Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2311: Một mình khiêu chiến bốn tộc

“Giết hắn!”, đại quân bốn tộc lao đến, đồng thanh hét lên, bí pháp Thần Thông, trận đồ pháp khí phủ khắp bầu trời.

“Giết!”, Diệp Thành vung mạnh vũ khí, một đòn tấn công bá đạo.

Các cường giả bốn tộc vừa lao đến đó lần lượt ngã xuống, thân xác tan biến, Nguyên Thần vỡ vụn, bị chém giết trực diện.

“Thằng nhãi, còn không đền tội!”, một Thánh Vương của Thần tộc lái chiến xa đến, tay cầm giáo chiến đâm về phía Diệp Thành.

“Cút!”, Diệp Thành dùng chiến kích như một cây gậy, đập nát chiến xa cổ đó, Thánh Vương Thần tộc khác bị văng ra xa, chưa kịp đứng vững, Diệp Thành đã giẫm một chân xuống, ông ta bị giẫm thành vũng máu.

Cùng lúc đó một Thánh Vương của Ma tộc đã bước lên không trung, dùng ma ấn màu đen trấn áp từ trên không trung.

Đó là một Đại Thánh Binh đáng sợ, toát ra khí thế man hoang, khắc đầy những phù văn cổ, nặng như một ngọn núi khổng lồ.

Diệp Thành gào lên, không né đòn cũng không phòng vệ, chống đỡ bằng Thánh Thể, vẫn là tung một kích đập nát ma ấn đó.

Thánh Vương Ma tộc bị phản phệ, cơ thể nứt ra, lảo đảo lùi về sau, mỗi bước như thế đều như đạp vào hư không.

Diệp Thành nổi trận lôi đình lao đến, vung trường kích chém tới.

Hai bậc cấp Thánh Vương của Yêu tộc và tộc Phượng Hoàng hợp sức lại với nhau cùng sử dụng gương thần tạo ra thần quang hủy diệt.

Khí thế Diệp Thành phủ khắp Bát Hoang, thần hải Hoàng Kim cuồn cuộn dị tượng Hỗn Độn, nhấn chìm thần quang, cũng tiêu diệt hai Thánh Vương.

Trước sau chỉ trong tích tắc, bốn cấp Thánh Vương của bốn tộc bị chém chết, mọi người đứng xem run lên, bá đạo quá.

“Phượng Tiên, để mạng ngươi lại đây!”, Diệp Thành gào lên, điên cuồng vung chiến kích trong tay.

“Lấy sát trận ra tiêu diệt hắn!”, mặt mày Phượng Tiên trở nên hung tợn, vừa lùi về sau vừa vung kiếm chỉ về phía Diệp Thành.

Nàng ta sợ rồi, sợ kẻ mất trí Diệp Thành này rồi, cái tên này khó giết quá, có thể làm quá nhiều chuyện không có khả năng.

Tuyệt sát trận Hư Thiên rung chuyển, từng tia thần uy được khôi phục, nhắm chuẩn vào Diệp Thành, tạo ra từng tia thần quang hủy diệt.

Bầu trời rộng lớn trở nên vô cùng nhỏ bé, bị xuyên thủng đến mức tan hoang, sát trận quá mạnh, uy lực quá đáng sợ.

Diệp Thành không sợ, chân bước vào không trung, tung hoành chín tầng mây, sức chiến đấu đạt đến cực hạn, tốc độ càng nhanh hơn như một tia sáng vàng, rất nhiều tuyệt sát trận Hư Thiên cũng không theo kịp tốc độ của hắn.

Máu bắn tung tóe, đại quân bốn tộc gặp nguy, bị chính sát trận của mình làm cho nổ tung, cảnh tượng đẫm máu.

Đại Thánh bốn tộc hừ một tiếng, tự mình dẫn binh vượt qua bầu trời lao đến, cưỡi chiến xa băng qua tầng sương mây, khí thế áp đảo, không dưới một trăm người, trận thế vô cùng lớn.

“Kẻ nào ngăn ta thì phải chết!”, Diệp Thành tức giận nói, sải bước vung kích chém về phía trước, một bậc Đại Thành bị chém chết.

“Sức… sức chiến đấu Chuẩn Đế sao?”, các tu sĩ xung quanh kinh hãi.

“Một Đại Thánh thế mà lại bị một người thường chém chết”, các tu sĩ lớn tuổi cũng kinh ngạc, cả người run lên.

“Uy thế của nhất mạch Thánh Thể vẫn mạnh như vậy!”, Thiên Tru, Đất Diệt trong không trung cũng tấm tắc chậc lưỡi.

“Thả bọn ta ra!”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình còn đang tức giận hét lên, âm thanh như sấm rền khiến cho trời đất rung chuyển.

Hoàng giả Đại Sở đang chiến đấu một mình, mà họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, mọi người đều như biến thành kẻ mất trí.

Thiên Tru, Đất Diệt không động đậy, chỉ nhẹ nhàng phất tay.

Bức màn vô hình khẽ rung lên, không ai ra được nhưng lại có tiên quang bay ra, đó là Hỗn Độn Đỉnh, pháp khí bản mệnh của Diệp Thành.

Thần đỉnh rung lên mở ra con đường máu, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thành.

Trận chiến cuối cùng của chủ nhân, pháp khí bản mệnh cũng điên cuồng theo.

Nó đơn giản tự nhiên, hiện rõ sát khí, Độn Giáp Thiên Tự hiện hóa, tự sắp xếp, đan xen vào thiên âm Đại Đạo, rất nhiều hiện tượng kỳ lạ cổ biến hóa khôn lường, bảo vệ thánh thể của Diệp Thành.

Khí Hỗn Độn cũng dâng trào ra khỏi đại đỉnh, từng luồng khói nặng như núi tiếp xúc với thần hải Hoàng Kim, nghiền ép trời đất.

“Kẻ nào ngăn cản ta thì phải chết!”, Diệp Thành lại chống đỡ thế giới Hỗn Độn, trải khắp chư thiên tạo thành bóng người, bị nghiền ép thành sương máu.

Một bậc Đại Thánh lao đến thi triển bí pháp, đánh đại thuật Sát Sinh muốn tiêu diệt Diệp Thành, tiễn hắn xuống Cửu U.

Hỗn Độn Đỉnh lao ra bảo vệ chủ nhân, một đòn tấn công phá vỡ thần quang đó.

Diệp Thành lao đến, bàn tay vàng tóm lấy, đầu của Đại Thánh đó bị rơi xuống, Nguyên Thần cũng bị hủy diệt.

“Xem thường hắn rồi!”, lão tổ Thần tộc lạnh lùng nói, muốn sử dụng đế khí để đánh trả nhưng lại bị ba người khác ngăn lại.

“Ta muốn xem thử rốt cuộc hắn vẫn còn bao nhiêu phần công lực”, lão tổ Yêu tộc hừ một tiếng, mặt mày hung tợn.

“Chỉ là mượn uy thế của Thánh Thể thôi, không cần dùng đến đế binh!”, lão tổ tộc Phượng Hoàng khẽ cười: “Quan sát là được”.

“Giết!”, lúc bốn người đang nói chuyện, Diệp Thành lại chém chết một Đại Thánh, đánh thẳng về phía Phượng Tiên, Hỗn Độn Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, chân đạp lên Hỗn Độn Hải, uy thế ngút trời.

“Ngăn hắn lại!”, Phượng Tiên Nhi gào lên.

Mặc dù khoảng cách vẫn còn khá xa, cũng có bốn đế khí bảo vệ nhưng nàng ta vẫn sợ lùi về sau, trái tim cũng run rẩy.

Cường giả bốn tộc dâng lên như thủy triều.

Diệp Thành một đường xông đến, đắm mình trong thánh quang và máu.

Hắn chiến đấu đến điên cuồng, mỗi một giọt thánh huyết đều đang bốc cháy, từng tấc Thánh Thể đều đang phun ra tinh khí.

Đây là lần cuối cùng xông pha của hắn, cũng là trận chiến cuối của hắn, dù có chết cũng không thể làm ô danh người đời trước.

Cúi đầu nhìn bầu trời rộng lớn, trong không gian mênh mông đen thẳm, hắn khoác lên mình chiến giáp màu vàng cực kỳ chói mắt.

Sóng người hết lần này đến lần khác nhấn chìm hắn nhưng hắn lại xông ra, từng người nhào đến nhưng lại bị chém chết.

Không một ai trong hơn gần chục triệu tu sĩ của bốn tộc lớn có thể chặn được đường đi của hắn, bị một mình hắn đánh bại.

Máu nhuộm đỏ cả một vùng, thi thể cánh tay bị đứt, pháp khí vỡ thành từng mảnh rơi vãi khắp nơi, biến thành cát bụi lịch sử.

Sau lưng hắn là núi xác biển máu, từng bậc Đại Thánh đẫm máu Hư Thiên, từng bậc Thánh Vương chạy đến hoàng tuyền.

“Thánh Thể mạnh biết bao, hơn gần chục triệu tu sĩ cũng không thể ngăn được một mình hắn”, tiếng kinh ngạc vang lên không dứt.

“Huyết mạch có thể so với Đế vốn dĩ là một thần thoại”.

“Danh tiếng của Hoang Cổ Thánh Thể đều vì thế là thành danh!”, các ông lão hít sâu một hơi, nhiệt huyết dâng trào.

Trong tiếng bàn luận ồn ào, tiếng ầm ầm dần biến mất.

Tu sĩ bốn tộc ngừng tấn công, tập trung lại một vùng.

Ánh mắt họ đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Thành, ngay cả tay cầm kiếm cũng run lên.

Giữa không trung chỉ còn lại tiếng bịch bịch.

Nghe kỹ lại mới biết là âm thanh người đi đường.

Có lẽ là cơ thể người đó quá nặng, đến nỗi mỗi lần bước đi đều khiến cho mặt đất rung chuyển.

Đó là Diệp Thành, Thánh Chủ của Thiên Đình, hoàng giả của Đại Sở.

Giữa cát vàng tung bay và gió máu gào thét, hắn cầm đại kích đẫm máu từng bước đi đến, mái tóc đẫm máu tung bay, cờ chiến của Đại Sở mà hắn đang khoác trên người cũng tung bay rợp trời.

Tà khí của hắn ngút trời hệt như một chiến thần chinh phục vạn vực, giống như yêu thần nuốt trời diệt đất.

Trên mặt đất đẫm máu cắm đầy những thanh kiếm gãy và những chiến kích, sự tồn tại của hắn như thể một mặt trời rực rỡ và chói lọi.

Lại nhìn sang bốn tộc, hơn gần chục triệu tu sĩ đều đang lùi về sau.

Diệp Thành tiến đến một bước, họ lùi một bước, đều bị đánh đến sợ, không một ai dám bước lên đánh trả.

Đây là cảnh tượng cỡ nào, là uy lực ra sao!

Hơn gần chục triệu tu sĩ nhưng lại bị một người uy hiếp đến mức đều lùi về sau.

Xung quanh đều chấn kinh, cảnh tượng này sẽ bị mọi người ghi nhớ, được người đời truyền tụng, sẽ là truyền thuyết bất hủ.

Mắt các tu sĩ Thiên Đình đều ươn ướt, bóng lưng trong mơ hồ đó vĩ đại, uy nghiêm, mà cũng cô độc như vậy.

“Giết, giết cho ta!”, bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng bị tiếng quát của Phượng Tiên cắt ngang, ra lệnh cho bốn gia tộc tấn công.

Chỉ là lệnh của nàng ta không có tác dụng, không ai nghe theo lời nàng ta.

“Giết, giết cho ta!”, lão tổ bốn tộc lên tiếng, giọng nói như sấm rền, uy nghiêm lạnh lùng.

Thế nhưng mệnh lệnh tối cao của họ cũng không có tác dụng.

Hơn gần chục triệu tu sĩ, từ Đại Thánh đến Hoàng Cảnh, ai cũng đều sợ mất mật, bị chiến thần đó đánh đến nỗi bị ám ảnh, tâm thần suy sụp.

“Khốn kiếp!”, lão tổ Yêu tộc nổi giận, bước vào không trung.

“Giết!”, lão tổ Ma tộc, lão tổ Thần tộc và lão tổ tộc Phượng Hoàng cũng di chuyển, bước vào không trung, hợp sức tấn công.

“Bọn chuột nhắt!”, Diệp Thành vung chiến kích lên, nghịch thiên đánh tới.
Chương 2312: Cản ta, chết!

Trận đấu lại bùng nổ, tiếng nổ ầm ầm như sấm đánh chấn động cả khung trời.

Một bên là lão tổ của bốn tộc, Chuẩn Đế hàng thật giá thật, nhận được truyền thừa của một mạch, là một bá chủ có tên tuổi nổi tiếng một phương.

Một bên là Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng thực chất lại là một người phàm mượn uy thế của tiền bối Thánh Thể nên cũng khí nuốt bá hoang.

Trận chiến cực kỳ thảm thiết, từng đòn va chạm là máu tươi lại vẩy ra.

Bầu trời đỏ au sụp đổ từng mảng một, dị tượng hủy diệt xuất hiện, hành tinh mai một, ánh Mặt Trời cũng bị lu mờ.

Kể cả người đang xem cuộc chiến, đội quân của bốn tộc, những tu sĩ Thiên Đình hay Thiên Tru Đất Diệt thì tất cả mọi người đều ngửa đầu lên.

Một thân một mình đấu với bốn Chuẩn Đế, đó là một khung cảnh cực kỳ khủng bố.

Vòm trời ấy đã bị sát khí và máu tươi bao phủ, nó giống như một cơn mưa rào, tiên quang tựa như ánh sáng của ngày tận thế.

Vẻ mặt dữ tợn của bốn vị Chuẩn Đế y như quỷ dữ, tắm mình trong máu thánh, lần lượt đánh cho cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể của Diệp Thành nứt toạc.

Diệp Thành lại càng bá đạo, chỉ tấn công chứ không phòng thủ, chỉ biết điên cuồng tấn công.

Bên cạnh đó, hắn cũng tắm mình trong máu tươi của bốn vị Chuẩn Đế, trông chẳng khác gì Chiến Thần, nhưng cũng giống như một kẻ điên, bất chấp mọi giá điên cuồng tấn công.

Ý chí chiến đấu của hắn là không gì cản nổi, lộ ra sát khí của một vị Đại Đế.

Bốn vị Chuẩn Đế biến sắc, không biết sát khí kia của Diệp Thành đến từ đâu, chỉ khi từng đánh với Đại Đế mới có thể có.

Cảnh giới chiến đấu của Diệp Thành cũng vượt xa tưởng tượng của bọn họ, dù là thế tấn công khủng bố hay sức mạnh bẻ gãy nghiền nát mọi thứ kia.

Cũng may đây là ở Chư Thiên Vạn Vực, nếu bốn người họ mà ở Đại Sở thì ngay cả một đòn của Diệp Thành cũng chưa chắc đã đỡ được.

Diệp Thành đã từng chiến đấu và giết chết Đại Đế, nó là một niềm vinh hạnh cực kỳ to lớn, là một sự lĩnh ngộ đến cùng cực, chạm đến con đường của Đạo mà dù là Chuẩn Đế cũng khó mà tìm hiệu được sự huyền ảo của nó.

Hắn đã không còn cảm giác được đau đớn, cũng đã nhận ra kiếp nạn sắp đến. Vì thế, ở trận đấu cuối cùng này, Diệp Thành muốn mình ngã xuống trong huy hoang.

"Rốt cuộc thì hắn là yêu nghiệt nào thế?", bốn vị Chuẩn Đế nghiến răng, mặt mày vặn vẹo đầy dữ tợn, tràn ngập vẻ rét lạnh khủng bố.

Sức sống của Diệp Thành vô cùng kiên cường, khiến họ như muốn phát điên, bốn đánh một mà họ vẫn bị đánh hết sức thê thảm.

"Không... không thể nào!", tu sĩ của bốn tộc trợn tròn mắt, con ngươi cũng co rút lại tràn vẻ khó tin.

Đó là Chuẩn Đế đấy! Còn là bốn người, thế mà lại không địch lại một mình Diệp Thành, chẳng những không thể áp đảo còn bị đánh thê thảm.

"Thành tích chiến đấu của Thánh Thể này đúng là có một không hai", xung quanh không ngừng vang lên từng tiếng cảm thán, nhìn mà hết hồn.

"Đúng là anh kiệt cái thế", vô số nữ tu nhìn mà mắt sáng như sao, hoàn toàn phù hợp với anh hùng trong tưởng tượng của mình.

"Một đánh bốn còn trên kèo, tên tuổi của Hoang Cổ Thánh Thể quả thật không phải là giả!", lão Chuẩn Đế câu cá thổn thức.

"Diệp Thành, tên nhát chết, vẫn muốn gánh vác một mình à?", năm mươi triệu tu sĩ nhìn mà khóc như mưa.

"Nhìn hắn không khỏi khiến ta nhớ lại một bóng lưng kiên cường bất khuất khác", trong con ngươi Thiên Tru tràn đầy hoài niệm.

"Chiến Thần Hình Thiên!", Đất Diệt cười đầy tang thương, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt già nua có chút hoảng hốt.

"Cũng là Chiến Thần, nhưng lại là một vị Chiến Thần của ngày tận thế", Thiên Tru không khỏi thở dài, chậm rãi quay đi.

Ông ta còn chưa nói xong đã thấy một bóng người đẫm máu rớt xuống từ trên trời, nện xuống tạo thành một cái hố sâu trên nền đất nhuốm máu.

Sau đó, ba bóng người lần lượt hạ xuống, máu tươi vẩy đầy không trung, mặt đất cũng chấn động, nứt ra từng tấc một.

Bốn đánh một, bốn vị Chuẩn Đế lại thua thảm hại.

Diệp Thành cũng bị thương nặng, cơ thể mạnh mẽ gần như tàn phế, chồng chất vết thương, xương cốt trắng hếu nhuốm đầy máu tươi lòi cả ra ngoài, từng vệt từng vệt trông mà ghê người.

Thanh kích cũng nhuốm máu, thần đỉnh kêu ong ong tỏa ra sát khí rợp trời như chính chủ nhân của nó. Ba người kia cũng đánh đến điên cuồng.

"Phượng Tiên, để mạng lại!", Diệp Thành gầm lên như sấm, nắm chiến kích, kéo cơ thể đẫm máu xông về phía Phượng Tiên, muốn tự tay giết chết kẻ thù trước khi chết.

"Cản hắn... cản hắn lại, lên hết cho ta, cản hắn lại!", Phượng Tiên hét lên, không biết là lần thứ mấy lùi ra sau.

Ba tộc khác đồng loạt lùi lại, chỉ có khoảng mười đại thánh tộc Phượng Hoàng đầu lơ lửng sát binh là cắn răng xông lên.

"Kẻ cản ta, chết!", Diệp Thành xông đến trước mặt Đại Thánh đầu tiên, giơ tay đập chết khiến ông ta còn không phát ra nổi tiếng hét thảm.

Những Đại Thánh còn lại đốt cháy Tinh Nguyên sử dụng pháp khí.

Thần đỉnh kêu ong ong rồi trở nên khổng lồ như núi, đội trời đạp đất, không ngừng va chạm, Đại Thánh Binh bị đâm bay tứ tung.

Diệp Thành xông vào trận địch, không dùng bất cứ chiêu số nào, cầm chiến kích vung lên hạ xuống, lại có một vị Đại Thánh bỏ mình.
Chương 2313: Đại Sở quay về

“Đã có chuyện gì xảy ra? Tiếng động lớn từ đâu ra thế?”. Mọi người xung quanh kinh ngạc thốt lên, nhìn ngang nhìn dọc nhưng không biết âm thanh đến từ đâu.

“Lẽ nào lại có đại tộc khác mở phong ấn sao?”

“Dù cho có đại tộc mở phong ấn thì động tĩnh cũng không thể lớn như vậy”. Mấy lão già nói với vẻ thâm thúy, hai mắt long lanh.

“Khí tức gì mà cổ xưa đến thế?”. Lão tổ bốn tộc chau mày, đến cả cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải thấy khiếp sợ.

“Cảm giác lâu lắm rồi mới có lại”. Trời Tru và Đất Diệt mỉm cười, cả hai cùng ngẩng lên nhìn về xa: “Cuối cùng thì Chư Thiên Môn cũng đã quay về rồi”.

“Đại Sở!”. Năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình cũng đã nhận thấy khí tức của cố hương, tất cả đều ngẩng đầu lên hét lớn, đầy vẻ bi thương.

Đấy là sự đan xen giữa máu và nước mắt, là sự gào thét từ trong linh hồn, là cảm xúc đã dồn nén suốt ba trăm năm, tất cả đều bộc phát vào giây phút này.

Họ đang kêu gọi hoàng đế của Đại Sở, chỉ có chín Hoàng Đại Sở mới có thể cứu Diệp Thành khỏi nguy nan, hắn đã sắp chết rồi.

Giữa bãi cát vàng, đôi mắt mờ đục của Diệp Thành đã ướt đẫm lệ, hơi thở từ chậm rãi bỗng trở nên gấp gáp hơn như đang thiếu không khí.

Dường như hắn đã nhìn thấy non sông tươi đẹp trong bóng tối.

Thiên Đình đã cầm cự được, cuối cùng cũng đã chịu đựng được đến lúc Đại Sở quay về, trận chiến cuối cùng của hắn đã giành được ánh sáng.

“Đêm dài lắm mộng, giết!”. Lão tổ Yêu tộc lạnh lùng hét lên, bàn tay như thần đao, chém về phía Diệp Thành.

“Khinh Đại Sở ta không còn ai sao?”, Giọng nói buốt lạnh vang lên, một bàn tay màu vàng đánh đến từ hư không phía xa.

Lão tổ Yêu tộc trúng chiêu, bị đánh văng ra xa, lộn nhào trên trời mười mấy lượt chưa dừng lại.

“Ngầu… ngầu đét luôn!”, Các tu sĩ xung quanh ngớ người.

“Là ai?”. Lão tổ Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng đều nheo mắt, nhìn chằm chằm về một hướng.

Người xuất chiêu có thể đánh bay lão tổ của một tộc thì chắc chắn cũng là Chuẩn Đế, hơn nữa còn lại Chuẩn Đế không tầm thường.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh nổi lên, băng đá đông lại từng tấc, cơn buốt lạnh khiến ai cũng thấy run sợ trong tâm hồn.

Chín bóng người mờ nhạt xuất hiện.

Họ như đến từ thời đại cổ xưa xa xôi, băng qua dòng chảy của thời gian, đến năm tháng cũng vì họ mà chảy ngược.

Thế gian vì sự xuất hiện của họ mà như đứng lại, những chiếc lá đang rơi hay cơn gió sặc mùi máu đang thổi, tất cả đều dừng lại ở giây phút này.

“Phụ Hoàng”. Trong Thiên Hư, hậu duệ Hoàng giả nước mắt giàn giụa.

“Huyền Thần”. Diệm Phi khóc không thành tiếng, lệ chảy liên tục.

“Thay đổi nhiều quá”. Năm Vương của Đại Sở nhớ lại năm tháng huy hoàng lúc xưa rồi nở nụ cười già nua, vẻ mặt đan xen nhiều cảm xúc.

Chín Hoàng Đại Sở đã đến, họ xếp thành một hàng ngang, sừng sững trên bầu trời.

Trong đội hình đó, Sở Hoàng khoác áo giáp vàng, tay cầm kiếm Hiên Viên.

Bên trái, Viêm Hoàng với tháp Tiên Vương lơ lửng trên đỉnh đầu, Nguyệt Hoàng vác đàn Phượng Hoàng, Chiến Vương cầm rìu Khai Sơn, Huyền Hoàng cầm gương Côn Luân.

Bên phải, Thiên Táng Hoàng cầm kiếm Cửu Hoang Đế, Đông Hoàng với trận đồ Chư Thiên trên đầu, Thái Vương cầm Thiên Ấn Thần Điện, Thần Hoàng với Đại Hạ Long Châu bay quanh người, đều là Cực Đạo Đế Binh, không có ngoại lệ.

Chư Thiên mất màu sắc, sấm nổ đùng đùng, sao trời vụt tắt, mặt trời biến mất, những dị tượng cổ xưa đan xen nhau xuất hiện như điềm báo cho kỷ nguyên tăm tối sắp đến.

“Trời… Trời ơi! Chín Chuẩn Đế, chín… Chín Đế Binh”.Bốn phương đều run sợ, hai chân mềm nhũn, chỉ muốn bỏ chạy.

“Sao… Sao có thể?”. Mười triệu tu sĩ của bốn tộc đồng loạt lùi về sau, lão tổ bốn tộc cũng bị dọa cho bủn rủn tay chân, đến cả giọng nói cũng run run.

“Ực!”. Lão già Chuẩn Đế nuốt nước bọt, với tu vi chuẩn đế của ông ta cũng không khỏi cảm thấy run sợ.

“Nói tới phong độ thì vẫn phải nhắc tới chín Hoàng Đại Sở”. Trời Tru và Đất Diệt ngồi xổm trên hai mỏm đá, một người hút thuốc một người uống rượu, cả hai cùng thốt lên lời từ đáy lòng.

“Đây… Đây mới là Thiên Đình Đại Sở thật sự sao?”, mấy người Nam Đế, Bắc Thánh và Qùy Ngưu đều cảm thấy khô khan cổ họng, hai mắt ngẩn ngơ bởi trận thế hùng hồn này.

“Ta… Ta không tin”. Mặt Phượng Tiên không còn chút máu, hai mắt trợn tròn, run rẩy lùi về sau.

Mãi đến lúc này nàng ta mới thật sự ý thức được người nàng ta đụng phải rốt cuộc là nhân vật thế nào.

Năm mươi triệu tu sĩ, chín Chuẩn Đế đỉnh phong, chín Cực Đạo Đế Khí là lực lượng thế nào? Đừng nói là tiêu diệt nàng ta, dù là san bằng cả tộc Phượng Hoàng thì cũng là chuyện dễ dàng.

Một trăm năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên nàng ta biết sợ chết là gì, nàng ta đã nhìn thấy thần chết đang vẫy tay với mình.

“Đại Sở, cố hương!”. Diệp Thành mỉm cười, cuối cùng cơ thể già nua loạng choạng cũng ngước lên trời và ngã xuống trong gió bão.

Hắn đã quá mệt mỏi, không thể chờ nỗi đến lúc Đại Sở phất cờ chiến nữa rồi.

Nguyệt Hoàng lập tức chạy đến, giữ lấy hắn, điểm nhẹ lên trán hắn, giữ lại hơi thở cuối cùng sắp tan biến của hắn.
Chương 2314: Ngã xuống

Hắn giết ra một con đường máu, mạnh mẽ xông vào khu vực Phượng Tiên đứng, kẻ ngăn cản hóa thành từng mảng cát bụi.

"Lão tổ, cứu ta!", Phượng Tiên hoảng sợ hét lên, hô hoán Phượng Hoàng, kêu gọi lão tổ tộc Phượng Hoàng.

"Nợ máu thì trả bằng máu!", Diệp Thành giơ chiến kích dính máu lên.

Đó là một kích vô song, phá hủy hàng triệu bí pháp, có thể bổ nát trời, là đòn mạnh nhất của hắn.

Một kích này hạ xuống, ân oán trăm năm giữa hắn và Phượng Tiên cũng sẽ chính thức kết thúc, trần về trần bụi về bụi.

Khu vực ấy nổ tung, hóa thành một vùng đất hỗn loạn.

Song, chưa đợi chiến kích hạ xuống, một luồng tiên quang hủy diệt đã bắn tới từ mạn sườn trái, kéo theo một sức mạnh hủy diệt đất trời, xuyên thủng hư không.

Đó là tiên quang do Đế Khi tỏa ra, lão tổ tộc Phượng Hoàng đã sử dụng Đế Binh, thi triển Phượng Hoàng Kính hủy thiên diệt địa.

Phụt!

Máu thánh bắn tung tóe, Diệp Thành bị một kích xuyên thủng người, rớt xuống khỏi không trung, mặt đất bị hắn nện cho rung lên.

Hỗn Độn Đỉnh kêu ong ong, song vẫn khó cản nổi Đế Khí, thần quang mai một, chiến kích nhuốm máu cũng bay ra ngoài, cắm xéo trên mặt đất.

"Trấn áp cho ta!", lão tổ Ma tộc thua cuộc lúc trước cũng xông lên không, điều khiển Đế Khí Ma Thiên Châu của Ma tộc, Đế Đạo pháp tắc bay múa đập thẳng về phía Diệp Thành.

"Chết đi!", lão tổ Yêu tộc mặt mày dữ tợn, nổi trận lôi đình sống lại Đế Khí Trấn Thiên Hồ của Yêu tộc, Đế uy lan tỏa hủy diệt đất trời. Nó bị ông ta thôi động bắn về phía Diệp Thành.

"Giết!", lão tổ Thần tộc gầm lên, truyền pháp lực vào Đế Khí Thiên Thần Kiếm, sống lại Đế uy của nó.

Diệp Thành định đứng dậy, lại bị ba kiện Đế Binh ép tới lảo đảo, thánh cốt mạnh mẽ cũng lần lượt gãy đôi.

Hắn vẫn bất khuất, đốt cháy căn nguyên Thánh Thể trực tiếp đứng thẳng dậy, khí huyết cuồn cuộn rợp trời.

"Giết!", cùng với một tiếng gầm lên từ tận sâu trong linh hồn, hắn bay thẳng lên trời, giơ quyền đánh bay Thiên Thần Kiếm, trở tay tát một cái đánh bay bình Trấn Thiên, Ma Thiên Châu cũng bị Diệp Thành đá một cước bay thẳng lên không.

Cảnh tượng ấy cực kỳ bá đạo, tu sĩ xung quanh nhìn mà hóa đá.

Kia là Đế Binh đó! Là bốn kiện Cực Đạo Đế Binh đấy!

Pháp khí bản mạng của Đại Đế đều được đúc từ thần thiết không có trên đời, dung hợp Đế Đạo nên chẳng ai dưới Đại Đế dám cứng đối cứng với nó.

Cố tình, Diệp Thành lại làm được, tay không cứng đối cứng với Đế Binh.

Ba vòm trời nổ ầm ầm, bị Đế Khí bay ra áp sụp xuống, ngay cả đế quang cũng ảm đạm đi rất nhiều.

Nhưng vẫn có Đế Khí kêu ong ong, đó là Phượng Hoàng Kính, tỏa ra tiên quang lại đâm xuyên qua Diệp Thành lần thứ hai.

Diệp Thành lại rớt xuống khỏi không trung, máu tưới bắt tung tóe.

Lần này, vẻ ngoài hắn cũng thay đổi, thánh văn trên trán chậm rãi biến mất, tóc đen nhuốm máu cũng bạc trắng, con ngươi vàng kim cũng ảm đạm không ánh sáng.

Khí tức chết chóc nồng nặc, tiên quang biến mất, hắn trở nên già nua, khí tức của tũ sĩ cũng biến mất, lại thành một người phàm.

"Bắt sống, bắt sống cho ta!", mắt thấy Diệp Thành mất hết sức chiến đấu, Phượng Tiên đằng sau rít lên như một con chó điên, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một công chúa.

"Bắt sống, bắt sống cho ta!", lão tổ bốn tộc cũng hét lên, tóc tai bù xù như ác quỷ.

Hôm nay mặt mũi của họ đã hoàn toàn mất sạch, đều bởi vì Diệp Thành.

Dù Diệp Thành sắp chết, họ cũng sẽ không tha cho hắn, phải đóng đinh hắn trên cột đó quất xác thì mới có thể hả giận.

Đội quân của bốn tốc xúm lại, song vẫn cẩn thận đến gần vì sợ Diệp Thành.

Dưới ánh nhìn của trăm ngàn người, Diệp Thành già nua gian nan đứng dậy, lảo đảo bước đi, con ngươi đục ngầu quay cuồng, không chút ánh sáng.

Trận chiến cuối trước khi chết, suy cho cùng cũng đến hồi kết.

Gió lớn rít gào, hắn lảo đảo, dùng cánh tay còn sót lại giơ lên lá cờ của Đại Sở.

Cát vàng bay múa, lá cờ bay phần phật, Diệp Thành như một tấm bia cổ đứng sừng sững đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Khu vực này thoáng chốc trở nên vắng lặng.

Tất cả mọi người đang nhìn Diệp Thành, kiếp nạn của hắn sắp đến.

"Sở Huyên, Sở Linh, ta nhớ hai người!", môi Diệp Thành run run, giọng nói khàn khàn mất tiếng, già cả mỏi mệt, mắt mù nhưng lại như trông thấy được hai bóng hình xinh đẹp kia.

"Lão Thất!", đám Quỳ Ngưu gầm lên, định xông tới lại bị lão Chuẩn Đế câu cá cuốn lại, không thể nhúc nhích.

Haiz!

Thiên Tru Đất Diệt cũng thở dài, nghiêng đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.

A!

Tu sĩ Thiên Đình gào rống, con ngươi đỏ lè ầng ậng nước mắt, cả đám như nổi điên va chạm kết giới Thiên Hư.

Haiz!

Trong đất trời vang lên vô số tiếng thở dài tràn đầy đau buồn.

Một vị Chiến Thần cuối cùng cũng đi đến cuối đời và sắp hóa thành bụi bặm trong dòng sông lịch sử đằng đẵng.

Hắn để lại cho người đời từng thần thoại đáng được ca tụng, truyền từ đời này sang đời khác.

Ầm!

Trong sự tĩnh lặng ấy bỗng dưng vang lên một tiếng nổ.

Tiếng nổ ấy khiến Chư Thiên Vạn Vực cũng phải rung chuyển.

Một khí tức mang tên Đại Sở lan tràn ra khắp Chư Thiên.
Chương 2315: Chỉ vì ta mạnh hơn ngươi!

Tám Hoàng đồng loạt ra tay, cùng thi triển bí pháp bất thế, giữ lấy bản nguyên và bình ổn linh hồn đang sắp biến mất của hắn.

Chín Hoàng đều run, có thể tưởng tượng được hậu bối này đã chiến đấu vất vả đến mức nào, đến chết cũng phải giữ vững cờ chiến của Đại Sở.

Trời đất im lặng đến đáng sợ, đến cả tiếng tim đập cũng không còn nghe thấy.

Giữa sự yên ắng đó, một luồng tiên quang từ trên trời chiếu thẳng xuống.

Đấy là một tiên ảnh, tóc trắng đồ trắng giống như trích tiên của một tộc, nhìn kĩ lại thì chính là Kiếm Thần Chư Thiên.

“Đấy… Đấy là Kiếm Thần - thần thoại của Chư Thiên hả?”. Mọi người ngây ra, đặc biệt là các tu sĩ già.

“Còn phía sau nữa...”. Có người thốt lên khiến tất cả đều hướng mắt về một phía, hàng trăm luồng ánh sáng thần nối tiếp nhau chiếu xuống.

“Lại… Lại là Chuẩn Đế, hàng trăm vị”. Các tu sĩ đứng xem kinh ngạc, không kiềm được sự khiếp sợ, trận hình khủng bố cỡ nào đây?

Chớp mắt, hàng trăm bóng người đã ùn ùn kéo đến: Đông Phượng Thái Tâm, ngũ đại Thiên Vương cấm địa, Cửu Hoang Thần Chủ, Đan Tôn, vương tộc hoàng triều Đại Hạ, Đại La Chư Thiên…

Đông Phượng Thái Tâm nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, thấy Diệp Thành thê thảm, thấy tu sĩ Đại Sở ở trong Thiên Hư thì phẫn nộ tột cùng

“Đáng chết”. Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn hét lên động trời.

Đến cả Kiếm Thần luôn bình tĩnh cũng không kiểm soát được sát khí, âm thanh của sát kiếm vang khắp trời đất.

“Diệp Thành!”. Tiếng gọi nghẹn lòng vang lên từ một linh phù trong tay Đông Hoàng Thái Tâm, một bóng người từ trong bước ra, ôm lấy cơ thể đang bị phong ấn của hắn vào lòng, khóc như mưa.

Là Liễu Như Yên, kiếp trước là con gái nhà họ Liễu, công chúa khai quốc của nước Nam Thiệu, kiếp này là vua thứ mười một của Đại Sở.

Vì nàng ta nên Diệp Thành mới bổ khuyết Hỗn Độn đạo bằng tình, lần đầu mở Huyết Kế Hạn Giới, bị trời xanh trách phạt.

Lần đó chết đi, cách biệt ba trăm năm, thánh chủ Thiên Đình danh chấn bát hoang năm xưa giờ đã già nua đến thế này.

Thiên Vương Thiên Hư than thở, phất nhẹ tay, giải cấm chế Thiên Hư, giải phóng cho năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình đang bị mắc kẹt.

Năm mươi triệu người như phát điên, máu và nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn của họ.

Họ vẫn còn có thể sống và đứng ở đây, tất cả đều nhờ bóng người héo hắt đó đã một mình đương đầu trong trận chiến cô độc.

Hắn thất hứa nhưng lại kéo dài được thời gian cho Thiên Đình.

Giờ Đại Sở đã quay về, các cường giả đã trở lại nhưng hắn đã ngã xuống, đã bị Chu Thiên đáng chết giày vò đến tàn tạ, bị năm tháng đáng hờn hủy hoại đến già nua, sinh mệnh của hắn đã bị tàn phá đến kiệt quệ.

Tiếng khóc bi thảm vang khắp đất trời, đan xen cả sự căm phẫn và xót thương.

Chín Hoàng đứng dậy, không nói lời nào, vẻ mặt không cảm xúc.

Nhưng sự im lặng đó mới là đáng sợ nhất, giống như một con mãnh thú hồng hoang ngủ quên hàng vạn năm bỗng dưng thức tỉnh.

Chín người vẫn xếp thành hàng ngang, kề vai nhau tiến về bốn hướng, ai cũng cầm đế khí trong tay, khôi phục đế uy cực đạo.

Tiếng thình thịch bỗng vang lên, cơ thể chín Hoàng Đại Sở rất nặng nề, mỗi bước đi đều khiến trời đất phải rung chuyển.

“Hắn giết thái tử tộc ta, ân oán này xem như đã chấm dứt. Các người còn muốn thế nào?”, lão tổ bốn tộc liên tục lùi về sau.

“Không liên quan đến ân oán, chỉ vì Đại Sở mạnh hơn các ngươi thôi”, chín Hoàng bình thản đáp nhưng lại khiến bầu trời như đổ sập.

“Hiếp người quá đáng!”, lão tổ bốn tộc đều phẫn nộ.

“Ức hiếp ngươi thì đã sao?”, Chiến Vương hét lớn như tiếng sấm, ông ta là người nóng tính nhất, điều khiển đế khí tấn công tộc Phượng Hoàng.

Rìu Khai Sơn cùng Đế Đạo Pháp Tắc nhảy múa, bá tuyệt cổ kim, một rìu chém rách trời đất, diệt sạch cả triệu đại quân của tộc Phượng Hoàng.

“Đáng chết!”. Lão tổ tộc Phượng Hoàng giận dữ hét lên, điều khiển đế khí kính Phượng Hoàng, quét ra ánh sáng thần hủy diệt.

Khúc Cửu U Tiên vang lên, ánh sáng của kính Phượng Hoàng bị đàn Phượng Hoàng của Nguyệt Hoàng chặn đứng rồi dập tắt.

Các vị Hoàng khác cũng đã hành động, Huyền Hoàng, Thành Hoàng và Thiên Táng Hoàng đánh với Ma tộc viễn cổ, sức công phá mạnh chưa từng thấy.

Đông Hoàng và Thái Vương tấn công Yêu tộc, đế khí Thiên Ấn Thần Điện cùng trận đồ Chư Thiên lơ lửng trên trời, uy áp đế đạo vạn cổ.

Sở Hoàng và Viêm Hoàng đánh với Thần tộc, kiếm Hiên Viên áp chế Thiên Thần Kiếm, Tiên Vương tháp đứng sừng sững trong không trung, phát ra đế uy, cả Hoàng cảnh hay Đại Thánh đều bị tiêu diệt trong tích tắc.

Đấy là một cảnh tượng đáng sợ, Chuẩn Đế tham chiến gồm mười ba người, Cực Đạo Đế Khí tham chiến cũng có mười ba cái.

Trận chiến tầm cỡ này đã gần đạt đến Đế Đạo chinh phạt, nghịch chuyển càn khôn, âm dương đảo lộn, thời gian và năm tháng đều bị xáo trộn trong vòng luân hồi vốn có, tất cả đều bị hủy diệt sạch.

Chín Hoàng Đại Sở, nam như chiến thần Bát Hoang, uy chấn thiên hạ, nữ thì như nữ vương cái thế, xinh đẹp tài giỏi, tất cả đều có sức chiến đấu vô địch, khả năng tấn công vô đối, Chư Thiên đều phải sợ trận chiến này.

Xương cốt của bốn tộc chất thành núi, máu chảy thành sông, không cản được sức tấn công của chín Hoàng, hàng vạn người tan thành mây khói trong cuộc chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK