Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2266: Đại quân Thiên Đình

Diệp Thành lẳng lặng đứng dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn, nhìn chằm vào bên ngoài và nghe những tiếng nổ rung trời ấy.

Âm thanh nổ ầm ầm truyền đến từ bốn phía, chứng tỏ xung quanh đều có người đang đánh nhau, tình hình còn hết sức căng thẳng.

Tiếng động ấy vang vọng đất trời, đến khuya còn chưa biến mất.

Đám Nam Đế cuối cùng cũng lao ra được, nhưng đã bị đánh tản ra và bị đuổi giết chạy về khắp các nơi trong Huyền Hoang.

Lại là một đêm tối đen như mực, gió tanh vần vũ.

Tiếng nổ ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên, kèm theo đó là từng tiếng thổn thức hết đợt này đến đợt khác: "Nam Đế trốn vào Tây Mạc, nguyên thần bị thương nặng, suýt nữa bị chém chết".

"Đám thái tử Long Tộc bị đuổi đến Bắc Nhạc, nghe nói đã bị bao vây, không biết có chạy thoát được không".

"Đám thái tử Huyền Vũ cũng chẳng tốt hơn là bao".

"Còn đám Quỳ Ngưu nữa, bạn của Diệp Thành đúng là người này còn thảm hơn người kia", có người thở dài.

"Nhớ thời Thánh Thể còn chưa bị trấn áp thì ngay cả Vạn Tộc truy nã cũng không bắt được hắn ghê, Thích Già đều bị nói cho ứng kiếp vào đời, kia mới là ngầu bá cháy".

"Tiếc cho đám bạn của Diệp Thành, chẳng ai chịu nổi đội hình đó", vô số người thổn thức: "Xem ra đội hình đó còn phải là Thánh Thế, có hắn mới chịu nổi".

Trong tiếng bàn tán, đuổi giết vẫn tiếp tục, tuwah như những gì mọi người nói, đám Nam Đế ai cũng thê thảm.

Nam Vực, tại một dãy núi kéo dài miên man, hai bóng người đẫm máu lảo đảo bước đi, người cầm chiến phủ, người nắm gậy Kim Ô, mỗi bước đi đều để lại một vết máu.

Đó là Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng bị tách ra khỏi mọi người, trốn vào Bắc Nhạc, cả chặng đường gian nan chiến đấu.

"Lăn lộn thiên hạ hơn ba trăm năm mà chưa bao giờ ức chế như vậy!", Quỳ Ngưu mắng to, chẳng những tức, còn vì bị thương quá nặng nên lại phun ra một ngụm máu.

"Chờ tộc ta trở về, sẽ thanh toán với từng đám một!", Tiểu Viên Hoàng hừ lạnh, con ngươi Hỏa Nhãn Kim Tình lóe lên vẻ lạnh lẽo, cả người đầm đìa máu tươi, đã bị thương đến nền móng.

"Ở kia kìa, bắt lấy chúng!", một tiếng hét lớn chấn động bầu trời chợt vang lên từ phía sau hai người.

Lời còn chưa dứt đã thấy một đám người đông như kiến xông đến.

Đó là những cao thủ của Thái Thanh Cung, dẫn đầu chính là thần tử Thái Thanh, mặt mày hung ác, thè cái lưỡi đỏ tươi liếm môi.

"Âm hồn không tan!", Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng thầm rủa, đều đốt cháy tinh nguyên, huyết tế khí huyết kéo cơ thể đẫm máu trốn về phía Bắc, tuyệt đối không thể để bị bao vây.

Cao thủ Thái Thanh Cung cũng không chậm, khí thế rợp trời.

Tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, cứ gặp núi là sụp hết ngọn này đến ngọn khác, cứ gặp sông là đều cạn khô.

Phía trước đã thấy biển sao lấp lánh như ngọc của Huyền Hoang.

Có rất nhiều người và hàng quán trên biển sao, tiếng rao hàng liên tục vang lên y như một khu chợ tấp nập.

Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng bay thẳng đến đụng sập rất nhiều hàng quán, rước lấy vô số tiếng chửi rủa.

Hai người hoàn toàn làm lơ, cùng nhau lấy ra một chiến thuyền cấp thánh binh, nhanh chóng lái vào biển sao.

"Chạy đâu rồi?", cao thủ Thái Thanh Cung liên tục quát to, đều lấy ra chiến thuyền đuổi theo vào trong biển sao.

"Chuyện gì vậy?", ngời trên bờ nhìn mà sửng sốt: "Vì đuổi theo hai người mà cử ra nhiều cao thủ như thế luôn?"

"Đây đã là gì, so với Diệp Thành bị Vạn Tộc truy nữ, kia mới là trò trẻ con thôi, hai người kia chẳng thể nào sáng bằng".

"Đi xem thử đi!", có người hóng chuyện đã lấy chiến thuyền ra đuổi theo, muốn coi là chuyện thế nào.

Biển sao Huyền Hoang dậy sóng, đám Quỳ Ngưu chạy phía trước, một người lái thuyền, một người điều khiển pháo.

Chiến thuyền cấp Thánh như một mũi tên màu đen chạy như bay.

Nhưng chiến thuyền của Thái Thanh Cung cũng không chậm, có chiến thuyền cấp Thánh Vương, pháo càng bá đạo, vừa đuổi theo vữa nã pháo. Nếu không phải Tiểu Viên Hoàng né giỏi thì chắc đã tan xác từ sớm.

"Dừng lại!", Bỗng dưng chỉ thấy Quỳ Ngưu hét lớn một tiếng, dựng pháo đài lên nhìn về phía xa.

Không cần hắn ta nhắc nhở, Tiểu Viên Hoàng cũng dừng thuyền lại và nhìn về phía xa như Quỳ Ngưu.

Đôi mắt hai người dần trợn to, con ngươi co rút lại như thấy được cảnh tượng gì đó hết sức đáng sợ.

Chỉ thấy biển sao nơi họ nhìn nhấc lên con sóng cao cả vạn trượng.

Trong ánh sao lấp lánh, một chiến thuyền khổng lồ chợt xuất hiện trong tầm mắt, sau đó lần lượt là mấy chục ngàn chiếc có cấp bậc từ Thánh Nhân đến Đại Thánh.

Trên mỗi chiếc thuyền đều đứng đầy người, đông như kiến, nam mặc áo giáp, nữ khoác chiến bào, lưng đeo sát kiếm, tay cầm chiến mâu.

Ở mui thuyền đều cắm một cây cờ khổng lồ, bên trên thêu bốn chữ to: Đại Sở Thiên Đình.

"Trời... trời đất quỷ thần ơi!", Tiểu Viên Hoàng trợn to mắt, nuốt nước miếng cái ực.

"Đâu ra... đâu ra nhiều chiến thuyền và nhiều người như vậy thế, ít nhất... ít nhất chắc cũng hơn mấy chục triệu chiếc!", dù là với tâm thái của Quỳ Ngưu cũng hoảng sợ nhìn đăm đăm vì đội hình đó quá lớn.

Trong lúc hai người đang giật mình kinh ngạc, pháp và trận pháp của Thái Thanh Cung cũng đuổi tới đánh trúng chiến thuyền của họ. Một chiếc chiến thuyền cấp Thánh trực tiếp bị nổ tan tác.

Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng càng thê thảm, bị đánh bay ra ngoài rồi lần lượt ngã xuống biển sao gây ra một tiếng bịch.

"Chạy, chạy tiếp nữa đi! Xông lên!", trên thuyền Thái Thanh Cung, thần tử Thái Thanh cười gằn, hét lên rung trời.

Song, mệnh lệnh của hắn ta lại chẳng có ai vâng theo.

Không phải những cao thủ của Thái Thanh Cung không nghe thấy mà là họ đều đang mở to hai mắt nhìn phía trước. Cả mấy chục ngàn chiến thuyền xếp thành hàng đang lao nhanh đến.
Chương 2267: Đổ bộ

Thần tử Thái Thanh thấy thế cũng cau mày nhìn sang.

Hắn ta vừa nhìn đã lảo đảo, hai mắt lồi ra, con ngươi cũng co rút lại.

Giây tiếp theo, chiến thuyền Thiên Đình đối diện bỗng bắn ra một luồng thần quang vắt ngang biển sao, sức mạnh đầy khủng bố.

Thoáng chốc, một con chiến thuyền của Thái Thanh Cung đã bị bắn chìm, những người bên trên cũng rơi xuống biển sao.

"Khinh người quá đáng!", trưởng lão Thái Thanh Cung gầm lên: "Chúng ta là Thái Thanh Cung, muốn đánh nhau hả?"

"Muốn đánh Thái Thanh Cung đấy!", trên chiến thuyền của Thiên Đình truyền ra một tiếng hừ lạnh, giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo và uy nghiêm.

Vừa nói xong, pháo đài của mấy chục ngàn chiến thuyền lập tức phát sáng, đồng loạt bắn ra thần quang khủng bố.

"Lui, lui lại mau!", trưởng lão Thái Thanh Cung tức khắc hoảng sợ, lập tức ra lệnh lùi về phía sau. Vốn định hù dọa đối phương, ai ngờ đối phương còn hùng hổ hơn so với tưởng tượng.

Hơn mười chiếc chiến thuyền đều quay đầu, nguyên thạch không cần tiền chất đống, ai cũng bỏ chạy bạt mạng.

Trong lúc đang ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị đánh, nếu không phải còn cách khá xa thì họ đã bị giết chết từ lâu rồi.

"Hở?", những người chạy đến xem trò hay lại thấy chiến thuyền của Thái Thanh Cung bỏ chạy thì không khỏi sửng sốt.

Mà sau khi nhìn thấy đằng sau chiến thuyền Thái Thanh Cung thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, ánh mắt cũng tràn đầy hoảng sợ.

Đằng sau, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng còn đang vùng vẫy trong nước thì bị vớt lên, nôn thốc nôn tháo trên boong thuyền.

Người trên thuyền xúm lại bao vây lấy hai người, không biết còn tưởng rằng định đánh bọn họ.

Người dẫn đầu là Tiêu Thần - con trai Chiến Vương, cũng là người vớt hai người Quỳ Ngưu lên và ra lệnh tấn công thuyền của Thái Thanh Cung, cứu bọn họ.

Quỳ Ngưu là người đầu tiên tỉnh táo lại, thấy nhiều người như vậy bao vây lấy mình thì suýt nữa dọa đái trong quần. Hắn ta liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Thần: "Lão Bát?"

Lôi Đình Chiến Thể cũng là một trong những người anh em kết người của họ, hồi đó còn bị hắn ta tự đặt thành Lão Bát.

"Là ta, Diệp Thành đâu?", Tiêu Thần lập tức hỏi.

"Còn bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn", nói đến Diệp Thành, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều lộ ra vẻ căm hận: "Bọn ta cũng vừa trở về, bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ chạy trốn tới biển sao, suýt nữa thì bị giết".

"Toàn quân nghe lệnh, đẩy nhanh tốc độ!", Long Đằng thét to, rút sát kiếm ra, chỉ vào Huyền Hoang Đại Lục, giọng điệu đanh thép, tiếng nói vọng lại như sấm sét từ ngàn xưa.

Hắn ta vừa nói xong, mấy chục ngàn con thuyền đồng loạt chấn động.

Trên mỗi một chiếc chiến thuyền đều chất đống nguyên thạch, bất chấp tất cả dồn vào tốc độ thuyền.

Chiến thuyền của Thiên Đình khí thế bàng bạc, xếp thành hàng tạo ra từng làn sóng gợn, chiếc nào chiếc nấy như một mũi tên rời cung.

Quỳ Ngưu đứng dậy nhìn thoáng qua xung quanh, bấy giờ mới ngó Tiêu Thần: "Lão Bát, ngươi đào đâu ra nhiều người như vậy thế?"

"Bọn họ đều vâng lệnh Diệp Thành!", một câu nhàn nhạt của Tiêu Thần lại lạnh lẽo khó nén sát khí.

"Đều... đều do Lão Thất chỉ huy?", Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu đều giật mình, ba giây sau mới thử nhìn Tiêu Thần hỏi: "Rốt cuộc thì Lão Thất là ai?"

"Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở!", Tiêu Thần đáp.

"Thiên Đình? Đại Sở?", Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gãi đầu, quả thật chưa từng nghe thấy thế lực ấy.

Trong lòng họ lại hết sức kinh ngạc, cũng không biết Diệp Thành còn chỉ huy một đội quân khiến người ta hoảng sợ như vậy.

Mấy chục triệu tu sĩ đó! Nếu xông tới, thế lực mà không có Đế Binh thì ai dám cứng đối cứng.

Hai người lập tức tràn ngập sức mạnh, đứng ở mui thuyền, liều mạng thét to: "Giết, giết trở về".

Song, lại chẳng ai đáp lại lời gào thét của họ.

Mỗi một người trong Thiên Đình đều rưng rưng nước mắt, sát khí cuồn cuộn khó có thể kiềm chế.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, chiến thuyền Thiên Đình chạy như bay về phía trước, đuổi theo giết đám Thái Thanh Cung.

Biển sao Nam Vực rộn ràng, ba hướng khác cũng chẳng khác là bao.

Bất kể biển sao Đông Hoang, Bắc Nhạc hay Tây Mạc thì đều có mấy chục ngàn con chiến thuyền xếp hàng lướt đi.

Chiến thuyền cắm lá cờ Thiên Đình, mỗi hướng đều có mấy chục triệu người khoác chiến giáp.

Huyền Hoang chấn động, dòng người như nước tụ tập ở biển sao, kinh ngạc nhìn vô số chiến thuyền đang nhanh chóng đến gần.

"Đại Sở Thiên Đình, là thế lực đến từ đâu?", từng tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên không ngớt, ai cũng mặt mày trắng bệch.

"Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc đều có đội hình như nhau, cộng lại ít nhất cũng phải năm mươi triệu người nhỉ?"

"Đây là một đội quân tu sĩ! Tính đến Huyền Hoang đánh nhau hả? Đánh thế lực nhà ai vậy?"

"Bất kể đánh ai, chỉ cần không có Đế Binh thì chẳng ai chống lại nổi, đối phương quá đông".

"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Đông Hoang, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Liễu Dật, Nhiếp Phong dẫn đầu đổ bộ vào Huyền Hoang. Họ cất chiến thuyền, lấy chiến xa ra nghiền nát cả bầu trời, tựa như thủy triều màu đen tiến thẳng đến Trung Châu.

"Đại Sở Thiên Đình", biển sao Tây Mạc, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi Huyền Nữ, Bích Du, Lâm Thi Họa dẫn theo đội quân đổ bộ kế đó. Ai cũng đạp phi kiếm bay vút qua hư không, xông thẳng về Trung Châu.

"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Nam Vực, Long Đằng và Tiêu Thần cũng đổ bộ, dẫn theo đội quân Thiên Đình, tiếng hét rung trời, cưỡi linh thú đánh về phía Trung Châu.

"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Bắc Nhạc, Quỳ Vũ Cương, Quỷ Vương, Yêu Vương dẫn theo quân đội xông vào Huyền Hoang, cưỡi mây đạp gió che phủ đất trời.

Nhìn từ trên xuống, bốn nhánh quân của Thiên Đình với hơn năm mươi triệu tu sĩ y như bốn vùng biển đen tuyền từ các nơi như Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc tràn vào Trung Châu. Và mục tiêu của họ là Ngũ Chỉ Sơn!
Chương 2268: Năm mươi triệu người đồng loạt quỳ xuống

"Đại Sở Thiên Đình!". Tiếng hô kia chấn động cả Huyền Hoang, hễ người nào nào nghe thấy đều cảm thấy đầu óc hoảng hốt.

Dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn, Diệp Thành đang rũ đầu vô thức ngẩng đầu lên, con ngươi ảm đạm lập lòe ánh sáng.

Hắn kinh ngạc nhìn bên ngoài núi, bốn chữ Đại Sở Thiên Đình không ngừng quanh quẩn, tiếng hô phát ra từ tận linh hồn.

Cách hơn ba trăm năm, không ngờ lại nghe thấy cái tên ấy ở nơi đất khách quê người, khiến hắn kích động đến rưng rưng nước mắt, dòng máu yên lặng trăm năm cũng sôi lên sùng sục.

"Là bọn họ, là bọn họ!", trong đôi mắt hắn đong đầy nước mắt, dường như có thể cách vô vàn cây số nhìn thấy những người quen nơi Đại Sở. Họ, đã đến rồi!

"Âm thanh ấy đến từ đâu vậy?", Phượng Tiên ngồi trên vương tọa lơ lửng ngoài núi đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh.

"Có một đội quân tu sĩ khổng lồ từ biển sao đổ bộ vào Huyền Hoang!", nhị thái tử Kim Ô đi đến từ xa, có vẻ cũng đã nghe thấy tin tức ấy nên đến thông báo.

"Khổng lồ? Có bao nhiêu người?", Phượng Tiên không khỏi cau mày.

"Hơn năm mươi...", nhị thái tử Kim Ô đáp.

"Hơn năm mươi, vậy cũng dám gọi là đội quân tu sĩ?", tam thái tử Côn Bằng bên cạnh tức cười.

"Là hơn năm mươi triệu, số lượng kia đã đủ chưa?", nhị thái tử Kim Ô liếc tam thái tử Côn Bằng một cái nói.

Câu đó vừa được nói ra, Côn Bằng kinh ngạc suýt nữa rớt khỏi không trung.

Chẳng những hắn ta kinh ngạc mà Phượng Tiên cũng giật mình, hơn năm mươi triệu tu sĩ, kia là một con số cỡ nào chứ, rải ra trên mặt đất hay bầu trời thì chắc cũng sẽ không nhìn tới cuối nổi.

"Tại sao lại có một đội quân tu sĩ với số lượng khổng lồ như vậy", đám thái tử Bát Kỳ đề nhìn về phía nhị thái tử Kim Ô: "Có biết là thế lực nhà nào không?"

"Tự mình không nghe thấy à? Gọi là Đại Sở Thiên Đình".

"Đại Sở Thiên Đình?". Mọi người cau mày, quay đầu nhìn nhau, trong trí nhớ của họ chưa nghe qua thế lực ấy bao giờ.

"Đến, đến rồi! Năm mươi triệu người kia đến Trung Châu rồi", trong lúc mọi người đang cau mày thì thần tử Thương Linh ù té chạy tới, cũng bị hoảng sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Tiến về Trung Châu?", thần tử Thiên Phạt híp mắt, vô thức ngó Ngũ Chỉ Sơn: "Lẽ nào, họ đến vì Diệp Thành! Chạy đến cứu hắn?"

"Hắn? Hắn sẽ có mặt mũi lớn như vậy? Năm mươi triệu tu sĩ đó, ngươi cũng đề cao hắn quá rồi", Kim Ô cười khẩy.

"Nhưng nếu là thật thì sao? Với tình hình hiện tại thì cũng không loại trừ khả năng ấy!", một câu của thần tử Phiêu Miểu khiến trái tim mọi người ở đây không khỏi run lên.

Nếu thật là vậy, thế thân phận của Diệp Thành phải kinh khủng cỡ nào, thế mà có thể khiến hơn năm mươi triệu tu sĩ nghĩ cách đến cứu.

"Có phải hay không, đợi lát nữa sẽ biết!", Phượng Tiên hừ lạnh, giẫm một cái ẩn mình vào hư vô.

Mặc dù sườn mặt của cô ta tràn ngập vẻ lạnh lẽo, nhưng cũng không giấu vẻ tái nhợt. Một cảm giác cực kỳ không tốt bỗng nhiên xuất hiện, dự cảm mơ hồ ấy khiến trái tim Phượng Tiên không khỏi run rẩy.

Đám Kim Ô Côn Bằng cũng lần lượt bỏ chạy, muốn tìm một nơi quan sát Ngũ Chỉ Sơn, cũng định xem thử năm mươi triệu tu sĩ kia đến Trung Châu có phải là vì cứu Diệp Thành hay không.

"Đại Sở Thiên Đình!", đội quân Thiên Đình gào thét cả đường, kéo theo sấm sét khiến núi sông sụp đổ.

Đội hình ấy quá to lớn nên những tu sĩ đi lại bên ngoài đều trốn vào thành cổ, sợ sơ xuất một cái bị chôn vùi, ngay cả Đại Thánh cũng không dám ló đầu ra.

Họ giống như một đại dương đen tuyền che phủ đất trời, khiến mảnh đất này mất đi ánh mặt trời vốn có.

"Đây... đây rốt cuộc là thế lực nhà nào vậy?", trên tường thành của một tòa thành cổ đứng đầy người, họ trông về phía xa, đến cả giọng nói cũng hơi run.

"Trời biết, đội quân với hơn năm mươi triệu tu sĩ, tự mang truyền tống vực môn, truyền tống trận cũng vô dụng".

"Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc đều có và đều tiến về Trung Châu. Lẽ nào là vì cứu Diệp Thành?"

"Không dám chắc, nhưng chắc mấy chốc sẽ biết được thôi".

"Theo sau nhìn thử, cái này phải đi ngó mới được", có không ít tu sĩ cản đảm lần lượt ra khỏi thành đi theo từ xa, chứ cũng chẳng dám đi gần.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi nơi, đội quân Thiên Đình từ Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc xông đến, lần lượt tiến vào Trung Châu.

Bước chân của họ vẫn chưa dừng lại mà đi thẳng đến Ngũ Chỉ Sơn, sát khí lạnh như băng khiến không gian đóng băng từng tấc một, không khí cũng như đọng lại.

Phía sau đội quân Thiên Đình cũng có từng đoàn người đi theo, dù đã có thể xác định năm mươi triệu người kia là đến vì Diệp Thành, nhưng vẫn muốn đi.

"Họ thật sự đến vì Diệp Thành!", trên đỉnh một ngọn núi, Xích Dương Tử và Vô Cực Tử đầu bạc lẳng lặng đứng im, dường như có thể cách hư không mờ mịt nhìn thấy Ngũ Chỉ Sơn.

"Một đợt gió tanh mưa máu là điều không thể tránh khỏi!", Vô Cực Tử thở dài: "Nếu mấy người Đại Sở kia mà nổi điên thì cả Chư Thiên Vạn Vực cũng sẽ xác chết chất chồng như núi".

"Đến Phượng Hoàng Cốc trước đi!", Xích Dương Tử xoay người nói: "Vớ vẩn thật, Phượng Hoàng tự phong ấn ở Huyền Hoang hơn trăm năm, không biết chuyện gì bên ngoài thật hả?"

"Trong mắt bà ta, đến giờ chỉ có một mình Thái Hư Tử thôi!", Vô Cực Tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Tuy bà ta xuất quan thì cũng chẳng cản nổi kiếp nạn sắp đến của Chư Thiên Vạn Vực".

"Đại Sở Thiên Đình!", tiếng gào thét từ Trung Châu tràn ngập một ma lực khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Chẳng biết đến bao giờ, tiếng gào thét kia mới biến mất.

Đội quân Thiên Đình đã đến Ngũ Chỉ Sơn, dùng nơi này làm trung tâm, cứ một mét đứng một người, hình thành một đội ngũ hình vuông trực tiếp phur kín trăm ngàn dặm.

Nhìn từ trên cao, nó như một tấm màn màu đen che phủ cả trăm ngàn dặm đất trời.
Chương 2269: Phá!

Bọn họ đều lưng đeo sát kiếm, tay cầm chiến mau, nam mặc áo giác, nữ khoác chiến y, áo choàng của họ bay phần phật theo lá cờ của Đại Sở, chấn động khung trời.

Ngũ Chỉ Sơn cỏ dại um tùm, chất đống máu tươi và xương cốt, Diệp Thành bị đè dưới chân núi này trăm năm.

"Chúng ta đã đến chậm!", Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi nhào đến, ai cũng nước mắt đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Họ như có thể cách vách núi nhìn thấy một bóng hình già nua, bị xích sắt trói chặt tay chân và cổ.

Hắn là Diệp Thành đó! Thánh Chủ Thiên Đình oai phong một cõi, thống soái Đại Sở khí nuốt Bát Hoang. Giờ lại chật vật, bị năm tháng mài mòn già nua.

Mọi người nhìn hắn mà hai mắt rưng rưng, ướt nhòe tầm mắt, cũng nhòe đi nỗi lòng.

Là hắn đã dẫn dắt tu sĩ Đại Sở liều chết xung phong.

Là hắn, người đã vì những anh linh Đại Sở đòi lại nợ máu!

Là hắn, từ Đại Sở xa xôi đi vào Chư Thiên Vạn Vực, lưng đeo gánh nặng của quê hương, chỉ vì dẫn họ về nhà!

Trăm năm trong hố đen không gian, trăm năm đau khổ kiếm tìm, trăm năm bị trấn áp trong không gian tối đen. Ba trăm năm cuộc đời tươi đẹp đều sống trong sự cô đơn, cống hiến cho những năm tháng đau buồn, trở nên già cả.

"Ra mắt Thánh Chủ!", hơn năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở cùng hô lên nghẹn ngào, vô số lớp tiền bối, lớp thế hệ sau hay cùng thế hệ đều đồng loạt vén vạt áo, bịch một tiếng, quỳ xuống dập đầu với Diệp Thành.

Tiếng hô ấy như tiếng sấm trên chín tầng trời, chấn động trời cao.

Họ vừa quỳ, mặt đất trong một trăm vạn dặm đều rung lên.

Đây phải là một cảnh tượng chấn động lòng người cỡ nào chứ.

Hơn năm mươi triệu tu sĩ, một đội hình khổng lồ, đồng loạt dập đầu. Đó phải là một niềm vinh hạnh đến nhường nào.

"Rốt... rốt... rốt cuộc thì Diệp Thành là thần thánh phương nào vậy!", xung quanh thấy hơn năm mươi triệu tu sĩ quỳ xuống thì không khỏi chấn động, nỗi lòng cũng run rẩy theo.

"Hơn năm mươi triệu tu sĩ đồng loạt quỳ xuống, vinh quang cỡ đó, chắc chỉ có Đại Đế mới có thôi!"

"Cảnh tượng này chính là một truyền thuyết! Chắc chắn cũng sẽ trở thành thần thoại, đời đời kiếp kiếp được người đời ca tụng".

"Ta nói nè, rốt cuộc thì tên nhóc kia có lai lịch gì vậy?", trên một đỉnh núi đằng xa, Long Kiếp điên cuồng gãi đầu, nhìn về phía Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng: "Năm mươi triệu người dập đầu, suýt nữa khiến ta đái cả trong quần".

Chẳng những hắn ta đang xem, mà đám Nam Đế, Bắc Thánh cũng đang nhìn.

"Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở", đôi môi Quỳ Ngưu khô khốc nói: "Lão Bát đã nói như vậy".

"Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở?", mọi người nhíu mày, dù là người hiểu rộng biết nhiều như Nam Đế và Bắc Thánh cũng nhìn nhau một cái rồi lắc đầu.

"Không thể nào như thế được!", ở một ngọn núi xa hơn, đám Phượng Tiên, Kim Ô, Côn Bằng và vô số kẻ thù của Diệp Thành đều mặt mày trắng bệch, không tài nào chấp nhận nổi sự thật này.

Bọn họ cũng không biết Diệp Thành là ai, thế mà lại khiến cho năm mươi triệu tu sĩ dập đầu, dùng mông nghĩ cũng biết thân phận và lai lịch của hắn đáng sợ đến mức nào.

Bọn họ sợ, cõi lòng không nhìn được run rẩy.

Đến tận giờ phút này, họ mới thật sự hiểu được mình đã chọc phải người nào. Một cái mệnh lệnh của hắn thôi cũng đủ để cho Chư Thiên Vạn Vực máu chảy thành sông.

Dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn, cơ thể già nua của Diệp Thành run lẩy bẩy, nước mắt tràn bờ mi, ướt đẫm khuôn mặt và chòm râu của hắn.

Hơn ba trăm năm, hắn không ngờ Thiên Đình còn nhớ mình, còn không tiếc vượt qua tinh vực đi đến Huyền Hoang.

Giây phút này, tuy hắn bị tử khí vờn quanh, nhưng tinh thần lại như trẻ ra.

Cuối cùng hắn cũng cố gắng chịu được đến lúc này, chưa bị năm tháng chôn vùi, chịu được đến ngày gặp lại Thiên Đình.

"Đây không nên là nấm mồ của ngươi!", Tư Đồ Nam hét lên, giơ vũ khí bổ vào bia mộ dưới chân núi của Diệp Thành.

"Đánh, đánh nát Ngũ Chỉ Sơn chết tiệt này!", Tạ Vân lau khô nước mắt, điên cuồng gầm lên.

Hắn ta quát xong, giơ đôi tay lên, điều động căn nguyên.

Năm mươi triệu tu sĩ cũng đồng loạt đứng dậy bắt chước hắn ta giơ hai tay lên, năm ngón tay ngửa lên trời.

Chỉ thấy lòng bàn tay bọn họ đều lơ lửng thần quanh, kia chính là sức mạnh căn nguyên, nền móng của tu luyện.

Dưới sự chú ý của mọi nơi, từng luồng thần quang xẹt qua bầu trời ngưng tụ trên cao thành một Mặt Trời.

Thoáng chốc, không gian sụp đổ, vòm trời nổ tung, trở nên tối thui, chỉ còn lại vầng Mặt Trời sáng lóa kia.

Nó như một vầng Mặt Trời vào ngày tận thế, mọi ánh sáng trong đất trời đều ảm đạm, phai mai trước nó.

Nó quá lớn, y như một ngọn núi cao tám nghìn mét, uy áp khủng bố khiến mọi nơi run sợ.

Tu sĩ xung quanh uốn gối, không kiềm được quỳ sát xuống đất, uy áp của vầng Mặt Trời kia khiến cho đất trời cũng run rẩy.

Chuẩn Đế lánh đội cũng cảm thấy áp lực, vẻ mặt tràn ngập kiêng kỵ. Dù là họ, cũng chẳng đỡ nổi vầng Mặt Trời kia.

Nó cực kỳ bá đạo, là một kích tụ tập căn nguyên của hơn năm mươi triệu tu sĩ, có thể lập tức giết chết một vị Chuẩn Đế.

"Đánh!", cùng với tiếng hét của năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, vầng Mặt Trời kia bỗng đập thẳng xuống dưới.

Có thể thấy, nơi nó đi qua, không gian lần lượt sụp đổ, vô số dị tượng hủy diệt đan vào nhau.

Mọi người ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nó, chỉ thấy vầng Mặt Trời kia nhanh chóng phóng đại trong con ngươi mình.
Chương 2270: Ngũ Chỉ Sơn vỡ

Mặt trời lên cao, kinh Phật treo trên đỉnh Ngũ Chỉ Sơn dao động, hoá thành Kim Phật cao vạn trượng.

Kim Phật ngồi xếp bằng, che lấp toàn bộ Ngũ Sơn Chỉ.

Nó rực rỡ chói mắt, tản ra vạn đạo kim quang, chữ vạn 卍 trước ngực tập hợp phật pháp tối cao.

Thi thoảng còn có thể nghe nói phật âm tối cao vang vọng như tiếng chuông lớn, hóa giải sự bạo ngược của vạn chúng.

Dưới ánh mắt của vạn chúng, mặt trời lên cao mang theo uy lực vô tận, đập lên Kim Phật vạn trượng kia.

Ầm!

Một tiếng ầm vang vang lên, một làn sóng màu vàng lấy Ngũ Chỉ Sơn làm trung tâm, lan rộng ra tứ hải bát hoang.

Những nơi sóng đi qua, núi lớn giống như biến thành giấy, ngọn này nối tiếp ngọn kia đều bị kim quang chặt ngang.

Vì thế, những người đứng trên đỉnh núi xem kịch gặp phải đại hoạ, từng nhóm từng nhóm bị đá vụn vùi lấp.

Cũng có những tu sĩ thông minh đã chạy ra ngoài từ sớm, vẫn nhìn chằm chằm Ngũ Chỉ Sơn, cũng muốn nhìn xem mặt trời ngưng tụ năm mươi triệu tu sĩ kia liệu có thể phá vỡ phong ấn Phật tổ, có thể cứu Diệp Thành ra khỏi núi hay không.

Tiếng ầm vang vẫn tiếp tục, mặt trời giáng xuống từ trên trời, vẫn đang đối kháng với Kim Phật vạn trượng, triệt tiêu lẫn nhau .

Mặt trời nứt toác, Kim Phật cũng đang dần tiêu tan.

Ai mạnh ai yếu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên hư thiên.

Giống như đám Quỳ Ngưu, tất cả đều thầm đổ mồ hôi.

Còn đám Phượng Tiên lại đều nghiến răng nghiến lợi, không muốn Ngũ Chỉ Sơn bị phá, lại càng không muốn Diệp Thành thoát khỏi phong ấn.

“Phá”. Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình cùng rống lên, huyết tế thọ nguyên, ai nấy đều điên cuồng.

Đột nhiên, mặt trời ảm đạm, lại lần nữa nở rộ thần quang rực rỡ, một lần ép tới khiến phật quang của Kim Phật tan hết.

Răng rắc!

Bỗng nhiên tiếng vỡ vụn vang lên, rất là thanh thuý.

Âm thanh phát ra từ Kim Phật vạn trượng kia, trước ngực nó hiện ra một đường vết nứt, sau đó là hai đường, hai đườờng biến thành bốn đường, bốn đường thành tám đường, dần dần lan ra toàn thân.

“Phá”. Tu sĩ Thiên Đình rống giận, lại hiến tế thọ nguyên, thần quang từ mặt trời, sáng rực tới cực điểm.

Lần này, cho dù là Kim Phật vạn trượng có niệm lực chống đỡ, cũng không chống chịu nổi, ầm ầm nứt toác ra .

“Thật... Thật sự phá được rồi”. Tu sĩ tứ phương hoảng sợ, vẻ mặt khiếp sợ: “Phong ấn Phật tổ không phải Cực Đạo Đế Binh thì không thể phá, vậy mà đã bị phá vỡ rồi, lợi hại như vậy”.

“Sự thật chứng minh, chỉ cần số lượng người đủ lớn thì cũng có thể đánh ra uy lực của tương đương Đế Binh”.

“Lợi hại!”. Long Kiếp không khỏi tặc lưỡi.

“Năm mươi triệu người, tất cả đều là những kẻ cục súc!”

“Không thể nào, điều này không thể nào”. Ở đằng xa, sắc mặt của đám Phượng Tiên đã dữ tợn như ác ma.

Trong tiếng kinh hãi, lại là một tiếng ầm vang rung trời.

Kim Phật vạn trượng đã bị phá, Ngũ Chỉ Sơn cũng bị nghiền phẳng, lộ ra tế đàn cổ xưa nơi chân núi.

“Con mẹ nó”. Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị cùng xông lên, tất cả đều vung kiếm, chặt đứt dây sắt trói Diệp Thành, ngay cả tế đàn cũng một cước đạp sập.

“Diệp Thành!”. Thượng Quan Ngọc Nhi bay đến như làn gió nhẹ, ôm Diệp Thành bị ngã vào lòng, nước mắt ướt đẫm quần áo của cô, cũng ướt cả quần áo Diệp Thành.

“Không chết được”. Diệp Thành mỉm cười, mang theo sự mỏi mệt và tang thương từ xưa, mí mắt run run buồn ngủ

“Tu vi đã rớt xuống Nhân Nguyên Cảnh”. Long Nhất Long Ngũ tiến lên, sắc mặt tức thì trở nên hết sức khó coi.

Không chỉ bọn hắn, sắc mặt mọi người ở đây đều ngưng trọng.

Bọn họ cũng đã được nghe nói không ít về Chu Thiên Diễn Hoá, nhưng không biết lại bá đạo như vậy, trong thời gian ngắn ngủi một trăm năm, khiến tu vi của Diệp Thành xuống Nhân Nguyên Cảnh.

Còn cả thọ nguyên của hắn, đã ít đến đáng thương.

“Diệp Thành”. Thượng Quan Ngọc Nhi và những người khác không nhịn được gạt nước mắt, dường như đã nhìn ra thọ nguyên của Diệp Thành đã không còn lại bao nhiêu, không bao lâu nữa, hắn sẽ chết.

Đã đợi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới gặp lại, kết quả như này khiến các nàng đều khó có thể chấp nhận.

“Ta còn chưa chết đâu!”, Diệp Thành cố gồng mình đứng dậy, nở nụ cười an ủi với mọi người.

“Chết cũng phải cưới chúng ta”. Một nhóm các cô gái bỏ đi sự rụt rè của họ, cũng đều nói ra khát vọng trong lòng.

“Trở về rồi nói”. Diệp Thành không khỏi cười gượng một tiếng.

“Kế tiếp, đi đâu làm gì?”. Tiêu Phong nói.

“Xây dựng sơn môn”. Diệp Thanh nói với hơi thở yếu ớt.

“Xây dựng sơn môn? Ở Huyền Hoang?”. Mọi người nhíu mày.

“Xây, đương nhiên phải xây”. Tạ Vân hừ lạnh một tiếng: “Hại huynh đệ của ta thảm như vậy, đợi xây dựng xong sơn môn, đánh cho bọn họ tàn phế, để tiêu lửa giận cho Thiên Đình”.

“Năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không phục thì đến chiến”. Tư Đồ Nam quát to, không thể kìm nén sát khí.

“Thánh chủ nói xây dựng sơn môn, trong lòng đã có vị trí thích hợp hay chưa”. Đám Mặc Uyên nhìn Diệp Thành thăm dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK