Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Có người hân hoan có người buồn lo

Trên vân đài ở phía trung tâm, được sự cho phép của lão già kia, Ông lão họ Dạ mới lật tay lấy ra một thanh thạch đao.

Ngay sau đó, cánh tay ông ta hạ xuống, tảng đá lập tức bị xẻ ra.

Tiếp đó, Ông lão họ Dạ không ngừng phất tay, tốc độ rất nhanh, thủ pháp hết sức điêu luyện, sau từng nhát chém của ông ta, tảng đá to chừng vại rượu đã bị bổ xẻ như quả dưa.

Những người xung quanh đều im lặng quan sát, hi vọng có thể thấy được điều bất ngờ xuất hiện.

Hiện giờ, người căng thẳng nhất là lão già đeo mặt nạ quỷ, bỏ ra một triệu linh thạch mới mua được về tảng đá đó, nếu như xẻ ra mà không có gì bên trong thì đúng là uổng phí.

“Có bảo bối, có bảo bối”, rất nhanh sau đó liền có người hô lên.

“Ta nói mà”, lão già đeo mặt nạ quỷ lúc này mới thở phào, bên trong đã có đồ thì cho dù không phải là bảo bối cũng còn tốt hơn không có.

Trên vân đài, tảng đá kia quả thực phát ra ánh sáng chói loá, còn mang theo hương thơm linh thảo thơm nồng khiến từng ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Có điều rất nhanh sau đó, ánh sáng kia đã tắt lịm.

“Ấy? Có chuyện gì thế nhỉ?”

“Sao ánh sáng lại tắt lịm rồi?”

Trong tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đưa mắt qua nhìn, bên trong tảng đá cũ kĩ kia xuất hiện một cây linh thảo khô héo. Đúng, quả thực là một cây linh thảo khô héo, linh nguyên tản ra.

Chao ôi!

Chao ôi!

Khi tất cả mọi người còn chưa hết bất ngờ thì ở một bên liên tiếp vang lên hai âm thanh gằn giọng khiến quá nhiều người trượt khỏi vị trí ngồi.

Không cần nói cũng biết đây là giọng nói của Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, vì bên trong tảng đá này đúng là có một cây Tuyết Linh Chi Thảo”.

“Ta nói này, hai người có thể bớt bớt đi một tí không?”, Diệp Thành trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Lời này của hắn khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt ngồi lại bên cạnh Diệp Thành, sau đó bọn họ dùng linh hồn truyền âm một cách thần bí: “Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá kì dị này không?”

“Nếu không thì các người nghĩ sao?”

“Ôi trời, phát tài rồi”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỗi bên một người ôm chầm lấy hai tay của Diệp Thành: “Mau, mau, nói cho chúng ta biết còn những tảng đá nào có bảo bối”.

Nhìn ánh mắt to tròn mong ngóng của hai người kia, Diệp Thành cũng không keo kiệt, hắn dùng truyền âm linh hồn ngưng tụ thành lời nói, nói số linh thạch có bảo bối cho hai người kia.

Truyền âm xong, Diệp Thành không quên nhắc nhở: “Hai người vẫn nên kín kẽ một tí đi, người ở đây nham hiểm, nếu như có ai để ý đến chúng ta thì không ổn đâu”.

“Yên tâm, đạo lí này chúng ta hiểu”.

Khi cả ba đang trò chuyện thì Ông lão họ Dạ trên vân đài đã phái người đem cây Tuyết Linh Chi Thảo khô héo kia đưa cho lão già đeo mặt nạ, mặc dù lão già đeo mặt nạ nhưng những người khác có thể cảm nhận được sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ khó coi thế nào.

“Một triệu linh thạch cứ thế mà lãng phí”, rất nhiều người tặc lưỡi, cảm thấy may mắn vì trước đó mình không ra tay.

Tiếng bàn tán xôn xao chấm dứt, Ông lão họ Dạ lại lấy tảng đá thứ hai ra.

Lần cạnh tranh giá này không gay cấn như lần đầu tiên chủ yếu là vì người ta sợ không được gì, uổng phí linh thạch là một chuyện, nhưng lại chẳng thu về được gì.

Còn buổi đấu giá tảng linh thạch thứ hai từ đầu tới cuối đều rất ảm đạm, cái giá cao nhất cũng không đột phá lên được quá mức năm trăm nghìn linh thạch, vả lại sau khi xẻ đá, bên trong cũng chẳng có bảo bối gì.

Có người hớn hở có người buồn lo, sắc mặt của người có được tảng đá cũng tối sầm lại, còn những người thất bại khi đấu giá với người này lại được phen hả hê vui sướng.

“Một trăm nghìn”.

“Ta trả ba trăm nghìn”.

“Tám trăm nghìn linh thạch”.

Trong không gian nhỏ bé, về cơ bản đều vang lên giọng nói liên tiếp, bầu không khí hết sức rôm rả.

Trong lúc này cũng có bảo bối xuất hiện, vả lại còn được Thái Ất Chân Nhân đấu được giá, đó là một thanh đoạn kiếm, mặc dù đen kịt chẳng ra sao nhưng nó thực sự bất phàm.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có được bảo bối, có người còn táng gia bại sản sau khi đấu giá.

“Ngươi nói xem, ngươi không ưng tảng đá nào sao?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân chốc chốc lại hỏi Diệp Thành, nghĩ thì cũng có lí, đã có thể nhìn thấu bên trong tảng đá có gì nhưng vài trăm tảng đá người ta đem đấu giá thì Diệp Thành lại không hề ra tay.

“Đương nhiên có chứ”, Diệp Thành vừa vùi đầu lau linh châu vừa truyền âm bằng linh hồn trả lời rất tuỳ ý.

Những tảng đá mà hắn ưng thực sự không hề ít nhưng tảng đá khiến hắn hiếu kì chính là tảng đá to nhất, đến Tiên Luân Nhãn còn không thể nhìn thấu, còn những tảng đá khác giống như tảng đá có Linh Nguyên Quả xích huyết kia và tảng đá với Tử Nguyệt Linh Tinh thì hắn chắc mẩm rằng phải có được.

“Ta trả tám trăm nghìn”, khi cả ba đang nói chuyện thì một giọng nói ở phía đối diện vang lên khiến Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng hẳn lại.

Không sai, người lên tiếng đấu giá chính là Ngô Trường Thanh, vả lại lúc này ông ta còn đang đấu giá tảng đá bên trong có bảo bối, và bảo bối bên trong chính là một viên linh châu màu đỏ gạch, nói ra thì nó thực sự bất phàm.
Chương 482: Xui xẻo rồi

“Tám trăm nghìn, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?”, trên vân đài, ông lão họ Dạ nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai phản hồi.

“Nếu không còn ai trả giá cao hơn thì viên đá này sẽ…”

“Ta trả một triệu”, không đợi ông ta nói xong, một giọng nói đã cắt ngang.

“Tám trăm nghìn đã muốn mua viên linh châu đó, ông nghĩ đơn giản quá đó”, người ra giá đương nhiên là Diệp Thành, viên linh châu đó không tệ, đáng giá tám trăm nghìn linh thạch, nếu đã biết thì đương nhiên hắn sẽ không để Ngô Trường Thanh được lời.

Sắc mặt Ngô Trường Thanh trở nên u ám, có lẽ chuyện đấu giá đã để lại quá nhiều nỗi ám ảnh cho ông ta, nghĩ lại buổi đấu giá ở chợ đen U Minh ngày đó, chẳng phải ông ta đã bị Diệp Thành lừa rất thảm sao?

“Một triệu một trăm nghìn”, Ngô Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

“Nhiều hơn ông một trăm nghìn, một triệu hai trăm”, giọng Diệp Thành lập tức vang lên ngay sau đó, hơn nữa giọng điệu còn rất thản nhiên, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

“Một triệu ba trăm nghìn”.

“Thêm hai trăm nghìn nữa, một triệu năm trăm nghìn”.

“Một triệu sáu”, Ngô Trường Thanh đập tay xuống ghế, đứng bật dậy từ chỗ ngồi. Ông ta nhìn Diệp Thành ở nơi xa bên này, dường như có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng dưới lớp áo bào đen của ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành.

Tên này thì hay rồi, hô một triệu năm trăm nghìn xong thì bắt đầu cúi đầu lau linh châu của mình, làm như mình là người ngoài cuộc, một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại.

Khụ khụ!

Cuối cùng ông lão họ Dạ ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự im lặng này, thấy không còn ai tăng giá nữa, ông ta mỉm cười nhìn Ngô Trường Thanh: “Vị đạo hữu này, ông có muốn xẻ công khai không?”

“Có”, Ngô Trường Thanh rít ra từ này từ kẽ răng, sau đó tái mặt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, nếu không vì hắn thì ông ta cũng không nâng giá lên gấp đôi như vậy.

Ngay sau đó, ông lão họ Dạ vung dao đá lên, mọi người đều nhìn sang, ai cũng muốn xem bên trong viên đá được đấu giá cao nhất từ khi Đại hội đấu thạch bắt đầu đến nay sẽ có bảo bối gì?

Chẳng bao lâu, từng lớp đá được xẻ ra.

Trên ghế ngồi, Diệp Thành cất viên linh châu được lau sáng bóng đi, sau đó lại lấy một viên linh châu khác từ trong túi đựng đồ ra, đầu tiên hắn hà hơi lên đó rồi lấy một miếng vải trắng cẩn thận lau chùi.

Có ánh sáng! Có ánh sáng!

Chẳng mấy chốc tiếng la hét bắt đầu nối tiếp nhau, trong viên đá Ngô Trường Thanh đấu giá được đúng là có bảo bối, và cũng chính là viên linh châu màu đỏ cũ kĩ mà Diệp Thành nhìn thấy.

Lúc này sắc mặt Ngô Trường Thanh mới dịu đi đôi chút, nếu bỏ ra một triệu sáu mà không nhận lại gì, ông ta sẽ tức hộc máu mất.

Buổi đấu giá lại trở nên rộn ràng hơn rất nhiều, hơn trăm viên đá liên tiếp đều có bảo bối, hơn nữa có một số bảo bối còn khiến cho không ít lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên trên ghế ngồi thấy mà ham.

Sắc mặt ông lão họ Dạ lại không tốt lắm.

Vốn dĩ những viên đá này đều được cho là sẽ không có bảo bối nên mới được mang ra đấu giá, ai ngờ lại liên tiếp xẻ được bảo bối, điều này đối với thành cổ Thiên Long mà nói là một tổn thất.

“Thật kỳ lạ”, ông lão họ Dạ lẩm bẩm một tiếng, lại đặt một viên đá khác lên vân đài.

“Giá khởi điểm một trăm nghìn linh thạch, ai đưa ra giá cao hơn sẽ thuộc về người đó”.

“Một trăm năm mươi nghìn”.

“Một trăm tám mươi nghìn”.

“Hai trăm nghìn”.

Có lẽ chính sự kích thích của những viên đá trước đó nên khi viên đá khác được lấy ra, hội trường buổi đấu giá lại trở nên náo nhiệt, liên tiếp được đẩy lên cao trào.

Tuy nhiên, dù cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra nhưng có một điều kỳ lạ là chỉ cần Ngô Trường Thanh đấu giá viên đá nào, Diệp Thành đều sẽ chen vào, đến nỗi sau nhiều vòng đấu giá, ông ta đã mất gần hai triệu linh thạch.

“Tiểu tử này làm sao thế? Sao cứ đối đầu với người kia vậy?”

“Thế mà cũng không nhìn ra à? Hai người họ có thù chứ sao!”

“Nhưng mà mấy viên đá người kia đấu giá được khi xẻ ra đều có bảo bối, ta nhìn mà thấy ngứa tay quá!”

Những tiếng thảo luận vang lên không ngớt khiến cho vẻ mặt Ngô Trường Thanh u ám, méo mó hẳn đi. Ông ta không ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra Diệp Thành nhằm vào mình, nếu không thì tại sao có hàng nghìn người ở đây, tên đó chỉ gây khó dễ với ông ta?
Chương 483: Dòng chữ trên tượng gỗ

“Sau khi kết thúc buổi đấu giá, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn”, bàn tay trong ống tay áo của Ngô Trường Thanh đã siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt cũng loé lên tia sáng lạnh.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm những điều này, hắn vẫn cúi đầu lau linh châu.

Bích Du ở bên cạnh đã khẽ chau mày mấy lần, Diệp Thành năm lần bảy lượt đối đầu với Ngô Trường Thanh khiến cảm giác đó trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.

Ở đằng kia, ông lão họ Dạ đã lại đặt một viên đá khác lên vân đài, sau đó mỉm cười nhìn mọi người: “Viên đá thứ một trăm chín mươi có giá khởi điểm là một trăm nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá”.

Trên chỗ ngồi, nghe đến “viên đá thứ một trăm chín mươi”, Diệp Thành đang lau linh châu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn viên đá đó từ xa, dường như Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy tượng gỗ nhỏ không có đầu bên trong viên đá đó.

“Đây có phải viên đá có tượng gỗ nhỏ mà ngươi nói không?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó còn không quên bổ sung: “Ta muốn có viên đá đó”.

“Hiểu rồi, không giành với ngươi đâu”.

“Một trăm mười nghìn”.

“Một trăm năm mươi nghìn”.

“Hai trăm nghìn”.

Khi hai người họ nói chuyện thì cuộc đấu giá bên dưới đã bắt đầu, nhưng cũng chỉ có ít người ra giá, có vẻ rất ít người coi trọng viên đá có bề ngoài chẳng đẹp mắt này, vì thế họ chỉ ngồi đó chờ người khác đấu giá.

“Ba trăm nghìn”, cuối cùng Diệp Thành cũng ra giá, hơn nữa còn tăng một trăm nghìn linh thạch một lần.

“Bốn trăm nghìn”, chẳng mấy chốc đã có người tăng giá, hơn nữa người này lại khiến Diệp Thành phải bất đắc dĩ, vì đó không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở.

“Thuộc về ông đó”, Diệp Thành từ bỏ, không phải hắn không muốn viên đá đó mà vì hắn không muốn tranh với Thượng Quan Bác, cứ tiếp tục như vậy thì bên được lợi chỉ có thành cổ Thiên Long.

Khi quyết định từ bỏ, Diệp Thành đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì sau khi Đại hội đấu thạch kết thúc, hắn sẽ đi tìm Thượng Quan Bác.

Cuộc đấu giá cho viên đá thứ một trăm chín mươi đến nhanh mà đi cũng nhanh, Thượng Quan Bác bỏ ra bốn trăm nghìn linh thạch đã mua được.

“Xẻ đá công khai”, ông lão họ Dạ còn chưa hỏi, Thượng Quan Bác đã mỉm cười bảo.

Ông lão họ Dạ hiểu ý, vung dao đá lên.

Dưới sự chú ý của mọi người, từng lớp vỏ đá được xẻ ra, nhưng đến khi viên đá được người ta xẻ chỉ còn bằng quả dưa cũng không thấy có ánh sáng phát ra, không có hiện tượng gì lạ.

Lúc này đã rất nhiều người nhìn Thượng Quan Bác bằng ánh mắt cảm thông.

“Xui xẻo rồi!”, trên chỗ ngồi, Tư Đồ Tấn nhìn Thượng Quan Bác bên cạnh với vẻ mặt rất đáng đánh.

“Cút!”, Thượng Quan Bác chửi một tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Tuy rằng bốn trăm nghìn linh thạch không nhiều, nhưng ông ta lại mất mặt.

Rắc!

Ngay sau đó, tiếng đá nứt vang lên trên vân đài, viên đá to bằng quả dưa hấu bị ông lão họ Dạ đập ra, trong vụn đá thật sự có thứ rơi ra, được ông ta cầm trong tay.

“Thật sự có bảo bối?”, trong viên đá thật sự có đồ khiến mọi người tứ phía ngạc nhiên.

“Đó là thứ gì?”

“Hình như là tượng gỗ, nhưng sao lại không có đầu?”

“Tượng gỗ?”, Thượng Quan Bác ngẩn người nhìn tượng gỗ khắc trong tay ông lão họ Dạ. Một giây trước hai mắt ông còn đang sáng lên vì trong đá thật sự có đồ, nhưng khi thấy là một cái tượng gỗ không có đầu thì vẻ mặt ông lại đột nhiên trở nên lúng túng.

Trên vân đài, ông lão họ Dạ cũng hơi thảng thốt.

Mặc dù trong những viên đá ký lạ này sẽ xẻ ra được những thứ kỳ lạ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại xẻ ra được tượng gỗ, hơn nữa còn là tượng gỗ không có đầu.

Vì ngạc nhiên nên ông lão họ Dạ bất giác lật xem, quan sát tỉ mỉ bức tượng được điêu khắc bằng gỗ trong tay.

Bức tượng này được điêu khắc rất tỉ mỉ, khắc hoạ sống động như thật, có thể thấy người khắc rất tận tâm, nhưng nhược điểm duy nhất là không có đầu.

“Có chữ”, nhìn mãi hồi lâu, ông lão họ Dạ phát hiện có hai chữ không rõ lắm phía dưới bức tượng gỗ.

“Diệp Thành”, ông ta bất giác đọc ra thành tiếng.
Chương 484: Diệp Thành

“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.

“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.

“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”

“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.

“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”

“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.

“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.

“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.

“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.

Haiz!

Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.

Nhưng Thượng Quan Bác còn chưa trở lại chỗ ngồi, một giọng nữ êm dịu đã vang lên: “Tiền bối, có thể nhường tượng gỗ đó cho vãn bối không, ta đồng ý trả với giá gấp đôi”.

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn Bích Du bên cạnh: “Cô ta làm cái quái gì vậy?”

Không chỉ hắn mà ngay cả Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cùng toàn thể mọi người đang có mặt đều nhìn sang.

“Một bức tượng gỗ không có đầu mà trả giá gấp đôi?”

“Tám trăm nghìn linh thạch?”

“Cô nương này ăn no rửng mỡ hay là nhiều tiền quá nên tiêu bớt? Một bức tượng gỗ trở nên có giá trị như vậy từ bao giờ thế?”

“Tiền bối có thể nhường cho vãn bối không?”, trong những tiếng thảo luận, Bích Du đã đứng lên, chắp tay hành lễ với Thượng Quan Bác ở nơi xa.

Vẻ mặt Thượng Quan Bác cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông gặp chuyện mới lạ như này.

Nên bán không?

Thượng Quan Bác thầm tính trong lòng, giá gấp đôi là tám trăm nghìn, vậy là có thể kiếm được bốn trăm nghìn, ừm, cũng được!

Không biết khi Diệp Thành biết Thượng Quan Bác bán thẻ bài linh vị của mình đi có nhảy dựng lên tại chỗ không!

Dưới con mắt chú ý của bao người, Thượng Quan Bác hắng giọng, nhìn Bích Du phía đối diện rồi vuốt râu nói: “Nếu cô nương đã có thành ý như vậy thì ta sẽ để lại cho cô”.

Nói xong Thượng Quan Bác giơ tay lên, tung tượng gỗ qua.

“Cảm ơn tiền bối”, Bích Du cầm tượng gỗ trong tay, sau đó đưa một chiếc túi đựng đồ ra.

“Lần trao đổi này đáng giá lắm”, Thượng Quan Bác nhận lấy túi đựng đồ, kiểm tra sơ qua rồi vui vẻ nhét vào tay áo.

Khi trở lại chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Bác còn đắc ý liếc nhìn Tư Đồ Tấn bên cạnh: “Haiz, đúng là phiền mà, lại kiếm được bốn trăm nghìn”.

Lại nhìn sang Tư Đồ Tấn lúc này đã tối sầm cả mặt.

“Cũng chẳng còn cách nào! Nhân cách của ta tốt thế đấy”, Thượng Quan Bác nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ trông rất huyênh hoang.

Chỉ là không biết khi ông biết người mua tượng gỗ ấy chính là Bích Du thì sẽ thế nào.

Có lẽ vài ngày nữa lão già Gia Cát Vũ sẽ tìm ông ấy nói chuyện, nói ông mua với giá bốn trăm nghìn mà lại bán với giá tám trăm nghìn, ông có thấy xấu hổ không?

“Cứ… Cứ vậy bán rồi sao?”, mọi người đều ngạc nhiên há hốc miệng, vẫn chưa phản ứng kịp.

“Một bức tượng gỗ không có đầu bán với giá tám trăm nghìn?”

“Cô nương à, chúng tôi vẫn còn một cái sọt gỗ này, cô có mua không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nghiêng đầu nhìn Bích Du bên trái Diệp Thành.

Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành lập tức đưa tay đỡ trán, vẻ mặt ông đây không quen hai người.

Lại nhìn sang Bích Du, cô dứt khoát mặc kệ hai tên này.

Cô lẳng lặng cầm tượng gỗ trong tay, ngẩn ngơ nhìn nó, nhất là khi nhìn đến hai chữ nhỏ bé hơi mờ phía dưới, cô bất giác nở nụ cười ngốc nghếch, cười một lúc đôi mắt cô bắt đầu nhoà đi.

“Không phải cô gái này gặp chuyện gì khiến mình kinh hãi chứ?”, mặc dù không nhìn Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

“Ngươi ngồi ngay bên cạnh cô bé, tại sao lại khiến cô bé đau buồn như thế?”, đột nhiên một giọng nói từ hư ảo truyền âm vào đầu Diệp Thành.

Diệp Thành sững người: “Chuyện… Chuyện này liên quan gì đến ta?”

“Ngươi dám phụ con bé thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn”, khi Diệp Thành đang ngây người thì giọng nói ấy lại vang lên trong đầu.

Lời này vừa dứt, Diệp Thành giật bắn mình, vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trời đất chứng giám, lão tử với cô ấy không có quan hệ gì cả!

Rõ ràng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bên cạnh cũng nhận thấy sự bất thường của Diệp Thành, họ đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Còn Diệp Thành thì đang đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra người nào đáng nghi.

Chính vì vậy mà hắn chợt run lên, người có thể khiến hắn nghe được nguồn phát ra âm thanh mới khiến hắn bất an nhất, nếu làm không vừa ý người đó, đi ngủ sẽ bị người đó bóp chết.

“Tảng đá thứ một trăm chín mốt, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, sau một khúc nhạc đệm, giọng ông lão họ Dạ lại vang lên, tảng đá tiếp theo cũng được ông ta đặt lên vân đài.

“Ta trả hai trăm nghìn”.

“Ba trăm nghìn”.

“Năm trăm nghìn”.
Chương 485: Ngưu Thập Tam

Lời ông lão họ Dạ vừa dứt, các giọng nói lần lượt vang lên, chỉ vì bề ngoài của tảng đá này phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa bề mặt trơn bóng, hình dáng rất đẹp, là kiểu đá chắc chắn có bảo bối.

Vì thế rất nhiều người ra giá.

Chỉ trong vòng chưa đến mười giây, tảng đá kỳ lạ này đã được đấu giá lên tới hàng triệu, hơn nữa với độ sục soi của hiện trường lúc này, giá đấu giá tảng đá này còn cao nữa, ít nhất cũng phải hai triệu linh thạch.

“Một triệu ba trăm nghìn”.

“Một triệu năm trăm nghìn”.

“Hai triệu”.

Cuối cùng một ông lão mặc áo tím dứt khoát ra giá, vừa lên tiếng đã át mọi tiếng ồn ào.

“Ông lão này lắm tiền thật!”, Diệp Thành sờ cằm nhìn về hướng đó.

Ông lão đó trông rất lạ, người gầy như que củi, hai mắt nhỏ gần như híp thành một đường, nhưng cái miệng lại rộng lạ thường, nổi bật nhất là đỉnh đầu ông ta, nhìn từ xa có thể thấy vầng trán sáng bóng.

“Vẻ ngoài thật kỳ lạ”, Diệp Thành cảm thán: “Quả nhiên không được trông mặt mà bắt hình dong, ông ta còn ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa chứ”.

“Ông ta tên là Ngưu Thập Tam, có phải cái tên này cũng rất tuỳ ý không?”, Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh nhàn nhạt nói một câu.

“Ngưu Thập Tam?”, cái tên này thật sự khiến Diệp Thành giật mình.

“Ông ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đứng thứ mười ba trong nhà nên được đặt tên là Ngưu Thập Tam”, Ngô Tam Pháo giải thích, tặc lưỡi cảm thán: “Nói đến người nhà họ Ngưu này, họ cực kỳ lợi hại. Năm đó Thị Huyết Điện muốn làm chủ Bàn Long Hải Vực nhưng bị họ đánh cho phải bỏ chạy, lợi hại vô cùng…”

“Lợi hại vậy sao không đặt tên là Ngưu Bức đi?”, Diệp Thành cũng tấm tắc cảm thán: “Đại Sở nhiều nhân tài thật!”

“Hai triệu, còn ai ra giá cao hơn nữa không?”, khi ba người đang thảo luận, giọng ông lão họ Dạ đã vang vọng khắp hội trường.

Chỉ là, sau năm giây vẫn không có ai ra giá nữa.

Lúc này, ông lão họ Dạ mới khẽ hắng giọng, nhìn Ngưu Thập Tam mặc áo tím: “Vị đạo hữu này có muốn xẻ đá công khai không? Nếu không xẻ công khai thì phải trả gấp ba…”

“Xẻ”, Ngưu Thập Tam lập tức ngắt lời ông lão họ Dạ. Mẹ nó, gấp ba là sáu triệu linh thạch đó, đùa à?

Bị ngắt lời nên ông lão họ Dạ hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn giơ con dao đá lên, chém một phát tảng đá chỉ còn một nửa.

“Ta nói này, ngươi xẻ chậm một chút, cẩn thận bảo bối của ta”, thấy ông lão họ Dạ không chú ý nặng nhẹ, Ngưu Thập Tam vội lên tiếng. Lão tử bỏ ra hai triệu linh thạch đó, ngươi chém vào làm vỡ bảo bối của ta, ta sẽ phát điên mất.

Động tác của ông lão họ Dạ đúng là đã chậm lại, xẻ ra từng lớp đá, mỗi nhát dao đều cực kỳ thận trọng!

Dưới khán đài, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào hòn đá.

Một lớp, hai lớp, ba lớp…

Hòn đá to bằng vại rượu được xẻ bỏ từng lớp dưới sự chú ý của mọi người, nhưng cho đến khi chỉ còn to bằng nắm tay cũng không thấy có gì bất thường, thậm chí còn không thấy có một tia sáng.

Đến lúc này, ông lão họ Dạ đã đập vỡ hòn đá.

Hòn đá đã nứt, nhưng chỉ có một làn khói xanh bay ra.

Ngoại trừ làn khói xanh mịt mù thì không còn thứ gì khác.

Ông lão họ Dạ cũng rất bất lực nhìn Ngưu Thập Tam đang ngồi ở ghế đối diện, trong mắt hiện rõ mấy chữ: Không trách ta được, bên trong không có bảo bối.

Không chỉ ông ta mà hầu như tất cả mọi người đều nhìn sang, bỏ ra hai triệu linh thạch mà lại chẳng nhận được gì, có vui không?

Để ta yên tĩnh!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngưu Thập Tam đưa hai tay lên che mặt.

Mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Toàn hội trường mặc niệm ba phút.

Từ lúc bắt đầu Đại hội đấu thạch đến giờ đến giờ, tảng đá được đấu với giá cao nhất đến khi xẻ ra lại chẳng có gì, vì thế mọi người đều đồng loạt mặc niệm cho Ngưu Thập Tam ba phút.

“Xem ra đêm nay ông ta không ngủ được rồi”, Ngô Tam Pháo xoa cằm, nói một câu với ẩn ý sâu xa.

“Có lẽ sau Đại hội đấu thạch này ông ta sẽ phát điên lên mất”, Thái Ất Chân Nhân cũng vuốt râu, thốt lên một câu thấm thía.

“Xem ra hai người đều là kẻ xấu xa”, Diệp Thành vẫn luôn vùi đầu lau linh châu bên cạnh thản nhiên nói.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.

Nhưng buổi đấu giá tiếp theo diễn ra khá nhạt nhẽo, chủ yếu là vì hai triệu linh thạch cũng không xẻ ra được gì, mọi người không dám tăng giá nhiều, sợ mất linh thạch mà không nhận được gì.

Vì vậy trong mấy chục tảng đá tiếp theo, giá cao nhất cũng chỉ tám trăm nghìn.

Tuy nhiên, mặc dù giá của nhiều hòn đá không cao nhưng bảo bối xẻ ra lại khá nhiều, ví dụ như xích huyết linh lung thảo vẫn còn nguyên vẹn, bảo ấn hầu như cũng không hư hại, linh khí cực kỳ sắc bén…

“Đúng là không bình thường”, ông lão họ Dạ trên vân đài nhìn từng bảo bối được xẻ ra mà đau lòng!

Mặc dù vậy nhưng Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục.

Dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ đẩy một hòn đá, ồ không, nên nói là đẩy một tảng đá lên vân đài, vì tảng đá này thật sự quá lớn, những hai mươi trượng, là phiến đá to nhất trong mười nghìn phiến.

Bởi vì tảng đá này quá lớn, ông lão họ Dạ sợ chắn mất tầm nhìn nên đứng luôn lên phía trên.

Lúc này Diệp Thành đang lau linh châu lại ngẩng đầu lên lần nữa, bởi vì hắn rất coi trọng tảng đá này, không ngờ hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn mà cũng không thể nhìn thấu.

“Tảng đá số hai trăm năm mươi mốt, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Lão tử trả một trăm năm mươi nghìn”.

“Lão phu trả hai trăm nghìn”.

“Lão nương ra giá ba trăm nghìn”.

Ba âm thanh liên tục vang lên, mọi người nghe mà khoé miệng giật giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK