Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 386: Vấn đề liên quan tới chuyện ngủ

Diệp Thành đi một mạch về thẳng rừng trúc nhỏ, sau đó vươn vai.

Nhưng vừa bước vào, hắn đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên bậc thang đá, hai tay ôm gối, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Bên kia, Sở Huyên đang ngồi trên ghế đá nhàn nhã nhấp trà.

Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ bèn nhìn Sở Huyên, sau đó mới nhìn sang Tịch Nhan: “Tịch Nhan, con đang làm gì vậy?”

Thấy Diệp Thành về, Tịch Nhan lập tức đứng bật dậy, tung tăng chạy tới giống như một đứa trẻ, khí chất và tính cách cô bé khá giống với Lạc Hi ở Đan Thành, ngây thơ hồn nhiên, vô tư ngờ nghệch.

“Sao con chưa đi ngủ?”, Diệp Thành tò mò nhìn Tịch Nhan.

“Sư phụ, có phải ngày mai người phải đi không?”, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có thể thấy mắt cô bé vẫn còn hơi đỏ.

“Ừm, sư phụ và sư tổ của con phải đi làm nhiệm vụ”, Diệp Thành mỉm cười, còn không quên nhìn Sở Huyên bên cạnh.

“Người nói dối”, Tịch Nhan phồng má: “Họ đều nói người đụng đến người không nên đụng, vì thế mới phạt người đến phân điện”.

“Đừng nghe họ nói linh tinh”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu Tịch Nhan: “Sư phụ và sư tổ con có nhiệm vụ bí mật cần làm, sau khi chúng ta đi các con nên luyện tập thế nào thì vẫn phải luyện như thế nhé. Được rồi, nghỉ ngơi đi”.

“Sư phụ”, Tịch Nhan lập tức kéo Diệp Thành lại, ngửa khuôn mặt non nớt lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn: “Tối nay người có thể ôm con ngủ không?”

“Con đâu phải trẻ con nữa, ngủ một mình còn sợ à?”

“Chẳng phải người cũng thường xuyên ôm sư tổ ngủ sao?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.

Phụt!

Cô bé vừa dứt lời, ngụm trà vừa đưa vào miệng của Sở Huyên lập tức phun ra, vẻ mặt cô trở nên cực kỳ đặc sắc.

Vẻ mặt Diệp Thành cũng trở nên cực kỳ thú vị: “Ta… Ta ôm sư tổ con ngủ bao giờ?”

“Người còn nói chưa! Con nghe thấy mấy lần rồi, người luôn nói phải để sư tổ cởi quần áo rồi lên giường với người”, Tịch Nhan vẫn chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, trong thế giới tu luyện, có phải đồ đệ và sư phụ đều có thể ngủ cùng giường, không cần mặc quần áo không? Ừm đúng rồi, chính là Âm Dương Song Tu mà người ta nói đó”.

Diệp Thành nghe Tịch Nhan nói như vậy thì vô thức đỡ trán, đúng là không khiến người khác ngạc nhiên thì không chịu dừng mà! Tối nay hắn thực sự đã được thấy đồ nhi của mình… đáng yêu nhường nào rồi.

Bên kia, Sở Huyên cũng đang day mạnh đầu mày, thầm nghĩ về sau một số lời không thể nói trước mặt nha đầu này.

Thấy hai người như vậy, Tịch Nhan lay cánh tay Diệp Thành: “Sư phụ, Tịch Nhan cũng song tu với người nhé?”

“Vấn đề này… thôi bỏ đi”.

“Tại sao ạ?”, Tịch Nhan ngẩng đầu khó hiểu.

“Ta sợ sư tổ con sẽ bóp chết ta”, Diệp Thành ho khan, sau đó còn liếc Sở Huyên đang hung hăng lườm mình.

“Tịch Nhan, đi nghỉ ngơi đi!”, trừng mắt nhìn Diệp Thành xong, Sở Huyên xoa đầu Tịch Nhan nói.

Ồ! Cô gái nhỏ khá nghe lời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười tươi, đôi mắt cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm: “Sư phụ, Tịch Nhan sẽ trưởng thành, khi nào trưởng thành con cũng sẽ lên giường cùng người”.

Nói xong Tịch Nhan cười hì hì, xoay người chạy vào phòng.

Diệp Thành ở đây đã quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt, giống như đang sám hối sau khi phạm sai lầm vậy: “Con thề với trời là không phải con dạy, ai biết được con bé lại có suy nghĩ đó”.

“Suy nghĩ này cũng hay đấy!”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực bước về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Tịch Nhan lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt thế”!

“Đừng đùa mà, cho dù ném con lên giường thì con cũng không ra tay được!”

“Nghe ý của ngươi thì đưa ta lên giường, ngươi sẽ ra tay được?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Người thì khác”, Diệp Thành cười toe toét: “Người cứ ba ngày, năm ngày lại đánh con một trận, lên giường xử lý người, cảm giác đó rất tuyệt vời. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó con đều chạy đến chỗ muội muội người nói chuyện cùng cô ấy”.

“Nếu ta không nghe nhầm thì ngươi mang theo tâm lý trả thù!”, Sở Huyên cười duyên dáng.

“Người cứ nói thừa, đây là sự thật”.

“Thật cái đầu ngươi ấy!”, Sở Huyên tức giận lườm hắn: “Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, chuẩn bị đi! Lập tức xuất phát”.

“Bây… Bây giờ ạ?”, Diệp Thành thẫn thờ.

“Bây giờ, ngay lập tức”.

“Làm gì mà vội vậy ạ?”, Diệp Thành bĩu môi: “Làm như con đang lánh nạn ấy”.

“Tuỳ ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ”, Sở Huyên phất tay lấy ra một thanh phi kiếm để cho nó lơ lửng giữa không trung, sau đó cô bước lên.

Thấy vậy, Diệp Thành lắc đầu rồi cũng nhấc chân định lên, nhưng nghĩ lại hắn vẫn xoay người đặt hai túi đựng đồ trước cửa phòng Hổ Oa và Tịch Nhan, sau đó mới bước vào hư không, nhảy lên phi kiếm.

Keng!

Phi kiếm lập tức kêu lên, bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, lao vút ra khỏi Hằng Nhạc Tông như một đạo Thần hồng với tốc độ cực kỳ nhanh.

Họ vừa đi, Doãn Chí Bình ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông liền mở mắt, nhìn theo hướng phi kiếm rời đi, miệng hắn nở nụ cười hung ác: “Diệp Thành, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu”.

Ở bên này, Sở Huyên và Diệp Thành đã ngự kiếm bay được hơn mười dặm, họ đang bay về phía Nam.

“Trước đây khi con làm đệ tử tình báo cho Chính Dương Tông đã từng điều tra về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành ngồi lên phi kiếm, tay cầm hồ lô rượu nhâm nhi.

Ồ?

Sở Huyên không khỏi quay đầu lại, hứng thú hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi đã tra được gì?”

“Không hề đơn giản”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Trong chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, bề ngoài thì phân điện thứ chín là nơi yếu nhất, nhưng dần dần con phát hiện không phải như vậy!”

“Xem ra công tác tình báo của ngươi cũng không phải vô ích”, Sở Huyên khẽ cười: “Đúng vậy, phân điện thứ chín chẳng những không phải nơi yếu nhất trong chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, mà ngược lại chính là nơi mạnh nhất. Nó là chi trưởng của chưởng môn sư huynh, từ ngày đầu tiên huynh ấy làm chưởng giáo Hằng Nhạc đã bắt đầu che giấu nơi đó”.

“Chi trưởng”, Diệp Thành xoa cằm, tò mò nhìn Sở Huyên: “Không phải nội bộ Hằng Nhạc Tông cũng phân phe phái đó chứ ạ?”

“Đương nhiên là có rồi”, Sở Huyên hít sâu một hơi: “Năm xưa không ít người tranh giành vị trí chưởng giáo với chưởng môn sư huynh, ai cũng được phân điện ủng hộ. Nhưng cũng may, chưởng môn sư huynh không phụ sự mong đợi của mọi người, giành được ngôi vị chưởng giáo của Hằng Nhạc. Sự thật chứng minh, huynh ấy đúng là một thống soái xứng đáng”.

“Bây giờ thì con hiểu rồi”, Diệp Thành cảm thán: “Vì sao chưởng môn sư bá phản đối Doãn Chí Bình làm Thánh tử lại bị nhiều người cật lực phản đối như vậy, điều này là do họ không cam lòng vì không được lên làm chưởng giáo năm đó!”

“Ngươi hiểu được điều này là tốt”, Sở Huyên mỉm cười: “Mặc dù chưởng môn sư huynh là chủ của tông môn, nhưng cũng có rất nhiều chỗ bất lực. Huynh ấy cần phải giữ vững cán cân của mỗi phái, nếu không thể giữ cân bằng thì rất dễ xảy ra chiến tranh nội bộ. Mà mấy ngày nay, vì chuyện của Doãn Chí Bình, sư tôn cũng ngày càng không hài lòng với chưởng môn sư huynh, có lẽ cũng đã có ý định bãi nhiệm vị trí chưởng giáo của huynh ấy, không chỉ sư tôn mà mỗi phe phái đều đang chờ sư huynh phạm sai lầm”.

“Bề ngoài tĩnh lặng, bên trong dậy sóng! Xem ra làm chưởng giáo của tông môn cũng không dễ dàng!”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Vậy nên ngươi phải mau chóng trưởng thành, sự tồn tại của ngươi sẽ là con át chủ bài cho chưởng môn sư huynh chống lại những lão bối kia, và duy trì sự cân bằng của các phe phái”.

“Con hiểu rồi”.
Chương 387: Phân điện thứ chín

Đến bình minh, phi kiếm của Sở Huyên và Diệp Thành mới đáp xuống một thành cổ rộng lớn.

Thành cổ này có diện tích vô cùng rộng, chính giữa thành cổ là ngọn núi được mây mù bao phủ, tựa như ngọn núi thần tiên giữa chốn trần gian.

“Sở sư muội, ta chờ hai người lâu lắm rồi”, Sở Huyên và Diệp Thành vừa vào điện chủ phủ, một tiếng cười sảng khoái đã vang lên.

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp bước ra, tóc đen dài như thác nước, dáng người khoẻ khoắn, bước đi oai phong lẫm liệt mang theo uy nghiêm của một vị bề trên, trông như một vị tướng quân, nhưng ông không phải tướng quân mà là điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông – Tiêu Phong.

“Tiêu Phong sư huynh, lâu ngày không gặp, dạo này huynh vẫn khoẻ chứ?”, Sở Huyên cười khẽ.

“Khoẻ lắm, khoẻ lắm”, Tiêu Phong bất giác cười tươi, ông đưa mắt nhìn sang Diệp Thành, trong đôi mắt sáng ngời còn loé lên tia sắc bén: “Đây là Diệp Thành phải không?”

“Đệ tử Diệp Thành bái kiến Tiêu sư bá”, Diệp Thành nhanh chóng chắp tay chào.

“Không cần phải phép tắc vậy đâu”, Tiêu Phong cười thoải mái, sau đó kéo Diệp Thành: “Đi, vào trong rồi nói”.

“Ồ…”, được Tiêu Phong kéo tay, Diệp Thành không quen lắm, nhưng hắn vẫn có ấn tượng rất tốt với người này, khí chất của ông khá giống Dương Đỉnh Thiên, chỉ là ông thể hiện ra thân thiện hơn một chút.

Chủ yếu là vì dạo này hắn khá nổi tiếng, mà mọi người ở đây chưa từng thấy hắn nên đương nhiên tò mò về tin đồn này, bây giờ hắn đã tới phân điện thứ chín, đương nhiên mọi người muốn tới xem diện mạo hắn thế nào.

“Hắn là Diệp Thành à?”, thấy Tiêu Phong đích thân kéo Diệp Thành vào, các trưởng lão hoặc là đệ tử đi qua đều không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

“Trông khá đẹp trai đấy chứ!”, một nữ đệ tử nói với giọng say mê.

“Ngày trước hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể, sau đó lại được phong làm Đan Thánh trong đại hội đấu đan, sức chiến đấu không kém hơn ký chủ có độ phù hợp chín phần, không ngờ lại bị đày tới đây, thật không biết mấy lão già đó nghĩ gì!”

“Sao chúng ta có thể đoán được tâm tư của những người nắm quyền chứ!”, có người trầm ngầm lên tiếng.

Diệp Thành vừa đến phân điện thứ chín đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tiêu Phong đã đưa Sở Huyên và Diệp Thành vào đại điện, ở đó đã được chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rượu cực kỳ thịnh soạn.

Ba người vừa ngồi xuống, Tiêu Phong đã thở dài, vẻ mặt hơi khó coi: “Ta đã nghe chuyện trong tông môn rồi, đúng là đáng hận! Diệp sư điệt cứ ở lại chỗ này đi, Tiêu sư bá sẽ bảo vệ con”.

“Vậy con phải uống với Tiêu sư bá một chén”, Diệp Thành tựa như đã quen, hắn còn tự giác hơn so với tưởng tượng.

“Hầy, ta thích tiểu tử này rồi đấy”, Tiêu Phong cười sang sảng.

“Tiêu sư huynh, tông môn bây giờ không thể sánh được với ngày xưa”, Sở Huyên lo lắng cất lời: “Muội và các sư huynh năm lần bảy lượt khiến sư tôn phải khó xử trên hội trưởng lão, tình hình của chưởng môn sư huynh rất tệ”.

“Theo ta thấy, Hằng Nhạc Tông bây giờ cũng chẳng khác gì trước đây”, Tiêu Phong rót một ly rượu: “Nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực ra lại sóng ngầm cuộn trào! Từ trước đến nay đều như vậy, những người kia chưa bao giờ chịu khuất phục, đừng nói là ủng hộ chưởng môn sư huynh, họ không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi”.

“Vậy nên họ mới đẩy Diệp Thành tới chỗ huynh trên danh nghĩa trừng phạt”, Sở Huyên nói xong còn đưa mắt nhìn Diệp Thành.

Tên này không hề tỏ vẻ khách sáo, ăn uống vui vẻ, không quan tâm gì. Mới mấy phút mà hắn đã thử hết một lượt mấy chục món ngon trên bàn, ăn uống chẳng giống ai, cứ như tên nhà quê từ thâm sơn cùng cốc mới ra khiến Sở Huyên hơi xấu hổ.

“Đưa tới chỗ ta là đúng lắm”, Tiêu Phong vỗ vai Diệp Thành, có lẽ ông vỗ quá mạnh khiến cho miếng thịt viên Diệp Thành vừa gắp vào miệng suýt nữa rơi ra.

“Tiêu sư bá, sao lúc nào người cũng mặc áo giáp vậy?”, Diệp Thành nuốt viên thịt sau đó khó hiểu hỏi Tiêu Phong.

Nghe vậy, Tiêu Phong trở nên hứng thú: “Tiểu tử, nghe câu này của con thì trước đây con đã từng thấy ta mặc áo giáp à?”

“Con thấy rồi, đương nhiên là thấy rồi”, Diệp Thành cười tươi đáp: “Trước đây con là đệ tử Tình Báo Các của Chính Dương Tông, con đã tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc hai lần, cả hai lần đều may mắn được thấy người, mà lần nào người cũng mặc áo giáp”.

“Đệ tử của Tình Báo Các”, Tiêu Phong mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Xem ra lúc đó con tới đây thu thập tin tức không ít lần!”

“Nhưng đều không giải quyết được việc gì”, Diệp Thành cười toe toét: “Khi ấy con chỉ là một con tôm tép thôi”.

“Tôm tép”, Tiêu Phong bất giác nở nụ cười, nhìn Diệp Thành cười rất vui vẻ: “Trước đây là tôm tép, nhưng bây giờ con đã là một con rồng! Có lẽ lúc này Thành Côn đã hối hận rồi đấy!”

“Tất cả đều là số phận thôi ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét một quả linh quả vào miệng.

“Ừm, câu này nói rất đúng”, Tiêu Phong cười ha hả: “Người nào số phận long đong ắt sẽ được trời cao thương xót, những người như vậy đều là rồng phượng trong đám người, cũng giống như con vậy”.

“Tiêu sư bá đừng lấy con ra làm trò đùa mà”.

“Không phải ta lấy con ra làm trò đùa”, Tiêu Phong mỉm cười, vuốt râu: “Vậy chúng ta nói về chuyện áo giáp đi. Tiêu sư bá của con sinh ra trong gia đình tướng soái, phụ soái trong trí nhớ của ta hầu như không bao giờ cởi bỏ áo giáp. Ông ấy từng nói, cho dù thống lĩnh tam quân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo dài hai ba phút thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả trận chiến, vậy nên, bất giác ta cũng có tật xấu này. Tu sĩ cũng có chiến tranh, hơn nữa còn tàn khốc hơn thế giới người phàm rất nhiều, tu sĩ thế hệ chúng ta cũng phải sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào”.

Diệp Thành nghe thấy những lời này thực sự cảm động.

Mặc dù Tiêu Phong đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Diệp Thành vẫn ngửi được mùi lệ khí rất rõ trên người ông, đó là lệ khí có một không hai được luyện ra từ trên chiến trường, có thể nói Tiêu Phong đã tham gia chiến tranh tu sĩ quy mô lớn không chỉ một lần.

“Tiểu tử à!”, khi Diệp Thành đang im lặng suy nghĩ thì Tiêu Phong đã vỗ nhẹ lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Nam nhân phải biết đương đầu gánh vác, nếu không làm gì còn chuyện để kể cho thế hệ sau?”

“Diệp Thành sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của sư bá”, Diệp Thành chân thành gật đầu: “Nếu được, khi nào có chiến tranh giữa các tu sĩ, con mong sư bá có thể cho phép con tham gia, con muốn được rèn luyện”.

Nghe vậy, mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng, ông không trả lời Diệp Thành mà nhìn Sở Huyên: “Sở sư muội, đồ nhi của muội còn khiến ta bất ngờ hơn trong tưởng tượng đó!”

“Hắn khác người mà huynh”, Sở Huyên nói rồi còn liếc nhìn Diệp Thành.

“Sư phụ, người lại công kích con”.

“Ta không rảnh”, Sở Huyên tức giận lườm Diệp Thành: “Chiến tranh giữa các tu sĩ là trò đùa à? Dù tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có khả năng ngã xuống, ngươi đi để làm bia đỡ đạn à?”

“Người không thể nói vậy được”, Diệp Thành lau mỡ trên môi: “Tuy con là tiểu binh, nhưng đôi khi cũng có thể làm đại tướng, cho con khoảng cách đủ gần, con có thể chém được thống soái quân địch đấy”.

“Chuyện này thì ta tin”, Sở Huyên mỉm cười, nghĩ đến cấm thuật Tiên Luân bá đạo của Diệp Thành mà cô cũng phải kiêng kỵ, hôm đó chẳng phải Âm Minh tử tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong kết giới Cửu Minh cũng toàn thân bê bết máu sao?

“Đúng vậy mà!”, Diệp Thành cười hì hì sau đó đứng lên, chạy ra ngoài: “Con ra ngoài đi dạo một chút đây”.

“Sư muội! Đúng là hắn thích hợp làm Thánh tử và chưởng giáo tương lai hơn Doãn Chí Bình”, nhìn Diệp Thành chạy ra ngoài, Tiêu Phong mỉm cười.

“Thực ra muội mong hắn được làm một đệ tử bình thường hơn”.
Chương 388: Tiêu Tương

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu sau đó phóng tầm mắt nhìn ra xa.

Không thể phủ nhận thành cổ này quả thực rất rộng lớn, sơn phong không biết bao nhiêu mà kể, mặc dù không thể so với Đan Thành nhưng đại khí cũng rất dồi dào, quan trọng nhất đó là thành cổ này khắc hoạ rất nhiều trận văn, kể cả là hắn khi nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.

“Nơi này không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn tìm một nơi đi dạo.

“Hắn là Diệp Thành sao?”, trên đường đi, mỗi lần đi qua các đệ tử khác là Diệp Thành đều bị người ta chỉ trỏ, rất nhiều người khi trông thấy hắn đều tỏ vẻ kính nể và ngạc nhiên.

“Xin chào mọi người”, Diệp Thành tỏ vẻ rất tự nhiên, trên đường đi hễ gặp chư vị trưởng lão hoặc các đệ tử khác hắn đều vẫy tay chào.

“Xin chào”, các đệ tử và trưởng lão ở phân điện thứ chín nhiệt tình hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Ừm?

Khi đi qua một vườn hoa nhỏ, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn một nữ đệ tử đang vung linh kiếm trong tay, mồ hôi cô gái đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vì chân khí bị hao tổn quá nhiều nhưng vẫn cố gắng điên cuồng tu luyện.

Còn Diệp Thành cau mày là vì hắn đã từng gặp nữ đệ tử đó, đây chính là đệ tử của Ngọc Linh Phong.

“Không phải cô ấy chính là nữ đệ tử tên Tiêu Tương bị Doãn Chí Bình làm nhục sao?”, Diệp Thành nheo mắt, trước đó hắn từng nghe nói nữ đệ tử này ở Ngọc Linh Phong, vả lại còn bị đưa tới phân điện thứ chín.

“Chính là cô ấy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, từ từ sải bước vào vườn hoa kia.

Cảm nhận có người đi tới, nữ đệ tử kia thu lại kiếm thức, khi thấy Diệp Thành, cô đột nhiên sững người: “Diệp Thành?”

“Xem ra Tiêu Tương sư tỷ biết ta?”.

“Ta từng gặp đệ ở Hằng Nhạc Tông”, Tiêu Tương mỉm cười nói.

“Sư tỷ, tỷ tu luyện không màng tới mạng sống như vậy sẽ làm hại tới căn cơ đấy”, Diệp Thành nói, sau đó lật tay lấy ra một bình linh dịch đưa cho Tiêu Tương.

“Từ khi bọn họ đưa ta tới phân điện thứ chín ta đã quên thế nào là mệt, thế nào là đau rồi”, nữ đệ tử nói với đôi mắt vô hồn, giọt nước mắt uất ức tủi nhục lăn dài trên má.

“Thù”, Diệp Thành đưa mắt nhìn qua khe tóc trên đầu của Tiêu Tương mới thấy có khắc một chữ “thù”.

Đột nhiên lòng Diệp Thành chợt kinh động, đây là mối thù hận thế nào chứ, mối thù thế nào mà khiến một nữ tử xinh đẹp như hoa lại phải tự khiến mình thảm hại nhường này, cho dù đích thân huỷ đi dung mạo của cô cô cũng không tiếc.

Đột nhiên, Diệp Thành chợt trỗi dậy sát khí, sát khí đó nhằm về Doãn Chí Bình, cũng vì sự vô thiên vô pháp của hắn nên mới huỷ hoại đi tuổi thanh xuân của nữ tử kia, khiến cuộc đời cô ấy chỉ còn lại sự thù hận.

Đột nhiên, Diệp Thành cũng trỗi dậy cơn phẫn nộ ngút trời, đó là người mà đám người phía Thông Huyền Chân Nhân tự phong cao cao tại thượng, cũng chính vì sự uy nghiêm chí cao vô thượng của bọn họ nên mới khiến Tiêu Tương trở thành vật hi sinh.

Phía này, cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Thành, sắc mặt Tiêu Tương chợt tái nhợt, cơ thể cô bất giác run lên, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.

Thấy vậy, Diệp Thành vội kiềm chế cơn phẫn nộ, hắn nhìn Tiêu Tương với vẻ mặt áy náy: “Sư tỷ đừng sợ, không phải đệ nhằm vào tỷ”.

“Nghe…nghe nói đệ đã đại chiến với người đó?”, Tiêu Tương mím môi.

Diệp Thành gật đầu, hắn cũng biết “người đó” trong câu nói của Tiêu Tương là ai, “do thực lực của đệ chưa đủ mạnh nên chưa thể tiêu diệt tên cẩu tạp chủng như hắn”.

“Vậy nên đệ mới bị đày tới đây phải không?”, Tiêu Tương nhìn Diệp Thành hoài nghi.

“Có thể coi là như vậy”, Diệp Thành xoa đầu mũi.

“Tông môn thế này thật khiến người ta phải đau lòng”, Tiêu Tương cười một nụ cười thê thảm.

“Sư tỷ đừng buồn”, Diệp Thành vội an ủi: “Cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, giống như chưởng môn sư bá, luôn luôn nghĩ cách đòi lại công bằng cho mọi người, nhưng hãy cho chưởng môn sư bá một thời gian, mặc dù sư bá là chưởng giáo nhưng cũng bị kiểm soát”.

“Ta hiểu”, ánh mắt Tiêu Tương càng thâm trầm.

“Cho nên chúng ta phải sống cho thật tốt”, Diệp Thành cười nói: “So với tuyệt vọng thì chúng ta phải sống có hi vọng, phải có niềm tin rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ sát phạt quay về”.

“Ta tin như vậy”, Tiêu Tương gật đầu dứt khoát, lòng trỗi dậy ý chí.

“Đây là lời mà Ngọc Linh sư thúc nhờ đệ chuyển lời cho tỷ”, phía này, Diệp Thành đã lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ, thực ra đây là lý do mà hắn tự tìm ra mà thôi, Đông Phương Ngọc Linh của Ngọc Linh Phong căn bản không biết bọn họ phải tới phân điện thứ chín, nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định lấy danh nghĩa của Ngọc Linh sư thúc để an ủi.

“Cảm ơn đệ”, Tiêu Tương nhận lấy túi đựng đồ, nước mắt của cô rơi lã chã trên túi.

Haiz!

Thấy Tiêu Tương như vậy, Diệp Thành bất giác thở dài. Hắn không muốn khiến Tiêu Tương trở nên đáng thương hơn, với thực lực của cô thì vĩnh viễn không thể giết nổi Doãn Chí Bình nhưng hắn tin rằng dù là hi vọng mong manh, khi đương đầu với tuyệt vọng vẫn có vô số khả năng xảy ra.

“Đây này, đây này”, đột nhiên nhiều đệ tử chạy vào nắm lấy cánh tay Diệp Thành.

“Gì vậy chứ?”, Diệp Thành giật mình.

“Nghe nói huynh đánh rất giỏi, Hùng ca của chúng ta muốn tìm huynh cọ sát”, mọi người nhoẻn miệng cười, không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn ra ngoài.

“Ôi trời”.

Đoàn người hô hào kéo Diệp Thành tới sân tập võ của điện chủ phủ, có lẽ vì nghe nói Diệp Thành muốn cọ sát với đệ tử của phân điện thứ chín nên rất nhiều người chạy tới xem.

Mới sáng sớm, sân luyện võ khổng lồ đã chật kín người, cả đám người dày đặc chúm chụm nhau khắp ba tầng từ trong ra ngoài.

Phía này, những đệ tử kéo theo Diệp Thành đã thả hắn ra , sau đó còn không quên chỉ vào một người ở trung tâm của sân luyện võ, cười hi hi: “Này, đó chính là Hùng Ca của chúng ta”.

Không cần bọn họ nói thì Diệp Thành cũng đã nhìn thấy vả lại còn nuốt nước bọt cái ực: “Cũng thật là…”

Không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì người tên Sơn Hùng kia trông cũng thật vạm vỡ, cơ thể phải cao hai trượng, cao to lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh, điều đáng nói hơn cả là đôi mắt của hắn giống như cái chuông đồng sáng loáng.

Không biết vì sao mà Diệp Thành cảm thấy đứng trước mặt Sơn Hùng mình giống như một đứa trẻ, một cái bạt của tên kia cũng đủ khiến hắn bay lên trời rồi.

“Nghe nói ngươi đánh đấm giỏi lắm”, Sơn Hùng khẩy mũi nhìn Diệp Thành, giọng nói cất cao lên: “Vừa hay ta cũng đánh đấm giỏi đấy, cho nên muốn tìm ngươi so tài”.

“Đánh cũng được thôi nhưng có chừng mực”, Diệp Thành gãi tay, “còn nữa, sau khi đánh xong không được khóc kêu cha gọi mẹ đâu”.

“Đương nhiên rồi”, Sơn Hùng nhếch miệng cười, sau đó vù một tiếng, hắn lấy ra trọng kiếm của mình.

“Trời đất”, thấy thanh trọng kiếm của Sơn Hùng, Diệp Thành tặc lưỡi vì thanh kiếm đó của Sơn Hùng quá to, người không biết còn tưởng đó là một bên cánh cửa mất.

“Nếu như đệ tử ở cảnh giới Chân Dương thông thường mà trúng nhát kiếm của hắn thì đúng là chỉ có thể nằm một đống mất”, Diệp Thành xoa cằm.

Khi Diệp Thành còn đang xoa cằm thì Sơn Hùng đã vung thanh kiếm sắt to chà bá của mình nện về phía hắn.

“Ôi trời, ta còn chưa kịp chuẩn bị mà”, Diệp Thành lớn giọng mắng chửi, hắn nhanh chóng né tránh, hắn vừa bước đi thì vị trí mà hắn đứng trước đó đã bị nhát kiếm của Sơn Hùng chém vào để lại cả cái rãnh sâu.

“Ta không quan tâm, ai bảo ngươi không lấy vũ khí ra”, Sơn Hùng lại lần nữa chém tới.

“Ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành lại lần nữa né tránh, hắn thầm chửi Sơn Hùng trông có vẻ như một đứa trẻ đôn hậu nhưng cốt cách lại chẳng phải đứa trẻ ngoan.
Chương 389: Người được chú ý

Rầm!

Vút một tiếng kiếm chém xuống, trên mặt đất lại lần nữa thêm vết rãnh sâu.

Khí lực thật sự không hề vừa, Sơn Hùng vung thanh trọng kiếm khiến không trung vang lên những âm thanh vút vút, vả lại điều kì lạ đó là trên thanh trọng kiếm của hắn còn có lôi điện bao quanh.

Vù!

Phía này, Diệp Thành đã lấy ra kiếm Thiên Khuyết, Sơn Hùng thấy vậy thì tiến lên trước, hắn vung kiếm chém xuống.

Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn nhếch miệng lộ hàm răng tinh, một kiếm được vung ra địch lại với nhát kiếm vừa rồi của Sơn Hùng.

Bang!

Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, Sơn Hùng không hề di chuyển, còn Diệp Thành đã bị bật bay đi, khi đáp đất, dấu chân hắn còn hằn vết lõm sâu trên mặt đất.

“Cơ thể tên này cũng thật là rắn rỏi”, Diệp Thành chỉ cảm thấy cánh tay tệ dại, hắn tặc lưỡi.

Linh thiên phá thuẫn!

Sơn Hùng lại lần nữa vung kiếm vả lại trên thanh trọng kiếm còn có lôi điện roẹt qua.

Thấy vậy, Diệp Thành vung kiếm qua đầu.

Keng!

Nhát kiếm của Sơn Hùng cứ thế chém vào thanh Thiên Khuyết, kể cả với thực lực của Diệp Thành cũng suýt chút nữa bị nhát kiếm vừa rồi của Sơn Hùng ghì tới mức nửa quỳ dưới đất.

“Cũng có dũng khí đấy”, Diệp Thành mỉm cười, khí huyết trong cơ thể sục sôi, hắn cứ thế sát phạt tới.

Bang! Bang! Keng!

Tiếp theo đó, cả hai cứ thế lao vào nhau, một tên cầm thanh trọng kiếm to bằng cả ván cửa, một tên cầm kiếm Thiên Khuyết nặng vô cùng.

Được! Được lắm!

Trận chiến sục sôi của cả hai người kéo theo tiếng hô hào của những người quan sát từ tứ phía.

“Sư huynh, tên Sơn Hùng kia huyết mạch hơi dị thường”, trên một đỉnh núi, Sở Huyên nhìn về phía này rồi lại quay sang nhìn Tiêu Phong đang đứng nghiêm mình bên cạnh.

“Ta từng nghiên cứu thì đó là huyết mạch của tộc người Man chưa được thức tỉnh”, Tiêu Phong cười nói: “Hắn là một tên hành khất ta đưa về từ đường cổ Dương Quan”.

“Lúc đó hắn mới cao chừng này”, nói rồi Tiêu Phong không quên dùng tay mô tả, lời nói còn mang theo vẻ tấm tắc: “Ai ngờ sức ăn của hắn lại hơn người, hắn không dùng bát ăn cơm mà dùng chậu, vả lại có vẻ như không biết no là gì, lúc mười tuổi hắn đã cao hơn ta rồi, điều đáng nói đó là cơ thể của hắn rắn rỏi nhất trong những người cùng trang lứa mà ta gặp”.

“Xem ra nơi này của Tiêu sư huynh đúng là ngoạ hổ tàng long”, Sở Huyên cười nói.

“Có điều so với Diệp Thành của muội thì tên đó còn kém xa”, Tiêu Phong cười bất lực.

“Câu này thì muội tin”, Sở Huyên day trán: “Có thể đánh ngang bằng với kí chủ có độ hoà hợp chín phần thì có lẽ trên phong vân bảng của Đại Sở khó có thể tìm được đối thủ với hắn”.

Rầm!

Khi cả hai đang nói chuyện thì trên sân luyện võ, Diệp Thành và Sơn Hùng đã lần lượt bỏ binh khí xuống, cứ thế tay không ra trận.

Huyền quang ấn!

Man động bát hoang!

Rầm! Bịch!

Một chiêu mạnh mẽ được tung ra, cả hai đều bị bật lùi về sau, Diệp Thành không quên vặn vặn tay, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Huyết mạch thật dị thường”, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn chăm chú nhìn Sơn Hùng, có vẻ như hắn có thể nhìn thấu sức mạnh kinh người trong huyết mạch của Sơn Hùng, sức mạnh đó thần bí mà cổ xưa, huyết mạch càng khiến hắn có cảm giác bị đè nén.

“Huyết mạch của tộc người Man”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói khàn khàn của Thái Hư Cổ Long.

“Bát tộc ở thời Viễn Cổ, không ngờ còn có người còn sống”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Chẳng trách mà da hắn dày như vậy”.

Roẹt! Roẹt!

Khi cả hai đang nói chuyện thì cơ thể Sơn Hùng ở phía đối diện đã có sự thay đổi dị thường, trên vai hắn xuất hiện những mang vân cổ xưa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vả lại trên cơ thể còn có lôi điện roẹt qua, đây là biểu hiện cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định.

Khí chất của Sơn Hùng thay đổi nên khí huyết toàn thân tăng lên nhanh chóng với luồng khí man hoang, mái tóc đen nhánh của hắn tung bay.

Bịch! Sau tiếng bước chân của Sơn Hùng đạp vào mặt đất, hắn vung bàn tay to bằng cả dẻ quạt và tung ra một chưởng.

Gừ!

Tiếng rồng gầm vang lên, từng đạo long ảnh gào thét.

Hàng long?

Diệp Thành thẫn thờ, bí thuật mà Sơn Hùng thi triển chẳng phải là bí pháp Hàng Long sao?

Bí pháp này hắn cũng biết, hắn học được trong lò luyện đan của Từ Phúc vả lại còn nhìn thấy ý cảnh của bí thuật Hàng Long, trong ý cảnh thi triển bí pháp này, người trong ý cảnh có thân hình vạm vỡ, hiện giờ thấy Sơn Hùng thi triển, hắn càng khẳng định chắc chắn Sơn Hùng chính là người của tộc người Man cổ xưa.

Ta cũng dùng!

Diệp Thành gằn lên, sải bước về phía trước, hắn vung cánh tay, đánh ra một đạo long ảnh khổng lồ.

Ấy!

Lần này đến lượt Sơn Hùng tỏ vẻ bất ngờ. Mặc dù hắn ngờ nghệch nhưng không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn là biết Diệp Thành đang thi triển bí pháp gì.

Gừ! Rầm!

Khi hắn còn đang cảm thấy bất ngờ thì hai đạo Hàng Long long ảnh đã va chạm vào nhau vang lên tiếng động rầm trời.

Tiếp tục!

Sơn Hùng lấy hơi, hắn lại lần nữa vung tay tạo ra một đạo long ảnh, vả lại đạo long ảnh này còn to hơn trước.

Lại nữa à?

Diệp Thành hắng giọng, hắn dứt khoát dùng Hàng Long đấu lại với Hàng Long.

Gừ! Gừ! Gừ! Gừ!

Sau đó tất cả mọi người đều phải bịt chăt tai, vì Diệp Thành và Sơn Hùng liên tục chèn ép nhau, không ngừng tung chưởng, ngươi một đạo, ta một đạo khiến cho sân luyện võ khổng lồ liên tiếp vang lên những âm thanh chấn động, có thể trông thấy từng đạo long ảnh đang uốn lượn và gầm thét khiến người ta nhìn mà hoa mắt.

“Hai tên này đang thi gan sao?”, bên rìa sân luyện võ, một hàng bốn người phải tặc lưỡi.

Nếu nhìn kĩ thì bốn người này chẳng phải là thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia, thiếu thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia Vi Văn Trác và và Thánh tử Thất Tịch Từ Nặc Nghiên.

Còn mấy người ở Bắc Sở vì sao lại xuất hiện ở Nam Sở thì đương nhiên là vì tới đây cùng sứ mệnh.

Từ khi biết Diệp Thành bị phái tới phân điện thứ chín, gia tộc đứng sau bọn họ lần lượt phái bọn họ tới đây, mục đích là vì muốn lôi kéo Diệp Thành, theo bọn họ thấy Hằng Nhạc Tông không coi trọng Diệp Thành nữa nên mới đẩy hắn đi, nhưng gia tộc như bọn họ lại coi Diệp Thành là bảo bối.

“Ta nói này, ba người có cần về trước không?”, Trần Vinh Vân hất đầu sau đó không quên vuốt tóc: “Về Diệp Thành thì Chú Kiếm Thành của ta nhất định phải có được hắn”.

“Ngươi đừng có mơ”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Trần Vinh Vân: “Mĩ nữ trong gia tộc ngươi nhiều bằng Thất Tịch Cung của ta không?”

“Nếu như hắn thích mĩ nữ thì dễ dàng với ta rồi”, Ly Chương gãi tai.

“Theo ta thấy thì đầu của các lão bối ở Hằng Nhạc Tông lú lẫn rồi”, Vi Văn Trác bĩu môi: “Khả năng chiến đấu không hề thua kém kí chủ với độ hoà hợp chín phần, còn là Đan Thánh, ấy thế mà không biết trân trọng”.

“Thiển cận”, Từ Nặc Nghiên nói: “Đây chính là mâu thuẫn trong nội bộ Hằng Nhạc Tông, cái gọi là mưu kế và chính trị, lại thêm uy nghiêm của một người cao cao tại thượng như lão tổ ở Hằng Nhạc Tông cùng những nhân tố khác nên mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay”.

“Cục diện thế này cũng tốt mà”, Ly Chương cười nói: “Bọn họ không cần còn chúng ta cần, hắn chính là bảo bối đấy”.

“Ta thấy chúng ta cũng chưa yên được đâu”, Từ Nặc Nghiên lắc đầu nói: “Ta nghe nói người của Hạo Thiên thế gia cũng đến rồi, đang ở trên đường, tám phần là muốn lôi Diệp Thành về gia tộc”.

“Chưa chắc”, Vi Văn Trác khoát tay: “Mặc dù Diệp Thành là người của Hạo Thiên thế gia, nhưng sau đại hội đấu đan hắn không hề quay về Hạo Thiên thế gia, như vậy chưa đủ chứng minh vấn đề nằm ở đây sao?”

“Quan trọng nhất vẫn là người nhằm vào Diệp Thành không phải chúng ta, còn có Đan Thành, có hai tông ở Nam Sở, các thế gia lớn, một điện ở Bắc Sở có lẽ cũng phái người tới rồi”, Trần Vinh Vân than thở.

“Không phải có lẽ mà là chắc chắn”, Vi Văn Trác xoa cằm: “Thực lực của tên tiểu tử này quá mạnh”.

“Hay là bốn người chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua người ấy rút”, Trần Vinh Vân toét miệng cười.

Nghe vậy, ba người còn lại nhất loạt quay đầu lại nhìn Trần Vinh Vân từ đầu tới chân, ánh mắt đó như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.
Chương 390: Lời mời

Rầm! Bịch!

Trên sân luyện võ rộng lớn, sau hai tiếng động vang lên, xung quanh chìm vào im lặng. Lại nhìn sang Sơn Hùng và Diệp Thành, hai tên này ngồi phịch xuống đất, khoát tay thật lực: “Không đánh nữa, không đánh nữa”.

“Đây…đây là sao?”, những người xem trận chiến cảm thấy khó hiểu.

“Nhìn đến mức ta hoa cả mắt rồi”, đã có người dụi mắt: “Cứ thế quan sát bọn họ tung bí thuật long hình bạt mạng, đánh qua đánh lại cả tiếng đòng hồ rồi”.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Hùng ca ca mạnh tay như vậy”.

“Không mạnh cũng không được”, có người ho hắng: “Tên Diệp Thành đó có phải là đệ tử bình thường đâu, đánh bại cả Huyền Linh Chi Thể, còn ngang bằng với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, nếu đánh tiếp nữa thì khả năng cao là huynh ấy sẽ thua”.

“Cái này thì ta tin”, rất nhiều người gật đầu: “Ta chưa thấy Diệp Thành dùng hết sức”.

“Ngươi cũng được đấy”, phía này, Sơn Hùng đã gật đầu, một người dai sức và khoẻ mạnh như hắn cũng phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng Diệp Thành: “Xem ra ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, có thể đánh ngang bằng với kí chủ cũng là đương nhiên”.

“Đó là do huyết mạch của ngươi còn chưa thức tỉnh thôi”, Diệp Thành lấy ra vò rượu trút vào miệng: “Ngươi là người đầu tiên ta thấy khoẻ nhất trong những người cùng trang lứa, huyết mạch của ngươi mà thức tỉnh thì ngươi còn mạnh hơn nữa”.

“Vậy sao?”, Sơn Hùng gãi đầu cười nói.

“Ta hỏi ngươi một chuyện”, Diệp Thành cầm vò rượu đã uống cạn nhìn Sơn Hùng: “Đại Sở này còn có tộc người Man của ngươi không?”

“Ta không nhớ”, Sơn Hùng lắc đầu: “Ta chỉ nhớ khi sư tôn đưa ta về đây thì ta mới bốn tuổi”.

“Vậy thì hơi tiếc”, Diệp Thành xoa cằm, không biết đang suy tính điều gì.

“Sao ngươi lại thông thạo những chiêu thức của tộc người Man?”, Sơn Hùng bất giác nhìn Diệp Thành.

“Việc này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành thở dài: “Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, ta…”

“Tên này lại bắt đầu kể chuyện ba ngày ba đêm đấy”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì mấy người phía Vi Văn Trác đã đi tới ngắt lời.

“Sao mấy người lại ở đây?”, thấy phía Vi Văn Trác, Diệp Thành giật mình.

“Nhớ ngươi thôi mà”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Khi ở Đan Thành ngươi đeo mặt nạ, giờ xem ra không đeo mặt nạ trông ngươi được hơn đấy, có điều so với Cơ Vô Trần của ta thì ngươi còn kém xa”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhếch miệng, hắn chợt muốn nói chân tướng cho Từ Nặc Nghiên, có điều nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định ém đi, doạ người ta là không tốt.

“Đi thôi, tới nơi khác nói chuyện”, Diệp Thành nhảy dựng lên, trước khi đi còn không quên vỗ vai Sơn Hùng: “Quay về ta kể cho nghe”, thế rồi Diệp Thành cứ thế chạy đi.

Chỉ có mấy người phía Vi Văn Trác, khi rời đi vẫn còn nuốt nước bọt cái ực và tròn mắt nhìn Sơn Hùng đang ngồi trên mặt đất: “Nếu như hắn đi chơi gái thì không biết có khiến người ta khóc thét không nữa?”

Ngay sau đó, Diệp Thành dẫn bọn họ tới một lầu các yên tĩnh. Lúc này, Diệp Thành mới nhận ra không chỉ có mấy người phía Vi Văn Trác tới đây mà khi tới bọn họ còn đi cùng ba vị trưởng lão của gia tộc.

Tuy nhiên mấy người phía Vi Văn Trác về cơ bản đều bảo trưởng lão ở bên ngoài đợi, có lúc giữa các hậu bối vẫn dễ nói chuyện hơn, để cho những lão bối xen vào lại không hay.

Cho nên bốn gia tộc mỗi gia tộc ba trưởng lão đều bị mười hai trưởng lão cùng Tiêu Phong và Sở Huyên kéo ra ngoài uống trà.

“Ta nói này các vị đạo hữu, lôi kéo gì mà tới cả Hằng Nhạc Tông ta vậy, như vậy có tốt không?”, Tiêu Phong lên tiếng.

“Tiêu Phong đạo hữu nói đùa rồi”, trưởng lão của Bắc hải thế gia cười trừ: “Chúng ta cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh của gia tộc mà thôi”.

“Nói vậy thì hôm nào đó ta cũng phải tới gia tộc các vị lôi một đệ tử bảo bối tới đây mới được”, Tiêu Phong nói ý tứ: “Xong xuôi ta sẽ nói với mọi người về mệnh lệnh của các lão bối”.

Nghe vậy, Sở Huyên ở bên bất giác nhấp ngụm trà, cô không ngờ Tiêu Phong với khuôn mặt nghiêm túc khi trêu đùa lại thú vị như vậy.

“Thế nhưng Tiêu Phong đạo hữu này, lần này Hằng Nhạc Tông của ông làm vậy quả thực cũng không hợp lý”, trưởng lão của của Thiên Huyền thế gia tặc lưỡi: “Tên Diệp Thành đó có thực lực thế nào chứ, sao nói đi đày là đi đày được chứ? Mọi người làm như vậy rõ ràng là muốn bài trừ Diệp Thành, các vị đã muốn đẩy hắn đi thì chúng ta không ngại thử vận may của mình”.

“Ta hiểu, ta hiểu”, Tiêu Phong cười nói: “Cho nên chúng ta không can dự vào, nếu Diệp Thành đi chúng ta sẽ không ngăn cản”.

“Có câu này của Tiêu đạo hữu chúng ta yên tâm rồi”, nữ trưởng lão của Thất Tịch Cung cười đáp.

“Ta nói này, các vị muốn lôi kéo đệ tử của ta thì ít nhất cũng phải hỏi người làm sư phụ như ta đã”, Sở Huyên nói một câu khiến tất cả các vị trưởng lão kia đều phải ái ngại.

“Sở Huyên đạo hữu, nếu như muốn thì có thể đi cùng chúng ta, chúng ta cũng rất hoan nghênh”, trưởng lão của Chú Kiếm Thành cười nói.

“Được đấy, không chỉ muốn lôi kéo đồ nhi của ta mà đến cả người làm sư phụ như ta mà cũng muốn lôi kéo”, Sở Huyên bất giác gãi đầu: “Ta thấy chư vị đạo hữu cứ đến Hằng Nhạc Tông ta chọn đại đi”.

Khi các trưởng lão còn đang nói chuyện thì mấy người phía Vi Văn Trác trong lầu các đã tỏ ý tứ với Diệp Thành, Diệp Thành vốn là chủ nhà thì lúc này lại chẳng khác gì khách ngồi nghe chuyện, vả lại hắn có thể nghe ra được mấy người phía Vi Văn Trác từ Bắc Sở xa xôi tới đây tìm hắn nói chuyện là vì muốn lôi kéo hắn, vả lại lí do lôi kéo cũng rất hùng hồn.

Có điều nghĩ thì cũng phải, trên danh nghĩa hắn quả thực đã bị lưu đày tới đây, nhưng thực thế thì không phải, chỉ trách mấy người phía Vi Văn Trác không biết dụng ý của Dương Đỉnh Thiên cho nên vừa nghe tin hắn bị đuổi đi thì liền chạy tới đây lôi kéo.

“Ta nói này Diệp Thành, chúng ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi tội gì phải ở lại Hằng Nhạc Tông chịu khổ nhục?”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành hỏi.

“Nói hàm hồ, ta tới đây để cọ sát mà”.

“Đừng đánh trống lảng”, Trần Vinh Vân lên tiếng vả lại còn hất đầu vuốt tóc, nói: “Chúng ta tới đây đều có thành ý, ngươi nói chuyện kiểu này đúng là vô vị”.

“Đúng vậy, trong bốn gia tộc chúng ta ngươi chọn lấy một gia tộc đi”, Ly Chương cười nói.

“Chúng ta có thể đảm bảo đầy trách nhiệm với ngươi, cho dù ngươi tới gia tộc nào thì cũng đều tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên lên tiếng và nở nụ cười động lòng người: “Có điều ta vẫn nhấn mạnh với ngươi, ngươi nên chọn Thất Tịch Cung, ít nhất thì sau này tìm vợ cũng không phải đau đầu”.

“Ta hiểu, ta hiểu”, Diệp Thành cười đáp: “Nhưng có thể cho ta thêm thời gian suy nghĩ không?”

“Được chứ”, mấy người phía Vi Văn Trác nhìn nhau, mặc dù Diệp Thành nói khéo léo nhưng bọn họ rất thông minh, hắn nói suy nghĩ nhưng về cơ bản là khước từ rồi.

“Những gì nên nói chúng ta đều nói rồi, lựa chọn thế nào là do ngươi, chúng ta không ép, dù ngươi có đồng ý hay không thì sau này chúng ta cũng là bằng hữu”, bốn người lần lượt đứng dậy vả lại còn lấy ra một tấm lệnh bài trong ngực áo: “Bao giờ nghĩ thông rồi thì cầm lệnh bài này tới tìm chúng ta, chúng ta lúc nào cũng chào đón ngươi”.

“Nhất định rồi”, Diệp Thành nhận lấy bốn tấm lệnh bài cất vào túi đựng đồ.

“Đi thôi”, bốn người thong dong bước ra khỏi lầu các.

Phù!

Sau khi tiễn bọn họ rời đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, hắn ngồi khoanh chân dưới một gốc cây linh quả chính giữa khu vườn.

Thế rồi, trong cơ thể hắn vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va chạm vào nhau. Trong lúc này, Tiêu Phong và Sở Huyên mấy lần tới đây, thấy Diệp Thành đang tu luyện thì không làm phiền hắn nữa.

Mãi tới trưa mới có một đệ tử ở phân điện thứ chín dẫn theo một người mặc bộ y phục trắng tới tiểu viên mà Diệp Thành ở.

Người mặc bộ y phục này phong độ ngời ngời, trên hông còn đeo một bình hồ lô rượu, trông có chút khí chất của Tạ Vân nhưng cũng mang theo sự nho nhã của Đoàn Ngự, giống như tửu đồ lại giống như thư sinh.

Người này, nếu nhìn kĩ thì há chẳng phải là Lăng Tiêu, thiếu chủ ở địa điểm cá cược tại Đan Thành sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK