Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 622: Tham gia vô điều kiện

Ra khỏi không gian kia, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ, cứ thế tới thẳng địa cung của Viêm Hoàng.

Ập vào mắt hắn chính là hai bóng hình quen thuộc, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người trung tuổi mặc mãng bào.

Nếu nhì kĩ thì hai người này chẳng phải là Lăng Hạo và Mặc Sơn sao?

Có lẽ bọn họ đi quá nhanh nên Diệp Thành không nhận ra phía trước hai người bọn họ còn có một lão già tóc bạc đang quay lưng lại nhìn một bức tranh dồi dào đại khí trên vách địa cung.

Lão già này thân hình cao gầy, ăn mặc giản dị, tiên phong đạo cốt, khí chất điềm tĩnh, toàn thân không hề để lộ ra bất cứ khí tức nào của người tu sĩ thế nhưng ông ta lại cho người khác cảm giác áp lực, đó là khí dương của một kẻ mạnh cái thế.

“Thiên…Thiên Tông Lão Tổ?”, cũng không biết vì quá mệt mỏi hay vì đi quá vội mà Diệp Thành lảo đảo suýt ngã ra đất, hắn sao có thể ngờ nổi Thiên Tông Lão Tổ lại đích thân tới bàn chuyện.

Không chỉ mình hắn mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Chung Ly đều tỏ vẻ hết sức dị thường. Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Sở tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước cung kính hành lễ.

Nghe Diệp Thành nói, Thiên Tông Lão Tổ mới thu lại ánh mắt, từ từ quay người lại, mỉm cười ôn hoà: “Viêm Hoàng Thánh Chủ không ngại khi ta tới chứ?”

“Tiền bối khách sáo rồi ạ, cứ gọi con là Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười đáp.

“Luận về vai vế thì ta cao hơn ngươi nhưng luận về thân phận thì ngươi và ta bằng nhau”, Thiên Tông Lão Tổ cười nói.

“Tiền bối nói gì thế chứ, mời tiền bối ngồi”.

Sau vài câu xã giao, mọi người đều vào vị trí. Trước một cái bàn rộng lớn, Diệp Thành và mấy người phía Chung Giang ngồi một bên, Thiên Tông Lão Tổ ngồi một bên.

Bầu không khí vừa rồi thật sự rất hoà nhã nhưng sau khi ngồi vào bàn, bầu không khí lại trở nên nghiêm túc khác thường vì cuộc bàn bạc tiếp đây sẽ không ai nể tình ai, việc tranh chấp đương nhiên khó tránh.

Vả lại trong lần thương lượng này, bên phía Viêm Hoàng không chỉ có một mình Diệp Thành, đến cả Chung Giang và mấy người phía Hồng Trần Tuyết cũng tham dự, những người cốt cán của Viêm Hoàng đều có mặt ở đây, có thể thấy sự coi trọng của bọn họ với Thiên Tông Lão Tổ.

Khụ…!

Sau giây phút tĩnh lặng, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

“Tiền bối, nếu như lời của vãn bối có chỗ nào không thoả đáng xin tiền bối lượng thứ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nói tiếp: “Không biết lần này tiền bối tới là vì chuyện liên minh với Viêm Hoàng phải không ạ?”

Chỉ thấy Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu mỉm cười. Thấy vậy, mấy người phía Diệp Thành liền cau mày: “Vậy lần này tiền bối tới là vì…”

“Ta già rồi, muốn suy nghĩ mở chút đường cho gia tộc sau này, lần này ta tới không phải là nói chuyện liên minh mà muốn Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn tươi cười ôn hoà lên tiếng.

Lời này của ông ta khiến cho những người phía Chung Giang đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành gại gại đầu mũi, hắn mỉm cười nhìn Thiên Tông Lão Tổ: “Tiền bối, không phải người muốn con làm con rể của Thiên Tông thế gia chứ? Chuyện này thì con không làm được, vấn đề nhân duyên không thể cưỡng cầu”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đừng căng thẳng”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, “lão phu cũng không phải là người không hiểu chuyện, duyên phận mà, có được là tốt, chưa có được thì cũng không thể cưỡng cầu, Thiên Tông thế gia sẽ không vì thế mà tới đây để ép buộc ai cả”.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt thở phào”.

“Không biết Thiên Tông đạo hữu có điều kiện gì?”, Chung Giang hỏi dò Thiên Tông Lão Tổ.

“Nếu gia nhập vào Viêm Hoàng thì chúng ta là người một nhà, cái gọi là điều kiện thực ra không có ý nghĩa gì lớn lao cả”.

“Không…không có điều kiện?”, lúc này, không chỉ Chung Giang, mấy người phía Hồng Trần Tuyết mà đến cả Diệp Thành cũng phải thẫn thờ.

Bọn họ vẫn tưởng rằng Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới đây thì cuộc thương lượng này phải kéo dài lắm, vả lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều nhưng Thiên Tông Lão Tổ lại không hề đưa ra điều kiện khiến bọn họ nhất thời không thể hiểu nổi.

Lần này cũng như lần trước, Diệp Thành đều ngỡ ngàng trở tay không kịp.

Thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khác thường, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà: “Mong các vị đạo hữu tạo cho Thiên Tông thế gia một ngọn núi, ba ngày sau Thiên Tông thế gia sẽ chuyển tới đây”.

Lời này của Thiên Tông Lão Tổ khiến tất cả mọi người đều sáng mắt.

Cuộc thương lượng chưa bao giờ trở nên dễ dàng đến thế khiến bọn họ hết sức bất ngờ. Thực lực của Thiên Tông thế gia như thế nào bọn họ đương nhiên biết rõ, chỉ một mình Thiên Tông Lão Tổ cũng đủ để bọn họ phải trả bất cứ cái giá nào để lôi kéo.

Vả lại, sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến tất cả mọi người đều mường tượng ra một kế hoạch lớn.

Kế hoạch này chính là thống nhất Viêm Hoàng.

Có sự gia nhập của Thiên Tông thế gia, thực lực của Viêm Hoàng càng mạnh hơn gấp bội, bọn họ đã đủ tư cách đối đầu với Thiên Hoàng, đặc biệt là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly, cả ba người này là kích động nhất vì không lâu sau, viêm Hoàng phân tách cả hàng trăm năm sắp đánh trận cuối cùng, vả lại sau trận đánh này, Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất.

“Cứ quyết định vậy đi”, địa cung yên tĩnh vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xôn xao.

“Hoan nghênh Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng”, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết lần lượt đứng dậy mỉm cười nói.

Thế nhưng khi tất cả mọi người đang hân hoan thì Thiên Tông Lão Tổ lại ho hắng nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ, không biết tiểu hữu có thể đồng ý không?”

“Tiền bối cứ nói, nếu vãn bối làm được nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành vỗ ngực, cả gia tộc nhà người ta gia nhập Viêm Hoàng, một yêu cầu nhỏ có gì mà đắn đo.

“Có thể thả con gái ta ra chứ?”

“Con…con gái?”, nghe câu này, Diệp Thành lập tức thẫn thờ.

Không chỉ mình hắn mà mấy người phía Chung Giang cũng đơ người, bọn họ có thể nói với Thiên Tông Lão Tổ chắc nịch rằng con gái của ông ta không ở Viêm Hoàng. Bắt cóc con gái của Thiên Tông Lão Tổ? Bọn họ đâu phải ăn no rửng mỡ?

“Sao con gái của tiền bối lại ở Viêm Hoàng được? Không phải người nhầm gì chứ?”, sau hồi thẫn thờ, Diệp Thành mới nhìn Thiên Tông Lão Tổ.

“Ta không nhầm”, không đợi Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, Lăng Hạo đã tiếp lời, vả lại mặt mày còn tối sầm lại nhìn Diệp Thành: “Đừng nói mấy thứ vô dụng, mau thả cô cô của ta ra”.

“Ta nói này, ngươi nói sai rồi, cô cô của ngươi căn bản không ở Viêm Hoàng”, Diệp Thành vội đáp.

“Còn nói không có?”

“Không có là không có….ấy? Đợi đã…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lại hắng giọng nhìn mọi người, hai mắt hắn đảo đi đảo lại như nhớ ra điều gì đó.

Nghĩ rồi, mặt Diệp Thành trông hết sức thú vị, khoé miệng giật giật.

Thấy Diệp Thành như vậy, mấy người phía Chung Giang đều nhìn hắn bằng ánh mắt như vỡ lẽ, tám phần là con gái của Thiên Tông Lão Tổ ở chỗ Diệp Thành.

Khụ, khụ…!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành liền ôm đầu sau đó phất tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra rồi chỉ vào nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh mà hỏi: “Tiền bối nhìn xem có phải người mình cần tìm không?”
Chương 623: Bị đánh một trận cũng đáng

Trong Địa Cung, vì lời này của Diệp Thành mà xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Sắc mặt mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng không dễ nhìn lắm, nhất là Lăng Hạo và Mặc Sơn, hai người họ bắt đầu muốn bóp chết Diệp Thành.

Còn phía Chung Giang, nhìn nữ tử áo trắng bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh, vẻ mặt của họ cực kỳ thú vị, khoé miệng cũng co giật liên tục như Diệp Thành khi nãy.

Thế giới này thật sự rất kỳ diệu!

Lúc trước Thiên Tông thế gia có ý muốn Diệp Thành lấy con gái của Thiên Tông Lão Tổ, nhưng Diệp Thành không đồng ý.

Bây giờ thì hay rồi, người ta tìm tới cửa lại bị ngươi trấn áp, người ta đã suýt trở thành vợ ngươi, buồn cười là ngươi còn hồn nhiên không biết gì.

Diệp Thành đưa hai tay lên che mặt.

Đến giờ hắn mới thực sự hiểu vì sao nữ tử áo trắng đuổi theo hắn cả chặng đường, hơn nữa còn không chỉ một lần yêu cầu hắn theo cô ta về.

Thì ra lý do là đây!

“Còn không thả người!”, Hồng Trần Tuyết phản ứng lại đầu tiên, một chưởng đánh Diệp Thành ngã nhào xuống đất.

Ồ ồ…

Diệp Thành chật vật bò dậy rồi vội vàng mở cấm chế của Đại La Thần Đỉnh.

Sau đó không nói lời nào quay đầu bỏ chạy.

Sự thật chứng minh hành động của hắn rất khôn ngoan, bởi vì ngay khi cấm chế của thần đỉnh được dỡ bỏ, một bàn tay trong suốt đã chụp tới, Sở Linh Ngọc tức tối nhảy ra.

“Ta phải giết ngươi”, chẳng mấy chốc trong Địa Cung rộng lớn vang lên tiếng hét chói tai của Sở Linh Ngọc.

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười ngượng, bị Sở Linh Ngọc đuổi chạy khắp Địa Cung.

“Hiểu lầm? Ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”.

A!

Ngay sau đó, trong Địa Cung lại vọng ra tiếng gào thét như sói tru của Diệp Thành.

Bang! Keng! Ầm!

Địa Cung rộng lớn bỗng trở nên cực kỳ ồn ào, Sở Linh Ngọc ra tay không hề nhẹ, đánh Diệp Thành đến mức thn nương hắn cũng không nhận ra.

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và những người khác đã quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng, sự hung hãn của Sở Linh Ngọc vượt xa dự liệu của họ.

Nhưng thử nghĩ mà xem, mỹ nhân tuyệt thế như vậy, nữ cao thủ võ công vô song như thế đã hạ mình gả cho tiểu tử nhà ngươi, ngươi tu phúc từ kiếp nào mới được như thế mà còn từ chối người ta, còn trấn áp người ta gần một tháng.

Đáng đời!

Trong đầu mọi người đều hiện lên hai chữ này.

“Ngọc Nhi”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ quát, mặc dù Diệp Thành trấn áp Sở Linh Ngọc khiến ông rất tức giận, nhưng dù sao đây cũng là Viêm Hoàng, Diệp Thành còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, quá đáng quá cũng không hay.

“Phụ thân đừng quản chuyện này, đây là ân oán giữa con và hắn”, Sở Linh Ngọc không vì tiếng quát của Thiên Tông Lão Tổ mà dừng lại, vung một chưởng đánh bay Diệp Thành, không đợi hắn đáp đất đã lại tung thêm chưởng nữa.

“Hỗn láo”, Thiên Tông Lão Tổ ra tay, mạnh mẽ can thiệp, ngăn Sở Linh Ngọc lại.

“Phụ thân…”

“Lui xuống”.

Rầm!

Diệp Thành bị đánh bay, cuối cùng cũng ngã xuống, cả người lao thẳng xuống mặt đất.

Thấy thế, Thiên Tông Lão Tổ vội bước tới, túm lấy chân Diệp Thành kéo hắn ra ngoài.

Khi nhìn đến mặt Diệp Thành, mọi người đều sửng sốt, mặt hắn lúc này đã bị đánh sưng vù, biến dạng.

Nói thật, lần này Diệp Thành thật sự ngoan ngoãn tựa như phạm nhân, hắn ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, mái tóc dài màu đen như thác nước đã biến thành tổ gà.

Khụ khụ!

Thiên Tông Lão Tổ nhìn thấy thế vội ho khan, vẻ mặt hơi lúng túng, đường đường là Thánh chủ của Viêm Hoàng mà lại bị con gái cưng của ông đánh thành thế này, bầu không khí thật sự rất gượng gạo.

“Ừm… Chúng ta về trước đây”, cuối cùng Thiên Tông Lão Tổ chắp tay, nhanh chóng cất bước đưa Sở Linh Ngọc ra khỏi Địa Cung của Viêm Hoàng, bước đi cực nhanh!

Những người khác thì không sao, nhưng khi Sở Linh Ngọc đi ngang qua Diệp Thành còn định xắn tay áo ấn hắn xuống đất đánh thêm trận nữa, cũng may cô ta bị Thiên Tông Lão Tổ giữ lại.

Sau khi họ đi, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, miệng cười toe toét.

“Cười, ngươi vẫn còn cười được”, Hồng Trần Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Sao lại không cười ạ?”, Diệp Thành vuốt tóc: “Con đây da thô thịt dày, bị đánh cũng chẳng sao, so với việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện thì những điều này chẳng đáng là gì”.
Chương 624: Làm khách khanh trưởng lão ở Viêm Hoàng

Nói đến việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, ánh mắt mấy người phía Chung Giang sáng hẳn lên.

Sau đó mấy người họ xoay người rời đi.

Tiếp đó, toàn bộ cao thủ của Viêm Hoàng được triệu tập tới, xung quanh linh sơn của Viêm Hoàng lại mở thêm một thế giới nữa, một toà linh sơn hùng vĩ được dựng lên, không có ai nhàn rỗi.

Cứ thế, một ngày lặng lẽ trôi qua.

Đêm hôm sau, Cổ Tam Thông trở về, hơn nữa còn dẫn theo một người.

Đây là một lão đạo tóc búi cao, ăn mặc gọn gàng tươm tất, có vẻ nghiêm túc, nhưng lão này cũng giống Cổ Tam Thông, đôi mắt già nua lúc nào cũng đảo quanh trông rất gian.

“Ta nói này lão Cổ, bây giờ Viêm Hoàng cũng ổn đấy chứ!”, vị lão đạo nhìn ngó xung quanh.

“Đương nhiên”.

Sự xuất hiện của hai người khiến phía Chung Giang bị sốc, khi nhìn thấy lão đạo tóc búi cao kia, mọi người đều nheo mắt rồi nhìn nhau: “Vô Nhai Đạo Nhân?”

“Ô, không ngờ còn có người nhận ra ta”, lão đạo tên Vô Nhai Đạo Nhân nhướng mày.

“Ta nghe nói đạo hữu đã về cõi tiên từ lâu, không ngờ…”, Chung Giang cảm thán.

“Không ngờ ta vẫn còn sống đúng không?”, Vô Nhai Đạo Nhân nói nốt những lời Chung Giang không nói: “Nhưng ta đây mệnh lớn, Thị Huyết Diêm La muốn giết ta, đạo hạnh còn kém lắm”.

“Được rồi được rồi, đi thôi”, Cổ Tam Thông đã mất kiên nhẫn, thẳng tay lôi Vô Nhai Đạo Nhân đi về hướng ngọn núi của Diệp Thành.

Nhìn hai người vai kề vai rời đi, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đưa mắt nhìn nhau.

“Không phải Cổ Tam Thông định kéo Vô Nhai Đạo Nhân vào Viêm Hoàng chúng ta đó chứ?”, lão tổ nhà họ Tô ngập ngừng hỏi.

“Nếu vậy thì khi khai chiến với Thiên Hoàng, khả năng thắng của chúng ta sẽ càng lớn hơn”.

“Ta dường như đã nhìn thấy ngày Viêm Hoàng thống nhất rồi”.

Khi ba người còn đang thảo luận thì Cổ Tam Thông đã đạp cửa đi vào thế giới nhỏ trong không gian của Diệp Thành. Diệp Thành đang nằm ngủ trên đất chợt giật mình ngồi bật dậy, thấy là Cổ Tam Thông, hắn mới dụi mắt.

“Chuyện tà vật người đã xử lý xong chưa?”, Diệp Thành vừa dụi mắt vừa hỏi.

“Đương nhiên là xong rồi!”

“Vị tiền bối này…”, lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy Vô Nhai Đạo Nhân bên cạnh Cổ Tam Thông.

“Cứ gọi lão là Vô Nhai Đạo Nhân đi”, Cổ Tam Thông cũng chẳng coi mình là người ngoài, tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống. Vô Nhai Đạo Nhân cũng rất tự giác, khoanh chân ngồi xuống, vừa hái linh quả từ trên cây cho vào miệng, vừa quan sát Diệp Thành.

“Diệp Thành đúng không?”, Vô Nhai Đạo Nhân vừa ăn linh quả vừa nhìn hắn: “Không phải ngươi đã chết rồi sao?”

“Mệnh của con lớn”, Diệp Thành cười khà khà, thầm nghĩ có lẽ Cổ Tam Thông đã nói thân phận thật của hắn cho Vô Nhai Đạo Nhân, có thể nói bí mật này cho lão, chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

“Ta nghe nói ngươi còn là luyện đan sư?”, Vô Nhai Đạo Nhân ngửi thấy mùi thơm của linh đan trong không khí, cánh mũi phập phồng: “Ừm, là mùi hương của Không Minh Nguyên Đan, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp”.

Lão ta vừa dứt lời, Diệp Thành đã cảm thấy hết sức kinh ngạc, chỉ dựa vào mùi hương cũng có thể ngửi ra là Không Minh Nguyên Đan, hắn phát hiện Vô Nhai Đạo Nhân này không đơn giản như hắn nghĩ, ít nhất lão ta cũng là cao thủ cùng cấp bậc với Cổ Tam Thông.

“Ta làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng, ngươi giúp ta luyện đan, được không?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Vô Nhai Đạo Nhân đã nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.

Hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên.

“Đây, ta có đan phương rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân đưa một cuộn giấy da cừu cho hắn.

“Đan phương?”, nghe thấy hai chữ này, mắt Diệp Thành loé lên tia sáng.

Thân là luyện đan sư, hắn biết đan phương quan trọng với mình thế nào, hơn nữa đan phương do Vô Nhai Đạo Nhân đưa sao có thể đơn giản được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK