Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 414: Kẻ trộm

Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm qua đi, mặt trời lại tới.

Lại là một đêm yên bình, thanh tĩnh.

Ngọc Nữ Các rất tĩnh lặng, Sở Huyên và Sở Linh đã rời đi, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh.

“Ngày mai mình có thể nhập hồn rồi”, Diệp Thành vừa vận dụng Man Hoang Luyện Hồn để luyện hoá linh hồn, vừa chống cằm, nhàm chán chờ thời gian trôi qua để được nhập hồn.

Nhưng sau khi Sở Huyên và Sở Linh rời đi, bên ngoài lại có tiếng động, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía ấy.

Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn trong trạng thái ẩn thân, Diệp Thành sử dụng Tiên Luân Nhãn cũng không thấy rõ hình dáng kẻ đó.

“Cát Thanh”, không bao lâu Diệp Thành đã nhìn thấu thân phận kẻ đó, đây chẳng phải sư phụ của Tề Dương sao? Ngày đó Tề Dương bị hắn đánh tàn phế trên chiến đài, Cát Thanh còn giận đùng đùng chạy tới Ngọc Nữ Phong đòi công bằng, nhưng bị Sở Huyên mời về.

“Nửa đêm canh ba lén lén lút lút tới đây làm gì?”, Diệp Thành bất giác nheo mắt, nhìn chằm chằm Cát Thanh.

Sau khi đi vào, Cát Thanh nhìn xung quanh trước, sau đó mới đến trước giường băng ngọc, nhìn cơ thể Diệp Thành từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười quái dị.

Sau đó, Cát Thanh phất tay lấy ra một chiếc bao tải lớn, đặt cơ thể Diệp Thành vào trong rồi vác đi.

“Chết tiệt!”, Diệp Thành đột nhiên chửi thề một tiếng trong Tiên Hư giới, cuối cùng hắn cũng hiểu ý đồ của Cát Thanh khi nửa đêm chạy tới Ngọc Nữ Phong, không phải đi nhầm mà là tới trộm đồ, hơn nữa còn là trộm cơ thể hắn.

Hiển nhiên Diệp Thành không ngờ tới tình huống này.

Hắn biết rõ bí mật của cơ thể mình, Cát Thanh tới trộm cơ thể hắn chẳng phải vì Tiên Luân Nhãn trong mắt trái của hắn sao?

Trong phút chốc, Diệp Thành nghĩ thông rất nhiều chuyện, thân phận của Cát Thanh không đơn giản như bề ngoài, rất có thể là gián điệp thế lực khác cài vào Hằng Nhạc Tông, vì Tiên Luân Nhãn nên mới tới trộm thân thể hắn.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành lại gào thét, hắn nhảy dựng lên như kiến bò trên chảo nóng.

Hắn có thể tưởng tượng được kết cục của mình sau khi bị mang xác đi, chắc chắn Tiên Luân Nhãn sẽ bị móc ra, mà xác thịt vô dụng chắc chắn sẽ bị tiêu huỷ để xoá dấu vết.

Nhưng ngày mai hắn nhập hồn rồi, vào lúc mấu chốt này bị cướp thân thể, nếu thân thể bị tiêu huỷ, linh hồn giải được phong ấn chắc chắn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, khi ấy có thể hắn sẽ bị người khác bắt đi luyện đan bất cứ lúc nào.

Bây giờ, hắn chỉ hy vọng mấy người phía Sở Huyên phát hiện ra sự khác thường ở Ngọc Nữ Phong, nếu không cơ thể hắn mà bị mang đi thì chuyện nhảm nhí nào cũng có thể xảy ra.

Ầm!

Quả nhiên, Cát Thanh vừa ra khỏi Ngọc Nữ Phong, một tiếng nổ vang lên từ trên hư không cao tít, một lão già mặc đồ đen đang phá kết giới hộ tông của Hằng Nhạc Tông.

“Âm Minh tử tướng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã biết lão già áo đen đó là gì, tuy ông ta đã chết nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ, chẳng phải chính là Âm Minh tử tướng sao?

“Lại là người của Chính Dương Tông”, đã biết Âm Minh tử tướng đang tấn công kết giới của Hằng Nhạc Tông, đương nhiên Diệp Thành có thể nghĩ ra kẻ đứng sau chính là Chính Dương Tông, mà Cát Thanh cướp thi thể hắn không cần nói cũng biết ông ta chính là gián điệp Chính Dương Tông gài vào Hằng Nhạc.

“Tính toán hay lắm”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng: “Dùng Âm Minh tử tướng thu hút sự chú ý, để Cát Thanh nhân lúc hỗn loạn mang cơ thể mình đi sao?”

“Kẻ nào to gan vậy?”, một tiếng gầm thét vang lên từ thế giới bên ngoài, Thông Huyền Chân Nhân bước về phía đại điện, theo sau là Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông, mọi người đều đang điều khiển Thần hồng sát phạt về phía hư không.

“Âm Minh tử tướng”, Thông Huyền Chân Nhân xông tới trước tiên, vừa nhìn đã nhận ra lão già áo đen này chính là Âm Minh tử tướng.

“Bắt lại cho ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh.

Ngay sau đó, một Thái thượng trưởng lão xông lên, khí thế ngút trời, tu vi đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đấu với Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, ít nhất cũng nắm được tám phần cơ hội thắng.

Chẳng bao lâu lại có một Âm Minh tử tướng khác tới.

Thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lập tức sát phạt xông lên, lần này không như lần trước, lần này là ở Hằng Nhạc Tông, là địa bàn của họ, cao thủ rất nhiều, đương nhiên không sợ hai Âm Minh tử tướng này.

Ầm! Đùng đoàng!

Cuộc đại chiến vừa nổ ra, bầu trời đêm đen kịt trở nên vô cùng rực rỡ.

“Thế… Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn thế này đương nhiên các đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều nghe thấy.

“Không nhìn thấy sao? Có người tấn công Hằng Nhạc Tông của chúng ta”.

“Kẻ nào to gan dám trắng trợn công kích như vậy?”

Trong làn sóng bàn tán, ánh mắt mọi người đều tập trung lên khoảng không, làm gì còn ai chú ý tới Cát Thanh. Lúc này ông ta đã vác được thi thể Diệp Thành lén lút ra khỏi Hằng Nhạc Tông, sau đó lao vút đi như một đạo Thần hồng.

“Chẳng vui chút nào”, trong Tiên Hư giới, Diệp Thành day mạnh đầu mày, bia linh hồn bị phong ấn, không thể nhập hồn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cát Thanh trộm cơ thể mình đi.

“Tên nhóc xui xẻo”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, dường như đang ở Chính Dương Tông mà nó cũng biết chuyện gì xảy ra bên này.

Nghe thấy lời này của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành vội vàng đứng dậy, hỏi với vẻ đầy hy vọng: “Ngươi lợi hại như vậy có thể giúp ta phá phong ấn tự phong của Tiên Luân Nhãn không? Ta không muốn thành cô hồn dã quỷ đâu”.

“Tuy ta rất muốn giúp ngươi nhưng ta thật sự không làm được gì”, Thái Hư Cổ Long toàn năng lần này cũng nhún vai bất lực: “Ta vốn đang ở trạng thái phong ấn, hơn nữa ngươi còn đang ở trong cảnh giới ý thức của Tiên Luân Nhãn, cho dù ta muốn xen vào cũng không thể với tới!”

“Vậy ta không cứu được nữa rồi!”, Diệp Thành so vai gục đầu.

Nhưng lời hắn vừa dứt, thế giới bên ngoài lại vang lên tiếng nổ ầm trời.

Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành nhanh chóng ngẩng đầu, hắn trông thấy một ngọn núi cao bên ngoài bị một chưởng của ai đó đánh sập, mà Cát Thanh trong hư không cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Để thi thể hắn lại, ngươi có thể đi”, trong bóng tối, lại một người mặc áo bào đen bước ra, tay chống cây gậy đen, bộ dáng cũng rất kỳ quái, có một điều có thể chắc chắn đó là một lão già, vì giọng ông ta rất già.

“Có vẻ rất nhiều người nhòm ngó cơ thể ta!”, Diệp Thành cười khẩy, chỉ có thể trách Tiên Luân Nhãn trong mắt trái của hắn quá bá đạo, khiến bao thế lực thèm khát, Chính Dương Tông có thể nghĩ ra cướp thi thể hắn, sao các thế lực khác lại không nghĩ ra?

Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi nhìn lão già mặc áo bào đen kia.

“Linh Chân Thượng Nhân”, đột nhiên Diệp Thành nheo mắt, nhận ra kẻ đó là ai, đây chẳng phải Linh Chân Thượng Nhân luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, tự xưng là Danh Môn Chính Tông sao?

Ta là chính! Ngươi là tà!

Đột nhiên, trong Thần Hải của Diệp Thành bất giác vang lên câu nói này, đây chính là lời Linh Chân Thượng Nhân ở tít trên cao, tự xưng là hoá thân của chính nghĩa nói với hắn.

“Chính nghĩa”, Diệp Thành chế giễu: “Linh Chân, ông là một kẻ đạo đức giả, tiểu nhân ra vẻ đạo mạo”.
Chương 415: Cơ thể bị đánh cắp

Bịch! Rầm! Đùng!

Khi Diệp Thành bật cười lạnh lùng thì bên ngoài lại có hai ngọn núi sụp đổ, Cát Thanh lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi, ông ta lồm cồm bò dậy tức tối nhìn Linh Chân Thượng Nhân: “Không biết đạo hữu nào mà lại to gan như vậy, ta chính là…”

Có điều ông ta còn chưa nói xong thì Linh Chân Thượng Nhân ở phía đối diện đã ra tay, căn bản không quan tâm ông ta nói gì.

Thấy vậy, Cát Thanh vội tế gọi ra binh khí bản mệnh xông lên.

Viu!

Ngay lập tức, binh khí bản mệnh của ông ta bị Linh Chân Thượng Nhân gạt bay đi, đến cả ông ta cũng bị phản phệ một cách khủng khiếp, lập tức ói ra máu.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên quả nhiên bá đạo, đường đường là tu sĩ tầng thứ sáu cảnh giới Không Minh nhưng lại bị đánh cho tới mức không thể ngẩng mặt nổi”, Diệp Thành trầm trồ.

Phụt! Phụt!

Trận đại chiến vẫn còn tiếp tục,Cát Thanh thân hình thảm hại, liên tiếp bị thương, máu tươi nhuốm đỏ hư không.

“Cơ thể của hắn là của ta”, Linh Chân Thượng Nhân đã vươn tay ra túm lấy bao tải mà Cát Thanh đang vác trên người, dưới đêm trăng còn có thể trông thấy đôi mắt đầy u ám của ông ta.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo đao mang sắc lạnh chém vào hư không, mục tiêu chính là cánh tay của Linh Chân Thượng Nhân.

Ừm?

Thấy vậy, Linh Chân Thượng Nhân vội rút tay về, ông ta lật tay đánh ra một chưởng vào hư không.

Rầm!

Một chưởng mạnh mẽ được tung ra, kể cả là Linh Chân Thượng Nhân cũng phải lùi về sau còn trên hư không mờ mịt kia có một người đàn ông đeo mặt nạ từ từ bước ra, thân khiêng long đao khổng lồ, thân hình rắn rỏi, khí thế hùng hồn, khí tức mạnh mẽ khiến người ta nhìn mà tưởng rằng đó không phải một người mà là một con thú hoang dã.

“Lại là cảnh giới Chuẩn Thiên”, trong Tiên Linh hư, Diệp Thành lại lần nữa nheo mắt, người đàn ông đeo mặt nạ bên ngoài kia đang đối đầu với Linh Chân Thượng Nhân.

Trận chiến giữa hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực sự quá khốc liệt, cho dù ở bên trong Tiên Linh Hư, Diệp Thành cũng phải giật mình nhảy dựng lên vì quá kinh ngạc.

Lại nhìn về phía Cát Thanh, ông ta nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân giao chiến mà không dám cử động, nếu như có thêm bất cứ động tác nào thừa thãi thì ông ta lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thế nhưng đây là mệnh lệnh mà bên trên giao cho, cho dù phải đánh đổi bằng bất cứ cái giá nào cũng phải có được cơ thể của Diệp Thành, hiện giờ ông ta đã trèo lên lưng cọp nên khó có thể xuống, ông ta khó khăn lắm mới đoạt được cơ thể xác thịt của Diệp Thành, không thể dễ dàng giao ra như vậy được.

Thế rồi Cát Thanh cứ đứng đó tìm cơ hội thoát thân.

Vút!

Có điều ngay sau đó trong hư không, một đạo sát kiếm sắc lạnh chém tới khiến mặt ông ta khựng lại, một kiếm tuyệt sát đó đủ chứng minh thực lực của người kia hơn hẳn ông ta.

“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám đoạt cái xác đó?”, không ngờ khi Cát Thanh còn đang chuẩn bị dốc chứng chống lại thì trong bóng tối lại có người đi tới, người này mặc áo bào đen, tung ra một chưởng đánh tan đạo kiếm mang kia, đến cả người ra tay đánh lén cũng bị trúng chưởng ói ra máu.

“Ân Trụ”, trong Tiên Linh Hư, Diệp Thành đã nhìn thấu được tu sĩ thứ ba ở cảnh giới Chuẩn Thiên này là ai, đây chẳng phải là lão tổ Ân Trụ của Chính Dương Tông sao?

“Đến lão tổ cũng xuất đầu lộ diện, xem ra cơ thể của ta chắc chắn là mục tiêu bị cướp đi rồi”, mặt Diệp Thành khó coi tới cực độ.

Bên ngoài, thấy có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên xuất hiện, người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân lần lượt dừng tay, bọn họ nheo mắt nhìn Ân Trụ. Ba người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế chân vạc!

“Hai vị đạo hữu có thể nể mặt ta không?”, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân, Ân Trụ thong thả nói.

“Thể diện của ông không đáng tiền”, người đàn ông đeo mặt nạ lạnh giọng, lập tức ra tay giống như ma quỷ nhưng mục tiêu lại không phải là Ân Trụ và Linh Chân Thượng Nhân mà là cơ thể Diệp Thành đang trên lưng Cát Thanh.

“Ai cướp được là của người ấy”, Linh Chân Thượng Nhân cũng di chuyển, tốc độ cũng không hề chậm hơn người đàn ông đeo mặt nạ.

Thấy vậy, sắc mặt Ân Trụ tối sầm cả lại.

“Ngươi đi trước đi”, ngay sau đó ông ta quay sang nhìn Cát Thanh rồi mới bay vào hư không, một người chống lại hai người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Rầm! Đùng, đùng!

Trận đại chiến lại sục sôi, thấy Ân Trụ giữ chân người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân, Cát Thanh vội đứng dậy chớp cơ hội bỏ đi.

Thế nhưng tu sĩ với thực lực mạnh đánh lén trong bóng tối lúc trước lại lần nữa ra tay, dùng một kiếm đâm xuyên ngực ông ta.

Cát Thanh còn chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành trên lưng ông ta đã bị kẻ trong bóng tối vươn tay ra bắt đi.

“Khốn khiếp”, Ân Trụ đang đại chiến vội quay người, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ và Linh Chân Thượng Nhân lại lần lượt sát phạt đến: “Muốn làm ngư ông đắc lợi à? Đạo hành của ngươi còn kém lắm”.

Đúng như ba người kia nói, kẻ mạnh trong bóng tối bắt Diệp Thành đi lập tức ném cái xác Diệp Thành xuống.

Thấy vậy, Ân Trụ, người đàn ông đeo mặt nạ và Thanh Dương Chân Nhân vội ra tay.

Có điều, bọn họ còn chưa kịp tóm lấy cơ thể Diệp Thành thì lại có tu sĩ với thực lực mạnh ra tay, trong chốc lát đã tóm được cơ thể Diệp Thành sau đó bay vào hư không định chuồn đi.

“Muốn đi?”, cả ba người phía Ân Trụ cùng ra tay, mặc dù ở khoảng cách cả hàng nghìn trượng vẫn nghe tiếng nổ đùng đoàng.

Phụt!

Tu sĩ với thực lực mạnh trong bóng tối bị trúng chiếu, phun ra máu nhưng vẫn cố đứng dậy, mặc dù cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng nên biết rằng ông ta đang phải đối mặt với ba kẻ mạnh cùng tầng cảnh giới.

Rầm! Đùng!

Phía sau, từng ngọn núi sụp đổ, ba người phía Ân Trụ không hề dừng tay.

Màn đêm vốn yên tĩnh thì lại trở nên nhốn nháo, phía Hằng Nhạc Tông, hai Âm Minh Tử Tướng làm loạn trời đất còn phía này thế mạnh như nước cuốn.

Vả lại trong khi đuổi và bắt liên tục có những kẻ mạnh tham gia vào, người nào người nấy đeo mặt nạ, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, số lượng kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên từ bốn người tăng lên thành chín người.

“Tề Chấn Thiên, người nhà họ Tề ở Nam Cương”.

“Vương Nguyên Hoá, người nhà họ Vương ở Bắc Xuyên”.

“Triệu Thanh của Thanh Vân Tông”.

Diệp Thành nhìn rõ một một từng người tham gia vào trận chiến, mặc dù bọn họ đều đeo mặt nạ nhưng không thể thoát khỏi Tiên Luân Nhãn của hắn.

Rầm! Đùng!

Trời đất như sụp đổ, trận đại chiến hỗn loạn đánh từ nam tới bắc, rồi lại đánh từ tây sang đông, có thể thấy những nơi mà bọn họ di chuyển qua đều để lại cảnh bụi mù.

“Trận chiến này thật sự quá lớn, nửa đêm ăn no rửng mỡ sao?”

“Tránh đi xa vẫn tốt hơn”.

“Lẽ nào có bảo bối xuất thế? Bên trong bao tải đó là gì vậy chứ?”

“Cả đám ngờ nghệch kia có phải đã thương lượng xong rồi không?”, trong Tiên Linh Hư lại vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Ba mươi hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chín cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn lên trời sao?”

Lại nhìn sang Diệp Thành, tim hắn thập thình thịch, muốn nhảy lên đến tận cổ, hắn cứ thế tròn mắt nhìn ra bên ngoài, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy, nếu như ai không để ý chút thôi cũng có thể tan thành mây khói.

Hắn không ngờ cơ thể của mình lại có sức hấp dẫn đến vậy, còn có thể kéo theo nhiều kẻ mạnh như vậy.

Nên biết rằng ba mươi hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều có thể dẹp bằng Hằng Nhạc Tông, còn chưa kể những kẻ mạnh trong bóng tối, nếu bọn họ xuất hiện thì số lượng thật sự quá đông.

“Không biết giờ ngươi kéo tới Thiên Kiếp thì đám ngu ngốc này sẽ thế nào?”, trong lúc Diệp Thành còn lo lắng thì Thái Hư Cổ Long lại tặc lưỡi: “Cảnh tượng đó…thật sự sẽ rất hoành tráng”.

Trong đại điện hùng vĩ, Đông Hoàng Thái Tâm dùng hai tay ôm ngực, bà ta nhìn một đạo thuỷ màn trước mặt, bên trong đó xuất hiện cảnh tượng rất nhiều kẻ mạnh cướp xác Diệp Thành.

“Thánh chủ, hay là ta ra tay để cơ thể của Diệp Thành…”, phía sau, Phục Nhai hỏi thăm dò.

Đông Hoàng Thái Tâm không nói gì, đôi mắt hiện lên ánh sáng.

Hiện giờ có quá nhiều kẻ mạnh giao chiến vì cái xác của hắn, đối với bà ta mà nói, đây đúng là trò cười.

“Nếu như biết Diệp Thành bị hãm hại thì cho dù làm trái với thiên quy thì bà ta cũng ra tay cứu hắn”, ở bên, Huyền Thần cũng thở dài: “Một kì tài cái thế như vậy, thật là tổn thất nặng nề trong giới tu sĩ”.

Nghe Huyền Thần nói vậy, Đông Hoàng Thái Tâm không nói gì.

“Thánh chủ, Tiên Luân Nhãn có sức ảnh hưởng rất lớn, chúng ta ra tay thôi”, thấy Đông Hoàng Thái Tâm vẫn trầm lắng, Phục Nhai lại lần nữa lên tiếng.

“Không được vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại cục”, cuối cùng, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng: “Việc của Đại Sở chúng ta không được can dự, chư thiên luân hồi ấn nếu có xảy ra chuyện thì thì Huyền Môn của chúng ta không gánh nổi đâu, Đại La Chư Thiên cũng không gánh nổi, Chư Thiên Vạn Vực càng không gánh nổi, mọi thứ đều phải thuận theo tự nhiên”.

Haiz!

Không nhận được mệnh lệnh của Đông Hoàng Thái Tâm, Huyền Thần và Phục Nhai thở dài.
Chương 416: Trả đồ nhi cho ta

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ ầm vang vang lên không dứt, cuộc tranh giành của rất nhiều kẻ mạnh vô cùng khốc liệt.

Lúc này, cơ thể Diệp Thành như củ khoai lang nóng, dù rơi vào tay ai thì ngay giây phút sau đó sẽ trở thành đối tượng công kích của những kẻ mạnh tiếp theo và luôn gặp phải rủi ro bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành vẫn quan sát cảnh tượng bên ngoài một cách căng thẳng.

Hiện giờ hắn không muốn khiến người của Hằng Nhạc Tông biết rằng cơ thể của mình bị cướp đi, nếu không thì mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhất định sẽ tới đoạt về, tới lúc đó, Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, điều này đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chắc chắn là sự hao tổn vô cùng lớn.

Lòng Diệp Thành chợt nguội lạnh, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, một đám súc sinh đang tranh giành cơ thể hắn mà đánh nhau sục sôi đất trời.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Nào ngờ vì cướp một cái xác mà tất cả kẻ mạnh đều đánh gần một đêm, trời đất hoang tàn, có quá nhiều vết máu và xác chết để lại, có thể thấy sự thảm khốc của trận đại chiến này. Đến cả kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong cũng không thể bảo toàn tính mạng.

Sắc trời dần dần sáng tỏ.

Lúc này, cơ thể Diệp Thành vẫn đang nằm trong tay Hắc Sơn Lão Nhân.

Lão già này có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mạnh mẽ hơn người vả lại bí pháp càng dị thương hơn bao giờ hết, đến cả Ân Trụ và người đàn ông đeo mặt nạ cũng phải chịu thiệt hết lần này tới lần khác.

Có điều Diệp Thành cũng đã từng gặp Hắc Sơn Lão Nhân, đây chẳng phải là Hắc Sơn Lão Nhân mà Diệp Thành gặp ở buổi bán đấu giá ở chợ đen U Minh sao?

“Dừng lại”, Ân Trụ đuổi lên trước vung tay đánh ra một đạo thần mang mạnh mẽ.

Hừ!

Hắc Sơn Lão Nhân lạnh giọng né người tránh đòn tấn công, ông ta tung ra một chưởng khiến Ân Trụ lùi về sau, xoay thêm một lần nữa lại tung ra một chưởng khiến Linh Chân Thượng Nhân chuẩn bị ra tay cũng phải dừng bước.

“Nhận lấy một đao của ta”, người đàn ông đeo mặt nạ vẫn hết sức sung sức, khí tức mạnh mẽ ngút trời, đao mang bá đạo xé nát không gian.

“Khi ta thành danh ở Đại Sở ngươi còn chưa ra đời đâu”, tiếng cười lạnh lùng của Hắc Sơn lão nhân vang lên, lòng bàn tay ông ta có thần quang bao quanh, ông ta đánh một chưởng khiến đạo đạo mang kia vỡ tan, đến cả người đàn ông đeo mặt nạ cũng phải lảo đảo lùi về sau.

Sau đó, kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên và cảnh giới Không Minh đỉnh phong lần lượt ra tay, mặc dù khiến Hắc Sơn Lão Nhân bị thương nhưng lại để ông ta trốn thoát như một đạo thần mang bay vào hư không.

Đuổi theo!

Mấy người phía Ân Trụ khí huyết sục sôi, cứ thế sát phạt về phía Hắc Sơn Lão Nhân.

Trong hư không xuất hiện cảnh tượng thế này, Hắc Sơn Lão Nhân cõng Diệp Thành bỏ trốn, đằng sau là vài tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đuổi theo bạt mạng, còn sau nữa là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong.

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ ầm vang chấn động đất trời, những nơi mà kẻ mạnh đi qua đề để lại tàn tích, núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, sông ngòi cuộn trào, rất nhiều sinh mệnh vô tội bị cuốn vào trong trở thành oan hồn.

Phía tước, Hắc Sơn Lão Nhân đã chuồn vào đám người.

Đợi tới khi phía Ân Trụ đuổi tới, Hắc Sơn Lão Nhân mới dừng lại, không hề định chạy ra ngoài, mặt mày hào hứng nhìn mấy người phía Ân Trụ đang tối sầm mặt lại.

“Giao ra đây”, Ân Trụ là người đầu tiên xông lên.

Trận chiến này Chính Dương Tông bỏ ra nhiều nhất, không tiếc dùng hai Âm Minh Tử Tướng, không tiếc dùng tới nội gián gài vào Hằng Nhạc Tông mới có thể đoạt được cơ thể Diệp Thành nhưng lại làm lợi cho kẻ khác, sao ông ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ.

“Giao ra?”, người đàn ông đeo mặt nạ cũng xông lên, khí thế hùng hổ càng trở nên bạo ngược hơn.

“Giao ra”, Linh Chân Thượng Nhân cũng tiến lên, ông ta thương tích đầy mình, có vài lần ông ta suýt chút nữa có thể dành được cơ thể Diệp Thành nhưng lại bị những kẻ khác chặn lại, trong lòng hết sức uất ức.

“Giao ra đây”, những kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên và Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt vây tới, người nào người nấy linh lực hiển hiện, binh khí lăm le xuất ra, bộ dạng sắp tiêu diệt Hắc Sơn Lão Nhân ngay lập tức.

Hiện giờ bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm vì kẻ mạnh quá nhiều khiến người ta run rẩy.

“Mẹ kiếp, thả ta ra đi”, trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành mắng chửi.

Đêm nay hắn không hề chợp mắt vì hắn thót tim hết lần này tới lần khác. Mỗi lần kẻ mạnh ra tay đều khiến hắn như đi quanh quỷ môn quan vài vòng, cảm giác này thật sự quá đáng sợ.

“Trả đồ nhi lại cho ta”, có điều âm thanh tiếp theo vang lên lại khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn về phía khác.

Nơi đó, cát bụi tung bay, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Hằng Nhạc Tông và người bay đầu tiên chính là sư phụ của hắn – Sở Huyên.

Đêm qua đột nhiên có hai Âm Minh Tử Tướng đột kích Hằng Nhạc Tông làm loạn, khi diệt được hai Âm Minh Tử Tướng đó mọi người mới phát hiện không thấy Diệp Thành đâu, sau khi tỉnh táo lại, bọn họ ráo riết đi tìm và đuổi theo tới đây.

Người của Hằng Nhạc Tông lúc này đã xông tới đây, đi đầu là Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền, Từ Phúc, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên, Sở Huyên, Sở Linh cũng tới.

“Trả đồ đệ lại cho ta”, Sở Huyên bị thù hận choán đi lí trí, cô gào thét không dứt, cô là người sát phạt lên trước đầu tiên, một kiếm tuyệt sát vung về phía Hắc Sơn Lão Nhân.

“Không biết tự lượng sức mình”, Hắc Sơn Lão Nhân cười lạnh lùng, ông ta vung tay đánh ra một đạo đại ấn khiến Sở Huyên ói ra máu lùi về sau.

“Sư phụ”, thấy Sở Huyên bị thương, hai tay Diệp Thành nắm chặt lại, hắn vô cùng phẫn nộ, hắn rất muốn ra ngoài nhưng lại không biết lối ra nằm ở đâu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Đáng chết”, bên ngoài, Dương Đỉnh Thiên gằn giọng phẫn nộ, ông ta và những người khác lập tức sát phạt tới.

Không chỉ có bọn họ, Ân Trụ và những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng lần lượt tiến lên trước, bọn họ đã tính sẵn, cho dù không đoạt được thân xác Diệp Thành thì tuyệt đối không thể để Hắc Sơn Lão Nhân được lợi.

Thế nhưng thấy bóng người dày đặc bay tới, Hắc Sơn Lão Nhân lại cười quái dị.

Ông ta lùi về sau một bước tạo kết ấn bằng một tay, dưới chân ông ta xuất hiện một cổ trận khổng lồ, bên trên còn có phù văn xoay chuyển, nhờ có linh lực nên những phù văn này nhanh chóng lướt nhanh trên cổ trận.

“Truyền Tống Trận”, thấy vậy, mặt mày ai nấy đều biến sắc, không ngờ trong rặng núi này còn giấu cổ trận Truyền Tống.

Rõ ràng Hắc Sơn Lão Nhân biết trước, nếu không thì ông ta cũng sẽ không tỏ ra chẳng hề dè chừng trước mặt những kẻ mạnh như vậy.

“Dừng lại”, sau tiếng hô lớn, đòn công kích liên tiếp được giáng xuống.

“Hắn là của ta”, Hắc Sơn Lão Nhân cười u ám, cơ thể ông ta biến mất nhanh chóng trong Truyền Tống Trận đang xoay chuyển, ông ta vừa biến mất, nơi ông ta đứng trước đó liền bị nhấn chìm bởi những đòn công kích liên tiếp.

Sai sách, sai sách rồi.

Mặc dù đòn công kích của tất cả mọi người rất mạnh nhưng lại không thể giữ Hắc Sơn Lão Nhân ở lại, chinh chiến cả một đêm rồi cuối cùng cũng uổng công vô ích.

A….!

Giữa đất trời vang lên tiếng hét của Sở Huyên và Sở Linh.

Bọn họ vốn tưởng rằng có thể giữ lại được cơ thể của Diệp Thành nhưng biến cố đột nhiên ập đến khiến tia hi vọng cuối cùng của bọn họ dập tắt, mái tóc dài như thác đổ dần chuyển thành màu bạc trắng.

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành đau nhói con tim, hắn như thể nghe thấy được tiếng khóc than của Sở Huyên ở bên ngoài kia.

“Sư phụ, con còn sống, con vẫn còn hi vọng sống tiếp”, Diệp Thành nắm chặt tay, hàng trăm ngàn lời nói lúc này chỉ có thể kết thành hai từ: Đợi con.
Chương 417: Tiên Luân Thiên Đạo, mở

Diệp Thành nén lại suy nghĩ, hắn bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Hắc Sơn Lão Nhân cõng cơ thể hắn đi trong thông đạo không gian vả lại thông đạo không gian này quả thực quá dài, đi mất ba tiếng đồng hồ mà hắn vẫn không thấy điểm cuối cùng của thông đạo.

“Ôi trời, đây là địa trận hư không sao? Ba canh giờ rồi mà vẫn không đến được điểm cuối cùng”, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn ra ngoài.

“Xem ra vì cướp được thân xác ngươi mà ông ta phải trải qua không ít khổ ải nhỉ?”, trong Tiên Hư Giới vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Tạo nên một đại trận hư không thế này không phải chơi đâu”.

“Càng dài càng tốt”, Diệp Thành cười nói, hắn bất giác xoa vào mắt trái: “Ta cảm nhận được rồi, sức mạnh trong Tiên Luân Nhãn phục hồi rất nhanh, sức mạnh Huyền Dương đó cũng đang bị khí huyền dương kia loại bỏ”.

“Cũng đúng”, Thái Hư Cổ Long nói rồi chớp mắt như có thể nhìn thấu ánh mặt trời gay gắt trên cao, ánh mặt trời chói loá khiến con người ta không dám nhìn thẳng: “Tiểu tử, tính thời gian thì cũng sắp đến rồi, ngươi chuẩn bị tung đại chiêu đi”.

“Ta đã chuẩn bị từ trước rồi”, Diệp Thành nói kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.

Vào giây phút Hắc Sơn Lão Nhân đánh Sở Huyên bị thương, hắn đã cố gắng ngưng tụ sức mạnh của Tiên Luân Nhãn, lại thêm sức mạnh huyền dương trong Tiên Luân Nhãn không ngừng bị loại bỏ nên uy lực của Tiên Luân Nhãn cũng nhanh chóng được hồi phục.

“Đánh sư phụ ta bị thương, đáng chết”, Diệp Thành nắm tay thật chặt vang lên âm thanh rắc rắc, Tiên Luân Cấm Thuật đã ngưng tụ tới cực điểm, hắn chuẩn bị hiến tế tuổi thọ, một khi linh hồn quy vị, hắn không hề do dự mà tung cho Hắc Sơn Lão Nhân một đòn thiên chiếu.

“Vì có được ngươi mà ta phải khổ cực bao nhiêu”, bên ngoài, Hắc Sơn Lão Nhân mặc dù còn đang đi trong không gian nhưng có lẽ vì cảm thấy vô vị nên mới lôi cơ thể Diệp Thành trong bao tải ra.

Lúc này, ông ta nhìn cơ thể Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam như muốn tìm ra thứ gì đó có giá trị.

Có điều sau khi đảo mắt một lượt, Hắc Sơn Lão Nhân không thấy có gì đó giá trị, lúc này ông ta mới nhìn vào phần mắt trái của Diệp Thành, bỏ bao công sức như vậy, lại không tiếc xả thân vào chỗ nguy hiểm, tất cả cũng chỉ là vì bên mắt trái của Diệp Thành.

“Mắt trái của ngươi là của ta”, cuối cùng, Hắc Sơn Lão Nhân cũng bật cười u ám, đôi mắt vẩn đục loé lên ánh nhìn đáng sợ.

Nói rồi, ông ta không đợi được nữa, giơ bàn tay khô đét của mình toan đoạt đi mắt trái của Diệp Thành.

Thế nhưng khi Hắc Sơn Lão Nhân chuẩn bị chạm vào bên mắt trái của Diệp Thành thì cơ thể lạnh toát của Diệp Thành chợt run lên, hắn đột nhiên mở mắt: “Cũng vừa khít thời gian”.

“Ngươi…”, thấy Diệp Thành mở mắt, Hắc Sơn Lão Nhân đột nhiên biến sắc.

“Thiên chiếu”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, Tiên Luân Ấn Kí bên mắt trái của Diệp Thành từ từ chuyển động, một luồng sóng văn vô hình xuất hiện lấy mắt trái của hắn làm trung tâm lan ra bên ngoài khiến không gian trở nên méo mó.

Ở khoảng cách gần như vậy, đòn công kích bất ngờ ập đến khiến Hắc Sơn Lão Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lập tức trúng chiêu.

“Đây…đây là gì?”, thấy phần trán của mình hiện lên ngọn lửa màu đen dị thường, Hắc Sơn Lão Nhân tỏ vẻ kinh ngạc, ông ta nhận ra dưới ngọn lửa đang cháy bùng kia, phần đầu của mình dần biến mất, cơn đau đớn đột nhiên ập đến.

A…A….!

Hắc Sơn Lão Nhân ôm đầu lảo đảo, ông ta hét lên kinh hãi. Giây phút này, ông ta sử dụng rất nhiều bí pháp nhưng không thể dập tắt đi ngọn lửa màu đen kia, với kinh nghiệm vài trăm năm của ông ta thì ông ta không thể nào giải thích được tất cả những điều này, kể cả một người có tu vi như ông ta cũng phải sợ hãi.

Phụt!

Phía này, linh hồn của Diệp Thành quy vị, hắn phun ra ngụm máu, cơ thể lảo đảo.

Mặc dù linh hồn đã quy vị nhưng vết thương trên cơ thể hắn vẫn còn tồn tại, nên biết rằng hôm đó hắn bị cây trường thuẫn găm trên vách đá Quan Thiên, bị từng mũi tên đâm xuyên cơ thể nên phần cơ thể hắn căn bản tàn phế.

A…A…!

Hắc Sơn Lão Nhân vẫn đang gào thét, phần đầu của ông ta đã bị thiêu trụi một nửa, ông ta sợ hãi không ngừng vung tay, một chưởng tung ra đánh vào thông đạo không gian.

Bịch! Rầm! Rầm!

Sau hành động điên cuồng của ông ta, thông đạo không gian như xoay chuyển.

Thấy vậy, Diệp Thành tái mặt, hắn cố gắng đứng vững nhưng thân lại mang trọng thương, hắn lảo đảo, hiện giờ đến đứng hắn còn đứng không vững: “Mẹ kiếp, tên này điên rồi sao?”

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, âm thanh nứt vỡ vang lên, không gian như nứt lìa, cả thông đạo nhanh chóng hở từng phân từng phân một, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Hắc Sơn Lão Nhân cũng bị cuốn vào trong đó.

A…!

Dù là vậy thì trong bóng tối hỗn loạn, không gian nứt lìa vẫn vang lên tiếng gào thét của Hắc Sơn Lão Nhân.

“Ôi trời, không ổn”, Thái Hư Cổ Long như nhìn thấy cảnh tượng ở phía này, nó thót tim, nên biết rằng trạng thái lúc này của Diệp Thành chỉ còn lại nửa cái mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trong khe nứt không gian.

Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Ngay lập tức, Diệp Thành dù còn nửa cái mạng cũng mở áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ lấy cơ thể mình.

Thế nhưng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trông như kim cang khó phá trong không gian nứt lìa nhanh chóng kia lại như tờ giấy mỏng manh, vừa được tế gọi ra chưa lâu nó đã lập tức vỡ tan, cơ thể của Diệp Thành không còn lớp bảo vệ!

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu tươi bay khắp nơi, cơ thể vốn dĩ đã tàn phế của hắn lại nhuốm thêm từng đường máu mới, rất nhiều phần xương bị lộ ra, nếu theo tốc độ này thì không quá một phút, hắn sẽ bị quện thành một cục thịt đỏ máu mất.

Lúc gấp gáp, mặt Diệp Thành mặt mày phẫn nộ, mắt trái còn đang chảy máu khẽ nhắm lại rồi lại lần nữa ngưng tụ đồng lực.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau tiếng hô của hắn, sức mạnh Tiên Luân Đồng Lực nhanh chóng được ngưng tụ ở bên mắt trái.

Đột nhiên, mắt trái của hắn biến thành hố đen, xung quanh nó còn có lôi điện bao quanh, không gian trở nên méo mó hình thành nên một vòng xoáy, và cũng vì sự chuyển động của vòng xoáy này mà cơ thể hắn cũng bị cuốn vào trong.

Không sai, hắn đã dùng Tiên Luân Thiên Đạo với chính mình thông qua việc đưa mình vào hố đen không gian để đối phó với nguy cơ lần này.

Cuốn mình vào hố đen không gian để tìm cơ hội sống sót, nếu như còn ở lại không gian nứt lìa này thêm nữa thì với thực lực tu vi như hắn, với trạng thái hiện giờ của hắn về cơ bản là không có cơ hội sống sót.

Ừm?

Thái Hư Cổ Long mặt mày căng thẳng, nó nheo mắt, ngay sau đó nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, mặt mày tên nào tên nấy ngơ ngác nhìn nhau, có tên gãi đầu, có tên nhìn trái nhìn phải không biết đang làm gì.

“Bị cuốn vào hố đen không gian nên mất đi mối liên hệ giữa bản thể và phân thân sao?”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm, ánh mắt bất định.

“Rắc rối rồi, vào thì dễ, ra mới khó”.
Chương 418: Hố đen không gian

Đây là thế giới u ám.

Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ toàn thấy màu đen vô tận, giơ tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay. Nơi này không chút ánh sáng, không chút sinh khí, không chút âm thanh, tối tăm, cô quạnh, vô biên vô bờ, yên lặng đến đáng sợ.

Phụt!

Đúng lúc này, một vòng xoáy xuất hiện, một bóng người nhuốm máu bị cuốn vào trong.

Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn dùng Tiên Luân Thiên Đạo với mình. Hắn vừa ra ngoài thì suýt chút nữa ngã dụi xuống đất.

Đợi tới khi đứng vững lại thì hắn mới nhìn màn đêm u tối trước mặt, kể cả một người có Tiên Luân Nhãn bá đạo như hắn thì cũng không thể nhìn thấu thế giới đen tối này, những gì hắn nhìn thấy chỉ là một màu u tối.

“Long gia, đây là hố đen không gian sao?”, Diệp Thành giật mình, hắn bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.

Có điều hồi lâu hắn không thấy hồi âm.

Long gia?

Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng gọi.

Thế nhưng vẫn không ai trả lời. Lúc này hắn mới phát hiện bản thể và chín phần phân thân của mình đã cắt đứt mối quan hệ.

“Hố đen không gian có thể khiến bản thể và phân thân mất đi mối liên hệ, điểm này không hay ho chút nào”, Diệp Thành há miệng, hắn vô thức nuốt nước bọt vì thế giới tối tăm này thật sự quá đáng sợ.

Rất nhanh sau đó hắn tế gọi ra thần thức vươn về một hướng.

Thế nhưng ba tới năm phút sau, hắn lại thu lại thần thức một cách bất lực, nơi mà thần thức đi qua chỉ là một mảng u tối, không có ánh sáng, không có sinh khí, vô bờ bến, tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Không thể ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành bất giác lạnh người.

Sau đó hắn nhắm mắt trái lại, định tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với mình.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp dùng bí thuật thì đã phun ra máu, cơn đau đớn từ bên măt trái khiến thần hải của hắn sục sôi, khoé mắt có dòng máu đen chảy ra.

“Đáng chết, sức mạnh Tiên Luân Đồng Lực còn chưa phục hồi”, Diệp Thành xoa đi vết máu nơi khoé miệng.

Nghĩ thì cũng phải, hắn dùng Tiên Luân Thiên Chiếu sau đó lại dùng Tiên Luân Thiên Đạo, chỉ cách nhau một phút, tiêu hao quá nhiều sức mạnh Tiên Luân nên đã không đủ sức thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nữa.

“Hồi phục thương thế cái đã”, Diệp Thành lập tức khoanh chân xếp bằng, không gian tối đen hết sức kì dị, lại không có giới hạn trên dưới trong thế giới này, tứ phương tám hướng không biên giới, càng không có đất liền, hắn cứ thế lơ lửng trong này.

“Hộ pháp”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi tiên hoả và thiên lôi ra ngoài, đến cả hình nộm Tử Huyên cũng ra ngoài.

Ngay sau đó, tiên hoả hoá thành tiên hoả đạo thân, thiên lôi hoá thành thiên lôi đạo thân, chỉ có Tử Huyên vẫn như cây lao đứng nguyên tại chỗ, cả ba đứng xung quanh Diệp Thành.

Đột nhiên, Diệp Thành cảm thấy có chút an toàn.

Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân xoay đầu qua lại như cái trống bỏi, chúng hiếu kì nhìn không gian đen ngòm này, đặc biệt là tiên hoả đạo thân trông thế giới tối tăm này, nó bất giác gãi đầu, trong đôi mắt rõ vẻ mơ hồ.

Phía này, Tử Huyên đứng sừng sững, khi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nhìn ngó xung quanh, đôi mắt nó hiện lên linh quang to chừng hạt bụi.

Rắc! Rắc!

Thế rồi trong cơ thể Diệp Thành vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau.

Cơ thể hắn hiện giờ hết sức thảm hại, kinh mạch và xương cốt đứt hết quá nửa, cũng may hắn có bí pháp bá đạo Man Hoang Luyện Thể hồi phục thương thế, nếu không thì thật sự sẽ thành tàn phế.

…….

Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Trong khu rừng trúc nhỏ, Sở Huyên và Sở Linh thẫn thờ đứng trước nấm mồ, khẽ lau đi bia mộ.

Mộ phần này được lập khi Đan Hồn giết Diệp Thành, sau trận so tài tam tông, bọn họ từng nghĩ sẽ huỷ đi nấm mồ này nhưng lại bị Diệp Thành ngăn lại, hắn nói: Có lẽ sẽ có ngày dùng tới.

Hiện giờ quả thực phải dùng tới rồi. Diệp Thành chết rồi, đến thân xác cũng bị cướp đi mất, chỉ còn lại nấm mồ lạnh băng.

“Muội phải đi tìm hắn”, khuôn mặt Sở Linh nhoà nước mắt, vẻ mặt bi thương.

“Còn Tịch Nhan nữa”, Sở Huyên ngấn lệ.

“Linh Nhi, muội tìm ở Nam Sở, ta tới Bắc Sở, dù phải tìm khắp đất trời cũng phải tìm ra cả hai người”.

…….

Phù!

Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ mở mắt.

Mất ba ngày trị thương, thương thế của Diệp Thành đã bình phục, phần xương cốt và kinh mạch đứt lìa đã được nối liền.

Woa!

Diệp Thành vươn vai, hắn nhảy lên nhìn vào không gian: “Phải mất một thời gian để khôi phục Tiên Luân Đồng Lực, ta có cần đi dạo quanh đây không nhỉ?”

Nhưng hắn thật sự không dám đi lang thang trong này. Thái Hư Cổ Long từng nói trong hố đen không gian đâu đâu cũng là cạm bẫy, chỉ cần không để ý sẽ mất mạng như chơi.

Có điều hắn vẫn tế gọi ra mười mấy viên linh châu chiếu sáng, hắn gọi ra thần thức thám hiểm thế giới này.

Diệp Thành đi rất chậm rãi, hắn rất thận trọng, không dám có bất cứ sơ xuất nào.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng lại, đôi mắt hắn khẽ nheo lại nhìn về phía trước, nơi đó có một tia sáng yếu ớt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cái đầu lâu đang lơ lửng.

Diệp Thành cau mày, hắn không lại gần mà đi tiếp.

Cứ đi như vậy hắn lại thấy có thêm hai đoạn xương nữa, trông hình thái thì đây chính là xương người.

“Xem ra đều là người bị nhốt vào hố đen không gian này và bỏ mạng tại đây”, Diệp Thành xoa cằm: “Không biết người của thời đại nào”.

“Long gia, ta bắt đầu hiểu lời ngươi nói rồi”.

“Nơi này không có linh khí, chỉ có màn đen vô tận, nếu không may bị cuốn vào thì sẽ bị hao kiệt đến chết, hao kiệt tới giọt máu cuối cùng, hao kiệt tới tuổi thọ cuối cùng”.

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn ý thức được sự đáng sợ của hố đen này.

Điều quan trọng hơn cả đó là nơi này không có sinh khí, không có sinh linh, trên con đường bị tiêu hao từng chút một đến chết còn phải chịu cảnh cô đơn một mình.

Ừm?

Diệp Thành bước đi và lại nhìn thấy có ánh sáng, vả lại còn là ánh sáng màu đỏ.

Hắn bất giác nheo mắt, đó có lẽ là dịch thể, ừm, nói chính xác thì đó là một cục máu to chừng bằng nắm tay trẻ nhỏ.

Vù! Vù!

Không biết vì sao nhìn thấy cục máu này Diệp Thành có cảm giác như máu của mình sục sôi, như ngọn lửa đang cháy rực vậy.

Vù! Vù!

Kì lạ hơn cả đó là cục máu đó đang run rẩy, hiện lên ánh sáng ma tính, khi rung lên nó còn mang theo âm thanh lệ quỷ gào thét, xung quanh còn có ma khí, có sự bạo tàn và khát máu.

Ma huyết!

Diệp Thành chợt sáng mắt lên.
Chương 419: Hoá ma

Huyết ma!

Trong hố đen không gian, đôi mắt loé sáng của Diệp Thành cứ thế nhìn vào cục máu ma huyết kia.

Hắn đã quen với huyết ma vì hắn đã từng nuốt một giọt máu đó, cũng chính vì vậy mà trong cơ thể hắn có huyết mạch ma huyết, cũng chính vì vậy hắn mới có thể dùng sức mạnh của ma đạo.

Diệp Thành bất giác thở gấp gáp hơn. Hắn biết rõ sức mạnh ma đạo mạnh tới cỡ nào, trước đó chỉ nuốt một giọt máu thôi mà khả năng chiến đấu sau khi hoá ma của hắn đã tăng lên gấp bội.

Còn hiện giờ, một cục máu to chừng bằng nắm tay trẻ nhỏ, nếu tách ra mà tính thì ít nhất cũng phải chừng mấy chục giọt máu, nếu như nuốt trọn số này thì sức mạnh của hắn sẽ càng khủng khiếp hơn bao giờ hết.

Vả lại tinh nguyên dồi dào mà Huyết Ma chứa đựng nhất định có thể khiến tu vi của hắn đột phá, vì hôm đó khi ở chợ đen U Minh, một giọt Huyết Ma khiến tu vi của hắn tăng lên được vài cảnh giới nhỏ.

“Các ngươi đã thành ma thì ta làm ma cũng tốt”, trong mắt Diệp Thành chợt loé lên tia sáng.

Ngay sau đó, hắn nhẩm niệm, một luồng khó xanh bay ra khỏi cơ thể ngưng tụ thành đạo thân của hắn.

Hố đen không gian này nguy hiểm bủa vây, hắn đương nhiên sẽ không dùng bản thể của mình, hắn thận trọng quen rồi, vì đảm bảo an toàn, để đạo thân tới lấy mới là đáng tin cậy nhất, còn hình nộm Tử Huyên, Diệp Thành thấy không nỡ cho lắm, hắn cảm thấy xót xa nếu Tử Huyên xảy ra chuyện gì đó.

Thế rồi đạo thân của hắn mang theo ba viên linh châu sáng rực bước đi, vừa đi vừa không quên liếc nhìn tứ phương.

Còn phía này, Diệp Thành cũng lật tay rút ra kiếm Xích Tiêu, hắn đã chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống bất ngờ xảy ra.

Quả nhiên, khi đạo thân của hắn chỉ cách cục máu kia chừng mười mấy trượng liền xuất hiện biến cố, hắn nhìn rất rõ đạo thân của mình bước đi vô cùng khó khăn.

“Trọng lực mạnh quá”, Diệp Thành nheo mắt, hắn bất giác cau mày.

Thông qua đạo thân, hắn cảm nhận được trọng lực ở khoảng cách mười mấy trượng xung quanh cục ma huyết đó, ước chừng ít nhất cũng phải vài nghìn cân.

Rắc, rắc!

Ngay sau đó, ba viên linh châu sáng rực đang lơ lửng trên đầu đạo thân lần lượt nứt vỡ, đạo thân cũng dừng chân, đôi chân run rẩy, cơ thể cũng gặp phải áp lực đến mức đứng thẳng.

“Càng lại gần thì trọng lực của huyết ma kia càng mạnh”, Diệp Thành nhìn ra được vấn đề, hiện giờ trọng lực mà đạo thân phải gánh chịu ít nhất cũng phỉa hai lăm nghìn cân.

Không chỉ có vậy, hắn còn cảm nhận được rõ ràng linh lực bên trong cơ thể của mình đều bị dồn về đan hải, muốn ngưng tụ ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí là điều không thể, hắn chắc chắn rằng đạo thân không thể đi được tới cạnh ma huyết, như vậy thân thể hắn sẽ bị tiêu diệt.

Cố gắng!

Diệp Thành lấy sức, sau đó khí huyết hắn sục sôi, hắn đẩy linh lực dồi dào vào phần đạo thân giúp nó ngưng tụ ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, vả lại còn được phủ lên từng lớp một khiến đạo thân được bao bọc cẩn thận.

Có Diệp Thành cùng gánh vác trọng lực, áp lực của đạo thân cũng được san sẻ, nó bước thêm được hai trượng.

Lúc này, cách khi còn cách cục máu đó chừng bốn, năm trượng.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành đỏ mặt, cho dù cùng đạo thân chống cự thì hắn cũng cảm thấy khó khăn vì trọng lực kia gần hai lăm nghìn cân lúc này tăng lên thành năm mươi nghìn cân, vả lại nếu đi tiếp về phía trước thì trọng lực sẽ nặng hơn.

Giúp với!

Diệp Thành vội nói, sau đó tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt ra tay, cả hai lần lượt đặt một tay lên vai Diệp Thành còn hình nộm Tử Huyên cũng di chuyển, hai tay áp vào lưng Diệp Thành truyền linh lực cho hắn.

Có sự giúp đỡ của mấy người, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí nứt lìa lại lần nữa ngưng tụ.

Hự…!

Sau tiếng rên của đạo thân, nó bước tiếp gần một trượng nữa, cách cục ma huyết kia chỉ còn chừng hai trượng nhưng ở khoảng cách hai trượng nó lại rất khó bước tiếp vì trọng lực đã tăng lên bảy mươi lăm nghìn cân.

Khốn khiếp!

Diệp Thành mắng chửi.

Hừ!

Sau tiếng hằn học của hắn, Đan Tổ Long Hồn trong vùng thần hải bay ra ngoài lượn quanh Diệp Thành.

Đột nhiên, áp lực giảm đi rất nhiều, đạo thân của Diệp Thành có thể bước được hơn một trượng.

Sau khi bước được khoảng cách này, Diệp Thành lập tức nửa quỳ dưới đất, có điều lần này, hắn giơ tay là có thể chạm tới ma huyết.

“Tốc độ một chút”, Diệp Thành mắng chửi “ông mày không trụ được nữa rồi”.

Đạo thân vẫn không nói gì, nó gian khó giơ tay nắm lấy ma huyết kia vào long bàn tay sau đó lùi về sau.

Lùi nhanh hơn tiến, vả lại nhờ có mấy người phía Diệp Thành gánh đỡ phần áp lực nên nó đã thuận lợi đem được huyết ma kia quay về, sau đó hoá thành một làn khói xanh biến mất trước mặt Diệp Thành.

Phù! Phù!

Diệp Thành thở gấp, sắc mặt hắn tái nhợt, trán vã mồ hôi.

“Hố đen không gian đâu đâu cũng là cạm bẫy”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn chợt cảm thấy hối hận, nếu như trước đó thi triển Tiên Luân Thiên Đạo vào hố đen không gian mà rơi trúng vào phạm vi trọng lực khủng khiếp kia thì e rằng hắn sẽ bị nghiền thành cục máu.

“Chẳng trách mà Long gia không đồng tình mình sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với chính bản thân mình”, Diệp Thành trầm ngâm: “Đây mới chỉ là phạm vi trọng lực, nếu như gặp phải vùng đất hỗn loạn khác thì kết cục không khá hơn là bao”.

“Xem ra sau này không vào tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể thi triển Tiên Luân Thiên Đạo với bản thân, mẹ kiếp, sợ chết đi được”.

Sau ba tới năm phút, Diệp Thành bình tĩnh lại.

Lúc này hắn mới xoè bàn tay ra nhì vào huyết ma lơ lửng trong lòng bàn tay, vì sự tồn tại của nó mà máu trong cơ thể Diệp Thành lại sục sôi như muốn thiêu đốt vậy.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn lập tức nuốt trọn cục huyết ma đó.

Ma huyết vào cơ thể nhanh chóng chảy vào các đường kinh mạch lớn của Diệp Thành, dung hoà vào máu của hắn.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh bạo tàn và khát máu chiếm lấy cơ thể hắn.

Hự!

Diệp Thành quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu gào thét, vùng đan hải và đan điền dậy sóng cuộn trào.

Hự, hự…!

Ngay sau đó, tiếng gào thét như lệ quỷ vang lên, khí huyết dồi dào bắt đầu cuộn trào trên người Diệp Thành như muốn thiêu đốt, ma khí hình thành nên một vòng xoáy xung quanh hắn.

Tiếp đó, phần trán của Diệp Thành xuất hiện một đạo ma văn, ma văn lần này rõ ràng hơn ma văn lần trước, nó như được khắc lên trán hắn vậy.

Tiếp đó là mái tóc bạc trắng của Diệp Thành biến thành màu đen rồi lại từ màu đen biến thành màu đỏ, đôi mắt hắn cũng đỏ lừ mang theo cái nhìn bạo tàn và khát máu.

Tách!

Trong hư không như có thứ gì đó nứt vỡ, tu vi của Diệp Thành từ cảnh giới Chân Dương tầng thứ hai tăng lên cảnh giới Chân Dương tầng thứ ba.

Hự!

Ngay sau đó, tu vi tầng thứ ba của hắn cũng liên tăng ba tầng tới tầng cảnh giới thứ sáu.

Không vội! Vẫn chưa hết!

Tu vi của Diệp Thành vừa tăng tới tầng thứ sáu, sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn sục sôi, cảnh giới tu vi vừa ổn định lại tăng lên, cứ thế tới tầng thứ chín cảnh giới Chân Dương.

Lúc này, tu vi của hắn mới dừng tiến giới.

A….!

Liên tiếp vượt qua bảy tầng cảnh giới nhỏ, sức mạnh dồi dào khiến Diệp Thành không kiềm chế được mà gào thét, tiếng thét đó rõ hơn bao giờ hết trong không gian tối đen lặng thinh, có tiếng hét nhưng lại không có tiếng hồi đáp.
Chương 420: Chữ “thù”

Diệp Thành yên lặng ngồi xếp bằng.

Tu vi liên tiếp phá được bảy ải, tiến cấp quá nhanh nên hắn phải củng cố một chút.

Mà sau khi hắn khoanh chân ngồi xuống, từng túi đựng đồ bay ra khỏi cánh tay áo, sau đó chúng lần lượt nổ tung, từng viên linh thạch biến thành tro bay quanh người hắn, linh khí trong linh thạch tràn vào cơ thể.

Rắc! Rắc!

Từng mảnh linh thạch vỡ vụn, linh khí dâng trào tạo thành vòng xoáy binh khí, thông qua những lỗ chân lông lớn trên người thẩm thấu vào cơ thể.

Lúc này, người Diệp Thành như một cái động không đáy, liên tục hút lấy linh khí của linh thạch sau khi vỡ vụn.

Vì để củng cố tu vi mà lần này hắn đã dốc hết vốn, từng mảnh linh thạch đều là tiền! Đếm lại thì cũng vài triệu.

Không biết qua bao lâu, luồng khí ma sát quanh cơ thể Diệp Thành mới dần tụ lại trong người hắn.

Mái tóc dài màu đỏ máu của hắn phai màu và chuyển thành màu đen tuyền, bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín, thọ nguyên cũng tăng lên rất nhiều, bây giờ thọ nguyên đã không còn là vấn đề.

Dần dần, hắn rơi vào trạng thái nhập định như một vị thiền sư già, ngồi im bất động.



Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở.

Trong đại điện, Sở Huyên im lặng đứng đó, vẻ mặt buồn bã, cực kỳ cô đơn: “Xin lỗi vì không bảo vệ được thi thể của hắn, nhưng ta sẽ đi tìm, nếu thi thể của hắn vẫn còn thì dù ở chân trời góc bể ta cũng tìm”.

“Có lẽ đây là số mệnh của nó”, Hạo Thiên Huyền Chấn cất giọng khàn khàn, trong mắt đầy vẻ đau khổ, khi nói khoé miệng ông ta còn rỉ máu, hình như đã bị thương.

“Ta sẽ quay lại”, Sở Huyên nhẹ nhàng xoay người, ra khỏi đại điện như một làn gió.



Diệp Thành ngồi im như vậy chín ngày, trong túi đựng đồ không còn nửa viên linh thạch, thậm chí linh đan cũng tiêu hao rất nhiều.

Nhưng cũng may, dưới sự trợ giúp của hàng triệu linh thạch và linh đan thì tu vi của hắn đã hoàn toàn củng cố được ở tầng thứ chín cảnh giới Chân Dương, lần này tiến cấp quá nhanh, chính hắn cũng không ngờ tới.

Phù!

Sau khi thở ra một luồng khí đục, hắn mở mắt, hai đạo kinh mang bắn ra.

Bây giờ hai mắt hắn đã có sự thay đổi, trở nên trầm hơn nhưng thi thoảng lại loé lên ánh sáng huyền ảo, đôi khi lại lộ ra vẻ cuồng bạo và khát máu, cảm giác như mọi thứ đều không ổn định.

Woa!

Hắn duỗi người thật thoải mái rồi đứng bật dậy, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, khoé miệng hắn nở nụ cười sung sướng.

“Sức mạnh đồng tử của Tiên Luân đã khôi phục, nên rời đi rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn thế giới đen kịt xung quanh nhưng không định bước chân vào đó, bởi vì nó quá nguy hiểm.

Ngay sau đó, hắn phất tay áo lấy ra một con dao găm, vén mái tóc đang xoà xuống của mình lên: “Tiêu Tương sư tỷ, đệ muốn học theo tỷ”.

Nói xong, Diệp Thành cầm con dao, đặt lên trán bên trái của mình.

“Chữ này sẽ khiến ta ghi nhớ lưng ta mang theo thù hận, Tịch Nhan, tám nghìn sinh linh nước Sở, Doãn Chí Bình, Cát Thanh, Chính Dương Tông, nhà họ Tề, Thanh Vân Tông, nhà họ Vương, Linh Chân Thượng Nhân…”, Diệp Thành khắc rất chậm, mỗi một dao đều có máu chảy dọc xuống nhưng vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Chữ “thù” đó khiến người khác nhìn mà giật mình.

Hắn thực sự đã học theo Tiêu Tương.

Cho đến khi Tịch Nhan chết, hắn mới thực sự hiểu được cảm giác của Tiêu Tương, đó là hận thù, vì không thể quên, vì mãi mãi ghi nhớ nên cô không tiếc tự huỷ hoại dung mạo tuyệt đẹp của mình.

Giờ đây Diệp Thành cũng mang tâm trạng đó, chữ “thù” này sẽ khiến hắn ghi nhớ hắn đang mang huyết hải thâm cừu, ra khỏi hố đen không gian này, hắn sẽ phải bước đi trên con đường trải đầy xương máu.

Sau khi khắc xong chữ “thù”, hắn lấy mặt nạ Quỷ Minh đã vỡ ra đeo lên mặt, chỉ để lộ chữ “thù” đẫm máu.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau khi vòng xoáy thiên đạo xuất hiện, hắn bị cuốn vào trong, trong chớp mắt đã biến mất trong hố đen không gian.

Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở giữa những ngọn núi.

Hế?

Diệp Thành vừa ra đã thấy Thái Hư Cổ Long lười biếng nằm bò ở đó ngẩng đầu nhìn chín phân thân của mình, dường như nó có thể thông qua phân thân nhìn thấy hắn đang ở trong rừng núi.

“Cuối cùng ngươi cũng ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long vội nói: “Lão tử còn tưởng ngươi lạc trong đó rồi”.

“Cũng suýt lạc đấy”, Diệp Thành nhìn xung quanh, mặc dù là ban đêm nhưng hắn lại thấy cảnh tượng non xanh nước biếc, bầu trời đầy sao, trăng bạc kiêu ngạo, hắn còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Tất cả những thứ này so với hố đen không gian tối đen như mực, u ám, chết chóc vô tận thì thật sự quá tuyệt vời.

“Ở bên ngoài dễ chịu hơn nhiều!”, Diệp Thành tham lam hít lấy không khí trong lành.

“Cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín”, Thái Hư Cổ Long ngạc nhiên: “Mới chưa đầy nửa tháng mà ngươi đã tiến cấp nhanh vậy rồi! Ấy? Sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’, có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không?”

“Long gia à!”, Diệp Thành bỏ qua câu hỏi của Thái Hư Cổ Long, hắn nghi ngờ hỏi: “Ta nhớ ta đi vào hố đen không gian từ vết nứt không gian, sau khi đi ra tại sao lại ở đây? Không phải vào từ đâu thì ra ở đó sao?”

“Bình thường thì đúng là vào từ đâu ra ở đó, nhưng với tiền đề là sau khi vào hố đen không gian, ngươi phải đứng im không di chuyển, nếu ngươi di chuyển trong đó dù chỉ một bước thì sau khi đi ra sẽ không còn ở nơi ban đầu nữa, hiểu không?”

“Ồ, thì ra là vậy!”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng nếu ta đi một bước về phía Đông trong hố đen không gian, vậy khi đi ra ta cũng sẽ ở nơi cách vị trí ban đầu một bước về hướng Đông, phải không?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu: “Nhưng lần này là ngoại lệ”.

“Lần này là ngoại lệ?”

“Ngươi có biết bây giờ mình đang ở đâu không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phân thân của Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Không biết”, Diệp Thành nói xong còn nhìn xung quanh, hắn chắc chắn mình chưa từng tới nơi này.

“Ta cũng không biết”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Nhưng ngươi có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể để ước định khoảng cách”.

“Hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, nhắm mắt lại, sau đó thiết lập liên hệ với phân thân, tập trung cảm nhận.

Sau đó hắn đột nhiên mở mắt, vẻ mặt trở nên vô cùng đặc sắc: “Cách Chính Dương Tông hơn tám… tám triệu dặm về hướng chính Đông?”

“Mẹ nó chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Khi vào hố đen không gian rõ ràng mình vẫn ở Nam Sở, sao sau khi đi ra lại ở Bắc Sở? Hơn nữa còn là điểm cực bắc gần Bắc Sở”.

Nói đến đây, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Không như những gì ngươi vừa nói! Ta di chuyển trong hố đen không gian chưa tới ba mươi nghìn trượng, sao đi ra đã cách nơi ban đầu hơn tám triệu dặm chứ?”

“Vậy ta mới nói lần này là ngoại lệ!”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười ung dung, nhàn nhã: “Sở dĩ có tình huống này là do ngươi đi vào hố đen không gian từ vết nứt của không gian, mặc dù vết nứt không gian và hố đen không gian không nằm cùng một mặt phẳng, nhưng vì ngươi đi qua nên mới có sự đan xen, cũng chính khoảnh khắc này đã khiến không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi, nói như vậy ngươi hiểu không?”

“Không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dịch chuyển không theo quy tắc gì cả, cho dù lão tử bay ngày bay đêm cũng phải bay mười mấy năm rồi!”

“Chịu thôi, nó là thế đấy”.

“Hơn tám triệu dặm về phía chính Bắc của Chính Dương Tông, vậy nơi này hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên”, Diệp Thành xoa cằm.

Nam Sở phân thành Đông Nhạc, Tây Thục, Nam Cương, Bắc Xuyên. Bắc Sở cũng phân thành Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, Trung Thông Đại Địa.

Diệp Thành lấy Chính Dương Tông làm trung tâm rồi tính, nơi này là điểm cực Bắc gần Đại Sở, ước tính ra là Bắc Chấn Thương Nguyên.

Ầm! Ruỳnh! Đùng đoàng!

Diệp Thành đang suy nghĩ thì nghe thấy những tiếng nổ ầm vang lên từ một hướng.

Hắn vô thức quay đầu nhìn về nơi đó.

Đập vào mắt hắn là một nữ tử mặc đồ trắng đang điều khiển Thần hồng đi về phía này, còn có một ông già mặc đồ tím, có vẻ hai người đang chạy trốn, vì phía sau còn có mười mấy bóng người đang đuổi theo, người nào cũng sát khí ngút trời.

Khi khoảng cách gần hơn, Diệp Thành không khỏi nheo mắt nhìn nữ tử áo trắng kia.

“Hạo Thiên Thi Nguyệt”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK