Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657: Ngươi có muốn đi cùng ta không?

Cuối cùng Diệp Thành nhìn biển thây này một lần nữa rồi hít vào một hơi thật sâu sau đó bước vào hư không.

Cả hai người lại lần nữa tới nước Triệu, mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể trông thấy Hoàng Hậu và Mẫu Hậu của Tịch Nhan, bọn họ đứng trước lan can nhìn về phía Hằng Nhạc xa xôi như trông ngóng nữ nhi của mình vậy.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, hắn lại rời đi, tới một ngôi làng nhỏ, linh hồn của A Li đi tìm ca ca của mình đã không còn ở đây từ lâu.

Đêm tối, cả hai người hiện thân trước một thác nước.

“Nơi này không tồi”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn tứ phương.

“Rất được là đằng khác”, Diệp Thành cũng đáp lại, sau đó hắn bước vào hư không tiến vào trong thác nước, tiến vào một sơn động trên vách đá.

Ấy?

Sở Linh Ngọc khẽ lên tiếng, kể cả là cô ta cũng không phát hiện ra nơi này còn có một sơn động, cô ta đi theo sau Diệp Thành.

Vẫn là khí tức man hoang cổ xưa, Diệp Thành đi hai, ba bước đã vào được nơi sâu nhất, hắn nhìn mặt đất rồi mỉm cười: “Ta tới đón ngươi, lần này ngưi có muốn đi cùng ta không?”

Nghe vậy, Sở Linh Ngọc vừa đi vào theo sau Diệp Thành chợt thẫn thờ, cô còn tưởng rằng Diệp Thành đang nói chuyện với ma.

Có điều ngay sau đó bên trong địa cung vang lên âm thanh vù vù, mặt đất nứt lìa, một cây trường tiễn màu đen bay ra, nó rung lên một hồi rồi bay vòng quanh một vòng sau đó mới lơ lửng trước mặt Diệp Thành.

Thấy vậy, Diệp Thành vươn vai, hắn nắm lấy cây trường tiễn trong lòng bàn tay.

Hiện giờ hắn là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, đã có thể chịu được sức nặng của cây trường tiễn nặng cả vài trăm cân và cũng được cây trường tiễn thừa nhận, nếu không thì nó cũng sẽ không tự bay ra ngoài này”.

“Chú văn”, ở bên, Sở Linh Ngọc nhìn thấy những phù văn nhỏ bên trên cây trường tiễn thì lên tiếng với giọng hết sức ngạc nhiên, đôi mắt đẹp cũng nheo lại, với khả năng quan sát của cô thì đương nhiên có thể nhận ra được sự bất phàm của cây trường tiễn này.

Vù! Vù!

Phía này, cây trường tiễn trong tay Diệp Thành lại rung lên, nó hoá thành một cây chiến mâu màu đen trong tay Diệp Thành.

Thấy sự thay đổi của nó, Diệp Thành chợt cảm thấy khác thường.

Cây chiến mâu vẫn không ngừng rung lên, những chú văn cổ khắc trên đó có thêm điện lôi bao quanh và mang theo khí man hoang cổ xưa, mỗi một luồng khí đều rất nặng, đặc biệt là sức mạnh ẩn chứa bên trong nó khiến Diệp Thành phải kiêng dè.

Được lắm!

Diệp Thành thốt lên, có linh trí lại là cây trường tiễn trung thành với chủ nhân trước kia, đây đương nhiên là bảo bối hiếm có trên đời.

“Chủ nhân của ngươi chính là Đại Vu của tộc người Vu, có thể bắn phá mặt trời, nhất định là anh hùng cái thế, là vị hoàng của thế gian, ta đặt tên cho ngươi là Vu Hoàng Chiến Mâu”.

Ra khỏi sơn động, cả hai người lại lần nữa bước vào hư không và di chuyển về phía phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.

Trên đường đi, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn cây Vu Hoàng Chiến Mâu trong tay vì nó quá bất phàm.

“Nặng thế này mà dùng để đập người thì cảm giác chắc là hay ho lắm”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.

“Giờ ta mới nhận ra kinh nghiệm từng trải của ngươi phong phú đến thế nào”, ở bên, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi rốt cục là quái thai gì, giết thế nào cũng không chết, đi tới đâu cũng nhặt được bảo bối sao?”

“Nhìn cô nói kìa, đây chính là nhân phẩm, nhân phẩm hiểu không?”

“Haiz”, Sở Linh Ngọc chưng vẻ mặt thản nhiên.

Rầm! Đùng!

Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, từ phía xa đột nhiên vang lên âm thanh dữ dội.

Nghe vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, hắn bay đi như một đạo thần hồng.

Phụt! Phụt!

Bên trong rặng núi hiện lên ánh sáng màu đỏ như máu, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người thanh niên khác đang dốc sức chiến đấu với một lão già mặc y phục đen, trận chiến hết sức khốc liệt khiến y phục của hai người thanh niên kia đều nhuốm đỏ máu.

Có điều nếu nhìn kĩ thì hai người này lại rất quen, đây chẳng phải là Lăng Tiêu và Tiêu Tương sao?

Cả hai người đều bị thương, rơi trừ trong không trung xuống khiến hai ngọn núi sụp đổ.

Phụt! Phụt!

Vừa đứng dậy, cả hai đã phun ra cả miệng máu, bọn họ lảo đảo, linh lực tán loạn, khí tức trong chốc lát cũng yếu đi đáng kể.

Cả hai bị trọng thương, đặc biệt là Lăng Tiêu, toàn thân đẫm máu, vả lại trên mỗi một vết thương đều hiện lên u quang hoá giải đi tinh khí của hắn khiến vết thương hồi lâu không thể lành, vết kiếm để lại trên người hắn thực sự quá sâu, sâu đến mức để lộ ra phần xương cốt.

“Là ta hại huynh”, cả hai người cùng đỡ lấy nhau, Tiêu Tương dàn dụa nước mát nhìn Lăng Tiêu: “Nếu không phải tại ta thì huynh cũng không bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng sẽ không bị người ta truy sát, càng không lâm vào cảnh lưu lạc thế này”.

“Muội nói gì thế chứ?”, Lăng Tiêu cười mệt mỏi, khoé miệng liên tục trào máu.

“Đúng là cảm động”, trong hư không, cả ba người mặc y phục đen lần lượt đứng ở ba hướng nhìn bọn họ với ánh mắt hứng thú.

Nghe lời nói của bọn họ, Lăng Tiêu cứ thế ngó lơ, ngược lại hắn còn dang cánh tay đẫm máu ôm Tiêu Tương vào lòng, khuôn mặt trở nên dịu dàng và tình cảm: “Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta chết cũng không hối hận”.

Thấy cả hai không rời nhau, một gã áo đen mặt mày hung tợn, đầu ngón tay đã xuất hiện u quang.

Vút!

Sau tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, cứ thế đâm xuyên hư không bay về phía Lăng Tiêu và Tiêu Tương, đạo thần mang này vô cùng sắc lạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giây phút sau đó cả Lăng Tiêu và Tiêu Tương đều phải bỏ mạng.

“Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta không bao giờ hối hận”, Lăng Tiêu vẫn cố gắng ôm Tiêu Tương vào lòng, hắn không hề thấy sợ cái chết vì đã có nữ tử trong lòng bầu bạn.

Vút!

Đạo thần mang kia đã tới, sắc lạnh vô cùng.

Thiên đạo, mở!

Đúng lúc này, một âm thanh từ đâu vang vọng tới.
Chương 658: Đúng là không tồi

Thiên đạo, mở!

Sau âm thanh này vang lên, phía trước Lăng Tiêu và Tiêu Tương có điện lôi xoẹt qua, không gian trở nên méo mó, hình thành nên vòng xoáy, bên trong vòng xoáy còn có một cái hố đen với thần mang bay ra, bay vào trong hang động màu đen kịt rồi biến mất.

Ừm?

Thấy cảnh tượng bất thường, cả ba người mặc y phục màu đen đều nheo mắt.

Phụt!

Sau khi huyết quang xuất hiện, vùng đan hải của một kẻ mặc y phục đen đột nhiên bị đâm xuyên, tu vi toàn thân bị phế bỏ hoàn toàn.

Phụt! Phụt!

Liên tiếp có những lượt máu bắn vọt lên, vùng đan hải của hai kẻ mặc y phục đen lần lượt bị đâm xuyên, mãi tới khi bọn chúng ngã xuống khỏi hư không thì cũng vẫn không hiểu rốt cục có chuyện gì xảy ra, bọn chúng thậm chí còn không nhìn rõ kẻ ra tay với mình là ai.

Rầm! Đùng!

Cả ba bóng hình đẫm máu lần lượt ngã xuống khỏi hư không khiến Lăng Tiêu và Tiêu Tương đang ôm lấy nhau chợt thẫn thờ.

Roẹt!

Khi cả hai người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã bay từ trên trời xuống như một đạo thần quang đứng sừng sững trước mặt hai người.

Đột nhiên có người xuất hiện khiến cả hai người vô thức lùi về sau.

Có điều, khi nhìn thấy kẻ mang mặt nạ Quỷ Minh có chữ “thù” trên trán, cả hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Tần Vũ?”

Đột nhiên cả hai người choáng váng, không ngờ người cứu mình lại là Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân uy danh Đại Sở, bọn họ lại càng không ngờ rằng mình lại gặp được một người ở trong truyền thuyết ngay tại đây.

“Thực ra các người cũng có thể gọi ta là Diệp Thành”, Diệp Thành mỉm cười, phất tay tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống để lộ ra chân dung của mình.

“Ngươi…Diệp…Diệp Thành…”, cả hai người thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn Diệp Thành với khuôn mặt không sao tin nổi.

“Sao? Không quen ta à?”, Diệp Thành mỉm cười, một tay đặt lên vai Lăng Tiêu, một tay đặt lên vai Tiêu Tương sau đó đẩy chân nguyên vào cơ thể bọn họ.

“Đây…sao lại…”, Lăng Tiêu và Tiêu Tương kinh ngạc nhìn Diệp Thành: “Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”

“Tiểu gia đây mạng lớn”, Diệp Thành nhướng vai.

“Đúng là không thể nào tin nổi”, Lăng Tiêu há hốc miệng.

“Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân chấn động Đại Sở lại là Đan Thánh Diệp Thành?”, sắc mặt của Lăng Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc.

A…!

Khi cả ba đang trò chuyện, ở phía không xa vang lên tiếng thét thảm thiết, ba gã mặc y phục đen đã bị phế tu vi và bị Sở Linh Ngọc đoạt mất linh hồn, mọi kí ức của chúng đều nằm trong tay Sở Linh Ngọc.

Đợi tới khi cả ba hôn mê ngã xuống, Sở Linh Ngọc mới bước tới: “Thật trùng hợp, người của phân điện thứ chín ở Hằng Nhạc Tông có một kẻ là phó điện chủ của phân điện thứ chín”.

“Phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành cau mày nhìn sang Lăng Tiêu và Tiêu Tương: “Chuyện gì thế này, sao người của phân điện thứ chín lại đuổi theo hai người?”

“Là các lão già ở gia tộc nhà họ Lăng ta mời bọn họ ra tay giết hại chúng ta”, Lăng Tiêu cười bất lực, một nụ cười đầy thê lương.

“Nhà…nhà họ Lăng?”, Diệp Thành thẫn thờ, “không phải ngươi là thiếu chủ nhà họ Lăng sao? Sao người của nhà họ Lăng lại truy sát ngươi?”

“Hiện giờ huynh ấy không còn là thiếu chủ nhà họ Lăng nữa”, Tiêu Tương ở bên tiếp lời, vẻ mặt tự trách và áy náy: “Sau khi Diệp sư đệ rời đi, sư bá Tiêu Phong đã bị giam lỏng, chúng ta đành phải rời khỏi phân điện thứ chín, ta cùng Lăng Tiêu ca ca tới nhà họ Lăng ở Bắc Sở”.

Nói tới đây, nước mắt Tiêu Tương lai dàn dụa: “Không biết bọn họ biết được quá khứ của ta từ đâu còn Lăng Tiêu ca ca lại cố chấp muốn lấy ta nên nhà họ Lăng phẫn nộ đuổi chúng ta đi”.

“Sau đó chúng ta bị truy sát”, Lăng Tiêu tiếp tục nói, mỉm cười rất thản nhiên: “Ta biết kẻ truy sát chúng ta không phải là người của phụ thân mà là người trong dòng họ nhà họ Lăng, bọn họ muốn trừ khử một thiếu chủ trên danh nghĩa như ta để con trai của bọn họ được kế thừa chức thiếu chủ”.

Nói rồi, Lăng Tiêu lại thở dài: “Chúng ta bị truy sát từ Bắc Sở tới Nam Sở, chúng ta vốn định tìm nơi nào đó để quy ẩn nhưng lại không biết đi đâu về đâu, đám lão già của nhà họ Lăng câu kết với Doãn Chí Bình phái sát thủ giết chúng ta, chúng ta chạy tới đây và gặp phải người của phân điện thứ chín”.

Nghe hai người nói xong, Diệp Thành liền cau mày, hắn có thể nghĩ ra cảnh cả hai bị truy sát chạy tới chân trời góc bể cũng không tránh khỏi.

Có điều hắn vẫn rất nể trọng Lăng Tiêu, vì một người con gái từng bị vấy bẩn nhưng lại không tiếc đối đầu với gia tộc, từ bỏ quyền lực tối cao, cam tâm tình nguyện cùng Tiêu Tương gánh vác mối thù.

“Đúng là hai kẻ đáng thương”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, lên tiếng: “Tới thành cổ Thiên Thu, nơi đó rất an toàn”.

“Thành cổ Thiên Thu?”

“Đúng, tới đó đi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Tiêu Tương: “Ngọc linh sư thúc, và chưởng môn sư bá đều ở đó”.

“Sư phụ và các sư bá đều…”, Tiêu Tương thẫn thờ, những ngày gần đây cô đã từng nghe nói tới biến cố lớn của Hằng Nhạc Tông, không chỉ bọn họ bị truy sát mà phía Dương Đỉnh Thiên cũng bị truy sát.

“Ta đã trở về rồi thì đương nhiên sẽ đưa mọi người sát phạt quay về”, Diệp Thành cười nói: “Cho nên thành cổ Thiên Thu chính là đại bản doanh phản công của chúng ta, còn có đại quân Viêm Hoàng của ta nữa”.

“Viêm Hoàng? Đại quân?”, cả hai người lại lần nữa sững sờ.

“Này, vị đang đứng trước mặt hai người chính là Thánh Chủ của Viêm Hoàng đấy”, Sở Linh Ngọc lên giọng đáp.

“Ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, lúc này, trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên ánh nhìn không sao tin nổi, bọn họ đã từng nghe nói tới Viêm Hoàng ở Tây Lăng đã thống nhất nhưng lại không thể ngờ Thánh Chủ lại chính là Diệp Thành đang đứng trước mặt bọn họ.

Đan Thánh Diệp Thành, Tần Vũ Sát Thần, Viêm Hoàng Thánh Chủ, những ngày gần đây, ba cái tên này chấn động Đại Sở nhưng nào ngờ đó lại là một người, cả hai người không thể không bất ngờ.

“Sư tỷ, tới thành Thiên Thu thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Nơi đó là nhà của chúng ta, các sư bá đều ở đó, chúng ta cần thời gian tổng hợp sức mạnh, đợi ngày sát phạt quay về Hằng Nhạc Tông”.

Ừm, Tiêu Tương gật đầu, cô nghe nói tới cái tên này thì trong ánh mắt chợt rưng rưng.

“Tiểu tử, ngươi quả nhiên không phụ Tiêu Tương sư tỷ, ta nhận một người như ngươi làm huynh đệ”, Diệp Thành vỗ vai Lăng Tiêu, “đi thôi, tới thành cổ thiên Thu, đợi hôm nào đó ta uống rượu hỉ của hai người nhé”.

“Nhất định, nhất định rồi”, Lăng Tiêu cười sảng khoái, thế rồi hắn đỡ Tiêu Tương đi về một hướng.

Sau khi bọn họ rời đi, hai bóng người mặc y phục đen mới đi theo sau. Lăng Tiêu và Tiêu Tương mặc dù nhận ra nhưng lại không nói ra bằng lời, bọn họ biết đó là những người mà Diệp Thành cho đi theo sau âm thầm bảo vệ bọn họ, cả hai người thấy thế thì không khỏi cảm thấy xúc động.

“Tiêu Tương cô nương cũng được đấy! Đám lão già nhà họ Lăng có phải mù mắt cả rồi không chứ?”, nhìn hai người rời đi, Sở Linh Ngọc chép miệng.

“Cô thì hiểu cái gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc: “Tiêu Tương sư tỷ của ta không còn là nữ tử còn trinh nguyên nữa, tỷ ấy bị kí chủ của Hằng Nhạc Tông làm ô nhục, một thế gia lớn sao có thể chấp nhận tỷ ấy được?”

“Còn có chuyện này sao?”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, “nếu như nói vậy thì Lăng Tiêu đúng là một người tốt”.

Diệp Thành chợt đổi chủ đề, hắn liếc nhìn ba kẻ mặc hắc bào đã hôn mê ở cách đó không xa rồi lại nhìn sang Sở Linh Ngọc: “Một kẻ trong số đó là phó điện chủ của phân điện thứ chín sao?”

“Đây, kí ức của chúng đây”, Sở Linh Ngọc đưa cho Diệp Thành một miếng ngọc giản.

“Ta đang đau đầu chưa biết trà trộn vào phân điện thứ chín thế nào đây”, Diệp Thành lặc lưỡi, lập tức bóp miếng ngọc giản.

Miếng ngọc giản vỡ vụn, kí ức của cả ba tên được lạc ấn bên trong ngọc giản đều thâm nhập vào trong đầu Diệp Thành.

Thông qua phần kí ức của bọn chúng, hắn biết được rằng phó điện chủ của phân điện thứ chín là một tên ngu ngốc tên Trịnh Liêu, thực lực ở tầng thứ bảy cảnh giới Không Minh, ấy vậy mà làm phó điện chủ của phân điện thứ chín, thế lực đằng sau đúng là không vừa.

Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Sở Linh Ngọc đã áp tay vào phần ngực của Diệp Thành.

Giây phút tiếp theo, linh phù bên trong cơ thể của Diệp Thành bị cô ta lấy ra ngoài, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho Diệp Thành trước đó để che giấu khí tức.

“Sao cô lại lấy ra? Ta dựa vào nó để trà trộn khắp nơi đấy”, Diệp Thành rít lên.
Chương 659: Tình huống đột ngột

“Ngươi biết cái gì!” Sở Linh Ngọc lườm Diệp Thành: “Khi Thiên Phù Chú không phải dùng như vậy”.

“Thế dùng như nào ạ?”, Diệp Thành nghi ngờ nhìn Sở Linh Ngọc.

“Đây, phải dùng cùng với thứ này”, Sở Linh Ngọc lại lấy một tấm linh phù màu tím ra: “Đây là Vô Tướng Thiên Phù Chú, dùng cùng Khi Thiên Phù Chú mới có thể hoàn toàn che đậy huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể của ngươi, hiểu rồi chứ?”

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.

“Thánh chủ Viêm Hoàng? Sát thần Phong Vân? Còn là Đan Thánh nữa, thế mà cũng không hiểu”, Sở Linh Ngọc nói rồi dung hợp Khi Thiên Phù Chú và Vô Tướng Thiên Phù Chú với nhau, truyền vào cơ thể Diệp Thành.

Cô ta lại lấy thêm một tấm linh phù khác, sau đó nhỏ một giọt máu tươi của Trịnh Liêu vào.

“Đây lại là linh phù gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú”, Sở Linh Ngọc nói tiếp: “Khả năng mạnh nhất của loại phù chú này là bắt chước tu vi của người. Ví dụ, nhỏ máu của Trịnh Liêu vào linh phù này, sau khi linh phù vào cơ thể ngươi, ngươi có thể bắt chước tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy của ông ta. Loại phù chú này chỉ có thể bắt chước cấp bậc tu vi chứ không tăng thêm sức chiến đấu, cho dù ngươi bắt chước người tu vi cảnh giới Thiên thì thực lực của ngươi vẫn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. Nói vậy ngươi hiểu chứ?”

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Tức là có thể lừa người khác chứ gì!”

“Có thể nói như vậy”, Sở Linh Ngọc nói xong lại truyền Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú vào người Diệp Thành: “Lá linh phù này có thể khiến ngươi thay đổi cảnh giới tu vi, người khác sẽ không thể thông qua tu vi để nhìn thấu thân phận của ngươi”.

“Hay thật”, Diệp Thành cười hì hì: “Ta còn đang lo lắng về chuyện này đây, thuật biến thân chỉ thay đổi được diện mạo, không thể thay đổi tu vi, linh phù này hay đấy, he he”.

“Xem đi, may mà ta theo cùng đấy nhé, nếu không ngươi thất bại chắc luôn”, Sở Linh Ngọc không vui lườm Diệp Thành.

“Vậy ta phải cảm ơn tiền bối rồi”, Diệp Thành cười khà khà, xoay người biến thành dáng vẻ của Trịnh Liêu, vì có Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú nên tu vi của hắn cũng trở thành cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy.

Trong mắt người ngoài, tu vi của Diệp Thành là cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn vẫn là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. Đúng như Diệp Thành nói, linh phù này có thể lừa người.

Biến!

Sở Linh Ngọc cũng thay đổi diện mạo, biến thành một người đàn ông mặc đồ đen, cực kỳ giống người thật.

Diệp Thành sờ cằm, hai mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm nơi giữa hai chân Sở Linh Ngọc, nhìn thứ gồ lên đó khiến hắn nảy sinh cảm giác cực kỳ quái dị.

“Ngươi nhìn cái gì!”, Sở Linh Ngọc trừng mắt nhìn hắn.

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi trước đây người có lỗ, bây giờ có gậy thì có cảm giác gì không?”

“Cút”.

“Ta chỉ hỏi thôi mà”, Diệp Thành bĩu môi, sau đó nói vọng về phía bóng tối: “Các ngươi đưa ba người này về thành cổ Thiên Thu, đừng để bọn họ chết”.

“Rõ”, lập tức có ba người xuất hiện, đưa mấy người phía Trịnh Liêu đang hôn mê đi.

Đây cũng xuất phát vì lý do an toàn, Trịnh Liêu là phó điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở trụ sở chính của Hằng Nhạc Tông, nếu ông ta chết thì ngọc bài linh hồn cũng sẽ vỡ, có thể sẽ rút dây động rừng.

Sau khi thu xếp xong, Diệp Thành mới bước vào hư không đuổi theo Sở Linh Ngọc.

Khi trời gần sáng, hai người mới dừng bước trước một toà thành cổ rộng lớn.

Tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc một lần nữa, Diệp Thành vẫn còn rất nhiều cảm xúc, chỉ là lần này hắn tới đây để giết người.

“Ngươi định dụ ra rồi giết à?”, Sở Linh Ngọc hỏi Diệp Thành.

“Đi vào xem tình hình đã”, Diệp Thành bước vào trước, người gác cổng cung kính hành lễ.

Hai người lần lượt đi vào phủ điện chủ của phân điện thứ chín.

“Phó điện chủ”, Diệp Thành còn chưa đi vào, bốn thủ vệ gác cổng phủ đệ đã cung kính cúi chào.

“Điện chủ có ở đây không?”, giọng Diệp Thành uy nghiêm, hắn diễn rất giống, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng diễn rất thật.

Ánh mắt này của hắn khiến bốn tên thủ vệ đều run lên: “Điện… Điện chủ đang chờ người ở Địa Cung ạ”.

“Ừm!”

Diệp Thành khẽ “ừm” một tiếng rồi bước vào.

Vào trong phủ điện chủ, Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, mỗi người đi qua đều lọt vào tầm mắt hắn.

Chỉ là, dọc đường đi, hầu như hắn không thấy được mấy ai là người quen, có lẽ dòng chính của Dương Đỉnh Thiên trước đây đã bị Doãn Chí Bình phân tới phân điện khác rồi.

“Số lượng người ở dòng chính của Dương Đỉnh Thiên hiện nay ở phân điện thứ chín còn không bằng hai phần lúc trước”, Diệp Thành ước lượng.

Khi nói chuyện, hai người đã vào đến Địa Cung.

Ập vào mắt Diệp Thành là một bóng người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá ở sâu trong Địa Cung rộng lớn.

Người này trông có vẻ gầy gò, tóc hơi kỳ lạ, nửa trắng nửa đen, khí thế vô cùng uy nghiêm, hơn nữa trên thân có một luồng sức mạnh quỷ dị bao quanh, thi thoảng còn có tiếng rồng gầm khe khẽ.

Người này chính là Thương Hình – điện chủ của phân điện thứ chín Hằng Nhạc.

Ngoài Thương Hình, Diệp Thành còn nhìn thấy một người khác, dáng người ông ta cao lớn, vững trãi như núi, nhưng trên mái tóc đen lại có nhiều sợi bạc, người này không phải Tiêu Phong thì là ai?

Ông ấy đứng đó, bị dây xích phù văn trói lại, tu vi toàn thân bị phong ấn, vẻ mặt lãnh đạm, không cảm xúc.

“Không phải Tiêu sư bá đang bị nhốt trong địa lao ư? Sao lại bị đưa tới đây rồi?”, Diệp Thành cau mày, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

“Đánh bại ông ta thì dễ, nhưng giết được trong thời gian ngắn thì hơi khó”, Sở Linh Ngọc nhìn Thương Hình rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Huống hồ còn trong tình huống không để người khác phát hiện”.

“Tuỳ thời cơ hành động thôi, chúng ta không vội”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Trịnh Liêu, đã bắt được người chưa?”, bên này, Thương Hình đã mở mắt, đôi mắt hơi đỏ còn loé lên tia sáng u tối mờ ảo, vô cùng sắc bén.

“Bọn… Bọn họ chạy mất rồi ạ”, Diệp Thành vội vàng đáp, giọng điệu lắp bắp, hắn diễn thực sự rất giống.

“Chạy rồi?”, Thương Hình hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đường đường là phó điện chủ của một phân điện, còn thêm hai tu sĩ cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được hai kẻ ở cảnh giới Không Minh khác, ta giữ ngươi còn có ích gì?”

“Điện chủ minh xét, là gia chủ nhà họ Lăng đích thân phái người tới đón họ ạ”, Diệp Thành vội vàng giải thích, hơn nữa còn kéo gia chủ nhà họ Lăng vào. Lý do này phải nói là hoàn hảo, gia chủ nhà họ Lăng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, ba người họ ở cảnh giới Không Minh bắt người thất bại cũng là điều có thể hiểu.

“Lăng Ngạo Thiên cũng đến Nam Sở rồi?”, quả nhiên Thương Hình không nghi ngờ gì, trong mắt còn hiện lên vẻ đầy ẩn ý.

“Ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”, hai ba giây sau, Thương Hình trầm giọng nói, sau đó nhìn Tiêu Phong đang bị phong ấn ở bên cạnh: “Hôm nay ta sẽ áp giải ông ta đến Hằng Nhạc, ngoài ra còn có một số chuyện khác nên sẽ đi khoảng hai ba ngày, sau khi ta đi, ngươi tạm thời giải quyết chuyện ở phân điện”.

Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, vội vàng hỏi: “Nhốt ông ta ở phân điện thứ chín chẳng phải vẫn ổn thoả sao? Tại sao lại đưa đến Hằng Nhạc Tông? Là ý của chưởng giáo ạ?”

“Không phải”, Thương Hình trả lời rất thản nhiên: “Đây là quyết định của ta, ông ta vẫn còn nhiều tác dụng, nhốt ở Hằng Nhạc an toàn hơn”.

Nói xong Thương Hình áp giải Tiêu Phong đi về phía truyền tống trận.

Diệp Thành quýnh lên, nếu nhốt Tiêu Phong ở Hằng Nhạc, vậy càng khó cứu hơn.

Lúc này hắn vội truyền âm cho Sở Linh Ngọc: “Tiền bối có thể tạm thời phong toả Địa Cung này với thế giới bên ngoài không?”

“Nhiều nhất là một phút”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp.

“Đủ rồi”, Diệp Thành gật đầu, sau đó vội ngăn Thương Hình lại: “Điện chủ, lần này ta ra ngoài tìm được một món bảo vật, người có muốn xem không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK