Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2391: Súc Sinh Đạo

Diệp Thành cuối cùng đã lên đường, cái xoay người chậm chạp, bước chân cứng ngắc, như cái xác không hồn, không có trí nhớ, vô tri vô giác.

Kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế, đi đến đâu, đều rất hữu dụng.

Có thể thấy, hồn lực của hắn, đã tinh thuần đến cực hạn.

Trên dưới một trăm bát Canh Mạnh Bà, trên dưới một trăm bát thuốc bổ, không uổng công uống, không phải nói quá, người này còn có thể uống thêm hơn một trăm bát nữa.

Chỉ là, thuốc bổ tuy tốt, nhưng cũng phải xem tình thế.

Đây là Minh giới, thể hiện quá mức, nếu kinh động đến Diêm La, không bị bắt đi nghiên cứu mới là lạ, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng mà, hắn rất nghi ngờ, vì sao Canh Mạnh Bà không có tác dụng với hắn.

Nước Vong Tình, với hắn là thuốc bổ, hơn nữa là thuốc bổ hồn, việc này nếu để Diêm La biết, có lẽ sẽ khiếp sợ.

Tạm thời thu lại suy nghĩ, hắn bước chân lên cầu Nại Hà.

Cầu Nại Hà chia ba tầng, tầng trên đỏ đậm, tầng giữa vàng sẫm, tầng thấp nhất màu đen nhánh, càng xuống dưới càng hẹp, vô cùng nguy hiểm.

Người khi còn sống làm việc thiện đi tầng trên, nửa ác nửa thiện đi tầng giữa, làm việc ác đi tầng dưới, mà hắn đi chính là tầng dưới.

Không có cách nào, phán quan đích thân ra lệnh Súc Sinh Đạo, cũng chỉ có thể đi tầng dưới, chỉ có tầng dưới, mới đi thông đến Súc Sinh Đạo kia.

“Đều tên là cầu Nại Hà, nhưng cái ở Minh giới này kém xa so với thành Vô Lệ”. Diệp Thành than thở, không nhịn được tặc lưỡi.

So với vẻ lộng lẫy của cầu Nại Hà ở thành Vô Lệ, cầu Nại Hà của Minh giới, thân cầu đầy bùn, hơn nữa rất trơn, nhớp nhúa bẩn thỉu.

Diệp Thành thăm dò, liếc nhìn xuống dưới, ở dưới chính là sông Vong Xuyên, sóng lớn vẩn đục, trùng rắn rải rác, gió tanh đập vào mặt.

Giữa sông có rất nhiều Quỷ Hồn, tiếng kêu rên thê lương, âm trầm đáng sợ.

Bọn chúng đều đang giãy dụa, vẻ mặt đau khổ, muốn thoát khỏi Vong Xuyên, cho dù chết cũng được, cũng tốt hơn ở đây chịu tra tấn.

Diệp Thành sờ sờ cằm, nếu như bỏ vào dải sóng này một đoạn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, hẳn sẽ rất náo nhiệt, nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Thu hồi ánh mắt, hắn đi thẳng đến đầu bên kia cầu Nại Hà.

Rất nhiều cô hồn dã quỷ đánh tới, phải kéo hắn xuống sông Vong Xuyên, cắn xé vì đám rắn đồng chó sắt kia, cùng nhau chịu khổ.

“Cút đi”. Diệp Thành mắng to, hồn lực tinh thuần lập tức hiện ra, hơn nữa dung hợp với một chút sát khí của Đế, rất có sức uy hiếp.

Cô hồn dã quỷ đều lùi lại, vẻ mặt dữ tợn biến thành sợ hãi, lẩn trốn rất xa, có con không cẩn thận, còn ngã vào sông Vong Xuyên.

Diệp Thành không đếm xỉa, mang theo gông xiềng, kéo theo xiềng sắt kêu lách cách, sát khí càng đậm, không có lệ quỷ nào cản đường của hắn nữa.

Đầu cầu, Mạnh Bà nhìn đến kinh ngạc, lần đầu tiên thấy có người đi tầng dưới cầu Nại Hà mà vẫn bá đạo như vậy, không con quỷ nào dám ngăn cản.

Bên kia, Diệp Thành rung đùi đắc ý, đã qua cầu Nại Hà.

Cuối cầu, chính là vòng xoáy hắc động, chu vi chừng vạn trượng, xung quanh có lôi đình, có thể xé tan tất thảy mọi thứ trên thế gian.

Đây chính là Súc Sinh Đạo, nhảy xuống đó, là sẽ đầu thai.

Diệp Thành không nhảy ngay, mà đưa mắt nhìn chỗ hắn đứng.

Mấy chỗ khác, cũng có vòng xoáy như vậy, phân biệt đại diện cho Thiên Đạo, Nhân Đạo, Tu La Đạo, Quỷ Đói Đạo và Địa Ngục Đạo.

Trong đó Thiên Đạo, Nhân Đạo và Tu La Đạo, là ba thiện đạo.

Mà Súc Sinh Đạo, Quỷ Đói Đạo và Địa Ngục Đạo, là ba ác đạo.

Phán quan định nghĩa hắn thành ác, đạo hắn nhập là Súc Sinh Đạo của ba ác đạo, sau khi đầu thai, chính là một loài súc sinh.

“Đều là đầu thai, sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ”. Diệp Thành ngửa đầu, nhìn lên phía trên, cũng có người đầu thai.

Đó là cô gái ở Hỏa Vực, cũng đứng ở trước vòng xoáy hắc ám, vào Nhân Đạo của ba thiện đạo, so với hắn thì mạnh hơn nhiều.

Cô gái Hỏa Vực không giống hắn, cô ta mặt đầy chất phác, uống Canh Mạnh Bà xong, những ký ức trước kia đều phai nhạt.

Gió lạnh thổi đến, cô gái Hỏa Vực thả người nhảy vào vòng xoáy Nhân Đạo, theo sự chuyển động của vòng xoáy, liền biến mất trong nháy mắt.

Diệp Thành thu hồi ánh mắt, hít một hơi, cũng thả người nhảy, vốn định đẹp trai một lần, nhưng lại rơi cắm đầu vào.

Vừa vào Súc Sinh Đạo, hắn liền cảm nhận một luồng sức mạnh không thể kháng cự.

Trước luồng sức mạnh kia, hắn chỉ như một con kiến, trong khoảnh khắc có thể hủy diệt hắn thành tro bụi, tan thành mây khói.

Nhưng, không đợi hắn biến mất, vòng xoáy Súc Sinh Đạo hắc ám kia liền vang lên một tiếng, lắc lư kịch liệt, rất không ổn định.

Chấn động quá lớn, cầu Nại Hà cũng chịu ảnh hưởng, cứ như sắp sụp đổ.

Vong Xuyên càng là sóng lớn cuộn trào, sóng to gió lớn, có lôi long tối đen hiện ra, cũng có vô số cô hồn dã quỷ kêu rên.

Nhìn lại đường Hoàng Tuyền kia, đã nứt ra rồi, từng đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, kiều diễm như máu, hoa và lá cuối cùng cũng gặp nhau.

Vậy còn chưa hết, cả Minh giới, cũng bởi vậy mà rung chuyển, gió lạnh tàn phá khắp nơi, cũng có lôi điện tàn sát bừa bãi, tê thiên liệt địa.

“Đây.... Đây là đã xảy ra chuyện gì”. Mạnh Bà đột nhiên biến sắc.

“Người nào nhiễu loạn luân hồi?”. Một tiếng gầm lên, vang vọng Minh giới.

Phán quan đầu tiên hạ xuống, một bước không đứng vững, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Sau đó là một người mặc áo mãng bào màu đen, chính là Tần Quảng Vương đứng đầu trong Thập Điện Diêm La.

Cùng với ông ta không phân biệt trước sau, còn có chín người tới: Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương và Chuyển Luân Vương.

Mười người bọn họ, là Thập Điện Diêm La của âm tào địa phủ, đứng ở bên ngoài Súc Sinh Đạo, giống như mười ngọn núi cao sừng sững.

Bọn họ đích thực chính là núi cao, thân hình khổng lồ, đôi mắt như vò rượu, mỗi sợi râu còn thô chắc hơn đại thụ.

“Mạnh Bà, ai nhập vào Súc Sinh Đạo”. Tần Quảng Vương hét lớn, thanh âm như sấm rền, bộ mặt hung thần ác sát, âm lãnh uy nghiêm.

“Không... Không biết”. Mạnh Bà quỳ trên mặt đất, cơ thể già nua run rẩy: “Hắn... Hắn đã uống hơn trăm bát Canh Mạnh Bà”.

“Hơn một trăm bát?”, Thập Điện Diêm La kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi.

“Vớt ra rồi nói sau!”. Sở Giang Vương thò bàn tay lớn ra, trực tiếp đưa vào vòng xoáy Súc Sinh Đạo, giống như khuấy nước mò cá.

Rất nhanh, Diệp Thành đã bị một bàn tay vớt ra, như một con châu chấu, hắn bị Sở Giang Vương nắm một chân.

“Chính là hắn?”, Diêm La của Thập Điện đều trợn tròn mắt.

“Là hắn?”. Phán quan sửng sốt, ký ức về Diệp Thành hãy còn mới.

“Làm gì, các ngươi làm cái gì!”, Diệp Thành hô la lối, bị xách ngược, hai tay cào lung tung, nhưng không cào được gì cả.

Hắn cũng không biết có chuyện gì, vừa mới nhìn thấy lối ra Súc Sinh Đạo, còn chưa đợi đầu thai ra ngoài, đã bị xách trở về.

“Phán quan, sổ Sinh Tử”. Tống Đế Vương chìa tay ra.

Phán quan nào dám trái lệnh, vội hoảng lấy sổ Sinh Tử trình lên, còn rất tự giác lật sổ Sinh Tử đến trang của Diệp Thành.

Thập Điện Diêm La đều tụ họp đến, cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người ngưu xoa đến mức nào, lại có thể nhiễu loạn luân hồi của Minh giới.

Chỉ là, khi nhìn thấy hai chữ “bỉ ổi” gai mắt trên sổ Sinh Tử, Diêm La của Thập Điện, đều sững sờ.

“Đây tính là ghi chép đời người gì thế hả?”. Bình Đẳng Vương ngạc nhiên, đây là lần đầu ông ta thấy sổ Sinh Tử rõ ràng tới mức thanh thoát như vậy.

Biểu cảm của Diêm La chín điện còn lại cũng không tốt hơn là bao.

Bỉ ổi, người này phải đê tiện đến mức nào! Ngay cả sổ Sinh Tử cũng lười ghi chép, chỉnh lý ra hai chữ, trực tiếp khái quát cả đời.

Diệp Thành cũng đập thình thịch nữa, nhìn Thập Điện Diêm La, nuốt mạnh nước miếng, mười người này, con mẹ nó quá lớn rồi.

Hắn có lý do tin rằng, Sở Giang Vương chỉ cần nhẹ dúm lại, hắn liền sẽ biến thành một cục,dễ dàng hơn cả việc bóp chết một con châu chấu.

Thập Điện Diêm La đã phản ứng lại, mười đôi mắt lớn như vò rượu, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, cặp mắt vĩ đại hung thần ác sát.

Diệp Thành bị nhìn đến muốn tiểu ra quần, không dám thở mạnh ra tiếng.

Thập Điện Diêm La nhìn một lúc lâu, cũng không tìm ra nguyên cớ tại sao, ngoài hồn lực mạnh hơn những người khác, thì không có gì đặc biệt.

Nhưng chính gã này, đã uống hơn trăm bát canh Mạnh Bà.

Hơn nữa nhìn thần thái của thằng nhãi này, đâu giống như đã mất đi trí nhớ.

Cũng chính là nói, canh của Mạnh Bà không có tác dụng với hắn.

Chẳng lẽ, chỉ bởi vì hắn đê tiện, canh Mạnh Bà mới không xóa được ký ức của hắn? Chẳng lẽ, bởi vì hắn đê tiện, mới nhiễu loạn luân hồi?

“Vị đại ca này, ngươi kiềm chế một chút, đừng không cẩn thận mà bóp nát hàng của ta”. Diệp Thành cười ha hả nhìn Sở Giang Vương.

Một câu đại ca của hắn thiếu chút nữa đã chọc cười Sở Giang Vương.

Ông đây là Sở Giang Vương, một trong Thập Điện Diêm La, bao nhiêu năm rồi, ngoài các Diêm La khác, còn ai dám xưng huynh gọi đệ với ta.

“Bắt hắn vào mười tám tầng địa ngục, ta đi yết kiến Minh Đế”. Tần Quảng Vương bỏ lại một câu, xoay người biến mất.

“Không xuống địa ngục, ta không xuống địa ngục, ta phải đầu thai, ta phải làm súc sinh, ta còn rất nhiều lý tưởng chưa thực hiện”.

Một câu của Tần Quảng Vương, Diệp Thành cuống quýt, tay chân lại bắt đầu đập lung tung, chỉ còn thiếu một chút nữa.

Thập Điện Diêm La đều vuốt râu, ý vị sâu xa nhìn Diệp Thành, miêu tả của sổ Sinh Tử về hắn, rất chính xác.

Lý tưởng, muốn lý tưởng gì, súc sinh còn muốn lý tưởng?
Chương 2392: Nói chuyện phiếm

“Ta không xuống địa ngục, ta muốn đầu thai”. Tiếng gào của Diệp Thành vang vọng cả Minh Giới, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng đều ngóc đầu lên.

“Cái gì mà đầu thai”. Sở Giang Vương hừ lạnh, lật bàn tay lại, ấn Diệp Thành xuống dưới nền đất, lôi thẳng một đường đến tầng địa ngục thứ mười tám.

Lúc này, Minh Giới mới yên tĩnh trở lại, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Mạnh Bà quỳ rạp ở đầu cầu, không dám làm ra bất kỳ tiếng động lớn nào, cơ thể già nua run run rẩy rẩy, cả gương mặt tái nhợt đến không còn một giọt máu.

Luân hồi bị nhiễu loạn, bà ta không thể tránh được trách nhiệm của mình, ở trên trách tội xuống, chắc chắn hơn phân nửa là bà sẽ bị ném vào trong địa ngục, bị nghiệp hoả nung khô.

“Mạnh Bà, bà già cả nên mắt mờ rồi à?”, Tống Đế Vương nhìn bà ta, giọng nói như sấm vang, lạnh băng đầy uy nghiêm khiến cho trời xanh cũng phải rung chuyển.

“Đã uống hơn một trăm chén canh Mạnh Bà, rõ ràng là có vấn đề, ngươi đường đường là thần của cầu Nại Hà, tại sao một chút manh mối cũng không tra ra được?”

“Thuộc… thuộc hạ biết tội”. Giọng nói của Mạnh Bà run rẩy, mồ hôi lạnh trút xuống như mưa, sợ trận thịnh nộ như sấm sét của các vị Diêm Vương.

“Cẩn thận thêm một chút”. Phán Quan cũng quát lớn, dù gì Mạnh Bà cũng là thủ hạ của hắn ta, thân là sếp, hắn ta cũng muốn thể hiện một chút tôn nghiêm.

Hắn ta không mở miệng thì thôi đi, vừa mở miệng ra, cả chín vị Diêm Vương đều liếc nhìn sang phía hắn ta: Đầu óc của tên này cũng không tốt hơn Mạnh Bà được bao nhiêu cả.

Phán Quan ho khan, lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng lại muốn lao lên, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

“Giám sát địa ngục thật cẩn thận, chớ lại mắc sai lầm”. Cửu Điện Diêm La hừ lạnh, trở về hư vô, từng người tản đi, về lại phủ đệ của mình.

Diêm Vương vừa rời đi, Mạnh Bà và Phán Quan lập tức như được đại xá.

Nói cho cùng thì cũng là vì sơ suất của hai người họ nên bây giờ mới gặp phải hoạ loạn.

Nhưng hai người bọn họ không thể hiểu được, Diệp Thành rốt cuộc là cái thứ quái gì.

Ở trong Sổ Sinh Tử chỉ phán hắn có hai chữ: bỉ ổi; canh Mạnh Bà cũng không có hiệu quả với hắn; ngay cả luân hồi thế mà cũng bị hắn làm nhiễu loạn.

Cái loại chuyện kỳ lạ này trước giờ chưa hề xảy ra, đồng thời tạo ra một cái khăn bí ẩn, phủ kín lên trên thân phận của Diệp Thành: chắc chắn hắn là kẻ không đơn giản!

Lại nói đến Diệp Thành, sau khi bị ấn vào trong lòng đất, một đường đi thẳng xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu hắn mới tiếp xúc lại với mặt đất.

Đợi đến khi hắn đứng dậy, mới thấy ở đây là một vùng đất đen thui tối hù, có tiếng âm phong rít gào, u ám không có chút ánh sáng cùng với tiếng kêu rên đầy thê lương của lệ quỷ.

Đại địa đầy máu và rất nhiều núi, đôi khi sẽ có ngọn lửa phun ra từ bên dưới nền đất, từng dòng nham thạch đan chéo với nhau, nhưng lại chứa đầy sự lạnh lẽo.

Trên bầu trời cũng không yên tĩnh, giăng đầy mây đen, sấm sét đánh ầm ầm.

Đây chính là tầng địa ngục thứ mười tám của Minh Phủ, là ngục giam chuyên nhốt những kẻ ác, cách mặt đất mười vạn tám ngàn trượng, phạm vi trải rộng ra chín vạn dặm.

Nói trắng ra thì đây là một không gian rộng lớn, vô cùng ảo diệu.

Cũng may là Diệp Thành đã uống hơn trăm chén canh Mạnh Bà nên hồn lực của hắn cực kỳ tinh thuần, hồn phách cũng đã đủ kiên cố.

Bằng không, lần này hắn ở đây nhất định sẽ bị nghiền thành tro bụi, mười vạn tám ngàn trượng, có bao nhiêu quỷ hồn ở Minh Giới này có thể chịu được cái này đây.

“Thiếu một chút nữa, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, con bà nó”.

Hắc tuyến trên trán Diệp Thành nổi tán loạn, mặt hắn đen thui giống hệt như than cốc.

Cho hắn thêm một chút thời gian, chỉ cần ba tới năm giây là hắn đã có thể đầu thai, cho dù là có vào súc sinh đạo thì ít nhất cũng có thể trở về.

Còn giờ thì hay rồi, bị ném vào trong địa ngục, hơn nữa còn là tầng thứ mười tám của địa ngục, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể lại ra bên ngoài được.

Bây giờ đây, thật lòng mà nói thì hắn lại có chút hối hận, không nên giống như súc sinh mà uống nhiều canh Mạnh Bà tới như vậy, cứ thế mà quấy nhiễu luân hồi.

“Ây da, cuối cùng cũng có người tới để nói chuyện phiếm”. Đang lúc Diệp Thành tức tới mức muốn hộc máu thì một câu nói kèm theo tiếng cười sang sảng từ một hướng truyền đến.

“Ai?”, Diệp Thành đột nhiên quay người lại, nhìn ra phía sau.

Đập vào mắt hắn là một người thanh niên tóc đã bạc trắng, mắt như sao trời, tóc đen giống như một thác nước, có thể miêu tả là một vị anh hùng đầy oai vũ hiên ngang.

Hồn lực của người thanh niên này tinh thuần, tuyệt đối không thua kém hắn.

Ở giữa mày của hắn ta còn khắc một đạo thần văn cổ xưa, nhìn không ra xuất xứ từ đâu, cũng không biết nó có ý nghĩa như thế nào.

Thế nhưng, dáng đi của hắn ta, cực kỳ kiêu ngạo, cà lơ phất phơ, cho người ta ấn tượng đầu tiên rằng: không phải là người đàng hoàng.

“Ngươi là ai?”, Diệp Thành nhìn thanh niên đầu bạc từ trên xuống dưới.

“Triệu Vân, giữ lại cho ngươi chút mặt mũi, gọi ta là Long ca”. Thanh niên đầu bạc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Thường Sơn Triệu Tử Long?”, Diệp Thành vuốt cằm suy nghĩ.

“Còn ngươi! Ngươi tên là gì”. Triệu Vân chọc chọc Diệp Thành.

“Diệp Thành, người trong giang hồ nể mặt nên đều gọi ta một tiếng Lục gia”.

“Không nghĩ ngươi lại còn thích ngồi trên đầu như thế”. Triệu Vân bĩu môi, đều là báo danh hào, ngươi thế mà lại cao hơn ta một lứa.

“Đừng để ý tới mấy cái chi tiết đó”. Diệp Thành xếp bằng ngồi xuống, vô cùng hứng thú mà nhìn Triệu Vân: “Tới đây, nói cho gia nghe xem, tại sao Minh Giới lại đưa ngươi xuống tầng địa ngục thứ mười tám?”

“Thế còn ngươi?”, Triệu Vân cũng cùng ngồi xuống, mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Uống hơn một trăm chén canh Mạnh Bà, vào súc sinh đạo, nhiễu loạn luân hồi, bị Diêm Vương kia xách ra ngoài, xong việc rồi thì ném ta vào cái chỗ này”. Diệp Thành hùng hùng hổ hổ nói.

“Hơn một trăm chén, cũng đủ nhiều rồi”. Triệu Vân nhếch miệng.

“Còn ngươi thì sao, chọc phải ai?”. Diệp Thành cười nói

“Không trêu chọc ai cả, chân trước vừa mới đến thì sau lưng đã bị ném vào trong nơi này”. Triệu Vân chắp tay: “Là lão đại của Minh Giới tự mình ra tay, không biết ở chỗ các ngươi thế mà lại còn có người ngu ngốc đến như vậy”.

“Cái gì mà kêu là các ngươi?”, Diệp Thành nhướng mày: “Ngươi là ai?”

“Ta không ở cùng một vũ trụ với các người”. Triệu Vân nhún vai: “Ít nhất thì hiện tại ta cho rằng là như thế”.

“Không ở cùng một vũ trụ?”, Diệp Thành nghe mà không hiểu được là thế nào.

“Nói tới chuyện này, để ta nói cho ngươi một chút”. Triệu Vân lấy ra một quả cầu và một khối gạch, đặt ở trước mặt của Diệp Thành.

Diệp Thành không hiểu tại sao, hoài nghi mà nhìn về phía Triệu Vân.

“Ví dụ thế này đi, vũ trụ của các người chính là cái quả cầu này, còn vũ trụ của bọn ta chính là cái khối gạch này”. Triệu Vân nói, sau đó nâng quả cầu lên. “Quả cầu này ở trên, còn viên gạch ở bên dưới, vũ trụ của các người và vũ trụ của bọn ta không hề ở cùng một chỗ”.

“Giống như một cái vực và một cái vực khác, bọn chúng không cùng nằm trên một vị trí đúng không!”

“Chính xác”. Triệu Vân cười nói: “Chuyện này giải thích rất dễ dàng”.
Chương 2393: Nói chuyện phiếm (2)

“Ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi thế mà có thể chết, sau đó lại xuyên qua vũ trụ này, thật quá lợi hại!”, Lần này đổi thành Diệp Thành nhếch miệng.

“Cái này không trách ta được, có trách thì trách vũ trụ của nhà mấy người”. Triệu Vân buông tay: “Vũ trụ các ngươi bị mất cân bằng, dẫn đến vũ trụ của các người bành trướng ra, va chạm với vũ trụ của bọn ta, ta vừa mới sơ suất một chút thì đã chết ở bên phía vũ trụ của các người”.

“Đợi chút đã, ta cần phải suy nghĩ”. Diệp Thành vuốt cằm, hai mắt đảo đảo một vòng, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm.

Nhìn cái dáng vẻ của Triệu Vân kia, chắc chắn hắn ta không phải đang nói giỡn, hắn ta có phải đang giả vờ giả vịt hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.

Chỉ là, cái chuyện này quá sức kỳ dị rồi, vượt vũ trụ đến đây, chuyện này hắn chưa từng nghe nói tới, cái chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Thành mới lại thăm dò Triệu Vân một lần nữa: “Ngươi chắc chắn là ngươi không thuộc về vũ trụ của bọn ta?”

“Ta không rảnh để nói giỡn với ngươi”. Triệu Vân vặn vẹo cổ: “Căn nguyên hồn phách của ta và ngươi chính là minh chứng tốt nhất, giữa các vũ trụ và vũ trụ với nhau, dùng căn nguyên hồn để phân chia, đây là cách sáng tỏ nhất”.

Nghe được câu này, Diệp Thành không khỏi đánh giá hồn thể của Triệu Vân.

Căn nguyên hồn của Triệu Vân và căn nguyên hồn của hắn đúng thật là có sự khác biệt trong bản chất, chẳng những không tương thích mà còn bài xích lẫn nhau.

Hắn bắt đầu tin vào lời nói của Triệu Vân đúng thật là hắn ta không thuộc về vũ trụ này mà chết từ vũ trụ khác rồi mới sang bên này.

“Khó trách, khó trách được Minh Giới là một tồn tại vô thượng, tự mình ra tay đưa hắn trấn vào bên trong địa ngục, hơn phân nửa là đã nhìn ra manh mối”.

Diệp Thành lẩm bẩm tự nói trong lòng, lại không nhịn được mà thổn thức tạch lưỡi, vượt vũ trục đã là chuyện nghiêm trọng trái với trật tự pháp tắc.

“Các ngươi thật không đơn giản”. Triệu Vân lại mở miệng lần nữa: “Ở trong vũ trụ của bọn ta, chỉ có thần trong truyền thuyết mới có thể sánh bằng lão đại Minh Giới bên này”.

“Đúng là như vậy”. Diệp Thành sửa lại cổ áo, vô cùng tự hào nói, lão đại Minh Giới thật sự khiến bọn hắn nở mày nở mặt.

“Vũ trụ của nhà các người, năng lượng không cân bằng, đang bành trướng không ngừng, đây chính là điềm báo cho đại nạn”. Triệu Vân ý vị thâm trường nói.

“Đại nạn?”, Diệp Thành nhíu mày, hai mắt cũng hơi híp lại.

Tuy rằng lời Triệu Vân nói có vẻ mơ hồ, nhưng hắn lại tin tưởng lời của hắn ta vài phần.

Ở vũ trụ của bọn họ, hình như có xảy ra vấn đề thật, vũ trụ bành trướng, một khi đến điểm cực hạn nhất định sẽ phát nổ cực lớn.

Giống như một người tự bạo, mà sinh linh bên trong vũ trụ cũng sẽ có kết cục giống nhau, đều bị tiêu diệt, sẽ rơi vào trong một kỷ nguyên hắc ám.

Nhưng tại sao lại mất cân bằng, là do nguyên nhân nào gây lên thì hắn không thể nghĩ ra được, đối với mức hiểu biết của hắn chắc chắn cũng khó có thể hiểu được thấu đáo.

“Khi nào mới có thể về nhà đây! Còn có rất nhiều kẻ địch chưa bị giết đâu”.

Khi Diệp Thành trầm ngâm, Triệu Vân than một tiếng, bắt chéo hai chân, hay tay chống cằm, gục đầu xuống.

Mơ hồ có thể thấy được, bên trong đôi mắt của Triệu Vân, có sự hoài niệm, nỗi nhớ nhà, chân tình lộ ra là thứ không thể nào diễn được.

Diệp Thành im lặng, có thể nhìn ra được, Triệu Vân là người có chuyện xưa, tuy là hồn thể, lại chứa đựng tang thương rất lớn.

Chuyện này khiến hắn nghĩ đến mình, tuổi tác không lớn, lại trải qua rất nhiều chuyện, một đường phong trần mệt mỏi, những năm tháng sông dài đang dần tua ngược trở về.

“Khi nào thì mới có thể về nhà đây! Vẫn còn rất nhiều tức phụ chưa có thượng đó?”

Diệp Thành cũng chống cằm, cúi đầu xuống, miệng toàn là tiếng thở dài, hắn cũng nhớ nhà, cũng nhớ người thân ở nhà.

Trong một chốc, ở tầng địa ngục thứ mười tám lập tức chìm vào im lặng, chỉ có tiếng kêu rên của lệ quỷ cùng với từng tiếng, từng tiếng sấm vang vọng vô hạn.

Ở đây không có ngày hay đêm, từ đầu đến cuối chỉ có đen như mực, dưới đất thi thoảng lại có một ngọn lửa được phun ra, là ánh sáng duy nhất ở chỗ này.

Hai người ngồi song song nhau, không nói một chữ, đều mang vẻ mệt mỏi, đều nhớ nhà, đều không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa.

Có lẽ là vì quá nhàm chán, hai người trong tay cầm hai cái cây, một người thì vẽ vòng tròn trên mặt đất, người còn lại thì đánh vào trên đất.

“Hay là ta… khoác lác đi!”, Triệu Vân chọc chọc Diệp Thành!

“Có trâu hả?”, Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn bốn phía chung quanh.

“Ây, để ta nói trước”. Triệu Vân phủi phủi tay áo. “Long ca ta từ trước đến nay đánh nhau với người cùng cấp bậc thì chưa từng thua”.

“Trùng hợp thật, ta cũng thế”. Diệp Thành ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Tới đại thọ của kẻ thù, ta tặng hắn ta một cái quan tài”.

“Trùng hợp, ta cũng thế”. Diệp Thành bắn ráy tai ra.

“Mỗi lần ta có náo nhiệt gì, thì động tĩnh lần sau còn lớn hơn cả lần trước”.

“Thật trùng hợp, ta cũng vậy!”. Diệp Thành rung đùi đắc ý.

“Ha”. Triệu Vân không làm: “Tới lượt ngươi nói trước”.

“Ta trói bạn gái cũ, ngủ sư phụ của ta, còn dẫn vợ đi dạo thanh lâu, để đồ đệ lạnh như băng ăn hổ tiên, hạ xuân dược huynh đệ của ta, lăn giường với nam nhân, còn giúp em dâu…”

Mấy trò Diệp Thành nói ra khiến Triệu Vân nghe xong mà giật giật khóe miệng.

Cái này là so khoác lác hả? Đây là so không biết xấu hổ với người khác!

Khó trách ngươi lại vào súc sinh đạo, ngươi, con mẹ nó, nên đi vào súc sinh đạo, mấy cái chuyện này của ngươi đã không có chỗ cho một đại thần như ngươi.

So khoác lác với ngươi, đầu của lão tử nhất định đã bị lừa đá rồi, cái hạng người như ngươi, có nói đến chết… cũng không thể nào mà nói lại ngươi.

Diệp Thành vuốt tóc, nói lời thấm thía.

Luận về làm màu, đạo hạnh của ngươi thua ta nhiều lắm!

Triệu Vân dứt khoát không nói nữa, chỉ giơ ngón cái lên với Diệp Thành, làm cái chuyện không biết xấu hổ này, Long ca ta cam bái hạ phong.

Rảnh, ở đây rảnh quá rồi, hai đại nam nhân rảnh rỗi đến chán, chuyện gì cũng có thể làm được, ví dụ như cái chuyện nói khoác này.

Tầng địa ngục thứ mười tám này lại lâm vào yên lặng một lần nữa.

Hai người lại tiếp tục cúi đầu, một người vẽ vòng, một người đánh vào trên đất.

Không biết đã đến khi nào, mới thấy Triệu Vân đẩy đẩy Diệp Thành, sau đó xoay người nhảy lên: “Chạy nhanh, mau lên, có đồ tốt!”
Chương 2394: Đồ tốt

"Thứ tốt?", Diệp Thành ngẩng đầu lên thấy hai mắt Triệu Vân sáng lấp lánh bèn xoay người nhảy cẫng lên: "Thứ tốt gì?"

"Tự xem đi", Triệu Vân cười, còn không quên xoa tay như sắp được ăn bữa tiệc lớn và trông vô cùng phấn khích.

Diệp Thành ngước mắt lên thì thấy một đám quỷ chui lên từ dưới mặt đất.

Với số lượng cực kỳ đông đảo, mặt mày dữ tợn, liếm cái lưỡi đỏ tươi, con ngươi tràn ngập tơ máu, lộ rõ ác niệm và tà niệm.

"Đó là cái gì?", Diệp Thành nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Vân.

"Theo suy đoán của ta thì đó là những người sau khi bị trấn áp dưới tầng 18 Địa Ngục đã hóa thành ác linh", Triệu Vân đáp.

"Đây là thứ tốt mà ngươi nói?", Diệp Thành cau mày.

"Chắc chắn rồi", Triệu Vân cười hì hì bảo: "Đừng thấy họ là ác quỷ, nhưng trên người đều là hồn lực. Nếu lấy ra thì với chúng ta mà nói nó tuyệt đối là thuốc bổ".

"Nghe có vẻ ngươi rất hiểu biết nhỉ", Diệp Thành liếc Triệu Vân.

"Ta đã nuốt rất nhiều, loại ác quỷ như vậy cứ cách một khoảng thời gian là lại chạy đến quậy phá, ta đã tìm được quy luật của chúng rồi".

"Hèn chi hồn lực của ngươi lại tinh khiết như vậy", Diệp Thành thổn thức liếc Triệu Vân: "Ra là ngày nào cũng ăn bữa tiệc lớn!"

"Đó là ngươi không nhìn thấy cảnh ta bị ngược chết đi sống lại thôi", Triệu Vân ho khan nói: "Lúc mới tới ta bị ác quỷ ấn trên mặt đất cấu xé mấy ngày, hồn lực như giờ đều là gom góp từng chút một. Với lại, những con ác quỷ kia cũng cực kỳ hung dữ, có vài con còn hết sức khủng bố".

"Thấy rồi", Diệp Thành biến ra một thanh kiếm, bởi vì ác quỷ xung quanh đã xông đến với ánh mắt tràn ngập tham lam.

"Tìm mấy con quỷ nhỏ ra tay, gặp mạnh thì chạy".

"Biết rồi", Diệp Thành bước ra một bước, vung lên một nhát kiếm vô song, đầu của một con ác quỷ thoáng chốc bị chém rớt.

Sau đó, con ác quỷ kia lập tức biến mất chỉ còn một tia linh hồn cỡ bằng bàn tay bay ra bị Diệp Thành chộp lấy.

"Thứ tốt", Diệp Thành cười, dung hợp luồng linh hồn kia vào trong cơ thể trở thành chất dinh dưỡng cho linh hồn của hắn, quả thật là thuốc bổ.

Một con ác quỷ nhào tới, móng tay cực kỳ dài, răng nanh sắc lạnh, con mắt đỏ tươi lồi lên trông vô cùng đáng sợ và dữ tợn.

Diệp Thành giẫm lên không trung vòng ra đằng sau nó, trực tiếp giơ kiếm bổ xuống, đầu của nó lập tức bị chém làm đôi.

Lại một luồng hồn lực to bằng trái anh đào bị Diệp Thành há miệng nuốt vào, linh hồn hắn thoáng chốc tràn ngập sức sống.

Tên nhóc này nếm được ngon ngọt lập tức xách theo kiếm xông lên như một tia sáng màu vàng len lỏi khắp bốn phương.

Hắn cứ đến chỗ nào là sẽ có một con quỷ bị giết chết một cách gọn gàng lưu loát.

Hắn cứ đến chỗ nào là lại có một luồng linh hồn bị hắn hấp thu vào trong người với màu sắc kích cỡ khác nhau.

Ở một phía khác, Triệu Vân cũng không rảnh rỗi, hắn ta chuyên chọn những con yếu ra tay, từng đoàn ác quỷ bị giết, từng mảng hồn lực bị hắn ta cắn nuốt.

Cũng may hồn lực của cả hai đều tinh khiết, nếu là người bình thường thì một con quỷ thôi cũng đủ để họ chịu rồi.

Có điều, cũng vì hồn lực của họ tinh khiết nên mới rước lấy ác quỷ khủng bố xuất hiện, chưa quẩy được bao lâu đã bị đánh sấp mặt/

Diệp Thành bỏ chạy, Triệu Vân cũng vừa lăn vừa bò khắp nơi trông vô cùng chật vật, sợ bị bắt được sẽ bị giết chết.

Lại ngó thứ đuổi theo họ, nó là một con ác quỷ ba đầu sáu tay, mỗi cái đầu chỉ có một con mắt lại cực kỳ to.

Cả người nó đen tuyền tràn ngập vảy, mặt mày dữ tợn, ác niệm và tà niệm của nó nồng nặc nhất, tiếng hét cũng tràn ngập ma lực.

Với hồn lực của Diệp Thành và Triệu Vân thế mà cũng suýt nữa không chịu nổi, hồn lực của nó hoàn toàn đè bẹp họ, đó vốn là thế mạnh của nó.

"Tên này trước khi chết không biết phải mạnh đến mức nào", Diệp Thành chậc lưỡi, quay đầu liếc nhìn phía sau, càng chạy nhanh hơn.

"Vừa thấy đã biết nuốt rất nhiều ác quỷ", chân cẳng của Triệu Vân cũng hết sức nhanh nhẹn: "Mỗi lần đều có mặt nó, còn bị đánh rất nhiều lần".

Triệu Vân chưa nói xong đã nghe thấy con quỷ ba đầu sáu tay kia gào lên, tiếng gào hình thành một quầng sáng khuếch tán ra xung quanh.

Những con quỷ yếu hơn lần lượt bị tiếng gào đó tiêu diệt thành từng mảng.

Hai người cũng bị lan đến, linh hồn kêu ong ong, bước chân cũng chậm lại.

Ác quỷ ba đầu sáu tay xông tới, ba cái miệng máu há to phun ra sấm sét bổ cho linh hồn hai người bốc khói.

Cơ thể của nó cực kỳ nặng nề, cao khoảng 30m, bàn chân to trần trụi, mỗi bước đều giẫm cho mặt đất run rẩy.

Tuy là ác quỷ lại mình đồng da sắt, đôi khi còn liên kết với sấm sét giăng kín bên ngoài cơ thể, nhìn gần hết sức chói mắt.

Đáng sợ nhất chính là ba con mắt lồi khổng lồ của nó, con ngươi đảo lia lịa, giăng kín tơ máu trông rợn cả da gà.

"Chúng ta xử nó đi!", Diệp Thành xoa xoa cánh tay đang bốc khói nói: "Hồn lực hùng hậu như thế, kia mới là bữa tiệc lớn".

"Xử nó, nhất định phải xử nó", Triệu Vân cũng bực, hung hăng vặn vặn cổ, giữa trán xuất hiện một luồng thần văn.

"Hai đánh một, ai sợ ai", Diệp Thành gầm lên, ba bước cũng thành hai bước xông đến, một kiếm phong thần bổ thẳng về phía con ác quỷ kia.

Song, một kiếm ấy của hắn lại bị một tay của ác quỷ bắt lấy, mặc kệ Diệp Thành dùng sức thế nào cũng không thể đâm tiếp được.

Ác quỷ khẽ gầm lên rồi đánh ra một chưởng, hồn lực như dòng thủy triều lại như một ngọn núi suýt nữa đánh chết Diệp Thành.

"Đến lượt ta!", Triệu Vân hét lên, bước thẳng lên không, sát kiếm ngân vang bổ ra một nhát thành một dải ngân hà.

Chỉ có điều, ác quỷ mình đồng da sắt, tuy một kiếm của Triệu Vân rất mạnh, nhưng chỉ khiến trên người nó bắn ra chút tia lửa mà thôi.

Giây tiếp theo, Triệu Vân cũng bị đánh bay, một chưởng của ác quỷ cực mạnh, linh hồn của Diệp Thành còn suýt nữa tan biến thì huống chi là hắn ta.
Chương 2395: Con đường năm xưa

"Ép ta ra đòn sát thủ chứ gì", Diệp Thành thầm rủa, giữa trán bắn ra ánh vàng, chín luồng Thần Thương hợp làm một tạo thành một thần quang bá đạo vô song.

Ác quỷ trúng chiêu, cơ thể khựng lại, hơi lảo đảo một cái.

"Hay", Triệu Vân cười to, sau đó xông tới trước mặt ác quỷ, chém ra một kiếm vô song xuyên thủng một cái đầu của nó.

Ác quỷ bị chọc bực, điên cuồng gào thét, sóng âm hồn lực lại xuất hiện, Triệu Vân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy trăm mét.

Cùng lúc đó, Diệp Thành cũng xông đến, sát kiếm kêu ong ong, tuyệt chiêu Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết thoáng chốc được hắn dung hợp.

Một kiếm kia cực kỳ khủng bố và có sức công phá vô cùng đáng sợ.

Cái đầu thứ hai của ác quỷ lập tức bị một kiếm đó đâm xuyên.

Sau đó, Diệp Thành đã bị sóng âm của ác quỷ đánh bay ra ngoài, đầu óc ong ong như muốn nổ tung.

"Hồn lực mạnh thật", Triệu Vân lảo đảo đứng dậy, máu chảy như suối, không phải hai người họ không mạnh, mà là con quỷ kia quá trâu bò.

"Cứ thích hồn lực mạnh như vậy đó", Diệp Thành loạng choạng, sau đó đứng vững, lau vết máu nơi khóe miệng đi, con ngươi lộ rõ vẻ phấn khích: "Nếu nuốt nó chắc hẳn sẽ rất bổ".

Hai người nói xong bèn nhìn nhau cười, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Ác quỷ ba đầu sáu tay nhào đến, hai cái đầu bị đánh nát, cả người máu chảy đầm đìa, con ngươi khổng lồ còn lại tràn đầy vẻ hung ác.

Lại ngó Diệp Thành và Triệu Vân, cả hai đều chạy hơn thỏ, không ngừng có ác quỷ bị giết, hết luồng hồn lực này đến hồn lực khác bị họ cắn nuốt.

Mục đích của bọn họ rõ ràng là định mượn hồn lực của những con ác quỷ khác bổ sung cho sự tiêu hao, ăn uống no đủ xong sẽ trở về đánh nhà ngươi.

Những con ác quỷ yếu hơn lập tức gặp nạn, hết con này đến con khác bị giết.

Hồn lực tán loạn của hai người lập tức tràn đầy, sau đó lại giết ngược về.

Lần này, hai người đều đổi vũ khí, thanh kiếm trong tay đổi thành cái chày khổng lồ chuyên dùng để đánh người.

Tầng Địa Ngục này lập tức trở nên sôi động, tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm đánh.

Hai tên vô lại cấu kết với nhau, mỗi người xách một cái chày gỗ, kẻ liều mạng hô to gọi nhỏ, kẻ mặt dày kích động gầm lên, tên nào cũng cực kỳ dũng mãnh.

Phải công nhận rằng, bọn họ và ác quỷ đúng là vật hợp theo loài, không chọn chỗ nào khác, chuyên đánh vào đầu người khác, đập bốp bốp bốp.

Sự mạnh mẽ của ác quỷ cũng không phải là nói chơi, hồn lực đè bẹp hai người, miệng phun sấm sét, cánh tay như cây quạt hương bồ đập bộp bộp.

Nó bị thương nặng thì Diệp Thành và Triệu Vân cũng phải trả một cái giá đắt.

Hai tên kia cũng lỳ, lần lượt bị đánh bay, lại xông trở về, vì hồn lực đều liều mạng.

Không biết đến bao giờ, tiếng nổ ầm ầm mới biến mất, sương máu bay khắp nơi.

Diệp Thành và Triệu Vân cong lưng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng hộc máu, linh hồn gần như tán loạn, ánh sáng cả người cũng mờ đi rất nhiều.

Đáng mừng là con ác quỷ ba đầu sáu tay kia cũng bị giết chết, cơ thể hóa thành tro bụi, hồn lực lại ngưng tụ thành một luồng.

Hai người ngồi bệt xuống đất, trước mắt lơ lửng một luồng hồn lực lớn cỡ trái dưa hấu, còn cực kỳ tinh khiết, những con quỷ bình thường chẳng thể so được với nó.

"Này, mỗi người một nửa", Diệp Thành vung tay chia luồng hồn lực làm đôi, chiến lợi phẩm thì phải chia đều.

"Có phải nửa kia của ngươi hơi nhiều hơn không?", Triệu Vân liếc nói.

"Bớt đi, chia đều nhé", Diệp Thành rủa một câu.

"Vậy coi như ta chịu thiệt vậy", Triệu Vân gật gù, tự giác dung hợp hồn lực vào cơ thể, cảm giác lập tức trở tốt hơn rất nhiều.

"Thiệt con khỉ", Diệp Thành bĩu môi, cũng nuốt hồn lực xuống bụng, hồn lực tinh khiết vừa dung hợp vào cơ thể, tinh thần hắn lập tức chấn động.

Hồn lực của con quỷ ba đầu sáu tay kia quả thật không phải là điều mà những con quỷ bình thường khác có thể so được, chỉ vỏn vẹn một nữa đã khiến cho linh hồn hắn mạnh hơn gấp đôi.

Tiếc là con quỷ đó đã biến mất, không thì chắc chắn càng mạnh.

Một khi linh hồn hóa thành nguyên thần, sau khi đầu thai thì đấy mới là yêu nghiệt. Vừa sinh ra đã có nguyên thần thì quả thật là nghịch thiên.

Nói đến đầu thai, Diệp Thành lại không khỏi cảm thấy đau bi, bị đặt ở tầng 18 Địa Ngục này thì có trời mới biết bao giờ mới đi ra ngoài được.

Nếu Minh giới không chịu cho hắn đầu thai, thì dù có ngưng ra nguyên thần thì sao, suốt ngày chơi đùa với một đám ác quỷ hả?

Diệp Thành càng nghĩ càng ức chế, người cả đời giết được hai vị Đại Đế, đến Minh giới cũng bị cho ăn hành.

"Ở chỗ bọn ta, sức chiến đấu kia của ngươi tuyệt đối là vô địch trong cùng cấp bậc", Triệu Vân gối tay nằm xuống, ngậm một cây tăm nhìn lên hư không mờ mịt.

"Ngươi cũng vậy, ở chỗ bọn ta cũng là vô địch trong cùng cảnh giới", Diệp Thành cũng cười nằm xuống, lời này quả thật là từ tận đáy lòng, không phải a dua nịnh nọt mà hắn thật sự cảm thấy vậy.

Một câu, hai người đồng loạt cười to, không cần phải đánh nhau, chỉ bằng cảm giác là biết, đây là sự ăn ý giữa những cao thủ.

Bất kể là Diệp Thành hay Triệu Vân thì đều là những yêu nghiệt vô địch trong cùng cảnh giới, nếu đánh nhau thật thì chắc chắn sẽ cùng nhau chết.

Tầng 18 Địa Ngục cực kỳ nguy hiểm, mặt đất phun ra ngọn lửa, không trung sấm sét ầm ầm, nham thạch nóng chảy, gió lạnh gào thét mọi nơi.

Hai người đều đi ngủ, tuy ở trong tầng 18 Địa Ngục những họ vẫn nhoẻn miệng cười kia mơ thấy quê hương của mình.

Gió lạnh khẽ phất, một bóng người màu đen xuất hiện ở tầng 18 Địa Ngục, nhẹ tựa lông hồng, không thấy rõ bộ dáng.

"Có thể quấy nhiễu lục đạo luân hồi, một mạch của Thánh Thể quả là không đơn giản", bóng người màu đen lạnh lùng nói.

"Có thể được Minh Đế khen thì đó quả thật là hết sức vinh hạnh", bóng người màu vàng mỉm cười: "Hắn đã vượt qua các đời Thánh Thể trước đó".

"Tự mang luân hồi, hiển nhiên hắn không thể đầu thai chuyển thế được".

"Vậy để cho hắn đi theo con đường năm xưa ta đã đi đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK