Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2321: Tỉnh lại

Thời gian yên lặng trôi đi, thoáng chốc đã qua ba ngày.

Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành im lặng nằm trên giường, hô hấp đều đều, yên tĩnh ngủ bỏ mặc mọi sự hỗn loạn trên thế gian.

Hắn của giờ phút này không còn già nua, làn da cũng chẳng còn nếp nhăn, trông như một thanh niên, sắc mặt hồng hào tràn ngập sức sống.

Cũng có thể nói, ngoài không có tu vi ra thì mọi thứ đều hết sức trẻ tuổi.

Trong khi ngủ, đôi lúc hắn lại mỉm cười như đang mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy một cô gái mặc áo cưới đang uyển chuyển múa, nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt, tựa mộng tựa ảo.

Ánh trăng sáng tỏ rọi lên mặt hắn, Diệp Thành mở mắt ra.

Hắn không nói một lời nhìn lên trời, con ngươi thâm thúy dần khôi phục ánh sáng, xua tan vẻ mờ mịt.

Hằng Nhạc Tông, đây là khí tức của Ngọc Nữ Phong trên Hằng Nhạc Tông.

Hắn nhớ nhung nó ba trăm năm, đã khắc vào sâu trong linh hồn, dù có qua bao lâu cũng khó mà xóa nhòa.

"Ngươi tỉnh rồi", chưa chờ Diệp Thành kích động đã nghe thấy một giọng nói chậm rì rì vang lên ở mép giường kèm theo tiếng ngáp.

Diệp Thành ngồi dậy thì thấy một thanh niên tóc trắng khoanh tay, vắt chân nhìn hắn.

"Ngươi là...", Diệp Thành đánh giá thanh niên một lượt, người này không đơn giản, khí tức mờ mịt như phản phác quy chân.

"Phục Hy", thanh niên tóc trắng thuận miệng đáp.

"Ngươi... ngươi chính là Nhân Vương?", Diệp Thành không khỏi sửng sốt, bấy giờ mới hiểu tại sao mình lại còn sống, chắc hẳn Phục Hy đã cứu mình, giúp mình thoát chết.

Có điều, Nhân Vương này lại có hơi khác với tưởng tượng của hắn, trông có chút cà lơ phất phơ, lại hơi gợi đòn, ngồi cũng không ngồi ổn, còn lắc lắc.

"Lại đây, cất cái này đi!", Nhân Vương nhét cho hắn một túi quần áo.

"Cái gì?", Diệp Thành nhận lấy rồi mở ra theo bản năng.

Bên trong là một áo cưới của tân nương khi thành thân.

Hắn có chút ngơ ngác, khó hiểu nhìn Phục Hy.

"Nhận lấy là được, đêm dài yên tĩnh thì có thể nói chuyện với nàng", Nhân Vương nói vẻ đầy ẩn ý.

"Nói chuyện?", Diệp Thành không hiểu ra sao.

"Ta đã xóa bỏ Chu Thiên giúp ngươi, bắt đầu từ tối nay, ngươi có thể tu hành!", Nhân Vương tiếp tục nói.

"Cảm ơn tiền bối", Diệp Thành biết ơn từ tận đáy lòng.

"Ngươi bị Chu Thiên độc hại quá nặng, dù ta cứu ngươi, nhưng cũng chỉ sống được ba năm, tự mình tranh thủ đi".

"Vốn đã chết, có thể sống thêm ba năm đã thấy đủ".

"Ngươi cũng lạc quan đó", Nhân Vương cau mày, lấy ra một quyển sách từ trong lòng ngực nói: "Cái này tặng cho ngươi".

Nhân Vương đưa thì đương nhiên cần nhận, song khi mở ra thì Diệp Thành lại ngạc nhiên phát hiện bên trong không có chữ nào.

"Vô Tự Thiên Thư!", Diệp Thành híp mắt lại.

"Trong sách không chữ nhưng trong lòng lại có chữ, sách là đất trời, là vạn vật. Đọc sách như tu đạo, đợi trong sách không còn hiện được chữ nghĩa là đạo đã vượt ra khỏi khung trời, hóa phàm mới là chân lý của vạn vật", Nhân Vương chậm rãi nói.

"Vượt ra khỏi khung trời, chân lý của vạn vật!", Diệp Thành lẩm bẩm.

Đến lúc này, hắn mới biết hồi xưa ngươi đưa Vô Tự Thiên Thư cho Cơ Tuyết Băng chính là Nhân Vương Phục Hy.

Cơ Tuyết Băng biến thành con một sách cũng do y.

Diệp Thành nhớ đến Cơ Tuyết Băng thì không khỏi trông mong nhìn Nhân Vương hỏi: "Tiền bối hiểu rộng biết nhiều, có biết Dao Trì thần nữ ở đâu không?"

"Nên gặp thì sẽ gặp, chuyện này không thể miễn cưỡng được".

"Cũng đúng", Diệp Thành cười gượng, dù đã qua rất lâu nhưng vẫn còn nhớ đến cảnh tượng ướt át kia, quả thật là vô cùng xấu hổ.

"Nghỉ ngơi đi!", Nhân Vương vỗ vai Diệp Thành rồi xoay người rời đi, khoanh tay rón rén như tên trộm.

Sau đó, chợt có một giọng nói mờ mịt vọng lại: "Rảnh rỗi thì đọc sách, trò chuyện với bộ áo cưới kia nhiều chút".

"Đọc sách thì ta còn hiểu, nhưng bộ áo cưới này...", Diệp Thành gãi đầu, không hiểu ra sao.

Áo cưới tân nương vấn vương mùi thơm của thiếu nữ, hơn nữa mùi này có chút quen, nhưng thoáng chốc lại không nhớ nổi đã ngửi thấy ở đâu.

Hắn thôi không nghĩ nữa, chậm rãi đứng dậy đẩy cửa phòng ra.

Một khí tức vô cùng ấm áp lại xa xưa ập vào.

Trong tưởng tượng sẽ có một đống người đứng đầy ngoài cửa, nhưng lại chẳng có một ai.

Có lẽ tất cả mọi người trong Hằng Nhạc và cả Đại Sở đều có chung suy nghĩ, đó là chừa cho hắn thời gian để nhớ lại quá khứ.

Đây là Ngọc Nữ Phong, từng có hai cô gái mà hắn yêu nhất. Tuy các cô không còn ở đây, nhưng ký ức khi xưa vẫn còn đó.

Diệp Thành bước ra khỏi phòng, tham lam nhìn mỗi cây mỗi hoa trên Ngọc Nữ Phong, chỗ nào cũng có hình bóng của họ.

Đây mới là Ngọc Nữ Phong chứ không phải Ngọc Nữ Phong ở Huyền Hoang có thể bắt chước được. Ba trăm năm, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương.

Hắn bước lên đỉnh núi, đứng ở đây có thể nhìn thấy nửa cái Hằng Nhạc Tông. Nó vẫn y như trong ký ức, xinh đẹp tựa tiên cảnh.

"Sở Huyên, Sở Linh, ta đã về nhà, các nàng lại đang nơi nào?"

Trên Ngọc Nữ Phong yên tĩnh, tiếng nỉ non ấy lại tràn ngập vẻ tang thương.

Một đêm không nói chuyện, thoáng chốc đã tới sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, Diệp Thành đã đạp Tiên Hỏa bay ra Hằng Nhạc Tông.

Sau đó, hắn bước từng bước một trên thềm đá tựa như lần đầu tiên tới đây, cảm giác ấy đến nay vẫn còn nhớ như in.

Diệp Thành đi ngang qua khu vườn của Tiểu Linh thì thấy được Trương Phong Niên và Tiểu Ưng.

Đáng tiếc lại không gặp Hổ Oa, thiếu niên chất phác kia đến nay vẫn bặt vô âm tín, có lẽ đang ở sâu trong tinh không, cũng có thể đã biến mất ở ba trăm năm trước, thành hạt cát trong dòng sông lịch sử.

Trương Phong Niên cười trông như một ông lão hiền lành.

Diệp Thành cũng cười, tiếp tục bước lên thềm đá, tiến vào Hằng Nhạc Tông.

Sáng sớm, các đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều vô cùng chăm chỉ, đã có rất nhiều người chạy đến tu luyện, căn nguyên trở về nên vội vàng kiếm lại tu vi năm xưa.

Thấy Diệp Thành bước tới, các đệ tử đều sửng sốt, ba giây sau mới chắp tay khom lưng chào: "Ra mắt Thánh Chủ".

"Cứ mặc kệ ta, ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi!", Diệp Thành mỉm cười xua tay, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc mà ấm lòng.
Chương 2322: Chốn xưa người xưa

Hắn đi đến Linh Đan Các, trên đường thấy Phong Vân Đài thì không nhịn được lắc đầu cười, nhớ lại những chuyện vui vẻ năm xưa.

Còn có Giới Luật Đường và vườn Linh Thảo, cũng tràn đầy hồi ức.

"Chu choa, ai vậy ta!", Diệp Thành vừa tiến vào Linh Đan Các đã có một giọng nói sụt sịt vang lên, chính là của Từ Phúc.

"Hết đan dược nên đến lấy một chút!", Diệp Thành tự giác mở lò luyện đan ra, đan dược chưa hình thành đã bị hắn móc ra: "Còn là Lục Văn Đan, nhặt được bảo rồi".

"Ăn ngon không?", khuôn mặt già nua của Từ Phúc đen thui hỏi.

"Cũng tạm”, Diệp Thành nhai răng rắc, Lục Văn Đan bán thành phẩm trực tiếp giúp hắn trở thành Chân Dương Cảnh.

"Này, chỗ ta còn có nè!", Tề Nguyệt cười khẽ lấy túi trữ vật ra, hai má còn hơi ửng hồng rất mê người. Cô ấy vẫn còn nhớ hồi đó Diệp Thành chạy, mình còn hôn hắn.

"Vẫn là sư tỷ tốt với ta nhất!", Diệp Thành cong môi cười.

"Tốt như vậy thì ngươi cưới đi!", Từ Phúc mỉm cười nói.

"Sư phụ!", Tề Nguyệt dậm chân, xoay người bỏ đi.

"Còn mắc cỡ nữa!", Từ Phúc vuốt râu cười.

Diệp Thành trực tiếp một tay cầm túi, tay kia nhét đan dược vào miệng, hai mắt lại đảo tới đảo lui khắp Linh Đan Các.

Hắn nhìn một vòng mới dừng lại trên túi trữ vật treo trên eo Từ Phúc, ở đó chắc hẳn có rất nhiều đan dược.

"Cút, cút, cút!", Từ Phúc thổi râu trừng mắt, giơ chân đá Diệp Thành ra ngoài, sức lực rất lớn, trực tiếp khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

Diệp Thành nhảy từ trên cây xuống đất, may có tu vi không thì sơ sót một cái sẽ ngã chết.

Sau đó, hắn lại xuất hiện ở Vạn Bảo Các, Bàng Đại Hải đang cầm bàn tính khảy, cứ cảm thấy khoản này không đúng, thiếu tiền.

"Trưởng lão, nhớ ta không?", Diệp Thành xách theo cái bao tải bước vào, sau đó trực tiếp bắt đầu càn quét. Bất kể là dược thảo, linh dịch hay linh châu ngọc bội đều nhét vào trong bao, tự giác chào hỏi.

"Nhớ, sao có thể không nhớ chứ?", Bàng Đại Hải cầm lấy bao tải của Diệp Thành, Diệp Thành cứ cất vào, ông ta lại lôi ra, đôi mắt kia vẫn hết sức sáng ngời.

"Đừng keo kiệt như vậy, ta cũng không phải không trả tiền".

"Hùng mập mạp, Tạ Vân và đám oắt Tư Đồ Nam cũng nói như vậy, cuối cùng lại chẳng trả ta đồng nào".

"Ta cũng không phải bọn họ, ta là Thánh Chủ Thiên Đình!", Diệp Thành giật lấy bao tải, tiếp tục càn quét.

Xong xuôi, hắn lại bị ném ra ngoài té sấp mặt vào cái ao gần đó.

Còn bị một đệ tử đi ngang qua kéo ra.

Tên này lại chẳng thèm để ý, y như chưa có chuyện gì xảy ra.

Từ xa đã thấy Linh Khí Các, Chu Đại Phúc đang nằm trên chiếc ghế đặt trước cửa, miệng còn hát vu vơ.

Diệp Thành đi đến, lặng lẽ chui vào Linh Khí Các.

"Ơ kìa, ngươi tỉnh lúc nào thế?", Chu Đại Phúc bật dậy, Diệp Thành mới bước vào một chân đã bị ông ta xách ra, sợ Diệp Thành chạy vào trộm đồ.

"Vào nói chuyện!", Diệp Thành còn muốn chui vào trong Linh Khí Các.

"Cái này thì được", Chu Đại Phúc kéo Diệp Thành ra, sau đó không quên lấy một cái ổ khóa khóa cửa lại.

"Ông làm gì mà như phòng cướp vậy", Diệp Thành đen mặt.

"Đề phòng mới tốt, đề phòng làm ta yên tâm", Chu Đại Phúc nói đầy ẩn ý, cất kỹ chìa khóa đi.

Diệp Thành giật giật khóe miệng, có cảm giác như bị sét đánh.

Hắn lại rời đi, y như một vị khách tham quan đi loanh quanh trong tông.

Cảm giác năm xưa đã trở lại, chẳng những mình hắn cảm thấy thế mà những đệ tử và trưởng lão trong Hằng Nhạc Tông cũng thấy vậy.

Diệp Thành vẫn là Diệp Thành mặt dày không biết xấu hổ của năm xưa.

Sau khi đi dạo một vòng, đêm lại đến.

Trên Ngọc Nữ Phong đã có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp đứng chờ, thấy hắn đi lên thì không nhịn được ùa tới nín khóc mỉm cười.

"Sư tôn!", Tịch Nhan nhào vào trong lòng Diệp Thành, ôm chặt lấy hắn khóc như mưa.

"Nhóc con, nhẹ chút!", Diệp Thành hộc máu, với chút tu vi thấp kém ấy của hắn thì suýt nữa bị ôm gục.

Tịch Nhan vội vàng thả lỏng, ngây ngô cười: "Ngươi đã nói sẽ lấy con, lần này không được nuốt lời đâu đó".

"Còn có chúng ta nữa!", Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Thơ, Hạo Thi Nguyệt, Lạc Hi cũng chớp đôi mắt xinh đẹp nói: "Chúng ta cũng không ngại vào động phòng luôn đêm nay đâu".

"Eo không chịu nổi", Diệp Thành ôm lấy cái eo già tìm một chỗ ngồi xuống, vẫn còn hộc máu, Tịch Nhan quá dùng sức.

"Nào, bồi bổ!", chúng nữ cười rộ lên, lấy đan dược ra nhét vào trong người Diệp Thành, trị thương cho hắn.

Rất nhiều đan dược, cấp bậc còn không thấp, xương cốt gãy mọc ra, cực kỳ bá đạo trực tiếp giúp hắn tiến vào Linh Hư Cảnh.

"Tốc độ gia tăng tu vi này đúng là khiến ta vui vẻ mà", Diệp Thành thổn thức, nhưng cũng xấu hổ không thôi, ở đây có mình hắn là tu vi thấp nhất.

"Ngoan ngoãn nghe lời đi đó! Tình tính của chúng ta cũng không được tốt đâu", Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lúm đồng tiền như hoa.

"Kiếp trước ngươi cũng không phải như vậy", Diệp Thành ho khan một tiếng.

"Ngươi cũng nói là kiếp trước, người là sẽ thay đổi mà!"

"Cũng đúng, nhưng tu vi kia của ngươi...", Diệp Thành xoa cằm, có thể nhận ra Liễu Như Yên chính là một vị Thánh Nhân.

"Đại Sở áp chế tu vi, Thiên Huyền Môn lại không. Hồi đó, sau khi được phong Hoàng Giả, ta đã gia nhập Thiên Huyền Môn".

"Chẳng trách", Diệp Thành cười, cũng vui thay cho Liễu Như Yên.

Ai mà ngờ được cô công chúa người phàm sẽ trở thành vị Hoàng Giả thứ 11 của Đại Sở chứ. Cô ấy trời sinh đã là một thiên tài tu luyện rồi.

Ngọc Nữ Phong lập tức nhộn nhịp, mùi rượu khắp nơi rước lấy rất nhiều ghé thăm.

Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam đều chạy tới, hầu hết đều dẫn theo người nhà, cả đám hú hét.

Còn có Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Bàng Đại Hải, Đạo Huyền Tử cũng cầm theo vò rượu tới, chốt câu không say không về.

Khi cách ba trăm năm, cảm giác vô cùng xa xôi, có vô vàn cảm khái nói trong từng tiếng thổn thức, đời người có biết bao tang thương.

Sau khi say khướt, cứ có người nhìn lên không trung.

Sau đó, lại có vô số người ngẩng đầu, còn có rất nhiều người của Hằng Nhạc Tông không biết đang nơi nào, cũng chẳng biết còn trên đời không.
Chương 2323: Thăm hỏi chín Hoàng

Sáng sớm, Diệp Thành lại nhích người đi ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Hắn đặt chân lên mảnh đất rộng lớn vô ngần, tĩnh tâm nghe vạn vật, căn nguyên Đại Sở trở về, vạn vật đều sống lại, bừng bừng sức sống.

Song, hắn vẫn chưa thấy luồng sức mạnh khủng bố áp chế trong chốn u minh kia.

Cũng có thể nói, Đại Sở đã không còn luân hồi, tu vi cao nhất không còn là Thiên Cảnh nữa mà là Đại Đế, không khác gì với Chư Thiên.

Thiên Ma xâm lấn vào ba trăm năm trước đã tạo thành một tổn thất mang tính hủy diệt với Đại Sở, căn nguyên tan vỡ, luân hồi cũng khó giữ nổi.

Hắn đến Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, song chỉ đứng lặng ngoài núi nhìn ra xa, mọi thứ đều đã trở lại năm đó.

Diệp Thành tựa như một vị khách tham quan, rất nhiều nơi trên Nam Sở đều có bóng dáng hắn, cũng ghé thăm nhiều tộc lớn dưới trướng Thiên Đình.

Khi cách ba trăm năm, hắn lại đứng lặng bên ngoài Hoan Hải.

Hiên Viên Kiếm ở trong đó, phong cách cổ xưa tự nhiên, cao cả không kể công.

Đế Khí mạnh nhất cũng giống Thiên Huyền Môn, là biểu tượng của Đại Sở, bảo vệ cho mảnh núi sông này.

Hắn cũng đến bốn cấm địa còn lại, lẳng lặng đứng nhìn ở phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Chuyện Đại Sở mô phỏng theo Huyền Hoang Đại Lục quả thật không sai.

Cấm địa của Đại Sở và vùng đất dữ của Huyền Hoang đều tràn ngập vẻ thần bí, năm xưa hắn không thể nhìn thấu, nay vẫn thế.

Tại Lạc Thần Uyên, hắn được Thần Hoang và Diệm Phi mời vào trong cốc.

Đây là căn nhà nhỏ của hai vị thủy tổ, không có cung điện tráng lệ hay tiên quang lấp lánh mà chỉ có sự mộc mạc giản dị.

"Cảm giác của nhà vẫn tốt chứ!", Huyền Thần nhã nhặn cười, tự mình châm trà cho vị Hoàng Giả hậu bối của mình.

"Tốt", Diệp Thành cười khan, vùi đầu uống trà.

Không biết nếu để Huyền Thần biết hắn đã từng nhìn thấy hết cơ thể Diệm Phi thì có tát cho mình một cái không.

Đó chỉ là ngoài ý muốn, giờ nghĩ lại khi ấy Nhược Thiên Chu Tước quả thật rất nguy hiểm, suýt nữa bỏ mạng trong hố đen.

"Cất thứ này đi, mai sau sẽ dùng đến đó", Diệm Phi cười khẽ đưa cho Diệp Thành một cái túi trữ vật.

"Sao có thể không biết xấu hổ vậy được!", Diệp Thành vội vàng nhận lấy.

Túi trữ vật nặng trịch, bên trong đa số là đan dược tiên thảo, những vật phẩm cần thiết để tu luyện, còn là những thứ bất phàm.

Sau khi uống xong ly trà, Diệp Thành bèn đứng dậy rời đi, chưa biết chừng cặp vợ chồng già còn có việc khác muốn làm, ngồi lâu quá còn có thể sẽ bị đá văng ra ấy chứ.

Rời khỏi Lạc Thần Uyên, trạm dừng tiếp theo là Đông Lăng Cổ Uyên.

Trong núi sâu, Chu Thiên Dật đang thả câu như một cao nhân lánh đời, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Đông Dương Chân Nhân ngồi hai bên.

Còn Đông Hoang thì đang chơi cờ với một người, mà người đó lại là người quen của hắn - Yêu Vương.

Năm xưa, cả hai là đối thủ một mất một còn, nhưng giờ lại bình tĩnh ngồi chung, cảnh tượng ấy khiến người ta cảm khái không thôi.

Diệp Thành đứng ngoài núi kính cẩn vái chào, thể hiện sự tôn trọng với tiền bối, cũng là lễ phép của Hoàng Giả đối với Hoàng Giả.

Hắn lại đi, bước lên đám mây Tiên Hỏa lướt qua bầu trời.

Đông Hoàng cầm một viên cờ đặt xuống, hơi nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, lộ ra nụ cười vui mừng.

So với Đông Lăng Cổ Uyên thì Tây Lăng U Cốc lại nhộn nhịp hơn.

Lúc Diệp Thành đến, có hai người đang đánh nhau, hai người kia chính là Quỳ Vũ Cương và Viêm Hoàng, tu vi bị họ áp chế xuống bằng nhau.

Đây cũng phải một trận đấu sống còn, mà một loại rèn luyện, trận này được Ma Vương mong mỏi rất nhiều năm.

Đệ tử của Viêm Hoàng và Ma Vực cũng rất cổ động, đông nghìn nghịt đứng hai bên, tiếng hò hét đinh tai nhức nhóc.

"Hồng nhan tri kỷ của ngươi đâu?", Hồng Trần Tuyết cũng ở tổng bộ của Viêm Hoàng, nhanh nhẹn hạ xuống cười nhìn Diệp Thành hỏi.

"Để ở nhà giặt quần áo rồi", Diệp Thành thuận miệng đáp.

Hồng Trần Tuyết cong môi cười, ánh mắt nhìn Diệp Thành cứ có chút ngẩn ngơ như nhìn thấy sư tôn.

Mỗi khi gặp nhau, Diệp Thành đều cợt nhả không biết xấu hổ, song ở trong mắt Hồng Trần Tuyết thì hắn vẫn có đâu đó bóng dáng của Hồng Trần.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Viêm Hoàng và ma Vương đều đã dừng tay.

Chiến đấu cùng cấp, cả hai đều không phân cao thấp, thỏa thích cười hăng say, không còn ân oán kiếp trước mà lại giống như đôi bạn thân.

"Ra mắt tiền bối", Diệp Thành bước tới chắp tay khom lưng vái chào Viêm Hoàng và Ma Vương.

"Viêm Hoàng thật sự rất may mắn, trước có Hồng Trần, sau có Diệp Thành, khiến ta xấu hổ vô cùng", Viêm Hoàng ôn hòa cười.

"Viêm Hoàng quá khen". Diệp Thành gỡ Huyền Thương Ngọc Giới xuống: "Đồ của tiền, trả về chủ cũ của nó".

"Ngươi cũng là Thánh Chủ Viêm Hoang, giới này coi như truyền thừa cho ngươi", Viêm Hoàng cười nói: "Chúng ta đã già rồi".

Diệp Thành không chối từ, cất giới ngọc đi, chắp tay từ biệt.

"Tre già măng mọc", Viêm Hoàng cười đầy vui mừng.

"Nào, tiếp tục", Quỳ Vũ Cương lại kéo Viêm Hoàng đi, dáng vẻ không đánh ông ta nằm sấp xuống sẽ không dừng lại.

Vị Hoàng Giả thứ tư mà Diệp Thành đến thăm là Sở Hoàng.

Vị Hoàng Giả đầu tiên của Đại Sở, là một hoá thạch sống có vai vế cực kỳ cao.

Khi ông ấy sinh ra thì Chiến Cổ Đại Đế vẫn còn sống, lúc ông ấy tự phong ấn thì Tiên Vũ Đế Tôn còn chưa đi đến Hồng Hoang.

Sự tồn tại của ông ấy là minh chứng cho sự thay đổi của thời đại, cuộc đời đã trải qua hai thế hệ Đại Đế, đó là một niềm vinh quang vô tận.

"Ra mắt đại cữu ca", Ninh Thái Thần vẫn mở miệng là tỷ tỷ, đại cữu ca như xưa khiến Diệp Thành buồn bực không thôi.

"Cha vợ ngươi không gây khó dễ gì cho ngươi chứ!", Diệp Thành cười trêu, còn không quên ngó Đại Sở Hoàng Yên một cái.

"Phụ hoàng cũng không phải là một người cổ hủ", Đại Sở Hoàng Yên cười khẽ, đứng chung một chỗ với Ninh Thái Thần cũng rất xứng đôi.
Chương 2324: Thăm hỏi chín Hoàng (2)

"Thành tựu của hắn ta, một lúc nào đó sẽ không dưới ta!", Sở Hoàng đi ra, thân thiết cười, Hoàng Giả đầu tiên của Đại Sở vẫn là một thanh niên tuấn tú như ngọc chẳng khác gì một vị Thần Vương.

Có thể được Sở Hoàng nói vậy, có thể thấy tư chất tu luyện của Ninh Thái Thần cũng thuộc top đầu ở Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực, ít nhất sẽ không thua Đế Gia Cửu Tiên.

Hai vị Hoàng Giả có rất nhiều chuyện để nói với nhau, từ tu luyện đến việc vặt ngày thường, có thể nói là chẳng giấu nhau điều gì.

Mãi đến khi bóng đêm dần bao phủ, Diệp Thành mới đạp không rời đi.

Quảng Hàn Cung lơ lửng giữa không trung, tắm mình dưới ánh trăng.

Đó là tòa cung điện tựa mộng tựa ảo, ngửa đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể đến gần, dường như còn xa xôi hơn cả cảnh trong mơ.

Nguyệt Hoàng xinh đẹp tuyệt trần như Vương Mẫu Nương Nương, lại như một vị nữ vương cái thế, tài năng của bà ta không thua kém bất cứ Hoàng Giả nào của Đại Sở.

Diệp Thành đến Quảng Hàn Cung thì trông thấy Thiên Thương Nguyệt trước, cô ta dựa vào lan can lẳng lặng nhìn bầu trời đằng xa.

Khỏi phải nói, cô ta chắc chắn đang nghĩ đến Thần Huyền Phong, con gái của Nguyệt Hoàng yêu người từng suýt nữa giết mẹ mình.

"Một chữ “tình”, từ xưa đã khó có thể nói rõ", Nguyệt Hoàng xuất hiện, mỉm cười nhìn con gái: "Khi con bé nói mình sắp làm mẹ, ta đã rất bất ngờ".

"Một chữ “tình”, một câu chuyện tựa như thời hoàng đế xa xôi hồi xưa", Diệp Thành cười, chắp tay cúi chào.

"Ngươi và con bé đều có câu chuyện của riêng mình", Nguyệt Hoàng cũng nhìn lên không trung, bà ta cũng có câu chuyện của riêng mình, đắm chìm trong hồi ức khi xưa.

Diệp Thành lại rời đi, thở dài cảm khái, vẫn chưa nói ra quan hệ giữa hắn và Thần Huyền Phong vì nó đã không còn quan trọng nữa.

Trong màn đêm, Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng vô cùng sôi động.

Có một trận chiến lớn đang diễn ra, tuyển thủ hai bên lần lượt là hai vị Hoàng Giả của Đại Sở, một bên là Chiến Vương, bên kia là Thái Vương.

Bởi vì cấm chế của Đại Sở, Hoàng Giả năm xưa không thể nào sinh ra trong cùng một thời. Giờ các Hoàng Giả cùng sống lại, hai Hoàng bèn so đấu coi như đền bù cho tiếc nuối hồi xưa.

Tiêu Thần và Long Đằng yên lặng đứng nhìn bậc cha chú nhà mình so tài mà máu nóng sục sôi, cũng rất muốn làm một trận cho đã.

Diệp Thành đến khiến hai người không khỏi lắc đầu cười.

Diệp Thành đi đến đâu đều như tỏa ra một quầng sáng, thành tích giết chết Đại Đế của hắn chắc chắn sẽ đè đầu cưỡi cổ lớp trẻ, không ai có thể phá nổi.

"Một chốc một lát, e rằng hai vị Hoàng Giả cũng sẽ không đánh xong, ngày khác ta lại đến vậy", Diệp Thành khom lưng vái chào về phía hai người rồi rời đi, định đến chỗ Thiên Táng Hoàng.

Vị Hoàng Giả này lại khác với những người còn lại, trong đêm khuya cầm một cây chổi quét dọn lá rụng dưới bức tượng của ông ta.

Cảnh tượng ấy lại có chút giống với Đế Phạm hồi xưa.

"Quét không xong lá rụng nơi thế gian này thì càng chẳng thể hiểu được đại đạo trần thế", Thiên Táng Hoàng khẽ cười.

"Lần này, xem ra vãn bối không uổng công đến đây rồi", Diệp Thành khom lưng vài chào tự tận đáy lòng, sự hiểu biết về đạo của Thiên Táng Hoàng khiến hắn như trông thấy một vùng trời mới, tâm trạng cũng thăng hoa theo.

Hoàng Giả quả nhiên là Hoàng Giả. sống lâu nên cũng nhìn thấy được rõ hơn, đến giờ hắn vẫn chưa thể đạt tới được cảnh giới hiểu biết cỡ đó.

Diệp Thành lại rời đi, đạp lên Tiên Hoả bay về phía chân trời.

Thành cổ Thiên Long vẫn bao la hùng vĩ tràn ngập khí tức cổ xưa. Hồi đó, tại tòa thành này, hắn đã kiếm được rất nhiều cơ duyên.

Trong một khu rừng trúc, hắn thấy Huyền Hoang đang điêu khắc tượng gỗ.

So với những Hoảng Giả khác, Huyền Hoàng trông già nua hơn rất nhiều. Ông ta như một ông lão tuổi xế chiều, con ngươi già cả có hơi đục ngầu.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Thành trộn lẫn một thứ tình cảm gì đó như đang nhìn con mình.

"Vãn bối Diệp Thành ra mắt Huyền Hoàng", Diệp Thành bị nhìn mà cảm thấy hơi bứt rứt, vội ho một tiếng, chắp tay vái chào.

"Tới đây ngồi đi", Huyền Hoàng cười, khàn khàn nói.

"Sao không thấy Ngọc Thấu công chúa đâu", Diệp Thành ngồi xuống, tự giác tìm đề tài, còn không quên nhìn ngó xung quanh.

"Hôm qua bỗng dưng ngộ đạo nên chạy đi bế quan rồi", Huyền Hoàng mỉm cười, tiếp tục khắc gỗ trong tay: "Chuyện ở Thập Vạn Đại Sơn năm xưa, ta đã nghe Thấu Nhi nói rồi, do ta đi quá nhanh nên suýt nữa đã hại các ngươi".

"Chuyện xưa rồi mà!", Diệp Thành nhìn bức tượng gõ trong tay Huyền Hoàng thì đoán chắc là người nào đó nhưng không biết là ai.

Hắn vừa ngồi xuống đã qua cả đêm, nói chuyện với nhau mà đến sáng vẫn chưa xong.

Khi trời sắp sáng, Diệp Thành mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, Huyền Hoàng còn tặng hắn một bức tượng gỗ trông rất sống động.

Sau khi rời khỏi thành cổ Thiên Long, hắn lại chạy tới Thập Vạn Đại Sơn.

Tiện thể đến thăm rất nhiều gia tộc như Hạo Thiên thế gia, Thiền Uyên Cổ Thành, Chú Kiếm Thành, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia, đảo Hắc Long...

Tiên Hỏa bay rất nhanh, nó như một mũi tên bay lượn trên không, đi đến đâu cũng ấm áp, cảm giác rất tuyệt vời.

Cuối cùng, hắn đứng lặng trước bia mộ của các anh hùng ở Trung Thông Đại Địa.

Vô số cái tên hiện lên trước mắt, có rất nhiều người đã trở lại, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn chỉ là cái tên.

Phía sau, chín bóng người dắt tay nhau tới, có vẻ ngoài giống y như hắn, là đạo thân mà hồi đó Diệp Thành đã để lại.

"Con cháu đầy đàn chưa!", Diệp Thành cười nhìn họ.

"Tạm được", chín người đồng loạt xoa đầu, cái dáng vẻ không biết xấu hổ kia giống hắn y như đúc.

Diệp Thành bước tới đá cho mỗi người một cái rồi xoay người rời đi.

Hắn trở về Nam Sở rồi đi thẳng đến Thiên Huyền Môn, có rất nhiều chuyện Diệp Thành muốn hỏi Đông Hoàng Thái Tâm.

Ngay khi bước vào Thiên Huyền Môn, hắn không khỏi quay đầu liếc nhìn ra sau một cái, cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình.

Cảm giác ấy như ẩn như hiện, rất quen thuộc, song cũng cực kỳ xa lạ.
Chương 2325: Tâm cảnh

Rừng trúc Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đã pha trà xong.

Diệp Thành vừa bước vào đã bị gọi sang.

Cách biệt ba trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Đông Hoàng Thái Tâm đúng nghĩa.

Hắn vẫn còn nhớ năm đó, lúc hắn đi cũng là cảnh tượng này, thần nữ Côn Luân tự mình pha trà tiễn hắn đi.

“Cuối cùng ngươi cũng không làm Đại Sở thất vọng”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười, tự mình rót trà cho Diệp Thành như năm đó.

“Năm xưa căn nguyên Đại Sở sụp đổ, khó chống đỡ được Luân Hồi Chư Thiên, bây giờ căn nguyên phục hưng, tại sao không tạo ra càn khôn lần nữa?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Không có Luân Hồi Chư Thiên che phủ, không sợ Thiên Ma tấn công lần nữa?”

“Ngươi đánh giá thấp Luân Hồi Chư Thiên rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu cười nói: “Không có Đại Đế tự mình bày trận, với bản lĩnh của chúng ta cũng không thể tạo ra càn khôn nghịch thiên kia được”.

“Nói thế Thiên Ma rất dễ tìm được Đại Sở?”

“Thế nên đế binh trấn thủ Đại Sở, từ năm tăng lên chín, che giấu huyền cơ Đại Sở bằng cái này”.

“Nói thật thì trước đây ta có từng mơ ước không chỉ một lần”, Diệp Thành cầm chén trà lên, giọng điều rất bình thản: “Hy vọng gót sắt Thiên Ma đi khắp thiên hạ để cho bá tánh hiểu được thế nào là bảo vệ”.

“Ta hiểu tâm cảnh của ngươi, Đại Sở đã trải qua quá nhiều chuyện nhưng không bị Vạn Vực ghi nhận, chư thiên quá bi ai”.

“Người đau thương không phải ta mà là linh hồn của những anh hùng đã ra đi, có quá nhiều người bị chôn vùi ở dị vực, đến chết cũng không biết Đại Sở”.

Diệp Thành cười trong đau khổ, vô thức nhớ đến người chuyển kiếp, rõ ràng bảo vệ bá tánh nhưng lại chết thảm.

Đông Hoàng Thái Tâm im lặng, cảm thấy vô cùng đau thương.

Hai người đều lặng thinh, chỉ lẳng lặng uống trà như hai người bạn cũ ăn ý với nhau, đều biết rõ chỉ là không nói ra.

“Vậy Tiểu Oa, Nhược Hi bị kiếm Tru Tiên mang đi rồi”, không biết đến lúc nào, Đông Hoàng Thái Tâm mới chậm rãi nói.

“Ta biết”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Khi ấy ta từng về Đại Sở, nói đúng hơn là mơ trở về Đại Sở, ta nghe được không sót một chữ nào trong cuộc nói chuyện của các người”.

“Thảo nào!”, Đông Hoàng Thái Tâm thở dài: “Thảo nào ta cảm nhận được sự tồn tại của ngươi không chỉ một lần nhưng lại không tìm được người, Đế Đạo Tiên Pháp, mơ về thiên cổ, quả là tuyệt diệu”.

Nói rồi một tay Đông Hoàng Thái Tâm chống cằm, đôi mắt lóe lên tia sáng, mỉm cười nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành bị nhìn như thế cũng cảm thấy mất tự nhiên, nhất là điệu cười của Đông Hoàng Thái Tâm, thế nào cũng khiến người ta rùng mình.

“Có phải ngươi đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể ta không?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười nhìn Diệp Thành, có một lần bà ta vừa mới tắm xong, còn chưa kịp thay quần áo đã cảm nhận được có một ánh nhìn, lúc này nghĩ lại có lẽ là Diệp Thành trở về từ giấc mơ.

“Đó… đó là chuyện ngoài ý muốn!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Cũng không thể trách ta, ai biết bà đang tắm đâu”.

“Một đại mỹ nữ… chắc ngươi mơ cũng nhiều nhỉ”.

“Nói bậy, ta chẳng nhìn thấy gì cả, đừng đổ oan cho ta”.

“Vậy sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướn mày, cười càng đắc ý.

“Ta là chính nhân quân tử”, ngoài miệng thì nói thế nhưng vẫn không quên che đũng quần, ai bảo cảnh tượng đó quá ướt át, là một người đàn ông sao có thể kiềm chế được.

“Có quỷ mới tin ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm trợn mắt nhìn Diệp Thành, dù là Chuẩn Đế thì bà ta cũng là một người phụ nữ, Kiếm Phi Đạo còn chưa từng nhìn thấy mà lại bị một tên nhóc nhìn sạch sành sanh.

Nếu không phải tên này là Hoàng Giả Đại Sở, nếu không phải hắn có công rất lớn với Vạn Vực, bà ta đảm bảo sẽ tát chết hắn.

Bầu không khí hơi gượng gạo, Diệp Thành chỉ lo vùi đầu uống trà, mấy người phụ nữ này cá tính, không chừng sẽ đánh hắn thật.

Còn có Kiếm Thần, nếu để ông ta biết, không một nhát chém chết hắn mới lạ, cho dù có phải là trùng hợp hay không, đánh chết rồi tính.

“Hồng Trần cũng chuyển kiếp rồi, lần đầu nhìn thấy hắn lập tức thành Thánh, lúc gặp lại hắn tức là một trăm năm trước đã là Chuẩn Đế”, Diệp Thành lanh trí chuyển đề tài.

“Người ở thời không tương lai cũng có thể luân hồi chuyển kiếp”, Đông Hoàng Thái Tâm nhíu mày, rất ngạc nhiên.

Phải nói là Diệp Thành chuyển đề tài rất tốt, dù là tâm cảnh của Đông Hoàng Thái Tâm cũng khó mà tin.

Hai trăm tuổi thành Chuẩn Đế rất kỳ lạ, đã vi phạm pháp tắc nghiêm trọng, tốc độ thăng cấp này cũng quá mức yêu nghiệt.

Nghĩ thầm như thế, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý: “Hồng Trần và Lục Đạo có quan hệ gì?”

“Hồng Trần là tương lai của ta, Lục Đạo là tương lai Hồng Trần”.

“Đây…”, Đông Hoàng Thái Tâm mấp máy môi.

Tin tức này quá chấn động, khiến bà ta trở tay không kịp.

Một là truyền thuyết của Đại Sở, là sự tồn tại vô địch, một là ác mộng của Chư Thiên, nơi cấm địa lần lượt bị công kích.

Họ đã đảo ngược pháp tắc thời không, bây giờ cũng đảo ngược cả pháp tắc luân hồi, như thể tất cả quy luật của thế gian này giống như đồ trang trí trước mặt họ.

“Hồng Trần muốn giết Nhược Hi, Lục Đạo muốn bảo vệ Nhược Hi”, Diệp Thành lại nói ra một bí thuật.

“Một giết, một bảo vệ?”, Đông Hoàng Thái Tâm híp mắt.

Có lẽ, cho đến giờ bà ta mới thật sự biết rõ sứ mệnh Hồng Trần nghịch thiên cải đạo đến thời không này chính là vì giết Nhược Hi.

Nhưng Hồng Trần của tương lai… Lục Đạo có sứ mệnh trái ngược hoàn toàn với Hồng Trần, khó mà tưởng tượng được.

“Ta bắt đầu hiểu tại sao kiếm Tru Tiên lại không qua được với ngươi”, lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm trở nên thâm thúy hơn: “Cho dù là Hồng Trần hay là Lục Đạo thì gốc của họ đều là Diệp Thành ngươi, người mà kiếm Tru Tiên muốn giết không phải ngươi, mà là Hồng Trần và Lục Đạo”.

“Hồng Trần và Lục Đạo chắc chắn phá được bí mật kinh thiên động địa, kiếm Tru Tiên muốn giết người diệt khẩu”, Diệp Thành trầm ngâm: “Nó không thể đấu lại Hồng Trần và Lục Đạo nên mới chuyển mục tiêu, nhắm vào ngươi, đả kích họ bằng cái chết của ngươi”.

“Kiếm Tru Tiên muốn tiêu diệt Lục Đạo và Hồng Trần, nhưng Hồng Trần và Lục Đạo lại một giết một bảo vệ Nhược Hi, từ đó có thể thấy kiếm Tru Tiên và Nhược Hi không phải là người cùng đường”.

“Kiếm Tru Tiên, Lục Đạo, Hồng Trần và ngươi đều có liên quan đến Nhược Hi”, Đông Hoàng Thái Tâm nói.

“Thế nên thân phận thật sự của Nhược Hi mới là điều then chốt cởi bỏ tất cả nghi ngờ”, Diệp Thành nói.

Hai người nói một hồi rồi im lặng, một bí mật bị phá vỡ nhưng lại đắp một màn sương mờ lên rất nhiều chuyện.

Điều đáng chắc chắn là nếu dòng lịch sử không lệch hướng, Chư Thiên trong tương lai chắc chắn sẽ có một trận đại nạn.

Mà trận đại nạn đó có khả năng hủy diệt, ngay cả Đại Đế cũng sẽ chết trận, có thể tưởng tượng được đại nạn đó đáng sợ đến mức nào.

“Ngươi không cần lo chuyện này, yên tâm đi độ cuộc đời còn lại của ngươi”, vẫn là Đông Hoàng Thái Tâm đánh vỡ sự im lặng này.

“Đã biết”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi đứng lên.

Với tu sĩ thì ba năm trôi qua rất nhanh, thật sự rất ngắn, chỉ một thoáng đã đến điểm cuối.

Quả thật hắn không thể tham dự vào chuyện này, với đạo hạnh của hắn có quản cũng không được, để lại cho các Chuẩn Đế lo vậy.

Dù sao hắn đã nghĩ thông rồi, cũng nên nghỉ ngơi.

“Ba năm quá ngắn, đừng để họ… có gì tiếc nuối”, Đông Hoàng Thái Tâm ở phía sau nói.

Diệp Thành khẽ cười, không đáp lời, sải bước ra khỏi rừng tre.

Nhìn Diệp Thành rời đi, vẻ mặt Đông Hoàng Thái Tâm hoảng hốt.

Trong thoáng chốc bà ta như vẫn có thể nhìn thấy một người phụ nữ đồ trắng, mặc đồ cưới, đi từng bước về phía tế đàn.

Người phụ nữ đó không phải là cô dâu sắp gả đi nhưng sắp giao mạng cho hắn, dù chỉ có thể đổi lại ba năm tuổi thọ ngắn ngủi cho hắn.

Âm dương tương trợ lẫn nhau mới có thể xoay chuyển càn khôn, Nhân Vương là người kết nối, sợi dây đó chính là nhân quả của người đó và hắn.

Tu luyện mười năm có thể cùng thuyền, tu luyện trăm năm có thể chung chăn.

Tình cảm là thuyền, vượt qua tình yêu, tế đàn là giường, đôi vợ chồng chung chăn, nhân quả đã định.

Đó là cảnh tượng thê lương, cô ấy mỉm cười ngọt ngào, nhưng đến chết cũng không thấy hắn mở mắt… nhìn cô dâu của hắn.

Thôi không suy nghĩ nữa, Đông Hoàng Thái Tâm truyền thần thức đi.

Không lâu sau, Phục Nhai đến: “Thần nữ cho gọi ta có chuyện gì?”

“Đi mời Cửu hoàng của Đại Sở, tiện thể gọi luôn Phục Hy đến”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Còn nữa, bảo lão nhị Thiên Địa đến Hằng Nhạc, âm thầm bảo vệ Diệp Thành”.

“Âm thầm… bảo vệ?”, Phục Nhai nghe thế cũng sửng sốt: “Ý của thần nữ là sẽ có người ra tay với Diệp Thành?”

“Hắn sẽ là một biến số, có quá nhiều thay đổi trong mối quan hệ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK