Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 637: Uy lực của thần tiễn

Dứt lời, Diệp Thành nhẩm niệm, xoè bàn tay ra, thiên lôi biến thành màu tím lơ lửng trong lòng bàn tay trái, tiên hoả biến thành bảy màu cầu vồng lơ lửng trong lòng bàn tay phải.

Chân hoả?

Thiên lôi?

Nhìn thấy tiên hoả và thiên lôi trong lòng bàn tay Diệp Thành, ngoại trừ số ít người của hai quân, những người khác dù là người của Thiên Hoàng hay Viêm Hoàng đều nheo mắt, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại có đồng thời cả chân hoả và thiên lôi.

Đương nhiên Diệp Thành thay đổi màu sắc của chân hoả và thiên lôi chỉ để che tai mắt mọi người, bởi vì bây giờ hắn liên tiếp sử dụng bí thuật bất truyền đã dấy lên nghi ngờ.

Bây giờ hắn không thể để lộ thân phận thật, nếu không mọi mưu tính của hắn sẽ bị phá hỏng.

“Nếu chẳng may Thánh chủ thua cuộc, chúng ta có nên giết Tần Vũ không?”, thấy Diệp Thành chuẩn bị tung chiêu lớn, lão già áo đen cảnh giới Chuẩn Thiên truyền âm cho mọi người: “Dù sao cũng đang ở trước linh sơn của Thiên Hoàng chúng ta, nếu giết hắn thì với trạng thái bây giờ của hắn cũng khó mà sống sót”.

“Không được”, nữ tử tên Hồng Loan phản đối: “Hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, giết hắn thì chúng ta đừng mong có thể sống sót rời đi, chúng ta đều biết, nếu đại chiến thì thậm chí chúng ta còn không có nổi bốn phần khả năng thắng”.

“Ta đồng ý với Hồng Loan”, bà lão lưng còng lên tiếng: “Hơn nữa hai bên đang đánh cược, nếu Thiên Hoàng vì bại trận mà ra tay giết người sẽ hoàn toàn chọc giận Viêm Hoàng, vậy thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một trận chiến không chết không nghỉ”.

“Ta thì sao cũng được”, gã thanh niên áo trắng tay cầm quạt gấp nở nụ cười khẽ: “Ta nghe Thánh chủ”.

“Các ngươi không tin tưởng Thánh chủ đến vậy à?”, lão già trung niên mặc áo mãng bào liếc nhìn mấy người rồi hừ lạnh: “Các ngươi cũng biết uy lực của Thiên Kiếm Thần Phạt, cho dù Tần Vũ có chân hoả và thiên lôi cũng không thể chống lại đòn vô song này, muốn thu phục Thiên Hoàng đâu dễ vậy!”

“Nhưng ta lại mong Diệp Thành thắng”, Hồng Loan hít sâu một hơi: “Thiên phú và sức chiến đấu của hắn ai cũng thấy rõ, nói câu này chắc mọi người đều không thích nhưng ta thấy hắn thích hợp làm thống soái của Viêm Hoàng hơn Thánh Chủ, ít nhất thì sự quyết đoán và tiềm lực của hắn là điều Thánh chủ chúng ta không thể so sánh”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, bà lão lưng còng nhẹ giọng đáp.

“Các ngươi…”, lão già áo đen và người trung niên mặc áo mãng bào đều ném cho Hồng Loan và bà lão lưng còng một cái nhìn lạnh lùng.

Cứ thế, trận chiến giữa Chung Quy và Diệp Thành còn chưa bắt đầu phân định thắng thua thì các tiền bối cấp cao của Thiên Hoàng đã chia thành ba phe. Phe Hồng Loan và bà lão hy vọng Diệp Thành thắng, phe lão già áo đen và người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào thì hy vọng Chung Quy thắng, phe gã thanh niên áo trắng thì giữ thái độ trung lập.

Giống như bọn họ, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng cũng đang âm thầm thảo luận, về cơ bản cũng chia thành ba phái:

Phái những người có cái nhìn thiển cận thì hy vọng Chung Quy thắng.

Phái biết nhìn xa trông rộng thì hy vọng Diệp Thành thắng, vì sức chiến đấu và thiên phú của hắn quá tuyệt vời, khiến mọi người nhìn thấy một tương lai huy hoàng hơn.

Phái khác thì vẫn do dự, giữ thái độ trung lập.

“Thánh chủ quả là cao tay!”, lão tổ nhà họ Tô bên phía Viêm Hoàng cảm thán, dường như cách rất xa cũng nghe được âm thanh thảo luận nội bộ của Thiên Hoàng.

“Quả thật rất cao tay”, Cổ Tam Thông vuốt râu đắc ý: “Thể hiện sức chiến đấu và thiên phú đáng kinh ngạc của mình trước đại quân Thiên Hoàng, để mọi người cảm thấy đi theo Viêm Hoàng sẽ có tương lai tươi sáng hơn”.

“Không chiến mà thu phục được quân, đây là chiến thuật đánh trận đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhẹ: “Nội bộ Thiên Hoàng đã phân thành nhiều phe phái, cho dù bây giờ Viêm Hoàng và Thiên Hoàng khai chiến thì Viêm Hoàng cũng có từ sáu đến tám phần thắng”.

“Đâu chỉ là tám phần”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười vui vẻ: “Đại quân của Thiên Hoàng có hơn tám phần là người cũ của Viêm Hoàng, những người đó ít nhất cũng có năm phần không muốn khai chiến với Viêm Hoàng, như vậy khả năng thắng của Viêm Hoàng phải trên chín phần”.

Ù ù ù!

Khi mọi người còn đang thảo luận thì Diệp Thành bên này đã biến đổi hình thái của tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.

Chân trái của hắn hơi khuỵu lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu tím, choán mắt người nhìn.

Đột nhiên hắn lại vào trạng thái huyền diệu đó.

Đó là hình ảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Chung Quy ở trên cao, thần quang vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?

Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.

“Diệp Thành, một chiêu quyết định thắng bại đi!”, trên hư không cao vút truyền tới tiếng rống giận của Chung Quy, thanh sát kiếm trong tay ông ta đã rung lên khó có thể không chế, vô số sấm sét đã ngưng tụ đến cực điểm, thật sự như một thanh thần kiếm sấm sét.

“Tới đi!”, Diệp Thành hô vang, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, đó chính là tín niệm tất thắng.

Dưới sự chú ý của mọi người, Chung Quy và Diệp Thành bắt đầu xuất chiêu.

Thiên Kiếm Thần Phạt!

Chung Quy chợt vung thần kiếm sấm sét lên chỉ vào Diệp Thành bên dưới, một đạo lôi kiếm không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên hạ, nghiền nát từng tấc không gian.

Nhất tiễn cách thế!

Diệp Thành hô lên, buông lỏng dây cung, thần tiễn sấm sét màu tím bắn thẳng lên trời, xuyên thủng cả hư không mang theo uy lực vô song, huỷ diệt thiên hạ.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, thần tiễn sấm sét màu tím bắn lên trời và lôi kiếm màu bạc từ trên trời bắn xuống đang bay lại gần nhau.

Vào lúc này, màu tím và màu bạc, lôi tiễn và lôi kiếm cực kỳ chói mắt phía trên bầu trời.

Bùm!

Một tiếng nổ ầm kinh hoàng, thần tiễn sấm sét và lôi kiếm màu bạc va vào nhau, bắn ra ánh sáng rực rỡ.

Đột nhiên không gian bị nổ tung, lấy điểm tiễn và mang va chạm làm trung tâm, một vầng sáng hình tròn tản ra tứ phía, nó đi tới đâu, không gian liền biến dạng, cả hai phương Bắc Nam đều có một ngọn núi cao hùng vĩ bị chém nát.

Ai mạnh, ai yếu!

Tất cả mọi người đều đang chú ý, thần tiễn màu tím và thần kiếm màu bạc nhất thời ngưng lại, chúng đang nghiền ép uy lực của nhau.

Rắc!

Một âm thanh yếu ớt mà giòn giã vang lên cực kỳ rõ ràng, đó là tiếng lôi kiếm của Chung Quy bị nứt, lôi quang bao phủ trên lôi kiếm cũng dần biến mất, bị thần tiễn màu tím nghiền nát.

Ùng!

Thần tiễn màu tím uy lực vô song, nghiền nát sát kiếm được bao phủ bởi sấm sét, bắn thẳng lên trời.

Phụt!

Chung Quy bị thần tiễn màu tím đâm xuyên, máu tươi màu đỏ bắn ra, quang mang chói loá bị dập tắt, ông ta như thần vương mạt thế, ngã xuống không còn chút sức lực.

Cơ thể đẫm máu sự khiến người ta phải chú ý.

Thánh chủ của Thiên Hoàng đã thất bại.
Chương 638: Viêm Hoàng thống nhất

Rầm!

Khi cơ thể đẫm máu của Chung Quy rơi xuống đất, tim của những người của Thiên Hoàng bất giác đập mạnh.

Thánh chủ Thiên Hoàng bại trận, trận huyết chiến quang minh chính đại, ông ta đã thất bại trong tay một hậu bối cảnh giới Không Minh.

Phù!

Thấy Diệp Thành chiến thắng, người của Viêm Hoàng đều thở phào một hơi, đại quân Viêm Hoàng nhất loạt xông lên, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ kéo Diệp Thành về phía mình, bảo vệ ở phía sau.

Thánh thể cường đại của Diệp Thành đã gần như tàn phế, trận giao chiến với Chung Quy gần như đã dùng hết linh lực của hắn.

Nhưng hắn lại tạo ra một huyền thoại khác, hắn vừa bước vào cảnh giới Không Minh không lâu đã đánh bại được cảnh giới Chuẩn Thiên.

Hơn nữa Chung Quy còn không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, ông ta là Thánh chủ của Thiên Hoàng, sức chiến đấu tuy không bằng Chung Giang nhưng cũng không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường có thể so sánh.

Quan trọng nhất là Diệp Thành còn chưa sử dụng đến con át chủ bài, ví dụ như bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh, nếu hắn sử dụng thì khi hai đánh một, có lẽ Chung Quy sẽ còn thất bại nhanh hơn.

Phù!

Giống như Viêm Hoàng, rất nhiều người của Thiên Hoàng cũng thở ra một hơi thật dài, họ là những người hy vọng được quay về Viêm Hoàng, bây giờ Diệp Thành thắng trận, nếu Chung Quy tuân thủ quy ước thì họ có thể về nhà rồi.

Còn những người khác lại mang vẻ mặt rất khó coi, Chung Quy bại trận là điều nằm ngoài dự đoán của họ.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành kéo lê thân thể bị thương, bước ra từ đại quân Viêm Hoàng, đến bên Chung Quy.

Chung Quy lúc này đang yếu ớt nằm trên đất, miệng đầy máu, toàn thân bị đánh gần như tàn tạ, nhưng tính mạng thì không có gì đáng ngại, chỉ là linh lực cạn kiệt và bị thương nặng mà thôi.

Diệp Thành cứ nghĩ ông ta sẽ điên cuồng gào thét, nhưng không.

Ông ta chỉ lặng lẽ nằm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, có ngạc nhiên, có bất lực, có không cam, cũng có mệt mỏi.

Năm xưa ông ta không phục Chung Viêm, oán hận Hồng Trần không truyền ngôi Thánh chủ cho mình, cũng chính vì sự oán hận đó đã khiến ông ta dẫn mọi người rời khỏi Viêm Hoàng, ông ta luôn cho rằng mình mới là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Thánh chủ.

Nhưng trong trận chiến hôm nay, ông ta đã thua một cách thảm hại, dưới sự áp chế của cảnh giới tu vi tuyệt đối, sự kiêu ngạo của ông ta đã không còn. Ông ta vẫn không phục Chung Viêm, vẫn oán hận Hồng Trần, nhưng ông ta không thể không thừa nhận Diệp Thành đeo Huyền Thương Ngọc Giới phù hợp hơn mình.

Nhất thời, vẻ mặt Chung Quy trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều, ông ta cảm thấy mình đấu tranh vì hư danh mấy trăm năm qua quá nực cười.

Rắc!

Ở bên này, Diệp Thành đã bóp nát một viên đan dược, truyền chân nguyên thuần tuý vào cơ thể Chung Quy.

“Tiền bối, Viêm Hoàng vốn là một thể, huynh đệ hà tất phải tương tàn?”, Diệp Thành nói với giọng điệu đều đều, ánh mắt nhìn thẳng vào Chung Quy.

“Nếu Thiên Hoàng từ chối quy thuận, ngươi sẽ làm gì?”, Chung Quy lảo đảo đứng dậy, khàn giọng hỏi.

“Đại quân Viêm Hoàng sẽ san bằng Thiên Hoàng”.

“Ngươi đành lòng sao?”, Chung Quy lẳng lặng nhìn Diệp Thành.

“Còn tiền bối thì sao? Người có đành lòng không?”, Diệp Thành hỏi ngược lại, nhìn thẳng vào Chung Quy: “Trước khi khai chiến, số phận của Thiên Hoàng nằm trong tay tiền bối, sau khi khai chiến mới nằm trong tay vãn bối. Nếu tiền bối thật sự đành lòng nhìn Thiên Hoàng trăm họ lầm than, vậy vãn bối cũng không ngại mang theo tai tiếng muôn đời”.

Diệp Thành dứt lời, Chung Quy im lặng.

Đại quân Viêm Hoàng im lặng.

Đại quân Thiên Hoàng cũng im lặng.

Mọi người đều hồi hộp nhìn Chung Quy, quyết định của ông ta mới là then chốt liệu trận huyết chiến có diễn ra hay không. Nếu ông ta không khuất phục thì nơi đây sẽ thây chất thành núi, nếu ông ta quy thuận thì Viêm Hoàng thống nhất, mọi người đều vui.

“Thánh chủ!”

Sau một lúc im lặng, trong linh sơn Thiên Hoàng truyền tới tiếng hô dời non lấp bể, trong mười phần trưởng lão và đệ tử thì có tới gần bảy phần đã quỳ một chân xuống, nhìn Chung Quy với vẻ đầy hy vọng: “Chúng ta muốn về nhà”.

Tiếng hô này khiến Chung Quy bất giác quay người lại, sững sờ nhìn linh sơn Thiên Hoàng, ông ta nhìn thấy từng cặp mắt tràn đầy hy vọng.

“Sư huynh cũng biết họ đều mệt rồi”, không biết Chung Giang đã tới bên Chung Quy từ lúc nào, ông cũng nhìn về phía linh sơn Thiên Hoàng.

“Chiến đấu mấy trăm năm, huynh đã từng thật lòng hỏi thuộc hạ của mình rằng họ có muốn về nhà hay không chưa?”, Chung Ly cũng bước tới, nhìn linh sơn Thiên Hoàng như Chung Giang.

Cơ thể Chung Quy run lên, ông ta nở nụ cười tự giễu, mệt mỏi.

Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu được tâm ý của hầu hết mọi người ở Thiên Hoàng, họ muốn về Viêm Hoàng, sở dĩ họ vẫn theo ông ta chống lại Viêm Hoàng là vì lòng trung thành của họ, chứ không phải vì họ căm hận Viêm Hoàng.

Cuối cùng, Chung Quy cúi đầu hạ lệnh: “Mở sơn môn”.

Mở sơn môn!

Một câu nói tuy không lớn nhưng lại vang vọng giữa đất trời vô tận.

Thánh chủ vạn tuế!

Thánh chủ vạn tuế!

Lập tức tiếng hô hùng hồn vang dội khắp đất trời, có người của Viêm Hoàng, cũng có người của Thiên Hoàng.

Đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, rất nhiều trưởng lão đã rơi nước mắt, Viêm Hoàng bị chia cắt mấy trăm năm, cuối cùng lại được thống nhất một lần nữa.

“Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi”, Chung Giang và Chung Ly thở ra một hơi thật dài, đôi mắt già nua mờ đục trở nên trong sáng hơn, dáng vẻ già nua của họ dường như cũng trở nên trẻ ra rất nhiều trong tiếng hô vang này.

“Ta chưa bao giờ ngờ tới Viêm Hoàng sẽ thống nhất theo cách này”, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và lão tổ của nhà họ Tô ở bên cạnh cũng tấm tắc cảm thán.

“Tiểu tử này không đơn giản!”, Sở Linh Ngọc bật cười.

“Gươm chưa dính máu đã thẳng, trời sinh hắn đã là thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.

Ùng!

Ùng!

Sơn môn của Thiên Hoàng mở ra, các đệ tử của Thiên Hoàng lao ra ngoài, đứng ngay ngắn thành hai hàng, nghênh đón đại quân của Viêm Hoàng.

“Đi thôi, đi thôi, người còn đứng đó sao?”, trên đỉnh núi, gã thanh niên áo trắng cảnh giới Chuẩn Thiên kéo ông lão áo đen đi xuống: “Thánh chủ đã đầu hàng rồi, người còn ngang ngạnh làm gì!”

“Lôi lôi kéo kéo cái gì, lão tử tự đi được!”

“Mọi người đi đi, ta tìm chỗ ngủ đã”, người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào sầm mặt, dường như vẫn chưa thể hạ cái tôi xuống, chưa thể chấp nhận sự thật Thiên Hoàng quy thuận Viêm Hoàng.

“Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ lấy ngươi!”, Hồng Loan mỉm cười.

Khụ khụ!

Người đàn ông trung niên áo mãng bào ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc quay người lại: “Ừm, cũng lâu lắm rồi chưa uống rượu cùng Chung Ly”.

Nói xong ông ta rất tự giác theo sau Hồng Loan.

Năm tu sĩ ở cảnh giới Đại Chuẩn Thiên ngoài Chung Quy của Thiên Hoàng ra thì mọi người đều đã buông bỏ, những đệ tử và trưởng lão vẫn đang chuẩn bị chiến đấu còn nói được gì nữa? Người bị kéo đi, người bị lôi theo, gia nhập vào đại quân của Viêm Hoàng.

Hồng Trần Tuyết được thả ra, tuy bị giam nhưng bà vẫn nghe rõ mọi chuyện bên ngoài.

Bà cực kỳ kích động, đôi mắt đẹp còn vương lệ, cuối cùng Viêm Hoàng cũng được thống nhất trở lại.

Đột nhiên bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm thấy ngôi sao sáng nhất: “Sư tôn, người nhìn thấy chưa? Viêm Hoàng lại thống nhất rồi!”
Chương 639: Chúng ta sai rồi

Đêm tối, Viêm Hoàng và Thiên Hoàng thu dọn hành trang cùng quay về “nhà cũ”.

Trong linh sơn của Viêm Hoàng, từng đuốc lửa lập loè, mùi rượu thơm nồng, mọi người hân hoan hồ hởi.

Hiện giờ Viêm Hoàng thống nhất, mặc dù thực lực không được như trước nhưng các thế lực tứ phương cũng không dám đụng vào.

Trong Viêm Hoàng tổ điện.

Viêm Hoàng Thánh Chủ Diệp Thành đứng yên lặng trước tổ vị của Viêm Hoàng.

Phía sau hắn, Chung Quy Địa Tôn, Chung Giang Viêm Tôn, Chung Ly Lôi Tôn, Chung Tiêu Phong Tôn, lão tổ nhà họ Tô, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Hồng Loan, Phụng Trĩ (bà lão lưng gù), Cảnh Giang (người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào), Bạch Dịch (người thanh niên mặc y phục trắng), Hắc Bào (lão già mặc hắc bào), mười bốn vị ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng đứng đó.

Hiện giờ bọn họ là mười lăm người có địa vị cao nhất của Viêm Hoàng, đêm khuya tới đây là vì tới tế bái tiền bối của Viêm Hoàng.

“Ta nói này, đã tới lúc này rồi mà ngươi không định cho chúng ta xem chân dung thật của mình sao?”, không đợi Diệp Thành ngồi xuống, Cổ Tam Thông ở bên dưới đã nhìn hắn với ánh mắt đầy hứng thú.

“Xem, nhất định phải xem”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo bỏ lớp mặt nạ Quỷ Minh, chân dung hiện ra trước mặt mọi người, và điều khiến người ta chú ý hơn cả đó là chữ “thù” khắc trên phần trán bên phải, lúc này nó còn đang rỉ máu, trông hết sức choán mắt người nhìn.

Nhìn thấy chân dung của Diệp Thành, Chung Quy và Chung Ly lập tức đứng dậy, bọn họ thẫn thờ: “Sư…sư tôn”.

So với bọn họ thì Chung Giang và Hồng Trần Tuyết điềm tĩnh hơn nhiều vì bọn họ đã từng thấy chân dung của Diệp Thành trước đó, bọn họ cũng đã đoán trước được rằng Chung Quy và Chung Ly trông thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế này vì khi trước bọn họ cũng như vậy.

“Sư tôn?”, khi cả hai người nói chuyện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, uy danh chấn động một phương nhưng hiện giờ khi nghe Chung Ly và Chung Quy nói thì tất cả đều cảm thấy Diệp Thành giống với Hồng Trần năm xưa.

“Đây…”, Chung Quy và Chung Ly lần lượt thu lại ánh mắt, bọn họ nhìn sang Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, đặc biệt là Chung Ly, ông ta đến Viêm Hoàng lâu như vậy mà không hề biết Diệp Thành và sư tôn trông giống hệt nhau.

“Lúc đó chúng ta cũng như vậy”, Chung Giang và Chung Tiêu cười nói.

“Sao có thể giống nhau đến vậy chứ?”, cả hai người lần lượt nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hết sức khó tin, không biết bọn họ mà biết được Diệp Thành cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giống như sư tôn của bọn họ thì sẽ thế nào.

“Hoá ra Viêm Hoàng Thánh Chủ Hồng Trần đời thứ chín mươi bảy của chúng ta trông thế này”, Cảnh Giang, Bạch Dịch đứng dậy hiếu kì nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, là một thành viên của Viêm Hoàng nhưng bọn họ chưa hề được thấy Hồng Trần bao giờ.

“Đã thấy chân dung rồi thì thân phận thật của ta cũng nên công bố rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn sang Chung Quy và mấy người phía Chung Ly: “Ta quả thực không phải là Tần Vũ, thân phật thực sự của ta là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông”.

“Ngươi là Diệp Thành?”, Chung Quy vừa qua giây phút thẫn thờ thì mắt lại sáng lên.

Cũng giống như ông ta, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô và mấy người phía Hồng Loan cũng thẫn thờ, nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Thiên Tông Lão Tổ điềm tĩnh hơn một chút vì bọn họ đã biết thân phật của Diệp Thành trước đó.

“Hạo Thiên Trần Dạ đan thánh, sát thần trên bảng Phong Vân Tần Vũ, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lại…lại là một người?”, tất cả mọi người tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thành nhưng vẫn không thể kịp phản ứng lại với tin bất ngờ này.

“Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, sau giây phút kinh ngạc, nhóm trưởng lão lại nhìn Diệp Thành.

“Mệnh của ta lớn”, Diệp Thành gãi tai.

Bốn từ này mặc dù nghe đơn giản nhưng mười mấy người kia lại không cho là như vậy, vả lại ánh mắt bọn họ còn nhìn chữ “thù” trên đầu Diệp Thành, hắn lấy cách này để khắc ghi mối thù của mình, cả chặng đường hắn đi không phút giây nào được ngơi nghỉ.

Nhất thời, cả đại điện chìm vào yên lặng.

Sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy mình đã già rồi, người thanh niên này đã tạo ra quá nhiều kì tích.

Bịch! Bịch!

Đại điện đang yên tĩnh thì bị hai tiếng động phá tan. Mọi người đưa mắt nhìn thì đều phải tròn mắt vì Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Thành.

“Mọi… mọi người làm gì vậy?”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ hai người bọn họ, nên biết rằng với thân phận hiện giờ của hắn thì bọn họ không cần phải quỳ trước mặt hắn, vả lại với thân phận hiện giờ của hắn thì kể cả hắn là Thánh Chủ cũng phải gọi những người trước mặt mình là tiền bối, cứ quỳ như vậy thì hắn tổn thọ mất.

“Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”, Chung Giang không những không đứng dậy mà ngược lại còn cúi đầu, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản, giọng nói tự trách, áy náy.

“Sai gì thì sai, mọi người cứ đứng lên rồi nói”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vẫn kéo hai người đứng dậy, cho dù Diệp Thành là Thánh Chủ nhưng cũng không đến mức phải quỳ như vậy chứ.

Có điều nghe câu nói của bọn họ, cả hai lại không nói nổi nên lời, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hổ thẹn và áy náy.
Chương 640: Chinh phạt về phương Nam

Rắc!

Phía này, Diệp Thành hiếu kỳ bóp nát miếng ngọc giản, sau đó tin tình báo bên trong miếng ngọc giản hiện lên thành văn tự, từng hàng văn tự lơ lửng giữa không trung:

Hằng Nhạc Tông Sở Linh bị truy sát không rõ tung tích!

Hằng Nhạc Tông Hổ Oa bị người ta nhốt vào chuồng chó phơi nắng chín ngày chín đêm, bị ném xuống biển thây.

Hằng Nhạc Tông Hoắc Đằng bị người ta đánh gãy hai chân, chặt đứt gân tay.

Hằng Nhạc Tông Tạ Vân bị người ta móc mắt, ném vào trong rừng yêu thú.

Hằng Nhạc Tông Bàng Đại Xuyên bị người ta dùng một cây mâu găm chết trên vách đá Vọng Cổ.

Hằng Nhạc Tông Dương Đỉnh Thiên bị người ta đâm xuyên ngực, không rõ tung tích.

Hằng Nhạc Tông Phong Vô Ngấn bị người ta dùng một kiếm chém lìa một cánh tay.

Hằng Nhạc Tông Đạo Huyền Chân Nhân bị người ta bắn một mũi tên xuyên măt trái, không rõ sống chết.

Hằng Nhạc Tông Từ Phúc bị người ta phế đi tu vi toàn thân…

“Đây…”, nhìn những tin tình báo này, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ sững sờ.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn ngây dại nhìn những dòng chữ mà như hoá đá tại chỗ, cơ thể không thể kiểm soát được, bất giác run lên.

“Trông có vẻ như Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đã giấu những tin tình báo này”, mọi người truyền âm cho nhau, “chẳng trách mà bọn họ quỳ xuống”.

“Đã biết hắn là Diệp Thành nhưng lại cố giấu tin tình báo, như vậy có phải là quá đáng không?”, Hồng Loan trầm ngâm.

“Cô thì hiểu cái gì?”, Chung Quy truyền âm: “Sư huynh và sư muội làm vậy nhất định có lý riêng của mình, Nam Sở là nơi nào, thế lực phức tạp hơn Bắc Sở, hơn sáu phần thế lực đều là kẻ thù của Diệp Thành, nếu báo tin tình báo cho hắn thì với tính cách của hắn không sát phạt về Nam Sở mới lạ và Viêm Hoàng lúc đó hay Viêm Hoàng hiện giờ sát phạt về đó cũng không khác gì tự tìm chỗ chôn thân”.

“Suy cho cùng thì bọn họ cũng là đang bảo vệ Diệp Thành”, lão tổ nhà họ tô vuốt râu: “Không biết nỗi khổ tâm của bọn họ Diệp Thành có hiểu hay không?”

Vút!

Khi mọi người còn đang nói chuyện thì một thanh kiếm sắc lạnh được rút ra phá tan bầu không khí yên tĩnh, đó không phải là kiếm thật mà là sát kiếm thoát ra khỏi cơ thể Diệp Thành.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy, cảm thấy toàn thân lạnh toát!

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, bên trong đại điện có hàn băng xuất hiện, xung quanh Diệp Thành nhanh chóng kết thành hàn băng, đến cả linh khí bên trong không khí cũng kết thành cặn băng.

Đôi mắt Diệp Thành đã nhoà nước, những hàng chữ tình báo kia như từng con dao cứa vào mỗi đoạn xương cốt trong cơ thể hắn.

Hắn vẫn luôn cho rằng Nam Sở vẫn là Nam Sở của trước kia, Hằng Nhạc Tông vẫn là Hằng Nhạc Tông của trước kia, con người vẫn như xưa, nhưng hiện giờ xem ra mọi thứ hắn nghĩ chỉ là hoang tưởng.

Trong tầm nhìn mơ hồ, Diệp Thành như trông thấy từng cảnh tượng rời rạc: “Tạ Vân bị móc đi đôi mắt, Hoắc Đằng tàn phế lảo đảo đang đi trước mặt, Hổ Oa bị nhốt vào chuồng chó và bị ném vào biển thây không ai cứu giúp, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bị kẻ mạnh truy sát chạy khắp nơi lần trốn, Bàng Đại Xuyên bị một cây mâu găm đến chết, Sở Linh bị truy sát mình đầy thương tích…”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta giấu tin tình báo”, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết mặc dù áy náy và tự trách nhưng bọn họ cũng thật thà lần lượt tiến lên trước chắp tay cúi người: “Ta đã sai rồi, xin Thánh Chủ trừng phạt”.

“Diệp Thành, việc này…”

“Tiền bối, ta hiểu”, không đợi Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng trước, hắn cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt chực tuôn rơi, sát khí đằng đằng cũng cố gắng kiềm chế lại, hàn băng trong đại điện trong chốc lát vỡ tan.

“Các vị tiền bối, theo ta về phía Nam”, giọng Diệp Thành khản đặc nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nhấc chân đi ra khỏi đại điện.

Trong màn đêm đen, gió lạnh rít qua.

Trên mặt đất rộng mênh mông, mười lăm người mặc đạo bào màu đen giống như mười lăm đạo thần mang rẽ qua bầu trời đêm.

Phía trước, Diệp Thành di chuyển với tốc độ nhanh nhất, toàn thân toát ra tinh khí, trông hắn như ngọn lửa cháy rực, đôi mắt hướng về phía Nam.

Phía sau, Thiên Tông Lão Tổ, mấy người phía Chung Giang cũng di chuyển nhanh không kém, bọn họ đuổi theo sau.

Có điều sự thể hiện của Diệp Thành trong tối nay khiến bọn họ hết sức kinh ngạc, bọn họ tưởng rằng sau khi biết sự thật, Diệp Thành sẽ nổi trận lôi đình, ra tay giết hại Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.

Thế nhưng sự thực thì hắn bình tĩnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, sự bình tĩnh khiến ay nấy cảm thấy không hề tự nhiên.

Dần dần bọn họ nhận ra rằng Diệp Thành càng bình tĩnh thì càng đáng sợ, giống như con hung thú sắp thức tỉnh, giống như sự yên bình trước khi cơn giông bão kéo đến, một khi bùng nổ sẽ khiến trời đất sụp đổ.

“Trời sinh hắn có tài thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Hắn có thể bình tĩnh thế này khiến ta phải bất ngờ”.

“Có lẽ từ khi hắn thành ma và bị người ta mưu sát, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện nên mới vậy”, lão tổ nhà họ Tô khẽ giọng: “Hắn của hiện tại không còn là một tên tiểu tử ngông cuồng năm xưa nữa, tâm tính của hắn đã được tôi luyện, còn rắn rỏi hơn cả sát”.

“Ta cảm nhận được sát khí của hắn từ trong xương cốt, nhưng không phải là nhằm vào Chung Giang và Hồng Trần Tuyết”, Cổ Tam Thông vuốt râu, “mà là sát khí nhằm vào kẻ thù”.

“Lần này về phía Nam, Nam Sở chắc chắn sẽ lại dậy sóng rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng thở dài lên tiếng.

“Ta như trông thấy một vị ma vương cái thế, hắn sẽ đạp lên xương máu chinh chiến bát hoang”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK