Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669: Lao động không công

“Nào, ngươi làm đi!”, Diệp Thành gọi tiên hoả ra để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, hắn còn lấy ra rất nhiều nguyên liệu để luyện chế chú ấn.

Tiên Hoả Đạo Thân rất nghe lời, luôn làm theo mệnh lệnh của Diệp Thành, hơn nữa đi theo Diệp Thành lâu nên nó cũng quen, đã học được bảy tám phần thuật luyện đan và thủ pháp luyện chú ấn của hắn.

“Nào, ngươi cũng đừng nhàn rỗi nữa”, Diệp Thành lại gọi Thiên Lôi Đạo Thân ra, sau đó đưa Đại La Thần Đỉnh cho nó: “Tôi luyện cho ta đi, đừng lười biếng”.

Thiên Lôi Đạo Thân và Tiên Hoả Đạo Thân đều rất nghe lời, hơn nữa chúng cũng đã rất thành thạo việc tôi luyện binh khí.

Bên này, Diệp Thành lại gọi đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra.

“Đây, cho ngươi cái này”, Diệp Thành ném hồ lô Tử Kim cho nó: “Nạp hết đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú mà mười tám phân thân truyền tới vào hồ lô này cho ta, không được lười biếng”.

Diệp Thành sử dụng hết những gì có thể sử dụng, biến ba đạo thân thành tay sai lao động không công.

Nhưng hắn cũng không rảnh rồi, lúc này hắn đang cẩn thận đếm bảo bối. Hai ngày nay thu hoạch được rất nhiều, bảo vật trong túi đựng đồ của hai cảnh giới Chuẩn Thiên đều nhiều vô kể.

Đêm đó, Cảnh Giang và Bạch Dịch, hai tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng tới.

Diệp Thành đưa ngọc giản có thác ấn ký ức linh hồn cho hai người.

Cảnh Giang sẽ dùng thân phận Thương Hình – điện chủ phân điện thứ chín.

Còn Bạch Dịch sẽ vào vai Trình Dục – điện chủ phân điện thứ tám.

Đêm khuya, Bạch Dịch rời khỏi phân điện thứ chín, cùng đi với ông ta còn có rất nhiều cao thủ của Viêm Hoàng, mục đích là để đề phòng.

Hơn nữa trước khi đi, Diệp Thành còn dặn dò kỹ càng phải phân biệt rõ người của mình và người của Doãn Chí Bình, không thể nhầm lẫn, bởi vì sáng sớm chín ngày sau hắn sẽ dẫn người ra chiến trường.



Rầm! Rầm! Rầm!

Đêm khuya đáng lẽ phải cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng lại bị tiếng động ‘rầm, rầm’ này phá vỡ.

Lắng nghe kỹ thì thấy âm thanh này chậm rãi mà nhịp nhàng, giống như tiếng bước chân người nhưng vì quá nặng mà phát ra tiếng động.

Ngẩng đầu lên nhìn thì đúng là tiếng người đang đi lại.

Đó là một khu rừng hoang vu vô tận, khí man hoang cuồn cuộn.

Dưới màn đêm đen, một bóng người mờ ảo chậm rãi bước đi, dáng người không cao lắm, xét theo chiều cao thì đó là một thiếu niên, khuôn mặt vẫn còn non nớt, trong tay cầm Ô Thiết Côn.

Cậu nhóc này hơi kỳ lạ, toàn thân được bao phủ bởi luồng khí cuồng bạo, giữa đầu mày có phù văn như ẩn như hiện.

Điều đáng nói là hai mắt cậu quá đỗi nóng bỏng, như ngọn đuốc loé lên ánh sáng vàng rực rỡ, tựa hoả nhãn kim tinh, cực kỳ chói mắt dưới màn đêm đen.



Sáng sớm, Diệp Thành còn chưa ngủ dậy đã bị Tiên Hoả Đạo Thân đánh thức.

Khi Diệp Thành mở mắt ra mới phát hiện trong Địa Cung đã có một người đang đứng, dáng đứng thẳng tắp như cọc gỗ, cặp mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn không có cảm xúc.

Đúng vậy, trong vòng một ngày một đêm, Tiên Hoả Đạo Thân đã luyện chế ra một Âm Minh tử tướng.

“Được lắm, giỏi”, Diệp Thành sờ cằm đi vòng quanh Âm Minh tử tướng, thi thoảng còn đưa tay ra gõ, Tiên Hoả Đạo Thân luyện cơ thể ông ta cực kỳ dẻo dai, rắn chắc.

“Âm Minh tử tướng đầu tiên là Lôi Viêm, thứ hai là Phong Dực, thứ ba là Hoả Chân, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Kim Hiệt, tên của một người nổi tiếng, ghê chưa ghê chưa?”

Sau đó Diệp Thành truyền linh hồn lạc ấn vào đầu Kim Hiệt.

Sau khi thiết lập mối liên hệ, Diệp Thành cảm nhận tỉ mỉ sau đó không khỏi tỏ vẻ lấy làm tiếc: “So với Lôi Viêm và Hoả Chân thì thực lực của ngươi hơi yếu hơn một chút, nhưng cũng hơn là không có”.

Đây đã là Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên thứ tư của hắn, nhưng Lôi Viêm đã được hắn tặng cho Sở Linh để phòng thân.

Ngoài ra hắn còn có chín Âm Minh tử tướng cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, nếu so sánh Âm Minh tử tướng với tu sĩ cùng cấp bậc thì sức chiến đấu của Âm Minh tử tướng kém hơn rất nhiều, nhưng số lượng nhiều thì khác, đôi khi số lượng nhiều đến một mức độ nhất định sẽ bù được khiếm khuyết của chất lượng.

“Tốt lắm”, Diệp Thành cười hớn hở, phất tay cất Âm Minh tử tướng đi.

“Đi thôi”, Sở Linh Ngọc bước vào, vừa đi vừa khẽ ngâm nga một bài hát: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Tới phân điện thứ bảy đi”, Diệp Thành vươn vai, đi về phía hư không truyền tống trận.

Bên cạnh hư không truyền tống trận có hư không truyền âm thạch, thông thường các phân điện muốn qua lại sẽ dùng hư không truyền âm thạch để thông báo cho bên kia mở hư không truyền tống trận, nếu bên kia không mở thì không thể thiết lập thông đạo không gian.

Diệp Thành đặt lệnh bài điện chủ của Thương Hình vào chỗ hõm trong hư không truyền âm thạch.

Hư không truyền âm thạch khẽ rung rồi sáng lên.

“Thương Hình, có chuyện gì?”, trong hư không truyền âm thạch vang lên giọng nói của điện chủ phân điện thứ bảy – Cổ Nguyên.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là ta mới tìm được một món bảo vật muốn nhờ huynh xem hộ một chút”, Diệp Thành cười bảo: “Ta qua đó hay là huynh tới đây?”

“Ngươi tới đây đi!”, Cổ Nguyên thản nhiên đáp: “Ta mở hư không truyền tống trận rồi”.

“Được!”, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc, hai người lần lượt bước vào truyền tống trận.

Chẳng mấy chốc đại trận chuyển động, hai người lần lượt bước vào.

Một khắc sau, hai người bước ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt họ là Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng ở đó.

“Cổ huynh, một ngày không gặp mà trông sắc mặt huynh tốt lên nhiều đấy”, Diệp Thành cười khẽ.

“Bảo vật đâu?”, Cổ Nguyên mở mắt.

“Nóng lòng muốn tìm cái chết vậy à?”, Diệp Thành cười khẩy trong lòng, nhưng vẫn phất tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra.

Nhìn thấy Đại La Thần Đỉnh, Cổ Nguyên thoắt cái đứng dậy, giống như Trình Dục và Thương Hình, hai mắt ông ta sáng như sao, với nhãn giới của tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên ông ta nhìn ra được độ phi phàm của thần đỉnh.

Hơn nữa, Diệp Thành còn thấy rõ sự tham lam trong mắt ông ta.

Bên này, Sở Linh Ngọc cũng đã sử dụng thần quang âm thầm phong toả Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Diệp Thành đứng sau Cổ Nguyên đã lấy roi Đả Thần Tiên ra, trút chân nguyên vào đó.

Nhưng điều khiến Diệp Thành giật mình là Cổ Nguyên không hề phát hiện, có lẽ ông ta nhìn quá chăm chú nên không phát hiện ra sự bất thường phía sau, điều này khiến Diệp Thành hơi ngại ra tay.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn vung roi lên.

A!

Cổ Nguyên hét lên thảm thiết, bất chợt bị đánh một roi khiến ông ta ngớ người.

Keng!

Phía trước, Sở Linh Ngọc nhanh như chớp, nhất kiếm tuyệt sát đâm xuyên đan hải của Cổ Nguyên.

Vút!

Phía sau, Diệp Thành lại vung thêm một roi nữa.

Cổ Nguyên ngã gục tại chỗ.

“Thương Hình, ngươi…”, Cổ Nguyên phản ứng lại thì gào lên giận dữ.

“Bảo bối không tệ đúng không?”, Diệp Thành cười khẽ.

“Người đâu, mau tới đây”, hai mắt Cổ Nguyên đỏ như máu, ông ta rống to muốn gọi người tới cứu mình.

Nhưng giọng của ông ta sẽ không thể truyền ra ngoài, bởi vì Sở Linh Ngọc đã phong toả cả Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

A!

Ngay sau đó, trong Địa Cung lại truyền tới tiếng hét thảm thiết, Cổ Nguyên đã bị phế, lại bị Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn, sau khi ký ức linh hồn bị lấy đi, ông ta ngã rạp dưới đất, rơi vào hôn mê.

“Lần này suôn sẻ đến bất ngờ”, Sở Linh Ngọc cười vui vẻ.

Năm đến ba giây sau, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục rồi mở mắt, vẻ mặt còn khá hưng phấn.

“Sao vậy?”, Sở Linh Ngọc ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
Chương 670: Hoặc Hồn Cấm Hồn

“Tiền bối nhìn xem”, Diệp Thành đưa miếng ngọc giản có chứa kí ức linh hồn cho Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc nhận lấy miếng ngọc giản rồi bóp nát, kí ức hiện ra.

Ngay sau đó, vẻ mặt Sở Linh Ngọc trở nên khác thường: “Cổ Nguyên là người của Chính Dương Tông?”

“Chơi hay đấy”, Diệp Thành tắc lưỡi: “Đường đường là chủ của một điện ở Hằng Nhạc Tông mà lại là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Chính Dương Tông, mẹ kiếp, đúng là bất ngờ”.

“Không biết nếu như Doãn Chí Bình biết được thì sẽ phản ứng thế nào, sức chiến đấu của một điện lại bị Chính Dương Tông nắm trọn trong lòng bàn tay. Một tên làm chưởng giáo như hắn đúng là thất bại thảm hại”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi, “cũng may hiện giờ đang đại chiến với Thanh Vân Tông, nếu đại chiến với Chính Dương Tông thì Hằng Nhạc Tông sẽ thua thảm hại”.

“Giờ biết rồi thì cho dù lão ta là người của Doãn Chí Bình hay Chính Dương Tông thì cũng đều phải lôi ra chiến trường”.

“Dù sao thì cũng chẳng phải người của chúng ta, không xót phải không?”, Sở Linh Ngọc bất giác mím môi.

“Đương nhiên chẳng có gì phải xót cả”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đầu tiên phái người đưa Trình Dục tới thành cổ Thiên Thu rồi truyền tin về bên đó, để lại những người cần thiết, những tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên khác đều phải dốc sức giúp đỡ, còn nữa, đưa thêm tu sĩ mạnh của viêm Hoàng tới, đến rồi thì không cần phải đi nữa, nếu như chúng ta nắm được những phân điện khác trong tay rồi thì cũng cần có người trấn thủ, hôm qua ta thật sự chưa nghĩ tới điểm này”.

Phía này Diệp Thành đã biến đổi thành hình dáng của Cổ Nguyên, dùng rất nhiều cách để che đậy đi căn nguyên linh hồn.

“Long Gia”, Diệp Thành lại lần nữa gọi Thái Hư Cổ Long.

“Có gì cứ nói đi, ngày ngày nhiều chuyện”, Thái Hư Cổ Long còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Diệp Thành đánh thức, đương nhiên không vui vẻ gì rồi, đến mí mắt còn chưa mở.

“Ngươi có biết về bí pháp Phản Sưu Hồn không?”

“Phản Sưu Hồn? Nghĩa là gì?”

“Nghĩa là người khác muốn lấy đi kí ức linh hồn của ngươi, còn đây là bí pháp ngăn người khác đoạt kí ức linh hồn của ngươi”, Diệp Thành nói tiếp: “Phía này xảy ra một số chuyện, chúng ta cần rất nhiều người giả dạng người của Chính Dương Tông, người đông khó tránh xảy ra sơ xuất, để đề phòng bất trắc ta vẫn nên thận trọng một chút thì hơn”.

“Một cái là cấm hồn, một cái là hoặc hồn, ngươi cần cái nào?”

“Hai cái có khác biệt gì không?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi.

“Đương nhiên có rồi”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Cái gọi là Cấm Hồn chính là lập cấm chế trên linh hồn của mình, một khi người khác triển khai Sưu Hồn thì cấm chế sẽ tự động mở để ngăn kẻ khác đoạt đi, cái gọi là Hoặc Hồn trên danh nghĩa chính là mê hoặc, ngươi có thể tạo ra một phần kí ức linh hồn, nếu có người muốn Sưu Hồn thì chỉ có thể lấy đi phần kí ức linh hồn mà ngươi làm giả ra, nói vậy ngươi hiểu chưa?”

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm, sau hai, ba giây hắn mỉm cười: “Cho ta cả hai cái đi”.

“Ta biết ngay ngươi sẽ nói vậy mà”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu: “Chuẩn bị tiếp nhận đi”.

“Được”.

Ngay sau đó, hai pháp môn không cùng mật thuật được Thái Hư Cổ Long truyền cho bản thể của Diệp Thành thông qua phân thân.

Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi dưới đất, hắn tĩnh lặng ngưng khí.

Mặc dù Hoặc Hồn và cấm pháp rất huyền diệu nhưng so với Thái Hư Cổ Long Hồn thì bí pháp này vẫn kém hơn một chút.

Sau nửa canh giờ, Diệp Thành từ từ mở mắt, trong ánh mắt rõ cái nhìn kinh ngạc bởi hắn có thêm nhận thức về sự huyền diệu của linh hồn trong hai bộ bí pháp này, dần dần hắn tiến gần tới chân đế.

Không lâu sau đó, Diệp Thành vận chuyển bí pháp Cấm Hồn.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh thần bí thâm nhập vào linh hồn của mình còn sức mạnh thần bí này chính là sức mạnh ngăn cản kẻ khác đoạt đi linh hồn của hắn, một khi kẻ khác thi triển Sưu Hồn thì sẽ tự động phong ấn kí ức linh hồn.

“Đùng là không tồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó vận chuyển bí pháp Hoặc Hồn phong ấn kí ức của Cổ Nguyên vào trong đó, nếu có kẻ nào đó muốn đoạt đi kí ức linh hồn thì sẽ chỉ có thể đoạt được kí ức của Cổ Nguyên mà thôi.

Kì diệu thật!

Sau hồi tiếp nhận, Diệp Thành không khỏi trầm trồ kinh ngạc: “Cho dù có thể phá đi bí pháp Hoặc Hồn thì cũng còn bí pháp Cấm Hồn ngăn cản việc đoạt hồn, đây chính là hai lớp bảo vệ. Long Gia, hai bí pháp này thật mạnh”.

“Bất cứ bí pháp nào dù ít dù nhiều cũng có sơ hở, hai bí pháp này cũng không ngoại lệ”.

“Sơ hở gì?”, Diệp Thành vội hỏi lại.

“Đối mặt với thuật Sưu Hồn ở cấp cao thì Huyễn Hồn và Cấm Hồn căn bản chẳng khác gì có như không”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã lên tiếng: “Bí thuật về phương diện linh hồn căn bản rất hiếm, còn Huyễn Hồn và Cấm Hồn mà ta truyền cho ngươi có cấp bậc không hề thấp, nếu như gặp phải thuật Sưu Hồn cấp cao thì ta cũng không còn cách nào”.

“Vậy thuật Sưu Hồn của ta có được coi là cấp cao không?”, Diệp Thành vội hỏi lại.

“Ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, “ngươi cho rằng ngươi có thể tuỳ tiện đoạt đi được kí ức linh hồn của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là vì bọn họ không thiết lập cấm chế linh hồn sao? Không hề! Đó là vì thuật sưu hồn của ngươi ở cấp cao, cấm chế trên linh hồn của bọn họ giống như đã được thiết lập trước khi ngươi tiến hành thuật Sưu Hồn rồi”.

“Đúng vậy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn mỉm cười: “Bà cô Sở Linh Ngọc cũng thật đáng tin, bí thuật Sưu Hồn này ta có được từ cô ta đấy”.

“Sưu Hồn Thuật của ngươi có lẽ bắt nguồn từ Linh tộc”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đến ta còn không có được thần thuật Sưu Hồn ở cấp này nên ta chỉ có thể nghĩ tới bí pháp của Linh tộc thôi”.

“Bí pháp linh hồn đó mạnh lắm sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long lập tức lên tiếng: “Chủng tộc này có hai tu sĩ thần thông mạnh mẽ, người thứ nhất có khả năng dễ dàng khấy động thiên địa, còn người thứ hai lại giỏi về phương diện linh hồn, Sưu Hồn chính là sở trường của bọn họ, về điểm này thì khi nào rảnh ngươi có thể tìm tên tí hon kia nói chuyện là biết”.

“Linh Tộc có khả năng dung hoà với thiên địa ở mức độ cao, sưu hồn kì diệu. Ma tộc với biên độ tăng trưởng bá đạo, Tiên Tộc có khả năng công kích mạnh mẽ, Thần Tộc nổi trội với khả năng phục hồi khủng khiếp, Vu Tộc giỏi về chú ấn, Man tộc ưu thế ở cơ thể rắn rỏi, Cổ tộc giỏi về thông linh, yêu tộc giỏi về hoan thuật”, Diệp Thành lẩm bẩm một hồi, hắn hiếu kì hỏi lại: “Long gia, lĩnh vực mà Long tộc nổi trội là gì?”

“Long tộc toàn năng”, Thái Hư Cổ Long đáp lại luôn: “Những gì mà bảy tộc thời Viễn Cổ giỏi thì Long tộc ta căn bản đều biết, nhưng nếu phải luận về một lĩnh vực chuyên biệt thì đó chính là nắm bắt sức mạnh không gian”.

“Nghe hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm.

“Mỗi một tộc đều có lĩnh vực nổi trội riêng của mình nhưng ưu điểm đương nhiên sẽ yếu hơn một chút, tộc nào cũng như vậy, ví dụ như Man tộc, cơ thể bá đạo mạnh mẽ nhưng tốc độ và linh hồn của bọn họ lại chẳng ra sao”.

“Vậy nếu như…”

“Các Lão, thánh nữ tới rồi”, Diệp Thành đang định lên tiếng thì bên ngoài liền có giọng nói vang lên, vả lại còn là giọng nói gọi Các Lão mà hắn đang đóng vai, không cần nói cũng biết đó chính là người của Chính Dương Tông”.

“Thánh nữ? Cơ Tuyết Băng?”, Diệp Thành chợt cau mày, Thánh Nữ mà Chính Dương Tông vẫn gọi chẳng phải là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng sao?
Chương 671: Điều tra một người

Diệp Thành vội kết thúc cuộc nói chuyện với Thái Hư Cổ Long sau đó đứng dậy.

Không lâu sau đó, một bóng hình quỷ mị bước vào, thân pháp huyền diệu, tốc độ vô cùng nhanh, mãi tới khi vào bên trong địa cung mới hiện rõ diện mạo.

Lại là nữ giả trang nam!

Thấy cách ăn mặc của Cơ Tuyết Băng, khoé miệng Diệp Thành lại giật giật vì Cơ Tuyết Băng vẫn lựa chọn giả trang thành thư sinh yếu đuối.

Có điều cho dù là vậy thì khí chất của cô vẫn rất tự nhiên, giả trang thành nam rồi nhưng vô cùng phong thái, cũng chẳng trách mà Thánh nữ thất tịch Từ Nặc Nghiên thích Cơ Tuyết Băng. Diệp Thành cảm thấy rằng nếu như hắn là nữ thì nói không chừng cũng thích cô ấy mất.

Nghĩ vậy Diệp Thành tiến lên trước, hắn chắp tay hành lễ.

Đúng vậy, một kẻ thân là điện chủ vẫn phải hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu như luận về địa vị thì Thánh Tử Thánh Nữ có địa vị cao hơn Thánh Chủ, Thánh Tử Thánh Nữ giống như thái tử ở thế giới người phàm.

Có điều nếu như luận về quyền lực thì Thánh Tử và Thánh Nữ lại kém xa điện chủ. Điện chủ giống như chư hầu một phương ở thế giới người phàm, tay nắm binh quyền.

Cho nên Diệp Thành dù làm điện chủ vẫn phải hành lễ theo chuẩn mực. Không phải tất cả điện chủ đều như vậy, ngươi là Thánh Tử Thánh Nữ thì ta nể mặt hành lễ, vì tương lai ngươi có thể trở thành chưởng giáo.

“Không biết Thánh Nữ tới đây có chuyện gì?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Giúp ta điều tra một người”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi sắc thái, trong ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào như thể mọi biến chuyển trên đời này chẳng thể nào khiến cô ta xao lòng.

“Điều tra người?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi thăm dò: “Điều tra ai?”

“Điều tra Tần Vũ”, Cơ Tuyết Băng nói ra bốn từ một cách thản nhiên.

Nghe bốn từ này, Diệp Thành chợt nhướng mày, không ngờ Cơ Tuyết Băng từ xa tới đây là vì muốn điều tra thân vận Tần Vũ mà hắn đóng giả khiến hắn nghe mà không khỏi cảm thấy có phần kì lạ.

“Thánh nữ, chuyện điều tra vốn dĩ là việc mà mạng lưới tình báo làm thì vẫn hay hơn”, sau khi gạt đi suy nghĩ, Diệp Thành mới nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt khó hiểu.

“Ta không muốn kinh động đến mạng lưới tình báo”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng: “Việc này là bí mật giữa ta và ông, lai lịch của Tần Vũ, những chiêu thức mà hắn biết cùng toàn bộ thông tin về hắn đều phải điều tra kĩ càng cho ta, nhớ rõ, cho dù điều tra ra bất cứ điều gì cũng phải bẩm báo với ta, không được bẩm báo lên trên”.

“Được…được”, Diệp Thành gật đầu, hắn cảm thấy Cơ Tuyết Băng có phần bất thường, cho dù là điều tra thì cũng không cần phải thần bí vậy chứ.

Có điều nếu như Cơ Tuyết Băng biết được người đứng trước mặt mình không phải là Cổ Nguyên thì liệu có giật mình không nhỉ? Nếu như cô ta biết được Cổ Nguyên là do Diệp Thành đóng giả thì sẽ thế nào, nếu như để cô ta biết sát thần Tần Vũ mà cô ta âm thầm điều tra đang đứng ngay trước mặt mình thì liệu có thẫn thờ tại chỗ không nữa?

Đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra những điều này.

Vả lại hiện giờ hắn còn đang nghĩ tới một chuyện khác xem có nên xử lý Cơ Tuyết Băng tại đây không.

Hắn biết rõ không lâu sau bọn họ sẽ tấn công Hằng Nhạc Tông, và tương lai không xa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chắc chắn không thể tránh khỏi xảy ra một trận quyết chiến quy mô lớn, chi bằng diệt một kẻ địch mạnh ngay tại đây?

Tình huống hiện giờ giống như ở phân điện thứ chín vào đêm hôm đó, nếu như nói về thù oán thì hắn và Cơ Tuyết Băng không hề có thù oán nhưng nếu nói về lập trường thì hắn và cô chính là kẻ đối địch với nhau, rồi có ngày bọn họ sẽ phải gặp nhau trên chiến trường.

Diệp Thành biết rõ thực lực và tiềm lực của Cơ Tuyết Băng, sau này cô ta nhất định là một kẻ địch lớn của Diệp Thành, nói không chừng người của Hằng Nhạc Tông sẽ chết trong tay cô ta không hề ít.

Vào giây phút này, Diệp Thành đang thầm tính sẽ tế gọi ra Âm Minh Tử Tướng bao vây Cơ Tuyết Băng, sự tàn khốc của chiến tranh không cho phép hắn thể hiện bất cứ sự thương hại nào, vì thương hại kẻ khác bây giờ thì sẽ phải đánh đổi bằng máu trong tương lai.

Có điều hắn vẫn kiềm chế lại, thứ nhất vì hắn không muốn đánh rắn động cỏ, thứ hai hắn thực sự không biết làm thế nào để ra tay với người mà mình từng thương.

Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng bước đi, cô đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, “roẹt” một cái đã biến mất.

Haiz!

Sau khi cô ta rời đi, Diệp Thành lại thở dài, hắn cảm thấy mình có phần nhân từ.

Sau năm, sáu canh giờ, Truyền Tống Trận bên trong địa cung lại rung lên. Tiếp đó, Sở Linh Ngọc từ từ đi ra, phía sau cô ta còn có Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô.

Ngoài bọn họ ra thì bên trong đại trận trên hư không liên tiếp có hàng nghìn bóng hình bước ra, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh.

Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và nhóm người Hồng Trần Tuyết ở lại bản doanh, thành cổ Thiên Thu cần Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang trấn thủ, còn Hồng Trần Tuyết lại là đại lão của Nhân Hoàng, bà ta nắm toàn bộ tin tình báo. Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lúc này còn đang bận rộn với những trận pháp của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK