Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 781: Bất bại

Giết!

Diệp Thành toàn thân đẫm máu lại bước lên hư không lần nữa, một quyền phá tan tia sấm sét, sau đó hắn vung đao chặt đứt sừng con kỳ lân.

Cho ta sức mạnh!

Diệp Thành hét lên, mười tám phân thân đồng loạt chuyển hết sức mạnh tinh tú và đại địa tinh nguyên dồi dào đến, sau đó được hắn luyện hoá thành linh lực thuần khiết.

Ùng!

Bá Long Đao lại thể hiện thần uy lần nữa, đao mang to lớn trăm trượng đột ngột xuất hiện, hắn chém một đao lên trời, đầu kỳ lân sấm sét từ trên cao rơi xuống.

Phụt! Phụt!

Lần này thánh thể của hắn đã bùng nổ, tay phải bị phượng hoàng sấm sét chém thành huyết vụ, ngực bị huyền vũ sấm sét chém thủng một lỗ, hắn cũng gần như rơi xuống khỏi bầu trời.

“Khốn kiếp! Không gắng gượng được nữa rồi”, Diệp Thành vừa hộc máu vừa chống lại sấm sét đánh xuống từ trên trời.

“Không gắng gượng được nữa cũng phải cố”, lần này Thái Hư Cổ Long không đùa nữa, vẻ mặt nó rất trịnh trọng: “Cứ tiếp tục kéo dài thì thần long sấm sét, bạch hổ sấm sét và kỳ lân sấm sét sẽ lại ngưng tụ lần nữa”.

“Mẹ kiếp, không cần phải vậy chứ!”, Diệp Thành không kìm được tiếng chửi tục, tuy đã trọng thương nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục tấn công.

Phượng hoàng sấm sét từ trên trời bay xuống.

A!

Diệp Thành gào to, chống lại áp lực mạnh mẽ từ trên trời, nghịch thiên vung Bá Long Đao lên, thiêu đốt thánh huyết đổi lấy tinh nguyên dồi dào, đẩy vào Bá Long Đao rồi lại huyễn hoá ra đao mang khổng lồ.

Phụt!

Một đao chém lên trời, phượng hoàng sấm sét lập tức bị chém lìa.

Phụt!

Cánh tay còn lại của hắn cũng đã bị huyền vũ sấm sét làm cho nổ tung.

Lúc này hắn đã vô cùng thê thảm, hai cánh tay bị chém thành huyết vụ, toàn thân vô số vết thương, vết thương trước ngực vẫn không ngừng chảy máu, hắn đã không còn hình dạng người nữa, toàn thân đầm đìa máu tươi.

Thấy cảnh này, những người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía, bọn họ tự nhận không thể chống lại nổi thiên kiếp đáng sợ thế này.

Đùng!

Sau một tia sấm sét từ trên trời đánh xuống, Diệp Thành rơi xuống khỏi hư không, nằm trên ngọn núi đã bị tàn phá.

“Tay đã mất rồi, chỉ còn nửa cái mạng, khả năng cao hắn sẽ đi đời”, nhiều người đã cất tiếng thở dài.

“Đáng đời hắn”, nhưng cũng có không ít người chửi bới, nhìn ai cũng chật vật, xem ra trong trận thiên kiếp này của Diệp Thành, bọn họ cũng tổn thương nghiêm trọng.

“Tốt nhất là bị sét đánh chết luôn đi”, cao thủ của ba tông đều cười lạnh lùng.

“Như thế ta cũng đỡ phải ra tay”, Doãn Chí Bình vẫn nở nụ cười gớm ghiếc.

“Có thể chống lại được không đây?”, Cơ Tuyết Băng lặng lẽ nhìn vào khoảng không, không biết vì sao nhìn bóng dáng đẫm máu kia, cô ta lại có một cảm giác không thể giải thích được.

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, Diệp Thành đã mất hai tay lại lần nữa loạng choạng bò dậy, đến đứng còn không vững.

Liều mạng giết chết bốn thần thú sấm sét, hắn đã sức cùng lực kiệt.

“Đừng sợ, tiếp tục giết nó đi”, lúc này giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong đầu hắn, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng cương quyết: “Thiên kiếp đại diện cho ý chí chiến đấu của đất trời, là uy nghiêm của đất trời. Ngươi càng sợ thì nó càng ngang ngược, đối đầu với thiên kiếp thì phải có ý chí bất diệt. Nghe lời ta, tiếp tục tấn công, dùng sự bất khả chiến bại của ngươi đập chết nó đi”.

“Ý chí bất diệt, bất khả chiến bại”, Diệp Thành lẩm bẩm, sau đó hai mắt hắn lóe lên tia sáng vàng sắc bén.

Giết!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lại lần nữa bay lên trời như một đạo thần mang màu vàng, xuyên thẳng vào màn đêm, dưới lôi kiếp ngút ngàn, trông hắn yếu ớt nhỏ bé như một con kiến, cơ thể bị đánh máu thịt tung toé.

“Trái tim của ta bất tử, thân thể của ta bất diệt”, tiếng gầm thét kiên cường hoà cùng với sấm sét, Diệp Thành đã mất hai cánh tay, hắn đành dùng đầu chống lại sấm sét.

“Tiểu tử này…”, Thái Hư Cổ Long ở nơi cách xa vạn dặm, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành nghịch thiên dùng đầu chống lại thần thú, cảnh tượng máu me này khiến nó rất cảm động.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người phía dưới dù là khán giả hay người đuổi giết Diệp Thành đều sững sờ.

Đoàng!

Giữa những tiếng bàn luận, bầu trời lại rung lên kịch liệt.

Diệp Thành ở trên trời chiến đấu với huyền vũ sấm sét đang lao xuống.

Đùng!

Đất trời lại rung chuyển, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, huyền vũ sấm sét có kích thước hàng nghìn trượng đã bị Diệp Thành nhỏ bé đánh văng thành từng mảnh.

“Sao… Sao hắn làm được vậy?”, hai ba giây sau, dưới bầu trời vang lên những tiếng hô ngạc nhiên đến khó tin thế này.

Phù!

Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông mới thở ra một hơi thật dài.

Nó biết Diệp Thành có thể chiến thắng huyền vũ sấm sét, không phải dựa vào vũ lực mà là ý chí bất khả chiến bại.

Thiên kiếp chính là ý chí của đất trời, ngươi càng sợ thì nó càng mạnh, muốn phá được thiên kiếp, không có đạo tâm bất bại thì rất nguy hiểm.

“Huyết mạch thánh thể đúng là kiên cường bất khuất”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai cảm thán một tiếng. Với tu vi của lão ta mà cũng phải cảm khái, bởi vì tiểu tử trong màn nước khiến lão ta thực sự rất sốc.

“Phong thái tự tin và bất khả chiến bại mới là cách độ kiếp hiệu quả nhất”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên cạnh khẽ mỉm cười.
Chương 782: Đất trời im ắng

Đùng! Đoàng!

Dưới bầu trời vẫn vang lên tiếng sấm sét, nhưng lần này đã nhanh chóng ngừng lại.

Sấm sét và vân vụ tản đi, lộ ra khung cảnh bị tàn phá tiêu điều, vùng trời này sau khi bị sấm sét gột rửa đã trở nên hoang tàn, còn có vết nứt không gian đang tiếp tục lan ra.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã sử dụng bí thuật Tiên Luân trốn vào hố đen không gian.

Ngay sau đó, mọi người phản ứng lại lập tức đuổi theo, nhất là kẻ mạnh của ba tông, bọn chúng muốn chắc chắn rằng Diệp Thành đã chết mới cam tâm.

Hàng nghìn người tìm kiếm một cái vòng tròn chu vi mấy chục nghìn trượng trong hư không nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Thành, lúc này mọi người mới tụ tập lại với nhau, xác nhận rằng Diệp Thành đã chết dưới thiên kiếp mới an tâm.

“Thanh Vân, sau này bớt giở trò đi”, các cao thủ của Chính Dương Tông đều nhìn phía Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt u ám. Vừa rồi chẳng phải Thanh Vân Tông còn đuổi giết Thánh nữ của bọn họ đó sao?

“Chưởng giáo của ta không sao là còn may, nếu có vấn đề gì thì các ngươi cứ chờ đấy”, cao thủ của Hằng Nhạc cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ của Thanh Vân Tông.

“Vậy tốt nhất các ngươi hãy tự cầu phúc đi”, Thanh Vân Lão Tổ cười khẩy, phất tay áo dẫn người nhà mình rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông lại đối đầu, bởi vì lúc trước kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng đuổi giết Doãn Chí Bình, nếu không phải bọn họ tới kịp thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Các ngươi muốn đánh thì chúng ta sẽ theo bất cứ lúc nào”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh, dẫn cao thủ của Hằng Nhạc đi.

“Thanh Vân, Hằng Nhạc, sớm muộn gì các ngươi cũng bị Chính Dương ta thâu tóm”, Chính Dương Lão Tổ cười nhạo, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, đám người lần lượt bước vào hư không bay vụt qua bầu trời như Thần hồng.

Nhưng khi rời đi, Cơ Tuyết Băng vẫn nhìn lướt qua vùng đất hoang tàn này.

Cô ta tận mắt chứng kiến thiên tài tuyệt thế chết trong lúc độ thiên kiếp, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi phức tạp, kẻ năm lần bảy lượt chọc giận cô ta, kẻ năm lần bảy lượt cứu cô ta khỏi hiểm nguy đã chết, tâm trạng cô ta khó nói thành lời.

“Được rồi, không bắt được người”, sau khi kẻ mạnh của ba tông rời đi, những người hợp lực bắt Diệp Thành cũng lần lượt bỏ đi.

Sau khi bọn họ đi, những người theo dõi trận chiến cũng giải tán, không còn kịch hay nữa, bọn họ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng trong vở kịch này bọn họ cũng phải trả giá rất đắt, hầu như ai cũng bị thương, còn có không ít người bị sét đánh thành tro bay dưới lôi kiếp! Đi hóng chuyện lại còn mất mạng.

Chẳng bao lâu, đất trời đã chìm vào im lặng.

Nhưng Nam Sở, Bắc Sở và cả Đại Sở lại không hề yên bình.

Dưới bầu trời toàn là những tiếng thở dài, tặc lưỡi và cảm thán.

“Thiên tài có một không hai như vậy mà chết đúng là quá đáng tiếc”, rất nhiều vị tiền bối già đều thầm thở dài.

“Kẻ vô liêm sỉ như vậy chết cũng đáng”, nhưng lại có nhiều người căm hận mắng mỏ.

“Hèn thì hèn, vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, nhưng người lợi hại như vậy khắp Đại Sở này cũng không tìm được người thứ hai! Ta thấy cái danh sát thần Tần Vũ này cũng chỉ xứng với một mình hắn”, có người lên tiếng cảm thán.

“Hắn sẽ không có chuyện gì chứ!”, trong thành cổ Thiên Thu, phía lão tổ nhà họ Tô đều nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Đây, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ hắn vẫn sống”, Hồng Trần Tuyết xoè tay cho mọi người thấy ngọc bài linh hồn màu vàng.

Đất trời im ắng.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành thân thể tàn tạ lặng lẽ lơ lửng ở đó.

Hắn đã không còn hình dáng con người nữa, hay nói chính xác hơn là một vũng máu thịt lẫn lộn, nhưng may mà hắn vẫn còn khí tức, chỉ cần còn khí tức là tốt rồi, tu sĩ chỉ cần linh hồn không phân tán thì dù chỉ còn một giọt máu cũng có thể khôi phục lại được, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, âm thanh va chạm của xương vang lên, trên thân thể gần như tàn phế của Diệp Thành bốc lên làn khói xanh, vết thương trên người lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thơi cơ thể máu thịt nát bươm cũng một lần nữa sinh ra xương máu mới dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Thể.

Man Hoang Luyện Hồn!

Khi luyện thể, Diệp Thành lại hô lên một tiếng, bí pháp luyện hồn vô thượng cũng được hắn sử dụng song song.

Như vậy, tiên hoả giúp hắn luyện thể, thiên lôi giúp hắn luyện hồn, cơ thể và linh hồn của hắn được tái sinh niết bàn cùng một lúc.

Chẳng mấy chốc, từng túi đựng đồ bay ra, có tới gần hai mươi triệu linh thạch lơ lửng xung quanh, trong hố đen không gian không có linh khí, hắn lại bị cắt đứt liên hệ với phân thân, chỉ có thể dựa vào cách này để hấp thụ bổ sung cho cơ thể.

Rắc! Rắc!

Gần hai mươi triệu linh thạch nổ tung, linh lực dồi dào tuôn ra, lấy Diệp Thành làm trung tâm hình thành một vòng xoáy linh lực cực lớn, rót vào cơ thể hắn thông qua những lỗ chân lông.

Lúc này, cơ thể Diệp Thành như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh lực từ linh thạch, cơ thể dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Thể, linh hồn dưới tác dụng của Man Hoang Luyện Hồn, kinh kỳ bát mạch đã đứt, tứ chi bách hải thủng lỗ chỗ đều cùng lúc vọt lên một đỉnh cao mới.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Gầm! Gầm! Gầm!

Chẳng mấy chốc, từng tiếng gầm vang lên, lấy thân thể hắn làm trung tâm.

Sau đó năm ảo ảnh to lớn vây quanh thân thể Diệp Thành, đó là dị tượng hư ảo, thần long bay lượn, bạch hổ gầm gừ, phượng hoàng rít gào, huyền vũ mở đường, kỳ lân gầm thét.

Ngoài ra, trên Đại La Thần Đỉnh còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, sau khi được thiên kiếp gột rửa, hắn lại càng trở nên phi phàm.

Không biết Diệp Thành ngồi xếp bằng bao lâu mới tỉnh lại.

Tuy nhiên sự thay đổi của hắn vẫn rất lớn, thân thể nát bươm đã nguyên vẹn như trước, toàn thân tản ra hào quang, còn có rất nhiều dị tượng huyền diệu như ẩn như hiện, khí tức dồi dào kèm theo tiếng rồng gầm trầm thấp, thân thể hắn được tiên hoả bao phủ tựa như đúc ra từ hoàng kim, gân thép cốt sắt, vô cùng bá đạo.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài rồi mở mắt, hai tia sáng sắc bén lập tức bắn ra, hai mắt hắn cũng trở nên cực kỳ thâm thuý.

“Cảm giác lột xác thật sảng khoái”, Diệp Thành xoay khớp cổ, nụ cười thoáng qua trên khoé môi, cảm nhận được sức mạnh dồi dào cuộn trào trong cơ thể mang đến cho hắn cảm giác sảng khoái chưa từng có.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành đã đứng lên, nhìn chung quanh hố đen không gian đen kịt một vòng.

Lần này lại là Tiên Luân Thiên Đạo cứu hắn.

Từ trước đến nay, khi chưa đến lúc đường cùng hắn sẽ không sử dụng bí thuật này, bởi vì nguy hiểm tiềm ẩn trong hố đen không gian còn đáng sợ hơn thế giới bên ngoài rất nhiều.

Lần này nếu hắn không bị đánh tàn tạ thì cũng không mạo hiểm trốn vào hố đen không gian để hồi phục thương thế, bởi vì bốn phương tám hướng còn có kẻ mạnh của ba tông theo dõi, vào còn có hy vọng sống, không vào sẽ chết.

Nhưng hắn vẫn khá may mắn, không vào đúng nơi hỗn loạn trong hố đen không gian, nếu vào đó thì hắn sẽ thành tro bay ngay tức khắc.

“Mình đi vào hố đen không gian từ vết nứt không gian, lần này ra ngoài sẽ không bị đưa tới Bắc Sở nữa chứ!”, Diệp Thành sờ cằm, không dám dịch chuyển.

Hắn vẫn nhớ lần trước hắn di chuyển chưa tới ba mươi nghìn trượng trong hố đen không gian mà sau khi ra ngoài, vì sự chênh lệch của không gian mà cuối cùng hắn đã tới một nơi cách địa điểm ban đầu hơn tám triệu dặm.

Vậy nên lần này hắn đã thông minh hơn, đánh chết cũng không di chuyển, không di chuyển thì khoảng cách chênh lệch sẽ giảm bớt, hơn nữa hố đen không gian nguy hiểm rình rập bốn bề, không nên di chuyển thì hơn.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau tiếng hô của hắn, vòng xoáy lại xuất hiện còn hắn thì biến mất ở đây.
Chương 783: Kiếm chuyện

Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.

Bên trong rặng núi u tối, vì một bóng hình nhơ nhuốc lảo đảo mà trở nên không hề tĩnh lặng.

Dưới ánh trăng yếu ớt chiếu rọi, có thể trông thấy đó là một bóng hình mặc y phục màu tím, toàn thân có thần hà rực rỡ bao quanh, khuôn mặt tuyệt sắc quả là được thế gian ưu ái.

Có điều dù được trời ban cho phong thái tuyệt sắc nhưng hình thái của cô lại chẳng ra sao, y phục nhuốm máu, trên vai còn có một vết thương sâu, lúc này hãy còn ánh lên u quang, hoá giải tinh khí trong cơ thể khiến vết thương không thể lành lại.

Hự!

Cô phun ra một miệng máu, sắc mặt tái nhợt.

Phía sau là ba bóng hình đẫm máu theo sát.

Dưới ánh trăng yếu ớt, ba bóng hình khoác trên mình bộ hắc bào, toàn thân với luồng khí màu đỏ bao quanh nhìn không rõ chân dung, chỉ biết rằng đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ mang theo u quang huyết sắc, dưới màn đêm trông càng thê thảm hơn.

“Không bắt được Hoang Cổ Thánh Thể thì bắt một đạo linh chi thể quay về cũng được”, cả ba người bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc hiển hiện.

“Xếp thứ năm trên bảng Phong Vân chẳng qua cũng đến vậy mà thôi”.

“Các ngươi rốt cục là ai?”, nữ tử mặc đồ tím lảo đảo, lạnh mặt nhìn cả ba người.

“Về chuyện này thì cô không cần phải biết”, cả ba kẻ bật cười u ám, huyết khí cuộn trào, từ từ sải bước đi về phía nữ tử mặc đồ tím.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người phát ra tinh huy xuất hiện, còn chưa đứng vững thì đã ngã dạng cẳng ra đất, ngã ngay vào chính giữa ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím.

Người này chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Thành.

Tên này vừa chạy ra khỏi không gian, ngỡ rằng sẽ xuất hiện đầy khí thế nhưng ngào ngờ một chân đạp vào không gian và cả cơ thể ngã nhào ra chẳng ra sao.

Diệp Thành chép miệng, hắn lê cái thân thảm bại lồm cồm bò dậy.

“Tiểu tử, lại là không gian dịch chuyển một vòng à?”, Diệp Thành vừa lồm cồm bò dậy thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng, vang vọng bên trong thần hải của Diệp Thành, hoặc có thể nói Thái Hư Cổ Long vẫn luôn đợi sự xuất hiện của Diệp Thành, hiện giờ thấy Diệp Thành còn sống sót ra ngoài, nó như được trút gánh nặng.

“Nếu không thì sao ta có thể né qua được sự truy sát”, Diệp Thành liên tục phủi bụi trên người.

“Ta nói rồi mà, tiểu tử nhà ngươi có làm thế nào cũng không chết”.

“Đương nhiên rồi, ta là ai, ta là…”, Diệp Thành hất cằm, đang định vuốt tóc thì mới phát hiện ra phía sau có bốn cặp mắt đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.

Thấy vậy, Diệp Thành thẫn thờ, trước đó hắn chỉ quan tâm nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.

Lại nhìn sang ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím kia, vẻ mặt bọn họ đúng là kì lạ, trong ánh mắt viết rõ câu: Nhà ngươi chui từ đâu ra vậy, vừa xuất hiện là tự nói một mình, không biết nhìn xem chúng ta là bốn người đang sống sờ sờ ra đây sao?

A ha ha ha…!

Diệp Thành cười ái ngại: “Thất lễ, thất lễ rồi, mắt ta không được tốt cho lắm, mọi người cứ tiếp tục đi”.

Nói rồi Diệp Thành lại lần nữa cười trừ, quay người toan rời đi.

“Đứng lại”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt mang theo u quang nheo lại nhìn Diệp Thành, khi trông thấy mặt nạ quỷ minh và chữ “thù” trên trán Diệp Thành, đôi mắt hắn ta chợt như có ngọn lửa bùng cháy.

“Tần Vũ”, một kẻ mặc huyết bào khác cũng nhận ra, vả lại cũng lên tiếng, đôi mắt sáng cả lên.

“Ngươi vẫn chưa chết?”, kẻ mặc huyết bào thứ ba bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc đến kinh người.

“Dưới Khoáng Cổ Thần Phạt mà còn không chết”, phía này, nữ tử mặc đồ tím tỏ vẻ kinh ngạc như thể cũng biết sự việc vừa xảy ra trước đây vài ngày, sát thần Tần Vũ bị vây bắt, chết dưới chính thiên kiếp của mình.

“Mọi người biết ta?”, Diệp Thành nhìn bốn người còn lại với vẻ mặt bất ngờ.

“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, một kẻ mặc hắc bào bật cười tôi độc.

Ừm!

Diệp Thành tuỳ hứng đáp, hắn hất đầu toan bỏ đi.

Thế nhưng đúng lúc hắn vừa nhấc chân lên thì một bàn tay huyết sắc vươn về phía mình.

Mẹ kiếp, còn muốn đánh lén.

Diệp Thành từng trải qua hàng trăm trận chiến nên phản ứng rất nhanh, chỉ có hắn đánh lén người khác chứ rất ít khi bị kẻ khác đánh lén.

Diệp Thành quay phắt người tung ra một đấm sau đó nhìn cả ba người kia với ánh mắt đầy hứng thú: “Ta nói này, lão tử không đụng đến các ngươi mà các ngươi làm vậy thì rất dễ bị đánh chết lắm đấy”.
Chương 784: Muốn thoát không được

“Sát thần Tần Vũ quả nhiên không hề đơn giản”, một kẻ mặc huyết bào trong đó liếm liếm miệng, ánh mắt tham lam: “Máu của Hoang Cổ Thánh Thể đúng là kì diệu, nếu như có thể bắt hắn về thì Chủ Thượng nhất định sẽ rất thích”.

“Vốn dĩ ta muốn về nhà ngủ một giấc nhưng thấy các ngươi không muốn nghỉ ngơi thì ta thấy ta cần phải cho các ngươi được vận động rồi”, Diệp Thành nói rồi rút Bá Long Đao ra sau đó hắn hả hơi lên thanh đao, không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao.

“Ta thích người tự tin”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám.

Giây phút sau đó, hắn liền xuất hiện trước mặt Diệp Thành, giơ tay tung ra một chưởng.

Gừ!

Ngay lập tức, bên trong rặng núi liền có tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, tiếng gầm này còn mang theo uy thế mạnh mẽ, mang theo tiếng gằn của rồng, vô cùng bá đạo khiến cho từng ngọn núi sụp đổ.

Phụt!

Tiếp đó liền có tiếng phun ra máu.

Lại nhìn cảnh tượng lúc này, tên mà trước đó tung chưởng về phía Diệp Thành thì lúc này lại đang lảo đảo, đôi mắt chỉ nhìn thấy toàn sao là sao, đứng còn không vững.

Hắn có thể đứng vững mới lạ, hắn tấn công Diệp Thành từ chính diện nhưng không thể nào ngờ nổi Diệp Thành lại phản ứng nhanh như vậy, bị tiếng rồng phẫn nộ ép cho tới mức bay đi.

“Muốn ra vẻ thì phải có đủ tư cách”, Diệp Thành vung tay, nhân lúc tên kia còn đang trong trạng thái hôn mê thì hắn đã vung đao sát phạt tới, không nói thêm lời nào, cứ thế chém ngang một đao.

“Ngươi đúng là muốn tìm đến cái chết”, đúng lúc này, một tên khác mặc hắc bào đã vung tay, một tay tung đại ấn, một tay hiện lên u mang.

Phụt! Phụt!

Âm thanh của tiếng phun máu liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành trảm vào đầu tên kia nhưng hắn cũng bị trọng thương, phần ngực bị đâm vào chảy máu, cả thánh thể cũng biến dạng.

Cảnh này thật sự không ai ngờ tới, đến cả nữ tử mặc áo tím ở bên cũng không ngờ Diệp Thành lại không hề phòng ngự, ngươi đánh mặc ngươi, ta giết việc ta.

“Đó…đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”, nữ tử mặc đồ tím mặt mày tái nhợt, cô ta cũng không thể ngờ nổi một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ lại bị chém lìa đầu nhanh gọn như vậy.

Có điều sao cô ta biết được Diệp Thành sau khi độ kiếp thì khả năng chiến đấu đã bá đạo tới mức nào.

Điều quan trọng nhất đó là cấp bậc linh hồn của Diệp Thành ở cấp Thiên, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường mà chịu một đòn của hắn thì không thể trụ nổi, một đòn cuồng long thiên nộ khiến kẻ mặc hắc bào bị trảm thì rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Diệp Thành tự nhận nếu như đại chiến thì kể cả là hắn cũng sẽ không có thêm nhiều động tác thừa thãi vì dù sao đó cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Lúc này kẻ cảm thấy khó hiểu nhất chính là tên mặc huyết bào bị Diệp Thành chém đầu vì cho tới lúc chết thì cũng chết thật ấm ức, có lẽ hắn không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mạnh nhất nhưng lại là kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chết vô vị nhất vì bị tuyệt sát từ phía chính diện.

Ngươi đáng chết!

Hai tên mặc hắc bào còn lại gằn lên phẫn nộ, kẻ nào kẻ nấy khí thế sục sôi, toàn thân có luồng khí màu máu bao quanh.

Rầm! Rầm!

Khí thế của cả hai tên vô cùng mạnh mẽ, kẻ nào kẻ nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, uy lực mạnh mẽ hiển hiện khiến hai ngọn núi sừng sững vì không chịu được áp lực của bọn họ mà sụp đổ.

“Sao thế, định doạ ta à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí huyết màu vàng kim hiển hiện, thần quang vàng kim bắn ra, toàn thân hắn có ánh vàng kim chói lọi bao quanh, mỗi một luồng khí đều vô cùng tinh tuý nên trông hắn thực sự choán mắt người nhìn.

“Giết cho ta”, một tên mặc hắc bào trong số đó lập tức vung tay tế gọi ra một thanh sát kiếm đâm vào hư không và chĩa về phía đầu Diệp Thành.

“Nhát kiếm này cũng không tồi”, Diệp Thành không di chuyển, hắn vung bàn tay to lớn màu vàng kim túm chặt sát kiếm huyết sắc của tên kia trong lòng bàn tay, cho dù hắn ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Diệp Thành.

Phá!

Sau tiếng gằn giọng của Diệp Thành, linh khí bên trong sát kiếm lập tức bị tiêu diệt còn sát kiếm huyết sắc cũng bị hắn lật tay cho vào trong túi đựng đồ.

Thế nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng phải trả giá, sát kiếm đó thật sự bất phàm, kể cả là cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể thì phần bàn tay của hắn cũng nhuốm máu đỏ tươi, sát khí len lỏi vào trong cơ thể không ngừng công phá cơ thể hắn.
Chương 785: Tên mặt dày

Vù!

Trong lúc này một kẻ mặc hắc bào đã ra tay, đây chính là hũ luyện yêu huyết sắc biến to lên cả hàng trăm trượng, huyết quang chói lọi mang theo điện mang xẹt qua.

Hự…!

Diệp Thành ngay lập tức bị đè nén đến mức lảo đảo.

Mở cho ta!

Diệp Thành lạnh giọng gằn lên, hắn cứ thế phá bỏ cấm cố sau đó nắm tay thật chặt, tung ra một chưởng hỗn hợp nhiều loại bí pháp hàng long, đại thiên long ấn, hám sơn xuyên vào hư không, kẻ mặc hắc bào vừa định ra tay trấn áp hắn thì ngay lập tức đã bị đẩy lùi về sau, mỗi một bước đều dẫm nát hư không.

Diệp Thành giống như con mãnh thú hồng hoang sát phạt vào hư không.

Giết!

Hai kẻ mặc hắc bào phẫn nộ, mỗi tên một bên trái phải bao vây về phía Diệp Thành.

Trận đại chiến nổ ra!

Rầm! Rầm! Bịch!

Tiếp đó, trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động thế này.

Trận đại chiến của cả ba người diễn ra vô cùng khốc liệt.

Một bên, hai kẻ mặc hắc bào như tu la bước ra từ địa ngục, cứ vung tay là ra đòn thần thông cái thế, hợp lực tế gọi ra biển huyết hải, hư không bị trấn áp rung lên dữ dội, từng ngọn núi sụp đổ vì không chịu được áp lực.

Một bên, Diệp Thành với cơ thể phát ra kim quang chói lọi, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim, phần đầu lơ lửng đại la thần đỉnh, thân mang hỗn thiên chiến giáp, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm roi đả thần tiên, chân bước trên biển tinh hải màu vàng kim.

Nếu nói về biển tinh hải màu vàng kim của hắn thì lần này quả thực có phần khác với những lần trước, trong đó xuất hiện rất nhiều dị tượng: Thần long xoay vần, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm vang, huyền vũ mở đường, kì lân gào rú, các loại dị tượng đan xen nhau tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp.

Thế nhưng cảnh tượng bên trong biển tinh hà mặc dù rất đẹp nhưng uy lực của nó lại không hề yếu, cứ thế trấn áp biển huyết hải của những kẻ mặc huyết bào khiến hư không như rung chuyển.

Rầm! Bịch! Rầm!

Ngay sau đó, trận đại chiến lại càng sục sôi hơn, máu tươi bắn vọt, có máu màu vàng cũng có máu màu đỏ.

“Một người chiến với hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà vẫn chiếm ưu thế?”, bên dưới, nữ tử mặc đồ tím nhìn cảnh tượng mà thẫn thờ.

“Sát thần Tần Vũ quả nhiên danh bất hư truyền”.

A….!

Khi cô ta còn đang ngỡ ngàng thì trên hư không đã vang lên tiếng thét của hai kẻ mặc huyết bào.

Cả hai với thân hình nhếch nhác thảm hại bị một đòn của Diệp Thành đánh lùi về sau liên tiếp, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất trấn áp, thực sự quá mất mặt.

Phía đối diện, Diệp Thành vô cùng dũng mãnh, vì cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến hắn chỉ biết tiến công và tiến công.

Phụt! Phụt!

Đại chiến tầm một trăm hiệp, hai cái đầu mới rơi khỏi hư không.

“Một đấu hai mà lại có thể khiến cho hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên phải bỏ mạng sao?”, nữ tử mặc đồ tím lại lần nữa tỏ vẻ kinh ngạc, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa dự liệu của cô ta.

Sau đó, Diệp Thành thân hình nhơ nhuốc máu cũng bay xuống khỏi hư không, có lẽ vì đại chiến quá hao tổn sức lực nên khi đáp đất hắn còn không thể đứng vững, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất.

Cũng may hai kẻ mặc huyết bào chỉ là hai tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên bình thường, nếu như đổi lại là những tu sĩ như Hồng Trần Tuyết thì cho dù là hắn cũng không dám một mình đương đầu mà buộc phải dùng tới rất nhiều quân bài áp chót như Âm Minh Tử Tướng.

Sau khi đứng vững, Diệp Thành hất đầu, hắn nhét một viên đan dược vào miệng sau đó bắt đầu lục tìm trên cơ thể của ba kẻ mặc huyết bào, chỉ cần là những món đồ có giá trị thì hắn không để sót dù chỉ một món.

Đợi tới khi lấy sạch bảo bối trên người ba kẻ mặc huyết bào Diệp Thành mới quay sang nhìn nữ tử mặc y phục tím.

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là nữ tử mặc đồ tím này lại nhìn hắn bằng khuôn mặt phòng bị, nếu không phải cô ta bị thương quá nặng và rất khó di chuyển thì đã nhân lúc hắn đại chiến và tẩu thoát từ lâu rồi.

“Vẻ mặt của cô kiểu gì thế kia?”, Diệp Thành nhìn nữ tử mặc đồ tím với ánh mắt khó hiểu.

Nữ tử kia không nói lời nào nhưng vẫn nhìn hắn bằng khuôn mặt cảnh giác.

Còn có thể thế nào nữa, người của cả Đại Sở đều biết ngươi thích trói người, sau khi trói xong thì tìm người đòi tiền chuộc, sau khi lấy tiền chuộc thì không thả người, với một con người không giữ chữ tín như ngươi không thể không đề phòng.

“Ta là người tốt”, Diệp Thành gại gại mũi sau đó tự giác lấy đi túi đựng đồ của nữ tử kia, “này, đây chính là báo đáp”.

Nữ tử kia hít vào một hơi thật sâu nhưng không nói gì, cô ta còn có thể nói gì, với tình trạng hiện giờ của cô ta không hề có lấy chút sức lực phản kháng, người ta lấy đi túi đựng đồ mà không khiến mình bị thương đã là may mắn lắm rồi.

“Đúng rồi, những người đó là ai?”, Diệp Thành mở túi đựng đồ của cô ta ra, vừa mặt dày liếc nhìn vào bên trong túi vừa hỏi: “Vì sao bọn họ lại truy sát cô mà còn là ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa”.

Mặc dù nữ tử kia không muốn để ý đến Diệp Thành nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hăn: “Xem ra bọn họ là người của Huyết tộc”.

Huyết tộc?

Nghe hai từ này, Diệp Thành đang mải nhìn bảo bối bất giác ngẩng đầu.

Huyết tộc có lai lịch tầm cỡ thế nào chứ, nói tới chủng tộc này không thể không nhắc tới thuỷ tổ tam tông Huyền Thần.

Huyết tộc năm xưa rất mạnh, từng dấy nên từng trận chiến kinh thiên động địa ở Đại Sở, công pháp tà ác của bọn họ chuyên dùng để hút máu tươi tu luyện, cách làm vô cùng tàn độc.

Còn vì sao lại liên quan tới thuỷ tổ Huyền Thần thì đương nhiên là vì Huyết Tộc bị Huyền Thần trấn áp.

Thánh chủ của Huyết tộc năm xưa chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới cảnh giới Thiên nhưng vì vận may của ông ta không ra sao nên bị thủy tổ Huyền Thần vượt qua, đạt tới cảnh giới Thiên trước.

Cũng chính vì Huyền Thần đạt tới cảnh giới Thiên trước nên mới có khả năng hiệu triệu mạnh mẽ, liên kết với rất nhiều thế lực ở Đại Sở trấn áp vương triều của Huyết Tộc.

Sau này mới trảm Thái Hư Cổ Long Hồn thành lập nên Đại Sở Huyền Tông.

Lịch sử liên quan đến Huyết tộc không phải là truyền thuyết mà có ghi chép chi tiết trong bí tông của tam tông, còn lai lịch của Huyết Tộc lại vô cùng thần bí, chỉ biết rằng chủng tộc này đã tồn tại lâu đời vả lại còn vô cùng vững mạnh

“Trước là sát thần thần triều, sau là quỷ tộc, hiện giờ người của huyết tộc cũng sát phạt ra ngoài, sao ta lại cảm thấy Đại Sở sắp đại loạn rồi nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, khẽ giọng nói.

Sự lo lắng của hắn không phải không có căn cứ. Ân oán giữa Viêm Hoàng và Sát Thủ Thần Triều tồn tại đã lâu, ân oán giữa Huyết Tộc và Đại Sở cũng không phải vừa, hai thế lực mạnh mẽ thần bí này lại lần nữa xuất thế, đây chắc chắn là đại địch của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc Tông trong tương lai.

“Viêm Hoàng trấn áp Quỷ Vực, Nguyệt Hoàng trấn áp Huyền U Địa Phủ, Thái Vương trấn áp Vu Chú Tộc, Chiến Vương trấn áp Âm Minh Thánh Vực, Đồng Hoàng trấn áp Yêu Tộc, Huyền Hoàng trấn áp Phệ Hồn Tộc, như vậy có phải tất cả đều đang ẩn náu trong từng ngóc ngách nào đó của Đại Sở không?”

“Nếu như vậy thì rắc rối rồi”.

“Mau đánh bại Hằng Nhạc Tông sau đó thống nhất tam tông, thống nhất Đại Sở”, Diệp Thành nghĩ vậy rồi bất giác hít vào một hơi thật sâu.

Phụt!

Khi Diệp Thành còn trầm ngâm thì nữ tử mặc đồ tím ở bên đã phun ra cả miệng máu, cả cơ thể lảo đảo.

Thấy vậy, Diệp Thành vội tế gọi ra một phần sức mạnh giữ lấy cô ta sau đó dùng tiên hoả tôi luyện sức mạnh thần bí trong người cô ta.

“Đa tạ”, nữ tử kia hít sâu nói lời cảm ơn.

“Vì sao người của Huyết tộc lại đuổi theo cô?”

“Có lẽ bọn họ muốn có được huyết mạch đạo linh của ta”.

“Cô … cô là Đạo Linh Chi Thể?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhìn nữ tử trước mặt từ đầu tới chân, khi nhìn thấy cô ta có phần quen thuộc thì sắc mặt hắn trông rõ vẻ đặc sắc.

“Ta là Thánh Nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, xếp thứ năm trên bảng Phong Vân … Thượng Quan Hàn Nguyệt”, nữ tử mặc y phục tím không che giấu gì.

“Vậy Thượng Quan Ngọc Nhi là…”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Muội muội của ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK