Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1271: Có được sừng kỳ lân

“Có bảo bối nào ngươi thấy không quen đâu”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành.

“Không, ta thật sự đã nhìn thấy nó”, Diệp Thành nhìn chằm chằm cây đại kích đó.

Trong lúc thất thần, đầu hắn như hiện lên từng hình ảnh ký ức không hoàn chỉnh, đó là vị chiến thần bát hoang, trong tay cầm cây chiến kích giống hệt thế này, dùng chính cây chiến kích đó chém chết một ma thần cái thế.

Nhìn mãi nhìn mãi, thần hải của Diệp Thành đột nhiên ong lên khiến hắn vô thức ôm đầu.

Hự…

Cơn đau dữ dội khiến hắn không nhịn được rên lên.

Thần trí và ký ức của hắn hơi loạn, bóng lưng chiến thần bát hoang đó trở nên lúc rõ ràng lúc mờ ảo trong thần hải của hắn.

Ký ức duy nhất mà hắn nhìn thấy rõ là chiến thần bát hoang ấy cõng trên lưng một nữ tử vô cùng mệt mỏi, từng bước từng bước đi xa hư thiên, bóng lưng vô cùng cô đơn.

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn cố hết sức để nhìn rõ cảnh ấy, và rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt nữ tử đang được cõng trên lưng.

Đông Hoàng Thái Tâm!

Diệp Thành quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm đau đớn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.

“Ta nói rồi mà, ngươi đừng cố quá”, thấy Diệp Thành như vậy, Thái Hư Cổ Long không khỏi mắng.

Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm rình rập, họ còn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành dẫn đường, nếu Diệp Thành cũng trở nên điên cuồng thì con đường phía trước sẽ cực kỳ đáng lo ngại, có nguy cơ phải chôn thân ở đây bất cứ lúc nào.

Tử Huyên vươn tay, chỉ vào đầu mày của Diệp Thành.

Lúc này Diệp Thành mới dần dần tỉnh táo lại, vẻ đau đớn trên mặt từ từ biến mất.

Phù…

Sau khi khôi phục tỉnh táo, Diệp Thành thở hổn hển, hình ảnh vụn vỡ lại biến mất, hắn cố gắng thế nào cũng không nhớ lại được.

“Bảo bối đó không phải thứ chúng ta có thể lấy”, Thái Hư Cổ Long lại mắng rồi kéo Diệp Thành đi, không thể để Diệp Thành nhìn cây chiến kích đó nữa, nếu không hắn sẽ thật sự điên mất.

“Chắc chắn ta đã từng nhìn thấy”, dù bị kéo đi nhưng Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm cây chiến kích ấy.

“Hế? Sừng kỳ lân kìa”, đang nghĩ thì Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng.

“Sừng kỳ lân, ở đâu?”, Diệp Thành vội vàng dời mắt, nhìn theo hướng ánh mắt Thái Hư Cổ Long.

“Nhìn thấy chưa, đó chính là sừng kỳ lân”, Thái Hư Cổ Long chỉ về phía xa, đó là một đống xương khô, trong đống xương khô có một thứ giống như cành cây, đến giờ phút này vẫn ánh lên tia sáng yếu ớt.

“Thật sự là sừng kỳ lân sao?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên.

“Ta khẳng định”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói nhưng rồi lại tặc lưỡi cảm thán: “Còn là xương và sừng kỳ lân Hoàng tộc nữa kìa. Năm xưa rốt cuộc nơi này đã trải qua trận hỗn chiến mức độ nào mà đến kỳ lân Hoàng tộc cũng bỏ mạng chứ, có Đại Đế tham gia sao?”

“Đúng là may mắn”, hai mắt Diệp Thành sáng rỡ, hắn đã bắt đầu cất bước.

“Có tà linh ở xung quanh”, Tử Huyên ngăn hắn lại.

Diệp Thành đột ngột dừng bước, lúc này mới nhìn thấy quanh sừng kỳ lân có một tà linh hình dạng méo mó bay qua bay lại.

Keng!

Thái Hư Cổ Long trở tay lấy sát kiếm ra, cắm dưới chân mình.

Sau đó một tay hắn ta tạo kết ấn, thi triển bí thuật.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Ngay lập tức, sát kiếm dưới chân và sừng kỳ lân cách đó không xa đổi chỗ cho nhau.

Bí thuật này thật tuyệt!

Diệp Thành mỉm cười, đang định đưa tay chạm vào thì Tử Huyên đã cầm lấy trước.

Thân pháp của Tử Huyên cực nhanh, cô vung tay phất ra một khoảng thần quang, xoá đi khí màu xám lưu lại quanh sừng kỳ lân rồi mới đưa cho Diệp Thành.

Đa tạ!

Diệp Thành nhận lấy, trên sừng kỳ lân vẫn còn hơi ấm, có ánh sáng mờ ảo bao quanh, có lẽ là quá lâu nên phong hoá không ít, bên trong chỉ còn lại một chút huyết mạch của kỳ lân.

Đủ rồi! Đủ rồi!

Diệp Thành hít sâu một hơi, nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan cần có sừng kỳ lân nữa là đủ, sau khi ra ngoài hắn có thể luyện chế Thiên Tịch Đan cùng Đan Thần rồi.

Lấy sừng kỳ lân xong mọi người lại lên đường.

Tiếp theo là một quãng đường rất dài, xương khô chất thành từng núi nhưng không phải xương của tu sĩ, những bộ xương này có kích thước rất lớn, nhìn hình dáng thì trong đó có không ít xương rồng, số lượng cũng cực kỳ nhiều.

Thái Hư Cổ Long liên tục đưa tay cất những bộ xương đó vào túi đựng đồ.

Là tàn hồn của Thái Hư Cổ Long chí tôn, hắn ta có cảm giác khá thân thiết với xương rồng.

Lúc này mọi người dừng lại trước một bức tường đá khô nứt, bên trên có khắc chữ, nếu nhìn kỹ thì thấy đó là một bài thơ, hơn nữa còn là một bài thơ buồn.

Bài thơ này có thể Thái Hư Cổ Long không biết, có thể Tử Huyên không biết, có thể Thiên Thương Nguyệt không biết, nhưng Diệp Thành lại rất quen thuộc với nó, bởi vì hắn đã thấy không chỉ một lần, bài thơ này được viết bởi Hồng Trần.

“Hồng Trần, quả nhiên ông từng tới Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không biết vì sao Hồng Trần lại khắc bài thơ này ở rất nhiều nơi, nhưng một điều có thể khẳng định là bài thơ này cất giấu một câu chuyện buồn.
Chương 1272: Phối hợp ăn ý

Mẫu Hoàng!

Khi Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang nhìn bức tường đá thì một mình hậu duệ cửu hoàng Thiên Thương Nguyệt còn tỉnh táo, cô ta đột nhiên hét lên, đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn về một hướng.

Nghe vậy ba người cùng dời mắt khỏi tường đá, nhìn về nơi Thiên Thương Nguyệt đang nhìn.

Nhìn xong, cả ba đều nheo mắt.

Trong làn sương mù màu xám mờ mịt có một bóng người duyên dáng đứng thẳng tắp, tuy là hư ảo nhưng dung mạo vô song, tư thái tuyệt thế tựa tiên nữ giáng trần, đó chính là hoàng đế Nguyệt Hoàng của Đại Sở.

Đối với điều này, phía Diệp Thành cũng không thấy kỳ lạ, vì trước đây họ đã từng thấy ảo ảnh của rất nhiều hoàng đế.

Nhưng Nguyệt Hoàng lần này thì khác, bà ấy đang mỉm cười với họ, ồ không, chính xác hơn là đang cười với Thiên Thương Nguyệt, đôi mắt đẹp nhìn cô ta không hề mang theo sự uy nghiêm mà chỉ có sự hoà nhã dễ gần của một người mẹ.

“Không phải hồn phách, nhưng tại sao…”, Diệp Thành nhìn mà ngây người.

“Đó là linh hồn lạc ấn”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng giải thích: “Đúng là năm xưa Nguyệt Hoàng từng tới đây, chắc bà ấy cũng tính tới việc con gái sẽ tới đây tìm mình nên mới để lại linh hồn lạc ấn”.

“Các hoàng đế Đại Sở đều đã từng đến đây, đúng là khó tin”, Tử Huyên vừa phong ấn Thiên Thương Nguyệt vừa thì thầm.

“Không phải các hoàng đế năm xưa cũng tham gia vào trận đại chiến ngày đó đấy chứ?”

“Không phải”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt đáp: “Trước thời đại của Sở Hoàng đã có Thập Vạn Đại Sơn này rồi”.

“Vậy thì ta đúng là không đoán ra được”, trong mắt Diệp Thành đầy vẻ nghi hoặc: “Chín vị hoàng đế của Đại Sở đều từng tới đây, lẽ nào đây là nơi chôn thân của họ?”

“Những người khác thì ta không biết, nhưng chắc chắn Huyền Thần không chôn thân ở đây”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Ta tận mắt nhìn thấy ông ấy toạ hoá, như vậy thì sao có thể tới Thập Vạn Đại Sơn được nữa?”

“Có người, là sinh vật sống”, khi hai người đang nói chuyện thì Tử Huyên chợt hô lên.

Nghe vậy, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đều nhìn sang, một người mặc áo choàng tím cùng với bảo tháp huyết sắc lơ lửng trên đầu dò đường đi tới.

Có lẽ là sương mù xám xịt lại thêm oán niệm của những người chết trận ngăn cách nên chỉ cách nhau vài chục trượng mà người áo tím không phát hiện ra họ, hắn ta nhìn xung quanh rất cảnh giác, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Là hắn ta”, đôi mắt đẹp của Tử Huyên loé lên tia sáng.

“Nhìn vẻ mặt cô chắc đó là người mà cô và Hồng Trần cùng đuổi giết”, Diệp Thành cũng nhìn về hướng đó.

“Không có Tiên Luân Nhãn dẫn đường mà cũng tới được đây”, Thái Hư Cổ Long hơi nhíu mày.

“Hắn ta có Hỗn Độn Nhãn”, Tử Huyên tiết lộ một bí mật: “Nhưng chỉ là một chút bản nguyên của Hỗn Độn Nhãn thôi chứ không phải Hỗn Độn Nhãn thật sự”.

“Điểm này có phần giống với người áo đen giáng xuống Nam Sở hôm đó”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy xem ra trên đời đã có người thức tỉnh được đôi mắt nghịch thiên ấy, dù là người áo đen giáng xuống Nam Sở hay là người áo tím giáng xuống Bắc Sở thì đều có bản nguyên của Hỗn Độn Nhãn, đều được truyền lại từ người đánh thức Hỗn Độn Nhãn”.

“Hắn ta đến đây làm gì?”, Diệp Thành hơi híp mắt.

“Bất kể đến đây làm gì, hắn ta đều phải chết”, giọng Tử Huyên lạnh như băng, có lẽ cảm nhận được khí tức khiến mình ghét của người áo tím nên cô mới bộc lộ sát khí.

“Lần đầu tiên phối hợp cùng đánh nhau, không biết có ăn ý không”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói, cắm sát kiếm ở nơi cách đó một trượng.

“Sự ăn ý giữa chí tôn là bẩm sinh”, Tử Huyên nói xong một tay tạo thủ ấn: “Dịch Thiên Hoán Địa”.

Không gian lập tức rung chuyển, sát kiếm cách đó một trượng lập tức biến mất, mà người áo tím cách đó vài chục trượng lập tức bị đổi chỗ, xuất hiện ở nơi sát kiếm biến mất trước đó, chỉ cách Thái Hư Cổ Long một trượng mà thôi.

Các ngươi…!

Bị thay đổi vị trí một cách bất chợt không hề báo trước, người áo tím giật mình, đột ngột bỏ chạy.

Nhưng hắn ta vẫn chậm chân, bị kiếm của Thái Hư Cổ Long chém một nhát đứt đôi người rồi lại bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên qua ngực.

Chết tiệt!

Bị đánh trở tay không kịp, người áo tím phẫn nộ rồi lại dịch chuyển, nhưng tình cờ đụng phải sát kiếm đang cắm nghiêng trên đất, sát kiếm rung lên, khí màu đen bao quanh thân kiếm tản ra, cơ thể hắn ta nhuốm khí đen rồi chợt nổ tung.

Shh!

Nhìn thấy cảnh này, da đầu Diệp Thành tê dại, không biết thanh kiếm đó đã cắm trên mặt đất bao lâu nhưng sát khí trên thân kiếm quá mạnh, mới bị quấn một chút mà người áo tím đã trọng thương.

Khi hắn đang sững sờ thì Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã gọi pháp khí cảnh giới Thiên ra rồi xông tới.

Hai tàn hồn của chí tôn phối hợp rất ăn ý, người áo tím trước đó đã suýt chết nhưng lại cực kỳ thông thiên, dù hai người hợp lực và thêm một nhát kiếm của Diệp Thành mà vẫn không giết được hắn ta.

Tử Huyên và Hồng Trần liên thủ cũng không hạ gục được người này, đúng là không đơn giản như nói suông.

Bùm! Rầm! Ầm!

Trận đại chiến nổ ra, người áo tím ba lần bị thương nặng nhưng vẫn rất đáng sợ, nửa người bị chém rời đã khôi phục, một mình chiến đấu với Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, tuy ở thế yếu nhưng vẫn khiến Diệp Thành cực kỳ kinh hoàng.

Phải biết rằng sức chiến đấu của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên có thể coi là hạng một hạng hai ở Đại Sở ngày này, dù người áo tím có chết thì cũng có thể tự hào.

Diệp Thành yên lặng theo dõi chứ không rời đi.

Vì hắn cần bảo vệ các hậu duệ của hoàng đế, hiện tại bọn họ đang người thì thích tự nói một mình, người thì điên điên khùng khùng, nếu hắn tham chiến ở nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm như Thập Vạn Đại Sơn này thì họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Là các ngươi ép ta đấy!

Người áo tím bị đánh không thể trở mình giận dữ gầm lên, lập tức phun ra một luồng huyết khí màu đen.

Đột nhiên sương mù xám xịt ở đây rung chuyển, bắt đầu dâng trào.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, vì huyết khí màu đen của người áo tím quá kỳ quái, gọi được tà linh ở xung quanh tới, hơn nữa số lượng nhiều đến mức da đầu hắn tê dại.
Chương 1273: Tà linh vây giết

Đáng chết!

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đồng thời rút lui, với sức của một mình Diệp Thành thì dù có chín pháp khí cảnh giới Thiên hộ thể cũng khó chống được lại nhiều tà linh cường đại thế này.

Đi!

Diệp Thành đi trước dẫn đường, tay cầm kiếm Xích Tiêu chém một tà linh đang nhào tới.

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng đồng loạt lấy sát kiếm ra, chém chết tà linh xông tới, không dám dừng lại dù chỉ là trong giây lát.

Lại nhìn đến người áo tím cách đó không xa cũng đang bị tà linh vây giết, cho dù sức chiến đấu và thần thông nghịch thiên của hắn ta thì cũng rất chật vật, hắn ta cũng đang cố gắng xông ra, liên tục thi triển các loại thần thông, giết hết từng nhóm từng nhóm tà linh.

Ầm! Rầm! Bùm!

Thập Vạn Đại Sơn tĩnh mịch vì họ mà trở nên vô cùng ồn ào, tiếng than khóc ai oán nối tiếp nhau, càng lúc càng có nhiều tà linh xuất hiện, vây quanh từ tứ phía, với những hình dạng khác nhau cùng khuôn mặt hung dữ.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Tử Huyên sử dụng bí thuật, di chuyển vị trí của mọi người và tảng đá lớn đối diện với nhau, tránh được một nhóm tà linh đang bao vây xông tới.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Thái Hư Cổ Long tiếp tục sử dụng bí thuật, dẫn mọi người dịch chuyển không gian một lần nữa.

Dừng!

Diệp Thành hét lớn nhưng đã muộn, Dịch Thiên Hoán Địa của Thái Hư Cổ Long lần này đã đặt họ vào nơi nguy hiểm.

Đó là một vùng đất khô cằn tối đen, trên đó toàn là binh khí cổ và xương người chết trận, oán niệm, tà niệm, ác niệm và sát khí của họ ngưng tụ thành luồng uy áp cực mạnh, mọi người vừa bước vào đã lảo đảo một hồi.

Hu hu hu…!

Tà linh liên tục biến hoá ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một số trông giống hình dạng người lúc còn sống, một số thì trong hình dạng méo mó bất thường, nhưng tất cả cùng chung một đặc điểm là cường đại vô song.

Thái Hư Long Cấm!

Một tay Thái Hư Cổ Long kết ấn tụ thành một chiếc lồng Thái Hư, nhưng không phải để đối phó với kẻ địch mà là để bảo vệ mọi người bên trong.

Nhưng tà linh rất kỳ lạ, chúng đi qua được lồng cấm Thái Hư, cứ thế xông vào bên trong.

Tử Huyên muốn dùng Dịch Thiên Hoán Địa để thay thế không gian nhưng không thành công, vì uy áp ở vùng đất này quá mạnh khiến cho không gian trở thành một nơi hỗn loạn, nếu tuỳ tiện thay đổi không gian, mọi người rất có thể sẽ bị không gian hỗn loạn nghiền chết tại chỗ.

Xông vào!

Thái Hư Cổ Long với khí thế thôn thiên, tay cầm long kiếm Thái Hư chặn lại tà linh bên trái.

Tử Huyên cầm thần kiếm màu tím chặn tà linh bên phải, còn Diệp Thành thì bảo vệ nhóm hậu duệ cửu hoàng thần chí không rõ ràng.

Đến khi ra được ngoài thì dù với sức chiến đấu của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên mà cơ thể vẫn đẫm máu, cả hai đều bị thương nặng.

Nhưng đây vẫn chưa phải điều khó giải quyết nhất, điều khó khăn nhất là họ vừa ra khỏi vùng đất nguy hiểm thì trong vùng đất ấy liền có hắc khí tụ lại thành hai bóng người, một người không có đầu, tay cầm rìu chiến, bóng dáng còn lại là quái vật tay cầm chiến mâu, so với tà linh thì hai người họ mạnh hơn rất nhiều.

“Dẫn họ đi”, Thái Hư Cổ Long ngăn người không đầu cầm rìu chiến, Tử Huyên ngăn quái vật cầm chiến mâu.

Đại chiến lập tức nổ ra, mạnh như Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long mà vẫn bị hai người quái dị kia áp chế.

Chết tiệt!

Diệp Thành thầm mắng nhưng không bước ra tham chiến mà phất tay cuốn hậu duệ cửu hoàng đi thẳng ra khỏi núi.

Chẳng mấy chốc tà linh lại xông tới, hơn nữa số lượng còn không ít.

Cút!

Diệp Thành quát lạnh một tiếng, một kiếm chém bay đầu một tà linh, một chưởng nghiền nát tà linh thứ hai.

Trấn áp!

Có quá nhiều tà linh, hơn nữa con nào cũng vô cùng mạnh, đến nỗi Diệp Thành buộc phải ngự động pháp khí cảnh giới Thiên quét ra thần mang, từng nhóm từng nhóm tà linh hoá thành tro bay, nhưng rồi lại có tưng tốp từng tốp tà linh xông đến.

Phụt!

Diệp Thành bị thương, trong lúc vô tình hắn va phải một bộ xương, sát khí lưu lại trên đó cứa vào Thánh thể của hắn tạo thành một vết thương sâu hoắm, sát khí màu đen ấy nhanh chóng hoà tan tinh khí của hắn khiến vết thương không thể lành lại.

Hu hu hu…!

Tà linh lại tấn công, tiếng than khóc như ma chú khiến thần hải Diệp Thành ong ong, nếu không có Đan Tổ Long Hồn trấn áp oán niệm thì có thể Diệp Thành sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Phía sau hắn, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên vừa chiến vừa chạy, người không đầu cầm rìu chiến và quái vật cầm chiến mâu bị đánh tan, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại ngưng tụ nên hai người xua đuổi rất vất vả.

Thấy thế Diệp Thành chợt nảy ra một ý tưởng, dường như nghĩ tới điều gì.

Hắn chợt dừng lại, miệng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Om mani padme hum…

Phật âm uy nghiêm mà cổ xưa vang lên, hoà cùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn của Diệp Thành khiến cho đám tà linh đang nhào tới phải ôm đầu, tiếng gào khóc càng lớn hơn, đau đớn đến mức cơ thể vặn vẹo.

Tốt lắm!

Hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn vừa niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vừa không ngừng lao ra ngoài.

Thái Hư Cổ Long thấy thế thì cũng sử dụng Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông Phật gia này là hắn ta truyền cho Diệp Thành nên đương nhiên hắn ta cũng biết.

Nhưng điều khiến hắn ta đau đầu là Tịnh Thế Chú này có tác dụng với tà linh chứ hoàn toàn không có tác dụng với người không đầu cầm rìu chiến và quái vật cầm chiến mâu, ngược lại còn kích thích sự hung dữ trong họ, cuộc tấn công còn khốc liệt hơn.

Mẹ kiếp!

Thái Hư Cổ Long vội ngừng niệm Phật, phối hợp với Tử Huyên thi triển bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa, cố gắng kéo dài thời gian cho Diệp Thành.

Tại đây, người áo tím cũng gặp cảnh ngộ như vậy, sát khí màu đen, oán niệm, ác niệm và tà niệm cũng ngưng tụ ra một tu sĩ cổ cầm chiến mác, đánh cho hắn ta chật vật thảm hại.

Om mani padme hum…

Phía trước, Diệp Thành niệm Phật xông thẳng ra ngoài, tránh được rất nhiều hiểm nguy khiến cho tà linh không dám tiến lên nữa.

Sự ngang tàng của hắn dường như đã chọc giận nơi cấm kỵ của Thập Vạn Đại Sơn.

Vùng đất chết chóc ngập tràn hắc khí, ngưng tụ thành một tu sĩ cổ tay cầm sát kiếm, một kiếm suýt thì chém vỡ lớp phòng hộ, Diệp Thành gặp phản phệ, lập tức nôn ra máu.

Bát Hoang!

Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao, chín đạo Bát Hoang Trảm thoáng chốc hợp thành một, chém chết lão tu sĩ cổ ấy.

Nhưng ngay giây sau lão tu sĩ cổ đã lại biến thành hình người với tốc độ cực nhanh khiến Diệp Thành kinh hãi.

Thiên Chiếu!

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, lập tức mở Thiên Chiếu.

Trong tích tắc, phía trên lão tu sĩ cổ cháy lên một ngọn lửa đen, nhưng cháy một lúc ngọn lửa Thiên Chiếu cũng dập tắt.

Diệp Thành cũng đau đầu, né được một kiếm cận kề gang tấc của lão tu sĩ, dẫn mọi người đi ra thì bị tà linh bao vây, hắn chém ra một kiếm tạo thành khoảng trống để xông ra ngoài.

Lão tu sĩ cầm sát kiếm chạy tới, một kiếm mang theo uy lực huỷ diệt thiên địa, chém nứt lớp phòng hộ, thần quang của rất nhiều pháp khí cảnh giới Thiên đều tối đi.

Ép ta!

Diệp Thành lau vết máu nơi khoé miệng, ấn ký Tiên Luân xoay chuyển, hắn muốn thi triển Thiên Đạo để đưa mọi người vào hố đen không gian tạm thời trốn thoát.

Nhưng điều khiến hắn bực bội là Thiên Đạo trước nay luôn lợi hại mà lần này lại vô hiệu, bị sức mạnh bí ẩn trong Thập Vạn Đại Sơn áp chế, chẳng những không thành công mà ngược lại còn khiến Diệp Thành gặp phản phệ nôn ra máu.

Keng!

Tu sĩ cổ chém ra một kiếm, lớp phòng hộ vỡ tan, Diệp Thành bay ra ngoài.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Vào thời khắc mấu chốt, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang cách xa mấy trăm trượng đồng loạt sử dụng bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa, di chuyển lão tu sĩ đang đuổi giết Diệp Thành tới nơi khác.

Đi!

Thái Hư Cổ Long hét lên.

Diệp Thành vội vàng đứng dậy, một lần nữa điều khiển rất nhiều pháp khí cảnh giới Thiên cùng hậu duệ cửu hoàng điên cuồng chạy trốn.

Phía sau hắn, lão tu sĩ cổ vừa bị dịch chuyển kia một bước xông tới, cũng may hắn ta không biết thi triển bí thuật thần thông, nếu không với sức chiến đấu của Diệp Thành thì rất có thể sẽ phải chôn thân ở Thập Vạn Đại Sơn này.

Bùm! Rầm!

Thập Vạn Đại Sơn trở nên rất không yên bình, Diệp Thành bị truy sát, Thái Hư Cổ Long bị truy sát, Tử Huyên bị truy sát, người áo tím cũng bị truy sát.

Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy tà linh, tà niệm, oán niệm và ác niệm của người chết trận như tìm được chỗ trút, muốn nuốt chửng nhóm người Diệp Thành ở đây, tất cả sinh vật đều không được sống.
Chương 1274: Thần Vương đại chiến với người áo tím

Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.

Trong Thập Vạn Đại Sơn âm u quỷ dị, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng chạy ra ngoài.

Hắn bị thương cực nặng, một cánh tay bị chém mất, trước ngực rách toạc lộ ra trái tim đang đập, từng khớp xương màu vàng hiện rõ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết thương nhuốm sát khí, trên người không chỗ nào lành lặn.

Phụt!

Hắn phụt ra một ngụm máu rồi nửa quỳ trên đất.

Bên cạnh hắn, bảy hậu duệ hoàng đế cũng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển dữ dội.

Họ bình an vô sự, không ai bị thương, chính vì bảo vệ họ nên Diệp Thành mới bị đánh thê thảm như thế, nếu chỉ có một mình Diệp Thành thì tình huống chắc chắn sẽ đỡ hơn bây giờ nhiều.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiêu Thần tỉnh táo lại, day mạnh đầu mày.

“Giống như mơ một giấc mơ vậy”.

“Đây là đâu? Chẳng phải chúng ta đang ở Thập Vạn Đại Sơn sao?”

“Phần hồn đã mất của ta quay về rồi?”, Nam Minh Ngọc Thu ngây người, ngơ ngác nhìn hai tay của mình.

Chừng năm giây sau, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang Diệp Thành đang nửa quỳ dưới đất, họ bình an vô sự nhưng Diệp Thành lại chẳng còn lành lặn chỗ nào.

Chuyện này…

Mọi người há hốc mồm, nhìn Diệp Thành thê thảm như thế dường như họ có thể tưởng tượng được trong Thập Vạn Đại Sơn đã xảy ra chuyện gì.

Ngạc nhiên chưa?

Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, vừa nhìn mọi người vừa dùng đạo tắc và sức mạnh huyết mạch để áp chế sát khí đang hoành hành trong cơ thể.

Ngạc… Ngạc nhiên!

Vẻ mặt mọi người đều trở nên quái lạ, đã nghĩ ra được trong Thập Vạn Đại Sơn xảy ra chuyện, đương nhiên họ cũng có thể nghĩ ra được mình ra ngoài bằng cách nào, nếu không có Diệp Thành cố hết sức bảo vệ thì có lẽ họ đã chôn thân trong Thập Vạn Đại Sơn từ lâu rồi.

Đường đường là hậu duệ của hoàng đế mà sau khi vào Thập Vạn Đại Sơn lại trở thành gánh nặng lớn cho người khác, có thể không xấu hổ được không?

Mọi người giúp đi chứ!

Diệp Thành nhìn nhóm hậu duệ cửu hoàng với vẻ không vui.

Ồ… Ồ…

Tất cả cùng bước lên trước, đặt tay lên vai Diệp Thành, dùng sức mạnh huyết mạch thuần tuý và đạo tắc của mình giúp Diệp Thành áp chế sát khí trong cơ thể.

Ba canh giờ sau họ mới rút tay về, Diệp Thành ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tiết hơi thở.

Mà ánh mắt mọi người lại dời tới Thập Vạn Đại Sơn.

Cảnh tượng trong Thập Vạn Đại Sơn lúc này trở nên rất rõ ràng, họ nhìn thấy rất nhiều điều khó tin, còn được thấy Phụ Hoàng hoặc Mẫu Hoàng của mình, nhưng chỉ là linh hồn lạc ấn mà thôi.

Mọi người im lặng, nhìn linh hồn lạc ấn của các hoàng đế để lại, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn bật người nhảy lên, lấy Cửu Châu Thần Đồ ra nhìn xung quanh.

“Lệch hơn tám trăm nghìn dặm so với lối vào ban đầu”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Tám trăm nghìn dặm?”, mọi người đều sửng sốt.

“Thập Vạn Đại Sơn vô cùng kỳ quái, sát khí, oán niệm, tà niệm, ác niệm cường đại đan xen với nhau, sinh ra một loại sức mạnh khiến không gian sai lệch”, Diệp Thành mơ hồ giải thích: “Lần trước khi ta và Nam Minh Ngọc Thu đi vào lần đầu, cùng một lối ra nhưng lại lệch mấy trăm nghìn dặm”.

“Lần này còn kinh khủng hơn”, Nam Minh Ngọc Thu cau mày.

“Nữ tiền bối kia và Thái Hư Cổ Long đâu?”

“Chờ họ vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thập Vạn Đại Sơn hiện lên một tia lo lắng.

Mặc dù hắn rất tin tưởng sức chiến đấu của Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, họ là tàn hồn của chí tôn khi xưa, có rất nhiều cách để tự bảo vệ tính mạng, nhưng Thập Vạn Đại Sơn rất hiểm nguy, bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể xảy ra.

Hắn biết rất rõ tà linh mạnh nhường nào, hơn nữa số lượng còn lớn đến mức khiến da đầu người ta tê dại, dưới tình huống đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên sẽ ra sao?

“Có người ra”, khi mọi người đang chờ thì Tiêu Thần chợt hô lên.

Còn chưa dứt lời, mọi người đã thấy một tia thần mang màu tím bắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Là hắn ta!

Diệp Thành nhìn thoáng qua đã biết là ai, đó chẳng phải người áo bào tím sao?

Mặc dù hắn ta lao ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn nhưng cũng rất chật vật, không khá hơn Diệp Thành lúc trước là bao, toàn thân có sát khí màu đen bao quanh, chém khắp cơ thể hắn ta.

Đi đâu!

Diệp Thành một bước bay lên trời, người áo tìm còn chưa đứng vững thì Bát Hoang Trảm chín hợp thành một đã lăng thiên giáng xuống.

Người áo bào tím lại bị đánh trở tay không kịp, vội vàng giơ tay chặn lại nhưng bị một đao của Diệp Thành làm cho lảo đảo, suýt nữa rơi khỏi hư thiên.

Tự tìm cái chết!

Người áo bào tím khuôn mặt hung dữ, một bên mắt là Hỗn Độn Nhãn, một bên mắt trống rỗng không có nhãn cầu, cùng với khuôn mặt nhơ nhuốc máu kia, dưới màn đêm trông hắn ta thật sự rất giống ác ma.

Người mặc áo bào tím ra tay, một chưởng che trời, trấn áp về phía Diệp Thành.

Mở!

Diệp Thành lại vung đao, chém chưởng ấn che phủ bầu trời đó đi.

Hậu duệ cửu hoàng tiến lên, trên đầu mỗi người đều lơ lửng pháp khí cảnh giới Thiên, phóng ra thần uy cảnh giới Thiên rực rỡ, người áo tím suýt chút nữa bị nổ tung tại chỗ.

Cút!

Người áo bào tím phẫn nộ, tung chưởng áp chế như một thần quang xẹt qua bầu trời, bây giờ hắn ta đang bị thương, đối mặt với tám người phía Diệp Thành và chín pháp khí cảnh giới Thiên, với sức chiến đấu của hắn ta cũng không thể chiếm lợi thế.

Đứng lại!

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, hắn rất hiểu đạo lý thừa nước đục thả câu.
Chương 1275: Nữ tử áo trắng lại xuất hiện

Người áo tím còn kỳ quái hơn cả người áo đen giáng xuống Nam Sở lần trước, bị Tử Huyên và Hồng Trần đuổi giết không chỉ một lần mà vẫn sống yên ổn, trong Thập Vạn Đại Sơn lại tránh được tuyệt sát khi Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long liên thủ, sức chiến đấu này dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn ta không phải người bình thường.

Kẻ thù như vậy tựa như ma, bây giờ không tiêu diệt hắn ta thì sớm muộn gì Đại Sở cũng gặp hoạ.

Bùm! Rầm! Ầm!

Màn đêm tĩnh lặng dấy lên từng làn sóng huyên náo không nhỏ.

Thân pháp của người áo tím rất kỳ quái, Diệp Thành theo sát phía sau hắn ta, tiếp nữa là hậu duệ cửu hoàng.

Người đuổi người chạy, chạy vào vùng biển vô tận, vì họ tiến vào mà mặt nước đang tĩnh lặng bỗng nổi lên sóng gió.

Không biết tự lượng sức mình!

Ở phía trước, người áo bào tím liếc nhìn ra sau, khuôn mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc, nếu không phải đang bị thương nặng thì sao hắn ta lại chật vật đến mức này.

Phía sau, Diệp Thành đốt cháy tinh nguyên, điên cuồng thi triển Súc Địa Thành Thốn nhưng dù vậy hắn vẫn cách người áo tím một khoảng rất xa.

Ầm!

Khi mọi người đang hết đường xoay sở thì phía trước có tiếng gầm thét vang lên, ngàn vạn sóng gió dâng trào, cuốn theo sát khí hoành hành khắp đất trời khiến mặt nước đông thành băng.

Sát khí mạnh quá!

Diệp Thành và những người khác đột nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn phía trước.

Phụt!

Trong tích tắc, người mặc áo bào tím chạy phía trước bay ngược ra xa, cánh tay bị chặt đứt, liên tục hộc máu.

Rầm! Rầm! Rầm!

Hư thiên rung chuyển, chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới nhận ra âm thanh đó là tiếng bước chân người đi lại, vì thân hình nặng như núi nên mới khiến hư thiên phát ra từng tiếng động lớn như thế.

Thoáng chốc, một bóng người mơ hồ đập vào mắt mọi người, nhưng cũng chỉ là một bóng dáng mơ hồ.

Thần Huyền Phong!

Nhóm Diệp Thành ngây người rồi mới biết người đánh trọng thương người áo tím là Thần Vương Thần Huyền Phong, điều này khiến họ rất bất ngờ.

Lại là ngươi!

Người áo bào tím nghiến răng nhìn Thần Huyền Phong, nghe ý trong lời nói thì hắn ta từng gặp Thần Huyền Phong, hơn nữa còn có khúc mắc không nhỏ với ông ấy, điều này khiến nhóm Diệp Thành càng thêm mờ mịt khó hiểu.

Keng!

Tiếng kiếm rung vang lên, Thần Huyền Phong đột nhiên biến mất.

Người mặc áo tím biến sắc, lập tức di chuyển nhưng sống lưng vẫn bị Thần Huyền Phong dùng một kiếm chém thật sâu, Phi Lôi Thần Quyết trong tay Thần Vương mới là bá đạo vô song thật sự.

Nhưng dường như người áo tím cũng biết sự bá đạo của thần thông này nên né được tuyệt sát của Thần Vương, chỉ riêng điều này đã khiến nhóm Diệp Thành giật mình kinh hãi.

“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, người áo tím nổi giận đùng đùng, chạy trốn khắp nơi nôn ra máu liên tục, không biết do bị thương hay là do tức quá.

Từ lúc hắn ta đến Bắc Sở, hầu hết thời gian đều ở trạng thái chật vật thảm hại, bị Hồng Trần đuổi giết, bị Tử Huyên đuổi giết, bị Thái Hư Cổ Long đuổi giết, bây giờ lại bị Thần Vương Thần Huyền Phong đuổi giết.

Có vẻ như trời sinh hắn ta đã là một đứa trẻ không may mắn, kết thù oán với cửu đại cao thủ đỉnh phong ở Đại Sở, hễ người nào nhìn thấy hắn ta, dù là Hồng Trần, Tử Huyên hay Thái Hư Cổ Long và Thần Vương thì đều ra tay luôn mà không nói một lời.

Nhưng trước tiếng gầm thét giận dữ của người áo tím, Thần Huyền Phong không nói lời nào, thân hình tựa như bóng ma khiến người ta không thấy được bóng dáng.

Có điều mỗi lần ông xuất hiện, người áo bào tím đều sẽ bị thương.

Diệp Thành lại được thấy sự bá đạo của Phi Lôi Thần Quyết một lần nữa, nhưng sự phản kháng của người áo tím cũng là đáng sợ nhất trong số những người hắn thấy.

Nhưng không biết vì sao, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thành lại chợt có cảm giác quen thuộc lạ thường.

Có nên giúp không?

Nhìn Thần Vương và người áo tím đang chiến đấu kinh thiên động địa, Tiêu Thần nhìn mọi người xung quanh.

Phong ấn chư thiên bốn hướng!

Diệp Thành thấp giọng lên tiếng.

Lời nói của hắn khiến hậu duệ cửu hoàng đều nheo mắt, dường như họ đã hiểu ý hắn, hắn đang muốn để người áo tím và Thần Vương Thần Huyền Phong ở lại đây!

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tuy họ không biết Thần Vương và người áo tím có ân oán gì nhưng biết hai người họ là kẻ thù không đội trời chung.

Ù! Ù! Ù!

Chín pháp khí cảnh giới Thiên lần lượt bay lên trời, trấn giữ chín phương trời, tạo thành một cái lồng cực lớn nhốt người áo tím và Thần Vương bên trong.

Nhưng ngay khi chiếc lồng khổng lồ được hình thành thì một đạo thần quang bảy màu bay vào, hoá thành một bóng dáng xinh đẹp.

Đó là một nữ tử áo trắng tóc trắng, toàn thân được thần hà bảy màu bao quanh, mặt nạ màu trắng quỷ dị che đi khuôn mặt cô ta, trong tay cô ta cầm thần kiếm bảy màu, tựa như thần nữ giáng trần, phong hoa tuyệt đại.

Nhìn thấy nữ nhân này, Diệp Thành hơi nheo mắt, áo trắng, tóc trắng, mặt nạ trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, không biết vì sao nhìn cô, hắn cũng có cảm giác quen thuộc không giải thích được.

“Tiền bối đã từng thấy cô ta chưa?”, Diệp Thành nhìn Đế Phạn bên cạnh.

“Nữ tử tóc trắng mà ta thấy ở cổ thành Thiên Táng chính là cô ta”, Đế Phạn khẽ gật đầu.

“Con mới chỉ nghe tiền bối nói, hôm nay mới được thấy người thật”, Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm nữ tử tóc trắng cầm thần kiếm bảy màu, chính cô ta là người đã giết đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân của mình cũng là do cô ta giết.

“Thần Vương một đấu hai rồi”, Long Đằng lên tiếng.

“Nữ tử kia có lai lịch gì vậy? Cô ta mạnh quá”, Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, đôi tay siết chặt lo lắng nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong.

Diệp Thành giật mình hoàn hồn, nhìn về nơi cách đó không xa thì thấy nữ tử tóc trắng cầm thần kiếm bảy màu và người áo tím đứng cùng một phe, vừa vào đã xoá ấn ký thời không mà Thần Vương lạc ấn trong thiên địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK