Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Bá Vương Long

“Ta nhận tấm lòng này”, Ngự Linh Lão Tổ cười ôn hoà: “Đời này ta đã sử dụng không chỉ một hoa sen sinh mệnh, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với ta”.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, lại cất hoa sen sinh mệnh vào trong đỉnh.

“Sao ngươi biết nhà Ngự Linh ta có trứng rồng?”, Ngự Linh Lão Tổ mỉm cười nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ôn hòa.

“Vãn bối ngửi ra được”, Diệp Thành ho khan.

“Vì sao nhất định phải xem nó?”

“Nó là người thân của vãn bối”.

“Ngươi hẳn là người có tâm sự”, Ngự Linh Lão Tổ không hỏi sâu, chẳng những không hỏi đến bí mật của Diệp Thành mà ngược lại còn kể về một quá khứ xa xưa: “Trước đây ta đi lạc vào hang rồng, thấy Long tộc đang tranh chấp, vô tình cứu được quả trứng rồng đó nhưng cũng vì vậy mà mang lại một tai họa lớn”.

“Tai hoạ mà tiền bối nói là chỉ…”, Diệp Thành dò hỏi.

“Đều là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới nữa”, Ngự Linh Lão Tổ thở dài: “Ta có thể sống nhiều nhất là ba năm nữa, những người mà ngươi đưa tới ấy, ta cũng chỉ có thể bảo vệ nhiều nhất là ba năm”.

“Ba năm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói như vậy thì ba năm sau nhà Ngự Linh khả năng cao sẽ gặp chuyện, không có Thánh Vương trấn giữ, dù phòng ngự của nhà Ngự Linh có mạnh hơn nữa cũng khó ngăn được Bái Nguyệt Thần Giáo.

“Đi đi”, Ngự Linh Lão Tổ khó khăn giơ tay lên, phất nhẹ đưa Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.

Sau khi Diệp Thành đi, Ngự Linh Lão Tổ nhìn về lối ra của Địa Cung, sững sờ hồi lâu: “Nguyên nhân gì khiến cho một nữ tử của Hồ tộc không tiếc trả giá bằng cửu thế luân hồi cũng phải để lại lời chúc phúc cho ngươi?”

Diệp Thành chỉ cảm thấy sức mạnh không gian quanh cơ thể bay lên, tựa như đang ở trong thông đạo không gian, hắn vô cùng kinh ngạc trước thần thông của Ngự Linh Lão Tổ, lĩnh ngộ của Thánh Vương về không gian quả nhiên vô cùng huyền bí.

Gạt bỏ dòng suy nghĩ, hắn nhìn quanh bốn hướng.

Đây là một thế giới sắc màu rực rỡ, tiên quang huy hoàng lộng lẫy, cỏ cây hoa lá ở đây sum suê tươi tốt, xanh um rậm rạp, so với Địa Cung của Ngự Linh Lão Tổ, nơi đây tràn ngập sức sống hơn nhiều.

Tầm mắt của hắn dừng lại ở nơi không xa, ở đó có một quả trứng vàng lớn đang lơ lửng, to cỡ vại rượu, tản ra ánh vàng chói lọi, tiên quang tràn ngập xung quanh, triện văn uốn lượn, từng đợt tiếng rồng ngân dài khoẻ khoắn vang lên, từng làn khí tức đều có khí của long hình, cực kỳ phi thường.

Đó là trứng rồng với huyết mạch bá đạo khiến Thánh huyết cũng phải dè chừng, không chỉ một lần dấy lên xao động.

Diệp Thành chậm rãi đi tới, cách quả trứng rồng ba trượng rồi dừng lại, nhìn nó rồi cảm thán: “Không ngờ lại là Bá Vương Long, chẳng trách khí tức lại mạnh mẽ đến vậy, cũng chẳng trách hai trăm năm chưa ra khỏi vỏ”.

Hắn đã nghe nói về Bá Vương Long từ lâu, là đệ nhất đại chư hầu của Long tộc, thời kỳ đỉnh cao có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, nhưng chưa từng vượt qua Đại Đế, có trách chỉ trách tộc Thái Hư Long quá mạnh.

Nói đến Bá Vương Long, hắn đã từng nuốt một giọt máu của dòng này, đó là khi cá cược ở Thiên Long Cổ Thành, chính giọt máu rồng ấy đã cho hắn cơ hội, cảnh giới liên tiếp đột phá được ba cấp.

“Không tồi!”

Diệp Thành sờ cằm, bắt đầu đi quanh trứng rồng, ánh mắt mang theo vẻ quái lạ.

Nhìn một lúc, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng dáng nhỏ bé: Đó là một người chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, mập mạp mũm mĩm, kiếp trước là người có huyết mạch tinh tuý nhất Thiên Đình Đại Sở, tuy sức chiến đấu khá tệ nhưng tốc độ lại chẳng ai bằng.

Đúng vậy, tên nhóc Bá Vương Long trong quả trứng này chính là Tiểu Linh Oa chuyển kiếp.

Cũng không trách ánh mắt Diệp Thành có vẻ quái lạ, vì kiếp trước Tiểu Linh Oa chỉ to chừng bàn tay, thường xuyên bị người khác đùa cợt, muốn tán gái cũng chẳng tán được, không phải không tán được mà là vì tiểu đệ của hắn quá nhỏ.

Kiếp này thì khác, Bá Vương Long trưởng thành thì đầu nó có thể so sánh với một ngọn núi.

Diệp Thành chắc chắn kiếp này Tiểu Linh Oa vẫn không thể tìm được vợ, nếu nói kiếp trước tiểu đệ quá nhỏ thì kiếp này lại quá lớn, nếu đi tán gái có khi lại doạ người ta sợ chạy mất dép.

Trong những người chuyển kiếp thì thân phận của tên này là lợi hại nhất, Bá Vương Long có thể cạnh tranh với Thái Hư Cổ Long, sự tồn tại này một khi để nó trưởng thành thì chắc chắn sẽ rất cừ khôi.

Đi vòng quanh một lúc, Diệp Thành không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng rồng lớn.

Nhưng hắn vừa chạm vào đã có vấn đề, quả trứng rồng rung lên, một vết nứt mảnh nhỏ như sợi tóc xuất hiện, sau vết nứt đầu tiên, từng vết nứt khác lần lượt hiện lên.

Rồng sắp nở rồi? Diệp Thành ngạc nhiên nhìn trứng rồng, trùng hợp để hắn được thấy nhỉ?

Rắc! Rắc!

Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì vết nứt trên trứng rồng đã liền thành một mảng, ánh sáng vàng rực phát ra, long khí dồi dào hoá thành long ảnh bá đạo.
Chương 1837: Rất dễ thương, rất đáng yêu

Đột nhiên, trứng rồng nứt ra, tiếng rồng gầm bá đạo vang vọng khắp chư thiên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Gia tộc Ngự Linh bị kinh động, vô số bóng người bước ra khỏi động phủ, bước lên đỉnh núi, thẫn thờ nhìn về một phương, nơi đó có một đạo thần mang bay lên thiên tiêu, giống như một trụ sáng cứ thế xuyên thẳng vào trời cao.

Rất nhiều người tỏ ra bất ngờ, “có chuyện gì xảy ra vậy, huyết mạch mạnh quá”.

So với bọn họ thì thánh nữ Tinh Nguyệt và lão tổ của gia tộc Ngự Linh cùng rất nhiều trưởng lão trực hệ khác lại tỏ vẻ bất ngờ, bọn họ biết sự tồn tại của của trứng rồng và cũng đoán ra được trứng rồng đang nứt ra.

Hai trăm năm rồi!

Trong địa cung u ám, Ngự Linh lão tổ bất giác run lên, đôi mắt loé lên ánh nhìn kích động, quả trứng rồng đó là do ông ta mang về gia tộc vì vậy không tiếc trả cái giá đau đớn, ông ta cho rằng trong những năm còn sống, ông sẽ không thể đợi được đến ngày trứng rồng nở, thế nhưng không ngờ trứng rồng đó lại nứt vỡ trong đêm nay.

Gừ!

Trong tiếng bàn tán, lại có một tiếng rồng gầm vang lên, khí tức bá đạo cuốn lên cả tiên sơn.

Trong thế giới nhỏ, Diệp Thành đã lùi ra sau, nhìn về phía cách đó không xa.

Nơi đó, khí tức màu vàng kim ngưng tụ lại thành cả vùng biển lớn, có tiên quang chiếu rọi, có long khí đang thôn tính, một đạo long ảnh dị tượng xuất hiện, sừng sững giữa đất trời, đang hướng về trời cao mà gầm gào.

Diệp Thành chép miệng, thật bá đạo, sức mạnh trong khí tức này có thể sánh với Đấu Chiến Thánh Viên, khí tức của cả hai rất giống nhau, có thể dùng hai từ để hình dung: Bá Đạo.

Dưới sự quan sát của hắn, dị tượng long ảnh kia dần tan biến, để lộ ra chân dung của Bá Vương Long.

Thế nhưng, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Bá Vương Long trông không giống với tưởng tượng của hắn.

Đó là rồng, không sai, khí tức cũng bá đạo, nhưng điều khác thường đó là cái đầu của nó chỉ to bằng hũ rượu, giống như con Kì Lân nhỏ, nhìn từ hướng nào cũng thấy đáng yêu.

Diệp Thành day trán, hắn không đứng nhìn nữa mà ngồi xuống, hai mắt đảo đi đảo lại nhìn Bá Vương Long, trứng rồng to bằng cả vại rượu mà lại nở ra một con rồng chỉ to bằng hũ rượu? Ngươi đúng là con rồng nhỏ xíu, cũng không to hơn kiếp trước là bao.

Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Bá Vương Long cũng đã phát hiện ra, nó chớp mắt nhảy tới, dùng phần đầu dụi dụi vào Diệp Thành như thể tỏ ra rất thân thiết với người mà nó nhìn thấy từ lần đầu tiên gặp.

Diệp Thành chép miệng, hắn hoài nghi có phải tất cả Bá Vương Long vừa ra đời đều đáng yêu như vậy không.

Tiểu Bá Vương Long tỏ ra rất thân thiện, cứ thế xà vào lòng Diệp Thành, không nói gì mà chỉ dùng cái đầu dụi qua dụi lại vào ngực hắn, theo bản năng thì có lẽ nó cho rằng đây chính là cha mình.

Diệp Thành tặc lưỡi nâng Bá Vương Long lên, hắn xoa cằm chăm chú nhìn và dừng mắt lâu hơn một chút ở chỗ cậu nhỏ của Tiểu Bá Vương Long, cậu nhỏ nhỏ xíu, chỉ to bằng đầu ngón tay, so với cơ thể Bá Vương Long rắn rỏi kia thì đúng là trò cười của tạo hoá.

Thật thú vị!

Nhìn mãi, nhìn mãi, hắn không kiềm chế được mà giơ tay ra, tỏ ra mặt dày và búng vào cậu nhỏ kia.

Ngay sau đó, Bá Vương Long liền khóc oà lên.

Diệp Thành tỏ ra khoái chí, lão tử đã từng búng cậu nhỏ của Bá Vương Long, việc này mà được hắn đem đi đồn thổi hết năm này qua năm khác thì thật sự không phục cũng không được, ai không phục thì thử đi búng xem.

Không biết nếu như để cho Bá Long Vương trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có đánh hắn đến chết không nữa.

Ừm?

Diệp Thành thích thú nhưng đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí đâm từ phía sau lưng khiến hắn run rẩy.

Đó là một cây thần tiễn màu đen, xung quanh có luồng khí tịch diệt, máu tanh lạnh băng mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, cả chặng đường cứ thế trấn áp khiến không gian vỡ tan, quan trọng nhất đó là tốc độ của nó như thần mang.

Diệp Thành biến sắc, hắn ôm lấy TIểu Bá Vương Long quay người, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, một nhát kiếm trảm diệt thần tiễn màu đen kia, hoá giải nguy cơ trong đó.

Cho tới lúc này hắn mới nhìn rõ người ra tay là ai, đó chính là một bóng người mặc áo bào đen, nhìn không rõ dung mạo, cơ thể chốc chốc hư hảo, chốc chốc hoá thực, trông hết sức dị thường.

Có thể thấy đôi mắt của người này sâu xa, chỉ cần nhìn lâu hơn một chút cũng có khả năng khiến tâm trí bị thôn tính, đó là Chuẩn Thánh Vương đáng sợ, vả lại còn đột phá tới Thánh Vương.

Tiểu Bá Vương Long khẽ gầm lên, đôi mắt đảo đi đảo lại, phẫn nộ nhìn người mặc hắc bào, mặc dù không thể nói nhưng linh trí của hắn lại rất cao, có thể nhìn ra kẻ mặc hắc bào không phải hạng tốt đẹp gì.

“Đúng là khiến bản tôn phải bất ngờ, không ngờ còn có thể tránh được chiêu tuyệt sát của ta”, kẻ mặc hắc bào cười u ám.

“Đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại có thể đánh lén được sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, thần thức đã truyền ra tiếng kêu cứu, nhưng điều hắn bất ngờ đó là thế giới nhỏ trong không gian này lại cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“Đừng làm mất thời gian nữa”, như biết được sự thắc mắc của Diệp Thành, kẻ mặc hắc bào lại bật cười to hơn.

“Dị không gian”, Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn tứ phương và nhìn ra manh mối, thế giới nhỏ trong không gian này đã bị kéo vào trong một dị không gian không rõ tên, nếu không thì khi hai Chuẩn Thánh Vương sát phạt vào, kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh và lão tổ nhà Ngự Linh sẽ không thể không biết.

“Giao Bá Long Vương ra”, giọng nói này không phải nói cho kẻ mặc hắc bào, mà đến từ phía sau Diệp Thành, ở đó có một người mực áo bào tím huyễn hoá ra, giọng nói cô tịch, đôi mắt sắc lạnh, vả lại, người này cũng là một Chuẩn Thánh Vương thực thụ.

“Mục tiêu chính là Bá Vương Long, hai vị có lẽ không phải người nhà Ngự Linh phải không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn kẻ mặc hắc bào rồi lại nhìn sang kẻ mặc áo bào tím: “Người của Bái Nguyệt Thần Giáo?”

“Xuống hoàng tuyền thì khắc biết”, kẻ mặc áo bào tím chậm rãi đi tới, điệu cười khiến người ta phải rợn người.

“Xin lỗi, không biết hoàng tuyền đi thế nào”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy thì ta tiễn ngươi”, kẻ mặc hắc bào bật cười u ám sau đó giơ tay, bàn tay hoá to thêm, tóm về phía này.

“Nếu chỉ có một mình ngươi thì lão tử đã đạp chết ngươi rồi”, Diệp Thành hắng giọng, vào giây phút bàn tay kia chạm vào hắn, hắn đã dùng tới thiên đạo, trốn vào hố đen không gian và nhanh chóng biến mất.

Diệp Thành đột nhiên biến mất khiến hai kẻ mặc áo bào tím và hắc bào đầu cau mày, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng gặp thần thông nào dị thường đến vậy, cả hai Chuẩn Thánh Vương lại để một Chuẩn Thánh chạy mất.

Lục soát!

Kẻ mặc áo bào tím hắng giọng, đi tách với kẻ mặc hắc bào, thần thức tản ra bao trùm khắp thế giới nhỏ, lục tìm từng ngóc nghách.

Lục soát!

Nhà Ngự Linh bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt.

Gia tộc Ngự Linh phong ấn tiên sơn, Thánh Chủ nhà Ngự Linh đang lệnh cho kẻ mạnh của gia tộc Ngự Linh lục soát.

Trước đó không lâu bọn họ còn đang hào hứng ra ngoài xem trứng rồng nở, nhưng vừa mới kịp tới nơi, còn chưa nhìn thấy rồng nở đã không còn thấy thế giới nhỏ ấy nữa.

Trứng rồng có vai trò rất quan trọng, vừa mới nở ra đã xảy ra biến cố, chỉ cần không phải là kẻ đầu bị úng nước thì đều có thể đoán được sự việc không hề đơn giản, vả lại vấn đề còn rất lớn.

“Phụ thân, không phải là có kẻ mạnh đột nhập vào nhà Ngự Linh chứ?”, trên một đỉnh núi, thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ cau mày nhìn Thánh Chủ nhà Ngự Linh, “biến mất trong thế giới nhỏ của không gian quả là dị thường”.

“Không loại trừ khả năng này”.

“Nên bẩm báo với lão tổ, người có lẽ biết”, thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.

“Lão tổ vừa truyền âm tới, không phát hiện ra có kẻ mạnh đột nhập”, Thánh Chủ nhà Ngự Linh lắc đầu.

“Đến cả lão tổ cũng không phát hiện ra?”

“Đối phương có lẽ đã đột nhập vào tiên sơn nhà Ngự Linh ta từ trước đó”, Thánh Chủ Ngự Linh trầm giọng: “Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó chính là trứng rồng, chỉ là chưa tìm thấy chỗ cất trứng rồng, đêm nay trứng rồng lại nứt nên chúng mới tìm chính xác vị trí”.

“Không phải là người của Bái Nguyệt Thần Giáo chứ?”, thánh nữ Tinh Nguyệt nhìn Thánh Chủ Ngự Linh với ánh mắt thăm dò.

“Nếu phải thì chắc chắn là bọn chúng”.

“Phụ thân, mọi người rốt cục đang tìm gì vậy?”, khi hai người nói chuyện thì lại có người bay lên đỉnh núi, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão tam của nhà Ngự Linh, cho tới lúc này ông ta vẫn còn tái mặt.

“Chúng ta...”, thánh nữ Tinh Nguyệt chưa nói xong thì đã thẫn thờ tại chỗ vì lão tam nhà Ngự Linh vừa lên đỉnh núi còn chưa đứng vững thì đã có thêm bóng hình nữa xuất hiện theo và nhoài người ra đất, điều đáng nói đó là bộ dạng của người này trông rất quen mắt.

Và người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Diệp Thành, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Chương 1838: Đủ rồi

Thánh Chủ nhà Ngự Linh thẫn thờ nhìn bảo bối đang nằm trên mặt đất sau đó mới nhìn sang Diệp Thành, chỉ trong chớp mắt, người này chui từ đâu ra vậy.

So với ông ta thì thánh nữ Tinh Nguyệt lại điềm tĩnh hơn nhiều vì cô biết thần thông nghịch thiên đó của Diệp Thành.

“Hai Chuẩn Thánh Vương trốn vào thế giới nhỏ trong không gian”, Diệp Thành không giải thích nhiều mà nói ra sự việc mình gặp, “mục tiêu của bọn họ chính là Bá Vương Long vừa ra khỏi vỏ trứng”.

“Hai Chuẩn Thánh Vương?”, Thánh Chủ Ngự Linh cau mày, trận dung này thật sự khiến ông ta phải bất ngờ.

“Thánh Chủ?”, thánh nữ Tinh Nguyệt nói một câu khiến cho vẻ mặt của Thánh Chủ Ngự Linh đang cau mày chợt tỏ ra ngỡ ngàng.

Diệp Thành ngó lơ vẻ mặt của Thánh Chủ Ngự Linh, hắn lấy Tiểu Bá Vương Long ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, tiểu tử này tỏ ra rất ngoan ngoãn, vừa ra ngoài đã cọ cọ vào người Diệp Thành.

“Đây...đây là Bá Vương Long sao?”, thánh nữ Tinh Nguyệt và Thánh Chủ Ngự Linh thẫn thờ, một quả trứng to như vậy mà bên trong lại chỉ có tí teo này thôi sao? Bá Vương Long trông đáng yêu thế này sao?

“Thế giới nhỏ bị bọn họ kéo vào dị không gian”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, hắn kéo hai người đang trong trạng thái kinh ngạc về hiện tại: “Lúc này khả năng cao vẫn đang ở trong đó, không thể để chúng trốn thoát”.

“Tiểu hữu có biết toạ độ của dị không gian đó không?”, Thánh Chủ Ngự Linh khi phản ứng lại thì vội hỏi.

“Không dễ tìm, đây là vị trí đại khái”, Diệp Thành lấy ra một miếng ngọc giản, đó chính là miếng ngọc mà hắn dùng chu thiên diễn hoá tính toán ra và không được chính xác, nếu trách chỉ trách dị không gian quá huyền ảo.

“Đủ rồi”, Thánh Chủ Ngự Linh đột nhiên quay người bay vào hư thiên, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Diệp Thành, mọi thứ chỉ vì câu nói của thánh nữ Tinh Nguyệt.

“Hai người đó có lai lịch gì?”, sau khi Thánh Chủ Ngự Linh rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt mới nhìn sang Diệp Thành.

“Ta không biết, ta...”

“Tên tiện nhân, có thể bỏ cái chân ra không hả?”, Diệp Thành vừa nói dựt lời thì bên dưới chân hắn đã có giọng nói vang lên ngắt lời, người nói chính là Lão Tam Ngự Linh, lúc này đang bị Diệp Thành dẫm lên.

Diệp Thành thẫn thờ nhìn xuống dưới chân, trước đó hắn chỉ quan tâm việc chính mà không biết dưới chân mình còn một người, vả lại còn là Lão Tam của nhà Ngự Linh, chẳng trách mà hắn thấy lạ.

Chỉ là hiểu nhầm thôi!

Diệp Thành ho hắng, tự giác dịch chân ra.

Lại nhìn sang Lão Tam nhà Ngự Linh, khuôn mặt tối sầm cả lại, kiếp trước không biết đã tạo nghiệp gì mà đi đường cũng bị đánh, như thể mọi thứ đều nhằm vào mình vậy.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lại bắt đầu trêu chọc Tiểu Bá Vương Long, chứng tỏ hắn rất coi trọng cậu nhỏ của tên này.

Ở một hướng khác, trên mỗi ngọn núi của gia tộc Ngự Linh, sát trận đều được khôi phục, đó đều là đại trận tuyệt sát trong hư thiên, số lượng phải cả trăm đại trận, trận thế này khiến Diệp Thành nhìn mà rợn người.

Ngoài ra, chín Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh Vương của gia tộc Ngự Linh đều lơ lửng binh khí bản mệnh trên đầu, chuẩn bị tung ra một đòn tuyệt sát bất cứ lúc nào, bên ngoài vòng đó là Chuẩn Thánh, với đại trận mạnh mẽ.

Còn lão tổ Ngự Linh lại không hề xuất hiện, chỉ cần không phải là Thánh Vương thì gia tộc Ngự Linh đủ để có thể ứng phó, trạng thái của của ông ta quá tồi tệ, tuổi thọ đã chẳng còn là bao, một khi dùng tới chân nguyên thì chắc chắn sẽ sớm quy tịch.

Đánh cho ta!

Sau tiếng hô của Thánh Chủ Ngự Linh, hàng trăm sát trận tuyệt sát ngắm chuẩn về cùng một hướng và bắn ra thần mang, uy lực mạnh mẽ, mỗi một đạo thần mang đều vô cùng bá đạo.

Trong chốc lát, một phần hư thiên sụp đổ.

Kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo tím vẫn đang tìm kiếm Diệp Thành trong dị không gian đều không biết xảy ra chuyện gì, cứ thế bị ép ra ngoài, cho dù là Chuẩn Thánh Vương thì thân hình cũng vô cùng thảm hại.

Thật trớ trêu, và điều trớ trêu nhất đó là cả hai còn chưa đứng vững thì đòn công kích rợp trời trên hư thiên đã tới, bọn họ vốn dĩ còn đang khó hiểu thì lập tức bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.

Cảnh tượng lúc này thật tanh máu, trước sau chỉ một giây mà hai Chuẩn Thánh Vương đã bê bết máu.

Đi thôi!

Kẻ mặc áo tím rít lên, vội bỏ đi.

Kẻ mặc hắc bào cũng vậy, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vì biết nơi này không thể ở lại lâu vả lại còn là địa bàn của Ngự Linh thế gia, chỉ cần không thận trọng là sẽ xuống hoàng tuyền bất cứ lúc nào.

Bái Nguyệt Thần Giáo!

Hai Chuẩn Thánh Vương của nhà Ngự Linh chặn kẻ mặc áo tím, hai chặn một, cứ thế chặn hắn ta ở hư không.

Còn kẻ mặc hắc bào cũng chưa thể xông ra ngoài, bị chín Chuẩn Thánh của nhà Ngự Linh kiềm hãm, chặn đứng giữa hư không.

Còn phía Chuẩn Thánh của nhà Ngự Linh vẫn đang ngự động sát trận hư thiên liên tục công kích, đây là địa bàn của bọn họ, nếu như để cho kẻ địch chạy thoát thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ.

Trận đại chiến nổ ra, nhà Ngự Linh tế ra kết giới lần lượt vây quanh kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo tím.

Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là công phá từng người, dùng chín Thánh Nhân kiểm soát kẻ mặc hắc bào, dùng hai Chuẩn Thánh Vương giết chết kẻ mặc áo bào tím, đợi xử lý xong kẻ mặc áo tím thì lại lần nữa tiêu diệt kẻ mặc hắc bào.

“Đúng là rảnh rỗi”, Diệp Thành di chuyển, cứ thế mở ra ma đạo, chân bước trên thánh hải hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay cầm đại kích, sát phạt về phía kẻ mặc hắc bào.

“Một Chuẩn Thánh như ngươi, vào đây để tìm đến cái chết phải không?”, một Thánh Nhân tóc bạc của nhà Ngự Linh bất giác gằn giọng, sau đó lập tức phất vạt áo định đưa Diệp Thành ra khỏi kết giới giam người.

“Đừng ồn ào, ta tới giúp đỡ”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới cách người mặc áo bào đen cách đó trăm trượng, tiếp đến, hắn vung đại kích, một kích tung ra khiến kẻ mặc áo bào đen nửa quỳ trên mặt đất.

“Đây...”, Thánh Nhân tóc bạc kinh ngạc không dám nhìn, cảnh tượng đó thật kinh người.

Kẻ mạnh nhà Ngự Linh nhìn mà thẫn thờ, đến cả lão tổ nhà Ngự Linh cũng phải kinh ngạc, ông không ngờ Diệp Thành với cấp bậc Chuẩn Thánh lại có thể thông qua một kích khiến Chuẩn Thánh Vương phải quỳ trên mặt đất.

Có điều, bọn họ đâu biết Diệp Thành không phải là Chuẩn Thánh bình thường, hắn mở ma đạo thì có sức chiến đấu ngang với Chuẩn Thánh Vương, nếu như là Chuẩn Thánh Vương bình thường thì càng không phải là đối thủ của hắn.

A...!

Kẻ mặc hắc bào gằn lên phẫn nộ, hắn ta là người khó chấp nhận sự thật nhất, đường đường là Chuẩn Thánh Vương, chỉ còn thiếu một bước nữa là tu vi Thánh Vương nhưng bây giờ lại bị một tiểu bối cấp bậc Chuẩn Thánh đánh tới mức nửa quỳ dưới đất, đây là nỗi sỉ nhục quá lớn.

Vả lại, hắn ta cũng nhận ra Diệp Thành nên mặt mày tôi độc như ác quỷ, chính Diệp Thành là người mà không những phá hoại kế hoạch của chúng, ngược lại còn khiến chúng lún vào nguy cơ.

Nghĩ vậy, kẻ mặc hắc bào mắt vương lên tơ máu, sát khí ngút trời, một chưởng đánh ra cả biển huyết hải rộng lớn, thôn tính thiên địa, Diệp Thành vừa xông lên đã bị biển huyết hải kia thôn tính.

Mở cho ta!

Diệp Thành tỏ ra vô cùng hung hãn, hắn vung một kích vẽ ra cả một dòng tinh hà, chém tan huyết hải, trông như thần long vùng vẫy, lại là một kích nghịch thiên, dung hoà với rất nhiều thần thông khiến kẻ mặc hắc bào bị đánh đến mức huyết cốt tứ tung.

Hư thiên nhuốm máu, mỗi một luồng đều vô cùng choán mắt.

Giết!

Phía Thánh Chủ Ngự Linh phản ứng lại và lập tức sát phạt tới, bọn họ liên tục tung đại chiêu, có một người cầm đầu hung hãn như Diệp Thành thì bọn họ còn phải sợ gì nữa?

Đây là một cảnh tượng hết sức chấn động, chín Thánh Nhân mà lại trợ chiến cho một Chuẩn Thánh.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến chấn động thiên địa, kết giới hai bên hình thành hai chiến tuyến, đó là trận chiến chấn động thiên địa.

Kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo bào tím định trốn thoát vài lần nhưng đều bị chặn lại, bị một đám súc sinh chèn ép đến mức muốn phát điên, đường đường là Chuẩn Thánh Vương nhưng lúc này đến cơ hội trốn thoát cũng không có.

Trận đại chiến không cân sức nên đương nhiên kết cục cũng dễ đoán.

Kẻ mặc hắc bào và kẻ mặc áo bào tím bị tiêu diệt, cho tới chết cũng không hề có lần phản kháng lại và cứ thế bị đánh tập thể đến chết.

Sự thực chứng minh nếu không phải là cảnh giới Thánh Vương thì bớt ra vẻ với gia tộc Ngự Linh, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trận chiến kết thúc, gia tộc Ngự Linh có được thu hoạch lớn, trảm được hai Chuẩn Thánh Vương, chiến tích quả thực đáng mừng.

Diệp Thành bay xuống khỏi hư thiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, người của gia tộc Ngự Linh bao gồm lão tổ và đệ tử đều nhìn Diệp Thành bằng con mắt khác, bọn họ từng gặp người bá đạo nhưng lại chưa gặp ai bá đạo đến như vậy.

“Theo lão phu thấy thì tên này ra vẻ cũng được lắm”, Hoàng Đạo Công ở trên tiên sơn trầm gnaam, những người chuyển giới khác cũng vậy, trong số bọn họ có rất nhiều người chưa từng thấy khả năng chiến đấu thực thụ của Diệp Thành, bây giờ được chứng kiến, đúng như khí thế thôn tính bát hoang trong tưởng tượng của bọn họ.
Chương 1839: Tặng trận pháp

Mặc dù trận đại chiến đã kết thúc nhưng gia tộc Ngự Linh vẫn không hề lơ là cảnh giác, cho dù là kết giới hộ tinh, kết giới hộ thiên hay kết giới hộ sơn đều được dùng thần thông tăng cường để tránh Bái Nguyệt Thần Giáo đột xuất xông vào.

Dưới ánh trăng đêm, đại điện của Ngự Linh rợp bóng người, hai Chuẩn Thánh Vương cùng rất nhiều Thái thượng trưởng lão của Thánh Chủ Ngự Linh và gia tộc Ngự Linh đều có mặt, hàng trăm người khác cũng đều là lão bối cấp cao của gia tộc Ngự Linh.

Bầu không khí bên trong đại điện hết sức dị thường, vây kín Diệp Thành ba vòng trong ngoài, người nào người nấy xoa cằm nhìn hắn từ đầu tới chân, trong ánh mắt còn mang theo ánh nhìn sâu xa.

Trận chiến hôm nay có thể coi là đầy bá khí, bọn họ chưa từng thấy một cấp bậc Chuẩn Thánh nào có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.

Diệp Thành ho hắng, hắn bị nhìn đến mức không được tự nhiên nên lập tức lôi Tiểu Bá Vương Long ra.

Tiểu Bá Vương Long vừa ra ngoài, một nhóm lão bối đã đồng loạt cúi đầu, nếu trách chỉ có thể trách cái đầu của tên này quá thấp, vả lại trông còn nhắng nhít nhảy qua nhảy lại, nhìn thật đáng yêu.

Đây chính là Bá Vương Long trong truyền thuyết sao?

Một nhóm lão bối nhìn với ánh mắt khó hiểu, bọn họ không biết Bá Vương Long hùng bá thiên hạ lại đáng yêu đến vậy.

A, ao...!

Có lẽ bị nhìn chằm chằm mất tự nhiên nên Tiểu Bá Vương Long lập tức nổi đoá, há miệng cất giọng thật cao.

Nó cất giọng khiến cho bầu không khí trong đại điện trở nên hết sức gượng gạo, tất cả mọi người đều chép miệng, nhìn Tiểu Bá Vương Long nhỏ bé như vậy nhưng tiếng thét lại to như tiếng chó giữ nhà, bọn họ thật sự hoài nghi tên này có phải là Bá Long Vương không nữa.

Phía này, Diệp Thành cười bất lực, hắn phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Thánh Chủ Ngự Linh, “đây chính là pháp trận công kích và phòng ngự của tộc Thái Hư Cổ Long, ta tặng cho gia tộc Ngự Linh”.

“Thái Hư Cổ Long?”, Thánh Chủ Ngự Linh vừa nghe đã run rẩy, vội nhận lấy.

Không chỉ ông ta, tất cả những người có mặt trong đại điện đều tỏ ra bất ngờ, Thái Hư Cổ Long là sự tồn tại thế nào, từng hùng bá thời Thái Hư vài chục triệu năm, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì còn mạnh hơn cả Bá Vương.

Huyết mạch Thái Hư Cổ Long được lưu truyền lâu đời, trong truyền thuyết của bọn họ, tộc Thái Hư Cổ Long là một sự tồn tại hùng mạnh, tộc Thái Hư từng xuất hiện Đại Đế, từ Trấn Cổ đến nay, uy danh của Long Đế vẫn còn lưu truyền.

Đã là huyết mạch của tộc Thái Hư Cổ Long thì trận pháp nhất định có thể đoạt cả thiên địa tạo hoá, đó là bảo vật vô giá.

Tất cả mọi người không thể ngờ rằng một tiểu bối cấp bậc Chuẩn Thánh lại có trận pháp của tộc Thái Hư Cổ Long, vả lại còn hào phóng tặng nó cho gia tộc Ngự Linh.

Trong tiếng bàn tán kinh ngạc, Thánh Chủ Ngự Linh nhìn về phía Diệp Thành: “Tiểu hữu, thứ này quá quý giá”.

“Là người một nhà cả, đừng chối từ”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đâu biết về pháp trận đồ của tộc Thái Hư Cổ Long, đây đều do Long Nhất và Long Ngũ tặng cho hắn, hiện giờ hắn tặng lại coi như là mối ân tình qua lại.

Suy cho cùng thì hắn vẫn không yên tâm, lão tổ của gia tộc Ngự Linh sắp hết tuổi thọ, một khi mất mạng thì gia tộc Ngự Linh nhất định sẽ mất đi người trấn thủ mạnh mẽ, nếu Bái Nguyệt Thần Giáo đánh tới thì chắc chắn sẽ họ sẽ không trụ được.

Cho nên mới có chuyện tặng pháp trận đồ này, pháp trận đồ của tộc Thái Hư Cổ Long rất mạnh, hắn đã từng thấy, có pháp trận này tăng cường sức mạnh thì phòng ngự của gia tộc Ngự Linh nhất định còn mạnh hơn nữa.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành chậm rãi quay người, tblv cũng nhảy nhót đi theo.

Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, một nhóm lão bối tim vẫn còn đập thình thịch, bọn họ thầm nhủ người của thân nương Mộ Dung Vân Hoàng thật là hào phóng, có thể đem cả pháp trận đồ mang đi tặng.

Mối hôn sự này cũng đáng!

Một nhóm lão bối hít vào một hơi thật sâu, chỉ thông qua sự việc này thôi bọn họ đã thấy hắn đủ thành ý rồi.

Thông gia đã hào phóng như vậy thì gia tộc Ngự Linh nhất định không kém cạnh, Thánh Chủ Ngự Linh thầm nhủ sau này sẽ đối tốt với tông gia của Mộ Dung Vân Hoàng và Mộ Dung.

Thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, mặc dù biết nguyên do nhưng không nói ra, cô cứ thế bước đi theo Diệp Thành.

Cả hai người tới đỉnh núi có người chuyển kiếp ở, vừa đáp xuống, phía Hoàng Đạo Công đã đi tới, người nào người nấy chép miệng tặc lưỡi: “Không nhìn thì không biết, giờ thấy rồi mới giật mình”.

“Ta thấy ra vẻ vậy cũng được lắm”, Diệp Thành vuốt tóc nói với giọng ý tứ.

“Hừ”, mọi người vẫn tỏ ra thản nhiên, di chuyển ánh mắt nhìn Tiểu Bá Vương Long và đều xoa cằm nhìn Bá Vương Long y như các lão bối của gia tộc Ngự Linh: “Đây chính là Bá Vương Long trong truyền thuyết sao?”

“Ao, ao...”

“Hi hi, tính khí cũng không vừa kìa”.

“Hắn là người chuyển kiếp”, Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi sau đó lấy ra vò rượu.

“Người chuyển kiếp?”, mọi người ngỡ ngàng, lần lượt nhìn Diệp Thành: “Ai chuyển kiếp?”

“Là một tên thú vị”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra một đạo tiên quang.

Tiên quang mộng ảo nhanh chóng bay đi, bay vào trán Tiểu Bá Vương Long khiến cơ thể hắn run lên, sau đó, tiếng rít đau đớn vang lên, hắn lăn lộn vài vòng trên đất.

Người chuyển kiếp đều chăm chú quan sát, thầm đoán về thân phận tên này, nhất định là người mà bọn họ rất quen.

Diệp Thành nhấp ngụm rượu, hắn cũng tĩnh lặng quan sát, vẻ mặt mơ màng.

Cũng giống như chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, Tiểu Linh Oa không đáng tin kia cũng ra đi một cánh oanh liệt.

Cho dù hai trăm năm trôi qua nhưng Diệp Thành vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Tiểu Linh Oa chỉ to bằng nắm tay tế tận huyết mạch thuần thuý trong lúc thăng hoa cực hạn, hoá ra thần vương với khí thế thôn tính cửu tiêu, chỉ có hắn với cảnh giới Không Minh có thể kéo cả ma tướng Chuẩn Đế xuống hoàng tuyền.

Trong chín đại đệ tử chân truyền lớp Huyền Tự thì hắn có lẽ là người có chiến tích huy hoàng nhất, đến cả Tịch Nhan và Hổ Oa cũng không thể trảm được ma tướng chuẩn đế còn hắn lại làm được.

Sự thực chứng minh Tiểu Linh Oa với huyết mạch Thiên Đình thuần tuý có khả năng chiến đấu và tốc độ ngang nhau.

Quá trình Tiểu Linh Oa được giải phong ấn còn phức tạp hơn những người chuyển kiếp khác vì thân phận Bá Vương Long của hắn, có một loại sức mạnh thần bí đang can thiệp vào.

Diệp Thành và rất nhiều người chuyển kiếp khác vẫn đang chờ đợi, đỉnh núi im ắng đến lạ thường.

So với nơi này thì gia tộc Ngự Linh trong màn đêm lại vô cùng náo nhiệt.

Thánh Chủ Ngự Linh đã ra khỏi đại điện Ngự Linh, vả lại còn gọi cả trưởng lão thông thạo trận pháp của gia tộc Ngự Linh tới, đến cả người trong khi bế quan cũng được gọi mời, tất cả đều ra ngoài.

Gia tộc Ngự Linh rất nóng lòng muốn khắc hoạ pháp trận đồ của Thái Hư Cổ Long để tăng thêm sự kiên cố cho trận pháp công kích và trận pháp phòng ngự, cả gia tộc Ngự Linh, thậm chí cả Thái thượng trưởng lão cùng đệ tử bên dưới đều phối hợp với nhau vô điều kiện.

Hiệu quả làm việc của gia tộc Ngự Linh rất nhanh chóng, vả lại còn có nhiều người dốc sức, mỗi một đỉnh núi, mỗi một địa cung, mỗi một dòng sông đều được khắc hoạ trận văn thái hư.

Trong đêm đen, tiên sơn vốn dĩ rực rỡ nhiều màu của gia tộc Ngự Linh lại vì trận pháp này mà có tiên quang chiếu rọi, kết giới phòng ngự và trận pháp công kích cũng theo đó mà tăng lên, có thể coi là phòng thủ kiên cố.

Ôi trời!

Khi tất cả mọi người đều đang bận rộn thì trên một đỉnh núi vang lên tiếng thét gào bá đạo.

Tiểu Linh Oa được giải phong ấn, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, kí ức kiếp trước và kiếp này đan xen khiến hắn không biết nên dùng ngôn từ gì để miêu tả.

Phía Hoàng Đạo công bắt đầu tấm tắc, như thể nhận ra Tiểu Linh Oa, nhưng vẻ mặt bọn họ lại khác thường, đều là người chuyển kiếp mà khoảng cách sao lại xa quá.

Người cùng quê hương lại lần nữa được gặp nhau, cảnh tượng thật sự cảm động, Tiểu Linh Oa cứ thế bật khóc, nước mắt dàn dụa.

Diệp Thành sau khi uống no rượu mới đứng dậy.

Hắn đứng dậy và những người chuyển kiếp khác cũng đứng dậy theo, bọn họ biết Diệp Thành lại bắt đầu bước đi trên hành trình mới.
Chương 1840: Cha ta

Diệp Thành mỉm cười xua tay, hắn sải bước xuống đỉnh núi, để lại bóng lưng tiêu điều cho người chuyển kiếp.

Người chuyển kiếp vẫy tay, không ai nói lời nào, không biết sau lần từ biệt này, đến năm nào bọn họ mới được gặp lại nhau, anh hồn của Đại Sở quá đông, đợi tìm thấy hết tất cả mọi người thì Diệp Thành mỏi mệt có lẽ đã bạc mái đầu rồi.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và thánh nữ Tinh Nguyệt đã tới địa cung rộng lớn của gia tộc Ngự Linh.

Ở phía sâu trong địa cung là một tế đàn rộng hàng chục nghìn trượng, trên tế đàn có một Truyền Tống Trận, nói chính xác hơn thì đó là tinh không vực đài, sức mạnh của không gian lan toả.

Lần này Diệp Thành tới gia tộc Ngự Linh chính là muốn mượn tinh không vực đài, chỉ vì vô tình tìm thấy Tiểu Linh Oa nên mới chậm trễ thừoi gian, so với phi hành thì dùng tinh không vực đài nhanh hơn nhiều.

“Cô đã từng tới Huyền Hoang Đại Lục chưa?”, Diệp Thành bước lên tế đàn và lên tiếng hỏi.

“Lão tổ nói nếu không đạt được cảnh giới thánh Nhân thì đừng đến Huyền Hoang Đại Lục”, thánh nữ Tinh Nguyệt vừa điều chỉnh toạ độ không gian vừa mỉm cười nói: “Mặc dù đó là thánh địa của tu sĩ nhưng cũng có quá nhiều nguy cơ tiềm ẩn.”

“Về điểm này thì ta tin”, Diệp Thành mỉm cười, nơi đó đến cả Chư Thiên Kiếm Thần cũng không dám khinh xuất đụng vào bất cứ sự tồn tại nào ở đó, có thể thấy nơi này đáng sợ thế nào, cấp bậc Thánh Nhân mà đi thì khó có thể đảm bảo được an toàn.

“Tinh không vực đài này chỉ có thể truyền tống chín mươi triệu dặm”, thánh nữ Tinh Nguyệt điều chỉnh xong toạ độ không gian, cô nhìn Diệp Thành mỉm cười, “chặng đường tiếp theo cần Thánh Chủ tự đi rồi, đợi khi ra khỏi tinh không vực đài thì sẽ có cả một vùng tinh hải, vượt qua tinh hải đó chính là Huyền Hoang Đại Lục”.

“Cô có lời gì muốn nói với Diệp Tinh Thần không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn thánh nữ Tinh Nguyệt.

“Nếu như Thánh Chủ tìm thấy huynh ấy thì nói Tinh Nhi đợi huynh ấy, cho dù là chân trời góc bể, cho dù là thiên hoang địa lão”, thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, giọt nước mắt lăn dài, “ta sẽ mặc áo cưới đợi huynh ấy tới rước ta về”.

“Sẽ không lâu đâu”, Diệp Thành khẽ cười đáp lời.

“Cung tiễn Thánh Chủ”, thánh nữ Tinh Nguyệt quỳ một gối, vực đài xoay chuyển, Diệp Thành biến mất trong chốc lát.

Có điều, thánh nữ Tinh Nguyệt lại không phát hiện ra ngay giây phút Diệp Thành rời đi đã có một đạo kim quang bay vào trong tinh không vực đài với tốc độ cực nhanh, nếu nhì kĩ thì đó chính là Tiểu Linh Oa.

Trong địa cung chợt trở nên yên tĩnh sau khi Diệp Thành rời đi, chỉ có một nữ tử si tình hãy còn nấc lên nghẹn ngào, giây phút trước đó cô suýt chút nữa đã đặt chân lên tinh không vực đài cùng Diệp Thành rồi.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, một bóng hình hư ảo xuất hiện trong địa cung, khuôn mặt ôn hoà, đó chính là lão tổ Ngự Linh nhưng không phải chân thân của Thánh Vương mà là ý thức thân của thần hải.

Ông ta đuổi theo Tiểu Linh Oa nhưng ngặt nỗi do chân thân hạn chế nên tốc độ chậm hơn một chút, ông ta không đuổi kịp, cũng không thể khiến tinh không vực đài nghịch chuyển, có một số điều gọi là nhân quả, có cưỡng cầu cũng không được.

Ở bên, thánh nữ Tinh Nguyệt vừa đứng dậy, thấy lão tổ Ngự Linh thì vội hành đại lễ theo tông môn.

Lão tổ Ngự Linh khẽ khoát tay mỉm cười ôn hoà: “Vi phu rất muốn biết người mà đến con cũng gọi là Thánh Chủ rốt cục có lai lịch thế nào, các con đang giấu bí mật gì?”

Thánh nữ Tinh Nguyệt chỉ khẽ cười, cô lau đi giọt nước mắt mà không trả lời câu hỏi của lão tổ Ngự Linh, chỉ vì việc này giải thích rất khó hiểu, cho dù có nói ra thì lão tổ cũng sẽ không tin.

Phía này, bên trong thông đạo không gian, Diệp Thành thẫn thờ nhìn Tiểu Linh Oa, hắn không biết tên này bay vào đây từ bao giờ.

Tiểu Linh Oa lắc đầu, hắn vẫn tỏ ra tinh nghịch như trước đó: “Chạy đến Huyền Hoang Đại Lục mà không gọi ta, lão tử là Bá Vương Long đấy, đi cùng ta sẽ được lợi nhiều”.

“Không phải chứ”, Diệp Thành xoa cằm nhìn Tiểu Linh Oa từ đầu tới chân: “Lúc vừa rồi đi, ngươi vẫn ở cảnh giới Linh Hư, sao mới đó mà đã lên cảnh giới Không Minh rồi?”

“Ngươi cho rằng lão tử đợi hai trăm năm trong vỏ trứng kia là vô ích sao?”, Tiểu Linh Oa hắng giọng.

“Ngươi thì so bì gì với ta, tu vi chạy cũng không phải chậm nhưng sao lại chẳng thấy lớn lên vậy?”

“Nói gì thế chứ, trong người ta đều là tinh hoa cả đấy”.

“Nói cũng phải”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tiểu Linh Oa, “ta cho ngươi ít máu”.

“Lấy thánh huyết để đổi”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành, “ta nói cho ngươi biết, tính khí cha ta không ôn hoà đâu, ngươi đừng có mang theo suy nghĩ đánh ta, nếu không ông ấy sẽ đạp chết ngươi”.

“Cha ngươi?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn tỏ ra hào hứng, “ngươi biết cha ngươi ở đâu không?”

“Ở đây”, Tiểu Linh Oa chỉ vào đầu mình, “có vài kí ức mà cha ta phong ấn”.

“Vậy chắc dáng người của cha ngươi cũng không nhỏ nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng dị thường, đó là Bá Vương Long hiên ngang giữa đất trời.

“Bao giờ ngươi tiến giới tới Thánh Nhân?”, Tiểu Linh Oa chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Ta mới hơn hai trăm tuổi, tiến tới Thánh Nhân làm gì chứ?”

“Ngươi mau lên chút đi, ta còn đợi ngươi đi cứu cha ta nữa”.

“Cứu cha ngươi?”, Diệp Thành thẫn thờ.

“Cha ta bị phong ấn”, Tiểu Linh Oa ngồi xuống đất, “đó là một nơi rất đáng sợ, ta cũng chỉ biết được nhờ vào kí ức được truyền, ta phải đi cứu ông ấy”.

“Tu vi của ông ấy là gì?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Chuẩn Đế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK