Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Như trời với đất

“Diệp Thành?”, đệ tử của Chính Dương Tông mặt mày tỏ vẻ bất ngờ, cho rằng mình nhìn nhầm.

“Hắn không phải là tên bị đuổi xuống núi sao? Sao hắn lại ở đây?”

“Có chân khí, hắn có thể tu luyện sao?”

“Hắn gia nhập vào Hằng Nhạc Tông rồi? Chuyện…chuyện gì thế này?”

Sự bất ngờ của các đệ tử trong Chính Dương Tông khiến các thế lực xung quanh đều không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Có điều, điều khiến thế lực ở tứ phía ngỡ ngàng đó là trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông lại có một tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên.

“Chuyện…chuyện này”, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.

“Nghe nói trước đây Diệp Thành chính là đệ tử của Chính Dương Tông vì vùng đan điền bị phá bỏ nên bị đuổi ra khỏi tông môn, không biết vì sao lại có thể tu luyện lại được, vả lại còn làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông”, có người biết chuyện lên tiếng.

“Còn có cả chuyện này sao? Hằng Nhạc Tông yếu thế rồi sao? Đến một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể là một trong chín đệ tử chân truyền rồi?”

Rõ ràng rất nhiều người bất ngờ nên đến cả Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều đổ đồn ánh mắt về phía Diệp Thành.

Đặc biệt là mấy người phía Thành Côn, mặc dù biết Diệp Thành đến tìm sư phụ nhưng không ngờ Diệp Thành lại là một trong chín đại đệ tử chân truyền.

“Hằng Nhạc Tông, thật nực cười”, khuôn mặt Thành Côn tỏ vẻ mỉa mai.

“Đây đúng là trò cười”, Ngô Trường Thanh ở bên chêm vào, ông ta nhìn Dương Đỉnh Thiên đi qua rồi quan sát tới người cuối cùng là Diệp Thành: “Kẻ ăn hại bị Chính Dương Tông đuổi đi lại trở thành bảo bối ở Hằng Nhạc Tông, nực cười, đúng là nực cười”.

“Hắn ta tới để tham gia đại hội tam tông sao?”, Gia Cát Vũ gãi gãi đầu. Ông ta quả thực bị thông tin này làm cho mộng mị đầu óc: “Tên tiểu tử này chẳng phải đến đây tìm sư phụ sao? Sao lại trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông vậy?”

“Đúng là không biết tự lượng sức mình”, ở bên, Bích Du liếc nhìn Diệp Thành sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Không ngờ hắn là đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi thầm thét lên. Nhưng nếu nghĩ thì cũng phải: “Thực lực của hắn không vừa, có thể làm đệ tử chân truyền cũng chẳng có gì là lạ”.

“Từ bao giờ cảnh giới Nhân Nguyên có thể trở thành đệ tử chân truyền vậy?”

“Kẻ bị Chính Dương Tông đuổi đi lại trở thành đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, thật nực cười”, ở Chính Dương Tông, không chỉ đệ tử mà các trưởng lão cũng không tiếc lời dèm pha, bọn họ đổ dồn ánh mắt về phía nhóm người Dương Đỉnh Thiên.

Trong tiếng xì xào bàn tán, có người tỏ vẻ bất ngờ, có người tỏ vẻ coi khinh vì sự xuất hiện của Diệp Thành gây nên làn sóng lớn.

Diệp Thành vẻ mặt thản nhiên, hắn lặng lẽ đi sau Sở Huyên và đương nhiên đã dự liệu trước sự dị nghị của đám đông.

Phía trước, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã ngồi vào vị trí dành cho Hằng Nhạc Tông nhưng ngay sau đó lại nhận về ánh mắt châm chọc của số đông, trong đó bao gồm cả Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên và cảm nhận được bệnh tình trong người Liễu Dật, hai bên càng có thái độ mỉa mai hơn.

Dương Đỉnh Thiên vẫn không hề tỏ bất cứ thái độ nào. Ông ta đã dự liệu được từ trước ánh mắt của số đông, một đệ tử mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền quả thực là khó giải thích.

Có điều rõ ràng Diệp Thành mới ở cảnh giới Nhân Nguyên nhưng đã đánh bại Tề Dương – đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, người khác có thể không biết thực lực của Diệp Thành thế nào nhưng người làm tông chủ như ông ta đương nhiên biết, Diệp Thành có tư cách là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông.

“Cố gắng là được”, phía này, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Sở Huyên đã vỗ vai an ủi.

“Sư phụ, con mà đứng đầu, người có thể cho con thơm người một cái không?”, Diệp Thành ghé sát Sở Huyên mà nói.

“Ồ, tiểu tử, cái gan của ngươi lớn thật đấy”, Sở Huyên tươi cười, rõ ràng không ngờ Diệp Thành sẽ nói như vậy, thế nhưng cô vẫn trêu đùa hắn một câu: “Nếu ngươi mà đứng đầu thì sư phụ đây có lột sạch cũng chẳng hề gì”.

“Lột, muội cũng lột”, Sở Linh ở bên cũng chớp mắt.

Câu nói này của Sở Huyên khiến cho không chỉ mấy đệ tử như Tư Đồ Nam bất ngờ mà đến cả phía Dương Đỉnh Thiên cũng phải á khẩu.

Lại nhìn về phía Diệp Thành, hắn cũng há hốc miệng nhất thời không phản ứng lại nổi.

Nghe hai chị em song sinh Sở Huyên và Sở Linh nói vậy, bầu không khí phía này của Hằng Nhạc Tông phút chốc trở nên rộn ràng hẳn. Bọn họ đã nghĩ thoáng rồi, không vui cũng thua mà vui cũng thua, tội gì không khiến mình phấn chấn hơn?

“Đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông tới rồi”, khi tất cả mọi người đang đùa cợt với nhau thì bên dưới có tiếng người hô lên.

Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Phía đó, chín đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông cùng đi vào, đi đầu tiên chính là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.

Cô xuất hiện trong bộ y phục nhẹ nhàng tung bay, bước đi khoan thai, mái tóc dài suôn mượt như thác nước đổ, đôi mắt trong như nước hồ thu khiến người ta nhìn mà không khỏi động lòng. Cô ấy giống như bông tuyết liên hé nở, lại giống như vị tiên nữ hạ phàm không vướng chút bụi trần.

“Đây là Huyền Linh Chi Thể sao? Quả là tài hoa”, thế lực tứ phương chợt sáng mắt.

Mặc dù Cơ Tuyết Băng dùng mạng che mặt nhưng tất cả mọi người đều biết dưới lớp mạng đó chính là dung nhan tuyệt sắc, cô giống như vì sao lấp lánh khiến tất cả nữ tử có mặt ở đây phải lép vế.

Sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng khiến cho người của Chính Dương Tông càng được đà thể hiện sự cao ngạo của mình. Khi trông thấy ánh mắt tứ phương kinh ngạc, bọn họ thêm phần mãn nguyện.

“Ta nói này Bích Du, ta khuyên con đừng đánh với cô ta nữa, con đấu không lại đâu”, Gia Cát Vũ bất lực nhìn sang Bích Du.

Bích Du nắm chặt tay, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể che nổi sự bất lực trong đôi mắt. Cô biết cô không bằng Cơ Tuyết Băng, cho dù có chiến tiếp thì kết quả cũng không thể thay đổi.

“Những đệ tử cùng thời với cô ta không ai có thể đấu lại được cô ta đâu”, phía nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bác cũng xuýt xoa.

“Mạnh kinh người”.

“Huyền Linh Chi Thể quả nhiên danh bất hư truyền”, trưởng lão của các thế gia khác đều lần lượt trầm trồ.

Haiz!

Phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.

Phía này, Diệp Thành ngồi im nhìn Cơ Tuyết Băng. Mặc dù là người thương trong lòng thuở nào nhưng trong đôi mắt hắn hiện giờ khi nhìn Cơ Tuyết Băng lại chẳng mang theo bất cứ tình cảm gì khác.

Đây đúng là sự giễu cợt đắng cay.

Người thương thuở nào, một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên bị người đời giễu cợt, một người lại là Huyền Linh Chi Thể được người ta ngưỡng mộ, khoảng cách xa vời vợi như giữa đất và trời.

Khi Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng cũng vừa hay Cơ Tuyết Băng liếc mắt sang bên này. Tối qua sau khi nghe Lý Thi Mạn bẩm bảo, biết Diệp Thành tới Chính Dương Tông, kể cả là cô ta thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ, có điều cũng vì cao ngạo nên cho dù biết Diệp Thành đến đây, cô ta cũng không mấy bận tâm.

Sau khi hai bên nhìn nhau, Cơ Tuyết Băng lập tức đảo mắt đi trước, quét qua người những thành viên khác của Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành biết Cơ Tuyết Băng không hề quan tâm tới mình mà đang tìm một người với cái tên Trần Dạ.

Cô ta còn thể hiện sự lạnh lùng hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Thành.

“Có cảm thấy áp lực không?”, ở bên, Sở Huyên thấy Diệp Thành lặng thinh như vậy thì lên tiếng hỏi.

Diệp Thành từ từ thu lại ánh mắt, hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Sư phụ, con còn có một bí mật, người có muốn nghe không?”

“Ồ?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tò mò.

“Cô ấy, Cơ Tuyết Băng, người có Huyền Linh Chi Thể từng là người trong lòng của con”.
Chương 237: Người thừa

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng ngồi vào vị trí của mình, nhưng sự chấn động cô ta mang lại sau sự xuất hiện của mình lại chưa thể lắng xuống, đây vốn là buổi tiệc dành cho cô ta.

Trong tiếng trầm trồ xôn xao, Thành Côn từ từ đứng dậy, ông ta tỏ ra cao cao tại thượng đảo mắt nhìn bên dưới, khoé miệng nhếch lên rồi mới cười nói: “Hân hạnh được đón tiếp các vị đạo hữu tại đây, cuộc so tài ba năm một lần của tam tông chính thức bắt đầu”.

Ông ta dứt lời, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông đều có người đứng dậy, không cần nói cũng biết đó chính là các đệ tử chân truyền tới tham gia đại hội tam tông.

Trong đại hội tam tông, vì đảm bảo công bằng chúng ta sẽ lựa chọn đối thủ thông qua việc rút thăm.

Đương nhiên, may mắn cũng là một phần của thực lực. Nếu như đệ tử có tu vi yếu gặp phải đệ tử có tu vi mạnh hơn thì rõ ràng là đen đủi, nhưng nếu đệ tử có tu vi mạnh gặp đệ tử tu vi yếu thì đó chắc chắn là chuyện vui mừng.

Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi.

Mỗi một tông phải phái ra chín đệ tử chân truyền xuất chiến, cũng có nghĩa là hai mươi bảy đệ tử chia thành các cặp đối đầu nhau, vậy thừa ra một người.

Đệ tử thừa ra này có thể không cần tham gia trận quyết đấu và vào thẳng vòng bán khết, đây là quy định từ xưa tới nay của tam tông.

Đương nhiên là rút thăm nên có khả năng là đệ tử đồng môn sẽ giao đấu với nhau.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, hai mươi bảy đệ tử chân truyền bước lên chiến đài xếp hàng rút thăm.

“Hy vọng trong số chúng ta có người bốc được số mười bốn thừa ra đó”, khi đang xếp hàng, Tư Đồ Nam không quên cười nói với các sư đệ của mình.

“Nhiều lời thế làm gì?”, Dạ Vô Tuyết đẩy Tư Đồ Nam: “Mau, tới lượt huynh rồi kìa”.

“Vội gì chứ?”, Tư Đồ Nam oán thầm trong bụng nhưng cũng đã đưa tay ra cho vào thùng gỗ nhỏ, hắn khoả thùng một lát rồi mới rút ra một tấm thẻ gỗ, liếc mắt nhìn lên con số bên trên rồi mới đi ra: “Chết tiệt, số tám”.

Sau khi Tư Đồ Nam rời đi, mấy người phía Dạ Vô Tuyết lần lượt tiến lên rút thẻ gỗ. Tới Diệp Thành, hắn cho tay vào thùng gỗ lấy ra một tấm thẻ gỗ, sau khi liếc nhìn một cái hắn chợt cảm thấy bất ngờ.

Ấy!

Đứng sau Diệp Thành, Thẩm Nặc Ngôn ngạc nhiên thét lên: “Số mười bốn”.

“Xem ra ta đổi vận rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, cầm số của mình bước xuống chiến đài.

Ngay sau đó các đệ tử chân truyền cũng lần lượt rút thăm tới cuối cùng. Nhưng sau khi công bố danh sách đối thủ, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tỏ vẻ khác thường, những lời bàn tán xôn xao bắt đầu rôm rả hẳn.

“Trong số hai mươi bảy người, Diệp Thành tu vi thấp nhất lại bốc được vào số mười bốn”.

“Điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là hắn không cần đánh đã có thể trở thành người đầu tiên tham đủ tư cách tham gia vòng bán kết rồi”.

“Chẳng còn cách nào khác, trời xanh cố làm khó những kẻ mạnh kia thôi”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã quay về vị trí cũ.

“Tiểu tử, ngươi được lắm”, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.

“May mắn chút thôi ạ”.

Có điều những đối thủ mà các đệ tử Hằng Nhạc Tông chúng ta chọn phải cũng không hề vừa”, Đạo Huyền Chân Nhân ở bên cau mày nói.

“Rõ ràng là thảm rồi”, Sở Huyên day day trán.

Nghe vậy, Diệp Thành mới liếc nhìn danh sách trận đấu, bất giác cau mày. Đối thủ của Liễu Dật chính là Hoa Vân, đệ tử chân truyền xếp thứ hai trong chín đại đệ tử của Chính Dương Tông.

Đối thủ của Nhiếp Phong là Chu Ngạo, đệ tử xếp đầu tiên trong số các đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông.

Nam Cung Nguyệt đối đầu với Mạnh Vân Nhiên, đệ tử xếp thứ tư của Chính Dương Tông.

Tư Đồ Nam gặp Lý Tinh Hồn, đệ tử xếp thứ hai của Thanh Vân Tông.

Đoàn Ngự gặp Hàn Tuấn, đệ tử thứ ba của Chính Dương Tông.

Dạ Vô Tuyết đối đầu với Bạch Dực, đệ tử thứ tư của Chính Dương Tông.

Đối thủ của Thạch Nham là Dương Húc, đệ tử xếp thứ sáu của Thanh Vân Tông.

Thảm nhất là Dương Bân, trong trận chiến đấu đầu tiên của tam tông, đối thủ của hắn chính là Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, đệ tử xếp đầu tiên trong chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng.

“Có cần đen đủi vậy không chứ?”, thấy vậy, Diệp Thành chỉ muốn mắng chửi.

Liễu Dật mặc dù là đệ tử xếp đầu của Hằng Nhạc Tông nhưng vì vết thương nên đến cả khả năng vận ra sáu phần công lực cũng không thể, ấy vậy mà phải đối đầu với Hoa Vân.

Nên biết rằng Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền xếp đầu của Chính Dương Tông, chỉ vì Huyền Linh Chi Thể xuất hiện nên hắn mới bị đẩy xuống thứ hai. Thực lực của hắn cho dù là Liễu Dật ở trạng thái Đỉnh Phong cũng khó có khả năng chiến thắng.

Dương Bân thì càng không phải bàn, đối thủ của hắn chính là Cơ Tuyết Băng, căn bản không càn đánh cũng biết được kết cục.

Còn Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết và Thạch Nham đều gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, nếu đánh thì chắc chắn sẽ thua nhiều hơn thắng.

Hiện giờ ngoài Nam Cung Nguyệt và Diệp Thành ra thì trận loại đầu tiên trong cuộc so tài tam tông, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ có bảy người bị loại.

“Ông trời có thương người không chứ?”, Tư Đồ Nam ở bên bất giác bưng mặt.

“Mọi người thế nào thì ta không biết nhưng ta chắc chắn đánh không lại Bạch Dực rồi”, Dạ Vô Tuyết day trán.

“Mặc dù biết trước sẽ thua nhưng không ngờ Hằng Nhạc Tông lại thua thảm hại như vậy ngay ở trận loại”, Đoàn Ngự trước giờ vẫn ung dung cũng không khỏi lắc đầu.

“Hay là chúng ta về đi”.

Rắc! Rắc!

Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng, còn mấy người phía Phong Vô Ngấn cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

So với bọn họ thì phía Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông rôm rả hơn nhiều. Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đều bị các đệ tử mạnh hơn của bọn họ lấn át. Kết quả này khiến bọn họ cảm thất rất hài lòng.

“Hiện giờ có thể ngó lơ Hằng Nhạc Tông rồi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nhàn nhã xoay xoay bàn chỉ trong lòng bàn tay, giễu cợt: “Nam Cung Nguyệt cũng không phải dè chừng, cho dù đánh được vào vòng bán kết thì cũng khó vào được chung kết, còn Diệp Thành, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên chẳng là gì”.

“Chết tiệt, phân nhóm kiểu gì thế không biết”, ở bên, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Ta đây ưng mấy tên tiểu tử phía Hằng Nhạc Tông, thế nhưng mẹ kiếp, chúng rút thăm kiểu gì thế cơ chứ?”

“Mới vòng đầu tiên mà Hằng Nhạc Tông gần như bị loại sạch rồi”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan lắc đầu bất lực.

“Phần lớn đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều sẽ thua, còn tên Diệp Thành yếu nhất có thể được vào thẳng vòng bán kết cũng đủ may rồi”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông bước lên chiến đài: “Hằng Nhạc Thạch Nham, Thanh Vân Tông Dương Húc lên quyết đấu”.

“Lên thôi”, phía Thanh Vân Tông lập tức có một đệ tử mặc áo bào trắng lên chiến đài, sau đó còn không quên ném ánh mắt khiêu khích về phía Hằng Nhạc Tông, ánh mắt này cuối cùng dừng lại ở Thạch Nham: “Sợ thua thì không cần phải lên”.

“Cho dù thua ta cũng phải lột một lớp da của ngươi”, Thạch Nham lạnh giọng sau đó xông lên chiến đài.
Chương 238: Học mót

Vút!

Thạch Nham xông lên không nói lời nào cứ thế tế gọi ra linh kiếm, một kiếm như u mang chĩa thẳng về phía Dương Húc.

“Không biết tự lượng sức mình”, Dương Húc lạnh giọng, dễ dàng né qua nhát kiếm kia sau đó lật tay tung ra một chưởng.

Thạch Nham phản ứng cũng không vừa, hắn đáp ngay bằng một chưởng mạnh bạo.

Bịch!

Một chưởng được đánh ra, Dương Húc không hề di chuyển nhưng Thạch Nham lại bị ảnh hưởng lùi về sau bảy, tám trượng.

Cùng là đệ tử chân truyền nhưng Dương Húc xếp thứ sáu ở Thanh Vân Tông, Thạch Nham xếp thứ chín ở Hằng Nhạc Tông, khoảng cách là ba bậc, có điều khoảng cách thực lực lại quá xa.

Thanh Vân Kiếm Quyết!

Thạch Nham còn chưa đứng vững thì Dương Húc đã sát phạt lên phía trước như bóng ma, một nhát kiếm dài chém ra với uy lực không hề vừa.

Nham Thuẫn!

Thạch Nham lập tức kết ấn, phía trước hắn có một tấm thuẫn ngưng tụ ra.

Keng! Bang!

Hai âm thanh lần lượt vang lên, Thạch Nham vừa ngưng tụ ra thạch thuẫn thì liền bị Dương Húc đâm xuyên, Thạch Nham lại lần nữa lùi về sau, trên bả vai còn có vết thương hằn sâu.

“Căn bản không cùng một đẳng cấp”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nắm chặt tay, nếu không phải trận quyết đấu không cho phép kẻ thứ ba tham gia thì hắn đã xông lên chiến đài đánh cho tên đệ tử kia của Thanh Vân Tông nằm một đống rồi.

Bịch! Bịch!

Trên chiến đài, cả hai liên tục thi triển bí pháp, thân ảnh cực kỳ nhanh, trận chiến trên chiến đài sục sôi, thế nhưng Thạch Nham từ đầu tới cuối đều yếu thế hơn, bị Dương Húc liên tiếp chèn ép. Trận đại chiến diễn ra chưa được bao lâu mà máu tươi đã nhuốm đỏ chiến đài.

Haiz!

Phía Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thở dài. So với bọn họ thì Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông mặt mày tươi tắn hơn hẳn.

Trận đại chiến không cân sức đương nhiên có kết quả như đã định trước, Thạch Nham kiên trì không nổi hai mươi chiêu đã bị đánh bại.

“Tiểu Nham Tử”, Tư Đồ Nam vội vàng di chuyển tới đỡ lấy Thạch Nham đưa hắn về vị trí của Hằng Nhạc Tông.

“Ta bất lực rồi”, Thạch Nham vừa xoa vết máu vừa áy náy nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

“Thắng bại là chuyện thường tình, không sao”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, bàn tay đặt lên người Thạch Nham, linh lực dồi dào được đẩy vào cơ thể Thạch Nham.

Trận chiến tiếp theo không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông, đây là trận chiến giữa các đệ tử của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, cả hai tên đều có thực lực ngang nhau nên trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng.

Mặc dù chỉ quan sát trận đấu nhưng Diệp Thành cũng không ngồi yên, mắt hắn trợn tròn đảo đi đảo lại. Tiên Luân Nhãn được mở, chỉ cần là bí thuật mạnh của cả hai bên dùng trong trận đấu đều được Tiên Luân Nhãn ghi lại, sau đó diễn tiến lại.

“Không học thì uổng phí, cơ hội tốt thế này kia mà”, Diệp Thành không bỏ qua bất cứ một bí thuật nào.

Một trận đấu đánh gần nửa canh giờ mới kết thúc, phần thắng đương nhiên thuộc về Chính Dương Tông.

Trận chiến tiếp theo chính là trận chiến giữa Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.

Nói ra thì cũng trùng hợp, cả hai tên này đều có thứ tự ngang nhau, đều là đệ tử xếp thứ chín, có điều nói về thực lực thì đệ tử của Thanh Vân Tông vẫn cao hơn một chút.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là giây phút sau khi trận quyết đấu vừa bắt đầu, tên đệ tử kia của Chính Dương Tông đã biến mất trước mặt tất cả mọi người.

“Người…người đâu?”, trên chiến đài, đệ tử của Thanh Vân sững sờ.

Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, đệ tử của Thanh Vân Tông còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có ba vết thương máu xuất hiện.

“Cút ra đây”, đệ tử của Thanh Vân Tông phẫn nộ, khí tức cuộn trào, bí pháp khủng khiếp liên tục được thi triển thế nhưng về cơ bản đều đánh vào hư không, đến cả bóng hình của đệ tử Chính Dương Tông cũng không thể nào đánh trúng.

“Ẩn thân thuật?”, Diệp Thành sáng mắt, ngay giây phút khai chiến, hắn biết đệ tử của Chính Dương Tông đã thi triển thuật ẩn thân, vả lại thuật ẩn thân này được thi triển hết sức thành công, đánh đến mức đệ tử của Thanh Vân Tông cũng không kịp trở tay.

Có điều ẩn thân thuật của đệ tử Chính Dương Tông mặc dù cao siêu nhưng lại không thể tránh khỏi Tiên Luân Nhãn, cho dù hắn ẩn thân thế nào thì đều hiện lên trong Tiên Luân Nhãn.

“Bí pháp này không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, “ngày thường ẩn thân đều phải nhờ vào ẩn thân phù nhưng học được bí thuật này thì cần gì ẩn thân phù làm gì nữa, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn nên thuật ẩn thân ở chỗ mình nhất định có thể phát huy được tác dụng tối đa”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại đảo mắt nhìn về phía có tên đệ tử của Chính Dương Tông, sự huyền diệu trong đó cũng không ngừng được Tiên Luân Nhãn diễn tiến.

Học lén được thuật ẩn thân, Diệp Thành vẫn chăm chú, có điều điều khiến hắn thất vọng chính là hắn không nhìn được bí thuật nào khiến mình tâm đắc.

Trận đại chiến kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người nhưng không ai phát hiện có gì đó khác thường trong hư không.

Trong hư không có một bóng hình mặc đồ tím lướt hoa, hoá thành hình người, ẩn trong không gian. Nếu nhìn kỹ thì đây chính là lão già mặc đồ tím của Thiên Huyền Môn, người mà Diệp Thành từng luyện hoá Vu Chú.

“Nhìn danh sách chiến đấu này, Hằng Nhạc Tông sắp bị loại cả rồi sao?”, lão già mặc đồ tím liếc nhìn thẻ chiến đấu bên dưới mà tặc lưỡi, có điều khi nhìn thấy cái tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, lão ta chợt cảm thấy bất ngờ.

“Tên tiểu tử đó cũng là đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông?”, lão già mặc đồ tím giật mình: “Hằng Nhạc Tông hiện giờ yếu vậy rồi sao? Đến một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà cũng trở thành đệ tử chân truyền được?”

“Phục Nhai, ngươi đúng là nhàn rỗi”, giọng nữ nhân vang lên, trong hư không, từng bóng hình dần huyễn hoá ra.

Nghe vậy, lão già mặc đồ tím chợt quay người cung kính hành lễ với bóng người huyễn hoá kia: “Phục Nhai xin chào thánh chủ”.

“Đừng bày ra bộ dạng vô dụng đó với ta”, bên cạnh lão già mặc đồ tím có một nữ tử huyễn hoá ra.

Nữ tử này rất dị thường, thân thể lúc chân thực lúc hư ảo, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành giống cửu thiên huyền nữ thánh thiện vô cùng, cô ta chính là thánh chủ của Thiên Huyền Môn – Đông Hoàng Thái Tâm.

“Thánh chủ, người cũng đến đây xem náo nhiệt sao?”, lão già mặc đồ tím với cái tên Phục Nhai tươi cười.

“Thế gian lại xuất hiện Huyền Linh Chi Thể, ta đương nhiên phải tới xem rồi”, Đông Hoàng Thái Chủ nhướng vai sau đó vươn bàn tay ngọc ngà vào hư không.

“Huyền…Huyền Thần?”, Phục Nhai thấy vậy thì không khỏi nheo mắt, lúc này ông ta mới nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Thánh Chủ, không phải ông ta đang bị phong ấn sao? Sao lại lôi ông ta ra, đây là việc làm trái thiên quy”.

“Ông ta là thuỷ tổ của tam tông, ta cho ông ta đặc quyền này”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rất thản nhiên: “Yên tâm, chỉ bốn ngày mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu”.

Phục Nhai trầm tư liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.

Huyền Thần mặc y phục hết sức bình thường đứng đó, sắc mặt điềm nhiên không nói lời nào. Ông ta xuất hiện với bộ dạng già nua, có thể nhìn ra được vết hằn thời gian qua từng năm tháng trong đôi mắt ông ta.

“Ba nghìn năm rồi, Huyền Tông Đại Sở của hiện tại như thế này sao?”, hồi lâu, Huyền Thần trầm tư mới lên tiếng, giọng nói thậm chí còn khản đặc.

“Thời đại thay đổi, vương triều hùng mạnh cũng sẽ có ngày tan rã, ngươi hà tất phải phiền muộn?”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên lên tiếng: “Huyền Thần, đây không phải là thời đại của ngươi nữa, hy vọng ngươi chú ý thân phận của mình, từ ba nghìn năm trước, giây phút ngươi gia nhập vào Thiên Huyền Môn, Đại Sở hỗn loạn này đã không còn liên quan đến ngươi rồi”.

Haiz!

Huyền Thần lại lần nữa thở dài, ba nghìn năm rồi, lại trở về mảnh đất xưa. Đại Sở Huyền Tông hùng mạnh năm xưa đã không còn tồn tại nữa, những hậu bối của ông ta đã quên đi ước nguyện năm xưa của ông ta.

“Đó chính là Huyền Linh Chi Thể của thời này sao?”, khi Huyền Thần còn đang thẫn thờ thì Đông Hoàng Thái Tâm đã nhìn sang Cơ Tuyết Băng, mỉm cười: “Có lẽ cô ta chính là kẻ mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể từ xưa tới nay”.

Rầm! Bịch!

Ngay sau đó, trên chiến đài lần lượt vang lên âm thanh, đệ tử của Thanh Vân Tông bay ra khỏi chiến đài.

Trận chiến này quả là máu lửa. Mặc dù hắn ta xếp ngang bằng và tu vi thậm chí còn cao hơn một bậc so với đệ tử của Chính Dương Tông nhưng ngặt nỗi từ khi lên chiến đài, đệ tử của Chính Dương Tông đều ẩn thân nên hắn không kịp trở tay.

Đệ tử của Thanh Vân Tông bị làm khó, không thể tìm ra được tung tích của đệ tử phía Chính Dương Tông nên cứ thế mà thất bại trong trạng thái mơ hồ.

Diệp Thành không bàn luận tới điều này, ngược lại hắn còn ngồi ngay ngắn hơn vì màn quyết đấu tiếp theo sẽ có một bên là Hằng Nhạc Tông.

“Chính Dương Tông Bạch Dực, Hằng Nhạc Tông Dạ Vô Tuyết lên quyết đấu”, ngay sau đó trên chiến đài vang lên giọng nói của Ngô Trường Thanh.
Chương 239: Lục mạch thần thông

Dứt lời, phía Chính Dương Tông, một bóng người mặc y phục trắng sải bước ra, nhanh chóng tiến lên chiến đài, khuôn mặt trắng bóc, hắn khẽ phất quạt giống như trang quân tử khiêm tốn, thế nhưng khoé miệng hắn lại nhếch lên cười tôi độc khiến khí chất của bản thân bị sụt giảm đáng kể.

Ngô Trường Thanh nhìn Bạch Dực sau đó khẽ vuốt râu đi xuống khỏi chiến đài. Ngay giây phút sau đó ông ta không quên liếc nhìn Bạch Dực với ánh mắt đầy ý tứ: Không cần nương tay.

Ở một bên khác, phía Hằng Nhạc Tông, Dạ Vô Tuyết cũng sải bước lên chiến đài.

“Dạ sư muội, xin nương tay”, Bích Du khẽ phất quạt xếp nhìn Dạ Vô Tuyết với ánh mắt trêu ghẹo.

“Bớt nói xàm”, Dạ Vô Tuyết lạnh giọng sau đó lập tức sử dụng thủ ấn. Chiến đài với linh quang rực rỡ, có tiếng gió thổi, có tuyết tung tay, gió tuyết dung hoà giống như từng con sóng bay về phía Bích Du.

“Võ quèn”, Bạch Dực nhếch miệng, cây quạt xếp trong tay lập tức được phất ra, gió tuyết bay ập tới, sau đó hoá thành băng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

“Hàn băng chi thể?”, trên chiến đài, Diệp Thành nheo mắt. Hắn biết thể chất này. Vệ Dương khi giao đấu với hắn chẳng phải cũng dùng thể chất này sao?

Có điều cùng là hàn băng chi thể nhưng Vệ Dương và Bạch Dực lại khác xa nhau một trời một vực.

Rắc! Rắc!

Trên chiến đài vang lên âm thanh hàn băng nứt lìa, cặn băng rơi xuống nhưng lại hoá thành từng đường băng kiếm sắc lạnh với số lượng khổng lồ.

“Hàn băng kiếm trận”, sau tiếng hô của Bạch Dực, cây quạt xếp trong tay hắn lập tức được phất ra, hàn băng chi kiếm như mưa bay ra.

Phong tuyết ngự kiếm trận!

Dạ Vô Tuyết cũng thi triển bí pháp, vẫn là phong tuyết và hoá thành kiếm trận!

Bang, bang, bang!

Ngay sau đó, âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên, cả hai đối kháng kiếm trận tạo ra những đốm lửa, nhưng có thể thấy kiếm trận của Dạ Vô Tuyết bị kiếm trận của Bạch Dực trấn áp.

Phụt!

Không biết từ bao giờ, nhát huyền băng kiếm đầu tiên chém vào cánh tay của Dạ Như Tuyết, phòng ngự kiếm trận của cô ta bị Bạch Dực công phá, từng vết thương chém vào người Dạ Vô Tuyết, hàn băng chi khí thâm nhập vào cơ thể, băng phong kinh mạch của Dạ Vô Tuyết.

Phụt!

Dạ Vô Tuyết ói ra máu lảo đảo lùi về sau.

Hàn băng chỉ!

Bạch Dực ở phía đối diện lao vút tới như cơn gió, không hề cho Dạ Vô Tuyết cơ hội phản ứng lại, hắn chỉ tay chọc xuyên bả vai Dạ Vô Tuyết rồi lại lật tay tung chưởng khiến Dạ Vô Tuyết bị chèn ép phun tiếp ra máu và lùi về sau.

Đây là trận quyết đấu hết sức khốc liệt. Bạch Dực xếp thứ tư nhưng đừng quên nếu như không có Cơ Tuyết Băng thì trước đây hắn xếp thứ ba ở Chính Dương Tông, thực lực phải so với Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc Tông.

Phụt! Phụt!

Máu Dạ Vô Tuyết thấm đẫm chiến đài. Từ khi kiếm trận bị công phá, cô bị đánh tới mức không có cơ hội ngẩng đầu, từng vết thương sâu trên cơ thể cũng theo đó mà nhiều lên.

Rầm!

Giao chiến không tới năm mươi chiêu, Dạ Vô Tuyết ngã ra chiến đài.

“Sư muội”, Nam Cung Nguyệt ngồi ở vị trí lao vút đến vào giây phút Dạ Như Tuyết ngã ra, cô đã đỡ lấy. Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Dạ Vô Tuyết sau đó mới đưa cô ta về vị trí.

“Chưởng môn sư bác, để sư bác phải thất vọng rồi”, Dạ Vô Tuyết với sắc mặt thảm hại, trong đôi mắt rõ vẻ áy náy.

“Không phải tự trách mình, thực lực của con không bằng hắn”, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.

“Sư tỷ, cố gắng ổn định tim mạch. Đệ giúp tỷ loại trừ đi hàn băng chi thể”, Diệp Thành chỉ điểm vào cổ tay Dạ Vô Tuyết sau đó đẩy tiên hoả màu vàng kim vào trong cơ thể Dạ Vô Tuyết, ngay sau đó tiên hoả được phân thành vô số đường giúp Dạ Vô Tuyết luyện hoá hàn băng chi khí bên trong cơ thể.

“Chân hoả”, lúc này không chỉ Dạ Vô Tuyết mà đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng nheo mắt nhìn.

“Các vị sư huynh, xin lỗi, sự việc Diệp Thành có chân hoả muội cũng mới biết”, Sở Huyên truyền âm tới mấy người phía Dương Đỉnh Thiên: “Còn nữa, hắn cũng là một luyện đan sư”.

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý tứ.

“Hắn chính là tên giúp ngươi luyện hoá Vu Chú?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành ở bên dưới rồi lại hướng ánh mắt sang nhìn Phục Nhai.

“Là hắn”, Phục Nhai mỉm cười gật đầu.

“Còn là chân hoả màu vàng kim nữa”, ở bên, Huyền Thần nhìn Diệp Thành, cũng lẩm bẩm nhưng sau hồi trầm ngâm ông ta lại lắc đầu: “Không phải, đó không phải là chân hoả”.

“Quả thực không phải chân hoả”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười, ý tứ sâu xa trong lời nói.

“Hằng Nhạc Tông Đoàn Ngự, Chính Dương Tông Hàn Tuấn lên quyết đấu”, khi cả ba còn đang mải trò truyện thì chiến đài bên dưới lại lần nữa vang lên giọng nói của Ngô Trường Thanh.

Nghe vậy, Phục Nhai liếc nhìn về phía Đoàn Ngự đã đứng dậy bên phía Hằng Nhạc Tông, vuốt râu nói: “Tên tiểu tử Đoàn Ngự kia có lẽ là hậu bối của Huyền Thiên Đạo Nhân”.

“Ngươi nói đúng đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm ngưng tụ ra một vân đoan toạ kỳ ngồi vào đó, sau đó còn không quên vươn vai: “Ta nhớ uy lực lục mạch thần thông của Huyền Thiên không hề yếu, chỉ là không biết cửu thế huyền tôn của ông ta có thể có được mấy phần chân truyền của bí pháp kia”.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Đoàn Ngự đã sải bước lên chiến đài.

Phía đối diện, Chính Dương Tông cũng có bóng hình nhảy lên chiến đài, không cần nói cũng biết đó chính là Hàn Tuấn, người xếp thứ ba của Chính Dương Tông.

Giống như Bạch Dực, nếu không phải có sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng thì hắn ta cũng xếp thứ hai ở Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định thì hắn có thể so sánh ngang bằng với Nhiếp Phong của Hằng Nhạc Tông.

“Tuấn Nhi ra tay sao có thể không thắng được chứ?”, Thành Côn ngồi trên vị trí tối cao trầm tĩnh vuốt râu, nói rồi ông ta còn không quên nhìn về phía Hằng Nhạc Tông với ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.

“Hàn sư huynh tất thắng”, tứ phía bên dưới chiến đài, tiếng hò reo của các đệ tử ở Chính Dương Tông đã tạo thành làn sóng. Còn chưa khai chiến mà bầu không khí sục sôi này đã được đẩy lên cao trào.

Nghe tiếng reo hò bên dưới, Hàn Tuấn chắp hay tay ra sau, hất cằm cao ngạo, hắn nhếch miệng cười, nói: “Đoàn Ngự, trận chiến này của chúng ta có cần thiết phải tiếp tục không?”

“Hiếm khi có cơ hội được cùng sư huynh lên chiến đài, giao lưu vài chiêu cũng không sao”, Đoàn Ngự mỉm cười.

“Là ngươi tự chọn đấy”, Hàn Tuấn cười lạnh lùng, trong đôi mắt u quang xuất hiện, sau đó hắn lập tức ra tay, cơ thể như bóng ma quỷ sát phạt tới phía trước Đoàn Ngự.

Đoàn Ngự phản ứng cũng không vừa, hắn né người dứt khoát tránh được một chưởng của Hàn Tuấn rồi nhanh chóng lùi về sau, còn sau đó mới lại kết ấn với tốc độ nhanh chóng. Tiếng gầm của rồng đột nhiên vang lên, từng đạo long ảnh hư ảo gầm gừ về phía Hàn Tuấn.

Phá!

Hàn Tuấn giơ tay tung chưởng khiến long ảnh hư ảo kia tan nát, tiếp sau đó, phần trán có điện mang xẹt qua, một cây giáo bằng vàng lao vút ra.

Đoàn Ngự không thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng lùi về sau mười mấy trượng, giữa trán cũng có linh quang sáng loáng, một bảo ấn bay ra chặn ngay phía trước cây giáo đang bay tới. Trong giây phút ngắn ngủi, hắn ta cũng bị một chưởng của Hàn Tuấn đả thương bả vai.

Thiên tuyền ấn!

Một chưởng của Đoàn Ngự được tung ra.

Liệt dương chưởng!

Hàn Tuấn không lùi mà tiến, đại thủ ấn được tận dụng triệt để.

Bịch! Rầm!

Trận đại chiến trong chốc lát được đẩy lên cao trào, cả hai liên tiếp sử dụng các loại bí thuật.

Có điều, Đoàn Ngự ngay từ đầu đều bị các thế tấn công của Hàn Tuấn chèn ép tới mức không có cơ hội phản kháng. Chưa tới ba mươi chiêu toàn thân hắn đã đẫm máu.

Rầm!

Lại là một bí pháp đối kháng mới, Đoàn Ngự bị đẩy lùi về sau và phun ra máu.

“Không lãng phí thời gian với ngươi nữa”, phía đối diện, Hàn Tuấn đứng vững, sát kiếm trong tay áo bay ra, được hắn nắm chặt trong tay, sau đó hắn rạch vào ngón tay mình và bôi máu lên thân kiếm.

Đột nhiên, từng hàng phù văn huyễn hoá ra trên thanh kiếm, trong chốc lát còn có điện mang roẹt qua, còn chưa xuất kiếm liền có âm thanh vù vù vang lên từ tứ phía, những người có tu vi thấp đều phải bịt tai lại.

“Phi lôi kiếm quyết”, người có con mắt nhìn đã nhận ra ngay, có vẻ như biết Hàn Tuấn sắp thi triển bí thuật gì.

“Mới ba mươi chiêu mà đã dùng đại chiêu rồi, xem ra Hàn Tuấn muốn đánh bại Đoàn Ngự ngay lập tức”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan vuốt râu nói.

“Đó chính là phi lôi kiếm quyết sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt có vẻ như từng nghe tới bí pháp này, đây là một loại huyền thuật vô cùng bá đạo, một kiếm có thể xẻ núi san rừng, uy lực khủng khiếp.

“Không biết Đoàn Ngự sư hunh có thể chặn lại nhát kiếm này không?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn nhìn Đoàn Ngự ở phía đối diện với Hàn Tuấn.

Vút! Vút!

Phía Đoàn Ngự cũng sử dụng thủ ấn. Còn chưa thấy kiếm là đã có thể nghe ra từng âm thanh vút vút của kiếm vang lên khiến những người quan sát trận chiến không khỏi xoa cằm, không biết Đoàn Ngự sẽ thi triển bí pháp gì để đối kháng.

“Đó là bí pháp gì vậy?”, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, hắn nhìn Đoàn Ngự trên chiến đài.

Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhận ra trong cơ thể Đoàn Ngự có kiếm khí bay vọt ra, vả lại số lượng không hề vừa, có lẽ vì kiếm khí quá mạnh bạo nên kinh mạch và xương cốt của hắn đều bị tổn hại.

“Hại người mà hại mình trước”, Diệp Thành cau mày.
Chương 240: Cơ Tuyết Băng ra trận

“Đó là lục mạch thần thông”, Sở Huyên khẽ nói: “Lấy tinh lực của lục mạch rồi chuyển hoá năng lượng trong cơ thể thành kiếm. Như ngươi thấy đấy, đây đúng là một bí thuật hại mình trước rồi mới hại người, nhưng uy lực của nó lại rất bá đạo”.

“Tại sao lại phải vậy ạ?”, Diệp Thành lại cau mày: “Hại mình trước rồi mới hại người, lâu ngày nhất định sẽ để lại sẹo, đúng là thiệt thân!”

“Ngươi nghĩ sai rồi”, Sở Huyên khẽ cười: “Lục mạch thần thông do Đạo Huyền Chân Nhân tạo ra, mà Đoàn Ngự là truyền nhân của Huyền Thiên, mọi người đều cho rằng tuy luyện bí thuật hại mình trước rồi mới hại người này sẽ phá hỏng nền tảng, theo thời gian, lâu dần có thể để lại sẹo, nhưng lại không biết rằng sự ảo diệu của lục mạch thần thông chính là như thế”.

“Con không hiểu”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Sở Huyên.

“Thời gian đầu tu luyện lục mạch thần kiếm, bản thân bị thương tổn là điều không thể tránh khỏi, vì bí thuật này rất bá đạo, nhưng một khi đã đi đúng hướng thì kiếm khí tự gây thương tổn trong cơ thể sẽ trở thành một bí pháp để rèn luyện xương cốt và kinh mạch. Ví dụ xương cốt và kinh mạch của ngươi giống như đống sắt vụn, mà kiếm khí tự gây thương tổn lại như búa rèn sắt, qua nhiều lần gọt giũa mới có thể đúc thành gân sắt cốt thép. Điểm này có hiệu quả giống như Phấn Thiên Luyện Thể của ngươi”.

“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sáng, sau đó hắn lại nhìn lên chiến đài.

Phi lôi kiếm quyết!

Lục mạch thần kiếm!

Hai tiếng thét vang lên, Hàn Tuấn và Đoàn Ngự đồng thời phát huy sức mạnh.

Một bên, phi lôi kiếm quyết của Hàn Tuấn tạo ra lôi kiếm chi mang chói mắt, uy lực vô song.

Bên này, Đoàn Ngự cũng vung lục mạch thần kiếm ra, kiếm mang sáng , kiếm khí lan rộng, vô cùng có uy lực.

Keng!

Dưới sự chú ý của mọi người, hai thanh kiếm va vào nhau, quang mang chói mắt loé lên, nhất thời khó có thể phân cao thấp.

“Không ngờ Đoàn Ngự lại đỡ được phi lôi kiếm quyết của Hàn Tuấn, thật không đơn giản”, xung quanh vang lên tiếng hô ngạc nhiên, ai cũng biết thực lực của Hàn Tuấn vượt xa Đoàn Ngự, thế nhưng khi đối kháng trực diện lại không chiếm được thế thượng phong.

“Uy lực của lục mạch thần kiếm quả thực không hề vừa, nhưng chắc Đoàn Ngự cũng không dễ chịu đâu!”, có người nhìn về phía Đoàn Ngự, thấy khoé miệng hắn đã rỉ máu.

“Hại mình trước khi hại người, bí thuật này quá lợi hại”, cũng có người vừa vuốt râu vừa lắc đầu.

“Lục mạch thần kiếm quả nhiên bất phàm”, Diệp Thành cảm thán trong lòng.

Thực lực của Đoàn Ngự kém xa Hàn Tuấn, nhưng khi đối kháng bằng bí thuật cũng không hề rơi xuống thế yếu, điều này nói lên một điểm, uy lực của lục mạch thần kiếm hoàn toàn thắng được phi lôi kiếm quyết.

Keng!

Mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì lôi mang trên phi lôi kiếm mang của Hàn Tuấn đã bắn ra bốn phía, hắn ta chiếm được thế thượng phong, phá tan lục mạch kiếm mang của Đoàn Ngự.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, thân thể Đoàn Ngự bị đâm xuyên tại chỗ, ngã xuống khỏi chiến đài.

“Sư đệ”, Tư Đồ Nam cuống cuồng đứng dậy, đưa Đoàn Ngự đang bị thương nặng về.

“Hàn Tuấn của Chính Dương Tông, thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh cất cao giọng, khi nói ông ta còn không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Tông bằng ánh mắt châm biếm.

“Hằng Nhạc Tông đã thua ba trận rồi”, rất nhiều thế lực từ tứ phương đã bắt đầu ném cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ánh mắt thương hại.

“Mới chỉ là ba trận, phía sau còn bốn trận nữa”, Thượng Quan Bác nhà Thượng Quan cảm thán: “Chín đại đệ tử chân truyền bị loại bảy người ở ngay vòng đầu, sợ rằng Hằng Nhạc Tông không lọt vào nổi vòng chung kết”.

Haiz!

Cảm nhận được ánh mắt thương hại và trào phúng từ tứ phía, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên chỉ có thể thở dài bất lực.

“Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông và Dương Bân của Hằng Nhạc Tông, lên đài tỷ thí”, giọng Ngô Trường Thanh lại vang lên trên chiến đài một lần nữa.

Lời ông ta vừa dứt, âm thanh của tiếng thắc mắc lập tức im bặt, ánh mắt mọi người ngoại trừ Chính Dương Tông đều loé lên một tia sáng, ngay cả lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng ngồi thẳng dậy, Bích Du bên cạnh cũng mở to mắt.

“Huyền Linh Chi Thể chắc chắn khiến mọi người ngạc nhiên”, Thành Côn ngồi trên ghế cao nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, liếc nhìn mọi người một cách bỡn cợt.

Trên ghế của Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng từ từ đứng dậy, tay áo tung bay, mái tóc đen như sóng nước không có gió cũng tự tung bay, toàn thân cô ta được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, thực sự giống như tiên nữ hạ phàm vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng nhấc đôi chân ngọc ngà lên, khẽ nhún chân đã lên tới chiến đài.

“Chỉ với thân pháp này thôi, đệ tử chân truyền của tam tông đã không ai có thể sánh bằng rồi”, âm thanh kinh ngạc từ tứ phía lần lượt vang lên.

Trên ghế của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng, Tiên Luân Nhãn bất giác hơi nheo lại.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn không thể nhìn thấu Cơ Tuyết Băng, trên người cô ta như có một sức mạnh thần bí bao phủ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không nhìn ra.

Diệp Thành vô thức nhíu mày, mặc dù trên người Cơ Tuyết Băng không có chút dao động nào của linh lực, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được uy lực từ cô ta, thâm sâu không lường được, thần bí mà mạnh mẽ.

Mấy người phía Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt bên cạnh hắn cũng cau chặt lông mày.

“Dù khi ở trạng thái đỉnh phong, ta cũng vẫn kém cô ấy rất xa”, Liễu Dật lên tiếng đầu tiên.

“Rõ ràng là người nhưng sao muội lại cảm thấy cô ấy như một ngọn núi lớn khiến muội khó thở nhỉ?”, Dạ Vô Tuyết chau mày nói.

“Đệ thấy cô ấy giống như vực sâu u ám, sâu không thấy đáy”, Thạch Nham cũng lên tiếng.

“Nhìn chung đệ tử của tam tông, chắc không có ai là đối thủ của cô ấy”, Đoàn Ngự sắc mặt tái nhợt, nói với vẻ nghiêm nghị.

“Rất mạnh, mạnh một cách không hợp lẽ thường”.

Tất nhiên, người có vẻ mặt khó coi nhất trong số họ vẫn là Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy. Bởi vì hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà ngay cả Liễu Dật cũng nói khi huynh ấy ở trạng thái đỉnh phong cũng còn kém xa Cơ Tuyết Băng, huống chi là hắn.

“Đi thử đi!”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Dương Bân.

Dù sợ hãi nhưng Dương Bân vẫn gật đầu, từ từ đứng dậy, cắn răng nhảy lên chiến đài.

“Phục Nhai, ngươi nghĩ tên nhóc Dương Bân kia có thể trụ được mấy chiêu?”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư vô nói với vẻ thích thú.

“Chà!”, Phục Nhai vuốt râu, trầm ngâm giây lát mới nói: “Ít nhất cũng được ba hiệp chứ! Tệ nhất cũng có thể kéo dài hai hiệp, đường đường là đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông, không thể một hiệp đã thua chứ!”

“Vậy chúng ta cược đi, ta cá hắn không thể trụ nổi một hiệp”.

“Ta cược ba hiệp”.

Khi hai người còn đang trêu đùa thì Dương Bân trên chiến đài đã rút linh kiếm ra, linh quang quanh quẩn nơi đầu mày, đồng thời hắn cũng triệu hồi binh khí bản mệnh, chỉ vậy thôi mà lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Mà Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện lại thờ ơ, không nói lời nào, cô ta chỉ khẽ di chuyển sau đó ngồi xếp bằng trên không cách mặt đất chưa đầy một trượng, bàn tay ngọc ngà khẽ phất, lấy ra một cây cổ cầm.

Động tác này của cô ta khiến người xem phía dưới không khỏi kinh ngạc.

Tỷ thí trên chiến đài mà cô ta lại định chơi đàn?

Tưng!

Khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Cơ Tuyết Băng đã phất tay, nhẹ nhàng gảy đàn.

Sau đó tiếng đàn vang lên như đến từ chín tầng mây.

Ngón tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng gảy nhẹ dây đàn, cô ta như Cửu Thiên Huyền Nữ đàn Cửu U Tiên Khúc.

Ở đây không có tiếng động nào khác, chỉ có tiếng đàn.

Khúc nhạc văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng như tuyết, đung đưa như gió, đau buồn mà thê lương.

Mọi người đều bị tiếng đàn này thu hút, tâm trạng ai cũng chìm đắm trong đó, rất nhiều người vô thức sờ mặt, thấy ướt mới phát hiện là nước mắt.

Bên dưới, trên ghế Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành thất thần lắc đầu để tỉnh táo lại, quay đầu nhìn mấy người phía Tư Đồ Nam bên cạnh thấy họ vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn, vẻ mặt mê mẩn.

“Tiếng đàn này thật đáng sợ”, Diệp Thành nhíu mày.

“Bây giờ ngươi biết sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể rồi chứ!”, Sở Huyên khẽ nói, người ở tu vi như cô ta, đương nhiên sẽ không bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng quấy nhiễu, nếu không Cơ Tuyết Băng thật sự thần thông quá.

“Tâm trí không vững chắc chắn sẽ loạn”, Sở Huyên hờ hững bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK