Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1476: Thần bạc đấu với thần bạc

Nghe vậy, tốc độ của Diệp Thành cũng tăng nhanh, theo Niệm Vi xuống khỏi tầng chín.

Hôm nay U Đô tầng thứ hai có thể nói là nhộn nhịp khác thường, số lượng người gấp hơn mười lần so với ngày thường, có người đi từ trên xuống, có người từ dưới đi lên, trong đó có không ít người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, hầu hết đều tới để xem kịch, vì U Đô chợt xuất hiện thần bạc khiến sòng bạc nhà họ Mục không ngóc đầu lên được.

Lúc này, sòng bạc nhà họ Mục người đông nghìn nghịt.

Ở chính giữa tầng một của sòng bạc, trước một bàn đánh bạc khổng lồ trăm trượng, Diễn Thiên Đạo Nhân điềm tĩnh ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đồ nhi Đỗ Xuyên của ông ta thì vênh váo hống hách đứng đằng sau.

Lại nhìn đến bàn đánh bạc, nguyên thạch và túi đựng đồ chứa nguyên thạch chất cao như núi, đếm kỹ thì thấy có tới gần chục triệu nguyên thạch, tất cả đều thắng từ sòng bạc của nhà họ Mục.

“Lão tử xem từ đầu đến cuối đây”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Ông già kia từ lúc ngồi xuống đến giờ chưa thua lần nào”.

“Thần bạc, đây mới là thần bạc thực thụ”.

“Hơn chín triệu nguyên thạch, cả đời này lão tử chưa thấy nhiều tiền thế bao giờ!”

“Thôi thiên diễn địa, hôm nay Diễn Thiên Đạo Nhân đã hạ quyết tâm khiến sòng bạc nhà họ Mục phá sản đây mà!”, không ít lão tiền bối giấu tài vuốt râu, dường như biết Diễn Thiên Đạo Nhân dựa vào điều gì.

“Mở đi! Cô mở đi chứ!”, trong những tiếng cảm thán, tiếng hô ngông cuồng của Đỗ Xuyên là vang nhất, hắn ta nhìn người lắc xúc xắc bằng ánh mắt bỡn cợt, đó là Mục Uyển Thanh.

Đúng vậy, Mục Uyển Thanh đã đích thân ra trận, nhưng ở trước người có thần thông thôi diễn thì cô chẳng là gì, dù khả năng cá cược của cô có cao siêu đến đâu cũng không qua được thuật thôi diễn của Diễn Thiên Đạo Nhân.

Vẫn chưa đến sao?

Mục Uyển Thanh khẽ cau mày, liếc về phía cửa, trong đôi mắt đẹp mang theo hy vọng, mong rằng Diệp Thành mau chóng tới đây.

“Mở đi! Cô mở đi chứ!”

Đỗ Xuyên lại hét lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Vẻ mặt Mục Uyển Thanh lạnh như băng, nhưng vẫn mở nắp xúc xắc ra, điểm số trên xúc xắc không khác gì Diễn Thiên Đạo Nhân đặt cược.

“Lại thắng rồi”, sòng bạc lại tràn đầy tiếng cảm thán, nhìn nguyên thạch được sòng bạc trả cho, mắt ai cũng phát sáng, đó không phải một hai nghìn mà là một hai triệu đó!

“Đáng chết”, lão Mục của nhà họ Mục ở trên lầu ba cắn răng nghiến lợi, hai tay siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc.

“Lão Mục, chúng ta đóng cửa dẹp tiệm thôi!”, ông lão tóc hoa râm bên cạnh vội nói: “Cứ tiếp tục thua thế này, hôm nay sòng bạc nhà họ Mục sẽ phá sản mất, Diễn Thiên Đạo Nhân đúng là quá ác”.

“Chờ thêm chút nữa đã”, lão Mục hít sâu một hơi.

“Không thể chờ thêm nữa rồi, chúng ta…”

“Ái chà, hôm nay nhộn nhịp thế”, ông lão tóc hoa râm còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ phía dưới cắt ngang, nghe giọng nói ấy, lão Mục chợt trở nên vui mừng.

“Là Diệp Thành”, phía dưới lập tức náo loạn, rất ăn ý nhìn về phía cửa, rồi lại ăn ý nhường đường cho Diệp Thành đang ngậm cây tăm trong miệng ung dung bước vào.

“Hắn chính là Diệp Thành nửa canh giờ đã luyện được linh đan sáu vân hả?”, có người chưa thấy Diệp Thành bao giờ kinh ngạc thốt lên.

“Đương nhiên là hắn, hôm đó ở Vọng Thiên Các hắn còn công khai khiêu khích uy nghiêm của Linh Đan Các cơ”.

“Có kịch hay để xem rồi”, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến khán giả đều sáng mắt.

“Mấy ngày trước hắn liên tiếp thắng Đỗ Xuyên hơn ba mươi ván, hôm nay không biết gặp sư phụ của Đỗ Xuyên, hắn còn được mấy phần thắng”.

“Thần bạc đấu với thần bạc! Ta phải ghi lại mới được”, có người lấy thuỷ tinh ký ức ra, sẵn sàng lạc ấn lại cảnh đấu của hai người bất cứ lúc nào để sau này có cái mà nói lúc trà chiều.

“Người đẹp, nghỉ ngơi một lúc đi, để ta”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành bước tới trước bàn đánh cược, cầm lấy hộp xúc xắc trong tay Mục Uyển Thanh.

“Ngươi nắm chắc mấy phần?”, Mục Uyển Thanh truyền âm cho Diệp Thành: “Lão già này hơn hẳn Đỗ Xuyên đấy”.

“Ai tới cũng như nhau thôi”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ.

“Vậy nhờ cả vào ngươi đấy”, Mục Uyển Thanh tự giác rút lui, rất tin tưởng Diệp Thành.

Sau khi Mục Uyển Thanh đi, Diệp Thành thích thú nhìn quanh.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Diệp Thành mới chuyển sự chú ý tới Diễn Thiên Đạo Nhân phía đối diện. Diệp Thành biết rõ ông ta dám làm vậy với nhà họ Mục khẳng định là có chỗ dựa vững chắc phía sau, khả năng cao là Khô Nhạc hoặc tám vị hoàng tử còn lại. Nhưng dù là ai thì mục đích cũng rất rõ ràng, đó là đánh sập nhà họ Mục, hạ bệ Cửu hoàng tử.

“Ta đợi ngươi rất lâu rồi đấy”, Diễn Thiên Đạo Nhân chậm rãi mở mắt, đôi mắt già nua đục ngầu loé lên tia sáng mờ ảo.

“Sao, chờ mất tiền đi”, khoé miệng Diệp Thành đầy ý cười.

“Bớt nói linh tinh đi, đặt cược”, Diễn Thiên Đạo Nhân còn chưa lên tiếng, Đỗ Xuyên đằng sau đã lại hét lên.

“Ngu đần”, Diệp Thành phớt lờ Đỗ Xuyên, thoải mái vung tay cho ba viên xúc xắc vào hộp, lắc rất nhịp nhàng, tiếng xúc xắc va chạm cũng rất rõ ràng.
Chương 1477: Cược thêm cái tát

“Ngươi, lấy cho ta ít rượu”, Diệp Thành vừa lắc vừa chỉ vào tên sai vặt của sòng bạc nhà họ Mục cách đó không xa.

“Rượu… Rượu ạ?”, tên sai vặt sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lấy hũ rượu và ly rượu từ trong túi đựng đồ ra, rót cho Diệp Thành rồi lại vội vàng lui xuống.

“Rượu ngon”, Diệp Thành cầm ly rượu lên uống cạn, lại tự rót cho mình, vừa uống vừa lắc xúc xắc, không hề có ý định đặt hộp lắc lên bàn, cứ lắc rồi lại uống, cả hai việc đều không chậm trễ.

“Làm… Làm gì vậy?”, người xem giật giật khoé miệng, cược tiền đấy, có thể tập trung một chút được không?!

“Ông đã tính ra chưa?”, Diệp Thành phớt lờ những tiếng bình luận, thích thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân đối diện, hắn vừa lắc xúc xắc vừa uống rượu là để cho ông ta có thời gian thôi diễn! Đương nhiên cũng là cho bản thân thời gian thôi diễn.

“Ngươi khiến ta rất bất ngờ”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạt, đẩy ra mười triệu nguyên thạch.

“Mười… Mười triệu?”, mọi người đều giật mình, đến các lão tiền bối cũng sững sờ, mười triệu nguyên thạch đó, ván cược này thật sự kinh thiên động địa!

“Giàu thật đấy”, Diệp Thành líu lưỡi, đặt hộp xúc xắc lên bàn.

“Ông cược đại hay tiểu?”, Diệp Thành không nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân mà chỉ lo thưởng thức rượu ngon.

“Năm, năm, sáu, đại”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười âm hiểm, một câu nói khiến mọi người đều tập trung lại đây, giây phút gay cấn nhất của ván cược mười triệu sắp đến rồi.

“Mở đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành mở hộp lắc, ba viên xúc xắc hiện ra trước mắt mọi người.

“Đây…”, hai mắt Đỗ Xuyên lồi lên, kinh ngạc nhìn xúc xắc, hắn ta không dám tin sư phụ mình mà cũng tính nhầm, bao nhiêu năm nay sư phụ - người luôn được hắn ta tôn sùng như thần mà cũng có lúc sai lầm.

“Sao có thể như vậy?”, hai mắt Diễn Thiên Đạo Nhân gần như híp thành một đường thẳng, kết quả này hoàn toàn không giống với ông ta tính.

“Mười triệu, cứ vậy mà mất sao?”, người xem nuốt nước miếng ừng ực.

“Đây mới là thần bạc này!”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, như nhìn một vị thần.

“Đúng là thần!”, lão Mục nhà họ Mục ngạc nhiên thốt lên.

“Hắn đúng là quý nhân của nhà họ Mục”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng: “Cũng là quý nhân của Huyền Vũ”.

“Thu tiền”, bên này, Diệp Thành đã nhanh nhẹn vơ mười triệu nguyên thạch về phía mình, giống như lúc đánh cược cùng Đỗ Xuyên, điểm số mà Diễn Thiên Đạo Nhân thôi diễn ra là ảo ảnh mà hắn dùng Chu Thiên Diễn Hoá sắp đặt, dù ông ta có tính kiểu gì cũng khó nhìn ra con số thật sự.

“Ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên lập tức quát lên.

“Tiểu tử, phân có thể ăn bừa nhưng nói không được nói bừa đâu”, Diệp Thành nhàn nhã uống rượu.

“Chắc chắn là ngươi ăn gian”, Đỗ Xuyên bắt đầu giở thói vô lại.

“Hay là ngươi lắc đi?”, Diệp Thành nhìn Đỗ Xuyên đầy hứng thú.

“Lắc thì lắc”, Đỗ Xuyên không khách sáo, dứt khoát bước tới.

“Ta thích ngươi lắm luôn ấy”, Diệp Thành không phản đối, bởi ai lắc cũng vậy thôi. Hắn cầm hũ rượu và ly rượu đi vòng qua bàn đặt cược, ngồi bên cạnh Diễn Thiên Đạo Nhân.

“Nào, ta mời ông một ly”, Diệp Thành đặt ly rượu trước mặt Diễn Thiên Đạo Nhân, sau đó rót cho ông ta.

Lại nhìn đến Diễn Thiên Đạo Nhân, khuôn mặt già nua của ông ta đã sầm xuống.

Người xem không nhịn được bật cười thành tiếng, đây nào phải mời rượu mà rõ ràng là khiến người ta tức thêm! Không biết nhà họ Mục tìm đâu ra tên hài hước này nữa.

“Có cược nữa không?”, Diệp Thành không kiên nhẫn nhìn Đỗ Xuyên.

“Cược”, Đỗ Xuyên vỗ bàn, ba viên xúc xắc bay lên, hắn ta vung hộp lắc cho xúc xắc vào trong rồi lắc rất nhịp nhàng, tiếng xúc xắc va chạm vẫn giòn tan lanh lảnh.

Lần này Đỗ Xuyên lắc rất lâu, mục đích là để Diễn Thiên Đạo Nhân có đủ thời gian thôi diễn.

Không biết qua bao lâu mới có tiếng hộp lắc đặt lên bàn cược.

“Đoán đi!”, Diệp Thành thản nhiên nói, hắn vẫn là nhà cái, chỉ khác là Đỗ Xuyên thay hắn lắc xúc xắc.

“Mười triệu, đại”, Diễn Thiên Đạo Nhân khẽ nói, ném túi đựng đồ lên bàn đặt cược.

“Ta cũng cảm thấy là đại”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.

“Sư phụ, vậy con mở nhé”, Đỗ Xuyên nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân.

“Không vội”, Diễn Thiên Đạo Nhân nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Nếu ta thắng, ta không lấy nguyên thạch”.

“Vậy ông muốn gì?”, Diệp Thành vẫn tự thưởng thức rượu một mình.

“Chân hoả của ngươi”, câu nói này của Diễn Thiên Đạo Nhân khiến số đông những người có mặt đều sáng mắt, nhất là người của Linh Đan Các và người của tám vị hoàng tử. Ai cũng biết Khô Nhạc muốn chân hoả của Diệp Thành, Diễn Thiên Đạo Nhân không phải kẻ ngốc, so với mười triệu nguyên thạch thì những thứ Khô Nhạc cho ông ta còn hơn thế nhiều.

“Mười triệu mà đã muốn chân hoả của ta, ông tưởng ta mới xuất đạo đấy à?”, Diệp Thành cười bỡn cợt.

“Không đủ thì ta sẽ thêm”, Diễn Thiên Đạo Nhân cười nhạo báng, đã hạ quyết tâm phải lấy bằng được chân hoả của Diệp Thành.

“Không cần thêm tiền, thêm một cái tát là được”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nếu ông thua, cho ta tát ông một cái là đủ”.
Chương 1478: Không chơi xấu

Một câu này của Diệp Thành khiến sắc mặt Diễn Thiên Đạo Nhân chợt lạnh đi.

Lại nhìn tới những người xem, bao gồm cả Mục Uyển Thanh, lão Mục, người của Khô Nhạc, người của tám hoàng tử đều đồng thời giật giật khoé miệng, ông ta là Diễn Thiên Đạo Nhân đó, tát ông ta thì đúng là lá gan của ngươi lớn quá!

“Diệp Thành!”

Đỗ Xuyên đập bàn quát lớn.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến hắn ta, vẫn chỉ chăm chú nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Nhưng không biết tiền bối có đồng ý không?”

“Cược”, Diễn Thiên Đạo Nhân tức giận hét.

“Thẳng thắn lắm”, Diệp Thành mỉm cười, búng tay khiến cho nắp hộp bay đi, ba viên xúc xắc lộ ra.

“Cái này…”, nhìn thấy con số, Đỗ Xuyên lại một lần nữa không thể tin được.

“Không thể nào, không thể như thế được”, Diễn Thiên Đạo Nhân đứng bật dậy, không tin nổi nhìn ba viên xúc xắc, con số trên xúc xắc lúc này còn chói mắt hơn cả mặt trời.

“Lại là tiểu”, người xem lại ríu rít tặc lưỡi.

“Lại là mười triệu”.

“Lần này còn thêm một cái tát nữa”, lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Thành và Diễn Thiên Đạo Nhân, không biết câu nói lúc trước của Diệp Thành là nói đùa hay thật.

“He he!”, Diệp Thành đã đứng dậy, vươn vai duỗi eo thoải mái sau đó bắt đầu xắn tay áo, tiếp đó xoa xoa lòng bàn tay quan sát thật kỹ mặt Diễn Thiên Đạo Nhân một lượt, dường như đang xem đánh vào đâu thì đã hơn.

“Ngươi dám đánh ta?”, Diễn Thiên Đạo Nhân nghiến răng nhìn Diệp Thành.

“Không được chơi xấu đâu nhé”, Diệp Thành nhướng mày: “Dù gì ông cũng là tiền bối có tiếng, không thể thua rồi không chịu như vậy, bao nhiêu người đều đang nhìn, nếu ông không chấp nhận thì ta sẽ bất chấp đấy”.

“Tiểu hữu nói có lý lắm”, lão Mục của nhà họ Mục tiến lên, còn có tám cảnh giới Hoàng nữa cùng xuất hiện, tất cả đều đã lớn tuổi, chín cảnh giới Hoàng đứng chặn ở cửa sòng bạc, ý là nếu ngươi dám chơi xấu ở sòng bạc của ta thì hôm nay không cần phải đi nữa.

“Các ngươi…”, Diễn Thiên Đạo Nhân nhìn đội hình này, suýt thì tức không thở nổi.

“Không muốn bị đánh cũng được, đưa chín mươi triệu nguyên thạch thì chuyện này sẽ cho qua”.

“Chín… Chín mươi triệu?”, mọi người đều nuốt nước miếng, ngươi nghèo quá nên điên rồi à!

“Diệp Thành”, tiếng quát phẫn nộ của Diễn Thiên Đạo Nhân vang vọng khắp sòng bạc, khiến cho cả sòng bạc khổng lồ rung lắc kịch liệt.

“Hoặc là đưa chín mươi triệu, hoặc là để ta đánh, ông chọn đi”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Tiểu hữu, làm chuyện gì cũng nên nể mặt một chút, sau này gặp nhau cũng dễ đối mặt, đừng quá tuyệt tình như vậy”, một ông lão áo tím trầm giọng khuyên nhủ, ông ta là người của Khô Nhạc.

“Đánh bạc ăn tiền cho vui thôi, sao phải nghiêm túc như vậy?”, lại có người khác lên tiếng, cũng là một người có tu vi cao thâm.

“Nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này đi”, mọi người thay nhau lên tiếng, ai cũng đều là cảnh giới Hoàng đạo hạnh cao thâm, phần lớn là người của Khô Nhạc và tám hoàng tử, số lượng không ít, nhìn như muốn bức cung.

“Không nhìn ra tiền bối lại có nhiều bằng hữu đến vậy đó!”, Diệp Thành thở dài nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Biết bao nhiêu người nói giúp cho ông này”.

“Biết thì tốt”, một ông lão lưng gù hừ lạnh.

“Các tiền bối đều nghĩa khí như vậy, sao không gom đủ chín mươi triệu nguyên thạch nộp đi?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn những người vừa nói giúp Diễn Thiên Đạo Nhân.

“Ngươi…”, những người đó nhất thời không nói nên lời, ai cũng không ngờ hắn lại nói như vậy.

“Thế nào, vừa nãy các ông nói hay lắm mà?”, Diệp Thành liếc quanh một vòng: “Nhìn các ông là không muốn bỏ tiền rồi”.

Nói rồi Diệp Thành lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Diễn Thiên Đạo Nhân: “Tiền bối à, ta nói chứ sau này ông kết bạn phải cẩn thận, bình thường ai cũng xưng huynh gọi đệ, nhắc đến tiền một cái là ai cũng co rúm lại. Thế này thì bạn bè gì nữa?! Thà nhìn ông bị đánh cũng không muốn bỏ tiền, sau này tránh xa bọn họ ra, chẳng có ai là thật lòng với ông đâu”.

Một câu nói khiến sắc mặt mấy vị lão bối đều thâm trầm tột đỉnh, ngơ ngơ ngác ngác lại bị chụp cho cái mũ lớn.

Còn các khán giả thì thở dài ngao ngán, mấy chiêu này của Diệp Thành đúng là không ai bằng, từng vị cảnh giới Hoàng đều bị ngươi mắng một lượt, các thế lực lớn ở U Đô đều bị ngươi đắc tội hết một lượt!

Lại nhìn đến Diễn Thiên Đạo Nhân, khuôn mặt ông ta đã trở nên gớm ghiếc, trong mắt là tia sáng lạnh lẽo không chút che đậy, nếu đây không phải U Đô thì chắc chắn ông ta đã ra tay giết chết Diệp Thành rồi.

“Các vị tiền bối, rốt cuộc các vị có bỏ tiền không?”, Diệp Thành lại nhìn quanh một vòng, nếu đã là kẻ thù thì không có lý nào lại nể mặt, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Hắn nói xong chẳng ai lên tiếng nữa, sắc mặt ai cũng lạnh như băng.

Diệp Thành thấy vậy mới nhìn Diễn Thiên: “Tiền bối thì sao?”

“Lão phu ở đây, ngươi đánh đi! Đánh đi!”, Diễn Thiên Đạo Nhân rất có khí phách, nói xong còn tiến lên một bước.

“Chỉ chờ câu này của ông thôi”, Diệp Thành không nhiều lời, vung tay tát mạnh.
Chương 1479: Ván cược bằng cả tính mạng

Chát!

Tiếng tát giòn giã, vang dội khiến cả sòng bạc đều im lặng, ai nấy đều há hốc mồm, không ngờ Diệp Thành sẽ đánh thật.

Lại nhìn đến Diễn Thiên, ông ta ngây ra, khuôn mặt già nua bị Diệp Thành tát lệch đi.

Cái tát của Diệp Thành không phải nói đùa, thân thể của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, còn có rất nhiều sức mạnh trợ lực, cũng may Diễn Thiên là cảnh giới Hoàng, nếu là Chuẩn Hoàng thì một cái tát này đã bị Diệp Thành đánh chết rồi.

“Là ông ấy bảo ta đánh đấy nhé”, Diệp Thành nhìn người trong sòng bạc với vẻ rất vô tội.

“Ta giết ngươi”, Diễn Thiên Đạo Nhân phản ứng lại, đầu tóc bù xù, khuôn mặt gớm ghiếc, gào thét như một kẻ điên, ông ta xông tới như một con mãnh thú muốn cắn xé Diệp Thành trước mặt.

“Diễn Thiên, đây là U Đô”, lão Mục lập tức đứng chắn trước mặt Diệp Thành.

“Cút!”, Diễn Thiên Đạo Nhân rống to, lập tức vung chưởng nhưng chạm vào cấm chế của U Đô, một tia sấm sét bắn xuống, chém ông ta máu xương đầm đìa, cảnh giới Hoàng cũng khó chống lại pháp tắc của U Đô.

“Đánh bạc ăn tiền mà! Tiền bối đang làm gì vậy?”, Diệp Thành cười nhạt.

“Cược, ta cược mạng với ngươi”, Diễn Thiên Đạo Nhân lảo đảo đứng dậy, phẫn nộ thét gào, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

“Vậy thì tới đây đi”, giọng Diệp Thành vang dội, hắn chợt cầm hộp lắc lên, ba viên xúc xắc nhanh chóng lắc lư, hôm nay hắn cực kỳ ngông nghênh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chờ Tạ Vân trở lại.

Bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt, đến sòng bạc đánh bạc vốn chỉ để giải trí, đây là lần đầu tiên họ thấy có người cược mạng, chuyện này còn gay cấn hơn cả vụ cá cược mười triệu khi nãy, không cẩn thận một chút là sẽ không trở mình nổi.

Lúc này, đến Mục Uyển Thanh và lão Mục cũng phải cau mày, ai mà ngờ một ván bạc lại biến thành thế này.

Rầm!

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đặt mạnh hộp lắc lên bàn đặt cược.

Điểm khác biệt là lần này hắn mở nắp luôn, ba viên xúc xắc vẫn đang quay nhanh hiện ra, đây là kỹ năng đổ xúc xắc của Mục Uyển Thanh đã được hắn dùng Tiên Luân Nhãn học lại.

“Lớn hay nhỏ?”, Diệp Thành liếc Diễn Thiên Đạo Nhân.

“Lớn”, Diễn Thiên Đạo Nhân đập mạnh bàn cược khiến bàn rung lên, nhưng không vỡ.

“Sợ là phải khiến tiền bối thất vọng rồi”, Diệp Thành cũng đập tay lên bàn.

Ba viên xúc xắc vẫn đang quay nhanh, chẳng những không chậm đi mà ngược lại còn càng lúc càng quay nhanh hơn.

Ù! Ù!

Bàn đánh bạc rung lên dữ dội, một sức mạnh vô hình tạo thành gợn sóng vô hình lan khắp mọi hướng không giới hạn, trụ đá của sòng bạc nứt ra nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không chỉ vậy, áo của các tu sĩ đang theo dõi trận cược cũng bị cứa rách, người tu vi yếu phải tế pháp lực ra bảo vệ cơ thể, nhìn Diệp Thành và Diễn Thiên với vẻ khó tin.

Người tinh mắt đã nhìn ra Diệp Thành và Diễn Thiên đang âm thầm đấu pháp, bàn đánh bạc rung mạnh và gợn sóng vô hình là vì họ đang đấu pháp, họ không dùng sức mạnh mà dùng thuật thôi diễn.

Giết! Giết! Giết!

Diễn Thiên Đạo Nhân tràn đầy hung tợn, sát khí lan ra tứ phía, ông ta nhìn chòng chọc Diệp Thành, thiêu đốt sức mạnh trong bóng tối để thuật thôi diễn càng mạnh hơn.

So với ông ta, Diệp Thành bình tĩnh hơn rất nhiều, Chu Thiên Diễn Hoá của hắn hơn hẳn thuật thôi diễn của Diễn Thiên Đạo Nhân. Diễn Thiên đánh cược bằng tính mạng thì hắn sẽ cược cùng ông ta, hắn muốn tiêu diệt kẻ địch mạnh này giúp nhà họ Mục và Tạ Vân ngay trong ván cược này.

Rắc! Rắc!

Sau một khoảng thời gian không xác định, các vết nứt xuất hiện trên bàn đặt cược, hơn nữa còn lan rộng không giới hạn.

Mọi người nín thở, ai nấy đều nhìn chằm chằm bàn cược, đây là một ván bạc cược bằng cả tính mạng, dù xúc xắc là lớn hay nhỏ thì đều liên quan đến sinh tử của Diệp Thành và Diễn Thiên Đạo Nhân.

Diễn Thiên Đạo Nhân nôn ra máu, mà khoé miệng Diệp Thành cũng rỉ máu, sự điên cuồng của Diễn Thiên khiến hắn cũng bị thương.

Ù! Ù!

Bàn đặt cược vẫn đang rung chuyển kịch liệt, dường như giây tiếp theo có thể nứt vỡ ngay, mà ba viên xúc xắc vẫn đang quay cực nhanh, theo đấu pháp của Diệp Thành và Diễn Thiên, nó càng quay càng nhanh khiến mọi người không thể nhìn thẳng.

Phụt!

Cuối cùng, Diễn Thiên Đạo Nhân phun ra một bụng máu, cả người lảo đảo lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều khiến mặt đất lún xuống tạo thành vết chân rất sâu.

Bàn đặt cược không còn rung nữa, ba viên xúc xắc quay chậm lại cho đến khi dừng hẳn, con số trên đó cực kỳ chói mắt: Một, hai, hai, tiểu.

“Ông thua rồi”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói, trong tay hắn đã có thêm một thanh sát kiếm màu đỏ.

“Không thể nào, không thể nào”, Diễn Thiên Đạo Nhân vẫn loạng choạng lùi về sau, vẻ mặt khó tin, lùi mãi lùi mãi rồi ngã quỵ xuống đất, liều mạng dùng thôi diễn đấu pháp với Diệp Thành khiến ông ta gặp phản phệ dữ dội mang tính huỷ diệt, một cảnh giới Hoàng mà đến đứng còn không vững.

“Nếu đã cược mạng thì nộp mạng đi”, Diệp Thành giơ kiếm lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

“Hắn… Hắn thật sự định giết Diễn Thiên sao?”

“Đây là U Đô, nghiêm cấm đánh nhau, huống chi là giết người”.

“Diệp Thành, ngươi định bỏ qua pháp tắc của U Đô sao?”, người của Khô Nhạc và tám vị hoàng tử cũng lạnh giọng quát.

“Diệp Thành, đừng làm bừa”, Mục Uyển Thanh và lão Mục cũng tiến lên.

Nhưng mặc kệ lời nói của mọi người, Diệp Thành vẫn giơ sát kiếm lên.

Đoàng!

Hành động này của hắn đã động đến pháp tắc của U Đô, sấm sét giáng xuống đánh hắn thịt nát xương tan.

Phụt!

Thánh thể của Diệp Thành nứt ra, sát kiếm của hắn cũng hạ xuống, đầu của Diễn Thiên bị một nhát kiếm của hắn chém bay, máu tươi văng khắp Thánh thể.
Chương 1480: Ở ngoài U Đô, ta chắc chắn giết ông

Shh!

Nhìn đầu Diễn Thiên Đạo Nhân lăn xuống, mọi người trong sòng bạc đều hít vào một hơi khí lạnh, tạo thành một cơn gió lạnh băng.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

U Đô nghiêm cấm đánh nhau, huống chi là giết người, nhưng Diệp Thành lại làm thế, thà chịu sấm sét pháp tắc đánh trúng cũng phải giết được Diễn Thiên Đạo Nhân.

Cảnh tượng đẫm máu khiến mọi người đều biến sắc, trong mắt mọi người Diệp Thành luôn chỉ là một tên hề hài hước.

Nhưng đến khi Diễn Thiên Đạo Nhân bị chặt đầu, bọn họ mới thực sự hiểu được Diệp Thành nhìn có vẻ khôi hài nhưng tận sâu trong xương cốt lại chất chứa sát khí, tựa như Tu La, giống như sát thần khiến người ta run sợ.

Đây mới là hắn thật sự!

Lúc này mọi người bắt đầu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khác, tất cả sự khôi hài, quái dị của hắn đều chỉ để che đậy mà thôi.

Diệp Thành loạng choạng, Thánh thể nứt ra vẫn đang chảy máu, vết thương còn có sấm sét quẩn quanh làm hoà tan tinh khí của hắn, khiến vết thương chẳng những không lành, ngược lại còn có xu hướng lan rộng.

Sấm sét pháp tắc của U Đô quá đáng sợ, nếu không phải tu vi của hắn thâm hậu thì sợ rằng chỉ trong chốc lát đã biến thành tro tàn.

Nhưng với hắn, điều này là xứng đáng.

Diễn Thiên Đạo Nhân là sự tồn tại thế nào? Ông ta có bí thuật thôi diễn bá đạo, quan hệ rộng, khả năng kêu gọi rất lớn, người như vậy không thể coi thường, để ông ta đi thì sau này chắc chắn sẽ gieo mầm hoạ lớn, chắc cũng cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm trong hành trình quật khởi của Tạ Vân.

Đã là kẻ thù thì không cần nhân từ, đã làm thì phải làm cho trót, kẻ nào cản đường Tạ Vân, hắn sẽ giết.

Sòng bạc đông nghìn nghịt nhưng lại im lặng đến đáng sợ.

Khung cảnh ở đây quá đẫm máu, rất nhiều người đã run lên, một tu sĩ cảnh giới Hoàng cứ thế bị chém đầu, hơn nữa còn là do một cảnh giới Thiên chém, ván cược mạng này ông ta cược thua rồi.

“Diệp Thành, ở U Đô mà ngươi cũng dám giết người”, sau một hồi tĩnh lặng, chợt có tiếng khiển trách như sóng thuỷ triều vang lên.

“Nợ thì phải trả, cược mạng đền mạng, có gì không đúng?”, Diệp Thành xoay cổ.

“Dám xem nhẹ pháp tắc của U Đô, ngăn hắn lại”, một ông lão áo tím nổi trận lôi đình quát lớn.

“Ông, ra đây cho ta”, Diệp Thành chầm chậm nâng kiếm, chỉ vào ông ta từ xa, nói rồi hắn xoay người đi về phía cửa sòng bạc, sau đó một giọng nói hư ảo vang lên: “Ở ngoài U Đô, ta chắc chắn giết ông”.

Nghe vậy, mọi người trong sòng bạc đều sửng sốt, hắn định làm gì, một cảnh giới Thiên mà lại khiêu chiến với cảnh giới Hoàng sao?

Sau vài ba giây kinh ngạc mọi người mới phản ứng lại, bọn họ không nghe nhầm, đúng là một cảnh giới Thiên muốn khiêu chiến một cảnh giới Hoàng ở ngoài U Đô, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết cảnh giới Hoàng.

“Được! Được lắm!”

Ông lão áo tím cười to rồi bay ra ngoài như một tia thần quang.

Không chỉ họ mà người của Khô Nhạc và người của tám hoàng tử cũng nóng lòng đuổi theo, trong mắt ai cũng hiện lên tia sáng lạnh lẽo. U Đô nghiêm cấm đánh nhau, nhưng ngoài U Đô thì khác, cuối cùng cũng chờ được tới lúc Diệp Thành ra khỏi U Đô, cơ hội ngàn năm có một như này sao bọn chúng có thể bỏ qua.

Phía Mục Uyển Thanh cũng đi theo, việc làm này của Diệp Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.

“Cái gì? Cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng?”

“Sao cơ? Người khiêu chiến là Diệp Thành ư?”

Tin tức này lan khắp U Đô như mọc them cánh, gây nên chấn động lớn.

Woa!

Ở U Đô tầng thứ chín, sau khi nghe được tin này, Nhược Thiên Chu Tước day mạnh đầu mày.

Còn đám Nhạc Sơn dưới trướng Khô Nhạc và tám vị hoàng tử đều cử cao thủ đi, mục đích của chúng rất đơn giản, hiếm lắm Diệp Thành mới ra ngoài U Đô, dù thế nào bọn chúng cũng không thể khiến Diệp Thành sống sót trở về.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Nhìn khắp U Đô, từ tầng một đến tầng chín, người đông như biển cả, tất cả đều đổ xô đi ra ngoài U Đô.

“Tiểu tử này điên rồi à!”, trong đám người, nhìn Diệp Thành đứng trên hư thiên, Phạm Thống tặc lưỡi cảm thán.

“Đừng coi thường hắn, hắn rất mạnh”, tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm vuốt râu đưa ra nhận xét.

“Các ngươi hiểu cái gì”, Phạm Thống mắng: “Hắn không chỉ đối mặt với một cảnh giới Hoàng, không nhìn thấy đám chó già chặn ở cổng U Đô kia à? Dù Diệp Thành thắng hay thua, chúng đều không cho hắn vào U Đô nữa”.

“Cũng đúng”.

“Lần đầu tiên lão tử thấy cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng đấy”, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, như sóng thuỷ triều dâng.

“Nghe nói gì chưa? Diệp Thành còn giết Diễn Thiên Đạo Nhân ở sòng bạc rồi đấy”.

“Cái gì?”

“Lá gan của hắn lớn thật”, rất nhiều người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng khác.

“Thánh chủ”, Niệm Vi dẫn hộ vệ của mình tới.

“Đừng xen vào”, Diệp Thành khẽ nói.

“Ngươi làm càn quá”, Mục Uyển Thanh cũng dẫn cao thủ của nhà họ Mục tới.

“Ta tự có tính toán, cứ ở đây xem là được”, giọng điệu của Diệp Thành vẫn đều đều.

“Diệp Thành, lại đây chịu chết đi”, ông lão áo tím đi tới, cười giễu cợt nhìn Diệp Thành ở nơi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK