Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: Chuyện tốt vụt mất

Đêm rất yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh.

Trong biệt uyển nhỏ cũng rất yên tĩnh, thời gian dường như ngừng trôi ngay lúc này.

Hai nam một nữ, hai Diệp Thành một Thượng Quan Ngọc Nhi đều ngây người tại chỗ.

Diệp Thành nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc Nhi đang không mặc đồ, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Diệp Thành đang ngơ ngác với vẻ mặt kỳ quái, cảnh tượng này cũng như ngừng lại vào giây phút này.

Đạo thân của Diệp Thành lắc đầu, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi rồi lại nhìn Diệp Thành.

“Bản thể à, là cô ấy nhất quyết tự cởi”, chừng năm giây sau, sự yên tĩnh trong biệt uyển bị lời này của đạo thân Diệp Thành phá vỡ.

Lời vừa dứt, Thượng Quan Ngọc Nhi vô thức quay đầu nhìn đạo thân Diệp Thành, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng thú vị: “Ngươi… Ngươi không phải bản thể”.

“Ừ ừ!”, đạo thân Diệp Thành vội vàng gật đầu.

A!

Ngay lập tức, âm thanh chói tai vang lên xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng.

Rầm! Đoàng!

Sau đó có hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai bóng người chật vật chạy ra khỏi biệt uyển, trên mặt tên nào cũng có dấu tay cực kỳ bắt mắt.

Diệp Thành, ngươi đi chết đi!

Thượng Quan Ngọc Nhi đã mặc xong quần áo, lấy tay che mặt, hậm hực dậm chân thật mạnh, hai má nóng bừng đến mức không thể nóng hơn được nữa, thậm chí cổ cô cũng đã đỏ ửng.

Giờ phút này, thậm chí cô còn chỉ muốn tự sát.

Đêm nay, cảnh đẹp trăng sáng, lãng mạn biết bao, cô đã lấy hết dũng khí để cởi đồ, muốn trao trinh tiết quý giá nhất đời con gái cho người mình yêu.

Nhưng điều mà cô không ngờ tới là người mở thần hải cho mình không phải bản thể của Diệp Thành, cô đã cởi hết đồ nhưng lại chỉ đứng trước đạo thân của hắn, khiến cho một đêm xuân tiêu thoáng chốc tan biến.

“Là cô ấy tự cởi đó”, bên ngoài, đạo thân Diệp Thành lau máu mũi, vô tội nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, chỉ quan sát đạo thân của mình từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi giữa hai chân đạo thân, cái lều tam giác ấy thật sự đã dựng thẳng đứng.

“Nhưng dáng người cô ấy thật sự rất đẹp”, đạo thân Diệp Thành không chú ý thấy sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm, vẫn cười tươi rất đắc ý.

“Đi, hôm nay hai chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng”, Diệp Thành khoác tay lên vai đạo thân, chẳng quan tâm đạo thân có đồng ý hay không đã kéo hắn đi về phía ngọn núi phía sau nhà Thượng Quan.

A!

Chẳng mấy chốc, tiếng hú hét như sói tru vang vọng khắp Thượng Quan thế gia, khiến cho các lão bối đang ngủ say trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, tưởng nhà ai đang mổ heo!

Đến một lúc nào đó, tiếng hét thảm thiết cuối cùng cũng ngưng lại.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành mặt đầy tối đen bước ra khỏi ngọn núi phía sau, chửi bới suốt dọc đường.

Vớ vẩn! Vớ vẩn!

Diệp Thành hung hăng gãi đầu, hắn hối hận rồi! Biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn sẽ không đi dạo quanh nhà Thượng Quan, nếu bản thể đến thì có thể bây giờ đã vào chuyện chính rồi!

Mẹ kiếp!

Diệp Thành ôm trán, thật sự càng nghĩ càng hối hận, chuyện tốt như thế mà lại để lỡ mất.

Ha ha ha!

Lúc này, trong thần hải của hắn vọng lại tiếng cười to, không cần nói cũng biết chính là Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này nó đang cười nghiêng cười ngả, thông qua đạo thân, hắn nhìn thấy con rồng đê tiện đó thật sự đã cười nghiêng ngả.

“Buồn cười lắm à?”, mặt Diệp Thành đen như than.

“Hôm nay lão tử thực sự đã được mở mang tầm mắt, ha ha ha...”, nhìn khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long cười chảy nước mắt.

“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mở mang tầm mắt”, Diệp Thành chửi lớn, sau đó sai chín phân thân trong thế giới ngầm ở Chính Dương Tông hành động.

Chín phân thân nhận lệnh lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi quần, cầm thứ căng cứng trong đũng quần ra nhắm thẳng vào Thái Hư Cổ Long sẵn sàng tắm cho nó bất cứ lúc nào.

Thấy thế, Thái Hư Cổ Long ngay lập tức ngừng cười, làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc vuốt râu: “Đừng làm loạn”.

“Lão tử không ra oai, ngươi lại tưởng ta là chuột nhắt”, Diệp Thành lườm Thái Hư Cổ Long, may mà Thái Hư Cổ Long phản ứng nhanh, nếu chậm một giây thì hắn sẽ cho nó biết thế nào là tắm nước tiểu.

“Này, nói chuyện chính đi”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc, nhưng khi nói, thân rồng của nó lại không kìm được run lên, muốn nhịn cười mà không được, Diệp Thành thấy thế, mặt tối sầm lại.

“Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, nói vui thì nói vui, Thái Hư Cổ Long vẫn quay trở về chủ đề chính.

“Chuyện thú vị? Chuyện gì?”

“Đại Sở có vẻ đã tự hình thành một vòng luân hồi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt cất lời.

“Tự hình thành một vòng luân hồi?”, Diệp Thành nhíu mày, thuyết luân hồi huyền diệu khó giải thích, người phàm truyền rằng nó rất quỷ dị, nhưng hắn là tu sĩ, đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc luân hồi có tồn tại hay không, bởi vì điều này rất khó xác minh.

Nghĩ vậy, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Trên đời thật sự có luân hồi sao?”

“Có”, Thái Hư Cổ Long trả lời chắc nịch.

“Không ngờ thật sự có!”, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn cực kỳ tin tưởng lời Thái Hư Cổ Long, nó nói có là có, nhưng khi nghe trên đời có luân hồi, hắn vẫn cảm thấy không dám tin.

“Có luân hồi nhưng chỉ dành cho người phàm”.

“Chỉ… Chỉ dành cho người phàm?”, Diệp Thành sửng sốt: “Thế… Thế là sao?”

“Điều này thì ngươi chưa hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long ung dung giải thích: “Người phàm có hồn phách và sẽ không rời khỏi xác thịt, sau khi chết sẽ vào vòng luân hồi để đầu thai chuyển kiếp. Mà tu sĩ thì có linh hồn, ngọn lửa linh hồn chưa tắt, thân người không chết, ngọn lửa linh hồn đã tắt thì sẽ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa, cũng không có tái sinh”.

Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút mới nói tiếp: “Vậy nên trời cao rất công bằng, tu sĩ sống lâu hơn người phàm, nhưng không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp, mà người phàm tuổi thọ ngắn hơn tu sĩ, trung bình chỉ khoảng một trăm tuổi, nhưng họ lại có cơ hội đầu thai chuyển kiếp. Tu sĩ và người phàm đi hai con đường nhưng khác đường về cùng một đích, sau khi người phàm luân hồi chín kiếp thì sẽ không có cơ hội sống lại nữa, lúc đó mới thật sự là đã chết”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, ánh mắt Diệp Thành trở nên mờ mịt, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến chuyện huyền bí thế này.

Sau chừng ba giây, hắn mới ngập ngừng hỏi: “Vậy tu sĩ có khả năng đầu thai chuyển kiếp không?”

“Có”, Thái Hư Cổ Long vẫn trả lời rất chắc chắn: “Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, không có chuyện gì là tuyệt đối, nhưng khả năng đó… gần như bằng không”.

“Vậy nếu tu sĩ luân hồi chuyển kiếp có còn là tu sĩ không?”

“Điều này cũng chưa biết được”, Thái Hư Cổ Long đáp: “Sau khi luân hồi có thể họ vẫn là tu sĩ, nhưng cũng có thể là người phàm, luân hồi thành súc sinh cũng rất có khả năng, điều này phải xem tạo hoá thôi. Tương tự, người phàm đầu thai chuyển kiếp cũng vậy, có thể vẫn là người phàm, có thể là tu sĩ, cũng có thể là súc sinh”.

“Vậy ngươi nói Đại Sở tự hình thành luân hồi là thế nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy khó hiểu.

“Vì luân hồi của Đại Sở hơi khác so với Huyền Hoang Đại Lục và Chư Thiên Vạn Vực”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu: “Nơi đây không chỉ người phàm có luân hồi mà tu sĩ cũng có luân hồi”.

“Tu sĩ của Đại Sở có luân hồi?”, Diệp Thành thảng thốt.
Chương 852: Luân hồi, hỗn độn

“Có lẽ là có”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Tu sĩ đều có hoả lạc linh hồn độc nhất vô nhị, cái này không thể sao chép, mà ta phát hiện một trưởng lão, một đệ tử, một linh thú ở Chính Dương Tông đã từng luân hồi. Ấn ký hoả lạc trên linh hồn của trưởng lão kia giống hệt ấn ký hoả lạc linh hồn của một đệ tử Chính Dương Tông năm trăm năm trước, đệ tử đó lại có ấn ký hoả lạc linh hồn giống hệt điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông tám trăm năm trước, còn có con linh thú kia nữa, ấn ký hoả lạc trên linh hồn của nó giống hệt một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thời Huyền Thần”.

“Chỉ dựa vào ba ví dụ này mà ngươi đã kết luận Đại Sở tự hình thành luân hồi thì hơi qua loa đấy!”, Diệp Thành sờ cằm.

“Không qua loa đâu, thật sự có khả năng này mà”, Thái Hư Cổ Long thong thả cất lời: “Từ khi Chính Dương Tông thành lập đến nay, ta đều ghi nhớ ấn ký hoả lạc trên linh hồn mỗi người xuất hiện trong tông môn, mà những năm kí hồn, ta cũng đều ghi nhớ ấn ký hoả lạc linh hồn của những tu sĩ ta đã gặp, khi nào được ra ngoài, ta sẽ đến nơi khác nghiệm chứng, đến lúc đó sẽ biết thôi”.

“Nếu là vậy thì có lẽ Thanh Vân và Hằng Nhạc cũng có tu sĩ luân hồi”, Diệp Thành cân nhắc: “Hôm khác ta sẽ hỏi Long Nhất và Long Ngũ, ngươi có thể nhìn ra có lẽ họ cũng nhìn ra được, biết đâu họ cũng từng gặp tu sĩ luân hồi rồi”.

“Khi nào về, sắp xếp cho chúng ta nói chuyện, để ta nói với họ”, Thái Hư Cổ Long bảo: “Ký ức truyền thừa của ba chúng ta khác nhau, điều ta biết có lẽ họ không biết”.

“Ta hiểu”.

“Nếu Đại Sở thật sự tự hình thành luân hồi thì vùng đất này thật sự không hề đơn giản”, lời này của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa, trong đôi mắt rồng còn loé lên tia sáng bất định.

“Trong ký ức truyền thừa của ngươi có thông tin nào liên quan đến Đại Sở không?”

“Không có”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Đã mấy triệu năm trôi qua, quá lâu rồi, thời đại mà ta ở có lẽ vẫn chưa có vùng đất Đại Sở này”.

“Không đúng!”, Diệp Thành gãi đầu: “Nếu ngươi là người thời Thái Cổ thì tại sao những chuyện sau thời đại ấy mà ngươi cũng biết?”

“Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long, không biết đã trôi dạt bao nhiêu năm trên thế giới này rồi, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này tuy ta không có thần trí nhưng có một số chuyện đã hoà vào ký ức của ta theo sự thay đổi của năm tháng, đáng tiếc là trong những ký ức này không có chuyện liên quan đến Đại Sở”.

“Bí mật liên quan đến Đại Sở có lẽ người của Thiên Huyền Môn sẽ biết rõ”, Diệp Thành sờ cằm, trầm ngâm.

“Kỳ lạ nhất là bọn họ đấy”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long mang theo ẩn ý sâu xa: “Ta rất muốn biết bọn họ tồn tại ở Đại Sở này với thân phận gì. Như ngươi đã nói, bí mật của Đại Sở có lẽ họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai, hiện tại ta rất muốn đi ra ngoài để nghiên cứu Đại Sở này”.

Nói đến đây, nó tức giận liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi tập trung một chút cho ta, mau mau đưa lão tử ra ngoài”.

“Ta đang cố gắng mà! À này, ta hỏi ngươi một chuyện”.

“Nói”.

“Lần trước sau khi trốn vào hố đen không gian ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta đã gặp một vùng khí hải màu xám”, Diệp Thành nhắc đến chuyện đã gặp sau khi đi vào hố đen không gian lần trước: “Nó rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, chỉ một phần ba giây thôi mà ta đã suýt bị nghiền thành tro bụi, ngươi có biết khí hải màu xám đó có lai lịch gì không?”

“Chẳng trách ngươi đi vào chưa đến một giây mà lúc đi ra đã thành tàn phế, thì ra là vì lý do này”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.

“Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn run đây”.

“Khí hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, không ngừng lặp lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Nghĩ một lúc, đôi mắt rồng của nó dần sáng lên tinh quang nóng rực: “Không phải là khí hỗn độn đấy chứ?”

“Khí hỗn độn là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi: “Là khí từ thời thiên địa còn sơ khai sao?”

“Như ngươi nói, khí hỗn độn chính là khí từ thời hỗn độn sơ khai, không khác gì những gì ngươi miêu tả”, Thái Hư Cổ Long trả lời, ánh mắt càng thêm nóng như lửa.

“Nhìn ngươi như vậy, chắc khí hỗn độn là một bảo bối”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý.

“Là bảo bối, chắc chắn là bảo bối! Hơn nữa còn là đại bảo bối kinh thiên động địa nữa kìa”, Thái Hư Cổ Long càng nói càng kích động: “Đó là khí cổ xưa nhất của đất trời, sinh ra vạn vật, là mẫu khí của vạn vật, có thể dùng để luyện khí, luyện đan, luyện thể, luyện hồn, chắc chắn sẽ có hiệu quả mà ngươi không bao giờ ngờ tới. Điều quan trọng nhất là nó chứa đựng căn nguyên của đất trời và sức mạnh vô bờ, là thứ nghịch thiên đó!”

“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành kinh ngạc thốt lên.

“Tiểu tử, nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi”, hai mắt Thái Hư Cổ Long gần như bốc cháy, nó kích động tột đỉnh: “Mau lên, tạm gác mọi chuyện lại rồi đến Loạn Cổ Thương Nguyên, đi vào hố đen không gian từ nơi đó, lấy vân khí màu xám ra đây ta xem nào”.

“Thôi thôi thôi”, Diệp Thành vội vàng xua tay: “Có đánh chết ta cũng không quay lại nơi đó, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
Chương 853: Hoa sen bảy màu

“Ngươi vô dụng thế! Đó là thứ nghịch thiên đó, muốn thành công phải chú ý đến tiểu tiết, có hiểu không? Ngươi xác định đúng vị trí, khoảng cách, chỉ cần cách đủ xa khí hải màu xám thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, dễ dàng có được nó. Nếu thật sự không được hay phát hiện có điều gì không ổn thì rút lui ngay là xong. Nghe ta đi, đó là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, là tạo hoá nghịch thiên đấy”.

“Nghe ngươi nói vậy ta cũng hơi động lòng”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng phải chờ vài ngày nữa! Lần trước ta giao chiến với Doãn Chí Bình, sức mạnh đồng tử Tiên Luân gần như cạn kiệt, vẫn chưa hồi phục, hơn nữa mấy ngày nay Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có chút vấn đề?”

“Có vấn đề?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ta đang định nói với ngươi chuyện này đây”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời đầy sao, kể lại: “Ta cứ cảm giác có người đang theo dõi vùng đất này, cũng rất nhiều lần có cảm giác có người theo dõi mình, thậm chí ta còn cảm nhận được đó là một đôi mắt với đồng tử hỗn độn”.

“Còn có chuyện này à”, Thái Hư Cổ Long cau mày.

“Vậy nên ta đã sử dụng Tiên Luân Nhãn kiểm tra nhiều lần, nhưng lại gặp phản phệ dữ dội”, Diệp Thành nói tiếp: “Ta có thể cảm nhận được Tiên Luân Nhãn đang run lên, như thể gặp phải mối uy hiếp rất lớn, mà nó run rẩy cũng khiến ta sinh ra cảm giác sợ hãi không giải thích được”.

“Tiểu tử, có lẽ ngươi đã nhìn thấy thứ không nên nhìn”, Thái Hư Cổ Long suy nghĩ: “Ngay cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng phải run rẩy, chứng tỏ đó là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ”.

“Có lẽ là tu vi của ta quá yếu”, Diệp Thành sờ cằm.

“Mặc dù Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mạnh nhưng cũng không phải chí tôn trong các loại mắt”, Thái Hư Cổ Long cất lời đầy ẩn ý sâu xa: “Thế giới này rất kỳ diệu, có nhân quả tuần hoàn, cũng có tương sinh tương khắc. Đôi mắt có thực lực không mạnh nhưng lại có thể khống chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải không có. Cũng có con mắt có thực lực cực mạnh, có thể hoàn toàn áp chế Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngươi phải nhớ rằng thế giới này không có vô địch tuyệt đối”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ta ngủ đây”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì ngăn màn trò chuyện với Diệp Thành, nằm bò ra đó, đôi mắt rồng khổng lồ không ngừng loé lên thần quang mờ ảo: “Rốt cuộc Đại Sở này làm sao vậy? Bao nhiêu huyết mạch nghịch thiên, bao nhiêu tồn tại quỷ dị, còn có đôi mắt hỗn độn kia nữa, có thể khiến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn run rẩy thì khả năng chính là Hỗn Độn Nhãn…”

Ở đây, Diệp Thành lắc đầu đi qua rừng trúc, hắn đã không chỉ một lần liếc nhìn biệt uyển nơi Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, nghĩ đến chuyện tốt xuân tiêu đã lỡ, thậm chí hắn còn muốn lôi đạo thân ra đánh thêm trận nữa.

Hế?

Đang đi, Diệp Thành bất giác dừng bước, hắn nhìn thấy một đạo thần hà bảy màu loé lên trước mắt.

Ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn sang.

Đập vào mắt hắn là đoá hoa sen nở rộ cao hơn một trượng, phảng phất ánh sáng bảy màu rực rỡ, tràn ngập thần khí, trong đêm tối nó cực kỳ lộng lẫy và thánh khiết.

“Là loại hoa đó”, mắt Diệp Thành đột nhiên sáng ngời.

Hắn không biết hoa sen bảy màu này là gì, nhưng hắn đã từng thấy nó, chính là loài hoa trong lạc ấn linh hồn của nửa viên Thiên Tịch Đan, mà hoa sen bảy màu ấy chính là một loại linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan.

Hắn vẫn luôn tìm kiếm linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng rất nhiều loại trong số đó hắn đều không biết tên, có vẻ như đã tuyệt chủng ở Đại Sở, muốn tìm chúng rất khó.

Bây giờ nhìn thấy một đoá hoa sen bảy màu ở nhà Thượng Quan, hắn cực kỳ kích động.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền không kìm được tiến lên.

Nhưng khi hắn cất bước thứ ba, hoa sen bảy màu cách đó trăm trượng đã thay đổi hình dạng, trở nên hư ảo rồi hoá thành một bóng dáng xinh đẹp được những tia sáng bảy sắc bao quanh, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thượng Quan Hàn Nguyệt sao?

Diệp Thành đột nhiên sửng sốt, vô thức dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng khi hắn nhìn lại lần nữa thì quả thực là Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Chuyện… Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sảng sốt: “Bản thể của Thượng Quan Hàn Nguyệt là một đoá sen bảy màu?”

“Không đúng”, ngay sau đó Diệp Thành đã lắc đầu, mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn ra một số manh mối: “Bản thể của cô ấy không phải hoa sen bảy màu, mà là cô ấy từng dùng hoa sen bảy màu nên mới có dị tượng ngoại đạo là hoa sen bảy màu này”.

“Sao chuyện tốt này không để cho mình gặp chứ?”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, không dễ gì mới thấy một lần, còn bị người khác ăn mất, có trời mới biết hoa này có còn đoá thứ hai ở Đại Sở không.

“Diệp đạo hữu”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng bước tới, trên người vẫn tản ra thần quang bảy màu, thánh khiết, hoàn mỹ, đẹp như mộng ảo, tựa như tiên nữ cõi hồng trần.

“Thượng Quan cô nương, thật trùng hợp!”, Diệp Thành mỉm cười.
Chương 854: Cô có còn trinh không?

“Thật trùng hợp”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, trên khuôn mặt còn ửng đỏ, một người trước nay nhu mì rụt rè như cô đứng trước người trong lòng nên tâm trạng vô cùng căng thẳng.

“Đoá hoa sen bảy màu vừa rồi là thế nào?”, Diệp Thành rõ ràng không chú ý tới sự thay đổi trong nét mặt của Thượng Quan Hàn Nguyệt, tâm tư của hắn vẫn còn đang chú ý vào bông hoa sen kia.

“Đó là Linh Long Hoa bảy màu”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ mỉm cười, “đó là bông hoa mà trước kia khi đi du ngoạn ta có được, nó dung hoà vào cơ thể ta, có lúc sẽ xuất hiện dị tượng bên ngoài”.

“Hoa Linh Long bảy màu?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn đã biết đó là hoa sen bảy màu kia là gì rồi.

“Nó rất dị thường, có thể tịnh hoá tà niệm”, Thượng Quan Hàn Nguyệt tiếp tục nói.

“Thượng Quan cô nương, cô gặp bông hoa này ở đâu?”, Diệp Thành xoa tay nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt với vẻ mặt mong chờ.

“Diệp Thành đạo hữu đang tìm loài hoa này sao?”

“Có…có thể coi là như vậy”, Diệp Thành mỉm cười ái ngại, hắn biện đại một lý do, “ta là luyện đan sư mà! Gần đây ta đang luyện một viên đan dược, cần đến loài hoa này làm dược dẫn.

“Hoá ra là vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “thế nhưng có lẽ loài hoa này rất khó tìm ở Đại Sở vì rất ít người từng thấy nó, nghe lão tổ nói nó là linh hoa tuyệt tích.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành thở dài.

“Ngươi không cần phải bi quan như vậy”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười nói, cô ta ngưng tụ ra một phần tinh nguyên huyết to chừng nắm tay trẻ nhỏ để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đưa cho Diệp Thành: “Nó dung hoà vào cơ thể ta, huyết mạch của ta cũng mang theo sự tinh khiết của nó. Nếu như luyện đan thì ngươi có thể dùng tinh nguyên huyết của ta để thay thế nó”.

“Vậy…vậy không được hay cho lắm”, Diệp Thành ho hắng xoa mũi.

“Coi như ta trả món nợ ân tình với ngươi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt cười nói.

“Sao ta có thể nhận chứ”, Diệp Thành vẫn mặt dày, nói rồi hắn tự giác nhận lấy tinh nguyên huyết với thần hà bảy màu sau đó lựa chọn một cái bình ngọc cho nó vào trong.

Tâm trạng của tên này rất tốt, mặc dù hắn không biết tinh nguyên huyết của Thượng Quan Hàn Nguyệt có thể đủ để thay thế hoa linh long bảy màu hay không nhưng dù chỉ cần là chút hi vọng mong manh cũng có khả năng vô hạn.

Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào trong bầu không khí yên lặng khác thường.

“Ngươi…và muội muội của ta quen nhau thế nào?”, cuối cùng, Thượng Quan Hàn Nguyệt lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó.

“Cái này ấy à…”, Diệp Thành ho hắng nhưng không biết phải trả lời làm sao, nói rằng ta đã nhìn thấy hết cơ thể của muội muội nhà cô vả lại còn không phải chỉ nhìn một lần sao?

Diệp Thành đảo mắt qua lại, việc này Thượng Quan Ngọc Nhi tuyệt đối sẽ không nói ra còn hắn lại càng không thể nói ra, nếu không thì sẽ bị Thượng Quan Hàn Nguyệt bóp chết ngay lập tức.

Ở bên, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt kì lạ đó của Diệp Thành thì bất giác cảm thấy khó hiểu, vấn đề này khó trả lời vậy sao?

“Chúng ta quen nhau ở nước Triệu”, Diệp Thành cười xoà, hắn đã lược bớt cả bao nhiêu tình tiết rồi.

“Sau khi ngươi chết, muội muội rất đau lòng”.

“Ta biết”, Diệp Thành mỉm cười, hắn còn nhớ cảnh tượng trước Ngọc Nữ Phong, cô ấy và Lạc Hi còn quỳ trước giường băng khóc than đau khổ, đó không thể là giả.

“Có lẽ ngươi sẽ không phụ con bé”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thần sâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm túc không có ý trêu đùa, có điều cứ nhìn thế, nhìn thế rồi cô vô thức chợt đưa mắt đi chỗ khác, khẽ bặm môi và khuôn mặt ửng đỏ.

“Phụ hay không phụ ta không biết, nửa canh giờ trước ta đã khiến muội muội của cô tức gần chết”, Diệp Thành tự gào thét trong lòng, hắn day trán, nói không chừng hiện giờ Thượng Quan Ngọc Nhi đang mài dao rồi cũng nên.

Cả hai người lại chìm vào yên lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi: “Thượng Quan cô nương, cô có phải là con gái còn trinh không?”

Nghe câu này, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, vẻ mặt vô cùng thú vị, cô không ngờ rằng Diệp Thành lại nói ra một câu sỗ sàng thế này.

Sau một lát, khuôn mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt hãy còn đỏ lựng.

Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hắn cũng tối sầm cả lại.

Trời đất chứng dám, đó không phải là câu nói của hắn, còn do ai nói thì không cần nghĩ cũng biết chính là tiện nhân Thái Hư Cổ Long, nửa đêm không ngử lại đi phá đám người khác.

Lưu manh!

Thượng Quan Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô quay người bỏ chạy, đôi tay bưng lấy hai bên má đang nóng ran vì ái ngại.

Phía này, thấy bóng người Thượng Quan Hàn Nguyệt chạy đi, khoé miệng Diệp Thành giật lên liên hồi.

Ô ha ha ha….!

Tiếp đó, bên trong thần hải của Diệp Thành liên tục vang lên tiếng cười giòn tan, Thái Hư Cổ Long bật cười như nắc nẻ, cười chảy cả nước mắt.

Nhìn con tiện nhân trong bộ dạng điên cuồng như vậy, khuôn mặt Diệp Thành càng tối sầm hơn bao giờ hết.

Thế rồi chín phần phân thân của hắn bắt đầu đứng dậy, tên nào tên nấy không hề nể nang cứ thế cởi sạch quần, không nói lời nào rồi cầm cậu nhỏ chĩa thẳng về phía Thái Hư Cổ Long mà tưới như mưa.

Ôi trời!

Tiếp đó là tiếng gào thét thảm thiết của Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất.

Tiện nhân!

Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn quay người hằn học bỏ đi, chính vì câu nói của Thái Hư Cổ Long mà hình ảnh anh kiệt của hắn đã tan thành mây khói.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, nhà Thượng Quan đã bắt đầu bận rộn.

Lúc này, bên ngoài kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan lại có tám tầng kết giới mới, khả năng phòng ngự tăng lên hơn mười lần.

Cũng nhờ có Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, hai người này tinh thông trận pháp và kết giới, vả lại còn kiến tạo hết sức uyên thâm.

Cũng chính vì vậy mà bọn họ cũng rất vất vả vì rất nhiều nơi cần bọn họ tới đả thông đại trận hư không giữa nhà Thượng Quan và Hằng Nhạc, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông và cổ thành Thiên Thu, nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.

Mọi thứ đều đang được tiến hành tuần tự, người của nhà Thượng Quan dốc sức vì sự tồn tại của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng khiến bọn họ cảm nhận được tiền đồ sán lạn phía trước.

“Diệp Thành tiểu hữu, tối qua nghỉ ngơi có ngon không?”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Cũng…cũng được ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa được chu đáo mong tiểu hữu lượng thứ”.

“Tiền bối nói gì thế ạ”, Diệp Thành cười đáp sau đó phất tay lấy ra hai túi đựng đồ đưa cho Thượng Quan Huyền Tông, “những thứ này đưa cho Ngọc Nhi cô nương và Hàn Nguyệt cô nương ạ”.

“Đây là gì?”, Thượng Quan Huyền Tông nhận lấy túi đựng đồ, ông ta ngó vào trong quan sát.

Đột nhiên ông ta bất giác sững sờ vì bên trong túi đựng đồ chứa đầy đan dược, linh đan ba vân, năm vân đều có vả lại số lượng không hề ít, những thứ khác như binh khí hàng thượng phẩm hay bí pháp huyền thuật cũng không thiếu.

Đúng là giàu có!

Kể cả là Thượng Quan Huyền Tông cũng không khỏi trầm trồ.

Có điều nghĩ thì cũng phải thôi. Diệp Thành là ai? Hắn là Đan Thánh, sao có thể thiếu những thứ này được? Hắn là sát thần, cướp của bao nhiêu người như vậy đương nhiên cũng không thể thiếu thốn.

“Vì sao tiểu hữu không đưa trực tiếp cho Ngọc Nhi và Nguyệt Nhi?”, Thượng Quan Huyền Tông thắc mắc.

Nghe vậy, Diệp Thành Diệp Thành vô thức che đi một bên má: Đau má.
Chương 855: Màn kịch mà Diệp Thành đứng

Không lâu sau đó, Diệp Thành toàn thân phát ra kim quang bèn bay ra khỏi nhà Thượng Quan như một đạo thần hồng.

Lần này tới đây hắn đã tiêu diệt được đại quân hai điện của Chính Dương Tông, thành công liên thủ với nhà họ Thượng Quan, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành mĩ mãn, thân là một người vô cùng bận rộn như hắn cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.

Nhìn bóng người Diệp Thành xa dần, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn thở dốc, mặt mày hằm hằm. Cô ta hãy còn tức tối về chuyện đêm hôm đó.

Có điều thấy bóng hình hắn xa dần cô lại bất giác mím môi, đôi mắt như ngấn nước và khuôn mặt mang theo nỗi thất vọng.

Ở bên, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng giống với muội muội của mình, khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ tới chuyện tối qua, một người vốn dĩ dịu dàng dè dặt như cô vẫn còn ái ngại.

……..

Đây là lầu hai của một toà lầu các diễm lệ.

Những cánh hoa bay rợp trời, một nữ tử ngả người trên lan can, cô hướng ánh mắt về phía Nam, vẻ mặt tiều tuỵ, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn phức tạp, hình ảnh một người thanh niên đeo mặt nạ còn lờ mờ trong đôi mắt cô.

“Nguyệt Nhi”, không lâu sau đó, một giọng nói ôn hoà vang lên đằng sau cô, đó là một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, đôi mày lưỡi mác trông vô cùng có uy.

Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?

“Phụ thân”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đi tới, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội đứng dậy.

“Lại nhớ hắn rồi à?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn mỉm cười ôn hoà nhưng trong lòng ông chốc chốc lại thở dài.

Là phụ thân, đây là sự bất lực của ông ta. Sao ông ta có thể ngờ nổi Tần Vũ lại chính là nhi tử của mình, còn nữ tử của ông ta lại phải lòng nhi tử, về điểm này thì chắc chắn đây là một mối nhân duyêtn không thể bắt đầu.

“Hắn là đệ đệ của con”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, cho dù cô có cố gắng che giấu thì cũng không kiềm được mà lại hướng ánh mắt về phương nam như thể có thể trông thấy hình ảnh một người thanh niên đang ngự không phi hành dù cách xa muôn trùng khoảng cách.

Haiz!

Hạo Thiên Huyền Chấn lại lần nữa thở dài, đúng là tạo hoá trêu người mà!

………

Nam Sở một buổi sáng sớm, sau vài trận phong ba bão táp, hiếm khi mới lại yên bình.

Những truyền thuyết liên quan đến Tần Vũ vẫn đang tiếp tục, những thần thoại xoay quanh Đan Thánh Diệp Thành hãy còn được truyền tai nhau, sự tích về hắn trở thành cuộc trò chuyện trong những quán trà khiến người ta phải kinh ngạc và trầm trồ.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lại bị phá vỡ.

Nhìn sang một hướng có thể thấy hai ngọn núi sừng sững sụp đổ kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.

“Có chuyện gì thế?”, những tu sĩ đang quây quần lúc này nghe thấy động tĩnh lỡn thì ngó đầu ra.

“Tám phần là lại có người đánh nhau rồi”, có người nhìn vào rặng núi, “xem ra thực lực cũng không vừa”.

“Đằng nào cũng chẳng có gì làm lạ”, có người thản nhiên chép miệng, “những trận đánh thế này chỉ là lặt vặt, khi chứng khiến nhiều cuộc so tài hoành tráng thì những lần đấu đá này cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi”.

Rầm! Đoàng!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, một bóng người đẫm máu bay ra khỏi rặng núi, cơ thể nhếch nhác thảm hại, trên người người này còn có rất nhiều vết thương nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.

Bàng Thống?

Nhìn người này, có rất nhiều người khác thẫn thờ, điện chủ Bàng Thống của phân điện thứ ba ở Chính Dương Tông, không ít người từng gặp.

“Sao lại…”, thấy thân hình thảm hại của Bàng Thống, quá nhiều người thẫn thờ tại chỗ. Đó là một trong chín người cầm trọng binh của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, thế mà lại bị truy sát.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đang truy sát Bàng Thống.

Đó là một lão già mặc y phục xám, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời. Ông ta cũng có tu vi Chuẩn Thiên.

“Thanh…Thanh Vân lão tổ?”, thấy lão già mặc y phục xám, rất nhiều người kinh ngạc. Lão tổ của Thanh Vân Tông mặt dù không thường xuyên ra khỏi tông môn nhưng cũng có không ít người từng gặp ông ta, đó là một tu sĩ mạnh nổi danh Nam Sở.

“Có…có chuyện gì vậy? Thanh Vân Tông lão tổ truy sát Bàng Thống?”, có người kinh ngạc lên tiếng.

“Kì lạ lắm sao?”, có người nhướng vai, “vài ngày trước chín phân điện của Thanh Vân Tông bị Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đánh tới mức tổn thất nặng nề. Lão tổ của Thanh Vân Tông truy sát Bàng Thống là điều dễ hiểu.

“Cũng đúng”, có người xoa cằm, “chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu là ta thì ta cũng tìm bọn họ để chiến”.

Rầm!

Trong tiếng bàn tán, tiếng động mạnh mẽ lại vang lên. Bàng Thống bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh bay đi vài trăm trượng khiến mặt đất lún xuống thành cái hố.

“Thanh Vân, ông không chết không nghỉ sao?”, giữa đất trời vang vọng tiếng gằn phẫn nộ của Bàng Thống.

“Chỉ dựa vào ngươi mà đòi không chết không nghỉ với ta sao?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng lật tay tung ra một chưởng về phía Bàng Thống!

Giết!

Bàng Thống tức tối, ông ta nghịch thiên sát phạt lên trời, tung ra một đao chém tan chưởng ấn của Thanh Vân Lão Tổ.

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra khiến trời đất rung chuyển.

Vì động tĩnh quá lớn nên các tu sĩ bên trong cổ thành đều chạy ra ngoài, túm tụm thành từng đám đen kịt.

Có điều bọn họ lại không biết Bàng Thống kia căn bản không phải là Bàng Thống còn Thanh Vân Lão Tổ cũng không phải là Thanh Vân Lão Tổ.

Vậy bọn họ là ai? Không cần nói cũng biết chính là tên tiện nhân Diệp Thành. Bàng Thống do đạo thân của hắn hoá thành, Thanh Vân Lão Tổ chính là bản thể của hắn hoá thành. Cảnh tượng huyết chiến này chính là màn kịch mà hắn dày công tạo dựng.

Mục đích của hắn rất rõ ràng đó chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, xoay chuyển sự chú ý của bọn họ.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến vẫn đang tiếp tục với chấn động lớn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.

Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông.

Thông tin này giống như được chắp thêm đôi cánh, nhanh chóng lan truyền khắp Đại Sở, đây cũng chính là kết quả mà Diệp Thành muốn thấy.

Khốn khiếp!

Bên trong đại điện của Chính Dương Tông, mười mấy bóng hình liên tục bay ra ngoài, người nào người nấy sát khí đằng đằng.

Mới tối hôm qua bọn họ còn nhận được tin báo Thanh Vân Tông liên thủ với nhà Thượng Quan tính kế với đại quân hai điện của bọn họ khiến đại quân của hai điện cho tới giờ vẫn không rõ tung tích. Hiện giờ biết được Bàng Thống lại bị truy sát, sao bọn họ có thể chấp nhận.

“Việc khốn khiếp thế này cũng chỉ có tên Diệp Thành đê tiện đó mới làm ra được”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Bàng Thống vuốt râu hằn học.

“Kế ly gián này rõ ràng quá”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân trầm giọng, “tám phần Chính Dương Tông sẽ không tin”.

“Tin hay không không quan trọng”, Chung Giang mỉm cười, “ân oán của ba tông tồn tại đã lâu, cho dù không ly gián thì Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông sớm muộn cũng nổ ra trận chiến, cho dù Chính Dương Tông nhìn ra được đó là kế ly gián thì bọn họ cũng nhân cơ hội này mà lấy lý do xuất binh”.

“Nếu không xử lý tốt thì Hằng Nhạc Tông cũng bị kéo vào trận chiến này”, Hằng Vũ Chân Nhân vuốt râu lên tiếng.

“Ngươi chắc chắn tên đó dùng dung mạo của ta chứ?”, bên trong Thanh Vân Tông, tlt nheo mắt nhìn xuống một trưởng lão ở bên dưới.

“Chắc chắn ạ”.

“Là kẻ nào đang chơi sau lưng?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, “rõ ràng đang dùng kế ly gián”.

“Tám phần là Hằng Nhạc Tông, đây rất giống với phong cách của Doãn Chí Bình”.

“Chưa chắc”, Công Tôn Chí lên tiếng, “Doãn Chí Bình bị Diệp Thành xử lý rồi, hiện giờ đã được cứu hay chưa cũng chưa biết”.

“Là ai đang làm loạn chỉ cần nhìn là biết”, Thanh Vân Lão Tổ lạnh giọng, sải bước ra khỏi đại điện, ông ta bay đi như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK