Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 561: Cô ngăn được ta sao?

“Đến rồi còn định đi à?”, Diệp Thành hừ lạnh, hắn vung tay, tru sát trận trong hư không đột nhiên ập xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, từng bóng người bị giết chết, hoá thành huyết vụ, trong đó có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh, người đông nghìn nghịt cuối cùng rơi xuống từng tốp từng tốp, rất nhiều người còn chưa kịp hét lên đã hoá thành tro bụi.

Những cao thủ sát khí đằng đằng bị trận đồ của Diệp Thành đánh cho người chết ngựa đổ, ngã xuống hàng loạt.

Cửu Thiên Huyền Linh Gương!

Giữa những tiếng la hét, một giọng nói lạnh lùng và thờ ơ vang lên dưới bầu trời.

Ầm!

Sau tiếng nổ, linh gương khổng lồ cao hai mươi trượng đột nhiên dựng đứng trên mặt đất, tản ra thần hà ba màu, ánh lên thần quang chói mắt, mà Cơ Tuyết Băng đã hoá thân thành người trong gương.

Cơ Tuyết Băng trong gương bắt đầu tạo thủ ấn.

Ngay sau đó, Cửu Thiên Huyền Linh Gương khổng lồ ầm ầm rung chuyển bộc phát ra thần mang chói mắt, lực ép kinh người khiến quang mang từ trận đồ của Diệp Thành tối đi rất nhiều, nó lung lay sắp đổ, suýt nữa rơi xuống khỏi hư không.

Trấn áp!

Diệp Thành hừ lạnh, Đại La Thần Đỉnh đột nhiên mở rộng tới năm mươi trượng, từ trên trời giáng xuống, có lẽ uy lực của nó quá lớn nên còn chưa rơi xuống đã có hai ngọn núi cao không chịu được áp lực mà sụp đổ.

Rắc!

Cửu Thiên Huyền Linh Gương chấn động kịch liệt, đột nhiên bị nghiền nát thành từng mảnh, ngay cả Cơ Tuyết Băng ở trong gương cũng bị đánh nôn ra máu.

Thái Âm Long Đằng Hoá Thiên Quyết!

Cơ Tuyết Băng vừa bị đánh lùi thì đòn tấn công của Hoắc Tôn đã ập đến, biển Thái Âm hoá thành một con cự long đen, gầm thét về phía Diệp Thành.

Thấy thế, Diệp Thành lướt lòng bàn tay qua túi đựng đồ.

Ùng!

Sau tiếng dao rền vang, Bá Long Đoạn Đao xuất hiện trong tay hắn, linh lực và khí huyết cuồn cuộn được Diệp Thành rót vào khiến cho Bá Long Đoạn Đao bùng ra thần mang nóng rực.

Phá!

Diệp Thành bước tới, hai tay hắn nắm chặt rồi vung Bá Long Đao lên, một nhát dao chém xuống, đao mang chợt hiện, vô cùng bá đạo.

Gầm!

Ngay lập tức, Diệp Thành chém cự long màu đen thành hai khúc.

“Còn các ngươi nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn cầm Bá Long Đao quét ngang hư không, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ vừa xông lên trong nháy mắt đã ngã xuống, rất nhiều người đều bị chém ngang, công thể và linh hồn đều mất hẳn.

Chậc chậc chậc!

Nhìn Diệp Thành giết chết đội quân tứ phía, những người đi theo đều tặc lưỡi.

“Tiểu tử này thông thần rồi sao? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể và bao nhiêu cao thủ cũng không làm gì được hắn”.

“Chẳng trách nhiều người muốn giết hắn như thế, nếu để hắn lớn mạnh hơn thì sẽ là kiếp nạn lớn đối với nhiều người và nhiều gia tộc”.

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong đã có chiến tích như vậy, đúng là xưa nay chưa từng có”.

Kẻ nào cản đường ta đều phải chết!

Giọng nói đanh thép của Diệp Thành cất lên tựa sấm sét đùng đoàng, vang vọng khắp đất trời.

Hắn bước lên dải ngân hà, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay cầm Bá Long Đao, mạnh mẽ sải bước, kẻ nào xông lên đều bị chém chết ngay tại chỗ.

Đám người xung quanh không còn ai dám xông lên nữa.

Phía sau Diệp Thành lúc này là một con đường được lát bằng máu và xương, máu đổ thành sông, hài cốt trải đầy, còn hắn thì như chiến thần có một không ai với sức chiến đấu vô song, mà lại như sát thần diệt thế với sát khí ngút trời.

Nhưng vẫn có người cản đường hắn, một bên là Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn, một bên là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.

“Đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thành lạnh lùng thầm nói trong lòng.

Mặc dù sức chiến đấu của hắn đã vượt qua Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, nhưng muốn giết chết họ cần phải sử dụng tới con át chủ bài, hơn nữa cho dù giết được họ thì hắn cũng sẽ bị thương nặng.

Thứ nhất, hắn vẫn chưa muốn để lộ thân phận.

Thứ hai, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nào tham gia, điều này có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới tuyệt sát, hắn phải mau chóng rời khỏi đây.

Vì vậy Diệp Thành không dám quá ham chiến, bởi vì càng kéo dài thời gian, tình hình của hắn sẽ càng tệ hơn.

Giết! Giết! Giết!

Hai mắt Hoắc Tôn dữ tợn, hắn ta gầm thét chấn động đất trời, tóc tai hắn bù xù, toàn thân đẫm máu, hết lần này đến lần khác bị đánh lùi lại, hết lần này đến lần khác bị thương nặng, lửa giận đã lấn át thần trí của hắn, ý nghĩ duy nhất lúc này của hắn là… giết Diệp Thành.

Diệp Thành nhìn Hoắc Tôn sau đó lại nhìn Cơ Tuyết Băng, nhẹ giọng nói: “Cơ Tuyết Băng, cô thì sao?”

“Tháo mặt nạ ra”, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, mặc dù vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn có một tia hy vọng.
Chương 562: Bị đánh lén

“Cô thật sự rất tò mò về thân phận của ta sao?”, Diệp Thành ung dung hỏi, nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ đầy hứng thú: “Cho dù ta không phải Tần Vũ thì sao? Liên quan gì đến cô?”

“Nếu ngươi tháo bỏ mặt nạ thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa”.

“Cô nghĩ cô ngăn được ta sao?”, Diệp Thành một tay xé mở không gian, quay người đi vào.

“Đứng lại!”

Hoắc Tôn bước lên, dịch chuyển không gian đuổi theo.

“Đứng lại!”

Đạo pháp của Cơ Tuyết Băng cũng rất huyền diệu, lập tức biến mất tại chỗ, đuổi theo vào không gian hư không.

Ầm! Bùm! Cheng!

Chẳng bao lâu, trong không gian hư vô vọng ra âm thanh của trận đại chiến, khoảng không có chu vi mười nghìn trượng đang từ từ nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khe hở không gian xuất hiện khiến cho rất nhiều người còn chưa kịp rút lui đã bị cuốn vào trong.

Mọi người từ mọi hướng đồng loạt ngửa đầu nhìn lên hư không, mỗi người một vẻ mặt, có hung ác dữ tợn, có tặc lưỡi cảm thán, có sửng sốt kinh hãi.

Bùm!

Không biết qua bao lâu một khoảng không gian sụp đổ, một thân hình đẫm máu rơi xuống.

“Là Hoắc Tôn, Thái Âm Chân Thể”, có người tinh mắt lập tức nhận ra người rơi xuống là ai.

Bùm!

Ngay sau đó, một khoảng không gian khác cũng sụp đổ, một bóng người toàn thân nhuốm máu rơi xuống.

“Là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể”, có người chậc lưỡi một tiếng.

“Thất bại rồi, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể lại thất bại rồi”.

“Hai người hợp lực cũng không địch nổi Tần Vũ kia”.

“Vậy Tần Vũ phải mạnh cỡ nào chứ?”

Trong làn sóng thảo luận, rất nhiều người đều nhìn lên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đều rơi xuống rồi, bọn họ muốn hỏi: Vậy Tần Vũ đâu?

Chỉ là bọn họ nhìn rất lâu cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, chỉ có không gian và hư không đã nứt vỡ liên tục liền lại, trong làn huyết vụ mịt mờ dần dần trở nên yên tĩnh.

“Chạy rồi sao?”

Một lúc lâu sau có người lên tiếng hỏi thử.

“Xem ngươi nói kìa, sao lại gọi là chạy? Người ta đi thôi có được không hả?”

“Cũng đúng, ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị đánh bại, còn ai có thể ngăn cản hắn?”

A!

Tiếng rống cuồng loạn cắt ngang cuộc thảo luận, Hoắc Tôn bò dậy từ dưới đất tức giận ngửa mặt lên trời gào to, sự kiêu ngạo của hắn ta không phải bị đánh bại, mà là bị người khác nghiền nát.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng cũng lảo đảo đứng dậy, ánh sáng bao quanh thân thể đã sắp dập tắt, cô ta nhìn khoảng không mờ mịt với vẻ phức tạp.

Cuối cùng cô ta vẫn chưa được nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, cô ta hợp lực với Thái Âm Chân Thể cũng không cởi được mặt nạ của hắn, còn bị một mình hắn đánh bại, hơn nữa còn là hoàn toàn bị đánh bại.

Sự cao ngạo của cô ta lại bị nghiền nát, Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết cũng lại một lần nữa bị đánh bại.

Ruỳnh!

Lúc này, giữa rặng núi cách vị trí ban nãy không biết bao xa, Diệp Thành tung một chưởng phá mở không gian rồi bước ra ngoài.

Dáng vẻ của hắn cũng hơi chật vật, dù sao hai đối thủ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, hắn không sử dụng con át chủ bài, sức chiến đấu không thể phát huy tối đa nên trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương.

“Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo đúng không?”, tiểu tử trong Đại La Thần Đỉnh ló đầu ra.

“Đâu chỉ là bá đạo, thực sự là bất khả chiến bại!”, Diệp Thành cảm thán: “Khí huyết dồi dào như vậy, cơ thể lại bá đạo như thế, khả năng khôi phục cũng nghịch thiên, đây mới là huyết mạch nghịch thiên bất khả chiến bại cùng cấp!”

“Làm gì có huyết mạch nào là bất khả chiến bại cùng cấp thật sự?”, tên tí hon nhìn Diệp Thành.

“Câu này có lý lắm, ta… Hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã đột nhiên cau mày.

Keng!

Đột nhiên có tiếng mũi tên bắn ra từ hướng chéo, xẹt thẳng về phía đầu mày của hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh mang theo sát khí lạnh lùng, chỉ nhìn thôi cũng thấy toàn thân đau nhói.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn lùi lại với tốc độ nhanh như chớp.

Keng!

Chỉ là phía sau cũng có tiếng của kiếm vang , có lẽ là sát khí quá nặng nề, còn chưa đâm trúng mà hắn đã cảm thấy lưng mình như muốn tách ra.

“Vẫn còn à?”, vẻ mặt Diệp Thành đột nhiên thay đổi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc hai cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên sẽ đến tiêu diệt mình bằng cách đánh lén.
Chương 563: Lão già khủng khiếp

Phụt! Phụt!

Sau hai dòng máu bắn vọt ra, phần ngực trước và phần lưng của Diệp Thành đều bị một nhát kiếm đâm xuyên.

Cút!

Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, cứ thế di chuyển nhanh thoăn thoắt, khiến cho hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang tiếp cận từ phía trước và sau mình phải lùi về sau.

Phụt!

Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo.

Nhát kiếm của hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mang theo sát khí mạnh tuyệt đối, lúc này đang tàn sát cơ thể hắn, phá huỷ kinh mạch và xương cốt của hắn, hoá giải tinh nguyên trong cơ thể hắn, đến cả vết thương cũng hiện lên u quang, kể cả một người có khả năng phục hồi bá đạo nhờ có Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng không thể làm liền vết thương nhanh chóng được.

“Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại đi đánh lén”, Diệp Thành nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.

Kẻ bên trái hắn từng gặp trước đây, ông ta từng xuất hiện bên ngoài hố thần, là một Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta mặc huyết bào, khí tức lạnh lùng, đôi mắt u ám khiến người ta nhìn không thấy đáy.

Lại nhìn sang bên phải, lão già này mặc hắc bào, và đôi mắt cũng hết sức u ám.

“Ân Trụ?”, Diệp Thành có thể nhìn thấu được người mặc huyết bào là ai, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Thượng lão tổ của Chính Dương Tông - Ân Trụ sao?

Hay lắm, vì mục tiêu chung, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện vốn đối đầu lại bắt tay nhau, nếu không thì cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng khó có thể khiến Diệp Thành bị thương.

“Có thể đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, ngươi không nên sống trên đời này”, nghe tiếng gằn của Diệp Thành, lão già mặc huyết bào bật cười tôi độc.

“Cho nên ngươi chỉ có thể chết”, Ân Trụ nhếch miệng cười tôi độc.

“Muốn giết ta thì phải trả giá”, Diệp Thành loạng choạng, hắn lạnh lùng nhìn cả hai người kia.

“Ta lại muốn xem xem một tên ở cảnh giới Linh Hư lấy đâu ra khẩu khí lớn đến vậy?”, lão già mặc huyết bào lập tức vung tay, bàn tay quắt queo bạt về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có một đạo phù văn huyết sắc hiển hiện.

Thấy vậy, Diệp Thành vung Bá Long Đao, đao mang dài năm trượng loé sáng, bá đạo tuyệt đối.

Bang!

Bàn tay của lão già mặc huyết bào hết sức rắn rỏi, một đao của Diệp Thành chém xuống như chém phải đá, hắn phụt máu lùi về sau.

Cửu Chuyển Linh Thiên Ấn!

Diệp Thành còn chưa đứng vững thì đòn công kích của Ân Trụ đã tới, ông ta quần lâm cửu thiên, ấn tay xuống, một đạo chưởng ấn khổng lồ giáng từ trên trời xuống, còn chưa đánh tới phía Diệp Thành mà mặt đất đã nứt lìa, vết nứt cứ thế kéo dài.

Hừ!

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, hắn bước trên tinh hà, nghịch thiên sát phạt lên trời, thái cực hỗn độn nhanh chóng được vận chuyển, một chưởng bát hoang dung hoà với rất nhiều bí pháp như Bôn Lôi chưởng, Hàng Long chưởng, Hám Sơn chưởng, Huyền Quang ấn, mang theo chiến ý vô địch nghịch thiên.

Rầm!

Cửu chuyển thiên linh ấn đột nhiên bị phá tan, còn Diệp Thành cũng theo đó mà bay vào hư không, mặt đất để lại một cái hố sâu.

Thấy Diệp Thành ngã vào hư không, lão kia mới nhếch miệng cười nhìn Ân Trụ: “Ta cần đại đỉnh của hắn”.

Ân Trụ cũng bật cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Vậy thì phần xác thịt của hắn là của ta”.

Nói rồi, cả hai lão già lần lượt bổ nhào tới sát phạt về phía Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng, đầu lơ lửng Đại La Thần Đỉnh, chân bước trên Tinh Hà rộng lớn, tay cầm Bá Long Đao, nghịch thiên sát phạt, khí huyết sục sôi cuộn trào, kim quang chói lọi, một mình hắn đối đầu với hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Rầm!

Đùng! Đoàng!

Cả rặng núi không hề yên tĩnh, từng ngọn núi sụp đổ, cảnh tượng chiến đấu khốc liệt.

Phụt!

Phụt!

Điều đáng nói là Diệp Thành ở thế yếu một cách rõ ràng, hắn bị hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh tới mức không có cơ hội phản lại.

Rầm!

Sau một tiếng động kinh thiên động địa, bóng hình Diệp Thành ngã xuống trong hư không, mặt đất lại lần nữa xuất hiện một cái hố sâu.

“Hai lão già đáng chết, ép ta phải ra đại chiêu”, trên mặt đất, Diệp Thành mình đầy thương tích lại lần nữa đứng dậy, hắn quyết định không màng tới thân phận, sử dụng nhiều chiêu bài áp chót, và quan trọng nhất đó là hắn đã quyết định sử dụng tới Tiên Luân Cấm Thuật để tiêu diệt một trong hai lão già này.

“Tiểu tử, có cần ta giúp không?”, trong Đại La Thần Đỉnh, Tiểu Linh Oa thò đầu ra.

“Ngươi dẹp sang bên đi”.

“Ôi trời, lão tử đây lợi hại lắm đấy”, Tiểu Linh Oa hô lên.

Ừm!

Ừm!

Tiểu Linh Oa vừa thò đầu ra đã bị lão già mặc huyết bào và Ân Trụ trong hư không nhìn thấy, cả hai chợt sáng mắt lên, bọn họ đồng thanh lên tiếng: “Đó là thứ gì vậy?”

Ôi trời!

Nghe câu này, Tiểu Linh Oa khó chịu thấy rõ, hắn đứng trên đại đỉnh, cất giọng mắng chửi thậm tệ: “Hai lão tạp chủng, mẹ kiếp, các ông mới là thứ gì, cả nhà các ông mới là thứ gì thì có”.

Bị tên kia mắng chửi như vậy, cả hai lão già nheo mắt lại giống như nhìn ra sự bất phàm của Tiểu Linh Oa.

“Ta cũng muốn có cái thứ nhỏ con này”, lão già mặc huyết bào lập tức lên tiếng.

“Nó là của ta”, Ân Trụ nói rồi lao xuống, mắt ông ta rõ vẻ tham lam.

Thấy vậy, lão già mặc huyết bào mới lạnh mặt, ông ta cũng như một đạo thần mang bay từ không trung xuống.

“Vội vàng muốn chết vậy sao?”, thấy cả hai lão già lao tới, Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành đã âm thầm mở, sức mạnh của đồng tử cũng được ngưng tụ, vả lại đã ngắm chuẩn Ân Trụ.

Thế nhưng hắn còn chưa tung đại chiêu thì một phần hư không ở bên đã nứt lìa, một bàn tay khổng lồ bạt tới.

Bốp!

Tiếng tát chát chúa vang lên, Ân Trụ đang xông tới lập tức bị ăn cái bạt đau đớn, ông ta bị bàn tay khổng lồ kia bạt bay đi, cứ thế lộn nhào trong hư không.

Sau khi đánh bay Ân Trụ, bàn tay khổng lồ kia lại chuyển hướng giáng cho lão già mặc huyết bào một cái.

Bốp!

Nhìn cảnh tượng hoành tráng giữa hư không, Diệp Thành chợt nuốt nước bọt, chỉ hai cái bạt mà có thể khiến cả hai lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị đánh bay đi, mẹ kiếp, đúng là bá đạo!

“Bàn tay đó thật mạnh”, Tiểu Linh Oa cũng nuốt nước bọt và ngẩng đầu nhìn trời.

Là kẻ nào?

Là kẻ nào?

Hai âm thanh phẫn nộ liên tiếp vang lên, Ân Trụ và lão già mặc huyết bào sát phạt tới với sát khí ngút trời.

Điều đáng nói đó là trên mặt của hai lão già này vẫn còn y nguyên vết tay, đặc biệt là Ân Trụ, mặt mày méo xệch cả đi.

Không gian hư vô nứt rồi, một lão già đầu tóc bạc phơ từ từ đi tới, ông ta mặc bộ y phục bằng vải gai, thân hình hơi khom khom, bàn tay toàn vết chai sạn.

“Ông ta thật mạnh”, Diệp Thành ở bên dưới cũng nhìn lão già tóc bạc, trong lòng thầm trầm trồ cảm thán.

“Khí tức mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không hề thua kém Độc Cô Ngạo”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Có điều…”, khi hắn còn đang trầm trồ thì lại phải cau mày như cảm nhận được một cảm giác không ổn trong cơ thể lão già tóc bạc phơ.

“Hai vị đạo hữu, có thể nể mặt ta không?”, lão già tóc bạc chắp tay mỉm cười với lão già mặc huyết bào và Ân Trụ: “Tiểu tử này có duyên với ta, có thể để hắn đi theo ta không? Như vậy ta sẽ cảm kích vô cùng”.

“Khốn khiếp”, lão già mặc huyết bào phẫn nộ, mặt mày nóng ran: “Ta đuổi cả chặng đường mà ông bảo muốn mang đi là mang đi sao? Ông coi ta là ai? Coi Thị Huyết Điện là gì?”

“Muốn đưa hắn đi thì phải xem ông có bản lĩnh không đã”, nói rồi, Ân Trụ cũng gằn giọng, khí tức mạnh mẽ dâng trào.

Haiz!

Chỉ nghe lão già kia thở dài, lão ta tiến lên trước một bước nhưng ngay giây phút sau đã xuất hiện trước mặt Ân Trụ.

Thấy vậy, không chỉ Ân Trụ mà đến cả lão già mặc huyết bào cũng kinh ngạc, thân pháp dị thường thế này quả khiến người ta trở tay không kịp.

“Đến cả Tiên Luân Nhãn cũng không bắt kịp tốc độ của ông ta”, bên dưới, Diệp Thành như dậy sóng trong lòng, sức mạnh của lão già tóc bạc đã vượt qua phạm trù hiểu biết của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK