Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921: Nhìn nhau từ xa

Nghe vậy, Diệp Thành chợt nghiêng đầu nhìn và Hỗn Độn Thần Đỉnh đang rơi xuống ở phía cách đó không xa vì âm thanh đó vang lên từ bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Cách xa như vậy nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn tháy lão già bị phong cấm bên trong đại đỉnh. Ông ta đã đứng dậy, khí tức toàn thân cổ xưa, đôi mắt vẩn đục lúc này đang nhìn Đan Ma ở bên ngoài.

“Tiền bối, người…”, Diệp Thành há hốc miệng không biết ông ta tỉnh lại từ bao giờ.

“Hắn có pháp tướng ma vương ngoại đạo hộ thể, ngươi đấu không lại ông ta đâu, để ta”, ông ta lên tiếng với giọng nói trầm ấm, khoan thai lạ thường.

“Pháp tướng ma vương ngoại đạo?”, Diệp Thành cau mày liếc nhìn bóng hình khổng lồ bên cạnh Đan Ma, hắn nheo mắt như thể có thể nhìn ra một số manh mối: “Chẳng trách mà khả năng chiến đấu lại mạnh lên trông thấy như vậy, mẹ kiếp!

Có điều nghĩ rồi Diệp Thành cũng nhẩm niệm pháp quyết mở cấm chế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đúng như ông lão kia nói, hắn căn bản không thể đấu lại được Đan Ma, nói chính xác hơn thì hắn không thể đấu lại được ma vương ngoại đạo pháp tướng.

Vù!

Cấm chế vừa được mở ra, hỗn độn thần đỉnh rung lên, ông lão kia bước ra ngoài, vung tay nhổ đi cây chiến mâu đen tuyền đang cắm trên cơ thể Diệp Thành sau đó mới tĩnh lặng đứng đó nhìn Đan Ma.

Phía đối diện, thấy ông già kia xuất hiện, Đan Ma đã đứng khựng lại, nheo mắt nhìn ông ta vì Đan Ma có thể nhìn ra ông già này không hề đơn giản, mặc dù trông giống như người phàm nhưng ông ta biết đó là một loại cảnh giới khác biệt.

“Ông là ai?”, Đan Ma lãnh đạm nhìn ông lão kia.

“Đan Vương, hậu bối của ông không ngờ lại đáng ngạc nhiên như vậy”, ông lão lên tiếng, giọng nói trầm ấm không mang theo bất cứ ngữ điệu khác thường nào.

“Lão tiền bối này cùng…cùng thời với Đan Vương?”, lúc này, vẻ mặt của Diệp Thành chợt thay đổi, hắn có thể nghe thấy câu nói vừa rồi của ông lão.

“Đây…”, đầu Diệp Thành phút chốc choáng váng, hắn vốn dĩ tưởng rằng vai vế của Đan Ma đã đủ cao rồi, không ngờ còn có một người vai vế cao hơn ông ta, vả lại người đó còn bị hắn phong cấm bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Ông rốt cục là ai?”, khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Đan Ma đã gằn giọng lên tiếng, ông ta cũng không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nghe ra được ý tứ trong câu nói vừa rồi của vị tiền bối này, câu nói đó khiến sông ta cảm thấy bất an vì sự tồn tại của ông lão này khiến ông ta cảm thấy áp lực.

Ông lão không nói gì chỉ hơi ngẩng đầu nhìn vào hư không rộng lớn như thể có thể nhìn thấy một bóng hình cao lớn khoác trên mình bộ áo giáp, trông ông ta giống như một vị vua của thế gian đang nhìn từ trên cao xuống vậy.

“Quỳ Vũ Cương, đừng gây chuyện”, ông lão mỉm cười nhìn về hướng đó, trong đôi mắt còn mang theo cả cái nhìn bể dâu.

Không biết cách đó bao xa, bóng hình khổng lồ mặc áo giáp kia mới cảm thấy có người đang nhìn mình, người này từ từ mở mắt và nhìn về bên này, cả hai người cách nghìn non vạn thuỷ nhưng vãn có thể nhìn thấy nhau.

Sau một giây, bóng hình khổng lồ kia mới bất giác nheo mắt, “Sở hải thần binh Âu Dương Vương, Âu Dương Thế Tôn, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy”.

“Ma Vương điện hạ quá lời rồi”, ông lão nheo mắt mỉm cười không nói nhiều nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ thể hiện tất cả.

“Không ngờ ông vẫn còn sống”, Quỳ Vũ Cương cười u ám.

“Ma Vương tiền bối cũng không giống vậy”.

“Gia nhập vào ma vực của ta đi, ta và ngươi liên thủ dẹp bằng thiên hạ”.

“Tiền bối đúng là ưu ái ta”, ông lão mỉm cười ôn hoà nhưng lại khẽ xua tay, “ta mệt rồi, mệt rồi”.

“Đây không giống như phong thái của Âu Dương thế tôn năm xưa một mình chống lại đại quân một điện của quỷ tộc”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương giọng nói dứt khoát vang vọng trong thần hải của Âu Dương Vương.

“Đây không phải là thời đại của chúng ta, hà tất phải cưỡng cầu?”, Âu Dương Vương tĩnh lặng nhìn Quỳ Vũ Cương.

“Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng, “ngươi cam tâm sao? Ta và ngươi giống nhau thôi, đều ở cùng một thời đại, nếu không phải Viêm Hoàng, Thái Vương thì chúng ta đều sẽ là vua của Đại sở này, chỉ thiếu một bước nữa mà không có duyên với tu vi chí cao, ngươi đừng nói với ta ngươi không hề thấy tiếc nuối”.

“Tiếc nuối đương nhiên là có”, Âu Dương Vương mỉm cười, “nhưng dù có tiếc nuối thế nào thì trải qua bao nhiêu năm tháng tham vọng cũng dần tan, cố hữu năm xưa của ta, đại địch năm xưa của ta đều đã hoá về với cát bụi trong từng ấy năm trời, kiếp này cho dù có được tu vi chí cao thì đã sao? Thời đại huy hoàng của chúng ta đã qua lâu rồi”.

“Hoang đường”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng, “chỉ cần chúng ta còn sống thì huy hoàng cả đời sẽ đi theo chúng ta”.

“Không phải người muốn chứng minh mình mạnh hơn Viêm Hoàng, tính toán đường lối đứng đầu Đại Sở sao? Nhưng người có bao giờ nghĩ rằng Viêm Hoàng năm xưa đã không còn nữa, dù có phong vị người lên chức Hoàng thì cũng để làm gì, dù sao ông ấy cũng không thể thấy được gì nữa”.

“Âu Dương thế tôn, lời ngươi nói hôm nay khiến bản vương thật sự thất vọng”, Quỳ Vũ Cương bật cười lạnh lùng.

“Ta đã là một người đáng lẽ ra phải chết từ lâu rồi”, vẻ mặt của Âu Dương Vương vẫn rất bình thản.

“Nói vậy thì ngươi định ngăn bản vương lại rồi?”, ánh mắt Quỳ Vũ Cương sắc lạnh.

“Người đi theo đuổi tu vi chí cao của người, ta đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhưng nếu người khiến sinh linh lầm than thì ta phải can thiệp rồi”, Âu Dương Vương trả lời rõ ràng, đôi mắt vẩn đục chợt sáng thêm một phần.

“Vậy hôm nay ta phải xem xem ngươi lấy cái gì ra để ngăn ta”, Quỳ Vũ Cương lạnh lùng truyền âm cho Đan Ma, “giết cho ta”.
Chương 922: Gia không cho ngươi đi

Nghe vậy, Đan Ma lảo đảo một lúc, đã biết người phía đối diện là Âu Dương Vương trấn danh Đại Sở thì ông ta đương nhiên có phần kiêng dè, đó chính là một người với sức mạnh tuyệt thế đối đầu cả một điện, là người cùng thời đại với tiên tổ Đan Vương. Mặc dù ông ta có ma vương ngoại đạo pháp tướng nhưng Âu Dương Vương ở phía đối diện khiến ông ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Giết!

Quỳ Vũ Cương lại lần nữa ra lệnh.

Nghe vậy, Đan Ma nheo mắt tiến lên trước, tung một chưởng về phía Âu Dương Vương.

Âu Dương Vương thở dài từ từ vung tay, một chưởng đánh vào không gian, mặc dù chưởng đó trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa quá nhiều sự biến hoá, chính là đòn công kích dị thường.

Phụt!

Hai chưởng va chạm vào nhau, Đan Ma lập tức bị đánh lùi về sau.

Cũng giống như ông ta, ma vương ngoại đạo pháp tướng ở bên cạnh ông ta cũng lảo đảo lùi về sau vì cơ thể to lớn, bàn chân khổng lồ, mỗi một bước đi đều tạo ra cái hố lớn trên mặt đất.

Shhh!

Thấy cảnh này, Diệp Thành trốn đi bất giác hít vào một hơi khí lạnh, hắn vô thức nhìn Âu Dương Vương: “Tiến bối rốt cục có lai lịch gì mà lại mạnh kinh người như vậy chứ?”

Rầm! Rầm!

Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Đan Ma đã lại lần nữa ra tay với từng đòn thần thông cái thế.

Còn Âu Dương Vương đã bước ra, xung quanh là biển cuộn trào, đòn đánh cái thế cứ thế cuốn Đan Ma và ngoại đạo pháp tướng của Đan Vương lên trời.

Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, trên hư không liên tiếp vang lên những tiếng nổ rầm trời, trận đại chiến hết sức hoành tráng.

Một bên, Đan Ma thân mang ma vương ngoại đạo pháp tướng ra tay với những bí pháp nghịch thiên, luồng khí ma sát cuộn trào ngưng tụ thành cả biển lớn, ông ta đứng trong đó giống như ma vương thực thụ.

Một bên Âu Dương Vương già nua bình thản vô thường, mặc dù ông ta ra tay rất nhẹ nhàng nhưng từng đòn đánh đều mang theo sự biến hoá của rất nhiều bí pháp thần thông, cho dù già rồi nhưng ông ta giống như thần vương cái thế vậy.

“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn hư không, ông lão trong mắt Đan Ma và hắn với khả năng chiến đấu vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Mặc dù chỉ kém ba cảnh giới nhỏ là tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng thực lực này đúng là chẳng khác gì cảnh giới Thiên.

“Núi cao còn có núi cao hơn”, Diệp Thành mải mê nhìn rồi bất giác tặc lưỡi.

Rầm! Đoàng!

Ở phía xa, bên trong kết giới cửu cửu phong thiên, phía Đan Thần và Đan Nhất vẫn đang bị trói chân, không có Đan Ma duy trì kết giới, áp lực của bọn họ giảm đi nhiều nên cấm chế trong kết giới cũng nằm trong phạm vi mà bọn họ có thể trụ được.

Thấy vậy, Diệp Thành thu ánh mắt về, hắn vung Bá Long Đao.

Chặn hắn lại!

Ngay lập tức liền có người hô lên.

Không lâu sau đó, mười mấy bóng người mặc y phục đen sát phạt từ tứ phương tám hướng tới, người nào người nấy đều ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong thực thụ.

“Đánh không lại Đan Ma chẳng nhẽ ta lại không đánh được các người?”, Diệp Thành hắng giọng, khí thế lên cao, hắn không hề tăng thêm phòng ngự, cứ thế cầm đao xông lên đâm vào cánh tay của tên mặc y phục đen khiến tên này đẫm máu sau đó hắn lật tay tung ra một chưởng khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh thứ hai bay đi.

Phụt! Phụt!

Lúc này, đòn công kích của mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã tới, có kiếm mang, chưởng ấn, có chưởng ảnh, thần thông bất phàm lần lượt đánh vào cơ thể Diệp Thành.

Diệp Thành phun ra máu, đại chiêu hắn ấp ủ từ trước cũng được tung ra, đó chính là kết giới Thái Hư Long Cấm, ngay lập tức khiến cho mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong bị phong ấn ở trong đó.

“Đợi ở trong đó đi”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng bước ra cả trăm trượng sát phạt xuống bên dưới kết giới.

Khốn khiếp!

Thấy Diệp Thành sát phạt tới, hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong liền sát phạt tới.

Các ngươi giỏi.

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều lập tức quay người rút lui. Mặc dù hắn có thực lực có thể trảm cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng không thể chặn lại nổi hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng hợp lực vây bắt.

Đi đâu?

Hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong không nhàn rỗi, sát phạt từ tứ phương tám hướng tới.

“Có gan thì đuổi theo ta đi”, Diệp Thành mắng chửi quay người bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Mục đích của hắn đã đạt được, dẫn dụ ba mươi tu sĩ ở cảnh giới không Minh đỉnh phong ra ngoài nên chân trận pháp kết giới cửu cửu phong cấm bị tổn thất nghiêm trọng, với sức mạnh của phía Đan Thần muốn công phá kết giới chỉ là vấn đề về thời gian.

Thấy Diệp Thành bỏ chạy với tốc độ nhanh như vậy, những kẻ truy sát hắn đuổi tới một nửa chặng đường thì rút lui.

Diệp Thành đương nhiên sẽ không để bọn họ lại lần nữa quay về giam phía Đan Thần lại, hắn quay phắt người sát phạt về sau, không nói lời nào cứ thế vung đao trảm khiến những người kia phản ứng không kịp lập tức có kẻ bị chém bay đầu.

Thấy vậy, những tu sĩ này càng thêm phẫn nộ, lại lần nữa sát phạt lên.

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy.

Tiếp sau đó, chính là màn phát huy tinh thần mặt dày của hắn. Các người đuổi theo ta cũng được thôi nhưng muốn quay về duy trì kết giới thì xin lỗi, gia đây không cho ngươi đi đấy.
Chương 923: Quân chi viện tới

Rầm! Đùng! Đoàng!

Trong màn đêm u tối, đất trời không hề yên bình.

Trên hư không, Âu Dương Vương và Đan Ma đại chiến khốc liệt, biển màu tím và khí ma sát che trời lấp bể, thanh thế mạnh mẽ.

Bên dưới động tĩnh cũng không hề vừa, Diệp Thành đê tiện mặt dày lần lượt vào vai một tên không chịu yên phận, hắn sát phạt vào trong rồi sát phạt ra ngoài khiến những tu sĩ ở cảnh giới không minh duy trì kết giới phải đau đầu.

Lại nhìn sang kết giới cửu cửu phong cấm, vì phía Đan Thần không ngừng công kích nên đã bị hổng một lỗ vả lại Đan Thần và Đan Nhất đã thành công sát phạt ra ngoài.

Mở cho ta!

Cả hai người hợp lức tế gọi ra một thanh sát kiếm tuyệt thế, bên ngoài một kiếm chém vào kết giới, sau đó lại lật tay lấy ra một kim đao cứ thế sát phạt về phía những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh này.

Giết!

Kẻ mạnh của ma vực phẫn nộ ngút trời, hàng trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong xông ra ngoài, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, uy lực nối liền với nhau khiến cho cả hư không rung chuyển.

“Mẹ kiếp, chiến”, Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, khả năng chiến đấu tăng vọt, hắn giống như hồng hoang mãnh thú sát phạt tới, một mình gọi ra vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Giết”, phía Đan Thần cũng không nhàn rỗi, người nào người nấy lật tay lấy ra binh khí sát phạt về phía kẻ địch.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra khiến mặt đất và bầu trời rung chuyển.

Thế nhưng có thể thấy phía yếu thế hơn vẫn là bên Diệp Thành.

Nên biết rằng đối phương chính là hàng trăm kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước nữa là tới cảnh giới Chuẩn Thiên, rất nhiều người vốn dĩ đã có khả năng chiến đấu vượt cấp, số lượng áp chế tuyệt đối như vậy khiến phía Diệp Thành vô cùng thảm hại.

“Thời gian cũng hòm hòm rồi, quân cứu viện làm gì mà còn chưa tới chứ?”, Diệp Thành vừa né tránh những đòn công kích nhưng lại không dám sơ ý, chỉ cần một chiêu không để ý là sẽ trúng đại chiêu ngay lập tức.

Ở một hướng khác, phía Đan Thần cũng bị áp chế, mặc dù là luyện đan sư nhưng lại không giỏi chiến đấu, huống hồ đối phương lại chiếm ưu thế về số lượng nên bọn họ khó nhọc ứng phó, người nào người nấy máu me be bét.

“Huyền Nữ, không phải cô lạc đường rồi chứ?”, Diệp Thành mắng chửi, giây phút trước hắn còn nhìn thấy vài Âm Minh Tử Tướng của mình bị đánh tan nên cảm thấy vô cùng xót xa.

Trấn áp!

Không lâu sau đó, chín tu sĩ mạnh của ma vực bao vây Diệp Thành trên hư không, bọn chúng hợp lực tế ra cổ ấn màu máu trấn áp về phía Diệp Thành.

“Bớt doạ ta đi”, Diệp Thành hắng giọng gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra lập tức đánh tan cổ ấn màu máu kia. Cửu Châu Huyền Thiên Đồ bay tới khiến chín tên kia lần lượt bị đánh lùi.

Sau khi trấn áp những tên này, Diệp Thành lại nhìn sang hướng Đan Thần, vì nếu đánh tiếp như vậy thì người nào cũng sẽ bị trọng thương.

Có điều quân chi viện của Đan Thành chưa tới thì tình hình lại khác, tới lúc đó cái gì mà Đan Ma, cái gì mà kẻ mạnh của ma vực thì dưới sự áp chế của số lượng tuyệt đối chắc chắn phải bỏ chạy ngay lập tức.

Quả nhiên hắn đưa mắt nhìn thì ở phía xa mây và sương cuộn trào, tiếng nổ ầm vang hư không, nghìn binh vạn mã đang phi tới, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời.

“Quân chi viện tới rồi”, phía Đan Thần thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu càng lúc càng hăng hơn.

So với bọn họ mà nói thì sắc mặt của những kẻ bên ma vực đột nhiên khó coi thấy rõ vì đại quân Đan Thành đang sát phạt tới đông vô cùng, vả lại tu vi thấp nhất đều ở cảnh giới Không Minh, điều này đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Đan Ma đang đại chiến với Âu Dương Vương trong hư không cũng phát hiện ra điều này, sắc mặt ông ta tối sầm cả lại.

Mặc dù ông a có ma vương ngoại đạo pháp tướng hộ thể, lực lực thông thiên nhưng cũng không thể địch nổi nhiều người như vậy. Nếu như bị bao vây thì có muốn sát phạt ra ngoài cũng không hề đơn giản.

Giết!

Không lâu sau đó, tiếng hô chấn động vang vọng, đại quân của Đan Thành đã sát phạt tới, bao vây ma vực từ các hướng.

Rút!

Ngay lập tức, những kẻ mạnh của ma vực lập tức hô lên. Chiến cục hiện giờ rất rõ ràng, đại quân của Đan Thành đã tới, bọn họ ở thế yếu hơn, nếu như đánh tiếp thì toàn quân sẽ bị nhấn chìm ở đây là điều không phải bàn cãi.

Thế rồi phía ma vực lần lượt rút lui, không dám luyến tiếc mà chiến tiếp, bọn họ nhân lúc đại quân của Đan Thành chưa bao vây tới mà tháo chạy khỏi vòng vây.
Chương 924: Đan Ma biến mất

Đi đâu?

Diệp Thành lập tức sát phạt tới, trước đó bọn họ đánh hắn tới tấp dồn dập, lần này hắn đâu thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Roẹt!

Diệp Thành bước ra cả trăm trượng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ được tế gọi ra cùng lúc, phát ra thần uy mạnh mẽ, cấm cố thiên địa một phương, sức mạnh của áp lực khiến cho những kẻ mạnh của Ma Vực phải lảo đảo và cũng nhờ đó mà Diệp Thành tranh thủ thêm thời gian cho đội quân của Đan Thành lấy được bảo bối.

“Bao vây bọn họ”, Diệp Thành hô lên, sát kiếm chỉ vào những kẻ mạnh của Ma Vực.

Không cần hắn phải ra lệnh thì đại quân của Đan Thành cũng đã hoàn thành việc bao vây, vây xung quanh hàng trăm tên phía Ma Vực sau đó lập tức giáng sát trận, trận đồ, bí pháp thần thông cái thế xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Một loạt đại chiêu quét qua khiến rất nhiều kẻ mạnh của Ma Vực lập tức hoá thành huyết vụ, những kẻ thực lực mạnh cũng tự mình tạo đại nghiệp mà thành.

Trận đại chiến tiếp sau đó khốc liệt hơn nhiều vì đại quân của Đan Thành với trận dung quá lớn bao vây những kẻ mạnh của Ma Vực ở giữa khiến người của Ma Vực căn bản không có sức phản kháng, số người nhanh chóng giảm.

Khốn khiếp!

Trên hư không, sắc mặt của Đan Ma méo mó hẳn đi, ông ta muốn thoát thân nhưng lại bị Âu Dương Vương kìm kẹp chặn đường ở một phương.

Trận đại chiến không cân sức nên kết quả đương nhiên đã được định trước, kẻ mạnh của Ma Vực đều bị tiêu diệt, không một kẻ nào may mắn thoát khỏi, vì vậy mà đại quân của Đan Thành cũng phải trả cái giá rất đắt.

Phù!

Thấy người của Ma Vực bị tiêu diệt hoàn toàn Diệp Thành mới thở phào.

“Huynh không sao chứ?”, Huyền Nữ đi tới nhìn Diệp Thành với cơ thể nhơ nhuốc máu, cô không giấu nổi vẻ lo lâu.

“Không chết được đâu”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng, dùng căn nguyên thánh thể loại bỏ sát khí tàn lưu trong cơ thể sau đó nhìn vào hư không, trận đại chiến ở đó vẫn diễn ra vô cùng gay cấn.

“Tế gọi ra hư không sát trận ngắm chuẩn vào kẻ mặc y phục đen kia”, ở một hướng khác, Đan Nhất đang tập hợp tu sĩ mạnh, từng hư không đại trận được khôi phục, thần uy mạnh mẽ đang ngưng tụ, mục tiêu chính là Đan Ma.

“Diệp Thành, lão tiền bối đó là ai?”, Đan Thần lảo đảo bước tới nhìn Âu Dương Vương trong hư không rồi lại nhìn Diệp Thành.

“Con không biết”, Diệp Thành xua tay: “Là người mà con cứu được khi ở trong hố đen không gian.”

“Là người cùng thời đại với Đan Vương tiên tổ, nhất định uy danh Đại Sở”, Đan Thần hít vào một hơi.

Rầm! Rầm!

Khi cả hai đang nói chuyện thì đại trận hư không của Đan Thành đã bay lên trời, uy lực mạnh mẽ đó khiến Đan Ma không dám đối đầu, cứ thế liều mạng thiêu đốt tinh nguyên triệu gọi ra thiên môn ma sát mới miễn cưỡng ngăn lại được đòn tấn công đó.

Tiếp tục!

Đan Nhất hô lên, rất nhiều tu sĩ mạnh lần lượt đẩy tinh nguyên vào trong sát trận hư không, uy lực của sát trận hư không lại lần nữa được phục hôi.

Phía này, đại quân của Đan Thành cũng không nhàn rỗi, bọn họ đã bắt đầu bố trí trận pháp kết giới bao vây khắp cả vùng đất và vùng trời này, từng mảng màu đen kịt như muón tiêu diệt Đan Ma ngay tại chỗ.

“Ngươi thực sự muốn không chết không nghỉ sao?”, thấy mình bị bao vây, Đan Ma gằn lên với Âu Dương Vương.

Âu Dương Vương không nói lời nào, một tay đánh ra cả biển tinh hà khiến Đan Ma phun ra máu và lùi về sau, đến cả ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng nhạt đi một phần.

Vù! Vù!

Đan Ma vừa dừng lại thì đòn công kích cái thế đã tới.

Cút!

Đan Ma gằn lên tung một chưởng vào hư không, những đòn công kích đánh tới bị ông ta dùng một tay đánh tan, nhưng ngặt nỗi một cây làm chẳng nên non, ông ta vẫn bị thương, ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng gần như tan biến.

Giết!

Kẻ mạnh của Đan Thành bộc lộ sức mạnh, lượt công kích mới lại lần nữa dội tới.

Thấy vậy, sắc mặt của Đan ma tái nhợt, đâu dám đối đầu trực diện, càng không dám ở lại đây lâu, cho dù là ông ta thì khi đối đầu với đại quân với số lượng lớn thế này thì chỉ cần không thận trọng sẽ chuốc hoạ diệt thân.

Ngay lập tức, Đan Ma tế gọi ra một cái ô ma bảo vệ lấy cơ thể, cứ thế chặn lại từng đòn công kích, ông ta mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây còn ma vương ngoại đạo pháp tướng cũng vì chịu từng lượt tấn công thông thiên mà tan vỡ, cho dù là Đan Ma cũng chịu phản phệ khủng khiếp, một bên cánh tay lập tức hoá thành huyết vụ.

Ở lại đi!

Diệp Thành lập tức sát phạt lên trời, sát phạt tới khoảng cách cách Đan Ma cả trăm trượng, con mắt Tiên Luân Nhãn bên trái của hắn đã mở ra, ngắm chuẩn phần đầu của Đan Ma.

Thiên chiếu!

Sau tiếng hô của hắn, ấn kí tiên luân cũng theo đó mà dịch chuyển, khoé mắt hắn trào ra một dòng máu.

Ngay sau đó, không gian xung quanh phần đầu của Đan Ma lập tức trở nên méo mó, tiếp đó là ngọn lửa màu đen rực cháy hoá giải phần đầu của ông ta, vả lại tốc độ còn không hề chậm.

“Đây…đây là gì?”, Đan Ma kinh ngạc không biết Diệp Thành đang sử dụng thần thông dị thường gì, ông ta cảm nhận được rõ ràng phần đầu của mình đang tiêu tán, và điểm dị thường nhất chính là ông ta không hề cảm thấy đau đớn.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, trên hư không, Âu Dương Vương nhìn Diệp Thành mà bất giác lẩm nhẩm.

“Đây chính là bí thuật trong truyền thuyết mà Diệp Thành có sao?”, những người của Đan Thành ngơ ngác nhìn phần đầu của Đan Ma đang cháy rụi dưới sức thiêu đốt của ngọn lửa màu đen.

A….!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Đan Ma ôm đầu gào thét, ông ta sử dụng rất nhiều bí thuật nhưng không thể nào làm gì được ngọn lửa màu đen kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần đầu của mình đang bị hoá giải.

Phong thần quyết!

Diệp Thành lại lần nữa vung tay, một kiếm phong thần cứ thế đâm vào đầu Đan Ma, một đại địch như vậy không thể bỏ qua.

Thế nhưng ngay khi sát kiếm của hắn sắp chạm vào đầu Đan Ma thì một vòng xoáy màu máu dị thường hiển hiện mang theo sức thôn tính khủng khiếp.

Thấy vậy Diệp Thành vội rút lui, khi nhìn sang Đan Ma thì ông ta đã bị cuốn vào trong vòng xoáy đó và biến mất không thấy tăm tích.

“Đây là bí pháp gì?”, Diệp Thành cau mày, hắn cảm nhận được rõ ràng trước đó nếu không phải hắn lùi về sau thì e rằng đã bị cuốn vào trong kia rồi, ai mà biết được vòng xoáy đó nối với khu vực nào.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ, phần đầu của ngươi bản vương nhất định sẽ đích thân đoạt lấy vào ngày khác”, khi Diệp Thành còn đang cau mày thì một giọng nói lãnh đạm đầy uy nghiêm vang vọng khắp đất trời.
Chương 925: Ma Vực

“Ma Vương của Ma Vực sao?”, khi Diệp Thành đang lảo đảo thì khoé miệng hắn trào ra dòng máu, phần đầu ong lên khiến tầm nhìn của hắn mờ hẳn đi.

Hôm nay hắn đã dùng tới Tiên Luân Thiên Đạo vài vần lả lại trong đó còn có một lần dùng để đưa Huyền Nữ ra khỏi hố đen không gian, tiêu hao phần lớn sức mạnh đồng lực, lần dùng thiên chiếu cuối cùng là hắn cố gắng dùng trong khi gặp phản phệ nên trạngt hái càng trở nên thảm hại hơn.

Diệp Thành không biết thiên chiếu có thể giết chết Đan Ma hay không nhưng hắn biết ông ta là một ma vương cái thế phải hết sức thận trọng.

Đan Ma thân có ma vương ngoại đạo pháp tướng rất mạnh, hắn đã từng trải nghiệm, đến cả ma vương ngoại đạo pháp tướng còn mạnh như vậy nên có thể thấy rằng ma vương cái thế của ma vực mạnh tới mức nào, bị ma vương ghi thù, đó tuyệt đối là một điềm gở.

“Tiền bối”, khi Diệp Thành cau mày thì Âu Dương Vương đã giáng từ không trung xuống, được phái Đan Thần tế gọi ra sức mạnh ôn hoà để hỗ trợ.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng vội chạy tới, hôm nay nếu không phải do lão tiền bối đó chặn Đan Ma lại thì có lẽ bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta nhìn thấy hi vọng Đại Sở lại lần nữa được thống nhất”, nhìn Diệp Thành vừa tới, Âu Dương Vương mỉm cười hiền hoà.

“Tiền bối đề cao con rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, một tay đặt lên người Âu Dương Vương đẩy tinh nguyên thánh thể vào trong cơ thể ông ta.

Không lâu sau đó, Diệp Thành chợt cau mày thì ông ta nhận ra thọ nguyên của lão tiền bối trước mặt mình không còn nhiều nữa, cơ thể già nua đã bắt đầu rụng rời, toàn thân còn có khí tức chết chóc bao quanh, ông ta không sống được mấy năm nữa.

“Không phải lãng phí tinh nguyên đâu, nghỉ ngơi đi”, Âu Dương Vương cười mỏi mệt, đôi mắt vẩn đục rưng rưng, ông ta khẽ nhắm mắt lại rồi lại lần nữa chìm vào trạng thái ngủ sâu.

Thấy vậy, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn lại lần nữa để Âu Dương Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Đúng là tiếc nuối, còn không biết tên huý của vị tiền bối này là gì”, Đan Nhất thở dài.

“Chỉ có thể đợi lần tới lão tiền bối tỉnh lại rồi hỏi thôi”.

“Dọn dẹp chiến trường về Đan Thành”, Đan Thần đảo mắt nhìn quanh lập tức ra lệnh.

……..

Đây là một khoảng đất u tối, trời màu đen, mặt đất khô cằn, khắp nơi có thể thấy đều là xương cốt của những tu sĩ bỏ mạng tại đây, một dòng sông màu đỏ như máu chảy xuyên qua đại địa, chốc chốc còn nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào.

Nơi này chính là Ma Vực.

Phụt!

Trong một địa cung thâm sâu u tối của ma vực có huyết quang hiển hiện, phần đầu bị hoả diệm màu đen thiêu đốt của Đan Ma đã bị trảm đi một nửa, một nửa phần đầu bị trảm đi không lâu sau đó bị hoả diệm thiên chiếu thiêu thành hư vô.

“Đa tạ điện hạ tương trợ”, Đan Ma lảo đảo đứng dậy quỳ trước một người mặc áo giáp lạnh băng, người này không phải ai khác mà chính là Quỳ Vũ Cương – Ma Vương của Ma Vực.

“Đứng dậy đi”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng.

“Là thuộc hạ bất tài”.

“Cũng không thể trách ngươi”, Quỳ Vũ Cương nhìn vào hư không xa xăm “mặc dù kế hoạch chu toàn nhưng biến số quá lớn, không ai lường trước được Viêm Hoàng Thánh Chủ sẽ tham gia vào trận chiến này”.

“Điện hạ, con mắt đó của tên Diệp Thành rốt cục có lai lịch gì?”, Đan Ma thở gấp gáp, nói tới cái tên Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta méo mó thấy rõ. Nếu không hải vì Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không đến mức thảm hại thế này và cũng sẽ không thảm bại như vậy.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm lên tiếng.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”

“Đó là con mắt nghịch thiên, còn khả năng của nó thế nào thì ngươi đã được lĩnh giáo rồi, sau này gặp phải Diệp Thành nhớ thận trọng hơn”.

“Thuộc hạ hiểu rồi”, Đan Ma vội gật đầu, sau hai giây ông ta mới khẽ giọng lên tiếng: “Điện hạ, thế còn Âu Dương thế tôn..”

“Hắn vẫn còn sống khiến bản tôn rất bất ngờ”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, trong đôi mắt như bầu trời sao mênh mông còn hiện lên cái nhìn kinh ngạc, “Đáng tiếc anh kiệt cái thế cả vạn năm mới có thì ta lại không thể dùng”.

“Thuộc hạ từng giao chiến với ông ta, hình như ông ta cũng không đến mức nghịch thiên như điện hạ nói”.

“Ngươi hiểu cái gì?”, Quỳ Vũ Cương nói đanh thép: “Mệnh hồn của hắn bị tổn thương, số mệnh sắp hết, đến cả ba phần sức lực chiến đấu cũng không phát huy nổi, nếu không phải như vậy thì ngươi cho rằng ngươi còn cái mạng mà quay về sao? Ngươi cho rằng một kẻ dùng sức của mình chặn lại đại quân một điện của Quỷ Tộc chỉ là một truyền thuyết thôi sao?”

“Là thuộc hạ ngu dốt ạ”, Đan Ma vội cúi đầu đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK