Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Có tiền hay không

Sáng sớm, Diệp Thành thức dậy từ sớm, hắn khoác lên mình bộ đạo bào mới rồi quay người bước về phía bên ngoài rừng trúc.

Vừa ra khỏi khu rừng trúc, Diệp Thành liền trông thấy Sở Huyên đã đứng cách đó không xa như đang đợi hắn vậy.

“Chào buổi sáng, sư phụ”, Diệp Thành nhanh nhảu chạy tới.

“Hiếm khi thấy con thay bộ đạo bào mới”, Sở Huyên có vẻ rất hứng thú liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, chốc chốc lại giơ tay véo má Diệp Thành: “Ừm, chải chuốt một chút trông cũng tuấn tú đấy”.

“Con trông tuấn tú vậy sao? Sư phụ, tối nay có muốn ngủ với con không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười xoà: “Hay là con ngủ với người cũng được”.

Nghe vậy, Sở Huyên liền nhướng mắt tươi cười nhìn Diệp Thành: “Sao nào? Muốn lên giường với sư phụ thế à?”

“Muốn ạ”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Muốn ta cũng không cho”, Sở Huyên lườm hắn một cái.

“Không thì sư phụ ra cái giá đi, tiểu gia đây có thừa tiền”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại y phục sau đó vuốt tóc với vẻ tự sướng.

“Được thôi. Chín mươi triệu linh thạch, sư phụ cho ngươi ngủ”.

“Có thể ngủ trước rồi đưa tiền sau không ạ?”, Diệp Thành tươi cười.

“Được, đương nhiên là được”, Sở Huyên hất tóc mái, trong tay xuất hiện thêm cái kéo thong thả duỗi duõi móng tay như không có chuyện gì vừa nói: “Có điều ngươi phải để lại gì đó chỗ ta”.

“Vậy….vậy thì thôi ạ”, Diệp Thành cười trừ, hắn vô thức che đi đũng quần của mình, thế nhưng cho dù là vậy thì hắn vẫn cảm thấy nơi đũng quần đau nhói.

“Chắc chắn không ngủ nữa chứ?”, Sở Huyên quay mặt lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hào hứng.

“Không…không ngủ nữa ạ”.

“Đã không ngủ nữa thì đi thôi”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành, di chuyển một cách duyên dáng.

Hừ!

Diệp Thành hắng giọng ưỡn ngực đi theo. Đợi tới khi hai người tới thì trước đại điện của Hằng Nhạc Tông đã có rất nhiều người rồi. Trong đó có chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Tề Dương cũng đến. Hắn cũng trông thấy Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Giương, đến cả Tử Sam, Giang Hạo và Doãn Chí Bình ở ngoại môn cũng xuất hiện.

Ngoài bọn họ ra thì Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên có mặt, đến cả thủ toạ của tam đại chủ phong ở ngoại môn, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các cũng tề tựu đông đủ.

“Sao mình có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, trong đám người, Tư Đồ Nam bứt đầu gãi tai.

“Hôm qua lúc sư tôn nói suýt nữa khiến ta đái ra quần”, Tạ Vân tặc lưỡi.

“Hay là chúng ta chuồn đi”, Hùng Nhị xoa mũi.

“Ồ, đều có mặt ở đây cả rồi sao?”, khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã ghé đến, hắn đi quanh một vòng rồi mới xoa xoa cằm hướng ánh mắt nhìn Hùng Nhị ở cách mình gần nhất, và nói chính xác hơn là hắn nhìn vào cái túi quần của Hùng Nhị.

“Tên mập kia, có tiền không, cho ta mượn một ít”, Diệp Thành nhướng mày.

“Không có”, cảm nhận được ánh mắt không bình thường của Diệp Thành, Hùng Nhị vội lùi về sau một bước, hai tay túm chặt túi quần.

“Không có thì không có, ngươi né ra xa thế làm gì?”, Diệp Thành nói rồi túm Hùng Nhị lôi lại, một tay rất tự giác ghì vào cổ Hùng Nhị: “Dạo này ta có việc gấp, mượn chút tiền tiêu thôi mà”.

“Ngươi mà cũng thiếu thiền sao?”, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành: “Bớt lừa ta đi. Phần thưởng ở cuộc so tài tam tông và phần thưởng của chưởng môn sư bá như vậy, tiểu tử nhà ngươi hiện giờ phải có ít nhất ba triệu linh thạch trong tay ấy, còn tìm ta vay tiền gì chứ?”

“Ngươi có phải huynh đệ của ta không vậy?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị nói rất nghĩa hiệp.

“Ngươi nói cho ta biết vay tiền làm gì đã”, Hùng Nhị vẫn cố giữ chặt túi quần.

“Chơi gái”.

“Khốn khiếp”.

“Chưởng giáo đến rồi”, không biết là ai hô lên câu này.

Nghe vậy, tất cả đệ tử có mặt cho dù là đang nói chuyện, đang trêu ghẹo nhau hay vay mượn nhau tiền thì tất cả đều dừng lại, sau đó lần lượt tiến lên trước đứng thành ba hàng thẳng thắp phải vài trăm người.

Trong đại điện, Dương Đỉnh Thiên từ từ bước ra: “Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

“Đương nhiên rồi ạ”, lại là giọng Tư Đồ Nam vang lên đầu tiên. Mặc dù hắn cũng rất căng thẳng nhưng lại rất vô tư, những người khác cũng giống hắn, bọn họ đều biết căng thẳng cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

“Đi theo ta”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới hít vào một hơi thật sâu, phất đại bào và đi vào trong đại điện.

Vẫn là địa cung rộng lớn, vừa đi vào trong đã cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, rất nhiều người đến thở cũng cảm thấy khó khăn.

Nơi địa cung sâu thẳm chính là cánh cửa đá cao mấy chục trượng, trên cửa đá là những phù văn cổ xưa, chính giữa còn có chữ “phong”, có lẽ linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đây.

Gừ! Gừ! Gừ!

Vừa đứng lại Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rồng gầm thét. Khi cách cửa xa không xa, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn thấy được linh hồn của Thái Hư Cổ Long bên trong. Cơ thể nó cũng phải to cỡ vài trượng, đôi mắt to như cái chum đựng rượu, trong đôi mắt kia còn hằn lên ánh nhìn bạo ngược và khát máu.

“Quả đúng như Thái Hư Cổ Long nói, Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông có phần tà ác”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Long Hồn Bi, mở”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm, Dương Đỉnh Thiên đã dùng tới thủ ấn sau đó phía trước cánh cửa đá hiện lên một tế đàn, trên tế đàn, một phần bia đá khổng lồ đang từ từ nhô lên.

Bia đá đó chính là Long Hồn Bi, bên trên khắc những long văn phức tạp.

Long Hồn Bi kết nối với linh hồn của Thái Hư Cổ Long, khi lựa chọn kí chủ, cần đặt tay lên Long Hồn Bi để xem độ hoà hợp giữa bọn họ và phần hồn của Thái Hư Cổ Long, người nào có độ hoà hợp cao nhất sẽ được chọn làm kí chủ của Thái Hư Cổ Long.

“Bắt đầu đi”, Dương Đỉnh Thiên thu lại tay, nhìn sang mấy người phía Diệp Thành.

“Con trước ạ”, thấy đám đông nhốn nháo, Nhiếp Phong kiệm lời là người bước ra đầu tiên, từ từ đi lên tế đàn sau đó áp tay vào Long Hồn Bi.

Vù! Vù!

Ngay sau đó, Long Hồn Bi rung lên hai lần, một chữ “nhị” cổ xưa xuất hiện.

“Độ hoà hợp là hai phần”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “người tiếp theo”.

Ngay sau đó, Nhiếp Phong đi xuống khỏi tế đàn, người tiếp theo chính là Thạch Nham, sau khi hắn đặt tay lên Long Hồn Bi, Long Hồn Bi lại rung lên lần nữa rồi hiện chữ “nhất”.

“Độ hoà hợp, một, người tiếp theo”.

“Để con, để con”, Tư Đồ Nam nhảy lên, một bước đã lên tới tế đàn nhưng không đặt tay lên Long Hồn Bi luôn mà ghép hai tay thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm khẩn cầu: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh để con mở ra được mười phần hoà hợp”.

“Khốn khiếp, chơi nhau sao?”, bên dưới, Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng đều lên tiếng mắng chửi: “Đi xuống đi”.

“Vội gì chứ”, Tư Đồ Nam nạt lại sau đó hất tóc rồi mới đặt tay lên Long Hồn Bi.

Vù!

Ngay lập tức, Long Hồn Bi rung lên, cũng chỉ rung một lát và hiện lên chữ “nhất”, khiến Tư Đồ Nam bất giác ho hắng: “Xem ra nó không đánh giá cao ta cho lắm”.

Nói rồi, Tư Đồ Nam xoa trán nhảy xuống khỏi tế đàn, hắn chỉ đạt một phần hoà hợp, điều đó có nghĩa rằng những lời cầu nguyện trước đó của hắn chẳng khác gì phát rắm đánh đi.

“Lần này đến ta”, phía này, Đoàn Ngự đã bước lên tế đàn, có điều độ hoà hợp của hắn cũng chỉ bằng hai, hơn Tư Đồ Nam một chút.

“Chết tiệt, chẳng đúng gì cả”.

“Sao lại không đúng, ta thấy rất đúng mà”, Hùng Nhị xoa xoa mũi.

“Tên mập kia, ngươi ăn nói như vậy ra ngoài dễ bị đánh lắm đấy”.

“Bớt doạ ta đi”.
Chương 312: Ảm đạm

Tiếp sau đó liên tiếp có người đi lên tế đàn.

Phía này, Diệp Thành liếc nhìn Long Hồn Bi rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, Long Hồn Bi không dựa vào thực lực và thu vi để phán đoán sao ạ?”

“Tu vi và thực lực không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên khẽ vuốt râu, giải thích: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hết sức dị thường, muốn đạt được độ hoà hợp cao với nó thì cũng phải xem nhiều nhân tố khác nữa. Tu vi chỉ là một phần trong số đó”.

“Sao con lại cảm thấy linh hồn của Thái Hư Cổ Long đang trêu đùa chúng ta nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đều do con người thôi”.

“Ha Hự”, khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng hô vang lên từ trên tế đàn và nếu quan sát thì đó chính là Hùng Nhị.

Tên này hiên ngang đi lên tế đàn nhưng khi chuẩn bị đặt tay lên thì hắn chợt hô hào khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không khỏi giật mình.

“Nhất định phải hiện mười phần hoà hợp cho ta, nếu không ta đập chết mày”, Hùng Nhị không hề để ý tới khuôn mặt của những người khác đang tối sầm cả lại, hắn cũng chẳng hề xấu hổ, chỉ vào Long Hồn Bi mà gào lên.

Sau một hồi gào thét, tên này mới giơ bàn tay béo múp đặt lên Long Hồn Bi.

Diệp Thành và mấy người phía Liễu Dật lần lượt đưa mắt qua nhìn, xem xem tên này có thể đạt được mấy phần.

Có điều, Hùng Nhị vừa đặt tay lên Long Hồn Bi thì Long Hồn Bi căn bản không hề phản ứng, vẫn đứng im tại chỗ như thể không có người nào chạm vào mình vậy.

“Lần này không tính”, Hùng Nhị ho hắng, lại lần nữa hô hào đặt bàn tay béo múp lên Long Hồn Bi.

Có điều, một giây, hai giây rồi ba giây, thậm chí tới mười mấy giây trôi qua, Long Hồn Bi vẫn không hề có phản ứng nào.

“Đúng là gặp ma rồi, sao không nể mặt ta chút nào chứ?”, Hùng Nhị mắng chửi, còn đình thử thêm lần nữa.

“Tên hài hước kia, ngươi có thể xuống được rồi đấy”, phía dưới vang lên giọng nói của Tư Đồ Nam.

“Cút cho ta”.

“Xuống đi thôi”, thấy Hùng Nhị vẫn còn chần chừ, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng, ông ta không có thời gian xem tên béo này lãng phí thời giờ của mình.

“Cũng không thể trách con mà”, chưởng giáo đã có lời, Hùng Nhị đương nhiên không dám làm trái, hắn nhảy xuống khỏi tế đàn. Đến một phần hoà hợp cũng không hiện lên, đúng là bẽ mặt không biết chui vào đâu.

Đợi tới khi đứng vào đội hình, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng mới thở dài nhìn Hùng Nhị: “Tên mập kia, ngươi ra vẻ cũng được đấy, cho ngươi mười điểm”.

“Cút…”

“Độ hoà hợp là một, người tiếp theo”, khi cả ba đang trò chuyện thì Dương Đỉnh Thiên đã tuyên bố tiếp, và sắc mặt không mấy dễ nhìn.

Cũng chẳng thể trách ông ta như vậy vì cả trăm người lên tế đàn mà vẫn chưa ai qua nổi hai phần hoà hợp, điều này có nghĩa rằng nếu thử tới cuối cùng mà độ hoà hợp cao nhất chỉ là hai phần thì người đó chính là kí chủ.

Nếu độ hoà hợp chỉ là hai phần thì đệ tử đó chỉ có thể làm kí chủ hai trăm năm, và tuổi thọ cũng chỉ có hai trăm tuổi.

Cho nên sau hai trăm năm, kí chủ sẽ bị phản phệ mà chết, điều này đối với một tông môn mà nói là tổn hại vô cùng lớn. Nên biết rằng sau khi kí chủ qua đời, Hằng Nhạc Tông lại phải lựa chọn kí chủ mới.

Ở một nơi khác, Liễu Dật đã lên tế đàn nhưng cũng chỉ đạt được hai phần hoà hợp.

Tiếp theo là hàng trăm đệ tử lên tế đàn, chỉ có Tề Dương là độ hoà hợp bằng hai, Khổng Tào, Giang Dương, Tả Khâu Minh, Tử Sam và Giang Hạo căn bản đều đạt một phần hoà hợp.

Lúc này, sắc mặt của Diệp Thành trông hết sức khó coi, bao nhiêu người lên như vậy mà cao nhất chỉ có hai phần, đây quả là một thử thách lớn.

Nghĩ vậy, hắn hơi nhấc chân lên, từ từ sải bước về phía tế đàn.

Lúc này, linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn trong cửa đá từ từ mở mắt, ánh mắt u ám quét qua người Diệp Thành, khoé miệng nó hé cười: “Còn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có điều ta không có hứng thú với ngươi”.

Nói rồi, đôi mắt của Thái Hư Cổ Long di chuyển đảo sang phía khác bên trong Địa Cung, nó nhìn những đệ tử khác: “So với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì ta tích kẻ có trái tim ác ma hơn”.

Phía này, Diệp Thành đã đứng trước Long Hồn Bi, đầu tiên hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới khẽ đặt tay lên.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành, muốn xem đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông rốt cục có thể đạt mấy phần hoà hợp, đến Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Long Hồn Bi không chớp mắt, hi vọng đệ tử Diệp Thành có thể lập nên kì tích một lần nữa.

Vù! Vù! Vù!

Có điều Long Hồn Bi chỉ rung lên ba lần rồi im bặt, bên trên hiện chữ “tam”.

“Đến Diệp Thành mà cũng chỉ có ba phần hoà hợp thôi sao?”, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày. Ngay cả đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ mở được ba phần, lại còn thấp nhiều hơn so với tưởng tượng của ông.

“Không phải vận may quay lưng lại với ta rồi chứ?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn con số trên Long Hồn Bi, hắn cau mày và từ từ đi xuống tế đài.

“Đúng như trong dự đoán”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Nên biết rằng kí chủ có độ hoà hợp cao nhất ở Hằng Nhạc Tông các ngươi cũng chỉ có năm phần, ngươi mở được ba phần đã là tốt rồi”.

“Ta đây phải sống một nghìn năm cơ. Ba trăm năm là cái gì thá chứ”, Diệp Thành hằn học day trán.

“Đứa trẻ đen đủi”.

“Độ hoà hợp bằng một”, khi cả hai trò truyện, Dương dỉnh Thiên lại lên tiếng, người có độ hoà hợp bằng một là Dạ Vô Tuyết. Mặc dù khả năng của cô cũng không vừa nhưng đến Diệp Thành cũng chỉ đạt ba phần thì bọn họ đạt một phần cũng không có gì làm lạ.

Những phần thử tiếp theo không mấy kịch tính, hầu như mọi người đều đạt một phần. Có những đệ tử thậm chí đến một phần cũng không hiện ra, và trong số này thì hiện tại người đạt độ hoà hợp cao nhất vẫn là Diệp Thành.

Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng quy luật.

Có lẽ tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt lên tế đàn nên không nhận ra Doãn Chí Bình trong đám người có phần dị thường, chốc chốc hắn lại nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm gì đó.

“Doãn sư huynh, huynh sao thế?”, có đệ tử lên tiếng hỏi.

“Mọi người có phát hiện ra có ai đó đang nhìn chúng ta không?”, Doãn Chí Bình lên tiếng hỏi lại đệ tử kia.

“Không…làm gì có?”

“Lẽ nào là ta cảm nhận nhầm”, Doãn Chí Bình lẩm bẩm.

“Những đệ tử có độ hoà hợp bằng một và dưới một thì ra đợi ở bên ngoài điện”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.

Nghe vậy, những người có độ hoà hợp bằng một lần lượt đi ra khỏi Địa Cung.

Còn mấy người phía Tư Đồ Nam, trước khi đi không quên ném ánh mắt sang Diệp Thành. Nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Thành chính là kí chủ, nếu có điều bất ngờ xảy ra thì Diệp Thành chỉ có thể sống ba trăm năm.

“Hi vọng trời xanh bảo vệ hắn”.

“Ra rồi, ra rồi”, khi phía Tư Đồ Ngọc rời đi, Từ Phúc, Đạo Huyền Chân Nhân mới vây lại: “Bên trong sao rồi, người có độ hoà hợp cao nhất là ai, được mấy phần?”

“Cho tới hiện tại thì người có độ hoà hợp cao nhất là Diệp Thành, được ba phần ạ”.

“Ba…ba phần?”

“Ba phần”, nghe con số này, Sở Huyên run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt cả đi.
Chương 313: Kẻ được chọn

“Độ hoà hợp, hai, người tiếp theo”.

“Độ hoà hợp, một, người tiếp theo”.

Trong Địa Cung khổng lồ, âm thanh này không ngừng vang lên. Các đệ tử bên trên đã lên thử quá bán nhưng độ hoà hợp cao nhất vẫn thuộc về Diệp Thành với ba phần.

Diệp Thành đảo mắt qua vài đệ tử còn lại, hắn day day trán: “Có phải mình nên có giác ngộ rồi không?”

“Mệnh, đây là mệnh”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Độ hoà hợp bằng một, người tiếp theo”, khi cả hai đang nói chuyện thì giọng nói của Dương Đỉnh Thiên đã lại vang lên, nói rồi ông ta nhìn xuống bên dưới, ánh mắt dừng lại ở đệ tử cuối cùng.

“Tới người cuối cùng rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhìn đệ tử cuối cùng. Và tên đệ tử đó chính là oan gia của hắn, thủ đồ Giới Luật Đường ở ngoại môn – Doãn Chí Bình.

Phù!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Doãn Chí Bình từ từ đi lên tế đàn.

Có lẽ không ai biết được giây phút Doãn Chí Bình đi lên tế đài, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn bên trong từ từ mở mắt, trong đôi mắt nó hằn lên ánh nhìn bạo ngược và khát máu, miệng nó còn nhếch lên tàn nhẫn.

Ngay sau đó, Doãn Chí Bình giơ tay ra đặt lên Long Hồn Bi.

Đột nhiên, Long Hồn Bi rung lên, không chỉ lắc lư mà đến cả Địa Cung và cung điện cũng theo đó mà rung lên liên tục, đến cả mấy người phía Diệp Thành đứng còn không vững.

“Sao lại thế này được?”, Dương Đỉnh Thiên cau mày nhìn tứ phương.

“Chuyện gì thế này?”, nhìn đại điện rung lên dữ dội, mấy người phía Từ Phúc bên ngoài đại điện tỏ ra hết sức kinh ngạc.

“Không phải bên trong xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Chỉ là thử độ hoà hợp thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Vút! Vút!

Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, mấy chục bóng hình bên ngoài Hằng Nhạc Tông đã vội vàng chạy tới, người nào người nấy bộ dạng hớt hải, sải hai ba bước đã tới đây, không đợi mọi người phản ứng lại đã bay vào trong đại điện.

“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, Bàng Đại Xuyên đứng trước đại điện há hốc miệng: “Sư tôn xuất quan rồi sao?”

“Sao thế này, sao sư tôn và các Thái Thượng Trưởng Lão đều kinh động thế này?”, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cau mày.

Lúc này, bên trong Địa Cung hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn lên tế đàn, nói chính xác hơn là nhìn vào chữ “cửu”, cổ xưa hiện lên Long Hồn Bi, nó rõ ràng quá choán mắt người nhìn.

“Chín phần, chín phần, tốt, tốt, tốt lắm”, bầu không khí trầm lắng bên trong địa cung bị phá vỡ ngay tức thì.

Mấy chục bóng hình bay từ ngoài vào trong không phân trước sau, trưởng lão mặc đồ tím đi đầu uy thế mạnh nhất chính là tu sĩ mạnh mẽ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, là lão tổ của Hằng Nhạc, được người ở Nam Sở mệnh danh là Thông Huyền Chân Nhân.

“Đúng là chín phần rồi”, sau Thông Huyền Chân Nhân, rất nhiều Thái thượng trưởng lão người nào người nấy mặt mày hết sức phức tạp.

“Từ khi Hằng Nhạc ta lập phái tới nay, độ hoà hợp cao nhất mới chỉ đạt năm phần”.

“Chín phần có nghĩa là chín trăm năm, hắn có thể bảo vệ Hằng Nhạc ta chín trăm năm”.

“Chín phần, đúng là trước nay chưa từng có”.

“Đây…đây là những ai chứ?”, mấy người phía Diệp Thành bị các vị này đẩy về phía sau đều cảm nhận được luồng áp lực vô cùng lớn khiến mình cảm thấy khó thở.

“Sư tôn, các vị sư thúc, sao mọi người lại xuất quan rồi?”, khi phản ứng lại, Dương Đỉnh Thiên vội tiến lên trước hành lễ.

“Đệ tử Hằng Nhạc của chúng ta mở được chín phần, ta có thể không ra ngoài sao?”, Thông Huyền Chân Nhân đi đầu cười rất sảng khoái, ông ta không đợi được nữa, hướng luôn ánh mắt nhìn Doãn Chí Bình trên tế đàn rồi lại không kiềm chế được thốt lên “rất tốt”. Nên biết rằng chín phần hoà hợp có thể bảo vệ Hằng Nhạc Tông cả chín trăm năm.

Lại nhìn lên tế đàn, Doãn Chí Bình thẫn thờ tại chỗ, con số hiện trên Long Hồn Bi thật sự quá kinh người khiến hắn như đang nằm mơ vậy.

Khi phản ứng lại, mặt mày hắn rõ vẻ kinh ngạc.

Chín phần có nghĩa là chín trăm năm.

Và cũng có nghĩa là hắn có thể làm kí chủ chín năm năm, có thể tận dụng sức mạnh chí cao của Thái Hư Cổ Long, và là người bảo vệ của Hằng Nhạc Tông nên Hằng Nhạc Tông đương nhiên phải ưu ái hắn hơn hẳn, đó là vinh hạnh vô thượng.

Doãn Chí Bình vui mừng khôn tả, hắn như thấy được con đường thênh thang mà bằng phẳng mình sắp đi.

Chuẩn bị dung hoà linh hồn!

Thông Huyền Chân Nhân vui mừng lên tiếng, vả lại thần thái còn kích động vô cùng: “Ta sẽ đích thân dung hoà linh hồn cho hắn”.

“Doãn Chí Bình, ngồi vào chính giữa tế đàn”, Dương Đỉnh Thiên vội nói.

“Vâng, thưa chưởng giáo”, Doãn Chí Bình vội ngồi vào giữa tế đàn, sau đó cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, giữa lòng bàn tay bị rạch một đường máu đỏ tươi. Hai tay hắn kết thành hình chữ thập, hắn ngồi đó như một vị hoà thượng đang niệm kinh vậy.

Ngay sau đó, tế đàn rung chuyển, từng trận văn trên tế đàn lần lượt phục hồi.

Tiếp đó, cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra, một luồng khí tức dồi dào mà tàn bạo xông ra khiến Diệp Thành cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Phần linh hồn khổng lồ của Thái Hư Cổ Long hiển hiện trước mặt mọi người. Diệp Thành thì đỡ hơn vì hắn từng thấy bộ dạng của linh hồn Thái Hư Cổ Long nên không quá kinh ngạc. Dương Đỉnh Thiên và mấy người phía Thông Huyền Chân Nhân cũng vậy. Chỉ có Doãn Chí Bình khi nhìn thấy con vật khổng lồ này thì khuôn mặt không tránh khỏi ngỡ ngàng.

Phù! Phù! Phù!

Trong địa cung rộng lớn chỉ toàn vang lên tiếng gầm gừ mạnh mẽ, thế nhưng đó không phải tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long mà là hơi thở của nó.

Phía này, Diệp Thành không ngừng day trán vì trong đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của Thái Hư Cổ Long: “Thật đáng kinh ngạc. Chín phần hoà hợp. Tên tiểu tử kia gặp may rồi”.

“Ngươi đừng gầm lên như thế được không?”

“Ta đây nghĩ không thông vì sao độ hoà hợp lại cao như vậy”, Thái Hư Cổ Long hoa chân múa tay như muốn xông ra khỏi phong ấn bay tới đây xem xem rốt cục là ai mà lại mở được chín phần hoà hợp.

“Ngươi nghĩ không thông thì đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi”, Diệp Thành cứ thế liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Dung hoà linh hồn”, ở một nơi khác, chỉ nghe thấy tiếng hô của Thông Huyền Chân Nhân, rất nhiều Thái thượng trưởng lão lần lượt sử dụng ấn quyết. Cả tế đàn phát ra ánh sáng chói lọi.

Tiếp đó, linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn run rẩy một lát rồi bị dẫn dụ ra ngoài. Thân hình khổng lồ của nó cứ thế ngưng tụ về phía phần bụng dưới của Doãn Chí Bình.

Hự…!

Doãn Chí Bình hự lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn tột cùng.

Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta phải chấn động, linh hồn của Thái Hư Cổ Long to phải cả trăm trượng vội nhập vào vùng đan điền của Doãn Chí Bình, nên biết rằng Doãn Chí Bình trong mắt nó chỉ giống như một con châu chấu mà thôi.

“Đúng là dị thường”, Diệp Thành nhìn cảnh tượng này mà không khỏi tặc lưỡi. Hắn thầm nhủ đạo pháp của Thuỷ tổ tam tông thật kì diệu, còn có thể tạo ra kí chủ nữa.

“Có thấy áp lực không?”, ở bên, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.

“Có ạ”, Diệp Thành gật đầu dứt khoát: “Tên tiểu tử đó ngày ngày muốn giết chết con, nếu hắn dung hợp được với linh hồn của Thái Hư Cổ Long thì thực lực nhất định sẽ tăng lên mạnh mẽ, không tìm con gây rắc rối mới lạ”.

“Bất cứ việc gì con cũng nên hạ mình xuống một chút, có thể nhẫn gì thì nên nhẫn”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Ta không muốn nhìn thấy cảnh đệ tử trong tông môn tương tàn”.

“Con hiểu ạ, có điều điều kiện là hắn khong được đụng tới giới hạn của con, nếu không thì con thật sự sẽ tìm hắn đánh nhau đấy ạ”.

A….!

Khi hai người đang tròn truyện thì Doãn Chí Bình trên tế đàn rít lên, còn phần linh hồn của Thái Hư Cổ Long đã dung hoà vào cơ thể hắn một nửa. Khí tức của hắn cũng theo đó mà lên cao. Tu vi ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong cứ thế tăng lên cảnh giới Chân Dương.

“Đúng rồi, chưởng môn sư bá, tu vi của hắn ở cảnh giới Chân Dương thì có thể tận dụng được bao nhiêu phần sức mạnh của Thái Hư Cổ Long ạ?”, sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Dương Đỉnh Thiên hỏi.

“Thông thường thì tu vi càng cao có thể tận dụng sức mạnh càng cao”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu, giải thích: “Có điều độ hoà hợp của Doãn Chí Bình có lẽ có thể tận dụng được sức mạnh của Thái Hư Cổ Long nhiều hơn. Nếu luận về khả năng chiến đấu, Doãn Chí Bình khi cùng tu vi với Huyền Linh Chi Thể mà đấu với Huyền Linh Chi Thể thì không hề kém cạnh”.

“Mạnh vậy sao ạ?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Cho nên sau này con cần biết nhẫn nhịn hơn một chút, ta không muốn con và Doãn Chí Bình xảy ra ẩu đả”, Dương Đỉnh Thiên cười, nói: “Thế nhưng con có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể nên con cũng có thể đánh bại Doãn Chí Bình khi làm kí chủ”.

“Cái này thì con hiểu ạ”, Diệp Thành mỉm cười, có điều trong ánh mắt vẫn thoáng qua ánh nhìn khác thường.

Hắn quá hiểu Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình bình thường là kẻ có thù ắt báo, cho dù Diệp Thành có kiềm chế và nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể là lý do ngăn hắn tới gây sự.

Cho nên Diệp Thành chắc chắn rằng rồi sẽ có ngày hắn và Doãn Chí Bình ắt phải giao chiến.
Chương 314: Dung hợp linh hồn

Trong lúc suy tư, Linh hồn của Thái Hư Cổ Long khổng lồ đã hoàn toàn dung nhập vào vùng đan điền của Doãn Chí Bình.

Sau khi Linh hồn của Thái Hư Cổ Long dung nhập hoàn tất, phần bụng dưới của Doãn Chí Bình xuất hiện phong ấn kỳ lạ, mà đầu mày hắn ta cũng huyễn hoá ra một đạo phù văn hình rồng cổ xưa, không chỉ vậy thân trên để trần của hắn còn liên tục xuất hiện vân rồng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Gừ! Gừ! Gừ!

Diệp Thành loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rồng gầm mạnh mẽ, chấn động như tiếng sấm rền.

Mặc dù đã dung hợp linh hồn xong nhưng Doãn Chí Bình vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì hắn cần thời gian để hoà nhập với linh hồn của Thái Hư Cổ Long.

Phù!

Dung hợp thành công, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đây là lần thuận lợi nhất từ khi thành lập Hằng Nhạc Tông đến nay, độ phù hợp lên đến chín phần, cực kỳ ấn tượng.

“Uy thế và áp lực thật mạnh”, phía dưới, Liễu Dật nhíu chặt mày, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.

“Kí chủ có độ phù hợp đến chín phần quả nhiên phi thường”, Nam Cung Nguyệt cũng cảm thán.

“Có lẽ hắn sẽ là kí chủ mạnh nhất trong lịch sử Hằng Nhạc Tông”, Nhiếp Phong trước nay luôn kiệm lời cũng lên tiếng.

“Có phần đáng sợ!”, Diệp Thành đã âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm cơ thể Doãn Chí Bình, hắn có thể nhìn thấy rõ Linh hồn của Thái Hư Cổ Long đang lượn lờ trong vùng đan điền của hắn ta.

Cũng chính vì Linh hồn của Thái Hư Cổ Long dung hợp vào trong cơ thể Doãn Chí Bình mới khiến hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến người ta sợ hãi, một khi sức mạnh đó bùng nổ chắc chắn là long trời lở đất.

Khi Diệp Thành nhìn chằm chằm vùng đan điền của Doãn Chí Bình thì Thái Hư Cổ Long bên trong đó cũng đang nhìn hắn.

Đó là ánh mắt thế nào? Ánh mắt khát máu, hung tàn và tà ác, mặc dù là rồng nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của con người, nụ cười của nó lại càng hung ác hơn, khiến Diệp Thành cảm thấy sởn tóc gáy.

“Chẳng trách Long gia nói nó là linh hồn tà ác”, Diệp Thành lẩm bẩm, vội vàng dời mắt đi nơi khác, người hắn vẫn còn run rẩy.

“Tiểu tử, ta cảm nhận được đấy”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại lần nữa vang lên trong đầu Diệp Thành: “Thanh Vân Tông cũng đang chọn kí chủ, hơn nữa bây giờ cũng đã dung hợp linh hồn thành công”.

“Ta có một câu hỏi”, Diệp Thành sờ cằm: “Nếu kí chủ bị kẻ khác giết thì Linh hồn của Thái Hư Cổ Long trong cơ thể người đó sẽ thế nào?”

“Đương nhiên cũng sẽ chết”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi trả lời: “Bí pháp phong thiên năm đó Huyền Thần sáng tạo ra hơi hèn hạ, bí pháp đó không chỉ phong ấn chúng ta vào trong cơ thể mà còn có thể khiến chúng ta gắn liền với sinh mệnh của kí chủ. Đó là một loại phong ấn bá vương, ép chúng ta phải chủ động dâng hiến sức mạnh khi kí chủ gặp nguy hiểm để giúp kí chủ vượt qua khó khăn, nếu kí chủ chết thì Linh hồn của Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể họ cũng không thể tồn tại”.

“Linh hồn của Thái Hư Cổ Long chủ động dâng hiến sức mạnh”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Vậy chẳng phải kí chủ sẽ trở thành vô địch thiên hạ sao?”

“Không đơn giản thế đâu”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng lắc đầu: “Cho dù chúng ta mạnh hơn nữa cũng vẫn chịu áp lực từ kí chủ, sức mạnh dâng hiến cũng có hạn, giống như Tiên Hoả và Thiên Lôi của ngươi, rõ ràng rất bá đạo nhưng bị tu vi của ngươi áp chế nên sức mạnh chúng phát huy được rất hạn chế”.

“Ra vậy!”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Khuyên ngươi một câu, đừng trở thành kẻ thù với kí chủ”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với ánh mắt sâu xa: “Nếu thật sự đánh thì ngươi không phải đối thủ của kí chủ đâu. Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà người dựa vào nhiều nhất không có tác dụng với kí chủ, hơn nữa nếu đánh thật thì dù thua hay thắng, tông môn đều sẽ lựa chọn bảo vệ kí chủ chứ không phải ngươi, cho dù thiên phú của ngươi cao hơn nữa, có tiềm lực lớn đến đâu cũng vô ích”.

“Sao lại thế?”, Diệp Thành không hiểu.

“Người nắm quyền sẽ cân nhắc thiệt hơn”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm nói: “Sự tồn tại của kí chủ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, họ có thể quyết định sự thành bại của một cuộc chiến, là thần hộ mệnh của một tông môn, so với thần hộ mệnh thì ý nghĩa sự tồn tại của ngươi là quá nhỏ”.

“Ngươi không cần nói ác như thế chứ!”

“Cũng không phải ta đe doạ ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Trong lịch sử của Chính Dương Tông từng có một kí chủ làm nhiều điều ác, cưỡng gian rồi giết rất nhiều nữ đệ tử, đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông khi ấy không ưa nên hai người đại chiến với nhau. Ngươi đoán xem thế nào? Đệ tử chân truyền đệ nhất đó bị Hội Thái thượng trưởng lão lăng trì, cực kỳ thảm khốc!”

Lăng trì?

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

“Ra ngoài hết đi!”, ở bên này, Dương Đỉnh Thiên đã xua tay.

“Kết cục này là tốt nhất rồi”, Liễu Dật mỉm cười.

“Đi thôi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, trước khi đi còn liếc nhìn Doãn Chí Bình vẫn đang ngồi xếp bằng trên tế đàn.

Bên ngoài điện, mấy người phía Từ Phúc, Đạo Huyền vẫn đang nôn nóng chờ đợi, thi thoảng cũng sẽ ngó vào trong.

“Ngay cả sư tôn cũng sốc, sao ta có cảm giác không lành nhỉ?”

“Hy vọng đừng xảy ra sự cố gì”.

“Ai da, chờ đợi là đau khổ!”

“Ra rồi, ra rồi”, phía Tư Đồ Nam đang sốt ruột chờ đợi, thấy có người từ đại điện đi ra, ai nấy đều hô lên.

Dưới sự chú ý của mọi người, mấy người phía Diệp Thành và Liễu Dật vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.

Hế?

Thấy Diệp Thành đi ra, mọi người đều thảng thốt: “Ơ? Diệp Thành không phải kí chủ à?”

Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy sau đó đồng loạt vây quanh.

Ngay sau đó, hiện trường bùng nổ.

“Độ… Độ phù hợp những chín phần?”

“Chẳng trách ngay cả sư tôn và các Thái thượng trưởng lão cũng phải giật mình”.

“Độ phù hợp này gần như là hoàn hảo!”

“Chín phần, không ngờ những chín phần”, người kích động nhất đương nhiên vẫn là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn, vì đồ nhi của ông ta có được độ phù hợp những chín phần. Ông ta có thể tưởng tượng đồ nhi của mình sau này sẽ nghịch thiên nhường nào, chỉ một điểm này thôi, người làm sư phụ là ông ta cũng sẽ một bước lên trời.

“Đúng là ông trời có mắt”, Triệu Chí Kính cười không hề kiêng dè gì, còn không quên liếc nhìn mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân, trong mắt mang theo vẻ hung ác, nham hiểm: “Những kẻ bình thường chèn ép ta, các ngươi cứ chờ đấy đi”.

“Độ phù hợp những chín phần, có chuyện gì vậy?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ rất ngạc nhiên.

“Con cũng rất bất ngờ”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Con cứ tưởng độ phù hợp ba phần của con là cao nhất, ai ngờ cuối cùng tên súc sinh như Doãn Chí Bình lại có độ phù hợp lên tới chín phần, con còn phải cảm ơn hắn nữa ấy”.

“Thật sự khiến ta ngạc nhiên”, Sở Huyên cảm thán: “Độ phù hợp chín phần gần như là hoàn hảo, Doãn Chí Bình sẽ trở thành kí chủ mạnh nhất kể từ khi Hằng Nhạc Tông thành lập tới nay”.

“Tiểu tử đó sắp bay lên trời rồi”, Diệp Thành sờ cằm.

“Tiểu tử”, Từ Phúc vỗ vai Diệp Thành từ phía sau: “Mấy ngày tới đừng đi đâu, ba ngày nữa theo ta đi xa một chuyến”.

“Đi xa? Đi đâu ạ?”

“Đan Thành, đại hội đấu đan ba năm một lần sắp bắt đầu rồi, gia gia đưa con đi mở mang tầm mắt”.

“Không phải người định cho con tham gia đại hội đấu đan đấy chứ?”, Diệp Thành dò hỏi: “Bây giờ con đang mang thân phận của một kẻ vô dụng, luyện đan dưới con mắt bao người như vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao?”

“Yên tâm, ta có sắp xếp”, Từ Phúc vuốt râu, cười bảo.

“Vậy đi, ba ngày nữa ta đến tìm con”, Từ Phúc lại vỗ vai Diệp Thành rồi mới xoay người rời đi cùng Tề Nguyệt.

“Đại hội đấu đan chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành bất giác xoa cằm. Hắn vẫn luôn tò mò về nơi được gọi là Thánh địa của luyện đan sư.

“Đi thôi”, Sở Huyên đã xoay người rời đi.

“Vâng, con tới đây”, Diệp Thành vừa suy nghĩ vừa đi theo Sở Huyên.
Chương 315: Chọn Thánh tử

Đêm khuya, trong đại điện khí thế hùng tráng của Hằng Nhạc Tông, hàng trăm người đang ngồi trong đó, đều là những người có vai vế như Thông Huyền Chân Nhân, đều là Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông.

Đây là hội trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bình thường chuyện lớn của tông môn đều phải thông qua bàn bạc, trao đổi của họ mới được quyết định.

Ngày thường, mỗi lần họp hội trưởng lão, còn chưa thảo luận, bầu không khí đã trở nên ngột ngạt, hơn nữa hầu như lần nào cũng sẽ cãi nhau mặt đỏ tía tai.

Nhưng hôm nay bầu không khí trong đại điện của hội trưởng lão lại thoải mái lạ thường, trên mặt ai cũng nở nụ cười, như thể chuyện lớn họ phải bàn bạc hôm nay dường như ngay từ đầu đã không cần bàn nữa.

Vấn đề cần được thảo luận ngày hôm nay của các Thái thượng trưởng lão là: Chọn Thánh tử.

Bình thường thì như cuộc thi tam tông, đệ tử có tu vi và thiên phú cao nhất trong tông sẽ được phong làm Thánh tử, thân phận cao hơn chín đại đệ tử chân truyền trong tông môn, thậm chí còn cao hơn địa vị của trưởng lão bình thường.

Đương nhiên, vì là Thánh tử nên sẽ là chưởng giáo đời tiếp theo của tông môn, điểm này khá giống với Thái tử trong đất nước người phàm.

“Để Doãn Chí Bình làm Thánh tử Hằng Nhạc, chắc sẽ không ai phản đối đâu đúng không?”, phía trên, Thông Huyền Chân Nhân mỉm cười nhìn mọi người bên dưới, giọng điệu ông ta đầy vẻ uy nghiêm không thể làm trái.

“Đó là điều đương nhiên”, Thông Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, một ông lão tóc trắng mỉm cười, vuốt râu đáp lại.

“Ký chủ có độ phù hợp đến chín phần, để hắn làm Thánh tử là xứng đáng”, một bà lão tóc trắng gật đầu.

“Chuyện này vốn không cần phải thảo luận mà!”, một trưởng lão khác khoát tay: “Đây là chuyện không có gì phải bàn cãi!”

“Sư tôn, các vị sư bá, sư thúc, Đỉnh Thiên có lời muốn nói”, khi các Thái thượng trưởng lão khác đều gật đầu thì Dương Đỉnh Thiên ngồi ở phía dưới cùng lên tiếng, ngắt lời mọi người.

“Ồ?”, Thông Huyền Chân Nhân khẽ vuốt râu, cười bảo: “Con là chưởng giáo Hằng Nhạc, có lời gì cứ nói”.

Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Con không đồng ý để Doãn Chí Bình làm Thánh tử”.

Ông vừa dứt lời, giây trước Thông Huyền Chân Nhân còn đang tươi cười, giây sau sắc mặt đã trầm xuống, không chỉ ông ta mà hầu như tất cả các Thái thượng trưởng lão trong điện đều bất giác cau mày.

“Con không đồng ý để Doãn Chí Bình làm Thánh tử?”, Thông Huyền Chân Nhân nheo mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên phía dưới. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc, trước nay luôn nói một là một, hai là hai, độc tài đã quen, bây giờ có người làm trái ý, đương nhiên sắc mặt ông ta không thể tốt được.

“Vâng”, Dương Đỉnh Thiên lại hít một hơi thật sâu.

“Đó là kí chủ có độ phù hợp chín phần đấy”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh: “Tiềm lực của hắn lớn đến mức nào, là tương lai của Hằng Nhạc. Có hắn, có thể bảo vệ Hằng Nhạc chín trăm năm không suy thoái, nếu hắn không có tư cách thì con nói cho ta, ở Hằng Nhạc còn ai có thể làm Thánh tử?”

“Sư tôn, làm Thánh tử không chỉ cần có thực lực mà cần có tầm nhìn, trí óc và sự quyết đoán”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, chống lại áp lực mạnh mẽ, ngước lên nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Mà ba điểm này Doãn Chí Bình đều không có, so với hắn, đồ nhi thấy Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thích hợp hơn”.

“Diệp Thành có thể so sánh được với ký chủ có độ phù hợp chín phần à?”, Thông Huyền Chân Nhân cười khẩy, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận: “Bây giờ ta đang nghi ngờ tầm nhìn của con đấy, một đệ tử dù có khiến người khác kinh ngạc đến mấy nhưng có thể hơn được kí chủ sao?”

“Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hoàn chỉnh mạnh đến cỡ nào, nhưng chẳng phải năm đó vẫn bị thuỷ tổ Huyền Thần chém thành ba phần đó sao ạ?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long vẫn rất mạnh nhưng cũng không phải không thể chống lại, càng không thể trở thành nhân tố quyết định phong vị Thánh tử”.

“Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân giận tím mặt quát lớn, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Ngươi dám so sánh Diệp Thành với thuỷ tổ”.

“Đồ nhi không dám”, Dương Đỉnh Thiên vội vàng đáp: “Đồ nhi chỉ đang nói lên sự thật thôi, Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại, tiềm lực và thiên phú của nó hoàn toàn không yếu hơn ký chủ với độ phù hợp chín phần đâu ạ”.

“Ngươi biết cái gì”, liên tục bị chống lại, Thông Huyền Chân Nhân lạnh lùng quát: “Sự cân bằng của tam tông được duy trì bởi Thái Hư Cổ Long hồn, để Diệp Thành làm Thánh tử, nó có thể bảo vệ được Hằng Nhạc sau này không? Hắn bảo vệ được Hằng Nhạc không? Đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta dậy ngươi sao?”

“Thông Huyền sư huynh nói đúng lắm”, một Thái thượng trưởng lão vuốt râu lên tiếng: “Ký chủ có độ phù hợp chín phần là vô cùng gần với độ phù hợp hoàn hảo, vốn đã là sự tồn tại nghịch thiên, lần này tầm nhìn của Đỉnh Thiên thật sự thiển cận rồi”.

“Ta cũng đồng ý với quan điểm của Thông Huyền sư huynh”, một Thái thượng trưởng lão khác lên tiếng: “Cho dù Diệp Thành có khiến người khác kinh ngạc hơn nữa thì cũng không bao giờ đạt được tới mức của thuỷ tổ Huyền Thần, hắn không thể sánh được với kí chủ có độ phù hợp chín phần”.

“Ta cũng đồng ý”, một Thái thượng trưởng lão khác suy tính: “Để Diệp Thành làm Thánh tử thì phải đặt kí chủ ở nơi nào? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!”

“Lời này rất hợp lý, phong kí chủ làm Thánh chủ là lẽ đương nhiên”.

“Đỉnh Thiên, ngươi nên tính toán lâu dài, phải hiểu sự tồn tại của kí chủ có độ phù hợp chín phần là như thế nào”.

Sau khi Thông Huyền Chân Nhân nói xong, từng âm thanh vang lên trong đại điện hình thành một đợt thuỷ triều, hầu hết Thái thượng trưởng lão đều ủng hộ Doãn Chí Bình thượng vị, chứ không phải Diệp Thành.

Cục diện áp đảo như thế khiến Dương Đỉnh Thiên ở phía dưới trông có vẻ hơi yếu ớt, mặc dù ông là chưởng giáo Hằng Nhạc, có tiếng nói, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình ông, đối mặt với tình cảnh này ông cũng bất lực.

Haiz!

Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài trong lòng, ông chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.

Không biết từ bao giờ, âm thanh trong đại điện dừng lại.

Phía trên, Thông Huyền Chân Nhân nhìn Dương Đỉnh Thiên bên dưới với vẻ mặt u ám: “Hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ kí chủ, ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?”

“Nếu sư tôn và các vị sư bá, sư thúc đều ủng hộ Doãn Chí Bình thì đương nhiên Đỉnh Thiên không còn gì để nói”, vẻ mặt Dương Đỉnh Thiên không thay đổi, ông vẫn nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Nhưng sư tôn, con vẫn không cho rằng Doãn Chí Bình là ứng cử viên sáng giá nhất, thời gian sẽ chứng minh ai mới là người bảo vệ được Hằng Nhạc trong tương lai”.

“Không cần ngươi dạy ta”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh: “Chờ kí chủ xuất quan, ta sẽ đích thân bồi dưỡng, còn ngươi hãy về tự kiểm điểm, suy nghĩ lại đi! Vi sư rất thất vọng về ngươi…”

“Vậy Đỉnh Thiên xin cáo lui”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, chắp tay hành lễ sau đó lập tức xoay người, sải bước ra khỏi đại điện.



Địa Cung của Hằng Nhạc Tông.

Doãn Chí Bình đang ngồi trên tế đàn khẽ mở mắt ra, trong mắt loé lên tia độc ác và khát máu, khoé miệng còn nở nụ cười bỡn cợt, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ.

“Ngươi biết vì sao ta chọn ngươi không?”, dường như có một giọng nói vang lên trong đầu hắn ta.

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi có trái tim của ác ma”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK