Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558: Một đấu hai

“Muốn đi sao?”, Hoắc Tôn tức giận gầm thét, bước lên biển Thái Âm lập tức đuổi theo.

Cơ Tuyết Băng cũng lao nhanh như thần mang.

Những người phía sau cũng chạy theo như ong vỡ tổ, bọn họ muốn xem rốt cuộc kẻ nào dám cướp bảo bối ngay dưới mí mắt của Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể.

Đùng đoàng! Ầm!

Tiếng nổ vang lên không dứt khiến cho hố thần khẽ rung lắc.

“Mẹ nó, lão tử không thể hiện thì ngươi lại tưởng là mèo bệnh!” cuối cùng Diệp Thành ở phía trước cũng nổi giận, hắn đột nhiên dừng bước.

Bên ngoài hố thần, nghe thấy tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên bên trong, các lão già trên trời không khỏi nhíu mày, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

“Tiếng động bên trong mạnh như vậy, chẳng lẽ có pháp bảo xuất thế?”

“Sắp tới giờ rồi sao vẫn chưa ra, vẫn đang cướp bảo bối sao?”

“Chắc đang trên đường rồi”.

“Hy vọng cháu trai của ta tìm được bảo bối tốt!”

Phụt!

Khi bọn họ còn đang thảo luận thì một bóng người đã bay ngược từ trong hố thần ra, nhĩn kỹ lại thì thấy đó là đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa còn nằm trong số ba mươi người đầu tiên.

Thấy vậy, các lão già kia đều giật mình.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một loạt tiếng ói máu lại liên tiếp vang lên, từng bóng người chật vật bay ngược ra khỏi hố thần, hơn nữa đều là bị đánh mà bay ra.

Bùm! Ầm!

Sau đó vẫn còn rất nhiều bóng người bay ra nữa, trong đó có không ít đệ tử mạnh trong bảng Phong Vân.

“Là ai làm?”, mấy lão già hét lên, bởi vì trong số những người bị đánh bật ra ngoài, có rất nhiều người là đệ tử nhà bọn họ.

Trong tiếng hét giận dữ, hầu như bọn họ đều nhìn về phía Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, có thực lực quét sạch bao nhiêu người thế này, bọn họ chỉ có thể nghĩ tới Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể và Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể.

“Đó là vì thực lực không bằng người ta”, người mặc áo bào huyết sắc của Thị Huyết Điện nở nụ cười giễu cợt.

Người này đến sau, hơn nữa bọn họ cảm nhận được hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh, nếu không cũng không có tự tin đổi mặt với bao nhiêu lão bối thế này.

“Thực lực kém là do bọn họ vô dụng”, một lão già mặc áo choàng đen của Chính Dương Tông cũng có thực lực rất mạnh lạnh lùng nhìn xung quanh, xem ra ông ta cũng là cao thủ có thực lực vô song.

“Các ngươi…”, thấy Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông như thế, những lão già từ tứ phương đều lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hừ! Hừ!

Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông chỉ hừ lạnh trước điều này.

Ruỳnh!

Khi bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm, một bóng dáng xinh đẹp có thần hà ba màu bao quanh thân thể bay ra.

“Huyền Linh Chi Thể?”, khi nhìn thấy người đó là ai, mọi người đều nheo mắt, vẻ mặt của đám người Chính Dương Tông khó coi cùng cực, Cơ Tuyết Băng bị đánh bay ra, có nghĩa là cô ta đã thua Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể sao?

So với Chính Dương Tông, vẻ mặt của đám người Thị Huyết Điện lại ngông cuồng tự đại, ngay cả Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh ra, vậy còn phải nói tới người thắng sao? Ngoài Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện bọn họ ra thì còn ai nữa?

“Vậy Tôn Nhi xứng đáng là người đứng đầu bảng Phong Vân rồi”, lão già mặc áo bào huyết sắc của Thị Huyết Điện vuốt râu, cười nhạt.

Nhưng lời lão ta vừa dứt, một người có sức mạnh Thái Âm màu đen bao quanh cũng bị đánh bật ra.

“Thái Âm Chân Thể?”, hiện trường vừa ồn ào lại lần nữa bùng nổ, mà sau đó sắc mặt người của Thị Huyết Điện cũng lập tức thay đổi.

“Tình… Tình huống gì thế này?”

“Cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều… đều bị đánh bại?”

“Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay?”

Tiếng bàn tán và tiếng hô kinh hoàng vang lên như sóng thuỷ triều trong biển người đông nghịt, cảnh tượng hôm nay khiến mọi người không thể tin được.

Uỳnh!

Ngay sau đó có tiếng động vang lên cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa hố thần, họ muốn xem ai là người đi ra tiếp theo.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Từng tiếng va đập mạnh vang lên trong hố thần.

Lắng nghe kỹ thì tiếng động đó là tiếng bước chân đi lại, rất nhịp nhàng, vững vàng như núi.

Dưới con mắt của bao người, Diệp Thành từ tốn bước ra, dáng người vững chãi như được đúc từ hoàng kim, ánh sáng vàng chói lọi bao quanh thân thể thu hút ánh nhìn, ngay cả mái tóc đen dày cũng nhuốm thần khí màu vàng kim.

Bước chân của hắn vững vàng, khí thế ngút trời tựa như chiến thần đánh dẹp vạn vực khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng.

“Tần Vũ?”, thấy Diệp Thành đi ra, hiện trường lại bùng nổ: “Sao lại là hắn?”

“Chẳng lẽ hắn là người đánh bay Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể?”

“Sao… Sao có thể? Dù hắn giết được Hầu Thiên Sát thì cũng chỉ đứng thứ tám bảng Phong Vân thôi! Một mình hắn có thể đấu lại Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng và biết bao nhiêu người có thực lực mạnh sao?”

Vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà không gian trở nên cực kỳ huyên náo, làn sóng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Vẻ mặt mỗi người một khác.

Ví dụ như những đệ tử vào hố thần, vẻ mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi, Diệp Thành tựa như hồng hoang dã thú ngủ say nghìn năm đột nhiên thức tỉnh, vừa rồi tất cả đều bị hắn đánh cho không còn sức đáp trả.

Mà những lão già kia thì mặt mày đều tỏ ra khó hiểu.

Còn như những người phía Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, sắc mặt ai cũng vô cùng u ám.

Uỳnh!

Diệp Thành dừng bước trong những tiếng thảo luận, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi bước chân hắn đi đều phát ra tiếng động.

“Đã nói đừng động đến ta rồi mà các ngươi không nghe”, Diệp Thành cao ngạo nhìn xung quanh, rất thoải mái vặn khớp cổ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, người đầu tiên bước lên là Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào khoảng không, đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn chằm chằm Diệp Thành, giọng nói tựa như âm thanh đến từ thiên nhiên, êm dịu như khúc nhạc tiên, vang vọng trong không gian rất lâu.

“Gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành thản nhiên trả lời câu hỏi của Cơ Tuyết Băng, hắn vẫn thoải mái vặn vẹo khớp cổ.

“Ngươi không phải Tần Vũ”.

“Cô không tin thì ta cũng không có cách nào”.

“Có phải hay không, đợi ta tháo mặt nạ của ngươi xuống rồi nói cũng không muộn”, giọng Cơ Tuyết Băng lạnh hơn, cô ta vừa dứt lời, khí thế trên người đột nhiên mạnh mẽ thấy rõ, thoáng chốc dung hợp với thiên địa.

Chỉ là cô ta còn chưa ra tay, Hoắc Tôn đã lao tới sát phạt trước.

“Hắn chỉ có thể chết trong tay ta”, Hoắc Tôn rống lên, ánh mắt đầy dữ tợn.

Cảnh tượng trong hố thần vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn ta, đường đường là Thánh tử của Thị Huyết Điện, là Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm khó gặp mà lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay ra ngoài, nỗi nhục này hắn ta không thể chịu được.

“Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”, thấy Hoắc Tôn xông tới, Diệp Thành cười mỉa, hắn cũng vô cùng cường hãn, đột nhiên tiến lên một bước, không sử dụng bí pháp gì mà chỉ vung một kim quyền ra, cực kỳ bá đạo.

Bụp!

Hoắc Tôn bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho liên tục lùi về phía sau.

Keng!

Bên kia, đòn tấn công của Cơ Tuyết Băng cũng đã tới, nhất kiếm đâm xuyên hư không, âm dương đảo ngược, càn khôn nghịch chuyển, uy lực vô song, hơn nữa còn là đòn đánh vào linh hồn.

“Uy lực không yếu”, vẻ mặt Diệp Thành hờ hững, hắn tung ra đại chiêu màu vàng kim.

Bang!

Nhất kiếm vô song của Cơ Tuyết Băng lập tức bị Diệp Thành nắm trong tay, thân xác Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo khiến Diệp Thành có thể tay không chống lại nhất kiếm này.

Hai người cứ đứng đối đầu với nhau trong khoảng không như thế, Cơ Tuyết Băng cầm chuôi kiếm, Diệp Thành cầm lưỡi kiếm.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Cơ Tuyết Băng không rút sát kiếm ra mà chỉ nhìn Diệp Thành chăm chú.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn Tần Vũ mà người đời đồn đại ở khoảng cách gần thế này, khi nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm kia, cô ta có một thoáng thất thần, nó mang đến cho cô ta cảm giác không chân thực.

“Ta nói rồi, ta là Tần Vũ”, Diệp Thành ung dung nở nụ cười, sức mạnh của kim quyền rất đáng sợ, sát kiếm của Cơ Tuyết Băng vỡ vụn, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng bị lùi về sau.

“Ta còn có việc, các ngươi cứ từ từ nói chuyện”, sau khi đánh lùi Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành bước về phía trước.
Chương 559: Diệp Thành bá đạo

“Đứng lại”, đối diện là Hoắc Tôn sát phạt tới, hắn ta giẫm trên biển Thái Âm, tay trái vung ra Thái Âm Chỉ, lại là Thái Cực Âm Thiên Ấn.

“Bỏ mặt nạ xuống ta sẽ cho ngươi đi”, giọng nói lãnh đạm vang lên, Cơ Tuyết Băng bị đánh lùi lại cũng đã từ từ bước tới từ phía sau Diệp Thành, dưới mỗi bước chân cô ta di chuyển đều có vân hà ba màu bao quanh, cuối cùng ngưng tụ thành vân hải lộng lẫy.

Diệp Thành khẽ cau mày, nhưng khí huyết cuồn cuộn vẫn không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, ánh sáng vàng chói lọi, dị tượng khổng lổ bầu trời đầy sao hiện ra trên đầu, còn có dải Cửu Thiên Ngân Hà từ trên trời giáng xuống.

Giết!

Hoắc Tôn là người đầu tiên xuất chiêu, thần thông mạnh mẽ hiển hiện.

Diệp Thành hừ lạnh, một bước đạp tan hư không, Bát Hoang Quyền dung hợp nhiều bí pháp, mạnh mẽ bộc phát ra.

Bùm!

Hoắc Tôn lại bị đánh lùi.

Diệp Thành không dừng lại, hắn vung tay đánh về hướng khác, chống lại một đòn tay không của Cơ Tuyết Băng.

Trận đại chiến bắt đầu trong tích tắc, chấn động đất trời.

Ở một bên, Hoắc Tôn giẫm lên biển Thái Âm, toàn thân phát ra thần mang sáng chói tựa như thần vương, sức mạnh Thái Âm linh tuyệt vô song.

Ở một bên, Cơ Tuyết Băng giẫm lên Huyền Linh Thần Hải, cơ thể được bao quanh bởi một tầng thần hà rực rỡ, giống như cửu thiên huyền nữ phong hoa tuyệt đại, đạo pháp Huyền Linh vô cùng ảo diệu.

Ở giữa, bầu trời đầy sao lơ lửng trên đầu Diệp Thành, hắn giẫm lên Cửu Thiên Tinh Hà, khí huyết vàng kim ngút trời, thân thể được bao phủ bởi thần quang màu vàng kim, mỗi tấc trên cơ thể đều được nhuộm bằng ánh sáng vàng, chẳng khác nào cơ thể rắn rỏi được đúc bằng vàng, trông hắn như chiến thần với khí thế ngút trời.

Ầm! Bùm! Đoàng!

Trận đại chiến rất hùng tráng, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng tấn công từ hai phía, mỗi một chiêu thần thông thiên phú đều vô song.

Diệp Thành tấn công bá đạo tựa như hồng hoang dã thú, khí huyết ngập trời, mỗi lần Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng xông tới đều bị hắn đẩy lùi bằng tư thế mạnh mẽ.

Cảnh chiến đấu của ba người vô cùng hoành tráng.

Người từ tứ phương đã lùi lại cách xa hơn tám nghìn trượng, kinh hãi nhìn về bên này.

“Một đánh hai sao?”

“Rốt cuộc Tần Vũ này có lai lịch gì? Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể gần như là bất khả chiến bại cùng cấp, hai người họ liên hợp với nhau không ngờ cũng không áp chế được hắn”.

“Mà huyết mạch của hắn cũng khiến ta có cảm giác run sợ”.

“Với thiên phú và thực lực này, hắn nhất định phải chết”, vẻ mặt người của Thị Huyết Điện đều cực kỳ hiểm ác, nhất là lão già mặc huyết bào, trong mắt lão còn hiện lên tia hung ác, lão đã nhìn thấy mối đe doạ rất lớn trên người Diệp Thành.

“Không thể để tên này sống sót”, cũng như Thị Huyết Điện, trong mắt người của Chính Dương Tông cũng lộ ra vẻ dữ tợn, ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể liên hợp cũng không áp chế được, đủ để cho thấy sức chiến đấu và thiên phú của Diệp Thành mạnh nhường nào, đối với bọn họ mà nói đây là một mối đe doạ lớn.

Giống như Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, những người có thù oán với Diệp Thành cũng có suy tính như vậy.

Thiên phú và sức chiến đấu của Diệp Thành mang lại mối nguy hiểm cho bọn họ, nếu cho Diệp Thành đủ thời gian, chờ hắn tiến xa hơn thì có lẽ điều chờ đón bọn họ sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp.

Phụt!

Giữa những tiếng thảo luận, trận chiến ở phía xa đã trở nên rất oanh liệt, ba người lần lượt phụt máu.

A!

Vẻ mặt Hoắc Tôn vặn vẹo đáng sợ, đầu tóc rối tung giống như ác ma, hắn ta gần như điên cuồng thi triển thần thông của mình.

Tuy nhiên, dù bí pháp có lợi hại đến đâu thì trước mặt Diệp Thành cũng vô dụng, mọi chiêu thức lần lượt bị đánh bại bởi thực lực cùng với kim quyền vô địch của Diệp Thành, cho dù hắn ta liên hợp cùng Cơ Tuyết Băng thì cũng không có cơ hội đánh trả.

Mà Cơ Tuyết Băng cũng đã vô cùng chật vật.

Cô ta liên thủ với Hoắc Tôn không phải để giết Diệp Thành, cô ta chỉ muốn tháo mặt nạ của Diệp Thành xuống để nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Tuy nhiên Huyền Linh Chi Thể bất bại cùng cấp trong truyền thuyết, cho dù đã liên hợp với Thái Âm Chân Thể cũng không ép được Diệp Thành ra con át chủ bài, vì vậy cho tới giờ cô ta vẫn chưa thể xác định thân phận thật sự của hắn.

So với hai người họ, Diệp Thành vẫn khí huyết xung thiên, khí thế ngút trời, không phải sử dụng đến con át chủ bài, cho dù đối mặt với hai người, hắn vẫn tự tin tuyệt đối.

Thái Âm Phong Thiên Trận!

Hoắc Tôn dùng tới bí pháp cấm kỵ, triện văn di chuyển trong lòng bàn tay, đè nén từ trên trời xuống, sát trận vô cùng mạnh mẽ giáng xuống.

Phá!

Diệp Thành bước lên hư không, nghịch thiên xông lên, kim quyền vô địch cực kỳ bá đạo, khi Thái Âm Phong Thiên Trận còn chưa hoàn toàn thức tỉnh đã bị một quyền của hắn đấm xuyên qua.

Phụt!

Hoắc Tôn hộc ra một búng máu, cả người bay ngược ra ngoài.

Sau khi đánh bay Hoắc Tôn, Diệp Thành đột ngột quay đầu thì thấy Cơ Tuyết Băng đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra.

Nhất Niệm Hoa Khai!

“Bí thuật này vô dụng với ta”, Diệp Thành gầm lên mang theo thần uy của Cuồng Long Thiên Nộ, phá vỡ bí thuật bá đạo Nhất Niệm Hoa Khai, Cơ Tuyết Băng hứng chịu phản phệ khủng khiếp, lảo đảo lùi về phía sau.

“Không có thời gian điên cùng các ngươi”, cảm nhận được sát khí từ đằng xa, Diệp Thành đột nhiên xoay người, giẫm lên Cửu Thiên Tinh Hà, di chuyển về một hướng.

“Ở lại đó cho ta”, Hoắc Tôn tóc tai bù xù lại sát phạt tới, một chưởng ẩn chứa rất nhiều bí pháp nghiền nát một nửa hư không.

Cút!

Diệp Thành tung ra một chưởng mạnh mẽ, chỉ một chưởng đơn giản nhưng lại dung hợp chiến ý vô địch và rất nhiều bí pháp, Hoắc Tôn vừa nhào tới đã bị đánh bật ra ngay lập tức, xoay mười mấy vòng trong hư không mới dừng lại.

Phía sau hắn ta, Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ của Cơ Tuyết Băng như thần mang đâm xuyên hư không, lao thẳng đến chỗ Diệp Thành.

Diệp Thành hơi mất kiên nhẫn, hắn lại tung ra một quyền, đẩy lùi Cơ Tuyết Băng.

Sau khi đánh lùi hai người bọn họ, Diệp Thành lại giẫm lên ngân hà, một bước đi được cả trăm trượng, ngân hà cuồn cuộn nghiền ép khiến hư không rung lên dữ dội.
Chương 560: Là sát trận

Đứng lại!

Những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều lao lên, hoặc là binh khí hoặc là thần thông, hoặc là sát trận đều ầm ầm kéo đến, sát khí tràn ngập hoá thành đại dương, muốn nhấn chìm Diệp Thành ngay tức khắc.

Cút!

Diệp Thành giận dữ gầm lên một tiếng như tiếng sấm, Đại La Thần Đỉnh đột nhiên xuất hiện, lao vụt lên bầu trời, lớn hơn mười mấy trượng.

Ùng! Ùng!

Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, khí huyền diệu lan ra, mỗi làn khí đều nặng như núi, ngưng tụ thành thác nước, chảy từ trên trời xuống, vô cùng đáng sợ.

Ngoài ra, những chữ vàng của Độn Giáp Thiên Thư được Diệp Thành lạc ấn bên trên cũng phát ra ánh sáng, hơn nữa chúng như có linh tính, tự sắp xếp thành hàng, còn có thiên âm của đại địa đan xen vang vọng.

Uỳnh! Bang! Ầm!

Đại La Thần Đỉnh phóng ra thần uy, những binh khí trấn áp tới đều rơi xuống, đa số đều bị nghiền thành tro bụi, mà thần thông đánh tới thì đã có Đại La Thần Đỉnh mang uy năng công phá ngưng tụ thành lớp bảo vệ che chở cho Diệp Thành.

Cút!

Diệp Thành lại hét lên một tiếng, bàn tay to lớn màu vàng kim huyễn hoá quét ngang bầu trời, đám người xông lên đều bị quét đi từng tốp từng tốp.

Quả thực sau khi hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, tu vi của hắn đã tiến cấp lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, sức chiến đấu của Diệp Thành đã tăng lên mức cực kỳ đáng sợ, bây giờ hắn đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Sau khi phá được một khe hở, Diệp Thành tựa như con rồng thực thụ, nhảy vọt ra ngoài, chạy vào nơi xa đầu không ngoảnh lại.

Đằng sau, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng như hai đạo thần mang tiếp tục đuổi theo hắn.

Phía sau nữa là những kẻ có thù oán với Diệp Thành, bọn họ cũng đồng loạt xông tới, người thì điều khiển phi kiếm, người thì điều khiển linh thú, người đi trên hư không, ai nấy đều khí thế ngút trời, sát khí đằng đằng.

Ầm! Bùm!

Chẳng mấy chốc, từng dãy núi sụp đổ, sau lưng là cả đoàn người nhưng không ai có thể đuổi kịp bước chân Diệp Thành.

Cuối cùng Diệp Thành không còn kiên nhẫn nữa, hắn chợt dừng lại, gằn một tiếng ầm trời: “Nếu các ngươi đã tự tìm đường chết thì đừng trách ta”.

Ngay lập tức, tay áo Diệp Thành rung lên, thần quang bay lên bầu trời, nhìn kỹ lại thì là trận đồ đã bị tàn phá, nó xếp thành hàng trong hư không, sau khi được Diệp Thành đẩy chân nguyên vào, trận đồ ấy xếp thành tru sát đại trận khổng lồ trong hư không.

Ong! Ong!

Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại cực kỳ khổng lồ, xếp thành hàng trong hư không, tràn ra từng luồng sát khí khiến người khác run sợ, mỗi luồng sát khí đều nặng như một ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng nhảy múa, thiên lôi và tiên hoả tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận, tinh hải đều được dung hợp trong đó, trận đồ hấp thu thiên địa tinh khí, phóng ra sức mạnh vô song.

“Trận đồ này thật mạnh”, Cơ Tuyết Băng đuổi theo sát nhất chợt thay đổi sắc mặt, lùi về sau từng bước lớn.

“Đáng chết”, động tác của Hoắc Tôn cũng không chậm, tuy rằng không thể áp chế sát khí của Diệp Thành, nhưng cũng buộc phải tạm thời tránh sự lợi hại của trận đồ này, hắn ta dịch chuyển không gian, chớp mắt đã chạy mất.

Dù hai người đã né đi nhưng những người phía sau bọn họ đều phải hứng chịu, những tên đuổi theo tới đều bị đâm trực diện.

“Là sát trận đấy, rút lui”, đã có người dừng bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK