Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806: Rồi cũng sẽ kết thúc

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hư không lại vang lên tiếng nổ, Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình và Kim Sắc Tinh Hải của Diệp Thành lần lượt sụp đổ trong cuộc đối đầu.

Giết!

Thái Hư Long Hải vừa sụp đổ, Doãn Chí Bình đã vồ lấy Diệp Thành như một con dã thú, vung ra chín đạo thần long.

Phá!

Diệp Thành hừ lạnh, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một chưởng quét ngang hư không, nghiền chín đạo thần long của Doãn Chí Bình thành tro bay.

Thái Hư Chỉ!

Lúc này nhất chỉ của Doãn Chí Bình đã đâm xuyên không gian hư vô.

Vẻ mặt Diệp Thành vẫn không thay đổi, hắn đột nhiên xoay người sang một bên, tránh nhất chỉ u mang này, sau đó trở tay hất văng Doãn Chí Bình rồi đuổi tới như một đạo thần mang, kiếm Xích Tiêu trong tay càng rung lên dữ dội.

Phong Thần Quyết!

Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, thân hình như gió gần như không thấy bóng dáng, nhất kiếm phong thần được gia trì thêm sức mạnh của sấm sét, mang theo sức huỷ diệt xuyên thấu bắn thẳng về phía Doãn Chí Bình.

Uỳnh!

Doãn Chí Bình đang bay ngược đột nhiên khựng lại, không gian hư vô dưới chân nứt ra, thấy nhất kiếm của Diệp Thành lao tới, hắn ta vội vàng kết thủ ấn.

Thái Hư Động!

Sau tiếng hô, một vòng xoáy hố đen xuất hiện trước mặt hắn ta để giải quyết mối nguy hiện tại.

Tiên Luân Thiên Đạo!

Diệp Thành đột nhiên mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhắm chuẩn Thái Hư Động, vòng xoáy Tiên Luân lập tức làm cho Thái Hư Động mất tác dụng.

Thấy thế, vẻ mặt Doãn Chí Bình thay đổi đáng kể.

Keng!

Sau tiếng kiếm rung, Diệp Thành đâm một kiếm vào ngực Doãn Chí Bình, nếu Doãn Chí Bình không sử dụng Thái Hư Na Di dịch chuyển vị trí tấn công thì nhát kiếm đó đã đâm xuyên chân mày hắn ta.

A!

Doãn Chí Bình gầm thét dữ tợn, ngẩng đầu hất Diệp Thành ra, mà hắn ta vốn đã bị thương nặng nên cũng nhanh chòng bị đẩy lùi.

Đi đâu!

Diệp Thành lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, dung hợp rất nhiều bí pháp trong đó rồi ném mạnh về Doãn Chí Bình đang lùi lại. Chiến mâu Vu Hoàng rung lên như một đạo thần mang, uy lực vô song.

Cố định!

Doãn Chí Bình hét lên, sử dụng bí pháp cố định hư không, chiến mâu Vu Hoàng cũng bị ngăn lại.

Bát Hoang Trảm!

Nhưng cuộc tấn công dữ dội hơn bây giờ mới tới, Diệp Thành lao lên, tay cầm Bá Long Đao, một đao chém ra đao mang màu vàng khổng lổ mấy chục trượng, toàn bộ hư không nứt toác.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Doãn Chí Bình lộ ra vẻ hung dữ, hai tay cầm kiếm, đột nhiên giơ cao qua đầu chặn lại.

Cheng!

Đao mang màu vàng của Diệp Thành đập mạnh vào sát kiếm trong tay Doãn Chí Bình, đao và kiếm va chạm phát ra âm thanh kim loại va chạm.

Rầm!

Doãn Chí Bình bị chém nửa quỳ trên đất, phun ra một búng máu.

A!

Doãn Chí Bình đầu tóc bù xù ngửa mặt lên trời gầm thét, gắng gượng đứng dậy, chém vỡ đao mang màu vàng.

“Diệp Thành, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình lại hét lên tiếng nữa, trên đầu hắn ta có một đạo thần long bay vút lên trời, còn có tiếng rồng gầm hùng hồn, cả người hắn ta như ngọn lửa cháy, khí thế lại tăng vọt.

“Không ngờ hắn lại bị ép phải thiêu đốt sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”, các vị tiền bối bất giác nheo mắt.

“Vậy nên sức chiến đấu của hắn lại một lần nữa vượt qua Diệp Thành rồi”.

“Trận chiến ngày càng thú vị”.

Giết!

Chiến!

Khi mọi người bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình và Diệp Thành lại hét lên lần nữa, cùng lao về phía đối phương.

Doãn Chí Bình đốt cháy sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long, sức chiến đấu tăng vọt một cấp, mà Diệp Thành mở trạng thái ma đạo, sức chiến đấu cũng tăng lên một cấp, có thể nói đây là sức chiến đấu đỉnh cao nhất từ khi hắn tu luyện đến giờ.

Thái Hư Long Ấn, Cửu Chuyển Phong Thiên!

Phong Thần Kiếm Quyết, Bát Hoang Lôi Trảm!

Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!

Thần Hoả Sấm Sét, Nhất Tiễn Cách Thế!

Thái Hư Vô Cực, Thiên Táng Thần Phạt!

Hỗn Thiên Tạo Hoá, Liệt Trận Tề Tiên!

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hai người thi triển hàng loạt bí thuật, bầu trời rung chuyển kịch liệt, hư không gầm thét, kết giới được thần hoa lộng lẫy bao phủ cũng sụp đổ trước mắt mọi người.

Mẹ kiếp!

Thấy kết giới sụp đổ, người xem trận chiến ở tứ phía đồng loạt lùi lại, vì trận chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình thật sự quá khiếp người, kẻ nào tu vi yếu mà ở gần sẽ lập tức bị nghiền thành tro bay.

“Đúng là hai con súc sinh!”, những khán giả lui về phía xa nhìn vào khoảng không đã hoang tàn mà cảm thán.

“Lâu lắm rồi không thấy hậu bối có trận chiến nào kinh thiên động địa thế này”.

“Toàn tung chiêu lớn như vậy, linh lực của họ là vô hạn à?”, không ít người kinh hãi nhìn hai người, họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh thôi, nếu lên tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì chắc vô địch thiên hạ!

“Tên nào cũng lợi hại! Chậc chậc chậc…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán nhìn vào màn nước trước mặt: “Bọn hắn đánh với nhau chắc mười ngày nửa tháng cũng không xong mất!”

“Thế nào rồi cũng có ngày kết thúc”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa tỉa móng tay vừa thản nhiên nói.
Chương 807: Sức mạnh ác ma

Rầm! Bịch! Rầm!

Khi hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đã đại chiến vô cùng hung hãn giữa đất trời, đúng như những người quan sát nhận xét, linh lực của bọn họ dường như vô hạn, cả hai cứ thế tung ra đại chiêu chí mạng.

Có điều bọn họ cũng chưa hiểu hết được tình hình, thay vì nói linh lực của hai người này vô hạn thì chi bằng nói bọn họ đang trong trạng thái hăng nhất.

Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết, hắn có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa lại có sức mạnh của các vì sao và khí huyết mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể đủ để vượt qua những đại chiêu mạnh mẽ.

Còn về Doãn Chí Bình, trong cơ thể của hắn vốn có Thái Hư Cổ Long Chú, chú ấn này lấy tinh nguyên trên những cơ thể người mang chú mà hắn hại trước đó, có trời mới biết có bao nhiêu người bị tạo chú ấn, có điều từ tình hình hiện tại có thể thấy số lượng nhất định không hề ít, nếu không thì hắn cũng không thể liều mạng với Diệp Thành lâu như vậy.

Rầm! Rầm!

Sau từng tiếng động mạnh vang lên, cả hai người bị đánh bay đi.

Đợi tới khi mây và sương tản đi, nhìn hình thái của cả hai người, tất cả mọi người xung quanh đều bất giác hít vào một hơi khí lạnh.

Đó là hai cơ thể đẫm máu.

Một bên, Doãn Chí Bình đầu tóc rối bời, toàn thân vô số vết thương.

Một bên, Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, lớp áo giáp Hỗn Thiên Chiến Giáp cũng nhuốm máu, dù có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ nhưng hắn cũng mang theo không ít vết thương, và đáng sợ nhất chính là phần lưng, trúng một đao để lộ ra cả xương cốt.

Đại chiến tới lúc này, cả hai người từ khi khai chiến tới bây giờ đã chiến không dưới năm nghìn chiêu nhưng cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm như vậy, nếu đổi thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bình thường khác thì e rằng đã cạn kiệt linh lực mà bỏ mạng lâu rồi.

Đương nhiên điều đó cũng nói lên một vấn đề đó chính là khả năng chiến đấu của cả hai người này không chênh lệch nhau là bao cho nên mới có màn huyết chiến kịch liệt như vậy.

“Ta đã đánh giá thấp Thái Hư Cổ Long Hồn rồi”, Diệp Thành khẽ xoa đi vết máu nơi khoé miệng, trong lòng bất giác cảm thấy kinh ngạc.

Cũng vì một mình chiến đấu với Doãn Chí Bình nên hắn mới biết được đối thủ của mình mạnh đến thế nào, hắn tự nhận có thể đánh bại được Doãn Chí Bình nhưng muốn giết chết hắn thì kể cả là hắn cũng phải trả cái giá vô cùng thảm hại.

So với hắn mà nói thì nội tâm bên trong cơ thể ác ma của Doãn Chí Bình lại vô cùng ngạc nhiên.

Hắn là kí chủ, hắn thừa hiểu sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn, có điều dù cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ như vậy nhưng hắn lại không thể đánh bại được Diệp Thành nên cơn phẫn nộ trong lòng hắn càng sục sôi hơn bao giờ hết.

“Mới chỉ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể sao lại có sức mạnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thành ở phía đối diện, kể cả là nó thì cũng không khỏi bất ngờ với đối thủ của mình.

“Ngươi không đánh bại hắn được đâu”, cuối cùng, Thái Hư Cổ Long lên tiếng u ám: “Dùng tới sức mạnh ma đạo của ngươi đi”.

“Giết, giết, giết”, sau khi nghe lời nói này, Doãn Chí Bình hiện lên với vẻ mặt tôi độc, luồng sát khí ngút trời cứ thế cuộn trào trong thần hải của hắn khiến đôi mắt đỏ ngầu của hắn gần như mất đi lí trí.

Hừ!

Sau tiếng gằn phẫn nộ, cơ thể của hắn run rẩy, tiếp đó, một luồng khí huyết ngút trời cứ thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, đan xen vào nhau và hình thành một mảng màu đỏ như máu.

Gừ! Hú…!

Sau đó là tiếng lệ quỷ gào thét, bên trong lớp màu đỏ như máu kia là từng bóng người huyết sắc đang vùng vẫy, có lão nhân, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, bọn họ rất đau khổ muốn thoát ra khỏi biển máu.

“Đây…”, thấy cảnh tượng này, những kẻ mạnh ở tứ phương đều cảm thấy rùng mình lạnh người, bên trong màu đỏ như máu kia là từng bóng người huyết sắc đang vùng vẫy, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải rợn người.

“Đây….hắn đã giết bao nhiêu người chứ?”, lúc này, kể cả là các lão bối cũng phải thẫn thờ, bọ họ nhìn lớp màn màu đỏ kia mà không sao tin nổi.

Rầm!

Trong tiếng trầm trồ, trời đất như rung chuyển.

Nếu nhìn từ xa có thể thấy hình thái của Doãn Chí Bình đã thay đổi, khí huyết toàn thân sục sôi, có chín đạo long huyết bao quanh cơ thể hắn, mái tóc màu đen nhanh chóng biến thành màu đỏ.

Phía sau hắn xuất hiện cảnh tượng kinh người: Đó là mảnh đất khô cằn màu đỏ như máu, trời đất đều có màu đỏ, từng nhành cây ngọn cỏ đều không thể sinh sôi, thây xác chất thành núi, máu chảy thành sông…

“Ma…Ma?”, thấy cảnh tượng này, những người quan sát trận chiến ở tứ phương đều thay đổi sắc mặt.

“Hắn cũng là ma sao?”, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, “đúng là khiến ta phải bất ngờ”.

“Bình Nhi còn ẩn giấu sức mạnh khủng khiếp này sao?”, phía này, Thông Huyền Chân Nhân bất giác mỉm cười.

“Sư huynh, hắn là ma”, bên cạnh ông ta, Hằng Nhạc Chân Nhân lên tiếng.

Nghe vậy, Thông Huyền Chân Nhân hơi cau mày, ông ta bất giác nhìn sang Hằng Nhạc Chân Nhân: “Sư đệ, đệ có ý tứ gì?”

“Đệ chỉ muốn biết cùng ở trạng thái hoá ma vì sao trong mắt huynh Diệp Thành lại là ma còn Doãn Chí Bình lại không phải ma?”, Hằng Nhạc Chân Nhân vẫn điềm tĩnh vả lại còn hết sức thản nhiên: “Diệp Thành thành ma thì huynh nghiến răng hận không thể xé xác hắn, còn Doãn Chí Bình thành ma thì huynh lạ cười tán thưởng, sư huynh cũng thật thiên vị…”

“Hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc”, bị chất vấn như vậy, vẻ mặt của Thông Huyền Chân Nhân tối sầm lại.

“Chưởng giáo?”, câu nói này cảu Hằng Nhạc Chân Nhân mang theo sự mỉa mai: “Dám hỏi sư huynh, từ khi hắn làm chưởng giáo của Hằng Nhạc thì hắn đã làm được vì có ích cho Hằng Nhạc? Huynh đã bao giờ từ hỏi hắn có xứng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc không?”

“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân nghe câu này xong thì mặt mày đỏ gay.

“Không cần phải lấy lý do hắn là kí chủ của Hằng Nhạc Tông nữa, cũng chính vì lý do này mà đã hại không biết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của chúng ta chết thảm”, Hằng Nhạc Chân Nhân trầm giọng: “Hắn là kí chủ thì đã sao, khả năng chiến đấu của hắn mạnh mẽ thì đã sao? Hắn có thể bảo vệ được Hằng Nhạc Tông trong tương lai không? Thân là chưởng giáo không những không lấy mình làm gương mà ngược lại còn hống hách vô thiên vô pháp, hại đệ tử trong môn, hỗn chiến tam tông khiến Hằng Nhạc ta tổn thất nghiêm trọng, đây chính là kiệt tác của hắn, sư huynh cho rằng hắn xứng làm thống soái ba quân sao?”

“Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa nóng phừng mặt.

“Sức mạnh mạnh quá”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương chợt vang lên tiếng xôn xao.

“Sức mạnh ma đạo sao?”, trong tiếng xôn xao, Diệp Thành nhìn cảnh này mà nheo mắt, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, kể cả là hắn cũng không thể ngờ Doãn Chí Bình lại có sức mạnh khủng khiếp thế này, vả lại còn có liên quan tới ma.

“Đó là tâm của ác ma”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

“Tâm của ác ma?”, Diệp Thành cau mày, “cũng là ma?”

“Đúng, cũng là ma”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Nói chính xác hơn thì chính là mọt phần trong huyết mạch của ma, vả lại còn là một loại ma mạnh mẽ dị thường. Doãn Chí Bình thân có tâm ma nhưng hắn lại không phải là ma thực thụ, vì hắn chỉ có tâm ma mà không có huyết mạch và ma thể, cái gọi là ma cũng có cái tốt nhưng người mang tâm ma thì chính là ma mang ác niệm, sức mạnh tinh tuý, thực lực mạnh mẽ, vượt xa ngoài sức tưởng tượng của ngươi, nếu như ta đoán không nhầm thì hắn có độ hoà hợp về linh hồn cao như vậy với Thái Hư Cổ Long Hồn có lẽ là vì tâm ma của hắn, vì ác niệm của Thái Hư Cổ Long Hồn của Hằng Nhạc Tông quá mạnh”.

“Hắn còn có cả bí mật kinh thiên động địa này sao?”, Diệp Thành nheo mắt, lúc này hắn cảm nhận rõ hơn ai hết sức mạnh khủng khiếp của Doãn Chí Bình.
Chương 808: Ma đạo đấu với ma đạo

Hú, hú…!

Giữa đất trời, tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết.

Nếu nhìn từ hư không có thể thấy biển màu huyết sắc rợp đất trời vô cùng kinh người còn cảnh tượng phía sau Doãn Chí Bình càng khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Ma đạo, mở!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, một âm thanh dứt khoát vang vọng giữa hư không.

Tiếp đó như có tiếng lệ quỷ thét gào không ngừng, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy, luồng sát khí hiển hiện.

Hình thái của hắn đã thay đổi, giữa trán có một đạo ma văn hiển hiện, đôi mắt đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bạo tàn và khát máu, mái tóc trắng cũng dần chuyển thành màu đỏ.

Hú, hu hu…!

Tiếng lệ quỷ vẫn gào thét điên cuồng, sát khí cuộn trào lấy hắn làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy cuốn lấy cát vàng.

Lại là ma!

Tiếng xôn xao tiếp tục vang lên.

“Chỉ sợ ngươi không lộ ma đạo thôi”, thấy Diệp Thành hiện ra với hình thái như vậy, Linh Chân Thượng Nhân trong hư không bật cười lạnh lùng vì Diệp Thành lộ ma đạo trước mặt mọi người, ông ta càng danh chính ngôn thuận kêu gọi tất cả mọi người giết Diệp Thành.

Vả lại ông ta cũng đã làm như vậy từ lâu rồi.

Khi Diệp Thành lộ thân phận thực sự ông ta sẽ âm thầm liên hệ với những kẻ mạnh có mặt tại hiện trường trừ ma vào đúng thời điểm.

“Lại lần nữa lộ ma đạo, lần này ngươi còn không chết?”, phía Chính Dương Tông, nhóm người phía Chính Dương Lão Tổ cười tôi độc.

“Đan Thần…”, trong dám người, Đan Nhất nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Đan Thần.

“Hắn là Đan Thánh”, Đan Thần không nói rõ ràng nhưng lại nói câu này, ấy vậy mà chỉ một câu nói lại chứng minh tất cả, đó chính là Đan Thần đã đưa ra một quyết định nào đó.

“Con của ta không phải ma”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng gằn lên, sức mạnh bên trong cơ thể ngưng tụ lại, chuẩn bị giúp Diệp Thành che chắn lại uy thế của bên thứ ba.

Cảnh tượng hiện giờ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc, hai người xuất sắc nhất trong lớp thanh niên, một người đứng đầu bảng Phong Vân, một người đứng thứ hai trên bảng Phong Vân, một người là kí chủ, một người là sát thần, cả hai đều hoá ma.

Rầm! Rầm! Rầm!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Doãn Chí Bình đã bước ra, toàn thân ma khí bao quanh, mỗi một luồng khí đều rất nặng, mỗi lần hắn hạ bước chân xuống đều khiến hư khôg rung chuyển.

“Diệp Thành, ngươi thật khiến ta hưng phấn”, Doãn Chí Bình khoan khoái hít môi luồng khí huyết sắc, hắn cười tôi độc, u quang huyết sắc bao trùm đôi mắt.

“Ngươi giấu lâu như vậy thật khiến ta phải bất ngờ”, so với Doãn Chí Bình, mặc dù Diệp Thành cũng ở trạng thái ma đạo nhưng lại không ham muốn giết chóc như Doãn Chí Bình, thần thái của hắn vẫn rất bình lặng, uy lực mạnh mẽ trấn áp cả thiên địa.

“Cho nên ngươi sẽ chết rất thảm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, hắn đột nhiên vung tay, biển màu máu kia đột nhiên cuộn trào về phía Diệp Thành nhấn chìm Diệp Thành trong đó.

Cùng lúc này, Thái Hư Long Hải cũng hiển hiện trấn áp hư không ở một hướng khác cuốn về phía Diệp Thành.

Thấy vậy, khí huyết Diệp Thành sục sôi, biển tinh hải vàng kim cuộn trào, sát khí ngút trời đấu chọi lại với biển Thái Hư Long Hải.

Tiếp đó, hắn nhẩm niệm triệu gọi tiên hoả và thiên lôi. Tiên hoả hoá thành biển lửa, thiên lôi hoá thành biển sấm sét, biển lửa và biển sấm sét dung hoà với nhau tạo ra sức mạnh kinh người.

Rầm!

Có lẽ vì uy lực của biển lửa và biển thiên lôi quá mạnh nên một phần hư không sụp đổ.

Tấn công!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, biển thiên lôi và biển lửa cuộn trào về phía biển huyết sắc của Doãn Chí Bình, cứ thế chặn lại đường đi của phần biển kia.

Rầm! Rầm!

Biển tinh hải màu vàng kim đối kháng với Thái Hư Long Hải, biển lửa và biển thiên lôi đối kháng với biển huyết sắc, tiếng rung rầm trời, hư không, không gian hư vô đều nứt lìa từng tấc một.

Ôi trời!

Thấy cảnh tượng hoành tráng này, rất nhiều người quan sát trận chiến bị ép lùi về tứ phương, đây đúng là trận chiến không vừa, một khi bị cuốn vào trong thì chắc chắn sẽ nhận cái kết thảm khốc.

Ma long đạo thiên!

Không lâu sau đó, tiếng gằn của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời.

Sau tiếng hô của hắn, từng con rồng màu đỏ huyết cứ thế gào thét về phía Diệp Thành, số lượng nhiều không thể đếm nổi, choán lấp cả mặt đất và bầu trời, mỗi một con rồng đều mang theo luồng khí tàn bạo, mạnh mẽ vô cùng.

Vạn kiếm triều tông!

Diệp Thành lập tức vung kiếm chỉ về một hướng, vô số kiếm khí hiện ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo sấm sét và tiên hoả, âm thanh chói tai, mỗi một đạo đều có sức mạnh đâm xuyên khủng khiếp.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay lập tức, kiếm khí của Vạn Kiếm Triều Tông và long khí của Ma Long Đạo Thiên va chạm vào nhau, từng đạo kiếm khí nứt lìa còn ma long cũng bị trảm diệt, cảnh tượng đẫm máu.

Thái Hư Hồn Long Cấm!

Doãn Chí Bình lập tức hô lên, thi triển Thái Hư Hồn Long Cấm.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng động mạnh vang lên, từng vòng xoáy màu đỏ như màu máu hiển hiện giữa hư không, bên trong mỗi vòng xoáy đều có quang trụ huyết sắc to kệch xuyên thẳng xuống mặt đất, trên mỗi một quang trụ huyết sắc đều có phù văn lưu chuyển đan xen nhau, hình thành nên chuỗi phù văn khiến cho chín quang trụ khổng lồ kia liên kết tạo thành cái lồng to chừng cả hàng trục trượng.

Gừ! Gừ! Gừ!

Ngay sau đó, từng tiếng gầm gào vang lên, một ma long ấn khổng lồ to cả trăm trượng lơ lửng bên trên cái lồng kia, bên trên còn có long khí huyết sắc bao quanh, mỗi một đạo đều nặng tựa núi non.

Đây chính là Thái Hư Long Cấm nhưng lại lấy Thái Hư Long Hồn làm gốc, hỗn hợp với sức mạnh của tâm ma, hoà hợp với phong ấn, cấm cố và long cấm của thái hư long hồn mang theo uy lực mạnh hơn trước đó và rõ ràng là không cùng đẳng cấp.

“Ta đã chịu thiệt một lần, lại bị lừa hai lần, ngươi cho rằng lần thứ ba có tác dụng tới ta sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nghịch thiên xông lên, Đan Tổ Long Hồn lập tức bay ra khỏi thần hải chặn lại ma long ấn đang giáng xuống.
Chương 809: Căng thẳng

“Mở cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, một chưởng Bát Hoang được tung ra hỗn hợp với mấy chục bí pháp, một chưởng đánh tan ma long ấn.

Không có sự kiểm soát của ma long ấn, Diệp Thành giống như con giao long bay lên trời, hắn sát phạt ra khỏi cái lồng Thái Hư Long Cấm sau đó vung tay đánh ra chín đạo hàng long long ảnh về phía Diệp Thành.

Diệt cho ta!

Doãn Chí Bình hắng giọng bật cười lạnh lùng.

Ngay lập tức, phần trán của hắn có thần quang bao quanh, tiếp đó, từng thần huy bay thẳng lên trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tấm địa đồ rực rỡ.

Thế rồi quang hoa lấp lánh, địa đồ khổng lồ đột nhiên mở ra rộng vài trăm trượng, dài cả nghìn trượng trông choán mắt người nhìn giữa màn đêm u tối.

Địa đồ này trải dài từ nam tới bắc, từ đông sang tây, dùng đại thần thông lạc ấn ra, bên trên có từng ngọn núi khổng lồ, mỗi một con sông, mỗi một cổ thành đều được đánh dấu vô cùng chi tiết.

Mặc dù đây là một tấm địa đồ nhưng Diệp Thành chỉ cảm thấy hắn thật sự nhỏ bé khi đứng trước nó vì nó thực sự quá khổng lồ.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ngay lập tức, người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều sáng cả mắt.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, trong những người quan sát trận đấu có lão bối tinh mắt nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ khổng lồ như nhìn ra đó chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cũng giống như thể biết được lai lịch của nó vậy.

“Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, có hậu bối nhìn sang lão bối và hỏi.

“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mà năm xưa Thần Hoàng chinh chiến khắp đại Sở thì khắc ra”.

“Nói chính xác là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có một lão bối đạo pháp uyên thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chính là một tấm địa đồ bao quát cả Đại Sở, năm xưa Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông hỗn loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng vì sự phân chia của Đại Sở Huyền Tông mà bị phân tách, phần mà chúng ta nhìn thấy có lẽ chỉ là địa đồ của Đại sở còn những phần khác không biết lưu lạc ở phương nào rồi”.

“Đó không chỉ là địa đồ mà còn là một món pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy cung kính.

“Pháp…pháp khí?”

“Thế này thì Bình Nhi không thể bại được”, trong hư không, Thông Huyền Chân Nhân vuốt râu trầm ngâm.

“Đan Thần, không ổn rồi”, trong đám người, Đan Nhất mặt mày nghiêm trọng nhìn vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trong hư không, vẻ mặt lo lắng, ông ta có cảm giác chẳng lành.

Lại nhìn sang Đan Thần, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi giống như thể ông ta cũng rất kiêng dè Cửu Châu Huyền Thiên Đồ vậy.

“Sư tôn…”, một bên, Lạc Hi lo lắng kéo lấy vạt áo Đan Thần.

“Còn chưa đại chiến xong, thắng bại chưa biết, vả lại cứ xem đã rối tính”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bên trong cơ thể có sức mạnh mạnh mẽ ngưng tụ, ông ta đang chuẩn bị ra tay.

“Phụ thân…”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Vào lúc cần thiết ta sẽ ra tay”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu, trong ánh mắt có thần quang le lói, đã biết đó là con mình thì ông ta cũng đã có sự chuẩn bị che chắn cho hắn bất cứ lúc nào.

“Tỷ, muội rất sợ…”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt tuyệt sắc lúc này trở nên tái nhợt.

“Phải tin vào hắn”, Thượng Quan Hàn Nguyệt an ủi nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn rõ cái nhìn đầy lo âu vì đến cả cô cũng không biết Diệp Thành có thể địch lại nổi tấm địa đồ này không.

“Sao ta lại thấy sắp đại chiến rồi nhỉ?”, trong đám người, Gia Cát Vũ vặn cổ, bên cạnh ông ta, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng ngưng tụ sức mạnh mạnh mẽ.

“Ta nói này, hay là chúng ta về nhà thôi”, phía này, Ngưu Thập Tam ho hắng, nói rồi hắn không quên quay người chuồn đi.

“Sau này ngươi đừng mang họ Ngưu nữa”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lớn tiếng mắng chửi.

“Chiến, chiến với chúng”, Ngưu Thập Tam giây phút trước còn chuẩn bị chuồn đi thì giây phút này đã quay phắt lại gằn lên kinh động đất trời.

“Chỉ một mình huynh, có trụ nổi không?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lo lắng nhìn Diệp Thành trong hư không.

Lần trước khi quyết đấu với Doãn Chí Bình bọn họ cùng hợp lực tế gọi ra binh khí mới có thể chặn lại được uy lực kinh thiên động địa của Doãn Chí Bình, hiện giờ chỉ có một mình Diệp Thành, kể cả là cô ta cũng không biết được Diệp Thành có thể trụ nổi hay không.

Rầm!

Trong làn sóng bàn tán, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ rung lên, uy lực mạnh mẽ hiển hiện, hư không như sụp đổ, chín đạo Hàng Long Thần Ảnh của Diệp Thành lập tức bị đánh tan.

Phụt…!

Diệp Thành bị đè nén đến mức phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào giữa hư không.

Vù!

Không lâu sau đó, tiếng động này vang lên, giữa trán hắn có kim quang chói lọi, một cái đỉnh nhỏ bay ra lơ lửng trên đầu.

Vù!

Sau tiếng động đó, Đại La Thần Đỉnh biến lên to cả hàng trăm trượng phát ra thần huy, nó vừa dày vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, xung quanh còn có luồng khí huyền diệu, ngưng tụ thành sắc vàng kim, mỗi một luồng khí đều rất nặng, bên trên còn có độn giáp thiên tự xoay chuyển, trong lúc này cũng có thiên âm đại đạo vang vọng.
Chương 810: Trả lại thần thương cho ngươi

Rầm!

Sau tkhi Đại La Thần Đỉnh thi triển thần uy, nó và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đối kháng với nhau tạo ra âm thanh chấn động.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trấn áp đến mức lung lay kịch liệt, thần quang trên đó tối đi một phần, cũng vì Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp nên Diệp Thành bất giác hự lên một tiếng.

Có lẽ đúng như Cơ Tuyết Băng nói, cô ta và Diệp Thành hợp lực có thể chặn lại được Cửu Châu Huyền Thiên Đồ nhưng nếu chỉ một mình Diệp Thành thì lại khó nói.

Mặc dù Đại La Thần Đỉnh được đúc từ đại la thần thiết nhưng dù sao cũng mới chỉ được tôi luyện trong khoảng thời gian ngắn.

So với nó mà nói thì Cửu Châu Huyền Thiên Đồ uy danh Đại Sở lại được tế luyện bởi Thần Hoàng năm xưa, chính là một món pháp khí. Mặc dù cũ kĩ nhưng sau khi được tôi luyện theo năm tháng, uy lực của nó mạnh mẽ dị thường.

Và như vậy, Đại La Thần Đỉnh bị trấn áp.

“Diệp Thành, ta vẫn không nỡ giết ngươi cho lắm”, trong hư không, Doãn Chí Bình hít vào một luồng khí màu máu, hắn cười tôi độc, nụ cười u ám đến mức đáng sợ.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hắng giọng, đầu lơ lửng thần hồng xông lên, hắn mang theo thánh huyết tinh nguyên của thánh thể và đẩy vào trong Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên, thần quang xoay vần, hình thể nhanh chóng biến to hơn một phần, những độn giáp thiên tự nhanh chóng vận chuyển, tự tổ hợp lại với nhau giống như bị thánh huyết kích thích sức mạnh mạnh mẽ, thiên âm đại đạo như cái chuông khổng lồ vang vọng âm thanh, xung quanh còn có rất nhiều dị tượng đan xen, đó là thần long đang xoay vần, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gào, giao long gầm rú.

Ngay lập tức, Đại La Thần Đỉnh phát ra uy lực mạnh mẽ.

“Vậy mới thú vị chứ”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

Tiếp đó, hắn vươn một tay ra, hư không như rung chuyển, một vòng xoáy đen xì hiển hiện nhanh chóng vận chuyển, khả năng thôn tính mạnh mẽ khiến người ta biến sắc giống như muốn nuốt chửng mọi thứ trên thế gian vậy.

Thôn Thiên Ma Công!

Diệp Thành cau mày, khi hắn và Cơ Tuyết Băng hợp sức đấu lại Doãn Chí Bình, hắn từng thấy sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công.

Hiện giờ có sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn và sức mạnh ác ma, uy lực của nó càng tăng lên gấp bội, chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn phát hiện tin nguyên của mình nhanh chóng bị thôn tính, vả lại tốc độ còn nhanh trông thấy.

“Còn điên cuồng hơn cả ta”, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh, phần trán của hắn còn có quang huy lấp lánh.

Vù! Vù! Vù!

Không lâu sau đó, tiếng vù vù vang lên không dứt, thần quang đủ màu bay ra khỏi trán hắn sau đó bay thẳng lên trời cao hoá thành từng binh khí, sát kiếm, kim đao, chuông đồng, trống trận, linh gương, bảo tháp gì cũng có.

Quan trọng nhất đó là số lượng binh khí mà Diệp Thành tế gọi ra thật sự nhiều, cũng phải cả nghìn binh khi với đủ thần quang, trông giống như những vì sao thắp sáng cả hư không.

Ôi…ôi trời!

Thấy cảnh tượng này, những người quan sát ở tứ phương đều kinh ngạc tròn mắt, những tu sĩ ở cảnh giới không minh bình thường cùng lúc tế gọi ra mười món binh khí đã là giỏi lắm rồi, còn Diệp Thành chỉ cần tế gọi một lần đã ra cả nghìn binh khí bản mệnh, đây không phải súc sinh thì là gì.

Rầm! Rầm!

Trong làn sóng kinh ngạc, hư không rung chuyển như thể có tiếng sấm rền nối liền nhau, cả hư không đều bị ánh sáng chói loá kia che lấp, khí thế đan xen với nhau tạo thành uy lực mạnh mẽ chấn động.

Phong ấn cho ta!

Diệp Thành hô to, khí huyết toàn thân sục sôi, hắn điên cuồng thiêu đốt, đổi lại, linh lực mạnh mẽ được đẩy vào rất nhiều binh khí.

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù không phải là bản hoàn chỉnh nhưng khí huyết cũng rất dồi dào, quan trọng nhất đó là Diệp Thành đang liều mạng, kể cả là bản thể của Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng mới có được tinh nguyên dồi dào như vậy để kiểm soát được hàng nghìn binh khí.

Rầm!

Sau tiếng động rầm trời, hàng nghìn binh khí cùng đồng thời phát ra thần uy và vòng xoáy Thôn Thiên Ma Công liên tục vận chuyển bị nhiều binh khí cấm cố.

Phụt!

Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, vì để phong cấm vòng xoáy của Thôn Thiên Ma Công mà hắn phải trả cái giá không hề nhỏ.

Phía này, thấy Diệp Thành phong cấm vòng xoáy Thôn Thiên Ma Công, sắc mặt Doãn Chí Bình chợt tôi độc hẳn lại, quan trọng là rất nhiều thần thông của hắn đều bị Diệp Thành hoá giải khiến trái tim ác ma của hắn càng ham muốn giết chóc hơn bao giờ hết.

“Ngươi có ta cũng có”, Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, phần trán cũng có thần quang rực rỡ như thể hắn sắp sử dụng rất nhiều binh khí phá giải phong cấm mà Diệp Thành tạo ra với Thôn Thiên Ma Công.

“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn bước ra cả trăm trượng sau đó dùng một kiếm phong thần đâm xuyên hư không, cứ thế chĩa về phía trán Doãn Chí Bình.

Thấy vậy, phần trán Doãn Chí Bình có một thanh sát kiếm màu đỏ bay ra.

Cút!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn tung ra một chưởng Cuồng Long Thiên Nộ khiến thanh sát kiếm kia nứt lìa.

Vút!

Sau âm thanh chói tai, nhất kiếm bá đạo của Diệp Thành đâm tới.

Thái Hư Na Dịch!

Doãn Chí Bình hắng giọng lạnh lùng, hắn muốn dựa vào bí pháp này để dịch chuyển nhát kiếm tuyệt sát của Diệp Thành và tranh thủ thời gian cho việc dùng nhiều binh khí.

“Ngươi có thể chuyển dịch một kiếm Phong Thần Quyết, không biết chiêu này ngươi có thể dịch chuyển hay không?”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, giữa trán lại có kim huy đang phát sáng, một luồng sức mạnh mạnh mẽ nhanh chóng hội tụ.

“Cảm giác này…”, Diệp Thành tái mặt, hắn vội lùi về sau như thể biết được uy lực trong chiêu thức này của Diệp Thành.

Vút!

Doãn Chí Bình vừa lùi về sau thì phần trán của Diệp Thành có một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra, sức mạnh thần mang mang theo sấm sét, sức mạnh huyết mạch và sức mạnh tiên hoả, uy lực vô song.

Chiêu này chẳng phải là thần thương sao?

“Sao có thể…”, câu này vang lên bởi Thái Hư Cổ Long trong cơ thể của Doãn Chí Bình như thế sau khi biết được Diệp Thành cũng thông thạo bí thuật này khiến nó kinh ngạc.

Đến nó còn kinh ngạc chứ đừng nói là Doãn Chí Bình.

Trước đó, một chưởng thần thương của hắn suýt chút nữa khiến Diệp Thành tuyệt sát, biết sự bá đạo của bí thuật này nên khi đối diện với một đòn thần thương của Diệp Thành, sao nó có thể không sợ hãi cho được, nếu như trúng chiêu thì cảm giác đó sẽ không ra sao cả.

Cấm!

Thấy Doãn Chí Bình nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành một tay kết ấn dùng bí thuật cấm cố hư không.

Ngay sau đó, cơ thể của Doãn Chí Bình ngừng lại vào giây phút đó.

Thế nhưng cũng vào giây phút đó, thần mang thần thương đâm xuyên tới, trong chốc lát sát phạt tới vị trí cách hắn một trượng khiến Doãn Chí Bình tái mặt, hắn còn chưa trúng chiêu thì đã cảm thấy phần trán đau nhói.

Thái Hư Động!

Vào lúc hiểm nguy, Doãn Chí Bình lại lần nữa sử dụng bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long.

Phía này, Diệp Thành đã lường trước Doãn Chí Bình sẽ sử dụng bí thuật này để hoá giải nguy cơ, đã tính toán trước nên hắn đương nhiên không thể để Doãn Chí Bình được đắc ý.

Ngay lập tức, Thái Hư Động vừa xuất hiện đã bị vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo hút vào, không có Thái Hư Động, Doãn Chí Bình cứ thế xuất hiện trước thần mang thần thương, kể cả với một kẻ có sức chiến đấu như hắn thì cũng không thể né qua chiêu này.

Phụt!

Sau một màn mưa máu bắn ra, một đạo thần mang thần thương với đòn công kích về linh hồn lập tức đâm xuyên trán Doãn Chí Bình.

A…!

Doãn Chí Bình gào lên thảm thiết, cả cơ thể bay đi, hắn lộn nhào lảo đảo lùi về sau, đến cả ánh sáng ác ma khắp toàn thân cũng tối dần đi một phần, tiếng ong ong bên trong thần hải khiến đầu hắn như muốn nổ tung.

Thế nhưng hắn vẫn chưa bị đoạt mất tính mạng, Diệp Thành cũng biết hắn sẽ không bị giết chết dễ dàng như vậy. Mặc dù thần thương bá đạo nhưng đừng quên Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long hộ thể, thần thương có thể khiến hắn bị thương nhưng lại không thể giết chết hắn.

Có điều Diệp Thành không sát phạt lên, hắn triệu gọi tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân ra ngoài.

Tiếp đó, cả bốn tên đứng ở bốn hướng chiếm các hướng đông tây nam bắc.

Sau đó, bên dưới bàn chân của hắn có trận văn hiển hiện đan xen với nhau tạo thành một đại trận khổng lồ, vả lại còn là từng pháp trận cấm cố. Doãn Chí Bình vừa đứng vững còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cấm cố ở đó, cả cơ thể bị nhng đường xích phù văn trói lại.

Bốn tên phía Diệp Thành lần lượt chắp hai tay vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK