Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 595: Âm mưu và binh pháp

Không lâu sau đó, Việt Dương của Huyền Hoàng được dẫn vào bên trong địa cung.

“Viên Dương bái kiến Lôi Tôn”, vừa bước vào, Việt Dương bèn chắp tay cung kính hành lễ với Chung Ly: “Thánh Chủ cho ta tới thay mặt thánh chủ, gửi lời hỏi thăm tới các vị”.

“Đúng là phiền Thánh Chủ nhà ngươi rồi”, Chung Ly ngồi trên vương toạ, giọng lãnh đạm, liếc nhìn Việt Dương: “Ngươi tới Địa Hoàng của ta có việc gì, không cần vòng vo, vào vấn đề đi”.

“Lôi Tôn vẫn thẳng tính như vậy”, Việt Dương cung kính đáp rồi mới tiến lên trước hai bước nói với giọng thần bí: “Thánh CHủ bảo ta tới truyền lời, đề nghị hai nhà hợp tác thôn tính Viêm Hoàng”.

“Hay là sát phạt ra ngoài giết chết tên này?”, trong hư không, Diệp Thành nắm chặt vạt áo.

“Ngoan ngoãn chút đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ hắng giọng trừng mắt với Diệp Thành.

“Những gì nên đến thì sẽ đến”, ở bên, Chung Ly cũng thở dài, “Chung Quy hiện giờ không còn là Chung Quy của những năm trước nữa, sau nhiều năm cùng Thị Huyết Điện càn quét mọi nơi, huynh ấy thực sự đã thay đổi, muốn đánh chiếm Viêm Hoàng, không thôn tính được thì không ngừng nghỉ”.

Bên ngoài, Chung Ly vẫn ngồi trên vương toạ, nghe Việt Dương nói vậy, ông ta bất giác hắng giọng: “Chỉ dựa vào Huyền Hoàng và Địa Hoàng mà muốn thôn tính Viêm Hoàng sao? Thánh Chủ nhà ngươi mấy năm nay thực lực mạnh lên không ít nhưng bản lĩnh ngông cuồng như vậy thì có phần hơi quá rồi”.

“Lôi Tôn đừng vội”, Việt Dương nói rồi lại lần nữa tiến lên trước vài bước, cười u ám: “Đương nhiên không chỉ Huyền Hoàng và Địa Hoàng, Thị Huyết Điện hứa sẽ xuất binh tương trợ, trận đại chiến thế này nhất định có thể thôn tính Viêm Hoàng”.

Ồ?

Chung Ly ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Việt Dương, hỏi với giọng hứng thú: “Không biết Thánh Chủ nhà ngươi có nói thôn tính Viêm Hoàng xong thì sẽ xử lý Chung Giang sư huynh và Chung Tiêu sư muội thế nào không?”

“Nếu bọn họ quy thuận thì đương nhiên là tốt nhất”, Việt Dương khẽ vuốt râu sau đó đổi giọng, ngữ khí lạnh lùng thấy rõ: “Còn nếu bọn họ không quy thuận thì …. Diệt tận gốc, tránh hậu hoạ về sau”.

Nghe câu này, mắt Chung Ly chợt nheo lại.

“Thôn tính Viêm Hoàng, tới lúc đó Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện cùng hợp sức thôn tính Thiên Hoàng, như vậy đại sự ắt thành”, Việt Dương lại lần nữa cười u ám: “Thánh chủ nhà ta nói rồi, đợi Viêm Hoàng và Thiên Hoàng bị tiêu diệt thì phong Lôi Tôn làm Viêm Hoàng Thánh Chủ”.

Nghe vậy, Chung Ly cố tỏ vẻ bất ngờ, mắt sáng lên: “Nói thật sao?”

“Đương nhiên rồi”, thấy vẻ mặt mong ngóng đó của Chung Ly, Việt Dương thầm cười trong lòng, tự nhủ trận này ắt thắng rồi.

“Ngươi về nói với gia chủ của ngươi, ta đồng ý”.

“Vậy tại hạ xin cáo lui”, Việt Dương chắp tay hành lễ lùi về sau rồi quay người ra ngoài, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc: “Chung Ly, xem ra đầu ông cũng không sáng suốt rồi”.

Việt Dương vừa ra khỏi địa cung, Si Hồn liền đóng cửa địa cung lại.

Rầm!

Rầm một tiếng, Diệp Thành bước ra khỏi không gian, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.

“Hay cho câu diệt tận gốc trừ hậu hoạ về sau”, sau tiếng gàn giọng, Chung Giang cũng bước ra khỏi hư không, vẻ mặt lạnh lùng thấy rõ.

“Đối với huynh ấy mà nói thì cái gọi là tình đồng môn chỉ là chuyện nực cười”, Hồng Trần Tuyết bước ra, ánh mắt lãnh đạm.

“Huynh ấy nghĩ kế hãm hại tất cả chúng ta”, Chung Ly cười lạnh lùng: “Phong ta làm Viêm Hoàng Thánh Chủ? Sợ rằng đợi tới cuối cùng ta cũng khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt”.

Diệp Thành cười nói: “Có lẽ tới cuối cùng bên thắng không phải là Huyền Hoàng mà là Thị Huyết Điện, bọn họ hao tâm tổn sức tiêu diệt Viêm Hoàng như vậy thì đương nhiên cuối cùng Thị Huyết Điện sẽ là ngư ông đắc lợi và tất cả chỉ là quân cờ trong tay Thị Huyết Điện mà thôi”.

“Ngươi có kế gì sao?”, cả ba người nhìn sang Diệp Thành.

“Không không”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Bọn chúng giở âm mưu với chúng ta thì chúng ta chơi với chúng tới cùng, chúng ta vẫn phải tương kế tựu kế, tránh tốn công vô ích, bên trong bên ngoài cùng kết hợp, sát phạt cho chúng không kịp trở tay”.

Nghe Diệp Thành nói xong, cả ba người đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười.

Sau đó bốn người ngồi trong địa cung, cùng bàn bạc cách ứng phó, mỗi một khâu đều được tính toán tỉ mỉ chi tiết, không cho Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện có bất cứ cơ hội nào trở tay.

Đêm đó, Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang âm thầm rời khỏi Địa Hoàng, trận đại chiến trước mắt sắp diễn ra, bọn họ phải chuẩn bị mọi thứ trong thời gian ngắn nhất có thể.

Phi kiếm khổng lồ giống như một đạo thần hồng rẽ ngang giữa không trung với tốc độ cực nhanh.

“Nếu đánh được trận này thì Huyền Hoàng sẽ không còn tồn tại nữa”, Diệp Thành cầm lấy một tấm địa đồ quan sát tỉ mỉ: “Vậy thì chúng ta cũng chỉ còn lại Thiên Hoàng mạnh nhất trong Viêm Hoàng mà thôi”.

“Ngươi sẽ giết Chung Quy sao?”, ở bên, Hồng Trần Tuyết thẫn thờ ngồi bên lòng nặng nề.

Không chỉ Hồng Trần Tuyết mà đến cả Chung Giang cũng nhìn Diệp Thành.

“Hai vị tiền bối cho rằng ta nên xử lý ông ta thế nào?”, Diệp Thành gấp địa đồ lại nhìn Chung Giang và Hồng Trần Tuyết: “Là giết hay không giết?”

Nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều im lặng.

Mặc dù Chung Quy bất nhân sẽ không niệm tình huynh đệ mà giết hại bọn họ nhưng bọ họ lại có lòng nhân từ, nếu như sau này Huyền Hoàng bại trận, Chung Quy rơi vào tay bọn họ thì bọn họ lại không biết ra tay thế nào.

Thấy hai người như vậy, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Hai vị tiền bối đã khó quyết định thì tới lúc vãn bối thay hai người quyết định rồi. Mặc dù kinh nghiệm của vãn bối không bằng hai vị nhưng ta hiểu rằng trên con đường này có rất nhiều việc không như ý mình, ta hiểu hơn ai hết những việc này làm hay không làm đều không liên quan tới việc đúng hay sai”.

Haiz.

Nghe Diệp Thành nói, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết thở dài.

“Mọi việc đều do con người, hai vị tiền bối đừng tự trách mình”, Diệp Thành lắc đầu đứng dậy, hắn hít lấy hít để không khí tơi mới mang theo ánh trăng.

Vút!

Diệp Thành vừa dứt lời bèn nghe trong không gian có tiếng động chói tai.

Tiếp đó, một đạo thần mang màu đen bay tới với tốc độ cực nhanh, nếu nhìn kĩ thì đây chính là chiến mâu với hắc khí và lôi điện bao quanh mang theo sát khí lạnh lùng và uy lực mạnh mẽ bay về phía Diệp Thành.

Thấy cảnh này, kể cả là Diệp Thành cũng không né kịp.

Phụt!

Dưới ánh trăng, màu máu tươi mang theo ánh vàng bắn vọt ra ngoài trông hết sức choán mắt, phần sau lưng Diệp Thành bị một cây chiến mâu màu đen đâm xuyên, hắn cũng bay theo cây mâu và bị ghim lên một vách đá.

Thánh Chủ!

Thánh Chủ!

Hồng Trần Tuyết và Chung Giang tái mặt, bọn họ vội bay trong hư không hướng về phía Diệp Thành.

Vút!

Có điều bọn họ vừa bước ra hai bước thì hai bên đã có hai thanh sát kiếm màu đen bay tới với tốc độ cực nhanh và uy lực mạnh mẽ, kể cả là bọn họ thì cũng không kịp né tránh, quan trọng nhất đó là bọn họ đều là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Kẻ nào?

Chung Giang gằn lên, tung ra một chưởng đánh vào hư không. Có điều những kẻ đánh lén đã trốn đi rồi.

Đứng lại!

Hồng Trần Tuyết và Chung Giang lậpt ức ra tay, cả hai tiến lên trước.

Phía này, Diệp Thành bị cây trường mâu màu đen ghim trên vách đá mặt mày tái nhợt, sát khí đằng đằng.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời này chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi”, trong màn đêm, một đôi mắt mang theo u quang dần hiển hiện, tiếng cười rùng rợn mang theo vẻ giễu cợt vang lên.
Chương 596: Kém cỏi vậy sao?

“Thánh chủ Viêm Hoàng đời này kém cỏi vậy sao?”, trong bóng tối dần dần xuất hiện một đôi mắt u ám, trong đêm đen đáng sợ, tiếng cười nham hiểm ấy mang đầy vẻ giễu cợt và đùa bỡn.

Phụp!

Trong không gian lạnh lẽo, Diệp Thành bị đóng đinh trên vách đá cổ, hắn rút chiến mâu đang cắm trong cơ thể ra.

Phụt!

Sau khi rút chiến mâu, Diệp Thành lảo đảo suýt ngã từ hư không xuống, hắn phun ra một ngụm máu, lúc này vết thương vẫn còn toát ra ánh sáng u tối, làm tan tinh khí của hắn, khiến cho tốc độ lành vết thuơng diễn ra cực chậm.

“Mẹ nó chứ”, Diệp Thành thầm mắng, khoé miệng lại trào máu, nếu vừa nãy không sơ suất thì hắn cũng không dễ dàng trúng chiêu.

“Lão tử chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn thế này kể từ khi xuất đạo đâu”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.

Ở đó, một người mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, quanh thân có hắc khí bao quanh, cực kỳ lạnh lẽo, đôi mắt u ám dưới màn đêm đen trông vô cùng đáng sợ.

“Cảnh giới Linh Hư à, ngươi thật sự quá yếu”, người áo đen nở nụ cười nham hiểm, từ giọng nói có thể nghe ra là một lão già, giọng vừa già vừa lạnh.

Hơn nữa, lời ông ta vừa dứt, cây chiến mâu màu đen trong tay Diệp Thành rung lên dữ dội, thoát khỏi tay hắn bay về phía lão già áo đen, dường như đó là binh khí được luyện chế đặc biệt, là một loại sát khí có linh trí cực cao.

Diệp Thành không vì chiến thương bay ra mà động thủ, hắn nhìn về một phía khác.

Ở đằng kia, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang mỗi người đều đang đấu với một người mặc áo đen, với khả năng quan sát của hắn đương nhiên có thể nhìn ra hai người áo đen đều có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, thân ảnh đều vô cùng kỳ lạ, ra tay dứt khoát, mỗi một chiêu thức đều là đại chiêu tuyệt sát, ngay cả Hồng Trần Tuyết và Chung Giang cũng phải thận trọng.

“Sát Thủ Thần Triều”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.

Hắn nhìn ra được hai người bọn họ đều là tu sĩ giỏi ám sát, khả năng ám sát vô cùng mạnh mẽ, mà những điều này khiến hắn chỉ có thể nghĩ đến Sát Thủ Thần Triều.

“Còn có tâm tư lo lắng cho họ sao?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía đối diện có một cơn gió lạnh ập tới, lão già áo đen cầm chiến mâu chầm chậm bước đến, mỗi bước đi, cơ thể ông ta sẽ trở nên hư ảo hơn, thần thông kỳ dị như vậy khiến Diệp Thành bất giác nheo mắt.

“Bí thuật không gian sao?”, mắt trái của Diệp Thành gần như nheo lại thành một đường, có thể thấy thân thể của lão già áo đen sở dĩ trở nên hư ảo là vì hư ảnh không ngừng khúc xạ xuyên qua không gian.

Keng!

Khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một cây chiến mâu đen kịt đã đâm xuyên từ phía góc chéo tới.

Hắn cười khẩy, nhanh nhẹn vung tay lên, chuẩn xác bắt được chiến mâu đang ám sát tới, sau đó tung một chưởng Bát Hoang vào không gian.

Bùm!

Ngay lập tức, không gian bị một chưởng của Diệp Thành làm nổ tung, lão già mặc áo choàng đen cũng bị đánh ra ngoài, ông ta khịt mũi, trạng thái khá bết bát, trong mắt ông ta mang theo vẻ ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thành có thể nhìn thấu thần thông ám sát của mình, không ngờ một chiêu tuyệt sát của ông ta lại bị Diệp Thành dễ dàng phá được.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, đạo hành của ông còn kém lắm”, khi ông ta còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thành đã lao về phía trước như mãnh thú, không nhiều lời đã tung Bát Hoang Quyền kết hợp nhiều bí pháp, phá vỡ hư không.

“Cảnh giới Linh Hư mà có sức chiến đấu mạnh vậy?”, lão già áo đen biến sắc, vội vàng tung chiêu, chống lại Diệp Thành.

Ầm!

Quyền và chưởng va chạm, lão già áo đen lại một lần nữa bị đánh lảo đảo lui về phía sau.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành cầm kiếm lao tới như gió, nhanh đến mức không thấy bóng dáng, tựa như một đạo kim quang, nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết vung ra.

Phụt!

Lão già áo đen còn đang lùi về phía sau đã bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm xuyên lồng ngực, ngay cả linh hồn cũng khó tránh được kiếp nạn này.

Con ngươi của ông ta lồi lên, trong mắt hiện đầy vẻ khó tin.

Đến lúc chết ông ta vẫn không hiểu, đường đường là sát thủ cảnh giới Không Minh của Sát Thủ Thần Triều, chẳng những không giết được một tên ở cảnh giới Linh Hư mà còn bị nhất kiếm tuyệt sát của đối phương tiêu diệt, bản thân ông ta còn chưa ra nổi ba chiêu.

Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn rút kiếm Xích Tiêu ra đá thi thể lão già áo đen vào hư không, nhưng chiến mâu của ông ta lại bị hắn cầm trong tay.

Ong!

Ong!

Chiến mâu màu đen rung lên kịch liệt như muốn thoát khỏi tay Diệp Thành.

Diệp Thành nheo mắt, từ thân chiến mâu nhìn ra điều bí ẩn, hắn nhìn thấy một loại quái vật khủng khiếp bị phong ấn trong chiến mâu, đây là một loại binh khí vô cùng mạnh.

Nhưng trong mắt Diệp Thành, nó lại chẳng là gì.

Hắn khẽ hô một tiếng, khí lực cũng mạnh không kém, lại có bí pháp linh hồn duy trì nên nhanh chóng khiến binh linh trong chiến mâu tan thành mây khói.

Sau đó Diệp Thành đột nhiên xoay người, vung chiến mâu phóng về phía sau.

Phụt!

Ngay lập tức, máu tươi bắn ra tung toé, một người mặc áo đen chuẩn bị ra tay giết hắn đã bị chiến mâu đâm vào hoá thành huyết vụ.

Keng!

Ngay sau đó ở phía góc chéo lại có một thanh kiếm màu đen lao vụt ra, xuyên về phía đầu mày hắn.

“Thánh chủ của Viêm Hoàng dễ giết vậy chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh, dùng mâu làm gậy quét ngang một vòng, người mặc đồ đen đánh lén bị một mâu của hắn đánh bay ra ngoài, cả người lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới dừng lại.

Người áo đen biến sắc, chuẩn bị trốn vào không gian hư không.

Chỉ là gã không có cơ hội đó, vì nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành đã tới, một kiếm chém đứt yết hầu, ra tay nhanh gọn chuẩn xác.

Sau khi tiêu diệt người này, Diệp Thành lập tức chạy về phía Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.

Nhưng vừa đi được hai bước thì có một thanh niên mặc đồ đen, đeo mặt nạ đầu quỷ chặn đường hắn.

Thanh niên này không cùng cấp bậc với những người lúc trước, tuy tu vi chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, nhưng khí thế lạnh lẽo lại khiến Diệp Thành bất giác rùng mình, như thể đứng trước mặt hắn không phải người mà là một thanh sát kiếm sắp rút khỏi vỏ khiến người khác sợ hãi.

“Thánh chủ Viêm Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền”, gã thanh niên áo đen cười âm hiểm, toàn thân có hắc khí bao quanh, hắn còn nghe thấy âm thanh ào ào, nhìn kỹ thì thấy trong hắc khí có phù văn quỷ dị đang di chuyển, ngưng tụ thành một sợi dây chuyền phù văn, giống như con rắn đang chuyển động.

“Sát Thủ Thần Triều có một không hai từ trước đến nay, chắc ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt!”, Diệp Thành cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thanh niên áo đen trước mặt.

“Tên cũng chỉ là danh hiệu mà thôi”, gã thanh niên áo đen cong môi nở nụ cười đùa bỡn: “Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì ta có thể…”

“Không cần nói, lão tử không muốn nghe”, Diệp Thành cắt ngang lời hắn ta, sau đó bước ra một bước, dùng kiếm quét ngang hư không.

“Thú vị đấy”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, thân hình lẳng lặng biến mất, mặc dù nhất kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng không chém được tới hắn ta.

Sau khi chém trượt, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại.

Ào ào!

Phía trên hư không có âm thanh xích sắt va chạm, hai sợi xích sắt phù văn màu đen quấn vào nhau, lao về phía hắn.

Phá!

Diệp Thành đang lùi về sau chợt dừng bước, bước về phía trước rồi vung ra một nhát kiếm.

Bang!

Nhất kiếm của hắn vẫn bá đạo như vậy, nhưng cũng chỉ tạo ra tia lửa khi va chạm với hai sợi xích sắt phù văn, ngay cả hắn cũng bị đánh lùi lại một bước.
Chương 597: Thần quang không dứt

Keng!

Khi hắn lùi lại, một thanh sát kiếm đen kịt đâm từ góc chéo tới, đến gần đầu mày của hắn.

Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn lắc mình lùi về phía sau.

Cấm!

Tiếng hô vang lên sau đó khiến người Diệp Thành khựng lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, gã thanh niên áo đen lại lao ra, xích sắt phù văn quanh người hắn ta cuốn lấy thân thể Diệp Thành.

Hửm?

Diệp Thành nhíu mày, phát hiện xích sắt phù văn quấn lấy hắn có thể hút tinh khí và khí nguyên trong người, phù văn trên đó còn di chuyển để bám lên người hắn, đây là một loại thần thông phong ấn.

Nhìn ra điều này, đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho hắn ta cơ hội.

Khí huyết trong người Diệp Thành sục sôi, khí thế hung hãn, phá vỡ xích sắt phù văn.

Keng!

Gã thanh niên áo đen lại lao tới, nhất kiếm thần mang mạnh mẽ vung ra, Diệp Thành không thể né tránh nên bả vai bị đâm trúng, máu tươi màu vàng kim bắn ra, cực kỳ chói mắt.

Diệp Thành hừ lạnh rồi tung ra một chưởng, nhưng không đánh trúng gã thanh niên mặc áo đen.

“Ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi”, gã thanh niên áo đen cười nhạt, lại trốn vào không gian hư vô lần nữa, sau đó cất giọng lạnh lùng âm hiểm: “Lần này ta nhất định sẽ chém đầu ngươi”.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành chế nhạo, Đại La Thần Đỉnh lập tức được gọi ra, từng luồng khí màu vàng kim bốc ra, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, Độn Giáp Thiên Tự bao quanh tự động xếp thành hàng, còn có âm thanh của thiên âm vang vọng đan xen.

Ù!

Đại La Thần Đỉnh đơn giản mà tự nhiên, vừa to vừa nặng, áp lực năm mươi nghìn cân đột ngột xuất hiện, nghiền nát không gian hư không trong chu vi cả nghìn trượng xung quanh.

Tiếng rên khe khẽ vang lên, gã thanh niên áo đen vừa trốn vào không gian hư vô đã bị ép phải ra ngoài.

“Binh khí mạnh đấy”, gã thanh niên nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, dường như có thể nhìn ra sự phi thường của thần đỉnh.

“Vừa rồi ngươi ghê gớm như thế, có đỡ được chiêu này không?”, Diệp Thành đã sát phạt tới, tay cầm Bá Long Đao, bay lên trời rồi chém xuống, đao mang dài năm trượng ngay lập tức xuất hiện.

Thấy thế, gã thanh niên lộ vẻ kinh hãi, sát kiếm màu đen lập tức giơ lên qua đầu.

Keng!

Bát Hoang Trảm chém lên thanh sát kiếm màu đen, bắn ra tia lửa sáng chói.

Gã ta bị đánh nửa quỳ trên khoảng không, khoé miệng còn trào máu.

“Bát Hoang Trảm của yêu tộc”, gã thanh niên áo đen nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt ngạc nhiên, dường như đã nhận ra thần thông mà Diệp Thành vừa thi triển.

“Đi đâu?”, Diệp Thành vung Bá Long Đao lên rồi mạnh mẽ chém tới, một đao bá đạo chém ngang hư không, tên kia lập tức bị chém bay đi.

Phong Thần Quyết!

Lúc này, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, hắn nhanh như gió không thấy bóng dáng, tựa như một đạo thần quang màu vàng bắn tới, khi gã thanh niên còn chưa định hình thì đã bị đâm xuyên cơ thể.

Phụt!

Hắn ta phụt ra một búng máu, lại bị đánh lùi về sau lần nữa.

Tuy nhiên Diệp Thành không cho hắn ta cơ hội trở mình, Bá Long Đao và kiếm Xích Tiêu đều được hắn cầm trong tay, Xích Thủ Không Quyền và Bát Hoang Quyền chứa đựng cả những bí pháp như Hám Sơn Quyền, Bôn Lôi Quyền, Hàng Long, Huyền Quang Ấn… một quyền vô cùng bá đạo, làm nổ tung hư không.

Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, hai sợi xích sắt phù văn quấn trên cổ tay hắn ta dường như có thể tăng thêm sức chiến đấu, chưởng ấn màu đen từ không trung bay ra.

Phụt!

Máu bắn ra tung toé, bàn tay của hắn ta đẫm máu, so về bí thuật thì thần thông của hắn ta không bằng Bát Hoang Quyền của Diệp Thành, so về thân thể thì Hoang Cổ Thánh Thể của Diệp Thành vô cùng bá đạo, chỉ một quyền đã đánh hắn ta hộc máu liên tục lùi về sau.

Cửu Chuyển Thần Thiên Ấn!

Gã thanh niên áo đen giận dữ hét lên, chưởng ấn có triện văn di chuyển, một chưởng lăng thiên đánh về phía Diệp Thành.

Bát Hoang Quyền!

Diệp Thành nghịch thiên xông lên, hắn vẫn sử dụng Bát Hoang Quyền vô song, một quyền đấm tan thủ ấn đen kịt từ trên trời xuống, một lần nữa hất tung gã thanh niên áo đen ra ngoài.

“Trấn áp!”

Thanh niên áo đen bị đẩy lùi, há miệng phun ra một thanh sát kiếm đỏ máu, sát khí của sát kiếm bốc lên, phát ra thần mang vô hạn, tiếng rung chói tai vang lên, còn có cả âm ma vang vọng.

Diệp Thành hừ lạnh, ngự động Đại La Thần Đỉnh, trấn áp sát kiếm màu đỏ máu trên hư không.

“Còn thủ đoạn gì nữa?”, Diệp Thành vô cùng hung hãn, hắn giống như một bậc chiến thần, bước trên tinh hà màu vàng, trên đầu lơ lửng bầu trời sao rộng lớn, rất chói mắt.

A!

Gã thanh niên gầm thét, không lùi mà tiến, thần thông mạnh mẽ trong tay đánh về phía Diệp Thành.

Hừ!

Diệp Thành tựa quân lâm cửu thiên, bàn tay màu vàng kim nặng như núi, ấn từ trên trời xuống, bóp nát thần thông của gã thanh niên áo đen, ngay cả cơ thể hắn ta cũng bị một chưởng của Diệp Thành làm cho lảo đảo, công thể nứt ra.

A!

Gã ta lại gầm lên, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con ác ma.

“Kiếp sau đừng động đến người không nên động”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn vung Bá Long Đao lên, nếu nhát đao này chém xuống thì gã ta sẽ chết.

Nhưng đúng lúc này, một đao thần quang lạnh băng từ xa bắn tới, tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang đại chiến với Hồng Trần Tuyết sát phạt về phía này.

Thấy thế, Diệp Thành trở tay rút kiếm Thiên Khuyết ra chắn trước người.

Bang!

Thần quang kia đánh vào kiếm Thiên Khuyết phát ra tia lửa, còn Diệp Thành bị đẩy lùi rồi bay ra ngoài.

Đáng chết!

Hồng Trần Tuyết hừ lạnh, tay bà vung lên tạo ra một vùng vân hải, đánh cảnh giới Chuẩn Thiên kia lùi lại phía sau.

“Người trông chừng đối thủ của mình cho kỹ”, Diệp Thành tức giận mắng, sau đó lại vung Bá Long Đao về phía thanh niên áo đen.

Bát Hoang…!

Lại một đao nữa, nhưng hắn vẫn chưa chém được xuống, bởi vì cảnh giới Bán Không Không Minh đang đại chiến với Chung Giang cũng vung một đạo thần quang tới, lần thứ hai đánh Diệp Thành văng ra.

Phụt!

Trong lúc bay lộn ngược, Diệp Thành phun ra một ngụm máu, không chỉ vì tức mà còn vì bị thương. Đội hình ba đấu ba, lão tử đang giết hăng thì bị đối thủ của hai người tới làm loạn, đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hai người không thể trông chừng đối thủ của mình được à?

Cút!

Chung Giang hơi ngượng ngùng, ông vung kiếm lên, chém đối thủ của mình lùi lại phía sau.

Bên này, Diệp Thành đã ổn định bước chân, sầm mặt nhìn gã thanh niên áo đen, tấn công hắn ta lần thứ ba: “Ta xem lần này ai sẽ cứu ngươi!”

Thấy Diệp Thành tới, thanh niên áo đen nhanh chóng bỏ chạy.

Hắn ta sợ, thực sự sợ rồi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của hắn, khiến hắn cho rằng không phải mình đang đấu với người mà là dã thú đến từ hồng hoang, khí huyết dồi dào, sức chiến đấu mạnh mẽ khiến hắn không thể chống lại.

Ùng!

Diệp Thành lại vung Bá Long Đao lên.

Nhưng điều khiến hắn phải thốt ra tiếng chửi thề là đạo thần quang thứ ba lại xuất hiện, còn là từ nơi rất xa bắn tới, dưới bầu trời đầy sao đen kịt trông nó vô cùng chói mắt, mang theo sức xuyên thấu vô song và sát khí lạnh băng, nhắm thẳng đến Diệp Thành.

Diệp Thành sửng sốt, kiếm Thiên Khuyết lại chắn trước người hắn.

Bang!

Đạo thần quang thứ ba đánh chuẩn vào kiếm Thiên Khuyết, bắn ra tia lửa sắc bén lạ thường.

Lần này, Diệp Thành lại bay ra ngoài, một ngụm máu phun ra, hai cánh tay hắn máu chảy đầm đìa, chấn động mạnh mẽ khiến không gian biến dạng, công thể của hắn bị thương nặng, xương cốt bị vỡ hơn nửa, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt cũng tan tành thành tro ngay tại chỗ.

Bùm!

Hắn bay ngược lại, va vào một ngọn núi lớn khiến nó sụp đổ.

“Người này mạnh thật đấy!”, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang biến sắc, nhìn về một hướng trong hư vô với vẻ kiêng kỵ.

Với khả năng quan sát của họ đương nhiên có thể nhìn thấy người ra chiêu không ở trong hư không, một đòn cái thế ấy đến từ nơi rất xa, rất xa, nhưng dù vậy cũng đủ kinh người, sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu nhưng cũng thua ngay tại chỗ.

“Rút!”

Điều khiến họ bất ngờ là hai cảnh giới Chuẩn Thiên chiến đấu với mình đã dẫn thanh niên áo đen đang trọng thương rút lui, trốn vào không gian hư vô rồi biến mất trong tích tắc.

Thấy vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết từ hư không đi xuống, đến nơi Diệp Thành bị ngã.

Hai người xuống đến nơi cũng là lúc Diệp Thành loạng choạng bò ra khỏi đống đá vụn, toàn thân hắn đẫm máu.

Chung Giang bước về phía trước.

Nhưng khi Hồng Trần Tuyết nhìn thấy mặt Diệp Thành thì sững sờ tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK