Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 705: Mượn đao giết người

“Còn ngây ra đấy làm gì, xin điện chính cứu viện đi, những người khác đều ra trận cho ta”.

Ù! Ù! Ù!

Ngay lập tức, từng luồng sáng lớn lao vút lên trời, từng món binh khí bay vào khoảng không, các công kích trận pháp đồng thời hồi phục sức mạnh.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngoài chiến trường, đại quân Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy đã khiến nơi đây hoá thành huyết vụ.

Không đau lòng!

Diệp Thành lao về phía trước bất giác chế giễu, tay vẫn vung Quỷ Phách Ngân Đao của Thương Hình, hắn đi tới đâu nơi đó liền biến thành vũng máu.

Giết!

Giết!

Đột nhiên có tiếng hô giết vang lên rung chuyển đất trời.

Trận đại chiến sắp bắt đầu.

Mặc dù đại quân do Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng chỉ huy tấn công bất ngờ khiến phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông trở tay không kịp, nhưng đối phương có cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ, mà thiên thành Thanh Vân lại là địa bàn của Thanh Vân Tông, bọn họ vừa đứng vững thì đại quân của hai bên đã lao vào chiến đấu ngay lập tức.

Phụt! Phụt! Phụt!

Hai quân vừa chiến đấu, máu tươi liền bắn ra tung toé, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Cheng! Rầm! Uỳnh! Bịch!

Những âm thanh hỗn loạn như vậy nối tiếp nhau vang lên. Trong thiên thành Thanh Vân, các cung điện lần lượt sụp đổ, các dãy núi bên trong cũng theo đó mà tách rời, từng luồng sáng bay lên, đủ loại màu sắc, các binh khí bản mệnh lơ lửng trên hư không phát ra thần hoa rực rỡ, tựa như những ngôi sao sáng trên trời, cực kỳ chói mắt.

Phụt!

Ở đây, Diệp Thành lại lần nữa vung đao chém chết một kẻ cảnh giới Không Minh của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn rất tự giác lấy đi túi đựng đồ của người đó.

Sau khi giết xong người này, Diệp Thành còn nhìn xung quanh một lượt.

Đại quân phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông và phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã chinh phạt vào trong hết, đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông cũng từ bốn phía của thiên thành Thanh Vân lao tới, trận chiến cực kỳ khốc liệt.

Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy bóng dáng của Cơ Tuyết Băng giữa chiến trường rộng lớn.

Bóng dáng Cơ Tuyết Băng trong đội quân cực kỳ bắt mắt, toàn thân tản ra thần hoa, bảo liên đăng lơ lửng trên đầu, thần hà lộng lẫy tản ra mang theo áp lực mạnh mẽ, mỗi một đòn đều khiến cả loạt cao thủ của Thanh Vân Tông ngã xuống nằm trong vũng máu.

Cô ta là nữ sát thần với sức chiến đấu cực mạnh, ra tay gọn gàng dứt khoát, thần thông cái thế được tung ra liên tiếp, cả đường đi ít ai có thể sống sót qua ba hiệp trong tay cô ta.

Hơn nữa Diệp Thành nhìn ra được, từ sau khi Cơ Tuyết Băng giết vào thành, mục tiêu của cô ta vô cùng rõ ràng, đó chính là hư không đại trận của phủ điện chủ.

Phải biết hư không đại trận của phân điện không chỉ nối liền với hư không đại trận, mà còn nối liền với điện chính, nếu các phân điện khác và Thanh Vân Tông phái quân cứu viện tới thì cục diện rất có thể sẽ đảo ngược.

Mục đích của Cơ Tuyết Băng là phá huỷ hư không đại trận, cắt đứt viện trợ của các phân điện khác và điện chính của Thanh Vân Tông với nơi này.

Đây là cách được sử dụng phổ biến nhất khi tấn công phân điện, phá hỏng hư không đại trận tương đương với việc cắt đứt liên lạc với các điện khác và điện chính, nếu không có viện binh thì chẳng khác gì một thành biệt lập.

Rõ ràng cách đánh của Cơ Tuyết Băng là rất đúng đắn.

Tuy nhiên Diệp Thành sẽ không giúp Cơ Tuyết Băng phá hư không đại trận, chẳng những hắn không giúp mà ngược lại hắn sẽ gây rắc rối cho cô ta, vì hắn muốn Thanh Vân Tông phái viện binh tới.

Vốn dĩ quân của Doãn Chí Bình mà hắn dẫn tới đều là để tìm đến cái chết!

Bây giờ Hằng Nhạc, Chính Dương đang đấu với một mình Thanh Vân, chiếm ưu thế tuyệt đối, muốn quân của Doãn Chí Bình chết hết ở đây là điều không khả thi lắm, bởi vì phân điện thứ chín của Thanh Vân đã rơi vào thế yếu.

Nhưng nếu điện chính của Thanh Vân Tông phái viện binh tới đây thì mọi chuyện sẽ khác.

Có viện binh của điện chính, sức chiến đấu của phân điện thứ chín Thanh Vân sẽ tăng mạnh, như vậy người của Doãn Chí Bình sẽ chết ở đây một cách thích đáng, ngay cả đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông cũng sẽ bị thương nặng.

Hơn nữa không chỉ Diệp Thành mà phía Chung Quy, Chung Ly cũng làm như vậy.

Tất nhiên điều này cũng là do hắn đã chỉ đạo từ trước.

Vì vậy ở một khía cạnh nào đó, những điều họ làm không chỉ giúp Thanh Vân Tông mà cũng là giúp chính mình, mượn tay Thanh Vân Tông tiêu diệt người của Doãn Chí Bình.

Điều họ muốn là Hằng Nhạc, Thanh Vân và Chính Dương đều tổn thất nặng nề.
Chương 706: Ngày đó ta không nên như vậy

Bùm! Bùm! Bùm!

Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía phủ điện chủ đã truyền tới tiếng nổ vang.

Nhìn ra xa, toàn bộ phủ điện chủ đã bị thần hoa chói mắt của đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mà Cơ Tuyết Băng hoá ra bao phủ, nhưng ba Cơ Tuyết Băng đều gặp phải kẻ địch mạnh.

Diệp Thành liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào người đang chiến đấu với bản tôn của Cơ Tuyết Băng, trong mắt hắn chợt hiện lên tia lạnh lẽo: “Triệu Thanh, thật trùng hợp! Ở đây mà cũng gặp được ông”.

Nói xong Diệp Thành lập tức vung Quỷ Phách Hồn Ngân Đao sát phạt về hướng đó.

Hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã vây giết mình hôm đó, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Linh Chân Thượng Nhân của Chính Khí Điện…

Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông đã bị hắn tiêu diệt, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề cũng đã bị hắn giết, bây giờ gặp Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, sao hắn có thể bỏ qua?

Phụt! Phụt! Phụt!

Liên tục có người bị hoá thành huyết vụ, Diệp Thành như phát điên, kẻ nào chặn đường đều bị hắn một đao chém chết, đến nỗi còn chưa tới phủ điện chủ mà toàn thân hắn đã đầy máu, như ác ma đến từ địa ngục.



Khốn kiếp!

Trong đại điện của điện chính Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí giận dữ rít lên, hai mắt dữ dằn như con sư tử điên.

Mới vài phút trước, chín phân điện lớn đều xin cứu viện khẩn, hơn nữa gần như là cùng lúc, ông ta là chưởng giáo của tông, sao lại không biết điều này có ý nghĩa gì.

Chỉ vài canh giờ trước, người ông ta cử đi báo tin rằng Doãn Chí Bình đồng ý liên minh với Thanh Vân để đấu với Chính Dương.

Nhưng bây giờ chỉ vài canh giờ sau, mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, đánh cho Thanh Vân trở tay không kịp, có lẽ đây là tổn thất lớn nhất mà ông ta phải chịu từ khi trở thành chưởng giáo của Thanh Vân đến nay.

“Doãn Chí Bình”, tiếng gào thét của Công Tôn Trí vang vọng khắp đại điện: “Ngươi dám gài bẫy ta”.



Bùm! Ầm!

Trong phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đã đánh từ hư không sang không gian hư vô, rồi lại từ không gian hư vô đánh vào trời cao, cuối cùng lại từ bầu trời cao đánh về hư không, cảnh chiến đấu vô cùng hùng tráng.

Triệu Thanh là kẻ mạnh có tiếng từ lâu, không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường.

Mà Cơ Tuyết Băng, cho dù có khả năng giết cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng để tiêu diệt được Triệu Thanh cũng không hề dễ.

“Cô chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, còn kém xa lắm”, thấy Cơ Tuyết Băng bị đẩy lùi, Triệu Thanh hừ lạnh một tiếng.

“Nếu thêm cả ta nữa thì sao?”, sau khi một cao thủ của Thanh Vân hoá thành huyết vụ, Diệp Thành vác Quỷ Phách Ngân Đao chầm chậm bước tới, khoé miệng mang theo nụ cười tàn bạo, trong mắt còn lóe lên tia lạnh lùng.

“Thương Hình”, nhìn thấy Diệp Thành, vẻ mặt Triệu Thanh đột nhiên tối sầm, nếu chỉ một mình Cơ Tuyết Băng thì đương nhiên ông ta không sợ, nhưng thêm Thương Hình thì khác, bởi vì Thương Hình cùng cấp bậc với ông ta.

“Doãn Chí Bình đáng chết”, Triệu Thanh hét lớn. Hai canh giờ trước, điện chính của Thanh Vân Tông còn báo tin rằng họ đang bàn bạc với Hằng Nhạc Tông liên minh chống lại Chính Dương Tông.

Bây giờ, Hằng Nhạc và Chính Dương đã liên minh với nhau, Triệu Thanh phát hiện mình bị lừa, hơn nữa còn bị Doãn Chí Bình xoay vòng vòng, nếu biết trước chắc chắn ông ta đã tăng cường kết giới hộ thành, như vậy cao thủ của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không vào được dễ dàng như vậy.

“Ngày đó ta nên giết hắn”, nghĩ rồi Triệu Thanh cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy vẻ dữ tợn.

“Ngày đó”, Diệp Thành nhướng mày, cười lạnh lẽo: “Khi ngươi với chưởng giáo nhà ta chung sức bao vây giết Diệp Thành, ta thấy các ngươi hợp tác vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại thẹn quá hoá giận như vậy?”
Chương 707: Máu nhuốm cả Thanh Vân

“Không cần nhiều lời với ông ta”, không đợi Triệu Thanh lên tiếng, Cơ Tuyết Băng bên cạnh đã động thủ, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn từ trên cao xuống người ông ta.

“Chỉ dựa vào cô?”, Triệu Thanh giận dữ hét lên, vung tay tung ra một chưởng, phá vỡ Cửu Thiên Huyền Linh Ấn của Cơ Tuyết Băng.

“Ta giữ chân ông ta, ông phá hư không truyền tống trận đi”, Cơ Tuyết Băng hờ hững lên tiếng, sau đó lại thi triển bí pháp đánh về phía Triệu Thanh.

“Được thôi”, Diệp Thành cười nhạt, vác Quỷ Phách Ngân Đao đi về phía phủ điện chủ, xông thẳng vào Địa Cung.

Thấy vậy, Triệu Thanh đẩy lùi Cơ Tuyết Băng rồi chạy về phía Diệp Thành.

Là điện chủ một phân điện, sao Triệu Thanh không biết độ quan trọng của hư không truyền tống trận, một khi bị phá hỏng thì phân điện thứ chín sẽ trở thành một toà thành biệt lập, hậu quả thế nào nghĩ thôi cũng biết.

Hơn nữa đây không phải điều đáng lo ngại nhất, điều ông ta lo lắng là quân viện binh của điện chính đã vào hư không truyền tống trận, nếu lúc này truyền tống trận của phân điện thứ chín bị phá hỏng thì thông đạo không gian từ phân điện thứ chín tới điện chính của Thanh Vân Tông sẽ hoàn toàn sụp đổ, vậy quân viện binh đang ở trong thông đạo không gian sẽ bị cuốn vào khe hở không gian và họ sẽ bị tổn thất nặng nề.

“Đứng lại”, Triệu Thanh quát lên, vung chưởng về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ông là ta”, Cơ Tuyết Băng vụt tới như bóng ma, một kiếm chém lên cánh tay Triệu Thanh.

“Cứ từ từ đánh đi nhé”, Diệp Thành chạy vào Địa Cung.

Chỉ là hắn còn chưa vào, chín bóng người đã ào ào lao ra, hơn nữa trên đầu ai cũng có binh khí đáng sợ, khí thế của ai cũng mạnh mẽ, tu vi đều là cảnh giới Không Minh đỉnh phong.

Giết!

Chín tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong của Thanh Vân Tông đồng thời ngự động binh khí bản mệnh, hợp lực đánh Diệp Thành.

Hự!

Diệp Thành rên lên một tiếng, với sức chiến đấu của hắn mà cũng bị đẩy lùi về phía sau, nếu không nhờ thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, sợ rằng một hiệp này thôi hắn đã bị nghiền nát tại chỗ.

Giết!

Diệp Thành còn chưa đứng vững, chín tu sĩ của Thanh Vân Tông đã lao về phía trước, mỗi người đều thể hiện ra thần thông khủng khiếp.

Bắt đầu rồi!

Diệp Thành cười giễu, không lùi mà tiến, vung đao chém về phía trước, một đao chém bay người đầu tiên, vung tay đẩy lùi người thứ hai, người thứ ba là thảm nhất, vừa xông lên còn chưa thi triển bí pháp thần thông đã bị Diệp Thành đá bay.

Nhưng lúc này Diệp Thành cũng đã bị thương, sau lưng bị chém một nhát, trước ngực và trên vai đều bị đâm trúng.

Cút!

Diệp Thành hét lên một tiếng, xoay Quỷ Phách Ngân Hồn một vòng, kẻ nào nhào tới đều bị chém lùi về phía sau.

Đương nhiên hắn làm vậy chỉ để đóng kịch cho Cơ Tuyết Băng xem, ngay từ đầu hắn đã không dùng toàn lực, cũng không sử dụng đạo thân và Âm Minh tử tướng, rất nhiều chiêu át chủ bài cũng không dùng đến, hắn đang kéo dài thời gian chờ quân viện binh của Thanh Vân Tông tới.

Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là Diệp Thành, đương nhiên sẽ có phương án hai.

Trước khi hắn vào phân điện thứ chín để chiến đấu đã hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, hơn nữa lúc này bọn chúng cũng đã thông qua không gian hư vô để vào Địa Cung của phân điện thứ chín.

Mà hắn làm vậy đương nhiên là để ngăn có kẻ phá huỷ đại trận.

Nói cách khác, dù là người của Doãn Chí Bình hay người của Chính Dương Tông, chỉ cần lại gần đại trận là sẽ bị đạo thân sấm sét của hắn giết.

Ầm! Đùng! Đoàng!

Lúc này Diệp Thành đã giao chiến với chín người, tiếng nổ vang lên không dứt.

Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và Triệu Thanh đang chiến đấu trên hư không, hai đạo thân của cô ta cũng đã bị rất nhiều kẻ mạnh bao vây.

Mà lúc này đại quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đang nhấn chìm đại quân của Thanh Vân như một đại dương đen.

Hai điện đấu với một điện, Thanh Vân Tông hoàn toàn rơi vào thế yếu, tuy đã dốc hết sức chống cự nhưng vẫn khó có thể chống lại quân địch đông như nước lũ.

Phụt! Phụt! Phụt!

Từng bóng người rơi xuống hư không, nổ tung hoá thành huyết hoa, trận chiến diễn ra hết sức ác liệt.

Đã chiến đấu thì mạng sống chỉ như cỏ rác, mỗi một giây đều có người ngã xuống, thiên thành Thanh Vân xinh đẹp đã chìm trong máu tươi, bầu trời đêm vốn có màu đen kịt cũng bị phủ lên một lớp máu đỏ.

Không chỉ phân điện thứ chín của Thanh Vân mà tám phân điện khác cũng gặp cảnh tương tự.

Nhìn lên hư không, nhìn xuống mặt đất, quân đấu với quân, tướng đấu với tướng, đâu đâu cũng có người, thần quang, kiếm mang, chưởng ấn, quyền ảnh, sát trận, trận đồ, binh khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK