Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555: Một bàn tay vàng

Được!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lật người nhảy lên, khí huyết dồi dào, chân nguyên mạnh mẽ cho hắn sự tự tin tuyệt đối khiến hắn có cảm giác muốn tìm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên để giao chiến.

Ấy?

Vừa đứng dậy, Diệp Thành lại phát hiện mái tóc bạc của mình đã chuyển thành màu đen, trên mái tóc còn ánh lên màu vàng kim lấp lánh.

“Cũng đúng, nuốt trọn căn nguyên thánh thể, tiến giới tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, tuổi thọ có lẽ cũng tăng lên không ít”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vặn cổ, xương cốt va chạm vào nhau, còn có cả điện lôi xẹt qua, đây là lôi điện mà cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định thì mới có được.

“Tên khốn nhà ngươi’, đương lúc Diệp Thành đang tận hưởng cảm giác khoan khoái khắp cơ thể thì tiếng mắng chửi vang lên, tên tí hon tức tối xông từ xa tới.

Vì Diệp Thành nuốt trọn căn nguyên thánh thể nên cấm cố của hắn được giải trừ, do vậy hắn mới có thể xông tới, thấy căn nguyên thánh thể bị nuốt trọn, mặt mày tên kia tối sầm cả lại.

“Mẹ kiếp, nuốt hết rồi à? Ngươi không để lại cho ta chút nào à?”, tên tí hon xông tới trước mặt Diệp Thành, hắn nhảy qua nhảy lại liên hồi: “Lão tử vất vả như vậy, tới cuối cùng ngươi lại hưởng hết”.

Tên tí hon này cũng chỉ to bằng nắm tay, ấy vậy mà nhảy nhót qua lại liên hồi trước mặt Diệp Thành khiến hắn hoa mắt chóng mặt.

Sau đó, Diệp Thành cứ thế vung tay ra, bắt tên này vào trong lòng bàn tay.

“Ngươi nên cảm ơn ta, là ta đã cứu ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon, nói rồi hắn không quên giơ hai ngón tay lên: “Ta cứu ngươi hai lần”.

“Vô vị, lão tử cần ngươi cứu sao?”

“Nếu ngươi nói vậy thì ta thấy ta cần phải cho ngươi một trận rồi đấy”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo lên.

A…!

Ngay sau đó, bên trong này vang lên tiếng kêu như ma than quỷ khóc.

Đợi tới khi tiếng kêu kia dứt hẳn thì mới thấy Diệp Thành túm một chân tên tí hon mặt mày tái mét lắc lư qua lại, trông hắn chẳng khác gì con nhái bén cả.

“Phục chưa?”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tên tí hon.

“Phục rồi”, tên tí hon sợ hãi, hắn thật sự sợ rồi, mắt nhoà nước.

“Đã phục rồi thì giờ có thể nói cho ta biết ngươi rốt cục là gì không? Vì sao ngươi lại bé thế này?”, Diệp Thành thả tên tí hon ra, hắn nhìn tên này bằng vẻ mặt đầy hứng thú.

“Ta tên là Tiểu Linh Oa”, tên tí hon vừa lau máu mũi vừa ngồi lên vai Diệp Thành, sau đó hắn khôgn quên gãi gãi đầu tỏ vẻ ái ngại.

“Tiểu Linh Oa?”, Diệp Thành xoa cằm, “cái tên này thú vị đấy”.

“Người linh tộc chúng ta trông có vẻ nhỏ bé”, tên tí hon nói rồi thì trèo lên vai Diệp Thành ngoi qua ngoi lại, cuối cùng hắn tìm được một nơi, không nói lời nào, cứ thế há miệng cắn giống như đang cắn một miếng thịt vậy.

“Ngươi là người của Linh tộc?”, Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng nhưng lại không mấy để ý tới việc Tiểu Linh Oa đang cắn mình.

A!

Quả nhiên, Tiểu Linh Oa cắn liên hồi như vậy nhưng lại không hề cắn vào thịt Diệp Thành mà ngược lại còn rụng mất hai cái răng, nếu trách thì chỉ có thể trách cơ thể Diệp Thành quá mạnh sau khi niết bàn mà thôi.

Sau cơn đau đớn, tên tí hon mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hắn mím môi nói: “Ta cũng không biết vì sao ta lại không thể tìm được người cùng tộc ở Đại Sở”.

Phía này, Diệp Thành tặc lưỡi chép miệng: “Trong chín tộc thời Viễn Cổ, hôm nay ta mới thấy được huyết mạch thuần chủng đang nhảy nhót trước mặt mình”.

“Sau này ta đi theo ngươi”, Tiểu Linh Oa cứ thế nhảy từ vai Diệp Thành lên đầu hắn, tên này dùng bàn tay vỗ vỗ, thấy chắc chắn thì mới khoanh chân ngồi đó giống như một tiểu hoà thượng vậy.

“Đúng rồi, theo ta không sai đâu, đi thôi, ca dẫn ngươi đi càn quét”, nói rồi, Diệp Thành đi về bên ngoài.

“À, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”

“Nói”.

“Ta có thể cho ngươi ít máu”.

“Hay là gia tiễn ngươi lên trời chơi nhé?”

………

Vừa ra ngoài, ập vào mắt Diệp Thành chính là ba bóng hình quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân.

Sắc mặt cả ba người này rất khó coi, hình thái cũng thảm hại, đặc biệt là Lăng Hạo, từ phần lưng tới phần ngực đều có vết thương rỉ máu, toàn thân đầy những dấu vết của kiếm để lại, những chỗ bị thương còn có u quang hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn.

“Bị truy sát?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn về phía sau Lăng Hạo, nơi đó khí huyết cuộn trào giống như có vô số ác linh đang không ngừng gào thét.

Đợi tới khi lại gần thì Diệp Thành mới nhìn rõ bộ dạng của người kia, đó là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ như máu, đầu tóc một nửa đen một nửa trắng, mặt mày trắng bóc trông hết sức ghê rợn, đôi đồng tử huyết sắc hiện lên u quang huyết sắc, trong tay còn cầm sợi dây sắt phủ đầy phù văn.

“Phong Vân Lục, La Sát?”, Diệp Thành xoa cằm.

Tương truyền gia tộc của hắn chính là gia tộc quy ẩn từ xa xưa nhưng lại rất đỗi lớn mạnh, bí pháp tu luyện cũng hết sức độc đáo.

“Các ngươi có trốn nổi không?”, Diệp Thành còn đang trầm tư thì La Sát đã bước trên biển máu mà tới, hắn nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt hào hứng, đôi mắt huyết sắc cuối cùng cũng dừng lại trên người Tử Yên và Thanh Vân, trong đôi mắt mang theo cái nhìn thèm muốn.

“Lăng sư huynh, mau đi, mục tiêu của hắn là chúng ta”, Tử Yên và Thanh Vân chắn trước người Lăng Hạo.

“Đừng có làm bừa”, Lăng Hạo mỗi tay một người đẩy hai người bọn họ vào trong không gian hư vô sau đó cầm sát kiếm nhuốm máu, nhìn La Sát đang tiến lại gần với ánh nhìn lạnh lùng, trong đôi mắt còn mang theo cái nhìn tuyệt tình.

Cũng đúng, hắn chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt trên bảng Phong Vân còn La Sát là đệ tử thứ sáu trên bảng Phong Vân, khoảng cách về thực lực rõ ràng như vậy căn bản không cùng đẳng cấp.

“Ngăn ta mà ngươi cũng xứng sao?”, La Sát bật cười lạnh lùng, hắn sải bước, cơ thể như ma quỷ, trong tay còn vang lên tiếng xích loảng xoảng va chạm vào nhau giống như muốn khoá chặt Lăng Hạo sau đó đưa hắn vào địa ngục vậy.

Quả thực, mục tiêu của La Sát là Tử Yên và Thanh Vân, bí pháp tu luyện của hắn cần máu của thiếu nữ còn trinh nguyên, còn huyết mạch của Tử Yên và Thanh Vân khiến hắn cảm nhận được sư hân hoan, do vậy hắn mới đuổi tới tận đây.

Thế nhưng đúng lúc La Sát định tế gọi ra thần thông mạnh mẽ thì trong không gian hư vô có một bàn tay màu vàng kim bạt tới.

“Đó là gì?”, bàn tay màu vàng kim kia xuất hiện không hề có sự báo trước, vả lại tốc độ còn nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, thay vì nói bàn tay kia bạt hắn thì chi bằng nói hắn va phải bàn tay kia thì đúng hơn.

Rầm!

Ngay lập tức, La Sát bị đánh bay đi, hắn ngã nhào giữa không trung.

“Kẻ nào?”, vừa đứng dậy, La Sát bèn gằn giọng phẫn nộ.

Có điều hắn còn chưa kịp đứng vững thì bàn tay kia lại xuất hiện bạt sau lưng hắn, đợi tới khi hắn quay người lại thì cũng vừa lúc đụng trúng, cả cơ thể bị đánh ngã nhào, hắn phun ra cả miệng máu cao ba trượng.

“Đây…”, Lăng Hạo đang lảo đảo ở phía cách đó không xa thì trợn tròn mắt nhìn.

Đó là La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân đấy, sao lại bị người ta đánh dễ dàng như vậy được, vả lại điều khiến người ta phải bất ngờ nhất đó chính là hắn chỉ nhìn thấy một bàn tay, đến người ra tay là ai cũng không nhận ra.

“Thực lực thế này rõ ràng phải ngang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”, Lăng Hạo nhìn với vẻ mặt ngỡ ngàng.

A…!

Khi Lăng Hạo còn đang kinh ngạc thì La Sát đã gầm rú, hắn bị bàn tay màu vàng kim kia bạt tới mức lộn nhào, cả cơ thể đầm đìa máu.

Điều khiến hắn cảm thấy tức tối nhất đó là mình bị bạt bay khắp nơi nhưng vẫn không nhìn ra được kẻ nào ra tay với mình.

Đại Suất Bi Thủ!

Trong không gian hư vô, Diệp Thành lại lần nữa đại triển thần uy, một bạt mạnh mẽ tung ra khiến La Sát vừa đứng vững đã bị đánh bay đi.

Có điều lần này Diệp Thành ra tay rất dứt khoát khiến tên này bị đánh bay vào không gian hư vô.
Chương 556: Cần thể diện làm gì

Rầm! Đang! Đinh!

Sau đó, Lăng Hạo liền nghe thấy âm thanh vang vọng trong không gian hư vô, đợi tới khi La Sát bị ném ra ngoài thì cả cơ thể hắn đều hôn mê, sắc mặt cũng rõ vẻ đau đớn, cho tới giờ hắn vẫn không biết người ra tay với mình là ai.

“Đây…”, Lăng Hạo lảo đảo tiến lên trước, mặt mày kinh ngạc nhìn La Sát trong bộ dạng không còn hình người.

Điều quan trọng nhất đó là khi nhìn thấy tất cả bảo bối bị cướp sạch trên người La Sát, khoé miệng hắn lại giật giật, người ra tay với thủ đoạt cướp bóc sạch trơn như vậy quả thực rất thuần thục.

“Sư huynh”, Tử Yên và Thanh Vân đi ra, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng: “Rốt cục là ai giúp chúng ta, đến cả La Sát cũng bị đánh cho tới mức không còn đường lui”.

Lăng Hạo trầm lắng, trong đôi mắt hắn rõ cái nhìn bất định.

“Liệu có phải là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng? Trong hố thần, người có thể đánh bại La Sát cũng chỉ có bọn họ”.

“Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không giết chúng ta đã là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được?”, Lăng Hạo khẽ lắc đầu, hắn trầm lắng: “Huống hồ ta cảm nhận được không phải khí tức của bọn họ, vả lại, cho dù là bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng đánh bại La Sát được, ta căn bản không nhìn ra người ra tay là ai”.

“Trong hố thần mà lại có kẻ mạnh như vậy sao?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt lên tiếng.

Khi cả ba người nói chuyện thì có người đi ngang qua, bọn họ trông thấy La Sát hôn mê thì hết sức ngỡ ngàng, đợi tới khi trông thấy Lăng Hạo toàn thân đầy vết thương, sau đó bọn họ liền nghĩ ngay tới một khả năng.

“Tin tức này quá chấn động”, mấy người kia quay người định bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên gào thét.

“Được lắm, được lắm, La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân bị đệ tử Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt đánh bại”.

Phía này, khoé miệng Lăng Hạo cứ thế giật lên liên hồi, mẹ kiếp, không hỏi cho rõ đã nói linh tinh, lão tử xếp thứ năm mươi mốt mà có thể đánh bại La Sát xếp thứ sáu sao?”

Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ ầm ầm lên tiếng, đến cả hố thần cũng như vỡ tung.

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát, tin được không?”

“Ta tận mắt chứng kiến mà”.

“Thật…thật khó tin! Khoảng cách cách nhau cũng vài chục thứ bậc cơ mà”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lăng Hạo đã dẫn theo Tử Yên và Thanh Vân đi tới cửa ra của hố thần và hắn vẫn âm thầm được tiếng thơm của người khác.

Từ trước tới giờ hắn đều muốn mình tăng thứ hạng trên bảng Phong Vân, hiện giờ được như ý muốn, thứ hạng lại được nâng lên thứ sáu một cách bất ngờ như vậy khiến hắn không dám nhận.

Không biết vì sao khi hắn biết người ra tay cứu hắn Diệp Thành thì hắn có hoá đá tại chỗ không.

Mặc dù bọn họ đi rồi nhưng những lời đồn vẫn còn đó.

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát? Thật nực cười”, Hoắc Tôn bật cười, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn sắc bén: “Người ra tay nhất định là kẻ khác, hoặc có thể không phải là một người”.

Ở một hướng khác, Hoa Vân nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Sư muội, có khi nào ngoài Hoắc Tôn trong hố thần ra thì còn có một người khác đối đầu với muội?”

Cơ Tuyết Băng vẫn thản nhiên như thường, trong đôi mắt đẹp hiện lên cái nhìn khó hiểu.

Ha ha…!

Lúc này, Diệp Thành vừa đánh bại La Sát còn đang bận rộn với Tiểu Linh Oa trong hư không.

Không thể phủ nhận, túi đựng đồ của La Sát hết sức phong phú, quan trọng nhất là bên trong túi đựng đồ có chữ vàng mà Diệp Thành muốn, vả lại còn có mười mấy chữ liền.

Sau khi cất đi túi đựng đồ, Diệp Thành mới sải bước vào không gian hư vô, sau đó hắn dùng tay kết ấn, một luồng khói màu xanh bay ra huyễn hoá thành đạo thân.

Biến! Biến!

Diệp Thành và đạo thân của hắn lần lượt hô lên, thi triển thuật biến thân, lại nhìn về hình dạng của bọn họ lúc này, không thể phủ nhận Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng mà ở đây thì liệu có bóp chết Diệp Thành hay không.

Không sai, Diệp Thành đã biến thành Hoắc Tôn, đạo thân của hắn biến thành Cơ Tuyết Băng.

Nếu hỏi Diệp Thành vì sao làm vậy thì đương nhiên là vì muốn mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đi cướp đồ rồi.

Diệp Thành sẽ không ngu ngốc đến mức dùng thân phận Tần Vũ đi cướp bóc vì thân phận Tần Vũ sớm muộn cũng bị bại lộ, nếu để những kẻ thù kia biết được Diệp Thành chính là Tần Vũ thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chẳng phải là việc gì có lợi.

“Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng, đi thôi, tiểu gia đưa hai người đi kiếm việc mà làm”, Diệp Thành biến hoá rất giống, người thường căn bản không nhận ra.

“Làm vậy có phải là mặt dày quá không nhỉ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa nhìn Diệp Thành, xoa cằm nói.

“Mặt dày hay không không quan trọng”, Diệp Thành lập tức phất tay, “cướp!”

Đột nhiên hắn và đạo thân lần lượt phân thành hai đường.

A…!

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên bị cướp bảo bối lập tức ăn ngay cái bạt của Diệp Thành.

“Ngươi. Hoắc Tôn”, tên kia nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mày kinh ngạc.

“Ngoan ngoãn một chút, ta chỉ cần bảo bối, không lấy mạng ngươi”, Diệp Thành bật cười, hắn lấy luôn túi đựng đồ của tên kia.

Sau khi cất túi đựng đồ, Diệp Thành đảo mắt vào bên trong, hắn không thấy chữ vàng liền hất cho Tiểu Linh Oa, làm đại ca của người ta thì ít nhất cũng phải cho tiểu đệ chút gì đó mới phải.

Tiếp tục!

Làm xong xuôi, Diệp Thành lại lần nữa đi lại trong không gian hư vô.

A…!

Ngay sau đó, lại một tiếng hét thất thanh nữa vang lên, một người vừa tìm được một bảo bối lập tức bị đạo thân của Diệp Thành đánh bay đi.

“Cô…Cơ Tuyết Băng?”, người này cũng giống tên ban nãy, mặt mày sợ hãi kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Đạo thân của Diệp Thành không nói lời nào, cứ thế phất tay bắt lấy túi đựng đồ của người kia rồi biến mất dạng.

Có điều, điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là hắn chẳng tìm được chữ vàng nào trong cái túi này.

Tiếp đó, mục tiêu của Diệp Thành và đạo thân hết sức rõ ràng, đó chính là những gia tộc quy ẩn tu luyện, vì trước đó khi hắn bỏ tiền ra mua chữ thì những người kia căn bản không hề phản ứng gì.

Quả nhiên, sau khi đánh bại một tên thực lực không vừa, Diệp Thành đã đoạt được hai chữ vàng đúng như ý nguyện.

“Được đấy”, Diệp Thành cất chữ vàng đi, còn những bảo bối khác thì hắn cho Tiểu Linh Oa.

“Hi hi, cái này hay”, Tiểu Linh Oa ôm lấy mọt đống túi đựng đồ, mặt mày hân hoan vui sướng.

“Ta nói mà, đi theo ta chắc chắn không sai”.

“Ta vẫn muốn lấy ít máu từ ngươi”, Tiểu Linh Hoa tròn mắt nhìn Diệp Thành.

“Có phải ngươi có bệnh không hả? Sao cứ thích lấy máu của ta vậy?”

“Ngươi lại không hiểu rồi”, Tiểu Linh Oa nhảy trên vai Diệp Thành, ho hắng rồi mới nói: “Ngươi có biết một người chỉ toàn bảo bối như ngươi, trong máu lại có căn nguyên thánh cổ thì không khác gì linh dược không hả?”

“Còn có cả chuyện này nữa à?”, rõ ràng Diệp Thành không thể ngờ tới điểm này.

“Đương nhiên rồi, mặc dù hiện giờ ngươi vẫn chưa phải là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh nhất nhưng so với Hoang Cổ Thánh Thể gốc thì ngươi cũng không thua kém là bao, nếu như ở Chư Thiên Vạn Vực, không biết có bao nhiêu người muốn đánh ngươi rồi”.

“Sao ta lại thấy ta đáng giá lên gấp vài nghìn lần thế nhỉ?”, Diệp Thành cười khúc khích, vừa vung tay đánh ngất một tên sau đó lôi hắn vào không gian hư vô.

“Haiz, đó là mệnh, nếu như ta nuốt trọn được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì tốt biết bao”, Tiểu Linh Oa vừa thở dài vừa ra tay, hắn lục tìm bảo bối ở túi đựng đồ mà Diệp Thành vừa cướp được.

“Không sao, ca ca chăm sóc cho ngươi, về ta sẽ chích cho ngươi ít máu”, Diệp Thành nhấn nhấn ngực tên kia.

“Vậy thì tốt, hi hi hi”.
Chương 557: Diệp Thành ra oai

Sau đó, Diệp Thành và đạo thân của hắn không còn kiêng dè gì nữa, lúc đầu là cướp có chủ đích, về sau thì cướp trắng trợn, gặp người là cướp, cướp xong thì đi, dù sao mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng nên hắn càng chẳng phải kiêng dè ai.

Kết quả là, trong thế giới hố thần rộng lớn, đâu đâu cũng thấy những người bị đánh mặt mũi bầm dập, sưng vù, hơn nữa tất cả bảo bối, thậm chí là đồ trang sức đeo trên người đều bị cướp sạch.

“Hoắc Tôn, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại cướp của chúng ta?”, không biết đến lúc nào, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp hố thần.

“Cơ Tuyết Băng, chúng ta không động đến cô, sao cô lại cướp của chúng ta?”, sau đó lại có một giọng nói như vậy vang lên.

Hả?

Khi nghe thấy lời này, Hoắc Tôn đang tìm bảo bối chợt giận tím mặt, hắn ta thông minh nhường nào, sao lại không nghĩ ra có người đang gài bẫy hãm hại mình, có người đang cố ý đổ tội lên đầu hắn.

Khi nghe thấy câu này, Cơ Tuyết Băng đang đưa nhóm Hoa Vân đi tìm bảo bối cũng chợt cau mày.

“Đúng là ực hiếp người quá đáng”.

“Ỷ vào thực lực mạnh mà bắt nạt người khác, đúng là quá đáng”.

Nơi nào cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi căm hận, tiếng oán trách vang lên khắp nơi.

“Là kẻ nào? Cút ra đây”, không tìm thấy người gây chuyện, Hoắc Tôn nổi giận đùng đùng.

Hơn nữa, suốt đường đi đều nghe thấy những lời chửi mắng này, hắn ta lại càng không kìm nén được lửa giận trong lòng nên đành trút lên người khác, vì thế cả chặng đường, số người bị hắn ta giết không hề ít.

Tuy nhiên, trong mắt người khác, hành vi đó của hắn ta lại là thẹn quá hoá giận, muốn giết người diệt khẩu, vì thế mọi người lại càng khẳng định hắn ta chính là hung thủ.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đang đi tìm Diệp Thành khắp hố thần nhưng không thấy, cô ta không có phản ứng gì, nhưng phía Hoa Vân nghe tiếng chửi rủa này thì không nhịn được ra tay, càng làm thế mọi người càng oán hận hơn.

Lúc này, Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô, thích thú tận hưởng tất cả những chuyện này.

“Nhanh lên đi, ta cảm thấy hố thần sắp sụp đổ rồi”, Tiểu Linh Oa ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.

“Lẽ nào là do mình đã hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể sao? Nó là động lực chính để chống đỡ hố thần, vì thế thời gian mở của hố thần lần này sẽ giảm đi rất nhiều, có lẽ từ nay sẽ không còn tồn tại nữa”.

“Vậy mình phải mau lên thôi”, Diệp Thành vội vàng đứng dậy: “Phải lấy hết chữ vàng trên người đám người kia, không bỏ sót chữ nào, nếu ra khỏi hố thần, đất trời rộng lớn như vậy lão tử phải đi đâu tìm bọn họ?”

A!

A!

Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục, tốc độ của hai người cực nhanh, cứ hạ gục được một người là lại đi tìm người khác ngay, hơn nữa chỉ chuyên chọn những người có thực lực mạnh để ra tay, như vậy sẽ thu thập được nhiều hơn!

“Tiếp tục”, sau khi phân chia bảo bối qua loa, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lại lên đường.

Chẳng bao lâu sau, tiếng la hét lại tiếp tục vang lên, người bị đánh trong hố thần càng lúc càng nhiều, mười người đứng đầu bảng Phong Vân, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng với Bích Du thì những người khác đều bị cướp hết.

Ngày càng có nhiều lời chửi mắng, những người bị cướp ai nấy đều cực kỳ phẫn nộ.

Vốn dĩ bọn họ vào hố thần là để tìm bảo bối, kiếm vận may, bây giờ thì hay rồi, không tìm được bảo bối, chẳng có vận may, ngược lại còn bị người khác cướp sạch.

Vì Diệp Thành mà Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng liên tục phải gánh hoạ thay cho hắn.

Người tức tối nhất là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, đến giờ vẫn không biết ai là người đã hãm hại mình.

Ầm! Đùng đoàng!

Chẳng mấy chốc, tiếng đánh nhau đã vang vọng khắp cả hố thần.

Lại nhìn hai bên đang đánh nhau, không cần nói cũng biết một bên là Hoắc Tôn, một bên là phía Cơ Tuyết Băng, Hoắc Tôn cho rằng Cơ Tuyết Băng gài bẫy mình, còn Cơ Tuyết Băng thì đoán là Hoắc Tôn bôi nhọ mình.

Vì thế hai bên nghi ngờ lẫn nhau, máu nóng bốc lên, bọn họ đã đại chiến không chỉ một trận.

Vút!

Diệp Thành lại sử dụng roi Đả Thần Tiên để đánh người.

Ngay lập tức, túi đựng đồ và bảo bối trên người kẻ đó đều bị lấy đi.

Mà lúc này, thời gian của cấm thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết, nó đã trở về cơ thể Diệp Thành.

“Cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành lấy một chữ vàng từ trong túi đựng đồ đi, sau đó nhìn lên bầu trời của hố thần.

“Ta có thể cảm nhận được không đến một khắc nữa, hố thần sẽ sụp đổ”.

“Không cướp kim tự nữa à?”, Tiểu Linh Oa vừa nhét túi đựng đồ vào túi quần, vừa nhìn Diệp Thành.

“Còn cướp cái gì nữa, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, những người khác hầu như đã bị chúng ta cướp hết rồi còn gì!”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành đã tới cửa hố thần, muốn đi ra ngoài chỉ một bước là ra hỏi nơi này.

Nhưng khi hai người chuẩn bị đi, nơi sâu trong hố thần vọng lại tiếng nổ, một ngọn núi khổng lồ sụp xuống.

Hửm?

Diệp Thành không khỏi quay đầu lại.

Từ góc nhìn rất gần, Diệp Thành nhìn thấy kim quang óng ánh ở nơi sâu kia, vân khí vàng kim dâng trào, quan trọng nhất là hắn nhìn thấy từng chữ vàng màu vàng sáng chói bay lên, số lượng còn cực kỳ nhiều.

“Nhiều vậy”, hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn nào còn tâm tư rời đi nữa, lập tức sát phạt quay lại.

Đùng đoàng!

Ở bên đó đã bắt đầu đánh nhau, những tiếng nổ vang lên không ngớt, ai cũng muốn giành lấy những chữ vàng kia.

Nhưng những chữ vàng đó đã gắn thành một khối, chạy cực kỳ nhanh, ngay cả Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không bắt được.

“Đuổi theo!”

Hoắc Tôn là người đầu tiên đuổi theo.

“Đuổi!”

Tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng không hề chậm.

“Mau, mau, mau!” phía sau họ là một đám người đuổi theo: “Đều là tiền cả đấy!”

Chữ vàng nối liền thành khối như có linh tính, dường như nó cũng biết hố thần sắp sụp đổ nên mới gắn lại thành khối rồi bay ra ngoài.

Vì thế Diệp Thành bay từ cửa hố thần vào, phía Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng đuổi theo ra ngoài, mục tiêu đều là chữ vàng đã gắn thành khối kia.

“Dừng lại cho ta”, Hoắc Tôn hừ lạnh, tay giơ ngang trời, khống chế hư không để những chữ vàng ấy cố định trong không trung, sau đó đột nhiên hắn ta nắm lấy, muốn cất khối chữ vàng vào tay áo.

Ùng!

Nhưng sao Cơ Tuyết Băng có thể cho hắn ta cơ hội? Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ như thần mang, nhất chỉ đâm xuyên hư không, đánh về phía đầu Hoắc Tôn.

Thấy vậy, vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta lập tức thu tay, lùi về phía sau, giận dữ quát: “Cô dám đánh lén ta”.

“Bảo vật của thiên địa, người có duyên ắt sẽ biết”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lãnh đạm.

“Vậy ta phải giết cô trước đã”, Hoắc Tôn hừ lạnh một tiếng, sức mạnh Thái Âm ngưng tự thành Di Thiên Chưởng Ấn, đánh về phía Cơ Tuyết Băng.

Sắc mặt Cơ Tuyết Băng cũng ngay lập tức trở nên lạnh lùng, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn uy lực vô song.

Bùm!

Hai chưởng ấn va vào nhau rồi vỡ ra, vòng sáng khổng lồ khuếch tán vô hạn, những người có tu vi yếu lập tức bị nghiền thành huyết vụ tại chỗ.

Ruỳnh! Ầm!

Trên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lại chiến đấu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, những người mong muốn có chữ vàng cũng không dám bước tới, vì sợ xông lên sẽ bị Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn liên hợp giết chết.

Tuy nhiên họ không dám, không có nghĩa là một số người nào đó không dám.

Lúc này Diệp Thành đã tới nơi, hắn trốn trong không gian hư ảo, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trước rồi mới nhìn những kim tự đang bị khống chế trong hư không.

“Ít nhất cũng phải hơn hai trăm”, Diệp Thành ước chừng một lát, hắn nhìn mà hai mắt như bùng cháy lên ngọn lửa.

“Mau cướp, cướp xong rồi đi”.

“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành lập tức đưa tay ra, huyễn hoá thành đại thủ màu vàng kim, quét qua hư không tóm gọn hơn hai trăm chữ vàng kia.

Mẹ kiếp!

Ở dưới có người bật ra một câu chửi thề: “Ai mà lợi hại quá vậy?”

“Đồ của ta mà cũng dám cướp, tự tìm đường chết”, quả nhiên có người cướp chữ vàng khiến Hoắc Tôn thôi không chiến đấu với Cơ Tuyết Băng nữa, hắn ta nổi trận lôi đình, tung ra một chưởng nghiền nát không gian kia.

Bên này, Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu ý không tiếp tục đánh Hoắc Tôn nữa, đại thủ khổng lồ chứa hỗn hợp các bí pháp cũng giáng từ trên trời xuống.

Bùm! Bùm!

Hai người liên tiếp ra tay, không gian chu vi một nghìn trượng xung quanh đều bị nghiền nát.

Hai ngươi lợi hại!

Diệp Thành bị ép ra ngoài, không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK