Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 588: Không Minh Nguyên Đan

Vừa mắng chửi, Diệp Thành vừa bước vào thế giới nhỏ trong không gian.

Đập vào mắt hắn là Hắc Viêm đang đứng thẳng tắp như cây giáo.

Không nhiều lời, Diệp Thành lập tức bước lên tung cước.

Nếu không phải Diệp Thành đánh giá quá thấp thực lực của gã thì cũng không đến mức bị đánh bay ra ngoài chỉ bằng một quyền, cũng chính vì thế nên mới có chuyện vớ vẩn phía sau.

Tuy nhiên sau khi trút giận, tâm trạng của Diệp Thành vẫn khá tốt, sự đáng sợ của Lôi Viêm vượt xa dự đoán của hắn, có đại sát khí như này trong tay thì bị đánh một trận cũng đáng.

“Lợi hại thế này thì phải làm thêm vài cái mới được”, Diệp Thành vội cất Lôi Viêm đi, sau đó lại lấy túi đựng đồ ra.

Chỉ là, đến khi hắn mở ra nhìn thì nguyên liệu cần thiết để luyện chế chú ấn đã hết.

“Xem ra phải chờ Hoàng Đại Sơn mang nguyên liệu tới đã”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, phất tay lấy ba đan phương linh đan mà Hoàng Đại Sơn đưa cho ra.

“Tố Linh Đan, Chú Cốt Đan”, nhìn hai đan phương linh đan ba vân, sau đó Diệp Thành cầm đan phương linh đan năm vân lên.

Đập vào mắt hắn là bốn chữ rồng bay phượng múa lớn: Không Minh Nguyên Đan.

“Không Minh Nguyên Đan”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn lên đan phương, tỉ mỉ nghiền ngẫm.

Đọc xong, hai mắt hắn sáng lên: “Bá đạo vậy sao?”

Cũng không trách Diệp Thành như vậy, vì công hiệu của Không Minh Nguyên Đan này quá phi thường, nếu uống vào thì tám phần có thể khiến cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tiến giới lên đến cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

“Linh đan này tuyệt thật”, Diệp Thành sờ cằm, cười vui vẻ.

Hắn lắc túi đựng đồ, từng bụi linh thảo và linh hoa bay ra, Hoàng Đại Sơn làm việc đúng là rất đáng tin cậy, không chỉ tìm cho hắn đan phương mà còn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu cần thiết để luyện đan.

Mở!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, một chiếc lư luyện đan màu đen kịt được hắn lấy ra, tiên hoả lập tức bay vào trong rực cháy hừng hực, sau đó hắn bỏ từng bụi linh thảo vào.

Động tác của Diệp Thành không chỉ có trình tự mà còn rất điêu luyện, linh hồn ở cấp bậc cảnh giới Địa khiến hắn dù chưa từng luyện linh đan năm vân cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực.

Bùm!

Ba canh giờ sau, lư luyện đan rung lên, từng làn khói đen bốc ra, lần đầu tiên Diệp Thành luyện đan thất bại.

Rút kinh nghiệm từ lần thất bại thứ nhất, Diệp Thành lại gọi tiên hoả ra, hơn nữa lần này hắn còn luyện nhanh hơn lần trước rất nhiều.

Không biết đến khi nào, trong thế giới nhỏ của không gian bắt đầu lan ra mùi hương thuốc nồng nặc, mỗi lần có đan dược xuất khỏi lư đều kèm theo những dị tượng khác nhau.

Ngày đêm luân phiên, trăng lặn rồi lại lên.

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Diệp Thành kiệt sức nằm bò ra đất, vẻ mặt mệt mỏi chẳng buồn nói gì, hắn có khí huyết dồi dào như thế mà cũng không chống đỡ được.

Tuy nhiên thành quả của ba ngày này cũng rất tốt, có năm viên đan được luyện chế thành công, trên mỗi viên linh đan đều khắc năm đường đan vân, mỗi viên đều là thượng phẩm trong linh đan năm vân.

Nếu Đan Thần ở đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên trợn mắt há mồm, vì linh hồn ở cảnh giới Địa mà lại có thể luyện chế ra năm viên linh đan năm vân.

Linh đan năm vân cực kỳ khó luyện, phức tạp hơn linh đan bốn vân không chỉ là mấy chục lần, nhưng Diệp Thành lại dũng mãnh như vậy, nếu linh hồn của hắn tiến giới đến Thiên giới thì sẽ còn nghịch thiên nhường nào!

Nhưng hắn là Đan Thánh, không có chút bản lĩnh thì thật sự không xứng với cái danh này. Đan Tổ Long Hồn trong Thần hải đã giúp hắn rất nhiều, hồn lực của Đan Tổ Long Hồn đã chịu giúp hắn một phần áp lực.

“Như vậy Viêm Hoàng sẽ có thêm năm cao thủ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa”, cầm năm viên linh đan năm vân trong tay, Diệp Thành mỉm cười vui vẻ yên tâm.

“Nếu một ngày luyện được một viên thì mỗi ngày thêm được một cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đó!”, Diệp Thành bắt đầu xoè tay thầm tính, càng tính mắt hắn càng sáng lên.

Nhưng khi nghĩ đến linh thảo cần để luyện đan, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa là nghĩ quá nhiều, linh thảo của linh đan năm vân khó tìm nhường nào, thiếu một hai loại thôi là những loại khác có cũng vô dụng.

“Linh thảo, linh thảo, linh thảo”, Diệp Thành bắt đầu nhìn về phía cổng không gian, hy vọng giây tiếp theo Hoàng Đại Sơn sẽ bước vào, hơn nữa còn cầm linh thảo luyện đan vào.

“Xem ra mình thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành giấu tay vào trong áo, dựa vào một cây linh quả, không lâu sau bèn ngủ thiếp đi.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao tựa như những hạt cát.

Chung Giang đang ngồi xếp bằng trong Địa Cung của Viêm Hoàng bỗng mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết vừa bước vào: “Sư muội tìm ta có việc gì à?”

“Nam Sở gửi tin tình báo tới, nhưng muội không biết có nên nói cho Diệp Thành không”, Hồng Trần Tuyết chậm rãi bước đến.

“Tình báo gì? Muội nói đi”.

“Hai tháng trước Dương Đỉnh Thiên xin rút khỏi vị trí chưởng giáo, rời khỏi Hằng Nhạc Tông”, Hồng Trần Tuyết từ tốn kể: “Mà sau ông ấy, rất nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng lần lượt rời đi, ngoài ra rất nhiều đệ tử như Liễu Dật, Nhiếp Phong cũng ra đi”.

“Chắc là do Doãn Chí Bình nên phe của Dương Đỉnh Thiên bị lật đổ”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng cũng có sao đâu, đi thì đi thôi, có gì mà không thể nói cho Diệp Thành?”

“Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy sư huynh à”.

“Ồ?”

“Sau khi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đi thì luôn có một nhóm cao thủ bí ẩn đuổi giết họ”, Hồng Trần Tuyết nói xong thì đưa một tấm ngọc giản cho Chung Giang.

Chung Giang cau mày, nhận lấy ngọc giản rồi bóp vỡ nó, một đoạn tình báo hiện lên không trung dưới dạng văn bản:

Sở Linh của Hằng Nhạc Tông bị người đuổi giết, hiện không rõ tung tích!

Hổ Oa của Hằng Nhạc Tông bị nhốt trong chuồng chó, phơi nắng chín ngày chín đêm rồi ném xuống biển xác.

Hoắc Đằng của Hằng Nhạc Tông bị đánh gãy hai chân, hai tay.

Tạ Vân của Hằng Nhạc Tông bị móc hai mắt, ném vào rừng rậm yêu thú.

Bàng Đại Xuyên của Hằng Nhạc Tông bị đóng đinh chết trên vách đá Vọng Cổ!

Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông bị một kích đâm xuyên ngực, hiện không rõ tung tích!

Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông bị chém rụng một cánh tay!

Đạo Huyền Chân Nhân của Hằng Nhạc Tông bị một mũi tên bắn xuyên qua mắt trái, hiện không rõ sống chết.

Từ Phúc của Hằng Nhạc Tông bị phế tu vi toàn thân…

Chung Giang không đành lòng đọc tiếp nữa, phất tay thu tình báo văn tự lại, nói với Hồng Trần Tuyết: “Muội đã tra ra lai lịch của nhóm cao thủ bí ẩn này chưa?”

“Huyết Ngục”.

“Huyết Ngục? Là thế lực nào vậy, sao ta chưa nghe bao giờ?”

“Là thế lực do kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thành lập”, Hồng Trần Tuyết trả lời: “Sau khi Dương Đỉnh Thiên và những người khác đi, Doãn Chí Bình trở thành chưởng giáo, sau đó không biết hắn tập hợp lượng lớn những cao thủ này từ đâu để lập thành Huyết Ngục. Ngoài Huyết Ngục thì Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên cũng tham gia vào việc truy sát phía Dương Đỉnh Thiên”.

Nói đến đây, Hồng Trần Tuyết hỏi Chung Giang: “Sư huynh, có nên nói chuyện này cho Diệp Thành không?”

“Để sau đi!”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Với tính của hắn, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ sát phạt về Nam Sở. Bao nhiêu thế lực, bao nhiêu cao thủ như vậy, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng mà về là đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết”.
Chương 589: Có người đang chờ ta

“Thánh chủ, người của Thiên Tông thế gia đến rồi”, sáng sớm, khi Diệp Thành còn đang ngủ say thì bên ngoài đã có giọng nói vọng vào.

Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đứng bật dậy: “Cuối cùng cũng chờ được các người tới, lão tử chờ mệt lắm rồi đấy!”

Hắn ba bước thành hai ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, lấy tốc độ nhanh nhất đến trước lầu các của một đỉnh núi.

Lúc này trên đỉnh núi đầy chật bóng người, xếp thành hai hàng ngay ngắn bên ngoài lầu các, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ năm.

Trước đó Diệp Thành đã ra lệnh, nếu người của Thiên Tông thế gia đến thì không được thất lễ, phải tiếp đón với cấp bậc lễ nghĩa cao nhất, đó là sự coi trọng của Viêm Hoàng đối với Thiên Tông thế gia.

“Thánh chủ”, Diệp Thành vừa đến, hai hàng người đã đồng loạt hành lễ.

“Chờ ở đây đi”, Diệp Thành xua tay, hít sâu một hơi rồi đi vào lầu các, bởi vì hắn biết buổi đàm phán này khó hơn rất nhiều so với lần đàm phán cùng nhà họ Tô, Thiên Tông thế gia không phải gia tộc nhỏ bình thường.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một thanh niên mặc áo trắng, phong thái ngời ngời như ngọc, khí chất tao nhã, lúc này người ấy đang nhàn nhã uống trà, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt bảng Phong Vân sao?

Còn người kia, Diệp Thành vừa nhìn đã thấy ngứa tay.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào, khuôn mặt đoan chính ngay thẳng, đường nét sắc như dao, mày kiếm dựng ngược, oai phong lẫm liệt, mỗi cử chỉ đều thể hiện phong thái của bậc tiền bối. Điều quan trọng nhất là khí chất của ông ta vô cùng hùng mạnh, là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín thực thụ.

Mà nguyên nhân khiến Diệp Thành cảm thấy ngứa tay là vì người trung niên ấy chính là Mặc Sơn.

Đúng, chính là Mặc Sơn, người từng trói hắn.

“Thánh chủ Viêm Hoàng, dạo này huynh vẫn khoẻ chứ?”, Lăng Hạo đứng dậy, chắp tay hành lễ với Diệp Thành.

“Không cần đa lễ với ta”, Diệp Thành thản nhiên xua tay.

“Vậy sao được? Huynh đường đường là Thánh chủ Viêm Hoàng, không thể làm xáo trộn cấp bậc lễ nghi”.

“Thánh chủ Viêm Hoàng, trước đây chúng ta đã đắc tội nhiều, xin lượng thứ”, Mặc Sơn cũng chắp tay hành lễ, nở nụ cười gượng gạo. Ngày đó ông ta quá lỗ mãng, trói ân nhân đã cứu Thanh Vân làm ầm ĩ thành một trò cười, nhưng chính vì sự lỗ mãng của ông ta mà Thiên Tông thế gia mới thoát được hiểm nạn nhờ Diệp Thành.

“Tiền bối đừng chỉ nói vậy, mong rằng lát nữa người làm được”, Diệp Thành ngồi xuống, mỉm cười nhìn hai người: “Chúng ta đừng nói những lời này nữa, đi thẳng vào vấn đề chính đi! Dù hôm nay có đàm phán thành công hay không cũng mong mọi người hãy ở lại Viêm Hoàng, để ta được làm một người chủ tận chức tận trách”.

“Được, được”, Lăng Hạo khẽ vẩy chiếc quạt gấp, có lẽ qua sự rèn luyện ở hố thần nên hắn ta đã trở nên trầm tĩnh, hướng nội hơn rất nhiều. Người nối nghiệp tương lai của Thiên Tông thế gia lúc này đã có khí chất của một người bề trên.

Giây trước còn cười nói vui vẻ, đến giờ phút này nói chuyện đàm phán, ai nấy đều trở nên nghiêm túc, ân huệ không có tác dụng nhiều trên bàn đàm phán, mà hai bên cũng không có ý định nhắc đến chuyện tình cảm.

“Nếu vậy thì ta không vòng vo nữa, nếu có lời nào không hợp lý, mong được lượng thứ”, Diệp Thành rất thẳng thắn, mỉm cười nhìn hai người: “Không biết lần này hai vị tới để bàn chuyện liên minh với Viêm Hoàng hay là bàn chuyện gia nhập vào Viêm Hoàng nhỉ?”

“Còn phải xem thành ý của Viêm Hoàng đến đâu nữa”, Lăng Hạo nhấp một ngụm trà.

“Không biết để Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng thì có điều kiện gì, xin cứ nói, chúng ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng”, Diệp Thành cũng nhấp một ngụm trà, bầu không khí nghiêm túc, ngay cả Diệp Thành cũng không dám lơ là.

“Điều kiện chỉ có một, đó là Thánh chủ Viêm Hoàng huynh phải làm con rể của Thiên Tông thế gia chúng ta”.

Phụt!

Lăng Hạo vừa dứt lời, ngụm trà vừa vào miệng Diệp Thành lập tức phun khắp mặt Mặc Sơn.

“Con… Con rể?”, khoé miệng Diệp Thành co giật liên hồi, sắc mặt cũng trong phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn chưa bao giờ nghĩ Thiên Tông thế gia sẽ đưa ra điều kiện thế này.

“Muốn Thiên Tông thế gia chúng ta gia nhập Viêm Hoàng chỉ có một điều kiện này”, Mặc Sơn không vì Diệp Thành phun trà vào mặt mình mà tức giận, ngược lại còn bình tĩnh lau mặt, hỏi hắn: “Không biết ý của Thánh chủ Viêm Hoàng thế nào?”

Còn hỏi ý của ta thế nào?

Vẻ mặt Diệp Thành phải gọi là cực kỳ thú vị!

Hắn chưa bao giờ nghĩ đàm phán với Thiên Tông thế gia là chuyện đơn giản, hắn cũng luôn cho rằng họ sẽ đòi linh thạch, hay bí pháp thần thông gì đó, cho dù phân chia địa bàn cũng rất có khả năng, nhưng hắn suy nghĩ nát óc cũng không ngờ Thiên Tông thế gia sẽ đưa ra điều kiện thế này.

Nếu cuộc đàm phán này là một trận chiến thì ngay từ lúc vừa ra trận, hắn đã bị Thiên Tông thế gia đánh cho trở tay không kịp.

“Ta có một tiểu cô cô tên là Sở Linh Ngọc bị lão tổ phong ấn từ trăm năm trước, nếu Thánh chủ Viêm Hoàng đồng ý thì người huynh kết hôn sẽ là cô ấy”, thấy vẻ mặt thú vị của Diệp Thành, Lăng Hạo lại nhấp thêm một ngụm trà: “Nếu bây giờ huynh đồng ý thì huynh sẽ là cô phụ của ta”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành co giật, mới đàm phán mấy câu mà hắn sắp có thêm một đứa cháu trai rồi!

Căn lầu các nhỏ rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Vẻ mặt Diệp Thành vẫn đặc sắc như vậy, nếu đối phương muốn linh thạch, bí pháp, thế lực hay địa bàn thì dễ, tất cả đều có thể thương lượng, nhưng chuyện này thực sự khiến hắn đau đầu.

Quả nhiên đàm phán với Thiên Tông thế gia không đơn giản như hắn nghĩ.

Lăng Hạo và Mặc Sơn phía đối diện vẫn nhìn Diệp Thành, dường như đang chờ hắn trả lời.
Chương 590: Điều kiện

Khụ khụ!

Một lúc lâu sau, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ta nói này, Thiên Tông thế gia không thể đi theo lẽ thường được à? Chúng ta đều biết rõ, hôn nhân chính trị thực ra cũng không có ý nghĩa mấy”.

“Nhưng đây là điều kiện của lão tổ chúng ta đưa ra”, Lăng Hạo nhún vai bất lực: “Muốn Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng chỉ có một điều kiện duy nhất này, ý Thánh chủ Viêm Hoàng thế nào?”

Diệp Thành day đầu mày: “Vừa nãy ngươi nói cô cô nhà ngươi vẫn đang trong trạng thái bị phong ấn?”

“Ít nhất thì bây giờ vẫn đang bị phong ấn”.

“Vậy ý ngươi là nữ chính trong cuộc liên hôn này vẫn chưa biết chuyện? Tất cả đều là ý của tiền bối Sở Thương Tông?”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hỏi dò.

“Có thể nói là như vậy”.

“Vậy Thiên Tông thế gia chắc chắn là cô cô của ngươi sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này sao?”

“Điều này thì lão tổ nhà ta đã có tính toán, quan trọng vẫn là ý của Thánh chủ Viêm Hoàng”, Lăng Hạo vẩy nhẹ chiếc quạt, mỉm cười trả lời.

“Ta rất tò mò”, Diệp Thành cũng nở nụ cười nhìn Lăng Hạo: “Thiên Tông thế gia có bao nhiêu nữ tử cùng thế hệ với ta, tại sao lại chọn cô cô của ngươi là Sở Linh Ngọc để kết hôn với ta, hơn nữa người ấy còn đang trong trạng thái bị phong ấn”.

Lăng Hạo chỉ cười nhẹ trước câu hỏi này của Diệp Thành: “Chúng ta đều biết, chênh lệch về vai vế của tu sĩ là không quan trọng, sở dĩ chọn cô cô của ta liên hôn với Tần huynh là vì người bình thường không xứng được với huyết mạch nghịch thiên của cô cô”.

“Hiểu rồi”, Diệp Thành thở dài.

“Không biết Thánh chủ Viêm Hoàng đã có quyết định chưa?”, lúc này Mặc Sơn mới lên tiếng.

Lăng Hạo cũng đưa mắt nhìn, có thể thấy trong mắt hai người đều mang theo hy vọng, xem ra họ cũng hy vọng hắn lấy Sở Linh Ngọc.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt đầy hy vọng của hai người, Diệp Thành lại lắc đầu cười nhẹ.

Thấy thế, Lăng Hạo và Mặc Sơn đều khẽ nhíu mày.

“Cảm ơn sự yêu mến của Sở tiền bối, cũng cảm ơn Thiên Tông thế gia coi trọng”, Diệp Thành khẽ cười: “Mặc dù ta rất muốn Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng, nhưng ta không thể đồng ý cuộc hôn nhân này”.

“Không phải Thánh chủ Viêm Hoàng cho rằng cô cô của ta không xứng với huynh đó chứ?”, Lăng Hạo nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Đương nhiên không phải”, Diệp Thành vội lắc đầu, hắn đứng lên, nhìn về hư không phía Nam, nở nụ cười ấm áp: “Ở bên kia có người đang chờ ta”.

Hắn vừa nói ra lời này, Lăng Hạo và Mặc Sơn đưa mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều hơi nhíu mày.

Hai người họ đều không ngốc, nếu không cũng không được cử đi đàm phán.

Tuy lời của Diệp Thành ngắn gọn nhưng cả hai đều hiểu, hắn đã có người mình thích!

Có thể Mặc Sơn không hiểu lắm, nhưng Lăng Hạo lại hiểu rất rõ. Mặc dù tiếp xúc với Diệp Thành chưa lâu nhưng hắn ta rất hiểu tính Diệp Thành, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì Thiên Vương Lão Tử cũng không kéo lại được.

Căn lầu các nhỏ vì câu nói này của Diệp Thành mà lại chìm vào im lặng.

Thật lâu sau, Diệp Thành mới chậm rãi xoay người, áy náy nhìn Lăng Hạo và Mặc Sơn: “Hai vị à, thật sự xin lỗi, chúng ta nói chuyện liên minh đi!”

Haiz!

Lăng Hạo thở dài một tiếng, biết chuyện này đã không thể xoay chuyển, Diệp Thành không đồng ý điều kiện Thiên Tông thế gia đưa ra để gia nhập Viêm Hoàng, vậy họ chỉ có thể thương lượng chuyện liên minh thôi.

Lăng Hạo lấy ra một cuộn giấy và đưa cho Diệp Thành: “Thánh chủ Viêm Hoàng, đây là điều kiện liên minh”.

Diệp Thành cầm lấy, chậm rãi mở ra, hắn thấy trên đó viết hơn hai mươi khoản điều kiện.

Quả nhiên liên minh với gia nhập hoàn toàn không phải một khái niệm.

Nếu là liên hôn thì hai nhà coi như là một, có thể không phân đôi bên.

Nhưng liên minh thì không đơn giản như thế, lợi ích mới là quan trọng nhất.

Diệp Thành im lặng đọc, thi thoảng lại cau mày, có lẽ điều kiện Thiên Tông thế gia đưa ra có vài điều đã làm khó hắn.

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới gấp cuộn giấy lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hạo: “Phía trên thì Viêm Hoàng chúng ta có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều cuối cùng, Viêm Hoàng cần phái hai mươi cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín bảo vệ Thiên Tông thế gia, điều này hơi khó!”

“Đây là ý của lão tổ”, Lăng Hạo khẽ cười.

Diệp Thành đáp: “Vậy ta cũng nói điều kiện của Viêm Hoàng nhé”.

“Nếu đã là đàm phán thương lượng thì Thánh chủ Viêm Hoàng cứ nói”.

“Điều kiện của Viêm Hoàng chỉ có một, đó là Thiên Tông thế gia phải chuyển đến Viêm Hoàng ở, Viêm Hoàng sẽ tạo linh sơn cho Thiên Tông thế gia, dù trận pháp hay kết giới đều do Viêm Hoàng dựng cho mọi người”.

Nghe điều kiện của Diệp Thành, Lăng Hạo và Mặc Sơn lại lần nữa nhìn nhau, lông mày khẽ chau lại.

Chuyển đến Viêm Hoàng ở? Điều này có khác gì với việc gia nhập Viêm Hoàng? Phải nói rằng điều kiện Diệp Thành đưa ra khiến họ rất khó xử.

“Ý hai vị thế nào?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi nở nụ cười nhìn hai người họ.

“Điều kiện này nằm ngoài phạm vi chúng ta có thể quyết định”, cuối cùng Lăng Hạo vẫn lên tiếng: “Chúng ta không có nhiều quyền đến vậy, có được hay không, chúng ta chỉ có thể nghe ý của lão tổ”.

“Vậy phiền hai vị chuyển lời giúp ta”.

“Thánh chủ Viêm Hoàng nói quá rồi”, Lăng Hạo và Mặc Sơn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Diệp Thành: “Vậy chúng ta về trước, cho dù lão tổ có đồng ý với ý của Viêm Hoàng hay không cũng mong Thánh chủ Viêm Hoàng lượng thứ”.

“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK