Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1281: Thần Vương quy tịch

“Giết… Giết… Nhược… Nhược…”, dù Thần Vương đã dùng hết chút sức cuối cùng để nói câu này nhưng cuối cùng vẫn chưa thể nói hết. Linh hồn ông tiêu tán, đôi mắt mệt mỏi mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu chảy dài trên khuôn mặt tang thương.

“Huyền Phong”, Thiên Thương Nguyệt ôm chặt Thần Huyền Phong, khuôn mặt xinh đẹp thê lương đẫm nước mắt, năm tháng dài đằng đẵng, trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đây có lẽ là lần cô được ở gần Thần Huyền Phong nhất nhưng cũng là lần cuối cùng.

Haiz…

Nhìn Thần Vương quy tịch, những người có mặt đều thở dài.

Thần Vương vô song là sát thần bóng đêm, Phi Lôi Thần Quyết nổi danh lẫy lừng, là người mà cửu hoàng của Đại Sở đều dè chừng, bây giờ ông chết mang lại cho người khác cảm giác không chân thực, dù địa vị đối lập nhưng một vị vương cái thế như vậy mất đi, trong lòng mọi người vẫn thấy buồn bã.

Trên trời, các ngôi sao đều ảm đạm, chỉ có một ngôi sao là sáng nhất nhưng lúc này đã rơi xuống.

Thần Vương cái thế đã ngã xuống, mang theo nỗi hoang mang và đau buồn, chết không nhắm mắt.

Yêu Vương, Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Ma Vương, Vu Chú Vương, Quỷ Vương ở khắp các nơi trên Đại Sở ngây người nhìn ngôi sao rơi xuống đó, trong mắt đều hiện lên nỗi buồn và thương xót.

Từ xưa đến nay, họ đấu với nhau không biết bao lâu, tuy là kẻ thù lớn nhưng cũng trân trọng, thương tiếc cho nhau.

Phía trên vùng biển, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Thần Vương cái thế, trước khi chết ông còn cầm chặt tay hắn, đôi mắt chưa nhắm lại vẫn đang nhìn hắn khiến hắn cảm thấy đau lòng không giải thích được.

Vẻ mặt Hồng Trần đờ đẫn, hai mắt trống rỗng nhìn Thần Vương, ông cũng có cảm giác mờ mịt chưa từng có.

Đột nhiên giữa đất trời như có khúc nhạc tiễn biệt vang vọng, tiễn đưa vị vương vô song.

Thân thể Thần Huyền Phong cũng từng chút từng chút hoá thành mây khói theo tiếng nhạc thê lương buồn bã, bụi về với bụi, đất về với đất, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi đất trời, chỉ còn là thần thoại xa xôi.

Vút vút vút!

Cao thủ Đại Sở đi tới, đứng khắp bốn phương trên trời.

Shh!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người nhất thời sửng sốt, Diệp Thành và Hồng Trần ngồi xổm trên đất, con gái Nguyệt Hoàng gục xuống bên cạnh, còn có một đám đông vây quanh, tình huống gì thế này?

Tất cả mọi người đều im lặng khiến cho nhóm Thiên Tông Lão Tổ cực kỳ thảng thốt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết là thế nào.

Sư… Sư tôn?

Chung Quy, Chung Giang và Chung Ly đồng loạt tiến lên, thử thăm dò nhìn Hồng Trần.

Hồng Trần cứng ngắc quay đầu, nhìn nhóm Chung Giang với vẻ mặt hoang mang.

Nhìn thấy Tiên Luân Nhãn bên mắt phải của ông ta, thân thể già nua của nhóm Chung Giang lại run lên, họ vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư tôn”.

Sư tôn?

Mọi người lại sửng sốt một hồi sau đó đồng loạt nhìn sang Hồng Trần, người này được nhóm Chung Giang gọi là sư tôn, vậy ông ta là Hồng Trần?

Phía Diệp Thành vẫn bình thường, họ đã sớm biết Hồng Trần còn sống, nhưng phía lão tổ nhà họ Tô thì lại hoàn toàn choáng váng, không phải Hồng Trần đã chết rồi sao? Không ngờ vẫn còn sống, chính là người đang đứng trước mặt họ sao?

“Vãn bối Toại Phong bái kiến tiền bối”, khi mọi người đang ngỡ ngàng thì Đao Hoàng đã tiến tới, cung kính chắp tay hành lễ.

“Vãn bối bái… bái kiến tiền bối”, sau khi sửng sốt, phía lão tổ nhà họ Tô cũng đều hành lễ, vẻ mặt họ rất kỳ lạ, đến phía Chung Giang còn quỳ xuống, Đao Hoàng còn hành lễ, có thể thấy người trước mặt thật sự là Thánh chủ Viêm Hoàng vô cùng bí ẩn trong truyền thuyết: Hồng Trần.

“Vẫn như năm xưa”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Hồng Trần với vẻ mặt phức tạp, đây là phu quân của con gái ông khi xưa ở phàm trần, cũng là con rể của ông.

Phong! Phong!

Khi Thiên Tông Lão Tổ đang thất thần, khi nhóm Chung Giang đang kích động thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã ra tay, còn là bí thuật phong ấn cấm kỵ, Hồng Trần đang trong trạng thái ngơ ngác lập tức bị phong cấm đan hải, thần hải và đạo tắc.

Các ngươi…!

Phía Chung Giang phẫn nộ nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

Mang về nghiên cứu tí!

Thái Hư Cổ Long ho khan, phất tay đưa Hồng Trần đi, vút lên một tiếng rồi biến mất như một đạo thần quang.

Mẹ kiếp!

Dù là nhóm Chung Giang cũng không kìm được thốt ra tiếng chửi thề, đám đông lập tức đuổi giết.

Đám đông rời đi khiến vùng biển này trở nên trống trải.

Tử Huyên thầm thở dài, phong ấn người áo tím vẫn đang bị nhốt trong lồng, sau đó cô cũng biến mất.

Hậu duệ hoàng đế đứng đó, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt vẫn đang ngồi trên mặt đất.

Cô như phát điên, ngơ ngác ôm sát kiếm của Thần Huyền Phong như một bức tượng, nước mắt trong suốt lấp lánh như pha lê không ngừng chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.

Nhân duyên trên thế gian rất vi diệu.

Con gái Nguyệt Hoàng yêu một người không nên yêu, chờ đợi biết bao nhiêu năm, chờ đến mức hoa cũng tàn, tình yêu giấu kín đến cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng.

“Thương Nguyệt”, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên tiến lên, đỡ Thiên Thương Nguyệt dậy.

“Ta đưa chàng về”, Thiên Thương Nguyệt ôm sát kiếm của Thần Vương cười thê lương, từng bước từng bước đi về phương xa, bóng lưng xinh đẹp dưới ánh trăng trông rất cô đơn và tịch mịch, giống như một nữ tử yếu đuối.

Haiz!

Phía Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đi theo phía sau từ xa, sợ Thiên Thương Nguyệt xảy ra chuyện gì.

Phía trên vùng biển mênh mông chỉ còn lại Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Diệp Thành vẫn đang ngơ ngác, không dám tin mọi chuyện xảy ra đêm nay.

Bên này, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt bình tĩnh một cách lạ thường, tinh thần còn đờ đẫn hơn Diệp Thành, sắc mặt tái nhợt, trong lòng có cơn đau âm ỉ, không biết nỗi đau này từ đâu tới, chỉ biết là đau đớn khiến họ thẫn thờ.

Đi thôi!

Diệp Thành nhìn vùng biển này lần cuối rồi rời đi.

Phía sau hắn, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt lần lượt đi theo.

Sau khi họ đi, vùng biển mênh mông mới thực sự được yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng sóng lăn tăn.

Đêm khuya không hề yên bình.

Thái Hư Cổ Long đưa Hồng Trần về Nam Sở, nhưng ngay sau đó lại bị nhóm Chung Giang, Chung Quy đánh.

Hồng Trần bị cướp về, tuy không nỡ nhưng nhóm Chung Giang vẫn không giúp ông giải trừ phong ấn của Thái Hư Cổ Long, bởi vì trạng thái của ông quá kỳ lạ, nếu tuỳ tiện giải trừ phong ấn sẽ xảy ra biến cố.

Sư tôn!

Hồng Trần Tuyết chạy đến, như đứa trẻ lạc nhà, cực kỳ kích động nhào vào lòng Hồng Trần, nước mắt thấm ướt quần áo ông.

Bà đã không nhớ bao nhiêu năm trôi qua rồi, người mình nhớ thương ở ngay trước mắt khiến bà ngỡ như đang mơ, vòng tay ôm ông dùng hết sức bình sinh như sợ ông lại biến mất lần nữa.

Hồng Trần ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết trong lòng, khuôn mặt ấy trong đôi mắt thẫn thờ của ông vừa lạ vừa quen, như đã từng gặp nhưng lại không nhớ, như từng nhớ mà lại chưa từng gặp, tất cả đều đang quấn lấy tâm trí ông.

“Con đưa người đi gặp sư nương”, sau khi nghẹn ngào, Hồng Trần Tuyết lau nước mắt, kéo Hồng Trần còn đang ngờ ngẫn đi.

“Ông… Ông ấy chính là Hồng Trần?”, nhìn Hồng Trần và Hồng Trần Tuyết đi xa, nhóm Hằng Nhạc Chân Nhân quay sang nhìn phía Đao Hoàng.

“Chính là ông ấy”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, dường như cũng không kìm được nỗi kích động trong lòng.

“Không… Không phải ông ấy… đã chết rồi sao?”

“Trời cao thương xót cho ông ấy được sống lại”.

Nam Sở bùng nổ, sục sôi.

Sự xuất hiện của Hồng Trần dấy lên sóng gió kinh hoàng cho Đại Sở vừa mới yên tĩnh lại.

Ông cũng là một truyền thuyết.

Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng, từ khi Viêm Hoàng được thành lập đến nay, ngoài Viêm Hoàng ra thì Thánh chủ mạnh nhất chính là Hồng Trần, năm xưa khi Viêm Hoàng mà ông thống lĩnh có thể sánh vai với chư vương các đời, là một thế lực lớn hàng thật giá thật ở Bắc Sở.

Người thông thiên như vậy, người từng được coi là thần thánh, đến Đao Hoàng cũng phải tôn kính sớm đã quy tịch, nhưng lúc này lại nghe nói ông vẫn còn sống, sao mọi người có thể không bàng hoàng choáng váng.
Chương 1282: Tái ngộ sau quãng thời gian dài đằng đẵng

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Hồng Trần Tuyết kéo Hồng Trần tới trước Hằng Nhạc Tông, đi thẳng đến Địa Cung đang nhốt Sở Linh Ngọc.

Suốt chặng đường Hồng Trần đều cứng ngắc xoay cổ, nhìn toà linh sơn như chốn tiên cảnh, từng ngọn núi từng cái cây, từng đại điện từng lầu các, vừa lạ vừa quen giống như cảm giác Hồng Trần Tuyết mang lại cho ông.

Không biết đến khi nào ông chợt dừng bước, dù Hồng Trần Tuyết kéo thế nào ông cũng không đi.

Ông cứng ngắc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ngọn núi trước mặt.

Ngọn núi đẹp như người con gái quyến rũ, dưới làn sương mờ tầng tầng lớp lớp mang đến cho người ta cảm giác như mộng như ảo.

Ngọc Nữ Phong!

Lần đầu tiên Hồng Trần lên tiếng, giọng nói khàn khàn mà tang thương, đến chính ông cũng không biết mình lại nói ra ba chữ này.

“Sư tôn?”, Hồng Trần Tuyết thử hỏi.

Hồng Trần không trả lời, vẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong dường như có thể nhìn thấy các cô gái đang đứng trên đỉnh núi.

“Người đó thật kỳ lạ”, trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, phía Thượng Quan Hàn Nguyệt dường như cũng có thể nhìn thấy Hồng Trần đang đứng dưới chân núi nhìn lên, ai cũng kinh ngạc.

“Cảm giác rất quen thuộc, cứ như thể đã gặp ở đâu đó”.

“Thật trùng hợp, ta cũng thấy vậy”.

Dưới chân núi, Hồng Trần đã nhấc chân nhưng không phải Hồng Trần Tuyết dắt mà là ông tự đi, đến đâu ông cũng cứng ngắc xoay cổ nhìn mọi vật xung quanh.

Sự kỳ lạ của ông khiến trưởng lão và đệ tử đi ngang qua đều ngạc nhiên.

Điều đáng ngạc nhiên là Hồng Trần đứng thẳng tắp ở đó như một pho tượng, mỗi khi có người đi qua, ông sẽ nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng như một hình nộm không có cảm xúc.

Đi thôi sư tôn!

Hồng Trần Tuyết cười nhẹ, kéo Hồng Trần đi.

“Đưa ông ấy tới có thật sự ổn không?”, phía sau, Tử Huyên xuất hiện nhìn Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành bên cạnh.

“Có người đang chờ ông ấy”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy là một người số khổ, coi như hoàn thành tâm nguyện của cô ấy đi”.

“Con người, rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất đắc dĩ.

“Diệp Thành”, dưới Ngọc Nữ Phong, phía Sở Linh đã đi xuống, cũng nhìn về hướng Hồng Trần Tuyết và Hồng Trần rời đi: “Người đó là ai vậy?”

“Hồng Trần”.

“Hồng Trần?”, cả toán nữ nhân sững sờ, như thể đã từng nghe tới danh Hồng Trần: “Không… Không phải ông ấy đã chết rồi ư?”

“Còn sống”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn quanh một lượt: “Sở Huyên đâu? Sao không thấy cô ấy vậy?”

“Tỷ ấy bế quan rồi”.

Bên này, Hồng Trần Tuyết đã đưa Hồng Trần vào Địa Cung, nhưng bà lại để Hồng Trần đứng ở cửa trước rồi đi vào một mình.

“Sư nương”, bà cười ngọt ngào nhìn Sở Linh Ngọc đang bị phong ấn trên tế đàn.

“Đừng gọi ta như vậy, không quen”, Sở Linh Ngọc mở mắt nhưng cười không được tự nhiên lắm.

“Người ở đây có thấy chán không?”, Hồng Trần Tuyết cười.

“Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy con tìm một người tới trò chuyện cùng người nhé?”

“Đường đường là Thánh chủ Nhân Hoàng, từ bao giờ cũng học được cách trêu đùa dí dỏm vậy hả? Ta…”, Sở Linh Ngọc khẽ cười nhưng còn chưa nói xong đã nghẹn lại, sững sờ nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.

Bên cạnh Hồng Trần Tuyết có thêm một người, trên mặt người ấy đầy râu, toàn thân hiện rõ dấu vết thăng trầm của năm tháng, đôi mắt đen như mực nhưng lại trống rỗng, vẻ mặt tang thương nhưng cũng mờ mịt.

“Chàng… Chàng… Hồng Trần”, cơ thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, sương mù dâng lên trong mắt rồi thoáng chốc hoá thành nước mắt.

Hai hàng lệ chảy xuống khuôn mặt cô, một đạo thần quang rơi xuống tế đàn, phong ấn của cô đã được giải trừ.

Cô chầm chậm đứng dậy, từng bước đi xuống tế đàn, mắt nhìn chằm chằm Hồng Trần, đôi mắt trong veo bị nước mắt che mờ, bóng dáng Hồng Trần trở nên vô cùng rõ ràng trong tầm nhìn mông lung.

“Năm tháng chết tiệt, không ngờ lại giày vò Hồng Trần của ta thành ra thế này”, hai mắt Sở Linh Ngọc đẫm lệ, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm kia rất lâu không chịu buông xuống, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng lại như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy vào linh hồn mình.

“Chàng không già, thiên không hoang”, cô nhẹ nhàng nép vào lòng Hồng Trần, gò má áp vào ngực ông, hơi ấm và nhịp tim trong lồng ngực ấy khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Vẻ mặt Hồng Trần vẫn đờ đẫn, ông cứng ngắc cúi đầu, mờ mịt nhìn Sở Linh Ngọc đang nép trong vòng tay mình.

Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mắt cũng trào nước mắt.

Bà không bước tới mà chầm chậm đi ra như một cơn gió nhẹ, sư tôn của bà đã trở lại, người muốn gặp nhất chắc chắn là vợ của ông!
Chương 1283: Cảm giác quen thuộc

Diệp Thành yên lặng ngồi trên Ngọc Nữ Phong, tay cầm bình rượu.

Cách đó không xa, đạo thân Tinh Thần cũng ngồi đó, bên cạnh là Thánh nữ Tinh Nguyệt, hai người cũng im lặng như Diệp Thành.

Cảnh tượng này khiến nhóm Sở Linh đều thảng thốt, chuyện gì thế này? Sao tới Bắc Sở một chuyến mà trở về cứ như biến thành người khác, không nói một lời là thế nào?

“Thời gian tới tất cả ở lại Hằng Nhạc Tông hết đi”, không biết bao lâu sau Diệp Thành mới lên tiếng.

“Vì… Vì sao?”, các cô gái rất khó hiểu.

“Cứ ở đây là được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cũng không nhắc tới nữ tử tóc bạc kia.

Nữ tử tóc bạc kia thực sự quá mạnh, khắp Đại Sở này ngoài Hồng Trần không ai có thể áp chế được cô ta, đế vương vô song cũng không được, Thần Huyền Phong chính là một ví dụ đẫm máu.

Tuy Đại Sở đã được thống nhất nhưng nguy cơ vẫn còn tồn tại, chư vương các đời có thể trả thù bất cứ lúc nào.

Minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, chuyện này là điều khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.

Đêm đã khuya, những nữ nhân khác lần lượt rời đi, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tạm biệt, tuần trăng mật cứ thế trôi qua, tiếp theo là chuẩn bị cho việc thành thân, đúng như câu Thần Huyền Phong nói, không biết có phải lời chúc phúc không: Thời gian dù dài cũng quyết không đổi thay.

Diệp Thành cũng rời đi, liếc nhìn nơi Sở Huyên bế quan rồi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong.

Đến trước đại điện Hằng Nhạc, hắn dừng bước.

Hồng Trần Tuyết cũng ở đó, mỉm cười nhìn rừng trúc yên tĩnh ở nơi sâu nhất trong Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành cũng nhìn sang, từ rất xa dường như hắn cũng thấy được Sở Linh Ngọc và Hồng Trần, Hồng Trần đứng đó như pho tượng, còn Sở Linh Ngọc thì đang chải tóc cho ông như một người vợ dịu hiền.

“Đa tạ”, Hồng Trần Tuyết nhìn ngây người, câu nói bất chợt của bà chợt khiến Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.

“Cảm ơn ta điều gì?”

“Cảm ơn ngươi đã đưa sư tôn về”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ.

“Chỉ là trùng hợp thôi mà”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu thể tử của ông ấy không khổ sở chờ đợi thì chúng ta sẽ không đưa ông ấy về”.

“Dù không có sư nương chờ sư tôn thì chẳng phải còn có ta sao? Ta cũng đang chờ sư tôn, ngươi không nhẫn tâm với Sở Linh Ngọc, vậy nhẫn tâm được với Hồng Trần Tuyết ta à?”

“Người thì có thể bỏ qua”, Diệp Thành ho khan.

“Ngươi nói vậy là sao hả!”, Hồng Trần Tuyết tức giận lườm Diệp Thành.

“Nói chuyện chính đi”, vẻ đùa giỡn trên mặt Diệp Thành lập tức không còn, hắn hỏi: “Chuyện phía Bắc Sở tiến hành thế nào rồi ạ?”

“Đúng như ngươi nghĩ”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Ngoài mặt thì Thiên Đình đã thống nhất Đại Sở, nhưng vẫn có một số thế lực thầm chống đối, đã gây rối không chỉ một lần, trong đó còn có bóng dáng của các vương như Phệ Hồn Vương. Muốn Đại Sở hoàn toàn bình định thì phải dẹp yên các vị vương đã”.

“Nói thì dễ!”, Diệp Thành lắc đầu bất lực: “Đến hoàng đế Đại Sở còn không tìm được tung tích của họ thì nói gì là chúng ta”.

“Thái Cổ Tinh Thiên đang từng bước bao phủ toàn bộ Đại Sở, hy vọng có thể nhìn thấy tung tích của họ”.

“Hy vọng vậy”, Diệp Thành khẽ nói rồi xoay người rời đi.

Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một toà Địa Cung rộng lớn.

Chung quanh Địa Cung đầy những phù văn rườm rà, ẩn chứa rất nhiều pháp trận đáng sợ, tất cả đều bất phàm, dù hắn là Thánh chủ Thiên Đình nhưng chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị kéo vào.

Trong Địa Cung có hai người đang đứng, một là Thái Hư Cổ Long, một là Tử Huyên.

Hai người đứng trước một tế đàn, trên tế đàn có dây xích phù văn đan xen, trói người áo tím đưa về lại.

“Nhìn ra được gì chưa?”, Diệp Thành nhìn người áo tím đang ngủ say, hỏi Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

“Rất kỳ lạ”, Thái Hư Cổ Long trầm tư: “Không nhìn ra được là huyết mạch gì, cũng không nhìn ra lai lịch, chỉ biết trong người hắn ta ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta ghét nhưng lại rất đáng sợ”.

“Có thể khẳng định hắn ta không phải người của Đại Sở”, Tử Huyên cũng lên tiếng: “Nhưng đến từ đâu thì ta không biết”.

“Hai người chưa thử sưu hồn hắn ta à?”

“Thử rồi”, Thái Hư Cổ Long đáp, nhưng lại lắc đầu bất lực: “Trên linh hồn của hắn ta có một phong ấn đáng sợ, nếu tuỳ tiện sưu hồn thì chắc chắn sẽ động đến cấm chế, linh hồn của hắn ta sẽ huỷ diệt ngay lập tức”.

“Hay là để Tịch Nhan thử xem sao?”, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Vạn Hoa Đồng của cô bé rất thích hợp để sưu hồn”.

“Không được đâu”, Tử Huyên thở dài: “Người này trời sinh miễn dịch với huyễn thuật, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ký ức của hắn ta cũng có phong ấn, động đến cấm chế thì linh hồn cũng sẽ sụp đổ”.

“Hai người nghĩ nữ tử áo trắng có lai lịch gì?”, Diệp Thành dời mắt khỏi người áo tím, nhìn hai người.

“Mặt nạ màu trắng của cô ta là do sức mạnh của tu vi hoá thành”, Thái Hư Cổ Long suy tư: “Điểm này ngươi nên rõ nhất chứ, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi cũng không thể nhìn thấu, diện mạo thật của cô ta chắc chắn không đơn giản”.

“Ta có cảm giác rất quen thuộc”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nói, lời nói đầy ẩn ý: “Dường như đã gặp ở đâu rồi”.

“Ta cũng vậy”, Tử Huyên khẽ nói.

“Không giấu gì hai người, ta cũng có cảm giác này”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Chúng ta còn phát hiện một điều khác còn đáng ngạc nhiên hơn”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đều nhìn Diệp Thành: “Hồng Trần giống hệt ngươi, có rất nhiều điểm tương đồng với ngươi, Thần Vương cũng giống hệt ngươi, còn thay ngươi đỡ nhát kiếm Tru Tiên ấy, ngươi đã từng nghĩ là vì sao chưa?”

“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Ngươi vẫn có điều giấu chúng ta”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Ta nhìn thấy Chư Thiên Vạn Vực trong ý cảnh nhưng lại là một vùng trời đầy máu tươi, Đại Đế đều tử trận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, chiến thần Bát Hoang cõng Đông Hoàng Thái Tâm lảo đảo đi về phía trước dưới ánh hoàng hồn của ngày tận thế, muốn đổi lấy tương lai cho hậu thế trong tuyệt vọng…”
Chương 1284: Luyện chế Thiên Tịch Đan

Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp thiên địa.

Đại Sở thống nhất, một sự thái bình hiếm có, yên tĩnh và an nhiên, vùng đất này hiện lên với viễn cảnh tương lai rực dỡ.

Thiên Đình vẫn đang phân chia lại thiên hạ, âm thầm thanh trừng những thế lực phản động, thế giới tu sĩ thanh bình, có những tu sĩ cần cù tu đạo, có những tu sĩ chung tình tự tìm cho mình mối nhân duyên và cũng không thiếu tu sĩ nhàn rỗi ngao du chỗn nhân gian…

Nhìn thiên địa rực rỡ dưới ánh nắng, Diệp Thành mỉm cười hân hoan, hắn quay người bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.

Sau khi xuất hiện lần nữa hắn đã đứng trên mảnh đất của Đan Thành.

Diệp Thành đã tìm được sừng kì lân, cũng có thể nói hắn đã thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế ra Thiên Tịch Đan.

Trước đó, bọn họ nhiều lần thử luyện chế ra Thiên Tịch Đannhưng đều thất bại còn nguyên nhân thất bại thì ngoài việc chưa thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan ra thì quan trọng nhất vẫn là đan phương chưa chính xác.

Nhưng lần này lại khác, bọn họ đã có đan phương chính xác, có nguyên liệu hoàn chỉnh, lại có Đan Thánh hỗ trợ, việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan sẽ dễ dàng hơn.

Thiên Tịch Đan là đan dược sáu vân, chính là linh đan ở cấp cao nhất của Đại Sở, những luyện đan sư khác ở đại sở có thể được tham gia vào việc luyện chế viên đan dược với phẩm cấp cao thế này chính là hi vọng cả đời của bọn họ.

“Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu.

“Chỉ mong có thể luyện chế thành công”, Đan Thần vuốt râu, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẻ mặt lại thể hiện ra tất cả, ông ta thực sự kích động.

“Xem ra ta tới muộn rồi”, tiếng cười vang vọng từ bên ngoài đại điện vào, Diệp Thành ăn vận giản dị bước vào đại điện.

“Chỉ còn đợi ngươi nữa thôi”, các lão bối bên trong đại điện lần lượt mỉm cười lên tiếng.

“Vãn bối có chút việc nên tới hơi muộn”.

“Không sao”, Đan Thần mỉm cười, “mọi người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi thôi”.

Nói rồi, ông ta phất tay tạo thành từng tầng kết giới bao quanh Đan Thành, bên ngoài địa điện có thêm cả những tu sĩ mạnh của Thiên Đình canh gác, vả lại trận thế cũng không vừa.

Luyện đan sư luyện đan kị nhất việc bị làm phiền, huống hồ linh đan mà bọn họ luyện chế là Thiên Tịch Đan sáu vân.

Vù!

Không lâu sau đó, một cái lư luyện đan màu vàng kim được lấy ra, lơ lửng chính giữa đại điện, xung quanh có ánh sáng lấp lánh, không sai, đó là lư luyện đan nhưng khác ở chỗ đó lại là linh khí mạnh mẽ vô cùng.

Đây là thần lư của Đan Tổ, nó được đúc thành từ một viên thần thiết thiên ngoại, dung hợp cả đạo tắc về đan của Đan Tổ, là bảo bối đáng giá, chỉ khi luyện ra đan dược ở cấp bậc chí cao thì Đan Thành mới dùng đến cái lư này.

Phía này, Diệp Thành và Đan Thần đã phất tay lấy ra từng viên linh thảo bị phong ấn.

Thấy vậy, phía Đan Nhất cũng lần lượt tế gọi ra lư luyện đan của mình.

Bọn họ rất coi trọng lần luyện đan này, những người có thể ở đây thì ít nhất đều là những người có cấp bậc Thái thượng trưởng lão của Đan Thành. Mặc dù thuật luyện đan không bằng Đan Thần và Diệp Thành nhưng cũng là những người có khả năng luyện đan ở mức cao.

Diệp Thành và Đan Thần chia nguyên liệu luyện chế đan cho phía Đan Nhất.

Quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan rất phức tạp, cần nhiều người hỗ trợ, phân công hợp tác.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là dung hợp đan và hồn, việc này cần người có thuật luyện đan cao siêu như Đan Thần và Diệp Thành.

Bắt đầu thôi!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn đẩy một ngọn lửa màu vàng kim vào trong lư luyện đan.

Lửa của linh hồn?

Liếc nhìn ngọn lửa màu vàng kim đang cháy rực trong lư luyện đan, phía Đan Thần đều thầm nhủ.

Cái gọi là ngọn lửa linh hồn chính là một loại hoả diệm, vả lại còn là hoả diệm vô cùng kì diệu.

Luyện đan sư rất ít khi dùng đến lửa linh hồn để luyện đan, một khi gây tổn hại lớn tới linh hồn thì rất dễ gặp phản phệ, một khi xuất hiện điểm sơ hở thì sẽ dẫn đến luyện đan thất bại, đặc biệt là khi luyện chế linh đan cấp cao thì người ta càng không dám dùng đến ngọn lửa về linh hồn.

Về điểm này thì phía Đan Thần rõ hơn ai hết.

Cả Thiên Đình đều biết tiên hoả đạo thân của Diệp Thành bị một kẻ mạnh thần bí trảm diệt, tiên hoả cũng theo đó mà mất tích, nếu không phải vậy thì Diệp Thành sao có thể dùng đến ngọn lửa linh hồn để thay thế chân hoả, đây là hành động bất đắc dĩ.

Bắt đầu đi!

Phía Đan Thần thu lại ánh mắt và hít vào một hơi thật sâu, đẩy chân hoả vào trong lư luyện đan.

Ở các hướng khác, phía Đan Thần cũng vậy, bọn họ đều đẩy chân hoả của mình vào mà không dám có bất cứ sơ xuất nào.

Đây không phải là đan dược bình thường, nó là Thiên Tịch Đan sáu vân, mỗi một loại nguyên liệu đều là nguyên liệu quý giá và hiếm có của Đại Sở, nếu để lãng phí hoặc làm hỏng chỗ nguyên liệu này thì chưa chắc đã có thể tìm được nguyên liệu luyện đan thay thế.

Phía này, Diệp Thành đã liên tục phất tay cho từng cây linh thảo vào trong lư luyện đan.

Mặc dù là ngọn lửa linh hồn nhưng hắn lại có khả năng kiểm soát điêu luyện.

Dùng đến ngọn lửa linh hồn mặc dù có mặt hại nhưng lại cũng có mặt lợi, vả lại còn là loại hoả diệm mà những hoả diệm khác mãi mãi không bao giờ sánh bằng, nó vừa là ngọn lửa về linh hồn, vừa tương liên với linh hồn nên cũng dễ kiểm soát hơn.
Chương 1285: Sai ở đâu?

“Các vị tiền bối, chúng ta chỉ có ba cơ hội, mọi người nhớ kĩ”, vừa cho linh thảo vào, Diệp Thành không quên mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, có lẽ chỉ có Đan Thánh như hắn mới dám phân tâm mà nói chuyện vào lúc luyện đan.

“Ngươi không nói chuyện còn đỡ, vừa nói xong thì lão phu lại cảm thấy căng thẳng thêm”, Đan Nhất hắng giọng.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn không dám tạo thêm áp lực cho phía Đan Nhất, dù sao thì bọn họ cũng không phải là Diệp Thành, không phải ai cũng ở trạng thái biến thái như hắn được.

Đại điện chìm vào im lặng hồi lâu.

Cả hàng trăm người đều mặc y phục trắng, tóc bạc, người nào người nấy đều là những luyện đan sư hàng đầu của Đại Sở, vẻ mặt trang nghiêm, mỗi bước đều được tiến hành hết sức cẩn trọng.

Thời gian cứ thế dần trôi, rất nhiều người đã đổ mồ hôi.

Vì tập trung cao độ nên bọn họ luôn cảm thấy căng thẳng và cũng vì lý do này nên rất nhiều người cảm thấy mệt mỏi.

Mùi hương dược liệu bắt đầu lan toả, có tinh nguyên dồi dào bao quanh khiến đại điện chìm trong làn khói trắng mờ ảo. Mặc dù đại điện được ngăn cách với bên ngoài bởi kết giới nhưng vẫn không thể ngăn được mùi hương dược liệu bay ra, những tu sĩ của Thiên Đình ở bên ngoài đều cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.

Màn đêm dần buông xuống, bên trong đại điện vẫn chìm vào im ắng.

Đây là cả một quá trình rất dài, ở trạng thái tĩnh tâm, bọn họ không hề nhận ra ngày và đêm đã trải qua ba vòng luân hồi.

Mãi cho tới đêm ngày thứ tư, lư luyện đan phía trước Diệp Thành mới rung lên, một viên đan dược óng ánh long lanh lơ lửng bay ra và được Diệp Thành phất tay cất trong bình ngọc đã được chuẩn bị từ trước.

Vẻ mặt của Diệp Thành có phần mỏi mệt, hắn dùng ngọn lửa linh hồn để luyện chế nên đã tiêu hao không ít sức lực.

Thấy phía Đan Thần vẫn đang đề luyện tinh hoa, hắn lại nhét thêm vài viên đan dược bồi bổ linh hồn vào miệng sau đó ngồi khoanh chân trên vân đoan, tĩnh lặng khôi phục sức mạnh linh hồn.

Không lâu sau đó, Đan Thần mới có thay đổi, một khóm tinh hoa đan dược màu tím bay ra ngoài và được cất vào bên trong bình ngọc.

Sau đó chính là phía Đan Nhất lần lượt hoàn thành công việc của mình, những phần tinh hoa đan dược đủ màu sắc hiện lên, mang theo tinh nguyên dồi dào, cũng chính vì vậy nên mới có thể thể hiện ra giá trị quý báu của Thiên Tịch Đan.

Mãi cho tới đêm khuya, tới khi một lão già tóc bạc luyện ra được tinh hoa đan dược thì việc luyện chế Thiên Tịch Đan ở giai đoạn thứ nhất mới kết thúc.

Tiếp đó chính là ngưng đan, cũng là bước quan trọng nhất trong việc luyện đan, cần đem rất nhiều tinh hoa của đan dược dung hợp lại với nhau, thời gian cân bằng cần độ chính xác cao, chỉ cần có bất cứ sai sót nào thì đều có thể dẫn đến việc luyện đan thất bại.

Phù!

Diệp Thành và Đan Thần lần lượt thở ra hơi mang theo khí đục, một người đứng bên trái, một trái một người phải, đứng trước thần lư đan tổ.

Lại nhìn xuống dưới chân bọn họ, đó chính là âm dương bát quái đồ khổng lồ. Diệp Thành đứng trên mặt âm, Đan Thần đứng trên mặt dương, còn thần lư đan tổ nằm ở chính giữa âm dương bát quái đồ.

Diệp Thành và Đan Thần đứng ở hai phần khác nhau, Đan Nhất và ba vị trưởng lão tóc bạc đều đứng ở vị trí tứ tượng, sau đó là tám trưởng lão lần lượt tiến lên trước đứng ở vị trí bát quái.

Âm dương bát quái đồ do Đan Tổ năm xưa tạo ra, mục đích dùng để điều hoà âm dương, tứ tượng, bát quái và đảm bảo cân bằng tinh hoa của đan dược một cách tối đa, đây là một loại thuật hiếm có.

Tất cả mọi người đứng yên, còn các trưởng lão khác lần lượt lùi về sau, sau đó thì không còn việc của bọn họ nữa.

Không lâu sau, từng luồng tinh hoa đan dược lần lượt bay vào bên trong thần lư đan tổ.

Mãi cho tới lúc này, vẻ mặt của phía Diệp Thành mới trang trọng hẳn, cả hàng trăm tinh hoa đan dược cùng đan xen với nhau bên trong thần lư luyện đan, cùng dung hoà với nhau, cả quá trình diễn ra rất chậm và không ai dám sơ xuất.

Thời gian trong đại điện lúc này trôi đi rất chậm.

Phần trán của rất nhiều người đã đẫm mồ hôi, những trưởng lão xung quanh quan sát đều tỏ ra căng thẳng, không dám thở mạnh.

Dung!

Không biết từ bao giờ mới có tiếng hô của Diệp Thành vang lên.

Đột nhiên, âm dương bát quái đồ hiện lên thần hoa rực rỡ, thần lư đan tổ cũng theo đó mà rung lên, còn tinh hoa đan dược bên trong thì dung hoà lại với nhau, phát ra lưu quang chói lọi, sức mạnh dồi dào toát ra bên ngoài khiến người ta choán ngợp.

Thành công rồi sao?

Những trưởng lão quan sát ở xung quanh chăm chú nhìn vào thần lư đan tổ.

Thông qua thần lư, bọn họ có thể trông thấy một viên đan dược màu tím đã bắt đầu thành hình, có dị tượng bao quanh, từng đạo đan vân hiện lên, mỗi một đạo đều kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.

Giây phút đó tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn viên đan dược màu tím dần dần trở nên tròn trịa và trơn nhẵn.

Viên Thiên Tịch Đan sáu vân cuối cùng cũng đã thành hình.

Thế nhưng khi tất cả mọi người đều đang lo lắng thì thần lư đan tổ lại rung lên, viên Thiên Tịch Đan mới bước đầu thành hình nhưng lại không được chắc chắn ổn định, lúc rã ra, lúc lại hoá thành từng khóm tinh hoa đan dược nhỏ bằng đầu móng tay.

Vù!

Âm thanh của thần lư đan tổ lại rung lên, từng khóm tinh hoa đan dược kia lập tức hoá thành tàn tro.

Phụt! Phụt!

Không lâu sau đó Diệp Thành và phía Đan Thần lần lượt phun ra máu, bị thần lư đan tổ đẩy lùi về sau một bước.

Thấy vậy, những trưởng lão khác lần lượt tiến lên trước.

Âm dương bát quái đồ đã biến mất, sắc mặt của phía Diệp Thành tái nhợt.

Đặc biệt là Diệp Thành, vì dùng lửa linh hồn nên phản phệ mạnh nhất, cho dù hắn có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ nhưng cũng chịu không ít tổn thương, đầu óc ong ong, như muốn nổ tung, sức mạnh linh hồn cũng vì vậy mà yếu đi thấy rõ.

“Sai ở đâu?”, Đan Nhất rất kích động, mọi việc trước đó đều diễn ra vô cùng thuận lợi, còn suôn sẻ ngoài dự đoán nhưng lại vào giây phút quan trọng xảy ra chuyện này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Mất bao công sức”, một trưởng lão tóc bạc nắm chặt tay tỏ vẻ không cam lòng.

“Lẽ nào đan phương sai?”

“Vãn bối có biết vì sao không?”, mặc dù Đan Thần cũng tỏ vẻ không cam lòng nhưng ông ta lại điềm tĩnh hơn, ông ta nhìn sang Diệp Thành ở bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK