Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1261: Trấn áp

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận chiến kinh thiên động địa long trời lở đất, nhìn ra xa, trong vòng một nghìn trượng đều thấy có bóng người đang đại chiến.

Vốn là trận quyết đấu giữa Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều, nhưng lại biến thành một trận hỗn chiến kinh thiên động địa, đây là điều mọi người đều không ngờ tới, càng không ngờ tới là thế trận lại lớn thế này.

Sắp thay đổi rồi!

Những khán giả theo dõi trận hỗn chiến kinh hoàng từ xa đều không khỏi thảng thốt lẩm bẩm.

Ma Vương Quỳ Vũ Cương vẫn đứng bên ngoài chiến trường, lẳng lặng nhìn trận chiến chấn động này.

Từ đây, hội tụ nhãn lực để nhìn gần có thể nhìn thấy toàn bộ chiến trường.

Ông ta hơi thất thần, nhìn thấy quá nhiều bóng dáng quen thuộc, chư vương các đời, con trai con gái của các hoàng đế, thần tướng dưới trướng hoàng đế các triều đại đều không phải người của thời đại này nhưng lại tự phong ấn đến thời đại này, kéo dài trận đại chiến từ muôn đời trước.

Ông ta đang quan sát trận chiến, nhưng không chỉ một người theo dõi ông ta.

Thi thoảng các khán giả lại nhìn vị vương cái thế này, nhưng không thấy đại quân Ma Vực phía sau ông ta.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên chiến trường, ánh sáng vàng của Diệp Thành toả sáng như ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.

Sức chiến đấu của hắn sánh ngang với chư vương các đời, toàn bộ chiến trường ngoại trừ một số người có hạn ra thì không ai có thể so sánh được với hắn, đi tới ngày hôm nay, sau lưng hắn thật sự đã chất đầy núi thây biển máu.

Chết đi!

Thần tướng số một của Vu Chú tộc lao tới, một đao lăng thiên giáng xuống, đao mang vô song chia cắt thiên địa.

Đây là một người có vóc dáng uy nghiêm, khí huyết dồi dào như biển, tựa như một vị thần vương, đó là vị thần tướng số một dưới trướng Phệ Hồn Vương, năm xưa theo Vu Chú Vương giành lấy thiên hạ, lập nên chiến công hiển hách để lại truyền thuyết bất hủ.

Tuy nhiên, Thái Vương quật khởi mạnh mẽ đàn áp Vu Chú tộc, năm xưa họ thất bại nên lựa chọn tự phong ấn, nhưng sức chiến đấu của thần tướng số một Vu Chú thậm chí còn mạnh hơn năm đó, có thể sánh ngang với Vu Chú Vương.

Bang!

Diệp Thành lảo đảo một hồi, suýt chút nữa là rơi khỏi hư thiên.

Thần tướng số một Vu Chú vụt tới trong tích tắc, một chưởng che trời, giữa bàn tay và ngón tay có vu văn lưu chuyển, một chưởng nặng tựa như núi.

Phá!

Diệp Thành bay lên trời, một chưởng đấm xuyên đại ấn ấy, sau đó hắn lại giáng một đao chém cho thần tướng số một nửa quỳ dưới đất.

A…!

Thần tướng số một Vu Chú phẫn nộ hét lên, đột ngột đứng dậy, trong mắt bắn ra hai đạo lôi mang màu máu, muốn chém chết linh hồn chân thân của Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, một chưởng nghiền nát hai đạo lôi mang đó.

Vu Thiên Huyết Tế!

Thần tướng số một Vu Chú sử dụng thần thông cường đại, một tay nâng bầu trời lên, dựng ra tế đàn màu máu, trên đó có vô số oán linh bị nhốt, tế đàn này có phần giống với Huyết Đồ Sát Trận của Huyết Linh thế gia.

Trấn áp!

Tế đàn màu máu từ trên trời hạ xuống, từng làn khí tức tràn ra đều nặng như núi.

Mở!

Diệp Thành một chưởng đánh ra thần long màu vàng, xuyên qua tế đàn màu máu, đến thần tướng số một Vu Chú cũng gặp phản phệ, loạng choạng lùi về sau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thanh niên trước mắt ông ta quá cường đại.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Một bước Súc Địa Thành Thốn, Diệp Thành tới ngay trong nháy mắt, Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất cực kỳ phù hợp, một kiếm có sức mạnh huyết mạch và đạo tắc bao quanh cùng uy lực huỷ diệt có thể phá được vạn vật trên thế gian, không gì sánh được.

Phụt!

Ngực vị thần tướng số một Vu Chú bị đâm xuyên ngay tức khắc.

A…!

Ông ta hét lên, há miệng phun ra một thanh sát kiếm màu máu.

Gầm!

Đầu mày của Diệp Thành có Đan Tổ Long Hồn nhào ra, nuốt lấy sát kiếm màu máu đó, Thần Thương bắn thẳng vào thần hải của thần tướng.

Phụt!

Thần tướng số một Vu Chú bị thương nặng, đầu óc quay cuồng như muốn vỡ tung, đến khi tỉnh táo lại thì một thanh chiến mâu màu đen đã ngay sát phía trước, phóng to vô tận trong mắt, ông ta đã bị ghim trên hư thiên.

Khốn kiếp!

Cảm nhận được thần tướng số một bị giết, Vu Chú Vương nóng giận quát lên, đang định xông tới thì bị Mặc Uyên thần tướng số một của Thánh điện chặn lại ở một phía của hư thiên.

Giết cho ta!

Trên chiến trường có chín bóng người lao tới từ tứ phía, đó là cửu đại thần tướng dưới trướng Huyết Vương, hợp lực tế ra một chiếc cờ chiến màu đỏ.
Chương 1262: Rơi vào thế bất lợi

Hự…!

Diệp Thành vừa mới giết được thần tướng số một Vu Chú thì bị cờ chiến màu đỏ ấy đè xuống khỏi hư thiên.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành thầm mắng chửi, đường đường là cửu đại thần tướng của Huyết tộc mà lại hợp lực đối phó một mình hắn, nghĩ đến là hắn lại bốc hoả.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Hắn đột nhiên vung sát kiếm lên, vạn đạo kiếm mang tề tụ, phóng thẳng lên hư thiên.

Ù!

Cờ chiến màu đỏ phấp phới, quét ra cả một biển máu, vạn đạo kiếm mang lần lượt bị nghiền thành tro bụi.

Cửu Châu Thần Đồ, hiện!

Diệp Thành quát lên một tiếng gọi Cửu Châu Thần Đồ ra, đến Huyết Linh Thần Đao cũng bay vào hư thiên, trấn áp cờ chiến màu đỏ trên trời.

Mà hắn thì bước lên trời, chín đạo Bát Hoang Quyền lập tức hợp thành một, một chưởng đánh cho thần tướng thứ chín của Huyết tộc máu xương bay khắp trời, ông ta còn chưa kịp định hình thì đã bị hắn chém đầu lìa khỏi cổ.

Nhưng vì vậy mà hắn cũng phải trả giá, bát đại thần tướng còn lại của Huyết tộc đồng thời tấn công, nếu không phải Thánh thể của hắn cường đại, khả năng phục hồi mạnh mẽ thì có lẽ đã bị đánh nổ tung tại chỗ.

Giết!

Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, sát phạt tới trước mặt thần tướng thứ sáu của Huyết tộc, kiếm Xích Tiêu rung lên giết chết kẻ đó.

Một chiêu giết được một vị thần tướng của Huyết tộc, sự cường đại của hắn khiến cho Quỳ Vũ Cương ở ngoài chiến trường cũng phải giật mình.

Ngươi đáng chết!

Thần tướng thứ ba của Huyết tộc gầm thét, di chuyển tiến lên một bước nhưng lại tình cờ va phải ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành, còn chưa gọi thần thông ra đã bị chèn ép lảo đảo một hồi, còn chưa đứng vững đã bị Diệp Thành vung một kiếm tuyệt sát.

Shh!

Những người theo dõi trận chiến hít vào một hơi khí lạnh, đó là thần tướng thứ ba dưới trướng Huyết Vương đó! Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, cao thủ vô song uy danh lừng lẫy bát hoang từ mấy nghìn năm trước mà lại không chịu nổi một đòn trước mặt Diệp Thành như thế.

Tới đây đi!

Toàn thân Diệp Thành đầy máu, hắn lao tới giết điên cuồng, một mình đấu với sáu vị thần tướng còn lại, nhưng càng đánh càng dũng mãnh hơn.

Giết cho ta!

Lại có người xông vào, mang theo Thái Âm Thần Hải tới giống như một vị Thần Vương, nhìn kỹ lại thì thấy là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể, mặt mũi hắn ta dữ tợn, gớm ghiếc, nơi nào hắn ta đi qua đều chất thành núi thây biển máu.

Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp lao tới từ bên hông, chặn đường hắn ta.

Huyền Linh Chi Thể?

Người xem chiến vừa nhìn là nhận ra chính là Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể. Hiện giờ chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông ở Thiên Đình Nam Sở.

Bây giờ thì thú vị rồi!

Mắt các khán giả sáng lên, họ nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn.

Trong quá khứ, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung đã chiến đấu không chỉ một trận, thực lực không phân cao thấp, nhưng khi liên thủ với nhau trong hố thần lại bị Diệp Thành lúc đó đẩy lùi, nói đến sức chiến đấu thì họ ngang nhau, nói đến huyết mạch thì Hoắc Tôn lại hơn Cơ Tuyết Băng một chút.

Ta chờ muội rất lâu rồi đấy!

Diệp Thành bước tới sát cánh cùng Cơ Tuyết Băng, hai người họ một người như chiến thần hoàng kim, một người như nữ vương cửu tiêu, trở thành hai ngôi sao chói sáng nhất trên chiến trường, thu hút sự chú ý của tất cả khán giả.

Giết!

Sáu vị thần tướng lao đến từ mọi hướng, mỗi người đều đốt cháy tinh nguyên, sức chiến đấu tăng vọt.

Chiến!

Diệp Thành xông lên đầu tiên, một mình đấu lại sáu vị thần tướng.

Cơ Tuyết Băng sát phạt về phía Hoắc Tôn, tiếp tục trận đại chiến năm xưa, cô đã tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên từ lâu, bây giờ đã ngang hàng với Diệp Thành, có sức chiến đấu giống Diệp Thành, có thể giết được Hoắc Tôn.

Rầm! Bùm!

Chiến trường vẫn được mọi người chú ý, trong bán kính mấy nghìn trượng chỉ có chín người bọn họ, không ai dám tới gần, bởi vì dư âm từ trận chiến của họ quá mạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào ngay.

Ở một nơi khác, Tiêu Thần cầm Chiến Vương Kích đối mặt với ba đại thần tướng của Yêu tộc, chiến đấu trên hư thiên, trận chiến kinh thiên động địa.

Phía Long Đằng cũng vậy, đối thủ của họ đều là những kẻ mạnh, hoặc là thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương, hoặc là lão tổ các thế lực lớn.

Họ là hậu duệ của các hoàng đế, sức chiến đấu không hề yếu hơn Diệp Thành, mỗi trận chiến đều rất đặc sắc, thể hiện rõ uy danh hiển hách của hậu duệ các hoàng đế, họ là những ngôi sao chói lọi nhất trên toàn chiến trường.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận hỗn chiến kinh thiên động địa diễn ra vô cùng oanh liệt, cả đất trời đều nhuốm máu, mọi người nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.

Có thể thấy Diệp Thành và hậu duệ các hoàng đế vẫn đang ở thế bất lợi.

Đây là Đông Lăng Cổ Uyên, nhưng cũng là Bắc Sở, mà Bắc Sở là thiên hạ của Thị Huyết Điện, hơn chín phần thế lực của Bắc Sở đều tham gia vào cuộc chiến, sức chiến đấu tổng thể của chúng mạnh hơn hậu duệ các hoàng đế nhiều.

“Đây… Đây là trận đại quyết chiến à?”, có người há hốc miệng hỏi.

“Vừa nãy không phải, bây giờ thì đúng”, một vị tu sĩ lớn tuổi lãnh đạm nói, nhìn lên bầu trời hư ảo.

Ở đó có tiếng sấm rền vang, đất rung núi chuyển, người đông nghịt bao phủ cả bầu trời, người ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người ngồi trên linh thú, sát khí ngút trời, đi thẳng đến bên này.

Từ xa, người xem đã nhìn thấy cờ chiến cao vút tận trời xanh, trên cờ chiến có khắc hai chữ lớn hào hùng: Thiên Đình.
Chương 1263: Tuyệt sát Diêm La

Đại quân Thiên Đình!

Khán giả kinh hoàng khiếp sợ, vội vàng rút lui để tránh bị ảnh hưởng.

Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng thế, ông ta di chuyển một bước tránh xa cả mấy nghìn trượng.

Giết!

Tiếng hô giết hoà cùng uy lực của sấm sét chấn động đất trời, đại quân Thiên Đình vừa tới lập tức xoay chuyển tình thế.

Lần này, chiến trường mở rộng gấp đôi, phạm vi chiến trường mở rộng ra mấy nghìn dặm.

Một vài người đã ước tính, số lượng tu sĩ tham chiến cộng thêm Thiên Đình của Nam Sở, chư vương các triều đại, hậu duệ các hoàng đế, Thị Huyết Điện của Bắc Sở và các thế lực lớn khác, tổng cộng là hơn chín mươi triệu người, thế trận này rầm rộ hơn cả lúc các hoàng đế thống nhất Đại Sở năm xưa.

Phụt!

Chính giữa chiến trường, Diệp Thành lại một lần nữa giết được một vị đại thần tướng của Huyết tộc.

Giết!

Năm đại thần tướng còn lại gào thét, hợp lực thi triển thần thông vô song, phóng ra một đạo huyết mang khoáng thế với triền văn màu đen bao quanh, cực kỳ bá đạo.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lấy thân mình tay không chống lại, mạnh mẽ phóng tới trước mặt thần tướng thứ hai, một chưởng đánh cho ông ta máu me đầm đìa, loạng choạng lùi về phía sau, Diệp Thành đuổi theo như hồng hoang dã thú, cường thế chém đầu ông ta.

Chết đi!

Thần tướng thứ nhất của Huyết tộc gầm thét dữ dội, chém ra một kiếm kinh thiên động địa, suýt nữa chém được Diệp Thành từ phía sau.

Cút!

Diệp Thành đột ngột xoay người, một chưởng hất văng ông ta. Thần tướng thứ tư xông đến, ngự động gương đồng màu máu, quét ra huyết quang không gì sánh bằng, chém vào Thánh thể của Diệp Thành làm gãy xương ức trước ngực hắn.

Thần Thương!

Diệp Thành khẽ hô một tiếng, thi triển thần thông cường đại nhắm vào linh hồn, một đạo thần mang màu vàng được sấm sét bao quanh bắn ra từ giữa chân mày của hắn.

Phụt!

Đầu mày thần tướng thứ tư của Huyết tộc bị đâm xuyên ngay tức khắc, thần hải bị thương nặng sau đó rơi xuống hư thiên.

Ù!

Diệp Thành ném ra một cây chiến mâu màu đen, ông ta còn chưa rơi xuống đất đã bị chiến mâu của Diệp Thành ghim chết trên hư thiên.

Bây giờ, chín đại thần tướng dưới trướng Huyết Vương Huyết tộc đã chết năm, bốn người còn lại không dám tiến lên, ai cũng sợ hãi nhìn Diệp Thành, bọn họ đều từng theo Huyết Vương chinh phục thiên hạ, bây giờ lại sợ một hậu bối.

Chiến!

Diệp Thành hét lớn chấn động bầu trời, một bước Thúc Địa Thành Thốn vụt tới trước mặt thần tướng thứ tám, kiếm Xích Tiêu rung lên, dứt khoát chặt đầu ông ta xuống.

A…!

Thần tướng thứ nhất, thần tướng thứ bảy và thần tướng thứ năm của Huyết tộc phát điên, thiêu đốt thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu ngang với Huyết Vương, bọn họ muốn liều chết chiến đấu với Diệp Thành.

Thần đao, lại đây!

Diệp Thành vung tay nắm lấy Huyết Linh Thần Đao, chém ra chín đạo Bát Hoang Trảm, thần tướng thứ bảy vừa bay lên đã bị chém chết, thần tướng thứ năm vung một chưởng như đao, chém mất một cánh tay Diệp Thành.

Diệt!

Diệp Thành đột nhiên quay người, chém ra một đao, thần tướng thứ năm thoáng chốc bị chém đôi người, cơ thể rơi xuống hoá thành tro bay.

Thấy thế, thần tướng thứ nhất của Huyết tộc vô thức dừng bước, lảo đảo lùi lại.

Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao từng bước đến gần, cánh tay bị chém đứt dần dần mọc ra dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh.

“Ông có thể trốn được đi đâu!”

Diệp Thành vượt qua hư thiên, vung một đao xuống, chém thần tướng thứ nhất của Huyết tộc quỳ gối dưới đất.

A…!

Thần tướng thứ nhất hét lên, chống lại Huyết Linh Thần Đao nhưng đã muộn, một chưởng của Diệp Thành giáng xuống, đường đường là thần tướng thứ nhất của Huyết tộc mà lại bị một chưởng của Diệp Thành nghiền nát đẫm máu.

Đến giờ phút này, cửu đại thần tướng của Huyết tộc đều đã bị tiêu diệt, liên thủ với nhau rồi mà vẫn bị một mình Diệp Thành chém hết.

Phù!

Sau khi giết được thần tướng thứ nhất của Huyết tộc, Diệp Thành thở phào một hơi, nhìn sang phía Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn.

Hai người đã đại chiến trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng như nữ vương cái thế phong hoa tuyệt đại, sử dụng bí pháp Huyền Linh thông thiên. Hoắc Tôn thì như một vị thần vương với khí thế nuốt chửng núi sông, sử dụng bí thuật Thái Âm huyền diệu, hai người chiến đấu long trời lở đất.

Diệp Thành không tới giúp đỡ, hắn hiểu rõ sức chiến đấu của Cơ Tuyết Băng hơn ai hết.

Bây giờ ở thế hệ Thanh Tự của Đại Sở, hắn dám xưng mình đứng thứ nhất thì Cơ Tuyết Băng hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai. Tuy Hoắc Tôn mạnh, huyết mạch cũng hơn Cơ Tuyết Băng nhưng xét về sức chiến đấu thì hắn ta lại kém hơn cô khá nhiều.

Diệp Thành dời mắt khỏi hư thiên, lại nhìn tới những vòng chiến đấu khác.

Hậu duệ các hoàng đế như Tiêu Thần, Long Đằng đấu với thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương và lão tổ các thế lực lớn, về cơ bản đều chiếm ưu thế.

Lại nhìn về phía chư vương các triều, người dũng mãnh nhất là Thái Hư Cổ Long, đánh cho U Minh Diêm La Vương liên tục lùi về phía sau, tiếp đến là Đao Hoàng, có thể gọi là vô cùng xuất sắc, tuy không ở trạng thái đỉnh phong nhưng cũng khiến Huyết Vương phải cực khổ chống chọi.

Còn phía Đại Sở Hoàng Huyền, Mặc Uyên, Âu Dương Vương và Thiên Tông Lão Tổ tuy không chiếm ưu thế ổn định như Thái Hư Cổ Long nhưng cũng chặn được mấy vị vương khác ở trên hư thiên.

Nhìn toàn bộ chiến trường rộng lớn, vì đại quân Thiên Đình tới nên họ vẫn chiếm ưu thế hơn.

Giết, giết cho ta!

Đang quan sát, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng gầm thét dữ dội, lập tức thu hút sự chú ý của hắn về phía đó.
Chương 1264: Cửu Châu Thần Đồ hợp nhất

Nhìn từ xa thì thấy đó là một Phong Tướng Đài khổng lồ có khắc đầy phù văn cổ, là một trận đài cổ xưa.

Trên Phong Tướng Đài, Thị Huyết Diêm La tay cầm sát kiếm không ngừng chỉ khắp các hướng, theo mệnh lệnh của ông ta, mấy trăm hư thiên tuyệt sát trận đều phóng ra thần mang, hậu duệ các hoàng đế, đại quân Thiên Đình lần lượt hoá thành huyết vụ.

Thị Huyết Diêm La!

Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao xông vào chiến trường đẫm máu, lao thẳng về một phía như một tia thần mang màu vàng.

Thứ có lực sát thương lớn nhất trong cuộc chiến giữa các tu sĩ là hư thiên tuyệt sát trận, uy lực của nó lớn đến mức Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại, mỗi lần hắn đều dùng thân pháp huyền diệu để né tránh, nhưng không phải ai cũng có thể tránh được tuyệt sát của hư thiên sát trận như hắn.

Hửm?

Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Thị Huyết Diêm La vô thức quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Diệp Thành đang phóng tới như một tia kinh mang màu vàng thì người ông ta run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm hồn dâng lên.

“Nhắm vào Diệp Thành, giết cho ta!”

Ông ta điên cuồng gào thét, sát kiếm huyết sắc chỉ thẳng vào Diệp Thành, ông ta quá rõ sức chiến đấu của hắn, khi hắn tới trước mặt thì chẳng ai có thể ngăn được bước chân của hắn, năm xưa giữa đại quân mấy triệu tu sĩ mà hắn vẫn giết được Huyết Tôn chứ nói gì bây giờ.

Ù! Ù! Ù!

Hàng trăm hư thiên tuyệt sát trận đồng loạt xoay chuyển, quét ra thần mang huỷ diệt thiên địa.

Diệp Thành cười khẩy, một bước Thúc Địa Thành Thốn tránh được tuyệt sát của hư thiên sát trận, đi thêm vài bước nữa rồi hắn biến mất.

Thấy Diệp Thành biến mất, hai chân Thị Huyết Diêm La không khỏi run lên, ông ta đã bị Diệp Thành để mắt tới, bây giờ lại không thấy bóng dáng hắn đâu, nguy hiểm không biết rõ này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Về phần Diệp Thành, lúc này hắn đang di chuyển trong hố đen không gian.

Sau khi tìm chuẩn vị trí, tính xong khoảng cách, hắn lại xông ra, một tu sĩ điều khiển hư thiên sát trận đã bị một đao của hắn chém chết.

Giết, giết cho ta!

Thấy Diệp Thành xuất hiện, Thị Huyết Diêm La vội vàng giơ sát kiếm chỉ vào hắn.

Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!

Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao trong tay, bước đi trên ác sát huyết hải, bầu trời sao lơ lửng trên đầu, hắn lao thẳng về phía Phong Tướng Đài.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tay giơ lên đao hạ xuống, mỗi lần hắn vung Huyết Linh Thần Đao lên đều sẽ có từng nhóm người hoá thành huyết vụ, Phong Tướng Đài cao gần nghìn trượng, mỗi bước một bậc thang, Diệp Thành đi một bước vung một đao, sau lưng hắn chất đầy thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cả Phong Tướng Đài khổng lồ.

Thánh chủ Thiên Đình với uy thế không thể ngăn cản, mạnh mẽ xông lên Phong Tướng Đài.

A…!

Thị Huyết Diêm La kinh hãi gào thét, lùi mãi lùi mãi rồi quay người nhảy khỏi Phong Tướng Đài, đường đường là điện chủ của Thị Huyết Điện mà lại bỏ chạy.

“Đi đâu?!”

Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới sau lưng Thị Huyết Diêm La, hắn giơ đao lên rồi chém.

Phụt!

Sống lưng Thị Huyết Diêm La bị chém một đường sâu hoắm, người ông ta bay ra ngoài cả trăm trượng khiến khoảng hư thiên đó sụp đổ.

Cứu ta, cứu ta!

Đến khi đứng dậy, ông ta điên cuồng kêu gào, lảo đảo loạng choạng, không còn chút uy nghiêm nào của điện chủ Thị Huyết Điện.

Nghe thấy âm thanh, các cao thủ của Thị Huyết Điện đồng loạt từ mọi hướng đổ về.

Nhưng cao thủ của hậu duệ các hoàng đế và cao thủ của Thiên Đình biết mục đích của Diệp Thành, sao có thể cho chúng cơ hội giải cứu, đám cao thủ Thị Huyết Điện đang lao tới còn chưa đến nơi đã bị họ chặn lại hết.

Vạn Kiếm Quy Nhất!

Diệp Thành sử dụng bí thuật, Thị Huyết Diêm La đang chạy trốn bị một kiếm đâm xuyên từ trước ngực ra sau lưng, người rơi xuống khỏi hư thiên.

Thị Huyết Diêm La đường đường là điện chủ của Thị Huyết Điện, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong hàng thật giá thật lại không đánh mà chạy khiến người theo dõi trận chiến líu lưỡi, ông ta quá sợ Diệp Thành, đến đánh còn không dám đánh cùng hắn.

“Ông có thể trốn được tới đâu?”

Nhìn Thị Huyết Diêm La chạy trốn trên hư thiên, Diệp Thành không đuổi theo mà giương cung tên, nhắm chuẩn vào ông ta.

Lần này hắn không có tiên hoả và thiên lôi, thần tiễn do chiến mâu Viêm Hoàng hoá ra, thần cung do sức mạnh huyết mạch biến hoá, thần tiễn được đạo tắc sấm sét bao quanh, thần cung được Thánh thể bản nguyên bao quanh, một mũi tên bắn thẳng vào hư thiên.

Cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo, Thị Huyết Diêm La run lên, đột ngột quay người lại thì thấy thần tiễn bắn tới, không ngừng phóng to trước mắt khiến con ngươi ông ta lồi lên, đồng tử co rút.

Không… Không không…!

Thị Huyết Diêm La lùi lại, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, còn chưa bị bắn trúng mà ông ta đã như rơi vào địa ngục Cửu U.

Phập!

Máu tươi rực rỡ, đường đường là điện chủ Thị Huyết Điện nhưng lại bị Diệp Thành bắn xuyên qua đầu, thần hải sụp đổ, linh hồn mất hẳn, một tiễn tuyệt sát xuyên qua đầu, ông ta còn chưa kịp hét lên đã ngất xỉu.

Nhìn thi thể đẫm máu rơi khỏi hư thiên, người xem há hốc miệng, thật lâu không nói nên lời.

Đó là điện chủ của Thị Huyết Điện, người có quyền lực lớn nhất Bắc Sở trăm nghìn năm nay! Trong tay nắm giữ sự sống chết của mấy triệu người, bây giờ bị tuyệt sát khiến người ta có cảm giác vô cùng không chân thực.

Lại nhìn đến đại quân Thị Huyết Điện, bọn họ cũng nhìn vào khoảng hư thiên ấy gần như cùng một lúc.

Điện chủ Thị Huyết Điện của bọn họ bị một mũi tên tuyệt sát, đó là thống soái của họ, ông ta chết khiến họ cảm thấy tương lai thật mờ mịt.

Bên này, Diệp Thành đã bước lên trước, lấy đi túi đựng đồ của điện chủ Thị Huyết Điện, lấy nửa còn lại của Cửu Châu Thần Đồ ra.

Lập tức, hai nửa của Cửu Châu Thần Đồ hợp nhất thành một trên hư thiên, giống như dải ngân hà treo lơ lửng giữa trời, khí thế khoáng đạt, ồ ạt, núi sông khắc trên đó hiện rõ trước mặt, tựa như thế giới thực.

Người của tam tông đều xúc động rớt nước mắt, đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, là thần đồ mà thuỷ tổ tam tông Huyền Thần đích thân tế luyện.

Trong quá khứ, tam tông hỗn chiến, Đại Sở Huyền Tông tan rã, Thị Huyết Điện mạnh mẽ trỗi dậy, cướp đi một nửa Cửu Châu Thần Đồ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của tam tông, pháp khí của thuỷ tổ bị cướp mất là nỗi hận vĩnh hằng của họ.

Bây giờ sau hàng nghìn năm, Cửu Châu Thần Đồ lại một lần nữa hợp nhất, cảnh tượng này khiến người ta kích động muốn khóc.
Chương 1265: Không cam lòng

Ầm!

Cửu Châu Thần Đồ rung lên, bùng phát ra uy áp kinh hoàng, từng làn khí tức tản ra từ nó đều nặng như núi cao tám nghìn trượng.

Đây là pháp khí cảnh giới Thiên đáng sợ do Thần Hoàng đích thân luyện chế, lạc ấn đạo tắc của ông ấy và Đại Sở bản nguyên, không phải pháp khí cảnh giới Thiên bình thường có thể so sánh được, uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên hư thiên, dưới đại địa, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.

Cửu Châu Thần Đồ được Diệp Thành đích thân điều khiển càng thêm có uy lực, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không có ai may mắn thoát khỏi.

“Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”

Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, tiếng hét chấn động đất trời mang theo sức mạnh của sấm sét uy nghiêm vô cùng, vang vọng cả bầu trời.

“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”

Diệp Thành vừa dứt lời đã có lão tổ của một thế gia giơ hai tay lên.

Đó là lão tổ của một gia tộc hạng ba ở Bắc Sở, vốn là người giữ thái độ trung lập nhưng bị ép tới đây tham chiến.

Bây giờ Thị Huyết Diêm La đã chết thì còn đánh cái gì nữa? Nếu tiếp tục ngoan cố phản kháng thì sẽ bị tiêu diệt ngay, chi bằng gia nhập Thiên Đình, so với Thị Huyết Diêm La đã chết thì Diệp Thành mạnh hơn nhiều.

“Không đánh nữa, chúng ta không đánh nữa!”

Sau khi lão tổ của gia tộc hạng ba kia đầu hàng thì như hình thành phản ứng dây chuyền, chiến trường rộng lớn lần lượt vang lên những tiếng nói như vậy, đều là các lão tổ dẫn đầu đầu hàng, chiến tranh phi nghĩa thì những thế lực nhỏ như họ mãi mãi chỉ là bia đỡ đạn, vì sao phải điên cuồng cùng chúng chứ?

Lúc này Bắc Sở vốn đã ở thế bất lợi, vì các gia tộc đầu hàng nên hoàn toàn bị hậu duệ cửu hoàng và đại quân Thiên Đình áp chế.

Khốn kiếp!

Huyết Vương đang chiến đấu với Đao Hoàng nổi giận đùng đùng.

Trận chiến hôm nay chưa chắc bọn họ sẽ thua, nhưng vì những gia tộc này đầu hàng nên bọn họ đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.

Diệp Thành rất thông minh, sử dụng đòn đánh tâm lý.

Chiến tranh phi nghĩa cũng không phải ngươi sống ta chết, nếu Bắc Sở ngoan cố chống cự thì không chỉ hậu duệ cửu hoàng mà đại quân Thiên Đình cũng sẽ thương vong nặng nề, mà kết cục như hiện tại không phải điều ông ta muốn thấy.

“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”

Vẫn còn lão tổ của gia tộc khác tiếp tục giơ tay đầu hàng.

Nhìn tổng thể cả chiến trường đã có rất nhiều vòng chiến ngừng chiến, cũng có rất nhiều người quỳ xuống đất, giao nộp vũ khí.

Đáng chết!

Yêu Vương cũng phẫn nộ, phun ra một ngụm máu, không biết là do tức giận hay do Đại Sở Hoàng Huyền đánh bị thương.

Rút!

Vu Chú Vương quát lên giận dữ, lập tức quay người rút lui, đại quân Vu Chú tộc cũng lập tức ngừng chiến rồi theo vương của mình rút lui khỏi chiến trường.

Rút!

Huyết Vương rống to rung chuyển đất trời rồi cũng rút lui.

Rút lui!

Yêu Vương, Phệ Hồn Vương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương cũng đồng thời rút khỏi chiến trường rộng lớn.

Nếu tiếp tục chiến thì bọn họ cũng sẽ bị quét sạch toàn bộ gia tộc, đây là sức chiến đấu áp đảo tuyệt đối, không phải một hai người là có thể đảo ngược tình thế, trận đại hỗn chiến giữa chín mươi triệu tu sĩ, hoàng đế tới thì thế nào?

Họ rút lui trong sự không cam lòng, bởi vì giờ phút này họ lại thất bại, thất bại một cách thảm hại.

Chư vương các đời có ai không vì tránh sự trấn áp của hoàng đế mà lựa chọn tự phong ấn toàn tộc, bọn họ cứ nghĩ giải phong ấn ở thời đại này có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ muôn đời, thống nhất vùng đất này rồi trở thành hoàng đế chân chính.

Ai có thể ngờ rằng thời đại này còn kinh khủng hơn xưa, cho dù hoàng đế không còn sống thì bọn họ vẫn bại trận.

“Đây không còn là thời đại của chúng ta nữa”, bên ngoài chiến trường, Quỳ Vũ Cương lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt đầy dấu vết thăng trầm của cuộc đời.

Trong trận chiến này, Ma Vực của ông ta không tham chiến nhưng dù tham chiến thì thế nào, cũng vẫn sẽ thua thảm hại thôi.

Ông ta cười, nụ cười có vẻ mệt mỏi và tự giễu.

Ông ta cũng như Yêu Vương và những vị vương khác, chính vì năm xưa bị Viêm Hoàng đánh bại nên không dám, thời đó ông ta đấu không lại Viêm Hoàng, Ma Vực cũng đấu không lại Viêm Hoàng.

Vì vậy sự kiêu ngạo của bậc đế vương mà ông ta luôn hướng tới cũng không hạ màn huy hoàng trong đại chiến mà là yên lặng ngủ say. Ông ta tự phong ấn Ma Vực, bản thân ông ta cũng chìm vào giấc ngủ dài suốt nhiều năm tháng vô tận.

Bọn họ đã tỉnh lại vào thời Nguyệt Hoàng, cứ nghĩ rằng không có hoàng đế thì ông ta sẽ có cơ hội thống nhất Đại Sở, trở thành hoàng đế của thế gian.

Nhưng ông ta đã bị đánh bại trong thời đại đó, lại một lần nữa buông bỏ sự kiêu ngạo, lựa chọn tự phong ấn.

Sau khi Nguyệt Hoàng qua đời, ông ta lại giải trừ phong ấn, nhưng Thái Vương lại xuất thế, sự kinh khủng và xuất sắc từ hậu bối khiến ông ta không dám tranh đấu, lần thứ ba phải buông bỏ sự kiêu ngạo.

Sau đó tới thời đại của Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và gần đây nhất là thời đại của Thần Hoàng, ông ta và Ma Vực của ông ta không chỉ một lần giải trừ phong ấn, muốn tiếp tục tâm nguyện ấp ủ đã lâu, nhưng lại thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác.

Thất bại hết lần này đến lần khác, tự phong ấn hết lần này đến lần khác, tỉnh lại hết lần này đến lần khác rồi lại tiếp tục thất bại hết lần này đến lần khác.

Sự kiêu ngạo của ông ta đã bị mài mòn dần theo năm tháng.

Ký ức của ông ta đã bị bào mòn bởi những thăng trầm của cuộc sống.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, ông ta và đối thủ cũ của ông ta đã bỏ lỡ cả mấy chục nghìn năm, thăng trầm của cuộc sống khiến Ma thể của ông ta cũng đã trở nên già nua.

“Chúng ta đã bị năm tháng đào thải từ lâu rồi”, Quỳ Vũ Cương lẩm bẩm tự nói, giọng nói rất khàn.

Nhìn nhóm Yêu Vương, Huyết Vương chật vật chạy trốn, ông ta nở nụ cười thê lương, đều là đế vương cái thế, ông ta hiểu bọn họ hơn ai hết, cũng hiểu tâm trạng của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK