Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Tạm biệt

Ngay sau đó, Đan Thần đã lấy ra mười bốn túi đựng đồ, đây đều là phần thưởng dành cho những người lọt vào vòng chung kết.

Đương nhiên thứ hạng khác nhau nên phần thưởng cũng không giống nhau, như Huyết Đồng và Huyền Nữ thì sẽ nhận về phần thưởng nhiều hơn mấy người phía Vi Văn Trác và Ly Chương rồi, có điều những phần thưởng này đối với bọn họ mà nói vẫn còn kém xa phong hiệu của Diệp Thành. Cũng vì còn kém xa nên vinh dự chí cao vô thượng kia không phải dùng tiền là có thể mua được.

“Vậy hôm nay không say không về”, chẳng mấy chốc, Đan Thần đã khẽ phất tay, giọng nói vang vọng khắp hội trường.

“Bắt đầu ăn thôi”, ông ta vừa dứt lời, Vi Văn Trác đã nhanh nhảu nhảy xuống khỏi vân đài.

Phía này, Diệp Thành cũng nhảy xuống theo. Có điều hắn vừa xuống dưới đã bị một toán lão bối luyện đan sư kéo lại, hô hào muốn xem Đan Tổ Long Hồn và rõ ràng là đang muốn lôi kéo Diệp Thành.

Đương nhiên, Diệp Thành cũng giả bộ ngu ngốc, Đan Tổ Long Hồn hoá thành con rồng nhỏ lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn và nhìn những lão bối kia với ánh mắt sáng rực, rất nhiều người vì quá kích động nên suýt chút nữa quỳ xuống gọi Đan Tổ.

Không dễ gì mới chuồn ra ngoài được ấy vậy mà hắn lại bị vây lại. Lần này nếu không phải luyện đan sư mà là một vài trưởng lão của các thế gia khác thì chắc chắn sẽ có nhiều vị với thực lực mạnh hơn.

“Đan Thánh, Hạo Thiên Huyền Chấn quả là có một nhi tử kì tài”, đương nhiên cũng có lão bối tấm tắc ngạc nhiên, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn hậu bối của nhà mình, càng so sánh lại càng bực tức.

“Hạo Thiên tiểu hữu, lần này quay về ta nhất định sẽ tới tận nơi bái kiến”, nhiều lão bối rất biết chớp thời cơ, cho dù là yến tiệc chúc mừng nhưng cũng không quên tận dụng tạo mối quan hệ.

“Tới lúc đó vãn bối nhất định sẽ cung nghênh”, những lời nói khách sáo đương nhiên vẫn phải nói, nhưng nghe cả toán lão bối cứ một câu nói lại gọi một câu Hạo Thiên tiểu hữu khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ, đợi tới khi thoát ra khỏi đám người, hắn suýt nữa còn tưởng mình là Hạo Thiên Trần Dạ thật nữa.

“Ngươi lại đây cho ta”, Diệp Thành đang đi thì bị một cánh tay vươn ra lôi lại.

“Đúng là lên như diều gặp gió nhỉ, muốn tìm ngươi uống rượu cũng phải xếp hàng nữa”, Vi Văn Trác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành: “Làm Đan Thánh đúng là khác hẳn”.

“Nói những lời này làm gì chứ, uống”,Diệp Thành cứ thế xắn tay áo lên hùng hổ cầm vò rượu.

“Vậy mới phải chứ”.

“Uống xong thì đi chơi gái”.

“Cút”.

Sau khi uống no nê rượu, mọi người mới chép miệng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều thay đổi, đều là luyện đan sư, đều có linh hồn ở cấp Huyền thế mà khoảng cách lại xa đến thế.

“Thực ra ta vẫn luôn thắc mắc ngươi rốt cục là con của Hạo Thiên Huyền Chấn sư bá với ai”, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên cuối cùng cũng nhìn sang Diệp Thành mà lên tiếng.

“Cái này thì không thể nói được”, Diệp Thành khẽ khoát tay, hắn diễn vô cùng nhập vai, sự việc cũng đã tới mức này, hắn chỉ có thể dùng cách này để thoái thác, nếu không, để lộ ra thân phận thì rắc rối to.

“Cũng thần bí thật đấy”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi không nói thì ta về hỏi sư phụ”.

“Ồ, đúng rồi, bằng hữu tên Cơ Vô Trần của ngươi đâu? Đi đâu rồi?”

“Cơ Vô Trần?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn cuối cùng cũng hiểu ra Từ Nặc Nghiên nói hung hăng nãy giờ cuối cùng là có mục đích này.

“Cô ấy không phải là ưng ai đó rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên từ đầu tới chân, việc này nghe có vẻ mới lạ đấy. Trên đời có biết bao nam nhân như vậy, sao cô lại thích Cơ Tuyết Băng giả dạng nam nhân cơ chứ?

“Hay là giờ nói cho cô ấy, không biết cô ấy sẽ có biểu cảm thế nào nữa”, Diệp Thành xoa cằm.

Có điều nói tới Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu đảo mắt tìm một lượt nhưng không thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng đâu.

“Ta đang hỏi ngươi đấy”, phía này, Từ Nặc Nghiên vẫn đang đợi đáp án của Diệp Thành.

“Hắn…hắn về nhà lấy vợ rồi, ừm, đúng là về nhà lấy vợ rồi”.

“Hả…?”

“Ngươi cứ uống từ từ thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn tự giác chuồn khỏi vị trí, nhảy về phía Từ Phúc và Gia Cát Vũ.

Có điều dù ở khoảng cách vài trăm trượng nhưng Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hằn học của rất nhiều người như Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, sắc mặt hai tên tối sầm cả lại.

Điều khiến hắn bất ngờ đó là đôi mắt của Thánh Tử Huyết Linh kia và Âm Dương Thánh Tử rõ vẻ khó chịu, chốc chốc lại nhìn hắn đầy u ám.

“Ta đâu có làm gì các ngươi chứ?”, Diệp Thành bĩu môi nhìn sang hướng khác, đó chính là nơi có sát khí đằng đằng mà hắn có thể cảm nhận được, và không cần nói cũng biết chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.

Vốn dĩ trông hắn đủ thảm hại rồi, lại thêm khuôn mặt hung tợn và nụ cười tôi độc kia cũng như ánh mắt khát máu, rõ ràng khiến người ta phải rùng rợn.

“Ta có mối thù giết cha với ngươi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn có thể cảm nhận Huyết Đồng với mình như có thù hận sâu nặng, mỗi lần tên kia nhìn hắn đều mang theo sát khí đằng đằng.

“Ta nói này Đan Thánh, có thể nể mặt ta uống chén này không?”, phía này, Gia Cát Vũ cười xoà.

“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành bĩu môi, hắn chạy tới.

“Giờ ngươi sống khác xưa rồi”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Gia Cát Vũ đã tặc lưỡi nói.

“Con thà sống một cuộc sống bình thường còn hơn”, Diệp Thành cầm lấy một quả linh quả cắn một miếng rồi lại nhớ tới chuyện mà mình không muốn nhắc đến. Nếu không phải khi ở trận so tài tam tông hắn quá nổi bật thì có lẽ cũng sẽ không kéo theo hoạ diệt thân thế này.

Cho nên lần này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mưu cao hơn trước, hắn cũng học được sự thông minh của bọn họ, không chỉ che giấu thân phận thành công mà còn có thể lôi ra một gia tộc với tên Hạo Thiên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Chỉ cần mấy người phía Từ Phúc không nói thì những người khác cũng không biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành.

“Tiểu tử, ta có thể coi là sư phụ của ngươi, nào, uống với sư phụ một chén”, phía này, Từ Phúc cũng nâng chén vả lại tâm trạng còn rất hồ hởi.

“Con nhất định phải uống rồi”, Diệp Thành mỉm cười.

“Diệp Thành, hôm nay chúng ta phải đi rồi, ngươi có tới Đông Nhạc thăm ta không?”, vừa đặt chén rượu xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lên tiếng và tỏ vẻ không giống như trước kia, đôi mắt cô nheo lại, đôi môi khẽ mím, tay bấm vạt áo.

“Ta tới thì cha cô không sẽ không đánh ta chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Sẽ đánh chứ”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, nói rồi còn không quên lườm Diệp Thành.

“Vậy…vậy ta không đi nữa”.

“Không đi cũng phải đi”.

“Ngọc Nhi”, đúng lúc này có lão già đi tới, hai người này chính là luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn và Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, cả hai người hành lễ với Gia Cát Vũ trước rồi chào hỏi Từ Phúc và tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, nói: “Tiểu hữu, nếu có dịp tới Đông Nhạc, xin tiểu hữu để nhà Thượng Quan ta tiếp đãi”.

“Nhất định rồi”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Ngọc Nhi, đi thôi”, Thượng Quan Vân Sơn mỉm cười vỗ vai Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Hự”, Thượng Quan Ngọc Nhi đứng dậy mà vẻ mặt không mấy ưng ý, cô đi theo hai người phía Thượng Quan Vân Sơn, đi được hai ba bước lại quay đầu lại, đi được thêm mười mấy bước thì đứng khựng lại, cứ thế, đôi mắt dần đỏ hoe.

“Sao lại khóc chứ?”, Diệp Thành bất ngờ.

“Chúng ta cũng đi thôi”, phía này, Gia Cát Vũ cũng vươn vai đứng dậy nói rồi không quên liếc nhìn Bích Du: “Nha đầu, có gì cần nói thì nói đi, lần này đi rồi không biết bao giờ mới gặp lại”.

Bích Du cũng đứng dậy nhưng chỉ mím môi, cô trầm lắng hơn Thượng Quan Ngọc Nhi nhiều, chỉ khẽ cười với Diệp Thành: “Hi vọng gặp lại”.

“Nhất định, nhất định rồi”, Diệp Thành gật đầu cười đáp.

Haiz!

Gia Cát Vũ ở bên chép miệng, ông ta thật muốn đẩy Bích Du lên trước, biết đâu vì cô bé đứng không vững lại tạo ra một cảnh tượng với nụ hôn kinh điển thì sao?

Hai người bọn họ cũng rời đi, Bích Du thật sự còn rất nhiều điều muốn nói, mặc dù đi xa rồi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Thành.

“Ta nói này tiểu tử, ngươi thật sự không hiểu hay giả ngốc vậy?”, phía này, Từ Phúc thở dài.

“Cái gì cơ ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc với vẻ mặt khó hiểu.

“Coi như ta chưa nói gì”.
Chương 357: Đan chi hồn bảo

Tiếp theo, rất nhiều người tới tham gia buổi tiệc chúc mừng lần lượt ra về, điều đáng nói là chỉ cần là những người ra về, khi đi qua Diệp Thành đều sẽ chắp tay với hắn: “Hạo Thiên tiểu hữu, hẹn ngày tái ngộ”.

Diệp Thành cũng thông minh hơn trước, hắn chuồn đi từ lúc nào. Đương nhiên, hắn chỉ đi một mình vì để tránh người ta hoài nghi còn Từ Phúc ngồi thêm một lát mới đứng dậy.

Sau khi kết thúc buổi tiệc, hội trường đại hội đấu đan trở nên vắng vẻ. Người của các thế lực lớn lần lượt rời khỏi Đan Thành nhưng miệng vẫn còn thảng thốt không thôi, đại hội đấu đan lần này có thể nói là màn đặc sắc nhất mà bọn họ từng xem tới nay.

Điều đáng nói hơn cả đó là cái tên Hạo Thiên Trần Dạ đã nhanh chóng được đồn đại khắp Đại Sở vì hắn đã tạo nên một kì tích.

Đêm tối, dưới sự hướng dẫn của Đan Thần, Diệp Thành tới nơi địa cung sâu nhất của Đan Thành, vừa vào trong hắn đã trông thấy một cánh cửa đá rất to, chính giữa cánh cửa còn có một chữ “Đan” lớn.

“Trông có vẻ giống với Vạn Thuật Bảo Điển của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

Vù!

Khi hắn còn trầm ngâm thì Đan Thần đã đặt tay lên chữ Đan chính giữa cánh cửa, cánh cửa rung lên và từ từ mở ra, một luồng khí huyền diệu và khí tức lâu đời xực lên.

“Tiểu hữu, vào trong đi, con cũng chỉ có thời gian ba ngày thôi, đừng tham lam quá nhé”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà nói.

“Vâng, vâng”, Diệp Thành đáp lời nhưng không đi vào trong luôn mà nhìn trái nhìn phải, sau khi đi một vòng hắn mới nhìn sang Đan Thần: “Tiền bối, Huyền Nữ và Huyết Đồng không vào đây cùng con sao?”

“Cả hai đã vào trong rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu.

“Hoá ra là vậy, vậy con vào đây ạ”, nói rồi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn quay đầu đi vào cửa đá, sau khi hắn vào trong, cánh cửa đá từ từ đóng lại.

“Hi vọng con có thể tìm được tạo hoá”, Đan Thần mỉm cười.

Vừa đi vào trong, Diệp Thành thấy trước mặt mình đột nhiên sáng lên, giống như Vạn Thuật Bảo Điển, Vạn Đan Bảo Điển cũng là cả một thế giới mới với màu sắc rực rỡ, trong không trung phảng phất luồng khí huyền diệu vả lại nơi này còn có rất nhiều ý cảnh đan xen, chốc chốc còn có thể trông thấy một hai bóng hình hư ảo đang luyện đan, đánh võ hoặc ngồi nghỉ.

“Đúng như Từ Phúc trưởng lão nói, có muốn sao chép cũng không biết sao chép làm sao”, Diệp Thành tặc lưỡi sải bước đi về phía sâu hơn.

Không gian của Vạn Đan Bảo Điển thật sự rất rộng lớn vả lại còn chưa tiến vào trong hắn đã thấy được luồng khí huyền diệu dị thường bay qua, mỗi một luồng khí ít nhiều đều mang theo một ý cảnh luyện đan hoặc là sự lĩnh hội về luyện đan.

“Cốt Linh Đan”.

“Tạo Hoá Đan”.

“Chú Huyết Đan”.

Cả đoạn đường, Diệp Thành phát hiện ý cảnh luyện đan ở đây thực sự quá nhiều, nhiều đến mức hắn không biết bắt đầu lĩnh hội từ đâu.

Gừ!

Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm lên trong thần hải của hắn, Đan Tổ Long Hồn bay ra , thân hình của rồng to lớn cứ thế bay lượn trong thế giới này.

Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đã há miệng hít vào một hơi khiến rất nhiều sức mạnh dị thường đều chui vào trong bụng nó, sau đó nó lại chui vào thần hải của Diệp Thành, đem toàn bộ sức mạnh dị thường kia nhả vào bên trong thần hải.

Tiếp đó, có vài ý cảnh luyện đan cũng hiển hiện trong thần hải của Diệp Thành, mặc dù hỗn loạn nhưng cũng dễ xử lý.

“Ôi trời, thế này cũng được sao?”, Diệp Thành nhìn thẫn thờ, hắn cảm nhận được tác dụng của Đan Tổ Long Hồn không hề vừa, vậy còn lĩnh hội gì chứ, cứ để nó nuốt trọn ý cảnh là được, nuốt xong rồi thì từ từ lĩnh hội thôi.

Gừ!

Khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Đan Tổ Long Hồn lại lần nữa bay ra khỏi thần hải, nó há miệng nuốt trọn sức mạnh huyền diệu của ý cảnh luyện đan, tiếp đó nó lại quay về thần hải của Diệp Thành, đem ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải.

Cứ thế lặp đi lặp lại, mất chừng nửa canh giờ, Đan Tổ Long Hồn đã tạo cho Diệp Thành mười mấy loại ý cảnh luyện đan.

“Đúng là phát tài rồi”, Diệp Thành bất ngờ, tự nhiên hắn thật sự cảm thấy kích động, chỉ muốn ôm lấy Đan Tổ Long Hồn mà hôn lấy hôn để.

Gừ! Gừ! Gừ!

Đan Tổ Long Hồn rất cần mẫn, không ngừng thu gom ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải cho Diệp Thành còn Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn liên tiếp chỉ về một hướng: “Bên đó, bên đó có rất nhiều, còn bên kia nữa, đó là ý cảnh luyện đan luyện chế Huyền Thiên Linh Đan, mang nó về đây, mang nó về đây”.

Cả hai hợp tác rất ăn ý, Diệp Thành phụ trách tìm ý cảnh luyện đan còn Đan Tổ Long Hồn phụ trách thu gom ý cảnh.

Cứ vậy, chưa tới một ngày cả hai đã thu được về cả trăm ý cảnh luyện đan, trong đó còn có rất nhiều ý cảnh luyện đan của linh đan bốn vân.

Có điều mặc dù Đan Tổ Long Hồn còn có khả năng thu gom ý cảnh luyện đan nhưng Diệp Thành biết cho dù cho nó ba tháng thì cũng rất khó có thể đem toàn bộ lạc ấn trong ý cảnh luyện đan của Vạn Đan Bảo Điển đi, vì ý cảnh trong Vạn Đan Bảo Điển thực sự quá nhiều, nhiều đến mức không sao đếm xuể.

……..

Phụt!

Ở Hằng Nhạc Tông, trên phong vân đài của nội môn, một bóng hình đẫm máu bị người ta đánh ngã, nếu nhìn kĩ thì đây chính là đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông - Nhiếp Phong.

Hắn bị thương rất nặng, người đẫm máu, một cánh tay còn bị bẻ gãy, toàn thân vô số vết thương, phần khiến người ta nhìn mà sợ nhất chính là phần ngực, ở đó có vết thương sâu máu chảy ra nhiều, đến cả phần xương ở ngực cũng bị người ta chém đứt mất vài đoạn.

“Nhiếp sư huynh”, ngay sau đó, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị lần lượt chạy tới.

Bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy mặt mày tái nhợt, thân chằng chịt vết thương, đặc biệt là Tạ Vân, phần ngực của hắn còn có vết thương sâu, chốc chốc lại phát ra ánh sáng u tối, giải hoá tinh khí của hắn khiến vết thương của hắn hồi lâu vẫn không thể liền lại.

“Loại ăn hại, đúng là ăn hại”, trên đài vang lên giọng điều giễu cợt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là kí chủ của Hằng Nhạc Tông – Doãn Chí Bình.

Hắn ta cao cao tại thượng, hắn vặn cổ, mặt mày tôi độc: “Tên ăn hại Diệp Thành kia không dám xuống núi, không ngờ các ngươi còn ăn hại hơn hắn, cụt hứng, đúng là cụt hứng”.

………

“Này, này, mau, mau, mau đuổi theo nó, bên kia còn có…”, trong Vạn Đan Bảo Điển ở Đan thành chỉ toàn vang lên tiếng hô hớt hải của Diệp Thành, hắn và Đan Tổ Long Hồn chưa hề được nghỉ ngơi.

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, bọn họ chăm chỉ cần mẫn nên thu hoạch cũng rất nhiều, hiện giờ cả hai đã thu được hơn ba trăm ý cảnh luyện đan, trong đó không thiếu ý cảnh luyện linh đan bốn vân.

Gừ!

Đan Tổ Long Hồn lại lần nữa quay về thần hải vả lại có ba ý cảnh luyện đan được nó lạc ấn trong thần hải.

“Thời gian cũng sắp hết rồi”, Diệp Thành vừa liếc trái liếc phải vừa tính giờ.

“Ta cảm thấy thật khó hiểu, vì sao không có ý cảnh linh đan năm vân?”, Diệp Thành gãi đầu gãi tai liên tục, gần ba ngày trong này, ý cảnh của linh đan ba vân được hắn thu về rất nhiều, ý cảnh luyện đan bốn vân cũng không ít nhưng lại không hề thấy ý cảnh luyện đan năm vân.

“Hay là Đan Thành đã lấy đi ý cảnh luyện đan năm vân rồi?”, Diệp Thành xoa cằm, “nếu vậy thì Đan Thành thật sự kiếm được rất nhiều đó”.

Gừ!

Đương lúc hắn mải suy nghĩ thì Đan Tổ Long Hồn gầm lên, vả lại tiếng gầm lần này của nó rõ ràng còn rất hùng tráng, trong tiếng gầm còn mang theo vẻ kích động.

Nghe vậy, Diệp Thành vội liếc nhìn và mới phát hiện ra cơ thể khổng lồ đang bay lượn của Đan Tổ Long Hồn đang đuổi theo một sức mạnh huyền diệu màu tím.

Vả lại sức mạnh đó còn rất hùng tráng, thậm chí là chói mắt, tốc độ hết sức kì dị, giống như một đạo thần hồng vậy, kể cả là Đan Tổ Long Hồn thì trong chốc lát cũng rất khó có thể bắt được nó.

“Ý cảnh luyện linh đan năm vân”, Diệp Thành sáng mắt lên, hắn không nói thêm lời nào, lập tức đuổi theo.
Chương 358: Lời từ chối của Diệp Thành

“Đó, đó, mau lên, tóm lấy nó, mẹ kiếp, lại chạy rồi…”, tiếp sau đó, trong Vạn Đan Bảo Điển chỉ toàn tiếng hô hớt hải của Diệp Thành.

“Bên trong rốt cục đang làm gì thế chứ?”, bên ngoài Vạn Đan Bảo Điển, một lão già tóc bạc bên cạnh Đan Thần chốc chốc lại lên tiếng nói như vậy, từ khi ông ta tới đây đều chỉ nghe thấy tiếng hớt hải của Diệp Thành.

“Đúng là tên tiểu tử thú vị”, Đan Thần ở bên khẽ vuốt râu.

“Đan Thần, trước đó chúng ta đem ý cảnh luyện linh đan năm vân phân tách ra có phải là có phần thất đức không?”, lão già tóc bạc kia ho hắng nhìn Đan Thần: “Như vậy làm trái lời của Đan Tổ mà”.

“Chẳng còn cách nào khác”, Đan Thần lắc đầu bất lực, “chúng ta cần phân biệt những ý cảnh luyện đan đó, lẽ nào ông quên đi năm xưa đan phương mà Đan Hồn khát máu tìm thấy ở đâu rồi sao? Đó chẳng phải là trong Vạn Đan Bảo Điển sao?”

“Cũng đúng”, lão già tóc bạc gật đầu: “Đem những ý cảnh luyện đan dược tà ác kia trừ khử để tránh khỏi hoạ diệt thế gian”.

“Chạy, ngươi chạy nữa hả?”, trong Vạn Đan Bảo Điển, Diệp Thành và Đan Tổ Long Hồn đã nắm bắt được ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia, cả hai mệt rã rời, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đem ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia lạc ấn trong thần hải của Diệp Thành.

“Càn Khôn Tạo Hoá Đan”, ngay sau đó, trên khuôn mặt của Diệp Thành xuất hiện nét vui mừng thấy rõ vì cái gọi là Càn Khôn Tạo Hoá Đan chính là một loại linh dược tôi hồn, là linh dược thượng hạng thuộc loại linh hồn, đây là linh dược rất quý giá.

“Được, làm tốt lắm”, Diệp Thành ngồi trên đầu Đan Tổ Long Hồn, hắn xoa xoa đầu Đan Tổ Long Hồn mà nói.

Gừ! Gừ!

Được Diệp Thành khen ngợi, Đan Tổ Long Hồn có vẻ rất vui mừng, nó không ngừng xoay mình bay cuộn lên trên, cứ thế đưa Diệp Thành bay khắp Vạn Đan Bảo Điển. Mặc dù Đan Tổ Long Hồn không thể nói chuyện nhưng Diệp Thành lại có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng của nó.

Ngay sau đó, cả hai người bị một sức mạnh thần bí và mạnh mẽ đưa ra khỏi Vạn Đan Bảo Điển.

Phù!

Vừa ra ngoài, Diệp Thành đã thở phào một hơi mang theo tàn khí, mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.

Thấy Diệp Thành vui mừng như vậy, vị trưởng lão mặc y phục trắng hiếu kỳ hỏi một câu: “Tiểu tử, ngươi lĩnh hội được mấy ý cảnh linh đan trong đó?”

Diệp Thành không nói gì, chỉ mỉm cười giơ lên ba ngón tay.

“Ba ý cảnh, ừm, cũng không phải ít”, vị trưởng lão kia vỗ vai Diệp Thành an ủi.

“Mẹ kiếp, là hơn ba trăm đấy”, Diệp Thành rất muốn nói nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ thầm nhủ trong lòng vì hắn sợ Đan Thần và vị lão bối này bắt mình ở lại Đan Thành để nghiên cứu.

“Chuyến đi tới Đan Thành lần này đúng là một tạo hoá, đa tạ tiền bối’, Diệp Thành cung kính chắp tay với mấy người phía Đan Thần.

“Tiểu hữu cũng thật khiêm tốn”.

“Khiêm tốn một chút cũng tốt ạ”, Diệp Thành cười xoà.

“Tiểu hữu”, phía này, Đan Thần mỉm cười ôn hoà: “Con có muốn rời khỏi môn phái cũ làm người kế cận vị trí thành chủ của Đan Thành ta không? Sau khi ta thoái vị con sẽ là thành chủ thứ một trăm bốn mươi hai”.

“Rời…rời khỏi môn phái cũ?”, Diệp Thành bất giác cau mày, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Sở Huyên, Sở Linh, Tịch Đan, Hổ Oa, Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Hùng Nhị.

Rời khỏi môn phái cũ là việc mà hắn chắc chắn không thể làm được, người của Đan Thành sẽ không tham gia vào việc tranh đấu của các môn phái.

Còn hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vả lại hắn cũng biết Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sớm muộn cũng sẽ có ngày xảy ra chiến tranh, nếu như gia nhập vào Đan Thành thì có nghĩa rằng hắn phải trơ mắt nhìn tông môn bị diệt vong đến chết nhưng không thể ra tay tương trợ.

Thành Chủ của Đan Thành là vị trí với vinh dự chí cao, nhưng cũng chính vì vinh dự chí cao này nên cần phải trả giá bằng thứ gì đó.

“Tiểu hữu, chuyện này khó lựa chọn vậy sao?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, một lão già tóc bạc hỏi thăm dò.

“Không giấu gì tiền bối con coi môn phái là nhà của mình”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

Diệp Thành nói rất ấm ức nhưng sự ấm ức ấy của hắn khiến mấy người phía Đan Thần có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, đó chính là từ chối. Lời từ chối của hắn khiến mấy người phía Đan Thần cảm thấy có phần bất ngờ.

Đan Thành Chi Chủ chính là chủ nhân của Đan Thành, là niềm vinh dự chí cao, một vị trí đầy mê hoặc mà không phải ai cũng có thể vượt qua được, nhưng một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên lại từ chối.

Địa cung chìm vào tĩnh lặng trong khoảng thời gian ngắn.

Cuối cùng vẫn là Đan Thần mỉm cười lên tiếng, vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu hữu, không cần vội trả lời, con cứ về suy nghĩ đi, nếu nghĩ thông rồi, cho dù bất cứ thời gian nào thì cánh cửa của Đan Thành chúng ta cũng rộng mở chào đón con”.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội chắp tay hành lễ.

“Cái đó, khụ, khụ…”, ngay sau đó, một vị trưởng lão khẽ vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu tử, chúng ta vẫn chưa biết con đã có vợ hay chưa?”

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn sao có thể không nghe ra ý tứ tứ của vị trưởng lão này chứ, rõ ràng là muốn giới thiệu thê tử cho hắn mà.

Nghĩ thì cũng phải, hiện giờ hắn là luyện đan sư có phong hiệu, đừng nhìn vào thuật luyện đan hiện giờ của hắn không bằng những lão bối này mà đánh giá, rồi có ngày thuật luyện đan của hắn sẽ đứng đầu Đại Sở, nếu không thì hắn cũng sẽ không có được sự công nhận của Đan Tổ Chi Hồn.

Một hậu bối có thực lực và khả năng thiên bẩm như vậy e rằng bất cứ thế lực nào cũng sẽ muốn lôi kéo, vì vậy bọn họ muốn tạo ra cuộc liên hôn mang tính chất chính trị.

“Không biết tiểu hữu thấy Huyền Nữ và Lạc Hi của nhà chúng ta thế nào?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì lão già mặc y phục trắng kia đã mỉm cười nhìn hắn.

“Tiền bối, con có vợ rồi”, Diệp Thành ho hắng.

“Có vợ cũng không sao, chúng ta…”

“Đan Nhất”, Đan Thần xen vào ngắt lời lão già kia: “Việc của hậu bối, người làm trưởng bối như chúng ta không nên can dự vào, chuyện tình duyên không thể cưỡng cầu”.

“Hắn là Đan Thánh đấy”, một vị trưởng lão với tên Đan Nhất lên tiếng, “cũng nên để lại gì ở Đan Thành chúng ta chứ. Nghe theo ta sẽ không sai đâu, để hắn và Huyền Nữ kết hợp, hắn không muốn làm thành chủ thì để Huyền Nữ làm, đã là phu thê với nhau, Huyền Nữ làm cũng như hắn làm”.

“Mặc dù nói vậy nhưng cũng đừng ép buộc Diệp Thành”, Đan Thần truyền âm: “Hắn là một người có cá tính, đến cả vị trí thành chủ còn từ chối, ngươi cho rằng Huyền Nữ có thể khiến hắn thay đổi sao?”

“Hay là chúng ta trói hắn lại?”

“Đừng làm bừa”, Đan Thần hắng giọng.

“Các vị tiền bối, con có thể đi được chưa ạ?”, thấy mấy người phía Đan Thần trầm lắng, Diệp Thành phía này hỏi thăm dò.

“Con muốn rời khỏi Đan Thành sao?”, Đan Thần hỏi lại.

“Con…con nhớ nhà rồi”, Diệp Thành gãi đầu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây vì hắn trông thấy ánh mắt của mấy vị lão bối này không hề bình thường, nói không chừng giây phút sau đó bọn họ còn lôi Diệp Thành đi nghiên cứu nữa.

“Vậy về thăm nhà đi”, Đan Thần cười ôn hoà: “Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là sinh được một nhi tử ngoan”.

“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành vội hành lễ sau đó quay đầu chạy.
Chương 359: Để ta suy nghĩ đã

“Về nhà thôi”, ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành vươn vai.

“Có nên chào tạm biệt Lạc Hi không nhỉ?”, Diệp Thành thầm nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn về một hướng.

“Thôi bỏ đi, chào rồi lại buồn”, cuối cùng Diệp Thành hít sâu một hơi, không đi về hướng đó mà đi về phía cửa của Đan phủ: “Mình còn chưa lấy tiền đánh bạc nữa”.



Ở Bắc Sở, trên một đỉnh núi có mây mù bao phủ, toạ lạc một toà phủ đệ cực kỳ uy nghiêm: Hạo Thiên thế gia.

Giờ phút này, trong đại điện phủ đệ chật cứng người, họ nhìn trái nhìn phải như đang đợi ai đó.

Trong hậu điện, một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào đang ngồi ở đó day mạnh đầu mày.

Người này chính là gia chủ đương nhiệm của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Gia chủ, những người bên ngoài kia…”, một ông lão ngập ngừng cất lời, nhưng không nói tiếp.

“Lát nữa, lát nữa, ta suy nghĩ đã”, Hạo Thiên Huyền Chấn xua tay.

“Vậy người suy nghĩ đi ạ”, ông lão mỉm cười rồi xoay người bước ra ngoài.

Sau khi ông lão đi, Hạo Thiên Huyền Chấn xoa cằm: “Hạo Thiên Trần Dạ, mình có nhi tử sao? Hay là những năm trước chơi bời trăng hoa, có người sinh con cho mình mà không nói? Ừm, khả năng là vậy, không phải là Dĩnh Nhi chứ? Không đúng, thời gian không phù hợp, lẽ nào là Tuyết Nhi? Cũng không đúng, nàng ấy sinh con chắc chắn sẽ nói cho mình, vậy hay là Yên Nhi? Diệu Nhi? Xảo Nhi? Hoa Nhi? Hay là…”

Hạo Thiên Huyền Chấn tự lẩm bẩm một mình, vừa sờ cằm vừa suy nghĩ, liệt kê mấy lượt từng người mà ông ta có thể nhớ ra được từ hai mươi năm trước đến giờ.

Nói thật, sau khi nghe chuyện ở Đan Thành, ông ta đã sững sờ, ba ngày nay Hạo Thiên thế gia liên tục có khách, muốn ngăn cũng không ngăn được, ai cũng đòi gặp nhi tử bảo bối của ông ta – Hạo Thiên Trần Dạ, nhưng vấn đề là ông ta không có nhi tử.

“Không đúng!”, Hạo Thiên Huyền Chấn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Dám xưng là người của Hạo Thiên thế gia nhưng sao đến giờ Hạo Thiên Trần Dạ vẫn không về nhà, có phải đang chờ ta đi đón hai mẹ con họ tới không? Nhưng rốt cuộc là ai sinh chứ?”

“Hay để ta nghĩ giúp ông?”, một giọng nói tức giận vang lên, nữ tử áo trắng bước vào từ bên ngoài, trời sinh đã ưu nhã cao quý, không mất đi khí chất thần tiên.

Nữ tử này chính là vợ của Hạo Thiên Huyền Chấn, Nguyên Thánh sử của Thất Tịch Cung, sư phụ của Từ Nặc Nghiên – Hoa Tư.

Phía sau Hoa Tư còn có ba nữ tử dung mạo tuyệt thế, ai cũng như tiên nữ, họ chính là ba thiên kim của Hạo Thiên thế gia: Hạo Thiên Thi Nguyệt, Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết.

“Nghĩ ra chưa?”, Hoa Tư mỉm cười, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn với vẻ khó hiểu.

“Vẫn… Vẫn đang nghĩ”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười gượng.

“Cha à! Xem ra thời trẻ cha rất trăng hoa!”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Hạo Thiên Huyền Chấn, bất giác che miệng cười trộm: “Chưa biết chừng chúng con không chỉ có một đệ đệ hay ca ca ấy chứ”.

“Nói linh tinh, ta chung tình lắm đấy”.

“Ừm, rất chung tình”, Hoa Tư cười gượng, bắt đầu xắn tay áo, vừa xắn vừa mỉm cười với mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, hay là các con ra ngoài đi dạo đi!”

“Chúng con hiểu rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và hai người còn lại cười hì hì rồi chạy ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn bằng ánh mắt cảm thông.

Thấy thế, khoé miệng Hạo Thiên Huyền Chấn giật giật, ông ta đứng bật dậy: “Vậy… Vậy ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng”.

“Ông thì không cần”, Hoa Tư bước lên kéo ông ta lại.

“A!”

“Bụp! Chát! Rầm! Uỳnh!”



Ở bên này, Diệp Thành đã bước vào sòng bạc.

Sòng bạc hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tại sao lại yên tĩnh? Còn không phải vì đặt cược xem ai sẽ giành ngôi vị Đan Khôi trong đại hội đấu đan mà thua khuynh gia bại sản sao? Bây giờ ai còn tiền chạy tới đặt cược nữa? Hầu hết đều ở nhà ôm mặt khóc rồi!

Có lẽ bây giờ rất nhiều người đang nghĩ xem nên đánh hắn thế nào ấy chứ!

Khụ khụ!

Diệp Thành ho khan một tiếng, ngoáy lỗ tai: “Việc… Việc này không thể trách ta được”.

“Tiểu hữu, thiếu chủ nhà ta đợi ngươi lâu lắm rồi”, không lâu sau lão già áo đen liền xuất hiện, nhưng không lập tức đưa Diệp Thành lên lầu như lần trước, lần này ông ta nói chuyện khiêm tốn hơn rất nhiều.

“Được, được”, Diệp Thành lên lầu, ngựa quen đường cũ, rất tự giác đi tới phòng Thiên Tự Hiệu.

Hắn vừa bước vào, Lăng Tiêu đã vội vàng đứng dậy, mỉm cười bảo: “Hạo Thiên đạo hữu, Lăng Tiêu chờ đã lâu, mời vào trong”.

“Khách sáo quá!”, ngoài miệng Diệp Thành nói thế nhưng hắn cũng thật sự không khách sáo, ngồi xuống một cách tự nhiên, hơn nữa còn nói thẳng mục đích mình tới: “Hôm nay ta phải đi rồi, không biết ta có thể lấy tiền đặt cược của mình chưa?”

“Đương nhiên rồi”, Lăng Tiêu phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Năm triệu, không thừa không thiếu”.

“Năm triệu? Sao nhiều thế?”, Diệp Thành giật mình.

Lăng Tiêu nở nụ cười; “Không giấu gì đạo hữu, tiền đặt cược mất cân bằng nghiêm trọng, hầu như mọi người đều cược Huyết Đồng và Huyền Nữ, ai ngờ đạo hữu lại một mình đặt cửa khác, vậy nên tỷ lệ từ một được một trăm đã tăng lên thành một được năm trăm”.

“Thì ra là vậy!”, Diệp Thành sờ cằm: “Biết trước khi ấy ta đã đặt một trăm nghìn rồi”.

Phụt! Hắn nói câu này xong, Lăng Tiêu vừa uống hớp rượu vào liền sặc hết.

Đặt cược một trăm nghìn? Tỷ lệ năm trăm lần sẽ là năm mươi triệu, ngươi muốn sòng bạc của chúng ta đóng cửa sớm đúng không?

Đương nhiên, những lời này hắn ta chỉ có thể nói thầm trong lòng.

“Tiền cũng đã nhận rồi, ta đi đây”, Diệp Thành đã đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Đạo hữu chờ một chút”, Lăng Tiêu cũng đứng lên, cười ngượng ngùng: “Tại hạ có một yêu cầu, mong đạo hữu cân nhắc”.

“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi”.

“Không biết đạo hữu có thể treo hàm tước khách khanh trưởng lão ở nhà họ Lăng ta không?”, Lăng Tiêu ho khan một tiếng.

Nghe vậy Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu ý đồ của Lăng Tiêu. Bây giờ có lẽ tên tuổi của Hạo Thiên Trần Dạ đã truyền khắp Đại Sở, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ tới, thành tựu của hắn sau này chắc chắn không thấp hơn Đan Vương, người có tiềm lực như vậy, thế lực nào chẳng muốn lôi kéo!

“Vấn đề này”, Diệp Thành xoa cằm, treo hàm tước khách khanh trưởng lão cũng không phải không thể. Hắn dùng tên Hạo Thiên Trần Dạ, ngoài một số ít người thì không ai biết thân phận thật sự của hắn.

“Hạo Thiên đạo hữu, đây là chút tâm ý của nhà họ Lăng, xin hãy nhận lấy”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Lăng Tiêu đã đưa cho hắn một chiếc hộp ngọc pha lê, bên trong là một bụi linh thảo màu đỏ.

“Thần huyết linh lung”, Diệp Thành vừa nhìn đã nhận ra loại linh thảo này, mắt hắn đột nhiên sáng lên.

Thần huyết linh lung không phải linh thảo bình thường, linh thảo này đã không còn xuất hiện ở Đại Sở nữa, nó vẫn luôn là vật vô giá, là loại linh thảo không thể thiếu để luyện chế linh đan năm vân cao cấp.

“Thế này thì ngại quá”, Diệp Thành nói vậy nhưng vẫn nhận lấy chiếc hộp ngọc thuỷ tinh, mỉm cười: “Được làm khách khanh trưởng lão của nhà họ lăng là vinh hạnh của Trần Dạ”.

“Được, được, được”, Lăng Tiêu nói liền ba chữ “được”, hắn ta vội vàng lấy ra một tấm ngọc bài, mặt trước của ngọc bài được khắc chữ “Lăng” bằng linh hồn lạc ấn, mặt sau khắc bốn chữ “Hạo Thiên Trần Dạ”.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, thì ra đã chuẩn bị hết từ trước!

Lăng Tiêu nở nụ cười ngượng ngùng, đưa ngọc bài cho Diệp Thành: “Chuẩn bị trước vẫn hơn mà! Có tấm ngọc bài này, khi nào đạo hữu cần thì có thể lấy nó ra tìm sự giúp đỡ ở bất kỳ phân điện nào của nhà họ Lăng”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành nhận lấy tấm ngọc bài, cảm thấy rất thiết thực.
Chương 360: Đại chiến không gian

Ra khỏi sòng bạc, Diệp Thành kín đáo liếc mắt nhìn vài nơi, hắn tìm kiếm từng cửa hàng sau đó mới xoay người đi vào một tửu lâu, đi thẳng lên lầu ba, vào một nhã gian.

“Cảm nhận được có người đang theo dõi con không?”, Từ Phúc đã chờ sẵn trong nhã gian, thấy Diệp Thành vào thì hỏi.

“Trước đây con làm tình báo, nếu không cảm nhận được thì con không cần sống nữa”, Diệp Thành vừa cười vừa tạo kết ấn bằng một tay, sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân.

Ngay sau đó, phần phân thân của hắn xoay người đi ra ngoài.

Còn hắn và Từ Phúc đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài từ ô cửa sổ đang mở.

Họ nhìn thấy phần phân thân ra khỏi tửu lâu, sau đó đi về phía lối vào Đan Thành, mà phía sau phân thân có một vài bóng dáng lén lút đi theo, phân thân ra khỏi Đan Thành, mấy người kia cũng đi theo.

“Chiêu này hay thật”, Từ Phúc tấm tắc khen ngợi.

“Xem ra mang thân phận Hạo Thiên thế gia cũng không phải chỉ có lợi mà còn không hề có hại”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày.

“Còn không phải tại con quá xuất sắc?”, Từ Phúc lườm Diệp Thành: “Mặc dù Hạo Thiên thế gia là thế gia ẩn thế, nhưng kẻ thù cũng không ít, người ta có thể để con còn sống trên đời này sao?”

“Đi thôi!”, Diệp Thành mặc áo bào đen vào, mà Từ Phúc cũng vậy, cũng trùm áo bào đen lên người.

Hai người lần lượt ra khỏi tửu lâu, nhìn xung quanh một lượt rồi mới đi về trung tâm thành, để an toàn thì dùng Truyền Tống Trận đáng tin hơn.

Nhưng đang đi Diệp Thành bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trong đám đông đối diện, một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đang chạy vào đám đông, phía sau còn có một nữ tử mặc đồ trắng, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Lạc Hi và Huyền Nữ sao?

“Lạc Hi, hắn đi rồi”, Lạc Hi chạy phía trước, Huyền Nữ đuổi theo sau.

“Muội không tin, huynh ấy đi chắc chắn sẽ chào tạm biệt muội”, Lạc Hi vẫn hồn nhiên ngây thơ như cũ, hơn nữa giọng nói còn nghẹn ngào, đôi mắt trong veo đỏ ửng, có vẻ cô bé đã khóc.

Hai người một người chạy trước, một người chạy sau, lướt qua Diệp Thành.

“Hai người họ đi ra ngoài như vậy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Lạc Hi và Huyền Nữ đã chạy tới cổng thành.

“Đừng lo, phía sau còn có người”, Từ Phúc bước đi trước.

“Con cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành liếc nhìn ông lão cầm hồ lô rượu, lúc này ông ta đang chạy theo phía sau Lạc Hi và Huyền Nữ, xem ra dù bất cần đời nhưng cũng là một người cực kỳ mạnh!

Hai người nhanh chóng đến trung tâm thành, nơi đó có một tế đàn khổng lồ, trên tế đàn là Truyền Tống Trận.

“Đạo hữu, cho ta tới Vô Nhai Cổ Thành”, Từ Phúc bước lên trước, đưa túi đựng đồ chứa mười nghìn linh thạch cho trưởng lão áo trắng canh giữ Truyền Tống Trận.

“Lên trước đi, ta sẽ điều chỉnh toạ độ không gian”, trưởng lão áo trắng nhận lấy túi đựng đồ, bắt đầu vẽ toạ độ không gian.

Nghe vậy, hai người lần lượt bước lên.

Ngay sau đó, Truyền Tống Trận phát ra tiếng kêu ù ù, bắt đầu chậm rãi chuyển động, sức mạnh không gian bí ẩn bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.

“Đan Thành, lần sau ta sẽ lại đến”, Diệp Thành nhìn Đan Thành rồi hít sâu một hơi, chuyến đi lần này thật sự đã mang lại cho hắn rất nhiều điều may mắn.

“Chờ chút”, Diệp Thành đang cảm thán thì hai người mặc áo huyết bào cũng bước lên tế đàn, đưa túi đựng đồ cho trưởng lão áo trắng: “Đạo hữu, chúng ta cũng đến Vô Nhai Cổ Thành”.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, trưởng lão áo trắng cười nhẹ.

“Thị Huyết Đạo Nhân, Huyết Đồng”, Diệp Thành hơi nheo mắt lại, tuy rằng hai người đều trùm áo huyết bào nhưng hắn vẫn nhìn thấu thân phận của họ, chẳng phải chính là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện sao?

Khi Diệp Thành nhìn họ thì tình cờ họ cũng đang nhìn lại đây, đặc biệt là Huyết Đồng, đôi mắt loé lên ánh sáng tàn nhẫn đó cho dù là ban ngày cũng vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó, Truyền Tống Trận nhanh chóng xoay chuyển, bốn người lần lượt biến mất trên tế đàn.

Khi xuất hiện lần nữa, Diệp Thành cảm thấy trước mắt rất sáng, họ đã ở trong thông đạo không gian kỳ dị.

“Bọn họ là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân”, Diệp Thành vờ như không có chuyện gì, âm thầm truyền âm cho Từ Phúc.

“Là bọn họ hả?”, giọng điệu truyền âm của Từ Phúc có phần ngạc nhiên, hiển nhiên ông vẫn chưa phát hiện ra hai người bên cạnh là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân, nhưng dù vậy ông ta vẫn không để lộ ra biểu hiện gì khác thường.

“Xem ra con vẫn bị bọn họ theo dõi”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ.

“Chúng ta vẫn đánh giá thấp bọn họ”, Từ Phúc liếc nhìn Thị Huyết Đạo Nhân và Huyết Đồng: “Không ngờ lại không phát hiện ra chút manh mối nào”.

“Trưởng lão, người đã đánh với Thị Huyết Đạo Nhân bao giờ chưa ạ?”, cảm thấy bầu không khí không ổn, Diệp Thành lại truyền âm cho Từ Phúc.

“Kẻ tám lạng, người nửa cân!”

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu phải đánh thật thì Huyết Đồng giao cho con, người đối phó với Thị Huyết Đạo Nhân nhé”.

Tiếp theo, thông đạo không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.

Nhưng càng yên tĩnh, Diệp Thành càng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, hơn nữa hắn có thể nhìn rõ sát khí không ngừng lan ra trong mắt Thị Huyết Đạo Nhân và Huyết Đồng.

“Đứng ra sau ta”, Từ Phúc liếc nhìn Thị Huyết Đạo Nhân, sau đó truyền âm cho Diệp Thành.

“Vâng”, Diệp Thành âm thầm nhìn xung quanh, sau đó đứng sau lưng Từ Phúc, đề phòng bị Thị Huyết Đạo Nhân giết.

Không ngờ hắn còn chưa đứng vững, Thị Huyết Đạo Nhân đang đứng yên bất động đột nhiên di chuyển, một đạo chưởng ấn giáng mạnh vào Từ Phúc.

Hừ!

Vẻ mặt Từ Phúc lạnh lùng, trong lòng ông đã có sự chuẩn bị từ trước, ông đột nhiên ngẩng đầu, vung một đạo chưởng ấn về Thị Huyết Đạo Nhân.

Thị Huyết Đạo Nhân không ngờ tính cảnh giác của Từ Phúc lại cao đến vậy, phản ứng cũng rất nhanh, một chưởng đánh úp của ông ta không có tác dụng gì.

Chết đi!

Vì chưa thể khiến Từ Phúc bị thương, Thị Huyết Đạo Nhân trở tay lấy ra một thanh sát kiếm, đâm thẳng về phía đầu mày Từ Phúc.

Hừ!

Từ Phúc hừ lạnh một tiếng, giơ tay áo lên rồi cũng vung sát kiếm ra, chặn lại một kiếm tuyệt sát của Thị Huyết Đạo Nhân, sau đó ông trở tay tung ra một đạo đại ấn.

Thị Huyết Đạo Nhân phản ứng cực nhanh, thoáng chốc tung quyền đánh tan đại ấn.

“Đúng là vô dụng”, thấy Thị Huyết Đạo Nhân không thể xử được Từ Phúc ngay, Huyết Đồng ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Lúc này, một tay hắn ấn lên thông đạo không gian, một luồng sức mạnh cực lớn xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn, từ khi luồng sức mạnh này xuất hiện, thông đạo không gian vốn đang ổn định bắt đầu dao động.

“Huyết Đồng, ngươi làm gì vậy?”, Thị Huyết Đạo Nhân đang đại chiến chợt hét lớn.

“Không làm gì, ta chỉ giúp ngươi thôi”, Huyết Đồng cười u ám, sức mạnh được tập trung trong tay hắn tăng đến cực hạn.

“Hắn muốn phả huỷ thông đạo không gian”, Từ Phúc biến sắc.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lập tức di chuyển, tung nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém về phía Huyết Đồng.

“Muộn rồi”, Huyết Đồng nở nụ cười sâu xa, sức mạnh dâng lên cực hạn trong lòng bàn tay hắn bắt đầu bùng nổ.

Bùm!

Sau một tiếng nổ, toàn bộ thông đạo không gian sụp đổ.

Tất cả những điều này đến quá nhanh, nhất kiếm của Diệp Thành còn chưa đâm được tới Huyết Đồng thì hắn đã bị cuốn vào khe nứt không gian thăm thẳm.

Không chỉ hắn mà Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân cũng không thể may mắn tránh khỏi, còn chưa đứng vững đã bị hút vào, thoáng chốc biến mất.

Mà Huyết Đồng vẫn nở nụ cười âm u, tàn nhẫn, mặc dù hắn ta cũng bị cuốn vào khe nứt không gian nhưng toàn thân hắn được bao phủ bởi huyết quang, không ngờ khe nứt không gian lại không thể xuyên thủng lá chắn bảo vệ do huyết quang ngưng tụ thành.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong khe nứt không gian tối tăm, Diệp Thành liên tục bị thương.

Tiên Thiên Canh Khí, mở!

Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành vội vàng sử dụng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, nhưng dù vậy thì khe nứt không gian vẫn như một con dao thép không gì phá nổi, liên tục chém nứt áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của hắn.

Ở bên kia, Từ Phúc cũng không khá hơn là bao, dù là cao thủ cảnh giới Không Minh nhưng ông cũng vẫn thê thảm, đứng còn không vững, toàn thân đầy máu, mà Thị Huyết Đạo Nhân cũng cực kỳ chật vật.

So với ba người họ, Huyết Đồng ổn hơn rất nhiều, huyết quang kỳ dị bao phủ cơ thể hắn, bảo vệ cho hắn.

“Huyết Đồng, mẹ nó, ngươi điên rồi à?”, Thị Huyết Đạo Nhân tức giận quát lên.

“Ai bảo ngươi quá vô dụng!”, Huyết Đồng cười quỷ dị, nói xong hắn chợt xoay người, nhào tới Diệp Thành, không ngờ hắn lại không bị khe nứt không gian hạn chế.

“Chết tiệt”, thấy Huyết Đồng sát phạt tới, Diệp Thành thầm chửi một câu. Trong khe nứt không gian có một sức mạnh kỳ dị hoành hành khiến hắn đứng còn không vững chứ nói gì là chiến đấu.

“Đồ khốn”, Từ Phúc ở bên cạnh hừ lạnh, ông lập tức sát phạt qua nhưng đã muộn, vì Huyết Đồng đã túm được Diệp Thành, dùng thủ đoạn quái dị xé toạc khe nứt không gian rồi thoát ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK