Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 570: Âm Minh chú ấn

Ấy?

Diệp Thành đảo mắt một lượt: “Sao ở Viêm Hoàng lại cũng có bài thơ này?”

Câu nói của Diệp Thành khiến Chung Giang ở bên giật mình, ông ta vội quay đầu lại, nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, người từng thấy bài thơ này sao?”

“Ta từng thấy trên một vách đá trong hố thần, ta còn chép lại nó nữa”.

“Hố thần?”, nghe hai từ này, Chung Giang chợt cau mày, trong đôi mắt già nua chợt có ánh nhìn bất định, ông ta lẩm bẩm: “Chẳng trách mà sư tôn cũng từng tới hố thần”.

“Tiền bối, bài thơ này do ai viết mà bi thương, ý thơ đầy oán trách như vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Chung Giang.

“Là sư tôn của ta viết trước khi đi”.

“Lại là sư tôn của người”, Diệp Thành gãi đầu, hắn nhìn sang bài thơ cổ trên vách đá.

Cái này mà cũng trùng hợp sao?

Diệp Thành thầm nhủ, bài thơ mà sư tôn Hồng Trần của Chung Giang viết lại có tên Diệp Thành của hắn và tên Sở Huyên của sư phụ.

“Có thể chắc chắn một điều sư tôn của Chung Giang cũng từng tới hố thần”, Diệp Thành xoa cằm: “Mỗi một nét bút đều giống nhau y hệt, ta còn không biết Hồng Trần tiền bối còn có nhã hứng này”.

“Mỗi đêm khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, ta đều đứng đây đọc bài thơ này”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chung Giang ở bên lại lên tiếng: “Có lẽ nó chính là thứ duy nhất mà sư tôn để lại”.

“Tiền bối, người cũng đã đi rồi, tiền bối hà tất phải vậy”, Diệp Thành lên tiếng an ủi.

Haiz!

Chung Giang thở dài: “Sư tôn khi còn trẻ uy danh thiên hạ, nhưng tới cuối đời lại không biết vì sao mà trở nên vô tri vô giác, trạng thái dị thường, có lúc còn gọi sai cả tên của sư huynh sư muội chúng ta”.

Nói tới đây, Chung Giang lại lần nữa nhìn bài thơ cổ trên vách đá, “điểm duy nhất không thay đổi của sư tôn đó là luôn nhẩm đọc bài thơ này”.

“Trong bài thơ này không phải có bí mật gì to lớn chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Cho nên khi có thời gian rảnh ta đều đứng đây, hi vọng có thể nhìn ra ý thơ, ta rất muốn biết năm đó vì sao sư tôn lại trở nên vô tri vô giác như vậy, ta vẫn nghĩ không biết có phải người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?”

“Tiền bối Hồng Trần đã qua đời, tiền bối cũng đừng quá đau buồn nữa”, nhìn vẻ mặt già nua của Chung Giang, Diệp Thành lên tiếng an ủi.

Haiz!

Lại là tiếng thở dài, Chung Giang lặng lẽ quay người biến mất trong màn đêm. Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới xoa cằm, cuối cùng hắn nhìn lên vách đá một lần rồi cũng quay người đi.

Trở về thế giới nhỏ trong không gian, Diệp Thành phất tay hái một quả linh quả rồi lại gọi Đại La Thần Đỉnh ra.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh vừa dày vừa nặng, mộc mạc từ nhiên phát ra từng đạo khí huyền diệu, nối liền thành một mảng, độn giáp thiên tự xung quanh đỉnh cứ thế tự vận hành, còn có thiên âm đại đạo vang vọng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới phất tay lấy ra túi đựng đồ, hắn lấy Âm Minh Tử Tướng từ Thập Vạn Đại Sơn ra.

Âm Minh Tử Tướng vừa được lấy ra, Diệp Thành liền ngự động Đại La Thần Đỉnh trấn áp nó ở trong đó.

Sau khi cố định được Âm Minh Tử Tướng, Diệp Thành mới từ từ ghé lại, dùng Tiên Luân Nhãn quan sát.

“Thực lực tương đương tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Linh Hư”, Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ: “Có máu có thịt, là một thi thể cổ đại, bị người ta dùng chú ấn”.

Nói tới chú ấn, Diệp Thành lại nhìn phần trán của Âm Minh Tử Tướng, hắn trông thấy một đạo chú ấn dị thường ở trán tên này, cũng chính là đạo chú ấn thao túng mọi hoạt động của nó.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành mới rạch trán của Âm Minh Tử Tướng ra để lấy chú ấn.

Chú ấn này màu tím vàng, lơ lửng trong tay Diệp Thành, còn có khí huyết lạnh lẽo bao quanh, đừng thấy nó nhỏ như lòng bàn tay tẻ nhỏ mà coi thường, nó hết sức huyền diệu đấy.

Diệp Thành nheo mắt trái, hắn chăm chú quan sát chú ấn tử kim trong lòng bàn tay, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó là hắn nắm bắt được linh hồn lạc ấn trong chú ấn này.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Chú ấn tử kim này cũng do con người luyện chế ra, việc luyện chế chú ấn và luyện chế đan dược có điểm chung, trong đan dược có linh hồn lạc ấn còn trong chú ấn có linh hồn lạc ấn của người luyện chế”.

Nói tới đây, Diệp Thành càng cười tươi hơn: “Nếu vậy chỉ cần phá giải được linh hồn lạc ấn thì ta có thể luyện chế ra chú ấn, như vậy, chỉ cần luyện ra được chú ấn thì ta cũng có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng”.

Nói rồi, Diệp Thành nheo mắt hơn nữa, hắn chăm chú quan sát linh hồn lạc ấn trong chú ấn.

Hắn nhìn thấy một lão già toàn thân mặc đạo bào màu tím, lúc này ông ta đang kiểm soát ngọn lửa để luyện chế chú ấn, mức độ luyện chế có vẻ phức tạp, không hề thua kém bất cứ một viên linh đan năm vân nào.

Có điều đối với Diệp Thành mà nói thì lại chẳng đáng ngại.

Cấp bậc linh hồn của hắn đã đạt tới cấp Địa, vả lại sau khi hắn có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì công thể và linh hồn đều được niết bàn, thoát biến, cấp bậc linh hồn cũng đã đạt tới cấp Địa đỉnh phong.

Với tu vi linh hồn như vậy, nếu như có đan phương của linh đan luyện chế ra một viên linh đan năm vân thì không phải là chuyện khó khăn gì.

Đã có thể luyện ra linh đan năm vân thì chắc chắn cũng có thể luyện ra chú ấn điều khiển cơ thể cổ xưa.

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, khoé miệng hắn nở nụ cười: “Đúng là kì diệu, nếu cho ta một thi thể cường tráng thì ta cũng có thể luyện ra được một Âm Minh Tử Tướng mạnh mẽ”.

Nói tới đây, trong ánh mắt Diệp Thành lại xuất hiện hàn mang, hắn cứ thế bóp nát chú ấn trong lòng bàn tay.

Phụt!

Trong không gian như có tiếng phun ra máu.

Bên trong một địa cung sâu thẳm ở cách đó không biết mấy chục dặm, một người mặc đại bào màu tím xuất hiện với đô mắt u ám: “Âm Minh Tử Tướng phái tới Thập Vạn Địa Sơn bị người ta mang đi? Rốt cục là ai lại có thể bóp nát đạo chú ấn đó?”

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Mới sáng sớm, Diệp Thành vươn vai, một luồng ánh sáng lướt qua trước mặt hắn, hoá thành bóng người, và nếu nhìn kĩ thì chính là Chung Giang.

“Đi theo ta”, Chung Giang không giải thích gì, ông ta nắm lấy tay Diệp Thành bước vào không gian hư vô.

“Tiền bối, có việc gì mà gấp gáp vậy?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Chung Giang.

“Viêm Hoàng vừa truyền tin tới: Đêm qua Chung Tiêu sư muội bị hãm hại, trọng thương đầy mình, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đang công kích linh sơn của Nhân Hoàng”.

“Lại là Thị Huyết Điện”, nghe ba từ này, trong đôi mắt Diệp Thành bất giác hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.

“Tiểu bối đi trước đi, những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng sẽ tới đó sau”, Chung Giang nói rồi dẫn theo Diệp Thành bước vào một Truyền Tống Trận.

“Ba người”

“Ba người”, nghe con số này, Diệp Thành chợt cau mày.

Ba người ở cảnh giới Chuẩn Thiên có nghĩa là gì thì trong lòng Diệp Thành rõ hơn ai hết.

Mặc dù khả năng chiến đấu của Chung Giang rất mạnh nhưng mỗi lần ra tay, tu vi của ông ta đều giảm đi một phần, rất khó giết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cho dù ông ta có thể giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng phải trả cái giá đắt.

“Ta dùng Tiên Luân Cấm Thuật diệt một tên, còn hai tên còn lại ở cảnh giới Chuẩn Thiên cần Chung Giang tiền bối đối phó rồi”, Diệp Thành thầm tính toán: “Nhưng nếu như vậy thì tu vi của Chung Giang tiền bối nhất định sẽ sụt giảm đáng kể, từ cảnh giới Chuẩn Thiên xuống còn cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không biết chừng”.

“Thị Huyết Điện, đúng là đâu cũng thấy bóng dáng các người”, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh lùng: “Đợi đấy cho ta, đợi lão tử mạnh lên thì nhất định sẽ đánh với các người một trận quyết liệt, không đánh đau thì các người không nhớ được”.

“Tiểu hữu, nếu như lần này ta không thể quay về được thì hi vọng tiểu hữu nhất định phải bảo vệ lấy Viêm Hoàng”, Chung Giang ở bên đột nhiên lên tiếng.
Chương 571: Lệnh bài Thái Ất

“Tiền bối đừng kích động!”, Diệp Thành vội vàng nói, hắn có thể nhìn thấy vẻ quyết đoán trong mắt Chung Giang, xem ra ông ấy đã quyết định hạ màn trong sự thăng hoa tột đỉnh.

Chung Giang không nói thêm gì, Diệp Thành có thể cảm nhận được khí nguyên trên người ông ấy đang được thiêu đốt, đổi lại là tốc độ kinh người.

Cứ thế, hai người lần lượt ra khỏi thông đạo không gian, rồi lại lần lượt bước vào truyền tống trận.

Nhân Hoàng có vẻ cách Viêm Hoàng khá xa, gần như phải đi hết gần một trăm triệu dặm của toàn bộ Tây Lăng.

“Tiền bối, người của Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng sẽ đến giúp chứ?”, vừa đi vào một truyền tống trận, Diệp Thành nhìn Chung Giang hỏi thử.

“Điều này cũng khó nói”, Chung Giang lắc đầu bất lực: “Từ khi sư tôn và Chung Viêm sư huynh biến mất, các sư huynh đệ khác đều mệnh ai nấy làm. Bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đã thay đổi rồi, hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan đến Thị Huyết Điện. Lần này Thị Huyết Điện bao vây tấn công Nhân Hoàng, ta không mong họ ra tay giúp đỡ, chỉ mong bọn họ giữ thái độ trung lập là được. Nếu trong số cao thủ tấn công Nhân Hoàng có sư huynh đệ của mình thì đó mới là điều ta khó chấp nhận nhất”.

“Mọi việc đều do con người”, Diệp Thành trầm ngâm: “Nếu thật sự có sư huynh đệ của tiền bối thì tiền bối không cần phải nương tay, điều mà người muốn giữ là tình sư môn, nhưng với họ mà nói thì thật sự là quá rẻ mạt”.

“Ta cũng biết lợi và hại trong việc này”, Chung Giang thở dài: “Vậy nên nếu lần này ta không về được nữa thì Viêm Hoàng giao cho ngươi đấy”.

Nói rồi Chung Giang dẫn Diệp Thành ra khỏi thông đạo không gian.

Không biết đến lúc nào hai người mới tới một thành cổ có truyền tống trận.

Nhưng điều khiến vẻ mặt hai người trở nên cực kỳ khó coi là truyền tống trận của thành cổ này đã bị người khác phá hỏng.

Hai người lập tức chạy tới thành cổ tiếp theo.

Tuy nhiên cũng như thành cổ đầu tiên, truyền tống trận ở đây cũng đã bị phá huỷ.

Vì thế hai người cứ liên tục bay hết thành cổ này đến thành cổ khác, nhưng truyền tống trận đều đã bị phá huỷ.

“Chết tiệt”, Chung Giang lạnh lùng chửi.

“Thị Huyết Điện đang định nuốt chửng Nhân Hoàng sao?”, vẻ mặt Diệp Thành khó coi đến đáng sợ: “Truyền tống trận của thành cổ trong chu vi một trăm nghìn dặm ở Nhân Hoàng đều đã bị phá hỏng, xem ra bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước, đã đoán được Nhân Hoàng sẽ đến xin sự giúp đỡ từ Viêm Hoàng, nên mới phá huỷ truyền tống trận để hoàn toàn cô lập Nhân Hoàng”.

“Khoảng cách cả trăm nghìn dặm, cho dù chúng ta đến nơi, sợ rằng Nhân Hoàng cũng đã bị diệt sạch”, Chung Giang siết chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong đôi mắt già nua lần đầu tiên bộc phát ra sát ý cực kỳ ác liệt.

“Hết cách rồi, đành đánh cược một ván thôi”, Diệp Thành phất tay lướt qua túi đựng đồ.

Ngay lập tức, một đạo thần quang bay ra từ túi đựng đồ rồi vọt thẳng lên bầu trời, nhìn kỹ lại thì thấy là một tấm lệnh bài, trên lệnh bài có khắc bốn chữ lớn: Thái Ất Chân Nhân.

“Lão Thái Ất, hy vọng lệnh bài này hữu dụng như ông nói”, Diệp Thành trút khí nguyên vào trong lệnh bài.

Ù! Ù!

Sau đó lệnh bài rung lên vù vù và nhanh chóng trở nên khổng lồ, cho đến khi có kích thước hơn mười trượng mới dừng lại, phát ra thần mang đáng sợ chiếu rọi cả toà thành cổ.

Khi Thái Ất Chân Nhân đưa lệnh bài cho Diệp Thành đã nói lệnh bài của lão ở nơi khác có lẽ không hữu dụng lắm, nhưng ở Tây Lăng thì cực kỳ hữu dụng. Diệp Thành không còn cách nào nữa nên chỉ đành thử, hy vọng lệnh bài của Thái Ất Chân Nhân không đến mức không đáng tin như con người lão ta.

“Sao ngươi lại có lệnh bài Thái Ất?”, Chung Giang nhìn lệnh bài đã trở thành kích thước mười trượng, sau đó nhìn sang Diệp Thành, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ông ấy đưa cho ta, nói rằng lệnh bài này rất hữu dụng ở Tây Lăng”.

“Đương nhiên hữu dụng rồi”, Chung Giang hít sâu một hơi, cảm xúc hơi kích động: “Khi ông ấy ở trạng thái đỉnh phong ngay cả ta cũng không theo kịp, ông ấy là chủ tôn của một thế lực thần bí ở Tây Lăng, địa vị chỉ đứng sau Thánh chủ của họ thôi. Mà thế lực thần bí kia cũng có lai lịch rất lớn, nếu có sự trợ giúp của họ thì có lẽ vẫn kịp”.

“Không ngờ ông ấy còn có lai lịch lớn như vậy”, nghe Chung Giang nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Đó là cái gì vậy?”, khi hai người đang thảo luận thì người của cả toà thành cổ đều ngẩng đầu nhìn lên hư không, nhìn lệnh bài lớn chừng mười trượng kia, lúc này nói lệnh bài ấy là một cánh cổng khổng lồ thì chính xác hơn.

“Hình như đó là lệnh bài”.

“Nhưng có phải lệnh bài này to quá rồi không?”

Quả nhiên trong những tiếng thảo luận, một người thanh niên đeo mặt nạ đã tới bên cạnh Chung Giang và Diệp Thành.

“Là hai người sử dụng lệnh bài đúng không?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Chung Giang và Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới.

“Đạo hữu, chúng ta thực sự hết cách nên mới gây ra động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của mọi người như vậy”, Diệp Thành chắp tay, nói: “Tiền bối Thái Ất nói có lệnh bài này thì có thể nhờ được người giúp đỡ”.

“Huyền Thương Ngọc Giới”, khi Diệp Thành nói thì ánh mắt người thanh niên đeo mặt nạ lại nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay hắn.

“Ngươi là Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Diệp Thành với khuôn mặt ý tứ.

Diệp Thành gật đầu đáp: “Chúng ta cần dùng truyền tống trận, mong đạo hữu giúp đỡ, càng nhanh càng tốt”.

“Có lệnh bài của chủ tôn thì đương nhiên ta sẽ giúp hai người, mời đi theo ta!”, thanh niên đeo mặt nạ không nhìn Diệp Thành nữa, xoay người đi về một hướng, vào khoảnh khắc quay người, hắn ta còn nhìn Chung Giang với ánh mắt kiêng kỵ.

“Đúng là trời không giết Nhân Hoàng”, Chung Giang vội vàng đi theo, nhìn Diệp Thành bên cạnh rồi lẩm bẩm: “Xem ra tiểu tử này sẽ là phúc tinh của Viêm Hoàng”.

Chẳng mấy chốc, người thanh niên đeo mặt nạ đã đưa cả hai đến Địa Cung khổng lồ ở trung tâm thành.

Đập vào mắt Chung Giang và Diệp Thành là một tế đàn lớn, trên tế đàn là một truyền tống trận phát ra ánh sáng chói lọi.

“Hai người đi đâu?”, thanh niên đeo mặt nạ trút linh nguyên vào truyền tống trận rồi nhìn Diệp Thành và Chung Giang.

“Nơi nào càng gần Nhân Hoàng càng tốt”.

“Nhân Hoàng?”, nghe thấy hai chữ này, người thanh niên ấy khẽ nhíu mày: “Hai người đang đi cứu Nhân Hoàng đúng không?”

“Đạo hữu biết tình huống hiện tại của Nhân Hoàng?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hắn ta.

“Thị Huyết Điện bày ra trận chiến lớn như vậy, chúng ta muốn không biết cũng khó”.

“Vậy hai người…”

“Chúng ta sẽ không can thiệp, cũng sẽ không giúp đạo hữu”, dường như người thanh niên đeo mặt nạ biết Diệp Thành định nói gì nên thẳng thừng cắt ngang lời hắn: “Nếu các ngươi không có lệnh bài Thái Ất thì dù người là Thánh chủ Viêm Hoàng, chúng ta cũng không cho người mượn truyền tống trận”.

Nói đến đây, hắn ta chắp tay: “Đây là mệnh lệnh từ bên trên, chúng ta cũng chỉ nghe theo thôi, mong Thánh chủ Viêm Hoàng lượng thứ”.

“Ta hiểu, điều chỉnh tọa độ đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Cảm ơn vì đã thông cảm”, người thanh niên đeo mặt nạ cũng không lề mề, dùng ấn ký linh lực liên tục vẽ toạ độ trên truyền tống trận, hơn nữa còn vô cùng chính xác.

Đến khi vẽ xong toạ độ, Diệp Thành và Chung Giang bước vào.

Khi hai người sắp được dịch chuyển đi, Diệp Thành lại nhìn người thanh niên đeo mặt nạ nói với vẻ đầy hy vọng: “Đạo hữu, có lẽ sắp tới đại quân của Viêm Hoàng sẽ lại mượn truyền tống trận nữa, mong hãy giúp đỡ, chúng ta sẽ không quên ơn này”.

“Ta sẽ cố gắng hết sức”, hắn ta gật đầu.

“Cảm ơn”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó hắn với Chung Giang biến mất trong truyền tống trận.
Chương 572: Diệp Thành

Khi xuất hiện lần nữa, hai người lập tức trốn vào không gian hư vô.

Sau đó cả hai ăn ý cùng nhìn về một hướng.

Ở đó có mây mù dày đặc, sát khí ngút trời, thần mang đủ sắc màu bắn ra tứ phía, nhìn từ xa đã thấy người đông như nêm, tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, vừa nhìn là biết đại quân của Thị Huyết Điện đang phá kết giới linh sơn của Nhân Hoàng.

“May mà vẫn kịp, kết giới linh sơn của Nhân Hoàng vẫn chưa bị phá”, thấy thế, Chung Giang thở phào nhẹ nhõm.

“Tiền bối, chúng ta bàn kế hoạch đi!”, Diệp Thành di dời tầm mắt.

“Ngươi nghĩ thế nào, cứ nói ra đi”.

“Thị Huyết Điện bày ra thế trận lớn như vậy, cho dù hai ta hợp sức cũng sẽ chết hoặc bị thương nặng”, Diệp Thành xoa cằm, chậm rãi nói: “Kế hoạch của ta là kéo dài thời gian chờ đại quân của Viêm Hoàng tới, tạo thành thế gọng kìm”.

“Giống với suy nghĩ của ta”, Chung Giang vuốt râu, chau mày bảo: “Nhưng chúng ta làm thế nào để vào được linh sơn của Nhân Hoàng đây? Nhân Hoàng đã bị bao vây kín kẽ, muốn vào thì kết giới bên trong phải mở mới được”.

“Chuyện này cứ giao cho vãn bối”, Diệp Thành mỉm cười, một tay tạo kết ấn, một làn khói xanh bay ra khỏi người hắn, hoá thành một Diệp Thành khác.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, thấy Diệp Thành biến ra đạo thân, Chung Giang chợt nheo mắt, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý sâu xa.

“Khi nào Nhân Hoàng vượt qua khủng hoảng, vãn bối sẽ giải thích nghi ngờ của tiền bối”, như thể cũng biết nghi ngờ của Chung Giang, Diệp Thành khẽ cười: “Bây giờ điều ta muốn nói là đạo thân của ta sẽ thu hút sự chú ý của Thị Huyết Điện, tiền bối hãy nhân lúc đó liên lạc với Nhân Hoàng, bảo họ nhanh chóng mở kết giới để chúng ta vào. Tiền bối sẽ hợp lực với tiền bối Chung Tiêu điều khiển kết giới hộ tông, có lẽ Thị Huyết Điện cũng khó mà công phá được kết giới trong thời gian ngắn, như vậy đại quân Viêm Hoàng của chúng ta sẽ nhân thời gian quý báu mà sát phạt tới, khi họ đến thì chúng ta kết hợp từ bên trong và bên ngoài, chắc chắn đánh bại được Thị Huyết Điện”.

“Như vậy thì tốt quá, vất vả cho đạo thân của ngươi rồi”.

“Chuyện nhỏ ấy mà”.

Bùm!

Đoàng!

Khi hai người đang bàn tính thì ở nơi xa đã có tiếng nổ vang lên.

Nhìn ra xa, bầu trời đầy bóng người, mặt đất cũng chật kín người, chín trận pháp công kích khổng lồ đang bắn ra thần mang đáng sợ, tấn công kết giới hộ sơn của linh sơn.

“Không đến một khắc nữa, kết giới sẽ bị phá vỡ”, trên hư không lơ lửng ba vương toạ, mỗi vương toạ đều có một người ngồi, một lão già mặc áo huyết bào, một thanh niên gian ác và một bà lão lưng còng.

Ba người này là thủ lĩnh được Thị Huyết Điện phái đến tấn công Nhân Hoàng lần này, đều là những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Lúc này, ba người bọn họ đang nhìn nơi không xa với vẻ đầy hứng thú, kết giới hộ sơn đã cực kỳ mỏng manh, có nguy cơ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

“Đã nói trước rồi đấy nhé, giữ Hồng Trần Tuyết lại cho ta”, thanh niên kia nằm trên vương toạ, chơi đùa con rắn lục nhỏ đang quấn trên cổ tay, trong mắt đầy vẻ phóng túng, tà ác.

“Đã mấy trăm năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn mang đức hạnh này”, bà lão lưng còng nhìn thanh niên kia.

“Hồng Trần Tuyết dung mạo như tiên, là báu vật của trần gian, nếu nằm dưới thân ta rên rỉ đến chết, cảm giác tuyệt vời đó bà già như bà đương nhiên sẽ không hiểu”, nụ cười của gã thanh nhiên càng bẩn thỉu hơn.

“Chuyện này ta không ngăn cản, nhưng ngươi đừng phô trương quá”, lão già mặc huyết bào nghiêm nghị cất lời.

“Vậy thì cảm ơn Huyết lão”.

Lúc này, trong Địa Cung dưới linh sơn của Nhân Hoàng.

Hồng Trần Tuyết đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, xung quanh bà là bốn lão già đang liên tục đẩy linh lực vào cơ thể, giúp bà ta trấn áp phản phệ của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan.

Tình trạng của bà ta cực kỳ tồi tệ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khí huyết trong người sục sôi, miệng không ngừng rỉ ra máu tươi.

Mặc dù bà ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng khó ngăn cản tác động cộng hưởng của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan, Thực Cốt Đan nhằm vào công thể, Bạo Linh Đan nhằm vào linh hồn, dưới tác dụng từ hai phía, với tu vi của Hồng Trần Tuyết mà cũng vô cùng chật vật.

Mười mấy lão già bên cạnh cũng mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.

“Cho dù tạm thời áp chế được phản phệ của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan trong cơ thể, thì Thánh chủ cũng không thể sử dụng linh lực được ngay”, một lão già áo trắng trầm giọng nói.

“Kết giới chỉ kéo dài được không tới một khắc nữa, nếu như không có quân tiếp viện thì Nhân Hoàng rất có thể sẽ bị xoá sổ hoàn toàn”.

“Bằng nhiều mưu mô như vậy, sao Thị Huyết Điện có thể cho chúng ta cơ hội sống sót?”

Phụt!

Khi mọi người đang lo lắng bàn luận thì Hồng Trần Tuyết ngồi xếp bằng trên đất lại phun ra một ngụm máu nữa, khí tức cuồng bạo cũng lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

“Thánh chủ”, mọi người lập tức vây quanh.

“Thánh chủ hãy hạ lệnh đi! Chúng ta đều không phải người ham sống sợ chết…”, mọi người đều nhìn Hồng Trần Tuyết, nhưng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời bởi một tiếng hét kinh thiên động địa từ bên ngoài.

“Nhóm người ngu ngốc đằng kia có ai chiến đấu được không? Ra đây so chiêu đi”, tiếng hét lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong Địa Cung.

Mọi người đều ngẩng đầu, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xuyên qua Địa Cung.

Bóng người rợp trời, ai cũng hung ác dữ tợn, mà một thanh niên đeo mặt nạ đang hét to như sói tru, toàn bộ sự chú ý của cao thủ Thị Huyết Điện đang phá kết giới linh sơn của Nhân Hoàng đều bị thu hút về phía đó.

“Người đó là ai mà to gan vậy?”, trong Địa Cung vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc.

“Đeo mặt nạ Quỷ Minh, còn có binh khí được chế luyện đặc biệt, ở Đại Sở này chỉ có một người. Nếu ta đoán không nhầm thì chính là Tần Vũ đang nổi tiếng khắp nơi mấy ngày nay”.

“Tần Vũ? Là Tần Vũ trên bảng Phong Vân sao?”

“Chính là hắn”, có người lên tiếng: “Trận đại chiến bên ngoài hố thần hôm đó hắn chính là nhân vật chính, hắn đã đánh bại rất nhiều đệ tử bảng Phong Vân, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị hắn đánh bại, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn”.

“Vậy hắn đến đây làm gì?”, có người nói ra nghi vấn trong lòng, cảm thấy cực kỳ mờ mịt: “Còn trắng trợn khiêu khích cao thủ của Thị Huyết Điện như vậy nữa”.

Hồng Trần Tuyết cũng nhìn lên khoảng không, cuối cùng nhìn vào đạo thân của Diệp Thành.

Mấy ngày nay Nhân Hoàng có rất nhiều thông tin tình báo về Tần Vũ (Diệp Thành), bà ta không ngờ Tần Vũ lại xuất hiện ở đây ngay lúc Nhân Hoàng gặp nguy hiểm thế này.

Hồng Trần Tuyết không hiểu, nhưng bà ta thông minh nhường nào, đương nhiên hiểu chuyện này không đơn giản như mình nghĩ. Tần Vũ đến đây, còn nghênh ngang khiêu chiến như vậy chắc chắn là có ý định gì đó.

“Sư muội”, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên bên tai Hồng Trần Tuyết, chính xác hơn là giọng của Chung Giang.

Không hiểu sao nghe thấy giọng Chung Giang, Hồng Trần Tuyết chợt cảm thấy trong người như có một dòng điện ấm áp chảy qua, sống mũi hơi cay. Đến lúc này rồi mà vẫn có người bằng lòng đến giúp đỡ bà, đây chính là tình đồng môn.

“Nghe ta nói này”, Chung Giang lại truyền âm tới: “Tần Vũ ở bên ngoài là trợ thủ giúp ta giải cứu Nhân Hoàng, nhân lúc hắn thu hút sự chú ý của Thị Huyết Điện, sư muội hãy nắm lấy cơ hội mở kết giới để chúng ta lẻn vào, ta với muội cùng điều khiển kết giới hộ sơn, tranh thủ thời gian cho đại quân của Viêm Hoàng tới”.

“Sư huynh đang ở đâu?”, biết tình thế cấp bách nên Hồng Trần Tuyết cũng không có thời gian hỏi nhiều về chuyện của Tần Vũ.

“Cách ba mươi trượng về phía Đông Nam”.

“Được, muội biết rồi”, Hồng Trần Tuyết ghi nhớ, sau đó lại nhìn ra ngoài với vẻ mặt ngạc nhiên. Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Vũ gây ồn ào mấy ngày nay lại đến đây giải cứu Nhân Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK