Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Không cho vào

Hơ!

Nhìn thấy Diệp Thành, khoé miệng rất nhiều người đều giật giật, ngươi không đi vào mà đứng nấp ở cửa hả? Người vừa vào đã bị ngươi đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn đám trưởng lão của Thị Huyết Điện với vẻ mặt thương hại, người ta đã nói rõ rồi, không cho người nhà ông vào.

“Ngươi đang tìm đến cái chết đấy”, trưởng lão của Thị Huyết Điện lộ ra sát khí, tất cả đều lao xuống như ong vỡ tổ.

Nhưng giây trước Diệp Thành còn đang ở cửa hố thần, quay đầu lại hắn đã chui vào trong, rồi cứ thế đứng ở đấy.

Diệp Thành đi vào khiến đám trưởng lão của Thị Huyết Điện tức nghẹn đến nội thương.

“Có giỏi thì ra đây”, có trưởng lão của Thị Huyết Điện hét to.

“Có giỏi thì vào đây”, nước bọt của Diệp Thành bay đầy trời.

“Có giỏi thì ngươi ra đây”.

“Có giỏi thì ông vào đây”.

Hai bên cứ thế một ngoài một trong chửi bới lẫn nhau, Diệp Thành không dám ra mà cao thủ của Thị Huyết Điện cũng không dám vào.

Cảnh tượng này khiến khoé miệng những người đang xem đều co giật liên hồi, một bên là nhóm trưởng lão cao ngạo, một bên là hào kiệt trẻ tuổi trên bảng Phong Vân, nhưng lúc này cả hai bên đều không cần thể diện.

Tất nhiên không phải ai cũng nhìn bọn họ chửi nhau qua lại.

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đã đi vào, nhìn Diệp Thành đang chặn ở cửa.

“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành vẫy tay rất tuỳ ý.

Lại nhìn tới các trưởng lão của Thị Huyết Điện, vẻ mặt bọn họ cực kỳ khó coi, Diệp Thành quyết tâm gây khó dễ cho Thị Huyết Điện đây mà! Đệ tử nhà khác đều được vào, chỉ có đệ tử nhà bọn họ là không được vào.

Nhưng mọi người đã đánh giá thấp Diệp Thành.

Một giây trước, đệ tử của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên được Viên Hạo dẫn dắt đi vào, nhưng vừa vào hố thần đã bị ném ra.

Mẹ kiếp!

Người của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị ném ra ngoài.

Chẳng bao lâu, đệ tử của nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn cũng bị quét sạch.

Hoa Vân và Hàn Tuấn của Chính Dương Tông, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông cũng đã tới cửa hố thần.

“Ngươi, ngươi, vào đi”, Diệp Thành chỉ vào Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hắn không có nhiều thù oán với hai tên này.

Nghe vậy Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như được đại xá, lao vụt vào trong.

Đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông bị hắn chặn ở cửa hố thần.

“Tần sư huynh có ý gì?”, Hoa Vân và nhóm Hàn Tuấn đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành, tuy bọn chúng đã thay đổi vẻ ngoài nhưng làm sao qua được pháp nhãn của Diệp Thành, người của Chính Dương Tông mà vẫn muốn vào ư? Không có cửa đâu.

“Ý là các ngươi không được vào”, Diệp Thành lập tức vung gậy răng sói lên, mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn quét sạch.

Trưởng lão của Chính Dương Tông đang nấp trong góc tối không bình tĩnh được nữa, ồ ạt nhảy ra: “Tần Vũ, ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy”.

“Có bản lĩnh thì vào đây đánh”, Diệp Thành vung gậy răng sói, hắn cũng cực kỳ cường hãn.

“Có bản lĩnh thì ngươi ra đây”, trưởng lão của Chính Dương Tông đồng loạt hét lên.

“Ra thì ra”, Diệp Thành thật sự sát phạt ra, hắn vung gậy răng sói một vòng, trưởng lão của Chính Dương Tông còn chưa phản ứng kịp đã bị Diệp Thành đánh bay khắp nơi.

Thấy vậy, cao thủ của Thị Huyết Điện, nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên và nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn đều đồng loạt lao đến, muốn giết Diệp Thành ngay tại cửa hố thần.

Nhưng Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, hắn hung hãn quét sạch các trưởng lão của Chính Dương Tông, nhưng sau khi đánh xong hắn lại xoay người rút lui vào trong hố thần.

Hắn đê hèn như vậy khiến đám trưởng lão suýt thì tức hộc máu tại chỗ.

“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành như người gác cửa, người nào không có thù oán thì hắn cho vào, đệ tử nhà nào có thù oán sẽ bị hắn tiễn ra ngoài ngay lập tức.

“Tiểu tử ngươi vẫn lợi hại như vậy”, khi đi ngang qua Diệp Thành, Lăng Hạo bất giác truyền âm cho hắn.

“Nói nhảm nhiều quá, vào đi”, Diệp Thành phất tay, hất Lăng Hạo vào trong hố thần, hắn nhìn thấy Tử Yên và Thanh Vân bên cạnh nhếch môi cười trộm.

Tiếp theo là Bích Du.

Cách ăn mặc của cô ấy rất kỳ dị, nữ cải trang nam trông như tiểu tú tài mong manh yếu đuối.

Mặc dù biết là Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn vờ như không quen, hắn xua tay: “Vào đi”.

Bích Du không nói gì chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự lo lắng, dù có ngàn lời muốn nói cũng vẫn nuốt ngược vào trong, lặng lẽ đi vào hố thần.

Ầm! Bùm!

Bích Du vừa vào đã nghe thấy tiếng vang từ xa, hình như là âm thanh đại chiến, từ xa đến gần.

Nghe âm thanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang một hướng.

Ở đó, một bên là ánh sáng ba màu rực rỡ, một bên là khí hải màu đen cuồn cuộn, động tĩnh rất lớn.

“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể”, ngay lập tức có người nhận ra thân phận của hai người đang đại chiến: “Là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.

“Không ngờ họ lại đánh nhau”.

“Họ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể ai mạnh ai yếu?”

Trong tiếng thảo luận, trận chiến giữa Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng ngày càng gần hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Hoắc Tôn bước trên biển Thái Âm, mặc áo giáp do sức mạnh Thái Âm hoá thành, ánh sáng bắn ra bốn phía tựa như thần vương quân lâm thiên hạ.

Bên này Cơ Tuyết Băng giẫm lên vân hà rực rỡ, mặc huyền linh chiến y, toàn thân được thần quang bao quanh, trông cô ta tựa như nữ thần từ cửu thiên.

Diệp Thành cũng đang nhìn từ xa, mặc dù ở rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngắm chuẩn bóng dáng Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt hắn lãnh đạm nhưng không giấu nổi sự phức tạp.

“Muội ấy lại mạnh hơn rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi chậm rãi lui vào trong hố thần.

Đùng! Đoàng!

Vừa bước vào hắn đã nghe thấy hai tiếng động lớn, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã đánh tới đây, có lẽ vì thế trận quá lớn nên mọi người đều tránh thật xa.

Ầm!

Một đòn tay không, cả hai đều dừng lại.

“Huyền Linh Chi Thể cũng chỉ vậy thôi”, Hoắc Tôn cười nhạt, ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng đầy khiêu khích.

Cơ Tuyết Băng không nói gì, giống như cửu thiên huyền nữ, vẻ mặt vẫn lạnh đạm như trước, đôi mắt đẹp trong veo nhưng không có một tia dao động cảm xúc nào, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cô dao động.

“Thánh tử”, thấy Hoắc Tôn đến, nhóm trưởng lão của Thị Huyết Điện đều kéo tới, chỉ vào cửa lớn của hố thần rồi phẫn hận nói: “Vừa nãy Tần Vũ chặn ở cửa hố thần, đệ tử của Thị Huyết Điện chúng ta đều bị đánh bật ra”.

“Tần Vũ?”, nghe thấy cái tên này, khoé miệng Hoắc Tôn nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn: “Để ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu”.

Dứt lời, Hoắc Tôn bước ra, cuốn theo biển Thái Âm đi vào hố thần.

Vì sự xuất hiện của hắn ta mà đệ tử của Thị Huyết Điện đều trở nên tự tin, bọn họ cũng lần lượt theo sau.

Hoa Vân và Hàn Tuấn cũng nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ oán hận: “Chính tên Tần Vũ đó đã đánh chúng ta ra ngoài”.

Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, vẻ mặt bình thản, cô xoay người giẫm lên vân hà bước vào hố thần.

Sau khi họ đi, những người có thù oán với Diệp Thành như Thị Huyết Điện, nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn và nhà họ Viên của Bắc Chấn Thương Nguyên đều nở nụ cười tàn nhẫn, như thể bọn họ đã nhìn thấy cảnh chết thảm của Diệp Thành vậy.

Những gia tộc quy ẩn không có thù oán với Diệp Thành đều âm thầm thở dài.

Woa!

Sau khi thật sự bước vào hố thần, Diệp Thành nhìn thế giới tươi đẹp lộng lẫy trước mắt như một tên nhà quê.

Hố thần là một thế giới riêng biệt rộng lớn, những gì hắn nhìn thấy thấy đều là những ngọn núi khổng lồ cao chót vót, khắp nơi đều là mây và sương mù mờ ảo, còn có tia sáng kỳ dị lộng lẫy chói mắt.

So với hoang mạc chim không thèm đậu thì hố thần này tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.

Linh khí ở đây vô cùng dày đặc, trên không trung còn có khí nguyên tinh khiết khiến Diệp Thành tham lam hít lấy hít để.

“Tần Vũ, ra đây chịu chết đi”, ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên vọng khắp cả hố thần, biển Thái Âm màu đen bao phủ nửa bầu trời.
Chương 537: Cận vệ

Xuỳ!

Diệp Thành liếc nhìn với vẻ mặt thản nhiên, sau đó đi theo hướng Bích Du đã đi.

Đương nhiên Diệp Thành không quên nhiệm vụ đến đây của mình, đó là làm cận vệ của Bích Du, bảo đảm sự an toàn cho cô ấy, nếu Bích Du có làm sao, khi đi ra chắc chắn hắn sẽ nhận ngay một nhát kiếm của Độc Cô Ngạo.

Không gian trong hố thần rất rộng, rộng đến mức Hoắc Tôn khó mà tìm ra.

Trong không gian hư vô, Diệp Thành lẳng lặng bước đi, từ xa hắn đã nhìn thấy Bích Du nữ cải trang nam.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, bởi vì ở đây khắp nơi đều mọc đầy linh thảo, chỗ nào cũng thấy cây linh quả, tai nghe thấy tiếng nước róc rách, đó là linh tuyền mênh mông.

Ầm! Đùng đoàng!

Chẳng mấy chốc những tiếng nổ ầm nối tiếp nhau vang lên, rất nhiều người đều đang đánh nhau vì bảo vật.

Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn cũng vơ vét suốt dọc đường, hắn đi qua nơi nào thì nơi đó đều trống trơn, khiến cho những đệ tử đi qua đều sửng sốt, bởi vì hắn ở trong hư vô, mà những linh thảo đó lại cứ thế bất chợt biến mất.

Diệp Thành dừng lại ở nơi cách Bích Du khoảng mười trượng.

Bích Du khiêm tốn hơn nhiều, không như Diệp Thành, thấy gì cũng lấy, cô chỉ chọn những linh thảo có ích với mình.

Rõ ràng Bích Du vẫn chưa phát hiện Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô cách mình mười trượng, chống hai tay lên má nhìn cô với vẻ buồn chán.

Hế?

Diệp Thành ồ lên, nhìn về một hướng.

Ở phía ấy có chùm sáng vút thẳng lên tận trời, phát ra ánh sáng lộng lẫy kỳ lạ, quan sát kỹ thì thấy là chiếc gương Bát Quái, xung quanh nó là hào quang với khí tức chói lọi, thoạt nhìn là biết không phải binh khí bình thường.

Đoàng! Đoàng!

Chẳng mấy chốc, những người từ tứ phía chạy tới đều vì gương Bát Quái mà đánh nhau, hiện trường cực kỳ đẫm máu.

Chậc chậc chậc!

Diệp Thành tặc lưỡi, một mặt thì kinh ngạc cảm thán trước sự kỳ diệu của hố thần có thể sản sinh ra binh khí phi thường, một mặt lại thầm chửi những tên đang tranh cướp dị bảo kia.

Cuối cùng, gương Bát Quái bị một bàn tay to túm lấy, đến khi Diệp Thành nhìn lại thì người ẩn thân kia đã trốn vào không gian rồi biến mất, dấy lên một làn sóng chửi rủa từ tứ phía.

Diệp Thành không nhìn nữa, lại đưa mắt nhìn Bích Du.

Lúc này cô đang lẳng lặng đứng trước một bức tường đá sáng chói, không phát ra tiếng động.

Diệp Thành tò mò nên cũng nhìn theo, lúc này hắn mới nhìn ra huyền cơ trên bức tường đá kia, bởi vì Bích Du đã nhìn thấy ý cảnh bí pháp phía trên nên mới đứng trước nó lĩnh ngộ sự kỳ diệu bên trong.

Có lẽ ý cảnh đó quá huyền diệu nên Bích Du cực kỳ tập trung, trong lòng không có gì khác, tâm cảnh lặng thinh.

Diệp Thành không bước lên mà vẫn dừng ở nơi cách mười trượng, quan sát kỹ các khu vực xung quanh, thấy ai có ý đồ xấu với Bích Du là hắn sẽ không chút do dự ra tay, tung một chiêu sấm sét giết chết kẻ đó.

“Hoắc sư huynh tha mạng!”, trong khoảng thời gian này, Diệp Thành nghe thấy rất nhiều tiếng than khóc.

“Bảo vật này cũng là thứ mà ngươi có thể tranh giành sao?”, tiếp đó là lời chế nhạo của Hoắc Tôn, sức mạnh cường hãn của hắn ta khiến mọi người đều bất lực, chỉ cần có dị bảo thì hắn ta sẽ sát phạt tới ngay.

Nhìn về phía khác, Cơ Tuyết Băng bình tĩnh hơn nhiều, Hoắc Tôn giết người cướp của, còn cô ta chỉ lấy bảo bối chứ không đánh người khác bị thương.

Hửm?

Diệp Thành đang quan sát bỗng nhíu mày, vì hắn thấy một bóng người bước tới phía sau Bích Du, kẻ đó cũng biết cô đang lĩnh ngộ ý cảnh nên mới có ý đồ giết người cướp của.

“Người tiểu gia bảo vệ mà ngươi cũng dám đụng tới, xem ta đây!”, Diệp Thành ra tay không chút chần chừ, khi người đó còn chưa phát hiện ra nguy hiểm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến lúc chết vẫn buồn rầu, đến lúc chết cũng không nhìn thấy người giết mình là ai, còn chẳng kịp kêu lên một lời.

Sau đó Bích Du hoàn hồn, khoé môi nở nụ cười nhẹ.

Chỉ là, khi quay lại nhìn thấy xác chết lạnh lẽo trên mặt đất, lông mày cô khẽ cau lại.

Hiển nhiên cô cũng biết khi mình đang lĩnh ngộ ý cảnh đã xảy ra chuyện, còn ai là người cứu cô thì cô hoàn toàn không biết.

“Đây là hố thần, nguy cơ tứ phía, có thể thông minh lên chút được không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không kìm được mà truyền âm, nhưng Bích Du vẫn không tìm được nguồn phát ra âm thanh.

“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ”, Bích Du khẽ đáp, muốn nghe lại giọng nói của Diệp Thành nhưng không thấy hồi âm nữa.

Bất đắc dĩ, Bích Du đành tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa dừng lại, cô cũng phát hiện ra một số ý cảnh kỳ lạ, nhưng vì chuyện lúc trước nên cô chỉ ghi nhớ ý cảnh lại để sau này cảm ngộ.

Trong hư không phía sau, Diệp Thành nhàn nhã đi theo cô, giữ khoảng cách khoảng bảy tám trượng để khi có trường hợp khẩn cấp thì kịp thời ứng phó.

Bùm! Ruỳnh!

Trong hố thần không hề yên bình, đâu đâu cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau.

Nơi này thật sự rất kỳ diệu, chỉ cần có dị bảo là sẽ có tranh cướp, ngay cả Hoắc Tôn một lòng muốn giết Tần Vũ, lúc này cũng tạm thời buông bỏ ý định, chỉ chú tâm đi tìm bảo bối.

“Ta nói này, tự nhiên cô chạy vào đây làm gì, hại lão tử chỉ có thể đi theo cô. Ôi bảo bối của ta!”, trong khoảng hư vô, Diệp Thành oán thầm suốt dọc đường, trơ mắt nhìn những món bảo bối bị cướp đi mà đau lòng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thành nhanh trí tạo thủ ấn.

Sau đó một làn khói xanh huyễn hoá bên cạnh hắn, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh xuất hiện.

“Trông chừng cô ấy cho tử tế”, Diệp Thành vỗ vai đạo thân giống hệt mình, sau đó nhảy ra khỏi không gian hư ảo.

“Không ai được đụng vào, đó là của ta”, chưa đầy ba phút sau đã vọng lại tiếng hét to của Diệp Thành.

Lúc này, một chiếc bảo ấn đang bay trên không, dường như có linh tính nên nó bay đi tránh sự truy đuổi từ mọi hướng.

Diệp Thành xông lên, vung cây gậy rang sói đánh bay những người đang tranh bảo ấn, trong đó có cả Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông phía Nam Đại Sở.

“He he, nó là của ta”, Diệp Thành cầm bảo ấn rồi nhét vào túi đựng đồ.

Đám người chạy tới tranh bảo ấn trước hắn đều mang vẻ mặt u ám, khuôn mặt dài như quả cà tím, mặc dù không cam lòng nhưng thực lực của Diệp Thành quá mạnh, bọn họ đều không dám xông lên cướp. Có thời gian tranh giành vô nghĩa với Diệp Thành, chi bằng đi tìm bảo bối khác.

Lát sau, Diệp Thành thoáng khựng lại.

Từ xa, Diệp Thành nhìn thấy Cơ Tuyết Băng và những đệ tử khác của Chính Dương Tông đi theo cô ta, vì có Cơ Tuyết Băng nên nhóm Hoa Vân rất càn rỡ, hầu như bọn chúng đều cướp của người khác.

“Giết! Giết! Giết!”

Nhìn bọn chúng từ xa, trong đầu Diệp Thành vang vọng âm thanh này, sát khí lạnh lẽo đã đến mức không thể kiểm soát.

Nhưng Diệp Thành vẫn kìm lại được, hắn chẳng hề kiêng dè những tên đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, hắn chỉ kiêng dè Cơ Tuyết Băng, nếu chiến đấu thì hắn sẽ bị lộ con át chủ bài, đây không phải điều hắn muốn. Hắn vẫn biết trong hố thần này còn Hoắc Tôn có thực lực không hề kém Cơ Tuyết Băng.

Suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định kìm nén.

“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi nói chuyện”, Diệp Thành nhìn lần cuối cùng rồi đột ngột xoay người biến mất.

Ngay khi hắn vừa đi, Cơ Tuyết Băng đang đứng trên vân tiêu phía xa quay đầu nhìn về nơi này, vẻ mặt cô ta vẫn thờ ơ nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ lạ, miệng khẽ nói: “Cảm giác thật quen thuộc”.

Phụt!

Bên này, Diệp Thành đã dùng nhất kiếm đâm chết một đệ tử nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn, lửa giận trong lòng hắn đều trút hết lên đám đệ tử nhà họ Dương, đến nỗi bọn chúng đi theo đoàn hơn mười người, cuối cùng bị hắn giết hết chỉ còn ba tên.

Phụt! Phụt!

Sau đó, huyết quang liên tục xuất hiện, đệ tử của Thị Huyết Điện và đệ tử của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị tiêu diệt.

Điểm khác biệt so với Cơ Tuyết Băng là Hoắc Tôn chỉ chăm chú đi tìm bảo bối, chứ không thèm quan tâm đến việc bảo vệ đệ tử nhà mình, vậy nên không đến một canh giờ, nhóm đệ tử vào đây của Thị Huyết Điện đều đã bị tiêu diệt gần hết, chín đại đệ tử chân truyền trong số đó cũng chỉ còn lại hai ba tên may mắn sống sót.

Trên đường đi, Diệp Thành không ngừng ra tay, thu thập vài bó linh thảo có khí nguyên dồi dào, những loại linh thảo này đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, nhưng lại là những dược liệu cần thiết để luyện đan, và loại đan dược đó đương nhiên chính là Thiên Tịch Đan.

Lâu nay, Diệp Thành luôn cố gắng tìm kiếm linh thảo để luyện chế Thiên Tịch Đan.

Thiên Tịch Đan là thứ giúp cho cảnh giới Linh Hư đột phá lên cảnh giới Không Minh, nhưng tiền đề là phải ăn hết cả viên, nếu chỉ ăn nửa viên thì công dụng của đan dược sẽ kém xa.
Chương 538: Lại giết đệ tử trên bảng Phong Vân

A!

A!

Chẳng mấy chốc tiếng la hét thất thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong hố thần.

Diệp Thành cau mày, không khỏi ngước mắt lên nhìn, lúc này hắn mới thấy phía đó giông tố ầm ầm, sát khí đáng sợ lan ra tứ phía, còn có lực huỷ diệt đang vận hành.

“Sát trận”, Diệp Thành suy ngẫm.

Quả nhiên, tuy hố thần đâu đâu cũng có tạo hoá và cơ duyên, nhưng nguy hiểm và tai hoạ thì ở đâu cũng có, mà càng vào sâu thì càng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạm vào sát trận bí mật.

Ầm! Đùng đoàng!

Chẳng mấy chốc tiếng nổ ầm lại vang lên, cả hố thần đều chấn động.

Diệp Thành híp mắt, nhìn thấy Hoắc Tôn đang chật vật chạy ra, dường như hắn ta cũng chạm phải cấm chế kinh khủng nào đó.

Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và các đệ tử của Chính Dương Tông đi vào chỗ sâu cũng gặp tình cảnh tương tự, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng trúng chiêu, quần áo dính máu, dáng vẻ nhếch nhác.

Ngay cả họ cũng trúng chiêu chứ nói gì những đệ tử bình thường, mỗi khi đụng tới cấm chế hay sát trận đều có một nhóm người bị cuốn vào, sau đó bị nghiền thành tro tàn.

“Hố thần này quả nhiên nguy hiểm tứ phía”, lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành cũng chậm rãi đi vào khu vực sâu hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần, hy vọng có thể nhìn thấu huyền cơ của hố thần, nhưng không lần nào thành công, nơi này vẫn bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ.

Ngoài ra, Diệp Thành cũng đã liên hệ với phân thân của mình ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông rất nhiều lần.

Tuy nhiên, hố thần cũng giống như hoang mạc và Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả mối liên hệ giữa bản thể và phân thân cũng bị cắt đứt, huống chi là liên hệ với Thái Hư Cổ Long.

Hửm?

Đang đi, Diệp Thành bỗng cau mày nhìn về một hướng.

Đùng! Đoàng!

Nơi đó truyền đến tiếng nổ ầm vang dội, hơn nữa động tĩnh còn không vừa.

“Có kẻ ra tay với Bích Du, mà thực lực còn cao hơn cô ấy”, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng ở đó thông qua đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh.

Đó là một thanh niên tóc đỏ, khí huyết dâng trào mãnh liệt, khí thế cường hãn, khuôn mặt trắng bóc chỉ to chừng bàn tay trông rất dị thường, mà đôi mắt như bò cạp cũng loé lên vẻ u ám.

Khí chất người này hơi giống Hầu Thiên Sát từng bị hắn giết.

“Nam Cung Thiếu xếp thứ tám bảng Phong Vân à?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Mặc dù hắn chưa từng thấy Nam Cung Thiếu, nhưng nghe Thanh Vân nói tóc của Hầu Thiên Sát màu tím, còn tóc của Nam Cung Thiếu màu đỏ, bây giờ ngay cả Bích Du trong bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của gã, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ đến Nam Cung Thiếu – người đứng thứ trong bảng xếp hạng.

Mà lúc này, khi Bích Du vừa rút lui thì đạo thân của Diệp Thành đã sát phạt tới, chiến đấu với Nam Cung Thiếu.

Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tiếng bàn luận liên tục vang lên.

“Tần Vũ đấu với Nam Cung Thiếu”.

“Thứ chín bảng Phong Vân đấu với thứ tám bảng Phong Vân, lần này khả năng Tần Vũ phải bỏ mạng rồi”.

“Tuy ta rất coi trọng Tần Vũ, nhưng lần này hắn lành ít dữ nhiều là cái chắc”.

“Tốc chiến tốc thắng thôi”, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian, chạy về hướng đó, tìm cơ hội giết Nam Cung Thiếu bằng một đòn tuyệt sát để không thu hút nhiều người tới thêm, tránh để lộ thân phận.

Ầm!

Tiếng ầm ầm vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bích Du ở bên này ngây người nhìn nơi không xa, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, lúc này hắn đang bừng bừng khí thế quyết chiến với Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân.

Trước đấy không lâu, cô phát hiện một chiếc nhẫn ngọc ở trong linh tuyền, nhưng khi chiếc nhẫn sắp vào tay, không ngờ Nam Cung Thiếu đang đi ngang qua lại bất ngờ tấn công.

Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô không kịp phản ứng.

Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thành phụ trách bảo vệ cô, ồ không đúng, nói chính xác hơn là đạo thân của Diệp Thành đột nhiên nhảy ra, sau đó xuất hiện trận đại chiến hiện tại.

“Ngươi đi theo ta suốt đấy à?”, ánh mắt Bích Du mơ màng, vẻ mặt hơi thất thần, cô nhìn một lúc rồi bật cười ngốc nghếch.

Ruỳnh! Cheng! Rầm!

Khi Bích Du còn đang ngẩn người thì trận chiến cách đó không xa vẫn tiếp diễn, những âm thanh đánh nhau vang lên không ngớt, khung cảnh trận chiến giữa hai người vô cùng hùng tráng.

Một bên, Nam Cung Thiếu cực kỳ có khí thế, biển máu quét qua, còn có những oán linh gào khóc, giống như yêu ma hoành hành trong đó, giống như ma vương đến từ địa ngục, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên thế giới.

Một bên, đạo thân của Diệp Thành giẫm lên biển sao, mặc dù là đạo thân nhưng thực lực, tu vi, bí pháp và thần thông của nó giống hệt Diệp Thành, khí huyết của nó ngút trời, thân thể như được kim quang tạo thành lấp lánh chói mắt, giống như chiến thần.

“Tiểu tử này là quái thai gì vậy? Thực lực này mà lúc trước lại bị xếp vào hạng chín mươi chín bảng Phong Vân”, trong trận đại chiến, Nam Cung Thiếu không ngừng đổ máu, trong ánh mắt hung ác hiện lên cái nhìn khó tin.

Quả thực, từ lúc giao chiến đến giờ, hắn là người xếp hạng thứ tám bảng Phong Vân nhưng lại nhiều lần thất thế trong tay Tần Vũ, người chỉ ở hạng thứ chín bảng Phong Vân, điều này khiến hắn không thể tin nổi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mặc dù không phải bản thể, nhưng đạo thân của Diệp Thành cũng vô cùng mạnh, Bát Hoang Quyền vô cùng bá đạo, tung quyền nào ra đối phương cũng đều đổ máu, dù là thần thông nào cũng khó địch lại được uy lực của Bát Hoang, Nam Cung Thiếu bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.

“Cái quái gì vậy? Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của Tần Vũ ư?”, thấy Nam Cung Thiếu bị đánh liên tục lùi về sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

A!

Khi mọi người đang bàn luận thì Nam Cung Thiếu đã gào rống lên, cả người máu me be bét, hắn sử dụng bí pháp cấm kỵ, thiêu đốt tinh nguyên toàn thân, sức chiến đấu vốn mạnh mẽ nay lại tăng lên một cấp.

Trận đại chiến khiến đạo thân của Diệp Thành bắt đầu bị thương.

Trong không gian hư vô, bản thể của Diệp Thành đã tới, đầu tiên hắn nhìn Bích Du cách đó không xa, sau đó chuyển hướng sang Nam Cung Thiếu, hắn ta cực kỳ hung ác với bản thân, để tăng sức chiến đấu mà thiêu đốt cả tinh nguyên.

“Không thể kéo dài quá lâu”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù đạo thân của hắn mạnh nhưng cũng bị hạn chế bởi thời gian.

Hơn nữa động tĩnh ở đây quá lớn, rất có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, trong đó có Hoắc Tôn với Thái Âm Chi Thể và Cơ Tuyết Băng với Huyền Linh Chi Thể, cho dù Diệp Thành có kiêu căng hơn nữa cũng không dám đối đầu với hai người này.

“Không lãng phí thời gian nữa, một chiêu tuyệt sát đi”, Diệp Thành và đạo thân tâm linh tương thông, mà một chiêu tuyệt sát này được dung hợp từ cả hai người.

“Chết đi!”

Tiếng gầm của Nam Cung Thiếu một lần nữa vang vọng khắp bầu trời, nhất kiếm xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía đạo thân của Diệp Thành.

“Chết cho ta”, trong không gian hư vô, Diệp Thành ngự động Đại La Thần Đỉnh, áp lực năm mươi nghìn cân đè nén Nam Cung Thiếu, nhất kiếm đỉnh phong của hắn còn chưa thể chiến đấu thì hắn đã áp chế.

“Đáng chết”, cảm nhận được áp lực khủng khiếp, sắc mặt Nam Cung Thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng vào lúc này, đạo thân của Diệp Thành đã đột ngột ra chiêu.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.

Phụt!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.

Máu bắn ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.

Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.

Cảnh tượng này dừng lại trong phút chốc.

Người xem xung quanh đều sững sờ tại chỗ.

Nơi này trở nên yên tĩnh đến mức dù có tiếng kim rơi cũng có thể khiến người ta nghe thấu.

“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ?”, có người há miệng, vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc và chấn động: “Nam Cung Thiếu bị Tần Vũ giết rồi ư?”

“Sao… Sao có thể chứ?”

“Không có gì là không thể cả, theo ta thấy ngay từ đầu Tần Vũ đã che giấu thân phận, có lẽ thực lực của hắn đã cao hơn Nam Cung Thiếu từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn quá nổi bật nên cố tỏ ra mình yếu thôi”.

“Bây giờ xem ra đúng là Tần Vũ che giấu thực lực thật rồi”.

“Tên này thực sự là sát thủ trên bảng Phong Vân! Trước đó không lâu, đệ tử Phong Vân đã bị hắn giết hơn một nửa, sau đó còn giết Hầu Thiên Sát và đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, bây giờ lại tới Nam Cung Thiếu, tiểu tử này thật sự quá bá đạo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK