Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Nữ cải trang nam

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã đập cửa từ bên ngoài.

Hôm nay là ngày Đại hội đấu thạch tiếp diễn, hai người muốn kéo Diệp Thành đến chơi tiếp, biết đâu đợt đá lần trước đã được đổi thành đá mới?

Cuối cùng cửa cũng mở, Diệp Thành bước ra.

Hế?

Hửm?

Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân một giây trước mặt còn tối sầm, giây sau đã đồng loạt ngạc nhiên thốt lên, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới một lượt: “Hôm qua ta nhớ ngươi còn ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, sao hôm nay đã thành tầng thứ năm rồi?”

“Nào nào, tiểu gia kể cho hai người nghe một chuyện”, Diệp Thành khoác tay lên vai Ngô Tam Pháo và vai Thái Ất Chân Nhân, vừa đi vừa nói với vẻ thâm sâu: “Hôm qua ta nằm mơ, ta mơ thấy hai con chó điên, chúng nó cứ thế lao vào cắn ta, mà ta đâu có làm gì đâu, vì thế ta cắm đầu chạy, chạy và chạy…”

Diệp Thành miêu tả rất sinh động, nhưng hắn lại không thấy mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã tối xầm cả lại.

Ruỳnh! Loảng xoảng! Ầm!

Ngay sau đó, những âm thanh như thế này vang lên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mỗi người cầm một con dao làm bếp đuổi theo Diệp Thành.

“Thấy chưa, ta nói rồi mà! Giấc mơ thành hiện thực rồi, hai con chó điên”, Diệp Thành chạy đằng trước còn không quên quay đầu lại chửi vài câu.

Không biết đến lúc nào ba người mới mặt mũi bầm dập tới trước một căn lầu gác.

Vì chuyện ba ngày trước nên thành cổ Thiên Long đã đổi địa điểm tổ chức Đại hội đấu thạch tới đây, nếu vẫn dùng thế giới nhỏ trong không gian lúc trước sợ rằng sẽ dễ nhớ lại sự việc lần đó.

Ba người vẫn chọn vị trí đó, xếp hàng chờ đại hội đấu thạch bắt đầu.

Chẳng mấy chốc, từng người nối đuôi nhau đi vào, người mặc áo bào đen, người đeo mặt nạ, người dùng bí pháp che giấu khuôn mặt, nhưng trong mắt Diệp Thành những thứ này đều là vô ích.

Nhưng thực sự có những người không sợ trời, không sợ đất, không cần áo bào đen hay mặt nạ, cứ thế ngông nghênh đi vào như Ngưu Thập Tam mặt đen như than và Man Sơn cường tráng, khổng lồ.

Không lâu sau Bích Du cũng tới, cô ấy vẫn chọn vị trí bên cạnh Diệp Thành, hơn nữa còn không quên nhìn lén hắn.

“Sau Đại hội đấu thạch, đừng quên chuyện đó”, Diệp Thành không nhìn Bích Du mà truyền âm cho Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

“Không quên được”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỉm cười, nhìn ba người phía Ngô Trường Thanh ở đối diện: “Cứ như ngươi nói, bọn họ đã tới thì không cần về nữa”.

“Ta nói lời giữ lời, ta không cần bảo bối của chúng, ta chỉ cần chúng chết”.

“Đó là điều đương nhiên, chúng ta… Ấy ấy? Chuyện gì thế này…”, hai người còn chưa nói xong đã cảm thấy người mình văng ra khỏi ghế.

Sau đó hai người bị bay ra ngoài, hơn nữa còn bay đi rất xa, vạch ra đường vòng cung tuyệt đẹp trên không.

Ánh mắt Diệp Thành đảo qua đảo lại theo vòng cung đó.

Rầm!

Rầm!

Hai âm thanh lần lượt vang lên, Diệp Thành không khỏi nhìn sang người bên cạnh, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chẳng phải bị chính người vừa tới ném ra ngoài sao?

Khi nhìn rõ người vừa ngồi xuống bên cạnh mình là ai, Diệp Thành sửng sốt, cô ta không phải là Nam Minh Ngọc Thu sao?

Cách ăn mặc của Nam Minh Ngọc Thu hôm nay rất kỳ lạ, tóc dài được buộc lên, nữ cải trang nam, trong tay cầm một chiếc quạt gấp tựa như công tử nho nhã, cực kỳ đẹp trai.

“Xin hỏi, ta có thể ngồi đây không?”, khi Diệp Thành nhìn sang thì Nam Minh Ngọc Thu cũng nghiêng đầu lại, mỉm cười ngọt ngào.

“Không phải cô đã ngồi rồi sao?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, không ngờ Nam Minh Ngọc Thu còn có thể xuất hiện trong bộ dạng thế này, hai người bạn tốt của hắn bị cô lần lượt ném ra ngoài.

Hì hì!

Vẻ mặt này của Diệp Thành khiến Nam Minh Ngọc Thu rất vui.

“Cô tới đây làm gì? Không phải cũng tới để mua đá đó chứ?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu bằng khuôn mặt chẳng mấy dễ chịu.

“Sao, không được à?”

“Vậy cô mua đi! Ta đi trước”, Diệp Thành nói xong thì nhanh chóng đứng lên.

Mẹ nó, cô ngồi ngay bên cạnh lão tử, lão tử còn dám dùng Tiên Luân Nhãn để xem đá sao? Còn dám mua bảo bối của thành cổ Thiên Long trước mặt cô sao? Lão tử thấy cô không phải tới để mua đá mà để theo dõi lão tử thì có!

Chỉ là ngay sau đó hắn lại bị Nam Minh Ngọc Thu kéo về vị trí ban đầu.

“Ta đáng sợ vậy sao?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa nhẹ nhàng phẩy quạt, vừa cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.

“Là cô tự nói đó!”

“Được rồi, nói chuyện chính”, Nam Minh Ngọc Thu nói xong, ngồi sát về phía Diệp Thành: “Sau Đại hội đấu thạch, có thể giúp ta thêm một việc nữa không?”

“Việc gì?”

“Đến Thập Vạn Đại Sơn cùng ta”.

“Ta đi vệ sinh”, Diệp Thành nói xong lại vội vàng đứng lên, nhưng còn chưa cất bước đã bị Nam Minh Ngọc Thu kéo quay lại.

“Cô buông tha cho ta đi mà!”, Diệp Thành khóc lóc cầu xin: “Ta mới ở cảnh giới Linh Hư thôi, ta còn trẻ, còn chưa có vợ, ta vẫn còn rất nhiều lý tưởng…”

“Người đó nói rồi, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”, cuối cùng Nam Minh Ngọc Thu cũng nói ra bí mật này.

“Người đó?”, Diệp Thành đột nhiên cau mày, thử dò hỏi: “Người đó mà cô nói là…”

“Người trong đá”.

“Bên trong thật sự có vật sống?”, Diệp Thành sửng sốt, cũng bất giác lại gần Nam Minh Ngọc Thu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là gì?”

“Người, là người thật”, Nam Minh Ngọc Thu không giấu giếm: “Sau khi ngươi đi, người đó chủ động liên lạc với ta, nói rằng trận hỗn chiến năm xưa ông ta không chết hoàn toàn, để lại một giọt máu tươi, sau nhiều năm tháng sẽ trở thành người. Chính ông ta đã nói, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”.

“Vậy là cô liền tin?”

“Tin”.

“Cô đồng ý với ông ta điều kiện gì?”, Diệp Thành rất thông minh, lập tức tìm ra vấn đề chính, vô duyên vô cớ giúp đỡ Nam Minh Ngọc Thu, ai tin?

Mặc dù không ngờ Diệp Thành sẽ đoán được giữa mình và người đó có giao dịch, nhưng Nam Minh Ngọc Thu vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Điều kiện của ông ta là muốn ta đưa ông ta đến hố thần”.

“Hố thần?”, Diệp Thành lại nhíu mày: “Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”

“Chính là nơi đó”.

“Đó là cấm địa, đi vào chỉ có chết chứ không sống được”.

“Ai nói đi vào chỉ có chết chứ không sống được?”, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười thần bí: “Ta từng vào đó một lần, cứ mười năm vào ngày Huyền Dương, cửa hố thần sẽ rộng mở. Ngày đó giống như trời cao thương xót chúng sinh, sẽ không có sức mạnh bí ẩn giết chết những người vô tội”.

“Thật không vậy?”, Diệp Thành không tin.

“Đương nhiên là thật”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Ngày đó tất cả tu sĩ đều có thể vào, nhưng chỉ những người ở dưới cảnh giới Không Minh thôi, những người ở cảnh giới Không Minh hoặc trên cảnh giới Không Minh mà vào sẽ hồn tiêu phách tán ngay tại chỗ, vậy nên ông ta không thể ra khỏi hòn đá đó”.

“Trong hố thần có bảo bối không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Đương nhiên có bảo bối, hơn nữa đều là bảo bối có giá trị”, Nam Minh Ngọc Thu cười nhẹ rồi bổ sung một câu: “Nhưng tiền đề là ngươi phải tìm được, không lâu nữa sẽ là ngày Huyền Dương mười năm mới xuất hiện một lần, ngươi có hứng thú đến xem không?”

Hai mắt Diệp Thành sáng lên.

Diệp Thành thông minh nhường nào, đương nhiên hắn có thể nghe ra ngày Huyền Dương là cơ hội tốt tranh thủ vận may vào hố thần, được Nam Minh Ngọc Thu gọi là bảo bối có giá trị thì chắc chắn không bình thường.

“Tại sao người đó lại muốn đến hố thần?”, sau khi cân nhắc, Diệp Thành hỏi Nam Minh Ngọc Thu.

“Ta không biết”.

“Vậy cô có biết giao dịch với người như ông ta sẽ rất nguy hiểm không?”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý: “Cô phải suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nếu ngày nào đó ông ta thoát ra được thì cả Đại Sở sẽ gặp hoạ”.

“Ta không nghĩ được nhiều thế”, Nam Minh Ngọc Thu hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thành đầy hy vọng: “Xin ngươi hãy giúp ta, yên tâm đi, ta có pháp khí cảnh giới Thiên, lại thêm Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi, chắc chắn có thể bảo vệ được ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ bí pháp bất truyền”.

“Để ta suy nghĩ đã”, Diệp Thành chìm vào trầm tư.
Chương 502: Thái Ất và Tam Pháo bi thảm

Trên ghế ngồi, Diệp Thành đang cân nhắc, còn Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang mong chờ câu trả lời của hắn.

Bích Du nhìn cảnh tượng này mà bất giác mím môi, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng Diệp Thành vẫn gật đầu: “Nếu cô đã tin ông ta thì ta cũng không có gì để nói, lần này ta sẽ giúp cô”.

“Cảm ơn”, nghe thấy câu trả lời của Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu rất kích động.

“Nhưng cô phải truyền bí pháp cho ta trước”, Diệp Thành lại bổ sung một câu: “Nhỡ ta giúp cô xong, cô lại bỏ đi thì ta tìm ai đòi công bằng!”

“Không thành vấn đề”, Nam Minh Ngọc Thu nhanh chóng đồng ý, truyền âm cho Diệp Thành: “Tĩnh thần ngưng khí đi, ta truyền bí pháp cho ngươi”.

Không cần Nam Minh Ngọc Thu nói, Diệp Thành cũng đã sẵn sàng.

Chẳng mấy chốc, một lượng thông tin khổng lồ truyền vào đầu Diệp Thành, biến thành những ký tự nhỏ dày đặc, còn có rất nhiều cảm ngộ của các tiền bối đi trước.

“Hỗn Độn Vô Cực Đạo”, Diệp Thành nhắm mắt, lẩm bẩm một tiếng.

“Đạo pháp này là phụ hoàng ta sáng tạo ra”, khi Diệp Thành lẩm bẩm, Nam Minh Ngọc Thu đã bắt đầu giải thích sự tinh tuý của bí pháp cho hắn.

“Đạo pháp này là một bí pháp dung hợp bí thuật”.

“Ví dụ, dùng đạo pháp này ngươi có thể đồng thời thi triển hai loại bí thuật, chẳng hạn như Huyền quang ấn và Phách thiên chưởng, trong một đòn của ngươi sẽ kết hợp cả hai loại bí thuật này, phát huy được uy lực của cả hai bí thuật”.

“Đương nhiên ngươi cũng có thể sử dụng ba, bốn thậm chí là nhiều bí thuật hơn, nhưng nói thì đơn giản, để thực hiện được lại cực kỳ khó. Như phụ hoàng ta năm đó cũng chỉ dung hợp được hơn chín mươi loại bí thuật thôi”.

“Nhưng có thể khẳng định một điều dung hợp càng nhiều bí thuật thì uy lực càng lớn, kiểm soát cũng sẽ khó hơn, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ phải hứng chịu phản phệ công pháp”.

“Vậy nên đừng vì cái lợi trước mắt, cái gì cũng phải từ từ từng bước”.

Được Nam Minh Ngọc Thu liên tục giảng giải, Diệp Thành rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.

Chìm trong sự kỳ diệu của Hỗn Độn Vô Cực Đạo, trong lòng Diệp Thành rất chấn động.

Bí pháp này có thể gọi là nghịch thiên, dung hợp một loại bí thuật, uy lực sẽ mạnh thêm một phần.

Chư Thiên Vạn Đạo cũng có Chư Thiên Vạn Pháp, sự đúc kết của nó có ngụ ý hỗn loạn, tu thuật cũng cần dung nạp vạn đạo, bí pháp vô thượng Hỗn Độn Vô Cực Đạo cùng với đạo của hắn đúng là vô cùng ăn nhập, tựa như được sáng tạo để dành riêng cho hắn.

Diệp Thành không biết rằng khi hắn lĩnh ngộ thì đại hội đấu thạch đã lên đến cao trào, cực kỳ sôi nổi, bừng bừng khí thế.

Trong góc, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tối sầm mặt nhìn về phía này.

Trước đó hai người họ bị ném ra ngoài một cách khó hiểu, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù rất muốn nổi điên nhưng liếc nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cả hai lại sợ hãi, nếu lao tới đó chắc chắn sẽ bị ném đi cao hơn, xa hơn, chưa biết chừng còn bị đánh cho tơi tả.

“Tên công tử đó có lai lịch gì vậy nhỉ? Mẹ nó chứ!”, Ngô Tam Pháo luôn miệng mắng.

“Có trời mới biết hắn từ đâu ra, hơn nữa hắn cực kỳ mạnh, dù là ta khi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không cùng cấp bậc với hắn”, mặc dù Thái Ất Chân Nhân cũng hận nhưng không thể không thừa nhận thực lực của Nam Minh Ngọc Thu.

“Tiểu tử Diệp Thành này còn có tâm trạng ngủ nữa”.

“Vừa rồi hai tên đó trò chuyện vui vẻ lắm, khốn kiếp, hai tên khốn”.

“Chửi thêm một câu, có tin ta xé rách miệng ngươi không?”, khi hai người đang chửi hăng thì giọng nói nhẹ nhàng của Nam Minh Ngọc Thu đã vang lên trong đầu hai người, khiến cả hai sợ hãi, dứt khoát chạy ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.1

Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục, không hề vì hai người rời đi mà tạm dừng.

Ngày đêm cứ thế luân phiên.

Có lẽ Diệp Thành cũng không ngờ mình đã ngồi liền ba ngày, đến khi hắn tỉnh lại thì đại hội đấu thạch đã gần kết thúc.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, trong mắt đầy vẻ vui sướng: “Thật tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời”.

“Ta đã thực hiện ước định rồi, ngươi cũng đừng nuốt lời đấy!”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười, sau đó giơ nắm đấm lên: “Nếu dám nuốt lời thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

“Đó… Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười khan.

Diệp Thành có ly do để tin rằng một chưởng của Nam Minh Ngọc Thu có thể đánh chết mình. Phải biết rằng trước đây cô nương này chỉ còn một bước nữa là vào được cảnh giới Thiên, phụ thân cô là Huyền Hoàng lập ra cả thiên hạ này đấy!

“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu đứng dậy.

“Chờ ta hoàn thành một chuyện đã”, Diệp Thành cũng đứng lên, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía đối diện, cuối cùng hắn dừng lại trên người Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen.

“Cần gì phải rắc rối, ta giúp ngươi giết ông ta”.

“Không cần”, Diệp Thành lập tức từ chối, ánh sáng trong mắt hắn càng lạnh hơn: “Ta muốn tự tay giết ông ta”.

“Tuỳ ngươi”.

Cuộc đấu giá hòn đá cuối cùng của đại hội đấu thạch vô cùng sôi nổi.

Nhưng Diệp Thành không tham gia, bởi vì tuy hòn đá đó long lanh, đẹp mã nhưng bên trong lại chẳng có gì.

Nhìn lướt qua Ngô Trường Thanh một lần cuối cùng, Diệp Thành quay người bước xuống vân đoàn, ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

Nam Minh Ngọc Thu cũng đi theo, hơn nữa khi vừa ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, trang phục của nam tử thoáng chốc đổi thành trang phục của nữ nhân, cực kỳ thanh tao, tựa như tiên nữ giáng trần vậy.

Họ vừa bước ra, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đang đứng canh cửa đã lập tức bao vây.

“Mẹ nó, tiểu tử kia đâu? Gọi hắn ra đây, hôm nay gia phải dạy cho hắn một bài học”, giọng Ngô Tam Pháo thô lỗ, cái miệng rộng bắn nước bọt đầy trời.

“Khó chịu chết mất, ta phải dạy dỗ hắn, nhất định phải cho hắn một bài học”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức giận thở hổn hển, luôn miệng mắng chửi.

Mà Diệp Thành thì đã đưa tay đỡ trán.

Nam Minh Ngọc Thu nhẹ nhàng phủi vai áo không dính chút bụi, ung dung nói: “Trông người ta giống nam nhân lắm à?”

Hế?

Lúc này Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mới chuyển ánh mắt sang Nam Minh Ngọc Thu, thấy cô nương xinh đẹp, hai tên này lập tức chỉnh trang lại quần áo, còn vuốt tóc: “Không biết mỹ nữ là…”

“Cô ấy chính là tiểu tử thối trong miệng hai người đấy”, Diệp Thành vừa nói vừa đưa tay che mắt.

Ặc!

Éc!

Vẻ mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lập tức trở nên cực kỳ thú vị, khi quay đầu lại, một bàn tay ngọc ngà đã đưa tới.

Chát!

Một cái tát vang dội, hai người bay ra khỏi thành cổ Thiên Long, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp đất.

“Nhanh lên, đừng lề mề”, Nam Minh Ngọc Thu làm như không có chuyện gì xảy ra, phủi tay rồi quay người rời đi.

“Được… Được”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, thầm nói sau này đụng đến ai chứ không đụng đến nữ nhân này, đụng đến nữ nhân nào cũng không đụng đến nữ nhân điên này, cô ta ra tay cực kỳ hung ác.

Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu thêm lần nữa rồi cũng xoay người biến mất.

Hắn vừa đi không lâu, trong thế giới nhỏ của không gian có người xuất hiện, hơn nữa mỗi người còn mang một vẻ mặt.

“Ngày hôm nay thật xui xẻo, hơn hai triệu linh thạch mà xẻ ra lại chẳng có bảo bối gì, mẹ nó chứ”.

“He he, ta may mắn phết, kiếm được hai bảo bối liền”.

“Cút, lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”.

Trong đám đông, ba người phía Ngô Trường Thanh bước ra, có vẻ tâm trạng cũng khá tốt, bọn họ cũng kiếm được khá nhiều bảo bối trong đại hội đấu thạch này, có lẽ vì quá vui nên khi rời đi, bọn họ không nhận ra rằng phía sau còn có một người luôn đi theo.

“Ngô Trường Thanh, chuẩn bị đón nhận lửa giận ngút trời của ta đi!”, Diệp Thành mặc áo choàng đen đứng trong đám đông, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Chương 503: Đấu một mình

Bầu trời đêm hiu quạnh, những vì sao như những hạt bụi.

Phía trên khoảng không mờ ảo, ba bóng người vụt qua bầu trời như một đạo Thần hồng, người đi đầu chính là Ngô Trường Thanh.

“Ngô trưởng lão, lần này chúng ta thu hoạch được khá nhiều đó chứ”, một người nhìn Ngô Trường Thanh nói với vẻ mặt vui vẻ.

“Mang nhiều bảo bối về thế này, chắc chắn chưởng giáo rất vui”.

“Chuyện trong dự đoán thôi”, Ngô Trường Thanh vuốt râu nở nụ cười ung dung.

Ngay sau đó, Ngô Trường Thanh cau mày, đột nhiên dừng lại.

Hai người kia cũng đột ngột dừng lại như ông ta, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm.

Ầm!

Ba người vừa dừng lại, một chùm sáng mạnh mẽ từ trên trời chiếu xuống, cứ thế chiếu thẳng xuống đất.

Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếp đó là những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, năm chùm sáng khổng lồ lại lần nữa chiếu xuống đất, thoáng chốc ngưng tụ thành một kết giới khổng lồ với chu vi ba nghìn trượng, nhốt ba người bọn họ vào trong.

“Kẻ nào?”

Ngô Trường Thanh quát lớn, nhìn xung quanh: “Giấu đầu hở đuôi, ra đây đi”.

“Hét to như vậy, xem ra ông rất lợi hại”, ngay sau đó có tiếng giễu cợt vang lên, một bóng người cường tráng chậm rãi bước ra trong bóng tối, trên vai còn đeo thanh đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Gia đây thích người hay ra vẻ”, cùng lúc đó, một bóng dáng gầy gò đi ra từ phía đối diện, trong tay cầm theo cây phất trần chỉ còn vài sợi lông.

Hai người này không phải nói cũng biết chính là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

Còn Diệp Thành, lúc này hắn đã trốn vào không gian, chuẩn bị sẵn sàng cho đòn tuyệt sát bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy hai người đi ra, Ngô Trường Thanh nheo mắt: “Không biết hai vị chặn đường chúng ta là có ý gì?”

“Giết người”, Ngô Tam Pháo ngoáy tai.

“Cướp của”, Thái Ất Chân Nhân ngoáy mũi.

“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm, một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba mà nói năng hùng hồn gớm”, Ngô Trường Thanh còn chưa nói gì, lão già tóc hoa râm bên cạnh ông ta đã đột nhiên hô lên, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

Khi nói lão ta đã để lộ tay áo, trong tay cầm một thanh sát kiếm được điện mang bao quanh, lão bước ra một bước, sát phạt về phía Ngô Tam Pháo.

Tuy nhiên lão mới chỉ bước ra được một bước, thanh sát kiếm màu đỏ đã đột nhiên chém ra từ góc chéo.

Phụt!

Huyết quang màu đỏ chói mắt, đầu lão ta bị sát kiếm màu đỏ một nhát chém lìa, đến lúc chết lão ta cũng không thể tin được những điều này, đầu rơi xuống nhưng hai mắt vẫn nhìn cơ thể đang ở hư không với vẻ không thể tin được.

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Trường Thanh không kịp phản ứng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Lão già vừa rồi đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy mà lại bị một nhát kiếm chém chết, thậm chí còn nhìn thấy người ra tay là ai.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”, Ngô Trường Thanh tái mặt, bất giác gọi binh khí bản mệnh của mình ra.

Phụt!

Đúng lúc này, lão già bên cạnh ông ta cũng bị chém bay đầu, nhất kiếm tuyệt sát, gọn gàng dứt khoát.

Thấy vậy, Ngô Trường Thanh vội vàng bước ra vị trí cách đó hơn mười trượng, sau đó giận dữ quát lên: “Rốt cuộc là ai?”

“Tiểu tử này thật lợi hại!”, chưa đầy mười giây đã giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, vẻ mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng trở nên vô cùng thú vị.

“Xem ra chúng ta chỉ đến cho đủ quân số thôi”, Thái Ất Chân Nhân thoáng khựng lại, thở dài cảm thán: “Xem ra sau khi tiến giới, thực lực của hắn đã đạt tới một trình độ đáng sợ rồi”.

“Vậy chúng ta không thể chỉ đến cho có được”, Ngô Tam Pháo xoay cổ: “Hắn đã xử lý hai tên, tên còn lại phải để chúng ta giải quyết”.

“Ngươi đã nói vậy thì hôm nay gia cũng phải hoạt động gân cốt mới được”, Thái Ất Chân Nhân nở nụ cười ung dung.

“Ta muốn đấu một mình với ông ta”, khi hai người đang chuẩn bị xông lên thì Diệp Thành từ từ bước ra, đứng đối diện với Ngô Trường Thanh.

“Cảnh giới Linh Hư”, cảm nhận được tu vi của Diệp Thành, sắc mặt Ngô Trường Thanh đột ngột thay đổi. Một tên ở cảnh giới Linh Hư mà có thể lần lượt giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, thực lực này khiến ông ta không dám tưởng tượng.

“Các hạ, chúng ta không thù không oán, tại sao lại chặn giết ta?”, dù vậy nhưng Ngô Trường Thanh vẫn gằn lên một tiếng.

“Không thù không oán?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, phất tay cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh đang che mặt, để lộ khuôn mặt với đường nét rõ ràng.

“Ngươi… Ngươi, Diệp Thành…”, có thể tưởng tượng được, khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thành, Ngô Trường Thanh có vẻ mặt gì. Dù ông ta có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám nhưng vẫn vô thức lùi lại một bước.

“Không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi mà”, Ngô Trường Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hoài nghi.

“Vấn đề là tiểu gia đây mệnh lớn”, Diệp Thành ung dung đứng trên phi kiếm, thoải mái vặn vẹo cổ, khí huyết dồi dào cuộn lên mãnh liệt tựa như ngọn lửa vàng kim bốc cháy hừng hực.

“Ngươi… Ngươi không phải Diệp Thành, chắc chắn ngươi không phải Diệp Thành”, có lẽ ngay chính Ngô Trường Thanh cũng không phát hiện giọng mình đã bắt đầu run rẩy.

Nghĩ kỹ lại thì làm sao Ngô Trường Thanh có thể chấp nhận được một người đã chết lại có thể đứng trước mặt mình như thế này, quả thật là điều ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa lúc nãy hắn còn vừa giết hai tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy.
Chương 504: Như ác ma bò ra từ địa ngục

“Ngô trưởng lão, ông còn nhớ buổi đấu giá ở chợ đen U Minh không?”, Diệp Thành lãnh đạm nói, vừa cười vừa chậm rãi đi về phía Ngô Trường Thanh.

“Có lẽ ông không ngờ người luôn đối đầu với ông lại là ta đúng không?”

“Chắc chắn ông cũng không ngờ, người luôn phá đám ông ở đại hội đấu thạch cũng là ta”.

“Không ngờ lại là ngươi”, lúc này Ngô Trường Thanh đã hiểu ra, vẻ mặt bỗng chốc trở nên u ám, dữ tợn.

“Đúng vậy, đều là ta”, nói đến đây Diệp Thành hơi dừng bước, dừng lại nơi cách Ngô Trường Thanh hơn mười trượng, hắn nở nụ cười nhẹ nhìn ông ta, vẫn thoải mái xoay cổ, ánh mắt thâm thúy còn có tia sáng quỷ dị loé lên: “Ta đã từng coi Chính Dương Tông là nhà, coi các ông là người thân, vì thế ta sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ, nhưng ta đã quá ngây thơ”.

Nói tới đây, Diệp Thành mỉm cười: “Nói thật, bị ông đuổi xuống núi không thương tiếc ta cũng không hận ông, điều ta hận là Chính Dương Tông của ông đã ra tay với người mà ta quan tâm nhất, vì thế các ông đã hoàn toàn chọc giận ta”.

Giọng Diệp Thành đều đều, từ đầu đến cuối khoé miệng hắn đều mang theo ý cười, nhưng không gian xung quanh đã có gió lạnh gào thét.

“Sao ta cảm thấy tiểu tử kia cười đáng sợ thế nhỉ?”, Ngô Tam Pháo đã lui ra khỏi kết giới chợt rùng mình.

“Ta cũng thấy thế”, Thái Ất Chân Nhân cũng bất giác rùng mình.

“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng”, bên này, Ngô Trường Thanh nghe Diệp Thành nói xong, không biết là sợ hay là tức giận, ông ta gào thét: “Đây là quy luật của thế giới này”.

“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng. Ừm, ta rất thích câu này”, Diệp Thành nở nụ cười u ám, nói rồi còn lè lưỡi liễm môi, nở nụ cười kỳ dị, tựa như kẻ ác đang liếm máu trên lưỡi dao.

Hắn cười rồi đầu mày chợt xuất hiện ma văn, mái tóc dài cũng chuyển sang màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khí ác ma lấy hắn làm trung tâm cuồn cuộn dâng lên tạo thành vòng xoáy, đôi mắt hắn đầy vẻ khát máu và cuồng bạo.

“Có ma đạo thật kìa”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Thành: “Sát khí mạnh quá”.

“Tới đây đi Ngô Trường Thanh, trong kết giới này chỉ có ta và ông, giữa hai ta chỉ một người có thể đi ra”.

“Vậy ta sẽ giết ngươi”, Ngô Trường Thanh hét lên, trở tay đánh ra một chưởng.

“Ông nghĩ ta vẫn là Diệp Thành năm đó sao?”, Diệp Thành cười khẩy, không lùi mà tiến, hắn bước ra rồi tấn công bằng Bát Hoang Quyền mạnh mẽ.

Bùm!

Quyền và chưởng va chạm, cả hai người đều bay bật ra, nhưng Diệp Thành vẫn rơi vào thế yếu.

Dù hắn giết được hai tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng đó là dựa vào bí thuật ám sát hư không tuyệt diệt, nếu thật sự đối đầu thì hắn vẫn không phải đối thủ của Ngô Trường Thanh, đó là sự chênh lệch về tu vi.

Nhưng dù vậy Diệp Thành cũng vẫn tự hào, phải biết hắn đang đối mặt với người cao hơn mình cả một cảnh giới lớn.

“Giết!”

Ngô Trường Thanh gầm lên, vẻ mặt đầy dữ tợn, giống như ma vương đến từ địa ngục.

“Chiến!”

Giọng Diệp Thành cao vút, chấn động cả đất trời, chân hoả bao quanh thân thể hắn, thiên lôi quấn quanh sát kiếm, huyết khí của hắn phóng lên trời, ánh sáng vàng chói lọi, dưới màn đêm đen trông hắn tựa như chiến thần hoàng kim.

Phụt! Phụt!

Trận đại chiến vô cùng oanh liệt, hai người mới giao chiến chưa bao lâu mà hư không đã nhuốm máu đỏ rực.

“Chậc chậc chậc”, Ngô Tam Pháo ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, liên tục tặc lưỡi: “Tên tiểu tử Diệp Thành này là súc sinh à? Đối mặt với cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà cũng có thể đánh cho ông ta toàn thân đẫm máu, quá lợi hại!”

“Mặc dù hắn có sức chiến đấu của cảnh giới Không Minh tầng thứ tám nhưng muốn giết được Ngô Trường Thanh vẫn phải trả giá bằng máu”, Thái Ất Chân Nhân trầm ngâm.

“Tên này cũng rảnh thật, vừa nãy đã giết được hai tên cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, vậy giết Ngô Trường Thanh bằng một nhát kiếm luôn chẳng phải xong chuyện rồi à? Tấn công bất ngờ rồi lại sử dụng bí thuật ám sát bá đạo của không gian, cho dù Ngô Trường Thanh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám cũng sẽ trúng chiêu thôi!”

“Ngươi biết cái gì”, Thái Ất Chân Nhân lườm Ngô Tam Pháo: “Diệp Thành muốn dùng tư thế mạnh nhất giết chết Ngô Trường Thanh, nhất kiếm tuyệt sát làm sao có thể giải toả cơn hận trong lòng? Làm sao gọi là trả thù?”

“Ồ, hoá ra là vậy!”, nghe Thái Ất Chân Nhân nói xong, Ngô Tam Pháo mới gãi đầu, chợt hiểu ra.

Phụt! Phụt!

Khi hai người nói chuyện, Diệp Thành và Ngô Trường Thanh trong hư không đã chiến đấu không dưới hai trăm hiệp.

Đúng như Thái Ất Chân Nhân nói, mặc dù Diệp Thành có sức chiến đấu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mạnh mẽ, nhưng muốn giết được tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám trực diện thì đúng là phải trả giá bằng máu.

Nhưng dù vậy, Ngô Trường Thanh cũng bị đánh rất thảm, toàn thân đã không còn nhìn ra hình người.

Mà Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, toàn thân màu vàng kim đã loang lổ vết máu, vô số vết sẹo trên người, đầm đìa máu tươi, đáng sợ nhất là lỗ hổng trào máu trước ngực, hơn nữa còn loáng thoáng nhìn thấy quả tim đang đập của hắn.

Ở bên kia hư không, Nam Minh Ngọc Thu mặc đồ trắng bước ra, khoanh tay trước ngực, thích thú nhìn trận đại chiến trong kết giới phía dưới.

“Với tu vi và sức chiến đấu này, ta đã thấy bóng dáng phụ hoàng trên người ngươi”, Nam Minh Ngọc Thu lẩm bẩm, năm nghìn năm trước cô ta đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lúc này trong đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Chẳng trách ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, chẳng trách ngươi có thể không phân cao thấp khi chiến đấu với kí chủ có độ phù hợp chín phần”, sau khi ngạc nhiên, Nam Minh Ngọc Thu nhếch môi nở nụ cười.

“Có lẽ ngươi sẽ là ngôi sao chói loá nhất trong thời đại này”.

Ầm! Ầm!

Trong tiếng thì thào của Nam Minh Ngọc Thu, hai bóng người đẫm máu đã rơi xuống khỏi hư không, khiến cho mặt đất lún thành một hố sâu.

Công thể của Ngô Trường Thanh đã tàn phế, ông ta yếu ớt nằm trên đất, miệng không ngừng trào máu, trong đôi mắt già nua còn hiện lên vẻ khó tin.

Ở bên kia, Diệp Thành đã lảo đảo đứng dậy.

Bộ dáng của hắn còn đáng sợ hơn, tóc tai bù xù, công thể cũng gần như tàn phế, nửa người đã tàn tạ, xương trắng lộ ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ, nhìn hắn chẳng khác gì ác ma bò ra từ địa ngục.
Chương 505: Thập Vạn Đại Sơn

Keng!

Sau tiếng rung của kiếm, Diệp Thành rút kiếm Xích Tiêu đang cắm trên mặt đất ra, một bước thành ba, loạng choạng lao về phía Ngô Trường Thanh.

Sau lưng hắn là hàng loạt dấu chân màu máu, nhưng hai mắt hắn lại loé lên ánh sáng sắc bén, tuy hắn bước đi lảo đảo nhưng bóng lưng lại vô cùng cao lớn.

“Đúng là vô pháp vô thiên”, nhìn Diệp Thành toàn thân đẫm máu, Ngô Tam Pháo tặc lưỡi cảm thán!

“May thay cuối cùng hắn cũng thắng”, Thái Ất Chân Nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ ta đã thấy hơi lo lắng cho Chính Dương Tông rồi, động đến vị sát tinh này xác định là thảm. Mười năm, nếu cho tiểu tử này mười năm, có lẽ ở Đại Sở này sẽ không tìm được ai có thể là đối thủ của hắn”.

“Ta đồng ý với câu này”.

Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành đã cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu tới trước mặt Ngô Trường Thanh.

“Không… Không được”, Ngô Trường Thanh nhìn Diệp Thành, miệng lại hộc ra máu, ông ta muốn ngồi dậy nhưng không thể.

Có lẽ cho tới giờ, ông ta mới thật sự hối hận năm đó mình đã phạm phải sai lầm lớn nhường nào. Có lẽ khi ấy ông ta chẳng thể ngờ được rằng con kiến trong mắt mình, bây giờ lại đang giẫm mình dưới chân.

Sai một ly đi một dặm, hồi tưởng lại cũng không thể thay đổi sự thật.

“Tha… Tha cho ta đi”, Ngô Trường Thanh gần như cầu xin Diệp Thành.

“Năm xưa ông cao ngạo lắm, không ngờ sẽ có ngày hôm nay, khi bị ta bao vây đánh giết cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay phải không? Ngô Trường Thanh à, làm gì rồi cũng phải trả giá thôi”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh như băng, không hề có chút thương hại, tay hắn run run cầm kiếm Xích Tiêu đang rung, khẽ nâng lên rồi chém xuống không thương tiếc.

“Không… Không”, Ngô Trường Thanh hét lớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn sát kiếm nhuốm máu càng lúc càng lớn hơn trước mặt mình.

Phập!

Máu tươi bắn ra tung toé, tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đầu lìa khỏi cổ.

Sau khi chém Ngô Trường Thanh, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo, cuối cùng khuỵu gối trong từng cơn gió, huyết chiến với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà hắn vẫn sống sót đã được coi là kỳ tích rồi.

“Tiểu tử”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã bắt đầu chạy lại.

Chỉ là họ chạy một lúc rồi phát hiện lòng bàn chân của mình rời khỏi mặt đất, sau đó cả cơ thể đều rời khỏi mặt đất.

Sau đó, sau đó và sau đó nữa, hai người lại bay ra ngoài.

Mẹ kiếp!

Chết tiệt!

Ngay sau đó, tiếng hét lớn của hai người vang lên từ hai hướng như tiếng sói tru.

“Ở đâu mát mẻ thì tới đó đi”, người ra tay đương nhiên là Nam Minh Ngọc Thu, cô ta đã đến bên cạnh Diệp Thành.

“Xong việc rồi hả?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Xong… Xong rồi”, Diệp Thành cười ngượng.

“Không ra vẻ thì sẽ không chết”, Nam Minh Ngọc Thu vung tay, kéo Diệp Thành lên rồi xoay người biến mất.

Sau khi hai người đi, ở hai nơi khác, một bên là Ngô Tam Pháo, một bên là Thái Ất Chân Nhân, hai người họ khập khiễng đi về phía này, luôn miệng chửi mắng: “Con mẹ nó, có phải ném lão tử thành nghiện rồi không?”



Nam Minh Ngọc Thu đưa Diệp Thành đi nhanh qua một thông đạo kỳ dị.

Mặc dù tình trạng của Diệp Thành không được tốt lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của Nam Minh Ngọc Thu thì đã hồi phục rất nhiều.

“Ta không đi được không?”, Diệp Thành bỏ một viên đan dược vào miệng, cười gượng nhìn Nam Minh Ngọc Thu.

Nam Minh Ngọc Thu hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Được!”

Không hiểu sao nhìn vẻ mặt tươi cười của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trước đây mỗi khi Sở Huyên có vẻ mặt này là dấu hiệu hắn sắp bị đánh.

“Đi, ta đi”, vì có ám ảnh với nụ cười kiểu đó, cuối cùng Diệp Thành vẫn đành cười khan đồng ý.

“Vậy còn được”.

Không biết qua bao lâu Nam Minh Ngọc Thu mới dùng một tay vạch thông đạo không gian, đưa Diệp Thành ra ngoài.

Vừa mới tiếp đất, Diệp Thành đã suýt ngã nhào.

Đương nhiên không phải vì hắn không đứng vững, mà là hắn bị sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đè xuống làm cho suýt ngã khuỵu.

“Phía trước chính là Thập Vạn Đại Sơn”, Nam Minh Ngọc Thu vỗ vai Diệp Thành, sau đó một tia sáng kỳ dị bao phủ lấy người hắn, giúp hắn chống lại sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia.

Nghe vậy, Diệp Thành đứng vững lại, vội ngước mắt lên nhìn.

Cách đó không xa là một rặng núi, mây mù bao phủ mịt mờ, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong, điều đáng nói là khi nhìn Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành có cảm giác choáng váng, tâm trí cũng gần như mất kiểm soát.

“Chỉ đứng ngoài thôi đã cảm nhận được áp lực rất lớn rồi, Thập Vạn Đại Sơn này thật kỳ quái!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Vào thôi!”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành chậm rãi đi về phía trước, đầu mày cô ta còn có hào quang bay ra, huyễn hoá thành bảo tháp linh lung huyền ảo, phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy cô ta và Diệp Thành.

“Đây là pháp khí cảnh giới Thiên sao?”, Diệp Thành tò mò nhìn bảo tháp.

“Năm nghìn năm trước nó là pháp khí cảnh giới Thiên, nhưng bây giờ nó chỉ là pháp khí cảnh giới Không Minh”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ nói: “Như ta đã nói lúc trước, không chỉ người mà ngay cả pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị sức mạnh thần bí đó của Đại Sở áp chế”.

“Thật kỳ quái”, Diệp Thành nói rồi cũng gọi binh khí bản mệnh Đại La Thần Đỉnh của mình ra, để nó bay lơ lửng trên đỉnh đầu.

Ấy?

Khi nhìn thấy Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi ngạc nhiên: “Sao binh khí bản mệnh của ngươi lại là một cái nồi sắt lớn vậy?”

Cô ta vừa dứt lời, mặt Diệp Thành đột nhiên tối sầm lại: “Đây rõ ràng là đại đỉnh có được không hả?”

“Nhưng cái nồi sắt này của ngươi đúng là kỳ lạ”, Nam Minh Ngọc Thu mặc kệ khuôn mặt khó coi của Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn Đại La Thần Đỉnh, nó vừa to vừa nặng, hàm xúc tự nhiên, đặc biệt là từng luồng khí tức toả ra cực kỳ bất phàm, cô ta còn loáng thoáng nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào Thập Vạn Đại Sơn.

Đây là lần đầu Diệp Thành tới đây, vừa đi vào hắn đã tò mò nhìn xung quanh.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Thập Vạn Đại Sơn ở trong sương và mây mù, nhưng khi bước vào, cảnh tượng lại cực kỳ rõ ràng, những gốc cổ thụ sừng sững chọc trời, đỉnh núi dốc đứng, nhất là còn có vài ngọn linh thảo được thần quang bao quanh càng khiến mắt hắn sáng lên.

Ngoài những thứ này ra, Diệp Thành còn ngửi thấy từng luồng khí tức khó tả, khí tức ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực.

“Theo sát ta, đừng chạy lung tung”, Nam Minh Ngọc Thu nhắc nhở: “Có pháp khí cảnh giới Thiên bảo vệ thì chúng ta mới không sao, nếu không có thì ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

“Ta hiểu, ta hiểu”, không cần Nam Minh Ngọc Thu nói, hai tay Diệp Thành cũng đã túm chặt cô ta.

Hai người cứ thế tiến sâu vào trong, đi qua một ngọn núi lớn.

Trên đường đi, Diệp Thành đều quan sát xung quanh.

Hắn nhìn thấy rất nhiều bộ xương bị vùi một nửa trong cát, nhiều nơi còn có binh khí kỳ lạ, chắc hẳn đó là binh khí của những cao thủ thời xưa sau khi chết để lại.

Ngoài ra, Diệp Thành còn nhìn thấy rất nhiều chưởng ấn sâu trên mặt đất, nó rất lớn, trên những bức tường đá cũng để lại rất nhiều dấu vết của kiếm.

“Thật sự là chiến trường cổ đại!”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn từng binh khí cách đó không xa hắn lại ngứa tay, nhưng không làm được gì, bởi vì sự kỳ quái ở nơi đây khiến hắn không dám cách xa Nam Minh Ngọc Thu.

Nam Minh Ngọc Thu bên cạnh đã dừng lại.

Diệp Thành cũng dừng theo, thảng thốt nhìn phía trước: “Sao mặt đất phía trước lại biến thành màu đỏ như máu thế?”

“Trong trận chiến cổ xưa, không biết có bao nhiêu cao thủ đã tử trận, máu của họ đã nhuộm đỏ cả Thập Vạn Đại Sơn”, Nam Minh Ngọc Thu chậm rãi cất lời: “Mở Tiên Luân Nhãn của ngươi đi!”

Không cần Nam Minh Ngọc Thu nói, Diệp Thành cũng đã mở Tiên Luân Nhãn.

Hắn dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thì mới thật sự phát hiện ra sự kỳ dị của Thập Vạn Đại Sơn. Hắn nhìn khắp nơi, thấy không gian này hỗn loạn dị thường, thỉnh thoảng hắn còn thấy những linh hồn hư ảo, thân hình lúc ẩn lúc hiện như là dã thú, như là người, vẻ mặt mờ mịt, cũng có những linh hồn ngửa đầu trời lên gào thét, vẻ mặt gớm ghiếc.

Diệp Thành biết những linh hồn thể hư ảo lúc ẩn lúc hiện đó là do chấp niệm khi còn sống của những chiến sĩ tử trận hoá thành.

“Có nhìn thấy thứ gì đáng nghi không?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK