Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1786: Dè chừng lẫn nhau

“A...”, Thượng Quan Ngọc Nhi rít lên chói tai, cũng không biết vì xấu hổ hay quá phẫn nộ mà cô lập tức nhắm tịt mắt, khi mở mắt ra thì tên mặt dày đó vẫn còn ở trước mặt mình.

“Không đùa nữa”, Diệp Thành ho hắng, cuối cùng hắn cũng thu lại ánh mắt nhìn lên trên đỉnh đầu, lúc này đã có không ít tiên thảo được cho vào trong, mỗi một cây tiên thảo đều là vật thượng phẩm mang theo tinh nguyên dồi dào.

Một người là luyện đan sư như hắn sao có thể không biết lão già và bà lão lưng gù kia đang làm gì, đương nhiên là muốn hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi hút hết tinh hoa của tiên thảo vào cơ thể sau đó thì đem hai người bọn họ đi luyện thành đan.

Có bao nhiêu tiên thảo như vậy, Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí, hắn cần dựa vào chúng để thoát thân.

Lần này không thể so với năm xưa, năm xưa có hình nộm Tử Huyên giúp hắn giải phong cấm, lần này hắn không có hình nộm trợ giúp, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, còn tiên thảo chính là hi vọng thoát thân của hắn.

Hiện giờ hắn là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh, một khi đột phá vượt qua ranh giới thì hắn tự nhận có thể dẫn tới thiên kiếp, chỉ cần một đạo thiên kiếp thì mọi thứ đều có thể giải quyết.

Hai Thánh Nhân mà thôi, một cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong như hắn đủ sức đối phó, huống hồ là tiến cấp tới Thánh Nhân.

Thấy Diệp Thành chăm chú hấp thu tiên thảo, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không lên tiếng mắng chửi nữa, cả cơ thể cô nóng ran lên.

Mặc dù Diệp Thành không nhìn nhưng cô vẫn trong trạng thái lộ toàn thân, việc để lộ thân thể trước mặt một nam tu sĩ khác cho dù là tu sĩ thì cũng không thể chấp nhận được, lúc này cô chỉ muốn mau chóng tan biến khỏi thế giới này cho rồi.

Không biết lúc này mà mở phong ấn cho Thượng Quan Ngọc Nhi thì liệu cô có nở nụ cười đầy tình ý của một nữ tử không nữa.

Phía đối diện, Diệp Thành giống như một con súc sinh, hắn điên cuồng hấp thu tinh hoa của tiên thảo, chỉ cần là tiên thảo được cho vào trong thì hắn đều không chối từ, đến cả tiên thảo bay về phía Thượng Quan Ngọc Nhi cũng bị hắn hấp thu sạch sẽ.

Sau khi rất nhiều tiên thảo được cho vào bên trong, khí túc của Diệp Thành tăng lên đáng kể, gần tiến tới Chuẩn Thánh.

Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên không biết tính toán của Diệp Thành, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành mà có phần khó hiểu, sắp chết đến nơi rồi mà còn có hứng hấp thu tiên thảo, có hấp thu nhiều thì cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết.

“Cô đã thành thân chưa?”, Diệp Thành vừa hấp thu tinh thoả vừa liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Liên quan gì đến ngươi”.

“Đừng nóng tính vậy mà”, Diệp Thành toét miệng cười, “dù gì chúng ta cũng cùng chung cảnh ngộ, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có nhau, nói không chừng kiếp sau chúng ta có thể trở thành phu thê nữa”.

“Ai làm phu thê với ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi hắng giọng, trong đôi mắt đẹp rực cháy ngọn lửa.

“Còn ngại nữa”, Diệp Thành hất đầu, há miệng hấp thu toàn bộ linh thảo bay tới, tiếp đó luyện hoá thành dược lực tinh tuý cho nó ngấm vào cơ thể.

Tiếp đó, bên trong lư luyện đan im ắng hơn nhiều, Thượng Quan Ngọc Nhi giống như pho tượng ngồi im tại chỗ.

Cố thực sự cảm thấy ái ngại, chốc chốc nhắm mắt, chốc chốc lại mở mắt, và có lúc vô tình lại nhìn vào cậu nhỏ đang dựng đứng lên của Diệp Thành, mỗi lần nhìn thấy tim cô đều đập thình thịch.

Ở bên ngoài, lão già và bà lão lưng gù kia vẫn đang chăm chú vào việc của mình.

Cả hai người như muốn luyện ra một loại đan dược bá đạo nên thu thập rất nhiều tiên thảo quý giá, nếu đếm số lượng thì cũng phải có hơn vài nghìn loại, nếu kết hợp với người sống mà làm dược dẫn thì không gì quý bằng.

Không biết vì sao mà khi cả hai hợp sức điều tiết ngọn lửa, cho tiên thảo vào trong thì lại vô thức nhìn nhau.

Có thể thấy, bọ họ nhìn ra được gì đó trong ánh mắt của đối phương, đa phần là sự đề phòng, chỉ sợ sau khi hình thành đan dược lại bị đối phương cướp đi, đây có thể coi là viên đan dược dùng để tiến giới, có vai trò quan trọng với bọn họ.

Đây có thể coi là một cảnh tượng hết sức trào phúng khiến người ta không nhìn nổi mà bật cười, cặp đôi tu tiên với nhau lại đề phòng đối phương, thật không biết nên cười vào tâm cơ của bọn họ hay nên cảm khái với sự khốc liệt của thế đạo này.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Cho tới ngày thứ tư, cả hai người mới lần lượt đứng dậy nhìn lư luyện đan rồi lại nhìn đối phương, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn lạnh lùng.

Rầm!

Khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì đột nhiên trên cửu tiêu có âm thanh chấn động vang lên, ngay sau đó, một luồng áp lực trấn áp thiên địa xuất hiện, cho dù với tu vi của bọn họ thì cũng không khỏi run rẩy.
Chương 1787: Làm công không cho kẻ khác

Lão già và bà lão lưng gù kia cau mày, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, thông qua địa cung, bọn họ thấy được hư thiên vời vợi.

Thế nhưng khi nhìn thấy thiên tiêu thì lúc này mây mù đã giăng kín, choán lấp cả những vì sao sáng chói, bên trong đó còn có lôi điện xẹt qua, giống như từng con rắn trườn qua trườn lại, từng tia nối tiếp nhau hình thành cả biển chớp.

Thiên kiếp?

Cả hai người tái mặt, tu vi tới cấp như bọn họ đương nhiên từng gặp thiên kiếp, và bọn họ cũng nhận ra thiên kiếp, lôi chớp rợp trời như vậy thì chẳng phải là thiên kiếp sao?

Đáng chết!

Cả hai người tối sầm mặt, luyện đan tới giai đoạn dung hoà đan hồn then chốt thì lại có người độ kiếp trên vì sao này, có người độ kiếp thì bọn họ đương nhiên phải ứng kiếp, bọn họ đã vất vả bao nhiêu nhưng đều vì thiên kiếp chết tiệt đột nhiên xuất hiện phá hoại.

Đi thôi!

Lão già lưng gù tế ra tiên quang bao quanh lư đồng nơi mà Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, bọn họ bước ra khỏi địa cung, cho dù với tu vi Thánh Nhân thì cũng phải kiếp sợ với thiên kiếp thần phạt.

Bà lão lưng gù vội đi theo, mặt mày tôi độc, sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng bị đổ sông đổ bể.

So với bọn họ thì Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong lư đồng lại thẫn thờ nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, cô chắc chắn thiên kiếp kia do Diệp Thành dẫn đến, tu vi của hắn từ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh.

Toàn thân Diệp Thành rực rỡ thần huy, khí tức dồi dào như biển cả, thánh thể như được đúc ra từ hoàng kim.

Thượng Quan Ngọc Nhi há hốc miệng, nhất thời không kịp nói lời nào, cho tới lúc này cô mới thực sự hiểu ra vì sao Diệp Thành lại điên cuồng hấp thu tiên thảo như vậy, đây là nhờ thiên kiếp phá vỡ tử cục.

Diệp Thành chớp mắt há to miệng hấp thu toàn bộ tiên thảo còn sót lại trong lư đồng, hắn cố gắng tích tụ sức mạnh đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, hắn đang nhanh chóng tiến lên ranh giới để đạt tới tu vi Chuẩn Thánh.

Không lâu sau đó, cấm chế bị phong cấm bên trong lư đồng của hắn bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy.

Cũng không biết vì cố ý hay vì trùng hợp mà cậu nhỏ “oai hùng” kia của hắn cứ hướng về phía khuôn mặt đang đỏ lựng của Thượng Quan Ngọc Nhi, một tấc, chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi.

Diệp Thành rõ ràng cảm nhận được cảnh tượng ái ngại đó, hắn đang vặn cổ còn khoé miệng thì nở nụ cười ranh mãnh, hắn đang chuẩn bị sát phạt ra ngoiaf đẻ đạp chết hai lão già đáng chết kia.

Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, cô thẫn thờ tại chỗ, tim đập thình thịch, đôi mắt mở to nhìn chằm chăm vào cậu nhỏ cương cứng của Diệp Thành, một người tu đạo cả hai trăm năm như cô chưa bao giờ nhìn thấy của quý của một tu sĩ nào với khoảng cách gần đến vậy.

Sau hai ba giây, cô mới ý thức được vấn đề: “Đem...đem cái thứ chết tiệt của ngươi đi chỗ khác”.

Lúc này Diệp Thành mới thấy có gì đó không ổn, đây quả thực là cảnh tượng khiến người ta phải ái ngại, cũng may cậu nhỏ của hắn chỉ dài bằng ấy, nếu mà dài hơn một chút nữa là đã chạm thẳng vào mặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi.

Thấy Diệp Thành như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn: “Còn không tránh đi?”

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành cười trừ, hắn vội lấy áo quần mặc lên, lúc này còn không quên mở ra cấm chế cho Thượng Quan Ngọc Nhi và tặng cho cô một bộ váy.

Thượng Quan Ngọc Nhi mặc lên người, cô quấn y phục thật dày, thật chặt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như cô đang không mặc gì trên người vậy, cơ thể đã bị nhìn sạch, có mặc hay không cũng không khác gì nhau.

Đôi mắt Diệp Thành vẫn loé lên ánh sáng, hắn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới chân.

Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi tế ra sát kiếm, mũi kiếm chỉ vào Diệp Thành, khuôn mặt đỏ bừng lan tới tận cổ, trong đôi mắt trong veo như nước kia rực lửa: “Ngươi là tên lưu manh”.

“Đừng ồn ào”, Thượng Quan Ngọc Nhi định xông lên nhưng lại nhận ra bên trong đại đỉnh này đã hình thành nên một thế giới riêng, còn huyền diệu hơn cả lư đồng của hai lão già kia, mặc dù không có cấm chế ràng buộc nhưng cô cũng không tìm thấy lối ra.

“Ngoan ngoãn ở trong đại đỉnh, ta cũng đâu có hại cô”, Diệp Thành nói một câu rồi lại lần nữa vặn cổ, trận chiến đầu tiên hắn tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì đã phải một mình đối đầu với hai Thánh Nhân rồi.

Bên ngoài, lão già lưng gù đã bay ra khỏi địa cung, đôi mắt vương lên tơ máu, nhìn chằm chằm vào hư thiên.

Bà già lưng gù cũng dừng chân, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào thương không như thể cũng nhận ra có gì đó không đúng, biển thiên kiếp kia đang lan rộng ra, choán lấp cả bầu trời và mặt đất, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là biên lôi chớp kia như hình với bóng, bọn họ đi đâu, biển lôi đi theo đó.

Cả hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang lư đồng đang phong ấn phía Diệp Thành.

Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra người độ kiếp ở trong lư đồng.

Khốn kiếp!

Lão già lưng gù nổi giận, lão ta mở nắp lư ra, bận rộn cả bao lâu cuối cùng lại thành giúp công không cho kẻ khác.

Thế nhưng lão ta còn chưa nhìn vào trong đã thấy một đạo thần long màu vàng kim bay ra ngoài đẩy lão ta ngã nhào ra, đến cả bà già lưng gù kia cũng lập tức trúng chiêu, bị hất nháo nhào.

Không ngờ lại mạnh đến vậy!

Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh kinh ngạc tới mức tái mét mặt mày, khả năng chiến đấu của Diệp Thành khiến cô ta phải ngỡ ngàng.
Chương 1788: Thay trời hành đạo

Nên biết rằng đó là hai Thánh Nhân, còn Diệp Thành chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh vừa tiến giới, cho dù cách nhau chỉ nửa tầng cảnh giới nhưng sức mạnh lại một trời một vực, thế nhưng Diệp Thành thể hiện chẳng khác gì một tên súc sinh cả.

Rầm! Rầm!

Khi Thượng Quan Ngọc Nhi còn đang kinh ngạc thì bên ngoài đã có thêm hai tiếng động mạnh vang dội, đó là lão già lưng gù và bà già kia bay đi, mỗi người va chạm vào một ngọn núi và khiến nó sụp đổ.

Diệp Thành đã hoá thành hình người từ hình rồng, cứ thế bay về phía lão già lưng gù, khí huyết sục sôi.

Lão già lưng gù đứng dậy, mặt mày tôi độc, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị một Chuẩn Thánh đánh bay, đây là sự sỉ nhục đến mức nào chứ.

Có điều lão già lưng gù vừa định sát phạt tới thì đã có một đạo lôi chớp giáng từ trên trời xuống khiến ông ta máu me be bét, ở một hướng khác, bà già lưng gù cũng không khá khẩm hơn là bao, bị lôi chớp đánh tan tác.

Cả hai người dưới thiên kiếp bao trùm của Diệp Thành đều bị động ứng kiếp, dù rất muốn tiêu diệt Diệp Thành nhưng lại không dám tiến lên, lần lượt lùi về sau, sức mạnh của thiên kiếp thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.

Đi đâu!

Diệp Thành tung ra một quyền đánh tan đạo lôi chớp kia sau đó thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới phía sau lão già lưng gù, một quyền hát hoang hỗn hợp với rấ nhiều thần thông, mang theo hỗn độn đạo tắc, căn nguyên thánh thể và thiên kiếp thần uy, một quyền tung ra khiến một nửa cơ thể của lão già lưng gù tan nát, còn bà già lưng gù kia nhìn mà kinh hãi, mặt mày tái mét.

A...!

Lão già lưng gù phẫn nộ gằn lên, sát khí ngút trời, lão ta cố gắng địch lại với lôi chớp từ trên trời giáng xuống, tế ra binh khí bản mệnh trấn áp về phía Diệp Thành, theo lão ta thấy thì một đòn của binh khí bản mệnh đủ để có thể tiêu diệt một Chuẩn Thánh như Diệp Thành.

Thế nhưng mọi thứ chỉ là viển vông, hiện thực vô cùng phũ phàng, mặc dù thánh binh của lão ta rất mạnh nhưng lại khó có thể trấn áp Diệp Thành, thánh binh của lão ta một quyền của Diệp Thành đánh tới mức nứt lìa và sau đó bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn.

Thánh binh bản mệnh bị huỷ hoại, lão già lưng gù gặp phản phệ, thánh thể vừa liền lại đã lại nứt lìa.

Lôi chớp của thiên kiếp tiếp tục giáng xuống, từng đạo nối tiếp nhau khiến cơ thể lão ta bị oanh tạc rã rời.

Lão già lưng gù sợ rồi, chỉ còn lại nguyên thần nên không dám đối kháng với Diệp Thành, tu sĩ đối diện vừa tiến giới tới Chuẩn Thánh rõ ràng quá mạnh, còn có cả thiên kiếp trợ uy, thực sự bá đạo.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhân lúc lão già kia ở thế yếu, hắn muốn đoạt luôn cái mạng của lão.

Ngươi định không chết không nghỉ sao?

Lão già lưng gù rít lên, phần trán có tiên quang hiển hiện, mỗi một đạo tiên quang đều cuốn theo pháp khí mạnh mẽ, đếm số lượng thì còn hơn cả nghìn, vì để giữ lại mạng sống mà lão ta không màng tới tất cả.

Có điều, trước mặt Diệp Thành, cho dù có thêm nhiều pháp khí cũng vô dụng, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững giữa đất trời, giống như ngọn núi khổng lồ rung chuyển, có hỗn độn khí lưu, hàng ngàn pháp khí bị nghiền nát, tinh tuý của pháp khí cũng theo đó mà bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của thần đỉnh.

Lúc này, lão già lưng gù không còn chỗ dựa nữa, lão ta lập tức quay người nhưng bị thiên kiếp giáng trúng, vừa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, một kiếm phong thần khiến nguyên thần của lão ta bị trảm tan hoang.

Có lẽ cho tới khi hồn phách tiêu tán, lão ta cũng mới thực sự cảm nhận được thế nào là hối hận, hối hận vì không nên lôi Diệp Thành với ý thức lơ lửng về đây luyện đan dược khiến bản thân chuốc hoạ diệt thân.

Sau khi trảm lão già lưng gù, Diệp Thành cứ thế cầm lấy sát kiếm nhuốm máu sát phạt về phía bà già lưng gù kia.

Bà ta chạy rất nhanh, đã ra khỏi cổ tinh này giống như một đạo tiên mang bay vào tinh không.

Thấy Diệp Thành sát phạt tới, bà ta biến sắc, cơ thể run lên. Diệp Thành sát phạt tới đây chứng tỏ lão già lưng gù kia đã bị trảm diệt, vả lại còn bị trảm trong thời gian ngắn, bà ta và ông ta cùng cấp bậc, Diệp Thành có thể diệt được lão ta thì đương nhiên cũng có thể diệt được mình.

Nghĩ tới đây, bà già lưng gù thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn đuổi theo sát nút, vừa đối kháng với thiên kiếp, vừa truy đuổi bà già lưng gù kia.

Hắn tỏ ra không hề thương tiếc với lão già và bà già lưng gù này.

Bọn họ chính là những luyện đan sư ác độc, không biết đã đem bao nhiêu người sống đi luyện thành đan dược, trong số những người bị bọn họ bắt đi luyện đan, có lẽ có cả người chuyển kiếp của Đại Sở, giống như Thượng Quan Ngọc Nhi vậy.

Cho nên hắn chỉ có giết, cho dù là vì oán linh của những người đã chết hay vì những người cùng quê hương Đại Sở với hắn.

Rầm! Rầm!

Tinh không rung chuyển, vì thiên kiếp mà trở nên không yên bình.

Chủ yếu là vì thiên kiếp của Diệp Thành quá bá đạo, biển thiên kiếp rộng lớn kéo theo sự chú ý của tứ phương.

Cả chặng đường sát phạt tới đây Diệp Thành thấy không ít thế lực phái người tới xem, còn có rất nhiều tán tu, trong đó lại không thiếu cấp bậc Thánh Nhân, số lượng cực nhiều.

Những tu sĩ tới trước tỏ ra kinh ngạc: “Không ngờ còn có thể dẫn ra thiên kiếp thần phạt mạnh đến thế này”.

“Huyết mạch bá đạo quá”, các lão bối tu sĩ mặt mày tỏ vẻ thăm dò: “Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết, nhưng vì sao chỉ có bản nguyên mà không có thần tàng thánh thể?”

“Chuẩn Thánh tiến giới truy sát Thánh Nhân, kẻ đó to gan đến nhường nào chứ?”

“Bà già lưng gù bị truy sát kia trông có vẻ rất quen, có lẽ là Bách Sát trong Âm Nguyệt Song Sát”.

“Âm Nguyệt Song Sát trước nay đều xuất hiện cùng nhau, sao không thấy Hắc Sát?”

“Có lẽ đã bị tiêu diệt rồi”, có người vuốt râu nói ý tứ, “tiểu bối Chuẩn Thánh độ kiếp kia là Hoang Cổ Thánh Thể, khả năng chiến đấu mạh mẽ, có sức trảm diệt Thánh Nhân”.

“Diệt thì tốt”, rất nhiều người bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Hàng nghìn năm nay song Sát đã tạo nên không biết bao nhiêu trận huyết kiếp ở tinh vực này, đây chính là báo ứng, Thánh Thể coi như thay trời hành đạo”.

“Lại gây nên động tĩnh lớn rồi”, ở một góc trong biển người, Long Ngũ cũng đến, thấy Diệp Thành đối đầu với lôi kiếp truy sát Thánh Nhân thì bất giác day trán: “Vẫn là kiểu ra vẻ đó”.
Chương 1789: Hai Đế

Tinh không rung chuyển dữ dội, bị biển lôi tạo thành từ từng tia sấm sét bao phủ, uy lực hủy diệt lan tràn.

Tu sĩ bốn phương một lần nữa lui về phía sau, biển lôi càng lúc càng mở rộng, mọi người đều sợ tan thành tro bụi dưới sự ảnh hưởng của sấm sét này.

Diệp Thành tắm trong biển lôi, toàn thân nhuốm đầy máu Thánh, hắn dùng thân mình chống lại từng tia sấm, cảnh tượng ấy khiến mọi người nhìn mà giật mình, nếu là bọn họ sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt.

Bà già lưng gù càng thê thảm hơn, thân thể già nua đã bị đánh nát không chỉ một lần, đạo tắc bị tổn hại, không chỉ công kích của Diệp Thành mà còn có biển lôi trên trời cũng khiến bà ta khó mà chống lại.

Diệp Thành di chuyển một bước lớn, tới nơi cách bà già lưng gù một trăm trượng, một chưởng kinh thế lăng thiên giáng xuống.

Bà già lưng gù run rẩy rồi đột ngột xoay người, chưởng ấn có Âm Nguyệt thần thông diễn hoá, một chưởng cứ thế tung ra.

Ầm!

Đòn công kích ấy cực mạnh nhưng Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, còn bà già lưng gù cấp bậc Thánh Nhân thì lại bay ngược ra ngoài, cánh tay bê bết máu, còn chưa rơi xuống đất mà cơ thể đã bị sấm sét tàn phá.

Cùng lúc đó Diệp Thành cũng bị thương, liên tiếp bị lôi kiếp đánh trúng.

Dù sao đây cũng là lôi kiếp của hắn, dù có ai bị động ứng kiếp hay không thì hắn đều phải chịu sấm sét từ thiên kiếp, hơn nữa sấm sét sẽ càng lúc càng mạnh, tia này mạnh hơn tia kia, đây cũng là lý do hắn không thể tiêu diệt được bà già lưng gù ngay tức khắc, hắn còn phải phân tâm chống lại thiên kiếp.

Phá!

Sau khi đứng vững lại, Diệp Thành giơ tay lên trời, phá hết sấm sét đang giáng xuống, một lần nữa đuổi giết lão già lưng gù.

“Ngươi thật sự không chết không chịu thôi à?”

Thấy Diệp Thành đuổi theo, bà già lưng gù giận dữ hét lên, cũng giống như lão già lưng gù lúc trước, bị tên điên Diệp Thành này dồn ép phát điên, muốn trốn cũng không được, chưa giết được thì hắn chưa chịu thôi.

Diệp Thành không nói gì, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh mẽ nhất, một chưởng phá tan tinh không tám trăm trượng.

Giết!

Bà già gù thật sự bị ép phải nổi điên, thấy mình không thoát được bèn quay người lại, một lần nữa thiêu đốt bản nguyên, sử dụng bí thuật cấm kỵ, thần thông cường đại liên tục xuất hiện, tinh không rung chuyển kịch liệt.

Diệp Thành mạnh hơn hẳn bà ta, thần huy rực rỡ toả ra quanh người hắn còn chói mắt hơn cả thiên kiếp, trông hắn lúc này như chiến thần hoàng kim.

Bà già lưng gù lùi lại, liên tục lùi về phía sau.

Dù bà ta là Thánh Nhân đã thoát tục cũng không tránh được số phận, bị một chưởng của Diệp Thành tiêu diệt mất nguyên thần.

Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, tu sĩ tứ phương đều tặc lưỡi cảm thán, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị giết như thế.

Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng sợ hãi tái mặt, trong ký ức của cô, chưa từng có ai dám đuổi giết Thánh Nhân trong lôi kiếp, trong ký ức của cô cũng chưa từng có người nào xuất sắc như Diệp Thành.

Trong giây lát cô chợt thất thần, một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện.

Bùm! Rầm!

Sự thất thần của cô cuối cùng cũng bị từng tiếng nổ cắt ngang, khiến cô vô thức nhìn ra thế giới bên ngoài.

Bà già lưng gù đã bị tiêu diệt, Diệp Thành đang tập trung chống lại thiên kiếp, thật sự là một chiến thần bá đạo khiến người khác phải run sợ, hắn vẫn tắm trong sấm sét, một đường đi thẳng lên trên, hễ có sấm sét giáng xuống là đều bị hắn tiêu diệt, dường như thiên kiếp trong mắt hắn chỉ là vật trang trí.

Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi chấn động mà các tu sĩ cũng chấn động, họ chưa thấy người nào độ kiếp mà cũng mạnh thế này.

Bùm!

Tinh không vời vợi rung chuyển, Diệp Thành lao vào hư vô, một quyền đấm xuyên qua đám mây hỗn độn.

Sau đó hắn vung thần đao màu vàng kim lên, một đao dung hợp trăm nghìn loại thần thông, hỗn độn đạo tắc, Thánh thể bản nguyên, ý chí chiến đấu vô địch và sức mạnh luân hồi, một đao bá đạo vô song có thể gọi là mạnh nhất từ trước đến nay, chém tan biển lôi thiên kiếp khổng lồ thành hai nửa.

Đến lúc này, tinh không mới trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người ở bốn phương đều nhìn Diệp Thành đang đứng trên tinh không, sự tồn tại của hắn còn rực rỡ chói mắt hơn cả mặt trời.

Bao nhiêu người như vậy cũng chỉ có Long Ngũ không nhìn Diệp Thành, mà là nhìn nơi hắn đứng.

Đó là biển lôi Diệp Thành chém ra, nằm ở hai bên Đông Tây tinh không, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hai nửa biển lôi vẫn chưa tiêu tán mà từ từ tụ lại thành hai bóng mờ.

Thay đổi như vậy làm cho các tu sĩ đều kinh ngạc, nhìn về hai hướng Đông Tây của Diệp Thành, họ nhìn vào hai người do biển lôi hoá thành, một luồng khí tức đáng sợ đang từ từ khôi phục.

Diệp Thành yên lặng đứng đó, dường như cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, hắn khẽ cau mày nhìn về hai phía Đông Tây, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, thiên kiếp tiếp theo mới là thứ kinh khủng và cường đại nhất.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, ở tinh không phía Đông của Diệp Thành, nửa biển lôi ấy hoá thành một bóng người màu vàng, khuôn mặt hiện ra, hai mắt như sao, mái tóc đen như thác nước, thân hình vững chãi như ngọn núi khổng lồ, có tiếng rồng gầm vang vọng, có long khí lượn quanh, mỗi làn long khí đều nặng như núi.

Nhìn thấy khuôn mặt người ấy, hai mắt Long Ngũ lồi lên, cơ thể run rẩy, trong mắt lập tức ứa ra nước mắt nóng hổi, khuôn mặt đó đã khắc sâu trong tâm hồn hắn ta, bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên.

Thái Hư Long Đế!

Diệp Thành lẩm nhẩm, ngơ ngác nhìn về phía Đông, hắn chưa từng gặp Thái Hư Long Đế nhưng đã từng thấy nguyên thần chân thân của Long gia, giống hệt với dung mạo của người ở tinh không phía Đông ấy.

Đó không phải Thái Hư Long Đế thật, chỉ là Đế đạo lạc ấn của Thái Hư Long Đế năm xưa đã dung hợp vào tinh không này.

Tới giờ Diệp Thành mới hiểu được thiên kiếp này.

Thái Hư Long Đế bây giờ giống như Đông Hoa Nữ Đế mà hắn gặp khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng năm xưa, muốn độ được thiên kiếp này thì phải đánh bại Đế đạo lạc ấn, ngoài ra không còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nghiêng đầu nhìn tinh không phía Tây.

Có thể xuất hiện cùng Thái Hư Long Đế ấn, người ở tinh không phía Tây chắc chắn cũng là một Đại Đế.

Cũng dưới sự chú ý của mọi người, trong tinh không phía Tây, một bóng mờ khác cũng dần hiện rõ khuôn mặt.

Đó hẳn là một người, chính xác hơn là một con vượn mặc áo giáp vàng, dáng người cao ngất, thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào như biển cả, hỏa nhãn kim tinh rực rỡ loá mắt, kim quang lưu chuyển quanh người, khí thế của hắn ta chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: mạnh mẽ, bá đạo.

“Đấu Chiến Thánh Hoàng!”

Diệp Thành lại thì thầm, hai mắt gần như híp lại thành một đường.

Hắn cũng chưa được thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng bao giờ, nhưng lại cực kỳ quen thuộc với huyết mạch của hắn ta.

Đó là huyết mạch của Đấu Chiến Thánh Viên, kiếp trước Hổ Oa chính là người được truyền thừa huyết mạch này, trong một trăm bao mươi vị Đế của Chư Thiên Vạn Vực cũng chỉ Đấu Chiến Thánh Hoàng mang huyết mạch Đấu Chiến Thánh Viên.

Máu chiến của Diệp Thành sôi trào, hừng hực như lửa cháy, sức chiến đấu cực cận tăng lên đến đỉnh phong, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút.

Một trăm năm trước, khi hắn độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng đã dẫn ra Đông Hoa Nữ Đế lạc ấn, chỉ một người mà đã khiến hắn nửa sống nửa chết.

Bây giờ là hai lạc ấn Đại Đế, người nào cũng mạnh ngang Đông Hoa Nữ Đế lạc ấn, hắn phải một mình chiến đấu với hai Đế, nếu thắng thì là lăng thiên tiên khuyết, nếu thua thì hoàng tuyền cửu u.

Dù là Đông Hoa Nữ Đế khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng năm xưa, hay là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng hiện tại thì đều không phải bản thể Đại Đế, mà là Đế đạo lạc ấn dung hợp vào tinh không từ muôn vàn năm trước.

Nói thẳng ra, Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng hiện tại đều là cấp bậc Chuẩn Thánh, cùng cấp với Diệp Thành.

Lại là thiếu niên Thánh thể đấu với thiếu niên Đại Đế, vả lại còn là hai thiếu niên Đại Đế, đã từng là những người mạnh nhất Chư Thiên Vạn Vực này, cả hai đều đã từng thống trị hàng vạn sinh linh, truyền thuyết về họ đều là thần thoại.

Bùm! Đùng đoàng!

Tinh không trở nên hỗn loạn, có lẽ là do không chịu nổi uy áp Đế đạo của Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Thái Hư Long Đế, Đấu Chiến Thánh Hoàng, thân hình của họ đều như ngọn núi hùng vĩ, vững chãi tựa như không bao giờ sụp đổ, sự thăng trầm của họ quá xa xưa, vượt xa cả thần thoại.

Tinh không nổ tung, hai tinh không phía Đông Tây lấy Diệp Thành làm trung tâm đang sụp đổ từng tấc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vùng tinh không đó đầy chết chóc, ai bước vào đều sẽ chết.

Tu sĩ bốn phương biến sắc, tái mặt nhìn hai tinh không đó: “Đây… Đây là tinh không gì?”

“Lão phu tu đạo gần ba nghìn năm cũng chưa thấy thiên kiếp nào hình người như thế này”, các lão bối tu sĩ cũng sững sờ, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa: “Thiên kiếp của Hoang Cổ Thánh Thể đều kỳ quái thế này à?”

“Sao hai người đó lại có uy áp mạnh đến vậy chứ?”

“Hình như ta nhìn thấy hai… hai vị Đại Đế”, có người lên tiếng, không hề phát hiện giọng của mình cũng run rẩy, linh hồn đang sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng.

“Thái Hư Long Đế, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Diệp Thành, sự xuất sắc của ngươi lại một lần nữa làm mới giới hạn sự kinh ngạc của ta”, trong góc đám người, Long Ngũ hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời.
Chương 1790: Một mình đấu với hai Đế

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Tinh không náo động, tiếng ruỳnh ruỳnh chậm rãi mà nhịp nhàng, nghe kỹ thì thấy là tiếng chân người đi lại, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi lòng bàn chân tiếp đất, tinh không lại ầm ầm rung chuyển.

Đấu Chiến Thánh Hoàng bước đi, chầm chầm đi đến, trong tay cầm một cây gậy sắt U Kim, bên trên khắc đầy văn lộ cổ có khí tức màu vàng lượn quanh, mỗi làn khí tức đều ẩn chứa khí thế bá đạo.

Thái Hư Long Đế cũng di chuyển, bước đi chậm rãi, trong tay cầm một thanh sát kiếm, đó là Thái Hư Long Kiếm với long khí lượn quanh, tiếng rồng gầm dài trầm đục đan xen với thiên âm đại đạo huyền bí.

Dù là Đấu Chiến Thánh Hoàng hay Thái Hư Long Đế thì đều đi trên đạo uẩn đại đạo, bình phàm mà xa xưa.

Diệp Thành tế ra Lục Thiên Đại Kích, cho Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, Thượng Quan Ngọc Nhi trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng được hắn phong ấn trong lư đồng, để tránh bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến khốc liệt.

Hắn không dám lơ là chút nào, với sức chiến đấu đỉnh phong, lại mở Ma Đạo và rất nhiều cấm thuật, hỗn độn đạo tắc xuất hiện, đan xen tạo thành một chuỗi trật tự quấn quanh người, kết hợp với Thánh thể bản nguyên của hắn.

Tinh không ầm ầm vang lên, Đấu Chiến Thánh Hoàng tới trước, một bước giẫm nát một vùng tinh không, vung gậy sắt U Kim lên, một gậy lăng thiên bá đạo vô song, dường như có thể phá tan trăm sông nghìn núi.

Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, khí huyết dồi dào dâng trào, hắn giơ Lục Thiên Đại Kích lên chặn lại.

Keng!

Tiếng va chạm của kim loại giòn tan, đại kích va chạm với gậy sắt bắn ra tia lửa chói mắt.

Chỉ bằng một đòn, Diệp Thành đã bị một gậy của Đấu Chiến Thánh Hoàng làm cho nửa quỳ trên tinh không, cánh tay gãy rời, máu Thánh phụt ra tung toé, khí huyết của Đấu Chiến Thánh Hoàng quá mạnh, đòn tấn công cũng quá ngang ngạnh.

Trong lòng Diệp Thành hiểu rõ, chẳng trách Đấu Chiến Thánh Hoàng lại là Đại Đế có tuổi thọ ngắn nhất, đạo của ông mạnh mẽ bá đạo như vậy, về lâu dài chắc chắn sẽ phản phệ, di chứng này dù là Đại Đế cũng khó mà xoá bỏ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thái Hư Long Đế cũng đã tới nơi, vung Thái Hư Long Kiếm lên chém ra cả dải ngân hà.

Một kiếm của Thái Hư Long Đế là kiếm tuyệt sát, dung hợp Đế đạo pháp tắc và rất nhiều thần thông Thái Hư, tuy dải ngân hà lộng lẫy nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa.

Trong chớp mắt, Diệp Thành rít lên thật lớn, đẩy gậy sắt U Kim của Đấu Chiến Thánh Hoàng ra.

Sau khi đẩy lùi Đấu Chiến Thánh Hoàng, Diệp Thành không dám dừng lại, lập tức bỏ chạy, né tránh tuyệt sát của Long Đế.

Nhưng dù tránh được kiếm tuyệt sát của Thái Hư Long Đế thì hắn vẫn trúng chiêu, sống lưng bị chém một đường, qua Thánh thể nứt toác còn có thể nhìn thấy sống lưng đẫm máu màu vàng óng ánh.

Đấu Chiến Thánh Hoàng vung gậy, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị một gậy đánh bay.

Lại một lần nữa, hắn còn chưa ổn định lại thân thể thì Thái Hư Long Đế đã đến, một kiếm diệt thế mang theo uy lực tàn phá huỷ diệt.

Phụt!

Diệp Thành bị thương, từng giọt máu Thánh bắn ra, mỗi giọt đều rất chói mắt, nếu vào lúc mấu chốt hắn không sử dụng Thái Hư Na Di để tránh chỗ nguy hiểm thì e là một kiếm đó của Long Đế đã chém trúng nguyên thần của hắn.

“Hai vị Đại Đế thật sự đã quá coi trọng vãn bối!”

Cuối cùng Diệp Thành cũng đứng vững, miệng hộc ra búng máu, chỗ vết thương có Đế đạo pháp tắc lượn quanh, hao mòn tinh khí của hắn, làm cho vết thương chẳng những không thể khép lại mà còn có xu hướng lan rộng.

Long Đế và Thánh Hoàng như hình với bóng, từ hai hướng Đông Tây sát phạt đến, không cho hắn có chút thời gian thở dốc.

“Chiến!”

Diệp Thành hô lên một tiếng vang dội, điều chỉnh lại Thánh thể, thiêu đốt khí huyết, đẩy sức chiến đấu lên đến đỉnh phong lần nữa, mở hỗn độn đạo tượng, chân giẫm trên Thánh hải màu vàng, một mình chiến đấu với hai Đại Đế.

Bùm! Rầm!

Trận chiến lập tức nổ ra, khung cảnh vô cùng rộng lớn.

Diệp Thành giống như Chiến Vương với khí thế áp đảo bát hoang, mỗi lần ra tay đều là thần thông cái thế, phá trời xé đất.

Long Đế giống như Tiên Hoàng với sức chiến đấu thông thiên, Đế đạo pháp tắc bay lượn, trật tự không gian càng thêm huyền ảo khó lường, ra tay cũng toàn là bí thuật sát sinh, huỷ thiên diệt địa, mấy lần suýt thì giết chết Diệp Thành.

Thánh Hoàng như Man Thần, hoả nhãn kim tinh bắn ra tiên mang, ra tay nhanh gọn dứt khoát, đạo của hắn ta bá đạo vô song, mỗi lần vung gậy sắt U Kim lên đều mang thần lực huỷ diệt, không ai có thể đỡ nổi.

Thiếu niên Thánh thể một mình chiến đấu với hai thiếu niên Đại Đế, trận chiến cực kỳ khốc liệt.

Diệp Thành tắm trong máu Thánh, gian khổ chiến đấu, Thánh thể bị đánh phá tàn tạ, xương cốt lộ ra nhìn thấy mà thót tim.

Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ các phương đều sửng sốt, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Mặc dù không biết hai người này là ai, nhưng bọn họ biết rằng họ vô cùng cường đại, Thánh thể mang theo lôi kiếp cũng có thể giết được một Thánh Nhân, sức chiến đấu bá đạo như thế mà vẫn bị hai người này đánh cho không có sức đánh trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK