Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2286: Ác ma (2)

Tu sĩ Thiên Đình rời đi, áo choàng đẫm máu bay phần phật, dưới lớp mặt nạ là từng khuôn mặt lạnh như băng.

Tựa như lời của Cửu Tiên, trái tim của họ cũng đã đóng băng.

Sự thê thảm của Diệp Thành và những người chuyển thế khiến họ phát điên, cần phải dùng máu tươi để dập tắt ngọn lửa hận thù ấy.

Vì thế, họ không tiếc gây ra sát kiếp, chẳng có gì có thể cản nổi họ báo thù, tất cả đều phải trả một cái giá đắt.

Một cuộc vây bắt đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đợi đến khi hơn ngàn người của Thiên Đình trở về thì nó đã dựng lên một cái bục khổng lồ, bên trên cắm hơn trăm cây cột bằng đồng.

Còn đám thần tử Thái Thanh và Vũ Hóa đều bị cột trên từng cây cột lạnh lẽo ấy.

Thiên Đình đông nghìn nghịt như kiến, bãi đá kia bị vây chặt như nêm cối, cũng không nén nổi sát khí lạnh như băng.

Diệp Thành lẳng lặng đứng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong nhìn từng khuôn mặt đã khắc vào trong tâm khảm kia.

"Trên nguyên thần họ đều có cấm chế, không thể trực tiếp soát hồn", Hồng Trần Tuyết bên cạnh khẽ nói.

"Nằm trong dự đoán rồi", Diệp Thành bình tĩnh nói.

"Phượng Tiên, đều do Phượng Tiên!", gần trăm người trên bãi đá dưới chân núi hét lên, tóc tai bù xù, tiếng gào còn thê thảm hơn ác quỷ, còn đâu vẻ kiêu ngạo bình thường.

"Chết thì chết, người thân của các ngươi vẫn không sống lại được!", cũng có người còn già mồm chẳng hạn như thần tử Vũ Hóa, biết không thoát khỏi cái chết, cười dữ tợn, trước khi chết còn không quên đay nghiến cho đã trông hết sức vui vẻ.

"Mẹ nó!", Tư Đồ Nam lôi kiếm ra định xông lên chém thần tử Vũ Hoa ra từng khúc.

"Nào, nào, tụi này cũng lên nữa!", Long Nhất, Long Ngũ đẩy Tư Đồ Nam, xắn tay áo bước lên bãi đá.

Hai người đốt cháy lên ngọn lửa hừng hực, dựng nồi, nấu nước sôi, có vẻ định nấu ăn.

"Không sống lại được, họ đều không sống lại được, ha ha ha!", thần tử Vũ Hóa vẫn còn đang điên cuồng cười to. Tuy chết, cũng không muốn cho Thiên Đình dễ chịu.

"Ồn ào ghê!", Long Nhất bước tới, bẻ miệng hắn ta ra, trực tiếp cắt lấy cái lưỡi.

Cắt xong bèn ném đầu lưỡi vào cái nồi kia.

Không có lưỡi, thần tử Vũ Hóa không thể phát ra tiếng, miệng đầy máu, đừng nói là nói chuyện.

"Hai cái lỗ tai kia trông cũng đẹp ghê!", Long Ngũ đánh giá một lượt rồi cắt lỗ tai của hắn ta xuống ném vào nồi hầm.

"Con chim cu cũng không nhỏ, nặng tay đấy!", Long Nhất lại ra tay, mục tiêu là anh bạn nhỏ của thần tử Vũ Hóa.

Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ máu me.

Hai tên đầu trọc đều xắn tay áo lên chặt xuống từng bộ phận trên người thần tử Vũ Hóa.

Cứ mỗi lần chặt xuống một bộ phận đều trực tiếp ném vào nồi, còn không quên bỏ thêm gia vị.

Mắt thần tử Vũ Hóa vẫn chưa bị móc xuống, cũng chỉ có thể trợn to hai mắt, không thể nhúc nhích, lại chẳng thể mở miệng, cứ thế trơ mắt nhìn, đau đớn muốn chết.

Hắn ta đã nghĩ thoáng, chẳng phải là chết à! Có gì để sợ chứ.

Nhưng hắn ta sai rồi, chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới đáng sợ, vì mình chửi rủa nên mới bị tra tấn thế này.

"Nào, nếm thử đi", Long Nhất Long Ngũ cực kỳ biến thái, múc một chén thịt hầm ra, người bưng chén, người bẻ miệng đổ vào.

"A!", đám thần tử Thái Thanh đều bị kích thích hoảng sợ hét lớn, tinh thần suy sụp, đừng nói là bị, chỉ nhìn thôi đã sợ đến phát điên.

"Ọe!", Tiểu Cửu Tiên bụm miệng lại.

Đây là cảnh tượng buồn nôn nhất mà cô từng thấy.

Đám Long Kiếp và Thanh Long cũng chẳng tốt hơn là bao, mặt mày đỏ lừ giống như muốn ói.

Bọn họ đã thấy rất nhiều cái chết, nhưng lại lần đầu tiên thấy cách làm ấy, quả thật vừa máu tanh còn biến thái.

Sự thật lại lần nữa chứng minh, người của Thiên Đình đều là kẻ điên, thù hận đã khiến họ trở thành kẻ điên.

Bọn họ không nhìn nổi, nhưng người trong Thiên Đình lại mặt mày lạnh tanh, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều như những khúc gỗ, chẳng có biểu cảm gì.

"Nói, ta nói!", thần tử Thái Thanh hoảng sợ hét lên, biết Thiên Đình muốn làm gì.

"Nói, ta nói!", Chí Tôn Thành thần tử cũng run lẩy bẩy nói, không muốn trở thành thần tử Vũ Hóa thứ hai.

Không chỉ hai người họ mà những người khác cũng chịu khai.

Giờ phút này, một kiếm chém chết sẽ là sự ban ân lớn nhất với họ, sống không bằng chết mới là tra tấn.

"Này chẳng phải được rồi sao!", Long Nhất Long Ngũ nhếch miệng cười, cũng không uổng công hai người làm ra chuyện biến thái như thế.

Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành rũ mắt, không thể soát hồn nên họ chẳng thể có được thông tin mình muốn.

Tuy quá trình ấy có chút khiến người ta không tài nào chấp nhận nổi, nhưng hắn chỉ quan tâm kết quả vì hắn cũng điên rồi.

Hồng Trần Tuyết đã đi xuống, cử người đi điều tra xem thông tin mà đám thần tử Thái Thanh cung cấp là thật hay giả.
Chương 2287: Cùng nhau đánh?

Đám thần tử Thái Thanh đều khai hết.

Thần tử Vũ Hóa cũng vậy, bị tra tấn quá, cuối cùng không chịu nổi, chẳng còn cứng mỏ như trước.

Mặc dù miệng tên khốn đó không thể nói, nhưng vẫn còn một bàn tay, run rẩy viết xuống từng dòng thông tin.

Tuy đã có được thông tin, nhưng họ vẫn chưa bị giết, mà đều bị nhốt trong ngục tối dưới chân núi.

Những người như họ đồng loạt bị trừng phạt, trường hợp ấy sẽ là một cảnh tượng được rất nhiều người chú ý.

Tu sĩ Thiên Đình, ai ai cũng hăng hái, máu nóng sục sôi, cảm giác được sắp có một trận chiến lớn.

Tất cả mọi người nhìn Ngọc Nữ Phong, đợi mệnh lệnh từ Diệp Thành, Thánh chủ mà ra lệnh, Thiên Đình chắc chắn sẽ mặc sức chém giết.

Diệp Thành vẫn chưa ra lệnh mà lẳng lặng ngồi uống trà.

Hắn cần cho Hồng Trần Tuyết thời gian để đi xác thực thông tin.

Chỉ khi thông tin chính xác, hắn mới có thể yên tâm ra lệnh, vì mỗi một mệnh lệnh của mình đều liên quan đến sự sống chết của các tu sĩ Đại Sở, nên phải cực kỳ cẩn thận.

Vừa chờ đã chờ cả chín ngày, thời gian khá là lâu.

Chín ngày qua, tũ sĩ Thiên Đình không một ai chợp mắt, đa số đều mài đao, lau gươm sáng loáng.

Mãi đến khuya ngày thứ mười mới thấy Hồng Trần Tuyết đi lên Ngọc Nữ Phong, đi cùng còn có các vị thủ lĩnh.

Diệm Phi cũng tới, giờ bà ta là Đại Thánh duy nhất của Thiên Đình nên cũng sẽ không mặc kệ mọi chuyện.

"Có tốt có xấu, muốn nghe cái nào trước?", Hồng Trần Tuyết ngồi xuống bưng ly trà lên uống cạn một ly.

"Ngươi đừng lề mề nữa!", Cổ Tam Thông khoanh tay nói.

"Vậy nói tin xấu trước!", Hồng Trần Tuyết thả ly trà xuống: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung và Chí Tôn Thành đã không còn ở Huyền Hoang, tất cả đều vượt qua biển sao đi vào chỗ sâu trong tinh không".

"Bắt thần tử của ba nhà lại chẳng ích gì, phí cả công", Vô Nhai bĩu môi.

"Chắc hẳn là không còn liên lạc được với thần tử nhà mình nên mới trốn đi", Quỳ Vũ Cương trầm ngâm nói.

"Biết ngay sẽ bứt dây động rừng mà, chạy nhanh ghê!"

"Còn tin tức tốt?", Tạ Vân nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.

"Bảy Thánh Địa chạy mất ba, nhưng Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần Giáo thì vẫn còn ở Huyền Hoang, hơn nữa cũng tìm được nói ẩn núp của họ", Hồng Trần Tuyết nói xong bèn bóp nát một cái thẻ ngọc, vô số thần thức bay vào trong thần hải của mọi người có mặt ở đâu.

"Một cái ở Đông Hoang, một cái Nam Vực, một cái ở Bắc Nhạc, phân bố đủ các nơi luôn!", Yêu Vương đọc thông tin xong không khỏi cảm thán.

"Thần tử Phiêu Miểu, Thiên Phạt, Thương Linh và Nhật Nguyệt đều ở trong ổ của nhà mình. Cái này khá tốt, đỡ phải mất công đi tìm".

"Hai thằng ôn Kim Ô và Côn Bằng thì sao?", đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng hét lên.

"Cũng tìm được rồi", Hồng Trần Tuyết khẽ cười, lại bóp nát một thẻ ngọc, lại có vô số luồng thần thức bay ra.

"Cơ sở tình báo của Thiên Đình Đại Sở đúng là khủng bố!", Nam Đế, Bắc Thánh thổn thức, Long Kiếp, Thanh Long cũng chậc lưỡi.

Giờ mới qua mấy ngày đã có thể tìm được hết những kẻ thù trong Hồng Hoang mênh mông này, cũng đủ để thấy khủng bố như nào.

Không biết, nếu để họ biết mạng lưới tình báo ấy chỉ có mười triệu người thì có trực tiếp ngây ngốc hay không? Số lượng cỡ đó thì phải khổng lồ cỡ nào.

"Tiếc là không tìm được Phượng Tiên!", Hồng Trần Tuyết thở dài: "Cô ta y như bốc hơi khỏi thế gian vậy".

"Không cần tìm cô ta nữa, ta biết cô ta ở đâu!", Diệp Thành bình tĩnh nói với giọng hết sức chắc chắn.

"Ngươi biết?", mọi người ở đây đều ghé mắt nhìn sang.

"Trước cứ mặc kệ cô ta, để lại đến cuối cùng rồi tính sổ".

"Nói thẳng đi! Định làm thế nào?", Cổ Tam Thông vén tay áo lên nói: "Mẹ nó, chỉ chờ đánh một trận thôi đó".

"Lão đại, đám Kim Ô, Côn Bằng sẽ giao cho ngươi", Diệp Thành nhìn về phía Quỳ Ngưu: "Ngươi có thể tùy tiện chọn các cao thủ Thiên Đình đi theo, phải bắt hết bọn chúng về đây".

"Yên tâm, cứ giao cho ta", Quỳ Ngưu vỗ ngực, có thể nói là đã có toan tính hết rồi.

"Vậy thì kế tiếp chính là bốn Thánh Địa", Diệp Thành tiếp tục nói: "Để tránh bứt dây động rừng lại có người bỏ chạy, ta quyết định đánh hết một lượt".

"Đánh hết một lượt?". mọi người đều cau mày.

"Tuy Thiên Đình rất đông, lại chỉ có một Đại Thánh là Diệm Phi, một đánh bốn sẽ tổn thất cực kỳ nặng nề", Huyết Vương nói: "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn".

"Hồng Trần Tuyết, giới thiệu đội hình cao thủ của bốn nhà kia cho mọi người nghe đi", Diệp Thành nhấp một ngụm nước trà nói.

"Trăm năm trước, bốn nhà đó đều bị Diệp Thành giết chết mất ba vị Đại Thánh, Chuẩn Đế Binh trấn phái cũng bị Diệp Thành cướp đi. Sau trăm năm, đội ngũ của họ vẫn không thể khinh thường, có ba vị Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương cũng có rất nhiều", Hồng Trần Tuyết khẽ nói.

"Ngay cả như vậy, những cao thủ đỉnh cấp của Thiên Đình cũng chẳng thể so với họ", Quỳ Vũ Cương lắc đầu nói.

"Ta đã được chứng kiến sự khủng bố của Đại Thánh", Quỷ Vương chậm rãi nói: "Đương nhiên là có thể đánh được, nhưng vấn đề là Thiên Đình cũng sẽ vì vậy mà tổn thất nặng nề".

"Ta đã nghĩ đến chuyện này và cũng có kế sách đối phó", Diệp Thành cười nói: "Bọn họ có kế Trương Lương, ta cũng có thang qua tường".

"Lão phu bấm tay tính toán, tên nhóc này lại định chơi xấu", Vô Nhai Đạo Nhân mặt mày đầy thâm ý nói.

"Kệ nó là gì, dùng tốt là được", Cổ Tam Thông liếc Diệp Thành bảo: "Nào, nói nghe cái thang qua tường của ngươi xem".
Chương 2288: Lại xin tha

"Đi tìm binh đoàn đánh thuê!", Diệp Thành mỉm cười đáp.

Câu đó vừa được nói ra, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

"Trăm năm trước, ta từng đánh mỏ nguyên thạch của Côn Bằng tộc, chính là sử dụng lính đánh thuê, dùng rất tốt".

"Cái này thì bọn ta biết này", Quỳ Ngưu và Võ Hùng cười nói.

"Đúng là dùng rất tốt", Nam Đế, Thanh Long cũng lắc đầu cười: "Trận đó đến giờ còn được người đời khen ngợi không thôi".

"Thuê cao thủ cũng mất rất nhiều tiền, các vị đang ngồi chắc chắn sẽ phải móc ra kha khá đây", Diệp Thành cười gượng: "Ta đây ngay cả một khối nguyên thạch cũng không còn".

"Móc, chắc chắn phải móc rồi. năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, mỗi người móc ra mười đồng là năm trăm triệu, móc một trăm đồng là năm tỷ, móc nghìn đồng chính là năm mươi tỷ".

"Không sao, Thiên Đình không có gì ngoài tiền, Huyền Hoang đại lục có bao nhiêu binh đoàn đánh thuê, chúng ta bao hết".

"Có tiền đúng là tùy hứng ghê, mà cũng chỉ có tên nhóc nhà ngươi nhiều mưu ma chước quỷ", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì nói: "Ta cũng góp một chút".

"Nhân Hoàng đã đi liên lạc với binh đoàn đánh thuê", Hồng Trần Tuyết cười nói.

"Vậy thì ta sẽ bàn tiếp", Diệp Thành mở một tấm bản đồ ra, bên trên chính là địa hình của Huyền Hoang đại lục.

"Ngũ Vương Đại Sở dẫn dắt mười triệu người đi Đông Hoang".

"Hậu duệ Hoàng Giả dẫn mười triệu người đi Nam Vực".

"Long Nhất, Long Ngũ dẫn mười triệu người đi Tây Mạc".

"Sở Linh Ngọc, Tạ Vân dẫn mười triệu người đi Bắc Nhạc".

"Số còn lại đi theo Diệm Phi bảo vệ Thiên Đình Đại Sở".

Diệp Thành như một vị tướng quân, lần lượt hạ từng mệnh lệnh một cách rành mạch với giọng điệu đầy quyết đoán.

Tuy là Nhân Nguyên Cảnh, nhưng cũng không mất đi sự uy nghiêm của một Thánh Chủ.

Quan trọng là sức hút cá nhân của hắn khiến cho những cô gái ở đây hai mắt lấp lánh, anh hùng tuy đã già, nhưng khí phách của hắn lại chẳng ai bì nổi, hắn chính là Hoàng Giả trời sinh.

"Nhìn coi nhìn coi, mở miệng cái là mười triệu, kia mới là đánh giặc chứ", Long Kiếp nhếch mép nói: "Thương Long Tộc ta ở thời kỳ mạnh nhất cũng không ngông như Thiên Đình".

"Ai mà ngờ được một trận chiến khổng lồ như vậy lại từ một Nhân Nguyên Cảnh chỉ huy chứ", Nam Đế thổn thức.

"Trận chiến sắp tới chắc chắn sẽ được ghi lại trong sách sử Huyền Hoang", Bắc Thánh khẽ cười, đôi mắt trong trẻo kia cũng có chút mơ màng, cũng bị khí chất của người nọ làm cho rung động.

"Đều đi chuẩn bị đi", Diệp Thành đứng dậy, mỉm cười nói: "Đừng đi cửa, dùng truyền tống vực môn ấy. Ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu ở Thiên Đình chờ mọi người chiến thắng trở về".

"Cứ chờ mà xem!", mọi người cười to, xoay người xuống núi.

Thoáng chốc, Thiên Đình chấn động, tiếng hò hét rung trời.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được mệnh lệnh của Thánh Chủ, không một ai tỏ ra sợ hãi, người nào người nấy đều sục sôi ý chí chiến đấu.

Chẳng mấy chốc, đội quân Thiên Đình đã xuất phát, hơn mười cái vực môn đồng loạt mở ra, từng đội người tràn vào rồi nhanh chóng biến mất.

Thiên Đình to như vậy cũng vì thế mà thoáng chốc hiu quạnh.

Diệp Thành đứng lặng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, nhìn họ rời đi.

Hắn cảm thấy rất là tiếc nuối, một trận chiến khổng lồ như vậy nhưng Thánh Chủ là hắn lại chẳng thể nào làm gương cho binh lính.

Gió khẽ phất phơi, khóe miệng hắn lại trào máu.

Chu Thiên khốn khiếp đã tra tấn hắn vết thương chồng chất, tuổi thọ và tu vi lại bị cắn nuốt mất một phần.

Màn đêm lặng lẽ bao trùm, Thiên Đình nghênh đón một vị khách quý.

Đó là một ông lão trông hơi dê, nhưng tu vi lại cực cao, là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật.

Ông ta chính là Xích Dương Tử của Đông Hoa.

Hồi đó, hắn bị Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiêu Miểu Cung đuổi giết, nếu không có Xích Dương Tử thì chắc Diệp Thành đã chết từ lâu rồi.

"Hơn trăm năm không gặp, tiền bối có khỏe không?", Diệp Thành rót đầy một ly trà thơm phức cho Xích Dương Tử.

"Cũng tạm!", Xích Dương Tử thuận miệng đáp, đôi mắt lại đảo tới đảo lui Thiên Đình, nhìn cấm chế trên đỉnh mà hết sức kinh ngạc, dù là Chuẩn Đế cũng khó mà nhìn thấu.

"Đại Sở quả là người tài vô số", Xích Dương Tử thổn thức.

"Chẳng phải năm mươi triệu người à? Sao lại còn ít như vậy?", ông ta vừa thổn thức vừa không khỏi lẩm bẩm.

Ông ta nhìn xung quanh một vòng rồi mới ngó Diệp Thành.

Thấy Diệp Thành vừa già nua, tu vi cũng rớt xuống Nhân Nguyên Cảnh, tuổi thọ lại chẳng còn bao nhiêu thì không khỏi than thở.

Tạm biệt trăm năm, tên nhóc hào hoa phong nhã khi xưa, giờ lại già cả đến vậy, đúng là khiến người ta thương tiếc.

"Năm tháng đúng là con dao hai lưỡi!", Xích Dương Tử nhìn một hồi rồi bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão phu từng đi tìm Nhân Vương, tiếc là lại chẳng có tin tức gì của y trong trăm năm qua".

"Được tiền bối nhớ mong là niềm vinh hạnh của vãn bối", Diệp Thành mỉm cười: "Ơn tình lần này, suốt đời khó quên".

"Ơn tình này không cần ngươi trả, không biết có thể hứa với ta một chuyện", Xích Dương Tử nhìn chằm chằm Diệp Thành nói.

"Tiền bối cứ nói đừng ngại, nếu vãn bối có thể làm được thì chắc chắn sẽ không chối từ!", Diệp Thành khẽ nhấp một ngụm trà đáp.

"Tha cho Phượng Tiên!", Xích Dương Tử hít sâu một hơi nói.

"Phượng Hoàng tiền bối bảo ngươi đến?", Diệp Thành cười hỏi Xích Dương Tử.

"Bà ấy vẫn đang tự phong ấn, ta và Vô Cực Tử gọi hơn mười ngày cũng chẳng thấy mở cửa", Xích Dương Tử bĩu môi.

"Nếu vậy, là tự tiền bối muốn cầu xin giúp cô ta?"

"Coi như là ta cầu đi, tha cho cô ta một con đường sống!", Xích Dương Tử nhìn Diệp Thành, trong con ngươi tràn đầy vẻ mong chờ.
Chương 2289: Tứ vực đại chiến

Diệp Thành cười: “Tha cho nàng ta có thể làm cho người chết chuyển thế sống lại sao? Đây là nợ máu, phải dùng máu để trả”.

“Chuyện năm đó, ta đã nghe nói, nhưng Thần tử Phượng Hoàng đã chết, ngươi thật sự cũng muốn giết cả Phượng Hoàng công chúa sao?”

“Hai chuyện này là hai việc hoàn toàn khác nhau”. Diệp Thành nhàn nhạt nói.

“Tộc Phượng Hoàng là hậu duệ của Đế, ở phía sau còn có truyền thừa vô song, lại còn có Cực Đạo Đế Binh của Đế, việc này nếu như không chừa lại một đường, Thiên Đình nhất định sẽ gặp kiếp nạn”. Xích Dương Tử vội vàng nói.

“Không cần dùng tộc Phương Hoàng để áp chế vãn bối, nếu thật sự khai chiến, Đại Sở không sợ tộc Phượng Hoàng”. Lời nói của Diệp Thành bình đạm: “Nàng ta có thể tồn tại đều là nhờ anh linh Đại Sở dùng xương máu mà tranh tới, nàng ta thiếu nợ Đại Sở, phải dùng mạng nàng ta để đổi lấy”.

Xích Dương Tử muốn nói tiếp nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tuy tiếp xúc với Diệp Thành không sâu, nhưng đối với bản tính của hắn lại hiểu rất rõ, ân oán phân minh, hơn nữa chấp niệm cũng rất sâu đậm.

Mấy năm nay, hễ là truyền thuyết có liên quan đến Diệp Thành, có cái nào mà không có về chuyện người chết tái sinh, mà phàm là chạm đến điểm mấu chốt kia, đều không có ngoại lệ, đều phải trả giá bằng máu.

Xích Dương Tử thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy rồi đi.

Ông ta ôm một tia hi vọng, nhưng lại không thể làm Diệp Thành dao động.

Cho dù có là Chuẩn Đế đi chăng nữa thì cũng khó có thể khiến cho Diệp Thành buông bỏ thù hận, chuyện này không phải chỉ cần ông ta nhúng tay vào là có thể êm xuôi.

Rời khỏi Thiên Đình, Xích Dương Tử đi lên một đỉnh núi.

Tại nơi đó, Vô Cực Tử tóc trắng đã chờ sẵn: “Ủ rũ cụp đuôi, không cần phải nói, hẳn là đã vấp phải trở ngại”.

“Là ta quá coi thường hắn”. Xích Dương Tử thở dài.

“Cho ngươi một lời khuyên, chớ có lại can dự vào việc này, người không quản được đâu”. Vô Cực Tử chậm rãi nói.

“Nếu cứ giữ nguyên như thế, ta khó nói chuyện với bên Phượng Hoàng!”

“Cho dù có là tộc Phượng Hoàng, Tiên tộc cùng với Đông Hoa liên thủ lại, cũng không thể địch lại Đại Sở, giúp tộc Phượng Hoàng cứu Phượng Tiên lại thế nào, chỉ có thể đưa đến một đại kiếp còn lớn hơn nữa, chín vị Đại Sở kia nếu phát cuồng lên, không ai có thể quản nổi đâu”.

“Ta không quan tâm tới chuyện này nữa”. Xích Dương Tử nhàn nhạt nói một tiếng: “Nói đến quan hệ của Diệp Thành và Thiên Hư! Ta có thể cảm giác được, hắn đã gom đủ hai tiên nhãn, còn có thánh cốt Thần Chiến, tất cả cũng đã đều bị hắn dung hợp”.

“Hắn là một kẻ đã giết hoàng đế Đại Sở, Cấm Khu cũng sẽ nể tình”. Vô Cực Tử chậm rãi xoay người: “Ta bắt đầu hiểu rõ, năm xưa đánh vào Thiên Hư, từ đầu đến cuối là một việc sai trái vô cùng nghiêm trọng”.

Lời nói của Vô Cực Tử tràn đầy thâm ý, khiến cho Xích Dương Tử nhíu mày, cũng đuổi theo rồi biến mất trong giây lát.

Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người.

Xích Dương cầu tình, Diệp Thành đã sớm đoán được, đừng nói là ông ta đến, cho dù có là Phượng Hoàng đích thân đến, cũng đều không có khả năng giữ được Phượng Tiên.

Đây là một hồi nợ máu, kéo dài qua hơn một trăm năm, sớm đã định sẵn kết cục không chết thì không thể ngừng.

Ở phía sau, Hồng Trần Tuyết đi đến, trong tay còn cầm một tờ giấy trắng, bà ấy nhét tờ giấy vào trong lòng ngực Diệp Thành.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ, nhìn lướt qua tờ giấy trắng.

Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhói đau một cái.

Thứ mà Hồng Trần Tuyết đưa cho hắn chính là tiền thuê cường giả, số lượng kia, khiến cho hắn cảm thấy thật đau lòng.

“Cũng may Thiên Đình ta đông dân, có thể trích ra được nhiều tiền như thế, nếu là chỗ khác, hơn phân nửa là không thể có được khí phách lớn như thế, cho dù có, cũng không thể nào có được nhiều tiền đến như vậy”. Hồng Trần Tuyết lắc đầu cười: “Sự thật đã chứng minh, người nhiều thì lực lượng lớn mạnh, giống như Thiên Đình Đại Sở”.

“Đoàn lính đánh thuê của Huyền Hoang, đều bị bao hết?”

“Ngươi nói, ngươi không quan tâm đến tiền bạc”. Hồng Trần Tuyết nhún vai: “Không có tiền thì vẫn có thể kiếm! Nhưng dẫu sao lính đánh thuê Huyền Hoang vẫn là người có thực lực, số lượng cường giả như thế, hơn nữa còn có đại quân của Thiên Đình, như thế là có thể đủ để nghiền áp đối phương, trận chiến này không trì hoãn”.

“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ!”, Diệp Thành cũng thở dài, dâng lên một ngọn lửa đốt hết tờ giấy trắng kia.

“Ngươi nói ngươi biết Phượng Tiên ở đây, là đoán, hay là có một con đường đặc thù nào khác”. Hồng Trần Tuyết cười nói.

“Ở trên đời này, không ai có thể hiểu nàng ta hơn ta cả”.

“Vậy ngươi nói xem, nàng ta bây giờ đang ở đâu!”

“Tây Mạc, Linh Sơn”. Diệp Thành bình đạm đáp.

“Tin tưởng ngươi vô điều kiện”. Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng cười.

Hai người sau đó không nói gì nữa, hoàn toàn im lặng giống như một pho tượng.

Bước tiếp theo chính là chờ đợi, dẫu sau Huyền Hoang cũng rất lớn, đi tới nơi đó cũng cần có thời gian, càng không phải nói nữa là có quá nhiều người.

Nhân Hoàng làm việc, vẫn rất đáng tin cậy, một nhóm lính đánh thuê đã lẻ đến địa chỉ được chỉ điểm để túc trực.

Đội hình thật sự rất mạnh, thậm chí có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, hơn tám phần đều là Đại Thánh, cũng không ít Thánh Vương.

Tuy nhiên, cho đến khi bọn họ nhìn thấy được đại quân của Thiên Đình, những cường giả được thuê này, xém chút đã bị doạ sợ đến tiểu ra quần.

Trước mắt bọn họ, một mảng đen nghìn nghịt, giống như một đại dương sâu rộng mênh mang, phủ kín Thiên Hư đại địa.

“Mười triệu tu sĩ, đây là thế lực của nhà ai thế?”, Lính đánh thuê kinh hãi, nuốt nước bọt nhìn theo.

“Không nhìn thấy cờ chiến sao? Thiên Đình Đại Sở”.

“Đội hình như thế mang đi đánh nhà người ta, thế mà con mẹ nó còn đi thuê lính đánh thuê, còn thuê nhiều như thế, bọn họ đang đốt tiền à!”

“Nhận tiền của người ta, thay người ta trừ tai hoạ, quản nhiều như thế làm gì”. Lớp người già lính đánh thuê sờ sờ chòm râu.

Dưới đêm trăng, lính đánh thuê và đại quân Thiên Đình hoà vào một chỗ, thẳng đến mục tiêu, một đường cuồn cuộn mênh mông.

Động tĩnh như thế, khó mà không thu hút chú ý của tứ phương, thấy đội hình này, ai cũng đều cả kinh, sắc mặt tái nhợt.

“Thiên Đình Đại Sở, cuối cùng cũng ra tay, mười triệu tu sĩ, Đại Thánh có thấy, cũng phải chạy đi!”

“Nói sau đi! Xây dựng sơn môn thật tốt, ổn định đầu trận tuyến, từng khoản thanh toán đều sẽ thanh toán đầy đủ”.
Chương 2290: Tứ vực đại chiến (2)

“Có năm mươi triệu tu sĩ trong quân, muốn là ta, ta cũng làm, làm từng cái một, không còn cách khác, người nhiều thì tùy hứng”.

Trong tiếng nghị luận, đại quân Thiên Đình một đường xẹt qua từng ngọn núi lớn, vượt qua từng mảnh đồng bằng.

Trận chiến này quả thật doạ người, nam mang chiến giáp, nữ mặc chiến y, hoặc là ngự phi kiếm, hoặc cưỡi linh thú, hoặc là điều khiển chiến xa, hoặc đằng vân giá vũ.

Nơi nào đi qua, Hư Thiên ầm vang, có lẽ là vì khí thế quá hùng mạnh, đại địa cũng nứt toạc vì không chịu nổi uy áp.

Một toà cổ thành ở Nam Vực, là nơi mở đầu cho cuộc đại chiến.

Đó là Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Nam Đế, Thanh Long, bọn họ dẫn cao thủ Thiên Đình, vây quanh bọn Kim Ô Côn Bằng những kẻ thù đó chiến lực hoàn toàn áp chế đối phương.

“Thật sự nếu không chết không dứt”. Kim Ô, Côn Bằng rống giận, đầu tóc rối bù, bộ mặt hung ác doạ người.

“Ngày xưa ngươi giết huynh đệ ta, bây giờ lấy đầu ngươi để bái tế hồn thiêng của hắn trên trời”. Quỳ Ngưu giết hung nhất, xách theo chiến phủ, đánh cho Kim Ô dần dần lui về phía sau.

“Ngông nữa đi, lại cho ngươi ngông đó!”. Tiểu Viên Hoàng xách theo gậy sắt ô kim, hoả nhãn kim tinh hai mắt sáng ngời, cùng với Đại Địa Võ Hùng, Xuyên Sơn Giáp, Bắc Minh Ngư hợp lực, vây lấy Côn Bằng, dốc sức đánh ra sát chiêu.

Nam Đế, Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước cũng không nhàn rỗi, từng người tìm đối thủ, trận chiến diễn ra khốc liệt.

Kim Ô, Côn Bằng gào rống, vài lần muốn thoát ra, lại bị cao thủ Thiên Đình đẩy trở về, một đám bị vây lấy không ngẩng đầu nổi, thần thể liên tục nổ tung.

Giờ phút này, những người này thật ra đều cảm thấy có chút hối hận, hối hận vì tin vào lời nói nhảm của Phượng Tiên, một hai muốn ở tại Huyền Hoang, tạo thành cơ hội tốt, tất cả đều bị diệt tập thể.

Bọn họ vẫn quá coi thường Thiên Đình Đại Sở, Huyền Hoang to lớn đến như thế, thế nhưng lại có thể tìm được bọn họ chuẩn xác như thế.

Bọn họ tính sau rồi, tính sai vô cùng nghiêm trọng, vốn tưởng rằng có thể ẩn giấu bí mật, thế nhưng vẫn bị tìm ra, hoàn toàn không trở tay kịp.

Trận đại chiến này, đội hình không bình đẳng, không hề trì hoãn.

Cho dù là Kim Ô, Côn Bằng, hay là Bát Kỳ Phượng Điêu, hay là đám tuỳ tùng gần ngàn người, đều không ngoại lệ mà bị trấn áp, tu vi cũng bị phế sạch.

Đám người Quỳ Ngưu tuy rằng sát khí ngập trời, nhưng lại không giết bọn họ, trước khi đến đây Diệp Thành đã nói, chỉ phế không giết.

Trận chiến của bọn họ vừa mới kết thúc, Đông Hoang Tây Mạc Nam Vực Bắc Nhạc, trên trời vang lên từng hồi ầm vang liên tiếp rung trời.

Bốn lộ đại quân của Thiên Đình cùng tấn công một lúc.

Nhìn xuống thiên địa, là bốn mảnh đen nhánh trải dài như biển rộng, trời động sóng to gió lớn, nuốt lấy cả thiên địa.

“Bảo vệ, bảo vệ cho ta!”, Thiên Phạt Thánh Địa, Phiêu Miểu Cung, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần Giáo gào rống mấy ngày liền, lão tổ rít gào, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Kết giới bảo hộ bọn họ tuy mạnh, nhưng đối phương có quá nhiều người, mười triệu tu sĩ, trong đó còn có Đại Thánh và Thánh Vương, chiến lực áp chế tuyệt đối.

“Đánh, liều mạng đánh!”, tu sĩ Thiên Đình khàn giọng hét, trời cao chấn động, cả đám đều biến thành người điên.

Thù hận của Diệp Thành đã làm họ phát điên, đã bắt được kẻ thù thì cớ gì không liều chết báo thù.

Bóng người đứng đầy chung quanh, có kết giới bảo vệ ngự thiên của Thái Hư Cổ Long tộc, dùng trận pháp của Thái Hư Cổ Long tấn công, sức huỷ diệt vô cùng đáng sợ.

Giương mắt nhìn nơi khác, tất cả đã bị thần mang bao phủ, thần quang bay múa, thần thông bí thuật đan xen, có thêm người cầm pháp khí nhào lên kết giới.

Kết giới bảo vệ của tứ đại thánh địa thành món đồ trang trí, dù chính lão tổ đích thân bảo vệ kết giới thì nó vẫn bị phá.

Chỉ có thể trách tu sĩ Thiên Đình quá nhiều, pháp trận công kích cũng quá bá đạo, nơi nào có thể gánh nổi đội hình như thế.

Kết giới phá, kế tiếp là một hồi đơn phương chém giết.

Từ lão tổ cấp Đại Thánh, trưởng lão cấp Thánh Vương của thánh địa đều bị lính đánh thuê bao vây, trực tiếp bị hội đồng.

Đám tôm tép còn lại bị Thiên Đình quét sạch không chừa ai.

Đáng nói hơn là Thiên Phạt thần tử, Phiêu Miểu thần tử, Thương Linh thần tử và Nhật Nguyệt thần tử là được “đối xử đặc biệt”, ngay từ ban đầu.

Bốn người hoảng sợ, chạy trối chết, cứ tưởng về tông môn thì sẽ bình an vô sự.

Ai mà ngờ vẫn bị tìm ra, hơn nữa đối phương còn dẫn theo chục triệu tu sĩ giết tới.

Giờ thì hay rồi, tông môn cũng không thể bảo vệ họ, ngược lại còn bị tiêu diệt, từng đoàn người hoá thành sương máu.

Đại chiến thảm khốc, máu chảy đầm đìa làm cho lòng người sợ hãi.

Bốn nơi của Huyền Hoang, ngoài Trung Châu, đều xảy ra chiến sự, hơn nữa trận chiến không nhỏ, bốn phương đều hoảng hốt.

“Đúng là khí phách! Một nhà một lần đập bốn nhà!”, người chạy tới hóng đều nhếch môi.

“Thiên Đình không giận thì thôi, xả ra là long trời lở đất!”

“Đây là báo ứng, năm đó ức hiếp Diệp Thành thê thảm như thế, hắn bị Ngũ Chỉ Sơn trấn áp trăm năm, hiện tại phải đòi lại hết, nhân quả cả thôi”.

“Đầu bốn thánh địa này bị lừa đá cả à? Năm mươi triệu tu sĩ như thế mà còn dám ở lại Huyền Hoang, nếu là ta thì chạy mất dép rồi!”

“Tự cho là mình giỏi ấy mà, giờ thì hay rồi! Diệt tận ổ! Ta thích xem đánh đấm kiểu này phết!”

“Thiên Đình, đúng là xem thường các ngươi!”. Ở Linh Sơn Tây Mạc, Phượng Tiên đứng trên đỉnh núi nhìn ra màn sương máu phía xa, vẻ mặt dữ tợn.

Diệp Thành đoán không sai, nàng ta thật sự trốn vào Linh Sơn chờ tộc Phượng Hoàng quay về, tìm Thiên Đình báo thù.

Nhưng ả này tính sai rồi, hoàn toàn đánh giá thấp bản lĩnh tìm người của Thiên Đình, mới có mấy ngày là đã tìm ra.

Nàng ta dám chắc ngoài mình, những kẻ khác như Kim Ô, Côn Bằng, hơn nữa đã bị tóm rồi, chẳng ai thoát được.

“Linh Sơn từng một lần sóng gió do ngươi, giờ ngươi vẫn đến, ngươi và Phật gia có thù với nhau sao?”, một giọng nói đủng đỉnh vang lên, Tây Tôn bước lên đỉnh núi, cười nhìn Phượng Tiên.

Trăm năm trôi qua, Tây Tôn rèn luyện trở về, trong mắt Phật là sự thanh tĩnh, khí tức mờ mịt.

“Ta đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự huyền diệu của cuộc đời nên muốn dốc lòng tu tập Phật pháp!”, vẻ mặt dữ tợn của Phượng Tiên biến mất, ả này chắp tay lễ Phật.

Trong mắt ả là thương xót từ bi giả tạo, ai không biết còn tưởng ả thật sự là Bồ Tát cơ đấy?

“Ta cảm thấy bi ai thay ngươi!”, Tây Tôn lạnh nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK