Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: Trận chiến khốc liệt

Rầm!

Vì Diệp Thành đột nhiên đáp xuống vả lại còn cùng lúc khiến cho thế giới hỗn độn cũng thị chèn ép theo nên bầu hư thiên lập tức bị nứt ra từng tấc một.

Rắc.

Không lâu sau đó, thần điện của Thánh Tử Thần Triều cũng sụp đổ.

Đúng như Diệp Thành nói, Thánh Tử Thần Triều chỉ là đạo thân không phải là thần vương bản thể, mặc dù nhờ được chín phần sức mạnh từ Thần Vương nhưng dù sao cũng chỉ là ngoại lực.

Nếu như Thần Vương xuất hiện thì có lẽ Diệp Thành sẽ phải kiêng dè nhưng chỉ là một đạo thân thì hắn lại chẳng có gì phải sợ, ngoại đạo pháp tướng của đạo thân Thánh Tử Thần Triều còn kém xa so với thế giới hỗn độn của hắn.

Phụt!

Thánh Tử Thần Triều phun ra máu, thân là sát thủ, ông ta giỏi về tuyệt sát chứ không phải đối đầu trực diện, phi lôi thần cũng đã bị phá, so với đấu cận chiến với Diệp Thành vô địch kia thì ông ta phải chịu áp bức.

“Còn có chỗ dựa nào nữa?”, Diệp Thành từng bước đi tới, hai bên tay bị trảm lìa cũng mọc ra.

Mở cho ta!

Thánh Tử Thần Triều gằn giọng, thiêu đốt tinh nguyên ngưng tụ ra một kiếm, trảm thiên diệt địa mở ra ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành.

Thái Hư Long Cấm!

Diệp Thành dùng một tay để kết ấn, lồng thái hư xuất hiện nhốt Thánh Tử bên trong.

Mở!

Thánh Tử Thần Triều lại lần nữa vung kiếm mở ra lồng Thái Hư xông ra ngoài, trong mắt ông ta có hai đạo điện mang, cứ thế ép về phía chân thân linh hồn của Diệp Thành.

Thần thương!

Diệp Thành hắng giọng, phần trán liên tiếp có thần mang màu vàng kim bắn ra phá tan hai đạo điện mang kia.

Không có phi lôi thần, ta vẫn trảm tiếp!

Giọng nói của Thánh Tử u tịch mà lạnh lẽo, toàn thân có lôi điện màu đen bao quanh khiến thiên địa rung chuyển, trông ông ta không khác gì thần vương giáng xuống.

Ta từng nói ông còn kém xa lắm!

Diệp Thành bước vào hư thiên, bàn tay che trời giáng xuống.

Phá!

Thánh Tử Thần Triều nghịch thiên trảm ra một kiếm, đánh tan bàn tay che trời kia, ông ta há miệng phun ra chín cây cờ chiến, cắm vào chín vị trí trên hư thiên làm khuấy động bản nguyên của thiên địa, hình thành nên một đại trận tuyệt sát.

Diệp Thành không nói gì, hắn nhanh chóng công pháp hồi ứng với tốc độ mạnh nhất , kiếm Xích Tiêu trong tay liên tục chém ra, một kiếm trảm một cái cờ chiến sau đó xông ra ngoài từ vị trí hổng đó.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra, Thánh Tử Thần Triều vẫn sử dụng chiêu đánh lén không đổi, nhờ được chín phần sức chiến đấu của Thần Vương nên khi đối kháng với Diệp Thành mặc dù chỉ là một đạo thân nhưng ông ta lại giống như Thần Vương vậy.

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại bá đạo mạnh mẽ hơn, toàn thân có kim mang bắn ra, thánh thể giống như được đúc ra từ vàng, thần huy rực rỡ choán mắt giống như một vị chiến thần, khí thế thôn thiên, sức mạnh trấn áp bát hoang.

Đúng là trận chiến kinh thế!

Người xem xung quanh đều choáng ngợp, nhìn không chớp mắt. Trận chiến hôm nay chính là chủ đề nói chuyện chính của bọn họ với hậu bối.

Rầm!

Trong tiếng thét kinh hãi, một đòn kinh thế đối kháng được tung ra. Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều người nào người nấy đều lùi về sau khiến một phần hư thiên hoang tàn.

Chết đi!

Thánh Tử Thần Triều mặt mày tôi độc, trong chớp mắt đã biến mất.

Diệp Thành nheo mắt nhìn trên vai mình, không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một đạo ấn kí thời không.

Vút!

Chỉ trong một phần ba phút, Thánh Tử Thần Triều đã sát phạt tới, một kiếm với uy lực đâm xuyên có thể trảm diệt thiên địa.

Thấy cảnh này, trong mắt những người quan sát trận chiến đều lần lượt hiện lên thần quang, họ mới nhận ra được mục đích của việc Thánh Tử Thần Triều đối kháng trực diện với Diệp Thành, đó là vì lén chạm vào ấn kí thời không lạc ấn trên cơ thể hắn.

Thế nhưng cảnh tượng đầu Diệp Thành bị trảm lìa lại không hề xuất hiện, Diệp Thành biến mất, một kiếm trảm vào không gian.

Bát hoang!

Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Thành đã xuất hiện, hắn tung một chưởng mạnh mẽ vào phía sau Thánh Tử Thần Triều, có lẽ vì lực đấm quá mạnh nên một nửa cơ thể của Thánh Tử nhơ nhuốc máu.

Đầu tiên, hắn dùng tới thiên đạo, sau đó nhanh chóng tiến vào hố đen không gian rồi lại xông ra ngoài, sau đó mới hoàn thành cú đánh úp.

Vả lại cảnh tượng đánh úp này cũng thật lộ liễu.

Ông ta tưởng rằng Diệp Thành không biết ông ta lạc ấn ấn kí thời không trên cánh tay hắn sao?

Đáp án là không!

Diệp Thành biết cho nên hắn mới tương kế tựu kế, vả lại hắn nắm bắt thời gian cũng rất chuẩn xác, thời gian tuyệt sát của Thánh Tử Thần Triều chính là khoảng thời gian hắn đánh úp, không phải hắn mưu cao mà vì Thánh Tử quá tự đại.

Rầm!

Đại địa rung chuyển, Thánh Tử Thần Triều đánh ra một lỗ hổng lớn rồi bay ra ngoài, sau khi chịu một đòn tấn công đỉnh phong, ông ta cũng theo đó mà bị trọng thương.

Phụt!

Thánh Tử Thần Triều thân hình thảm hại, mặt mày tôi độc, ông ta không thể ngờ đòn tuyệt sát hoàn mĩ mà mình mưu đồ lại bị Diệp Thành nhận ra, vả lại còn khiến mình trọng thương.

Vù!

Hư thiên rung chuyển, một cây chiến mâu màu đen đã bay từ trên trời xuống.

Còn chưa hết!

Thánh Tử Thần Triều lập tức biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì ông ta đã đứng ở khoảng cách cách đó cả trăm trượng, đó là ấn kí thời không trước đó ông ta lén lạc ấn, mục đích là để vào thời khắc then chốt có thể né qua chiêu tuyệt sát của Diệp Thành.

Ở một hướng khác, Diệp Thành đã sát phạt tới như ma quỷ. Thấy vậy, Thánh Tử Thần Triều đột nhiên quay người, ông ta muốn nhanh chóng giữ khoảng cách cách Diệp Thành ba trăm trượng.

Cấm!

Ông ta vừa di chuyển thì liền nghe thấy giọng nói vừa uy nghiêm lại lạnh lùng, một sức mạnh mạnh mẽ trói buộc cấm cố hành động của ông ta, cơ thể ông ta cũng theo đó mà khựng lại.

Trong giây lát, vẻ mặt ông ta thay đổi rõ rệt, ông ta cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Chương 1257: Lộ chân dung

Mở cho ta!

Thánh Tử Thần Triều điên cuồng thiêu đốt sức mạnh tu vi, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, chém đứt sự ràng buộc rồi dịch chuyển.

Thiên chiếu!

Giọng nói lạnh băng của Diệp Thành vang lên.

Ngay sau đó, trên vai của Thánh Tử Thần Triều lập tức có ngọn lửa màu đen rực cháy, cũng may ông ta né được từ sớm nếu không thì một khi trúng chiêu sẽ khiến phần đầu bị huỷ hoại.

Vút!

Thánh Tử Thần Triều vung kiếm, một kiếm chém vào vai mình rồi nhanh chóng lùi ra cách đó ba trăm trượng.

Trong đám người, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa bật cười.

Hắn ta nhìn rất rõ ràng, hai loại thần thông nghịch thiên này đã chạm tới lĩnh vực thời không, thế nhưng Thánh Tử Thần Triều lại yếu thế hơn không có nghĩa là phi lôi kiếm quyết không bằng tiên luân thiên chiếu.

Đầu tiên, Thánh Tử Thần Triều dùng tới phi lôi thần còn chưa thể tuyệt sát Diệp Thành, Diệp Thành cũng vậy, hắn dùng tới thiên chiếu mà vẫn chưa thể tuyệt sát Thánh Tử Thần Triều, theo như hắn thấy thì thần thông dù có nghịch thiên thế nào cũng phải xem do ai dùng.

Nếu như người dùng tới phi lôi thần là thần vương Thần Huyền Phong thì lúc này chưa chắc Diệp Thành đã còn tồn tại.

Nếu người dùng thiên chiếu là Hồng Trần thì có khả năng Thánh Tử Thần Triều đã bị giết rồi.

Cho nên thế gian này không phải không có thần thông vô địch, cũng không phải không có người vô địch, cũng có lẽ chỉ khi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì mới có thể nhìn thiên địa này từ trên cao xuống, và đó chính là chủ nhân thực sự của trời đất này.

Rầm! Rầm!

Khi Thái Hư Cổ Long cảm khái thì trên hư thiên, Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều đã đấu kinh thiên động địa.

Có thể thấy Thánh Tử Thần Triều đã bị kiểm soát hoàn toàn, hình thái thê thảm, thần thông tuyệt sát của hắn nghịch thiên nhưng khả năng hồi phục còn kém xa, cánh tay bị trảm kia cho tới bây giờ vẫn chưa thể ngưng tụ ra.

Còn Diệp Thành bá đạo càng chiến lại càng hăng, đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt, mỗi lần Thánh Tử Thần Triều lạc ấn ấn kí thời không đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt.

Còn hắn không dùng đến thiên chiếu nữa vì nó tiêu hao quá lớn.

Bỏ đi hai thần thông nghịch thiên là phi lôi thần và thiên chiếu thì khả năng chiến đấu của Thánh Tử Thần Triều vẫn còn kém hắn xa.

Diệp Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong có thể đấu ngang bằng với Thần Vương ở trạng thái Chuẩn Thiên Viên Mãn.

Còn Thánh Tử chỉ là một đạo thân của Thần Vương, mặc dù có được chín phần sức chiến đấu của ông ta nhưng vẫn chỉ là ngoại lực.

Không có phi lôi thần trợ chiến, tốc độ Diệp Thành không hề yếu hơn ông ta, sức mạnh còn vượt trội hơn, khả năng phục hồi cũng hơn hẳn, khả năng thực chiến đương nhiên mạnh hơn, trận đại chiến này đánh cho tới bây giờ đã phân được thắng bại rồi.

Nhìn hai người đấu long trời lở đất, những người xem trận chiến bắt đầu tặc lưỡi.

Trước đó, Diệp Thành vài lần suýt thì có thể tuyệt sát, tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Thành sẽ bại nhưng càng đánh thì hắn lại càng thể hiện sức bật mạnh mẽ với từng đòn đánh tuyệt đẹp.

Thấy Thánh Tử thân hình máu me nhơ nhuốc, rất nhiều người đều cảm thán.

Thánh Tử Thần Triều bại rồi, một khi ông ta bại thì trong thế hệ lớp Thanh Tự, Diệp Thành chính là vị Vương thực thụ, Huyền Linh Chi Thể bại, Thái Âm Chi Thể bại, hai kí chủ bại, thử còn còn ai có thể địch lại hắn.

Chuẩn bị tuyệt sát!

Ở một hướng trong hư thiên, truyền âm của Thị Huyết Diêm La đã vang lên bên tai rất nhiều người.

Ông ta tươngr rằng Thánh Tử có thể giết chết Diệp Thành nhưng kết cục lại ngược lại, Diệp Thành không những không bị tuyệt sát mà dần dần phản công lại, nếu cứ để như vậy thì Thánh Tử nhất định sẽ thất bại.

Vậy thì mục đích bọn họ tới đây chính là giết Diệp Thành, Thánh Tử Thần Triều không thể giết được hắn thì để bọn họ giết.

Không cần ông ta lên tiếng thì Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương đã chuẩn bị giết Diệp Thành bất cứ lúc nào.

Cũng giống như bọn họ, phía hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã lần lượt đứng ở tứ phương, chuẩn bị khai chiến.

Trận đối kháng giữa liệt đại chư vương và hậu duệ của các vị hoàng khiến rất nhiều tu sĩ lão bối cảm nhận được mùi máu tanh xực lên, người thông minh thì đã lui đi từ lâu, hôm nay ở Đông lăng Cổ Uyên chắc chắn sẽ có màn hỗn chiến kinh thế diễn ra.

Cũng chỉ có những tu sĩ đầu óc không tỉnh táo sáng suốt mới háo hức xem mà không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí lúc này.

A….!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thánh Tử Thần Triều điên cuồng gào thét.

Hiện giờ ông ta đã không còn là hình người nữa, sức chiến đấu mà Thần Vương độ cho ông ta đã bị Diệp Thành đánh tan.

Không còn sức mạnh của của Thần Vương, khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thành lại càng lớn, ông ta đã mất đi tư cách có thể ngang hàng với Diệp Thành, dù hiện giờ cho ông ta phi thần quyết thì ông ta cũng không thể nào có thể tuyệt sát Diệp Thành, đây là sự áp chế tuyệt đối về sức mạnh.

Vạn kiếm quy nhất!

Diệp Thành hắng giọng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm hợp thành một đạo, uy lực có thể huỷ diệt thiên địa.

Phụt!

Máu tươi bắn tung toé, Thánh Tử Thần Triều với thân hình thảm hại bị một kiếm đâm xuyên.

Ta không tin!

Thánh Tử Thần Triều mặt mày hung tợn thậm chí là có phần điên cuồng, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc đan xen, hợp thành một thanh thần kiếm tuyệt thế trảm diệt thiên địa.

Diệp Thành cầm kiếm đi tới, sức mạnh tu vi bao quanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang hư thiên, chém rời thần kiếm tuyệt thế kia sau đó hắn tung một chưởng vào hư thiên khiến cơ thể của Thánh Tử Thần Triều tan nát.

Chu sát cho ta!

Thánh Tử rít lên, phần trán có từng đạo thần mang bay vào hư không, đó chính là những sát kiếm lạnh băng, ngưng tụ thành kiếm trận bay về phía Diệp Thành.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Diệp Thành vung kiếm, sát trận rợp trời.

Bang, bang, bang…!

Sát kiếm đối đầu với sát kiếm, tiếng kiếm va chạm vào nhau vang lên âm thanh chói tai, từng đốm lửa toé ra trông vô cùng đẹp mắt.

Thánh Tử Thần Triều vẫn ở thế yếu, cơ thể không ngừng bị đâm xuyên ngã khỏi hư thiên.

Rắc!

Sau khi ông ta ngã xuống, lớp mặt nạ mà ông ta mang theo cũng nứt lìa, khuôn mặt góc cạnh hiện lên trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Đây…!

Nhìn thấy khuôn mặt của Thánh Tử Thần Triều, liệt đại chư vương, hậu duệ của các vị hoàng, Thái Hư Cổ Long và cả Diệp Thành…đều thẫn thờ.
Chương 1258: Bàn tay của trời cao

Rầm!

Thánh Tử Thần Triều ngã xuống, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đại địa.

Thế nhưng thiên địa lại chìm bào bầu không khí u tịch đến chết chóc.

Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt của Thánh Tử mà thẫn thờ, hồi lâu không phản ứng lại.

Hiện trường lúc này chỉ có một người vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, đó chính là Thiên Thương Nguyệt.

Ở Đại Sở này, từ thời Sở Hoàng cho tới bây , người từng nhìn thấy chân dung thật của Thần Huyền Phong cũng chỉ có một mình cô ta, đến cả Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, liệt đại các vị Hoàng của Đại Sở, liệt đại chư Vương của Đại Sở cũng chưa từng biết đến.

Thánh Tử Thần Triều đã là đạo thân của Thần Huyền Phong, đương nhiên trông cũng giống hệt với Thần Huyền Phong.

Về điểm này thì cô đã biết Thánh Tử Thần Triều chính là đạo thân của Thần Huyền Phong từ lâu rồi.

“Thần Huyền Phong cái thế mà trông thế này sao?”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta ngỡ ngàng nhìn Thánh Tử, đôi mắt ma ấy lại quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin.

Không chỉ ông ta mà những người khác như Yêu Vương, Huyết Vương cũng vậy, đến cả U Minh Diêm La Vương với đôi mắt sâu thẳm ấy mà cũng phải thẫn thờ vặn cổ, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Thành.

Vẻ mặt của bọn họ rất kì quái.

Thần Vương Thần Huyền Phong chính là đại địch mà bọn họ công nhận, bọn họ không biết đã đấu trí bao năm tháng nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chân dung thực sự của Thần Huyền Phong.

Không ngờ đạo thân của ông ta lại trông giống hệt với Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành.

“Chuyện…chuyện gì đây?”, khi tất cả phản ứng lại thì mặt mày ai nấy đều vô cùng ngỡ ngàn.

“Mẹ kiếp, loạn thật rồi”, Thái Hư Cổ Long day trán, vẻ mặt vô cùng kì lạ.

Nếu nói về người có vẻ mặt đặc sắc nhất thì phải kể đến Diệp Thành.

Nếu không phải mặt nạ mà Thánh Tử Thần Triều mang bị vỡ thì hắn cũng không biết trên đời còn có chuyện thế này, khuôn mặt giống y hệt nhau, sao lại có thể như thế được?

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Thánh Tử Thần Triều hoá thành tàn tro bay đi.

Sau khi ông ta bay đi thì ánh mắt của những người xung quanh nhất loạt nhìn Diệp Thành.

Thiên địa im ắng đến lạ thường, đến cả những lão bối tu sĩ trước đó rời đi cũng lập tức quay lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành đứng giữa hư thiên, bị tất cả mọi người nhìn như vậy hắn thực sự cảm thấy không được tự nhiên, Hồng Trần và hắn trông y hệt nhau, Thần Huyền Phong và hắn cũng y hệt nhau, khuôn mặt của hắn phổ thông và được ưa chuộng vậy sao?

Cẩn thận!

Đất trời im ắng thì lúc này cuối cùng cũng bị giọng nói của Thái Hư Cổ Long phá vỡ.

Diệp Thành được nhắc nhở thì chợt cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không.

Không chỉ hắn mà những người quan sát ở tứ phía cũng vô thức ngẩng đầu.

Ập vào mắt tất cả mọi người chính là lớp mây đen hỗn độn che lấp cả thiên địa khiến trời đất tối tăm.

Trong hư vô hỗn độn chợt có bàn tay vươn ra với phù văn chằng chịt, có uy lực diệt thế, nó vừa xuất hiện, hư thiên rung chuyển, còn chưa giáng xuống thì đại địa đã nứt lìa.

Đó…đó là gì?

Những người dưới bầu trời mặt mày tái mét, bọn họ bị chèn ép đến mức đôi chân run rẩy.

“Đây chính là thần thông của kẻ mặc y phục tím đó”, ở một nơi trong hư thiên, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương nhìn nhau, bọn họ có thể nhìn ra được vẻ thản nhiên trong mắt đối phương.

“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, khi tất cả mọi người ngỡ ngàng thì một giọng nói vang vọng khắp thiên địa, giống như trời xanh đang tuyên phán với uy nghiêm và sự lạnh lùng.

Nghe vậy, ai nấy đều vỡ lẽ ra, bàn tay giáng từ trên trời xuống kia chính là đang nhằm vào Diệp Thành.

“Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn đứng giữa hư thiên, lạnh lùng nhìn bàn tay giáng từ trên trời xuống.

Hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể nhìn thấy hư vọng của thế gian, đó đâu phải là bàn tay của trời cao, rõ ràng là thần thông của kẻ nào đó thi triển.

Huống hồ, cho dù là trời cao thì đã sao!

Hắn đã tuyên chiến với trời cao, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thiên khiển, trời cao muốn diệt hắn? Nực cười!

Bát hoang!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đã nghịch thiên xông lên, chín đạo bát hoang quyền hợp thành một, một chưởng đánh voà bàn tay đầy triện văn kia.

Thế nhưng một chưởng đỉnh phong của hắn sao có thể khiến bàn tay kia bị ảnh hưởng, chưởng đó cũng không thể nào ngăn lại bàn tay kia giáng xuống.

Bát hoang trảm!

Diệp Thành lại lần nữa vung Bá Long Đao, nghịch thiên chém ra đao mang cái thế.
Chương 1259: Phản phệ

Bang!

Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, một đao đỉnh phong của Diệp Thành hoàn toàn thất bại, đao mang kia tan vỡ, đến cả hắn cũng bị ngã giữa hư thiên.

Thiên chiếu!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái mở ra.

Đột nhiên, bàn tay đang giáng xuống kia có ngọn lửa màu đen bùng lên.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là thiên chiếu hoả diệm kéo dài không tới ba giây đã tắt ngúm.

“Thần thông mạnh quá”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn tứ phương, hi vọng có thể tìm thấy người thi triển thuật.

“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, trong hư vô tiếp tục vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng này.

Lòng bàn tay đang giáng xuống kia còn có vòng xoáy hỗn độn xuất hiện với sức thôn tính mạnh mẽ giống như thể muốn nuốt chửng mọi vật trên thế gian, bất cứ sinh linh nào trước mặt nó đều như thể không có sức chống lại.

A…A…!

Không lâu sau đó, tiếng thét khủng khiếp hình thành nên cả làn sóng, rất nhiều tu sĩ còn đang ngỡ ngàng đã bị hút vào vòng xoáy, cơ thể còn chưa bị hút vào trong nhưng đã hoá thành tàn tro.

Trốn đi!

Thấy vậy, rất nhiều người bỏ chạy tán loạn, bàn tay kia quá dị thường, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay ấy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.

Giả thần giả quỷ!

Diệp Thành hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, giống như một đạo kim mang cái thế xuyên vào vân tiêu, không cần vòng xoáy hỗn độn kia hút vào mà hắn tự sát phạt vào trong.

Sau khi Diệp Thành sát phạt vào trong, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay kia mới khép lại, bàn tay giáng từ trên trời xuống như hoàn thành sứ mệnh, không ngừng thu về hư thiên.

Chết đi! Chết đi!

Thấy bàn tay kia thu về, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng Yêu Vương, Huyết Vương mặt mày tôi độc thấy rõ, những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều cười như ác ma.

Rầm!

Thế nhưng khi bọ họ đang bật cười thì trong bàn tày kia lại vang lên tiếng động dữ dội.

Rầm! Đoàng!

Tiếp đó, tiếng động này liên tiếp vang lên hết sức chói tai, bàn ta kia mặc dù nuốt chửng Diệp Thành nhưng bên trong đó lại không ngừng vang lên tiếng động.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, mặc dù Diệp Thành sát phạt vào trong nhưng rõ ràng hắn vẫn còn sống để ra ngoài, lúc này hắn đang làm loạn trong đó, xem ra động tĩnh cũng không vừa.

Mở! Mở cho ta!

Diệp Thành hằn lên như tiếng sấm rền vang chấn động đất trời.

Hắn quả thực đang làm loạn bên trong bàn tay kia, từng chưởng từng chưởng đánh ra tạo thành lỗ hổng trong bàn tay đó.

Mẹ kiếp, đúng là hung hãn!

Nhìn cảnh tượng này, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, hắn có thể nhìn ra sự bất phàm của bàn tay kia, đến hắn khi gặp phải cũng sẽ gặp biến cố, Diệp Thành đúng là sinh khí dồi dào.

Mở cho ta!

Lại là tiếng gằn giọng chất động đất trời, bàn tay kia nứt ra, Diệp Thành giống như mãnh thú hồng hoang sát phạt ra ngoài.

Diệp Thành xông ra ngoài sau đó lập tức huyễn hoá ra hai bàn tay màu vàng kim to chừng cả trăm trượng, cứ thế nắm chặt lấy bàn tay dị thường đã bị hắn tàn phá.

Xuống cho ta!

Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn ngự động hai bàn tay màu vàng kim cứ thế bạt tới khiến bàn tay đang giáng từ hư không xuống cứ thế bị túm chặt khiến cả hư không nứt lìa.

Shhh!

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đã né đi rất xa, lần lượt hít vào một hơi khí lạnh, mẹ kiếp, tên này mới hung hãn làm sao.

Phụt!

Lúc này, bên trong một rặng núi sâu ở một phương, kẻ mặc y phục tím phun ra cả ngụm máu.

Hình thái của hắn rất dị thường, vốn là đôi mắt hỗn độn, trong đó còn có một con mắt biến thành hố đen, vì để bắt được Diệp Thành mà con mắt đó phải trả giá thảm khốc.

“Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, kẻ mặc y phục tím mặt mày hung tợn như ác ma.

Ừm?

Trong lúc này, Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng.

Nơi đó, kẻ mặc y phục tím với vầng sáng bao quanh, ngưng tụ thành một bóng người, cô ta giống như một nữ vương cái thế, phong hoa tuyệt đại, có lúc lại giống như thần nữ hạ phàm, không nhuốm bụi trần.

Thân thể cô ta lúc ẩn lúc hiện, giống như người bước ra từ mộng ảo khiến người ta chỉ có thể mong chờ mà không thể với tới.

Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là hình nộm Tử Huyên của Diệp Thành sao? Ồ không đúng, nói chính xác hơn thì cô ta chính là một phần tàn hồn của nữ đế Đông Hoa.

Đúng là âm quỷ không tan!

Kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đứng phắt dậy bay ra khỏi ngọn núi.

Rầm!

Hắn vừa ra khỏi ngọn núi thì rặng núi này liền bị một chưởng của Tử Huyên dẹp bằng.

Phía trước kẻ mặc y phục tím có một người huyễn hoá ra, chắn trước mặt hắn, khuôn mặt đeo thêm lớp mặt nạ máu đen, tay cầm sát kiếm màu đỏ, thần thái đờ đẫn, đôi mắt vô hồn.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Hồng Trần sao?
Chương 1260: Hỗn chiến

Rầm!

Trên Đông Lăng Thương Nguyên, Diệp Thành hung hãn khiến bàn tay khổng lồ kia hoá thành hư vô.

Giết cho ta!

Ở một hướng trong hư không có hàng trăm sát trận tuyệt sát xuất hiện, trong lúc này phục hồi uy lực mạnh mẽ, nhất loạt hướng về phía Diệp Thành.

Muốn khai chiến thì chiến!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn lập tức mở ra ma đạo, chân bước trên biển ma sát, thần đao huyết linh bên tay trái, ma kiếm Xích Tiêu bên tay phải, đầu lơ lửng bầu trời đầu sao, thế giới hỗn độn của ngoại đạo pháp tướng choán lấp cả bầu trời và mặt đất.

Rầm! Rầm!

Vài trăm hư thiên tuyệt sát trận rung lên dẹp bằng thần mang cái thế, trong chốc lát làm chấn động cả hư thiên.

Thế nhưng trong lúc này, Diệp Thành trên hư thiên đột nhiên lại biến mất.

Hắn biến mất không thấy bóng dáng đâu, còn phần hư thiên mà hắn đứng trước đó lại có thêm rất nhiều bóng người dày đặc, có người của Thị Huyết Điện, người của Vu Hồn Tộc, người của Huyết Tộc, người của Yêu Tộc, người của Vu Chú tộc, người của U Minh Địa Phủ cũng như các thế gia ở Bắc Sở.

Đây…!

Những người này không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, rõ ràng trước đó bọn họ không hề đứng đay.

Dịch thiên hoán địa?

Hậu duệ của các vị hoàng thẫn thờ, mặc dù chưa từng thấy nhưng bọn họ lại đã từng nghe nói tới, đây chính là đại thần thông khiến Diệp Thành và những người kia đổi vị trí cho nhau và đó là thần thông nghịch thiên.

A…!

Đột nhiên, ở một hướng trong hư không chợt vang lên tiếng gào thét, Diệp Thành biến mất, những người khác lại đứng vào vị trí của hắn.

Vài trăm đòn công kích mà hư thiên tuyệt sát trận đánh ra không vì sự dịch chuyển vị trí của bọn họ mà dừng lại.

Thế rồi làn sóng đại chiêu dội tới, cả bầu trời và mặt đất trở nên trống trải đi nhiều, số lượng người không phải ít, từng toán người dày đắc đen kịt, cũng phải cả hàng chục nghìn người, ấy vậy mà bị hư thiên tuyệt sát trận của chính mình giết chết.

Đây…!

Thị Huyết Diêm La, Phệ Hồn Vương mặt mày khói coi thấy rõ, mẹ kiếp, nào ai có thể ngờ tới còn có cả trò này.

Trốn đi!

Yêu Vương gằn giọng.

Thế nhưng lời nói của ông ta lại hơi muộn, không gian đã bị dịch chuyển, Diệp Thành xuất hiện trong liên quân của bọn họ, lúc này hắn đang vung huyết linh thần đao, một đao dẹp bằng cả đám người, cũng phải có đến cả nghìn người thương vong.

Giết cho ta!

Thị Huyết Diêm La điên cuồng gào thét, ông ta vung sát kiếm.

Ngay sau đó, đại quân choán ngợp đất trời xông về phía Diệp Thành, nào thần thông, binh khí, sát trận bay vào hư không, cứ thế tào ra cả khoảng không hỗn loạn.

Giết!

Hậu duệ của các vị hoàng cũng di chuyển, không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi bọn họ luôn giữ thế kiểm soát khắc chế, trận đại chiến thực thụ cuối cùng cũng nổ ra rồi.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra, cảnh tượng hết sức hùng tráng.

Nhìn từ trên cao xuống, bán kính cả nghìn trượng đều có bóng người đang đại chiến, trên hư thiên, trên đại địa nhuốm đỏ máu, liên tục có người ngã khỏi hư thiên và liên tục có người xông vào hư thiên.

Trận đại chiến quá khốc liệt, mạng người như cỏ rác, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể tự lo cho bản thân mình.

Nhìn trận hỗn chiến dữ dội đó, những người quan sát xung quanh không ngừng lùi về sau, vài trăm nghìn tu sĩ với quy mô thế này quả là ngàn năm mới gặp, cũng chỉ có thể thấy quy mô này ở thời đại các vị Hoàng thống nhất Đại Sở trước kia.

Rất nhiều người cảm khái và cũng có rất nhiều người kinh ngạc.

Trận đại chiến này vì Diệp Thành mà dấy lên hỗn chiến.

Bọn họ không biết cuối cùng sau trận đại chiến này thì ai mới là người thắng nhưng bọn họ biết trận hỗn chiến kinh thế này cho dù là ai thắng ai bại thì vùng đất này được định sẵn là núi thây biển máu.

“Sự thực chứng minh thần thông của ta rất phù hợp để hỗ trợ”, bên ngoài trận đại chiến, Thái Hư Cổ Long đứng đó, trước đó hắn chính là người thi triển bí thuật dịch thiên hoán địa, một thần thông nhưng lại là cái hố chôn mạng của hàng chục nghìn tu sĩ.

“Tộc của Thái Hư Cổ Long quả nhiên tinh thông mọi thứ”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng đang quan sát trận chiến lúc này nheo mắt nhìn Thái Hư Cổ Long, có thể thấy trong mắt ông ta rõ vẻ kiêng dè.

“Ma Vương, ông có hứng thú gia nhập vào Thiên Đình của ta không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Quỳ Vũ Cương nói.

“Gia nhập Thiên Đình? Nực cười”.

“Nói thực thì ta đánh giá ông rất cao”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, “ông và bọn họ khác nhau”.

“Được Thái Hư Cổ Long tán thưởng, ta rất vinh hạnh”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm nói.

“Lời nói của ta luôn đáng tin”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, hắn nhấc nhân tiến vào chiến trường khốc liệt, sau đó còn truyền âm lại: “Không làm được Hoàng đế thì có thể suy nghĩ làm một người hộ đạo cho Hoàng đế”.

Nghe vậy, Quỳ Vũ Cương chợt cau mày.

Lời nói của Thái Hư Cổ Long mang theo nhiều ý tứ, có nghĩa là bảo ông ta hỗ trợ Diệp Thành chứ không phải đối đầu với Diệp Thành.

Phụt! Phụt!

Ở trung tâm của chiến trường, Diệp Thành giống như vị chiến thần, bí thuật thúc địa thành thốn được thi triển hết sức kì diệu, mỗi nơi hắn đi qua đều có kẻ bại dưới huyết linh thần đao.

Còn phía Thị Huyết Diêm La thì đã tức mà ói ra máu từ lâu.

Thân pháp của Diệp Thành quá dị thường, đại trận tuyệt sát hư thiên không theo kịp tốc độc của hắn, lại thêm đại quân của hậu duệ các vị hoàng vô cùng hung hãn, trận đại chiến này trông giống như trận quyết chiến hơn.

Thế nhưng sắc mặt của bọn họ vẫn hết sức khó coi vì đại quân Thiên Đình ở Nam Sở vẫn chưa gia nhập vào, một khi gia nhập vào thì chính là trận quyêt chiến.

Tốc chiến tốc thắng!

Phệ Hồn Vương là người đầu tiên sát phạt vào chiến trường, ông ta sát phạt tới trước mựt Diệp Thành, tung ra một chưởng khiến Diệp Thành bị đẩy lùi về sau.

Vút!

Diệp Thành vừa dừng chân thì phía sau liền có một thanh thần kiếm huyết sắc chém tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Vương.

Không chỉ Phệ Hồn Vương và Huyết Vương, đến cả Yêu Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương và Thị Huyết Diêm La Vương cũng sát phạt từ tứ phương tới, bọn họ muốn liên thủ tiêu diệt Diệp Thành.

Trời ơi! Ta nhìn thấy gì rồi?

Từ xa có người nhìn về phía này, sáu vị vương cái thế bao vây quanh Diệp Thành.

“Xem ra không nể mặt nhau rồi”, một người sát phạt vào, chính là Đại Sở Hoàng Huyền của Đại Sở Hoàng Tộc, vừa sát phạt vào đã ép Yêu Vương ra.

“Sự cao ngạo của các người đâu?”, sau Đại Sở Hoàng Huyền, một bóng hình vững chãi gia nhập vào vòng chiến thay Diệp Thành chặn lại Vu Chú Vương, và đó chính là thần tướng đệ nhất của Thánh Điện – Mặc Uyên, ông ta và Vu Chú Vương có thể coi là đối thủ lâu năm của nhau.

Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, U Minh Diêm La Vương sẽ không quan tâm tới Đại Sở Hoàng Huyền và Mặc Uyên mà vẫn sẽ nhằm tới Diệp Thành.

Coi Thiên Đình của ta không có ai địch lại được sao?

Thái Hư Cổ Long sát phạt đến, tung ra một chưởng khiến U Minh Diêm la Vương bị đánh bay ra ngoài.

Phía sau hắn ta lại có thêm mười mấy bóng hình như thần mang sát phạt vào chiến trường, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Thượng Quan Huyền Tông, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặt mày tôi độc.

Đao Hoàng tay cầm kim đao, khí thế bá đạo, chặn lại Huyết Vương với đòn cái thế.

Độc Cô Ngạo và Thiên Tông Lão Tổ hợp lực liên thủ lại với nhau chặn Phệ Hồn Vương.

Còn Quỷ Vương lại bị một lão già kìm chân, ông ta đầu tóc bạc phơ, đôi mắt vẩn đục giống như một lão già gần đất xa trời, đó chính là Âu Dương Vương thần binh của Sở Hải.

Âu Dương Thế Tôn!

Quỷ Vương rít lên, giọng nói như sấm rền, người có tu vi yếu lập tức bị ép đến mức hoá thành huyết vụ.

Ông ta phẫn nộ, ông ta không cam lòng!

Lại là Âu Dương Thế Tôn, lại là Âu Dương Vương, lại là thần binh Sở Hải, năm xưa chính vì ông ta kiềm chân đại quân Quỷ Tộc nên mới tranh thủ được thời gian cho Thiên Táng Hoàng đột phá, chỉ một giây phút lơ là mà ông ta đã bở lỡ cả hàng chục nghìn năm.

Hiện giờ người cản đường ông ta năm xưa xuất hiện, bảo ông ta không phẫn nộ sao được.

Âu Dương Vương vẫn thản nhiên chắn trước mặt Quỷ Vương.

A…!

Quỷ Vương gào thét như thể muốn phá giải phong ấn nào đó khiến uy lực chiến đấu mạnh mẽ xuất hiện, ông ta muốn trảm diệt Âu Dương Vương trước mặt tất cả mọi người.

Âu Dương Vương không còn ở trạng thái đỉnh phong, còn ông ta lại có người tương trợ, chính là con cháu của Thiên Táng Hoàng Đế Phạn.

Cả hai cùng chiến với Quỷ Dương, đánh tới mức kinh thiên động địa, khiến từng đám người hoá thành tàn tro.

Âu Dương Thế Tôn?

Những người xem chiến cũng nghe thấy tiếng gằn của Quỷ Vương, rất nhiều người ngơ ngác gãi đầu, “sao cái tên này lại quen thế nhỉ?”

“Trời ơi”, nghĩ một lúc, đám người kia chợt thốt lên, nhìn chằm chằm vào lão già đang đại chiến với Quỷ Vương: “Ông ta…ông ta là Âu Dương Vương?”

“Âu Dương Vương còn sống sao?”

“Thật không ngờ, thật không ngờ”, rất nhiều tu sĩ lão bối nước mắt dàn dụa.

“Trong những năm tháng còn sống mà có thể gặp thần binh Sở Hải năm xưa, đúng là phúc phần”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK