Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866: Thật trùng hợp

So với những tin khác, tin tức này mới khiến bọn họ ngạc nhiên nhất, sao bọn họ có thể ngờ được Diệp Thành lại có hai thân phận này!

Mới chỉ một năm ngắn ngủi thôi!

Trong một năm này đã xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Thành đã chết vẫn còn sống, lại còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, bọn họ không biết Diệp Thành trở thành chưởng giáo của Hằng Nhạc từ lúc nào, càng không biết họ bắt tay với bao nhiêu thế lực khủng khiếp thế này từ lúc nào.

“Thanh Vân, chúng ta vốn không có thù”, Diệp Thành vẫn luôn im lặng lúc này cũng lên tiếng, giọng điệu đều đều: “Kí chủ Thanh Vân – Lã Hậu là do ta giết, vì hắn đã giết đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc, hắn đáng chết. Điện chủ phân điện thứ chín của Thanh Vân là Triệu Thanh cũng do ta giết, vì ông ta là một trong những kẻ chủ mưu giết hại ta một năm trước, ông ta tội đáng muôn chết. Nhưng con người ta trước nay ân oán rõ ràng, ta hận bọn họ chứ không hận Thanh Vân các ông, dẫu rằng lần đó ta cứu Cơ Tuyết Băng nên ông khiến ta trọng thương, ta cũng không hận ông, vì ta là người phá hỏng kế hoạch của các ông trước, ông truy sát hai chúng ta cũng là lẽ đương nhiên”.

Nói đến đây, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Thanh Vân Lão Tổ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nhưng trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, các ông đã chọn nhầm đội, mối thù này không thể cứ thế bỏ qua được”.

Sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ trắng bệch, có lẽ đến giờ phút này bọn họ mới hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì đã chọc giận vị sát thần Diệp Thành này, đến cuối cùng lại gây ra hoạ lớn.

Chọn nhầm đội thì phải trả giá!

Phía này, Diệp Thành đã mở ma đạo, sức chiến đấu đỉnh phong bùng nổ, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng theo đó xuất hiện, tựa như ba con dã thú đồng thời lao về phía ông ta.

Khi hắn ra tay thì Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và cao thủ của Hằng Nhạc cũng đồng loạt ra tay, nói nhiều như vậy rồi, không cần phải tốn thêm nước bọt nữa.

Rầm! Đoàng!

Trận chiến đột ngột nổ ra, phía Thanh Vân Lão Tổ vốn không có ý định giao chiến, bọn họ nào phải đối thủ của phía Diệp Thành, bên kia có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đội hình bốn đấu một, thực lực bị áp chế hoàn toàn, bọn họ căn bản không có sức đánh trả.

Một cuộc chiến không có gì bất ngờ, đương nhiên kết quả cũng chẳng có gì phải nghi ngờ.

Cuộc chiến từ đầu đến cuối chưa tới năm phút, chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế tu vi, từng người từng người nằm sõng soài dưới đất.

A!

Chín người ngửa mặt lên trời gầm thét đau khổ và thê lương, bọn họ là lão tổ của một tông, luôn ở tít trên cao, đã bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục thế này? Đây là điều tàn nhẫn nhất trong cuộc đời người tu sĩ, đi sai một bước là không thể quay lại.

A!

Ngay sau đó tiếng hét lại vang lên, phía Diệp Thành sử dụng bí thuật sưu hồn, bá đạo cướp đi ký ức của chín đại lão tổ Thanh Vân.

Mà lúc này, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái lạ thường, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta: “Thiên… Thiên Nhãn?”

“Ta đã nói rồi mà! Thế nào cũng có một hai chuyện hóc búa”, phía Cổ Tam Thông day đầu mày.

“Mẹ kiếp!”, Diệp Thành cũng day đầu mày.

Chẳng trách họ như thế, vì từ ký ức của phía Thanh Vân Lão Tổ, họ biết được điện chính của Thanh Vân có người sở hữu Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn không phải ai cũng có, đó là món quà của Thượng Đế, trong một triệu tu sĩ cũng không có một người.

Đương nhiên người có Thiên Nhãn đều có năng lực đặc biệt, chẳng hạn như nhìn thấu một số cấm chế mà tu sĩ bình thường không thể nhìn thấu, mà điều khiến phía Diệp Thành đau đầu là nếu họ giả mạo thành mấy người phía Thanh Vân Lão Tổ trở về Thanh Vân Tông, như vậy người có Thiên Nhãn sẽ nhìn ra ngay.

Đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót!

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người đang đau đầu thì nơi xa truyền tới tiếng nổ, khiến mọi người lập tức ngừng suy nghĩ, hiển nhiên nơi ấy đang có một trận đánh lớn, chắc chắn đã có tu sĩ khác xông vào đây và đang giao đấu với cao thủ của Viêm Hoàng canh gác ở đó.

“Không được để những người đó đi mất”, Diệp Thành là người đầu tiên hành động.

“Sao lại có nhiều chuyện nhảm nhí thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng vội vã chạy đến.

Đêm nay họ hành động cực kỳ bí mật, không thể để thế giới bên ngoài biết được, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối, kế hoạch của họ cũng sẽ bị phá hỏng.

Ở phía xa, làn sóng đại chiến lúc này đã dập tắt.

Nhìn ra xa, hàng nghìn cao thủ của Viêm Hoàng, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lúc này họ đang bao vây bốn người ở giữa.

Lại nhìn sang bốn người kia, một ông lão thô bỉ, một người trung niên cao lớn thô kệch, một ông già đầu hói và một người khổng lồ với thân hình cực lớn, đó chẳng phải Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Man Sơn sao?

Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu như tội phạm, mặt mũi ai cũng sưng vù bầm dập, bị hàng nghìn kẻ mạnh của Viêm Hoàng đánh cho không thể phản kháng.

Bốn người vô cùng phiền muộn! Ở thế giới tu sĩ quá chán, hiếm có dịp rảnh rỗi đến thế giới người phàm dạo chơi, ai ngờ vừa đặt chân đến mảnh đất này đã bị vây đánh tan tác.

Vốn dĩ bọn họ đều là những người rất lợi hại, lúc đầu cũng rất khí thế, nhưng đến khi cao thủ của Viêm Hoàng kéo đến như thuỷ triều, hơn nữa tu vi của ai cũng không yếu, bốn người họ suýt thì khóc tại chỗ.

Vì thế bọn họ đã bị đánh một trận tơi tả.

“Mẹ kiếp, lão tử đã làm gì các ngươi hả?”, tuy Thái Ất Chân Nhân đang ôm đầu nhưng miệng vẫn không ngừng chửi bới.

“Đánh chúng ta cũng phải có lý do chứ!”, Ngô Tam Pháo cũng chửi rất hăng, nước miếng văng đầy trời: “Lão tử là đại ca của đảo Hắc Long, biết điều thì mau thả lão tử ra, nếu không các ngươi sẽ biết tay lão tử”.

“Ta là người nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực đấy, đừng gây sự với ta”, Ngưu Thập Tam cũng gào thét, nhưng lần này ông ta không tự tin lắm, người ta đông hơn mình mà!

“Chúng ta không cùng hội với bọn chúng đâu”, Man Sơn lắc đầu, trước nay lão ta luôn hiếu chiến mà lúc này cũng bị đánh đến nỗi ngay cả chiếc rìu to của lão cũng bị tịch thu.

“Ồ, thật trùng hợp!”, khi bốn người họ đang mắng chửi thì một tiếng cười vang lên.
Chương 867: Người quen

Lời này vừa dứt, cao thủ của Viêm Hoàng ăn ý tránh sang một bên, Diệp Thành xắn ống quần lên cao, miệng ngậm tăm, vai vác Bá Long Đao đi tới, mỉm cười nhìn bốn người.

Nhìn thấy Diệp Thành tới, bốn người đều sửng sốt.

“Thánh chủ!”

Khi bốn người còn đang sửng sốt thì cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đã đồng loạt cung kính hành lễ với Diệp Thành.

Thánh chủ?

Vẻ mặt bốn người thay đổi liên tục, bây giờ mới hiểu vừa nãy mình bị người của ai đánh. Mẹ kiếp! Mấy ngày trước chúng ta còn giải vây giúp ngươi, thế mà mấy ngày sau đã bị người của ngươi vây đánh.

Chậc chậc chậc!

Nhìn bốn người mặt mũi sưng vù, Diệp Thành tặc lưỡi: “Sao lại bị đánh thành ra thế này vậy?”

“Bà nội ngươi!”, bốn người lập tức nhào tới, không nhiều lời đè Diệp Thành xuống đất, đánh loạn xạ.

Hơ!

Nhìn thấy cảnh này, cao thủ của Viêm Hoàng ở bốn phía đều giật giật khoé miệng, nhìn về hướng mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ.

Mà phía Thiên Tông Lão Tổ lại đang nghiêm túc vuốt râu, tất cả đều nhìn lên bầu trời đầy sao vô tận.

“Cô không quan tâm hắn hả?”, Sở Linh Ngọc vừa soi gương vuốt lại tóc, vừa hỏi Sở Linh bên cạnh.

“Hắn da thô thịt dày, không sao đâu”, Sở Linh cũng chẳng quan tâm, lấy gương ra vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.

“Cô không đau lòng, vậy ta cũng không đau lòng, chỉ cần không đánh hỏng thứ đó là được”.

“Cô rất quan tâm thứ đó của hắn?”, Sở Linh quan sát Sở Linh Ngọc từ đầu đến chân một lượt.

“Đương nhiên”, Sở Linh Ngọc vẫn đang vuốt tóc: “Hắn từng cầu hồn ta, ta không muốn hắn thành thái giám”.

“Hắn từng cầu hôn cô?”, Sở Linh ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện này.

“Cô không biết?”

“Trước đây không biết, giờ biết rồi”, Sở Linh lập tức cất gương rồi xắn tay áo.

Phía Ngô Tam Pháo đã đánh xong, Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị ấn xuống đất lần nữa.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị một chưởng đánh cho ngu người: “Lão tử làm gì cô rồi?”

“Tâm trạng ta không tốt, ngươi làm gì được ta!”

“Cô… Cô nương này ra tay thật ác!”, thấy Sở Linh ra tay không phân nặng nhẹ, bốn người phía Thái Ất Chân Nhân đều giật giật khoé miệng, tìm thê tử thế này phải chịu bao nhiêu đòn mới đủ đây!

“Tam Pháo! Ngươi có phát hiện cô gái này khá quen không?”, nhìn một lúc, Thái Ất Chân Nhân chọc chọc Ngô Tam Pháo: “Có phải đã gặp ở đâu rồi không?”

“Quen sao?”, Ngô Tam Pháo sờ cằm, quan sát Sở Linh từ trên xuống dưới, hai ba giây sau mới vỗ trán bảo: “Ồ, chẳng phải là người chúng ta gặp ở Âm Sơn ư? Nhưng ta nhớ là tóc trắng cơ mà”.

“Lão Thập Tam! Đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến đây làm gì?”, Cổ Tam Thông bước tới, huých vai Ngưu Thập Tam, xem ra hai người họ đã quen biết nhau từ trước.

“Không có việc gì nên đi dạo thôi!”, Ngưu Thập Tam lau máu mũi, liếc nhìn phía Thiên Tông Lão Tổ rồi mới lại dời tầm mắt về Cổ Tam Thông: “Các ngươi dẫn theo đội quân đông thế này không phải tới để du sơn ngoạn thuỷ đúng không?”

“Ai rảnh mà đi du sơn ngoạn thuỷ”, Cổ Tam Thông còn chưa lên tiếng, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh đã kéo Thanh Vân Lão Tổ đang hôn mê tới: “Đây, vì bọn họ”.

“Mẹ nó”, thấy Thanh Vân Lão Tổ và tám lão tổ khác của Thanh Vân đã bị phế, không chỉ Ngưu Thập Tam mà ngay cả Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Man Sơn cũng bất giác kêu lên: “Chín đại lão tổ của Thanh Vân đều bị các ngươi phế rồi, lá gan các ngươi cũng lớn thật đấy!”

“Chúng ta đông người, làm sao? Không phục à?”, Long Nhất và Long Ngũ xoa đầu, trông thì giống hoà thượng nhưng càng giống lưu manh vô lại hơn.

“Đúng là rất đông”, bốn người phía Ngô Tam Pháo bất giác sờ lên khuôn mặt bị đánh lệch đi của mình, ngay cả bốn người họ luôn không sợ trời không sợ đất mà cũng bị đánh tơi tả, vậy người của đối phương phải đông nhường nào chứ!

Bây giờ bọn họ đã hiểu vì sao vừa mới bước vào vùng đất này đã bị bao vây tấn công, mục đích là để chiếm trọn khu này đây mà!
Chương 868: Mối uy hiếp

Nhưng hành động của phía Cổ Tam Thông vẫn khiến mọi người rất sửng sốt, chín đại lão tổ của Thanh Vân đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, là những kẻ nổi tiếng tàn nhẫn hàng đầu, thế mà cũng bị hốt sạch một mẻ.

“Có Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà Đông Phương, nhà Tây Môn, nhà Bắc Thần… Đây là liên minh của bao nhiêu thế lực chứ!”, bốn người thầm truyền âm cho nhau.

“Theo ta thấy, sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, khi nói còn liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang bị đánh: “Tiểu tử này không chỉ đơn giản là Thánh chủ của Viêm Hoàng, biết đâu hắn còn là chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa?”

“Không phải khả năng đâu, mà là chắc chắn đấy”, Ngô Tam Pháo xoa cằm: “Có thể điều động nhiều lão tổ của Hằng Nhạc như thế, chắc chắn Diệp Thành đã giành lại Hằng Nhạc, mà chắc chắn hắn đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc rồi”.

“Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn bốn người họ.

“Lão Cổ, ông nói thật cho ta, tiểu tử này có phải là chưởng giáo của Hằng Nhạc không?”, Ngưu Thập Tam kéo góc áo Cổ Tam Thông.

“Nếu không ngươi nghĩ hắn có thể điều động được nhiều lão tổ của Hằng Nhạc vậy không?”, Cổ Tam Thông nhàn nhạt đáp.

“Quá đỉnh!”, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, bốn người không kìm được giơ ngón cái lên. Họ vẫn đánh giá quá thấp Diệp Thành, không ngờ trong một tháng ngắn ngủi mà hắn lại làm ra động tĩnh lớn thế này, hơn nữa họ còn không nhận được một tin tức nào, công tác bảo mật cực kỳ kín kẽ.

Không biết đến lúc nào Sở Linh mới đứng dậy, cô đánh Diệp Thành mà người cũng ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ: Sảng khoái.

Lại nhìn Diệp Thành, hắn nằm im trên đất như heo chết, sợ rằng chính nương thân của hắn cũng không nhận ra con mình. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Sở Linh.

Đi thôi!

Liếc nhìn đám người một lượt, Thiên Tông Lão Tổ là người đầu tiên rời đi, đã mấy trăm tuổi rồi, ông không có tâm trạng nói vớ vẩn với đám trẻ ranh.

Đi thôi, đi thôi!

Sau đó mọi người lần lượt giải tán, còn Diệp Thành được Cổ Tam Thông cầm một chân kéo đi.

Màn đêm lúc này mới chìm vào yên tĩnh.

Đại điện Thanh Vân Tông cũng yên tĩnh như màn đêm, hàng chục bóng người đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, phía Công Tôn Trí vẫn đang chờ tin tức từ phía Thanh Vân Lão Tổ.

“Chưởng giáo, các lão tổ sẽ không sao chứ?”, đến lúc nào đó, một trưởng lão mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong điện.

“Đừng có nói gở”, không đợi Công Tôn Trí lên tiếng, một ông lão áo tím đã quát lên: “Mấy lão tổ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa còn không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, muốn động đến họ trừ khi điều động cả đội quân tu sĩ, mà điều động quân đội thì thế trận sẽ không nhỏ, chúng ta sẽ không nhận được tin tức sao?”

“Có lẽ vậy! Nhưng họ đi lâu như thế cũng không có tin gì, thật khiến người ta lo lắng!”

“Tiếp tục phái người đi tìm”, Công Tôn Trí hít sâu một hơi.

Mà lúc này, phía Thiên Tông Lão Tổ đã thông qua truyền tống trận của phân điện về đến Hằng Nhạc, bốn người phía Ngưu Thập Tam cũng đi theo, lúc này họ đang tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.

“Chín đại lão tổ đã bị các ngươi phế rồi, vậy còn sợ cái gì nữa?”, trong điện toàn là tiếng hô to gọi nhỏ của Thái Ất Chân Nhân.

“Đúng thế! Đội hình lớn như vậy, theo ta thấy cứ hành động đi”, Ngô Tam Pháo bắn nước miếng khắp trời: “Không đủ nhân lực thì lão tử đi đầu cho các ngươi”.

“Các ngươi còn gào thét ầm ĩ nữa thì cô nãi nãi đây sẽ đánh người đấy”, Sở Linh vừa ung dung cắt móng tay vừa thản nhiên lên tiếng.

Hơ!

Nghe vậy, phía Thái Ất Chân Nhân đều mấp máy miệng sau đó ngoan ngoãn ngồi về vị trí ban đầu, không ai dám hé răng nửa lời.

“Chúng ta không trực tiếp khai chiến đương nhiên có lý do của chúng ta”, Diệp Thành ngồi trên ngai vàng vừa ôm khuôn mặt sưng vù của mình vừa nói: “Bây giờ chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế, sao chúng ta phải khai chiến trực diện nữa? Giảm bớt sức chiến đấu của Thanh Vân Tông chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Mối uy hiếp bây giờ là người có Thiên Nhãn của Thanh Vân Tông”, Chung Giang trầm ngâm cất lời: “Muốn giả danh người của Thanh Vân trà trộn vào đó thì phải loại trừ người này trước”.

“Thông báo cho nội gián của chúng ta ở Thanh Vân Tông tìm người tên Vân Thanh đi”, Diệp Thành hạ lệnh.

“Không phải ngươi định lẻn vào Thanh Vân Tông ám sát ông ta đó chứ?”, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh nhìn vào Diệp Thành.

“Ta không có gan lớn đến vậy”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phải tìm hiểu động tĩnh của người đó trước đã, chỉ cần chúng ta trà trộn vào Thanh Vân Tông đúng lúc thì có thể tránh được ông ta, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”.

“Ta đi xử lý ngay bây giờ”, Hồng Trần Tuyết và Phong Tế cùng đi ra ngoài. Mặc dù chỉ là một người nhưng lại liên quan đến rất nhiều chuyện, họ không thể làm qua loa được, một bước đi sai lầm, hậu quả không thể tưởng tượng.
Chương 869: Tin về Nam Minh Ngọc Thu

Sau khi Hồng Trần Tuyết và Phong Tế đi, phía Thiên Tông Lão Tổ cũng lục tục ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.

Trận chiến đêm qua tuy họ toàn thắng nhưng cũng không phải không có ai bị thương, đội hình bốn đấu một nhưng Thiên Tông Lão Tổ cũng đã bị thương, thảm nhất là Bạch Dịch, hắn ta còn suýt nữa bị chém chết.

Họ cần hồi phục chấn thương trong thời gian ngắn nhất để có thể tiếp tục các hành động lớn sau này.

Trong điện chỉ còn lại Man Sơn, Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam, không phải họ không định đi mà là bị Diệp Thành giữ lại.

Mặc dù bốn người họ nhìn có vẻ không đáng tin nhưng thân phận lại không tầm thường.

Ví dụ như Thái Ất Chân Nhân, ông ta là người của Hoàng tộc Đại Sở, khi cứu viện Nhân Hoàng ở Bắc Sở chẳng phải Hoàng tộc Đại Sở đã giúp đỡ đó sao? Nếu không nhờ họ, có lẽ lịch sử sẽ phải viết lại.

Ví dụ như Ngô Tam Pháo, hắn ta là đại ca của đảo Hắc Long ở Bắc Sở.

Chẳng hạn như Ngưu Thập Tam, ông ta là nhân vật nổi tiếng lợi hại ở Bàn Long Hải Vực của Bắc Sở.

Còn Man Sơn là người khổng lồ ở Tây Thục của Bắc Sở, nắm trong tay lực lượng rất mạnh, theo tình báo thì tổ tiên của ông ta từng đi theo Thái Vương năm xưa, đến giờ cũng vẫn bảo vệ cho hậu duệ của Thái Vương.

“Mọi người biết vì sao ta giữ mọi người lại không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn bốn người.

“Đều là người thông minh, không cần vòng vo”, Thái Ất Chân Nhân ngoáy tai.

“Nếu vậy thì ta nói thẳng luôn nhé”, Diệp Thành mỉm cười: “Mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương Tông và Nam Sở, sau này chắc chắn sẽ tiến quân vào Bắc Sở, không biết bốn nhà có ý liên hợp với ta không?”

“Đương nhiên rồi”, Ngô Tam Pháo lập tức vỗ ngực: “Ta là đại ca của đảo Hắc Long, lời ta nói rất hữu dụng”.

“Bàn Long Hải Vực chúng ta cũng rất thức thời”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Lão Ngưu ta nhìn người rất chuẩn, ta tin tưởng thực lực và khả năng thống lĩnh của ngươi”.

“Đi theo ta rất có triển vọng đấy”, thấy hai nhà dứt khoát như vậy, Diệp Thành cũng cười tươi, sau đó nhìn Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân: “Ý hai vị thế nào?”

“Chuyện này ta phải hỏi Thánh chủ nhà chúng ta đã”, Man Sơn lắc đầu.

“Ta cũng vậy, chuyện này ta không quyết định được”, Thái Ất Chân Nhân nhún vai: “Hoàng tộc Đại Sở hiện nay do Hoàng Yên công chúa chỉ huy, ta chỉ là một tên lâu la thôi, nhưng ta tin cũng không có vấn đề gì lớn”.

“Vậy ta chờ hồi âm của hai vị”, Diệp Thành cười khẽ.

“Nhưng nói đến Đại Sở Hoàng Yên, cô ấy có thù với Nam Minh Ngọc Thu của thành cổ Thiên Long à?”, Ngưu Thập Tam hỏi Thái Ất Chân Nhân.

“Ta nghĩ là không đâu!”, Thái Ất Chân Nhân gãi đâu: “Hoàng Yên công chúa là thân nữ đích truyền của Sở Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu là thân nữ đích truyền của Huyền Hoàng, Sở Hoàng và Huyền Hoàng đều từng thống trị Đại Sở, chắc không có ân oán bất hoà gì đâu”.

“Cũng chưa biết được!”, Ngưu Thập Tam vuốt râu: “Mấy ngày trước hai người họ còn đánh nhau ở vùng ven Bàn Long Hải Vực của chúng ta kìa”.

“Thật á?”, Thái Ất Chân Nhân giật mình: “Sao ta chưa nghe ngươi kể bao giờ?”

“Ngươi cũng đâu có hỏi! Ta…”

“Nam Minh Ngọc Thu đến Bàn Long Hải Vực?”, Ngưu Thập Tam còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời. Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin về Nam Minh Ngọc Thu, không ngờ lại nghe thấy tin cô ta đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên.

“Ta đã thấy Nam Minh Ngọc Thu mà, không nhận nhầm đâu”, Ngưu Thập Tam nói một cách chắc chắn.

“Vậy Nam Minh Ngọc Thu đó có khác với người trong ký ức của ông không?”, Diệp Thành thử hỏi dò: “Ví dụ như tính cách, sức chiến đấu, hoặc là hình dáng”.

“Không có gì khác cả”, Ngô Tam Pháo nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng thanh kiếm trong tay cô ấy thực sự cực kỳ khủng khiếp!”

“Kiếm?”, mắt Diệp Thành loé lên: “Kiếm Uyên Hồng?”

Nếu nói đến thanh kiếm đáng sợ của Nam Minh Ngọc Thu, hắn chỉ nghĩ tới kiếm Uyên Hồng mà họ mang ra từ Thập Vạn Đại Sơn, đó là sát kiếm năm xưa Huyền Hoàng tự tay tế luyện, là pháp khí mạnh mẽ thực thụ, uy lực sao có thể đơn giản được!

“Công chúa Hoàng tộc Đại Sở của ngươi cũng không vừa!”, Ngưu Thập Tam lại nhìn Thái Ất Chân Nhân: “Cây kiếm của cô ấy cũng có uy lực không kém cây kiếm của Nam Minh Ngọc Thu”.

“Đó là kiếm Thái A”, Thái Ất Chân Nhân không hề giấu giếm: “Chắc kiếm mà Nam Minh Ngọc Thu dùng là sát kiếm Uyên Hồng của Huyền Hoàng, có thể sánh ngang với kiếm Uyên Hồng thì phải dùng tới bội kiếm Thái A của Sở Hoàng năm đó”.

“Sao hai người họ không đến đảo Hắc Long của ta đánh nhau chứ? Ta cũng muốn xem”, Ngô Tam Pháo mang vẻ mặt tiếc nuối.

Tất cả mọi người có mặt, ngoài Ngưu Thập Tam, có lẽ ai cũng cảm thấy tiếc nuối.

Đại Sở Hoàng Yên là ai? Là con gái của Sở Hoàng. Nam Minh Ngọc Thu là ai? Là con gái của Huyền Hoàng! Phụ hoàng hai người đều từng là Hoàng đế của vùng đất này, đều từng thống trị và từng là sự tồn tại bất bại của Đại Sở.

Nhưng vì lý do thời đại, Hoàng đế bất khả chiến bại của hai thời đại này vẫn chưa có cơ hội giao đấu.

Có lẽ trời cao muốn bù đắp cho sự nuối tiếc này nên đã để trận quyết đấu giữa hai vị Hoàng đế kéo dài tới thế hệ sau. Một người là công chúa của Hoàng tộc Đại Sở, một người là Thánh nữ của Thiên Long Thánh Tông, cả hai đều là thiên chi kiêu nữ, trận chiến của họ có lẽ sẽ là trận quyết chiến vượt thời đại.

“Điều ta quan tâm là cuối cùng ai thắng vậy?”, Man Sơn mở đôi mắt to như chuông đồng nhìn Ngưu Thập Tam.
Chương 870: Lật lại nợ cũ, tính ân huệ

“Bất phân thắng bại”, Ngưu Thập Tam lắc đầu: “Từ lúc bắt đầu cho đến lúc biến mất còn chưa tới một phút, tuy thời gian trận chiến ngắn nhưng cảnh tượng lại cực hoành , Bàn Long Hải Vực của chúng ta bị nghiền ép, suýt thì sụp đổ”.

“Ông có biết tại sao họ đánh nhau không?”, Diệp Thành sờ cằm, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lẽ nào hai người họ thật sự có ân oán?”

“Vấn đề này thì ta không biết”, Ngưu Thập Tam nhún vai, xoè tay: “Nữ nhân mà! Đánh nhau còn cần lý do à? Có thể là Đại Sở Hoàng Yên ghen tỵ vì ngực Nam Minh Ngọc Thu lớn hơn mình, cũng có thể là Nam Minh Ngọc Thu ghen tỵ Đại Sở Hoàng Yên xinh đẹp hơn mình, cứ so sánh như vậy rồi đánh nhau thôi, không phải sao?”

“Cái logic quái quỷ gì vậy?”, Thái Ất Chân Nhân mắng to: “Câu này để ta nghe thấy thì không sao, nếu để công chúa nhà ta nghe thấy, ngươi có tin đêm nay công chúa sẽ lật tung Bàn Long Hải Vực của các ngươi lên không?”

“Ta… Ta chỉ ví dụ thôi mà”, trước nay Ngưu Thập Tam luôn coi trời bằng vung, nhưng lần này lại thật sự sợ.

Khi hai người đang đấu vỡ mồm, ánh mắt Diệp Thành đã trở nên sâu thẳm khác thường, khoan nói đến tại sao Nam Minh Ngọc Thu lại đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên, nhưng không ngờ Nhân Hoàng lại không nhận được chút tin tức nào về trận đại chiến này.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, hầu hết nhân viên mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng đều đã được điều tới Nam Sở, thật sự rất ít người ở lại Bắc Sở, mà Bắc Sở lại rộng lớn, không nhận được tin cũng là điều bình thường.

“Nam Minh Ngọc Thu, cô đừng gây ra chuyện gì đấy!”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, hắn vẫn sợ rằng Nam Minh Ngọc Thu không được bình thường, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng bị cô ta đánh cho bị thương, nếu gây ra tai hoạ thì không phải chuyện đùa.

“Tiểu tử, thê tử ngươi thật hung hãn!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thái Ất Chân Nhân đã lấy tay chọc vào người hắn, nói xong còn nở nụ cười gian: “Bị đánh không ít rồi đúng không?”

“Ông bị rảnh à?”

“Xem đi, xem đi, lại nổi nóng rồi”, Thái Ất Chân Nhân khinh thường: “Nhưng lần trước gặp cô ấy, ta cảm thấy là một tiểu cô nương khá dịu dàng nho nhã, không ngờ lại nóng nảy như vậy”.

“Lần trước?”, Diệp Thành nhướng mày: “Ông từng gặp cô ấy?”

“Đương nhiên là gặp rồi!”, Ngô Tam Pháo hất đầu: “Lần trước chúng ta gặp cô ấy ở Âm Sơn, nhưng hình như là tóc trắng cơ, chắc ngươi cũng đã gặp rồi. Ồ không đúng, chúng ta đuổi theo tên kia rồi lúc về mới gặp, lúc đó ngươi đã chuồn mất rồi”.

Nghe vậy, Diệp Thành im lặng, nắm đấm phía sau tay áo đã siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc.

Đúng là trời xui đất khiến, bở lỡ khi ở Hạo Thiên thế gia, bỏ lỡ khi ở Bắc Chấn Thương Nguyên, vậy mà ở Âm Sơn cũng lại bỏ lỡ. Đúng người, đúng địa điểm, đúng thời gian nhưng vẫn không gặp…

Tạo hoá trêu người!

Diệp Thành cười khổ lắc đầu.

Một lúc sau hắn nhìn Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam: “Nếu hai vị không còn chuyện gì nữa thì hôm nay hãy về đi! Bên ta sẽ nhanh chóng liên hệ với Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long để xây trung chuyển hư không đại trận”.

“Được”, hai người cùng vươn vai đứng dậy: “Ta cảm giác chúng ta đang được dựa vào gốc cây to, đánh nhau thì ta có sát thần, trị thương thì có Đan Thánh”.

“Ta thích xem dáng vẻ ngông nghênh của mọi người”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn hai người này.

“Vậy ta cũng đi đây, về nhà thương lượng một chút”, Man Sơn cũng lắc đầu, vác rìu lớn trên vai.

“Tiểu tử, Viêm Hoàng của ngươi nợ Hoàng tộc Đại Sở của ta hai ân huệ, đừng quên đấy”, trước khi đi, Thái Ất Chân Nhân còn nhắc: “Có thể lúc nào đó chúng ta sẽ tìm ngươi đòi ân huệ đấy”.

“Hai ân huệ?”, Diệp Thành nhướng mày: “Chẳng phải chỉ có một lần đi nhờ truyền tống trận thôi sao, còn gì nữa?”

“Vớ vẩn”, Thái Ất Chân Nhân cáu kỉnh: “Ngươi có biết trong trận Viêm Hoàng đánh Thiên Hoàng ấy vì sao Sát Thủ Thần Triều không ra tay gây rối không? Chính là vì Hoàng tộc Đại Sở chúng ta đã âm thầm giữ chân giúp các ngươi”.

“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành sờ cằm, nếu Thái Ất Chân Nhân không nói thì hắn thật sự không biết có chuyện này.

“Nhớ đấy, hai mối ân huệ, đừng có quên”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Thái Ất Chân Nhân đã lại lên tiếng, hơn nữa vừa nói còn vừa lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại.

“Chuyện này mà ông cũng ghi, có còn biết xấu hổ không hả?”, Diệp Thành mắng to.

“Đây là ân huệ, ân huệ thì phải ghi rõ ràng”.

“Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta cùng tính lại đi”, Diệp Thành không nghe nổi nữa: “Năm xưa Sở Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều để lại một đống hỗn độn, là thuỷ tổ Viêm Hoàng của chúng ta giúp các ông thu dọn, ân huệ này tính cho ai?”

“Đã hơn mười nghìn năm rồi, ngươi còn lật lại nợ cũ!”, Thái Ất Chân Nhân bĩu môi.

“Là ông lấy sổ ra đi qua đi lại trước mặt lão tử nên ta mới phải tính chứ!”, Diệp Thành tỏ vẻ không tán thành, sau đó hắn giơ một ngón tay lên: “Đây được tính là một ân huệ”.

“Nếu các ngươi đã nói như vậy thì Hoàng tộc Đại Sở và Viêm Hoàng đều nợ chúng ta một ân huệ!”, Man Sơn hất đầu.

“Ông có chuyện gì!”, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cùng liếc mắt quan sát Man Sơn từ trên xuống dưới một lượt.

“Nếu đã lật lại nợ cũ thì chúng ta cũng phải lật lại”, Man Sơn lại ngồi xuống, nói liến thoắng: “Khi Thái Vương của chúng ta còn đang trị vì, Sát Thủ Thần Triều mà Sở Hoàng trấn áp và Ma Vực mà Viêm Hoàng trấn áp cũng gây ra không ít chuyện, đều là Thái Vương của chúng ta thu dọn tàn cuộc giúp các ngươi, đây cũng là ân huệ, ta phải ghi lại, mỗi nhà một ân huệ, đến lúc nào đó sẽ đòi lại sau”.

Nói xong tên này thật sự lấy một cuốn sổ nhỏ ra viết vào đó tỉ mỉ, cẩn thận.

Thấy vậy, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, Diệp Thành sờ cằm, hai người vẫn quan sát tên khổng lồ này từ đầu đến chân, nhìn lão có vẻ hiền lành thật thà, thực ra bên trong cũng rất bỉ ổi.

“Nếu Thần Hoàng còn trị vì không biết phải đòi bao nhiêu ân huệ nữa!”, nhìn ba người đều lấy sổ ra, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cùng thở dài.

Đúng vậy! Nếu tính như Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Man Sơn thì khi Thần Hoàng trị vì, các thế lực tà ác mà tám Hoàng đế thời trước của Đại Sở trấn áp đều từng gây chuyện, chẳng phải cuối cùng tất cả đều do Thần Hoàng giải quyết hay sao?

Nếu tính như vậy thì hậu duệ của tám vị Hoàng đế đời trước của Đại Sở đều nợ Thần Hoàng một ân huệ, nếu tính như vậy thì có tính tám đời cũng không hết!

Không biết nếu chín vị Hoàng đế của Đại Sở còn sống, nhìn thấy ba tên này lấy sổ sách ra ngồi tính ân huệ, liệu có giáng cho mỗi tên một bạt tai không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK