Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1761: Mang theo đạo thân của ta

Cảnh tượng này khiến người xem từ tứ phương không khỏi tặc lưỡi, dây là một sự mỉa mai đến thế nào chứ.

Không lâu trước đó, Đại La Kiếm Tông còn định giết Diệp Thành, lúc đó trông bọn họ hùng hổ đến thế nào, người nào người nấy sát khí ngút trời, còn hiện giờ lại ngoan ngoãn như thỏ non.

Lúc này, tu sĩ tứ phương cũng đi theo.

Đó là Kiếm Thần, thần thoại của Chư Thiên, hiếm khi mới giá lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực, bọn họ đương nhiên cũng phải đi xem rồi, nếu như vận may tốt thì nói không chừng còn được nghe Kiếm Thần giảng đạo nữa.

Phía này, Kiếm Thần đã bước vào một cổ tinh tử tịch, bước lên đỉnh núi.

Diệp Thành đi theo sau, hắn lên đỉnh núi, sắc mặt tỏ ra cung kính, từ đầu tới cuối đều rất cung kính.

Kiếm Thần tỏ ra lãnh đạm, ông ta không hề thể hiện uy nghiêm của một Chuẩn Đế mà khẽ giơ tay đặt lên vai Diệp Thành, tiên quang rực rỡ thay Diệp Thành làm liền vết thương cũng như chữa khỏi phản phệ của hắn.

Diệp Thành đứng im, để cho Kiếm Thần trị thương cho mình, không lâu sau đó, tiên nhãn của hắn tự mở.

“Ngươi là hậu nhân của Lục Đạo”?, Kiếm Thần nói giọng ôn hoà, còn ôn hoà hơn trong mộng cảnh, khi nói còn nhìn vào Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành.

“Thứ lỗi cho vãn bối hiểu biết nông cạn, vãn bối không biết Lục Đạo là ai”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Trong những người cùng lớp, ta chỉ bại một lần, ông ấy mới chính là thần thoại Chư Thiên thực thụ”, vẻ mặt của Kiếm Thần vẫn điềm tĩnh, giọng nói từ tốn, ông ta giải thích về truyền thuyết một thời cổ xưa: “Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau, ngươi và ông ấy có lẽ có mối liên quan đến nhau”.

“Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau”, Diệp Thành lẩm bẩm, Lục Đạo trong lời nói của Kiếm Thần thật sự rất giống với Hồng Trần năm xưa, ấy vậy mà còn từng đánh bại cả thần thoại Chư Thiên.

“Cũng đến từ tương lai như vãn bối sao? Cũng giá lâm tới Chư Thiên Vạn Vực sao ạ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, khẽ cau mày: “Người trong hai bức tranh cổ đó chính là Lục Đạo sao?”

“Vì sao lại muốn ta tới Bắc Đẩu Tinh Vực?”, Kiếm Thần thu tay về, ông ta đã chữa xong mọi vết thương cho Diệp Thành.

“Có một nữ tử si tình vẫn hằng nhớ thương tiền bối”, Diệp Thành lấy ra một cái túi thơm, đó là túi thơm mà Đông Hoàng Thái Tâm đưa cho hắn trước khi rời Đại Sở, bên trên có ba từ Kiếm Phi Đạo do chính tay bà thêu.

“Tiền bối ấy tên là Đông Hoàng Thái Tâm, ở bên bờ Tinh Không”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Chư Thiên Kiếm Thần.

“Tâm Nhi”, lần đầu tiên Chư Thiên Kiếm Thần tỏ ra kích động, ông ta nhận lấy túi thơm mà tay run rẩy, một câu “Tâm Nhi”, mang theo bao nỗi niềm, thần thoại của Chư Thiên cũng có lúc mềm lòng, ông đã không còn nhớ lần trước gặp bà là khi nào, chỉ biết năm tháng dài đằng đẵng khiến thời gian phai mờ.

“Đại Sở gặp phải biến cố gì, vì sao lại mất đi mối liên hệ với Chư Thiên Vạn Vực?”, tay Kiếm Thần nắm lấy túi thơm, giọng nói khàn đi, nghe giọng thì ông ta đã biết sự tồn tại của Đại Sở từ lâu.

“Thiên Ma xâm phạm”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi, hắn phất tay tế ra một màn nước, bên trong đó lạc ấn cảnh tượng Thiên Ma xâm phạm, Đại Sở chiến tranh, từng cảnh tượng đều vô cùng đẫm máu.

Nhìn màn nước đó, cho dù là Chư Thiên Kiếm Thần cũng thay đổi hẳn sắc mặt.

Đó là sơn hà rộng lớn nhưng lại bị bóng tối nhấn chìm, ập vào mắt chỉ toàn máu là máu giống như địa ngục chốn nhân gian vậy.

Chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở đang chiến đấu, chín mươi triệu tu sĩ của Thiên Huyền Môn liều mạng hi sinh, từng bóng người ngã xuống, từng sinh mạng nằm lại trên tường thành, bọn họ dùng máu và xương của mình để đổi lấy trường thành đẫm máu cho Chư Thiên Vạn Vực.

Kiếm Thần như nghe ra được sự bi thương trong lời nói của Diệp Thành, đó là tiếng gào thét của những anh hồn chiến đấu quên mình.

Tiên thể của thần thoại của Chư Thiên, run lên, nước mắt dàn dụa, ông ta không ngờ trăm năm trước Đại Sở lại phải đối đầu với cuộc xâm lược của Thiên Ma, chiến tới mức thảm hại thế này, không ta không ngờ rằng vì để bảo vệ Chư Thiên Môn và Vạn Vực Thương Sinh mà chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở phải chiến đấu gian lao như vậy.

Vút!

Tiếng kiếm kinh thế vang lên, áp lực trấn áp chư thiên, cả Bắc Đẩu Tinh Vực đều phải chiến, cho dù là trời đất hay tinh không thì đều hoá thêm lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, màn nước dần biến mất, chỉ để lại bóng hình chín mươi triệu anh hồn đẫm máu của Đại Sở trong hư không.

Chư Thiên Kiếm Thần trầm lắng, ông ta đứng bất động như một pho tượng trên đỉnh núi.

Thần thoại của Chư Thiên cũng có nỗi nuối tiếc của mình, ông không thể bảo vệ bà vào lúc khó khăn nhất, không thể chắn trước thương sinh trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất, thần thoại một đời bật cười trào phúng.

Diệp Thành cũng như pho tượng đứng bất động giữa từng làn gió lạnh rít qua.

Hồi lâu mới thấy Kiếm Thần quay đầu tĩnh lặng nhìn Diệp Thành, đó là một người thanh niên dẫn theo tu sĩ của Đại Sở xông lên trảm diệt Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Môn của Chư Thiên Vạn Vực.

Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, hắn lấy ra một tấm lệnh bài, đó là kiếm lệnh thần nữ Côn Luân của Đông Hoàng Thái Tâm: “Tiền bối có lẽ biết Côn Luân Hư ở đâu, Đại Sở căn bản đã bị huỷ hoại, không trụ được nổi năm trăm năm”.

“Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã mất đi mối liên hệ, làm sao ngươi có thể tới đây được?”

“Nhờ hố đen không gian ạ”.

“Nói vậy thì ngươi có thể thông qua hố đen không gian quay về?”, Kiếm Thần nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hi vọng.

“Vãn bối không về được”, Diệp Thành thở dài, “vãn bối gặp biến cố trong hố đen không gian và đã không nhớ đường về nữa, cả trăm năm, vãn bối không chỉ một lần dùng tới bí thuật chu thiên diễn hoá để tính ra vị trí của Đại Sở, vãn bối chỉ biết Đại Sở nằm ở phía tây của Chư Thiên Vạn Vực, đại khái phương hướng là vậy”.

“Có phương hướng đại khái là được”, Kiếm Thần hít vào một hơi thật sâu, “Chư Thiên Vạn Vực hợp lực nhất định sẽ tìm được Đại Sở, việc này cần thời gian dài, thời hạn năm trăm năm nên có lẽ là vẫn kịp”.

“Vãn bối tin ngày đó sẽ tới sớm thôi”.

“Tiểu tử mệt mỏi cả trăm năm rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi”, Kiếm Thần hiếm khi nở nụ cười, “cùng ta về Côn Luân Hư, còn việc tìm Đại Sở thì cứ giao lại cho chúng ta là được”.

“Vãn bối cần tìm người chuyển kiếp của Đại Sở nên không thể nghỉ ngơi được”, Diệp Thành mỉm cười, “luân hồi của Đại Sở bị phá vỡ, rất nhiều người chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, cả chặng đường đi, vãn bối đã tìm dược rất nhiều người, có điều so với chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở thì còn thiếu rất nhiều, vãn bối hi vọng kiếp này có thể tìm thấy được tất cả bọn họ, đưa bọn họ về cố hương”.

“Vậy thì mang theo đạo thân của ta”, Kiếm Thần phất tay hoá ra một làn khói xanh, hoá thành một Kiếm Phi Đạo khác, đó là đạo thân của ông ta, giống với bản thể.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành kinh ngạc, có đạo thân của Kiếm Thần hỗ trợ, hắn sẽ tránh được không ít rắc rối.
Chương 1762: Đạo thân Kiếm Thần

Kiếm Thần rời đi, để lại một đạo thân và một túi càn khôn.

Thời gian cấp bách, Kiếm Thần cũng không dám chậm trễ, ông cần quay về liên lạc với phía Côn Luân Hư và tìm Đại Sở càng sớm càng tốt.

Trên đỉnh núi chỉ còn lại Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần.

Mặc dù là đạo thân, kém xa so với bản thể nhưng ông ta lại mạnh một cách khác thường, khí thế như ngọn núi khổng lồ, có chín phần đạo uẩn của bản thể, sự tồn tại như thế đến Đại Thánh cũng chưa chắc đỡ được một đòn của ông ta.

Diệp Thành mở túi càn khôn Kiếm Thần để lại cho mình ra.

Đúng là Chư Thiên Kiếm Thần, ra tay cực kỳ hào phóng, nguyên thạch không nói, chỉ bí quyển đã nhiều vô số kể, những thứ khác như đan dược lại càng khiến Diệp Thành nhìn hoa cả mắt.

Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên nhất vẫn là tinh không , gần như bao gồm toàn bộ Chư Thiên Vạn Vực.

Thấy Diệp Thành ngỡ ngàng, đạo thân Kiếm Thần cười khẽ: “Chỉ có bản nguyên Thánh thể, không có thần tàng Thánh thể mà lại giết được một Đại Đế, chiến tích của ngươi còn hơn cả Đế Hoang muôn đời trước”.

“Tiền bối quá khen, là do vãn bối may mắn thôi”, Diệp Thành mỉm cười, cất túi càn khôn đi.

“Ngươi có thần thái của Đại Đế khi còn trẻ, cho dù ông ấy không thể lên ngôi Đế, nhưng thành tựu của ông ấy không hề thua kém Đại Đế và Lục Đạo”, đạo thân Kiếm Thần cười khẽ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cảm thán.

“Tiền bối, rốt cuộc Lục Đạo có lai lịch thế nào vậy?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Là một người rất kỳ lạ”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm nói: “Thần trí không rõ ràng lắm, thậm chí là hơi đờ đẫn nhưng lại mạnh kinh người, năm xưa khi Kiếm Thần phong vị Đại Thánh đã đọ sức với ông ta, thua nửa chiêu, ông ta không phải người mà Đại Đế có thể trấn áp”.

“Đờ đẫn, thần trí không rõ”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, càng tin rằng Lục Đạo chính là mình của tương lai, nghịch thiên cải đạo xuyên thời không cũng chắc chắn có liên quan đến Nhược Hi, chỉ là địa điểm giáng xuống hơi sai lệch, vốn nên tới Đại Sở lại không biết vì sao lại tới Chư Thiên Vạn Vực.

“Tiền bối có biết Lục Đạo ở đâu không?”, Diệp Thành nhìn đạo thân Kiếm Thần với vẻ đầy hy vọng.

“Không ai biết”, đạo thân Kiếm Thần khẽ lắc đầu.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành hít sâu một hơi, Lục Đạo cũng xuất quỷ nhập thần như Hồng Trần.

“Tiên Nhãn của ngươi được truyền từ Khương Thái Hư à?”, đạo thân Kiếm Thần hỏi.

“Đúng như tiền bối nói”, Diệp Thành gật đầu.

“Quả nhiên ông ta đã trốn tới Đại Sở, chắc là dùng Tiên Luân Thiên Đạo đi qua lá chắn giữa Chư Thiên Vạn Vực và Đại Sở”.

“Khương Thái Hư tiền bối trước khi ra đi đã nhắc tới Thiên Hư, tiền bối có biết Thiên Hư là nơi nào không?”

“Đó là một cấm địa”, đạo thân Kiếm Thần chậm rãi nói, giọng điệu mang theo tiếng thở dài: “Đến bản thể Kiếm Thần cũng không dám tuỳ tiện đặt chân tới, thật tiếc Khương Thái Hư khi xưa quá kiêu ngạo, đụng đến tồn tại không nên đụng để gặp tai hoạ, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị cướp mất một bên”.

“Cấm địa”, lòng Diệp Thành không yên, không ngờ đến sự tồn tại như Kiếm Thần cũng không dám tuỳ tiện đặt chân tới.

“Chư Thiên Vạn Vực bao la vô biên, có rất nhiều tồn tại đáng sợ như Thiên Hư, phần lớn đều liên quan đến cấm kỵ”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi trịnh trọng nhìn Diệp Thành dặn dò: “Sau này nếu ngươi gặp người đã lấy đi Tiên Nhãn của Khương Thái Hư nhất định phải cẩn thận, khi cần thiết có thể huỷ Tiên Nhãn đó”.

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.

“Có còn chuyện gì muốn hỏi không? Ta biết sẽ nói”, đạo thân Kiếm Thần mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Có ạ”, Diệp Thành lập tức hỏi: “Tiền bối đã từng gặp Hoàng đế các triều của Đại Sở chưa? Họ có còn sống không?”

“Đương nhiên còn sống”, Kiếm Thần cười đáp: “Có thể phong Hoàng ở Đại Sở, chín người đó đều có tư thái thành Đế, ngoài Huyền Thần và Hoàng đế Đại Sở là ngươi thì tám vị Hoàng còn lại đều trong trạng thái tự phong ấn”.

“Vậy tu vi của họ…”

“Cùng cấp với Kiếm Thần, đều là Chuẩn Đế đỉnh phong”.

“Đúng là khiến Đại Sở nở mày nở mặt”, Diệp Thành cười vui vẻ, ở Đại Sở đã là tồn tại đỉnh phong, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không che giấu được hào quang, không ngờ còn ngang hàng với Kiếm Thần.

“Ngươi đang chống đối lại trời cao?”, đạo thân Kiếm Thần dường như nhìn ra điều gì, đôi lông mày hơi chau lại.

“Vãn bối ghét bị trời cao trói buộc”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai, nhưng dưới vẻ lãnh đạm không để ý lại ẩn giấu sự đau khổ, chặn đường này của hắn đã bị tra tấn khổ sở, thương tích đầy mình.

“Sao lại có chuyện người đối đầu với trời chứ”, đạo thân Kiếm Thần thở dài lắc đầu.

“Không nói chuyện này nữa, vãn bối muốn hỏi người một nơi”, Diệp Thành lập tức chuyển đề tài, nhìn thẳng vào đạo thân Kiếm Thần hỏi với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối đã từng nghe tới thành Vô Lệ chưa?”

“Thái Thượng Vong Tình, Vô Lệ… là vô tình”, lời nói của đạo thân Kiếm Thần hư ảo: “Sao ngươi lại hỏi về nơi đó?”

“Thê tử của vãn bối ở thành Vô Lệ”.

“Nghe lời này của ngươi, nếu ta đoán không nhầm thì chắc cô ấy là người chuyển kiếp của Đại Sở”, đạo thân Kiếm Thần nhìn vào hư vô cao vợi: “Thứ cho ta nói thẳng, dù ngươi tìm được thành đó cũng chẳng thể đưa được thê tử ngươi đi, trừ khi ngươi đạt tới trình độ như Kiếm Thần mới có thể đặt chân lên cầu Nại Hà”.

“Cầu Nại Hà?”, Diệp Thành ngờ vực nhìn đạo thân Kiếm Thần.

“Có thể coi đó là một thử thách, đi qua được thì là lăng tiêu tiên khuyết, không đi qua được thì là hoàng tuyền cửu u”, đạo thân Kiếm Thần chầm chậm nói: “Trong trí nhớ của ta, chưa từng có ai thành công”.

“Dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu, đứng trước tuyệt vọng đều sẽ là khả năng vô hạn”, ánh mắt Diệp Thành tràn đầy kiên định.

“Từ ngày ngươi tu luyện Chu Thiên Diễn Hoá thì hy vọng của ngươi đã trở nên vô cùng gần với tuyệt vọng rồi”, áo trắng của đạo thân Kiếm Thần tung bay, trong giọng nói đều đều thoáng chút buồn bã.

“Tiền bối đang thương tiếc cho vãn bối sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn đạo thân Kiếm Thần.

“Ngươi là hậu bối xuất sắc nhất mà ta từng gặp, không chỉ tu vi, sức chiến đấu mà còn cả khí phách, lòng dũng cảm và lòng tin bất diệt của ngươi nữa”, đạo thân Kiếm Thần cũng cười với Diệp Thành: “Giống như ngươi đi tìm người chuyển kiếp mà đẩy mình vào ngõ cụt, đến cuối đời cũng không thoát khỏi số phận thương tích đầy mình”.

“Thiên sát cô tinh chưa bao giờ tin vào số phận”.

“Nói như vậy ngươi lại càng giống với Lục Đạo điên điên khùng khùng kia hơn”, đạo thân Kiếm Thần cười nhạt, khẽ phất tay lấy ra hai cuộn tranh cổ trong túi đựng đồ của Diệp Thành, hai cuộn tranh là cùng một người, giống hệt như Diệp Thành hiện tại, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, cả hai đều mang theo phong trần của năm tháng thăng trầm.

“Ngươi có biết ai vẽ hai bức tranh này không?”, đạo thân Kiếm Thần cho hai cuộn tranh lơ lửng trên không.

“Một bức là thần nữ Côn Luân, một bức là Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành cười nhẹ trả lời.

“Đạo của Lục Đạo là không tin vào số mệnh”, đạo thân Kiếm Thần nhìn hai bức tranh cổ với vẻ mặt hoài niệm: “Tuy ông ta đờ đẫn nhưng lại kiên cường khí khái, đi vào đường cùng, mắng chửi trời xanh”.

“Vậy đạo của tiền bối là gì? Có phải cũng bất kính với trời không?”, Diệp Thành khẽ hỏi, cũng nhìn hai cuộn tranh.

“Kiếm… Phi Đạo”.

“Chúng ta… cùng một loại người”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn nhìn cuộn tranh, nhìn Lục Đạo trên đó chính là bản thân mình tương lai, điên khùng đờ đẫn cả kiếp, chiến đấu với trời cao.

“Đi thôi, đi tìm người chuyển kiếp”, đạo thân Kiếm Thần dời mắt, cất bước đi lên hư không.

“Lại là một chặng đường vất vả”, Diệp Thành phất tay cất cuộn tranh, lên đường nối bước đạo thân Kiếm Thần: “Có chuyện này vãn bối quên nói với người, đồ nhi của Kiếm Thần cũng là người chuyển kiếp”.

“Là một người ngưỡng mộ ngươi”, đạo thân Kiếm Thần quay đầu lại, mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Người bà ấy yêu không phải vãn bối của thời đại này”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, từ lúc nhìn thấy chân dung đồ nhi của Kiếm Thần, hắn đã không có ý định mở ra ký ức kiếp trước cho bà ấy, bởi vì trên đời này không còn Hồng Trần nữa, nhớ lại chuyện kiếp trước chỉ có tình duyên đau đớn.

“Đúng là càng ngày càng không hiểu nổi ngươi”, đạo thân Kiếm Thần lắc đầu cười.
Chương 1763: Tinh không mênh mang

Tinh không bao la, người đông như nêm.

Tất cả các tu sĩ đều tập trung tại Bắc Đẩu Tinh Vực, không chỉ vậy, ngay cả tinh vực lân cận cũng có cao thủ bay tới, số người rất đông, choán lấp cả tinh không chu vi gần triệu dặm.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đứng bên ngoài vì sao tử tịch đó với vẻ mặt kính cẩn, yên lặng chờ Kiếm Thần đi ra, thần thoại của Chư Thiên quá đỗi xa vời khiến người ta cảm thấy không hề chân thực.

“Sát khí lạnh lẽo lúc trước là thế nào nhỉ?”, trong lúc chờ đợi, rất nhiều người đều tái mặt, chính vì khi Kiếm Thần nhìn thấy cảnh Đại Sở chiến đấu với Thiên Ma đã để lộ sát khí đáng sợ, khiến cho Bắc Đẩu Tinh Vực đến giờ vẫn phủ đầy băng giá, cái lạnh thấu xương.

“Có thể khiến cả Bắc Đẩu Tinh Vực phủ đầy băng giá thế này, sát khí ấy chắc chắn đến từ Chư Thiên Kiếm Thần”.

“Ai đã đụng đến Kiếm Thần khiến cho ngài ấy phải tức giận đến thế?”

“Chắc là Đại La Kiếm Tông”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, nói xong lại nhìn phía Thánh chủ Đại La Kiếm Tông: “Diệp Thành hẳn là đã nói những việc Đại La Kiếm Tông làm cho Kiếm Thần nên mới khiến Kiếm Thần nổi giận, bộc lộ sát khí cái thế như này”.

“Suy đoán này cũng đáng tin đấy, mang danh Kiếm Thần ngang ngược tung hoành, bây giờ Kiếm Thần xuất hiện chắc chắn sẽ xử lý”.

“Nhân quả đều có báo ứng, mấy năm nay Đại La Kiếm Tông cũng đã phải hứng chịu rất nhiều tai hoạ, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội đã phải chết thảm, cũng đã đến lúc để chúng nếm thử trái đắng rồi, nếu không làm sao an ủi những linh hồn đã khuất?”

“Lão… Lão tổ”, nghe tiếng xì xào của bốn phương, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông tái mặt nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông.

“Xem… Xem tình hình thế nào đã”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông lau mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng trắng bệch, thân thể già nua cũng run lên vì sợ hãi, tiếng bàn tán tứ phía càng khiến người ông ta lạnh toát.

“Đây là báo ứng sao?”, đến lúc này người của Đại La Kiếm Tông mới hiểu thế nào là hối hận, ai có thể ngờ được Diệp Thành chỉ là một cảnh giới Hoàng mà lại quen biết Kiếm Thần, biết trước như vậy thì đã không đụng đến hắn.

“Ra rồi”, trong những tiếng nói xôn xao, không biết ai thốt lên câu này khiến mọi người có mặt vội vàng chỉnh lại quần áo chuẩn bị hành lễ, lưng thẳng tắp vẻ mặt nghiêm nghị, không dám khinh nhờn.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần đi ra, phản chiếu ánh trăng và ánh sao cực kỳ mờ ảo.

“Náo nhiệt thế nhỉ”, nhìn lướt qua bốn phương, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười: “Đến khi nào vãn bối mới có thể nhận được sự tôn sùng của tứ phương như Kiếm Thần đây? Vinh dự tối cao này chắc cũng sảng khoái lắm”.

“Đều là hư danh”, đạo thân Kiếm Thần thản nhiên nói.

“Hư danh cũng được!”

“Bái kiến Kiếm Thần”, khi hai người trò chuyện thì tất cả mọi người đã đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính, âm thanh như sóng thuỷ triều, vang vọng khắp tinh không mêng mang.

“Không cần đa lễ”, đạo thân Kiếm Thần hờ hững đáp.

“Kiếm Thần tại thượng, vãn bối có tội”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông quỳ phịch xuống đất, ông ta đã như vậy rồi, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh và hàng triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng quỳ xuống theo.

“Mang danh Kiếm Thần tạo nghiệp khắc nơi, các ngươi đúng là có tội”, giọng của đạo thân Kiếm Thần lạnh lùng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại như sấm sét ầm vang, chấn động cả tinh không.

“Xin Kiếm Thần thứ tội”, người của Đại La Kiếm Tông bò rạp xuống đất, cơ thể run lên không ngừng.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha”, một tia tiên quang bay ra khỏi cơ thể đạo thân Kiếm Thần, hoá thành một đạo tiên văn, in trên đầu mày của Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, đó là một loại tiên pháp nhằm vào nguyên thần, mang theo phong ấn và giam cầm huỷ diệt: “Nếu còn làm điều ác nữa, tiên ấn này sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền”.

“Đa tạ Kiếm Thần tha mạng”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông vội vàng dập đầu quỳ lạy, đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông cũng như được đại xá, Kiếm Thần vẫn còn nhân từ lắm, nếu không bọn chúng đã tan thành mây khói hết rồi.

“Giao cho ngươi đấy”, đạo thân Kiếm Thần khẽ nói, nhưng lời này là nói với Diệp Thành.

“Được được”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, hắng giọng nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông: “Huyền La tiền bối, vãn bối và Kiếm Thần sắp phải đi xa một chuyến, không biết có thể gửi gắm một vài người bạn cho Đại La Kiếm Tông không, hay nói cách khác, tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho họ được không?”

“Tất nhiên là được rồi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cười khan, nói xong lại lau mồ hôi lạnh.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành phất tay đưa Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp khác ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Nhiếp Phong cũng tới, gia nhập vào hàng ngũ những người chuyển kiếp, đám đông đứng cùng với nhau, phía Thánh Vương Đại La Kiếm Tông nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu, Tử Trúc Chân Nhân của Tử Trúc Phong lại càng kinh ngạc, thảng thốt.

Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cũng không dám trái lệnh.

Không chỉ ông ta mà mọi người trong Đại La Kiếm Tông cũng vậy, bọn họ đã hạ quyết tâm phải bảo vệ bằng hữu của Diệp Thành cho tốt, thậm chí còn có người nghĩ thầm lần này về tông nhất định phải coi những người này như tổ tiên.

Diệp Thành hít một hơi sâu rồi mỉm cười, hắn phải đi rồi, vậy nên mới mượn uy thế của Kiếm Thần để tìm một nơi an toàn cho người chuyển kiếp, chỉ có như vậy hắn mới có thể yên tâm rời đi.

Phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự đều nhìn Diệp Thành, họ biết hắn sắp phải lên đường, lần này hắn đi đến khi gặp lại có lẽ đã là trăm năm sau, đó sẽ là một quãng thời gian thăng trầm và dài đằng đẵng.

“Diệp sư đệ, chúc đệ lên đường gặp may mắn”, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự chắp tay tiễn biệt.

“Thánh chủ, chúc người lên đường gặp may mắn”, những người chuyển kiếp của Đại Sở cũng chắp tay hành lễ cung tiễn Diệp Thành.

“Một năm nào đó, chúng ta sẽ cùng trở về quê hương”, Diệp Thành mỉm cười, quay người đặt chân lên tinh không, để lại cho mọi người và vùng tinh không này một bóng lưng cô đơn, dù sao hắn cũng chỉ là một người khách qua đường của Bắc Đẩu.

“Cung tiễn Kiếm Thần”, đạo thân Kiếm Thần cũng rời đi, sau lưng là âm thanh như thuỷ triều khiến tinh không rung chuyển.

“Kiếm Thần đi rồi”, các lão bối tu sĩ nhìn hai bóng lưng dần khuất xa với đôi mắt mông lung.

“Đời này được nhìn thấy thần thoại Chư Thiên cũng coi như không có gì phải nuối tiếc”, mãi cho đến khi bóng lưng Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần biến mất hồi lâu, tu sĩ đông như sóng biển mới chậm rãi tản ra, vẻ mặt ai cũng hơi thất thần.

“Nào nào, về tông thôi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh vây quanh Nhiếp Phong, điều đáng nói là ai cũng nở nụ cười nịnh nọt, không thể động đến những người này, nếu những người này có chuyện gì thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Đi thôi”, Nhiếp Phong mỉm cười rồi cất bước trước tiên, Đoàn Ngự cũng nở nụ cười, tiến lên cùng người chuyển kiếp.

“Tất cả các ngươi đều phải tôn trọng họ cho ta”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông hấp tấp đi theo, sau đó lại dặn dò đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông, ông ta không muốn những người mà Diệp Thành gửi gắm có chút sơ suất gì.

“Đã rõ”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông lập tức đáp lại, rất nhiều người trong đám bọn họ vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh, chủ yếu là vì những người Diệp Thành gửi gắm đều là những người bị thần tử Đại La bắt trói trong táng hải khi xưa, không biết sau này bọn họ có lật lại nợ cũ đó không.

Hàng triệu tu sĩ hừng hực khí thế, bầu không khí cũng coi như ấm áp, hầu hết là người của Đại La Kiếm Tông lấy lòng làm thân với phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, đó toàn là người được Kiếm Thần bảo vệ, bọn họ phải phục vụ khiến họ được thoải mái.

Phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự chỉ gật đầu lịch sự, nhất là những người chuyển kiếp bị thần tử Đại La bắt vào táng hải lúc trước, trong lòng họ vẫn còn đang tức tối, sao có thể tươi cười với các ngươi được?
Chương 1764: Có người chuyển kiếp không?

Tinh không tĩnh lặng, bao la vô tận.

Dưới ánh sao phản chiếu, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần bước ra khỏi Bắc Đẩu Tinh Vực, đi tới vùng tinh vực mới.

So với Bắc Đẩu Tinh Vực thì tinh vực này đúng là vô cùng nhỏ, còn chẳng bằng một phần mười Bắc Đẩu Tinh Vực.

Tuy nhiên cổ tinh của tinh vực này lại khá nhiều, có không ít sinh linh, trong đó có rất nhiều sự tồn tại mạnh mẽ, cũng có những truyền thừa ẩn thế cổ xưa, có thể nói là ngoạ hổ tàng long.

Hai người bay vút qua tinh không như hai đạo thần mang, đi qua cổ tinh không dừng lại.

Mãi đến khi tới trung tâm tinh vực, hai người mới dừng bước.

“Kiếm Thần tới!”

Vừa mới dừng lại, Diệp Thành đã hít sâu rồi hô lên một câu đầy khí thế.

Tiếng hô này mang theo bí thuật hoà cùng sức mạnh tu vi, lại được thần thông nghịch thiên của đạo thân Kiếm Thần hỗ trợ, lấy hai người họ làm trung tâm, âm thanh ấy lan ra vô hạn, truyền khắp bốn phương tinh vực.

Đây là cách họ đã bàn bạc trước khi đến, mượn danh của Kiếm Thần để thu hút tất cả mọi người trong tinh vực đến, tìm kiếm bằng cách này là tiết kiệm công sức nhất, nhanh hơn tìm từng cổ tinh rất nhiều.

Phải nói là cái danh Kiếm Thần này rất hữu dụng, tinh vực chấn động, màn đêm yên tĩnh trở nên không thể bình yên.

“Thật sự là Kiếm Thần sao? Liệu có phải lừa không?”, những tu sĩ tới hỏi thăm đều nhìn về phía lão bối nhà mình.

“Chắc là không đâu”, các lão bối tu sĩ đều kích động: “Lúc trước Kiếm Thần đã đến Bắc Đẩu Tinh Vực, mà Thiên Tuyệt Tinh Vực ta gần Bắc Đẩu Tinh Vực, đến chín phần là Kiếm Thần đi ngang qua đấy”.

“Làm gì có ai dám mạo danh Kiếm Thần đi lừa người chứ!”

“Có phải hay không, nhìn là biết ngay”, đã có tu sĩ Thánh Nhân bay vụt qua tinh không mênh mông tựa như tiên mang.

Lúc này, vùng tinh vực đã trở nên sôi nổi.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tinh không vốn nên im ắng lại người người nối đuôi nhau xuất hiện, hoặc là ngự không, hoặc là giẫm kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, ba người một nhóm, năm người một đội, lũ lượt kéo đến.

Nhìn từ trên xuống, những nhóm người như những dòng suối, hội tụ về trung tâm tinh vực.

Không ít người đã tới nơi, nhìn thấy Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần đứng đó từ xa, chỉ là đạo thân nhưng ông ta cũng có khí chất của bản thể Kiếm Thần, đó là uy áp khiến tinh không rung chuyển không thể bắt chước.

“Thật sự là Kiếm Thần”, mọi người kích động đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.

“Bái kiến Kiếm Thần tiền bối”, đã có rất nhiều người không thể chờ được nữa bước lên phía trước, dù là Thánh Nhân hay là Chuẩn Thánh đều kính cẩn hành lễ, ở trước thần thoại Chư Thiên, bọn họ đều là hậu bối.

“Phiền mọi người chuyển lời giúp, ta muốn gặp tất cả những sinh linh trong tinh vực này ngoại trừ người phàm, bao gồm tu sĩ, linh thú, yêu thú, tiên thảo, tiên thạch, thậm chí cả những tu sĩ đang bị bắt giam”, đạo thân Kiếm Thần nhẹ giọng cất lời, giọng nói hư ảo mang theo uy nghiêm vang vọng khắp tinh không.

“Được được, vãn bối chuyển lời ngay đây”, lão bối tu sĩ lần lượt bay đi.

Lời nói của Kiếm Thần được thác ấn lại rồi được họ dùng bí thuật truyền khắp bốn phương, một đồn mười, mười đồn trăm, thoáng chốc đã lan khắp tinh vực, bất kể ai nghe thấy cũng không dám lơ là.

Tuy không biết Kiếm Thần muốn làm gì, nhưng Kiếm Thần đã nói như vậy thì tất cả các tu sĩ đều cố gắng hết sức thực hiện.

Đây là uy thế của Kiếm Thần, mà Diệp Thành lại mượn uy thế này, có Kiếm Thần giúp đỡ, việc tìm người chuyển kiếp sẽ không quá khó khăn nữa, có lẽ hắn thật sự sẽ tìm được hết một lượt khắp Chư Thiên Vạn Vực trong những năm còn sống.

Càng ngày càng có nhiều người tới, tập trung thành một đoàn, đông đúc như đại dương, che kín từng tinh không, số lượng người đông đến mức nhìn thấy là da đầu tê dại.

Mọi người còn chưa đến hết, vẫn còn những tu sĩ đang từ khắp nơi hội tụ, không chỉ tu sĩ mà còn có linh thú, yêu thú, trong tay rất nhiều người đều đang cầm tiên thảo và tiên thạch…

“Bái kiến Kiếm Thần tiền bối”.

“Bái kiến Kiếm Thần tiền bối”, âm thanh này càng lúc càng lớn khiến tinh không phải rung lắc.

“Không cần đa lễ”, Kiếm Thần khẽ gật đầu, thần thoại của Chư Thiên còn nở nụ cười nhẹ khiến người ta như tắm trong gió xuân, không mang theo chút uy nghiêm nào của Kiếm Thần, trong số những người tụ tập ở đây có lẽ sẽ có rất nhiều người là người chuyển kiếp của Đại Sở, họ đều vì bảo vệ chúng sinh Vạn Vực mà tử trận ở Đại Sở, cho dù là bản thể Kiếm Thần cũng nợ họ một mạng, ân tình này còn cao hơn cả trời.

“Kiếm Thần, đó là Chư Thiên Kiếm Thần đấy!”, câu trả lời của đạo thân Kiếm Thần khiến các tu sĩ đều vô cùng phấn khích.

“Không ngờ ta lại được gặp thần thoại của Chư Thiên người sống”.

“Thần thoại của Chư Thiên, có lẽ một năm nào đó ngài ấy sẽ là một bậc Đại Đế, ngài ấy tới Thiên Tuyệt Tinh Vực là vinh hạnh của chúng ta”.

“Danh hiệu của Kiếm Thần quả nhiên hữu dụng”, nghe những tiếng kích động từ khắp nơi, Diệp Thành không khỏi cảm thán.

“Có người chuyển kiếp không?”, đạo thân Kiếm Thần khẽ hỏi.
Chương 1765: Tìm kiếm tập thể

“Đương nhiên là có, hơn nữa còn không ít”, Diệp Thành nở nụ cười, ngay khi người đầu tiên tới hắn đã sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, hắn có thể chuẩn xác tính ra được ai là người chuyển kiếp, người của tinh vực này vẫn chưa đến đủ, vậy mà hắn đã tìm được không dưới ba nghìn người chuyển kiếp.

“Cảm ơn Kiếm Thần đã giúp đỡ”, Diệp Thành cảm kích nhìn đạo thân Kiếm Thần.

“Mỗi người của Chư Thiên Vạn Vực đều nợ Đại Sở một mạng, tìm được họ là nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay của ngươi, cũng là nguyện vọng ấp ủ từ lâu của Kiếm Thần”, đạo thân Kiếm Thần cười ôn hoà: “Cảm ơn Đại Sở đã bảo vệ chúng sinh”.

“Vãn bối thay chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở cảm ơn Kiếm Thần”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, nhưng không phải bắn ra một tia tiên quang mà là cả vùng tiên quang, hình thành một gợn sóng, lấy hắn làm trung tâm, lan ra tứ phía, bay vào đầu mày của từng người chuyển kiếp.

Ngay lập tức, thân thể những người chuyển kiếp được tiên quang bao phủ đều run lên.

Trong số đó có tu sĩ, cũng có linh thú yêu thú, còn có không ít tiên thảo, tiên thạch…

Cảnh tượng đột ngột khiến đám người khắp nơi đều giật mình, ngơ ngác nhìn những người đang ôm đầu rên rỉ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không biết Diệp Thành đã làm gì họ.

“Không cần lo lắng”, đạo thân Kiếm Thần nói, trên mặt vẫn mang nụ cười ấm áp khiến người ta như tắm gió xuân kia, cũng coi như cho tu sĩ bốn phương viên thuốc an thần, không làm họ hoảng sợ.

Kiếm Thần đã lên tiếng đương nhiên không có ai dám nghi ngờ, sức chiến đấu của Kiếm Thần cao như trời, cần gì phải dùng cách này, nếu Kiếm Thần muốn giết người thì tinh vực này sẽ chẳng ai có thể may mắn sống sót, bao gồm cả Thánh Vương.

Ưm!

Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên không ngớt trong tinh không, khi tiên quang bay vào, những người chuyển kiếp cũng dần được mở ra ký ức kiếp trước, nhớ lại chuyện cũ và cũng nhớ lại trận huyết chiến khi xưa.

Diệp Thành hít một hơi thật sâu đứng trên tinh không, lẳng lặng nhìn mọi người, vẻ mặt hơi tang thương.

Người chuyển kiếp không ít, cũng gần như bao gồm tất cả thế lực ở Đại Sở, có Nam Sở cũng có Bắc Sở, có lão bối cũng có tiểu bối, có nam tu cũng có nữ tu, có người hắn đã gặp cũng có những người hắn chưa từng gặp, đều là anh hồn của Đại Sở tử trận trong trận đại chiến với Thiên Ma.

Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là không có ai trong số những người này cực kỳ quen thuộc với hắn, người duy nhất được coi là quen thuộc là một trưởng lão của Hằng Nhạc Tông mà hắn có duyên gặp gỡ vài lần.

Không biết đến lúc nào, tiếng rên đau đớn trong tinh không dừng lại.

Những người chuyển kiếp mở ra ký ức kiếp trước đều ngửa mặt, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Thành đang đứng bên cạnh đạo thân Kiếm Thần, bóng dáng đó vẫn còn in sâu vào linh hồn họ dù là kiếp trước hay kiếp này, đó là Thánh chủ của Thiên Đình, người đã đòi lại nợ máu cho Đại Sở.

“Chào mừng trở lại!”

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.

“Một trăm năm rồi!”

Hơn ba nghìn người chuyển kiếp bật khóc, sau đó tất cả đều quỳ xuống trên tinh không.

Diệp Thành phất tay tế ra một lực dịu nhẹ đỡ những người chuyển kiếp dậy.

Họ còn không kịp lau nước mắt đã từ mọi hướng chạy về phía hắn.

Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, trước khi tỉnh mộng họ vẫn còn đang canh giữ bảo vệ tường thành Nam Sở, chiến đấu để bảo vệ quê hương, sau khi tỉnh lại còn có thể gặp lại Thánh chủ của kiếp trước, tâm trạng này có thể được tưởng tượng xúc động đến thế nào.

Khung cảnh ấm áp và cảm động, năm tháng trôi qua, người chuyển kiếp quây quần bên nhau kể về quá khứ, rơi nước mắt cảm khái, nhớ lại người kiếp trước, nghĩ về tình quê hương.

Cảnh tượng này khiến tu sĩ bốn phương đều hơi bối rối, trong số những người đó có rất nhiều người của gia tộc họ, họ không hiểu thế này là thế nào, sao những người đó lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên này, Diệp Thành đã biến yêu thú, linh thú, tiên thảo và tiên thạch là người chuyển kiếp thành hình người: “Còn rất nhiều người cần ta đi tìm, các ngươi tạm thời ở lại tinh vực này trước nhé, đến một năm nào đó khi ta tìm được hết tất cả người chuyển kiếp thì sẽ đưa các ngươi cùng về quê hương Đại Sở”.

“Ngày đó sẽ không quá xa”, nói đến quê hương Đại Sở, những người chuyển kiếp lại lau nước mắt.

“Ta không muốn những người này gặp phải chuyện gì”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, giọng nơi hư ảo truyền khắp tinh không.

“Nhất định sẽ không phụ sự giao phó của Kiếm Thần”.

“Đa tạ”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi khẽ phất tay áo, một dải tinh hà xuất hiện trên tinh không, đó là cảm ngộ đạo của ông, ngưng tụ trong tinh hà này, cũng coi như là kết nhân quả.

Thấy vậy, tu sĩ các nơi đều dời mắt khỏi Diệp Thành, kích động nhìn dải tinh hà đó, nó cực kỳ loá mắt, lấp loé những ánh sáng huyền bí, mang theo đạo uẩn không thể nói bằng lời, đó là cảm ngộ đạo của Kiếm Thần, ông đang cho họ cơ hội cảm ngộ!

Đạo thân Kiếm Thần khẽ cười, nhẹ nhàng xoay người đi về nơi xa, sau lưng vẫn còn vang lên những tiếng cung tiễn như sóng thuỷ triều.

Diệp Thành nhìn người chuyển kiếp lần cuối rồi cũng đi theo, phía sau hắn cũng là những tiếng cung tiễn vang dội.

Dưới con mắt dõi theo của mọi người, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần sóng vai rời đi, bóng lưng tiêu điều dần trở nên mơ hồ cho đến khi biến mất trong đôi mắt của mọi người, họ đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Không biết bao lâu sau những tu sĩ này mới dời mắt.

Những người chuyển kiếp được lão tổ nhà mình đưa về, nhiều người hỏi thăm nhưng người chuyển kiếp chỉ mỉm cười, không tiết lộ gì về Đại Sở khiến lão tổ các nhà đều gãi đầu gãi tai khó hiểu.

Điều đáng nói là tu sĩ bốn phương đều nhìn người chuyển kiếp bằng ánh mắt với ẩn ý sâu xa, có thể khiến Chư Thiên Kiếm Thần đích thân lên tiếng gửi gắm, thân phận của họ không đơn giản, không thể đụng đến.

Một khúc nhạc đệm qua đi, tu sĩ đông như thuỷ triều đều ngồi xếp bằng dưới tinh hà, tĩnh tâm cảm ngộ, tinh hà đó là tạo hoá cơ duyên, đại đạo của thần thoại Chư Thiên chỉ có thể cầu chứ không thể gặp.

Vì thế không lâu trước đó tinh không còn náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Trong bóng tối chỉ có âm thanh đại đạo cổ xưa mang theo đạo uẩn vô tận vang lên trong tinh vực, món quà này của thần thoại Chư Thiên có ảnh hưởng tới cả thế hệ, đó là sự lột xác và niết bàn của đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK