Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391: Mười năm

Không biết là ngày thứ bao nhiêu, Diệp Thành lại dừng bước lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng một người phụ nữ nông dân.

Đó là người chuyển kiếp.

Nhưng Diệp Thành không tế ra thần quang kí ức vì người chuyển kiếp đó chính là người mà hắn từng hận thấu tận xương tuỷ: Doãn Chí Bình.

Diệp Thành dừng chân hồi lâu và không ra tay.

Kiếp trước hắn và Doãn Chí Bình có oán với nhau nên hắn đương nhiên sẽ không ghi lại thù oán tới kiếp này, thù oán năm xưa cũng đã phai dần sau khi người của kiếp trước đi xa.

Kiếp này Doãn Chí Bình đã chuyển kiếp thành người phàm thì để cho hắn sống cuộc đời của một người phàm bình thường, mọi thứ cứ thuận tự nhiên, còn hắn không có tâm trạng đi tính toán món nợ với kiếp trước, cũng sẽ không ra tay với người vô tội.

Diệp Thành bước đi không để lại dấu tích.

Tiếp đó có rất nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy.

Có điều hắn cũng tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp là kẻ thù kiếp trước với mình: Tử Sam, Tề Dương, Giang Hạo, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính, Ngô Trường Thanh, Thành Côn, Thanh Vân Lão Tổ, Ân Trụ, Đan Quỷ, Thông Huyền Chân Nhân, Thị Huyết Diêm La, Huyết Linh Lão Tổ, Chính Dương Lão Tổ, Trường Thiên Chân Nhân…

Cũng giống như Doãn Chí Bình, hắn không dùng tới đao kiếm cũng không giúp bọn họ tìm lại kí ức kiếp trước.

Mọi thứ đều như cơn gió thoảng qua, Diệp Thành không can dự, cũng không có thời gian mà can dự, nghiệp của kiếp trước sẽ tiêu tán ở kiếp này, không liên quan gì đến bọn họ.

Diệp Thành lại lần nữa bước trên mặt đất mênh mang.

Đây là chặng đường rất dài, Diệp Thành đội chiếc nón đẩu giống như một kẻ truyền âm, có lúc lại giống như một du khách.

Cả chặng đường hồng trần trải qua bao gian khổ, hắn bước qua bao dòng sông và ngọn núi, bước qua bao u cốc thương nguyên nhưng vẫn tiến về phía trước mặc cho bao mưa gió phong ba vẫn bước đi đặt chân tới từng ngóc ngách của vùng đất rộng lớn này.

Thời gian dần trôi, năm tháng xoay vần.

Thế gian này không biết đã trải qua bao mùa hoa tàn, bao mùa xuân, hạ, thu, đông.

Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành cởi chiếc nón đẩu, hắn phủi phủi y phục vướng bụi rồi tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi.

Cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay mái tóc bạc trắng của hắn.

Khuôn mặt Diệp Thành in hằn dấu vết thời gian, khoé miệng hắn mọc râu lởm chởm, trông không hề có sức sống và nhuệ khí mà mang phong thái khiêm nhường trầm lắng của một người đàn ông trung tuổi.

Mười năm rồi, hắn đã ba mươi ba tuổi rồi.

Năm nay chính là năm thứ mười hắn rời khỏi Hằng Nhạc đi tìm những người chuyển kiếp.

Mười năm nay hắn đã lục tìm mọi ngóc ngách của Đại Sở, nhờ có Chu Thiên Diễn Hoá mà từng người chuyển kiếp đều được hắn tìm thấy, trong cơn gió tuyết rợp trời, hắn cười như một kẻ khờ dại rồi bất giác gọi tên từng người.

Thế nhưng chín mươi chín triệu anh hồn của Đại Sở quá nhiều, cho dù là mười năm thì đã sao.

Hắn đã tìm khắp mười năm trời, tìm thấy rất nhiều người quen thuộc nhưng lại có quá nhiều bóng dáng thân quen hắn vẫn chưa thấy được, trong đó có Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du, Lạc Hi, Huyền Nữ, Hồng Trần Tuyết, Sở Linh Ngọc, Cơ Tuyết Băng, Tịch Nhan, Liễu Dật, Hùng Nhị, Nam Cung Nguyệt, Tạ Vân, Nhiếp Phong, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, hậu duệ Hoàng Đế, liệt đại chư Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, cgv, Phục Linh, Chung Giang…

Mười năm trời hắn không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn không hề thấy tung tích của bọn họ.

Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành vô thức thu mình, một người cao ngạo như hắn trong giây phút này mới thấm nỗi sợ hãi, từ thăm sâu trong lòng hắn đang cầu xin trời cao, họ vọng tất cả những người mà hắn muốn gặp có thể đầu thai chuyển kiếp, mong họ không tan thành mây khói.

Đại ca ca, Nhược Hi đói rồi!

Diệp Thành vô thức nghiêng đầu sang nhìn, hắn đưa một quả linh quả cho Nhược Hi nhưng lại tĩnh lặng quan sát cô bé.

Mười năm rồi, cô bé đã theo hắn mười năm rồi.

Thế nhưng mười năm nay lại là quãng thời gian mà hắn chán chường nhất vì Tiểu Nhược Hi vẫn là Tiểu Nhược Hi, cô bé vẫn ở hình dạng như lúc hai, ba tuổi, không hề lớn thêm và vẫn y nguyên như hồi hắn tìm thấy cô bé.

Diệp Thành không hiểu, hắn không hiểu một cô nương người phàm như Nhược Hi vì sao lại khác thường như vậy, mãi mà không thấy lớn, đến cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn còn không nhìn thấu, đến cả Chu Thiên Diễn Hoá cũng không nhìn ra được nhân quả.

Không biết từ bao giờ Tiểu Nhược Hi nằm trong lòng Diệp Thành mới chớp mắt, đôi mắt rưng rưng khép lại, cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tĩnh lặng ngồi đó giống như một pho tượng, đôi mắt mỏi mệt cũng đang rưng rưng.

Hắn thật sự mệt rồi, mười năm trời hắn không hề chợp mắt, hắn sợ một khi ngủ lại ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại sẽ bỏ lỡ quá nhiều bóng hình.

Ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp mặt đất, Diệp Thành đội chiếc nón lá đứng dậy giống như thể hắn lại tiếp tục hành trình tìm kiếm trong mười năm tiếp theo.

Lần này Diệp Thành quay lại thế giới tu sĩ.

Thế giới tu sĩ hiện tại đã có thêm nhiều sinh khí hơn so với mười năm trước đây.

Mười năm trước Đại Sở chỉ còn lại chín mươi ba tu sĩ.

Hôm nay sau mười năm số lượng tu sĩ của Đại Sở đã từ chín ba mà tăng lên hàng chục nghìn người, bọn họ đều là những người kế thừa vùng đất này và sẽ là những người viết tiếp truyền thuyết ở nơi đây.

Mười năm rồi, hắn lại lần nữa tới Hằng Nhạc Tông sau mười năm cách biệt.

Hằng Nhạc trước mắt cũng giống như hắn, bị phủ lên một lớp bụi của thời gian, rất nhiều nơi cây cỏ mọc um tùm.

Diệp Thành đứng tĩnh lặng trước ngọn núi hồi lâu không di chuyển.

Không biết qua bao lâu hắn mới thấy trên hư thiên có bóng người lướt qua, đó chính là một nữ tử tóc bạc, dung nhan tiều tuỵ, cô cũng đứng dưới chân núi như Diệp Thành.

Cô là Đường Như Huyên.

Mười năm rồi, cô và Diệp Thành giống nhau, chia xa mười năm mới quay lại, mặc dù cô sống ở thế giới người phàm mười năm nhưng khi quay trở lại đây trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn trở nên mơ hồ.

Cả hai người đứng sóng vai không nói lời nào.

Nhưng trong đôi mắt đẹp của Đường Như Huyên còn mang theo nhiều nghi ngờ, nhìn Tiểu Nhược Hi bên cạnh Diệp Thành, cô bé vẫn như mười năm trước, không hề thay đổi, như thể vĩnh viễn không bao giờ lớn.

Bầu trời mênh mang liên tục có bóng người lướt qua, đó chính là những tu sĩ năm xưa còn sống sót sau trận đại chiến.

Mười năm xuân thu, năm xưa bọn họ mới chỉ là thiếu niên còn bây giờ nhuệ khí đã rất dồi dào và đang không ngừng thoát biến trong quá trình truyền đạo thụ nghiệp, kéo dài thêm tia hi vọng cho Đại Sở.

Bái kiến Thánh Chủ!

Chín mươi mốt người đứng thành tám hàng ngay ngắn cung kính hành lễ với Diệp Thành.

Phía sau bọn họ có đồ tử đồ tôn đi theo và cùng cung kính hành lễ với bọn họ.

Có điều, tất cả đều cảm thấy thắc mắc, đến cả Khai Sơn Tị Tổ còn phải cung kính như vậy, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn nhất định là bậc tiền bối thông thiên.

Lần này Diệp Thành không hề rời đi.

Năm tháng dài đằng đẵng sẽ có bao nhiêu lần mười năm, hắn đã dừng lại quá lâu, nên tìm thời điểm rời khỏi vùng đất này rồi.

Còn về người chuyển kiếp thì giao cho ba nghìn hoá thân và chín đạo thân cùng các tu sĩ đời sau của Đại Sở, hắn cần tới Chư Thiên Vạn Vực đi tìm những người chuyển kiếp ở đó.

Dưới chân núi Hằng Nhạc Tông được phủ thêm một tầng vân đài rộng lớn.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên đó, hắn đọc kinh luận đạo cho các hậu bối nghe sau đó là giải đáp thắc mắc của các tu sĩ về vấn đề tu đạo, giống như sư tôn và các tiền bối của hắn năm xưa cũng truyền thụ đạo cho hắn, từng cặp mắt ham học đạo nhìn hắn khiến hắn bất giác mỉm cười, bọn họ chính là tương lai của Đại Sở.
Chương 1392: Đúng là con rồi

Trong đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi.

Diệp Thành giảng đạo chín ngày rồi lại môtj mình ngồi lại ở đỉnh núi, bên cạnh hắn còn có Tiểu Nhược Hi đang ngủ say.

Cơn gió khẽ thổi tới, Đường Như Huyên bước tới ngồi bên cạnh Diệp Thành, cô tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, đôi mắt hoang hoải, vẻ mặt thê lương giống như đang tìm vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Sẽ nhanh thôi”, Diệp Thành nãy giờ vẫn im lặng thì chợt lên tiếng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng hồi lâu.

“Gì cơ?”, suy nghĩ của Đường Như Huyên bị gián đoạn, cô thu lại ánh mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu.

“Bọn họ sẽ về sớm thôi”, Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt: “Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão”.

“Bọn họ mà huynh nói…”, đôi mắt ảm đạm của Đường Như Huyên chợt trào nước mắt, cô nhìn Diệp Thành, đôi bàn tay trong vạt áo nắm chặt.

“Đại Sở tự hình thành luân hồi”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “tất cả những người chết sẽ đầu thai chuyển kiếp ở vùng đất này”.

“Vậy có nghĩa là muội có thể gặp được…”

“Xin lỗi Đường muội”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, đôi mắt ảm đạm của hắn mang theo vẻ áy náy, “ta tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp nhưng lại không thấy Hùng Nhị”.

“Nhưng rõ ràng huynh nói người đã chết đều có thể đầu thai chuyển kiếp”, Đường Như Huyên cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khi Diệp Thành cho cô hi vọng cũng là lúc hắn cho cô tuyệt vọng, cô có thể nhìn thấy người thân quen thuở xưa nhưng lại không thấy người mà cô quan tâm nhất.

“Thiên Ma xâm lược, luân hồi của Đại Sở xảy ra vấn đề”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên.

“Sau đó thì sao?”

“Người không chuyển kiếp ở Đại Sở thì có thể chuyển kiếp tới nơi khác”, Diệp Thành trả lời thực lòng vì hắn không dám chắc Hùng Nhị luân hồi tới Chư Thiên Vạn Vực hay đã hồn bay phách tán, đây có lẽ là lại là một nỗi tuyệt vọng trong hi vọng.

“Rốt cục huynh ấy chuyển kiếp về đâu?”, Đường Như Huyên vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Thành, cô nhìn hắn với khuôn mặt dàn dụa nước mắt, chỉ hi vọng người thanh niên liên tục tạo tra kì tích trước mặt có thể cho cô câu trả lời chính xác.

“Cách nơi này rất xa”.

“Là bao xa?”, Đường Như Huyên căng thẳng nhìn Diệp Thành.

“Cho dù là bao xa thì ta cũng sẽ tìm thấy hắn”, Diệp Thành cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn Đường Như Huyên, hắn nở nụ cười ôn hoà an ủi, “rồi sẽ có một ngày ta đưa hắn vẹn nguyên không xây xước đến trước mặt muội, sư muội có tin ta không?”

“Tin, muội tin”, Đường Như Huyên gật đầu, cô tin Diệp Thành vô điều kiện.

“Thời gian có lẽ sẽ rất dài”.

“Muội có thể đợi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Đường Như Huyên vẫn kiên định lau đi nước mắt.

Diệp Thành mỉm cười gật đầu, hắn lại lần nữa nhìn vào bầu trời sao.

Diệp Thành không biết giấu Đường Như Huyên là đúng hay sai nhưng là huynh đệ tốt của Hùng Nhị, thê tử của Hùng Nhị cũng là người thân của hắn, hắn phải cho Đường Như Huyên một tia hi vọng để sống tiếp.

Màn đêm chìm vào im ắng.

Đường Như Huyên đi rồi, cả chặng đường cô không ngừng lau nước mắt, đó là những giọt nước mắt của sự kích động, sau mười năm sống ở thế giới phàm trần như cái xác không hồn thì cuối cùng Diệp Thành cũng cho cô tia hi vọng để cô và Hùng Nhị có thể viết tiếp câu chuyện tình duyên ở kiếp trước.

Đêm tối, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.

Ở thế giới người phàm, từng toà cổ thành, từng tiểu trấn, từng ngọn núi, từng ao hồ chỉ cần là nơi có sinh linh thì đều có quang hoa bay lên trời.

Kí ức mà Diệp Thành lập ra đã được giải, những người chuyển kiếp đã khôi phục lại kí ức tiền kiếp sau khi một luồng linh quang xuất hiện, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt, bọn họ kích động đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.

Quy vị!

Sau tiếng hô vang vọng đát trời, những người chuyển kiếp thành hoa cỏ cũng hoá thành hình người, những người chuyển kiếp thành muông thú cũng hóa thành người bay về các phương.

Ta đã đợi mọi người rất lâu rồi.

Ở khắp các nơi của Đại Sở đều có truyền tống vực môn xuất hiện, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của Diệp Thành canh gác ở đó tiếp đón người chuyển kiếp quay về.

Nhìn vào hư thiên, đó là từng đạo thần hồng sáng chói khắp bầu trời.

Tất cả những người chuyển kiếp đã quy vị, từng cặp mắt mơ hồ hoang hoải, mười năm trôi qua như một giấc mơ, lại lần nữa trùng sinh mang theo kí ức tiền kiếp, bọn họ lại bước đi trên mảnh đất cố hương với biết bao thăng trầm.

Sáng sớm, Diệp Thành và Đường Như Huyên thức dậy từ rất sớm, hắn khoác trên mình tấm đạo bào năm xưa đứng dưới chân Hằng Nhạc Tông.

Không lâu sau đó, một luồng sáng xuất hiện chống giữa đất trời.

Tiếp đó, một thiếu niên chừng mười tuổi bước ra, vào giây phút người này bước ra khỏi quang môn thì liền hoá thành một bóng hình vững chãi, đó là Dương Đỉnh Thiên với đôi mắt dày dạn gió sương mang theo nước mắt.

Phía sau Dương Đỉnh Thiên là từng thiếu nữ thiếu niên chừng mười tuổi: Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc, Từ Phúc, Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Thạch, Lâm Thanh Sơn, Chung Lão Đạo, Tề Nguyệt, Vương Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi, Thạch Nham, Hoắc Đằng, Lý Tam Nhi, Phong Tế…

Cũng giống như Dương Đỉnh Thiên, giây phút bước ra khỏi quang môn tất cả đều hoá thành hình hài của kiếp trước.

Những người bước ra ngoài quá đông, choán ngợp cả bầu trời và mặt đất, người nào người nấy dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, tất cả đều run rẩy, kí ức trong vòng mười năm ở kiếp này sao có thể so bì.

Bái kiếm chư vị sư bá!

Diệp Thành tiến lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nước mắt hoen mi.

Diệp Thành, đúng là con rồi!

Phía Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước nghẹn ngào, bàn tay đỡ Diệp Thành mà run lên, chính là người thanh niên này đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đại Sở để thức tỉnh bọn họ, mười năm trời, là mười năm mòn mỏi.

Về nhà thôi!
Chương 1393: Người chuyển kiếp quy vị

Tất cả đều nóng lòng bước lên bậc đá, mỗi một nước đi đều mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.

Khi thấy Hằng Nhạc tất cả đều dừng chân giơ bàn tay run run về phía ngôi nhà chung, một lần chuyển kiếp như một giấc mộng khiến bọn họ không dám tin mọi thứ xảy ra trước mắt.

Lại lần nữa trùng phùng!

Nhìn từ xa, đó là từng bóng người ôm chầm lấy nhau, họ kể cho nhau nghe những gì mình trải qua trong những năm tháng này, tất cả đều giống như đứa trẻ, ai nói tu sĩ không có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc tình sâu đậm mà thôi.

Diệp Thành đứng đó, trong nụ cười còn những giọt nước mắt lăn dài.

Năm xưa hắn tổng thấy từng người ngã vào vũng máu, thịt nát xương tan, hắn chỉ chi vọng dành lại được chút cơ hội cho họ.

Mười năm rồi, hắn nên vui mừng vì chứng kiến từng người chuyển kiếp từ nhỏ tới lớn, cuối cùng hắn cũng đợi được tới ngày này, có thể ngặp lại những người năm xưa mà trong lòng bùi ngùi xúc động.

Đây là buổi yến tiệc nồng đượm ân tình.

Mọi người vừa uống vừa nhìn Diệp Thành.

Đó là từng cặp mắt mang theo bao tình cảm, Diệp Thành chỉ cần nhìn là có thể nhận ra. Mặc dù bọn họ đã trở lại rồi nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa quay trở lại, đưa mắt nhìn tứ phương, Hằng Nhạc Tông vẫn còn thiếu rất nhiều bóng dáng quen thuộc: Sở Huyên, Sở Linh, Tử Huyên, Thái Hư Cổ Long, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên, Đông Phương Ngọc Linh, Mộ Dung Diệu Tâm, Hằng Nhạc Chân Nhân, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tiểu Linh Oa, Hổ Oa, Tịch Nhan, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Nam, Lâm Thi Hoạ, Liễu Dật, Đoàn Ngực, Nam Cung Nguyệt, Nhiếp Phong….

Con sẽ tìm thấy bọn họ!

Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc.

Tất cả mọi người không hỏi gì thêm, lời nói của Diệp Thành đã rất rõ ràng, ánh mắt của hắn kiên định ai cũng có thể nhìn ra. Không phải Diệp Thành không muốn tìm mà vì trong khoảng thời gian này hắn nhất định có nỗi khổ tâm riêng mà bọn họ không biết.

Uống!

Tất cả mọi người đều nâng chén, mặc dù còn thiếu rất nhiều người nhưng sự cảm kích vì trùng phùng vẫn khiến bọn họ có thể tạm thời quên đi được những thương đau của kiếp trước.

Màn đêm bị nước mắt thấm đẫm, có người rẽ ngang trời.

Nhìn từ xa đó là Thượng Quan Huyền Cương của nhà Đông Nhạc Thượng Quan dẫn theo người của gia tộc mình.

Cũng giống như Hằng Nhạc Tông, người của nhà Thượng Quan cũng còn thiếu rất nhiều như Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, có điều được chuyển kiếp trùng sinh vẫn khiến bọn họ vô cùng xúc động.

Không lâu sau đó, Tư Đồ Long Sơn của nhà họ Tư Đồ cũng đến.

Tiếp đó là người nhà họ Hùng ở Nam Cương và người dẫn đoàn là lão tổ nhà họ hùng và Hùng Đại Hải.

Tiếp đó là người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, người dẫn đầu phía Thanh Vân Tông là Lý Tinh Hồn và Tử Yên, tuy nhiên lại không thấy Chu Ngạo còn phía Chính Dương Tông thì người dẫn đầu là thống lĩnh kiếp trước Dương Chấn, hiện giờ Chính Dương Tông còn thiếu rất nhiều người và vẫn chưa thấy Cơ Tuyết Băng cũng như phía Hoa Vân xuất hiện.

Thiên địa không hề yên bình, từng bóng người lần lượt xuất hiện.

Bốn đại thế gia của Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Chấn lần lượt xuất hiện.

Đan Thành cũng tới, đi đầu là Đan Nhất nhưng không thấy Đan Thần, Huyền Nữ và Lạc Hi đâu.

Viêm Hoàng cũng tới, dẫn đầu là Viêm Hoàng Lôi Tôn Chung Ly, Hồng Loan, Phụng Trĩ, Cảnh Giang, Bạch Dịch, Hắc Bào, thế nhưng không thấy Chung Quy, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Vương Siêu và Si Hồn.

Thiên Tông thế gia tới, đi đầu là Lăng Hạo, bên cạnh hắn còn có Thanh Vân nhưng không hề thấy bóng dáng Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc.

Nhà họ Tô tới rồi, đi đầu là tam thúc tổ Tô Tinh Hà, trong số đó không hề có lão tổ nhà họ Tô và Tô Tâm Nhi.

Nhà họ Âu Dương tới rồi, họ dẫn theo đệ tử của gai tộc, đi đầu là Âu Dương gia chủ, tuy nhiên tuyệt nhiên không thấy Âu Dương Vương đâu.

Hắc Long Đảo tới rồi, đi đầu là một người trugn tuổi, có điều lại khôgn thấy Ngô Tam Pháo đâu.

Bàn Long Hải Vực cũng góp mặt, cuốn theo vùng biển ngút trời, ấy vậy mà không hề có bóng dáng Ngưu Thập Tam, cũng không thấy cháu gái Ngưu Bôn của ông ta đâu.

Tây Lăng Ba Thục tới nơi, số lượng người không hề ít nhưng lại không có Man Sơn.

Thanh Vân Thế Gia tới, dẫn đầu là Mộ Vân Thiếu và không có Mộ Vân gia chủ Mộ Vân Ngạo.

Nhà Hạo Thiên cũng tới, đi đầu là Hạo Thiên Huyền Hải, không thấy Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt.

Nhà họ Lăng tới, bay ngay đầu tiên là Lăng Tiêu cùng thê tử Tiêu Tương của hắn.

Thiền Uyên Cổ Thành tới, đi đầu là Thiền Uyên Chân Nhân.

Chú Kiếm Thành tới, đi đầu là Trần Vinh Vân.

Bắc Hải Thế Gia tới, đi đầu là Ly Chương.

Huyền Thiên Thế Gia tới, đi đầu là lão tổ nhà Huyền Thiên, tuyệt nhiên không thấy Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên.

Nhà họ Triệu tới, đi đầu là Triệu Hùng, còn lại không thấy Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt.

Thất Tịch Cung tới, cung chủ Thất Tịch dẫn đầu nhưng không thấy Từ Nặc Nghiên đâu.

Tinh Nguyệt Cung tới, đi đầu là cung chủ nhưng không hề có bóng dáng thánh nữ Tinh Nguyệt.

Hậu duệ các Hoàng Đế tới, đi đầu là thần tướng dưới trướng các vị Hoàng Đế năm xưa, tuy nhiên lại không có bóng dáng của Mặc Uyên, Đại Sở Hoàng Huyền và Thái Ất Chân Nhân, còn Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Thiên Thương Nguyệt, Đế Phạn, Long Đằng, Chu Thiên Dật, Tiêu Thần thì không có mặt trong số đó.

Hậu duệ của liệt đại chư Vương tới, đi đầu là thần tướng, trong số đó không có mặt Đan Ma, cũng không thấy Thần Vương, Ma Vương, Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Pháp Luân Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương.

Vạn Hoa Cốc cũng có hai ba đệ tử tới nhưng lại khnog có Đao Hoàng, Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Phục Linh, Bích Du và Tần Vũ.

Các tán tu cũng tới rất đông, có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc chưa tới.

Người tới đây càng lúc càng đông, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, cảnh tượng chuyển kiếp trùng sinh hiện lên vừa bi thương lại vừa hân hoan vui mừng, người ta vui mừng vì được trùng phùng, bi thương vì còn có quá nhiều người chưa hề xuất hiện.
Chương 1394: Nghịch thiên cải đạo

Trên đại địa của Đại Sở rợp bóng người.

Những Người chuyển kiếp đã quay lại, số lượng lại đông đảo, đó là công lao của Diệp Thành cùng đạo thân và phân thân của hắn trong suốt mười năm trời tìm kiếm không ngừng nghỉ.

Đây là một buổi yến tiệc vô cùng hoành tráng kéo dài chín ngày chín đêm, người nào người nấy nước mắt giàn giụa, niềm vui khi được trùng sinh, sự cảm khái khi được trùng phùng khiến bọn họ không thể nào nói hết được biết bao nỗi niềm trong suốt mười năm nay, cũng như bao khổ đau trong kiếp trước.

Vào ngày thứ mười, bóng người rợp trời tới phía trước bia mộ anh hùng ở chính giữa Đại Sở.

Đứng dưới tấm bia mộ chọc trời, tất cả mọi người đều lấy rượu ra rắc đầy mặt đất, trên tấm bia mộ cũng có tên của bọn họ, không phải tất cả những người được khắc tên trên này đều đang đứng ở đây, bọn họ cũng từng hy sinh vì vùng đất này nhưng lại chưa thể trùng sinh.

Sau đó các thế lực tứ phương cùng bái rồi tản về tứ Phương.

Sau khi Thiên Ma huỷ diệt, chỉ còn lại chín mươi ba người phía Diệp Thành, mặc dù trong phòng mười năm số lượng tu sĩ đã tăng lên tới gần mười nghìn người nhưng Đại Sở rộng lớn này vẫn còn vô cùng trống trải.

Hiện giờ người chuyển thế đã trùng sinh, mặc dù người ở thế lực các phương vẫn còn thiếu rất nhiều nhưng về cơ bản mỗi một thể lực đều có người của mình, các thế lực đã quy vị rồi thì đương nhiên cần về cố hương gây dựng gia viên.

Mười năm trôi qua, Đại Sở lại có sinh khí như thuở xưa.

Điều đáng nói là cho dù ở Nam Sở hay Bắc Sở, cho dù là thế lực phương nào thì đều dùng phòng hiệu của Thiên Đình.

Vùng đất này mười năm trước và mười năm sau thực sự đã đón một luồng sinh khí mới.

Mặc dù những người chuyển kiếp đã quay về nhưng tu vi của bọn họ không còn như trước, bọn họ cần nghỉ ngơi dưỡng sinh để quay lại trạng thái Đỉnh Phong, hiện giờ về cơ bản bọn họ mới chỉ chừng mười tuổi.

Rất nhiều ngày sau đó Đại Sở đều trải qua bầu không khí yên bình, mọi thứ đều được diễn ra có tuần tự.

Không biết mất bao lâu mới có tiếng động vang vọng khắp Đại Sở.

Lúc này, tất cả mọi cặp mắt đều nhìn về một hướng, có vẻ như dù cách rất xa bọn họ vẫn có thể nhìn thấy một bóng người lóe lên kim quang, người này đứng sừng sững giữa hư thiên, bóng hình vững chãi như núi vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.

Rầm!

Sau tiếng sấm rền, thiên địa của Đại Sở rung chuyển.

Tiếp đó, thiên địa chìm vào bóng tối, từng đám mây và sương đều bị che lấp, trong thời gian này còn có lôi chớp xoẹt qua, một luồng áp lực bao trùm khắp Đại Sở, đó là sự uy nghiêm thuộc cảnh giới Thiên.

Dưới bầu trời, cho dù là tu sĩ hay người phàm thì chỉ cần là vật sống đều quỳ xuống đất, hướng ánh mắt đầy cung kính nhìn hư thiên, nhìn bóng hình như vị chiến thần đó.

Ôi trời!

Ở hướng Thiên Huyền Môn có người lên tiếng.

Nếu nghe kĩ thì chính là Phục Nhai, nhìn màn nước Huyễn Thiên, nhìn Diệp Thành trong khung cảnh với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Sao ông ta có thể không nhìn ra Diệp Thành sắp đột phá để ổn định tu vi ở cảnh giới Thiên.

Ông ta thực sự rất kinh ngạc.

Nên biết rằng Thần Hoàng qua đời mới chỉ ba nghìn năm, lạc ấn về đạo thuộc cảnh giới Thiên của ông ta vẫn tồn tại và là sự áp chế cực mạnh ở Đại Sở, theo như quỹ dạo lịch sử và cấm chế trước kia của Đại Sở thì cần qua hơn sáu nghìn năm mới có người trở thành Hoàng Đế.

Có điều Diệp Thành lại có thể đột phá cấm chế từ vạn cổ, nghịch thiên thành Hoàng Đế.

“Thần Nữ, là vì chư thiên luân hồi chìm vào hỗn loạn nên mới khiến hắn có cơ hội đột phá sao?”, Đan Nhất gãi đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm ở bên.

“Chư thiên luân hồi hỗn loạn, cấm chế trước kia vẫn còn”.

“Vậy thì lại nghịch thiên quá rồi”, Phục Nhai chép miệng.

“Hắn đi trên con đường nghịch thiên”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười: “Có thể tàn sát Đại Đế, mở ra Huyết Tiếp Hạn Giới, đây đều là những việc nghịch thiên mà hắn làm, hắn có thể phá được cấm cố của Đại Sở cũng không phải là điều bất ngờ với ta”.

“Đột phá rồi, Thánh Chủ Thiên Đình đột phá rồi”, dưới bầu trời liên tục vang lên những tiếng hò reo kích động.

“Trời cao thương người, cuối cùng chúng ta cũng có thể thấy được vị Hoàng thứ mười của Đại Sở rồi”.

“Diệp Thành quả là nghịch thiên”, có những lão bối sau khi chuyển kiếp vô cùng kích động, “Thần Hoàng rời khỏi nơi này mới ba nghìn năm mà hắn đã có thể phá được cấm cố, đây là tài năng thế nào chứ?”

“Các vị Vương à, nếu các vị có thể thấy cảnh này thì sẽ cảm thấy thế nào?”, những tu sĩ dưới trướng liệt đại chư vương đều nheo mắt, vị Vương trong lòng bọn họ đã mai phục không biết bao nhiêu năm tháng vẫn không thể phong Hoàng nhưng một hậu thế như Diệp Thành lại nghịch thiên, nếu liệt đại chư Vương tại thế thì nhất định sẽ rất kích động.

Rầm! Đoàng!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, lôi chớp giữa đất trời vẫn xoẹt qua, ngưng tụ thành biển lôi cả hàng trăm nghìn trượng.

Toàn thân Diệp Thành có thần huy màu vàng chói lọi bao quanh, hắn giống như vì sao sáng chiếu rọi khắp vùng đất này, khí huyết dồi dào như biển cả, mỗi một luồng khí huyết đều nặng tựa núi non.

Hắn thành công rồi, mười năm trời tích luỹ, cả chặng đường phong trần ngộ đạo cuối cùng cũng tìm được thời cơ đột phá.

Trong biển lôi, chín đạo thân lần lượt xuất hiện, đó là lạc ấn về đạoc ủa chínv ị Hoàng của Đại Sở, vào thời khắc Diệp Thành tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng từng đón chín thần kiếp tới, hắn suýt chút nữa thì bị tịch diệt.
Chương 1395: Vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở

Lần này vẫn là Cửu Hoàng xuất hiện, vả lại uy lực còn mạnh hơn xưa.

Có điều Cửu Hoàng thần kiếp mạnh rồi thì Diệp Thành cũng không phải là Diệp Thành năm xưa nữa, hắn đã là Thánh Thể Đại Thành , mười năm trước hắn đã có thể giết cả Đại Đế, từ trong xương cốt của hắn còn mang theo sát khí mà không ai có.

Rầm!

Sau tiếng động dữ dội, Viêm Hoàng xuất hiện.

Diệp Thành di chuyển, vẻ mặt lãnh đạm, một chưởng hết sức bình thường được tung ra nhưng lại hỗn hợp rất nhiều thần thông, đạo thân Viêm Hoàng mạnh mẽ cũng bị nắm đấm kia đấm nát tan.

Shhh!

Thấy cảnh này, những tu sĩ của Đại Sở vừa tới đây đều hít vào một hơi khí lạnh.

Đó là Viêm Hoàng kia mà, cho dù là đạo thân thì cũng không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có thể bì, thế nhưng lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan, đây là khả năng chiến đấu mạnh thế nào.

Có điều tất cả mọi người nghĩ lại thì lại thấy bình thường.

Diệp Thành là ai, mười năm trời hắn sát phạt từ Nam Sở tới Bắc Chấn Thương Nguyên, đại quân Thiên Ma hàng chục triệu người còn không ngăn được nổi bước chân hắn, hắn đã trảm không biết bao nhiêu ma tướng, bàn tay còn nhuốm máu của Ma Quân và Đại Đế.

Một người như Diệp Thành thì khả năng chiến đấu đã vượt xa rồi, cho dù là Hoàng Đế của Đại Sở xuất hiện thì đã sao, cũng không thể là đối thủ của Diệp Thành, huống hồ lại là một phần đạo thân.

Rầm! Rầm! Rầm!

Khi tất cả mọi người đều đang tặc lưỡi trầm trồ thì Diệp Thành liên tiếp vung tay, mỗi một chưởng của hắn đều hết sức bình thường nhưng quyền chưởng trông hết đỗi bình thường ấy lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, cho dù là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo cũng không thể chống lại nổi.

Tất thảy mọi người nhìn rồi hoá thẫn thờ.

Đạo thành và thần thông của Diệp Thành đã vượt xa nhận thức của mọi người, sự tồn tại ở mức này đã không còn nằm trong phạm vi bọn họ có thể đoán định, Diệp Thành đã đạt đến cảnh giới chí cao.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Biển lôi hàng trăm nghìn trượng liên tục vang lên những âm thanh kinh thế của trận đại chiến.

Lạc ấn thân của Cửu Hoàng Đạo cứ thế bị trấn áp, cả chín người cùng hợp sức cũng không thể địch lại một mình Diệp Thành.

Không một ai có thể ngờ tới biển lôi kiếp này của Diệp Thành phải độ mất ba ngày ba đêm chưa xong.

Những tu sĩ của Đại Sở nhìn mà mặt mày tái mét, đó là lôi phạt thế nào, dù chỉ là một tia sét trong đó thôi bọn họ cũng không thể trụ được nổi, còn Diệp Thành lại bị sét đánh ba ngày ba đêm mà không hề bị thương.

Diệp Thành hiện giờ mạnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, không chỉ tu sĩ Đại Sở mà còn có Đông Hoàng Thái Tâm và nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế.

Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn liên tục ra đòn, mỗi lần ra tay đều có thêm một lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo bị huỷ diệt.

Hắn chìm vào cảnh giới kì diệu, có vẻ như trong tay nắm cả thiên địa, sức mạnh vô thượng đó khiến hắn có thể ngó lơ mọi thứ trên đời, đừng nói là lạc ấn thân của Hoàng Đế Đạo mà dù là Hoàng Đế xuất hiện thì cũng sẽ bị hắn đánh tan.

Đây là uy thế của hắn, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Đại Đế, đó là tạo hoá.

Sau màn gột rửa từ lôi chớp, ám thương mà mười năm trước Thiên Ma Đại Đế để lại trong cơ thể hắn cũng bị xoá sạch.

Diệp Thành niết bàn trong biển lôi cả trăm nghìn trượng, mỗi một phần thánh thể đều hút trọn tinh hoa của đạo, linh hồn của hắn đang thoát biến, dần hoá thành nguyên thần sáng long lanh, rực rỡ chói mắt.

Rầm!

Ngày thứ tư, một chưởng của Diệp Thành quét cả chín đạo tắc của Cửu Hoàng.

Tiếp đó, hắn dậm chân đạp tan biển lôi cả trăm nghìn trượng.

Tiếp đến Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư thiên như thể có thể trông thấy ý chí dù cách xa vời vợi, đó là một khóm hỗn độn mang theo uy nghiêm của trời, không cho phép bất cứ sự xâm phạm về sinh linh trên thế gian.

Diệp Thành di chuyển, nghịch thiên lên trời.

Cảnh tượng này khiến Phục Nhai nhìn mà kinh ngạc, đến cả Đông Hoàng Thái Tâm và nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải biến sắc.

Diệp Thành muốn làm gì, bọn họ không cần nghĩ cũng biết, đây là nghịch chiến phá thiên.

Rầm!

Khi tất thảy mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tung chưởng đánh tan bức màn trướng.

Hắn quả thực đang nghịch thiên, vả lại còn nghịch chiến phá thiên, từ thiên tiêu từ ba mươi nghìn trượng sát phạt vào trời xanh cả năm mươi nghìn trượng, từ năm mươi nghìn trượng đánh vào hư thiên tám mươi nghìn trượng, từ hư thiên tám mươi nghìn trượng công phá vào hư thiên một trăm nghìn trượng.

Hắn cứ thế đánh lên trời, mỗi một trượng nghịch thiên đều có hàng tỷ lôi sét giáng xuống giống như thác nước khổng lồ, mỗi một đạo lôi sét đều mang theo uy lực diệt thế.

Thế nhưng mặc dù thần phạt của trời cao có mạnh thì cũng không thể ngăn lại bước chân hắn.

Diệp Thành quá mạnh, mạnh đến mức khiến ý chí của thiên địa cũng phải kinh hãi, lôi chớp nhanh chóng ngưng tụ, đạo tắc của Cửu Hoàng tái hiện, còn có bốn đại thần thú, một thánh thú thần pháp, quá nhiều bóng hình được ngưng tụ từ lôi chớp, có hình người cũng có hình thú và mục đích của tất cả đó là ngăn bước chân Diệp Thành.

Diệp Thành nhuốm máu, thánh thể mạnh mẽ không ngừng rách ra.

Có điều những vết thương này với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hắn từng giết Đại Đế thì chẳng có lý do gì phải sợ trời.

Chiến!

Sau tiếng gằn phẫn nộ, Diệp Thành cứ thế sát phạt vào trong mớ hỗn độn đại diện cho ý chí thiên địa.

Rầm! Rầm!

Tiếng động giáng xuống chín ngày, mỗi lần vang lên thì Đại Sở đều rung chuyển, chư thiên rúng động, dù Diệp Thành đứng ở vị trí cao nhưng tu sĩ của Đại Sở vẫn luôn nhìn rõ bóng hình hắn, hắn thực sự toả sáng giống như vầng mặt trời chiếu rọi khắp thế gian.

Phá!

Diệp Thành gằn giọng, diễn hoá bí thuật chư thiên, một quyền hỗn hợp sức mạnh luân hồi, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh đạo tắc và rất nhiều thần thông, cứ thế đâm xuyên hỗn độn đại diện cho ý chí.

Giữa thiên địa, hỗn độn cứ thế bị dẹp tan, bóng tối dần tan đi, ánh sáng chiếu rọi khắp thế gian.

Diệp Thành, vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK