Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961: Một thốn vạn trượng

Từ chỗ Cơ Tuyết Băng quay về, Diệp Thành đi một mạch về Ngọc Nữ Các.

Trên đường đi, hắn vô thức nhìn vài phương hướng, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt đều đang khoanh chân ngồi trên vân đoàn, chỉ có Lạc Hi và Thượng Quan Ngọc Nhi lên giường đánh một giấc no say vả lại tư thế ngủ trông không ra sao.

Diệp Thành ho hắng, hắn đi tới Ngọc Nữ Các nhưng lại phát hiện nơi này đã thêm một lớp phong ấn.

“Thú vị đấy”, Diệp Thành trơ mắt thẫn thờ ngồi trong lầu các nhìn Sở Linh đang hấp thu linh khí.

“Ta đang bế quan, đừng làm phiền”, Sở Linh truyền âm từ thần thức, đến cả mắt cô cũng không mở, vả lại giọng còn không mấy vui vẻ.

“Lý do được đấy”, Diệp Thành chép miệng, hắn lắc đầu rời đi, nếu như là bình thường thì hắn sẽ không nói lời nào mà đạp cửa xông vào nhưng đêm nay lại khác, nếu cứ như thế thì cả Ngọc Nữ Phong sẽ vô cùng náo nhiệt.

“Có phải mình nên bỏ chút tâm sức không nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn dừng lại giữa khoảng không của Ngọc Nữ Phong.

Thế rồi Diệp Thành triệu gọi Tử Huyên ra ngoài.

Trạng thái của Tử Huyên lúc này là hình nộm, cô đứng đó như cây lao bất động, đôi mắt trống rỗng, thần thái đờ đẫn, kì lạ đó là cô lại tự động hấp thu ánh trăng.

“Tiền bối?”, Diệp Thành ghé tới, bàn tay khua khua tay trước mặt Tử Huyên, hi vọng có thể thức tỉnh được thần linh trong cơ thể của Tử Huyên.

Có điều dù cho hắn có gọi thế nào thì Tử Huyên cũng không hề có bất cứ phản ứng nào, cô vẫn ở trạng thái là một thi thể chết.

“Con sẽ không làm lãng phí thời gian của tiền bối đâu”, Diệp Thành lại lần nữa gọi chỉ hi vọng thần linh bên trong cơ thể Tử Huyên có thể tỉnh lại, như vậy có lẽ hắn có thể học được thêm nhiều bí pháp từ cô ví dụ như dịch thiên hoán địa, thúc địa thành thốn và hoá vũ thành trần, ba bí pháp này đều nghịch thiên, vào thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.

Thế nhưng dù là hắn gọi thêm lần nữa thì Tử Huyên vẫn không hề có phản ứng.

Thấy vậy, Diệp Thành tỏ vẻ tiếc nuối, hắn từ từ lui ra, chìm vào trong những suy nghĩ của mình.

Mặc dù có Tiên Luân Nhãn có khả năng diễn tiến bí thuật thần thông nhưng đối với đại thần thông mà Tử Huyên thi triển thì hắn lại chẳng học được gì.

Có điều chỉ có thể khẳng định một điều rằng ba bí thuật thần thông nghịch thiên đó chính là bí pháp về phương diện không gian, giống như dịch thiên hoán địa, khả năng của nó chính là biến hoá không gian từ đó khiến kẻ địch không kịp trở tay, hôm đó Tử Huyên dùng thần thông nghịch thiên này để giết chết vô số kẻ địch.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới chìm vào trạng thái nhập định, cái mà hắn lĩnh hội chính là thúc địa thành thốn, so với dịch thiên hoán địa và hoá vũ vi trần thì hắn cho rằng bí pháp này dễ dàng học được hơn.

Trời đêm mênh mông, thiên địa chìm vào im ắng.

Diệp Thành giống như pho tượng được điêu khắc, hắn cũng bất động như Tử Huyên, cả cơ thể chìm vào trong trạng thái lĩnh hội thúc địa thành thốn.

“Sự kì diệu của bí thuật này chính là trong khoảng thời gian ngắn có thể rút ngắn không gian và mở rộng không gian”, biết suy nghĩ của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở nơi xa trong lòng đất của Chính Dương Tông lên tiếng, “muốn rút ngắn không gian vạn trượng thành một tấc sau đó lại khiến không gian chỉ bằng một tấc này mở rộng tới vạn trượng, đây chính là tinh tuý của thúc địa thành thốn, một thốn và vạn trượng có sự cân bằng, không được nhiều hơn mà không được ít hơn, nếu không thì rất có khả năng sẽ dẫn đến hỗn độn của không gian, làm không tốt sẽ gặp phải phản phệ cho nên bí thuật vô cùng nguy hiểm này đối với những người không thể lĩnh hội được không gian thì tốt nhất không nên thử, nó đề cập đến pháp tắc không gian”.

“Một tấc, vạn trượng, rút ngắn, mở rộng”, Diệp Thành khẽ nhắm mắt, hắn tìm được tinh tuý trong tám từ mà Thái Hư Cổ Long nói.

“Đầu tiên ngươi cần phải hiểu thúc địa thành thốn và dịch chuyển không gian không phải là một khái niệm”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “tộc Thái Hư Cổ Long ta mạnh nhất chính là bí thuật không gian nhưng chân đế trong đó chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, việc nắm vững không gian không phải là dễ dàng”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng bình tĩnh.

Thái Hư Cổ Long không nói tiếp, nó khẽ nhắm mắt, nó muốn chỉ dẫn tận tình cho Diệp Thành nhưng bí thuật không gian huyền diệu, muốn nhìn thấu huyền cơ thì cần có cảm ngộ của bản thân.

Thiên địa lại lần nữa chìm vào im lặng.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới từ từ bước ra một bước sau đó hắn lắc đầu bất lực rồi lại thu bước chân về, tiếp tục lĩnh hội.

Tiếp đó, Diệp Thành đang nhắm mắt trở nên dị thường hơn nhiều, chốc chốc bước ra nhưng rất nhanh lại thu chân về vị trí cũ, hắn cứ thế thử cả trăm lần nhưng không có thu hoạch gì.

Không biết mất bao lâu bước chân của Diệp Thành mới biến hoá kì diệu, không gian dưới chân bắt đầu méo mó.

Mãi tới lúc này Diệp Thành mới bắt đầu bước ra, bước từng bước chậm rãi nhưng sau mỗi bước di chuyển của hắn, không gian lại chấn động, chốc chốc còn có vết nứt xuất hiện.

“Tiểu tử, biết trước khả năng lĩnh hội của ngươi như vậy thì lão tử đã dạy ngươi bí thuật không gian từ lâu rồi”, Thái Hư Cổ Long đang nhắm mắt chợt liếc nhìn phân thân của Diệp Thành như thể có thể thấy Diệp Thành ở bên này, thấy sự biến hoá kì diệu trong bộ pháp của Diệp Thành nó vô cùng kinh ngạc.

……

Đêm khuya, trong đại điện của Chính Dương Tông, một bức màn thuỷ mặc khổng lồ hiện lên, phía trước màn thuỷ mặc này còn có rất nhiều bóng hình, Thành Côn, Ân Trụ và các lão tổ của Chính Dương Tông đều có mặt, vả lại trông mặt mày ai nấy đều có phần kích động.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi”, Thành Côn nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn hiểm ác không hề kiêng dè.

“Nam Sở vì sức mạnh này mà rơi vào thế yếu”, Ân Trụ để lộ hàm răng trắng bóc.

“Sau ngày mai Thanh Vân Tông sẽ không còn tồn tại nữa”, Chính Dương Lão Tổ cười u ám, “diệt Thanh Vân thì tiếp theo chính là Hằng Nhạc, còn các thế gia lớn khác có thể bỏ qua không cần tính”.

Roẹt!

Khi bọn họ đang nói chuyện thì một bóng hình như ma quỷ xuất hiện bên trong đại điện, khí thế mạnh mẽ, toàn thân có âm minh tử khí khiến người ta cảm thấy áp lực bội phần, kể cả là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng không khỏi run rẩy.

Bái kiến Pháp Lão!

Phía Thành Côn lần lượt cung kính hành lễ, còn người tới không phải ai khác mà chính là Pháp Luân Vương.

“Có thông tin của Huyền Linh Chi Thể chưa?”, Pháp Luân Vương liếc nhìn vào màn thuỷ mặc rồi nhìn sang Thành Côn.

“Chưa…chưa ạ”, Thành Côn vội đáp lời, giọng điệu dạ vâng: “Mấy ngày nay mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị tổn hại nghiêm trọng, hiện giờ vẫn đang xây dựng lại, một khi hoàn thành việc xây dựng lại mạng lưới thì sẽ nhanh chóng có được tin tức của Huyền Linh Chi Thể thôi ạ”.

“Việc này phải tiến hành nhanh chóng”, Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta quay người biến mất.

……..

Thúc địa thành thốn!

Gần sáng, Diệp Thành trên Ngọc Nữ Phong chợt mở mắt sau đó sải bước ra rồi biến mất.

Rầm!

Ngay giây phút sau đó, trên một ngọn núi cách đó vạn trượng vang lên tiếng động lớn, Diệp Thành bước ra một bước, vì vừa lĩnh hội được một chút kiến thức trong thúc địa thành thốn mà hắn không nắm vững được phương hướng, lại vì chưa nắm vững căn bản nên lập tức khiến cho một toà lầu các trên đỉnh núi bị hổng một lỗ lớn.

A!

Sau tiếng rên rỉ đau đớn, Diệp Thành ôm đầu nghiến răng bò dậy.

Ập vào mắt hắn chính là một cảnh tượng đầy hương sắc, phía trước mặt hắn là một bóng hình, bàn tay ngọc ngà đang cởi bộ nghê thường, trông bộ dạng rõ là đang thay y phục vả lại cơ thể trắng trẻo đã hiện ra hơn nửa, đặc biệt là đôi gò bồng đào cao vút trông càng choán mắt.

Thấy vậy, Diệp Thành chỉ cảm thấy cay mũi, mũi hắn chợt trào máu, không chỉ vì vừa rồi bị đụng phải lầu các mà vì việc khác, nực cười nhất đó là hắn chỉ chảy ra máu mũi, bộ dạng thật hài hước.

Có điều rất nhanh sau đó Diệp Thành liền phản ứng lại, hắn nhìn về phía khuôn mặt người kia, đó chẳng phải là Hồng Trần Tuyết sao?

Lúc này, lầu các bị va tạo thành một lỗ hổng khổng lồ chìm trong bầu không khí tử tịch, cả hai người thẫn thờ tại chỗ.

Sau hai giây, khoé miệng Diệp Thành giật giật, còn khuôn mặt Hồng Trần Tuyết thì đỏ bừng lên, đôi mắt tinh nhanh rực lửa.

“Đây…đây chỉ là hiểu nhầm”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn lùi một bước và cười với bộ dạng còn khó coi hơn là khóc.
Chương 962: Một tin tốt một tin xấu

“Hiểu lầm, ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”, Hồng Trần Tuyết mặc quần áo vào, toàn thân như muốn bốc hoả, bà bước tới cho Diệp Thành một chưởng làm hắn ngã xuống đất.

Rầm! Bụp! Choang!

Lập tức, trong căn lầu các bị va vào tạo thành một cái lỗ lớn vang lên những âm thanh hỗn loạn này, Diệp Thành bị một chưởng hất văng xuống, Hồng Trần Tuyết ấn hắn xuống đất đánh cho không đứng dậy được nữa.

Ầm!

Chẳng mấy chốc căn lầu các sụp đổ, Diệp Thành bị đánh mặt mũi sưng tím chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Diệp Thành, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa”, căn lầu các xập xệ sụp đổ, Hồng Trần Tuyết bước ra, hai mắt rực lửa nhìn về hướng Diệp Thành chạy trốn, bà muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp! Ở Hằng Nhạc Tông, có lẽ Diệp Thành không phải người mạnh nhất, nhưng khả năng chạy trốn của hắn thì là điều không phải người thường có thể so sánh được.

Quả thực, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành không phải dạng vừa, điều này người dân Đại Sở không ai không biết, chỉ trong một lát hắn đã chạy được hơn trăm dặm, cho đến khi tới một xó xỉnh chim không thèm đậu, hắn mới dừng lại.

Nhìn đằng sau thấy Hồng Trần Tuyết không đuổi theo, hắn mới hít một hơi thật sâu.

“Chẳng ra làm sao”, ngay sau đó giọng nói đầy ẩn ý của Thái Hư Cổ Long vang lên.

“Lão tử vui”, Diệp Thành lau máu mũi, chẳng hề biết xấu hổ.

“Nhưng lĩnh ngộ được ý nghĩa sơ cấp của Thúc Địa Thành Thốn, trận đòn này cũng đáng”, Thái Hư Cổ Long cười ranh ma: “Chỉ tiếc là bức tranh đẹp như vậy lại làm cho ngươi choáng váng”.

Diệp Thành dứt khoát bỏ qua câu sau của Thái Hư Cổ Long, chú ý đến câu trước.

Thúc Địa Thành Thốn, đúng là hắn đã hiểu sơ qua ý nghĩa của không gian, mặc dù kết quả hơi đau đớn nhưng nhìn chung cũng đáng ăn mừng, vạn sự khởi đầu nan, mà hắn đã bước một chân vào ngưỡng cửa, muốn hoàn toàn lĩnh ngội được Thúc Địa Thành Thốn chỉ là vấn đề thời gian.

“Ta muốn nghe ngươi nói về lĩnh vực thời không liên quan đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Thời không đó có phải chính là sự pha trộn giữa ý nghĩ sâu xa của không gian và thời gian không?”

“Ngươi có thể hiểu như thế”, Thái Hư Cổ Long lười biếng trả lời: “Nhưng ý nghĩa sâu xa của lĩnh vực thời không không chỉ là sự pha trộn giữa thời gian và không gian, trong đó tồn tại một sự cân bằng cực kỳ vi diệu, mà Thiên Chiếu của ngươi chính là sức mạnh bí ẩn của thời không và nửa thời không do thời gian và không gian đan xen tạo thành, chỉ là nó hiện hữu dưới hình dạng ngọn lửa mà thôi. Muốn thật sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời không, tiền đề bắt buộc là phải hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa của thời gian và không gian, không làm được điều này thì đừng hòng hiểu được ý nghĩa của thời không”.

“Ngươi lợi hại như vậy, lại am hiểu quy luật điều khiển không gian, vậy ngươi có lĩnh hội được chút chân lý nào về thời không không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Vấn đề này à!”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Ta chỉ là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long thôi, không phải cái gì cũng biết”.

“Hiếm khi thấy ngươi không thể hiện, ta thật sự không quen”.

“Linh tinh, chỉ là ta vẫn chưa đánh thức ký ức về phương diện đó thôi”.

“Ta tin ngươi”, Diệp Thành lắc đầu, không nhiều lời với Thái Hư Cổ Long nữa, không dễ gì mới lĩnh ngộ được chút ý nghĩa của không gian, đương nhiên hắn phải rèn sắt khi còn nóng.

Ngay sau đó hắn bước vào trạng thái nhập định, bắt đầu di chuyển bước chân.

Chỉ là, tuy bước chân hắn đi huyền diệu nhưng thử hàng trăm lần cũng không thấy thành công được một lần, mà mỗi khi thành công được một lần hắn sẽ va đổ một ngọn núi lớn, không nắm chắc sự biến hoá vi diệu trong đó thì sẽ va vào núi.

Khi bình minh dần ló dạng, hắn mới dừng bước, mặc dù mới chỉ lĩnh ngộ sơ qua về Thúc Địa Thành Thốn nhưng hắn vẫn rất vui.

Về tông môn!

Lau mồ hôi, sau đó hắn bay về Hằng Nhạc Tông như một đạo thần mang màu vàng.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, Hằng Nhạc Tông được bao phủ dưới thần hoa tựa như chốn thần tiên nơi trần gian.

Tuy nhiên dưới thần hoa lộng lẫy ấy lại là bầu không khí căng thẳng, Chính Dương Tông đang điều động binh tướng, họ cũng điều động binh tướng, hơn nữa vì đây là hành động liên minh lớn nhất từ trước đến nay, số lượng người tham gia đông đảo, đội hình khổng lồ, nên dù là các trưởng lão nhìn thấy cũng bất giác tặc lưỡi cảm thán.

Bên này, Diệp Thành đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Hắn bước vào khiến cho các trưởng lão đang thảo luận chuyện quan trọng bỗng dừng lại, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt ai cũng hơi kỳ lạ.

Không trách họ như vậy, vì cả đêm không thấy hắn, bây giờ hắn còn xuất hiện trong bộ dạng mặt mũi tím tái sưng vù, người tinh tường vừa nhìn là biết hắn bị đánh, hơn nữa người đánh còn rất tàn nhẫn.

Diệp Thành ho khan một tiếng, đầu tiên hắn nhìn quanh một lượt, thấy Hồng Trần Tuyết không ở đây mới dựng thẳng cổ áo bảo: “Ừm… Mọi người chuẩn bị thế nào rồi?”

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đêm nay”, Tiêu Phong cười sảng khoái.

“Mọi người chắc chắn đêm nay Chính Dương Tông sẽ tấn công chứ?”, Diệp Thành nhìn mọi người.

“Chắc chắn không có sai lầm”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Có một tin tốt và một tin xấu”, Diệp Thành vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng mà thanh tao vang lên trong đại điện, giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đi vào, chẳng phải chính là Hồng Trần Tuyết sao?

Thấy Hồng Trần Tuyết bước vào, Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.

Dù vậy Hồng Trần Tuyết cũng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt như ăn thịt người, nếu không vì đông người thì với tính của bà, bà vẫn sẽ ấn Diệp Thành xuống đất cho hắn một trận nữa như tối qua.

“Nói tin xấu trước đi! Giữ lại tin tốt cho hồi hộp”, Chung Quy lên tiếng.

“Phệ Hồn tộc xuất thế rồi, cũng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu.

“Liên minh với Thị Huyết Điện?”, Diệp Thành không khỏi cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, bản thân Thị Huyết Điện đã rất mạnh, nếu không cũng không thể độc bá Bắc Sở, bây giờ lại liên minh với Phệ Hồn tộc, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, muốn hạ gục chúng lại càng khó hơn.

“Một Phệ Hồn, một Thị Huyết, lão phu tính rồi, chưa biết chừng hai thế lực này là họ hàng xa”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu ra vẻ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi.

“Như ông nói, hai thế lực này đúng là có nguồn gốc sâu xa”, Thiên Tông Lão Tổ kinh nghiệm phong phú chậm rãi nói: “Thời cổ đại, bọn chúng hẳn là một nhánh, theo thời gian đổi thay mới dần dần truyền thừa thành hai nhánh là Phệ Hồn và Thị Huyết, lâu như vậy rồi chúng lại liên minh, rất khó giải quyết đấy!”

“Vậy tin tốt thì sao?”, phía lão tổ nhà họ Tô nhìn về Hồng Trần Tuyết.

“Tin tốt là có thế lực bí ẩn đang chống lại bọn chúng, thế lực và lai lịch cũng vô cùng sâu”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp: “Hiện tại có thể khẳng định là hậu duệ Thiên Long Thánh Tông do Nam Minh Ngọc Thu con gái của Huyền Hoàng chỉ huy”.

“Năm xưa Phệ Hồn tộc bị Huyền Hoàng trấn áp, Nam Minh Ngọc Thu phải thay Phụ Hoàng cô ấy thu dọn chiến trường à?”, Cổ Tam Thông vuốt râu.

“Dù thế nào thì đây cũng là tin tốt”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, có lẽ chúng ta có thể liên minh với Thiên Long Thánh Tông mà Nam Minh Ngọc Thu chỉ huy”.

“Tạm gác chuyện này qua một bên đã”, Diệp Thành cân nhắc: “Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là trận chiến đêm nay, thời gian không còn nhiều nữa, phải đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt Chính Dương và thống nhất Nam Sở”.

“Vậy chúng ta hành động thôi”, các trưởng lão hành động quyết đoán, lần lượt ra khỏi đại điện.

“Người vẫn ở lại trấn giữ Hằng Nhạc nhé”, trước khi đi, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhìn Hồng Trần Tuyết.

“Không cần dạy ta”, Hồng Trần Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, phất áo xoay người biến mất trong đại điện, có lẽ vẫn còn tức chuyện tối qua.

“Đã nói là hiểu lầm rồi mà”, Diệp Thành lắc đầu rồi cũng ra theo.
Chương 963: Chính là Cơ Tuyết Băng

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bước vào hư không, bay đến Ngọc Nữ Phong.

Trùng hợp là Sở Linh, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng ở đây, dường như nhận được tin tức, ngay cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng có mặt, đặc biệt là Hổ Oa, cậu nhóc còn mặc áo giáp trông như một vị tướng quân trẻ tuổi, tư thế oai hùng phấn chấn.

“Xem ra mọi người còn sốt ruột hơn cả ta!”, Diệp Thành mỉm cười, khi nhìn Hổ Oa, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.

“Lần đầu tham gia chiến tranh tu sĩ, khó tránh khỏi kích động”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười vui vẻ.

“Đừng sợ quá phát khóc là được”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.

“Đây là chiến tranh, chúng ta hiểu”, Lạc Hi cười hì hì.

“Ngươi chắc chắn để các cô ấy tham chiến chứ?”, Sở Linh nhìn phía Huyền Nữ rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Thân phận của các cô ấy đặc biệt, không thể để xảy ra sai sót”.

“Chính vì thân phận đặc biệt nên mới phải trải qua chiến tranh, nếu không vượt qua thử thách này, sau này rất khó giữ được thiên hạ”, Diệp Thành nở nụ cười: “Yên tâm, ta đã sắp xếp hết rồi, sẽ không có gì sai sót đâu. Ta làm việc rất đáng tin đấy”.

“Đáng tin ư?”, Sở Linh lườm hắn: “Sao ta nghe nói tối qua người nào đó nhìn trộm người khác tắm rồi bị bắt lại đánh cho một trận nhỉ?”

“Đừng đùa, đó chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Tin ngươi mới lạ”.

“Hế?”, khi hai người đang nói chuyện thông qua truyền âm, Lạc Hi ở bên cạnh bỗng ngạc nhiên hô lên một tiếng, mọi người bèn đưa mắt nhìn về hướng cô bé đang nhìn.

Một bóng người mặc đồ đen bước ra từ nơi sâu trong Ngọc Nữ Phong, áo choàng tung theo gió, người ấy đeo mặt nạ, khí lạnh lan ra tứ phía hệt như sát thủ máu lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Người này…”, người có vẻ mặt kỳ quái nhất chính là Sở Linh, cô không biết Ngọc Nữ Phong có người thế này, quan trọng nhất là cô cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc từ trên người người ấy.

Không chỉ cô, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Huyền Nữ, Lạc Hi, Bích Du cũng có cảm giác này, họ quan sát Cơ Tuyết Băng đang đi tới một lượt, trong đôi mắt đẹp đều hiện lên ánh sáng mờ tối.

“Sư phụ”, bên này, Hổ Oa đã cúi đầu kính cẩn hành lễ với Cơ Tuyết Băng.

“Sư phụ?”, nghe thấy hai chữ này, phía Sở Linh đều sửng sốt.

“Sư nương”, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì Tịch Nhan lại lên tiếng khiến mọi người đều sững sờ, ánh mắt lại đổ dồn về phía Diệp Thành.

“Nghe thôi là được rồi, đừng coi là thật”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cho Tịch Nhan một ánh mắt nghiêm nghị.

Thấy vậy Tịch Nhan cười vui vẻ, lè lưỡi.

“Cô là Cơ Tuyết Băng?”, Sở Linh nheo mắt, linh hồn cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, dường như cô có thể nhìn thấu thân phận của Cơ Tuyết Băng, giọng điệu có hơi bất ngờ và ngỡ ngàng.

Nghe vậy, Bích Du và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt đột nhiên nhìn Cơ Tuyết Băng, quan sát từ đầu đến chân cô ta hơn chục lần.

“Chào tiền bối”, Cơ Tuyết Băng rất hiểu nghi thức xã giao, giọng nói đều đều, hơi lãnh đạm.

“Thật sự là cô”, nghe Cơ Tuyết Băng chính miệng thừa nhận, Sở Linh khẽ cau mày, không khỏi nhìn về phía Diệp Thành.

Giống như cô, Bích Du và Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng vậy, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó hiểu, nếu hôm nay Cơ Tuyết Băng không xuất hiện họ vẫn không biết còn có chuyện này, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Bây giờ muội ấy là người của chúng ta”, Diệp Thành chỉ cười nhẹ trước sự thắc mắc của mọi người.

“Người của chúng ta?”, ánh mắt mọi người lại chuyển từ Diệp Thành sang Cơ Tuyết Băng, một câu ‘người của chúng ta’ khiến các cô nhất thời chưa phản ứng kịp.

Người trước mặt họ là Huyền Linh Chi Thể, là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, bây giờ hắn lại nói cho họ Cơ Tuyết Băng đứng về phe họ, sao có thể không thắc mắc?

Hơn nữa, cách ăn mặc của Cơ Tuyết Băng hôm nay quả thực rất khác trước, khiến họ cảm thấy hơi xa lạ. Mới bao lâu không gặp mà Thánh nữ Chính Dương thánh khiết hoàn mỹ khi xưa đã trở thành một sát thủ lạnh lùng quyến rũ.

“Chuyện này là thế nào?”, Sở Linh lại truyền âm hỏi Diệp Thành, giọng điệu vô cùng khó hiểu.

“Là thế đó đó”, Diệp Thành nhún vai: “Có một số chuyện ta không thể giải thích rõ ngay được, nàng chỉ cần biết hiện giờ muội ấy là người của chúng ta thôi”.
Chương 964: Ra chiến trường

“Ta thật sự càng ngày càng không hiểu nổi ngươi”, Sở Linh hít sâu một hơi, tình cảnh hiện tại khiến cô không khỏi cảm khái, dù thế nào cô cũng không ngờ Diệp Thành sẽ đưa Cơ Tuyết Băng tới đây, càng không thể ngờ Cơ Tuyết Băng sẽ trở thành người của họ.

Khi hai người truyền âm cho nhau, bầu không khí tại hiện trường trở nên rất kỳ lạ, sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng khiến phía Bích Du cảm thấy khá kỳ lạ, họ luôn có cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.

“Mọi người đều biết nhau nên ta không giới thiệu từng người một nữa. Thời gian cấp bách, xuất phát thôi”, Diệp Thành ho khan, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, nói xong hắn xoay người bước lên hư không đầu tiên.

Phía sau hắn, Cơ Tuyết Băng cũng hành động kiên quyết, áo choàng phấp phới, bóng cô ta như một bóng ma, bước đi nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại nhanh kinh người.

Thấy vậy, phía Sở Linh cũng đi theo, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không chân thực.

Trên đường đi, mọi người đều không nói gì.

Tuy nhiên, để giải đáp thắc mắc của mọi người, Diệp Thành vẫn ngưng tụ việc Cơ Tuyết Băng bị truy sát đêm đó thành thần thức rồi truyền cho Sở Linh và những người khác.

Khoảng ba giây sau, mọi người khẽ cau mày, lại đưa mắt nhìn sang Cơ Tuyết Băng.

Nếu Diệp Thành không nói có lẽ họ cũng không biết còn có chuyện, này chẳng trách Cơ Tuyết Băng lại xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông, chẳng trách Cơ Tuyết Băng lại trở thành người của họ, tất cả những điều này không phải vô cớ mà đều có lý do của nó.

“Vốn dĩ ta không định để muội tham gia vào trận chiến hôm nay”, khi phía Sở Linh đang cau mày, Diệp Thành truyền âm cho Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng.

“Ta hiểu ý huynh, ta sẽ cố hết sức mình”, Cơ Tuyết Băng nhẹ giọng đáp, dường như đã hiểu ý Diệp Thành.

“Muội hiểu thì tốt quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, để Cơ Tuyết Băng tham chiến đương nhiên có lý do của hắn.

Như đêm đó Cơ Tuyết Băng đã nói, hầu hết người của Chính Dương Tông đều vô tội. Họ không đáng chết, nhưng vì lập trường nên họ phải trở thành kẻ thù của Hằng Nhạc, nếu không đáng chết thì đương nhiên sẽ giữ cho họ sống.

Mà ý định thực sự của Diệp Thành là thu nạp cao thủ của Chính Dương Tông, mà để Cơ Tuyết Băng làm chuyện này là thích hợp nhất. Cô ta từng là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, cô ta vẫn rất có tiếng nói.

Nếu tiến hành suôn sẻ, thu nạp được cao thủ của Chính Dương Tông cũng đủ để tạo thành một quân đội tu sĩ không hề yếu, đây là chuyện vẹn cả đôi đường.

Sau đó lại là một khoảng thời gian dài im lặng nữa.

Không biết bao lâu sau thế giới thần tiên mây mù bao phủ của Thanh Vân Tông mới hiện ra trước mắt mọi người.

Mọi người lần lượt bay vào trong rặng núi.

Thánh chủ!

Vừa đáp xuống, cao thủ Viêm Hoàng ẩn náu ở đây đồng loạt chắp tay hành lễ.

Diệp Thành khẽ phất tay, sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát kỹ xung quanh Thanh Vân Tông, phát hiện trong bóng tối có rất nhiều đại trận và kết giới tuyệt sát, cùng với đại quân Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và các thế gia lớn. Đội hình này khiến Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, thiên la địa võng này đủ để giết chết đại quân chín điện của Chính Dương Tông.

“Có phải ta nên cảm thấy may mắn không? Nếu bây giờ ta vẫn là điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông thì đêm nay ta sẽ khó mà thoát chết”, Cơ Tuyết Băng dường như cũng có thể nhìn thấy đại quân ẩn nấp trong góc khuất, giọng điệu điềm tĩnh mà nhẹ nhàng vang lên.

Như cô ta nói, nếu Pháp Luân Vương không truy sát cô ta thì bây giờ cô ta vẫn là Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, vậy trận đại chiến đêm nay cô ta cũng sẽ lấy thân phận điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông để tham gia, và kết cục thế nào không cần nghĩ cũng biết.

“Cũng không khoa trương như muội nói”, Diệp Thành mỉm cười.

“Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ rất nhiều chuyện không phải không có manh mối như trong tưởng tượng nữa”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói: “Trong hỗn chiến tam tông có biết bao thế gia bị tiêu diệt một cách kỳ lạ, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị lật đổ hoàn toàn, thì ra bàn tay âm thầm điều khiển đại cục của Nam Sở chính là huynh”.

“Bây giờ biết cũng không muộn”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Đi thôi”, khi hai người đang nói chuyện, Sở Linh ở bên cạnh đã trầm giọng bảo.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Sở Linh vừa dứt lời, những tiếng nổ kinh thiên động địa từ tứ phía của Thanh Vân Tông đồng thời vang lên, hư thiên bị chém ra, sát khí cuồn cuộn như đại dương kéo đến, từng đoàn người đông nghịt đổ xô tới.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Sau đó là tiếng đất nứt ra, từng cao thủ cổ đại tay cầm chiến mác lao ra từ mặt đất, đội hình đông nghịt như một tấm thảm đen, bao phủ toàn bộ mặt đất, đôi mắt chúng trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, đó là đại quân Âm Minh thực thụ.

“Nhiều Âm Minh Tử Tướng thế”, trong rặng núi, Diệp Thành khẽ nhíu mày, bởi vì quân số Âm Minh Tử Tướng này thật sự quá nhiều: “Rốt cuộc Pháp Luân Vương đã luyện ra bao nhiêu đại quân Âm Minh chứ?”
Chương 965: Bắt giặc phải bắt tướng trước

Bùm! Đùng! Đoàng!

Dưới màn đêm đen, trời đất không hề yên bình, tiếng ầm ầm giống như sấm rền, đinh tai nhức óc.

Đại quân chín điện của Chính Dương Tông đồng loạt sát phạt tới.

Trên không, thần hồng rợp kín bầu trời, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đi trên hư không, thực lực của ai cũng bá đạo, toàn thân tản ra thần huy chói lọi, giống như những vì sao sáng.

Dưới đất là một mảng đen kịt, giống như tấm thảm đen bao phủ toàn bộ mặt đất, đại quân Âm Minh bao vây Thanh Vân Tông chật kín không một khe hở, bọn chúng thật sự rất giống như chui lên từ địa ngục.

“Có ít nhất hơn một nửa là đại quân Âm Minh”, nhìn thế trận khổng lồ như vậy, các vị lão bối của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và các thế gia lớn âm thầm truyền âm cho nhau.

“Đây đâu chỉ là đại quân của chín điện, ít nhất cũng phải mười lăm điện”, lão tổ nhà họ Tô suy tính.

“Xem ra Chính Dương Tông đã hạ quyết tâm tiêu diệt Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Đội hình lớn thế này Thanh Vân Tông khó mà chống cự nổi”.

“Lúc trước muội biết Chính Dương Tông có bao nhiêu đại quân Âm Minh không?”, bên này, trên đỉnh núi, Diệp Thành dời tầm mắt, nhìn về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng khẽ lắc đầu: “Tuy ta là Thánh nữ của Chính Dương nhưng cơ mật cấp cao đều nằm ngoài tầm với, giống như đại quân Âm Minh này, ta chỉ biết đến sự tồn tại của chúng chứ không biết con số chính xác”.

“Ẩn náu thật kỹ!”, Diệp Thành lạnh lùng nói.

“Công Tôn Trí, các ngươi tự mở kết giới hay để chúng ta tấn công đây?”, khi hai người trò chuyện, một giọng nói bỡn cợt vang lên khắp bầu trời. Trên vân đài có một người trung niên mặc áo giáp đen đang đứng, ông ta chính là điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông.

“Xem ra đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã đổi chủ”, nhìn điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông, Tư Đồ Long Sơn - lão tổ nhà Tư Đồ ở trước đại điện Thanh Vân Tông nở nụ cười ung dung.

“Vậy nên hôm nay bọn chúng sẽ chỉ có đi mà không có về”, Chu Ngạo cũng mặc áo giáp đứng bên cạnh, sau lưng hắn ta là cao thủ của Thanh Vân, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và các thế gia lớn, đêm qua họ đã đến Thanh Vân trước để tiện cho việc bao vây tấn công đại quân Chính Dương Tông từ cả hai phía.

Phía Chu Ngạo vẫn ổn vì đã biết trước đêm nay Chính Dương Tông sẽ tấn công, nhưng đệ tử và trưởng lão của Thanh Vân Tông lại không bình tĩnh như vậy, thấy đội hình của đại quân Chính Dương Tông lớn như thế, mọi người sợ hãi tái mặt.

“Cho thể diện mà lại không cần”, không nhận được phản hồi từ Thanh Vân Tông, điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông hừ lạnh, sau đó phất tay hét lớn: Tấn công.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ông ta vừa dứt lời, âm thanh ầm ầm vang lên từ mọi hướng, hư không sát trận của đại quân Chính Dương Tông hoạt động, phát ra thần mang rực lửa, sức huỷ diệt đáng sợ nhắm thẳng vào Thanh Vân Tông.

Ngoài ra, cao thủ của Chính Dương Tông trên bầu trời cũng gọi binh khí bản mệnh ra, hoặc là thần thông cường đại, hoặc là hợp lực kích hoạt sát khí khủng bố, tất cả đều nhắm vào Thanh Vân, thậm chí những Âm Minh Tử Tướng dưới đất cũng bộc phát ra ánh sáng âm minh.

Một hai giây sau, cuộc tấn công áp đảo nghiền ép về Thanh Vân Tông như thuỷ triều.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay lập tức, những tiếng ầm rung chuyển trời đất lần lượt vang lên, những đòn tấn công áp đảo lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn chín tầng của Thanh Vân Tông, tạo ra làn sóng rung chuyển dữ dội, khoảng không gần Thanh Vân Tông nứt ra từng tấc.

Tuy nhiên, dù đòn tấn công của đại quân Chính Dương Tông quyết liệt nhưng cũng không lay chuyển được kết giới của Thanh Vân Tông.

Ba tông của Nam Sở đều có điểm mạnh riêng, kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông bá đạo, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông khủng bố, sức chiến đấu của Chính Dương Tông hùng mạnh. Kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thực sự cực kỳ mạnh, dù là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tinh thông kết giới trận pháp cũng phải kinh ngạc cảm thán.

Tiếp tục!

Thấy kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông vẫn không hề bị lay chuyển, các điện chủ của Thanh Vân Tông đều nở nụ cười nham hiểm.

Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, mỗi hướng đều có một chiếc xe kéo bằng ngọc, mỗi hướng có hai điện chủ nhàn nhã ngồi đó, hứng thú nhìn đại quân Chính Dương Tông tấn công Thanh Vân Tông.

Theo bọn họ thấy, công phá Thanh Vân Tông chỉ là vấn đề thời gian, mà bọn họ cũng rất thích xem cảnh mọi người vật lộn với cái chết.

“Vẫn chưa hành động à?”, thấy Chính Dương Tông đang trên đà thắng lợi, Sở Linh hỏi Diệp Thành.

“Đừng vội, để ta tìm xem ai đang điều khiển đại quân Âm Minh”, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ngừng quan sát đại quân Âm Minh của Chính Dương Tông: “Chỉ cần tìm được kẻ điều khiển thì đại quân Âm Minh này không tấn công cũng tự bại”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK