Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1776: Con lừa phách lối

Ngươi lợi hại!

Con lừa phách lối lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, bởi vì móng sau của nó đã bị Diệp Thành đánh cho tê dại, đến nỗi tư thế khập khiễng bỏ chạy cũng trở nên hơi buồn cười, cảnh tượng rất vui tai vui mắt.

Diệp Thành xoa xoa tay, không đuổi theo, hắn còn phải tìm người chuyển kiếp, không có thời gian chiến đấu với nó.

Nhưng hắn và Đạo Chích còn chưa lên đường tìm người chuyển kiếp thì con lừa vừa chạy mất dạng ấy đã quay lại, hơn nữa còn cụp đuôi bỏ chạy, bốn móng di chuyển cực kỳ nhanh.

Diệp Thành và Đạo Chích nhướng mày, nhìn ra được con lừa đang bị đuổi giết, nếu không cũng không chật vật đến thế.

Quả nhiên, phía sau nó là ba bóng người đang đuổi theo, một tên thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím, đều có tu vi Chuẩn Thánh, khuôn mặt ai cũng đen như than.

Vút! Vút! Vút!

Tên thanh niên áo trắng cùng hai lão già áo tím bay vút qua Diệp Thành và Đạo Chích nhanh như chớp, tiếng mắng chửi vọng khắp tinh không: “Con lừa chết bằm kia, đừng để lão tử bắt được ngươi”.

“Tới sớm không bằng tới đúng lúc”, Diệp Thành đưa Đạo Chích vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi cũng đuổi theo.

“Này, ngươi định làm gì vậy? Muốn ăn thịt lừa à?”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng gọi sửng sốt của Đạo Chích: “Chúng ta có thời gian chẳng bằng đi tìm người chuyển kiếp, dây dưa với con lừa này làm gì?”

“Có người chuyển kiếp, ngươi không nhận ra hả?”, Diệp Thành lập tức đáp lại.

“Người chuyển kiếp?”, mắt Đạo Chích sáng lên, lập tức nhìn ra thế giới bên ngoài, lướt qua con lừa, hắn ta nhìn thấy ba người đang đuổi giết nó, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên áo trắng trong ba người.

“Hắn chạy nhanh quá, không nhìn rõ”, Đạo Chích ho khan: “Là người nào của Đại Sở chuyển kiếp vậy?”

“Vậy ta sẽ cho ngươi được thấy rõ hơn”, tốc độ của Diệp Thành tăng vọt, hắn giống như thần mang, hai ba bước đã đuổi kịp hai lão già và một thanh niên, sau đó hắn xoay người, bay ngược về phía sau.

“Thân pháp thật lợi hại”, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím giật mình thảng thốt, tốc độ bay ngược còn nhanh hơn bọn họ, trong khi bọn họ là cảnh giới Chuẩn Thánh, còn vị này chỉ là cảnh giới Hoàng.

“Nhìn rõ chưa?”, Diệp Thành truyền âm cho Đạo Chích.

“Hình như ta nhìn thấy một cái đầu trọc”, Đạo Chích xoa cằm với biểu cảm thâm trầm.

“Có cần giúp không?”, bên ngoài, Diệp Thành vẫn đang bay ngược, hứng thú nhìn thanh niên áo trắng, nói rồi hắn còn nháy mắt khiến hắn ta sững sờ, tên này từ đâu ra vậy?

“Tiểu hữu, giúp chúng ta bắt con lừa đó, lão hủ sẽ tặng cho ngươi một Chuẩn Thánh binh”, thanh niên kia còn chưa lên tiếng thì lão già bên cạnh hắn ta đã cất lời, nói đến con lừa kia, mặt ông ta lại đen sì.

“Được thôi!”, Diệp Thành lập tức quay người lại, từ bay ngược chuyển về bay thẳng, đuổi theo con lừa kìa.

“Đuổi theo đi, đuổi theo nữa đi”, phía trước, con lừa đang chạy vui vẻ, vừa chạy vừa quay lại nói vọng về phía sau.

Nhưng vừa quay lại đã sửng sốt, bởi đón chào đón nó là một bàn tay khổng lồ, giáng thật mạnh vào mặt nó.

Woa! Rát đấy!

Con lừa bay vút đi ngay, lộn nhào mấy chục lần trên không trung mới dừng lại, đầu ong ong như bị lừa đá, ồ đúng rồi, nó là lừa mà.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tên thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím đã đuổi kịp, trong tay mỗi người cầm một cây gậy rang sói, không nhiều lời lập tức hành động.

Bụp! Bụp!

Tinh không lập tức trở nên sôi động, tiếng đập bụp bụp vang lên không ngớt.

Con lừa bi thảm, đầu còn đang ong ong đã bị đánh không kịp trở tay.

Diệp Thành dừng lại, thích thú nhìn nó, không hiểu sao nhìn nó bị đánh bầm dập mà lòng hắn lại có cảm giác sảng khoái không giải thích được, suýt nữa thì không nhịn được tiến lên đạp vài phát.

Chẳng mấy chốc, tinh không lại trở nên im ắng.

Con lừa quỳ xuống, bị thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím đánh choáng váng, hơn nữa còn bị xích sắt trói chặt, như vậy rồi ba người vẫn chưa yên tâm, lại tăng thêm vài phong ấn nữa trên xích sắt.
Chương 1777: Cảnh đẹp ý vui

Sau khi phong cấm hoàn toàn con lừa, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím mới ngồi xổm xuống, sau khi lục lọi một hồi mới nhìn tới chiếc chuông đeo trên cổ nó.

Chiếc chuông này không phải vật bình thường mà là một pháp khí giống như túi đựng đồ.

Chuông lắc lư phát ra âm thanh lanh lảnh, tất cả bảo vật bên trong đều được đổ hết ra ngoài.

Woa!

Đạo Chích vừa mới ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, liên tục nuốt nước bọt.

Không chỉ hắn ta trợn tròn mắt mà mắt Diệp Thành cũng sáng lên, nếu trách chỉ có thể trách trong chiếc chuông túi đựng đồ của con lừa kia có quá nhiều bảo vật, không nói nguyên thạch, đan dược, chỉ riêng pháp khí cấp bậc Chuẩn Thánh thôi cũng đã không ít.

Lại nhìn đến thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím kia, lúc này họ đang lục lọi trong đống bảo vật như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa thứ đó còn rất quan trọng với bọn họ.

“Nếu biết con lừa này giàu có như vậy, lúc trước đã nên cướp nó từ sớm”, Đạo Chích ngoác miệng cảm thán.

“Đúng là không nhìn ra”, Diệp Thành thở dài, hắn không nhìn ra chiếc chuông trên cổ con lừa đó là pháp khí túi đựng đồ, nếu để hắn biết trong đó có nhiều bảo vật thì nó đã phải quỳ sớm hơn rồi.

“Tìm được rồi”, khi hai người đang nói thì tiếng hô vui vẻ của lão già áo tím từ cách đó không xa vọng lại, trong tay ông ta là một viên thần châu màu tím phi phàm, xung quanh có đạo uẩn huyền bí, bọn họ đuổi giết con lừa này điên cuồng như thế chắc hẳn là vì viên thần châu ấy.

“Cuối cùng cũng đòi lại được bảo vật gia truyền”, lão già áo tím còn lại thở phào nhẹ nhõm.

“Có được nhiều bảo vật như vậy, không định chia cho chúng ta với à?”, Đạo Chích tiến lại gần, nhìn đống bảo vật rồi xoa xoa tay nhìn hai lão già áo tím.

“Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”, hai lão già áo tím rất hào phóng, không hề keo kiệt chút nào.

“Chỉ chờ câu này của ông thôi đấy”, Đạo Chích cười khà khà, lấy một cái bao tải lớn ra, đó là một túi đựng đồ cỡ lớn, thấy gì là lấy cái đó, không chút khách sáo.

Lúc này hai lão già áo tím không còn bình tĩnh được nữa, không khách sáo với ngươi là ngươi cũng thành thật luôn.

Vì thế bọn họ cũng ra tay, giơ tay vơ đống bảo vật chất thành núi vào túi đựng đồ, tốc độ không hề chậm hơn Đạo Chích, nhưng Đạo Chích cũng không tầm thường, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn.

Nhìn ba người họ, thanh niên áo trắng không khỏi bật cười, cảm kích nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Lần này may nhờ có đạo hữu giúp đỡ, nếu không bảo vật gia truyền nhà ta khó mà đòi lại được”.

“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành ngoáy tai, nếu không vì ngươi là người chuyển kiếp thì lão tử cũng lười để ý.

“Không biết sư phụ của đạo hữu là ai?”, thanh niên áo trắng cười ấm áp, trong lòng vẫn rất kinh ngạc, một cảnh giới Hoàng mà lại có thể một chưởng hất bay một Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này quá hung hãn.

“Tự học thành tài”, Diệp Thành nhún vai, trong lòng hắn cũng rất ngạc nhiên cảm thán trước thanh niên áo trắng, hắn ta là người chuyển kiếp có thiên phú vượt bậc nhất trong những người chuyển kiếp hắn tìm được cho tới giờ, hai trăm năm đã lên Chuẩn Thánh, tốc độ tiến cấp này khiến người ta không thể theo kịp.

“Người có được thiên phú như đạo hữu đây đúng là hiếm gặp”, thanh niên áo trắng cũng không truy hỏi kỹ.

“Đạo hữu cũng không tệ”, Diệp Thành cười ung dung, phất tay tế ra tiên quang cho nó bay vào đầu mày của thanh niên áo trắng.

Lập tức, giây trước thanh niên áo trắng còn nở nụ cười ấm áp, lúc này đã đột nhiên run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau đớn rên rỉ.

Thấy vậy, hai lão già áo tím đang giành bảo vật với Đạo Chích đều biến sắc, lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, quát lên ầm trời: “Ngươi đã làm gì thần tử nhà ta?”

“Không làm gì cả, đánh thức thần trí của hắn thôi, một lát nữa là ổn”, Diệp Thành nở nụ cười thản nhiên.

“Nói láo”, hai lão già áo tím ngự động pháp khí bản mệnh, hợp lực áp về phía Diệp Thành, bọn họ biết thực lực của Diệp Thành nên không dám xem thường, lập tức bộc phát ra sức chiến đấu đỉnh phong.

Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vẫy tay, lòng bàn tay có bí pháp tự diễn hoá, một chưởng lăng thiên trấn áp hai lão già áo tím, mà pháp khí bản mệnh của bọn họ cũng bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế.

Một lời không hợp là hành động, trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Hai lão già áo tím kinh hãi, bị cấm chế giữ chặt không thể động đậy, Diệp Thành thâm sâu khó lường, mạnh một cách đáng sợ, một chưởng đã trấn áp được bọn họ, sức chiến đấu này có thể so sánh cùng Thánh Nhân.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chỉ phong cấm hai người lại, không giải thích nhiều, bởi chuyện này cũng chẳng thể giải thích rõ.

Ưm!

Thanh niên áo trắng vẫn quỳ ở đó, ôm đầu rên rỉ, tiên quang hoà vào, ký ức kiếp trước không ngừng mở ra, hắn ta nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, cũng nhớ lại tên trước đây của mình: Long Ngũ.

Đạo Chích lại nổi tính tinh nghịch, lấy con dao cạo ra chạy tới, hồn nhiên cạo trọc đầu Long Ngũ, sau đó còn điểm thêm sáu chấm tròn trên đầu hắn ta.

“Sạch bong sáng bóng, thế này thuận mắt hơn nhiều”, Diệp Thành sờ cằm, đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Tên này tỉnh lại liệu có đánh ta không!”, Đạo Chích ho khan một tiếng.

“Đánh ngươi là điều đương nhiên”.

“Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta phải đánh hắn trước đã”, Đạo Chích xắn tay áo chạy lên tát một cái, Long Ngũ vẫn đang mở ký ức, lập tức bị đánh choáng váng.

Cảnh tượng tiếp theo rất thê thảm, Đạo Chích cưỡi lên người Long Ngũ liên túc vung tay tát: “Ai bảo ngươi cạo đầu, ai bảo ngươi có khuôn mặt đáng đánh”.

“Ta thích ngươi lắm đấy”, Diệp Thành nói với vẻ nghiêm nghị, hắn rất thích tên Đạo Chích này.
Chương 1778: Sao lại trói ta?

“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, hai lão già áo tím không chịu nổi nữa, giận dữ quát lên rung chuyển tinh không, cạo đầu rồi lại đánh người, sự sỉ nhục lộ liễu này bảo họ làm sao không tức giận.

“Người dân nước ta hung hãn, quen là sẽ ổn thôi”.

“Oa”, Diệp Thành vừa dứt lời Đạo Chích đã bay ra, bị Long Ngũ một chưởng hất văng.

Long Ngũ đã có lại trí nhớ, hắn ta đứng dậy, không nhìn Đạo Chích mà ngơ ngác nhìn Diệp Thành, cho dù kiếp trước hắn ta luôn bất cần đời thì lúc này hai mắt cũng rưng rưng.

Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm như một giấc mộng, khi tỉnh lại vẫn được gặp lại cố hương kiếp trước, đây hẳn là món quà mà trời cao ban tặng, hạnh phúc đến bất ngờ khiến hắn ta không kịp chuẩn bị.

“Chào mừng trở lại”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn như mỗi lần có người chuyển kiếp được giải trừ phong ấn, trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự thăng trầm.

“Huynh đệ tốt”, Long Ngũ chợt tiến lên ôm lấy Diệp Thành, nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.

“Hơ…”, nhìn thấy cảnh này, hai lão già đang bị phong cấm đều thảng thốt, chuyện gì thế này, tình huống gì đây, sao lại khóc? Sao còn ôm nhau nữa?

Không ai giải thích cho họ, cũng chẳng ai có thể giải thích cặn kẽ, dù có giải thích cặn kẽ thì cũng không ai tin.

Tinh không không biết đến lúc nào mới yên tĩnh trở lại, hai lão già áo tím được giải trừ phong cấm, một nhóm năm người lên đường, ồ không đúng, trong đó còn có một con lừa bị đánh ngất, trói gô lại.

Cảnh tượng hơi buồn cười, Diệp Thành và Long Ngũ đi cạnh nhau ở phía trước, hai ông lão áo tím đi theo phía sau, trong tay mỗi người đều cầm một sợi xích sắt, một người kéo con lừa bị đánh ngất, một người kéo Đạo Chích bị đánh ngất, dù là Đạo Chích hay con lừa thì đều bị trói.

Đúng vậy, Đạo Chích đã bị Long Ngũ đánh ngất, mặt mũi tím tái sưng vù, khắp người toàn là dấu chân.

Vậy mới nói tên này có tầm nhìn xa, biết trước Long Ngũ tỉnh lại sẽ đánh mình nên mới đánh Long Ngũ trước, ta đánh ngươi một trận, ngươi đánh ta một trận, như vậy mới không bị thiệt.

“Ngươi nói cửu Hoàng Đại Sở và Chư Thiên Kiếm Thần đang đi tìm Đại Sở?”, phía trước, Long Ngũ và Diệp Thành trò chuyện suốt dọc đường, thân là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, Long Ngũ biết rất nhiều bí mật.

“Đó đã là chuyện từ một trăm năm trước rồi”, Diệp Thành nhìn vào hư vô: “Không biết đã tìm được chưa?”

“Theo như ngươi nói, Đại Sở bị mất liên lạc với Chư Thiên Vạn Vực, không biết đã đi về đâu, muốn tìm cũng không dễ”, Long Ngũ trầm ngâm lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Cho dù tìm được, muốn kéo Đại Sở về Chư Thiên Vạn Vực cũng cần không ít thời gian”.

“Hy vọng Đại Sở đã bị tổn hại bản nguyên có thể gắng gượng được đến lúc đó”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Nếu Chư Thiên Kiếm Thần và cửu Hoàng của Đại Sở đã ra tay thì chắc chắn Đại Sở sẽ bình an vô sự”.

“Có lẽ vậy!”

“Kiếp trước và kiếp này, người khiến ta bất ngờ nhất vẫn là ngươi”, trong nụ cười của Long Ngũ ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Thiên địa sơ thuỷ vạn vật hoá linh, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Vực này, ngươi là người đầu tiên giết được Đại Đế”.

“Giết Đại Đế không phải ta mà là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Nói đến anh hồn của Đại Sở, hai trăm năm qua ngươi đã tìm được bao nhiêu người rồi?”, Long Ngũ quay sang nhìn Diệp Thành.

“Những anh hồn chuyển kiếp tới Đại Sở đều đã tìm thấy hết, anh hồn chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực cũng đã tìm được không ít, nhưng so với chín mươi triệu thì vẫn chẳng là gì” giọng điệu Diệp Thành buồn bã: “Không biết bao nhiêu người đã chuyển kiếp thành người phàm, cũng không biết bao nhiêu người đã chết”.

“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, hắn ta có thể tưởng tượng được một mình Diệp Thành cô độc tìm kiếm vất vả nhường nào, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được hết.

“Đường vẫn còn dài”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi và tang thương.

“Ngươi… đã tìm được Đông Phương Ngọc Linh chưa?”, Long Ngũ nhìn vào Diệp Thành không chớp mắt, cuối cùng vẫn hỏi tới cô ấy, tim hắn ta đập thình thịch không ngừng, chỉ sợ hỏi xong sẽ nhận lại tin xấu.

“Xin lỗi, ta vẫn chưa tìm được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Sẽ tìm được thôi”, Long Ngũ vẫn luôn không đáng tin nở nụ cười hơi miễn cưỡng, đôi mắt sâu thẳm hơi mông lung, đến giờ hắn ta vẫn còn nhớ cảnh Đông Phương Ngọc Linh chết trong lòng mình dưới chân tường thành Nam Sở.

Đoạn đường còn lại im lặng đến lạ, Diệp Thành và Long Ngũ đều giữ sự yên tĩnh một cách rất ăn ý.

Bầu không khí có chút kỳ lạ khiến hai lão già áo tím phía sau cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn bóng lưng của Diệp Thành và Long Ngũ, bọn họ không chỉ một lần gãi đầu gãi tai, bối rối khó hiểu.

Không biết đến khi nào con lừa và Đạo Chích mới tỉnh lại.

Phải nói là hai tên này cũng coi như huynh đệ hoạn nạn có nhau, đầu tiên là bị đánh ngất sau đó bị trói lại, bây giờ thì bị hai lão già áo tím kéo đi, bức tranh này cũng rất vui tai vui mắt.

“Chuông của lão tử đâu?”, con lừa kia kêu to, đó là toàn bộ gia sản của nó, vừa tỉnh lại đã không còn gì, vất vả mấy trăm năm lại trở về thuở ban đầu.

“Sao lại trói ta?”, Đạo Chích còn hét to hơn cả con lừa kia, nước bọt văng khắp tinh không.

Trước tiếng hét như sói tru của hai tên này, dù là hai lão già áo tím hay Long Ngũ và Diệp Thành phía trước đều thẳng thừng phớt lờ, không biết vì sao nhìn hai tên đó như vậy, trong lòng họ còn rất vui.
Chương 1779: Cương thi cổ mộ

“Đồ khốn kiếp, đồ chết bằm, lão tử đã làm gì ngươi chứ?”, trong tinh không toàn là tiếng thét chói tai giận dữ, con lừa đó rất tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Thành phía trước.

Nó hận Diệp Thành đến ngứa răng, nếu không vì hắn thì nó sẽ không bị nhóm Long Ngũ bắt được, bảo bối cũng không bị lột sạch như thế, bây giờ nếu thả nó ra chắc chắn nơi đây sẽ náo loạn.

Diệp Thành liếc nhìn phía sau, ánh mắt lướt qua Đạo Chích rồi nhìn đến con lừa đang gào thét kia: “Thân mang huyết mạch hoàng tộc kỳ lân, con lừa này không đơn giản, sao các ngươi lại có quan hệ không tốt với nó vậy?”

“Ăn trộm bảo vật gia truyền nhà ta, chẳng phải chúng ta đã đánh nó rồi đấy sao?”, Long Ngũ thản nhiên đáp.

“Bảo vật gia truyền mà cũng bị trộm mất, chỉ có thể nói là phòng ngự nhà ngươi không tốt!”

“Ngươi thì biết cái gì”, Long Ngũ bĩu môi: “Con lừa này cực kỳ quái dị, hắn ta có thiên phú thần thông, trời sinh coi thường cấm chế của kết giới, thiên phú này là một truyền thừa cực kỳ huyền diệu”.

“Trời sinh coi thường cấm chế của kết giới, thú vị đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Cứ gọi hắn là Kỳ Vương đi”, Long Ngũ thản nhiên nói: “Nhắc đến tên Kỳ Vương, cả tinh vực này không ai không biết, hầu như mỗi cổ tinh đều bị hắn ta ghé thăm, chưa từng thất thủ”.

“Kỳ Vương, cái tên này thật cao sang, đẳng cấp”.

“Cực kỳ ngang ngược”.

“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ta… Hửm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khẽ cau mày, vô thức quay đầu, nheo mắt nhìn về nơi sâu trong tinh không phía sau.

Long Ngũ cũng dừng lại, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, đôi mắt gần như nheo lại thành một đường, khả năng cảm nhận của Thái Hư Long Hồn vẫn rất tốt, có người đang theo dõi họ.

Hai người lần lượt dừng lại khiến hai lão già áo tím có phần khó hiểu, họ cũng nhìn về phía sau giống như Diệp Thành và Long Ngũ, đến Kỳ Vương và Đạo Chích cũng quay lại, đặc biệt là Đạo Chích, sắc mặt có gì đó không đúng lắm, hắn ta luôn cảm giác sau lưng rờn rợn, toàn thân lạnh lẽo u ám.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Khi mấy người đang tập trung nhìn thì tinh không đã rung lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đặt chân xuống là tinh không lại rung chuyển.

Chẳng bao lâu, một bóng người mờ ảo hiện ra trước mắt họ, giống như đến từ một thời đại xa xôi.

Đó là một người mặc áo giáp như một vị tướng quân, toàn thân tràn ngập tử khí Âm Minh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, bước chân hơi cứng ngắc, giống như vừa ra khỏi mộ, toàn thân bị bao phủ bởi một lớp bụi, hơn nữa trên người đã có nhiều chỗ bị thối rữa.

Diệp Thành lại càng nheo mắt sâu hơn, hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc từ trên người kẻ đó, rất giống với khí tức trong cổ mộ ở cổ tinh chết chóc, nói chính xác hơn thì chính là mùi đó.

“Cương thi cổ mộ”, Long Ngũ cau mày, có một vài ký ức của Thái Hư Long Đế, hắn ta dường như đã nhìn thấu người kia.

“Cương thi cổ mộ?”

“Cổ thi thành linh, cực kỳ cường đại”, Diệp Thành trầm giọng, người đang bước tới từ tinh không phía xa kia có khí tức tương tự với Thần Tướng, điều khác là linh trí còn mạnh hơn Thần Tướng.

“Ông ta nhắm tới chúng ta rồi”, con lừa tên Kỳ Vương vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt còn hơi sợ hãi: “Mấy tên chết bằm các ngươi, ai đã lấy đồ của ông ta hả?”

“Đạo Chích”, Diệp Thành lạnh giọng gọi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Đạo Chích.

“Ta… Ta chỉ lấy một chiếc gương đồng”, Đạo Chích tái mặt, lấy chiếc gương đồng từ trong túi áo ra.

“Nói nhảm”, Diệp Thành chửi ầm lên, giơ tay giật lấy gương đồng, sau đó chạy thẳng về một hướng tinh không như một tia tiên quang, sau đó hắn nói vọng lại: “Tìm chỗ trốn đi”.

Hắn bỏ chạy, cương thi cổ mộ cứng ngắc xoay cổ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Giây tiếp theo, cương thi cổ mộ di chuyển, tuy cơ thể cứng ngắc nhưng một bước đi được mấy chục nghìn trượng, tinh không nứt ra từng tấc, uy áp mạnh mẽ khiến tinh không rung chuyển, rung lắc kịch liệt.

Ông ta đuổi theo Diệp Thành vì chiếc gương đồng trong tay hắn, đó là vật được chôn cùng ông ta, Đạo Chích tiện tay lấy đi chiếc gương đã phạm phải cấm kỵ của ông ta, kích thích linh trí thi thể của ông ta.

Uỳnh! Ầm!

Ngay sau đó, hướng Diệp Thành bỏ chạy vang lên tiếng nổ, động tĩnh cực lớn khiến tinh không rung chuyển.

“Đi!”

Long Ngũ nhìn về nơi đó lần cuối rồi hô lên, sau đó quay người bỏ đi, hắn ta rất hiểu khả năng chạy trốn của Diệp Thành, họ ở lại đây sẽ chỉ là gánh nặng cho hắn, đi trước là tốt nhất.

Phía sau, hai lão già áo tím, Kỳ Vương và Đạo Chích cũng đi theo, nơi này đã không còn an toàn, cương thi cổ mộ quá mạnh, vượt xa giới hạn mà họ có thể chống lại.

Bùm!

Họ vừa đi, tinh không phía xa đã sụp đổ, Diệp Thành đang bỏ chạy bay ngược ra ngoài, Thánh thể mạnh mẽ cũng nứt ra, máu Thánh bắn tung toé, giọt nào cũng rực rỡ chói mắt.

Cương thi cổ mộ quá mạnh, khi còn sống ít nhất cũng ở cấp bậc Thánh Vương, sinh ra linh trí, cổ thi cấp bậc này đã vượt qua giới hạn nhất định.

Bực thật!

Diệp Thành thầm chửi, thi tiển Thúc Địa Thành Thốn, nghìn tính vạn tính, Đạo Chích vẫn lấy đi thứ không nên lấy, cương thi cổ mộ đuổi theo chiếc gương đồng, tuy ông ta không phải người sống nhưng cũng biết phải bảo vệ thứ chôn cùng mình, kẻ nào lỗ mãng thì sẽ bị đuổi giết không ngừng nghỉ.

Cương thi cổ mộ đuổi theo, tiến lên một bước lại là mấy chục nghìn trượng, bàn tay khô từ trên không giáng xuống, bao phủ tinh không mấy chục nghìn trượng, còn chưa thật sự đáp đất mà tinh không đã nứt ra từng tấc.

Diệp Thành không có khả năng chống lại, thi triển Thiên Đạo trốn vào hố đen không gian, liên tục hộc máu.

Nhưng sau khi nghỉ ngơi một thoáng, hắn lại liên tục sử dụng đan dược, tiếp đó lại xoay người ra khỏi hố đen.

Trốn trong hố đen không thể giải quyết được vấn đề căn bản, cương thi cổ mộ không có mục tiêu có thể sẽ gây ra thảm hoạ cho tinh không, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh vô tội phải bỏ mạng.

Tuy hắn không phải chúa cứu thế, nhưng trong số sinh linh ở tinh vực này có thể có rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn không thể nhìn bọn họ bị ảnh hưởng.

Vì vậy hắn phải mạo hiểm bản thân, tới gần rồi dốc sức dẫn dụ cương thi cổ mộ tránh xa nơi tập trung đông sinh linh.

Sau khi hắn ra khỏi hố đen, cương thi lại có mục tiêu, đuổi theo trên không rồi lại tung chưởng, mỗi làn tử khí Âm Minh đều lạnh thấu xương, nặng tựa như núi.

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành thiêu đốt khí huyết Thánh thể, tránh được đòn nguy hiểm ấy.

Hu hu hu!

Phía sau dường như có tiếng lệ quỷ kêu khóc vang lên, khiến cho vùng tinh không rộng lớn này càng thêm u ám, những người qua đường đều biến sắc, ngơ ngác nhìn cương thi cổ mộ, rất nhiều người vì ở gần mà vô tình bị uy áp của cương thi nghiền nát thành tro bay.

“Đó… Đó là gì vậy?”, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bỏ chạy thục mạng, sắc mặt tái mét, vẻ mặt sợ hãi.

“Không có khí tức của người sống, ông ta đã chết rồi”.

“Đó chính là cương thi trong truyền thuyết à? Thi thể sinh ra linh trí?”, có vị lão bối tu sĩ run giọng cất lời, dường như nhớ lại lời đồn khi xưa, cương thi là một tồn tại rất đáng sợ.

“Trốn đi”, Diệp Thành hét lớn, âm thanh mang theo thần thông bí pháp, truyền khắp bốn phía tinh không, một giây trước hắn đã nhìn thấy mấy người chuyển kiếp trong đám đông đang chạy trốn.

Nói xong hắn lại trốn vào hố đen, vì hắn không tránh được một chưởng huỷ diệt của cương thi cổ mộ ấy.

Giống như lần đầu, hắn dừng lại trong hố đen chưa tới một phút đã lại quay ra.
Chương 1780: Si Mị tộc

Tinh không rộng lớn không hề yên tĩnh, tiếng rung chuyển chấn động không ngớt, gây nên một trận hỗn loạn kinh thiên động địa.

Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn vẫn điên cuồng thi tiển Thúc Địa Thành Thốn.

Hắn đã dụ được cương thi tới cổ tinh không có sự sống đó, mộ huyệt của cương thi chính là ở nơi này.

Vì điều này hắn cũng đã phải trả một cái giá đau đớn, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi, không chỉ bị nứt ra một lần, nếu không nhờ khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh thì có lẽ hắn đã bị nghiền nát trên tinh không rồi.

Phía sau hắn, cương thi cổ mộ đuổi theo, tuy bước đi cứng ngắc nhưng mỗi lần lại đều nhảy được mấy chục trượng.

Sự cường đại của ông ta khiến Diệp Thành kinh hãi, sức chiến đấu có thể sánh với Thánh Vương, nhất là tử khí Âm Minh tản ra quanh thân ông ta, chết chóc lạnh lẽo, nặng tựa như núi non, sinh linh nào chạm phải là sẽ bị ăn mòn sự sống, tu sĩ tu vi yếu sẽ bị tử khí nghiền nát hồn bay phách tán.

Diệp Thành đáp xuống một đỉnh núi, lấy chiếc gương đồng ra ném về phía cương thi cổ mộ.

Vì chiếc gương này nên mới khiến thi thể người chết biến đổi, hy vọng trả chiếc gương lại sẽ có thể kết thúc mọi chuyện tại đây.

Gương đồng như có linh tính, phát ra tiên quang lấp lánh, thần huy tản ra bay thẳng vào cơ thể cương thi.

Có điều cương thi chỉ cứng ngắc xoay cổ vài lần, nhưng không trở về cổ mộ mà vươn tay về phía Diệp Thành, uy lực của chưởng này khiến thương khung chấn động, hư thiên chia cắt.

Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, hắn vội vàng rời đi, hắn vừa đi, ngọn núi hắn đứng khi nãy đã sụp đổ.

Sắc mặt Diệp Thành trở nên khó coi, mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, không phải trả gương đồng lại thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, thi thể người chết đã thay đổi thì sẽ không ngoan ngoãn quay lại cổ mộ nữa.

Mà Diệp Thành có thể khẳng định bất cứ người nào từng vào cổ mộ, dù có chạm vào bảo vật trong cổ mộ hay không đều sẽ là mục tiêu của cương thi, giống như hắn, giống như Đạo Chích đã lấy trộm bảo vật.

“Phiền phức thật!”

Diệp Thành bỏ chạy, trong lòng lại thầm chửi, hắn đã nảy sinh ý muốn đạp chết Đạo Chích rồi.

Cương thi cổ mộ lập tức sát phạt đến, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, hai mắt vẫn trống rỗng, thoáng hiện lên một tia u quang lạnh lẽo.

Diệp Thành đột nhiên dừng lại, khí thế tăng lên đến cực điểm, chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chiến đấu, nếu thi thể đã biến đổi thì hắn phải giải quyết cương thi cổ mộ này, nếu không sẽ là thảm họa đẫm máu.

Om mani padme hum!

Diệp Thành một tay tạo quyết, miệng niệm kinh Phật, sau lưng hiện lên một vị Phật khổng lồ nghìn trượng, đó chính là Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông nghịch thiên chuyên nhằm vào tà ma và âm minh.

Thân thể cương thi cổ mộ khựng lại giây lát, nhưng Phật văn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vẫn không thể làm gì được tử khí Âm Minh quanh người ông ta, không phải thần chú này không đủ mạnh mà do đạo hạnh của Diệp Thành không đủ, nếu là vị Thánh Nhân nào đó thi triển thì uy lực sẽ khác.

Sau một thoáng khựng lại ngắn ngủi, cương thi cổ mộ lại di chuyển, bàn tay khô lại vươn về hướng Diệp Thành.

Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!

Chư thiên vạn cảnh, thái hư quy nhất!

Thái hư vô cực, thiên táng thần phạt!

Diệp Thành khí huyết hừng hực, bay thẳng lên trời, tay tạo đại ấn, thần thông bí thuật liên tục xuất hiện.

Chỉ là thần thông và bí thuật của hắn ở trước cương thi cổ mộ lại chẳng là gì, cương thi như ngọn núi sừng sững, dù Diệp Thành có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được.

Bùm!

Một chưởng của cương thi cổ mộ lại khiến một ngọn núi khác sụp đổ, đến đại địa cũng xuất hiện dấu năm ngón tay.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, kiếm Xích Tiêu trong tay có tiên hoả và thiên lôi bao quanh, hoà cùng hỗn độn đạo tắc và rất nhiều thần thông bí pháp mang theo uy lực vô song, một kiếm này chĩa thẳng vào đầu mày của cương thi.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang lên, kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng lại như đâm vào sắt đá.

Diệp Thành thầm kinh hãi, lập tức lùi lại nhưng vẫn muộn, hắn đã bị một chưởng của cương thi cổ mộ hất văng, Thánh thể lại nứt ra, thần huy quanh người dập tắt, còn hắn suýt thì bỏ mạng.

“Thiên Chiếu!”

Khi bay ngược ra, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhắm thẳng vào phần đầu của cổ mộ, tế ra thọ nguyên thi triển cấm thuật Tiên Luân, cách để tiêu diệt cương mà hắn có thể nghĩ ra được cũng chỉ có điều này.

Ngay lập tức, đầu cương thi bị ngọn lửa đen thiêu cháy, sức mạnh bí ẩn đan xen giữa thời không và bán thời không vô cùng bá đạo, khiến đầu ông ta tan biến trong thời gian và không gian.

Phụt!

Diệp Thành nôn ra máu, lảo đảo một hồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Kỳ lạ là giữa đầu mày của hắn xuất hiện một thần văn cổ không ngừng ăn mòn sự sống, tiêu diệt đạo căn của hắn, Thánh thể vừa mới lành lại đã lập tức máu chảy đầm đìa.

“Lời nguyền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK