Còn phải làm vậy à?”, khóe miệng Diệp Thành giật giật.

Bởi vì hắn nhìn thấy những ai muốn sử dụng truyền tống trận đều phải soi vào linh gương trước, nghĩa là phải xác minh thân phận thật sự rồi mới được đi.

“May mà tối qua mình đeo mặt nạ, không thì lại gây ra nhiều phiền phức nữa”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Hơn mười phút sau, Diệp Thành bước lên tế đàn.

Hắn cũng học theo những người đi trước, quay qua quay lại trước linh gương rồi xoay người bước lên truyền tống trận.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là ba lão già kia lập tức bao vây hắn, sát khí lạnh lẽo bộc phát, binh khí cường đại được lấy ra, bọn họ như thế khiến những người tới sử dụng truyền tống trận đều lui ra, tránh đi.

“Ba tiền bối có ý gì vậy?”, Diệp Thành nhìn ba lão già trước mặt.

“Tần Vũ, ngươi thật sự cho rằng chúng ta không nhận ra ngươi sao?”, một trong số ba lão già đột nhiên quát lên.

“Ta không phải Tần Vũ”.

“Chờ chúng ta bắt được ngươi, xem ngươi có còn mạnh miệng như vậy nữa không”, lão già dẫn đầu lập tức ra tay, vung một chưởng tới.

Vút!

Diệp Thành quay người nhảy xuống tế đàn, đầu đầy dấu chấm hỏi. Bà nội nó, tối qua lão tử đã đeo mặt nạ tế luyện đặc biệt rồi mà! Diệp Thành cực kỳ nghi hoặc.

Bùm!

Khi hắn lùi về sau thì ba lão già đã nhào tới, ai nấy đều thi triển thần thông.

“Lão tử không ra uy thì các ngươi lại tưởng ta là chuột!”, Diệp Thành hô to, bước lên trước tung chưởng đánh bay một người, hắn xoay người tung Bát Hoang Quyền ra đánh cho lão thứ hai hộc máu lùi về phía sau.

Lão thứ ba là người thảm nhất, lão bị tiếng gầm Cuồng Long Thiên Nộ của Diệp Thành làm cho hai mắt tối đen, sau đó văng ra ngoài.

“Lão tử không chơi với các người”, sau khi hạ gục ba người bọn họ, Diệp Thành bước lên truyền tống trận.

“Ngươi không đi được đâu”, một lão già trong số đó vẻ mặt gớm ghiếc, một tay tạo kết ấn.

Diệp Thành thấy thế, lần thứ hai nhảy ra khỏi truyền tống trận.

Ầm!

Hắn vừa nhảy xuống, truyền tống trận dưới chân lập tức nổ tung.

Chết tiệt!

Diệp Thành thầm chửi người nhà họ Dương đúng là tàn nhẫn, bọn họ đã bố trí trước Bạo Lôi chú ấn trên truyền tống trận, một khi không địch lại được hắn thì sẽ lập tức cho nổ chú ấn.

Mẹ nó!

Mặt Diệp Thành đầy tối sầm, truyền tống trận bị huỷ, hắn chỉ có thể đi tìm truyền tống trận khác.

Nói xong, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về một hướng khác.

“Đuổi theo!”

Phía sau, ba lão già truyền âm cho người ở tứ phía rồi đứng dậy đuổi theo Diệp Thành, mặc dù bọn họ đấu không lại Diệp Thành nhưng có thể kéo dài thời gian chờ đại quân tới rồi bắt sống hắn.

Sau khi ra khỏi thành cổ Đông Dương, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ đang dâng trào từ tứ phía.

“Chơi lớn rồi đây”, Diệp Thành thầm mắng một câu, có lẽ những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô đều đã bị nhà họ Dương điều về ngăn cản hắn, nếu không trong thời gian ngắn làm sao có nhiều cao thủ như vậy? Bên này vừa xảy ra chuyện, bên kia đã có đại quân sát phạt tới, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước!

“Đứng lại!”

Phía sau, ba lão già thiêu đốt khí nguyên, lập tức rút ngắn khoảng cách với Diệp Thành.

“Nhận một chiêu của ta đi”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lao vút vào trong không gian.
Chương 523: Nợ Tần Vũ một ân huệ lớn

Phụt!

Chẳng mấy chốc, đầu một lão già đã bị một nhát kiếm chém bay.

Phụt!

Hai lão già còn lại còn chưa kịp lùi về sau, một người đã lại bị chém, người cuối cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.

“Chạy đi đâu?”

Diệp Thành đột ngột chém ra một nhát, chặt đứt cánh tay lão ta, Bát Hoang Quyền được tung ra khiến ông ta suýt nữa nổ banh xác tại chỗ, khi rơi xuống thì bị Diệp Thành túm lại.

“Nói, sao các ông nhìn ra ta là Tần Vũ?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi ông ta.

Điều hắn muốn làm rõ nhất bây giờ chính là vấn đề này, nếu không mỗi lần tới một toà thành đều bị nhận ra, có trời mới biết đến ngày nào hắn mới có thể đột phá vòng vây.

Cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, lão già lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi… Ngươi giết tam công tử, dính máu của hắn, nhà họ Dương dựa vào điều này để làm phép, tạo chú ấn trên người ngươi”.

“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia huyết sắc, hắn vung tay ném ông ta bay đi.

Keng! Ùng!

Diệp Thành lập tức lấy kiếm Xích Tiêu ra, Đại La Thần Đỉnh cũng được gọi ra, lơ lửng trên đầu hắn. Diệp Thành nhắm chuẩn một hướng, khí huyết toàn thân dâng lên, sát phạt tới như một đạo thần quang.

Ầm! Đùng đoàng!

Giờ phút này, hư không bị một lực lớn nghiền ép, bởi vì có quá nhiều người tới.

Ở phía Đông, một lão già mặc áo bào tím điều khiển sư tử Xích Diệm xông đến, phía sau là một đoàn người kéo theo.

Ở phía Tây là một bà lão mặc áo choàng đen, chân đạp tường vân mà đến, phía sau cũng có rất nhiều người điều khiển Thần hồng đến cùng.

Ở phía Bắc, một người trung niên mặc áo choàng tím điều khiển xe chiến cổ, phía sau lại có từng chiếc xe chiến theo sau, trên mỗi chiếc xe đều có năm người, ai cũng sát khí đằng đằng.

Ở phía Nam, một thanh niên ba mắt giẫm trên vân hải huyết sắc bay tới, phía sau cũng có rất nhiều người, khí thế ngút trời.

“Ôi mẹ ơi”, rất nhiều người từ thành cổ Đông Dương chạy tới xem náo nhiệt, thấy thế trận hùng hổ này thì đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Người kia là Tần Vũ à?”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành – người đang vội vàng chạy về hướng Đông.

“Đeo mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, sát kiếm màu đỏ, nồi sắt lớn treo lơ lửng trên đầu, thì ra đây chính là Tần Vũ không bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết!”

“Lần này khả năng Tần Vũ sẽ bị giết đấy, đứng thứ năm mươi bảng Phong Vân thì dù có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của bao nhiêu người thế này!”

Bùm!

Khi mọi người còn đang cảm thán thì Diệp Thành đang chạy về hướng Đông đã giao chiến với lão già mặc áo bào tìm điều khiển sư tử Xích Diệm.

“Khoanh tay chịu trói thì ngươi có thể chết dễ chịu hơn đấy”, lão già đó lộ ra sát ý ngập trời, ra tay càng ác liệt hơn, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khi đối kháng chính diện lão ta thành công khống chế được Diệp Thành.

“Ông cũng xứng?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết hoàng kim bay lên, tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh ép lão già áo tím phải lùi bước.

“Bắt sống Tần Vũ”, khi hai người giao chiến, các cao thủ từ ba phía khác đã hợp làm một, ùn ùn sát phạt tới.

Thấy vậy, Diệp Thành cắn răng chống lại một chưởng của lão già áo bào tím, sau đó chạy tới nơi cách cả trăm trượng, kiếm Xích Tiêu càn quét hư không, các cao thủ nhào tới ngã xuống cả loạt.

“Đi đâu?”

Lão già áo bào tím lại đuổi tới.

“Cút!”

Diệp Thành gầm lên, Cuồng Long Thiên Nộ chấn động bầu trời, lão già đang xông lên bị đánh một chưởng, choáng váng mất hơn ba giây.

Mà trong ba giây này, Diệp Thành đã sát phạt tới cách xa trăm trượng như hồng hoang mãnh thú, những nơi hắn đi qua đều có máu tuôn ra, từng bóng người đẫm máu hoặc là nổ tung, hoặc là rơi xuống hư không, hiện trường nhuốm đỏ máu.

Lúc này, ở thành cổ Xuân Thu cách mấy chục nghìn dặm, nhà họ Tô vẫn không biết gì, đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe tin thì hơi hoang mang.

“Tần Vũ? Tần Vũ đứng thứ năm mươi trong bảng Phong Vân?”, Tô Uyên kinh ngạc nhìn mật thám của nhà họ Tô.

“Chính là hắn, tối qua hắn đã giết chết tam thiếu gia nhà họ Dương, người nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang đuổi theo, bao vây tấn công hắn ở ngoài thành cổ Đông Dương, hơn nữa còn bày ra trận chiến rất lớn”.

“Chẳng trách”, Tô Chính trầm ngâm: “Chẳng trách những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô chúng ta đã rút lui hơn tám phần, vì vậy nhà họ Tô mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm, Tần Vũ xuất hiện là để kéo dài thời gian cho chúng ta”.

“Tiếp tục thăm dò đi”, Tô Uyên phất tay, trong đôi mắt già nua chợt loé lên tia sáng.

“Phụ thân”, Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Người đang nghĩ gì vậy?”

“Khả năng cao Tần Vũ chính là Thánh chủ của Viêm Hoàng”, Tô Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Mật thám nói chiều tối hôm qua trong khoảng chu vi mấy chục nghìn quanh thành Xuân Thu đều bị bao vây, mà tối qua Thánh chủ Viêm Hoàng rời khỏi thành Xuân Thu, tam thiếu gia nhà họ Dương cũng bị giết vào thời gian đó. Nghĩ như vậy thì dù là thời gian, phương hướng hay tu vi đều cực kỳ trùng khớp”.

“Nếu vậy thì nhà họ Tô chúng ta đã nợ Tần Vũ một ân huệ lớn”.

“Mau gửi tin cho phía Tây Lăng, nói thân phận thật của Tần Vũ cho Viêm Hoàng”, Tô Uyên lập tức hạ lệnh: “Dù cho nội bộ Viêm Hoàng đang loạn, nhưng Thánh chủ gặp nạn, bọn họ cũng không thể ngồi yên mặc kệ đúng không?”
Chương 524: Xưng hùng xưng bá

“Bắt sống”, dưới bầu trời truyền đến tiếng gằn lạnh lùng, những bóng người đông nghịt lại một lần nữa nhấn chìm Diệp Thành.

“Biến hết đi cho ta”, giữa đám người có tiếng rồng gầm vang lên, Cuồng Long Thiên Nộ cực kỳ bá đạo, những người lao tới đều rơi hết xuống.

Gầm! Grừ!

Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Thành có tiếng rồng gầm hùng hồn vang lên, khí huyết hoàng kim cuồn cuộn bay lên tựa như ngọn lửa thiêu, cơ thể hoàng kim lấp lánh giống như chiến thần, tay trái hắn cầm Kim Long Đao, tay phải cầm roi Đả Thần Tiên, cực kỳ mạnh.

Giết!

Sau một giây khựng lại, cao thủ từ tứ phương lại xông lên lần nữa.

“Tới đây!”, Diệp Thành như hồng hoang mãnh thú, xông pha tung hoành, nơi nào hắn đi qua đều có máu và xương bay tứ tung.

“Gọi trận pháp ra, phong ấn hắn”, lão già mặc áo bào tím tức giận quát lên rồi cũng lao tới như muốn kìm hãm Diệp Thành lần nữa, những người còn lại gọi trận pháp ra để phong ấn Diệp Thành.

“Phong ấn ta? Ông xứng sao?”, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão già mặc áo tím, không thêm chút phòng ngự nào, cố hết sức quất cho lão ta một roi dù cơ thể hắn đã bị lão đâm rách một chỗ.

A!

Có lẽ không biết Diệp Thành còn có binh khí hung hãn thế này, lão già áo tím ôm cái đầu đầy máu loạng choạng lùi về phía sau.

Diệp Thành tiếp tục tiến lên, giáng thêm một quyền, lão già áo tím lập tức bay ngược ra ngoài.

Phụt!

Đột nhiên, lưng hắn bị chém một nhát, xương sống lộ cả ra ngoài.

Cút!

Diệp Thành chợt xoay người, một quyền Bát Hoang dung hợp ba bí pháp, mạnh mẽ bộc phát ra, đánh người kia nổ tung xác.

Phụt!

Đúng lúc này, đòn công kích từ phía sau ập đến, chiến mâu màu đen phóng tới, sát khí lạnh lẽo bao quanh, đâm xuyên ngực Diệp Thành từ phía sau.

Diệp Thành như phát điên, một tay nắm lấy chiến mâu lôi nó ra khỏi cơ thể, sau đó xoay người ném đi, một lão già áo đen bị cây chiến mâu ấy đâm chết ngay trên hư không.

“Chết đi!”

Lão già áo tím lại xông lên, bàn tay gầy guộc mở lồng ngực Diệp Thành ra, bóp gãy ba xương sườn.

“Cút!”

Diệp Thành phẫn nộ gầm lên, tung một chưởng đánh bay lão ta.

Phụt! Phụt!

Mặc dù chỉ một giây ngắn ngủi nhưng cơ thể Diệp Thành đã bị chọc thủng hơn chục lỗ, công thể bá đạo gần như tàn phế, cũng bởi vì công kích liên tục nên hắn suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.

“Cút!”

Diệp Thành hét lên rồi quay ngoắt người lại, vung Kim Long Đao lên, Bát Hoang Trảm chém ngang hư không, lấy hắn làm trung tâm, chu vi hơn mười trượng xung quanh đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, rất nhiều người bị chém trúng, rơi xuống hư không.

Phụt!

Đến lúc này Diệp Thành mới đứng vững, hắn phun ra một ngụm máu, loạng choạng suýt rơi xuống hư không.

Lúc này, trạng thái của hắn vô cùng kinh khủng, tóc tai rối bù, máu xương lẫn lộn không còn nhìn ra hình người, nếu nhìn từ trên xuống thì hắn thật sự giống Tu La chui ra từ địa ngục.

Chu vi gần hai mươi trượng xung quanh hắn không có một bóng người.

Cao thủ tứ phương đều lạnh lùng nhìn chằm chằm nhưng không ai dám xông lên nữa, bọn họ đều không phát hiện ra rằng hai tay cầm binh khí của mình đều đã run lên, trong mắt bọn họ, Diệp Thành đã không còn là người nữa, mà là sát thần.

Hư không trở nên tĩnh lặng một cách dị thường.

Bên dưới, hài cốt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, những người tới xem đều tái mặt.

“Tần… Tần Vũ này mạnh… mạnh quá!”

“Bao nhiêu người như thế cũng không giết được hắn”.

“Rất xứng với thứ hạng năm mươi trên bảng Phong Vân”.

“Ha ha ha!”

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cảm thán thì từ trên hư không vọng lại tiếng cười lớn của Diệp Thành, hắn cầm Kim Long Đao dính máu, bật cười nhìn đám quần hùng rồi quát to: “Chuột nhắt, một đám chuột nhắt”.

“Giết!”

Lão già mặc áo bào tìm mặt mày hung ác lao tới, trong ống tay áo có lôi mang bay ra, hoá thành một thanh sát kiếm màu bạc, đâm thẳng về phía Diệp Thành.

Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Thành không hề né tránh.

Phụt!

Dưới ánh mắt của mọi người, ngực hắn bị đâm thủng.

Lúc này Diệp Thành mới nhúc nhích, hai tay hắn chợt túm lấy cổ áo lão già, sau đó đập mạnh đầu vào trán lão, đầu hai người lập tức rách ra.

Có lẽ lão già áo tím cũng không ngờ Diệp Thành sẽ chơi chiêu này, lão ta sững sờ tại chỗ.

Đến khi lão bình tĩnh lại thì phát hiện cơ thể mình mất thăng bằng, hai bàn tay mạnh mẽ đã túm chặt một bên chân lão.

“Giết!”

Tiếng gầm này phát ra từ chính Diệp Thành, hắn nắm lấy một chân của lão già áo tím, điên cuồng lắc, coi cơ thể lão là binh khí, cứ ai xông đến là hắn lại quăng lão ta lên để đánh trả.

“Còn… Còn có cách đánh này à?”, những người tới xem đều không khỏi sửng sốt.

“Những kẻ chống lại ta đều phải chết”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở trên hư không đã lại hét lên một tiếng, kẻ nào xông lên đều bị hắn đánh văng ra ngoài.

Đây là một cảnh tượng rất hùng tráng, đại quân của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đều bị một mình Diệp Thành đánh cho người ngã ngựa đổ, không ai có thể cản đường hắn.

Phụt!

Diệp Thành trúng một nhát kiếm, sau đó hắn tạo ra một khe hở rồi gắng gượng kéo lê thân thể đẫm máu lao đi, lão già áo tím trong tay cũng bị hắn ném lên chín tầng mây.

“Đuổi theo!”

Đại quân nhà họ Dương và Thị Huyết Điện lại chiến đấu, ùn ùn kéo theo đuổi giết.

Diệp Thành ở phía trước vừa ho ra máu vừa liều mạng chạy trốn, mặc dù chiến đấu một mình hắn chẳng sợ kẻ nào, nhưng số lượng quá đông thì sẽ bị áp đảo, hắn không đủ sức để chống lại.

“Mẹ kiếp, sao ngươi không dùng Tiên Thiên Canh Khí, sao không dùng trận đồ bát quái, sao không dùng tiên hoả thiên lôi, sao không dùng Lục Đạo Tiên Luân hả?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi đừng có chết, lão tử còn đang trông chờ vào ngươi để ra ngoài đấy!”

“Ta không muốn để lộ thân phận thật sớm thế”, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, trong mắt chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Ta còn phải về để đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp nữa mà”.

“Mẹ nó, ngươi chỉ thích làm trò”.

“Yên tâm, lão tử vẫn chưa chết được”, Diệp Thành lau vết máu bên miệng rồi lại tăng tốc.

Phía sau hắn mây mù cuộn trào như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại tới, sát khí ngút trời.

Ngày hôm nay đã định sẽ không thể bình yên.

Tần Vũ, cái tên này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp Đại Sở, uy danh thứ năm mươi trên bảng Phong Vân khiến người người kinh ngạc.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài thành cổ Đông Dương, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, bầu trời đầy huyết vụ, ngay cả ánh trăng chiếu xuống cũng bị nhuốm một màu đỏ tươi.

Chẳng mấy chốc, một tin tức truyền vào thành cổ Đông Dương: Nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đuổi theo truy sát Diệp Thành hơn tám nghìn dặm nhưng vẫn để hắn trốn thoát.

“Khốn kiếp, khốn kiếp”, trong đêm đen, Vân Tạng Sơn vọng ra tiếng gằn tức tối của Dương Thiên Ưng, cả đại điện rộng lớn đều chấn động: “Nhiều người như vậy, bao nhiêu cao thủ như thế mà cũng không bắt được một người ở cảnh giới Linh Hư, ta còn giữ các ngươi làm gì?”

Phía dưới, rất nhiều người quỳ rạp dưới đất nhưng không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.

“Được rồi”, trên đại điện, một lão già tóc đen trầm giọng nói, lai lịch người này không vừa, là Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, được người dân Đại Sở gọi là Thương Kiếp Lão Tổ.

Thương Kiếp Lão Tổ vừa lên tiếng, Dương Thiên Ưng không còn phát điên nữa, ông ta hít sâu một hơi kìm nén lửa giận trong lòng.

“Gọi hết những người truy sát Tần Vũ về đi! Mục tiêu của chúng ta là nhà họ Tô, đừng làm loạn mọi thứ lên”, lão tổ Thương Kiếp nhìn Dương Thiên Ưng.

“Đó là con của ta, ta không giết Tần Vũ thì khó có thể hả hận”.

“Tần Vũ đương nhiên phải giết”, Thương Kiếp Lão Tổ hừ lạnh: “Chẳng phải Thị Huyết Điện của ta cũng hao tổn binh lính sao? Nếu Tần Vũ đã là đệ tử bảng Phong Vân thì giao cho đệ tử bảng Phong Vân giải quyết đi”.

“Chúng ta đều rõ thực lực của Tần Vũ, đệ tử bảng Phong Vân có thể bắt được hắn sao?”, Dương Thiên Ưng hít sâu một hơi.

“Một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, ba người không được thì mười người, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện cũng sẽ phụng mệnh truy sát, ta không tin không bắt được Tần Vũ”.
Chương 525: Liên tiếp trảm đệ tử Phong Vân

Đêm khuya, những kẻ mạnh của nhà họ Dương và người của Thị Huyết Điện đều lần lượt quay về tiếp tục bao vây thành Xuân Thu.

Còn những kẻ mạnh của nhà họ Dương và của Thị Huyết Điện bị đánh tán loạn bắt đầu truyền tin tức khắp Đại Sở: Người nào bắt được Tần Vũ thì Thị Huyết Điện sẽ trọng thưởng ba viên linh đan bốn vân, một bộ bí pháp và ba triệu linh thạch.

Tin tức này vừa được đồn ra, tứ phương như bùng nổ.

“Nếu như thêm phần thưởng của nhà họ Dương thì sẽ được bảy viên linh đan bốn vân, hai bộ bí pháp và năm triệu linh thạch đấy”.

“Cái mạng của Tần Vũ đúng là giá trị”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, Tần Vũ khiến cả nhà họ Dương và Thị Huyết Điện nổi cơn tam bành, trận chiến ở cổ thành Đông Dương khiến bọn họ mất thể diện, không những không bắt được Diệp Thành mà ngược lại còn tổn hại binh tướng, những phần thưởng này đối với bọn họ mà nói thì cũng chẳng đáng là gì vì bọn họ muốn Tần Vũ phải chết”.

“Ta nghe nói rồi, vì chút tiền thưởng này mà trong một trăm đệ tử đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân có tới hơn một nửa ra tay, trong đó còn có cả mười người đứng đầu, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện cũng phụng mệnh xuống núi”.

“Cái mạng của ta thật sự đáng tiền vậy sao?”, đêm khuya, bên bờ sông, một thanh niên đầu đội mũ đẩu đang nhàn nhã câu cá, nghe những lời đồn từ bên ngoài, hắn lại cười bất lực.

“Hiện tại những đệ tử trên bảng Phong Vân đi truy sát Diệp Thành vẫn chưa thể quay về”, đêm tối, Thiên Tông Lão Tổ của Thiên Tông thế gia mỉm cười.

“Tới đâu cũng gây chuyện”, trong một lầu các nhỏ của Thiên Tông thế gia, Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt trên bảng xếp hạng Phong Vân day trán, Tử Yên và Thanh Vân ở bên cũng có biểu cảm tương tự.

“Phụ thân, chúng ta có cần đi chi viện không?”, trong nhà họ Tô ở thành Xuân Thu, mấy người phía Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Nếu cứu được Viêm Hoàng Thánh Chủ thì Viêm Hoàng nhất định sẽ nợ nhà họ Tô một mối ân tình lớn, việc kết liên minh là lẽ thuận tình”.

“Mặc dù ta cũng muốn cứu hắn nhưng nhà họ Tô hiện giờ lực mỏng”, Tô Uyên lắc đầu bất lực: “Tin tình báo cho thấy nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đã lại lần nữa tiến tới bao vây chúng ta, chỉ hi vọng kẻ mạnh của Viêm Hoàng có thể nể mặt Chung Viêm mà phái người tới cứu Tần Vũ”.

Trong màn đêm, bên trong một toà thành nhỏ, một nữ tử tóc bạc mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường đứng trước quán trà nghe các tu sĩ bàn tán, cô bất giác tiến lên trước.

“Các vị đạo hữu, mọi người vừa nói thứ mà Tần Vũ dùng là kiếm màu đỏ, roi màu đen sao?”, nữ tử kia nhìn người ta mà hỏi.

“Ừm, kiếm màu đỏ đó sắc vô cùng, còn roi màu đen kia quất xuống đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám cũng bị đánh tới mức thất khiếu chảy máu”.

“Đa tạ”, nữ tử tóc bạc cúi người sau đó lặng lẽ rời đi, bàn tay cô nắm chặt, cả chặng đường đi chỉ thầm nhủ: “Diệp Thành, đó là kiếm Xích Tiêu và roi Đả Thần Tiên của con phải không?”

………

Trong màn đêm, chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện xuống núi, hơn một nửa các đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân cũng xuất phát.

Ngoài ra, còn có những kẻ mạnh che giấu thân phận, rất nhiều người mang theo suy nghĩ phải bắt sống được Diệp Thành để đoạt về những phần thưởng kia.

Thế rồi, hành động được coi là trừ ma được triển khai trong đêm, mục tiêu chính là Diệp Thành đang đóng giả thành Tần Vũ.

Còn lúc này, Diệp Thành vẫn đang ẩn mình trong rặng núi ngút ngàn.

Rặng núi này có tên là Tàng Long Sơn Mạch, cả rặng núi cũng phải có tới hơn ba nghìn ngọn núi, nơi này không thiếu gì yêu thú, kể cả một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thì cũng không dám đặt chân vào đây.

Bên trong sơn động tối thui, Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Rắc! Rắc!

Trong cơ thể hắn liên tục vang lên những âm thanh tiếng xương cốt va chạm vào nhau, thương thế khắp cơ thể nhanh chóng liền lại.

Sau chín canh giờ, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, lúc này hắn mới từ từ mở mắt, mặc dù khí tức đã hồi phục lại bình thường nhưng sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt.

“Huyết chú chết tiệt”, Diệp Thành đưa mắt nhìn ra bên ngoài sau đó lại nhìn vào cánh tay trái của mình.

Trên cánh tay trái có một đạo chú ấn màu máu như ẩn như hiện, đó là máu tươi của tam thiếu gia nhà họ Dương, và nhà họ Dương nhờ có vệt máu này mà thi triển thần thông làm chú ấn trên người hắn, cũng vì vậy mà nhà họ Dương mới dễ dàng xác định được vị trí của hắn.

“Đó là chú ấn tuỳ sinh”, thấy Diệp Thành mặt mày khó coi, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Một khi chú ấn này xuất hiện thì rất khó giải trừ. Tiên Hoả cũng vô dụng, trừ phi tu vi của ngươi vượt qua người thi triển chú ấn”.

“Vậy thì nó cứ thế này ở trên người ta sao? Có chú ấn này thì lão tử sớm muộn gì cũng sẽ bị tóm”.

“Điểm hay duy nhất của chú ấn này chính là bị hạn chế thời gian, chỉ cần ngươi trụ qua được thời gian này thì chú ấn sẽ tự tiêu tán”.

“Hạn chế thời gian?”, Diệp Thành gãi đầu: “Vậy cần bao lâu?”

“Có trời mới biết”.

“Coi như ta chưa hỏi gì”, Diệp Thành vỗ mông quay người tới bên rìa hang động.

Hắn nhìn xung quanh không có gì khác thường thì mới nhảy ra khỏi hang động chạy xuống bên dưới rặng núi Tàng Long Sơn, vì cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất đặt chân ở một nơi sâu như vậy trong Tàng Long Sơn, yêu thú ở đó vô cùng hiểm độc.

Ừm?

Vừa đi chưa được mấy bước, Diệp Thành đã nghe thấy âm thanh lào xào trong gió, sát khí đang bủa vây về phía này.

“Mũi cũng thính lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thoắt một cái hắn đã ẩn vào trong không gian.

Không lâu sau đó có bốn bóng người ngự kiếm bay đến, mặc dù tu vi của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khí tức rất mạnh mẽ, không cần nói cũng biết đó đều là đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.

“La bàn hiển thị chính là ở đây sao lại mất tích rồi?”, một tên thanh niên mặc y phục trắng tay cầm la bàn không quên đưa mắt nhìn tứ phương.

“La bàn chú ấn mà nhà họ Dương đưa không có sai sót chứ?”, một gã thanh niên tay cầm quạt xếp liếc nhìn la bàn.

“Cẩn thận vẫn hơn”, một gã thanh niên mặc đồ đen trầm ngâm: “Bốn người chúng ta đều xếp gần thứ bốn mươi, vẫn nên đi cùng nhau thì hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK